Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tay lớp trưởng ôm một bó hoa tươi, đứng ở trước cửa bệnh viện đợi người.

Đáy mắt hắn có quầng thâm thật sâu, hiển nhiên đêm qua hắn không nghỉ ngơi tốt.

Dù người bên cạnh liên tiếp nói mấy câu với hắn ta, hắn cũng không đáp lời lại, giống như không hề nghe thấy, vẫn đắm chìm trong thế giới của mình.

"Lớp trưởng, cậu không sao chứ?." Lớp phó ở bên cạnh có chút lo lắng mà hỏi hắn: "Mình biết nhà cậu gần đây....."

Tuy rằng hắn không nói chuyện này cho người khác, cũng tới trường đi học bình thường, nhưng chắc những người có làm ăn buôn bán với gia đình hắn ta thì đều nhận được tin cha mẹ hắn ta đã ra đi vì tai nạn xe cộ.

Nghe vậy Cảnh Thần phục hồi lại tinh thần, lắc đầu: "Không có việc gì."

Bởi vì đau khổ việc cha mẹ qua đời một cách lạ lùng, đã bị quãng thời gian dài sợ hãi với quái vật đập nát, hắn ta chấp nhận sự thật, dần dần tê tái với sự ra đi của cha mẹ, mà kẻ đầu sỏ gây tội cũng đã phải trả giá đắt, ngoại trừ việc oán trách chính mình, hắn không muốn làm việc gì khác.

Đêm qua hắn chỉ là suy nghĩ lại những việc đã xảy ra.

Cảnh Thần biết, là Giản Tà cứu hắn từ tay quái vật xấu xí kia.

Chỉ là về việc cứu như thế nào thì hắn lại rất mơ hồ, phảng phất như bị một lớp sương mù che dấu đi, nhưng trong trí nhớ, phía sau lưng người bạn cùng lớp mà hắn ta chú ý bao lâu nay dường như vương vấn một hơi thở âm u đến mức không thể nhìn thẳng.

Như là bóng râm dưới ánh nắng, hoặc như là mây đen dày đặc che khuất mặt trời.

Không có gì khác.

Giản Tà ở trong mắt hắn từ trước đến nay luôn vô cùng thần bí, dù cho là tối hôm qua bọn họ có chung một bí mật, nhưng hắn ta không có cách nào thân thiết hơn với cậu.

Sau đó, thời điểm hắn đứng trước đống đổ nát của căn biệt thự, một tên đàn ông xa lạ tự xưng là Phó Hoàn Vũ tìm đến cửa, hỏi hắn ta mấy câu hỏi chẳng ra làm sao, thấy hắn ta trả lời mất trật tự, vô cùng thiếu sót thì nhíu mày lại, lấy ra dụng cụ, đo lường xung quanh người hắn ta.

Sau khi nhìn vào dụng cụ đó, thái độ của kẻ này thay đổi, tức giận mắng hắn ta liên tục, cấm hắn ta không được gây ra rắc rối.

Trước khi đi còn cảnh cáo hắn.

Dù tiếp thu mấy câu mắng mỏ đó, nhưng trong lòng lớp trưởng có một âm thanh nói cho hắn ta, Phó Hoàn Vũ cũng thuộc thế giới đó.

Một bí mật hủy diệt, đến từ thế giới đó, mà Giản Tà cũng không muốn cho hắn tham dự vào.

Chỉ là....hắn thật sự muốn biết trên người bạn học Giản Tà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì....

Cảnh Thần gục đầu xuống, ngón tay theo bản năng mà nắm chặt lấy lớp giấy gói của bó hoa, đôi mắt nhìn chằm chằm đá bên đường, đáy lòng bỗng cảm thấy tích tụ rất nhiều những việc không nói thành lời.

Ngày hè nắng chói chang, ánh mặt trời vô cùng độc hại, hơi nóng bốc lên từ mặt đất làm người ta cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

"......"

"Con mẹ nó, cậu ta định làm trò gì! Cậu đừng có nói với tớ lần này cậu ta sẽ đến thăm giáo viên Tiếng Anh."

Bỗng nhiên, bên cạnh có tiếng mắng chửi chói tai, đánh vỡ sự im lặng.

Không chỉ có lớp trưởng bị đánh gãy dòng suy nghĩ, đến cả các bạn khác trong ban cán sự cũng quay đầu nhìn, thì ra là cán sự môn tiếng Anh, khuôn mặt hắn ta hơi méo mó, đang lườm lớp trưởng, rõ ràng bất mãn với việc vừa rồi mọi người không chú ý đến.

Nói đến chuyện thay đổi người sau khi giáo viên Tiếng Anh gặp chuyện không may, ai thấy khó chịu không biết, chứ hắn ta chắc chắn là một trong những người thấy bực bội.

Bình thường hắn ta luôn được giáo viên Tiếng Anh nịnh nọt đến muốn bay luôn, lại thêm điều kiện gia đình hắn ta cực tốt, thường xuyên ra nước ngoài du lịch vào nghỉ đông và nghỉ hè, tự tin gia danh tham gia giải đấu khẩu ngữ Tiếng Anh dành cho học sinh trung học toàn quốc, không ngờ rằng vượt qua khó khăn vào được vòng chung kết, lại bị một người học sinh cùng trường loại bỏ, sau cùng không thể trở thành một trong ba người đứng đầu.

Ban đầu hắn còn không biết là ai, chỉ cảm thấy tiếc nuối, rốt cuộc giải thưởng này đối với hắn không quá quan trọng, hắn chỉ tùy tiện tham gia mà thôi.

Nhưng lần trước hắn từ miệng giáo viên Tiếng Anh biết được, người này thế mà là Giản Tà, hắn ngay lập tức từ đáy lòng dâng lên một cỗ tức giận.

Nếu đối phương có điều kiện ưu việt như hắn ta thì không nói, rốt cuộc lại là Giản Tà cha mẹ đều chết lại còn phải đi làm thuê khắp nơi?

Quá buồn cười đi, hắn tuyệt đối không thể tiếp thu.

Loại người như nó sao có thể thắng hắn?

Cán sự môn tiếng Anh mất thể diện, trong lòng đã có suy nghĩ so bì tị nạnh, chứng kiến giáo viên Tiếng Anh luôn bới móc cậu trên lớp làm hắn ta thoải mái như là đứng dưới ánh mặt trời uống một cốc nước đá mát lạnh, mỗi lần như vậy trong lòng đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Nhưng hắn ta nghe kể giáo viên Tiếng Anh bị ngã cầu thang là do Giản Tà, trong lòng hắn lập tức có thể sự căm ghét.

Thù mới hận cũ gộp lại, hắn ta muốn tính nợ nần với đối phương.

"....."Cảnh Thần phát hiện mình bị nhìn chằm chằm, ngẩn ra một chút, chần chờ nói: "Người cậu đang nói là Giản Tà sao?"

"Ngoài cậu ta ra còn có ai?" Hắn cười lạnh một tiếng, nhìn xung quanh một vòng.

"Cậu đang nói gì trước mặt lớp trưởng thế." Nhìn dáng vẻ này của hắn ta, vẻ mặt của lớp phó trở nên khó nhìn, cô ấy cau mày nói: "Cậu mấy hôm trước cậu là người đá bàn gây sự đúng không ? Có thể ngừng một chút hay không, cậu ấy là cán sự văn nghệ, tại sao không thể đến?"

Nghe thấy cô ấy nhắc đến chuyện này, cán sự môn tiếng Anh lại tức giận.

Chính xác là trước kỳ nghỉ này hắn ta đã đạp bàn, tha hồ nhục nhã cười nhạo người ta, nhưng Giản Tà chỉ liếc nhìn lạnh lùng, sau đó hắn ta và bạn bị bị sợ hãi vô cớ lập tức im miệng, người ta đi một lúc lâu cũng không nhận ra.

"Thao, đừng trước mặt tôi giả làm người tốt." Hắn nhìn thoáng qua bí thư lớp, cười nhạo một tiếng: "Đừng tưởng là tôi không biết chuyện trước đâu bạn nói chuyện với cậu ta? Khuôn mặt đẹp trai thì ghê gớm quá cơ, đến cả phạm tội giết người cũng có thể tẩy trắng."

Lớp phó đúng là nữ sinh ngồi phía trước Giản Tà.

Quả thật cô ấy vô cùng có thiện cảm với Giản Tà, cũng không tin chuyện không may của ba nam sinh cùng cấp là do Giản Tà gây ra.

"Cậu!"

Vì sự khinh thường trong lời nói của hắn ta, cô ấy tức đến lạc giọng, nhưng lại không tìm thấy từ ngữ mắng chửi người, chỉ có thể trừng mắt nhìn.

Trong chốc lát, biểu cảm của một số thành viên trong ban cán sự không tham gia vào cuộc tranh cãi này rất lúng túng, mặc dù cảm thấy cán sự môn tiếng Anh rảnh rỗi tìm chuyện bới móc, nhưng cũng không nói gì.

Ngay khi mọi người đang căng thẳng, cách đó không xa một bóng dáng gầy yếu từ từ đến gần.

Dưới ánh nắng mặt trời, cậu mặc trên người chiếc áo sơ mi ngắn tay giá rẻ, trên lưng là chiếc balo đơn giản, nhưng lại mang đến vẻ trong trẻo nhẹ nhàng hơn người, dù là đến cả người qua đường cũng không nhịn được mà ngoái đầu nhìn lại mấy lần, cho rằng mùa hè cũng không quá đáng ghét như vậy.

Cảnh Thần nhìn thấy Giản Tà vừa xuất hiện, đôi mắt liền sáng lên, ôm hoa tới chào đón Giản Tà.

Lúc đến gần, hắn ta nhanh chóng cảm nhận được một hơi thở âm u đẩy hắn ta ra bên ngoài, dường như không muốn hắn ta đến gần.

"......."

Giản Tà chứng kiến cảnh bước chân lớp trưởng dừng tại chỗ, như là va phải một bức tường vô hình, vẻ mặt cứng đờ.

Cậu lập tức: "......"

Không cần suy nghĩ nhiều, chắc chắn là vị này lén lút nông nổi.

Cũng không thể coi là đe dọa, chỉ bằng vị này, không ai có thể duy trì tỉnh táo sau khi nhìn thấy chân thân của vị này, đó là sự mỉa mai lạnh lùng.

Đối với Cảnh Thần mà nói, trực giác vô căn cứ trong lòng ngăn cản động tác của hắn ta, khiến hắn ta ngập ngừng.

Dẫu cho hắn ta rất muốn nói chuyện với Giản Tà, nhưng bởi vì áp lực tâm lí, cuối cùng hắn ta cũng không dám đến gần cậu.

"Cậu đã đến rồi.' Cảnh Thần nhỏ giọng nói, do dự một chút lại nói: "Tôi cho rằng...cậu sẽ không tơi."

Dẫu hôm qua hắn ta khóc thảm như vậy, Giản Tà cũng không trực tiếp đồng ý, vì thế hắn ta cũng không chắc chắn cậu có đến hay không, vốn hắn ta nghĩ đợi đến giờ hẹn mà Giản Tà không đến thì bọn họ sẽ trực tiếp vào gặp giáo viên luôn.

"Tiện đường thì đến."

Dưới cái nhìn chăm chú ân cần của hắn ta, Giản Tà lời ít ý nhiều mà đưa ra đáp án.

......Xác thật là tiện đường.

Vốn cậu muốn đi đến trạm tàu điện ngầm số 6, nhưng không rõ có phải hay không do Cục Quản lý liệt nó vào trong danh sách khu vực cần kiểm tra, tự cậu đến đó mới biết tuyến đường sắt này tạm thời ngừng vận hành, chỉ còn lại một cửa trung chuyển, ngay bên cạnh bệnh viện.

Đi vào từ cổng trạm tàu điện ngầm cũng không phải là không thể, nhưng nghĩ đến đây là nhiệm vụ điều tra cấp C, rút dây động rừng có khả năng gây ra rủi ro, cũng không nên bạo lực xông vào.

Dù sao cũng không phải không có cách đi đường vòng.

"Balo của cậu thoạt nhìn có chút nặng...."

Nhìn bả vai gầy yếu của Giản Tà, lưng lại đeo một chiếc balo rất nặng, Cảnh Thần hỏi: " Có cần tôi cầm giúp cậu không?"

Nếu hắn nhớ không lầm, hắn ta chưa bao giờ thấy Giản Tà học tiết thể dục, chắc hẳn thân thể không được khỏe, tuy bản thân không phải kiểu người có sức lực lớn, nhưng hắn ta đeo cặp giúp cậu có lẽ không có vấn đề gì.

"Không cần, cảm ơn."

Nhìn thấy Giản Tà trực tiếp từ chối đề nghị của hắn, Cảnh Thần sửng sốt một chút, có điểm mất mát: "Nga."

Không phải cậu quá mức lạnh nhạt trước ý tốt của người khác, mà là vì vật bên trong balo không phải đồ bình thường.

Ánh mắt của Giản Tà dừng trên quai cặp.

Lúc nãy khi ngồi trên xe taxi đến đây, tài xế còn nghĩ rằng thứ căng lên bên trong balo của cậu là sách vở, đến bệnh viện chăm nom người thân, bác tài còn khen Giản Tà rất ham học hỏi, khiến cậu không thể nào ngẩng đầu lên, mà cũng không biết nên nói gì.

Vì hiện tại trong balo của cậu, không phải là sách vở để học tập, đã thế lại còn ngược lại hoàn toàn.

Một chiếc vali đen đến từ địa phủ chứa vũ khí chuyên dụng để săn giết yêu vật, một chiếc điện thoại kết nối trực tiếp với mạng nội bộ của Cục Quản lý, và một đạo cụ có thể thăm dò năng lượng trong không khí.

Những đạo cụ này là buổi sáng hôm nay cậu bảo Phó Hoàn Vũ chuyên môn đưa lại đây cho cậu.

Có khả năng bởi vì Giản Tà và vị này có chung thân thể, luôn luôn bị vây trong hơi thở mạnh mẽ, nên khiến cho cậu không quá nhạy bén với hơi thở của yêu vật, chỉ cần yêu vật không rêu rao gây chú ý trước mắt cậu, đoán chừng cậu cũng không hề nhận ra đối phương ở đâu, giống như là không để tâm đến con kiến ven đường.

Thực sự trước khi giao tiếp với vị này, trong suốt một năm qua không phải không xuất hiện thứ có ý đồ ăn cậu, nhưng tất cả đều bị ăn luôn trước khi cậu phản ứng lại.

Cho nên đối với Giản Tà mà nói, Cục Quản lý Siêu nhiên thiết kế đạo cụ dò sét năng lượng này vẫn khá hữu dụng.

Bị cậu phá hủy đạo cụ lại nợ thêm một khoản nợ khổng lồ, qua một đêm nhìn Phó Hoàn Vũ như già thêm vài tuổi, hắn ta nhìn cậu cứ muốn nói lại thôi, như có rất nhiều lời định nói, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì, chỉ thở dài đưa đồ cho cậu.

Phía đằng sau lưng Giản Tà, lớp phó cũng bước đến, có vẻ rất thân thiết với Giản Tà.

[Chậc.]

Giản Tà: "....."

Không biết vì sao, cậu đột nhiên cảm thấy có một tia chột dạ.

" Tự cao tự đại."

Cán sự môn tiếng Anh nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, nhìn thoáng qua ban cán sự lớp đứng xung quanh, nhỏ nhen nói: "Mặc dù tôi không đồng ý, nhưng ai bảo da mặt cậu ta dày như vậy đâu, nếu khách quý của chúng ta đã đến rồi, vậy mọi người đi thôi."

Thoáng cái Cảnh Thần như bị chọc vào, quay đầu hầm hừ nhìn đối phương, phun ra một câu: "Cuối cùng thì cậu có thôi đi không."

" Thế thì có bản lĩnh thì cậu ta đừng có đến..."

Lời nói đắc ý mới nói được một nửa, đã thấy giày của Giản Tà dừng bước, hắn ta lại ngẩng đầu nhìn lên, nhận ra cậu đang dùng khuôn mặt chẳng chút biểu cảm nhìn mình.

Giống như nhìn một con kiến.

Đúng lúc này, một đám mây khổng lồ bay qua bầu trời trên đầu mọi người che đi cái nắng chói chang của mùa hè, tạo thành một bóng râm khổng lồ trên đầu những người đang đi lại dưới mặt đất, còn đôi mắt màu hổ phách của Giản Tà đang đứng trước mặt đã lóe lên ánh sáng màu đỏ, âm u và tàn nhẫn, thể hiện ý khinh miệt đến tột cùng.

[ Ngươi đang nhìn cái gì?]

----!

Đôi mắt cán sự môn tiếng Anh co lại, bộ dạng kinh hoàng sợ hãi, lùi về phía sau từng bước theo bản năng.

Ánh mắt này lạnh như băng, thật sự không giống như Giản Tà bình thường, đây không phải là ánh mắt của con người.

Trái lại cứ như thể có dã thú trốn trong cơ thể cậu...

Thân thể run rẩy theo bản năng, những suy nghĩ trở nên hỗn loạn, như có một bàn tay vô hình đang quấy tung trong đầu hắn ta, phản ứng đầu tiên của con người trước trường hợp nguy hiểm như vậy là chạy trốn, nếu không trốn đi vậy chắc chắn sẽ chết!

Hắn hoàn toàn không khống chế được chính mình mà co rúm, vô cùng kinh hoảng mà lùi về phía sau.

Lại không nghĩ rằng, hắn thế nhưng dẫm phải cục đá ven đường, tức khắc trượt chân, không hề có hình tượng mà té ngã trên mặt đất.

Đau đớn như kim châm lập tức truyền từ nơi tiếp xúc thân mật với mặt đường lên não, chẳng khác gì trực tiếp đâm hắn ta một nhát, như là điện giật, đau đớn khiến cổ họng hắn ta không thể kiềm chế mà phát ra tiếng hét thảm thiết, nhanh chóng đau đến vặn vẹo khuôn mặt, mãi lâu sau vẫn không thể nói nổi thành câu.

Chờ khi phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện Giản Tà vẫn đứng tại chỗ, trong đôi mắt có vẻ buồn ngủ, không có tinh thần chút nào.

Thậm chí giống như là có phần ngạc nhiên, có chút hoang mang sao hắn ta mới nói được một nửa thì đã tự ngã ra đất như vậy.

Và ánh mắt khủng bố kia, hình như cũng đã tiêu tán theo sự tản ra của đám mây trên trời, giống như những chuyện vừa xảy ra chỉ như ảo giác của hắn ta vậy.

"Xì."

Xung quanh hắn vang lên những tiếng cười nhạo.

Dù không có tính bỏ đá xuống giếng nhưng Cảnh Thần vẫn không nhịn được mà cười phì.

Đến cả mấy người trong ban cán sự đứng bên cạnh cũng đều cười phá lên, bởi vì tư thế trượt chân ngã xuống của hắn ta thật sự rất buồn cười, vẻ mặt ngơ ngác cũng rất hài, đặc biệt là ban nãy hình như hắn ta đang chuẩn bị nói mấy câu hung hăng với Giản Tà, kết quả ngay sau đó thì tự mình ngã mạnh trên đất, người khác đều xấu hổ đến muốn chết.

"Mấy cậu cười cái gì!" Ngay lập tức cán sự môn tiếng Anh thẹn quá hóa giận, vươn tay chỉ vào Giản Tà, trong giọng nói vẫn còn có sự sợ hãi, lắp ba lắp bắp nói: "Ban nãy đôi mắt cậu ta----"

Giản Tà: "Ánh mắt gì cơ?"

Giọng điệu này, muốn vô tội bao nhiêu thì vô tội bấy nhiêu, khiến cho hắn ta trong giống như đang hãm hại cậu.

Rõ ràng chính hắn mới là người bị hại.

"Lúc nãy cậu ta còn vừa mới nói chuyện với tôi." Cách diễn đạt của cán bộ môn tiếng Anh có chút lộn xộn, tức đến đỏ mặt, hơi thở nặng nề, nói: "Còn đe dọa tôi!"

"Chúng tôi không có nghe thấy a." Một cán sự nói nhỏ.

"Có người nói chuyện sao?"

Vẻ mặt nghi ngờ của bọn họ cũng không phải là giả vờ, mà là thật sự không hề nghe thấy âm thanh nào cả.

Lớp phó không nhịn được nói châm biếm: "Cậu là đang ăn vạ sao."

Hình như cả thế giới chỉ có mỗi mình cán bộ môn tiếng Anh biết chuyện mình nói là sự thật, bởi vì dưới ánh mắt của mọi người, rõ ràng là hắn ta cố tỏ ra oai phong trước mặt Giản Tà, quên không nhìn đường nên mới bị trượt chân, vẫn ép buộc quăng nồi để lấy lại mặt mũi, quả thực không có phẩm chất.

Đến cả cán sự môn thể dục là bạn của hắn ta cũng đều nhìn không được, thấp giọng thúc giục nói: "Mau đứng lên đi, người qua đường đều đang nhìn cậu đấy."

Té ngã lại còn không đứng lên, còn ở trên mặt đất đe dọa nói lớn tiếng, nhìn qua thật sự rất mất mặt.

Hơn nữa còn không có chút tố chất nào.

Nghe vậy, cán sự môn Tiếng Anh nhìn xung quanh, quả nhiên có người đang nhìn, càng thêm xấu hổ buồn bực, vội vàng đứng lên.

Nhưng hắn ta không nghĩ đến vừa nãy hắn ngã hơi mạnh, thoáng cái không đứng vững, lại vang một tiếng mà ngã xuống mặt đất, nếu không phải ban cán sự thể dục kéo hắn một cái, có lẽ hắn sẽ ngã lần thứ ba, có thể an toàn về nhà hay không đều không nói chắc được.

"......"

Ngã vài lần trên mặt đất khiến da thịt trên người hắn đều đau đến run lên, cả khuôn mặt xanh trắng đan xen, cũng không có hơi sức đâu mà ép hỏi Giản Tà.

Còn cán sự môn thể dục vừa đỡ hắn xong thì nhìn thoáng qua Giản Tà, trong thoáng cái, bị đồng hồ trên tay cậu thu hút, vẻ mặt ngạc nhiên.

Chờ một chút, nếu hắn ta không nhìn lầm, đó là....

Hắn đột nhiên nhìn về phía mặt Giản Tà.

Chẳng lẽ, những tin đồn về Giản Tà đều là giả sao.....?

[Tôi cho rằng em sẽ tức giận.] Vị này như có suy tư mà nói.

Vừa rồi khi chưa có sự cho phép, vị này đã ra tay đe dọa bạn học của cậu, nhưng Giản Tà không hề có biểu hiện khó chịu.

Nghe vậy, Giản Tà nhìn cán sự môn Tiếng Anh, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như những việc này đều không có quan hệ với cậu.

"Vậy anh suy nghĩ nhiều rồi." Cậu nói: "Tôi nếu là loại thánh nhân này thì ngay từ đầu đã không chung sống hòa bình với anh."

Nếu vị này không ra tay, thì người động thủ sẽ là cậu.

Dù sao Giản Tà cũng chưa bao giờ là người lương thiện.

Có thể sống đến tự nhiên như vậy cùng sự tồn tại khủng khiếp trong cơ thể mình, thỉnh thoảng còn phối hợp với vị này, không có chút cảm xúc mâu thuẫn nào với việc ăn yêu vật, thậm chí có không ít hứng thú với việc đi săn yêu vật, sao có thể dùng tiêu chuẩn của người bình thường để đánh giá cậu?.

Tác giả có lời muốn nói: Phu phu độc ác:)))

_______________________________________

Hết chương 27.

_______________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro