۞Chương 35. Bị nghi ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù nghĩ là vậy, Yến Tử Tu vẫn tiếp tục sờ từ cẳng chân đến bàn chân của Cảnh Thiệu Từ. Chính như cậu dự đoán, những chỗ có thể chạm vào đều không tìm thấy dấu vết của mệnh cốt.

"Có lẽ là do tôi học không tinh, mệnh cốt này... Hiện tại tôi không thể chạm tới."

Cảnh Thiệu Từ đứng dậy nhìn cậu, trong lòng cũng hiểu rõ nguyên nhân. Cả hai không nói gì, không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng, có vài phần ngượng ngùng.

Sau một lúc, Cảnh Thiệu Từ mở miệng: "Vậy ngủ đi."

Yến Tử Tu khép mắt lại, im lặng gật đầu, quay người trở lại sofa.

Tối đó, cả hai người đều thức đến rạng sáng mới thiếp đi. Yến Tử Tu cảm thấy bàn tay mình vẫn còn lưu lại cảm giác khi chạm vào Cảnh Thiệu Từ, trong khi đó, Cảnh Thiệu Từ lại mải nghĩ về những chuyện đã xảy ra.

Sáng hôm sau, lúc còn chưa rời giường, Lê Phong Trí đã gọi tới. Yến Tử Tu nhanh chóng cầm điện thoại xông vào phòng tắm, sau đó mới ấn nút nghe.

"Tử Tu, khu chung cư kia của cậu tạm thời không thể ở được, cửa nhà suốt đêm đều có fans cùng phóng viên bao vây. Cậu đừng có gấp, công ty hiện tại đã thu xếp cho cậu chỗ ở mới. Cậu tạm thời ở nhà Cảnh tổng thêm vài ngày đi."

Nói xong không đợi cậu trả lời liền vội vàng tắt máy. Yến Tử Tu nhìn màn hình điện thoại không nói nên lời, nhưng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định rời khỏi nhà họ Cảnh, ra ngoài tìm một khách sạn ở tạm cũng tốt. Kết quả là cậu vừa mới kéo cửa phòng tắm ra, giọng tin nhắn của Lê Phong Trí lại vang lên.

"Tôi vội đến ngất đi mà quên dặn cậu, trong khoảng thời gian này tuyệt đối đừng ra khỏi cửa, bằng không nếu bị chụp được thì sẽ rất phiền toái, hiện tại các tài khoản marketing không có việc gì đều có thể dựng chuyện lên, cậu cứ coi mấy ngày này là nghỉ phép đi."

Nếu không phải biết là không thể, Yến Tử Tu còn tưởng Lê Phong Trí có phải đã bỏ thuốc độc vào bụng cậu hay không.

Hai lần nói đi, hai lần cũng chưa đi được, Yến Tử Tu nghiêm túc suy xét việc có nên vào núi ẩn cư một đoạn thời gian hay không.

Sau khi rời giường, trong lúc Yến Tử Tu rửa mặt, Cảnh Thiệu Từ ra khỏi phòng ngủ đi một vòng rồi lại trở về như không có chuyện gì xảy ra. Hơn mười phút sau, bốn người trong gia đình ngồi ở bàn ăn sáng.

Yến Tử Tu vẫn còn mải suy nghĩ về việc chào tạm biệt cha mẹ của Cảnh Thiệu Từ, kết quả khi sắp ăn xong, Tạ Hoàn Hâm khẽ liếc nhìn con trai mình một cái, sau đó cười nói với cậu: "Tử Tu, hôm nay trời nóng, con cùng Tiểu Từ lên sân thượng bơi lội được không?"

Con trai khó có lần nào chủ động nói chuyện, bà nhất định phải tác hợp cho chuyện này. Yến Tử Tu hơi ngẩn ra, sau đó mở miệng nói: "Mẹ, con có thể..."

"Mẹ đã bảo người đem đồ bơi tới rồi, lát nữa con chọn một bộ mà mình thích nhé."

Yến Tử Tu không nhịn được nhìn Cảnh Thiệu Từ một cái, cậu vốn tưởng đối phương sẽ mở miệng từ chối, không ngờ Cảnh Thiệu Từ lại như không nghe thấy, tiếp tục ăn sáng.

Ăn xong trở về phòng ngủ, đủ loại kiểu dáng đồ bơi đã được xếp ngay ngắn ở đó.

Yến Tử Tu quay người nhìn Cảnh Thiệu Từ: "Anh vừa rồi vì sao không phản đối?"

Cảnh Thiệu Từ lạnh nhạt nói: "Chỉ là bơi lội mà thôi."

Yến Tử Tu cảm thấy hôm nay đối phương có chút kỳ lạ, nhưng cậu lại không nói ra được nguyên nhân ở đâu.

Sự việc đã tới nước này, cậu đành chọn một bộ đồ bơi bảo thủ nhất, tiếp sau còn mặc thêm một chiếc áo ngắn tay. Không đợi Cảnh Thiệu Từ thay xong, cậu đã tự mình đi thang máy lên trước. Khi Cảnh Thiệu Từ bước lên sân thượng, liếc mắt một cái liền thấy Yến Tử Tu ngồi ở bên cạnh bể, cũng không xuống nước.

Anh không nói gì, đi qua chỗ đó, trước tiên hạ nhiệt cho thân thể, sau đó trực tiếp nhảy vào bể bơi.

Bọt nước bắn lên trên người Yến Tử Tu, khiến cậu không nhịn được mà nhíu mày.

Cảnh Thiệu Từ thoải mái bơi một vòng, sau đó từ dưới đáy bể tiến lại gần phía Yến Tử Tu, ngay khi nổi lên khỏi mặt nước, hắn giơ tay vuốt toàn bộ tóc ra sau.

"Xuống đây."

Yến Tử Tu không động đậy, chỉ nhìn hắn nói: "Anh tự bơi đi là được."

Vừa dứt lời, cậu bỗng cảm giác bàn tay to của đối phương nắm lấy cẳng chân mình, "Không biết bơi, tôi dạy cho cậu?"

Yến Tử Tu lập tức nhấc chân lên, ngữ khí có chút nghiêm túc nói: "Thỉnh anh tự trọng."

Cảnh Thiệu Từ không giống như trước kia lạnh lùng, ngược lại vẫn nhìn cậu nói: "Cậu xuống dưới bơi một vòng, chúng ta liền trở về."

Yến Tử Tu nghe được lời này, cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở đây, vì thế liền không nói một lời nhảy xuống nước, lập tức bắt đầu bơi. Cảnh Thiệu Từ nhìn tư thế lặn dưới nước của đối phương, trong đáy mắt nhanh chóng hiện lên một tia sáng tối.

Yến Tử Tu từ trước đến nay đều không biết bơi.

Không những không biết, mà còn bởi vì khi còn nhỏ đi bờ biển suýt chết đuối, nên từ đó cậu rất ghét và sợ nước vượt quá phần eo.

Chỉ hơn ba tháng trước, vì một tạp chí gợi ý quay chụp dưới nước, Yến Tử Tu không chỉ mắng nhân viên ngay tại chỗ, ngay hôm đó còn trực tiếp bỏ đi.

Chỉ ngắn ngủn mấy tháng, chẳng lẽ một người có thể đột nhiên thoát khỏi nỗi sợ hãi mười mấy năm, chấp nhận làm điều mà trước kia bản thân hoàn toàn không thể chấp nhận được?

Cảnh Thiệu Từ còn đang suy nghĩ, bên kia Yến Tử Tu đã hoàn thành xong nhiệm vụ, nhanh chóng bơi xong một vòng.

Chiếc áo ngắn tay màu đen ướt đẫm bám chặt vào thân trên của cậu, lộ rõ cơ bắp săn chắc.

Đứng dậy xong, Yến Tử Tu thậm chí không nhìn Cảnh Thiệu Từ một cái, đang lúc chuẩn bị bám vào cạnh bể bơi đi lên thì cửa thang máy trên tầng thượng bỗng nhiên mở ra. Cậu liếc nhìn về phía đó một cái, sau đó quay đầu lại, Cảnh Thiệu Từ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cậu.

Yến Tử Tu theo bản năng lùi lại hai bước, nhưng Cảnh Thiệu Từ đã duỗi tay ôm lấy eo cậu từ dưới nước.

Nhìn khuôn mặt đối phương ở khoảng cách gần trong gang tấc, ngón tay Yến Tử Tu bỗng chốc nắm chặt thành quyền.

Cảnh Thiệu Từ nhìn vào mắt cậu, bỗng nhếch khóe môi, dùng âm lượng vừa đủ cho hai người nghe thấy nói: "Buổi tối tiếp tục sờ, được không?"

Mặc dù đang tức giận, nhưng Yến Tử Tu vẫn cắn răng sửa đúng: "Tôi gọi đó là xoa bóp."

Cảnh Thiệu Từ hơi nhướng mày, giọng nói mang theo rõ ràng sự tùy tiện, "Mặc kệ gọi là gì, tôi đều cho cậu sờ."

Người này quả nhiên là một kẻ vô lại, cậu quả thực không nên mềm lòng lúc đó.

Yến Tử Tu thở mạnh, ánh mắt bắt đầu trở nên nguy hiểm, "Buông ra."

Cảnh Thiệu Từ liếc nhìn nơi xa bằng ánh mắt lướt qua, sau đó nhanh chóng thu tay lại. "Xin lỗi."

Tuy đối phương nói hai chữ này, nhưng Yến Tử Tu căn bản không có ý định tha thứ cho anh.

Chờ cậu từ cạnh bể bơi lên, ánh mắt Cảnh Thiệu Từ nhìn theo bóng dáng cậu lại trở nên phức tạp.

Trước đây, anh luôn cho rằng Yến Tử Tu là lạt mềm buộc chặt, cố tình bày ra vẻ hờ hững cho mình xem.

Nhưng một người dù có diễn kịch, phản ứng theo bản năng của tứ chi là tuyệt đối không thể giả vờ.

Đối với việc Cảnh Thiệu Từ vừa rồi đột nhiên thân cận, Yến Tử Tu không chỉ kháng cự mà còn kèm theo vài phần chán ghét, ngay cả khi đối với anh có chút tình cảm mập mờ cũng không thể ghét bỏ hoàn toàn như vậy.

Yến Tử Tu trở lại phòng ngủ liền lập tức thay đồ, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi nhà họ Cảnh.

Đến khi cậu xuống lầu, quản gia chủ động đến thông báo Cảnh Thiệu Từ vừa rồi đã đi ra ngoài.

Yến Tử Tu nhíu mày một cái, lễ phép gật đầu với quản gia, vẫn cảm thấy quyết định rời khỏi đây là đúng đắn.

Đúng lúc này, sau lưng cậu bỗng vang lên giọng nói của Cảnh Phong Dịch: "Tử Tu, đi cùng ta đến thư phòng."

Ngồi trong thư phòng để nói chuyện là loại đãi ngộ từ trước đến nay chỉ dành cho Cảnh Thiệu Từ, đối với Yến Tử Tu thì đây là lần đầu tiên.

"Con muốn đi về sao?"

Cảnh Phong Dịch, chỉ cần không phải đối diện với Tạ Hoàn Hâm, thì biểu cảm của ông ít thay đổi hơn so với Cảnh Thiệu Từ.

Trong những lần tiếp xúc trước, Yến Tử Tu đã nhận định đối phương biết chuyện cậu và Cảnh Thiệu Từ ly hôn, vì thế khẽ gật đầu đáp: "Vâng."

Cảnh Phong Dịch nhìn cậu, im lặng một hồi mới nói: "Con không còn giống như trước kia nữa."

26 năm trước, vào một đêm mưa, Tạ Hoàn Hâm vì một tai nạn xe ngoài ý muốn, lúc đó cha của Yến Tử Tu, Yến Quốc An, lái xe tải đi qua, đã cứu Tạ Hoàn Hâm ra khỏi chiếc xe đang bốc cháy. Từ đó, Yến Quốc An trở thành ân nhân của Cảnh gia và Tạ gia. Vì vậy, khi Yến Tử Tu mất cả cha lẫn mẹ lúc 16 tuổi, Cảnh Phong Dịch đã không do dự mà đón cậu về Cảnh gia. Nhiều năm qua, ông không thể nói là xem Yến Tử Tu như con ruột, nhưng cũng coi như một nửa đứa con mà nuôi.

Nhưng Yến Tử Tu lại cố ý lợi dụng đoạn tình cảm này để gả vào Cảnh gia, không tiếc dùng Tạ Hoàn Hâm để ép buộc Cảnh Thiệu Từ.

Vì vậy, sau khi hai người kết hôn, Cảnh Phong Dịch vô cùng thất vọng, từ đó không còn nhiều lời với Yến Tử Tu nữa.

Lúc này Yến Tử Tu ngồi đối diện Cảnh Phong Dịch, trả lời một cách thờ ơ: "Có lẽ con đã thông suốt một số việc."

Cảnh Phong Dịch nhìn biểu cảm bình thản của cậu, mở lời: "Tốt, con đi đi."

Yến Tử Tu đứng lên khỏi ghế, khi chuẩn bị mở cửa, Cảnh Phong Dịch lại nói: "Tử Tu, Cảnh gia vẫn sẽ che chở cho con."

Nghe những lời này, Yến Tử Tu không biết nên đáp lại thế nào, chỉ xoay người cúi đầu trước Cảnh Phong Dịch.

Dù sao đi nữa, cậu cũng phải thay nguyên chủ trước đây bày tỏ lòng biết ơn.

****

Cảnh Thiệu Từ ngồi trong văn phòng, đối diện là một bác sĩ hàng đầu trong lĩnh vực nghiên cứu tinh thần trong nước.

"Nghe Cảnh tiên sinh miêu tả, bạn của ngài rất có khả năng sau khi bị tâm thần phân liệt đã xuất hiện nhân cách thứ hai. Nếu thật sự là tình huống này, thì bản thân hắn hiện tại đang ở trong trạng thái rất nguy hiểm."

Nói xong, bác sĩ lại bổ sung: "Tính cách đột ngột thay đổi và hành vi cảm xúc bất thường đều là những triệu chứng điển hình của tâm thần phân liệt, nhưng cũng cần bạn của ngài đến kiểm tra kỹ lưỡng mới có thể đưa ra kết luận chính xác."

Ngón trỏ dài của Cảnh Thiệu Từ gõ nhẹ lên tay vịn của ghế sofa, cũng không nói gì.

Bác sĩ đợi một hồi, sau đó thử hỏi: "Cảnh tiên sinh?"

Ngón tay của Cảnh Thiệu Từ dừng lại, đứng lên nói: "Được, tôi sẽ nhanh chóng dẫn cậu ta tới."

****

Trong công ty giải trí Tinh Dập:

"Cậu không phải từng quả quyết với tôi Cảnh Thiệu Từ và Yến Tử Tu đã ly hôn sao?"

Đối diện với sự chất vấn của cấp trên, với tư cách là tổng giám đốc nghệ sĩ, Tạ Trình Viễn cảm thấy vô cùng oan ức.

"Họ thực sự đã ly hôn." Tạ Trình Viễn làm mặt nghiêm trọng, dùng giọng đầy oan uổng nói: "Chuyện của Cảnh gia tôi nào dám nói bậy?"

Tổng giám đốc của Tinh Dập nhìn hắn, nở một nụ cười hòa ái: "Hiện tại luật sư Trình từ phòng pháp lý của Vân Thăng đang ngồi trong phòng họp. Cậu nghĩ hắn vào đó để uống cà phê thôi sao?"

Tạ Trình Viễn đương nhiên biết không phải, bởi người có thể khiến Trình Phong ra mặt chỉ có Cảnh Thiệu Từ. Nhưng điều này cũng quá phô trương rồi.

Trình Phong trong giới luật pháp là nhân vật cỡ nào, xử lý loại chuyện này quả thực là dùng đại tài tiểu dụng.

Tổng giám đốc Tinh Dập cũng biết hiện tại không có ai để đổ lỗi, chỉ là tìm người trút giận mà thôi. "Cậu và Lê Phong Trí mấy ngày nay chủ yếu phụ trách việc của Yến Tử Tu, Trình Phong bên kia để tôi xử lý."

Tạ Trình Viễn lập tức nịnh nọt: "Lão đại vất vả rồi."

Khi Cảnh Thiệu Từ từ bệnh viện trở về nhà, Yến Tử Tu đã đi rồi.

Nhân lúc Tạ Hoàn Hâm đang ngủ trưa, hai cha con trò chuyện vài câu.

"Tiểu Từ, con hiện tại đối với cậu ta..." Cảnh Phong Dịch ngữ khí hơi dừng lại một chút, "Vẫn còn chán ghét như vậy?"

Cảnh Thiệu Từ khẽ nhíu mắt, cũng không trả lời trực tiếp câu hỏi này.

Nhà mình nhi tử là loại tính cách nào, Cảnh Phong Dịch đương nhiên hiểu rõ. Nhìn phản ứng này của Cảnh Thiệu Từ, ông trầm giọng nói: "Từ khi các con ly hôn, cậu ta dường như đã có chút thay đổi."

Cảnh Thiệu Từ ngước mắt nhìn ông nói: "Ba, Yến Tử Tu không phải thay đổi, mà là bị bệnh."

"Bị bệnh?" Cảnh Phong Dịch nhíu mày đột nhiên hiện lên một nếp nhăn, hỏi: "Bệnh gì?"

Ánh mắt Cảnh Thiệu Từ trở nên sâu thẳm hơn, ngừng vài giây mới nói: "Bệnh tâm thần."

****

Rời khỏi nhà họ Cảnh, Yến Tử Tu gọi điện cho Lê Phong Trí. Dù cậu tự tin sẽ không bị phát hiện, nhưng vẫn cảm thấy cần thiết phải báo cho đối phương một tiếng.

Kết quả Lê Phong Trí nghe xong lập tức căng thẳng muốn chết, bảo cậu trang bị kỹ càng rồi đến một nơi an toàn đợi mình. Vì vị trí của nhà họ Cảnh, phóng viên giải trí và các fan chắc chắn không thể vào được, nên sau khi thảo luận, hai người quyết định gặp ở gần đó.

Khoảng hai mươi phút sau, Lê Phong Trí lái xe như chớp tới.

Yến Tử Tu ngồi vào ghế phụ, Lê Phong Trí trước tiên đánh giá thần sắc của cậu, sau đó mở miệng nói: "Hiện tại công ty chưa tìm được chỗ ở phù hợp, nếu cậu không phiền thì đi tạm nhà tôi ở vài ngày?"

Yến Tử Tu nghĩ ngợi, rồi đáp: "Vậy làm phiền anh."

Lê Phong Trí lập tức cười nói: "Không phiền, không phiền."

Tới khu nhà, hai người đi thang máy lên lầu, lúc mở cửa, Lê Phong Trí có chút ngượng ngùng nói: "Trong nhà có hơi bừa bộn, cậu đừng để ý."

"Sẽ không."

Vừa mở cửa, một con Labrador màu đen liền chạy ra, nhiệt tình quấn quýt bên chân Lê Phong Trí vẫy đuôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro