59 + 60 + 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm đến, nhóm Kỷ Phong Vũ và Dung Quý đều được chiêu tới. Nhạc Dao không chỉ đốt quán rượu và siêu thị cho Kỷ Phong Vũ, còn đốt thêm khách sạn cho Dung Quý. Dù là quỷ cổ đại hay quỷ hiện đại, nếu muốn ở thì đều muốn chọn đồ dùng theo sở thích. Còn thu phí thế nào thì quá dễ, vàng bạc rồi đá quý, dược liệu này nọ, chỉ cần là đồ có giá trị trên dương gian thì đều có thể quy đổi thành tiền.

Quỷ không có thực thể nên đồ vật không mang tới được? Chớ lo! Bọn họ có một phân đội nhỏ đi kiểm định những thứ ấy có tồn tại không, xác nhận là đồ thật thì chỉ cần vong linh đồng ý, trên dương gian sẽ có người lấy đi ngay!

Chỗ Kỷ Phong Vũ có Tống Hòa và Vương Phi Hiệp. Sau đấy thì chiêu mộ thêm Bối Hồng Lợi, Bạch Diễm và Trương Nguyên.

Nhắc tới cũng đúng dịp, Tống Hòa trước kia buôn bán mở siêu thị còn gia sản nhà Bối Hồng Lợi chính là quán bar, hai người ở lĩnh vực này đều có kinh nghiệm. Nhạc Dao phát hiện Tống Hòa là kẻ biết luồn cúi, Bối Hồng Lợi thì tâm tư kín đáo. Hai người bọn họ đều là người có đầu óc, đúng là cánh tay đắc lực khó tìm.

Còn Kỷ Phong Vũ, Bạch Diễm và Trương Nguyên, mấy người này qua vài trăm năm cũng quen biết không ít vong linh, chiêu binh mãi mã chỉ cần một tay. Vương Phi Hiệp từng kinh doanh tôm hùm đất cay, nhà hàng cõi âm cũng có thể đi vào hoạt động.

"Nhà hàng cõi âm là cái mẹ gì?" Kỷ Phong Vũ ngơ ngác. Mở quán rượu hay mở phòng trọ cho thuê còn được, nhưng nhà hàng ấy hả? Định bán cơm?

"Buổi tối bán đồ ăn, muốn nhang khói mùi vị gì thì order, muốn mùi vị gì đốt mùi vị ấy!" Nhạc Dao nói, "Đơn giản mà. Giờ mấy cái này không cần giấu sếp Tục nữa, nên tiện lắm."

Bây giờ sếp còn đang trong thư phòng nè, cậu ở ngoài phòng khách tám chuyện với vong linh anh đều biết hết.

Tục Nghiêu quả nhiên ngẩng đầu nhìn một cái. Anh vốn đang xem một ít văn kiện.

Vương Phi Hiệp: "Cái này có thể. Lúc ấy list đồ ăn ra, khẩu vị thích loại nào thì chọn loại đó để đốt."

Nhạc Dao nở nụ cười: "Đúng rồi. Sau đấy người nhiều hơn có thể mở khu buôn bán, bán thêm quần áo đồ dùng các thứ nữa."

Bối Hồng Lợi: "Hoàn toàn khả thi. Hiện vong linh cõi âm nhiều vậy nên nhu cầu rất lớn, hình như không có nhà cung cấp. Theo tôi biết có một bộ phận nhỏ tích lũy vật tư nên đời này trải qua không tệ, còn lại căn bản đều sống vất vưởng không có nơi ở cố định."

Thật ra có thể tưởng tượng, nếu Nhạc Dao muốn anh làm, chắc chắn về sau sẽ sinh hiệu quả.

"Vậy thì trước đấy tìm nơi thích hợp đã. Chỗ này không thể quá gần Phi Lang, tránh ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của các quân nhân. Mọi người có thể ra ngoài tìm kiếm, tìm nơi nào có thể dựng trang viên ấy. Một mảnh đất trống và bằng phằng."

"Được rồi, việc này giao cho chúng tôi."

"Lão Dung đâu? Việc ngài tự làm hay để chúng tôi bố trí?"

"Để các người bố trí đi. Khách sạn cũng để mấy người mở, lão không biết mấy cái này." Dung Quý nói, "Để các người tìm ít khách hàng chắc cũng được."

"Cũng được, chúng ta sẽ bắt đầu mấy cái cơ bản trước nhỉ." Nhạc Dao nói, "Đêm nay phân công nhau hành động. Mọi người tìm địa điểm và thu nhận nhân lực, đêm mai chúng ta lại tụ họp ở đây. Tôi sẽ tranh thủ đêm nay in mô hình cửa hàng, nhà ăn và khách sạn."

"Tiền lương tính sao?"

"Tạm thời lương cơ bản là một nén nhang mỗi ngày, những thứ khác cứ tính theo giờ. Trước mắt chúng ta chưa có tiêu chuẩn tham khảo nên anh Tống và anh Bối giúp tôi suy nghĩ nhé, cứ thử xem sắp xếp ra sao thì hợp lý."

"Không thành vấn đề." Tống Hòa nói, "Hiện giờ đừng nói một ngày một nén nhang, có khi cả tháng một nén nhang cũng có người đến đăng kí."

Vong hồn cõi âm có cả triệu, Tống Hòa không lo thiếu người làm. Anh chỉ lo việc quá ít, người muốn đăng kí thì quá nhiều.

Sự thật chứng minh Tống Hòa đã đúng, bọn họ chẳng cần tìm người lạ, người quen xung quanh không ai muốn từ chối đề nghị. Nghĩ lại bọn họ đã vất vưởng hàng chục hàng trăm năm nay, thậm chí cả ngàn năm. Bọn họ gần như bất tử, chẳng ai siêu độ cũng chẳng ai cúng bái, cũng chẳng có nhu cầu sinh lý nên đều rõ ràng từng ngày trôi qua.

Kẻ không chịu được sẽ lựa chọn đứng dưới ánh mặt trời, nỗi thống khổ hồn phi phách tán không phải vong hồn nào cũng chịu nổi. Nếu như thật sự không phải chịu, ai sẽ lựa chọn làm như vậy?

Kỷ Phong Vũ tốn hơn nửa tiếng tuyển được 12 người làm công. Cậu ta dùng giấy bút Nhạc Dao cấp, cùng với Bạch Diễm và Trương Nguyên ghi lại thông tin người đăng kí, Bối Hồng Lợi và Tống Hòa thì đi tìm nơi thích hợp. Bọn họ cũng nhanh chóng tìm được một mảnh đất, đều ở khu vực này nên có chút hiểu biết nhất định.

Nơi này cách Phi Lang tầm 200km, trước mặt là biển sau lưng là núi, ở dương gian tuyệt đối là một nơi tốt để phát triển du lịch. Đương nhiên ở cõi âm cũng không thua kém. Nếu Nhạc Dao không mang bầu cần nghỉ ngơi thật tốt, bọn họ có thể trực tiếp tới tìm cậu thương lượng ngay.

"Lão Bối, anh đang nghĩ gì vậy?" Tống Hòa thấy Bối Hồng Lợi đi về có chút thất thần thì quan tâm hỏi han. Bọn họ khi chết có người chết già, có người chết trẻ nhưng thời gian trôi qua đều khá lâu rồi, vậy nên trước tên đều thêm chữ "lão".

"Quay về thì thương lượng với người anh em Tiểu Nhạc vụ mua bán nhà đất, chắc cũng ổn đấy. Quán rượu buôn may bán tốt, thế nhưng người muốn mua đứt nhà ở cũng không thiếu đâu. Ngoài ra có nên hợp tác với quân đoàn vong linh Phi Lang hay không?"

"Để làm gì?" Tống Hòa nở nụ cười, "Để quân đoàn người ta đến xem đất hả?"

"Bộ phận bảo an." Bối Hồng Lợi nói, "Quân vong linh Phi Lang hẳn sẽ giống như cơ quan chấp pháp. Hiện cõi âm không có luật pháp, Diêm vương và quỷ sai đều mất hút. Muốn phát triển lâu dài, cần có người đứng ra thiết lập quy tắc."

"Cũng đúng, lão Bối nói điều này cũng hợp lý." Tống Hòa nói, "Cái này quay về báo Tiểu Nhạc bàn với Sư đoàn trưởng Tục, chắc cũng không phải cái gì quá to tát."

"Được. Vậy thì nhớ kỹ để mà nhắc lại."

Nhạc Dao hiện tại nghỉ ngơi rất quy củ, căn bản đều là 11h đi ngủ, 6h sáng hôm sau tỉnh dậy. Buổi trưa còn muốn ngủ thêm một giấc, cái gì có lợi cho thai nhi cậu đều làm.

Hôm sau, Nhạc Dao tỉnh dậy thì thấy Tục Nghiêu dậy trước rồi. Tục Nghiêu không ra khỏi phòng ngủ, chỉ ngồi trên giường xem mấy cái văn kiện.

"Chồng ơi, anh đang xem gì thế?" Nhạc Dao dụi dụi mắt.

"Liên quan tới việc quân vong linh thỉnh cầu thăm người thân." Tục Nghiêu nói.

"Vẫn chưa nghĩ ra việc có nên nói với người thân của họ hay không ấy ạ?" Nhạc Dao cũng nhìn thấy, mấy thứ Tục Nghiêu xem xét là một phần liên quan tới chuyện có nên hay không để gia đình của các quân nhân vong linh biết họ đang tồn tại ở hình thái khác trên đời này.

"Đúng rồi, vấn đề này khá phiền toái." Tục Nghiêu nói, "Có người nhà là cha mẹ, bọn họ nhất định sẽ muốn nhìn thấy con trai mình dù ở hình thức nào, tôi nghĩ cha mẹ nào biết con mình vẫn còn thì cũng là một loại an ủi. Theo một vài thông tin đã điều tra, một số binh sĩ vẫn độc thân hoặc đã kết hôn, thậm chí còn li hôn rồi. Một khi việc vong linh tồn tại bị khơi ra ánh sáng, dù bạn đời còn sống hay đã chết thì đều gây ra ảnh hưởng nhất định."

"Vậy thì trưng cầu ý kiến quân vong linh đi, ai muốn gặp ai không muốn gặp, ai tạm thời không muốn công khai, dù sao... Nói thế nào nhỉ, giờ có công khai thì người dương cũng không thấy gì."

"Ừ, để tôi nghĩ thêm đã." Tục Nghiêu lệnh cho Leslie thu hồi hình chiếu, nở nụ cười, "Đi thôi, tắm rửa rồi cơm nước."

Hai người cùng nhau tắm, ham muốn bùng cháy cũng chỉ có thể vừa tắm vừa sờ mó ôm hôn này nọ, Nhạc Dao trước khi đi tắm đặt chế độ cho đầu bếp AI nấu cháo với làm bánh bao. Trước kia Nhạc Dao ăn một cái còn Tục Nghiêu ăn ba bốn cái, giờ Tục Nghiêu ăn bao nhiêu cậu cũng ăn bấy nhiêu.

Nhạc Dao nhìn Tục Nghiêu nở nụ cười với mình, 囧: "Cười cái gì mà cười! Con của anh cũng ăn đấy, không phải một người ăn nhé!"

Tục Nghiêu: "Vâng vâng vâng. Cục cưng bé nhỏ nhà chúng ta cơm ăn rất ít, đứa nào dám nói em ấy ăn lượng cơm ngang với tôi chứ."

Nhạc Dao cầm muỗng chỉ vào mặt Tục Nghiêu kiểu "coi như anh thức thời", sau đấy cúi đầu dùng bữa.

Perfect, may mà chưa béo lên, bụng cũng chưa có to.

Hiện đã cuối năm, giờ ở sư đoàn cũng là tháng 5, em bé cũng được 2 tháng rồi.

Tháng 5, con đường từ khu sinh hoạt đến khu chỉ huy trải đầy những đóa hoa màu tím. Nhạc Dao vẫn nhớ, Yến Kiệt nói cho cậu biết loài hoa này tên "ngũ nguyệt biệt". Nó dù chịu nhiệt tốt thế nhưng đến tháng năm sẽ tàn, vậy nên mới sinh ra cái tên này. Hoa ngũ nguyệt biệt đã rụng từ lâu, trên mặt đất hay theo làn gió đều là cánh hoa tím nhạt, đi qua sẽ cuốn theo một làn gió có mùi thơm, bay lên cực kì xinh đẹp.

Nhạc Dao thấy nhiệt độ hôm nay không quá cao, cùng Tục Nghiêu tới nơi trải đầy hoa tím kia. Cậu để cho Leslie quay phim, chụp ảnh.

Tục Nghiêu không biết cậu đang nghĩ gì, còn cực kì tận hưởng cảm giác cùng người yêu đi trên tấm thảm hoa.

Leslie chụp rất nhiều ảnh, đa số là ảnh bọn họ mặc đồ chống nắng và quấn chăn mền kín mít. Thế nhưng cũng có vài cái lộ mặt.

Hai người một người cao to đẹp trai, một người xinh đẹp như ánh mặt trời. Trong đó có một cái Tục Nghiêu gãi cằm Nhạc Dao như trêu đùa với mèo con, một người vẻ mặt cưng chiều, một người thì xấu hổ không để đâu cho hết.

Trên đường có người qua lại, Nhạc Dao cảm thấy chẳng tiện gì cả.

Đi khỏi khu vực có hoa ngũ nguyệt biệt, Tục Nghiêu hỏi Nhạc Dao: "Được rồi, sao tự nhiên lại muốn chụp nhiều ảnh thế?"

Nhạc Dao nói: "Em muốn lập blog trên internet công cộng có được không? Em muốn chụp ít hoàn cảnh sống tại Hua tinh, còn có sinh hoạt của người nơi này. Hi vọng càng có nhiều người biết hơn."

Tục Nghiêu nói: "Internet công cộng thì thôi bỏ đi."

Nhạc Dao hơi thất vọng: "À..."

Tục Nghiêu nở nụ cười: "Thế nhưng em có thể làm website của Hua tinh phong phú hơn một chút."

Nhạc Dao: "Hả?"

Tục Nghiêu nói: "Cấp trên thông báo chúng ta cần tự xây dựng website cho riêng mình, cũng cần phải tuyên truyền thành quả thủ vệ của sư đoàn Phi Lang tại Hua tinh, hấp dẫn thêm người tới nơi này. Em cũng biết, hậu chiến tôi ở lại nơi này vì hai việc: Một là tiếp tục bảo vệ Hua tinh, hai là tìm kiếm tung tích tước chi tâm. Hiện tước chi tâm không có manh mối, thế nhưng hoàn cảnh tại Hua tinh đang dần tốt lên là thật. Một ngày nào đó, nơi này sẽ trở lại với trạng thái thích hợp cho con người sinh sống."

Nhạc Dao đáp: "Em thì không nghĩ nhiều như thế đâu, em nghĩ nếu nơi này càng nhiều người tới thì các vong linh sẽ có càng nhiều cơ hội được đầu thai."

Tục Nghiêu nói: "Không sai. Thế nên lúc rảnh em có thể làm ít tư liệu sống. Chuyện xây dựng website tôi sẽ dặn Yến Kiệt, em cứ tìm cậu ta mà bàn luận."

Nhạc Dao gật đầu: "Vậy thì được rồi! Em có thể show một ít dung nhan đẹp trai của sếp ra không?"

Tục Nghiêu chậm rãi chỉ chỉ mặt mình.

Nhạc Dao nhanh chóng liếc qua liếc lại, không thấy ai, nhón lên hôn một cái nạ!

Tục Nghiêu cười cười: "Không thể nha."

Nhạc Dao: "!!!"

Anh yêu là một kẻ lừa đảo!

Tục Nghiêu nói "Không" cũng chỉ với mục đích trêu Nhạc Dao, anh chỉ đơn thuần muốn nhìn bộ dạng vợ bé nhỏ giận dỗi nhảy tưng tưng lên mà thôi, cảm giác đáng yêu cực kì. Còn dung nhan đẹp trai nghiêng nước nghiêng thành, đương nhiên có thể lộ ra ngoài rồi. Hôn một cái không được thì thêm cái nữa, thêm cái nữa không được thì thêm n + 1 cái nữa, sau đấy có thể upload rồi.Cái đồ không biết chữ "tiết tháo" viết như thế nào!

Nhạc Dao một bên hung hăng phun tào, một bên cất lá bùa khai thiên nhãn vừa vẽ vào.

Gần đây không dùng đến bùa thiên nhãn vì nó quá quý giá, không cần thiết sẽ tìm mọi cách hạn chế. Cậu cũng chỉ ngẫu nhiên đưa cho cận vệ Trường một lá để anh có thể trò chuyện với Thân Vi Lâm, lúc khác cũng không cần đến. Ngược lại, hiện tại các vong linh đều có thể trò chuyện với bạn bè trên dương gian thông qua tro nhang rồi.

Cất bùa chú cẩn thận, Nhạc Dao ra xem ít đồ mình in ngày hôm qua. Một nhà hàng cao bằng bánh kem ba tầng, một khách sạn lớn 28 tầng, còn có một nhà lầu cổ kính. Nhà hàng tên "Nhạc Hỉ Lai", khách sạn cũng là "Nhạc Hỉ Lai", nhà cổ cũng là "Nhạc Hỉ Lai". Nhạc Dao chuẩn bị cái tên này làm nhãn hiệu của riêng mình, sau này dưới âm phủ muốn mua cơm hay quần áo cứ tìm hỏi nơi này là được rồi!

"Nhãn hiệu theo họ ngài? Như vậy liệu có ổn không ạ?" Yến Kiệt thấy dù sao đây cũng là thứ dùng ở cõi âm.

"Không sao, không có gì kiêng kị." Nhạc Dao dọn dẹp một chút đồ dùng dạy học. Hôm nay Tục Nghiêu có việc bận, phái Yến Kiệt tới đón cậu đi. Thật ra cậu thấy chẳng cần thiết, thế nhưng giờ cả sư đoàn đều coi cậu như bảo bối mà nâng niu.

"Hôm nay chúng ta học cái gì ạ?" Yến Kiệt hỏi.

"Giảng kinh." Nhạc Dao đáp, "Trước tiên tôi giảng cho mọi người một lần, sau này mọi người tự mình đọc theo thôi. Cái này rất có lợi cho người mới, giúp mọi người dễ dàng tiến vào cảnh giới vô ngã hơn."

Sau ngày đầu tiên đi hòa mình với thiên nhiên, mỗi đồ đệ hằng ngày đều dành ra chút thời gian để "tĩnh tọa". Tuy rằng chưa thể như Nhạc Dao tiến vào cảnh giới của riêng mình nhưng so với ngày đầu tiên, tâm bọn họ tĩnh hơn rất nhiều rồi. Hiện tại viện trưởng Lưu đã gần đạt tới trình độ của Tục Nghiêu những ngày đầu tiên. Tục Nghiêu lại càng thần kì, có lúc Nhạc Dao dường như cảm thấy được anh đã thành tài rồi.

Nhạc Dao nghi ngời phải chăng Tục Nghiêu đời trước cũng là một huyền thuật sư, không thì tại sao chồng cậu học tập còn nhanh hơn cậu? Năm ấy sư phụ gọi cậu là kì tài trăm năm có một, thực lực Tục Nghiêu so với cậu lại càng mạnh hơn.

"Đúng rồi Yến Kiệt, thủ trưởng nói với tôi cấp trên hạ lệnh xây dựng một website của Hua tinh. Tôi hỏi chút nhé, trên web này có đăng kí tài khoản không?" Nhạc Dao hỏi Yến Kiệt trên đường đi.

"Có ạ. Ngài muốn biết tài khoản từng người hay thế nào ạ?"

"Có một chút. Trên mạng internet công cộng tôi dùng tài khoản của mình, sau khi tới đây thì chưa từng sử dụng lại. Nếu như có website của chính mình thì tốt quá rồi, lúc ấy sẽ có bộ phận tuyên bố quy tắc đúng không? Tôi chỉ cần chấp hành theo là được rồi. Tôi muốn viết một ít nhật kí sinh hoạt, cho mọi người thấy được cuộc sống nơi này thế nào."

"Không thành vấn đề ạ. Chúng ta có một hệ thống bộ lọc. Khi ngài muốn thử upload nội dung, có thể truyền ra ngoài hay không sẽ có hệ thống nhắc nhở. Nếu là nội dung không thể truyền ra thì upload thế nào cũng sẽ thất bại."

"Thông minh vậy hả?"

"Khụ! Đúng rồi ạ." Yến Kiệt ngượng ngùng nói, "Là tôi thiết kế."

"Lợi hại ghê nha."

Nhạc Dao cảm thấy chức năng này quá ưu việt. Thật ra cậu cũng chẳng cần khoe khoang cuộc sống Hua tinh hay dung nhan ông chồng đẹp trai Tục Nghiêu, nhưng cậu ghét nhất mấy đứa đã chẳng biết gì còn mồm loa mép giải. Bọn chúng dựa vào cái gì sỉ nhục người nỗ lực vì đất nước trong khi bản thân sống trong nhung lụa? Không có liêm sỉ!

Tục Nghiêu không muốn quá nhiều người chú ý thôi, cũng chẳng buồn giải thích vì anh ấy cho rằng mấy cái này quá nhàm chán. Kết quả bị lôi ra nói xấu.

Như một trò hề, Tục Nghiêu mà xấu thì trên đời còn ai đẹp trai nữa?!

Nhưng cũng không thể trực tiếp upload bức ảnh kia lên forum. Nếu cậu lỡ upload nó lên, đám người kia lại tìm một đống lý do kì quái công kích đánh hội đồng đến ngạt thở, phải có công tác chuẩn bị mới được.

Nhạc Dao một lần nữa login vào forum kia, còn mở topic mới. Cậu block sạch những kẻ mồm miệng xấu xa, để lại những người có đầu óc rồi chọn tấm ảnh sườn mặt Tục Nghiêu post lên. Đây là bức ảnh khi Tục Nghiêu cúi xuống nhìn cậu được Leslie chụp lại, tuy chỉ có nửa khuôn mặt nhưng vẫn tạo đường viền lập thể. Trong biển hoa tím nhạt, một người đàn ông mặc quân trang dùng ánh mắt đầy tình ý nhìn người trước mặt.

Nhạc tam gia: /

Hà chi li: Móa! Đây là người nào?!

Cửu công cách: Aaaaaaaa! Đẹp trai quá điiiiiii

Trời nắng: Chủ thớt... có chút quen mắt...

Khoảng cách giấc mơ: Cậu ba họ Nhạc?

Bong bóng màu tím: Cái gì? Cậu ba họ Nhạc, lấy ảnh người khác tùy tiện post lên là không tốt đâu nhé.

Hà chi li: Tôi phắc, đây là chồng cậu?!

Trước kia Nhạc Dao chưa từng xuất hiện, đám người này đều cho rằng cậu không lượn lờ chơi đùa trên forum. Bong bóng màu tím còn hỏi qua Nhạc Thiên Ngọc, Nhạc Thiên Ngọc cũng thừa nhận điều này. Không nghĩ tới Nhạc Dao đùng đùng xuất hiện! Còn ôm quả bom siêu to khổng lồ thế này!

Chẳng phải đều loan tin Tục Diêm vương xấu xí dọa người à?!

Bách phát bách trúng: Gì đấy? Bức ảnh kia trên mạng ai cũng từng thấy qua rồi? Còn ai chưa biết chồng mày dung mạo hung ác? Đừng mất sạch mặt mũi đem anh ta bêu lên như vậy chứ? Phụt! Còn không sợ bị người gặp được.

Nhạc tam gia: Sao phải sợ bị bắt gặp, ai xấu ai lúng túng cơ! Hi vọng mày đừng có gặp được vợ chồng tao, hại mày tự ti như vậy cũng không ổn lắm heng?

Bách phát bách trúng: Mày! Mày đừng có mà đắc ý! Mày dựa vào cái gì? Gả cho một Sư đoàn trưởng thôi tưởng mình thành một nhân vật lớn?

Nhạc Dao vừa nhìn xong. Chết mất, cái thằng kia lửa giận phừng phừng lớn vậy, chẳng lẽ quen nhau ngoài đời? Cậu gọi Leslie ra: "Leslie, tra được thông tin người kia không? Sao phương thức nói chuyện quen thuộc như vậy?"

Leslie: "Ngài chờ chút, để tôi thử xem."

Yến Kiệt hiếu kì hỏi: "Thân phận của ai ạ?"

Trước đấy Nhạc Dao đều dùng bàn tay nhỏ gõ phím giả lập ầm ầm, vì buổi chiều cần tĩnh tâm nên cậu không làm phiền Yến Kiệt. Cậu có thể tự mình lắng xuống, thế nhưng những người như Yến Kiệt thì chưa chắc.

Nhạc Dao: "Một thằng thiếu gia ngu ngốc thôi, không có gì đâu."

Leslie chưa tới 30 giây đã cho ra kết quả: "Thưa phu nhân, đã tra được ạ. Người này tên thật là Bạch Tinh Thương."

Nhạc Dao: "Tôi biết rồi."

Bạch Tinh Thương là bạn học cũ của nguyên chủ, cũng là một Omega nam. Học chung nhưng lại không hợp nhau, đại loại là vậy. Nhạc Dao đi học thường cấu véo dày vò cậu ta, nửa ngày đổi tên, trách không được ăn nói độc địa vậy.

Đột nhiên thấy Nhạc Dao hồi xưa tính tình táo bạo cũng có nguyên nhân của nó. Bạo cũng tròn vai lắm, người như thế thật sự rất thiếu đánh.

Nhạc tam gia: Tao gả cho "Phá" Sư đoàn trưởng nhưng ít nhất còn đẹp trai, một lòng vì nước vì dân cống hiến, ai như mày đã chẳng cống hiến được gì còn ở đây làm loạn. Trong nhà có ai biết mày bị như thế này chưa Bạch Tinh Thương? Đừng nghĩ tao không ở tinh cầu mẹ thì có thể ăn nói lung tung. Nói xấu chồng tao câu nữa xem, tao về sẽ cho mày ăn đủ!

Cha của Bạch Tinh Thương và Nhạc Phỉ Sơn quân hàm ngang nhau, chức vị giống nhau nên Nhạc Dao chẳng việc gì phải sợ. Đương nhiên, kể cả có cao hơn cậu cũng chẳng sợ, vừa mới lên cậu đã nghĩ biện pháp rồi.

Bách phát bách trúng im mồm, đại khái không nghĩ tới Nhạc Dao có thể tra xét được thân phận mình. Những kẻ khác ngược lại dồn dập hỏi Nhạc Dao về việc Tục Diêm vương có thật sự đẹp trai tới vậy không.

Quá đẹp trai rồi! Cảm giác diễn viên đang "hot" hiện tại cũng chẳng đẹp tới vậy! Dung nhan đã vậy, quan trọng là cái khí chất dương cương nhưng không mất đi sự ôn nhu kia kìa!

Nhạc Dao "hừ" nhẹ một cái không quan tâm đám người này nữa, cầm khủng long sún đi xuống phi hành khí.

Phi hành khí tới nơi cũng được nửa ngày rồi, thấy cậu bận bịu nên Yến Kiệt cũng không tiện nhắc nhở.

Nhạc Dao đóng tab forum, lắc lắc chuông đi vào trung tâm chỉ huy. Cậu chưa vào được bao lâu trong forum đã có người leak ảnh và comment của cậu lên internet công cộng rồi! Các cư dân mạng bùng cmn nổ!

Bọn họ không tìm được profile của Tục Nghiêu, chỉ có thể tấn công profile Nhạc Dao hỏi xem đây có phải sự thật hay không.

Nỗ lực vươn lên: Nhạc tam thiếu, đây thật sự là Tục Diêm vương ạaaaaaaaaaaaaaaaaaaa?

Phi thần đại ngư: Trong hình thật sự là nam thần của tôi ư! Ư ư trái tim bé nhỏ của tôi! Ẻm vẫn là con nít mà!

Đương nhiên cũng có những kẻ mang địch ý với Nhạc Dao.

Biên cửu: Vốn cảm thấy Diêm vương gia không xứng, nếu như là thật thì cảm thấy anh ta càng không xứng.

Mưa nhiệt tình: +1. Tôi là bạn học của Nhạc tam thiếu, thành tích tồi tính tình còn không tốt, ngoại trừ gương mặt dễ nhìn thì toàn khuyết điểm, quá đau lòng cho Diêm vương gia.

Tiểu lộ lộ: Lầu trên là chúa hề thật rồi. Diêm vương gia không đau lòng, mày đau lòng cmm à?

Phi thần đại ngư: Tôi chỉ muốn biết trong hình có phải nam thần của tôi không nhaaaaaaaaa

...

Trang cá nhân của Nhạc Dao đã an tĩnh ba tháng, đột nhiên náo nhiệt trở lại. Đương sự là hai vợ chồng lại chẳng biết gì cả.

Chủ yếu là quá bận bịu. Nhạc Dao buổi chiều đi ăn cơm với Tục Nghiêu, buổi tối lại đi đốt thêm vật dụng cho nhóm người Kỷ Phong Vũ.

Cậu đốt nhà hàng, khách sạn với nhà trọ đốt tới địa điểm chỉ định, đốt thêm thực đơn và mấy thứ nữa. Trên thực đơn có mùi vị nhang, thêm vài loại đồ dùng đặc thù. Ví dụ như giấy bút, nhạc cụ, quần áo, đồ chơi, ô tô, kiệu cũng có thể "chọn", chỉ cần một khoản nhỏ!

Nhang một nén 3 đồng khẩu vị tùy chọn, người mua chỉ cần khai ngày sinh tháng đẻ rồi đặt "tiền" ở điểm chỉ định là được rồi. Còn mấy thứ khác như quần áo, nhạc cụ vân vân thì tương đối quý giá, tiền cũng nhiều hơn, mấy chục đến mấy trăm vạn đều đủ cả.

Ban đầu gửi khu buôn bán, quán rượu, nhà hàng và khách sạn tới cõi âm, Kỷ Phong Vũ đưa những người làm công đã sớm bay gấp tới rộng rãi tuyên truyền. Bọn họ chưa kịp đổi đồng phục vì Nhạc Dao chưa đốt xuống thế nhưng đã có thẻ nhân viên. Để bắt mắt hơn thì thẻ nhân viên đều là quyển sổ nho nhỏ, lúc này các nhân viên đều mang theo bên mình.

Sau đấy ồ ồ vài cái, qua nửa tiếng nơi này đã xuất hiện mấy ngàn vong linh!

"Tôi phắc! Nơi này có quán rượu lớn luôn nè!"

"Còn có nhà hàng!"

"Bồi bàn, nơi này một đêm nhiêu tiền?"

"Ông chủ ơi! Nhang này bán thế nào thế?"

...

Chỉ một lát sau, nhà hàng, quán rượu và khách sạn đã bị các vong linh bao vây tứ phía, nháy mắt đã vây đến mức không còn bóng dáng mấy người Kỷ Phong Vũ đâu!

Nhạc Dao: !!!

Nhạc Dao thấy vậy lắc lắc tay áo Tục Nghiêu: "Chồng ơi, muốn mượn người của anh đến giữ gìn trật tự."

Bình thường Tục Nghiêu sẽ không nói hai lời đồng ý ngay, nhưng hiện tại Nhạc Dao nhõng nhẽo nửa ngày rồi anh vẫn chưa lên tiếng.

Nhạc Dao quay đầu nhìn nhìn: "Chồng ơi?"

Tục Nghiêu vỗ vỗ động viên lên tay Nhạc Dao, đi về phía quân đoàn vong linh.

Tục Nghiêu chưa hề mở thiên nhãn nhưng lại chuẩn xác đi tới vị trí của nhóm Kỷ Phong Vũ cách đó vài chục mét. Anh nắm tay Nhạc Dao, xuyên qua tầng tầng lớp lớp vong linh tới cổng nhà hàng. Ánh mắt anh đặt trên người Kỷ Phong Vũ và Vương Phi Hiệp mất một lúc, cuối cùng nhìn thẳng Kỷ Phong Vũ. Chỗ anh đi qua tự động mở ra một con đường thẳng tắp.

Linh thể bị xuyên qua không có cảm giác gì nhưng cũng không thích chuyện này, tiến tới thì muốn xem thử thằng nào dám to gan làm vậy với họ. Vừa mới đến gần Tục Nghiêu, bọn họ như bị va vào thực thể đột nhiên dừng lại. Bọn họ ngạc nhiên nhìn người này, một kẻ cho họ cảm giác chưa từng thấy ở bất kì ai trên dương gian.

Tục Nghiêu cũng không giống người bình thường. Người khác dù trực giác mạnh mẽ tới đâu cũng không thể ý thức được sự tồn tại của linh thể, thế nhưng anh lại làm được điều này. Năng lực đêm nay hình như được nâng thêm một tầng.

"Chồng ơi? Anh nhìn thấy được bọn họ à?" Nhạc Dao kinh ngạc hỏi. Cậu nhớ rõ đêm nay Tục Nghiêu từ chối mở thiên nhãn. Nhưng biểu hiện này của Tục Nghiêu, hẳn là có thể thấy nhỉ.

"Có mấy cái bóng lờ mờ, nhìn không ra chính xác nhưng không hề giống trước kia." Tục Nghiêu gọi một tiếng, "Anh Phong Vũ?"

"Vâng?" Kỷ Phong Vũ ngạc nhiên quay đầu. Cậu ta vội vàng ghi chép mấy thứ nên không chú ý, "Mấy người tới từ lúc nào vậy?"

"Vừa mới tới." Nhạc Dao nói, "Ổn chứ? Cần gọi thêm người tới giúp không?"

"Người thì cứ vậy đã, giờ cho tôi mấy cái loa phát thanh..." Kỷ Phong Vũ chưa dứt lời, đột nhiên sửng sốt. Cậu ta phát hiện xung quanh đã yên tĩnh lại, ban nãy còn ồn ào y như cái chợ thực phẩm kia mà.

Tất cả vong linh đều nhìn Tục Nghiêu và Nhạc Dao. Chính xác hơn là nhìn Tục Nghiêu với vẻ mặt quái dị.

Bối Hồng Lợi và những người còn lại cũng phát hiện dị thường, đều bay về phía nhà hàng. Các vong linh còn ý thức vây Nhạc Dao và Tục Nghiêu vào giữa.

Nếu là kẻ hèn nhát sẽ bị cảnh trước mặt dọa cho tè ra quần. Nhạc Dao lại cực kì bình tĩnh, Tục Nghiêu lại càng không có vẻ gì gọi là sợ hãi.

Nhạc Dao hỏi Kỷ Phong Vũ: "Các người sao thế, sao lại nhìn anh ấy như vậy?"

Kỷ Phong Vũ: "Không biết, tự dưng hôm nay thấy thủ trưởng nhà chú em khác lắm."

Nhạc Dao: "Khác? Khác cái gì? Ý là anh ấy có thể nhìn thấy mấy người ấy hả?"

Tống Hòa kinh ngạc hỏi: "Anh ta có thể nhìn thấy chúng tôi?"

Vương Phi Hiệp đáp: "Chắc là mở thiên nhãn? Nhìn thấy không phải bình thường hả?"

Nhạc Dao: "Không mở mà."

Vương Phi Hiệp: ???

Tục Nghiêu nhìn nhóm vong linh một chút rồi nói: "Không có chuyện gì đâu, mọi người bận gì thì cứ tiếp tục đi. Chốc nữa tôi phái người tới làm công tác trị an."

Nhóm người Kỷ Phong Vũ nghi ngờ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Tục Nghiêu lại kéo Nhạc Dao ra ngoài. Thần kì ở chỗ, sau khi bọn họ đi rồi cái chỗ vốn ầm ầm như cái chợ cũng không ầm ầm lại. Mấy ngàn vong linh chia thành từng nhóm nhỏ túm năm tụm ba, nói với nhau mấy thứ.

"Các người ban nãy có thấy sờ sợ không?!"

"Có có! Từ cái lúc người kia tới bên cạnh, tócgáy tôi dựng hết lên rồi nè."

"Ông có tóc gáy à?"

"Ví dụ thôi hiểu không? Ví dụ!"

"Mấy người..." Một ông lão chột mắt chậm rãi lên tiếng, "Mấy người có thấy người ban nãy lớn lên có hơi giống..."

"Suỵt! Lão quỷ già nhà ông chán sống rồi hả? Dám nhắc tới tên ngài."

Lão quỷ im mồm, ánh mắt nhịn không được nhìn về hướng vợ chồng Tục Nghiêu.

Tục Nghiêu và Nhạc Dao bị nhìn nhiều cũng chẳng để ý đến nhóm vong linh hành động như vậy. Hai người quay về phi hành khí, Tục Nghiêu lấy một cái đèn kim loại màu bạc ra. Cái thứ này cũng chỉ to như ngón tay người trưởng thành, Tục Nghiêu nắm nó trong lòng bàn tay 3 giây thì một tia sáng màu bạc phát ra chạy thẳng vào màn đêm, cực kì rõ ràng.

Không lâu sau, Thân Vi Lâm dẫn theo một nhóm quân vong linh nhẹ nhàng bay tới. Bọn họ mặc quân trang giống nhau, cực kì chỉnh tề.

"Thủ trưởng!" Âm thanh chào hỏi cũng mạnh mẽ hơn bình thường.

"Đêm nay tới chỗ Kỷ Phong Vũ đi tuần, bọn họ cần gì thì giúp một tay." Tục Nghiêu nói, "Cứ thế mà làm. Nhớ cho kỹ, sư đoàn Phi Lang trên Hua tinh là người đặt ra chế độ, ở cõi âm cũng vậy."

"Dạ!"

"Đi đi."

Thân Vi Lâm dẫn theo 10 phân đội trực đêm, tổng cộng 500 người phân tán ở Nhạc Hi Lai, từ quán rượu tới khách sạn, nhà hàng, hỗ trợ việc khống chế tình hình.

Nhạc Dao nhìn đoàn người xếp thành hàng, thán phục nhìn Tục Nghiêu: "Chồng yêu vất vả rồi!"

Tục Nghiêu chậm rãi vuốt ve sau gáy Nhạc Dao: "Về sau chuyện cần làm ngày càng nhiều, có thấy vất vả không?"

Nhạc Dao đáp: "Không ạ, nếu lén lút mới khổ, giờ có anh ủng hộ thì khổ chỗ nào chứ? Mỗi ngày trôi qua đều rất thoải mái! Nhưng em vẫn tò mò, tại sao tự dưng anh lại nhìn thấy bọn họ? Gần đây anh làm gì à?"

Tục Nghiêu: "... Chỉ nghe lời em tiến vào cảnh giới vô ngã thôi, không làm gì khác."

Nhạc Dao gãi đầu: "Vậy thì kì quá, sao đột nhiên lại thấy nhỉ? Có muốn đi hỏi viện trưởng Lưu một chút xem họ có thấy không?"

Tục Nghiêu: "Không cần. Nếu có bọn họ đã báo cáo lên trước rồi."

Nhạc Dao nghĩ cũng đúng, không hỏi thêm việc này nữa. Cậu để ý thấy quán rượu vẫn rất tốt, tuy vong linh nhiều nhưng tựa như rất có tố chất, không dậm chân tại chỗ quá lâu. Tuy cậu không sợ vong linh nhưng đang mang bầu, không thích hợp ở gần các vong linh. Tục Nghiêu hạ lệnh cho cận vệ Trường đêm nay cung cấp đồ ăn cho vong linh ở phòng ăn: "Đưa đồ ăn đi."

Cận vệ Trường mỗi ngày đều tiếp xúc với Thân Vi Lâm, phụ trách công việc này cũng có chút kiến thức.

Nhạc Dao lên phi hành khí rồi tìm mấy mảnh giấy dự phòng trong túi, làm mấy cái loa phát thanh rồi đốt cho Kỷ Phong Vũ, quay về khu sinh hoạt.

Trên đường về cậu tiện tay mở forum kia lên định nhìn xem có gì mới không, kết quả thấy mình tự nhiên bị đá ra ngoài? Tài khoản của cậu không có cách nào đăng nhập hay update thêm nữa. Vì thế cậu lên tài khoản mạng công cộng tính hỏi thử xem có cách nào giải quyết không, ai dè nhìn thấy 2900 đăng kí, hơn 7000 cái @! Từ trước tới giờ chưa từng nhiều tới vậy đâu!

Làm cái gì thế?!

Có người dám leak ảnh và bình luận của cậu ra ngoài!

Nhân gian không lửa không khói: Có phải thật không vậy! Nhạc tam thiếu nói một câu xem, làm người ta sốt ruột muốn chết!

Vương tiểu vượng: Hay lại không dám ló mặt?

Chủ nhà hôm nay nghỉ ngơi: Hay lại không thấy? Ba tháng không update rồi.

Bỉ ngạn chi thanh: Không phải sự thật không phải sự thật! Tục Diêm vương sao có thể cưới Nhạc tra ngu ngốc! Từ chối hiểu!

Nửa cung chim nhỏ: Từ chối +1, Nhạc tam thiếu căn bản không xứng với Tục Diêm vương!

Nhạc Dao trừng mắt nhìn từng dòng comment, thấy vài thứ làm linh tinh, quyết định tắt hết đi.

Tục Nghiêu thấy được thì hỏi: "Sao lại không reply?"

Nhạc Dao đáp: "Reply kiểu gì? Reply cái gì thì cũng sinh ra một đống vấn đề, ảnh hưởng tâm trạng sẽ ảnh hưởng không tốt đến con."

Tục Nghiêu nói: "Thế thì càng phải reply, sao có thể để vợ con buồn bực được? Vừa vặn website Hua tinh chưa có lượt xem, Yến Kiệt vẫn đang sầu hết người kêu ca làm thế nào để thu hút lượt truy cập kìa. Leslie, quay cho tôi và phu nhân một đoạn video."

Tục Nghiêu nói xong ôm cổ Nhạc Dao: "Vui vẻ lên nào."

Nhạc Dao: "Hả?"

Máy truyền tin của Tục Nghiêu cũng tự động bay lên. Ống kính nhắm thẳng vào hai vợ chồng, Leslie thông báo: "Bắt đầu."

Tục Nghiêu nói với ống kính: "Xin chào các vị cư dân mạng, tôi là Tục Nghiêu còn bên cạnh là vợ Nhạc Dao của tôi. Cảm ơn mọi người đã quan tâm một nhà năm người chúng tôi. Chúng tôi sống rất tốt, về sau cũng sẽ update nhiều hơn. Moah!"

Tục Nghiêu hôn lên mặt Nhạc Dao một cái.

Nhạc Dao: !!!

Tục Nghiêu: "Leslie, mau dừng thu hình. Đem cái này chỉnh sửa cho tốt, upload lên trang cá nhân của phu nhân."

Leslie: "Tuân mệnh thưa tướng quân."

Nhạc Dao: ???

"Không được, anh định để Leslie upload cái này lên thật hả? Có bị lãnh đạo nói gì không?" Nhạc Dao có chút gấp gáp, "Hơn nữa em còn chưa biết mình bị quay thành cái gì đâu."

"Em xem trước đi." Tục Nghiêu nói.

"Muốn upload lên lắm hả?" Nhạc Dao phát hiện cái này cũng được, trừ cái lúc nghe đến "một nhà năm người" của Tục Nghiêu thì trợn tròn mắt lên quay đầu nhìn anh có hơi buồn cười. Cái này có quá kiêu ngạo không vậy?!

"Upload. Không upload bọn họ sẽ không biết được vợ tôi mạnh mẽ nhường nào."

Leslie upload video lên tài khoản của Nhạc Dao, caption viết: Cảm ơn mọi người đã chiếu cố một nhà năm người chúng tôi.

Không ngoài suy đoán, video làm internet nổ bùm bụp như pháo rang! Bùm bùm, cứ như thế nở hoa!

Đêm yên tĩnh: Năm năm năm ấy hả?

Nỗ lực đi lên: Móa! Năm người!

Phi thần đại ngư: Năm người!

A mạnh nhất trong lịch sử: Năm người là nghiêm túc thật hả?

Chị gái A gầy nhất trên đời: Nhạc tam thiếu đang bầu ba diêm vương con thật hả? Thật thì quá lợi hại!

Trầm luân: Ba tháng nay không ra ngoài, chẳng lẽ ở nhà chăm chỉ "cày cấy"?

Tiểu lộ lộ: Nhạc tam thiếu có gan phát video thì vào nói rõ coi! Sinh ba thật ấy hả?

Gấu nhỏ ngu ngơ: Sinh ba!!! Đáng yêu quá điiiiii! Hi vọng là sự thật!

Tôi là một B: Hahahahaha Bách phát bách trúng và Bong bóng màu tím gì đó ngu ngốc sao không lên mà phản bác đi? Có cái mông ấy, chúng mày chắc nhàn đến đau trứng hay gì? Làm như cái forum quý hóa lắm mà không cho người khác lên tiếng, còn dám mắng nam thần của bố mày, đúng là chúa hề ếch ngồi đáy giếng!

Tạc nghiệp viết không xong: Dẫn đường @tinh thiên = Bách phát bách trúng, @Bong bóng màu tím 666 = Bong bóng màu tím, nhìn hai đứa "sắc nước hương trời" này xem.

Nhạc Dao: ...

Nhạc Dao nhìn sự chú ý của mọi người đều bị Tục Nghiêu lái đi, định đi ngủ nhưng lại thấy có người tag Bạch Tinh Thương và bong bóng tím vào, nhìn thử xem bong bóng tím là ai. Leslie không tra danh tính, ai ngờ đây lại là bạn tốt đi lại với Nhạc Thiên Ngọc, chẳng biết tại sao người này up status mới đều mắng Nhạc Thiên Ngọc, chỉ thẳng gọi tên mà chửi.

Bong bóng màu tím 666: Nhạc Thiên Ngọc đúng là đồ không biết xấu hổ! Mày rõ ràng đã gặp qua Tục Diêm vương, lúc tao hỏi thì mày nói gì? Mày nói "Trên mạng thế nào, bên ngoài y như vậy"! Mày nói dối với ai chưa tính nhưng lại nói dối với tao! Làm tao nói Nhạc Dao không ra gì, thì ra chính mày mới là đứa so với Nhạc Dao chẳng ra gì. @Ngọc chi tâm.

Bong bóng màu tím 666: Mày đừng nghĩ tao không biết thật ra mày mê mẩn Tục Diêm vương! Tục Diêm vương cưới Nhạc Dao không dám lộ vẻ ghen ghét ra ngoài, đúng là đồ dối trá ghê tởm! @Ngọc chi tâm

Nhạc Dao có chút tiếc nuối nói: "Đáng tiếc em không có bằng chứng gì có thể vạch trần sự giả dối của Nhạc Thiên Ngọc, bằng không dứt khoát nên nhân cơ hội này đẩy nó ngã một cái."

Tục Nghiêu: "Ai bảo không có? Leslie đâu."

Leslie chưa cần Tục Nghiêu ra lệnh đã biết Tục Nghiêu đang nói tới cái gì, đem một video nặc danh gửi cho Bong bóng màu tím 666.

Bong bóng tím nhận video cảm thấy hơi kì lạ, có khi sau khi xem xong cậu ta cảm thấy y như đang bị nhốt lại được đưa cho một cái gối mềm mại! Cậu ta lại update status mới.

Bong bóng màu tím 666: Đến đây đến đây, tất cả mọi người trên thế giới ra mà nhìn cái thứ dối trá này @Ngọc chi tâm.

Ai cũng tò mò, thấy có video thì mở ra xem thử. Bọn họ phát hiện, Nhạc Dao đang chà chà một cục đá dưới ánh nắng chói chang, xa xa là hình chiếu của một cặp mẹ con. Người mẹ nói: "Nhạc Dao, con đang làm cái gì vậy? Ở bên ấy bọn họ toàn bắt con làm việc nặng hả? Có cực lắm không?"

Nhạc Dao ngẩn lên khinh thường quay đầu lại: "Tôi làm cũng mắc mớ gì tới bà? Bà nghĩ tôi chưa nhìn thấy Nhạc Thiên Ngọc dọn vào phòng mình à? Tôi thấy rồi đấy. Mặc kệ đi, nhà tôi ở bao năm thì từng ấy năm nó đều muốn cướp. Ngược lại tôi cũng chẳng muốn về, nó thích nhặt đồng nát thì đi mà nhặt."

Nhạc Thiên Ngọc âm thầm cắn răng, nhu nhược nói: "Xin lỗi anh trai, phòng cũ của em không tiện lắm. Cha đồng ý em mới chuyển tới. Chúng ta đều biết anh ở nơi ấy khổ cực nên tâm lý không tốt. Nếu không anh nói với Sư đoàn trưởng Tục đi, ly hôn Sư đoàn trưởng Tục trong hòa bình thì sao? Hoặc anh xin cha xem, cha để anh về thì sao?"

Nhạc Dao "à" một tiếng: "Tỉnh lại đi! Tao ở cùng vị kia nhà tao rất khoẻ! Nghĩ gì nghĩ tao mắt mù vứt bỏ cổ phiếu cao cấp như người ta thành hàng second-hand? Mày đầu óc có vấn đề à! Cút!"

Video không dài nhưng làm người ta suy nghĩ nhiều thứ, không bao lâu "Ngọc chi tâm" và "Nhạc Thiên Ngọc" bị đẩy lên hotsearch!

Anh trai vừa kết hôn đã dọn vào phòng anh trai ngủ, sau đó khuyên anh trai ly hôn? Loại em trai gì đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro