Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu không nhìn những kiến trúc tản đầy linh khí bên đường, kỳ thật Tiên Duyên Trấn cũng không khác gì những trấn nhỏ ở thế gian, chẳng qua ngay ngắn sạch sẽ hơn, trên con đường đều đặn lát đá xanh, đống Hòa Hòa Thảo cao lớn còn đang chậm rãi hoạt động từng chút.

“Chậc chậc chậc, đó không phải đứa trẻ đáng thương kia sao, nghe nói người cả thành không còn ai, chỉ có cậu ta còn sống, thậm chí không nhớ được gì hết……”

“Không phải đã dẫn khí nhập thể rồi sao…… Còn bị Cảnh gia sai khiến như một phàm nhân……” Khẩu khí đó, rất khó nói là thương hại hay xem thường.

“Ngài nói chuyện cười sao, nếu không phải đã dẫn khí nhập thể, sao có thể vào trấn được, Cảnh gia lại càng không thể sai khiến.”

“Xùy, cũng đúng.”

“Nghe nói đứa trẻ này cũng là được,” người nói chuyện làm một thủ thế số “một”: “Vị trên núi kia cứu, Cảnh Đại gia cũng không sợ…… sao?”

“Suỵt…… Nghe nói lần trước vị đó kiềm nén thương thế trở về, bế quan đã mấy tháng, còn chưa biết…… Lại nói, Cảnh gia nha ~”

Tức khắc có thanh âm quái gở nói tiếp: “Phải đó, không xem lại Cảnh gia người ta là dòng dõi gì sao, đó là nơi ra đời hai vị đệ tử nội môn đó ~”

Tiếng cười mang ý vị không rõ lại hàm nghĩa phong phú nơi thôn quê, đề tài nói chuyện phiếm hóng mát sau giờ trưa đề cập đến nội dung mẫn cảm, đương nhiên cũng dừng ở đây.

Đỗ Tử Đằng lại không bị những lời đó của các hương thân hấp dẫn, cậu chỉ yên lặng điều chỉnh đống cỏ trên vai, lỗ tai tự động lọc mất những tiếng chửi rủa không hề có ý nghĩa của Cảnh Đại, nghĩ đến những người thường vừa rồi nhìn thấy ngoài trấn, đống cỏ trên vai càng trầm trọng như tùy thời đều có thể đè cậu ngã xuống đất.

Nếu những người thường đó biết được cuộc sống của người tu chân, còn sẽ quỳ gối ngoài trấn cầu xin một cơ hội vào trấn như hiện tại nữa không?

Đỗ Tử Đằng thở dài trong lòng, nếu có thể, cậu thà rằng làm một người thường, bình phàm một đời, củi gạo mắm muối, cũng tốt hơn chịu ức hiếp dài đăng đẳng nhìn không thấy kết thúc, từng ngày qua từng ngày. Chỉ tiếc, khi mở mắt tỉnh lại đã ở Cảnh gia, cậu không còn lựa chọn nào khác. Những ngày tháng ban đầu, cậu thật sự không biết những thường thức mà tất cả mọi người xung quanh đều biết, nhưng mà, cậu mất trí nhớ chứ không phải ngã thành kẻ ngu si, thái độ của cả nhà gia chủ là trước cung sau kiêu, làm sao cậu có thể không phát hiện.

Đối mặt sự bóc lột năm lần bảy lượt của chủ nhà, trong đầu cậu thỉnh thoảng hiện lên những từ ngữ chẳng hiểu ra sao như《 Pháp luật lao động》, quyền bảo hộ, toà án, vân vân. Nhưng mà, sau khi cậu lợi dụng cơ hội lặng lẽ hỏi người khác thì lại càng mờ mịt, thôn quê xung quanh không có một người nào gọi là “luật sư”, càng không biết có chỗ nào gọi là “toà án”, những câu trả lời đó thường thường còn mang theo ánh mắt đồng tình thương hại, Cảnh Đại bởi vì những hành động này của cậu mà cho ra kết luận “tên ngốc”, cho nên không thể nghi ngờ, sự áp bức ngày càng táo tợn khiến cảnh ngộ của Đỗ Tử Đằng càng không thể chịu nổi.

Nhưng, khi Đỗ Tử Đằng vùi đầu dịch từng bước nhìn thấy tấm linh phù ở góc áo bào của Cảnh Đại phía trước, cậu rõ ràng trông thấy, linh khí như ẩn như hiện trên linh phù lưu động tuần hoàn theo quy luật mà người vẽ định ra, trong mắt cậu, những dòng linh khí đó giao nhau hô ứng, đường nét đôi bên xâu chuỗi ngăn cản hoàn mỹ bụi đất bên ngoài, rõ ràng như thế, khiến cậu nhất thời quên hết đau khổ trên người và sự cảm khái vừa rồi.

“Ai nha! Ngươi đúng là đồ ngu! Tới rồi cũng không biết dừng lại sao?! Ta thấy ngươi không chỉ mất trí nhớ, ngay cả đầu óc cũng mất luôn rồi!”

Dưới tiếng chửi rủa liên miên của Cảnh Đại, Đỗ Tử Đằng mới tỉnh lại khỏi ý cảnh huyền diệu vừa rồi, cứ việc nước miếng của Cảnh Đại phun tung toé thao thao trút xuống đỉnh đầu, Đỗ Tử Đằng lại cười: Đúng rồi, nếu ở thế gian, còn có thể kiến thức được sự huyền ảo sâu xa như vậy sao? Chỉ một Cảnh gia nho nhỏ mà đã có linh phù xảo diệu như vậy, vậy “trên núi” thần thánh không thể với tới trong miệng họ thì sao? Còn Tu Chân giới bên ngoài dãy núi non này nữa thì sao?

Cậu tháo Hòa Hòa Thảo xuống đặt ở cửa, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Cảnh Đại: So với vô tận ảo diệu nơi đại ngàn thế gian, tên ngốc ồn ào trước mắt này nhỏ bé cỡ nào? Nhưng vẫn có thể khiến cậu ngày ngày chịu khổ khó có thể thoát thân. Tránh lui thế gian? Ha, nếu cậu tỉnh lại đã ở Tiên Duyên Trấn này, không thân không thích quên hết thế sự, còn có đường nào để thoái nhượng? Nếu không đường để lui, không thể lại nhịn, vậy chỉ có thể đón đầu xông tới chém nát lồng chim! —— Mà điều cậu thiếu hiện tại, chỉ có thời cơ.

Cảnh Đại dưới ánh nhìn đó của Đỗ Tử Đằng cảm thấy cả người nao nao, cảm thấy trong ánh mắt của tiểu tử này có thứ gì đó khiến gã sợ hãi, nhưng đảo mắt tiểu tử đó đã cúi đầu vùi đầu làm việc như ngày xưa, vừa không hé răng cũng không có phản ứng dư thừa, khiến Cảnh Đại chỉ có thể tiếp tục hùng hùng hổ hổ, cất đi một chút bất an trong lòng vào hậu viện cầu an ủi.

Trong khu vườn nhỏ ở hậu viện, một phụ nhân có vài phần tư sắc đang mang biểu cảm sung sướng mà khảy một bình ngọc tinh xảo trên tay.

Cảnh Đại thấy tâm tình bà đang tốt, chần chờ một lát, nói: “Nương tử……”

Phụ nhân, tức Cảnh Phùng thị, ngẩng đầu liếc nhìn gã, nói: “Về rồi? Thảo thế nào rồi?”

Cảnh Đại nói: “Thảo được thu ở vùng Nam Sơn, giống ngày xưa, chỉ chọn tươi non……”

Cảnh Phùng thị ngắt lời: “Nếu thu thảo đều thuận lợi, vậy bày cái mặt như vậy làm gì?”

Cảnh Đại ấp a ấp úng nói: “Nương tử, tôi luôn cảm thấy nhóc con trong nhà xưởng kia không đúng lắm…… Dù sao nó cũng do vị kia cứu giao cho chúng ta, hoàn cảnh trước mắt ……”

Cảnh Phùng thị hừ lạnh nói: “Thế nào? Ông hối hận? Lúc ấy là ai nói mỗi ngày gánh Hòa Hòa Thảo quá mỏi vai? Là ai nói băm thảo tê tay, nấu thảo quá nóng, mài thảo phí súc vật, tạo giấy mệt eo, sấy phù ngủ không ngon? Hiện tại ông cũng biết sợ vị đại đệ tử chân truyền kia rồi? Nếu không thì, tôi tận lực cung phụng tiểu tử đó như trước, để ông về lại nhà xưởng?”

Sắc mặt Cảnh Đại có chút sốt ruột, thẹn quá thành giận quát: “Còn không phải do bà khuyến khích?! Vị kia chính là đại đệ tử chân truyền, thủ tịch trong đệ tử chân truyền đó! Nói một câu cũng đủ khiến trên núi phải rung ba đợt! Tuy nói bế quan chữa thương lâu như vậy…… Nhưng nếu trong lúc này có gì sai sót, không chỉ bà với tôi, chỉ sợ ngay cả Lệ Nhi Hoa Nhi cũng phải bị liên luỵ, bà cố tình còn ở đây càn quấy!”

Mày liễu Cảnh Phùng thị dựng ngược vỗ bàn quát: “Cảnh Đại, ông lặp lại lần nữa! Tôi càn quấy?! Nếu không có lão nương lo liệu gia nghiệp, mỗi ngày ông còn phải canh mấy cọng cỏ nát ngoài trấn sinh hoạt kìa! Lại nói Lệ Nhi Hoa Nhi, nếu không có lão nương cầu Hổ đại nhân hoạt động, sao có thể thuận lợi được Hoa Nghi chân nhân thưởng thức như thế! Dám nói lão nương càn quấy?!”

Cảnh Đại nghe vậy tức khắc rụt đầu, lẩm bẩm nói: “Nhưng nếu tiểu tử kia không an phận…… Quả thật hậu hoạn vô cùng đó……”

Cảnh Phùng thị thở hổn hển một hơi, cười lạnh nói: “Nếu đợi ông nghĩ được đối sách, chỉ sợ trời đã sớm đảo ngược rồi!”

Cảnh Đại vừa nghe vậy có chút nghi hoặc: “Ý nương tử là……?”

Cảnh Phùng thị trợn trắng mắt không phản ứng.

Vẻ mặt Cảnh Đại cười mỉa đứng dậy đấm đấm vai cho Cảnh Phùng thị: “Phu nhân đại nhân không nhớ lỗi tiểu nhân, bà cũng biết, việc gánh thảo tạo giấy quả thật không dễ làm, lại nói, thiếu tiểu tử đó làm việc, giấy phù nhà ta nào đủ cung ứng cho trên núi, tôi đây cũng lo lắng vì nhà ta mới nhất thời sốt ruột nói sai ……”

Cảnh Phùng thị hừ một tiếng, nói: “Thôi, đã sớm biết không trông cậy vào ông được rồi!”

Bà cũng không dong dài: “Lần này tôi lên núi, lại cầu kiến Hổ đại nhân một lần.”

Cảnh Đại có chút dị ứng đối với việc bà nương nhà mình luôn đi lên núi gặp đàn ông bên ngoài, mày dần dần nhíu lại.

Cảnh Phùng thị cũng không để ý, khóe môi ngược lại hiện lên nụ cười: “Ông đoán tôi tìm được tin tức gì?”

Cảnh Đại nỗ lực quăng đi chút không được tự nhiên trong lòng, hỏi: “Hử? Tin tức gì?”

Cảnh Phùng thị nhìn nhìn chung quanh, mới thò qua lặng lẽ nói bên tai Cảnh Đại: “Nghe nói ngày đó vị chân truyền kia căn bản không phải bế quan chữa thương, mà là bế tử quan!”

Cảnh Đại cả kinh: “Vị chân truyền nào?!”

Cảnh Phùng thị giận liếc gã: “Còn có thể là vị nào?!”

Đầu lưỡi Cảnh Đại đều bắt đầu thắt lại: “Bà là nói thủ tịch chân truyền …… tử quan?!”

Cảnh Phùng thị khinh thường nhìn gã: “Không sai, tôi nói chính là Tiêu! Thần! Bế!! Tử! Quan!”

Cảnh Đại cả kinh nhảy dựng, liên tục nhìn quét xung quanh, sợ vị đại nhân kia nhảy ra từ trong góc nào đó: “Bà nương chết bằm nhà bà thật sự chán sống rồi! Cũng dám hô thẳng tên họ của vị đó!”

Cảnh Phùng thị lại cười ha ha: “Xem bộ dạng hãi hùng của ông kìa ~” bà khoan thai vỗ bình ngọc trong tay, nói: “Yên tâm đi, tin tức này tuyệt đối đáng tin cậy, tử quan vừa bế, chín phần chín đều bế chết ở bên trong —— bao nhiêu đại nhân vật tu vi tuyệt đỉnh trên núi đều mất như vậy, dù có ra, cũng không biết bao nhiêu năm về sau, đến lúc đó,” trong mắt Cảnh Phùng thị bừng bừng dã tâm: “Còn chưa biết thủ tịch chân truyền là của nhà ai đâu!”

Cảnh Đại nghe vậy tim nhảy thình thịch: “…… Bà nói Lệ Nhi với Hoa Nhi cũng có thể……”

Mặt mày Cảnh Phùng thị mỉm cười có chút tự đắc: “Đó là đương nhiên, đã có thể được Kim Đan chân nhân nạp vào môn hạ, vị trí thủ tịch đó cũng không phải không thể trù tính.”

Cảnh Đại mừng như điên run giọng nói: “Nương tử…… Không, phu nhân, tới khi đó, bà với tôi chính là cha mẹ thân sinh của thủ tịch chân truyền rồi …… Trên Tiên Duyên Trấn này, dù là trấn trưởng cũng phải đến trước mặt hai ta dập đầu đúng không?”

Cảnh Phùng thị giả ý hờn dỗi: “Xem chút tiền đồ đó của ông kìa!”

Cảnh Đại mừng đến mức liên tục xoay quanh tại chỗ: “Hắc hắc, ngày nào đó tôi chính là cha ruột của thủ tịch chân truyền …… Tôi xem ai dám ra mặt vì tiểu tử đó nữa!”

Cảnh Phùng thị trừng gã một cái: “Hiện tại ông mới suy nghĩ cẩn thận?”

Cảnh Đại xoa xoa tay: “Tôi đây đêm nay kêu tiểu tử đó không ngủ làm thêm chút giấy phù! Giấy phù đã sớm không đủ dùng rồi, trước kia còn luôn không yên tâm Tiêu…… Tiêu Thần kia! Hiện tại còn sợ cọng lông!”

Một chân Cảnh Đại đã ra khỏi cửa lại đột nhiên xoay người lắp bắp nói: “Này…… Thật không có vấn đề gì chứ? Vị kia tuyệt đối sẽ không ra khỏi quan?”

Cảnh Phùng thị thưởng thức bình ngọc, nói: “Đó chỉ là khả năng trong vạn không có một, bất quá, ông yên tâm đi, cho dù thật sự xảy ra, tôi cũng đã sớm xin kế Hổ đại nhân, bảo đảm có thể đoạn tuyệt tất cả hậu hoạn!”

Cảnh Đại cũng biết vị Hổ đại nhân kia có thể nắm giữ vệc mua sắm trong trấn với trên núi, cũng là một vị đại nhân vật tâm kế bất phàm, luôn miệng thúc giục: “Mau nói! Hổ đại nhân cho ý kiến gì hay!”

“Đừng nóng vội, ông nha, tức khắc sẽ biết thôi.” Cảnh Phùng thị cười có chút âm trầm lãnh khốc: “Tiểu tử đó tuyệt đối trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta ……”

“Đợi lát nữa không phải chúng ta cần đến nhà trấn trưởng đưa phù sao? Cứ nói với trấn trưởng như vầy ……”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro