01 Sống chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by William_1405

Truyện chỉ được đăng tại wattpad William_1405

Lưu ý: Tên chương là do editor tự đặt dựa trên nội dung từng chương.

_________________

🍰Bánh ngọt nhỏ thứ nhất: Sống chung

Ngày mùa hè, buổi chiều.

Thời tiết nóng nắng đến mức người ngợm ai nấy đều uể oải.

Lớp 3 đã sớm gục ngã trong trạng thái 'đơ'.

Nhưng không phải là không có cá biệt, tỷ như mấy nam sinh vừa chơi bóng rổ xong, cả người nóng bừng bừng lao vào lớp, tranh nhau hai cái điều hòa phía cuối lớp. Có nam sinh còn không nhịn được xốc áo lên, làm khí nóng nhanh chóng tản ra.

"Phiền lớp trưởng mặc quần áo vào được không?" Một giọng nói lạnh lùng cắt ngang tiếng cười đùa của nhóm nam sinh.

Tức khắc, mọi thứ im lặng đến lạ.

Lục Sở thở dài, đi tới, tạm thời rời xa khí lạnh từ điều hòa, xoay người lại nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt, nhướng nhướng mi, "Sao vậy?"

"Nội quy trường học yêu cầu bề ngoài chỉnh tề." Tề Hành mặt vô biểu tình mà nói. Ngữ khí lạnh lùng làm dịu đi không khí ồn ào xung quanh.

"Không phải chứ, bí thư chi đoàn, chúng tôi chỉ như thế này trong chốc lát, chờ mát mẻ rồi liền thả áo xuống." Một nam sinh sợ lát nữa hai người sẽ không nhịn được đánh nhau liền vội vàng pha trò khuyên ngăn, "Huống hồ, ở đây chỉ toàn con trai nên sẽ không sao đâu. Chờ đám con gái tới, chúng tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn mặc quần áo chỉnh tề."

"Đúng đúng đúng."

"Chúng tôi không chơi trò lưu manh." Một nhóm nam sinh phụ họa nói.

Lục Sở lại như muốn chống lại Tề Hành , lập tức cởi đồng phục ra, ném đến trước mặt Tề Hành, "Không phải chứ, bí thư chi đoàn đại nhân, mọi người đều là con trai, có gì mà không xem được?"

Hai khối cơ ngực to lớn ở trước mặt Tề Hành, những giọt mồ hôi tùy ý chảy trên làn da màu lúa mạch, trượt qua khối cơ bụng rõ ràng, sau đó trượt vào chiếc quần đùi màu đen. Rõ ràng vẫn là một thiếu niên mới lớn nhưng thân thể lại tràn đầy hormone nam tính như vậy.

'Mỹ nhân' đột nhiên xuất hiện trước mắt khiến Tề Hành sợ tới mức không nói lên lời:  "Cậu cậu cậu mặc quần áo vào đi...... nếu không tôi sẽ...... sẽ......" Cậu nhịn không được lùi lại lại không may vấp phải chiếc ghế phía sau, "A!"

Một cánh tay to lớn với đường cong cơ bắp rõ ràng bắt lấy eo cậu, Lục Sở nhìn cậu cười hỏi: "Sẽ làm sao?" Khóe môi hơi nhếch lên như đang cười nhạo hành động ngu xuẩn của Tề Hành, vậy mà cũng ngã cho được.

"Cậu...cậu!" Tuy là nói Tề Hành lạnh lùng nhưng cậu giờ đây cũng không nhịn được tức giận đến  mặt mày đỏ bừng, lập tức ném cánh tay bên hông ra, nổi giận đùng đùng mà rời đi.

"Chậc. Cứ như vậy liền đi à? Chẳng thú vị gì cả." Lục Sở nhún nhún vai, nhặt đồng phục vừa mới bị ném sang một bên lên, một lần nữa mặc vào, hắn không có sở thích khỏa thân, vừa nãy chẳng qua là muốn trêu chọc nhóc con kia một chút thôi.

"Lớp trưởng, cậu đem 'mỹ nhân thanh lãnh' chọc tức thành như vậy, rốt cuộc cậu muốn làm gì vậy?"

"Đúng đó, lớp trưởng cậu cũng quá khi dễ người ta rồi, cậu cũng không nhìn lại thân hình của mình đi, nói xem người ta có thể không sợ hãi hay không? Này không phải khi dễ người ta sao?" Ngay cả quần chúng vây xem cũng không nhìn được.

Thân hình tôi thế nào? Lục Sở cúi đầu nhìn nhìn dáng người của mình, lại nhìn bóng lưng tức giận đến thở phì phì kia, đột nhiên nhớ lại vòng eo mảnh khảnh mình vừa ôm trong lòng, nếu đem ra so sánh, đúng thật là có chút khi dễ người.

Cơ mà vòng eo thon gọn như vậy thực sự tồn tại trên đời sao? Có là con gái cũng không bằng.

"Nhưng mà, lớp trưởng, quan hệ giữa cậu và bí thư chi đoàn(*) thật tệ nha." Bọn họ là thật sự chưa thấy qua ban cán bộ lớp nào có quan hệ kém như vậy. Rõ ràng là một người quản lớp , một người quản đoàn ủy, theo lý  hẳn là phải hài hòa, giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau dẫn dắt lớp hướng tới một ngày mai tốt đẹp hơn. Nhưng khi hai vị này gặp nhau lại giống như ăn phải thuốc nổ, đụng mặt liền đối chọi gay gắt, không nói nguyên nhân, không nói đạo lý, cũng không biết hai vị này đang nghĩ gì. Vị bí thư chi đoàn kia chính là mỹ nhân cao lãnh, ngày thường chính là dáng vẻ lạnh lùng, cao lãnh, khó gần, đối với ai cũng là bộ dáng lạnh lùng, nhưng một khi đối mặt với Lục Sở liền bắt đầu mất khống chế, ngữ khí chanh chua kia hoàn toàn không giống ngày thường.

(*) Bí thư chi đoàn là người đứng đầu một tổ chức, đoàn thể nào đó, chịu trách nhiệm phụ trách các công tác, hoạt động của đoàn thể đó, hiểu nôm na như lớp trưởng của 1 lớp ý.

Nhưng may mắn là hai vị này cho dù tranh đấu gay gắt, nhưng cũng không làm chậm trễ trong các công việc của lớp, mọi người đối với hai người này cũng không có gì để nói.

"Tôi?" Lục Sở bây giờ đang vô cùng khó hiểu. Hắn hào phóng, vui vẻ như vậy, quan hệ với ai đều không tồi, chỉ có một mình cậu ấy, cũng không biết đã đắc tội cậu ta chỗ nào, liền một hai phải đối nghịch với hắn chứ?

Tóm lại, hắn có thể nhường nhịn được. Trừ phi nhịn không được nữa thì sẽ nói lại vài câu.

Mới vừa rồi chỉ là máu nóng dâng lên, thật sự cảm thấy có chút phiền.

#_#

"Con trai, dạo này có ngoan ngoãn hay không?" Giọng nói thân thiết của Tưởng nữ sĩ vang lên trong điện thoại.

"Mẹ, con trai mẹ giờ đã lớn rồi, mẹ cũng đừng dùng ngữ khí như đang dỗ trẻ con nữa." Lục Sở nhíu nhíu mày, ghét bỏ nói. Tay cũng không ngừng điền cuồng bấm bàn phím. Mẹ kiếp, sao đồng đội heo này lại ngu ngốc đến thế! Đi ăn cức đi!

"Ai da, mẹ như này còn không phải là đang quan tâm con sao?" Tưởng nữ sĩ cười nói, "Con trai, con cảm thấy sống một mình có vui  không?"

"Có vui không? Chẳng lẽ mẹ định về ở cùng con?" Lục Sở thuận miệng hỏi, đôi mắt còn gắt gao nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

"Vậy sao? Có nghĩa là con cảm thấy không vui."

"Đương nhiên rồi mẹ. Con nhớ mẹ." Nghe hơi...dối...

Trong nhà thường ngày đều có dì giúp việc tới nấu cơm cho hắn , quét dọn nhà cửa, hắn sống một mình tự do tự tại.Cũng giống như một thiếu niên trưởng thành, luôn không thích bị kiểm soát.

Nhưng vẫn phải nói rằng hắn 'thật sự muốn' ở cùng với bố mẹ, bằng không ngày mai Tưởng nữ sĩ trở về sẽ đánh hắn một trận.

"Vậy mẹ......" Đô đô đô ——

Lục Sở đang trong trò chơi bớt chút thời giờ nhìn thoáng qua di động, hết pin sao? Mẹ nó vừa rồi nói cái gì vậy? Bỏ đi.

Tầm mắt hắn lại quay về trò chơi, mẹ kiếp, tên đồng đội ngu ngốc này đang muốn hố hắn sao?

#_#

Bang bang bang ——

Tiếng đập cửa chát chúa vang lên còn có thanh âm đến nghiến răng nghiến lợi của Tưởng nữ sĩ: "Lục Sở! Con tối qua có phải lại thức đêm chơi game hay không? Mau mở cửa! Mặt trời lên đến mông rồi mà vẫn còn rúc trong ổ chăn à? Con, tiểu tử thúi, giờ còn biết khóa trái cửa rồi?"

Người nằm trên giường không kiên nhẫn mà rên rỉ vài tiếng, muốn đem mặt vùi vào ổ chăn ấm áp làm như nghe không được, nhưng thanh âm đinh tai nhức óc của Tưởng nữ sĩ cho dù cách một cánh cửa vẫn có thể nghe rõ mồn một. Hắn bất đắc dĩ ngồi dậy, chịu đựng cơn buồn ngủ mà mở cửa, "Mẹ, sáng sớm tinh mơ, mẹ không thể để cho con ngủ một lát nữa sao?"

Tưởng nữ sĩ véo tai hắn quát: "Còn ngủ, còn ngủ, khách đến nhà chơi, con còn ở đây ngủ nướng." Dứt lời, bà lại nhìn chằm chằm chiếc quần lót của Lục Sở, vội vàng dẫn người trở vào phòng, "Con còn đang mặc quần lót liền ra mở cửa, con không biết xấu hổ sao!"

"Không phải mẹ giục con tới mở cửa sao?" Lục Sở rất rất oan uổng nha, nếu hắn không mở cửa kịp thời, mẹ hắn nhất định có thể đem cửa phá đến tanh bành, "Hơn nữa mẹ cũng không nói cho cho con biết nhà có khách đến chơi."

"Ai kêu con tối qua cúp điện thoại? Cho đến sáng nay cũng chưa mở máy! Mẹ như thế nào nói cho con!" Tưởng nữ sĩ khó thở, nhanh chóng từ trong tủ quần áo lôi ra một bộ quần áo ném cho hắn, "Mau mặc vào!"

"Còn không phải là do điện thoại con hết pin sao?" Lục Sở tùy tay cầm quần áo mặc vào người, "Ai tới vậy ạ?"

"Dì Chu cùng con trai dì ấy."

"Dì Chu là người tốt, nhất định sẽ không để bụng việc này. Hơn nữa người kia cũng là con trai, không phải sao?" Hắn làm bộ khoa tay múa chân ra hiệu, "Hơn nữa dáng người con trai mẹ mà bị lộ ra, mẹ nhất định sẽ nở mày nở mặt!"

"Nở mày nở mặt cái quỷ! Con còn không nhanh dọn dẹp! Hôm nay rất quan trọng." Tưởng nữ sĩ lại vội vàng mỉm cười, sau đó đi ra ngoài.

Lục Sở cảm thấy mẹ nó điệu cười của mẹ giống như một con sói lớn xấu xa nhìn thấy một con thỏ trắng nhỏ, thật đáng sợ!

Tùy tiện rửa mặt một chút, Lục Sở liền vội vàng đi ra ngoài, ôm chặt bà Chu đang ngồi trên ghế sô pha, " Dì Chu, con nhớ gì quá! Đã lâu không gặp, dì đúng là ngày càng xinh đẹp!"Dì Chu cùng mẹ Tưởng đã chơi thân với nhau hơn 20 năm, vô cùng thích hắn.

Vài lời nói ngon ngọt liền làm dì Chu vui vẻ hẳn ra, "Ai da, cái miệng nhỏ này thật ngọt!" . Sau đó bà kéo người sang một bên nói: "Nào, làm quen nhé! Đây là con trai dì, tên Tề Hành. Bé hơn con mấy tháng thôi đó." Lại ôm người bên cạnh nói: "Hành Hành, đây là Lục Sở ca ca. Mau gọi anh đi."

Lục Sở giương mắt nhìn lại, sửng sốt, Tề Hành? Nhìn thấy sắc mặt cứng đờ của cậu, trong lòng liền hiểu rõ, người nọ hình như cũng không đoán trước được sẽ gặp mình.

Tề Hành tự nhiên sắc mặt không tốt, cậu nhớ tới mục đích đến thăm hôm nay, nghĩ đến việc sẽ cùng người này sống chung một mái nhà, sắc mặt cậu có thể tốt sao?

Không khí xấu hổ nháy mắt lan rộng.

"Xin chào, tôi là Lục Sở. Cậu cứ gọi tôi một tiếng Lục ca đi. Tôi không có em trai, thử một chút cũng không sao ." Vẫn là Lục Sở phản ứng nhanh, mau chóng lấy lại bình tĩnh, duỗi tay cầm tay Tề Hành. Còn không quên chiếm tiện nghi người ta. Nếu có thể nghe Tề Hành kêu một tiếng anh cũng không lỗ.

Tề Hành cũng không muốn ở trong tình huống quá xấu hổ này nên cong môi nói: "Xin chào." Chất giọng cậu bất luận như nào cũng đều không thể đi xuống.

"Này, không cần giới thiệu nhiều như vậy, chúng ta còn phải lên chuyến bay! Mau đi thôi." Tưởng nữ sĩ  không để bọn họ có cơ hội "giảm xóc", liền túm hai người nói: "Về sau, hai đứa chiếu cố lẫn nhau, chăm chỉ học tập, khỏe mạnh mà lớn lên, nhớ chưa?"

Lục Sở vẻ mặt bối rối, "Hả? Là ý gì đây? Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?"

Tưởng nữ sĩ cười ôn hòa, "Dì Chu cùng chú Tề vì công việc mà phải dọn khỏi thành phố này, nhưng Tề Hành lại không muốn chuyển trường. Dì Chu không yên tâm Tề Hành sống một mình, cho nên bắt đầu từ hôm nay , con sẽ chăm sóc Tề Hành thật tốt cho mẹ."

Lục Sở lập tức phản đối nói: "Con đây cũng không phải là sống một mình sao? Hơn nữa tại sao bây giờ mẹ mới nói cho con biết?"

"Con còn không biết xấu hổ nói? Ai bảo con tối qua cúp điện thoại?" Tưởng nữ sĩ không nhịn được nổi cơn lôi đình, hận rèn sắt không thành thép mà véo tai hắn, "Nói rõ nhé, mẹ và dì Chu sẽ lên chuyến bay, mẹ hôm nay bay về cũng là vì việc này. Con nhất định phải thay mẹ cùng dì chăm sóc tốt cho Tề Hành, nếu con dám khi dễ Hành Hành thì...... Hừ hừ!" Lời còn lại không cần nói cũng biết, Lục Sở khẳng định vế sau không phải cái gì tốt đẹp.

"Dạ dạ dạ! Mẹ mau buông tay ra, đau đau đau!" Lục Sở cuống quít xoa xoa lỗ tai, cũng không chừa chút mặt mũi cho con trai ngài trước mặt người ngoài.

Tưởng nữ sĩ cùng dì Chu nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi vội vã rời đi, chỉ còn lại Tề Hành và Lục Sở mắt đối mắt.

Lục Sở là người hào phóng, nhìn nhìn đầu nhỏ Tề Hành, sờ sờ đầu cậu, giúp đối phương xách vali, nói: "Đi theo tôi, tôi đưa cậu lên phòng."

⟪Hết chương 1⟫

Thông báo

Tui sẽ tạm off khoảng 1 tháng để ôn thi. Cho nên ít nhất cx phải sau 23/4 mới có thể ngoi lên.

Thông cảm nhaa ❤


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro