07 Khẩu giao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by William_1405

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad William_1405

03/09/2024

-----------------------

Lục Sở một đường đuổi theo Tề Hành lên sân thượng. Hắn nghe Ngô Hiểu Hiểu nói rằng cậu thường hay đến đây một mình.

Khi đến nơi, hắn thấy Tề Hành đang lẳng lặng ngồi dựa tường, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, đầu tròn trịa rúc sâu vào cánh tay, mấy sợi tóc ngốc dựng lên khiến cậu trông càng thêm đáng yêu.

Lục Sở bước tới, ngồi sát bên cạnh cậu, "Tôi... tôi thật sự không cố ý mà."

Nhưng Tề Hành chẳng thèm để ý đến hắn, lòng hắn ngổn ngang bất an, nhưng vẫn như cũ kiên trì, "Nhưng mà tôi thấy tôi cũng có nói sai gì đâu?"

Ngay khi lời vừa dứt, Tề Hành bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào Lục Sở, ánh mắt tức giận như muốn khóc. Nước mắt đọng ở khóe mắt, dù tức giận vẫn mang vẻ yếu đuối đáng thương.

Trái tim Lục Sở như tan chảy thành nước, hắn nào còn dám cứng đầu nữa, không hề có ý định làm Tề Hành khóc thật. Nam sinh vội vàng ôm lấy cậu, "Là tôi sai rồi, tôi thật sự không cố ý mà. Đều tại tôi hết." Nói rồi, hắn nắm lấy tay Tề Hành đập mạnh vào ngực mình.

Tề Hành chẳng thèm để ý, chỉ biết cố sức vùng vẫy, nhưng lại không thể thắng nổi sức của Lục Sở, đành im lặng mà bĩu môi.

Lục Sở ôm lấy cậu chặt hơn, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, "Tôi chỉ muốn dỗ cậu vui thôi mà."

"Đó mà gọi là dỗ vui sao?" Tề Hành đẩy Lục Sở một cái.

Đôi mắt đỏ hồng như mắt thỏ, ánh lên chút nước khiến tim Lục Sở như bị đâm mạnh, chỉ muốn làm cậu vui lên, cả trái tim hắn đều hướng về Tề Hành.

"Xin lỗi, tôi không giỏi dỗ người khác." Nam sinh ôm Tề Hành chặt hơn, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt của cậu, "Là anh không đúng. Đều là lỗi của anh. Bảo bối của anh, ngoan đừng khóc nữa mà."

Tề Hành rúc đầu vào lòng Lục Sở, hai tay nắm chặt lấy vạt áo đối phương, "Cậu... cậu không được bắt nạt tôi nữa..."

Lục Sở thở dài, "Tôi nào dám chứ, tiểu tổ tông của tôi. Nếu cậu vẫn chưa vui, cậu cứ gọi điện cho mẹ tôi, bảo bà ấy về đánh tôi được không?"

Tề Hành bĩu môi, lườm cậu một cái, "Dì Tưởng làm gì rảnh như vậy, đừng quấy rầy công việc của dì ấy."

"Phải phải, thế cậu đừng giận nữa được không? Về nhà tôi sẽ quỳ bàn phím để tạ lỗi." Lục Sở ôm lấy cậu ấy, môi khẽ hôn lên trán cậu, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của đối phương.

"Tôi không cần, như thế chẳng khác nào nói tôi nhỏ mọn." Tề Hành hậm hực, ngẩng đầu từ chối.

"Phải rồi, bé cưng của chúng ta rộng lượng nhất, tôi mới là người nhỏ mọn nhất."

Hai người yên lặng ngồi tựa nhau trên sân thượng một lúc lâu rồi mới thu dọn và trở về lớp học.

Nhưng vừa vào đến lớp, đám bạn cùng lớp lập tức nhìn chằm chằm vào họ. Dù ai nấy vẫn ngồi yên không hỏi gì, nhưng ánh mắt lại chứa đầy sự tò mò khiến Tề Hành khó chịu.

Lục Sở nháy mắt ra hiệu với mọi người, rằng Tề Hành đã không còn giận nữa, mọi chuyện đã qua rồi, nhắc mọi người đừng nhìn nữa.

Mọi người có chút ngờ vực, nhưng không dám hỏi trực tiếp trước mặt Tề Hành. Ai cũng biết rằng vị bí thư này nổi tiếng lạnh lùng, ghét nhất là bị người khác tò mò làm phiền cho nên không ai dám chọc giận cậu.

Ai mà ngờ được, Lục Sở bỗng hét lên một tiếng, suýt nữa ngã quỵ xuống đất, ôm lấy đầu gối trái mà kêu đau. Trước vẻ mặt ngờ vực của mọi người, Lục Sở chỉ nhận lại cái liếc mắt thờ ơ của Tề Hành. Lục Sở lập tức cố nén đau, mỉm cười nhẹ nhàng, trong mắt hoàn toàn là sự chiều chuộng.

Người vừa nói rằng mình không nhỏ mọn đâu rồi? Cái người vừa khóc mắt đỏ hoe đâu rồi? Lúc đá hắn thì chẳng thấy nổi một chút rộng lượng hào phóng nào cả!

Nhưng hắn cũng không dám phản kháng, nếu không thì sẽ lại phải tự mình đi dỗ cậu ấy mất thôi.

Tề Hành nhẹ nhàng bỏ đi, để lại một đám bạn học nhìn Lục Sở với ánh mắt chê trách.

Mấy người bạn thân liền lén đến gần.

Trương Nham vỗ vai Lục Sở nói: "Lớp trưởng, không sao đâu. Bí thư đúng là hơi mạnh tay, cậu thông cảm một chút."

"Cái đá vừa rồi hơi mạnh đấy." Trần Cần bóp nhẹ đầu gối Lục Sở, chép miệng nói.

"Cậu nghĩ sao mà lại đi chọc cậu ấy?"

"Sao nào?" Lục Sở hất tay hai người ra, ưỡn ngực nói: "Các cậu không biết, chúng tôi quan hệ rất tốt."

...Cũng không phải là thực sự tốt...

***

Ngày hôm đó, giờ thể dục.

Lục Sở liền vây Tề Hành ở một phòng học trống.

Trong khi mọi người đều ra sân chơi thể thao, Lục Sở, thân là lớp trưởng lại vờ ốm và lôi kéo Tề Hành vào nhà vệ sinh. Bên ngoài mọi người đều theo nhịp nhạc mà tập thể dục, chỉ có họ lén lút trốn trong này, hơi thở gần kề.

Nơi này luôn trống rỗng, lại nằm ở cuối hành lang, thường chẳng có ai lui tới. Lục Sở vì thế mà an tâm thả lỏng.

"Cậu làm gì vậy!" Tề Hành đẩy Lục Sở ra, nghiến răng nói.

Lục Sở ôm chặt cậu ấy hôn lấy, "Tôi làm gì à? Cậu vừa đá tôi đau như vậy, không bồi thường tôi sao?"

"Đó là đáng đời cậu!" Tề Hành cãi lại.

Lục Sở đưa ngón trỏ lên môi cậu ấy, "Suỵt... nhỏ tiếng thôi, cậu không muốn mọi người biết chúng ta trốn ở đây đúng không?"

"Vậy thì thả tôi ra! Tôi không muốn ở đây với cậu." Tề Hành cố gắng giãy giụa nhưng không thể thoát được, chỉ có thể bĩu môi nói.

Đôi môi đỏ mọng bĩu ra, khiến con sói đói Lục Sở đang tràn đầy suy nghĩ đen tối trong đầu lập tức cúi xuống ngậm lấy.

Như thể ngậm lấy món pudding ngọt ngào nhất, đôi môi dưới sự tấn công mạnh mẽ của đối phương chỉ có thể đầu hàng, để mặc đối phương tung hoành ngang dọc.

Mà Lục Sở thì đâu phải loại người an phận, hắn ép chặt Tề Hành vào tường, một tay bảo vệ đầu cậu ấy khỏi va đập, tay còn lại không chút khách khí lén lút luồn vào trong áo đồng phục, sờ soạng trên cơ thể mềm mại của đối phương.

Một bên chân dài bất ngờ tách đôi chân của đối phương ra, trực tiếp động chạm vào giữa hai chân của đối phương.

"Ưm..." Tề Hành dùng hai tay mềm yếu đẩy nhẹ, muốn khiến đối phương buông tay. Nhưng gần đây thường xuyên bị Lục Sở dày vò, cơ thể cậu ngày càng nhạy cảm, giờ đây mềm nhũn không còn sức lực, nếu không có Lục Sở đỡ, chắc chắn đã trượt theo vách tường xuống sàn từ lâu rồi.

Người vốn lạnh lùng, lúc này toàn thân phủ một màu hồng quyến rũ, mắt hơi nhắm lại, ánh mắt liếc qua khiến Lục Sở máu nóng dồn lên.

Đôi môi đỏ mọng nhẹ mở, thở dốc nhẹ nhàng, thì thầm: "Không, không nên ở đây..."

Nhưng Lục Sở đâu có chịu, hắn đã nhịn cả buổi sáng rồi, người này luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng với hắn, nhưng lại dịu dàng với người khác. Sự phân biệt đối xử khiến hắn tức giận, chỉ muốn dạy cho Tề Hành biết cách đối xử nhẹ nhàng với bạn trai mình.

Con sói xám mở miệng, cắn vào xương quai xanh nhô ra từ cổ áo đồng phục lộn xộn. Thực ra hắn còn muốn hôn lên cần cổ trắng nõn, nơi cậu hơi ngửa đầu như sự phục tùng của con mồi trước dã thú.

Chỉ cần cắn lên, có thể thưởng thức hương vị đẹp nhất trên thế gian. Nhưng nếu hắn để lại dấu vết, khiến Tề Hành mất mặt thì đêm nay e rằng hắn sẽ bị đá ra khỏi giường. Lục Sở cũng đâu có ngu ngốc đến mức đó.

Liếm láp xương quai xanh giống như dã thú đánh dấu con mồi, từng viên dâu tây lần lượt mọc trên làn da trắng mịn.

Bàn tay to dài mở khóa lưng áo, gỡ bỏ nịt ngực, để lộ ra hai bầu ngực trắng mịn đầy đặn, yêu thích mà chơi đùa.

Lục Sở vốn dĩ chưa bao giờ nghĩ mình có sở thích với ngực lớn, thậm chí trước đây hắn còn cảm thấy xem phim AV có những người phụ nữ lắc lư bộ ngực lớn có chút ghê tởm. Nhưng hắn lại thích Tề Hành, thích nắn bóp thứ mềm mại này thành đủ hình dạng, thích hôn lên viên châu đỏ, cũng thích nhẹ nhàng nâng niu như nâng niu những viên ngọc quý giá nhất trên thế gian.

Không có nhiều lý do, có lẽ chỉ vì là Tề Hành.

Là của Tề Hành nên hắn đều thích.

Lục Sở bỗng dưng nhận ra, mình sẵn sàng bao dung cho những lời nói công kích cay nghiệt của người này, sau đó còn dễ dàng chấp nhận sự cám dỗ của người này, giờ đây còn coi người ấy như báu vật mà nâng niu.

Đây không phải là hào phóng, cũng chẳng phải là dục vọng, thực ra đều vì thích...

Thích sự mạnh mẽ giả vờ của người ấy, thích sự cứng đầu kiêu ngạo của người ấy, càng thích sự dịu dàng làm nũng của người ấy.

Chỉ đơn giản là thích.

Hắn bỗng cảm thấy lòng dạ trống trải (?), trái tim tràn ngập sự ấm áp của tình yêu. Ôm chặt Tề Hành trước mặt và hôn liên tục.

Dưới thân khát khao, đụng vào giữa hai chân của Tề Hành, dùng thứ cứng ngắc biểu lộ sự yêu thích của mình với đối phương.

Tề Hành bị đụng bất ngờ, vội vàng tỉnh lại khỏi cơn mơ màng, vội đẩy người ra, muốn thoát khỏi cái lồng mà đối phương dùng đôi tay vững chãi dựng lên.

"Không không không, không thể..." Cậu hoang mang, hai tay run rẩy dựa vào ngực Lục Sở.

Làm sao có thể ở chỗ này?

Là một học sinh quy củ sao có thể làm những chuyện bậy bạ này ở nơi công cộng với người khác. Cậu muốn thoát ra...

Nhưng mồi đã đến miệng, đâu có dễ dàng bỏ qua?

Lục Sở nắm tay cậu, đặt lên môi nhẹ nhàng hôn, "Yên tâm, sẽ không bị phát hiện đâu." Hắn còn nhanh chóng cởi quần Tề Hành, "Cậu phối hợp với tôi, chúng ta giải quyết xong sớm để ra ngoài."

"Không, không, không thể, đừng..." Tề Hành không chịu, lập tức cầu xin: "Anh, anh! Tôi... tôi vẫn còn sưng, không, không muốn..." Mỹ nhân đáng thương vội vàng dựa vào ngực đối phương cầu xin, nhưng nó lại chỉ khiến vật dưới thân dã thú càng thêm cứng ngắc và hưng phấn.

Lục Sở thở dài, người này chỉ chịu gọi hắn là anh khi cầu xin. Bình thường thì kiêu ngạo, ngay cả tên hắn cũng không muốn gọi.

Nhưng lúc này, vẫn cần phải dỗ dành, hắn nhẹ nhàng hôn vào khóe mắt đỏ hồng của Tề Hành, dịu dàng dỗ dành: "Vậy làm sao đây? Dưới này của tôi đã sưng to như vậy rồi." Hắn vừa nói vừa áp sát vào hạ thân Tề Hành, khiến cậu lại run rẩy không thôi.

Đôi tay lớn từ từ mò vào phía dưới của Tề Hành, xoa nắn hoa môi ẩm ướt, một tay lầy lội, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà ác, "Nhìn xem, cậu cũng muốn mà. Nó đã sẵn sàng được yêu thương rồi."

Tề Hành vốn trí óc nhanh nhạy giờ đây đều trở nên mơ hồ, không thể tưởng tượng nổi người này có thể động dục khắp nơi. Không được, nếu để hắn đạt được ý muốn, không biết sẽ phải vật lộn đến mức nào.

Nghĩ đến cảnh Lục Sở điên cuồng trên giường, cậu không thể ngừng run rẩy.

Bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu, cắn.

Lục Sở đã cầu xin rất lâu mà cậu không chịu, dùng miệng ngậm lấy nơi dâm đãng kia, thật sự là rất xấu hổ!

Cậu dĩ nhiên từ chối, may mà Lục Sở không bao giờ cưỡng ép, biết cậu không chấp nhận được, cũng không ép buộc. Nhưng gần đây trên giường thỉnh thoảng vẫn sẽ làm nũng cầu xin.

Nếu...

Nếu hôm nay cậu giúp hắn, liệu...

Liệu có thể tránh được một lần, ít nhất, một lần cũng không khiến cậu phải bị hành hạ đến mức không thể rời khỏi giường.

Nghĩ đến đây, Tề Hành lập tức quyết tâm, giữ chặt tay Lục Sở, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào đối phương, ngập ngừng nói: "Tôi... tôi...Cậu... cậu đừng dày vò tôi nữa... tôi khẩu giao cho cậu được không..." Giọng nói nhỏ như muỗi kêu, nếu không phải Lục Sở đứng gần, có lẽ đã không nghe thấy gì.

Nghe vậy, Lục Sở ánh mắt sáng lên, hắn đã chờ đợi điều này từ rất lâu. Hắn muốn nhìn Tề Hành vất vả nhấm nháp cái lớn của hắn, cả mặt bị đẩy căng đến đầy, nước miếng không thể ngừng chảy từ khóe miệng.

(Cha này răm =)))

Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó, gậy thịt dưới thân hắn đã to thêm một vòng.

Hắn biết có thể đây là cơ hội cuối cùng, Tề Hành cũng là bất đắc dĩ đồng ý, nếu lỡ mất cơ hội này thì không có lần thứ hai. Hơn nữa, khi sờ vào đôi môi xinh đẹp của Tề Hành, hắn biết mình đã làm quá đà, nơi đó quả thật bị sưng lên.

Lục Sở ngay lập tức đồng ý.

Tề Hành dựa vào tường, nhẹ nhàng quỳ xuống đất, nuốt một ngụm nước bọt, rồi run rẩy đưa tay đến cạp quần của Lục Sở, kéo xuống, côn thịt dữ tợn kia lập tức bật ra.

Thứ đó đột ngột bật lên, đập vào mặt Tề Hành. Vừa cứng, lại chằng chịt gân xanh, hống hách đập vào Tề Hành, khiến cậu sợ hãi, cây gậy lớn như thế, nhét vào miệng...

Lục Sở đâu cho Tề Hành cơ hội dừng lại để suy nghĩ, nếu Tề Hành nghĩ lại và từ chối, hắn cũng không thể làm gì được. Mất đi con mồi đã trong tay thì sao? Hắn vội vàng thúc giục: "Nếu cậu không nhanh lên, tôi không đảm bảo có thể giải quyết xong trước giờ học... nếu bị phát hiện chúng ta trốn học... mọi người sẽ nghĩ gì, tôi không biết đâu..."

Quả nhiên, khi nghe có khả năng cả hai sẽ bị nói là trốn học, Tề Hành đã không còn do dự nữa, cắn chặt hàm, nhắm mắt đưa côn thịt có chút mùi vào miệng. Nhưng cậu chỉ dám nhấp một chút, nhẹ nhàng liếm, hai tay loát động côn thịt muốn cho đối phương mau bắn. Đôi khi, răng nanh sẽ vô tình cắn phải gậy thịt khiến Lục Sở phải hít khí nhịn đâu.

Lục Sở vừa đau vừa sướng, nhưng cuối cùng đã chịu đựng quá lâu, không muốn chỉ dừng lại ở đây, lớn mật giữ đầu Tề Hành, bắt đầu mạnh mẽ đẩy vào.

Tề Hành không kịp chuẩn bị, bị đẩy đột ngột làm cậu lùi lại, miệng bị căng đau, dương vật to lớn đâm sâu vào cổ họng, là cảm giác buồn nôn.

"Ưm..." Cậu vội vàng muốn thoát ra, nhưng nam nhân trước mặt thường xuyên rèn luyện sức khỏe, không phải thân hình yếu ớt như cậu có thể đẩy lùi được. Đôi chân vững chắc đứng thẳng trước mặt Tề Hành.

Âm thanh của hệ thống loa tập thể dục bên ngoài đột nhiên ngừng lại, một đám học sinh tràn vào tòa nhà lớp học, Tề Hành hoảng sợ bám chặt vào chân Lục Sở, khóc nói: "Ưm... không ... không..." Cậu khóc rồi, sao hắn vẫn chưa bắn! Miệng và cổ họng đều đau rát, mặt đất rất lạnh, cậu ngồi trên đó cũng không thoải mái gì.

Lục Sở trong lòng cũng đầy tức giận, chỉ còn chút xíu nữa là xong, nhưng không thể ra được, không còn cách nào.

Chỉ còn cách kéo người lên, xoay người, đè lên tường, nâng mông đầy đặn của Tề Hành lên, bắt đầu ra vào giữa hai đùi của cậu.

Hắn đã đồng ý sẽ không làm thật, đàn ông phải giữ lời, chỉ có thể cọ xát bắp chân thôi.

Bị đè lên tường một cách thô bạo, phần thịt non giữa hai chân bị cọ xát đỏ ửng, Tề Hành cảm thấy hơi uất ức, nước mắt sinh lý rơi lã chã.

Ngay cả hoa huyệt xinh đẹp cũng vô tình bị cọ xát đến rỉ nước, quy đầu to lớn thỉnh thoảng lén lút đâm nhẹ vào miệng huyệt, cảm giác ngứa ngáy vô cùng làm Tề Hành không chịu nổi, nhưng gậy thịt lại kiên quyết không đi vào, dưới thân đã ướt đẫm sao có thể chịu nổi sự kích thích như vậy, lượng lớn nước dâm lập tức phun ra.

Nước dâm tưới vào gậy cứng, cuối cùng không chịu nổi mới bắn ra. Lục Sở thở phào nhẹ nhõm, Tề Hành mất đi chỗ dựa, ngồi thụp xuống đất. Tinh dịch đặc sệt cùng nước dâm của Tề Hành từ bắp đùi chảy xuống cẳng chân.

Tề Hành òa khóc, nắm chặt tay đấm vào Lục Sở, "Cậu, đồ khốn nạn!"

Người tốt bị làm thành hình dạng này, Lục Sở cũng cảm thấy có lỗi. Vội vàng ôm người lên, ôm vào lòng dỗ dành hôn nhẹ, dịu dàng an ủi: "Đúng, đúng, đúng, là lỗi của tôi. Thôi nào, về nhà tôi sẽ quỳ bàn phím ngay."

Tề Hành không dễ dàng tha thứ, vừa khóc vừa nói: "Quỳ nửa giờ."

"Được, được, hai giờ." Lục Sở nâng người dậy, "Nhanh lên, đất lạnh, tôi giúp cậu lau.

Tề Hành nhìn hắn một cái, giờ mới nói đất lạnh? Lúc cậu ngồi trên đất để giúp hắn, sao không nói gì!

Đồ móng heo!

Hôm đó, các bạn học lớp ba của Tề Hành phát hiện, lớp trưởng và bí thư chi đoàn đã biến mất trong suốt một giờ, khi trở về, bí thư chi đoàn mặt tái nhợt, khóe mắt còn đỏ, như vừa khóc. Còn lớp trưởng thì mặt mày đầy vẻ hân hoan và vui vẻ.

Mọi người lắc đầu, haizz, lớp trưởng lại bắt nạt bí thư chi đoàn rồi. Bí thư lẽ ra nên đánh cho hắn một trận!

Nhưng bí thư chi đoàn là Tề Hành lúc này không còn tâm trạng để suy nghĩ nhiều, cậu chỉ cảm thấy dưới thân trống rỗng, toàn thân không thoải mái. Quần lót của cậu đã bị Lục Sở dùng để lau người. Dính đầy thứ dịch nhầy nhụa, không thể mặc được.

Cậu nhớ lại những gì đã xảy ra, lại trừng Lục Sở một cái đầy giận dữ.

Lục Sở lúc này cầm cái túi căng phồng, lau chiếc quần lót dính đầy dịch thể của cả hai, lòng đầy vui mừng và hạnh phúc, nhìn Tề Hành còn nhướng mày.

Hắn còn muốn huýt sáo để thể hiện tâm trạng vui vẻ hiện tại, nhưng sợ quá đắc ý, tối về nhà sẽ không thoát khỏi việc quỳ bàn phím. Vì vậy chỉ dám nhướng mày như chế nhạo.

Chỉ là...

Trong mắt bạn học lớp ba, lớp trưởng đã làm người ta khóc rồi còn khiêu khích nọ kia!

⟪Hết chương 7⟫

Tính mai làm rồi up luôn nhưng mà tại hôm nay nhóm nhạc tui thích nhận cup giải thưởng thương hiệu á nên có hứng quá trời 😁😁

Vầy là vác cái xác đi edit ăn mừng luôn :D

Bữa nay wá là zuiiiiiiiiiiiiiiiiii

À, quên... chưa kể công=))))) Chương này tận hơn 3k chữ luôn, bảo sao ngồi edit mãi mới xong =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro