Chương 1 : Lần đầu gặp chủ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 1 : bị bắt đến nơi đấu giá, xúc tu đùa bỡn hoa huyệt, lần đầu gặp chủ nhân, được chủ nhân bế
.
.
Dưới thân Trọng Lê là một chiếc đệm bông mềm mại, quần áo trên người đã không còn, hai cánh tay run rẩy, cậu từ từ nâng thân trên của mình lên, bộ ngực rũ xuống, đầu vú sưng tấy dựng đứng thỉnh thoảng còn nhỏ vài giọt sữa có hương vị đậm đà.
Người bên ngoài chiếc rương vì hành động của cậu mà ngạc nhiên la hét.
[ Thật là một cậu nhóc mạnh mẽ.]
[ Cơ thể cũng không giống những người khác! Cậu ta rốt cuộc giống cái hay giống đực vậy?]
[ Loài người cũng có lưỡng tính sao?]
Trọng Lê nghe không hiểu cái thứ ngôn ngữ kỳ quái này, mồ hôi chảy ra trên trán vì cơn đau ngứa ran trên cơ thể, mái tóc đen nhánh cậu thường mang trên lưng rơi xuống trán, bị mồ hôi dính ướt, kề sát khuôn mặt. Cậu tạm thời không để ý đến sự khó chịu trên cơ thể mình, hai tròng mắt ngày thường vô cùng sắc bén giờ đây tràn đầy sự mê man, cậu nhìn những thứ kỳ lạ trước mặt, trong đầu một đống hỗn loạn.
Đứng sang một bên, một người phục vụ mặc lễ phục tao nhã đeo găng tay, dưới ánh mắt kinh ngạc của Trọng lê, trong đôi găng tay vô cùng co giãn có mười mấy chiếc xúc tua căng ra quấn lấy tứ chi của cậu, buộc cậu phải duỗi thẳng người để lộ những chỗ kỳ lạ trên ngực và háng trước mặt những kẻ kỳ lạ.
[Oa.]
Câu cảm thán ấy đối với Trọng Lê như một sự sỉ nhục, cậu nhìn chằm chằm vào đám người bằng ánh mắt lạnh lùng và mím môi không chịu khuất phục.
Hai chân bị bẻ ra hai hướng làm lộ ra huyệt nhỏ hồng hào và hậu huyệt phía dưới, sự tồn tại kỳ lạ của cả hai bộ phận sinh dục khiến người xem thích thú, bầu ngực căng cứng sữa dù không cho con bú cũng khơi dậy ham muốn của họ. Cơ thể cường tráng của Trọng Lê cũng được cộng thêm rất nhiều điểm vì không giống với những người khác, càng ngày càng có nhiều người thuộc các chủng tộc khác nhau cũng tham gia theo dõi cậu, náo nhiệt chờ đợi cuộc đấu giá bắt đầu.
Toàn thân Trọng Lê bị quấn chặt bởi những xúc tua bên trong đôi găng tay trắng, cặp mông tròn trịa bị ép ra, đôi chân thon dài rắn chắc mơ hồ vướng víu, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ nhẫn nại, cảm giác ngứa ngáy bên trong cơ thể dần dần giảm bớt, cuối cùng cậu cũng có thể tập trung quan sát tình hình xung quanh.
Bên cạnh hộp trưng bày cậu còn có rất nhiều hộp trưng bày khác xếp hàng, bên trong có những người nam nữ khỏa thân bị quái vật có xúc tua quấn lấy, duỗi người ra khoe với quái vật.
Không khó để đoán ra rằng bọn họ có thể đã bị bắt đến một nơi kỳ lạ nào đó, hoặc có khả năng đang bị buôn bán.
[ Cuộc triển lãm được mong đợi sắp bắt đầu rồi, tôi đang nóng lòng muốn khám phá cơ thể của số 1154] Các xúc tua của người phục vụ hưng phấn vẫy tay khiến thực khách bật cười.
Người đàn ông bên cạnh Trọng Lê dần dần tỉnh lại, anh ta vặn vẹo thân thể một cách thô bạo, dùng hai chân đá vào hộp trưng bày trong suốt: "Đây là nơi nào thế này! Mau thả tôi ra! Mẹ kiếp! Đồ ghê tởm! Đừng chạm vào tôi!"
Chủ nhân của những chiếc xúc tua lẩm bẩm một ngôn ngữ kỳ lạ khiến những vị khách trước mặt người đàn ông phải hò reo, sau đó dưới cái nhìn kinh hoàng của người đàn ông, những chiếc xúc ua tiết ra một lượng lớn chất nhầy xoắn lại nhét vào miệng và hậu môn của anh ta.
Cơ thể Trọng Lê run lên, quay đầu lại không đành lòng nhìn nữa. Những xúc tua quấn quanh người cậu cũng không kìm được bắt đầu hoạt động, Trọng Lê kìm nén sự hoảng sợ thốt ra một lời từ kẽ răng: "Chết tiệt!"
Các xúc tua bắt đầu tiết ra chất nhầy di chuyển khắp cơ thể cậu, xoắn chạm vào hoa huyệt, bắt đầu trượt lên xuống khe huyệt một cách mơ hồ. Trọng Lê thở hỗn hển, hai mắt nhắm chặt, căng thẳng chờ đợi những xúc tua xâm nhập, nhưng những xúc tua đột nhiên dừng lại.
Người phục vụ tiếc nuối thả những xúc tua đang trói trên người Trọng Lê ra: [Số 1154 đã được bán đấu giá thành công.]
Cậu được nhẹ nhàng đặt lại trên chiếc đệm mềm mại, trên người phủ đầy chất nhầy trong suốt, làm da bánh mật đầy những vết đỏ do xúc tua tạo ra. Khi Trọng Lê mở mắt ra, cậu nhìn thấy đám quái vật đang thở dài bất đắc dĩ.
[Cũng không biết bị thằng nhóc nào bí mật mua lại nữa.]
[Nhìn thế nào đi nữa thì đều là hàng hiếm, cướp không lại nguời khác rồi.]

Hai tay Trọng Lê đặt trên đệm, cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao những xúc tua lại đột nhiên thả cậu ra, nhưng có thể thoát khỏi chúng cũng không phải chuyện xấu. Trong đầu đột nhiên nhớ lại hình ảnh người đàn ông bị những xúc tua xâm phạm, Trọng Lê không khỏi nắm chặt tấm đệm, không có đệm cậu liền không còn cách nào tự bảo vệ mình.
Những vị khách trước tủ trưng bày dần dần rời đi, Trọng Lê cảm thấy chiếc hộp đột nhiên rung lên, sau đó cậu cảm giác gáy đau nhức và lập tức rơi vào hôn mê.
Khi mở mắt ra lần nữa, chất nhầy trên người cậu đã biến mất, cơ thể khô ráo được phủ lên một lớp vải mỏng nhưng vẫn bị nhốt trong tủ trưng bày, trên cổ thậm chí còn có một chiếc vòng.
1.2
Ánh mắt nặng nề như tảng đá đang nhìn chằm chằm Trọng Lê khiến cậu khó thở.
Ánh mắt Hi Nhĩ Đức lướt qua cơ thể người mà hắn đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua, trên cổ còn có một chiếc vòng được đánh dấu mùi hương và thân phận của hắn, cơ thể cường tráng cũng khiến hắn rất hài lòng.
[Thả cậu ta ra] Hi Nhĩ Đức hài lòng nói.
Người phục vụ đáp lời, đặt lòng bàn tay lên góc tủ trưng bày để quét dấu vân tay, Trọng Lê chỉ nghe thấy tiếng "Bíp", chất lỏng có thể nhìn thấy được ùa từ "cốc" sang hộp tiết kiệm dài ở góc của tủ trưng bày, chiếc "cốc" nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Trọng Lê nắm chặt tấm vải mỏng quấn quanh người, tim đập "thình thịch".
Cái đuôi rắn dày và dài trườn trên mặt đất, nâng sợi dây cổ trên mặt đất lên, Trọng Lê bất lực nhìn sợi dây bị vướng vào tay người nào đó. Người nam nhân thân hình đuôi rắn phun ra ngôn ngữ của loài rắn về phía cậu, cậu bất ngờ ngã về phía trước, hai tay chống lên mặt đất, tấm vải mỏng không phòng bị bị nới lỏng làm lộ ra cặp vú mềm mại lơ lửng trước ngực.
Bởi vì chuyển động đột ngột, sữa bị kích thích chảy ra khỏi núm vú, trượt dọc theo ngực lên cơ thể.
Trọng Lê mím chặt môi, vội vàng túm lấy tấm vải mỏng che người, ngực sưng tấy vô cùng, theo tình hình hiện tại thì đã một ngày rồi cậu vẫn chưa vắt sữa.
Hi Nhĩ Đức nhìn chằm chằm bộ ngực bị chặn lại, kéo mạnh sợi dây, cả hai rơi vào bế tắc một lúc, Trọng Lê cứng người bước đến bên cạnh Hi Nhĩ Đức.
Người đàn ông này cao gần hai mét, thân hình không tính là cường tráng nhưng lại có cảm giác ngột ngạt.
Tay phải Hi Nhĩ Đức quấn lấy sợi dây, hơi cúi người xuống, trong miệng lộ ra con rắn màu đỏ, đôi mắt nhìn chằm chằm cậu, hai tay hắn ôm lấy eo Trọng Lê rồi đột nhiên bế cậu lên.
Trọng Lê đột nhiên bị treo lơ lửng, cậu sợ hãi dùng cả hai tay túm chặt lấy vai Hi Nhĩ Đức. Tấm vải mỏng trên người cậu từ trên vai rơi xuống, bị kẹp giữa hai cánh tay và eo Hi Nhĩ Đức.
Người đàn ông cao hơn mét tám ôm cậu vào lòng như một đứa trẻ nhưng trông hắn ta vẫn rất thoải mái, Trọng Lê cơ thể cứng ngắc, vòng eo bị ôm chặt, ngực vẫn bị ép chặt vào ngực người đàn ông.
Trọng Lê chưa bao giờ thân mật với ai như vậy cho nên cậu không khỏi thở gấp, cậu cảm thấy sữa của mình bị vắt ra một chút...
Người đàn ông gật đầu với người phục vụ, nhặt mảnh vải mỏng đắp lại lên người Trọng Lê, rồi vặn người về phía trước với tiếng xào xạc từ đuôi rắn.
Hi Nhĩ Đức buông một tay ra, nhét thứ gì đó vào tai Trọng Lê, rồi nói vào tai cậu bằng ngôn ngữ loài rắn: "Có hiểu tôi nói gì không? "
Trọng Lê siết chặt vai Hi Nhĩ Đức, cụp mắt xuống và gật đầu.
Bàn tay lạnh lẽo xuyên qua lớp vải mỏng vuốt ve lưng cậu, Hi Nhĩ Đức tiếp tục nói: "Từ hôm nay trở đi, tôi là chủ nhân của em." Ánh mắt hắn sâu thẳm: "Tôi thích thú cưng ngoan ngoãn, em hiểu chứ."
Đây là đang nói về điều kiện của anh ta, trong lòng Trọng Lê đang rất hỗn loạn, mọi việc xảy ra bây giờ đều nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu, chủng tộc kỳ dị và vật thể kỳ lạ, cậu đã tuyệt đối mất liên lạc với trái đất.
Hi Nhĩ Đức căn bản không mong đợi Trọng Lê trả lời, hắn đưa cậu lên máy bay, nhà hắn cách nơi đấu giá một quãng khá xa nên bay với tốc độ cao cũng phải mất nửa giờ.
Máy bay hoàn toàn tự động, nội thất bên trong cực kỳ rộng rãi cho phép mọi người vui chơi giải trí trong cabin.
Trong lúc di chuyển, đầu vú sưng tấy của cậu cọ xát vào quần áo của Hi Nhĩ Đức làm cơ thể cậu ngứa ngáy, ý thức dần trở nên hỗn loạn. Cậu ngơ ngác nghĩ, có lẽ điều quan trọng cần làm bây giờ là hiểu rõ rốt cuộc nơi này là nơi nào.
Trọng Lê khó chịu cong người lại tránh để núm vú cọ xát với vải quần áo, cậu vô tình nhìn xuống thấy trên quần áo người đàn ông có hai vết ướt.
Tim Trọng Lê đập loạn, ánh mắt rời khỏi nơi đó.
Hi Nhĩ Đức bế Trọng Lê trên tay khởi động máy bay, sau đó ngồi xuống chiếc ghế sofa lớn trong cabin.
Cái đuôi rắn màu bạc kéo lê trên sàn, cuối cùng Hi Nhĩ Đức cũng có thể nhìn rõ thú cưng mà mình đã mua.
Tâm trạng hắn ta rất vui vẻ, hắn đặt bàn tay mình lên phía sau đầu Trọng Lê, cố gắng vuốt ve làm cậu thả lỏng: "Tôi là chủ nhân của em, Hi Nhĩ Đức~Sith Evelyn, em nên gọi tôi là chủ nhân."
Trọng Lê bất động sửng sốt, Hi Nhĩ Đức vuốt tóc ra sau gáy, nhẹ nhàng xoa: "Em cảm thấy sao?"
"...Chủ nhân". Cơ thể Trọng Lê co lại, đầu hơi cúi xuống, mái tóc che khuất khuôn mặt.
Chóp đuôi của Hi Nhĩ Đức lắc lư, anh ôm Trọng Lê ngồi lên đuôi rắn, Trọng Lê nhìn vào hoa huyệt dưới thân, hai chân quỳ trên ghế sofa, mông hơi nhếch lên.
"Ngồi xuống." Hi Nhĩ Đức bình tĩnh nói.
Trọng Lê hít một hơi, cảm giác giống như một con chó đang được huấn luyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro