chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐÀN SƯ TỬ THÂN THIỆN

Bọn họ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn canh giác bởi vì có ba con sư tử đực đang tiến về phía họ, cả ba đều trông rất uy nghiêm, con bên trái có cái bờm màu đen, ánh mắt hung bạo, răng nanh ẩn hiện sau miệng. Con bên phải có một vết sẹo kéo dài từ bên trái mắt đến khóe miệng bên phải, thể trạng tương đối gầy, có một cái bờm màu nâu đen rất phổ biến ở sư tử đực, ánh mắt lại thập phần sắc bén mà nhìn bọn họ.

Hai con này hơi lùi về phía sau để lộ ra con sử tử ở giữa, nó có cái bờm màu vàng đặc biệt tao nhã, thân hình cũng lớn hơn so với hai con còn lại, làm cho Bạch Hiển chú ý là ánh mắt của nó, một đôi mắt thâm thúy màu rám nắng, rất bình tĩnh, dung mạo cũng rất xuất chúng, không giống hai con kia thiếu kiến nhẫn, ngược lại lại có thêm một loại.....khí chất không giận mà uy.

Khí thế ba con sư tử lúc đi tới mang đến cảm giá áp bức, bọn họ không nhịn được càng dựa gần hơn một chút, không nghĩ tới sư vương[1] dừng lại cách chỗ bọn họ tầm 1 mét, ngẩng đầu lên ngửi ngửi, tiếp theo ở bên cạnh bọn họ đi một vòng, rồi trở về bên đàn sư tử.

[1] Sư vương: Sư tử đầu đàn

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, đây là sư vương đã đánh dấu địa bàn có thể hoạt động của bọn họ, ý bảo bọn họ không cần vượt qua đúng không?

Bạch Hiển dẫn đầu ngồi xuống, đàn sư tử nếu đã không đuổi bọn họ đi, vậy tạm thời có thể xem như an toàn, cho dù hiện tại lúc này đang có mấy chục con sư tử nhìn chằm chằm.
K

hu rừng này không có mưa, lá dày trên đầu tạo thành một tấm màn che chắn vững chắc cho mảnh đất này, địa hình cũng cao hơn những nơi khác, mưa trên mặt đất không thể bốc lên thấm ướt rừng cây.

Độ ẩm quá nhiều, muốn xua đi hàn khí, bảo trì nhiệt độ thân thể, cũng chỉ có thể đốt lửa để sưởi ấm.

Đàn sư tử ngay tại bên cạnh, bọn nó sẽ không đồng ý đi? Ma thú hoang dã ghét nhất là lửa.

Mới vừa nghĩ như vậy, ngoài bìa rừng bỗng vang lên tiếng sét đánh, cách đó không xa một cái cây đổ xuống, vết nứt dữ tợn bị sét đánh thành vết đen, theo sau đó bốc lên một làn khói đen, đúng là dấy lên một tụ lửa nhỏ, bất quá rất nhanh liền bị cơn mưa tầm tả dập tắt thành tro.

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, rốt cuộc cũng lựa chọn buông tha, trong rừng cây lá rụng nhiều, có thể dễ dàng gây ra cháy rừng, bọn họ lại không có biện pháp rời khỏi đây để thu thập cây khô, dựng trại lửa thực sự rất nguy hiểm.

Đàn sư tử vần còn đang nhìn bọn họ chằm chằm, mà Bạch Hiển còn cảm thấy độ ấm trên người đang không ngừng xói mòn, hơi nước bốc lên mang theo nhiệt độ cơ thể, lại không có biện pháp bổ sung, cũng may ba lô không thấm nước, có thể thay quần áo của chính mình, dù đem thân thể cuộn lại một đoàn vẫn nhịn không được phát run.

Vương Kha là người đầu tiên phát hiện trạng thái của hắn không đúng, liền tiến tới đưa tay chạm vào, dưới tay nóng bỏng, trong lòng nhảy dựng, nhanh chóng đứng lên mang ba lô ra tìm kiếm.

Hai người Thượng Quan Tiêu cũng phát hiện, cùng nhau hỗ trợ tìm dược liệu.

Mấy người bọn họ đào ra một cây thuốc có thể trị sốt, nhìn thấy trạng thái của Bạch Hiển có chút mê mang, cùng nhau liếc mắt một cái, trực tiếp đem thuốc nhét vào miệng hắn.
Hương vị đắng chát tràn ngập khoang miệng, Bạch Hiển có chút mơ hồ, vô thức đẩy lưỡi nhổ ra.

Vương Kha vội vành che miệng hắn lại, nhẹ giọng nói: "Tiểu Hiển, đừng nhổ đừng nhổ, ngươi phát sốt, phải uống thuốc! Ngoan a......Nhai nó, rồi nhổ bã ra a."

Bạch Hiển vô thức nhai hai cái, sau đó há miệng nhổ ra, trong cặn thuốc có rất nhiều nước, nhưng ít ra hắn cũng đã nuốt được một ít.

Mưa lớn tiếp tục trút xuống, không khí xung quanh tiếp tục giảm xuống, đàn sư tử đã tụ tập lại để sưởi ấm, bốn người bọn họ trông rất cô đơn và vắng vẻ.

Bạch Hiển không chịu được lạnh, đột nhiên ngẩng đầu tỉnh lại một chút, thả Mạc Tự ra ngoài, cơ thể ấm áp của Mạc Tư đột nhiệt trở thành lò sưởi tốt nhất, mấy người nhanh chóng dựa vào.

Mạc Tư cũng phối hợp, duỗi cơ thể của nó đến mức tối đa, miễn cưỡng ôm bốn người trong tay, dùng đuôi và cánh che chở, sau khi bốn người được cơ thể của nó che chắn, nó hơi cuộn người một chút, đem bọn họ hoàn toàn bảo hộ, chẳng được bao lâu, độ ấm liền tăng lên.

Bạch Hiển cuối cùng cũng ngừng run rẩy, nhưng nhiệt độ trên người vẫn có chút cao, Mạc Tư đem đầu nó ở trong lòng ngực cọ cọ, cố ý truyền độ ấm lên đầu chậm xuống, rốt cuộc Bạch Hiển liền ôm cổ nó.

Đợi đến khi thuốc phát huy tác dụng, Bạch Hiển mới ngủ an ổn.

Ba người bên cạnh một mực chú ý chặt chẽ tình huống của hắn, nhìn thấy hắn ngủ say, lại duỗi tay sờ lên trán, xác định đã hạ sốt, mới nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Chóp mũi đột nhiên ngứa ngáy, Bạch Hiển nhịn không được hắt hơi, nhưng khi mở mắt ra lại nhìn thấy một cục lông vàng.

Bạch Hiển: ???

Ngẩng đầu mới thấy, chính mình đang tựa vào trong lòng ngực Mạc Tư, trước mặt là hai sư tử con mới được hai tháng tuổi đang tò mò nhìn hắn, cách mặt hắn chưa tới 10cm, thấy hắn tỉnh lại, còn "A ô a ô" hai tiếng, cái đuôi lắc lắc, vung đuôi đánh vào người, sau đó lại hướng tới huynh đệ tiến hành một trận "Ẩu đả", đem tâm Bạch Hiển đều nhuyễn.

Sau khi nhìn những con thú nhỏ đánh nhau, Bạch Hiển liền ngồi dậy, ngập ngừng đưa tay về phía hai con sư tử, hai con sư tử nhỏ không hề đề phòng mà lao vào vòng tay hắn, cố gắng tranh giành vị trí thoải mái nhất.

Bạch Hiển cũng không ôm hai con sư tử nhỏ này, này sờ một chút kia sờ một chút, cảm nhận được lông xù truyền từ đầu ngón tay, siêu cấp thỏa mãn.

Trực tiếp phát sóng lần thứ hai chua xót:

"Vì cái gì!! Vì cái gì?! Thời điểm ta gặp gỡ kim câu sư đều bị đánh, càng đừng nói tới sờ sư tử con!"

"Ô ô ô ô, thật là, vì cái gì mà tiểu kim câu sư lại đối với thằng nhãi này tốt như vậy!"

"Trở lại tầng trên, có thể vóc dáng hút mèo của ai đó đang gây rắc rối!"

"Ô ô ô ô ngưỡng mộ ngưỡng mộ!"

Bạch Hiển một chút cũng không biết được khán giả đối với hắn có bao nhiêu hâm mộ cùng với ghen tị, hắn cùng với hai tiểu sư tử chơi đùa vui vẻ, trong tay một con sư tử nhỏ, đột nhiên có một ánh mắt đang nhìn hắn chăm chú, Bạch Hiển tò mò ngẩng đầu lên liền đối mặt với ánh mắt của kim sắc sư vương.

Song phương "Hảo hữu" đối diện, không khí đột nhiên lâm vào trạng thái xấu hổ.

Bạch Hiển ngượng ngừng cười, đem hai tiểu sư tử đặt trên mặt đất, ý bảo chúng nó nhanh chạy đi tìm cha nó chơi, đừng đến gần hắn, nề hà thằng nhãi con còn quá nhỏ, chỉ biết nhân loại này đặc biệt dễ ngửi, nên không đi!

Cái này quên đi, hai tiểu tử này thành công hấp dẫn ánh mắt các huynh đệ tỷ muội khác, kế tiếp, Bạch Hiển liền trở thành một cái giá treo mèo, treo một đống kim sắc tể tể.

Bạch Hiển cách đó không xa nhìn chằm chằm sư vương, âm thầm kêu khổ, ba người kia rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi.

Mạc Tư, người đang ngồi sau lưng hắn, quay lại: Có vẻ như họ đã đi tìm quà cảm ơn cho lũ sư tử.

Bạch Hiển: ???

Nhìn ánh mắt của sư vương, tựa hồ có chút phức tạp, Bạch Hiển yên lặng nghĩ, cái này có thể nào là "Tiền" mà bọn họ thuê đất nghỉ ngơi hôm qua không?

Vừa định nói, ba người đã trở lại, Vương Kha cùng với Thượng Quan Tiêu hưng phấn mà chạy tới, vây quanh bên người Bạch Hiển hỏi: "Tiểu Hiển! Cảm giác thế nào rồi?"

Đông Phong ở phía sau nhẹ nhàng đặt một con nai đang cầm trong tay vào giữa lãnh thổ của sư tử, tay còn lại ôm một con thỏ mới nướng: "Đây, cái này cho ngươi, chúng ta vừa đi săn, đều đã ăn qua rồi."

Bạch Hiển lúc này mới thấy trên lưng bọn họ cư nhiên đeo cung, nhìn qua rất thô ráp, nhưng lại được buộc bằng tơ nhện, cư nhiên hiệu quả không tệ.

Thấy bọn họ đã trở lại, nhóm tiểu sư tử cũng rời khỏi Bạch Hiển, chạy về chỗ cha mẹ nó ăn gì đó.

Bạch Hiển tiếp nhận con thỏ cắn một ngụm, kinh ngạc nói: "Ngon quá, ai nướng vậy? Tay nghề thật không tồi."

Thượng Quan Tiêu vẻ mặt tự hào: "Ăn ngon không? Tay nghề Đông Phong quả thực rất tốt."

Bạch Hiển nở nụ cười: "Cũng không phải thù nghệ của ngươi, tại sao ngươi lại tự hào như vậy chứ."

Thượng Quan Tiêu tỏ vẻ "Của anh ấy là của tôi", Đông Phong bên cạnh cười đặc biệt sủng nịch, "Hai chúng ta thường xuyên ra ngoài đi chơi, đồ ăn trên đường là ta chuẩn bị, theo thời gian, tự nhiên học được một số phương pháp nướng thịt."

Phòng phát sóng trực tiếp bị sập:

"A a a a ngược cẩu độc thân a!"

"Cấp báo cấp báo, phòng phát sóng này không chỉ khi dễ người xem 囧 mà còn khi dễ cẩu độc thân!"

Bên ngoài mưa đã tạnh, nhưng trên mặt đất vẫn còn ẩm ướt, cỏ trên mặt đất tràn một ít nước khi dẫm phải.

Bọn họ ngồi hàn huyên một chốc lát, đàn sư tử bên cạnh đột nhiên chuyển biến thái độ, dần dần tản ra, nhóm tiểu sư tử rời khỏi mấy người Bạch Hiển, ba con sư tử đực hướng về phía họ đi tới.

Khí thế rất áp bách, bọn họ không hiểu sư vương có ý gì, chỉ có thể thu dọn đồ đạc, từng bước lùi về phía sau.

Mạc Tư canh giữ ở bên cạnh, đi theo Bạch Hiển lui về phía sau, thẳng đến khi bọn họ lui ra khỏi khu rừng, ba con sử tử đực mới dừng lại nhìn bọn họ.

Bạch Hiển trầm ngâm nhìn vua sử tử hùng mãnh, chỉ khi trời mưa to, sư tử mới không tân công bọn họ và sẽ nhường một phần của khu rừng, bây giờ mưa lớn đã tạnh, cũng có nghĩa là họ phải rời đi, nếu không sẽ bị đàn sư tử tấn công!

Những người xung quanh cũng đồng tình với ý kiến ​​của hắn, không chần chừ nữa, họ tìm bản đồ và đi theo hướng đã được chỉ định trước đó.

Những con sư tử phía sau đều ra tiễn, hoặc có thể chỉ là tiễn Bạch Hiển mà thôi, Bạch Hiển tựa hồ cảm nhận được điều gì đó, quay lại thì thấy một đống đầu sư tử ló ra khỏi khu rừng, thân thể vua sư tử cường tráng, bờm bồng bềnh, ánh mắt sắc bén, tạo nên cảm giác an toàn, làm cho hắn không nhịn được huyết sư [sư tử đỏ] và bạch sư [sư tử trắng] của cha mẹ.

Bạch Hiển không lưu luyến được bao lâu, xoay người nện bước đuổi kịp mấy người Vương Kha.

Đồng cỏ phía sau khu rừng càng giống một khu rừng nhiệt đới, cây cối tươi tốt, bụi cây rậm tạp, mắt thường có thể thấy được các loại ma thú có hình dáng kì dị, trong đó các nhiệm vụ mục tiêu càng cần bọn họ cẩn thận phân biệt.

Vương Kha lặng lẽ đi đến bên cạnh Vương Kha: "Tiểu Hiển, ngươi không sao chứ? Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"

Bạch Hiển cười cười: "Không có việc gì, ta đã không sao rồi, chỉ bị cảm rồi phát sốt thôi, vừa nhìn thấy mấy con sư tử lớn liền nhớ tới cha mẹ."

Vương Kha hiểu rõ, rời nhà cũng coi như là khá lâu, ở trong bí cảnh thì quá mức khẩn trương, hiện tại cảm thấy xúc động là bình thường, vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Yên tâm, có ta đây rồi."

Mạc Tư bên người đã sớm không còn bóng dáng, Bạch Hiển vẻ mặt cảm động: "Quả nhiên vẫn là ngươi tốt nhất!"

------------------

Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả

Chỉ có tại WordPress "kat5110.wordpress.com" và Wattpad "@Kat_5110"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro