3 + 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên ngoài rất nhanh đã truyền ra tiếng xối nước rửa tay. Nhạc Dao dán lỗ tai lên ván cửa, mãi tới khi tiếng vòi nước dừng lại và tiếng bước chân đi được một lúc cậu mới kéo khóa quần xuống "giải quyết nỗi buồn". Xuỵt xuỵt xong thì cậu cũng rửa tay, trong đầu lóe lên dáng hình cao lớn ban nãy.

Chẳng hiểu tại sao nhưng cặp mắt kia rất quen thuộc, giống như... Giống như Tục Nghiêu cậu thấy trên quang não. Nhưng chân mày Tục Nghiêu có vết sẹo vừa to vừa dài, hằn lên rất rõ phải 7-8cm, rất khó dời mắt. Hơn nữa Tục Nghiêu trông có vẻ lớn tuổi hơn cái người vừa rồi, da cũng đen hơn, sắc đẹp theo đó cũng chênh lệch nhiều lắm.

Nhắc lại cũng thấy buồn cười, sáng sớm tỉnh dậy Nhạc Dao rõ ràng có thể xin một ID trên Trung tâm Hôn phối mở mục "Diện mạo bạn đời tương lai" để xem Tục Nghiêu tròn méo ra sao. Nhạc Dao thế nhưng lại suy nghĩ kiểu "thôi thì đã xem qua vẻ đáng sợ nhất của Tục Nghiêu rồi nên khỏi nhìn tiếp, mặc kệ Tục Nghiêu diện mạo ra sao đều sẽ tốt hơn hình ảnh đáng sợ kia, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn không ít". Cậu sẽ không đi xem ảnh của Tục Nghiêu nữa.

Dù sao thì cũng chỉ đi đăng kí, cũng chẳng tới mức máu me như trên chiến trường đúng không?

Tới lúc Nhạc Dao sửa soạn xong đầu tóc ra ngoài nhìn thấy Vương Hạo đang tán gẫu với một dáng người cao lớn, trong lòng cậu lại dâng lên chút áp lực.

"Cậu ta ra ngoài rồi." Nhạc Dao nghe Vương Hạo nói như thế.

"Đội trưởng Vương, hai người..." Nhạc Dao tới gần, đột nhiên cảm thấy có dự cảm xấu, "Hai người quen biết nhau ạ?"

"Người này là Tục Nghiêu, Sư đoàn trưởng Tục." Vương Hạo chỉ vào cây tùng lớn bên cạnh, nói xong rồi kính cẩn với cây tùng lớn, "Đàn anh, đây là con trai cả Nhạc Dao của Thượng tướng Nhạc."

"Tôi biết, ban nãy chúng tôi đã gặp nhau ở khu rửa tay."

Tục Nghiêu nhìn lỗ tai dần chuyển sang màu hồng hồng của cậu nhóc, hơi hơi nhướn mày, đáy mắt hơi lóe lên: "Em ấy toàn khen tôi thôi."

"Ai, ai thèm khen anh chứ?" Còn có chút liêm sỉ nào không! Khen xuỵt xuỵt tiếng lớn cũng là khen hả?

Nhạc Dao nháy mắt mặt đỏ y như đít khỉ, lấy dũng khí trợn mắt trừng người đối diện.

Lúc này không thể biểu hiện quá hiền huệ, dù sao vẫn còn tai mắt Vương Hạo đang đứng đây. Đanh đá quá cũng không được, ở nhà thì có thể làm Nhạc Phỉ Sơn bất lực, thế nhưng người này không giống vậy. Đây là lần đầu hai người gặp mặt, có khi nổi cơn lại làm người ta không vừa mắt, lỡ chọc tức người ta thì cuộc sống từ nay về sau sẽ bị đem ra lăn lộn tới chết.

Gọi Tục Nghiêu là vua một cõi trên tinh cầu Hua cũng không ngoa, Nhạc Dao cảm thấy muốn tới nơi ấy thì còn phải phụ thuộc nhiều vào Tục Nghiêu, ngàn lần không nên đắc tội. Hiện tại cậu không thể dùng bùa chú, chiêu cũng không ra ma, xảy ra mệnh hệ gì thì biết làm thế nào giờ! Dù mã gene Omega của cậu hơn xa người bình thường, luận về chiều cao, vẻ ngoài, trí thông minh hay thể lực đều ưu việt nhưng vẫn không thể so sánh với Alpha, đặc biệt là vị Alpha đối diện.

Người ta cũng chỉ trừng Nhạc Dao một cái rồi quay đi, thần sắc có chút vi diệu.

Một lúc lâu sau anh ta nói với Vương Hạo: "Đàn em thân mến, cậu có thể cho anh và cô dâu nhỏ chưa xuất giá này chút không gian riêng tư được chứ?"

Vương Hạo không nhìn Nhạc Dao, trực tiếp trả lời "Không thành vấn đề" với Tục Nghiêu, sau đó xoay người rời đi.

Nhạc Dao: "???"

Cái thằng họ Vương rốt cuộc là đội trưởng đặc cần nhà ai?

Nhạc Dao dựng hết lông tơ, trừng mắt nhìn bóng lưng Vương Hạo như thể hận không thể đạp chết anh ta dưới đế giày mình.

Tục Nghiêu đáy lòng nghi ngờ càng nhiều, một lát sau nhỏ giọng hỏi: "Thế này đã giận rồi? Không phải ban nãy mới khen tôi... Bự hả?"

Nhạc Dao vừa hạ nhiệt lại nóng bừng lên: "Ai, ai khen anh bự! Tôi nói là âm thanh xuỵt xuỵt! Độc mồm độc miệng!"

Tục Nghiêu nhìn phản ứng của đứa nhóc, càng nhìn càng thấy thú vị cũng càng thấy có gì đó sai sai, chỉ hướng phòng nghỉ: "Đi vào phòng nghỉ thôi."

Nhạc Dao suy nghĩ, đứng ngoài cậu phải ương ngạnh, ở chỗ riêng tư kín đáo chính ra lại dễ thương lượng hơn, thẳng thắn gật gật đầu. Dù sao đây cũng là lần đầu Tục Nghiêu gặp cậu, chỉ cần không quá khoa trương thì đối với người này thế là bình thường.

Vì vậy nên Nhạc Dao và Tục Nghiêu cùng vào một gian phòng nghỉ.

Đây không phải đặc quyền của Tục Nghiêu, Trung tâm Hôn phối nào cũng sẽ chuẩn bị sẵn hai gian phòng nghỉ như vậy, thuận tiện cho người tới đăng kí có chỗ dừng chân nói chuyện. Phần lớn người tới đây đều đến sớm hơn lén lút bàn luận, thuận tiện hiểu nhau rõ hơn. Tục Nghiêu và Nhạc Dao một phần cũng vì lý do này, gặp mặt và đăng kí cùng một ngày.

Phòng nghỉ coi như cách âm tốt lại vừa bán trong suốt, vừa bảo vệ sự riêng tư của cuộc nói chuyện vừa đề phòng bên trong xảy ra bạo lực vì nói chuyện không hợp.

Hai người ngồi hai bên, Nhạc Dao tận lực quan sát Tục Nghiêu một lúc rồi nói: "Anh!"

Cậu gồng lên ưỡn ưỡn thẳng lưng tự cho mình chút khí thế: "Anh tại sao lại khác biệt lớn vậy? Tôi nhớ anh đâu có trắng trẻo như vậy!"

Tục Nghiêu nhìn cậu nhóc dù rất hồi hộp nhưng vẫn phải tỏ vẻ "Tôi rất kiên cường! Tôi không sợ hãi!" trước mặt, cảm thấy chênh lệch rất lớn so với thông tin trước kia mình nhận được.

"Em lúc nào thấy tôi đen?" Tục Nghiêu dò xét nhìn Nhạc Dao, "Tôi tưởng tình cờ gặp thoáng qua thì nhận không ra thôi, thì ra có người không chịu hoàn thành bài tập."

"Làm... Vẫn làm mà." Nhạc Dao suy nghĩ một chút rồi trực tiếp giơ web trên máy truyền tin ra, đem bức ảnh có thể mang ra giữ nhà kia cho Tục Nghiêu nhìn: "Người này không phải anh?"

"Là tôi của bốn năm trước." Tục Nghiêu cụp mắt liếc một cái, "Thời điểm Sarna đánh úp Hua tinh máy truyền tin của chiến hữu tự động chụp ảnh thôi. Lá gan em cũng không nhỏ nhỉ, nhìn tấm hình này vẫn đi gặp tôi?"

"Anh giết địch mà." Nhạc Dao nói, "Tôi cũng đâu phải kẻ thù của anh."

"Phải không?" Tục Nghiêu chậm rãi nghiêng người về phía trước, đôi mắt sáng như chim ưng nhìn chằm chằm khiến không khí ngột ngạt, nhìn chằm chằm Nhạc Dao như nhìn con mồi của mình, thấp giọng hỏi: "Em nói đi, hôm qua chạy cái gì?"

Ở khoảng cách gần như vậy, Nhạc Dao cảm thấy khí tức của Tục Nghiêu như phả hết lên mặt, nóng rực mà hung hăng.

Tục Nghiêu trong quang não như ác ma đoạt mạng, cái người trước mặt bây giờ thì y như con sói xám muốn ăn thịt cừu non bé bỏng. Là một con sói xám trước tiên muốn dọa chết bé cừu. Cậu không khỏi lui về theo bản năng, dựa vào phía sau rồi đóng web lại, tận lực dùng giọng điệu không sốt sắng: "Đột nhiên cùng một người không quen không thân kết hôn, chẳng lẽ anh không muốn trốn tránh? Trốn là bình thường nhỉ?"

Tục Nghiêu lại rướn thêm một chút: "Giờ thì sao? Còn muốn trốn nữa không?"

Nhạc Dao lắc lắc đầu: "Không, không muốn trốn ạ."

Thật ra là muốn nhưng không thể nói. Hua tinh vẫn thuộc đế quốc Tarot, cũng là nơi không phải muốn là đi được. Trước mắt, Tục Nghiêu chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Tục Nghiêu không chớp mắt nhìn Nhạc Dao một lúc, thấy cậu tai đỏ lựng không dám nhìn mình thì cong ngón tay gõ khay trà hai cái, không đầu không đuôi nói: "Yến Kiệt, yêu cầu nhân viên đăng kí tới đây một chuyến đi."

Trong máy truyền tin là một giọng nam mang theo chút bất ngờ: "Sao thế Tục ca?"

Tục Nghiêu: "Đăng kí."

Đối diện "ầm" một cái như có cái gì rớt xuống đất, sau đó là tay chân luống cuống "bùm bùm" hai tiếng. Khoảng bảy tám giây sau thì lại bình thường: "Đã rõ! Lập tức thi hành!"

Nhân viên đăng ký tới rất nhanh, là một chị gái Beta. Chị ta đưa cho Tục Nghiêu và Nhạc Dao hai tờ khai, hỏi bọn họ có hay không muốn kiểm tra sức khỏe. Kiểm tra sức khỏe miễn phí, được tự nguyện lựa chọn đi hay không. Không thích thì kí trên tờ khai không muốn kiểm tra là được.

Tục Nghiêu hỏi Nhạc Dao: "Muốn không?"

Nhạc Dao gật đầu "Đi thì đi.". Lỡ hai người bọn họ có vấn đề gì thì sao? Miễn phí mà, có mất gì đâu.

Chị gái Beta: "Mời hai người đi hướng này."

Tục Nghiêu và Nhạc Dao được đưa vào phòng khám sức khỏe, phân ra hai bên có tấm ngăn cách ở giữa. 5′ sau Tục Nghiêu từ phòng kiểm tra sức khỏe đi ra, Nhạc Dao vẫn chưa xong. Nhạc Dao nghe thấy âm thanh của nhân viên kiểm tra sức khỏe Alpha nói chuyện với Tục Nghiêu thì hỏi nhân viên đang khám cho mình: "Cho cháu hỏi chút, bên kia đã xong còn cháu sao lại lâu như vậy ạ?"

Nhân viên kiểm tra sức khỏe là một dì Beta lớn tuổi, cười nói: "Vì cháu gánh vác trách nhiệm vĩ đại mang thai sinh mệnh mới nên cần kiểm tra nhiều hơn một chút."

Khóe miệng Nhạc Dao giật một cái, không lên tiếng.

Dì Beta công tác ở nơi này gần 20 năm chưa từng thấy bé trai Omega nào đẹp như vậy, tóc nâu đánh rối khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt sáng như có ánh sao lúng liếng bất an như nai con lần đầu rời khỏi vòng tay chăm sóc của mẹ. Lần đầu bà nghe thấy đây là con lớn nhà Thượng tướng Nhạc Phỉ Sơn thì sợ khó mà ở chung được, bên ngoài đều bàn tán tính cách cậu nhóc này rất táo bạo, một lời không vừa lòng thì ngoạc mồm ra mắng người. Thế mà cậu vừa tới đã chào hỏi, ăn nói cực kì lễ phép, bà không khỏi nói nhiều hơn hai câu: "Cái này không có gì phải xấu hổ. Cháu và Tướng quân Tục gene tốt như vậy, tương lai nhất định sẽ sinh ra những đứa con ưu tú."

Nhạc Dao lúng túng cười: "Cháu cảm ơn ạ."

Dì Beta không nói thêm gì nữa, tiếp tục giúp Nhạc Dao đo lường. Xong xuôi Nhạc Dao lại quay về chỗ cũ, nhưng nơi này lại thêm một thuộc hạ, cũng chính là cái người tên "Yến Kiệt" lúng túng tay chân lúc trước.

Yến Kiệt tóc đen mắt đen, trên mặt cũng đeo một gọng kính đen, một Beta nam có hàng lông mày rậm xưng là tin tặc số một. Anh ta nhìn một vòng phát hiện bên ngoài không có người, nhỏ giọng hỏi: "Tục ca, anh xác định muốn đăng kí hôm nay hả? Danh tiếng của cậu ba họ Nhạc bên ngoài không được tốt lắm."

Tục Nghiêu thưởng thức bút trí năng dùng ngày hôm nay: "Cái cậu nói anh biết, nhưng ngày hôm nay tiếp xúc thì phát hiện khác hẳn so với những gì chúng ta biết."

Yến Kiệt vẫn không yên lòng, do dự hỏi: "Lỡ như đấy là giả bộ thì sao? Trên internet đầy video về cậu ta, cho anh xem này."

Yến Kiệt đưa mệnh lệnh cho máy truyền tin, máy truyền tin lập tức search ra video kia, cũng lựa chọn góc độ không bị người ngoài xem trộm.

Video quay vào mùa thu, còn là quay lén. Nhạc Dao mặc áo da bó sát, tươi cười lừa một nam sinh cao lớn vào rừng cây sau đó kêu một đống nam sinh khác đánh người. Người kia bị đập máu me be bét, Nhạc Dao lầm bầm cái gì đó rồi rời đi.

Tục Nghiêu focus vào hình ảnh Nhạc Dao cười lạnh với nam sinh nọ, nhất thời im lặng. Anh hiểu khẩu ngữ, Nhạc Dao hẳn đang nói "Lần sau tùy tiện nhắc tới tao, tao xé nát miệng mày!"

Yến Kiệt nói: "Video này đã được em phân tích, không có dấu hiệu chỉnh sửa làm giả. Sau đó qua tìm hiểu em cũng biết, cậu nam sinh kia lúc nói chuyện chỉ thuận tiện khen gene cậu ba họ Nhạc tốt, khẳng định có thể sinh nở. Tất nhiên ở sau lưng người khác bàn tán cái này là không tốt, thế nhưng cái cậu kia phải nằm viện hơn ba tháng đấy. Tục ca ạ, một người phẩm hạnh như vậy có thể tin tưởng lấy về làm vợ không?"

Tục Nghiêu đóng video, nhớ tới ngày hôm nay nói chuyện với Nhạc Dao, nheo mắt nói: "Cậu ta mới 20 tuổi, nếu như chú nói lòng dạ sâu như vậy thì tôi càng muốn tìm hiểu kỹ càng hơn. Yên tâm, nếu xảy ra vấn đề gì thì tôi sẽ dùng cuộc hôn nhân này dạy dỗ một lượt cẩn thận."

Yến Kiệt cạn lời: "Nhưng anh biết có người nhúng tay vào thông tin hôn nhân của anh. Nếu như..."

Tục Nghiêu lạnh lùng quét qua Yến Kiệt.

Yến Kiệt lập tức ngậm mồm. Không lâu sau, bên ngoài có tiếng đạp cửa.

Nhạc Dao muốn gõ cửa nhưng gõ cửa là hành động quá lịch sự, căn bản không phải hành động nguyên chủ sẽ làm. Nếu là nguyên chủ, hẳn cậu ta sẽ đạp cửa một phát rồi đi vào. Nhưng cậu không có gan, hít một hơi đạp cửa thể hiện sự hung hăng, nhưng cũng không bạo lực tới mức một phát đạp bay cả cửa.

Tục Nghiêu đứng dậy mở cửa: "Kiểm tra xong rồi à?"

Nhạc Dao nhìn thấy Tục Nghiêu dứng chắn như một bức tường, theo phản xạ ưỡng thẳng mình: "Vâng! Bọn họ nói nửa tiếng sau mới có kết quả!"

Tục Nghiêu: "..." Muốn nói thì cứ nói, gồng làm cái gì?

Tục Nghiêu xoay người: "Vậy thì vào ngồi nhỉ một lúc nhé?"

Nhạc Dao suy nghĩ, nếu như cậu không thể quay về Trái đất 500 năm trước thì đây sẽ là người mình tiếp xúc nhiều nhất, tất nhiên là đồng ý. Sau khi cậu đi vào chưa được bao lâu thì Vương Hạo đã phát tin báo cáo với Nhạc Phỉ Sơn rồi. Mấy người tùy tiện tán gẫu, đều nói về thời điểm ngày xưa Vương Hạo là đàn em của Tục Nghiêu trong trường quân đội. Không biết vô tình hay cố ý bọn họ đều tránh vấn đề của Nhạc Dao, cứ như vậy nửa tiếng trôi qua rất nhanh.

Một y tá từ nơi kiểm tra sức khỏe đi tới: "Tục tướng quân, cậu Tiểu Nhạc, kết quả kiểm tra của hai người đã có rồi. Bác sĩ Hồ mời hai vị qua đây một lúc ạ."

Tục Nghiêu vừa nghe liền biết nhất định có vấn đề, không phải thứ bác sĩ kia có thể trực tiếp nói tại đây. Nếu không tới mà phải thông qua y tá, nhất định là vấn đề không tiện nói với người ngoài.

Nhạc Dao không biết gì, theo Tục Nghiêu đi vào phòng khám. Ai mà biết bọn họ vừa ngồi xuống, ông chú bác sĩ trung niên mập mạp liền nói: "Kết quả của hai người đã có. Tướng quân thì không có vấn đề gì, tất cả các chỉ số đều rất ưu tú. Cậu Tiểu Nhạc này lại có chút chuyện. Chỉ số OTR của cậu ấy quá thấp."

Tục Nghiêu hỏi: "Chỉ số OTR là cái gì?"

Bác sĩ trả lời: "Chỉ số OTR biểu thị độ khỏe mạnh của tuyến thể Omega. Chỉ số OTR của cậu Tiểu Nhạc còn thấp hơn so với con số thấp nhất 70%. Thứ lỗi tôi mạo muội, gần đây cậu Tiểu Nhạc có sử dụng loại dược phẩm đặc thù nào không?"

Dược phẩm đặc thù, nhắc là Nhạc Dao nghĩ ngay tới lúc nguyên chủ chạy trốn đã ăn loại thuốc phá hoại tuyến thể bị cấm, ngoài ra thì nguyên chủ chưa từng ăn uống thứ đặc biệt nào khác.

Sau đó tuyến thể trên cổ bắt đầu tỏa nhiệt, sau đó hơi nhói nhói như đi châm cứu, một lúc sau thì cơn đau lan ra cả cơ thể, tới lúc chạy tới rừng cây thì trực tiếp ngất đi.

Ngẫm lại, lúc ấy thuận lợi chạy trốn hẳn là có người phía sau lén giúp đỡ mới thành.

Tục Nghiêu vẫn luôn quan sát vẻ mặt Nhạc Dao. Bác sĩ Hồ để ý sắc mặt Nhạc Dao từ từ tái nhợt như rơi vào ký ức, thấy cậu hiện ra sự khó chịu thì nhẹ giọng: "Cậu Tiểu Nhạc?"

Nhạc Dao đột nhiên hoàn hồn: "Vâng?"

Tục Nghiêu nói: "Bác sĩ Hồ hỏi em gần đây có sử dụng dược phẩm đặc biệt nào không kìa."

Nhạc Dao không trả lời trực tiếp mà hỏi lại: "Bác sĩ ơi, cháu có thể hỏi trước việc chỉ số OTR bị hạ thấp sẽ ảnh hưởng như thế nào không ạ?"

Bác sĩ Hồ đáp: "Đương nhiên là có. Chỉ số OTR quá thấp biểu thị cho tuyến thể của cậu không khỏe mạnh, dữ liệu của cậu chứng minh trong tương lai việc phân bố pheromone xuất hiện dị thường, chu kì động dục dị thường v.v... Như vậy với cậu..."

Bác sĩ Hồ liếc mắt nhìn Tục Nghiêu: "Việc này dẫn tới cậu sinh ra sức hấp dẫn quá mãnh liệt đối với nửa kia hoặc không có cách nào đủ hấp dẫn nửa kia để thụ thai, còn có tâm lý bất ổn các kiểu. Tiếp theo, Omega sau lần động dục đầu tiên thì chu kì của bọn họ khá ổn định, nửa năm sáu tháng gì đó là tới kì động dục, nhưng cậu bất kì lúc nào cũng có thể động dục. Cậu hiểu rõ không? Bất cứ lúc nào, việc này cực kì nguy hiểm."

Nhạc Dao đương nhiên hiểu, rất nhanh có cảm giác như muốn òa khóc.

Cậu hít sâu một hơi rồi hỏi lại: "Việc này có thể chữa không ạ?"

Bác sĩ Hồ đáp: "Có thể. Nhưng như người già không thể hồi xuân về thời thanh niên ấy, tuyến thể thông qua trị liệu trở nên có sức sống hơn, muốn khôi phục trạng thái trước đây thì khả năng không cao lắm."

Lúc này, Nhạc Dao muốn băm nát trái tim Giang Hân Đóa.

Nồng độ pheromone thấp, không dễ sản sinh sức hấp dẫn cậu không để ý, nhưng nồng độ quá cao thì sao giờ? Còn lúc nào cũng muốn động dục, chẳng lẽ lúc nào cậu cũng phải dính chặt lấy Tục Nghiêu? Tự dưng động dục, tính sao! Thuốc ức chế không phải muốn dùng là dùng.

Tục Nghiêu nghe xong càng hiếu kì về loại thuốc Nhạc Dao sử dụng.

Bác sĩ Hồ cũng muốn biết nhưng Nhạc Dao trước đó không đề cập tới chuyện này, hơn nữa còn là thuốc cấm lưu hành trên thị trường nên muốn hỏi Nhạc Dao lại sử dụng nó – tuy là vì tốt cho Nhạc Dao, ông xác định Nhạc Dao đã từng sử dụng rồi. Nhưng thân phận của đối phương đặc thù, ông cũng không có ý hỏi tiếp.

Bác sĩ Hồ nói: "Trước mắt tình huống là như vậy. Hai người có thể thương lượng một chút, vì chuyện này nên các vị có thể phản đối phán quyết hôn phối lần này."

Nhạc Dao buồn bực, nghe xong cũng chẳng nghĩ nhiều theo bản năng nói: "Vâng ạ, cảm ơn bác sĩ Hồ."

Bác sĩ Hồ ngoài ý muốn ngạc nhien nhìn Nhạc Dao. Ông biết cậu ấm này bị cưỡng chế hôn phối, nghe nói còn khó ở chung, thế nhưng bây giờ có chỗ nào khó ở chung?

Nhạc Dao nói xong thì ra ngoài, Tục Nghiêu nán lại hỏi bác sĩ: "Kết quả này còn ai biết?"

Bác sĩ Hồ: "Trước mắt chỉ có một mình tôi thôi ạ."

Một số việc cần phải giữ bí mật, chưa nói tới những người bị cưỡng ép hôn phối ở nơi này đều là người có gene ưu tú, có bối cảnh xã hội nên kết quả trước giờ đều chỉ ở chỗ bác sĩ.

Tục Nghiêu gật đầu: "Chuyện này phiền bác sĩ Hồ bảo mật, tôi không hi vọng có thêm người thứ tư biết."

Bác sĩ Hồ nhìn con mắt đầy sát khí đối diện, nháy mắt sau lưng lạnh cóng. Ông vội vàng gật đầu: "Xin ngài yên tâm, tôi đã rõ."

Tục Nghiêu: "Cảm ơn."

Bác sĩ Hồ liên tục xua xua tay, ông không xa lạ gì về mấy câu chuyện xung quanh vị Diêm vương này.

Nhạc Dao sau khi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ thì không thấy Tục Nghiêu đi theo, cậu biết Tục Nghiêu và bác sĩ Hồ có chuyện muốn nói. Cậu suy đoán, lần này muốn tới Hua tinh không thể dựa vào hôn nhân với Tục Nghiêu nữa rồi.

Người nơi này coi trọng vấn đề sinh sản, đặc biệt là các Alpha có tư tưởng ăn sâu vào máu về sự quan trọng của con nối dòng. Tục Nghiêu lợi hại như vậy, hẳn anh cũng không phải ngoại lệ. Thân thể cậu mang quá nhiều biến số, chỉ sợ Tục Nghiêu không thể tiếp thu nổi. Nhưng cậu phải làm thế nào để Tục Nghiêu dù kết hôn hay không kết hôn cũng đưa cậu tới Hua tinh? Còn chuyện thuốc ức chế, cậu nên làm thế nào giờ?

Nhạc Dao cắn cắn tay áo đợi ngoài hành lang. Cuối hành lang còn có một cánh cửa, bên ngoài cửa mới là sảnh lớn. Vương Hạo và Yến Kiệt hẳn là đang chờ trong phòng nghỉ, nơi này chỉ có mình Nhạc Dao.

Nhạc Dao hôm nay mặc một cái áo khoác mỏng màu trắng, bên dưới là quần jean sáng màu, phối cùng với gương mặt tinh xảo kia chính là hình tượng cậu học sinh ngoan ngoãn. Bộ dạng nhăn nhó của cậu bây giờ y như đứa trẻ con lo lắng sợ phụ huynh nạt vì ăn con "trứng ngỗng" vậy.

Phòng làm việc của bác sĩ sử dụng cửa tự động trí năng, cách âm rất tốt. Tục Nghiêu đi ra cũng không phát ra tiếng động đặc biệt lớn, Nhạc Dao nhất thời không cảm nhận được. Tục Nghiêu đứng ở cửa lẳng lặng quan sát Nhạc Dao.

"Đang nghĩ gì thế?" Tới khi Nhạc Dao đi lại được một vòng Tục Nghiêu mới đứng ra chắn đường cậu, "Sao lại trưng ra cái bộ mặt như bị ai bắt nạt thế này?"

"Suy nghĩ..." Nhạc Dao cắn răng, "Tới việc chúng ta nếu không đăng kí, anh vẫn đồng ý dẫn tôi tới Hua tinh chứ?"

"Em rất muốn tới Hua tinh?"

"Ừm."

"Tại sao?" Tục Nghiêu nhìn nhìn Nhạc Dao, tựa như muốn thu hết mọi biểu cảm dù nhỏ nhất của cậu vào đáy mắt.

"V-vì... Tôi muốn tìm một người bạn." Nhạc Dao cố đứng vững dưới áp bách vô hình trả lời, "Người ấy ở Hua tinh, tôi không có cách nào tới tìm được."

"Nếu là tại Hua tinh thì cho tôi biết tên đi, tôi giúp em tìm." Tục Nghiêu nói, "Ai ở Hua tinh tôi cũng có thể tìm ra được."

"Người này khẳng định anh không tìm được." Cũng chẳng phải người sống, sao mà tìm được? Thời đại này không hiểu biết về huyền học, cũng rất ít người tin cái này. Tiếp nữa cậu cũng khong biết Kỷ Phong Vũ đầu thai hay chưa, nói tên rồi Tục Nghiêu lại hỏi thêm giới tính với tuổi tác, không thể nói cho Tục Nghiêu "thứ kia" đã 500 tuổi rồi!

Tục Diêm vương hẳn sẽ coi cậu như thằng tâm thần.

Khuôn mặt Nhạc Dao rối rắm, một lát sau ngẩng lên hỏi Tục Nghiêu không biết đang nghĩ gì: "Nếu không thể đi với anh, còn cách nào khác tới Hua tinh không?"

Tục Nghiêu không trả lời, hơi khom người xuống ngửi một hơi thật sâu ở hõm cổ Nhạc Dao. Anh lúc này như dã thú ngửi hoa tường vi, động tác cực kì ái muội làm Nhạc Dao đứng hình, lỗ tai lại đỏ ửng như tôm luộc.

Tục Nghiêu thấy phản ứng của cậu thì ghé vào tai nói một câu: "Tôi có nói em không thể đi cùng tôi à?"

Nhạc Dao: "Hic, nhưng chuyện tuyến thể của tôi... Anh không ngại ư?"

Tục Nghiêu đứng thẳng lên, từ trên cao nhìn xuống Nhạc Dao. Nửa ngày trôi qua, anh tự nhiên nở nụ cười, không nói lời nào đút tay túi quần ra ngoài.

Nhạc Dao bị nụ cười kia làm cho đầu óc trống rỗng, lúc phản ứng lại thì vội vàng đuổi theo: "Nè! Anh đi đâu vậy?!"

Tục Nghiêu trả lời: "Đi đăng ký."

Nhân viên hỗ trợ công tác đăng ký biết Tục Nghiêu và Nhạc Dao đã khai báo và khám sức khỏe xong, đồng ý kết làm vợ chồng thì in giấy chứng nhận cho họ, tạo mã hôn ước. Mã hôn ước sẽ được gửi thẳng tới máy truyền tin, rất nhanh chưa tới 15′ sau khi bọn họ rời khỏi Trung tâm.

Tới phi hành khí rồi Nhạc Dao vẫn cảm thấy không chân thực. Cậu còn chưa tới đây được một ngày đã đi đăng kí! Y như nằm mơ!

Tục Nghiêu nói với Nhạc Dao: "Tôi phải đi mua vài món đồ rồi gặp cha của em, em đi cùng hay về trước với Vương Hạo?"

Nhạc Dao trả lời: "Đi cùng anh cũng được, cũng lâu rồi chưa ra ngoài."

Thực tế thì sau khi Trung tâm Hôn phối hạ lệnh, nguyên chủ vẫn tìm đủ cách xoay xở thoát khỏi vận mệnh nên lâu rồi không đi dạo là thật. Nhưng đi dạo là phụ, Nhạc Dao đi cùng Tục Nghiêu bởi vì có đồ vật nhất định phải mua bằng được.

Vương Hạo nói: "Vậy thì tôi về trước. Tam thiếu gia, cậu..." Anh ta dừng một chút, "Đừng chuốc thêm phiền toái là được."

Nhạc Dao trừng một cái, theo Tục Nghiêu vào phi hành khí.

Cũng chẳng có gì lạ khi người ta nói Tục Nghiêu là vua một cõi, phi hành khí vừa lớn vừa xa hoa, so với cái của người cha kia chỉ hơn chứ không kém. Trong này còn có phòng họp nhỏ, chẳng những đủ sofa, màn hình lớn còn có bàn trà, cây xanh các thứ. Trên bàn là rượu đỏ loại thượng hạng.

Tục Nghiêu ra hiệu cho Nhạc Dao ngồi đối diện anh. Cách đấy không xa còn có Yến Kiệt nhưng mặt Yến Kiệt nhìn xám ngoét như gan lợn.

Nhạc Dao phát hiện Yến Kiệt có thành kiến với cậu, tuy không nói ra miệng nhưng ánh mắt tình cờ nhìn thấy kia không hề có chút thân thiện nào.

Nhưng nói ngược lại. những người này cũng nên biết cậu như thế nào, so với cái kia thì... Tục Nghiêu nói cái gì anh cũng biết. Việc này họ Nhạc không hề hé một lời, đều là Tục Nghiêu tìm hiểu từ trước.

Tục Nghiêu tự rót cho mình ly rượu đỏ. Anh cầm ly trên tay, đôi chân thon dài mạnh mẽ gác lên bàn trà. Đại khái vì không có người ngoài nên anh chẳng việc gì phải bày ra khí chất quân nhân, tùy tiện không hề giống cái người trong hình chút nào.

Nhạc Dao không thể nhận ra đâu mới là con người thật sự của Tục Diêm vương.

Cậu hiếu kì chỉ ly rượu thuận miệng hỏi một câu: "Anh như thế này không tính vào vi phạm kỷ luật?"

Ai biết vừa mở mồm thì Yết Kiệt nhìn sang, nếu như ánh mắt có thể xiên chết người thì cậu đã chết ba lần rồi.

Vẻ mặt Tục Nghiêu không chút thay đổi, vẫn hờ hững như vậy. Anh đem khuỷu tay tựa trên salon chống đầu, cười hỏi: "Sao thế? Mới làm vợ nhỏ của tôi đã muốn tôi báo cáo luôn ấy hả?"

Nhạc Dao nhìn nụ cười châm chọc kia không lên tiếng.

Tục Nghiêu hỏi: "Em lại đang nghĩ cái gì rồi?"

Nhạc Dao: "Nghĩ tới... Tôi nói thì anh không được phép đánh tôi!"

Tục Nghiêu gật đầu: "Được rồi, không đánh em."

Nhạc Dao: "Tôi cảm thấy Sư đoàn trưởng Tục trong tấm ảnh kia mới là người thật, mà anh thì giống con trai Sư đoàn trưởng Tục..."

Crack!

Trong không khí hình như có cái gì nứt ra!

Tác giả có lời muốn nói:

Tục Nghiêu: Tôi cảm thấy thật thần kỳ, trong một câu nói lại tồn tại đồng thời cảm giác khích lệ và khinh bỉ.

Nhạc Dao: Em nghiêm túc mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro