Tập 32: Thỏa hiệp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong Hiên Viên viện, trên giường ngủ rộng lớn tại gian chính có một cặp thân ảnh một lớn một nhỏ đang quấn lấy nhau không có một kẽ hở. Cơ thể nhỏ bé của thiếu niên ngoan ngoãn rúc vào trong lồng ngực của người đối diện như một động vật nhỏ tìm nơi để dựa dẫm vào. Còn người nam nhân cũng không ngại phiền, sẵn sàng dùng cơ thể thon dài hoàn mỹ của mình bảo bọc cho thiếu niên.

Yến Hàn cúi đầu ôm lấy cơ thể mềm mại trắng nõn của vật nhỏ nhà y vào trong ngực, hai hàng lông mi dài như cánh bướm khẽ run rẩy một chút rồi mở ra, để lộ đôi mắt thanh tỉnh không có một tia buồn ngủ nào. Thoáng nhìn vào thân thể trần trụi non nớt của tiểu nhân nhi, Yến Hàn lại cảm nhận được sự xao động quen thuộc. Cảm giác như khi cổ trùng phát tác, nhưng không có cơn đau đớn thấu xương, róc da róc thịt như bình thường mà chỉ có cảm giác cơ thể nóng rực và khát khô cả cổ họng.

Màu da thiếu niên trong ngực nõn nà trắng như sữa, da dẻ cậu thập phần căng bóng, lỗ chân lông nhỏ tới mức hầu như không nhìn thấy.

Từng sợi tóc thiếu niên đều thể hiện một sự mềm mại, bồng bềnh, trông như lớp lông xù xù của cậu lúc còn ở dạng chuột nhỏ. Ngũ quan cậu tinh xảo nhưng không kém phần ngoãn ngoãn nhu thuận, hai bàn tay đặt trên lồng ngực của y nhỏ nhắn mà tinh tế kì lạ, từng đầu ngón tay màu hồng phấn nộn như dựa trên thẩm mỹ của y mà tỉ mỉ điêu khắc nên.

Gương mặt nhỏ nhắn nộn nộn thịt mang nét trẻ con khi ngủ, miệng cậu hơi hé mở, xuyên qua hàm răng còn ẩn ẩn thấy được đầu lưỡi hồng phấn non mềm ấy, khiến người nhìn liên tưởng tới những khung cảnh kiều diễm.

Y đã từng thử, y biết được hương vị ngọt ngào của đôi môi ấy. Như một loại trái cây ngọt ngào lại gây nghiện.

Y đã nhận ra, từ lúc thiếu niên nói muốn rời khỏi y, y đã nhận ra được cảm xúc khác lạ của mình với bé con này.

"....Ta đi được rồi chứ?"

Khi nghe cậu nói như thế với khuôn mặt lạnh lùng mà bình thản, trái tim y như bị nhói lên một cái nhè nhẹ. Cảm xúc đó đã rất lâu rồi y chưa cảm nhận qua. Lần đầu tiên cũng là lần duy nhất trong suốt 28 năm sống trên đời y cảm nhận được thứ gọi là "sợ hãi" chính là năm Mẫu hậu của y qua đời. Lần thứ hai y cảm nhận được thứ cảm xúc phức tạp đó, là do vật nhỏ trong ngực này nói với y rằng: cậu muốn rời khỏi y.

Từ khi sinh ra, Yến Hàn là một sinh vật vô cùng kì lạ. Như thể mọi đam mê, mọi tham vọng, mọi cảm xúc của người bình thường y đều không có.

Người duy nhất cho y hơi ấm chính là người phụ nữ gọi là "Mẫu hậu" ấy. Sự yêu thương, sự bảo bọc, sự bất đắc dĩ và cũng như lớp bảo bọc cuối cùng của bà đều khiến cho y cảm thấy quyến luyến. Dẫu cho hành động cuối cùng của bà làm cho y phải đeo lên nỗi đau thấu xương suốt mấy chục năm qua, thì y cũng biết bà vẫn là đang bảo vệ y.

Chưa có sự tồn tại nào trên đời này khiến y phải nảy sinh hứng thú quá lớn. Mọi thứ trên thế giới này đối với y đều mờ nhạt như nhau, đều mang một màu sắc xám ảm đạm mịt mù.

Con người không thể sống nếu không có mục đích để sống.

Thế nhưng y vẫn sống, sống mà không có bất kì ước mơ hay tham vọng nào. Chỉ đơn giản là do không muốn công sức cuối đời của mẫu hậu y phải đổ sông đổ biển. Nếu y tìm đến cái chết chỉ vì quá nhàm chán và buồn tẻ, thì chắc chắn những kẻ kia sẽ rất vui vẻ.

Nhưng mẫu hậu của y không thích nhìn bọn chúng vui vẻ. Thế nên y cũng sẽ không để bọn họ vui vẻ. Hãy cứ coi y như ngọn núi lớn mà bọn họ không thể nào vượt qua đi. Bọn chúng làm ra bao nhiêu tội ác, thì y sẽ cho bọn chúng lãnh hết bấy nhiêu tội ác mà bọn chúng đã gây ra.

Người khác gọi Yến Hàn là Yến Vương, vì coi y là kẻ tùy hứng muốn giết ai thì giết. Thực ra đó không phải do y tùy hứng, máu lạnh hay tàn bạo gì cả. Những người quen thuộc và biết rõ con người của y đều hiểu một điều rằng, Vương của bọn hắn coi mạng người như cỏ rác thực ra là vì trong mắt y, con người chẳng khác gì những bức tranh đen trắng đơn điệu cả. Y giết bọn họ, chẳng qua là vì muốn tô cho bức tranh đó thêm một chút màu sắc đỏ rực rỡ mà thôi.

Huyết tẩy một nửa Thanh thành cũng là vì lí do đó. Chẳng phải là thay trời hành đạo hay báo thù cho người yêu như người đời đồn đại.

Đôi mắt tử sắc của Yến Hàn dần tối lại mịt mù như một đầm lầy sâu hoắm.

Y không thích màu đen trắng đơn điệu, cũng không thích màu đỏ tươi của máu. Thế nhưng....

Nhìn chăm chú tiểu nhân nhi bé nhỏ đang gối đầu lên tay y ngủ ngon lành, Yến Hàn thoáng cong môi, nét tối tăm trong đôi mắt biến mất, y cúi đầu hôn khẽ lên trán bé con trong ngực.

....Thế nhưng y thích màu sắc rực rỡ của bé con nhà y.

Dường như cảm nhận được bản thân vừa bị chiếm tiện nghi, thiếu niên nằm trong vòng tay y ngủ không được yên ổn, cơ thể bắt đầu nhúc nhích nhúc nhích, có dấu hiệu sắp tỉnh lại.

Nặc Thanh mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn lồng ngực tuyệt mỹ trước mặt mà đơ người một lúc. Đưa tay sờ mó "bức tường có 8 cục gạch" của ai đó, cái đầu ngủ tới mụ mị của cậu như bị chập mạch, tạm thời chưa nhận ra cái thứ cứng cứng sờ thật thoải mái trên tay mình là cái gì.

Thứ gì đây nhỉ? Sờ mát mát, cưng cứng, nhưng rất là thích.

Bé chuột ngốc nào đó tạm thời không cảm nhận được "bức tường" mình đang sờ vốn đang rất bình thường chợt cứng người lại, bắt đầu tỏa ra khí tràng nguy hiểm.

Cho đến khi bàn tay nhỏ bé đang sờ loạn của cậu bị chụp lại niết niết mấy cái, cậu mới đạp bay được cơn mụ mị lúc mới ngủ dậy.

Cảm nhận được có thứ gì đó hơi cưng cứng chạm vào bụng mình, Nặc Thanh âm thầm nuốt nước miếng.

E hèm, cảm giác này hơi quen thuộc à nha. Quen một cách đáng sợ á.

Cứng ngắc cả người, Nặc Thanh như con rô bốt máy móc cúi đầu xuống phía dưới nhìn túp lều của ai kia, lại ngẩng đầu lên nhìn bàn tay mình đang vói vào trong áo của người ta mà sờ mó, trong đầu Nặc Thanh phải là có hàng triệu chữ ĐM bay ngang qua.

Nặc Thanh: "..."

Ai cho một tia sét đánh chít tui luôn đi, please!!

Thế nhưng Nặc Thanh là ai chứ?! Với các danh hiệu ngầu bá cháy như "Ông trùm của những tình huống muối mặt", "Thái tử của những cú hố chết chính mình", "Vị vua của đất nước những người mặt dày".... sau ba giây đầu tiên cảm thấy chột dạ và xấu hổ, cậu quyết định phát huy nhuần nhuyễn định lý "Ta không xấu hổ thì người xấu hổ không phải là ta", nhanh như chớp chui ra khỏi người Yến Hàn, ôm chăn ngồi một góc bắt đầu suy nghĩ đối sách ứng phó.

"Haha...."

Cười gượng một tiếng, Nặc Thanh bắt đầu nói:

"Ta ấy, hồi nãy mới chiếm tiện nghi của ngươi, nhưng ngươi cũng đã cởi quần áo của ta. Thế nên chúng ta hòa nhau ván này, coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi ha? Chúng ta đường ai người nấy đi được không đại ca? Ta trả cho ngươi gấp hai, à không gấp bốn lần số bạc mà ngươi dùng để mua ta, sau đó chúng ta coi như là không ai nợ ai nhé?"

Sau khi tỉnh lại, Nặc Thanh nhớ tới tình huống quỷ dị bản thân tự động di chuyển không theo ý muốncủa mình lúc trước mà thầm cảm thấy sởn gai ốc. Nếu như lúc đó Yến Hàn không đưa ra các mệnh lệnh đơn giản như "Đứng lại" với "Quay lại", mà là "Chết đi" thì chuyện gì sẽ xảy ra đây?

Liệu cậu có thể ngăn cản bản thân mình tự giết mình không?

Ít nhất là...cậu thấy bản thân mình chưa đủ khả năng để làm như thế.

Chính vì lẽ ấy, cậu sau khi tỉnh lại không phải là ồn ào chất vấn Yến Hàn mà là cẩn thận đàm phán.

Lúc trước máu nóng xông lên não nên có lẽ cậu đã quên mất, người có khuôn mặt yêu nghiệt đối diện mình đây là Long Tử - sự tồn tại ở đỉnh kim tự tháp, là chí cao vô thượng ở thế giới này.

Còn cậu, một người không biết may rủi sao mà biến được thành hình người thì chắc có thể xếp vào tầng lớp...Nhân loại. Kém tận hai bậc so với Yến Hàn. Không biết ai cho cậu lá gan dám chất vấn y nữa. Chỉ cần một cái búng tay của y chắc đã đủ để khiến cậu yên hơi lặng tiếng biến mất.

Một lần nữa, Nặc Thanh cảm thấy căm ghét cách phân chia tầng lớp ở thế giới này ghê ghớm.

Bên cạnh sự căm ghét đó còn có một sự sợ hãi mà cậu cố gắng bỏ qua nhưng lại luôn hiện lên trong tâm trí cậu.

Liệu mọi thứ có tốt đẹp như cậu đã nghĩ? Cậu lúc trước đã cho rằng chỉ cần có thể chế tạo ra các loại sản phẩm như sữa rửa mặt các loại, sau đó chiếm lấy một phần thị trường rồi kiếm tiền hưởng thụ cuộc sống. Thế nhưng...nếu có một thế lực cao hơn chèn ép cậu thì cậu có chống đỡ nổi không?

Ở cái thế giới cường giả vi tôn này, cậu là thân cô thế cô không ai bảo vệ. Chỉ cần một Dị nhân cũng có thể đồ sát cậu dễ như ăn kẹo. Liệu...cậu có thể chống trả và bảo vệ được chính bản thân mình?

Càng nghĩ, Nặc Thanh càng cảm thấy sợ hãi. Cơ thể khẽ run lên, mặt cắt không còn một chút máu.

Yến Hàn vốn dĩ tâm trạng còn có chút âm trầm khi nghe cậu nói rằng đường ai nấy đi, thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ và bàng hoàng của cậu thì cơn giận lại bay biến đi đâu mất.

Haiz, y kiếp trước chắc là mắc nợ bé con này nhiều lắm nên bây giờ mới như thế này đây.

Trầm mặt nhìn cậu thì không đành, mắng không nỡ, đánh lại càng không nghĩ tới.

Nặc Thanh khi thấy Yến Hàn ngồi dậy, đưa tay lên như muốn tới gần cậu thì hốt hoảng lùi lại về phía sau.

Cậu...cậu không muốn bị điều khiển nữa đâu.

Tay của Yến Hàn khựng lại giữa không trung, sau đó y bình tĩnh buông tay xuống, nhìn thẳng vào mắt vật nhỏ đang run rẩy cuộn lại thành một đoàn ở góc giường, khẽ mở miệng chậm rãi nói:

"Ta xin lỗi."

Nặc Thanh thấy Yến Hàn mở miệng ra như muốn nói gì đó thì tưởng y lại muốn điều khiển cậu như lúc trước, thế là cậu vội vã đưa tay bịt tai lại, nhưng rồi bỗng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn y.

Yến Hàn...đang xin lỗi cậu?

Nhìn đôi mắt dịu dàng của y nhìn mình, Nặc Thanh chợt ngỡ ngàng, trong trái tim như có cái gì đó muốn trào ra, trướng trướng, nhưng không khó chịu một chút nào. Trong lúc đó, Yến Hàn tiếp tục nói:

"Ta đã suy nghĩ rất nhiều về lí do tại sao em lại tức giận với ta. Sau đó ta rút ra được rằng, em không muốn bị giám sát và quản chế. Ta biết phái người luôn đi theo em mọi lúc mọi nơi để giám sát mà không hỏi ý kiến em là sai. Thế nhưng, ta chỉ đang lo lắng cho em mà thôi."

"Em là do hấp thụ Long khí từ lệ châu của Leviathan, kèm theo cưỡng chế bị ép nhận thêm Long khí của ta trong kì cổ trùng phát tác thế nên mới biến thành người. Tuy nhiên điều đó không phải là tốt. Nên biết em vốn dĩ không thể thành người, do em đã uống viên thuốc Khải mà ta cho em uống khi mới đưa em về nên ta biết điều đó. Chính vì thế khi em biến thành người mà do bị cưỡng chế, điều đó sẽ rất nguy hiểm nếu em không bình ổn lại lượng Long khí mà em đã hấp thu. Chính vì thế ta mới sai người theo em 24/24 để quan sát, chỉ cần có một chút khác lạ là ta sẽ ngay lập tức biết để tiến hành điều trị."

Ngừng một lát, Yến Hàn cười cười:

"Thế nhưng có vẻ hành động tự tiện của ta đã khiến em thấy phản cảm."

Nặc Thanh mấp máy đôi môi, nhưng không nói gì cả.

Thì ra, là cậu hiểu lầm y? Thật ra là y chỉ có ý tốt chứ không phải xem cậu như là sủng vật của y?

Nặc Thanh quan sát khuôn mặt y, lại nhìn đôi mắt màu tím đậm đặc ấy. Cậu không thể phân biệt được y có nói dối hay không, nhưng mà điều đó không thể ngăn cản được thái độ của Nặc Thanh với y dần dịu xuống.

Yến Hàn thấy tâm trạng cậu đã bình tĩnh lại thì khẽ đưa tay ra như muốn chạm vào má cậu. Nhưng cách cậu một khoảng thì dừng lại.

Nặc Thanh nhìn bàn tay với khớp xương thon dài đang giơ ra trước mặt mình, mím mím môi, cuối cùng cũng khẽ tiến tới gần cọ cọ má lên đó.

Yến Hàn cảm nhận độ ấm và mềm mại trong lòng bàn tay, nụ cười mỉm trên môi có xu hướng càng ngày càng tươi. Vuốt ve nhẹ nhàng thêm vài cái, sau đó tiếc nuối thu hồi tay, y nói với cậu:

"Nếu em không muốn bị giám thị thì ta sẽ ra lệnh cho người hầu dừng lại. Thế nhưng...ít nhất hãy để ta luôn ở bên em và quan sát nhé?"

Nhìn đôi mắt y, Nặc Thanh vẫn không nhận ra lời y nói là thật hay là giả, nhưng cuối cùng cậu vẫn gật đầu.

Ám và Sở Chiến đứng ngoài cửa âm thầm cảm thấy kinh hãi. Bọn hắn chưa bao giờ thấy Vương nói nhiều như vậy bao giờ cả.

Dường như từ lúc mà Nặc Thanh xuất hiện, số lượng từ mà Vương nói còn nhiều hơn mấy năm nay cộng lại.

Đã vậy cái giọng dịu dàng mềm mỏng đó nữa. Vương chưa bao giờ dịu dàng với ai, cũng chẳng có bất cứ thứ gì khiến ngài phải thay đổi quyết định của mình.

Thế nhưng thiếu niên chỉ nói có một câu "Ta muốn rời đi" đã khiến cho Vương phải suy ngẫm mình đã làm sai ở đâu, rồi còn thỏa hiệp thay đổi quyết định của mình nữa chứ.

Vương thậm chí còn xin lỗi!!

Ôi, có vẻ vị này thật sự là phu nhân tương lai của bọn hắn không sai chút nào cả rồi.

Ám và Sở Chiến bắt đầu cẩn thận hồi tưởng lại xem bản thân đã từng đắc tội vị phu nhân này lần nào chưa, còn Vương quản gia thì cười tít mắt vội vã đi hâm nóng đồ ăn.

Ai, phải nhanh chóng chuẩn bị hầu hạ phu nhân tương lai mới được.

Thật mong chờ ngày tiểu thiếu gia ra đời mà.

________________________

Tác giả có lời muốn nói:

:3 Tui có quà cho các chế nè. Có nhận ra quà ở đâu hong?

Yến Hàn giờ này là bắt đầu lún sâu rồi ha. Tuyến tình cảm chạy hơi nhanh, thông cảm xíu, Au hơi không thích chậm nhiệt, nên tình cảm nó phát triển nhanh thì đừng thắc mắc hay cảm thấy vô lí gì hết nha.

Nhanh nhiệt cho nó nhanh có thịt:3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro