6-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


C6

Sáng sớm hôm sau, Kiều quản gia đã đến gõ cửa phòng.

"Trần lão gia, xin rời giường, hôm nay là ngày đầu tiên ngài tiếp nhận sinh ý, xin đừng đến muộn." Kiều đại quản gia đứng ở cửa, có nề nếp nói.

Trần Thần còn đang trong giấc mộng lập tức liền đáp lại.

"A...... Kiều quản gia...... Ta biết rồi."

"Vậy tại hạ liền cáo lui ."

Trong phòng một mảnh còn tối như mực, Trần Thần lau mặt, chuẩn bị rời giường. Thật là, còn không muốn cho người ngủ.

Mặc chỉnh tề, rửa mặt xong, Trần Thần mơ mơ màng màng ăn xong bữa sáng, đi tới cổng, đã thấy Kiều quản gia đứng đó.

Trần Thần bất đắc dĩ bước đến,"Kiều quản gia, đi thôi."

Kiều đại quản gia nghiêng người, mặt không chút thay đổi,"Vâng."

Kiều quản gia dẫn đường phía trước, hai người im lặng đi lên phố.

Xuyên qua một con phố, tới một con phố đầy các cửa hàng. Nhìn thấy nhiều cửa hàng đã sắp mở cửa buôn bán, Trần Thần không khỏi cảm thán, người cổ đại thật chăm chỉ.

Chỉ chốc lát sau hai người đã đến trước một cửa hàng vừa nhìn đã thấy rất lâu đời rồi.

"Trần lão gia, đây là trù đoạn trang Tề gia ta. Đã kinh doanh được vài thập niên, tuy rằng không theo kịp những lão bài tử kia, nhưng cũng có lão hộ khách riêng, cho tới nay cũng không tệ lắm."

Nhìn thấy những thếp vài dệt xếp chồng lên nhau một cách chỉnh tề trong điếm, Trần Thần không khỏi hỏi:"Chỉ bán tơ lụa sao?"

"Không, cũng có may y phục. Còn bán cả vải bố, vải bông phổ thông."

"Ta có thể xem không?"

"Đương nhiên có thể, Trần lão gia." Nghiêng người, chuẩn bị mang Trần Thần đi xem.

"...... Chờ một chút, Kiều quản gia, vì sao lại gọi ta là Trần lão gia?" Vừa rồi còn không có chú ý, rõ ràng trước kia đều gọi "Trần thiếu gia" , tại sao sau một buổi tối đã gọi Trần lão gia ?

Kiều quản gia xoay người, như trước trầm ổn giải thích:"Ngài đã là nhi tế Tề gia, về sau sẽ nhận sinh ý Tề gia, đương nhiên chính là lão gia ."

"Không...... Ngày hôm qua ta không phải đã nói chỉ là làm công cho Tề lão gia tử sao?"

"Đây là chuyện sớm muộn."

"Không phải...... Ta không định nhận sinh ý này."

Kiều quản gia rốt cục ngẩng đầu lên, hai mắt không gợn sóng sợ hãi bình tĩnh nhìn Trần Thần,"Ngươi còn muốn chạy?"

Rõ ràng là câu nghi vấn lại nói với ngữ khí khẳng định.

"Ta......"

"Ngươi muốn bỏ rơi công tử?"

"Không phải...... Ta......"

"Ngươi muốn như thế nào? Muốn làm hại Tề gia?" Vẫn hai mắt không chút gợn sóng lệ quang chợt lóe, rõ ràng vẫn là bộ dáng mặt không chút thay đổi lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo toàn thân.

Trần Thần nhìn Kiều quản gia như vậy, không biết nên nói cái gì,"...... Ta không muốn làm hại Tề gia."

"Vậy ngươi muốn cái gì?" Trong thanh âm bình thản tràn ngập tia sắc bén, "Ngươi muốn tài sản Tề gia? Muốn vứt bỏ Xảo công tử? Muốn bỏ đi? Muốn không chấp nhận cuộc hôn nhân này?"

Trần Thần có chút nóng nảy,"Không phải, ta chưa từng nghĩ như vậy! !"

"Vậy ngươi muốn cái gì?" Kiều quản gia bước một bước về phía trước, chất vấn.

"Ta...... Ta chỉ muốn có một nơi có thể an phận." Trần Thần có chút thất bại, anh không muốn làm thương tổn ai.

"Vậy ngươi có thể lợi dụng Xảo công tử, sau đó lại vứt bỏ hắn !"

"Ta chưa từng nghĩ như vậy!" Trần Thần vỗ trán.

"Ngươi nhận được tú cầu, ngươi thành thân !"

"Ta không phải tự nguyện , ta là bị Tề lão gia tử ép buộc!"

"Ngươi có thể cự tuyệt, nhưng ngươi không làm."

"...... Ta không biết nên nói thế nào với Tề lão gia tử."

"Đều là lấy cớ."

Trần Thần câm lặng.

...... Đúng vậy, tất cả đều là lấy cớ.

Anh muốn có một nơi sống an phận. Lúc vừa đến thế giới này, cho dù bình tĩnh như anh, trong lòng vẫn là hoảng loạn . Anh đối với thế giới này thật xa lạ , anh muốn tìm đến một nơi có thể khiến mình an tâm, cho nên khi thành thân, anh theo bản năng không có phản kháng. Anh cuối cùng vẫn là lợi dụng Tề Xảo.

"...... Thực xin lỗi, ta chưa từng nghĩ như vậy...... Ta không biết sẽ như vậy."

"Vậy ngươi nghĩ cái gì?" Kiều quản gia như trước chất vấn .

"Ta...... Ta sẽ giúp Tề lão gia tử xử lý tốt sinh ý ...... Ta...... Ta sẽ không nguy hại đến Tề gia ."

"Vậy còn Xảo công tử!"

"...... Ta sẽ giúp hắn tìm người tốt để gả ......"

Kiều quản gia gắt gao nhìn chằm chằm Trần Thần,"Ca nhi chỉ có thể gả một lần !"

Trần Thần há hốc miệng, nói không ra lời.

"Chung quy ngươi vẫn là thương tổn Xảo công tử, thương tổn Tề gia."

"......"

Kiều quản gia bước vài bước về phía trước, đi tới trước mặt Trần Thần, theo dõi ánh mắt anh, nghiêm túc nói:"Nếu chỉ là như vậy, như vậy...... Ngươi vẫn nến đi đi — lão gia không muốn ta giết người,"

Đồng tử Trần Thần nháy mắt co rụt lại.

Kiều quản gia chậm rãi xoay người, chuẩn bị rời đi.

"Xin đợi một chút!" Trần Thần theo bản năng gọi Kiều quản gia,"Ta...... Không có nơi để đi, cũng không muốn làm tổn hại Tề Xảo, ta......"

Kiều quản gia đứng ở nơi đó đưa lưng về phía Trần Thần bất động.

Trần Thần hít sâu một hơi,"Kiều quản gia, ta không có biện pháp thích Tề Xảo, nhưng ta cũng không muốn thương tổn hắn. Đối với Tề gia, ta là cảm kích. Nếu bây giờ đi, sẽ cảm thấy thực có lỗi với Tề gia, thực có lỗi với Tề Xảo. Nhưng nếu không đi, trừ việc giúp Tề lão gia tử việc buôn bán ta cũng không có cách nào khác. Kiều quản gia ta...... Không biết nên làm cái gì bây giờ......"

"...... Ngươi trước cứ lưu lại giúp lão gia việc buôn bán, nếu ngươi dám khiến cho Tề gia có một tia tổn thất......"

"Ta đã biết !"

Nhìn bóng dáng Kiều quản gia, Trần Thần nhẹ nhàng thở ra. Nói thật, anh không muốn đi. Nói anh ích kỷ cũng được, tại đây trong một thế giới lạ lẫm, anh đương nhiên sẽ nắm lấy ngọn cỏ đầu tiên, anh thế nào cũng không thể bỏ ra.

Đi theo Kiều quản gia vào bên trong, nhìn một ít vải dệt cùng thợ may, lại học một ít cách quản lí tiệm vải và những tri thức khác. Sau đó hai người liền ly khai.

Kế tiếp lại đi tửu lâu, khách sạn, thư cục, ngân hàng tư nhân, thiết phô, hiệu thuốc vân vân, trên cơ bản Trần Thần đều đơn giản lưu lại một lần, biết Tề gia trên cơ bản sinh ý nào cũng làm, các loại cửa hàng đều có một hai tiệm như vậy, không phải cửa hiệu lâu đời, nhưng cũng không kém cỏi.

Giữa trưa ở tửu quán bên ngoài đơn giản ăn một chút, buổi tối trở lại Tề gia, Trần Thần trên cơ bản đã sắp kiệt sức, lết hai đùi, trở về liền ném người lên ghế dựa, sau đó bị ghế dựa bật ra tiếng rên, ngâm, lại không nỡ đứng lên.

Tề Xảo từ trong buồng đi ra, nhìn thấy Trần Thần cuộn thành quả bóng, không khỏi có chút hoảng,"Làm sao vậy"

"Ân...... Không có việc gì ." Trần Thần miễn cưỡng ngồi thẳng lên, cười nói với Tề Xảo:"Kiều quản gia mang ta đi nhìn một lượt cửa hàng, đại khái đã hiểu một ít. Đi đường lâu, ta không quen lắm, còn có chút mệt, không có việc gì ."

"Như vậy a," Tề Xảo có chút yên tâm ,"Vậy...... Ta múc nước rửa mặt cho ngươi nhé!"

Nói xong liền xoay người đi ra ngoài, Trần Thần không kịp ngăn cản.

Trần Thần cảm thấy càng thêm áy náy. Anh không thích Tề Xảo, nhưng Tề Xảo lại vì anh làm rất nhiều, mà anh có thể làm chỉ là cho Tề Xảo một danh phận...... Một danh phận giả dối.

Nhớ tới lời buổi sáng Kiều quản gia nói với anh, lòng anh có chút đau...... Anh còn nợ Tề Xảo nhiều lắm.

Sự tồn tại tương đương với "nữ nhân" ở thế giới này, bị buộc kết hôn với mình, mà mình lại vứt bỏ y......

Một tay che mặt — mình thật đúng là hỗn đản !

Lúc Tề Xảo bưng nước ấm vào chỉ thấy Trần Thần như vậy, không khỏi có chút lo lắng,"Làm sao vậy?"

Trần Thần buông tay, cười,"Không có việc gì !"

Tề Xảo thấy Trần Thần sắc mặt không có gì khác thường thì yên tâm, về phần có chuyện gì khác hay không, Tề Xảo cũng sẽ không hỏi nhiều — y chỉ hy vọng thân thể Trần Thần không có việc gì là tốt rồi, về phần anh giấu diếm cái gì, y cũng không để ý.

"Vậy là tốt rồi. Lại đây, rửa mặt trước, lát nữa cơm tối cũng làm xong rồi."

Trần Thần ngồi thẳng người, rửa mặt, lau tay, mỉm cười với Tề Xảo.

Tề Xảo có chút đỏ mặt, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Ra bên ngoài, trong lòng còn ngọt ngào. Anh nở nụ cười với y...... Nhưng, anh vẫn sẽ đi. Nghĩ vậy, tâm Tề Xảo liền trầm xuống, sắc mặt cũng hơi trắng. Lại nói mình lớn lên trông như vậy, anh sẽ không thể nào thích đâu!

Thật khờ ! !

Tề Xảo hít một hơi thật sâu, áp chế tâm tư phiền muộn, xoay người trở lại trong phòng, cùng Trần Thần ăn cơm tối.

Cơm nước xong, Kiều quản gia cũng không đến, chỉ là phân phó một tiểu tư đến nói Trần Thần sớm đi nghỉ ngơi, ngày mai còn có rất nhiều nơi cần phải đi.

Trần Thần nhẹ nhàng thở ra, đi ngủ sớm.

Bên kia, Tề lão gia tử cũng đã ăn tối xong chờ Kiều quản gia tới.

Ngồi ở trong đại sảnh, Tề lão gia tử ha ha cười,"Thế nào? ! Thần tiểu tử không tệ đi !"

Kiều quản gia thoáng mím môi, đem buổi sáng đối thoại nói một lần.

Tề lão gia tử nghe lời của Kiều quản gia thu lại nụ cười, chờ Kiều quản gia sau khi nói xong, trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn là nở nụ cười, lần này cười phá lệ thoải mái.

"Ha ha ha ~~~~~~ Văn Chi, ta đã nói rồi mà, Thần tiểu tử là một đứa trẻ tốt, ngươi sẽ thích nó!"

Kiều quản gia đứng đó không nói lời nào.

"Văn Chi, ngươi luôn nghiêm túc như vậy! Kỳ thật là cũng không tất phải như vậy! Ta tin tưởng ngươi, đồng dạng, ta cũng tin tưởng Trần Thần, giống như lúc trước! Không cần nghiêm túc như vậy, cho đứa trẻ đó một cơ hội! Giống như ta cho ngươi một cơ hội!"

"...... Vâng, lão gia."

"Ai nha...... Nếu Thần tiểu tử lựa chọn rời đi thì sao? Ngươi sẽ làm sao?" Nói xong chuyện đứng đắn, Tề lão gia tử lại bắt đầu không đứng đắn .

"...... Nghe nói phía bắc thổ phỉ hoành hành, giết người cướp của cái gì cũng làm, biến mất một hai cá nhân như vậy không ai chú ý ."

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Kiều quản gia, Tề lão gia tử bỗng dưng ho sặc sụa,"Phốc...... Khụ khụ............ A a a ~~~~~~ ngươi cũng tưởng thật!"

Tề lão gia tử cười đứng lên, đi đến bên người Kiều quản gia, vỗ vai lão,"Văn Chi, ta biết ngươi sẽ không làm như vậy! Đứa trẻ kia, rõ ràng ngươi cũng thích! Bằng không, nó cũng không cùng Xảo an an ổn ổn thành thân. Mấy tên gia hỏa tìm phiền toái đó ngươi thu thập đi !"

Kiều quản gia khẽ chớp hai mắt, không trả lời.

Tề lão gia tử cũng không trông cậy vào lão trả lời, chỉ là cười nhìn phương xa,"Ta biết ngươi là sợ nócó mưu mô gì với Tề gia mới thử, là vì muốn xem nó có thích hợp với Xảo không mới như vậy! Ngươi không cần làm người xấu! Đứa trẻ đó sẽ không khiến chúng ta thất vọng !"

"...... Hắn còn cần rèn luyện! Quá ngây thơ !"

"Được rồi! Ngươi cũng đừng mạnh miệng ! Rõ ràng thực xem trọng đứa trẻ đó, lại cứng rắn muốn bày ra bộ mặt người xấu, làm gì chứ!"

"...... Lão gia, sổ sách tháng này nên xem!"

"...... A...... Ha ha...... Văn Chi, ngươi không thể vì thẹn quá thành giận liền buộc ta xem sổ sách a!" Tề lão gia tử lui về phía sau một bước, cười có chút miễn cưỡng.

Kiều quản gia bất vi sở động, như trước nghiêm túc nói:"Lão gia, nên xem sổ sách ."

"A nha ~~~~~ hài tử cha nó bảo ta trở về có việc! Sao ta lại quên chứ! Ha ha ~~~~~ ta đi trước !"

Nói xong liền lập tức bàn chân như bôi dầu, trượt đi mất.

Kiều quản gia nhìn người kia hoàn toàn không phù hợp tuổi nhanh chóng bỏ chạy, mặt không chút thay đổi, dường như đã sớm biết. Sau đó xoay người rời đi. Đi vào thư phòng, ôm lấy sổ sách, đi vào trong phòng Tề lão gia tử......

Tề lão gia tử nhìn một chồng sổ sách cao ngang mặt, rơi lệ đầy mặt!

Cái gì buôn bán thật chán ghét! Cái gì Kiều quản gia thật chán ghét! Cái gì sổ sách chán ghét nhất !

Hài tử cha nó, cầu an ủi !

Xoay người nhào về phía Tề cha......

"Lão gia, ngươi không thể luôn đem việc giao cho Văn Chi! Văn Chi đã phải xử lí tất cả mọi việc trên dưới Tề gia rồi! Ngươi không thể nhàn hạ như vậy! Mau, giúp Văn Chi xem sổ sách!" Tề phụ thân rất là nhận chân.

Tề lão gia tử thạch hóa ......

Không ! ! ! ! ! ! ! Hài tử cha nó cũng vứt bỏ ta sao? ! Vứt bỏ ta rồi ư!

Hai người không nhìn Tề lão gia tử thân thể cứng ngắc, biểu tình khổ sai, cùng đem sổ sách bàn đến trước mặt ông, thúc giục Tề lão gia tử mau xem.

Mặc kệ Tề lão gia tử không cam lòng không muốn như thế nào, một biểu tình "Các ngươi là tệ bạc, các ngươi vứt bỏ ta", Kiều quản gia từ đầu đến cuối đều mặt không chút thay đổi.

________________________________

Tác giả mẹ đẻ chỉ muốn nói: Kiều quản gia, lão thật phúc hắc ! ! ! ! ! ! ! !

Tác giả có lời muốn nói: Gomene, minasan [ thực xin lỗi, mọi người ]

Mèo lười không kịp gửi văn trước khi tắt đèn, sáng nay phải bổ sung~~o[_]o ~~

QQ của mèo lười hai ngày trước bị người ta cướp mất rồi, gửi đi rất nhiều Đại Hoàng, Cheese mèo lười rồi ! ! ! ! !

Mèo lười lên Tencent xin, đề nghị hơn mười mấy lần, rốt cục buổi tối cũng lấy lại được qq~~o[_]o ~~

Thật vất vả a ! ! ! !

Việc trộm cắp này rất đáng giận ! ! ! ! Các ngươi quân sầu riêng bạo cúc thụ! ! ! !╭∩╮[︶︿︶]╭∩╮ Khinh bỉ ngươi !

Trù đoạn trang: Cửa hàng tơ lụa

Thiết phô: Hàng rèn sắt

____________________________

Ho-chan: Sao ta có cảm giác Tề lão gia tử với Kiều quản gia là một đôi nhỉ=))

Thêm nữa, có lẽ tiếp theo sẽ post một loạt drabble fanfic manga (mới xin được permission, hị hị:)))

--------------------------------------------------------------

C7

Ngày đầu tiên tiếp nhận sinh ý trôi qua lặng lẽ.

Sáng sớm hôm sau, Kiều quản gia lại đến trước cửa phòng Tề Xảo, gọi Trần Thần dậy. Ăn xong bữa sáng, hai người lại đi ra ngoài.

Lần này không phải đi bộ, là ngồi xe ngựa.

Lên xe ngựa cổ đại, Trần Thần có chút hưng phấn — đây là cổ đại "Bảo mã" a !

Chỉ thấy bên trong xe ngựa cũng không có tốt như vậy: phủ chăn bông, không phải đặc biệt dày; không gian cũng rất nhỏ, cách âm không phải tốt lắm; bốn phía cũng là tấm ván gỗ, trụi lủi cái gì cũng không có, đủ loại nhàm chán a.

Lúc đứng lên càng vang tiếng cọt cà cọt kẹt, xóc điên người, vóc dáng cao càng phải cẩn thận kẻo đụng vào đỉnh xe.

Lắc lư suốt cả đường đi, thật vất vả mới tới nơi, Trần Thần trên cơ bản sẽ sụp đổ, đáng ghét hơn là: Anh cư nhiên say xe ! ! !

Kiều quản gia ở xe ngựa phía sau Trần Thần, nhìn anh bám vào thân cây bên đường, một bộ biểu tình "Ta muốn thỉ", cho dù còn bộ mặt than đó, Trần Thần cũng hiểu được xung quanh lão có một loại khí trường sung sướng.

"...... Kiều quản gia...... Muốn cười ngươi liền cười đi !" Trần Thần rất là bất đắc dĩ. Rất mất mặt ! Ở hiện đại anh chưa bao giờ bị say xe!

Kiều quản gia hơi mím môi, một lát sau, mới mở miệng nói:"Lão gia, lần này chúng ta đi tìm hiểu địa điểm nhập hàng cho những nơi như tử lâu dưới danh chúng ta."

Trần Thần áp chế cảm giác ghê tởm buồn nôn, chăm chú nghe Kiều quản gia giảng về tình hình cơ bản của việc nhập hàng, giá tiền, nhà ai có cái gì tốt đối với các loại rau dưa, thịt, hoa quả,....

Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Trần Thần chờ phục hồi tinh thần lại mới phát hiện, bọn họ đã tới một thôn nhỏ.

"Đây là Triệu gia thôn. Rau nhà chúng ta đều được mua ở nơi này."

Vào thôn, phát hiện nơi này phòng ốc cũng không cao lắm, là phòng gạch trát bùn đất, dân chúng mặc quần áo vá lỗ chỗ, nhưng thân thể đều tương đối cường tráng, đất trồng được đủ loại rau, lương thực.

"Kiều quản gia, nơi này rau tốt lắm nha?"

"Vâng, nơi này rau rất ngon." Nhẹ gật đầu với những thôn dân đến chào hỏi,"Hơn nữa nơi này dân chúng đều tương đối nghèo, nhân thực giản dị, rau trồng rất ngon."

Trần Thần gật gật đầu. Anh là đứa trẻ lớn lên từ vùng nông thôi, có thể hiểu được.

Hai người đi vào trước cửa một hộ nông gia.

"U ! Đây không phải là Kiều quản gia sao? Sao hôm nay có thời gian lại đây ? Là đồ ăn không đủ sao?" Một đại hán da ngăm đen từ trong cửa gỗ đi ra.

"Không phải. Hôm nay mang theo Trần lão gia đi xem."

"Nga?" Đại hán kinh ngạc lại hiếu kì,"Là người nhặt được tú cầu kia sao?"

Kiều quản gia không nói lời nào, chỉ là thoáng nhìn về phía Trần Thần.

Đại hán nhìn Trần Thần, cảm thán nói:"Trần lão gia hảo phúc khí a ! Này mười dặm bát hương ai không muốn cướp đến tú cầu a? ! Lại không nghĩ rằng để Trần lão gia nhặt được ! Thật sự là mệnh a !" Nói xong còn không khỏi cảm thán lắc đầu.

Trần Thần xấu hổ cười.

"Được rồi, Triệu Cường. Đưa chúng ta vào trong xem thử." Kiều quản gia lên tiếng, ai dám không theo.

"Được rồi! Đi theo ta." Xoay người đi vào trong nhà mình.

Chỉ chốc lát sau, đến một nơi trồng đầy rau.

Nhìn trên mặt đất một mảnh rau xanh biếc tốt tươi, Trần Thần nhịn không được nở nụ cười.

"Ngươi xem, Rau của ta tốt nhất trong toàn bộ thôn!" Đại hán kiêu ngạo nói:" Lớn ! Mọng nước ! Béo ngậy ! Tuyệt đối ăn ngon !"

Nhìn thấy dưa chuột kia hận không thể vắt ra nước, Trần Thần hỏi:"Ta có thể nếm thử sao?"

Đại hán cũng không trả lời, tay liền kéo mấy cuống xuống, hai tay bẻ, đem thứ phía trên lấy xuống, liền đưa cho Trần Thần cùng Kiều quản gia.

"Này, ăn đi! Ngon lắm." Nói xong cũng cầm một quả ăn.

Trần Thần và Kiều quản gia trước sau tiếp nhận, cắn một miếng.

Miệng đầy mùi thơm ngát ! Răng rắc răng rắc giòn! Nơi vừa cắn thậm chí chảy ra nước, nhỏ xuống mặt đất...... Ăn ngon thật a !

Trần Thần ở hiện đại ăn toàn rau bị kích thích tăng trưởng cảm thấy giờ phút này rất hạnh phúc !

Nếm qua dưa chuột, lại ăn cà chua, xem qua các loại rau khác, hai người liền ly khai.

Kế tiếp lại đi vườn trái cây, những nông hộ gia nuôi heo, gà vịt ngỗng, ăn không ít hoa quả và trứng gà, nhìn mấy con lợn béo kêu phì phì hừ hừ, bị gà trống, ngống trắng to lợi hại đuổi chạy khắp vườn.

Buổi sáng thật vất vả mới kết thúc, Trần Thần ngắn hạn giải thoát rồi. Không có cách nào ăn cơm trưa, hai người chỉ mới nghỉ ngơi đã lại đi lên xe ngựa.

Lắc lư lắc lư đi hơn một giờ, hai người đi tới bờ biển.

Nhìn đại hải trước mặt mênh mông rộng lớn, nghe trong gió biển mang đến hơi nước vị mặn nồng, Trần Thần cả người đều lấy lại được tinh thần , ngay cả say xe cũng đỡ hơn rất nhiều.

"Sao lại đến bờ biển ?" Trần Thần không nghĩ rằng tới để chơi.

"Mang ngươi xem hải sản một chút."Tự hào bước trước.

Trần Thần đuổi kịp.

"Nơi này hải sản thực phong phú sao?"

"Ân." Tiếp tục đi, ngay cả ánh mắt cũng không chút thay đổi ,"Duy thành rất gần biển."

"Vậy chẳng phải là rất nguy hiểm? ! Thủy triều gì đó làm thế nào?"

Kiều quản gia nhìn anh một cái,"Sẽ không, nơi này là cảng......"

Nghe Kiều quản gia tỉ mỉ miêu tả, Trần Thần cảm thấy vị trí địa lí của biển này rất giống vịnh Bột Hải của hiện đại, nhưng lại ở nơi dòng hải lưu ấm và ẩm giao hội, hải sản rất là phong phú.

Khi nói chuyện hai người đến trước một ngư thôn che phủ bởi những túp lều đơn giản, nhìn thấy mười mấy người đang dỡ cá từ trên thuyền xuống, mà con cá này so với người còn to hơn, con nhỏ nhất cũng phải to bằng bắp chân người trưởng thành.

Trần Thần lúc này kinh ngạc ,"Rõ ràng nhiều cá như vậy, làm sao chỉ có từng này người đi đánh bắt?"

Kiều quản gia liếc nhìn Trần Thần một cái, giải thích thế này:"Cá biển rất khó làm, còn thực quý, rất ít người nguyện ít đi đánh cá, hơn nữa đại bộ phận đều thích ăn cá sông. Nếu không chỉ có chúng ta có trù tử biết làm, ta cũng sẽ không thu mua. Lại nói, rời bến đánh cá chung quy là rất nguy hiểm , nếu không phải vì sinh kế, làm gì có ai nguyện ý đi."

Trần Thần hiểu được .

Nhìn những người này mặc quần áo rách rưới, sắc mặt vàng khè, Trần Thần biết, bọn họ đều là đang dùng mệnh đổi tiền.

Những người đó đem cá cẩn thận xếp lại, đem rất nhiều các loại tôm bọ ngựa, tôm hùm, cua biển, nhím biển, hào sò hoặc mấy thứ kì hình quái trạng nào đó ném xuống đất.

Trần Thần trừng lớn hai mắt,"Bọn họ...... Bọn họ sao lại đem những thứ này ném xuống?"

"Những thứ này không thể ăn được."

"Sao lại không thể ăn được?! Ăn ngon lắm!"

Kiều quản gia nhìn anh, thản nhiên nói:"Có người ăn thử rồi, nhai không nổi còn đặc biệt khó ăn, hơn nữa có rất nhiều người sau khi ăn xong đều bị kiết lỵ."

"Đó là bọn họ không biết cách! Những thứ kia thật sự ăn rất ngon!" Nhìn đến nhiều mỹ vị sang quý bị ném xuống như vậy, Trần Thần luôn luôn tiết kiệm cảm thấy rất đau lòng .

Kiều quản gia nhìn anh, như trước thản nhiên nói:"Nếu muốn thì tự đi mua, tiền ta ra, nhưng ta sẽ không giúp ngươi làm."

"Hảo, ta sẽ đi!" Trần Thần thực vui vẻ.

Vài bước chạy đến trước mặt mấy người kia, Trần Thần chỉ vào những thứ bị ném xuống hoặc sắp sửa bị ném xuống, nói với bọn họ:"Những thứ này, ta mua."

Những người đó kinh ngạc nhìn anh.

Một người trung niên khuyên nhủ:"Tiểu hỏa tử, những thứ này không thể ăn! Ngươi mua cũng vô dụng."

Trần Thần nở nụ cười,"Không sao cả, ta có thể làm, có thể làm ra ăn được."

Mấy người kia như trước kinh ngạc nhìn anh,"Ngươi nhận sai đi ! Cái này thực không có thể ăn ! Chúng ta đều nếm qua, còn mắc phải bệnh! Tiểu hỏa tử, ngươi đừng mua !"

Trần Thần cảm thấy buồn cười, trong lòng lại cảm thấy ấm áp, những người này thật sự thực thiện lương thực giản dị.

"Không có việc gì, tin tưởng ta, thật sự có thể ăn. Cám ơn hỏa ý của các vị!"

Mấy người gặp không lay chuyển được anh, liền đem cho anh, cũng không thu tiền, nói vốn muốn ném xuống , không đáng giá tiền.

Trần Thần không có biện pháp, thu một túi to, quyết định lần sau làm xong sẽ cho những người này nếm thử, coi như biểu thị cảm tạ đi !

Kiều quản gia lúc này đã lại đây, muốn tiểu tư phía sau đem gói đồ to này quay về Tề phủ trước, bọn họ còn có việc chưa làm.

Trần Thần dặn tiểu tư, sau khi trở về ngâm trong nước muối nhạt, chờ anh trở về liền làm cho mọi người ăn, không muốn người khác sờ vào.

Tiểu tư tỏ ý làm theo, sau đó mang theo bao tải ly khai.

Thấy tiểu tư đi rồi, những người đánh cá bên kia cũng bỏ đi gần hết rồi, Kiều quản gia liền mang theo Trần Thần dạo bên bờ biển.

"Khắp hải vực này đều là của Tề gia ," Lại chỉ chỉ vài ngọn núi nhỏ cách đó không xa,"Kia cũng đều là của Tề gia ."

Trần Thần kinh ngạc !

Này Tề gia thật sự là phú hào a ! Địa phương lớn như vậy đều là của nhà bọn họ ! Thật nhiều tiền !

"Sao có thể...... Nhiều địa phương như vậy đều là của Tề gia ?"

"Tất cả đều là Tề lão gia thái gia gia — vị đại nhân đó để lại, chuẩn bị cho hậu nhân."

"...... Thật sự là tuyệt vời a!"

Trần Thần chép miệng, vị đại nhân từ quan quy ẩn này thật đúng là lợi hại, rất có tầm nhìn xa trông rộng! Thật là bội phục!

Kiều quản gia âm thầm quan sát biểu tình Trần Thần, thấy anh chỉ là cảm thán cùng kính nể, cũng không có sắc tham lam ghen tị, nhịn không được trong lòng gật đầu, khẳng định Trần Thần một phần.

Hai người đơn giản dạo qua một lần thổ địa rộng lớn bên bờ biển, sau đó liền ly khai.

Lúc lên xe ngựa, Trần Thần lại biểu tình khổ sở kia, hận không thể tự đánh ngất mình đi.

Lại lắc lư về tới Duy Thành, bất quá lần này không phải đi theo lộ tuyến kia.

Ngừng lại ở một khu dân cư, Kiều quản gia chỉ vào tòa nhà không ai ở nói với Trần Thần:"Đây là của Tề gia ."

Lại đến một vùng đất trống rộng lớn, Kiều quản gia chỉ vào nói:"Đây là của Tề gia ."

Trần Thần thiếu chút nữa biến thành mắt đậu đậu, dọc theo đường đi liền xem Kiều quản gia chỉ vào nơi nào đó nói:"Đây là của Tề gia .""Đây là của Tề gia ."......

Muội ngươi a ! Tề gia này thật lắm tiền!

Từng làm một đại sinh viên chẳng sợ thời đại học phải lo phòng ở, này thật là thương không nổi a ! Rất kích thích người ! Đều muốn trả thù xã hội, kẻ có người không! ! ! ! ! !

Nhìn Trần Thần một bộ biểu tình bị đả kích thực sâu, Kiều quản gia cuối cùng hình như lương tâm phát hiện không hề nói "Đây là của Tề gia ", sửa thành nói "Đây là hợp tác với Tề gia."

Trần Thần cứ như vậy hư vô mờ mịt nghe, một bộ hồn về nơi cũ, mơ hồ suốt dọc đường. Cuối cùng lúc chạng vạng cũng về tới Tề phủ.

Lòng bàn chân như nhũn ra bước xuống xe, ngay cả say xe cũng chẳng quan tâm, liền bay trở về phòng Tề Xảo.

Tề Xảo nhìn Trần Thần phiêu vào cửa, hiếu kì bước qua, quan tâm hỏi:"Làm sao vậy? Ta nghe phụ thân nói Kiều quản gia mang ngươi đi quen thuộc sinh ý sự tình, sao...... Lại quay trở về với biểu tình này? Đã xảy ra chuyện gì?"

Trần Thần chậm rãi quay đầu lại, nhìn Tề Xảo nói:"...... Không có việc gì...... Tề Xảo, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?"

Tề Xảo nháy mắt mấy cái, gật gật đầu.

"...... Nhà ngươi có rất nhiều điền sản sao? Rất có tiền sao?"

Tề Xảo nháy mắt mấy cái, hồi tưởng một chút, ngoan ngoãn trả lời:"Ân. Tề gia chúng ta là Duy Thành đệ nhị phú hộ, mà Duy Thành này là Đại Khánh triều đệ tam đại thành. Nghe cha nói, nhà chúng ta liền tính ra bại gia tử, còn có thể bại hai đời nữa, hẳn là rất có tiền đi !...... A, cha còn nói, vàng nhà chúng ta có cho dù không mua được một tòa điền trang thì cũng có thể mua được hơn mười gian phòng ở."

Khả! ! ! ! ! ! ! ! !

Một đại lôi phách đánh xuống đỉnh đầu Trần Thần.

Rất con mẹ nó có tiền ! Khiến cho người ta âm u cừu phú a ! ! ! Ở hiện đại mệt chết mệt sống, kết quả vừa đến cổ đại liền gặp được hào phú, rất đả thương người ! ! !

Ánh mắt phức tạp nhìn Tề Xảo,"Vậy các ngươi vì sao không ăn mặc xa hoa như vậy? Ở cũng không xa hoa như vậy a?"

Tề Xảo lại trừng mắt nhìn,"Tổ huấn nói, cần thấp giọng, cần tài bất khoe phú."

Lập tức đơ người, Trần Thần đối với Tề gia lão gia tử thái gia gia liền tràn ngập sùng bái kéo dài như Trường Giang lưu thủy!

Quá cường đại ! Rất ngưu x !

Ai nói cổ nhân ngốc ? Ai nói cổ nhân bổn ? Nha , giết hắn !

Đây là núi cao chúc xa nào a ! ! ! Bội phục a ! ! ! Sùng bái a ! ! ! !

Ngay lúc Trần Thần biểu đạt sự sùng bái đối với cổ nhân, đối với tổ tiên Tề gia, một tiểu tư bước vào.

"Lão gia, trù phòng muốn hỏi, những thứ trưởng xác kia xử lý như thế nào a?"

Trưởng xác ?

Xác?

Xác......

Quên ! ! !

Trần Thần cứng ngắc một lúc, nhìn thấy Tề Xảo hai mắt mê mang không hiểu, nhịn xuống cảm giác hỏa thượng hỏa liệu trên mặt, bước nhanh đến trù phòng.

Anh phải chạy nhanh làm mấy thứ kia!

__________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm qua lúc mèo lười đi làm thông đồng [gd] một học tỷ tóc dài phiêu phiêu rất có khí chất, hảo vui vẻ a ! ! ! !

Đi xem comment, phát hiện Vũ Dạ Quân,1 Hào Quân, tiểu Phi Phi, Húc Húc Quân cơ bản mỗi chương đều để lại comment, rất vui vẻ nga ~~~~~~~~~~~~

Bổ nhào vào, liếm một phát~~~~~~~~~~~~

Yêu các ngươi u ~~~~~~

Tôm bọ ngựa (hay còn gọi là tôm tít): cái loài tôm &*(&(*& tra google baidu đủ kiểu mãi mới ra >"< cái giống gì thế này ="=

Trưởng xác: trưởng là phát triển, xác là vỏ bên ngoài, của mấy loài động vật giáp xác hoặc thân mềm ấy (tôm, cua, nghêu sò ốc hến,...) Tại dịch ra tiếng Việt dài quá nên để nguyên vậy

Ho-chan: Nhà em Xảo thật lắm tiền a! Tự dưng nhớ đến câu "Kiều nữ và đại gia", bạn Thần đẹp trai vs em Xảo lắm tiền tuyệt phối a~~~

Mà bạn Thần số phước thế nào ấy, xuyên không rơi đúng vào nhà phú hộ, vớ phải em Xảo đáng yêu, dịu dàng, nết na, khéo tay,... chắc kiếp trước tu luyện đức độ lắm nhỉ=))

Mà thời đấy không biết ăn tôm hùm cua biển sao, tức là trước khi bạn Thần đến, tất cả hải sản đều bị vứt đi sao, thật là phí phạm. Mặc dù mình cũng không ăn được hải sản do bị dị ứng, nhưng của đáng tiền, đem bán được khối ấy=))

---------------------------------

C8

Có lẽ là do thế giới này sản vật tương đối phong phú, nơi này chủng loại thức ăn rất nhiều, nhưng khẩu vị đều tương đối thanh đạm, màu sắc cũng tương đối đơn nhất, vị cay gì đó cơ bản đều không có, luộc chế phẩm cũng là không có. Tuy rằng các liệu lí thủ pháp chiên hầm quay xào đều có, nhưng khi nấu các món ăn thủ pháp đều chọn dùng chỉ một thức, tỷ như dưa muối thịt heo nơi này vốn không có. Thuỷ sản cũng chỉ có chủ yếu là hà sản (đồ sông), hải sản cơ bản không có người ăn.

Trần Thần trước kia là một kẻ chủ nghĩa mỹ thực, lại chịu ảnh hưởng của chị họ, thích nấu ăn, nhưng không tinh lương.

Đi vào trù phòng, nhìn thấy đại trù sư sắp nấu xong thức ăn, đang chờ anh. Vốn định đi lên chào hỏi Trần Thần dưới ánh mắt lợi hại của đối phương đành lui bước. Anh thật sự là không biết vì sao đại trù sư muốn dùng ánh mắt "Mượn lão bà của hắn" theo dõi anh. Anh chỉ là mượn trù phòng dùng một lúc mà thôi, đâu cần thiết phải dùng ánh mắt "Sẽ làm dơ lão bà hắn" nhìn anh chứ!

Trần Thần cảm thấy thực nội thương. Đương nhiên, sau này anh mới biết được, đối với vị đại trù sư này mà nói, trù phòng chính là lão bà hắn.

Anh bỏ qua ánh mắt đối phương, yên lặng đi đến bên cạnh một bếp lò khác đã được dọn sạch bênh cạnh đại trù, nhìn sơ qua nguyên liệu nấu ăn được chuẩn bị, quả nhiên không thấy có gừng.

Nhớ tới thời điểm lần trước đi hiệu thuốc bắc, trong lúc vô ý phát hiện ra gừng, quế, bạc hà, La Hán quả, Sơn Dược, bách hợp đẳng, anh liền đoán được. Quả nhiên, thế giới này chưa đem những thứ đó trở thành nguyên liệu nấu ăn, chỉ là đem ra làm dược liệu.

Phân phó tiểu tư đi theo đi hiệu thuốc bắc lấy chút gừng, bạc hà, quế lại đây, sau đó thì đi xem hải sản .

Thế giới này hải sản phẩm vẫn thực sạch sẽ, dùng nước muối pha lãng ngâm hải sản rửa cặn lắng nửa ngày cũng chỉ ra một ít bùn. Nghĩ đến ở hiện đại vừa rửa đã ra cả nửa chậu cát, Trần Thần âm u cảm thấy, hoàn cảnh cổ đại thật tốt, người cổ đại thật là giản dị.

Sau khi đã rửa sạch sẽ, Trần Thần cũng chỉ là lấy nước lã rửa qua, sau đó vớt ra.

Lấy hạt hồ tiêu bên cạnh và tước xong tỏi, bỏ vào trong nồi, lại đem hành cắt thành đoạn lớn, thả vào, đổ nước vào, bảo tiểu tư nhóm lửa bên cạnh nhóm lửa — anh cũng không biết nhóm lửa. Lại phân phó tiểu tư khác đem ớt xanh cắt thành khối, đem ớt đỏ cắt thành đoạn ngắn đãi dùng, đem hành và tỏi cắt thành dong trạng — cũng chính là mạt trạng (mạt ở đây là bọt nước @_@), còn có một ít nguyên liệu nấu ăn khác xử lí hết theo anh phân phó.

Trần Thần lấy nhím biển, lột xuống bộ phận có thể ăn để đãi dùng. Đem sò hến xếp lên đĩa, đem tôm hùm, cua cái gì cũng cẩn thận xếp lại.

Lúc này, tiểu tư đã trở lại, mang tới một củ gừng rất to. Rửa gừng, cũng không bỏ vỏ, cắt thành phiến to, thả một đống vào trong nồi nước sôi. Lại đem một ít gừng cắt vụn thành mạt trạng. Công tác chuẩn bị xong rồi, bắt đầu làm.

Đem một bộ phận tôm bọ ngựa, cua, sò hến luộc chín, một bộ phận dùng để xào rau. Mà tôm hùm, liền đem tôm hùm nhỏ ít cay làm thành tôm hùm lớn cay, chỉ là không đến nỗi cay lắm, dù sao người nơi này mới tiếp xúc với hạt tiêu, cho ít vẫn tốt hơn. Phần việc tốn khá nhiều thời gian chỉ là đơn giản làm thành tỏi hấp tôm hùm. Trừ lần đó ra, còn làm bát trân đậu phụ, canh hải sản.

Nấu nướng hơn nửa ngày, cuối cùng cũng xong. Nghe toàn bộ trù phòng phiêu đãng hương vị hải sản nồng đậm, Trần Thần cảm thấy dị thường thỏa mãn.

Lau tay, chuẩn bị bảo tiểu tư mang đồ ăn lên, xoay người......

Uống......

Trần Thần nhịn không được lui về phía sau một bước.

Một đôi mắt xán ngắt đang ở theo dõi anh...... Không đúng, là theo dõi thức ăn phía sau anh, thậm chí có vài người lau khóe miệng một cách khả nghi.

Giật giật khóe miệng, Trần Thần áp chế cảm giác run rẩy, đối bên cạnh chỉ là đại trù sư ánh mắt trở nên nóng rực vẫn coi như bình thường nói:"Mang một phần ra, các ngươi để lại ăn đi. Bây giờ chuẩn bị đem đồ ăn lên đi, cũng muộn rồi."

"Vâng, lão gia." Đại trù sư mang theo những người khác tất cung tất kính cúi đầu.

Áp chế cảm giác quỷ dị trong lòng giống như thu mua nhân tâm, Trần Thần xoay người rời đi.

Đi vào đại sảnh, nhìn thấy mọi người đều chờ ở nơi đó, còn có thêm một thanh niên anh tuấn lạnh lùng. Trần Thần nhẫn nhìn thoáng qua, liền đến bên người Tề Xảo. Cảm giác được ánh mắt lo lắng của Tề Xảo, Trần Thần mỉm cười lắc đầu, ý bảo anh không có việc gì.

Lúc này, đồ ăn cũng đã mang lên. Nháy mắt, toàn bộ đại sảnh tràn ngập hương vị hải sản và vị cay kích thích mê người.

Chờ đồ ăn đều mang lên bàn ăn, bốn phía liền truyền đến tiếng nuốt nước bọt rõ ràng. Tề lão gia tử ánh mắt đã dán vào đồ ăn không dứt ra được, mà Kiều quản gia cũng khả nghi tạm dừng trên món hải sản hơn nửa ngày.

Cuối cùng, vẫn là Kiều quản gia đáng tin cậy lên tiếng:"Những người khác đều đi xuống đi. Trù phòng có phần để dành rồi."

"Vâng." Đám tiểu thị tòng và tiểu tư nhanh chóng lui xuống.

"Ha ha ~~~~~ mau ăn đi !" Tề lão gia tử lời còn chưa dứt, chiếc đũa cũng đã đi xuống .

Kiều quản gia cũng không để bỏ lại phía sau, nhanh chóng đưa đũa ra. Tề cha văn nhã ăn, chỉ là tốc độ thấy thế nào cũng phải nhanh hơn bình thường. Mà thanh niên lạnh lùng kia vừa mới bắt đầu vẫn là chậm rì rì không lưu tâm, sau khi nếm thử một đũa, tốc độ cũng tăng lên .

"A Thần a, cái này ăn như thế nào?" Tề lão gia tử không biết lúc nào đã cầm một con cua to trong tay.

"Còn có cái này ăn như thế nào a?" Tề cha cũng xuất quỷ nhập thần cầm một con tôm bọ ngựa.

Kiều quản gia cư nhiên cũng cầm con tôm hùm lớn, bất động thanh sắc nhìn anh.

Chịu đựng cảm giác sắp nghẹn, Trần Thần cười cầm lấy một con cua ý bảo lột ra, sau đó lại cầm lấy tôm bọ ngựa lột ra, lại cầm lấy tôm hùm lột — may mắn sò hến và nhím biển không cần lột a!

Sau khi biết lột vỏ như thế nào, mấy người ăn đến thịt tươi. Trong nháy mắt nhãn thần đều sáng lên.

Nga, cua này thật tươi a ! ! Tôm bọ ngựa này thịt tôm đầy miệng a ! ! Nga, còn có màu tía nữa! ! ! Tôm hùm này thật thơm a ! ! ! Còn có vỏ sò gì đó hảo hoạt a ! ! Nga, sò hến kia thật dai a ! ! A, hương vị từng con sò cũng không giống nhau đâu ! ! Nha, cái thứ màu đen này cũng ăn ngon a ! ! ! Thiên a, canh này sao có thể tươi như vậy! !

"Hô ~~~~~~" Há miệng, thổi phù phù,"Cay quá ! !"

Nhưng động tác cũng không đình chỉ, tiếp tục lột tôm hùm sốt tiêu, ăn đến mức môi đều đỏ, vẫn còn ăn. Cuối cùng, mấy người đều ngại đũa phiền toái, trực tiếp bốc tay.

Điều đó còn có thể tiếp thu được, khiến Trần Thần kinh ngạc là, Kiều quản gia luôn trầm mặc nghiêm túc lại đặc biệt thích ăn cay, mà thanh niên lạnh lùng kia động tác lột cua và tôm bọ ngựa cư nhiên lại rất thuần thục — tuy rằng lúc vừa mới bắt đầu còn lóng nga lóng ngóng, chỉ một lát sau, đã thành "Chuyên gia", Trần Thần rất là cảm phục.

Nhìn thấy mấy người ăn "Hào sảng", Trần Thần trong lòng cũng là thỏa mãn . Thức ăn do mình làm được mọi người thích, đây đối với anh là sự ủng hộ to lớn a.

Ngay lúc Trần Thần vui vẻ không thôi, vô tình thấy được Tề Xảo bên cạnh đang chậm rãi ăn. Nghĩ rằng y không thích ăn, nhưng cẩn thận lại thấy cũng không giống. Tề Xảo biểu tình cũng không phải bộ dáng thống khổ ăn thức ăn mà mình chán ghét, mà là bộ dáng mang theo chút vui vẻ cùng buồn bực. Động tác lột vỏ trong tay vừa vụng vừa chậm, không cẩn thận liền bị dây vào tay, còn đem tôm bọ ngựa biến thành thất linh bát tán, toàn bộ thịt tôm cũng không lấy ra được mấy khối. Bên cạnh còn phân tán một ít xác cua với xác tôm hùm vỡ vụn — mặt trên còn mang theo một tia thịt.

Trần Thần nhìn y, mạc danh có chút mềm lòng. Cầm lấy một con tôm bọ ngựa, thuần thục lột vỏ, bỏ chân. Rất nhanh, toàn bộ thịt tôm đã bị lột ra, đưa vào trong bát Tề Xảo.

Tề Xảo động tác dừng lại, bình tĩnh nhìn trong bát nhiều thêm thịt tôm, có chút phản ứng không tiếp nhận được.

"Ăn đi, muốn ăn cái đó, ta giúp ngươi lột."

Tề Xảo lăng lăng quay đầu, nhìn Trần Thần, nửa ngày, mặt "Đằng" liền đỏ, nhanh chóng cúi thấp đầu.

"Không...... Không cần...... Ta có thể...... Tự mình làm." Thanh âm lí nhí, nếu không phải Trần Thần tai thính, chỉ sợ cũng nghe không thấy .

Trần Thần cười cười,"Không có việc gì, ta lột nhanh, ngươi ăn đi."

Không đợi Tề Xảo trả lời, anh liền lại lấy một con cua lột vỏ.

Tề Xảo nhìn Trần Thần chăm chú lột vỏ, mặt càng đỏ hơn. Cầm lấy miếng thịt tôm kia bỏ vào trong miệng, cảm thấy đặc biệt ngon, thậm chí ngay cả trong lòng cũng thấy rất ngọt .

Đem thịt cua lột xong bỏ vào trong bát Tề Xảo, nhìn thấy y đang ăn thịt tôm lúc nãy mình lột, Trần Thần nở nụ cười. Cũng không nói nhiều, chỉ là lại cầm một con tôm hùm lột.

Tề Xảo nhìn trong bát lại nhiều ra thịt cua, nhịn không được nhếch khóe miệng, bận rộn cúi đầu che dấu, nhưng cảm giác tim mình ngâm trong mật ong cũng rõ ràng như vậy.

Trần Thần lột xong cái này lại đến cái kia, gắp sò hến xong lại đến hai khối nhím biển. Hai người một lột, một ăn, một bầu không khí phấn hồng bất tri bất giác bao chung quanh bọn họ.

Tề lão gia tử đối diện vốn ăn rất vui vẻ không biết khi nào thì chậm hạ tốc độ, cười trấn an, cùng Tề cha cũng đồng dạng vui mừng cười liếc nhau, hết thảy đều không nói thành lời. Mà Kiều quản gia càng là nhìn đến nơi không có người khẽ nhếch khóe miệng, trong mắt tràn đầy yên tâm. Về phần thanh niên kia chỉ là nhanh chóng ăn, trong mắt cũng là suy nghĩ sâu xa.

Một bữa cơm ăn tất cả mọi người tâm tình thư sướng.

"Ai nha ~~~~~~~~~~ ăn no quá a ! ! ăn quá ngon ! !" Tề lão gia tử môi đỏ cả lên, vừa lòng nằm ngửa trên ghế, híp mắt, vỗ nhẹ bụng, cười thực thỏa mãn.

"Ân. A Thần trù nghệ tốt thật." Tề cha lau khóe miệng, cười khen ngợi.

Kiều quản gia như trước mặt không chút thay đổi, chỉ là nhiệt độ quanh thân tăng thêm mấy độ.

Thanh niên kia...... Không thấy ra cái gì, vẫn như trước.

"Ha ha ~~~~~~~ các vị trưởng bối thích là tốt rồi." Trần Thần tuy rằng lột vỏ cho Tề Xảo, nhưng Tề Xảo ăn ít, anh ăn cũng thực vui vẻ.

"A, đúng rồi. Ăn xong hải sản đừng ăn trái cây. Hai thứ đó ăn lẫn với nhau dễ dàng trúng độc."

Ở hiện đại thì không có chuyện gì, dù sao nơi đó mọi người đều độc dược dùng thành thói quen, mà cổ đại này lại không được . Anh vĩnh viễn nhớ rõ hồi tiểu học lão sư dạy bảo vệ môi trường nói câu: Nếu đưa cổ nhân đến thời hiện đại, vậy chỉ sợ hắn chỉ có thể sống được trong mười phút.

"Nga? !" Mọi người đều kinh ngạc .

Trần Thần cười giải thích:"Đây là một tiểu thường thức, tựa như ô kê không thể tiếp xúc với liễu mộc, hải sản không thể tiếp xúc với hoa quả."

Mọi người đã hiểu, Kiều quản gia bận rộn đi ra ngoài phân phó .

Mấy người lại nói chuyện phiếm một lát, Tề lão gia tử hỏi một chút chuyện làm ăn của Trần Thần, Tề cha hỏi một chút chuyện tình cảm hai người.

Đối mặt với vấn đề của Tề lão gia tử, Trần Thần hàm súc nói anh vừa tiếp nhận, cái gì cũng vẫn chưa biết. Nhưng đối mặt Tề cha, Trần Thần hoàn toàn không biết trả lời thế nào, chỉ cười trừ.

Tề cha tựa hồ nhìn ra cái gì , không hề hỏi, cười nhìn Tề Xảo.

Thời điểm mọi người chuẩn bị rời đi, Tề cha gọi Tề Xảo ở lại.

Trần Thần lo lắng nhìn thoáng qua Tề Xảo, nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể đi về trước chờ y.

Tề cha đem Tề Xảo mang về trong phòng, đuổi tiểu thị tòng lui ra ngoài, cùng Tề Xảo ngồi bên cạnh bàn.

"A Xảo, nói cho cha, con và A Thần có phải...... Còn chưa viên phòng?" Tề cha không còn khuôn mặt vui cười vừa rồi, nghiêm túc hỏi.

Tề Xảo mặt đỏ lên, sau đó lại trắng,"Cha...... Con......"

"Đừng gạt cha, A Xảo. Cha con là người từng trải, còn nhìn không ra sao?"

"Con......" Tề Xảo mặt tái nhợt, hạ mi măt,"Hắn lại không thích con......"

Tề cha cũng không có chỉ trích Tề Xảo cái gì, chỉ là bình tĩnh nhìn hắn,"A Xảo, con thích nó."

Tề Xảo kinh hoảng ngẩng đầu, bối rối lắc đầu,"Không...... Không có !"

Tề cha nhìn y, nhận chân lại khẳng định,"Con thích nó."

Tề Xảo há miệng, lại không biết nói cái gì, nhìn bộ dáng khẳng định của cha mình, cuối cùng suy sụp cúi thấp đầu xuống, cam chịu .

Nhìn Tề Xảo như vậy, Tề cha thực đau lòng.

"Hài tử ngốc," Đem Tề Xảo ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng mà vỗ đầu y,"Con nha, luôn là như vậy. Rõ ràng thích muốn chết, lại cố kỵ này cố kỵ kia , cuối cùng ngược lại ủy khuất chính mình."

Đem Tề Xảo ôm chặt một ít,"Con đứa nhỏ này luôn là như vậy khiến người ta lo lắng. Có thích thì đi tranh, chẳng sợ không tranh được, cũng có thể nói cho chính mình ta từng tranh qua. Không cần suy nghĩ mọi chuyện nhiều như vậy, phụ thân con và cha không phải vẫn luôn ở bên con sao! Con còn có chúng ta mà! Hài tử ngốc !"

Tề Xảo đột nhiên cảm thấy thực ủy khuất, nước mắt không ngừng chảy xuống. Rúc vào phụ thân trong lòng, y khóc hu hu, cuối cùng nhịn không được lên tiếng khóc òa.

"Con thích hắn a...... Cha...... Con không muốn hắn đi...... Con thật sự không muốn...... Cha...... Con rất thích rất thích hắn...... Nhưng hắn sẽ đi ...... Hắn sẽ rời đi ...... Con nên làm cái gì bây giờ...... Con nên làm cái gì bây giờ !"

Tề Xảo rốt cục đem mọi thứ trong lòng nói ra. Lòng y mỗi ngày đều rất đau, y mỗi ngày đều thầm nhắc mình, anh sẽ đi. Y muốn quản trụ tâm mình, nhưng vẫn không thể ngừng. Mỗi một lần, mỗi một lần, rõ ràng muốn rời xa, vẫn là nhịn không được tới gần. Mỗi một lần mỉm cười, mỗi một lần thân mật tiếp xúc, đều có thể khiến y hưng phấn rất lâu. Nhưng sau khi hưng phấn, chính là chỉ không ngừng thấy đau lòng.

"Cha...... Cha...... Con nên làm cái gì bây giờ...... Con nên làm cái gì bây giờ !" Tề Xảo bất lực giống đứa trẻ.

Tề cha đau lòng ôm chặt y, nước mắt cũng không khỏi chảy xuống. Đứa trẻ này từ nhỏ đến lớn đều thực kiên cường, không giống ca nhi khác dễ dàng rơi lệ như vậy – giống như làm từ nước. Y từ nhỏ đã hiểu chuyện, không cãi không nháo, không tranh không thưởng, có ủy khuất cũng nín nghẹn. Nay khóc thành như vậy, Tề cha càng hiểu được sự ủy khuất và bất lực trong lòng y.

"Không sao cả, không sao cả, có cha ở đây, có cha ở đây......" Tề cha một lần một lần an ủi.

Phát tiết bất lực và khủng hoảng trong lòng, không biết qua bao lâu, Tề Xảo mới ngừng tiếng khóc.

Thấy Tề Xảo ngừng khóc, Tề cha bận rộn đưa khăn tay cho y lau nước mắt.

Tề Xảo phát tiết xong rồi, lý trí cũng trở lại , mặt nhịn không được đỏ hồng, ánh mắt cũng có chút phiêu di. Người lớn như vậy rồi, còn giống tiểu hài tử rúc vào trong lòng cha khóc, bộ dáng gì nữa a !

"Được chưa?" Cha nhẹ nhàng mà hỏi.

Tề Xảo cúi đầu gật gật.

"Vậy chúng ta đi nói với A Thần đi."

________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Hô, đây là chương ngày hôm qua, không ém hàng nữa, tránh cho các ngươi thống khổ

Chương này mèo lười viết rất lưu loát a

Nhất là viết về tình cảm thầm mến chua xót của Tề Tề, mèo lười rất đau lòng

Thầm mến thần mã, rất tra tấn người

Nga, hôm nay đọc comment của 1 Hào Quân, cảm giác giống như đánh kê huyết a ! ! ! ! ! !

Bất quá lập tức dội gáo nước lạnh phải đi học, mèo lười thấu tâm lạnh ~~~~~~~~

Ngao, hảo chán ghét a ! ! ! ! chán ghét đi học ! ! ! ! ! !

____________________________________

Ho-chan: đọc đoạn A Xảo khóc, đau lòng quá : ((

Trần Thần bây giờ bắt đầu có dấu hiệu công sủng thụ rồi, mình thích bạn này, yêu ghét rõ ràng, sủng vợ, ngọt ngào a~~~

Mà hình như truyện này ít người đọc ít người thích nhỉ (hay do mình trans dở quá *tự kỉ* *chọt chọt tổ kiến*), buồn:(

Mà có một số từ Hán Việt, không biết nên để nguyên xong chú thích bên cạnh từ thuần Việt hay dịch thuần Việt luôn như thế này nữa:-?

Còn nữa, cuối mỗi chương có nên dịch nốt lời tâm sự của tác giả không:-?

p/s: Cám ơn bạn Shinshen Hoshiyuki, bạn là người đầu tiên like post của mình, post chương này đặc biệt dành tặng bạn :">

----------------------------------------

C9

Tề Xảo ngồi thẳng người, dưới cái nhìn chăm chú của Tề cha, chậm rãi nói về lần đầu tiên hai người gặp nhau.

"Sao? !" Tề cha kinh ngạc , tuy rằng biết có người cứu Tề Xảo, lại không tra kĩ, ai ngờ là Trần Thần,"Con là nói, là Trần Thần cứu con?"

"Vâng." Tề Xảo gật gật đầu, sau đó lại đem đối thoại đêm tân hôn của hai người nói cho Tề cha.

Tề cha trầm ngâm, tự hỏi. Một lát sau, ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi:"A Xảo, con nhưng là thích nó?"

Tề Xảo lần này cũng không có phủ nhận, chỉ là nhìn mắt Tề cha, cúi đầu nói:"Hắn sẽ không thích con đâu, con không muốn hắn khó xử."

Nhìn Tề Xảo rõ ràng thích, lại vẫn lùi bước, Tề cha có chút bất đắc dĩ nói:"Hài tử ngốc, ai biết nó có thích con hay không đâu? Cha xem nó hôm nay vừa lột vỏ tôm vừa gắp rau cho con, đâu có vẻ không thích a?"

Tề Xảo mặt đỏ lên, ánh mắt chuyển qua chỗ y, tư thái tiểu nam nhi, cũng không biết nghĩ tới cái gì, mặt đột nhiên biến trắng, thần sắc cứng ngắc , ánh mắt cũng trở nên ảm đạm.

"Làm sao vậy?" Tề cha hoảng, đột nhiên như là nghĩ tới cái gì, ánh mắt nhất lệ,"Có phải nó đã nói gì đó không?"

"Không......" Tề Xảo lập tức ngăn cản cha mình hiểu lầm,"Hắn chưa nói cái gì...... Là con...... Là con......"

Nói xong, một tay liền chạm lên mặt, vẻ mặt chua xót,"Khuôn mặt này, đến con cũng không muốn liếc nhìn lấy một lần, nữa là hắn? ! Hắn làm sao có thể thích con đượ? !"

Tề cha im lặng, đúng vậy, ai nguyện ý chứ, có gia nhi nào không thích đẹp đâu? !

"Cha, người cũng đừng quản ." Tề Xảo không muốn cha khó xử,"Không có việc gì ."

"A Xảo...... Có lẽ...... Có lẽ A Thần sẽ không so đo đâu !" Dường như khẳng định,"Đúng vậy đúng vậy, A Thần sao có thể so đo được! Cha xem nó căn bản không so đo gì đâu a !"

Tề Xảo muốn nói lại thôi, mà Tề cha hoàn toàn rơi vào trong suy nghĩ của mình, hai mắt sáng lên, lại nói tiếp,"Đúng vậy, chính là như vậy! Sao cha lại không chú ý!"

"Cha......"

Tề cha cầm hai tay Tề Xảo, vẻ mặt hưng phấn, hai mắt lấp lánh,"A Xảo, A Thần cũng không phải đối với con hoàn toàn không có cảm giác a ! Con xem nó rất tốt với con!"

"Cha......" Tề Xảo gượng cười giải thích,"Hắn đối với con chỉ sợ cũng chỉ là áy náy! Hắn là một người ôn nhu như vậy, rất tốt với con, chỉ sợ chỉ là tính cách cho phép thôi!"

"Không phải, A Xảo, con nghe cha nói. Con không phát hiện nha, A Thần cơ bản cũng chưa nhìn qua tiểu thị tòng bao giờ."

Tề Xảo ngây dại.

"Tề phủ chúng ta tiểu thị tòng mỹ mạo không hề thiếu, nhất là bên cạnh con Chi Hương với Quế Hương, càng là mỹ nhân phôi tử, cho dù là người khác cũng đều không nhịn được phải liếc nhìn, nhưng A Thần không có. A Thần thủy chung không hề liếc mắt, cha dám đánh đổ, nó chỉ sợ ngay cả Quế Hương cũng không biết là ai !"

Tề Xảo há há miệng, nhãn thần minh minh miệt miệt,"Thật...... Thật sao?"

"Ân ! Lại nhớ đến, ánh mắt nó nhìn con cũng không né tránh, thực bình thản, cũng không phải giả bộ đến đây — nó không chán ghét diện mạo của con! Hơn nữa......" Tề cha ý vị thâm trường nói,"Đối với gia nhi mà nói, thích có thể buông, nhưng áy náy cũng là không bỏ xuống được !"

"Cha," Tề Xảo chờ mong cẩn thận hỏi,"Thật sao? Thật sự...... Có thể chứ?"

"Có thể, đương nhiên là có thể ! Nên biết gia nhi truy ca nhi, cách tòa sơn; ca nhi truy gia nhi, cách tầng giấy. Chỉ cần con nhượng bộ, dám truy, A Thần khẳng định là của con!"

Tề Xảo hô hấp bị kiềm hãm, sau đó lại gấp gáp,"Con...... Có thể được không?"

"Sao lại không được ! Các con vẫn còn có dạnh phận phu phu cơ mà! Danh chính ngôn thuận !"

Tề Xảo khẩn trương nuốt xuống, vừa chờ mong lại sợ hãi hỏi:"Thật sự có thể?"

"Ân! Con tin tưởng cha! Cha ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, lại còn lừa con sao!"

Tề Xảo ý động, nhưng vẫn là có chút chần chờ,"Nhưng là......"

"Không có nhưng gì hết! A Xảo, con rốt cuộc có thích nó không? Thích liền truy! Sợ cái gì !"

"......" Tề Xảo ánh mắt lóe lên, cuối cùng kiên định nhìn Tề cha,"Con thích hắn !"

Tề cha nở nụ cười.

"Vậy......" Tề Xảo khẽ cắn môi dưới, mặt cũng hồng hồng , xấu hổ hỏi,"Như thế nào...... Truy a?"

"A a a ~~~~~~~~~~~~" Tề cha nhì hài tử nhà mình mang bộ dáng xấu hổ, cười sảng khoái.

"Cha!" Tề Xảo mặt càng đỏ hơn.

"Được rồi, cha không cười không cười !"

Tề Xảo không mở mắt nữa, chỉ để lại khuôn mặt như hai trái đào mật khiến người ta nhìn liền cảm thấy khả ái.

"A Xảo a, đối với việc theo đuổi gia nhi, cha cũng không có biện pháp."

Tề Xảo vội vàng quay đầu, vô thố nhìn Tề cha. Tề cha, vỗ về tay y, ý bảo y không cần lo lắng, tiếp tục nói.

"Nhưng là cha biết gia nhi đều thích cái gì, chỉ cần con làm tốt, còn sợ A Thần không thích con? !"

Nghe được chữ "A thần""Thích", Tề Xảo lại thẹn thùng , nhưng vẫn là gật gật đầu.

"Gia nhi sao, đều thích ca nhi ôn nhu hiền lành, có thể trong lúc bọn họ ở bên ngoài an bài thỏa đáng mọi việc trong nhà, làm cho bọn họ không có hậu cố chi ưu."

"Con đây nên làm như thế nào?"

Tề cha nở nụ cười,"Con cần biết nó thích cái gì, chán ghét cái gì, săn sóc mỗi một chi tiết trong sinh hoạt của nó, hiểu từng ánh mắt ý tứ của nó......"

Tề Xảo chăm chú nghe, suy tư.

Hai người nói hơn nửa ngày, Tề cha uông hết nửa ấm trà, lúc này mới nói xong .

Tề Xảo ngồi tại chỗ tự hỏi .

Tề cha cũng không quấy rầy, chỉ ngồi tại chỗ mỉm cười chờ đợi.

Một khắc sau (khoảng mười lăm phút), Tề Xảo ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy kiên nghị cùng chờ đợi,"Cha, A Xảo hiểu rồi."

Tề cha gật gật đầu.

"Đúng rồi, còn có điều tối trọng yếu......" Tề cha cười đến ý vị thâm trường,"Con cần mặt dày một chút a ! Thật sự không được, sắc, dụ sẽ là hảo biện pháp !"

Bá......

Tề Xảo mặt chín rực.

"Cha! ! !"

"A a a ~~~~~~~~~ được rồi, không trêu con! Mau trở về đi thôi, đừng làm cho A Thần sốt ruột chờ."

Tề Xảo trong lòng ngọt ngào, trên mặt cũng mang theo ý cười,"Vâng."

Ra khỏi phòng cha, Tề Xảo bước nhanh về, lại nghĩ tới hảo ca nhi sao có thể đi như vậy, lại giảm tốc độ. Sau khi nghe được tiếng Chi Hương và Quế Hương cười trộm trước mặt, Tề Xảo trừng mắt nhìn bọn họ một cái, quay đầu lại, chính mình lại nhịn không được đỏ mặt.

Vụng trộm đưa tay lên vuốt mặt, cảm thụ nhiệt đột bỏng người trên mặt, Tề Xảo cảm thấy mình hôm nay số lần đỏ mặt chỉ sợ là nhiều nhất trong đời.

Đương nhiên, y như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, này chỉ là y bắt đầu mặt đỏ, về sau, ngày khiến y mặt đỏ tim đập còn nhiều không đếm xuể.

Trở lại chỗ ở, Tề Xảo đột nhiên không dám đi vào. Hai tay theo bản năng lắc lắc tay áo, không biết làm sao đứng ở nơi đó. Vừa lúc bị Trần Thần đang đi ra thấy được.

Trần Thần vốn đang lo lắng y sao khuya như vậy còn chưa trở về, sợ cha y nói cái gì đó, ở trong phòng chờ sốt ruột, liền đi ra nhìn xem. Ai biết, mới ra cửa liền thấy Tề Xảo đang đứng ngốc ở đó vẻ mặt rối rắm.

"Làm sao vậy?" Trần Thần bước nhanh đến trước người, lo lắng mà lại nôn nóng.

Tề Xảo nghe được thanh âm, ngẩng đầu, nhìn thấy là Trần Thần vẻ mặt lo lắng, theo bản năng trả lời:"Không có việc gì......"

Trần Thần cau mày,"Sao lại không có việc gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Đầu óc tự động hồi tưởng lại cuộc nói chuyện với cha, lại nhìn đến nhân vật chính trong lời nói đang ở chính mình trước mặt, vẻ mặt nôn nóng lo lắng nhìn mình, Tề Xảo da mặt vốn mỏng lần này là thật nói không ra lời — y cả người đều chín.

Nhìn đến Tề Xảo bộ dáng nấu chín được cua, không có cảm xúc phản đối gì, ngược lại là bộ dáng xấu hổ quẫn bách, Trần Thần yên tâm. Xem ra không xảy ra chuyện gì.

Tâm nếu đã thả lỏng, hiếu kì liền lập tức trỗi dậy,"Ngươi...... Đây là làm sao vậy? Vì sao...... Cả người đều đỏ?"

Đắc, Tề Xảo thiếu chút nữa suyễn khí, cũng không trả lời Trần Thần, vài bước liền chạy vào trong phòng, đóng cửa lại...... Y không mặt mũi gặp người, y không muốn gặp người .

Chi Hương với Quế Hương cười đến nỗi eo không thẳng lại được.

Trần Thần lúc này rất hiếu kì ,"Đây là làm sao vậy? Hai người các ngươi ai nói cho ta biết đi?"

Chi Hương dựa vào núi giả cười không dừng lại được, Quế Hương hoàn hảo chút, nén cười, trả lời :"Không biết a. Công tử ra khỏi phòng lão phu nhân cứ như vậy ."

Trần Thần mờ mịt ......

Bất quá, không có việc gì thì tốt rồi. Ai không có chút tiểu bí mật đâu ! Trần Thần không tính toán tra hỏi.

Chờ tới lúc đi ngủ, Trần Thần nhìn thấy người bên trong hận không thể kết hợp nhất thể với tường, âm thầm thở dài...... Đây chắc chắn là có chuyện không thể không có chuyện gì!

Sáng sớm tỉnh dậy, Trần Thần mở mắt ra, chuẩn bị rời giường. Vừa ngồi xuống, người nguyên bản còn đang ngủ bên cạnh cư nhiên biến mất.

Trần Thần nhìn xung quanh bốn phía, không thấy người đâu, lại sờ soạng một phen đệm chăn, vẫn là ấm áp . Xem ra, y rời đi chưa lâu.

Lúc anh đang tự hỏi không biết Tề Xảo đi đâu, cửa mở .

Tề Xảo bưng nước rửa mặt đến, khóe miệng khẽ câu,"Ngươi tỉnh."

Trần Thần kinh ngạc ,"Tề Xảo, ngươi làm cái gì vậy?"

"Ta đi rót nước rửa mặt. Trần...... Thần, ngươi mau rửa đi, Kiều quản gia ở bên ngoài chờ."

"A......" Trần Thần có chút không rõ, đứng dậy, mặc quần áo, tẩy hoà nhã, thế này mới tỉnh táo lại.

"Ngươi không cần như vậy, ta có thể tự mình làm, ngươi vẫn là ngủ nhiều chút đi !"

"Không có việc gì ......"

Tiểu thị tòng bưng đồ ăn tiến vào, Tề Xảo dừng lại lời muốn nói, đem đồ ăn tiếp nhận, dọn xong.

"Trần Thần, ta nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, có chút việc làm vẫn tốt hơn. Ngươi nhanh ăn cơm đi, nếu không trễ mất."

Trần Thần ngồi vào trước bàn, nhìn đến đồ ăn sáng nay so với trước kia rõ ràng tinh tế hơn nhiều, tưởng trù phòng cố ý vì Tề Xảo mà làm, mình được hưởng ké.

Hai người không nhắc lại, im lặng ăn bữa sáng. Sau đó Kiều quản gia thúc giục, Trần Thần vốn muốn hỏi cũng chưa kịp hỏi, liền vội vàng ly khai.

Để tiểu thị tòng đem bát đũa thu don mang xuống, Tề Xảo xử lí xong xuôi, ngồi trên ghế bên cửa sổ đọc sách.

Phiên nửa ngày, một chữ cũng không trôi, Tề Xảo quyết định không lãng phí thời gian, đi tìm cha hỏi một chút.

Đi vào trong phòng cha, nhìn thấy cha đang cùng phụ thân chơi cờ, Tề Xảo im lặng ngồi ở ghế bên cạnh chờ.

Một lát sau, hai người đã hạ cờ xong rồi, tiểu thị tòng thu dọn bàn cờ và quân cờ mang xuống. Tề lão gia tử cùng Tề cha nhấp ngụm trà.

"Cha, A Xảo có chuyện muốn nói với người."

Tề lão gia tử vừa nghe, đã biết là chuyện thân mật giữa hai ca nhi, mình là một gia nhi, vẫn là rời đi thì tốt hơn. Đứng dậy, đang chuẩn bị đi, tay áo đã bị Tề cha kéo lại.

"Ngươi chớ đi trước, chúng ta việc này của A Xảo, còn cần ngươi hỗ trợ!" Bảo Tề lão gia tử ngồi xuống, quay đầu lại nói với Tề Xảo:

"A Xảo, con cũng đừng thẹn thùng, cha ngày hôm qua đã nói chuyện với phụ thân con, việc này a, còn cần phụ thân con tác hợp."

Tề Xảo gật gật đầu.

"Lão Tề a, ngươi cảm thấy nên làm cái gì bây giờ? Ngươi cùng A Xảo nói chuyện đi, các ngươi có ý tưởng của gia nhi, ta có đoán cũng vô ích."

"A a a a ~~~~~~~~~~" Tề lão gia tử vuốt râu, "A Xảo a, nói với lão phụ thân, con thật sự thích nó?"

Trước mặt phụ thân mình, chuyện tư mật như vậy, Tề Xảo sao lại không biết xấu hổ mà nói ! Nhưng vì tương lai của mình và Trần Thần, Tề Xảo vẫn kiên trì biểu lộ quyết tâm.

"Con thích hắn !"

"Ân......" Tề lão gia tử gật gật đầu, cười trấn an,"Con của ta trưởng thành, có thích người !"

"Phụ thân......"

Đi đến bên người Tề Xảo, vỗ nhẹ đầu y,"Hài tử ngốc, con có người để thích, phụ thân cao hứng còn không kịp đâu ! A Thần là một đứa trẻ tốt, con gả cho nó, phụ thân yên tâm. Về phần biện pháp sao...... A a a, suy bụng ta ra bụng người !"

"Đem tâm...... So tâm......"

"Cùng với nghĩ biện pháp gì, không bằng dùng chân tâm đi đổi !"

Tề Xảo giật mình, trong lòng rộng mở trong sáng...... Đúng vậy......

Nhìn thấy Tề Xảo như đi ra từ trong sương mù, Tề lão gia tử nở nụ cười. Không có gì quan trọng hơn hạnh phúc của hài tử.

__________________________

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay có đồng học khoa mèo lười, nói lần đầu tiên nàng nhìn thấy mèo lười, liền cảm thấy mèo lười rất giống mèo!

Meo ~~~~~~~~~~~~~~ mèo lười lập tức liền vui vẻ ~~~~~~~~~~~~~~

Sau đó lại phát tán tư duy nhớ tới Đại Nhất, đột nhiên cảm thấy, Đại Nhất chúng ta là một kí túc xá mèo......

Kí túc xá chúng ta có bảy con mèo......

Một con mèo Ai Cập kiểu tóc Ai Cập diễm hậu mỗi ngày chảy nước miếng với x tuấn kiệt......

Một con mèo vàng đội lốt cừu nơi nơi bán manh......

Một con mèo đen trắng luôn tìm không thấy miêu ảnh......

Một con mèo mỗi ngày vui vẻ chạy tới chạy lui ức hiếp khác mèo Garfield......

Một con mèo trắng to Ba Tư trát phấn hồng thắt nơ bướm mỗi ngày đều bước qua đầu mèo......

Một con mèo xám nhỏ mỗi ngày ở trên giường đếm cá khô trừng lớn hai mắt nhìn chúng ta......

Cuối cùng là mèo đen to đùng nằm ở trên ban công hưởng ảnh nắng mặt trời nhìn nam nam ái muội – mèo lười......

Sát...... Đại Nhất sao lại manh như vậy? !

_______________________

Cuối tuần post nốt chương mười nhé:D

--------------------------------------

C10

Trần Thần gặp Kiều quản gia ở cửa, cả thanh niên hôm qua cũng ở đó, hiếu kì quan sát.

"Đây là Kiều Vân Thâm, con ta, về sau là quản gia của ngươi."

Kiều Vân Thâm hướng Trần Thần gật đầu.

Trần Thần biểu ý đã biết.

Ba người đi tới trước cửa một cửa hàng của Tề gia, sau đó tốn cả buổi sáng ở đó, Trần Thần và Vân Thâm học tập tri thức về mặt hoạt động đẳng phát của cửa hàng.

Kiều quản gia nhìn mặt trời bên ngoài,"Đã trưa rồi , nên ăn cơm thôi."

Từ trong đống sổ sách lịch sử ngẩng đầu lên, Trần Thần nhẹ nhàng thở ra, quá mệt mỏi .

Đơn giản thu dọn lại, mấy người chuẩn bị đi tiệm cơm gần nhất ăn một bữa. Lúc này, một tiểu tư chạy vào.

"Lão gia, Kiều quản gia, Kiều thiếu gia." Tiểu tư cung kính hành lễ, trong tay cầm một hộp gỗ lớn.

"Ân?" Kiều quản gia thản nhiên nhìn y.

"Là đồ ăn thiếu phu nhân dặn tiểu nhân đưa lại đây, sợ lão gia ăn không quen đồ ăn bên ngoài."

Trần Thần còn chưa kịp phản ứng lại ai là thiếu phu nhân, chỉ thấy Kiều quản gia và Kiều Vân Thâm đều quay đầu nhìn anh. Tuy rằng hai người vẫn là bộ mặt không chút thay đổi, nhưng Trần Thần bỗng cảm thấy lưng phát lạnh.

Kiều quản gia xoay qua, ngữ khí bình thản,"Thật sự là lão gia a. Ở bên ngoài còn phải bắt tiểu tư đưa cơm đến."

Kiều Vân Thâm cũng bình thản mở miệng,"A, thật khiến người ta hâm mộ a."

Trần Thần cảm thấy mình không chỉ lông tơ dựng đứng lên, mà tóc cũng đều dựng đứng lên! Sao lại có cảm giác âm dương quái khí như vậy a ! Thân !

"Thiếu phu nhân cũng chuẩn bị cho Kiều quản gia và Kiều thiếu gia (hưởng sái=)))."

Khí trường quỷ dị lập tức liền tiêu tán , Trần Thần lông tóc lại thành công trở về ôm lấy làn da (=))).

Tiếp nhận hộp thức ăn, lật màn che lên, hơi nóng nồng đậm cùng mùi hương thức ăn phả vào mặt.

"Nhất định ăn ngon lắm a !" Trần Thần cười cảm thán.

Kiều quản gia liếc mắt nhìn anh, khá có cảm giác "Ngươi thật phí lời".

Trần Thần cảm thấy mình thăng hoa, mới có công phu vài ngày, anh đã có thể hiểu được thâm tầng hàm nghĩa của Kiều quản gia (=)).

Ngồi xuống, ăn cơm. Trần Thần cảm thấy đồ ăn hôm nay ngon hơn nhiều so với trước kia.

"Tay nghề đại trù sư càng ngày càng tốt, hôm nay làm đồ ăn phá lệ ngon hơn hẳn!"

Tiểu tư ngồi chờ bên cạnh cung kính đáp lời,"Đây là thiếu phu nhân làm ."

"Khụ......" Một miệng cơm nghẹn trong cổ họng......

Tên kia tiểu tư bận rộn đưa nước lại, cha con quản gia họ Kiều thờ ơ, bình tĩnh ăn cơm.

"Khụ khụ khụ...... Ai...... Ai làm ? !"

"Là thiếu phu nhân — Xảo công tử a !"

Tề Xảo? ! Trần Thần trừng lớn hai mắt, sửng sốt một hồi lâu.

Kiều quản gia không quen nhìn Trần Thần ngốc dạng,"Mau ăn cơm."

Trần Thần theo bản năng ngồi xuống, cầm lấy bát cơm và đũa...... Dừng lại, sau khi hoàn hồn nhìn thoáng qua Kiều quản gia.

Kiều đại quản gia, thân phận chân thật của ngài đến cùng là gì a? ! Khí trường cường như vậy từ nơi nào truyền đến a? ! Ngài thật không phải đại boss trong truyền thuyết sao? ! Vương bát chi khí của ngài lộ ra hết kìa, thân ! !

Trần Thần nội thương...... Nhưng vẫn vi Tề Xảo quan tâm mà ấm áp.

Mọi loại ý nghĩ rối rắm kết thúc, ăn xong cơm trưa, Trần Thần lại ngập đầu trong sổ sách.

Mãi tới tận tối, Trần Thần cước bộ phù phiếm trở về phòng, Kiều Vân Thâm như trước vẫn duy trì diện vô biểu tình, nhưng đã từng nhìn thấy hữu tình kiên định của thiếp thân tiểu tư của anh, tốc độ lại rút về chậm hơn một nhịp so với thường ngày.

Tề Xảo nhìn thấy Trần Thần như vậy, đau lòng , nhưng giáo dục nhiều năm không cho phép y hành động mất tự nhiên.

"Ngươi có khỏe không?"

"...... Vẫn vậy" An ủi cười cười,"Về sau đừng gọi người đưa cơm trưa nữa."

Tề Xảo sắc mặt trắng nhợt,"Là...... Không hợp khẩu vị sao? Hay là......" Cắn cắn môi,"Bởi vì là ta đưa cho ngươi...... Không chấp nhận được?"

Nhìn thấy mặt Tề Xảo tái nhợt, nghe xong lời y, Trần Thần rất hối hận, theo bản năng bắt lấy tay Tề Xảo.

"Ngươi đừng nghĩ linh tinh! Thức ăn ngon lắm, cũng không có cái gì không chấp nhận được! Chỉ là ta không muốn ngươi làm cho ta nhiều như vậy! Ta...... Không đáng !"

Tề Xảo sắc mặt dịu đi rất nhiều, nhưng nghe Trần Thần nói cái gì "Không đáng", vội vàng tóm lấy tay người nọ, nôn nóng giải thích:

"Cái gì không đáng ! Ngươi đáng giá nhất! Nếu gọi là không đáng giá, kẻ đó chỉ có thể là ta! Ta......"

Đột nhiên tỉnh ngộ mình đang nói cái gì, Tề Xảo cứng họng, nói cũng không nói ra được. Cảm giác được bàn tay trong tay không thuộc về chính mình nhưng rất rõ ràng là ai, y nháy mắt đầu óc trống rỗng, chỉ ngây ngốc nhìn Trần Thần, miệng lúc mở lúc ngậm lại phát không ra tiếng.

Trần Thần bị lời y nói làm chấn động, chờ phản ứng lại liền nhìn thấy Tề Xảo biểu tình như cá trên bờ thiếu nước, không khỏi buồn cười, áp chế cảm giác khác thường dâng lên trong lòng, cười nói:

"Làm sao vậy?" Bàn tay quơ quơ trước mặt Tề Xảo.

Tề Xảo hoàn hồn, vội vàng buông bàn tay đang nắm trong tay, đạp đạp lui về phía sau vài bước, mặt đỏ tới mức như có thể xuất huyết, ánh mắt tả phiêu hữu phiêu, chính là không dám nhìn Trần Thần.

"Không...... Không có việc gì !"

Nhìn Tề Xảo như vậy, Trần Thần cảm thấy tâm tình đặc biệt tốt, nhân tố tồi tệ ẩn giấu sâu trong tính cách cũng thức tỉnh — anh đặc biệt muốn trêu chọc y, nhìn khuôn mặt đỏ gay cùng bộ dáng không biết làm sao của y.

Trần Thần mang nụ cười ấm áp, trên thực tế đuôi sói mọc ra ngoe nguẩy hỏi:"Thật sự không có việc gì? ! Vậy sao ta thấy mặt ngươi lại đỏ như vậy? Có phải sinh bệnh rồi hay không?"

Nói xong, còn phẫn ra bộ dáng lo lắng, vươn tay, làm bộ muốn sờ mặt Tề Xảo.

Tề Xảo giống y chang con thỏ bị kinh động, một phen chụp tay Trần Thần thủ, lại lui về phía sau vài bước, toàn bộ thân thể đều dán trên giá sách phía sau lưng, trừng lớn hai mắt, nói năng lắp bắp.

"Không...... Không có việc gì! Thật sự! Thật sự không có việc gì! Ngươi...... Không phải...... Không phải còn có chuyện phải làm sao? ! Mau đi đi !"

Trần Thần cười đạp hai bước về phía trước,"Chuyện gì cũng không quan trọng bằng cơ thể của Tề Xảo ngươi a? Nếu không chúng ta đi gặp bác sĩ, không đúng, đại phu đi !"

Tề Xảo liều mạng lắc đầu, ý đồ dùng ngôn ngữ thân thể khiến Trần Thần hiểu được, y không có việc gì.

"Ta...... Không có việc gì ! Ta...... Chỉ là nóng! Đúng! Chỉ là nóng!" Nói xong còn gật đầu khẳng định.

Trần Thần chớp mắt, bây giờ cũng sắp vào hè, chưa đủ lạnh đâu, lại càng không nói tới ở cổ đại không có sự nóng lên bởi hiệu ứng nhà kính, so với hiện đại vẫn mát hơn nhiều lần.

Vừa mở miệng chuẩn bị trêu chọc y, nhưng tiểu tư Kiều quản gia phái tới lúc này đã đứng bên ngoài cửa.

"Lão gia, thiếu phu nhân, lão lão gia cùng lão phu nhân lệnh tiểu nhân đưa hai vị đến đại sảnh dùng cơm."

Trần Thần bĩu môi tiếc rẻ, nhìn thấy biểu tình Tề Xảo như được cứu nạn, trong lòng xấu xa nghĩ, về sau ngày còn dài! Anh cũng không nghĩ kĩ vì sao mình thích trêu chọc Tề Xảo, vì sao lại mềm lòng với y...... Hoặc là nói, anh theo bản năng không dám nghĩ lại — có chút đáp án, anh cũng không muốn đối mặt quá sớm.

Hai người đi vào đại sảnh, thấy vẫn là bốn người hôm qua. Tuy rằng không có hải sản đại tiệc, nhưng mọi người vẫn là ăn thực vui vẻ.

Nhất là Tề lão gia tử và Tề cha, thấy Tề Xảo không dám nhìn thẳng Trần Thần, mặt đỏ hồng, tầm mắt hai người ngẫu nhiên đụng phải nhau, cũng nhanh chóng dời đi, mà Trần Thần cười tủm tỉm thỉnh thoảng nhìn về phía Tề Xảo, khiến hai vị lão nhân tâm hoa nộ phóng.

Hấp dẫn ! Rất hấp dẫn ! Mới một ngày liền phát triển trở thành như vậy, xem ra thời gian ôm ngoại tôn không còn xa! A Xảo nhà ông thật thông minh, nhanh như vậy liền đem A Thần tiểu tử kia chỉnh thông suốt! A a a ~~~~~~~~~~ không hổ là hài tử bọn họ a !

Kiều quản gia bất động thanh sắc, chỉ là nhiệt độ quanh người tăng thêm vài độ.

Tất cả mọi người mãn nguyện cơm nước xong, các trưởng bối muốn để cho mấy thanh niên ở chung, gia tăng cảm tình, sớm rời đi, cũng không gọi Trần Thần đi thư phòng xem sổ sách.

Trần Thần nhìn chăm chú dáng vẻ Tề Xảo cúi đầu bước nhanh, một đường tâm tình thư sướng.

Tề Xảo quẫn bách trở lại trong phòng, ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh bàn, vẫn không nhúc nhích.

"A a a a ~~~~~ Tề Xảo, sớm đi ngủ đi !"

Tề Xảo cứng đờ,"Chờ đã...... Chờ một lát nữa, ta sẽ ngủ."

Trần Thần vừa cởi quần áo vừa làm bộ nghiêm túc nói,"Ngày mai còn phải dậy sớm đấy! Ngươi cũng mệt rồi, nhanh lên ngủ đi !"

Tề Xảo xoay người, muốn nói gì, nhưng nhìn thấy Trần Thần chỉ mặt áo trong, mặt triệt để bạo hồng, một chữ cũng nói không nên lời.

Trần Thần tiếu ý càng sâu, nhưng cũng không định tiếp tục trêu chọc y.

"Ta đây ngủ trước, ngươi cũng đi ngủ sớm một chút đi !" Nói xong liền nằm lên giường, chỉ chốc lát sau, tiếng hít thở đều đều đã truyền tới.

Tề Xảo nhẹ nhàng thở ra, thân mình cũng tê liệt ngồi tại chỗ. Tỉnh táo lại y không tự chủ được nhớ lại lời người nọ nói......

Nhiệt độ vừa tiêu giảm lại nổi lên, trái tim cũng đập thình thịch, nhưng sự ngọt ngào vẫn dũng mãnh tiến ra không ngừng – y cũng không muốn ngăn cản.

Tề Xảo ngồi tại chỗ, nghĩ ngợi lung tung, lại nhịn không được ảo tưởng một chút về cuộc sống sau này của hai người, nhưng lại lo lắng người nọ không thích mình thì làm thế nào...... Thượng vàng hạ cám suy nghĩ hơn nửa ngày, thanh âm báo canh giờ truyền đến, y mới giật mình tỉnh lại.

Y có chút xấu hổ, mình đang suy nghĩ cái gì vậy!

Đưa lưng về phía Trần Thần thoát áo khoác — biết người nọ ngủ, vậy mà lại nhịn không được thẹn thùng, cẩn thận khỏi quấy nhiễu Trần Thần, nằm ở bên trong.

Thừa dịp bóng đêm, Tề Xảo vụng trộm đánh giá Trần Thần, sau đó...... Mặt đỏ, vội dụi đầu vào trong chăn. Một lát sau, lại lén lút ngoi ra, liếc mắt nhìn Trần Thần đang ngủ một cái, y cười xoay người, đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Tề Xảo đương nhiên dậy không nổi, Trần Thần cũng cẩn thận nhẹ chân nhẹ tay, không đánh thức y. Lúc sắp đi, còn phân phó Chi Hương và Quế Hương đừng gọi y dậy, để y ngủ nhiều một chút.

Đến lúc Tề Xảo dậy, trời cũng sắp sáng rồi. Vội vàng mặc quần áo, dưới ánh mắt và lời trệu chọc của Chi Hương và Quế Hương, vội vàng rửa hồng diện.

Lúc Tề Xảo chuẩn bị phân phó tiểu thị tòng mang bữa sáng tới, Tề cha mỉm cười đẩy cửa.

"Dậy rồi à, A Xảo! Sao không ngủ nhiều một chút! Đứa trẻ A Thần kia cố ý phân phó, cho con ngủ nhiều một chút mà!" Nói xong, còn tà phiêu liếc mắt nhìn Tề Xảo.

Bị người cha thân sinh trêu ghẹo, Tề Xảo mắc cỡ muốn chết, nhưng trong lòng cũng ngọt ngào hơn mật.

"Cha! Cha nói cái gì vậy?"

"Cha có thể nói cái gì? ! Chẳng qua nói sự thật Tề gia ta từ trên xuống dưới đều biết mà thôi, con......"

"Cha!" Bình sinh lần đầu tiên cắt ngang lời cha.

Tề phụ thân cũng không trêu y nữa, cười gọi tiểu thị tòng phía sau mang bữa sáng dọn lên, để Tề Xảo dùng.

"A Xảo a, chuyện A Thần vội vàng tiếp nhận sinh ý, con cũng đừng nhàn rỗi, bây giờ đúng là lúc con thể hiện sự hiền thục. Ngày hôm qua phụ thân con đã nhờ vả Kiều quản gia, bảo bọn họ giúp con!"

Nghe được cả nhà đều đang giúp mình, Tề Xảo thực cảm động, cười gật gật đầu.

Tiễn cha mình, Tề Xảo nghĩ nên làm cái gì. Suy nghĩ nửa ngày cũng khôngra, cuối cùng quyết định làm cháo yến mạch – y muốn làm thứ ngon nhất dành cho Trần Thần.

Trần Thần ở cửa hàng nào đó của Tề gia lại bận rộn hôn thiên hắc địa, đợi tới giữa trưa, nghênh đón tiểu tư đưa cơm. Có điều lần này cha con Kiều quản gia cũng không có phản ứng gì, chỉ là bình thản tiếp nhận, để Trần Thần đi rửa tay lại ăn cơm. Điều này khiến cho Trần Thần ngầm nhẹ nhàng thở ra.

Ba người bình tĩnh ăn cơm trưa, rồi lại ngập đầu trong công việc của cửa hàng.

Mãi đến tối mới về nhà, Trần Thần cả người đều hư thoát. Quả thực so với cuộc chiến thi vào cao đẳng còn đòi mạng hơn a!

Tề Xảo tất nhiên là tránh không được một phen đau lòng, lén lút phân phó trù phòng làm nhiều những thứ giàu chất dinh dưỡng, để Trần Thần bồi bổ. Tề lão gia tử vẻ mặt từ ái an ủi Trần Thần vừa mới bắt đầu đều như vậy, nhưng lại không có nửa điểm ý muốn hỗ trợ, ngược lại ngược lại lại khiến Trần Thần ngẫm ra có cảm giác vui sướng khi người gặp nạn ở bên trong. Mà nụ cười của Tề cha cũng chưa hề dừng lại.

Lúc buổi tối chuẩn bị đi ngủ, Tề Xảo bưng tới cho Trần Thần một chén tổ yến, bắt anh uống xong đi nghỉ ngơi sớm.

Trần Thần ngầm vui sướng, nhưng ở ngoài mặt cũng không để lộ gì cả, uống.

Kế tiếp một tháng, Trần Thần có thể nói là vừa nặng ôn thi một lần vào trường cao đẳng khẩn trương bận rộn, cả người đều chuyển thành con quay. Cũng may có cha con Kiều quản gia hỗ trợ, còn có các loại thức uống bổ dưỡng của Tề Xảo bồi bổ, y mới trụ lại được. Tất nhiên, hiệu quả rõ rệt là hiện tại Trần Thần trên cơ bản đã sắp nắm giữ toàn bộ vận chuyển của Tề gia.

Buổi tối, nằm ở trên giường Trần Thần mơ mơ màng màng suy nghĩ, cuối cùng cũng không phải mệt mỏi nữa rồi. Trong lúc hoảng hốt, anh tựa hồ thấy được Tề Xảo đắp chăn cho anh, tâm nháy mắt chợt yên ổn, dường như đã tìm được cảm giác "Nhà" rồi, nụ cười hàm chứa, nặng nề đi ngủ.

Tề Xảo nhìn Trần Thần sắp ngủ, chú ý tới màu xanh dưới đôi mắt anh và khuôn mặt gầy đi thấy rõ so với lần đầu gặp mặt, đau lòng tột đỉnh, quyết định ngày mai làm món hải sản Trần Thần thích ăn, muốn anh ăn nhiều một chút. Nghĩ tới cách thức nấu ăn ngày mai phải làm, Tề Xảo bất tri bất giác đã ngủ.

Ánh trăng xuyên thấu qua giấy trên cửa sổ, mông mông lung lung chiếu lên người hai người, dĩ nhiên bọn họ ngủ say chẳng ai phát hiện ra, khoảng cách giữa họ gần tới mức hô hấp đã như giao hòa, mà không phải hoa chúc dạ đêm đó cách xa nhau ba trượng ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trang