Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Thần Hồng Thác đến, Diệp Thời Ý vẫn đang xem hạng mục lớn mà nhà họ Diệp nhận được tháng trước, Lục Minh Khang tác phong rất nhanh nhẹn, đã sắp xếp xong các nhân viên phụ trách liên quan, nhân viên phụ trách hạng mục là một trong những người được Tưởng Du Chi cử đi thành phố A.

Ngoài cửa sổ truyền tới vô số tiếng còi.

Dạo gần đây thời tiết dần ấm lại, máy sưởi trong nhà bị tắt rồi, cậu mở vài cửa sổ, tiếng còi đặc biệt chói tai.

Tiếng kêu đứt quãng liên tục được 10 giây, Diệp Thời Ý chau nhẹ đôi mày, bị cấm kèn rồi, là lá gan ai lớn ban ngày ban mặt lại điên cuồng bóp kèn như thế?

"Anh dâu---"

Cậu ngại phiền, trở dậy chuẩn bị đóng cửa sổ.

Ai lại ngờ vừa đứng trước cửa sổ, liền thấy Thần Hồng Tháp kịch liệt vẫy tay , trông thấy cậu, Thần Hồng Tháp càng gọi hầm hố hơn: " Anh dâu !!"

"..." Diệp Thời Ý do dự một hồi, vẫn chưa hiểu đối phương đến đây làm gì, cậu cố hết sức đè thấp giọng , "đợi chút, tôi xuống ngay đây."

"Gì cơ??" Thần Hồng Tháp không nghe rõ, kéo căng cổ họng gào: "Không nghe rõ ! Đi, tụi mình đi đánh bóng thôi !"

Diệp Thời Ý chỉ có thể gia sức nói to hơn: "Tôi xuống ngay bây giờ!"

Thần Hồng Tháp đắc ý: "Được."

Diệp Thời Ý vội vàng thay một bộ đồ thường--- cậu không nghĩ tới ở chỗ này cũng còn có cơ hội chơi bóng, quần áo bóng rổ không biết đã bị câu quăng nơi nào rồi.

Cậu thay một chiếc áo thun trắng với quần ngắn, mang thêm đôi vớ, lật đật chạy xuống lầu.

Tưởng Thu Chi hôm nay không ở nhà, cậu cũng không cần kiêng dè phải làm ồn đến ai, chỉ sợ hàng xóm láng giềng có ý kiến, động tác của cậu so với bình thường đều nhanh. Giày chơi bóng đã lâu không mang rồi, khoảng thời gian này dù gì cũng chỉ mang giày da là nhiều.

Lúc ra ngoài, người mà Thần Hồng Tháp mang theo cũng đã xuống xe, Diệp Thời Ý xem rõ tình hình, biểu cảm hết sức phức tạp.

Thần Hồng Tháp mang đến tận vài người.

"Đi, chúng ta đi đấu trận," Thần Hồng Tháp tiến lên phía trước, điệu cười thân thiện, tự nhận mình chuẩn bị vô cùng chu đáo, "Tôi còn đặc biệt mang thêm vài tên trọng tài đến đây!"

Diệp Thời Ý: "...Thi đấu?"

"Đúng đó, đấu bóng rổ, kích thích biết bao, đây đều là những người bên cạnh đánh bóng rất cừ của tôi đó," Thần Hồng Tháp nói, "sợ cậu thấy người ít mà nhàm chán, tôi tìm cả ngày trời ! Người bên cạnh tuổi cũng lớn rồi, phải tìm những người biết đánh bóng rất khó đó... cậu xem, tôi tìm được quá trời bé nhỏ nè."

Diệp Thời Ý: "...."

Mọi người đều có chuẩn bị mà đến, mỗi người đều trang bị đầy đủ, bảo hộ cổ tay, bảo hộ đầu gối, thậm chí còn có cả băng đô vuốt tóc lên trán.

Một khi đối sánh, càng lộ rõ bộ quần áo trên người Diệp Thời Ý đúng thật là ... tùy tiện đến không thể nào tùy tiện hơn.

Chín người lần lượt tiến lên phía trước bắt tay chào hỏi cậu, Diệp Thời Ý cố gắng nhớ tên bọn họ rõ ràng.

Người ta đặc biệt đến để đánh bóng cùng mình, lại không nhớ tên thì quá đáng quá rồi đi.

Cuối cùng một cậu trai tiến đến, cậu ta xem ra là người nhỏ tuổi nhất trong chín người, trông có vẻ cùng tuổi với Diệp Thời Ý, mặt mày phấn chấn, tiến lên duỗi tay hướng về phía cậu, tự mình giới thiệu: "Xin chào, tôi tên Dư Dương."

Diệp Thời Ý nhướng mày, cảm thấy cái tên này đặc biệt quen tai, nhưng lại không nhớ được đã nghe qua ở đâu.

"Xin chào, tôi tên Diệp Thời Ý," Diệp Thời Ý đưa tay lên bắt lấy, chạm nhẹ liền muốn rút về, ai ngờ đối phương lại dùng lực nhẹ, cậu không thể tranh được một lần rút tay về.

Cậu do dự giây lát, không vội mà tiếp tục động tác, hỏi, "Chúng ta có phải quen biết không?"

Dư Dương càng vui vẻ cười: "Nhớ ra chúng ta gặp qua ở đâu chưa?"

Diệp Thời Ý nào có nhớ ra.

Cậu chỉ nhớ mơ hồ được cái tên này, khuôn mặt của người trước mặt... cậu thực sự không có chút ấn tượng nào.

"Ê," Thần Hồng Tháp nhìn chằm chằm vào tay bọn họ, không nhịn được mà nhắc nhở, tâm thầm nghĩ tên Dư Dương này chán sống rồi sao, cảnh tượng này mà để Tưởng đại ca thấy được, da của hắn chắc chắn bị lột một lớp, nếu như không phải hắn thật sự tìm không ra người, hắn đánh chết cũng không gọi Dư Dương đâu.

Không có nguyên do nào khác, chính là dựa vào Dư Dương là em trai của Du Mẫn.

Tưởng Thu Chi đối với Du Mẫn trăm phần chán ghét, ngược lại so với Dư Dương vẫn đỡ---loại mà nhìn thấy cũng như không thấy ấy.

"Chào hỏi xong rồi, còn nắm nữa hả?"

Dư Dương cười cười, buông Diệp Thời Ý ra: "Tụi mình là bạn học cấp ba, tôi ở lớp kế bên cậu."

Diệp Thời Ý do dự hồi lâu, lúng túng lắc đầu: "Có thể là... cậu thay đổi nhiều quá rồi?"

Hồi cấp ba, bạn của cậu không nhiều, giao lưu qua lại trong lớp cũng không được, đánh bóng cũng là vì hoạt động ở lớp mới chơi, đối với người ở lớp khác lại càng không có ấn tượng.

"Đâu, tôi vẫn là khuôn mặt này, không có thay đổi," Dư Dương không mảy may để bụng, lại cho cậu thêm một tầng gợi ý, "nhưng tôi với Hồ Nhạc lớp cậu chơi khá tốt đấy."

Nói đến điểm này, Diệp Thời Ý liền nhớ ra--- là lúc cậu đến thành phố B, vị "bạn bè" mà Hồ Nhạc bàn giao, tên vẫn nằm trong wechat của cậu đến bây giờ, chỉ là hai người chưa từng nói chuyện.

"À... xin chào." Diệp Thời Ý chào hỏi lần nữa.

Thần Hồng Tháp không muốn để bọn họ nói nhiều thêm nữa, lay lay tay giục bọn họ xuất phát.

Chín người, cộng lại lái ba chiếc xe, may mắn gara nhà họ Tưởng rộng, 3 người phụ trách lái xe dừng xe vào trong, lúc ra ngoài mắt họ đặc biệt sáng ra nhiều.

Trên đường đi, Diệp Thời Ý nghe thấy bọn họ vẫn đang bàn tán về xe trong gara.

Chuyện này lại không hiếm lạ gì, gara của Tưởng Thu Chi thực sự rất khoa trương, bởi cậu lúc nhìn thấy cũng ngạc nhiên như thế mà.

"Cậu ở bên đây có quen không?" Dư Dương tiến lên phía trước, bỏ lại ánh mắt của Thần Hồng Tháp, cười đến là nhu mì, "khi cậu yêu cầu wechat của tớ, tớ đang uống rượu, uống nhiều quá, ngủ dậy cũng quên mất tìm cậu."

"Không sao, tôi cũng quên mất việc chào hỏi cậu."

Dư Dương xem đây là tình cảnh bình thường, cũng không phản bác, cười cười nói: "Lúc tớ ở thành phố A ngây ngốc ngần ấy năm, bên đó khá tuyệt đó, bầu trời tươi mát, phong cảnh cũng không tồi, thành phố B lại muốn thành con buôn nhiều rồi, nhưng mà vẫn ổn, ngốc lâu cũng quen thôi."

"Ừ," Diệp Thời Ý nói, "bên đây cũng khá ổn."

"Cậu đến đây rồi, có đi dạo xung quanh không? Thắng cảnh ở đây bảo tồn khá đó."

"Vẫn chưa."

"Qua hai ngày tôi đưa cậu đi dạo nhé? Không xa đâu, trước tiên đi núi Bảy Hươu (Thất Lộc) đi? Mặt trời chỗ đó mọc đẹp lắm."

"Tôi dạo này có thể không có thời gian."

"Vậy ," Dư Dương gật gật đầu tỏ ra hiểu chuyện, "không bằng tôi đưa cậu đến nhà Tiểu Thanh, ban nhạc ở bển hát hay lắm á..."

"Anh dâu của tôi dạo này bận chết được." Thần Hồng Tháp đi tới làm gián đoạn hai người, nghiêng đầu hỏi, "Anh dâu, cậu với Giang đại ca lúc nào mới bàn hôn lễ ha? Mẹ tôi bên đó cũng liên tục bảo tôi hỏi nè."

"Vẫn chưa biết." Diệp Thời Ý lặng lẽ, hỏi, "...có thể không gọi tôi là anh dâu không?"

"Vậy gọi cậu là gì?"

"Không gọi anh dâu, những thứ khác đều có thể."

"Bỏ đi bỏ đi, gọi cái khác tôi sợ Tưởng đại ca có ý kiến với tôi."

"......"

Dọc đường đến sân bóng rổ, vừa lúc, sân bóng chẳng có ai.

Mười người tụm lại, hai người có kỹ thuật tốt nhất hô số chọn đội viên, bởi vì không ai biết thực lực của Diệp Thời Ý, bản thân cậu cũng không muốn tham gia vào cuộc chơi tranh đội viên, âm thầm trở thành một trong những người được chọn.

Dư Dương chính là người hô số đầu tiên.

Lượt đầu tiên cậu ta thắng, nghĩ cũng không thèm nghĩ, muốn Diệp Thời Ý

Có người đùa: "Phòng thủ bất khả chiến bại như tôi mà cậu cũng không lọt mắt sao, Tiểu Dương?"

Vừa nói tức thì, mọi người đều bật cười--- ai cũng không ngốc, không bàn ai thắng, không bàn đến thực lực của Diệp Thời Ý như thế nào, người thắng lượt lựa chọn đầu tiên chính là Diệp Thời Ý.

Sau cùng thì mọi người không đơn thuần đến đây chơi bóng, cũng chính là đến để lôi kéo mạch của Diệp Thời Ý.

Kết quả phân nhóm cuối cùng, Diệp Thời Ý, Dư Dương và Thần Hồng Tháp cùng một nhóm.

"Thời Ý, cậu chơi vị trí nào?" Dư Dương hỏi, xong nói, "Tôi gọi cậu như thế có được không?"

"Đương nhiên," Diệp Thời Ý vừa đáp vừa đáp vừa nhét áo vào quần, "Tôi chơi vị trí nào cũng được."

Thần Hồng Tháp nhịn không được mà liếc mắt đến thắt lưng của cậu.

Hài, Tưởng lão đại có phúc, cái eo này mà nắm chắc chắn đủ lực.

Diệp Thời Ý gượng không để ý đến ánh nhìn quan sát của đối phương, thật tâm nghe theo sắp xếp của Dư Dương, cuối cùng được phân làm hậu vệ dẫn bóng.

Trận đấu bóng rổ khác với các loại khác, thời gian không dài, cách chơi trong nước thường phân thành bốn hiệp nhỏ, mỗi hiệp mười phút, nghỉ giữa hiệp hai phút. 

Hiệp đầu tiên, Thần Hồng Tháp thở hổn hển tăng bốc người: "Anh, anh dâu, cậu như này, quá trâu bò rồi đó?"

Sau hiệp đầu tiên , đoán chừng phân nửa trong tổng điểm số đều là Diệp Thời Ý đánh được.

Mặc dù có có lúc đối phương cố ý nhường, nhưng cũng đủ để chứng tỏ Diệp Thời Ý quả thật có chút thực lực, 3 điểm chuẩn không được, ném bốn trúng ba, thật quá dữ rồi.

"May mắn," hiệp 1 không ai hô tạm dừng, chơi liên tục mười phút, Diệp Thời Ý cũng bắt đầu thở hổn hển nhẹ, "trước kia ở trong trường có chơi qua."

"Hồi trước tôi từng mời cậu ấy tham gia đội bóng rổ," Dư Dương uống một ngụm nước, "nhưng mà bị từ chối rồi."

Diệp Thời Ý không có ấn tượng gì, chỉ có thể giương miệng cười.

Dư Dương uống xong, đưa nước cho Diệp Thời Ý, Diệp Thời Ý ngớ ra, lập tức xua tay: "Không cần. Tôi có."

Một màn này đều được người đàn ông bên trong chiếc Bentley dừng cách sân bóng không xa quan sát thấy rõ ràng.

Chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh trong xe, Tưởng Chu Chi liếc mắt đến tên biểu thị, thật sự là Thần Hồng Tháp gọi đến.

"Tưởng đại ca, tôi hôm nay mang anh dâu ra ngoài choi bóng rổ rồi, cậu làm sao mà không có nhà vậy? Có muốn qua đây chơi vài trận không?"

Đùa, Tưởng Thu Chi đại ca cậu năm đó tại sân bóng rổ chính là sát thủ sàn bóng không có đối thủ, gặp một hạ một, nếu như anh cậu xuất hiện, thì làm gì có cửa cho tên nhóc thúi nào hống hách chọn người chớ. Thần Hồng Tháp nhìn Dư Dương không ngừng tìm bắt chuyện với Diệp Thời Ý phía trước, không chịu được phỉ nhổ trong lòng.

Lúc đó, câu cuối cùng của hắn cũng là nói đại, trong lòng cũng rõ Tưởng Thu Chi không thể lãng phí thời gian qua chơi bóng rổ cùng bọn họ, nếu không thì hắn cũng không điên mà gấp gáp vào bệnh viện tìm Dư Dương.

Tưởng Thu Chi híp nhẹ mắt, không nói chuyện, cúp máy thẳng.

"Cậu lái xe quay lại."

Thư kí Ngô lập tức hiểu ý: "Vâng, tôi vẫn còn một chuyện...Tưởng Tổng, chú của Diệp tiên sinh gần đây

cứ liên hệ tôi, nói muốn cùng ngài gặp mặt."

Cặp vợ chồng đó phiền toái chết được, nửa tháng nay đã điện cho cậu không dưới 30 cuộc, cậu ban đầu còn giúp họ chuyển đôi lời, hiển nhiên Tưởng Thu Chi không tình nguyện gặp bọn họ, vậy nên cậu cũng chỉ có thể căng não tiếp tục mượn cớ từ chối, cớ này đến nay được nửa tháng rồi.

"Không gặp."

Quăng lại câu này, Tưởng Thu Chi thuận lợi bước xuống, đóng phanh cửa xe.

Cùng lúc này, hiệp hai nhỏ của trận bóng đã bắt đầu.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thoiy