21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương21.

Lần theo ký ức của chủ cũ cơ thể này, Lâm Hử tìm được điểm đến của chiếc đồng hồ thông qua lịch sử duyệt web. Đây là chuyện cậu luôn canh cánh trong lòng, thường xuyên nghĩ tới.

Sau khi nhận được đồng hồ, chủ cũ đã bán sang tay ngay. Để nhanh chóng quy ra tiền, cậu ta trực tiếp rao bán trên chợ đồ cũ, giảm xuống còn 80% giá thị trường. Tuy thế, đây vẫn là một con số không nhỏ, cũng may gặp được kẻ có tiền, thỏa thuận mua bán liền tay.

Sau khi liên hệ với người mua, Lâm Hử đã phải đợi rất lâu. Cuối cùng, vào một sáng chủ nhật, cậu nhận được hồi đáp của đối phương trên chợ đồ cũ.

"Cậu muốn mua lại?" Người nọ hỏi.

Bọn họ sống trong cùng một thành phố, Lâm Hử nhớ hình như đối phương là một người đàn ông trẻ tuổi đã đi làm.

"Đúng vậy, giờ chiếc đồng hồ có ý nghĩa không tầm thường với tôi."

"Cậu định mua lại với giá bao nhiêu?" Người bên kia có vẻ khá hứng thú. Hắn nhận thấy ẩn tình trong câu trả lời của Lâm Hử, xem ra còn có một câu chuyện dài ở phía sau.

"Có thể mua lại với giá đã bán không? Không thì giá gốc trên thị trường cũng được. Nhưng trước mắt tôi không có nhiều tiền như vậy, phiền ngài giữ nó lại, hai tháng nữa tôi sẽ gửi ngài tiền."

Người kia vẫn nhớ hình như Lâm Hử còn học cấp 3, không có nhiều tiền hiển nhiên là nói thật.

"Nhưng tôi chuẩn bị chuyển công tác ra nước ngoài, 10 giờ sáng bay, tôi cũng sắp đến sân bay rồi đây. Nếu cậu có thể đến kịp, tôi sẽ đưa đồng hồ cho cậu trước, cậu ghi cái giấy nợ cho tôi là được."

Anh trai này có thể mua cái đồng hồ kia trong một nốt nhạc, đương nhiên cũng là người phóng khoáng, nếu không hẳn sẽ không dễ dàng tin tưởng Lâm Hử như thế.

Lâm Hử sốt ruột, vội nhìn thời gian. Giờ đã tám rưỡi rồi, nhà cậu cách sân bay vài kilomet, vẫn còn kịp!

"Được, tôi lập tức đến ngay, cảm ơn ngài." Lâm Hử nhanh chóng để điện thoại xuống, thay một bộ quần áo đơn giản, viết một tờ giấy nợ rồi lập tức ra khỏi nhà.

Ông bà Lâm mới biết thành tích thi thử lần này của cậu, đang từ chợ về, định nấu cho cháu trai một bữa thật ngon để động viên tinh thần.

"Ấy? Tiểu Hử đi đâu đấy?" Bà Lâm chạm mặt Lâm Hử khi cậu lao ra khỏi nhà, nghi hoặc hỏi.

Nhưng thời gian đã rất sát rồi, Lâm Hử vừa chạy, vừa khoát tay: "Bà nội, con có việc phải ra ngoài một lát ạ."

"Chạy nhanh thế làm gì, thằng bé này! Đi đứng cẩn thận đấy!"

Lúc ngồi vào taxi, Lâm Hử vẫn còn thở dốc, tim đập điên cuồng. May mà bắt được chiếc xe này, không thì chẳng biết phải chờ bao lâu nữa.

"Bác tài, cháu muốn tới sân bay." Lâm Hử vừa nói, vừa dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán.

"Được rồi."

Chỉ còn nửa tiếng nữa người nọ sẽ lên máy bay nên Lâm Hử vô cùng sốt ruột. Nhất là khi đợi cái đèn đỏ thứ ba, dù trong xe có bật điều hòa nhưng cậu vẫn thấy lòng bàn tay vã đầy mồ hôi.

Dù bản thân không phải người hay kêu ca, nhưng hiện giờ cậu cũng không khỏi sốt ruột hỏi: "Bác tài, sao chậm thế ạ? Cháu đang vội lắm."

Tài xế thong thả đáp: "Đừng cuống, con đường này hay tắc lắm. Hôm nay còn là chủ nhật, mọi người đổ ra đường rất đông."

Lâm Hử nhìn đồng hồ, thực sự không chờ nổi nữa.

"Cháu xuống ở đây." Cậu vội vàng thanh toán rồi bỏ chuyến giữa đường. Sau khi xuống xe, cậu ngó nghiêng một lúc, cuối cùng tìm được nơi để xe đạp công cộng. Gần như không suy nghĩ gì, cậu lập tức lấy một chiếc và phóng đi. Thời gian tiếp tục trôi, Lâm Hử chỉ cảm thấy tảng đá trong lòng ngày càng nặng. Cậu đạp xe rất nhanh, suốt dọc đường, cảnh vật xung quanh đều như nhòe đi hết cả.

Cậu băng qua đám người với vẻ mặt lo lắng. Tóc mái trước trán bị thổi bay ngược ra sau, gương mặt trắng trẻo đã đỏ ửng, hơi thở hơi nặng nề nhưng đôi mắt cậu lại lấp lánh ánh sáng. Lúc này, cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là phải lấy được chiếc đồng hồ kia. Nhất định phải là nó, dù là một chiếc khác giống y đúc cũng không thay thế được, vì sức nặng của chiếc đồng hồ không chỉ nằm ở giá tiền.

Tuy cậu không tính toán quá nhiều về chuyện tương lai, cũng không biết khi nào mối quan hệ này sẽ kết thúc. Thậm chí cậu còn không nhận định chính xác được giữa mình và người kia là tình bạn hay là một thứ tình cảm khó gọi tên nào khác. Nhưng hiện giờ, Lâm Hử thực sự muốn trân trọng tấm lòng của đối phương.

Đây là một loại cảm xúc nằm ngoài phép lịch sự và lễ độ.

Cuối cùng cũng nhìn thấy sân bay ở cách đó không xa, đôi mắt Lâm Hử thấp thoáng ý cười. Cậu vội vàng dừng xe, nhắn tin cho người mua chiếc đồng hồ.

"Làm phiền ngài, tôi đã tới rồi." Sau đó, cậu nhanh chóng mô tả trang phục của mình, tránh trường hợp đối phương nhận lầm người.

Trong lúc chờ người, Lâm Hử liên tục lau mồ hôi. Tảng đá trong lòng vẫn còn đè nặng, cậu hết nhìn đông rồi lại ngó tây, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Thiếu niên hốt hoảng khiến mọi người chú ý. Nhân viên hãng hàng không cũng bước đến, hỏi: "Xin hỏi cậu có cần hỗ trợ gì không?"

Lâm Hử mím môi, lắc đầu, đáp: "Tôi đang đợi người."

Không lâu sau, một người đàn ông trẻ tuổi đi về phía cậu, hỏi: "Lâm Hử đúng không?"

Hai mắt Lâm Hử sáng ngời, cậu nhanh chóng gật đầu: "Vâng, là tôi."

Đối phương thấy mồ hôi chảy dài trên cổ cậu, hơi kinh ngạc, nghĩ thầm thật sự vội thế cơ à?

"Tôi rất muốn biết vì sao cậu lại muốn mua lại chiếc đồng hồ này?" Hắn rất ngạc nhiên, người nọ còn bằng lòng mua lại với giá gốc nữa.

Lâm Hử chỉ muốn lấy lại chiếc đồng hồ, vì thế dứt khoát nói cho hắn biết: "Cái đồng hồ này... là của bạn trai tôi tặng. Tôi hối hận vì đã bán nó đi."

Ồ, thì ra là một chuyện tình đẹp lại có vài quãng cay đắng chông gai. Vậy thì hắn cũng bằng lòng giúp người ta hoàn thành tâm nguyện.

"Vật về chủ cũ nhé. Chúng ta add WeChat đi, khi nào có đủ tiền, cậu chuyển khoản cho tôi là được."

Lâm Hử cười nhẹ, gật đầu, sau đó chậm rãi nhận lại chiếc đồng hồ cầm chưa nóng tay ngày trước.

Khách quan mà nói, cậu không thấy cái đồng hồ này có gì đặc biệt, nhưng nó lại đặc biệt vô cùng.

"Thật sự cảm ơn ngài." Lâm Hử nói rất chân thành.

Người nọ mỉm cười đi qua cửa soát vé, bấy giờ Lâm Hử mới chậm rãi rời khỏi sân bay. Tâm trạng cậu đã tốt hơn rất nhiều. Cậu cất chiếc đồng hồ vào trong túi, không khỏi suy nghĩ miên man. Mai này vật sẽ về chủ cũ, và rồi Chi Chi sẽ phát hiện thực ra cậu đã che giấu rất nhiều bí mật ư? Nhưng vẫn chưa gặp mặt, chia tay trong hòa bình cũng tốt, vốn chỉ là một trò chơi thôi.

Tương lai sẽ thế nào, Lâm Hử không rõ lắm.

Không còn phải chạy đua với thời gian nên giờ cậu định đi tàu điện ngầm về. Ban nãy bắt taxi đã tốn không ít tiền, cậu hơi xót ruột, dù sao cũng phải thắt lưng buộc bụng sống đến hết tháng mà.

Trên đường, ông bà nội có gọi điện cho cậu một lần, bảo cậu về ăn cơm, lại tỏ vẻ lần này cháu ngoan thi tốt, xứng đáng được quà. Quần áo giày dép đều có thể, nhưng nếu muốn đổi máy tính mới thì cần chờ thi đại học xong.

Bọn họ thấy được một chút ánh sáng cuối chân trời, Lâm Hử thực sự đã thay đổi tích cực hơn nhiều. Thi đại học vốn là một thử thách lớn, trẻ nhỏ tự trải nghiệm, tự va vấp thì sẽ mau chóng trưởng thành.

Thực ra Lâm Hử không nói với người nhà về thành tích của mình. Đối với cậu, điểm số này chẳng có gì đáng nói. Chưa kể cậu còn mắc chứng sợ được khen, nên có làm tốt đến đâu cũng không thích chia sẻ, không thì sẽ thấy xấu hổ lắm.

Lần này là thầy Vương chủ nhiệm báo cho người nhà của cậu, bản thân cậu không hề hay biết gì.

Sau đó không lâu, anh trai cũng gọi điện về cho cậu.

Lâm Hử biết người anh trai hơn mình bảy, tám tuổi này tên là Lâm Thâm, trước nay đều ở thủ đô phụ ba Lâm bán nhà, chỉ đến Tết mới có dịp về quê.

Ngày trước anh cậu học cũng giỏi lắm, nên Lâm Hử vô cùng áy náy, cảm thấy mình đã cản trở bước đường tương lai của anh trai. Có lẽ vì muốn kiếm đủ tiền cho cậu ra nước ngoài du học, cả nhà đều cực kỳ cố gắng. Sau khi tốt nghiệp, anh trai cậu cũng đi bán nhà, trở thành một nhân viên kinh doanh nho nhỏ. Dù công việc này có phần trăm hoa hồng, nhưng cũng phải bỏ ra không ít mồ hôi.

"Tiểu Hử, nghe nói lần này em thi rất khá." Tính cách của Lâm Thâm thiên về điềm đạm, nói chuyện cũng như đang cười.

Anh nghe người nhà kể em trai đã không còn gây rối, bỏ nhiều thói hư tật xấu, thậm chí còn bắt đầu chăm chỉ học bài, trong lòng thực sự rất vui.

"Cũng được ạ." Lâm Hử đi vào ga tàu điện ngầm, mím môi, thấy hơi xấu hổ. Thực ra thành tích của cậu trong lần thi thử này không thể sánh được với anh trai ngày trước, nhưng đối phương vẫn cổ vũ cậu, cả nhà đều vô cùng cưng chiều cậu.

"Muốn quà gì nào? Anh trai mua cho em." Lâm Thâm rất yêu thương đứa em trai này, chẳng qua phương pháp giáo dục của gia đình bọn họ hơi đặc biệt. Bản thân anh cũng thi đại học xong mới rời khỏi Giang Thành.

Giờ nhìn em trai lần nữa bước trên con đường mình đã đi qua, lòng anh không khỏi dâng lên cảm giác yêu thương, trìu mến. Vì nhà có hai anh em nên dù ham chơi, Lâm Hử cũng hiếm khi bị thiếu thốn cái gì. Nhưng so với điều kiện của nhà bọn họ, cuộc sống của em trai hiện giờ vẫn khó khăn gian khổ nhiều.

"Không cần đâu anh, nhưng em muốn biết một ít nội dung công việc của anh ở công ty, anh có thể nói cho em không?" Cuối tuần, tàu điện ngầm rất đông, Lâm Hử bị vây cứng, phải cố gắng giữ thăng bằng. Nghĩ đến hình tượng ngụy trang của bản thân, cậu đành thở dài xin anh trai giúp đỡ.

Anh cậu làm kinh doanh, hẳn sẽ biết một số hoạt động cụ thể, nói qua với cậu để nhỡ ra cậu còn lấp liếm được.

Lâm Thâm đang đi trên hành lang, nghe em trai nói thế thì chợt dừng bước, hơi nhíu mày. Anh mặc tây trang màu đen tinh xảo, từ đầu đến chân đều là hàng hiệu. Trợ lý đi theo bên cạnh còn đang chờ anh gọi điện xong để trình bày lịch trình làm việc hôm nay.

"Giám đốc Lâm?" Trợ lý nhẹ giọng gọi.

Lâm Thâm giơ tay ra hiệu cho đối phương im lặng rồi mới cười, nói với em trai: "Được rồi, có thời gian anh sẽ lên WeChat tâm sự với em. Sao tự nhiên lại hứng thú với việc này?"

"Vâng." Em trai chỉ đáp lại bằng một từ ngắn gọn.

"Chờ thi đại học xong, tới thủ đô rồi em sẽ biết thôi mà." Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thâm còn gửi cho Lâm Hử một bao lì xì.

"Tiểu Ngô, cậu bảo giám đốc kinh doanh viết một bản báo cáo nội dung công tác rồi đưa đến chỗ tôi đi, tôi muốn kiểm tra." Lâm Thâm hắng giọng, dặn dò trợ lý. Dù đây là lĩnh vực vượt ngoài hiểu biết, nhưng thân làm anh trai, anh không thể lòi đuôi ngay trước mặt em mình.

"596 điểm, nhóc con này khá lắm~" Xem lại phiếu điểm của em trai, chỉ trong một thời gian ngắn mà đã có tiến bộ vượt bậc như thế, chứng tỏ em trai rất thông minh. Người làm anh như Lâm Thâm thực sự rất tự hào.

Trước đó, thậm chí chẳng ai trong nhà dám mơ đến ngày Lâm Hử nằm trong top 10 của lớp.

"À phải, bố trí tiệc rượu đến đâu rồi?" Lâm Thâm hỏi trợ lý.

Nơi anh đang đứng là một khách sạn nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Lâm thị đầu tư và phát triển. Hôm nay tập đoàn sẽ tổ chức tiệc rượu ở đây, nhân vật nổi tiếng trên nhiều lĩnh vực đều sẽ tới tham dự.

"Đang sắp xếp ạ, sẽ xong rất nhanh thôi." Tiểu Ngô trả lời.

Lâm Thâm gật đầu, chuẩn bị đi nghỉ ngơi một lát. Đúng lúc này, anh chợt trông thấy vài người trẻ tuổi đang đứng nói chuyện gần bể bơi cách đó không xa.

"Bọn họ là ai? Sao lại ở đây vào hôm nay." Lâm Thâm nhíu mày. Để tổ chức tiệc rượu, rõ ràng khách sạn đã không đón khách cả ngày nay.

Trợ lý cũng ngẩn người, giải thích: "Hai ngày trước, có một ngôi sao nổi tiếng tới thuê không gian để quay MV. Họ thuê căn biệt thự bên cạnh, đáng lẽ không được vào khu vực này, hơn nữa hôm nay cũng hết hạn thuê rồi. Mấy người kia hình như là vũ công do công ty của ngôi sao kia sắp xếp, chẳng hiểu sao vẫn chưa rời đi, để tôi ra hỏi thăm một chút."

"Ừm, nhanh chóng mời bọn họ ra ngoài đi." Trước mặt người ngoài, ấn tượng Lâm Thâm để lại chính là lạnh lùng, nham hiểm, vô tình. Thậm chí chẳng cần nghĩ nhiều, anh đã liệt mấy người kia vào danh sách "ăn chùa" đầy dứt khoát.

Kế hoạch debut của nhóm MA đã bị đẩy lùi vô thời hạn. Để gia tăng khả năng xuất hiện trước công chúng, bọn họ đành nhận vài show nhỏ như nhảy phụ họa cho đàn anh.

"Ầy? Các anh biết không, người vừa đứng ở kia nói chuyện điện thoại chính là giám đốc của tập đoàn bất động sản Lâm thị, hình như là con trai độc nhất của nhà họ Lâm." Bên tai có tiếng thành viên trong nhóm ríu ra ríu rít. Nghiêm Dạng nằm trên chiếc ghế cạnh bể bơi, cảm nhận toàn thân được ánh mặt trời gột rửa, bao nhiêu mệt nhọc tan biến vào hư không. Nếu không đi nhảy phụ họa cho đàn anh, với địa vị của bọn họ, đương nhiên không có khả năng vào khách sạn hạng sang như vậy

"Đây là khách sạn của tập đoàn Lâm thị?" Nghiêm Dạng bỗng nhiên lên tiếng. Bọn họ đương nhiên biết Lâm thị, tập đoàn kinh doanh bất động sản có tiếng ở thủ đô.

Hắn nhìn cảnh tượng quanh bể bơi, cứ có cảm giác vô cùng quen mắt, hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi.

"Đúng vậy, căn biệt thự mà chúng ta vừa quay MV kia, giá thuê một phòng trong một đêm lên đến năm con số đấy." Cho nên thuê nguyên căn như đàn anh của bọn họ quả thực là rất khủng, ngẫm lại thật hâm mộ biết bao, khi nào bọn họ mới được như vậy nhỉ?

Ngôi sao người ta quay MV xong là có xe bảo mẫu riêng đến đón về công ty. Còn mấy tên vô danh như bọn họ phải tự ra cửa vẫy taxi.

"Sao không thuê bên này, tôi cảm thấy bên này trang hoàng xa hoa hơn và cũng có phong cách hơn." Một thành viên bày tỏ nghi vấn.

"Cậu ngốc à, bên này đắt hơn gấp mấy lần."

Đúng lúc này, Nghiêm Dạng trông thấy một bức tượng ở cách đó không xa, đột nhiên nhớ đến cái gì, bèn rút điện thoại ra tìm kiếm. Và hắn đã nhanh chóng tìm được.

Bối cảnh trong tấm hình trên điện thoại của hắn đích thực là khách sạn này. Thế nhưng người kia lại nhận đây là biệt thự của gia đình mình.

Nghiêm Dạng bỗng bật cười, không ngờ chuyến này lại có thu hoạch lớn đến thế. Còn đang bày mưu tính kế, hắn lại đột nhiên phát hiện bạn trai trên mạng của nhị thiếu gia nhà họ Cố chỉ là một tên lừa đảo không hơn không kém. Nếu hôm nay hắn không vô tình tới đây, có lẽ cũng không thể phát hiện được. Rõ ràng mánh khoé bịp người của tên lừa đảo kia rất cao siêu.

Trong lòng có vài toan tính, hắn biếng nhác giơ điện thoại lên chụp một tấm hình, còn là ảnh selfie giấu mặt, tỏ vẻ bản thân đã thực sự đến đây.

Ngay sau đó, một người đàn ông ăn mặc lịch sự đi tới.

"Xin lỗi, quấy rầy một chút. Tối nay khách sạn tổ chức tiệc, không tiếp đón khách bên ngoài. Nếu không có thiệp mời, phiền các vị hãy rời đi trước 12 giờ trưa." Tiểu Ngô nhìn những thanh niên ăn mặc sặc sỡ trước mặt, thái độ coi như tôn trọng.

"À, được, chúng tôi sẽ lập tức rời đi." Là nhóm trưởng, Nghiêm Dạng vội vàng đứng lên gật đầu. Hắn hơi xấu hổ, hiển nhiên biết giám đốc người ta chẳng coi đám người bọn hắn ra gì nên mới sai người tới đuổi.

Giám đốc Lâm thị trông khác hoàn toàn với tên lừa đảo trong nhóm chat, rõ ràng người nọ đang nói dối.

Các thành viên trong nhóm chỉ đi ngang qua nơi này, tiện tìm một chỗ để nghỉ ngơi. Chẳng trách lại vắng như vậy, thì ra hôm nay khách sạn còn có hoạt động khác. Vì thế, bọn họ bèn bảo nhau rời đi.

Nghiêm Dạng đang vô cùng vui vẻ. Hắn thầm cân nhắc, nên chọn thời cơ nào để khui chuyện này ra.

Bảy giờ tối, tiệc rượu bắt đầu. Trong sảnh chính của khách sạn, đèn hoa lộng lẫy, ăn uống linh đình.

Đã bắt đầu đi làm thì không còn là một cậu ấm ăn chơi đàn đúm cả ngày nữa, đương nhiên Cố Cẩm Chi cũng bị anh trai kéo tới đây để tăng cường học hỏi. Nhìn đám doanh nhân ăn mặc cầu kì, hắn không hề hứng thú, chỉ ngồi trong góc ăn bánh ngọt, thỉnh thoảng lại chat chit với bạn trai mình.

Hình như ngày mai người yêu hắn phải báo cáo công tác gì đó, đêm nay còn bận trau chuốt bản thảo và phải đi ngủ sớm nữa... Cố Cẩm Chi u oán trong lòng, nhưng nghĩ đến chuyện đối phương đã cố gắng điều chỉnh lịch sinh hoạt vì mình, hắn đành phải cảm thông và hợp tác.

Để tranh thủ tối đa thời gian, Cố Cẩm Chi ngồi vắt chân chữ ngũ, ngón tay liên tục chọt lên màn hình, mãi đến khi có vài người đi về phía hắn.

Người dẫn đầu tên Thẩm Kiền, cũng là một cậu ấm nhà giàu, gia thế thấp hơn nhà họ Cố vài bậc. Hắn là bạn học cấp hai của Cố Cẩm Chi, bởi vậy vẫn luôn có ý đồ móc nối quan hệ từ hướng này.

Cố Cẩm Chi vốn cũng nể mặt đối phương. Hắn là người hào phóng, anh em bên cạnh đương nhiên có thể hưởng không ít lợi, Thẩm Kiền cũng là một trong số đó. Nhưng lúc lên đại học, tên khốn trước mặt theo đuổi, sau lưng lại nói hắn ngu ngốc chính là bạn thân của Thẩm Kiền. Thế nên Cố Cẩm Chi không thèm chơi với đối phương nữa.

Đương nhiên sau khi vụ việc kia xảy ra, Thẩm Kiền đã nhạy bén cắt đứt quan hệ với tên khốn đó.

"Cố nhị thiếu gia, đã lâu không gặp." Thẩm Kiền ngồi đối diện Cố Cẩm Chi, cười lấy lòng.

"Có việc muốn nhờ tôi à?" Cố Cẩm Chi chẳng thèm ngẩng đầu lên. Hắn thật sự không thích loại cỏ đầu tường gió chiều nào theo chiều ấy này.

Cố Cẩm Chi nói thẳng tưng như thế khiến Thẩm Kiền hơi xấu hổ, nhưng vẫn khúm núm nói: "Chỗ tôi có người... muốn gia nhập giới giải trí... Có thể xin vào công ty của Cố nhị thiếu làm thực tập sinh không?"

Nhà hắn có nhiều anh chị em nhưng quan hệ không tốt lắm, bọn họ lại không làm trong ngành này nên không có quyền lực gì cả. Hắn rất thích cô bạn gái mới quen gần đây, cũng đã lỡ nhận lời đối phương rồi nên mới tới cầu cạnh Cố Cẩm Chi.

Bấy giờ Cố Cẩm Chi mới liếc hắn, châm chọc: "Cậu không biết là tôi thù dai à?"

Thẩm Kiền hiểu Cố Cẩm Chi lại lên cơn xấu tính, vội vàng nịnh bợ: "Tôi đã không qua lại với thằng ngu kia từ lâu rồi, các anh em của tôi cũng tránh xa hắn. Tôi đương nhiên ở phe cậu, cậu nói thế nào thì làm thế đó."

"Thánh bợ đít." Cố Cẩm Chi lạnh giọng mắng một câu khiến vẻ mặt Thẩm Kiền không dễ coi cho lắm, nhưng đối phương vẫn cố giữ nguyên nụ cười.

Chuyện hắn nhờ vả chẳng khó khăn gì, hai nhà cũng có qua lại, thế nên Cố Cẩm Chi lập tức khoát tay: "Tự sắp xếp thời gian đưa cô ta đến công ty của tôi đi, nếu có tiềm năng thì vào."

Thẩm Kiền vui vẻ ra mặt, còn nói rất nhiều lời hay rồi mới rời đi.

Cố Cẩm Chi thừa biết người kia đang thầm chửi mình đủ kiểu, nhưng hắn không phải người biết che giấu cảm xúc, không ưa thì sẽ thể hiện rõ là không ưa. Giới cậu ấm cô chiêu khắp thủ đô cũng chẳng được mấy người thật lòng quý mến hắn. Nhưng Cố Cẩm Chi có gia thế, có tiền, sống ung dung tự tại, thích thể hiện cảm xúc gì thì cứ mặc sức mà thể hiện, mọi người còn phải dựa hơi hắn đấy. Dù sao Cố Cẩm Chi cũng không phải hạng hẹp hòi, lợi ích rỉ qua kẽ ngón tay hắn không phải là ít.

Lúc này, hắn chợt thấy anh trai mình và giám đốc Lâm thị đang chuyện trò ở cách đó không xa. Lâm thị là tập đoàn kinh doanh bất động sản hàng đầu thủ đô, thế lực cũng ngang ngửa với nhà họ Cố của hắn. Được cái lĩnh vực kinh doanh của hai nhà khác nhau nên không cần phải cạnh tranh, trước giờ đều hướng tới quan hệ nước sông không phạm nước giếng.

Mà hình như Amour cũng làm việc ở một công ty bất động sản nào đó, có lẽ cũng biết Lâm thị nhỉ?

Vì thế, hắn nhắn tin hỏi: "Anh à~ Em nghe bạn bè nói bất động sản Lâm thị rất có tiếng ở thủ đô. Anh cũng công tác trong lĩnh vực này, anh có biết không?"

Lâm Hử đang ngồi trong phòng xem bản thảo diễn thuyết ngày mai, thấy tin nhắn này không khỏi hơi chột dạ. Cậu biết chắc chắn sẽ có một ngày Chi Chi hỏi đến.

"Có nghe qua một chút." Lâm Hử trả lời đại, thực ra đầu óc cậu đang nhão như bùn.

Cố Cẩm Chi đang suy tư. Hắn biết Lâm Hử chỉ là một nhân viên bình thường từ lâu rồi, nhưng lại không biết nên vạch trần thế nào. Hơn nữa, cứ nghĩ đến chuyện công ty của đối phương bắt làm thêm giờ rất nhiều, Cố Cẩm Chi lại nảy ra một ý tưởng, nếu có thể gọi Lâm Hử tới công ty của hắn làm thì tốt biết bao. Đến lúc đó, hai người bọn họ có thể thoải mái tan làm đúng giờ, còn có thể ngày ngày gặp mặt, đối diện trò chuyện với nhau.

Gặp mặt... nói vậy chứ đây cũng là một chuyện rất xa xôi.

"Sao vậy?" Lâm Hử lo lắng hỏi.

Cố Cẩm Chi không dám nói sâu hơn về vấn đề này. Một "sinh viên" như hắn thì biết cái gì cơ chứ?

Hiện giờ bọn họ rất ăn ý không đề cập đến việc gọi video, đương nhiên càng không nhắc tới chuyện gặp mặt. Mà đối phương đã bị công ty điều tới Giang Thành làm việc, dù muốn tạo tình huống gặp mặt bất ngờ cũng khó mà làm được.

Nghĩ tới điều này, Cố Cẩm Chi chợt nảy ra một ý tưởng. Hắn vào WeChat hỏi trợ lý của mình: "Tiểu Lưu, công ty chúng ta có việc gì ở Giang Thành không?"

Người kia nhanh chóng trả lời: "Sắp tới sẽ có một hạng mục cần qua đó đàm phán, nhưng quản lý bộ phận đi là được ạ." Không cần phiền đến giám đốc.

Tim Cố Cẩm Chi đập hơi nhanh. Nhưng ngay sau đó, hắn lại nghĩ sao mình đã bắt đầu đơn phương ảo tưởng đến chuyện gặp mặt rồi, hơi quá mức đấy! Rõ ràng hai bên đều có bí mật và đều chưa có ý định tiết lộ cho người còn lại... Vì thế, hắn lập tức đè nén ý tưởng mới nhen nhóm trong lòng, thờ ơ trả lời Tiểu Lưu: "Ờ, tôi biết rồi."

Hiện giờ, trong lòng hắn, hình tượng người kia đã hơi cụ thể. Đại khái là một người đàn ông khá trẻ, ngoại hình bình thường, vóc dáng tạm được, đứng giữa đám đông có lẽ sẽ không khiến hắn để ý. Trước đây, hắn chưa từng nghĩ sẽ có quan hệ đặc biệt với một người như thế. Nhưng nay, hắn đã hoàn toàn nhìn bằng cảm xúc rồi, rõ ràng đó là một người rất bình thường song lại chẳng tầm thường. Hắn thực sự không muốn tình cảm giữa hai người gặp trở ngại gì.

Cảm giác này không giống sợ mất mặt với người trong nhóm như trước, chỉ đơn giản là không muốn mất đi một người bạn trai như thế mà thôi.

Nghĩ đến người kia đang ôm tư tưởng cứ để mọi thứ tự nhiên, lại còn bận bịu quay cuồng trong công việc, chẳng có ý định tiến xa hơn với mình, Cố Cẩm Chi cảm thấy hơi mất mát. Nhưng hắn cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhàm chán chụp một tấm ảnh bánh ngọt, gửi qua: "Cái bánh này ngon lắm nha~"

"Ngọt không?"

"Ngọt." Đáng tiếc chỉ hắn mới nếm được.

*

Rạng sáng, trong nhóm bùng nổ một tin tức rung chuyển đất trời.

Amour là một tên lừa gạt.

Thân phận của hắn ta là bịa đặt. Hắn ta không phải đại gia lắm tiền nhiều của gì, tất cả ảnh chụp đều là giả. Nếu gia thế còn phải phông bạt, vậy thực tế chắc chắn không ra gì.

Amour vốn được tôn sùng là hàng ngon hiếm có, nay bỗng biến thành một tên lừa đảo, hào quang quanh người hắn cũng vì thế mà biến mất trong nháy mắt.

Những Sherlock Holmes của nhóm sôi nổi bàn tán về vụ việc này tới tận đêm khuya, còn điên cuồng @Amour.

Lúc bấy giờ, Lâm Hử đã say giấc nồng để đảm bảo ngày mai có thể lên sân khấu diễn thuyết thuận lợi. Cố Cẩm Chi biết đối phương sẽ ngủ sớm nên cũng lên mạng chơi game.

Khởi đầu của sự việc là tấm ảnh Zoe chia sẻ khi tới một khách sạn nào đó để nghỉ dưỡng. Đa số thành viên trong nhóm đều sống ở thủ đô nhưng lại không phải người bản địa, cũng không có khả năng tới khách sạn cao cấp chơi, nên Zoe mới gửi hình, danh nghĩa là để mọi người mở mang tầm mắt.

Vì thế mọi người mới phát hiện, thì ra Zoe là một đại gia ngầm, lắm tiền nhưng chưa từng khoe mẽ. Thế là hình tượng của hắn trong mắt người trong nhóm càng lấp lánh hơn. Một người đàn ông 8 múi đẹp trai, có tiền còn khiêm tốn, có vẻ cao cấp hơn Amour nhiều.

Nhưng những người từng thích Amour lại nhanh chóng phát hiện điểm bất thường. Bối cảnh tấm hình kia hình như hơi quen mắt.

"Tôi thấy ở đâu đó rồi thì phải... Khoan, bối cảnh nhà Amour cũng là cái này đúng không?"

Zoe tỏ ra kinh ngạc: "Nhưng đây là khách sạn Gia Thượng, một khách sạn nghỉ dưỡng năm sao do tập đoàn bất động sản Lâm thị đầu tư, sao có thể nhà ai được? Cậu nhầm à..."

Sau đó, ảnh của Amour nhanh chóng được người trong nhóm chat lôi ra, rõ ràng là cùng một chỗ.

Bọn họ chưa từng đến khách sạn này nên không hề hay biết, giờ mới phát hiện điểm dị thường.

"Thì ra là khách sạn. Tôi đã bảo sao bối cảnh sau lưng lại đẹp thế, lúc ấy còn tưởng nhà Amour rất giàu..."

"Thì ra Amour là một tên lừa gạt. Giờ tôi bắt đầu hoài nghi ảnh hắn ta gửi cũng là giả, có khi gương mặt kia cũng chẳng phải của hắn ta đâu!"

"Lúc trước Amour còn nhắn tin vay tiền tôi, đến giờ đã trả đâu. Đáng tiếc sau đó hắn ta có người yêu nên tôi đã thẳng tay hủy kết bạn. Thế tôi bị lừa à?" Một người ẩn danh trong nhóm nói.

Cả đêm trôi qua, không có ai đứng ra giải thích, sự tình gần như được khẳng định. Lúc này, Amour chính là một thằng già dầu mỡ không tiền không sắc, lừa tiền bạn chat và có lẽ còn lừa chịch nữa.

Trưởng nhóm chat đọc tin cũng hơi hoài nghi. Hắn là người tốt, nên suy nghĩ đầu tiên là lo cho Chi Chi Mang Mang, sợ người nọ cũng bị lừa. Đáng tiếc hắn không kết bạn với đối phương, vì thế chỉ đành @Chi Chi Mang Mang để hỏi thăm một chút.

Mà người khởi xướng Zoe lặng lẽ núp lùm trong một nốt nhạc, ngồi nhìn người trong nhóm bàn tán xôn xao. Nếu Amour cũng là quỷ nghèo, vậy có gì để sánh với hắn chứ?

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hử dậy sớm đi tập thể hình như mọi khi, còn thầm vui vẻ vì cảm nhận bụng cơ đang ngày càng săn chắc. Cậu chỉ lướt qua WeChat, thấy không có tin nhắn riêng của Chi Chi thì lập tức thoát ra.

Sau đó, toàn bộ học sinh của trường phổ thông Chuyên lần lượt tới sân điền kinh để chuẩn bị tổ chức lễ tuyên thệ trước ngày ra quân. Bầu không khí của buổi lễ vô cùng long trọng, không chỉ toàn bộ giáo viên trong trường có mặt, mà vài cơ quan truyền thông Giang Thành cũng tới. Dù sao trường phổ thông Chuyên trực thuộc đại học Giang Thành cũng là cái tên đứng đầu trong bốn trường trọng điểm của toàn thành phố, uy thế và danh vọng cực kỳ lớn.

Lâm Hử mặc đồng phục màu xanh trắng, thoải mái ngồi trên một chiếc ghế trong sân. Từ khi xuyên sách đến nay, đây là lần đầu tiên cậu thấy nhiều người đến vậy, trong lòng không khỏi hơi sợ hãi.

Ngồi cạnh lớp cậu là lớp 12-2 và 12-10. Lớp 12-2 là lớp thực nghiệm, lớp 12-10 là lớp thường như lớp cậu.

Học sinh lớp thực nghiệm rất kiêu ngạo, tướng ngồi đoan chính, bị ánh mặt trời rọi tới cũng không chớp mắt chút nào. Bọn họ rất ra dáng học sinh giỏi, chẳng những không nói chuyện mà còn chăm chăm cầm sách trên tay.

Trong khi đó, học sinh lớp 12-10 bên cạnh đều chụm đầu ghé tai, vui vẻ chuyện trò, không buồn làm giá. Đại diện lớp 12-10 lên sân khấu phát biểu là một nữ sinh tóc ngắn, trông có vẻ cực kỳ chăn chỉ. Giờ cô đang yên lặng nhẩm lại bản thảo của mình.

Một màn hình lớn được đặt trên sâu khấu. Sau khi kết nối tín hiệu, hình ảnh một học sinh của lớp nào đó đột nhiên xuất hiện. Vì không chuẩn bị nên bạn học kia đã bị lên hình ngay lúc đang ăn vặt. Việc này khiến học sinh toàn trường cười vang, nhờ thế, bầu không khí trên sân điền kinh cũng thoải mái hơn nhiều.

Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, Lâm Hử lập tức nghiêng đầu, cố gắng không để bản thân lọt vào ống kính. Ngay sau đó, cậu bắt gặp ánh mắt của một nam sinh lớp 12-2, chính là bạn cũ của Ngô Tử Tuấn. Đối phương nhìn cậu thêm mấy lần, Lâm Hử không khỏi nghĩ đến mấy câu nhảm nhí của Ngô Tử Tuấn, lại lập tức quay đầu về, cúi mặt xuống.

Cảnh tượng này thật khiến người ta sợ hãi.

Vì Lâm Hử cũng ngồi ngay ngắn và không ồn ào, lại thêm khí chất cùng ngoại hình của cậu quá ấn tượng nên học sinh hai lớp bên cạnh nhanh chóng để ý tới cậu.

Học sinh lớp 12-10 không cần giữ giá, công khai nhìn cậu, thậm chí còn bắt đầu bàn tán. Lớp 12-2 thì kiêu ngạo hơn nhiều, chỉ tò mò liếc sang rồi tỏ vẻ không ngờ lớp 12-9 còn có người này. Trong ấn tượng của bọn họ, giá trị nhan sắc của lớp 12-9 rất thấp, hoạt động nào cũng đứng bét, đội cổ động viên lại càng tầm thường.

Lâm Hử mím môi, rất mất tự nhiên. Cậu cũng muốn quay sang nói chuyện với bạn học để có vẻ bình thường một chút. Hòa nhập với mọi người sẽ không kỳ quái nữa. Nhưng cậu lại chẳng nói nên lời, hai tai đỏ lên vì xấu hổ. Cuối cùng, cậu quyết định đơ ra, vờ như không nghe thấy tiếng thảo luận xung quanh.

"Ôi, cậu ấy trắng thế, trắng đến phát sáng luôn!"

"Cậu ấy ngồi chỗ kia tức là lát nữa sẽ đại diện lớp lên phát biển à? Hê hê, thế chờ lên hình sẽ thấy rõ mặt hơn."

"Này, nam sinh ngồi ghế đợi phát biểu của lớp cậu tên là gì? Sao tôi chưa thấy bao giờ nhỉ."

Thậm chí học sinh lớp 12-2 cũng không nói mấy câu coi thường như trình độ Lâm Hử chỉ đáng đứng bét trong lớp họ, mà lặng lẽ khom người hỏi: "Lát nữa cậu ấy sẽ lên sân khấu à? Bình thường cậu ấy cũng ngầu thế sao?"

"Xì, lớp 12-2 các cậu cũng đòi nói chuyện với chúng tôi à?" Loáng thoáng có tiếng đắc ý của học sinh lớp 12-9.

Cứu với! Lâm Hử thật sự rất xấu hổ.

Sợ bản thân bị lên hình khi đang xem điện thoại nên cậu không dám tìm Chi Chi nói chuyện nhằm phân tán sự chú ý và tiếp thêm dũng khí. Mà giờ phút này, Cố Cẩm Chi cũng vừa mới thức dậy, đương nhiên lại rơi vào nguy cơ đi làm muộn một lần nữa.

Hắn chúc Lâm Hử ngày mời tốt lành trước rồi mới lội tin trên nhóm chat. Rất nhanh sau đó, hắn đã nhận ra điểm bất thường. Thật nhiều người @ hắn bảo Amour lừa hắn, còn khẳng định người kia là một tên lừa đảo...

Cố Cẩm Chi vội lướt lịch sử trò chuyện, tưởng Lâm Hử cắm sừng mình, tim nhảy lên cuống họng đến nơi. Hắn thậm chí còn bắt đầu nổi giận, chuẩn bị đi chất vấn người kia. Sau đó hắn trông thấy ảnh Zoe gửi và toàn bộ đầu đuôi sự việc.

Lúc này, Cố Cẩm Chi mới thở phào nhẹ nhõm, không cắm sừng hắn là được! Những cái khác đều không quan trọng.

Nhưng khi chầm chậm đọc lại từng tin nhắn, hắn lại càng tức giận hơn.

Việc Amour là quỷ nghèo hắn đã biết từ lâu nên không thèm để ý, thậm chí còn cảm thấy Zoe đang thọc gậy bánh xe. Mà khi thấy rất nhiều nick ẩn danh nói Amour lừa tiền lừa sắc, hắn thực sự cáu điên lên rồi.

Amour không ở thủ đô, lừa sắc kiểu gì? Hơn nữa đối phương lại thèm lừa sắc mấy người bọn mi ư? Lại còn toàn nick ẩn danh lên tiếng, không dám công khai ra mặt, chắc chắn là kẻ cơ hội muốn té nước theo mưa!

Quen biết đã một thời gian, Cố Cẩm Chi tin Amour không phải người như vậy. Đến hứng thú nói chuyện 18+ với hắn còn không có, thử hỏi lừa chịch thế nào. Lại nói, hắn đã cảm thấy Zoe có vấn đề từ lâu, người này luôn muốn chen chân vào quan hệ giữa hắn và Amour, chuyện này có khi cũng do đối phương giở trò.

Vì Lâm Hử không ra mặt giải thích nên đám người trong nhóm càng nói càng ẩu, khiến Cố Cẩm Chi tức đến sắp nổ tung. Cho nên hắn lạnh giọng nói trong nhóm chat: "Đừng @ tôi nữa, tôi thấy hết rồi."

"Mấy đứa nói bạn trai tao lừa tiền, gửi ảnh chụp bằng chứng sang đây. Bị lừa bao nhiêu tao đền gấp ba, không rặn ra được bằng chứng thì câm hết."

Cố Cẩm Chi không thiếu tiền, cũng tin sau này Lâm Hử sẽ giải thích rõ ràng với mình. Hiện giờ đối phương đang chăm chỉ đi làm chứ không phải đang trốn tránh như đám người kia nói. Hơn nữa, người bị lừa là hắn mà, liên quan gì đến bọn họ đâu?

Quả nhiên, Cố Cẩm Chi vừa lên tiếng, các nick ẩn danh đều im thin thít. Dù tham khoản tiền đền nhưng bọn họ thực sự không đào ra chứng cứ. Lâm Hử căn bản chưa từng vay tiền ai, đòi quà Cố Cẩm Chi là lần đầu chủ cũ ra tay. Lừa tình lại càng vô căn cứ, trước đó, đám người kia mới là kẻ mơ ước cơ thể Amour.

Điều khiến mọi người ngạc nhiên là hóa ra con khủng long phun lửa Chi Chi Mang Mang cũng rất lắm tiền? Không ngờ nhóm chat của bọn họ thực sự ngọa hổ tàng long.

Vài người gửi mấy tấm ảnh xấu xí và bảo có khi đây mới là Amour thật, khiến Cố Cẩm Chi tức điên. Tuy chưa thấy diện mạo thật của Amour nhưng ít nhất hắn cũng biết đối phương rất cao, tay chân đều rất đẹp. Dù mặt đã bị photoshop nhưng cũng không thể xấu đến mức này.

"Nhưng hắn ta thực sự là một kẻ lừa đảo." Zoe không ngờ một vở kịch hay lại bị dẹp yên nhanh đến vậy, thậm chí đương sự còn chưa thèm ra mặt. Hắn cũng ghen tị vì Cố Cẩm Chi nghiêm túc với một gã người yêu ảo như thế, còn muốn thay người ta đền tiền.

Dù trong hiện thực, người này còn chẳng buồn nói thêm vài câu để hắn được debut.

"Cái gậy chọc cứt kia, mày im ngay cho bố." Cố Cẩm Chi không muốn để ý đến Zoe.

Nhưng ngoài tức giận, trong lòng hắn còn dâng lên chút hưng phấn. Bí mật của Lâm Hử đã bị vạch trần dù hắn chưa hề nhúng tay, thật tốt quá! Có lẽ bọn họ nên chơi công bằng, hắn cũng nên nói với đối phương, thực ra hắn không phải sinh viên gì cả.

Nhưng quan trọng nhất là, bao giờ hắn mới có thể rước người nọ về công ty của mình đây? Chắc chắn hắn sẽ làm một ông chủ tốt, thường xuyên thăng chức tăng lương cho bạn trai mình!

_

(๑ ̄^ ̄๑)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro