Chương 3: Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nina

Nhắc mới nhớ, Án Thư Dương vào trường này từ năm cấp hai, ba năm cấp hai cộng thêm hai năm cấp ba, tổng cộng năm năm trời, số lần hắn đến căng tin ăn có thể đếm trên đầu ngón tay... Không, phải nói là số lần hắn đến căng tin ăn cơm chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Mấy năm đầu, ba hắn quyên tặng thư viện và tòa nhà giảng dạy cho trường, bây giờ thì năm nào cũng bỏ tiền ra tu sửa, cô út của hắn là thành viên ban quản trị của trường. Hơn nữa, thành tích của hắn còn rất xuất sắc nên phía trường phá lệ cho nhà họ Án cử một dì bảo mẫu đến chăm lo cuộc sống hằng ngày của hắn.

Nếu không phải là do đi theo Thẩm Gia Lan thì còn lâu Án Thư Dương mới đến căng tin——hắn không thích ăn uống ở nơi ồn ào có nhiều người qua lại.

Thẩm Gia Lan đi đằng trước, đôi chân thon dài thẳng tắp, thoăn thoắt bước nhanh về phía trước. Y mặc một chiếc áo len mỏng, nhạt màu, cổ rộng, bên dưới là chiếc quần âu màu xám. Có bộ trang phục thùng thình phụ trợ khiến thân hình Thẩm Gia Lan trông càng gầy ốm hơn, cứ như thể chỉ cần một cơn gió cũng đủ thổi bay y.

Án Thư Dương nhìn bóng dáng Thẩm Gia Lan, khẽ nhíu mày, chỉ mới mấy ngày mà hình như Thẩm Gia Lan lại gầy đi một chút rồi.

Vừa mới bước vào căng tin, mùi thức ăn hỗn hợp trộn lẫn với mùi nước sát trùng thoang thoảng đập vào mặt. Trong nháy mắt, Án Thư Dương càng cau chặt mày, nhưng vẫn không dừng bước.

Ninh Phong biết Án Thư Dương rất ghét mùi nước sát trùng, không khỏi lo lắng, nhưng Án Thư Dương không nói gì nên cậu ta cũng không tiện nhiều lời. Chỉ là khi nhìn Thẩm Gia Lan coi họ như không khí đang đi phía trước thì khó tránh lòng sinh ra nỗi bất mãn, lại đi thêm vài bước, cậu ta không nhịn được gọi Thẩm Gia Lan.

Rốt cuộc Thẩm Gia Lan cũng chịu dừng bước, quay đầu nhìn bọn họ.

Thẩm Gia Lan sở hữu một gương mặt tiêu chuẩn, đường nét rõ ràng, ngũ quan xinh đẹp, đôi mắt dáng hoa đào, hàng mi trên dưới vừa dày vừa cong, bao bọc đôi con ngươi đen nhánh. Bờ môi y rất mỏng, khóe miệng có một xíu độ cong tự nhiên. Trời sinh một gương mặt cười, nhất là khi vô thức nheo mắt, trông như thật sự đang mỉm cười vậy.

Nhưng nhìn kỹ sẽ nhận ra, biểu cảm y rất lạnh, trong ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách.

Nước da Thẩm Gia Lan có tông màu trắng lạnh, phối hợp với gương mặt mỹ nam kia của y thì trông hơi nữ tính, giờ lại gầy đi nên càng giống con gái hơn.

Thế nhưng giọng nói hơi khàn của y thì chẳng giống con gái tí nào: "Chuyện gì?"

Khi bước chân bọn họ dừng lại, vô số đôi mắt trong căng tin cũng hóng hớt nhìn qua.

Ninh Phong hay đi chung với Án Thư Dương đã quen với ánh mắt của người khác, cậu ta hơi ngẩn ra nhìn gương mặt của Thẩm Gia Lan, sau đó có chút oán trách nói: "Cậu đi nhanh quá, có gì gấp đâu, đợi bọn tôi nữa chứ."

Thẩm Gia Lan hỏi: "Tôi thân với mấy người lắm à?"

Ninh Phong: "..."

Dưới cái nhìn không thể tin nổi của Ninh Phong, vẻ mặt của Thẩm Gia Lan lại hạ xuống mấy độ, y không hề có ý định chữa quê cho Ninh Phong, giọng điệu phiền chán nói: "Tâm trạng không vui, tốt nhất mấy người đừng đến chọc tôi."

Dứt lời, Thẩm Gia Lan xoay người đi mất.

Tuy Ninh Phong đã sớm biết tính nết khó ở của Thẩm Gia Lan, nhưng bấy giờ làm trò cho bao nhiêu người xem như vậy vẫn thấy tức giận đến run rẩy cả người, cổ đỏ bừng, nhịn xuống cơn tức nói với Án Thư Dương: "A Dương, cậu coi cậu ta kìa. Không phải là tôi chỉ nói đợi chúng ta thôi sao? Tôi nói sai gì chứ? Cậu ta tức giận cái gì!"

"Chỉ là tâm trạng cậu ấy không vui thôi, trong thời kỳ đặc biệt này thì chúng ta nhịn được cứ nhịn đi." Án Thư Dương cũng không biết phải làm sao, vừa thở dài vừa vỗ bả vai Ninh Phong an ủi.

Ninh Phong thấy Án Thư Dương còn nói đỡ thay Thẩm Gia Lan, cơn tức giận ngay lập tức bị sự tủi thân thay thế: "Cậu ta cũng có phải con gái đâu, thời kỳ đặc biệt gì chứ?"

"Không phải cậu ấy vừa về nhà hai hôm trước đấy sao? Có lẽ trong nhà đã có chuyện khiến cậu ấy khó chịu." Án Thư Dương nói, đổi đề tài, "Sắp tới sinh nhật ông Thẩm rồi, nhà cậu đã nhận được thiệp mời từ nhà họ Thẩm chưa?"

Nhắc đến chuyện này, Ninh Phong mặt ủ mày ê: "Nhận được thiệp mời từ lâu rồi. Mẹ tôi cực kỳ hăng hái, gọi tận mấy cuộc bảo tôi ráng làm thân với Thẩm Gia Lan, ầy, cậu cũng rõ tính nết Thẩm Gia Lan kia ra sao rồi, hầu hạ tổ tông còn chưa chắc đã mệt bằng hầu hạ cậu ta."

Án Thư Dương đợi Ninh Phong phàn nàn xong, điềm đạm cười nói: "Đi thôi."

Ninh Phong uể oải ỉu xìu gật đầu, tuy cậu ta không chịu được tính nết của Thẩm Gia Lan, nhưng cũng chỉ có thể lén than thở với Án Thư Dương vài câu. Trong lòng cậu ta hiểu rõ, nếu không phải người ngoài nhìn vào thấy cậu ta đi khá gần Thẩm Gia Lan thì chỉ dựa vào mỗi sự giúp đỡ của Án Thư Dương cũng đéo có cơ hội nhận được thiệp mời từ nhà họ Thẩm.

Ăn ké thì chột dạ, của cho là của nợ, cậu ta có cay cú cỡ nào cũng chỉ đành nghẹn lại.

Ngay lúc này, Thẩm Gia Lan đã gần tới thang máy dẫn lên tầng trên.

Án Thư Dương và Ninh Phong bên kia gặp vài người quen, tính cách Án Thư Dương thân thiện nên được nhiều người yêu mến, không có tính khí thiếu gia lại còn thích giúp đỡ người khác. Mọi người thường hay đùa giỡn với hắn. Bây giờ những người đó đều tỏ ra bất ngờ, ồn ào chọc ghẹo ngọn gió nào đưa đại thiếu gia họ Án đến đây.

Một bạn nữ hưng phấn trả lời: "Đương nhiên là ngọn gió mang tên Thẩm Gia Lan!"

Một bạn nam khác phản bác: "Trong đầu mấy đứa con gái các cậu toàn chứa cái gì vậy? Không thấy Thẩm Gia Lan chạy xa lắc rồi sao? Có gió cũng là gió của Ninh Phong."

Bạn nữ nói: "Xa thì sao? Quan hệ người ta thân thiết không ngại khoảng cách."

Còn có người ngưỡng mộ nói: "Quan hệ của Án Thư Dương và Thẩm Gia Lan tốt quá đi. Án Thư Dương không thích đi căng tin cũng sẵn lòng đến cùng Thẩm Gia Lan."

Mọi người ríu rít bàn luận, Án Thư Dương cũng không nói gì, chỉ mỉm cười tiến về phía trước, mắt thấy sắp đuổi kịp Thẩm Gia Lan thì ánh mắt hắn lại vô tình va phải một người.

Người kia ngồi trong góc, ánh mắt nhìn thẳng, chăm chú quan sát hắn. Ngay khi bắt gặp ánh mắt hắn, người khi như có tật giật mình vội vàng cúi đầu xuống ăn cơm.

Nụ cười trên mặt Án Thư Dương cứng đờ.

Ninh Phong còn đang đùa giỡn với người khác, quay đầu để ý tới phản ứng của Án Thư Dương, nương theo ánh mắt hắn nhìn qua.

"Hả? Đó không phải là Trác Khiêm đấy sao?" Ninh Phong nhìn kỹ, cả khuôn mặt nhăn nhó, "Đậu má, đúng là nó!"

Người mà Ninh Phong ghét nhất trong trường chính là Trác Khiêm. Bản thân cậu ta cũng không hẳn là người nóng tính, nhưng mỗi lần gặp Trác Khiêm đều không kiềm được lửa giận của mình, "Cậu nói xem cái thằng đó có bệnh không? Sao cứ như âm hồn không tan vậy? Lần này chắc chắn là hóng được tin cậu định đến căng tin nên mới chạy tới nằm vùng trước."

Án Thư Dương dần mất đi nụ cười, trọng giọng nói tràn đầy vẻ không biết xử lý sao: "Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, đừng nói nữa, chúng ta nhanh chân đi thôi."

"Bị loại người này theo dõi đúng là tởm chết." Cơn tức nhịn ở chỗ Thẩm Gia Lan vừa nãy đã tìm được chỗ để xả, hệt như đang nổ bắp rang bùm bụp trong lòng cậu ta, cậu ta vỗ vai Án Thư Dương nói, "Cậu cứ theo Thẩm Gia Lan vào thang máy lên lầu trước đi, tôi tới liền."

"Ninh Phong, cậu đừng như vậy."

Ninh Phong không nghe lời Án Thư Dương, sải bước hướng về phía Trác Khiêm.

-

Trác Khiêm không ngờ chỉ đến căng tin ăn bữa cơm thôi cũng có thể chạm mặt công thụ chính. Tiếng hét cuồng nhiệt từ Vương Tử như muốn đâm thủng màng nhĩ của cậu. Cậu chỉ cảm thấy bản thân xui xẻo, còn chưa chuẩn bị tinh thần để đối mặt với công thụ chính đâu.

Cậu gục đầu, rũ rượi chọc đũa vào nửa chén cháo đang ăn dở, định đợi công thụ chính đi rồi sẽ lén chuồn đi.

Nào biết giây kế tiếp, tiếng thét hưng phấn của Vương Tử đột nhiên biến thành tiếng tru thất thanh.

Trác Khiêm còn chưa kịp ý thức được chuyện gì đang xảy ra, ánh sáng trước mặt bỗng tối sầm lại, ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Ninh Phong, Ninh Phong vừa vươn tay về phía cậu vừa chửi: "Lại là mày! Vẫn chưa chịu từ bỏ hả?"

Trác Khiêm hoảng sợ, may mà cậu phản ứng kịp, vội né tránh bàn tay đang định nắm cổ áo cậu của Ninh Phong.

Ninh Phong bắt phải khoảng không, khựng lại hai giây mới thu tay lại, cậu ta thầm nghĩ kỳ lạ, từ khi nào mà thằng Trác Khiêm này trở nên nhanh nhẹn quá vậy, suy nghĩ vừa lướt qua, đáy mắt cậu ta quay cuồng bởi lửa giận, ánh mắt nhìn Trác Khiêm như đang nhìn một con gián con rệp: "Mày không có bạn sao? Bọn tao tới căng tin ăn cũng phải chạy đến núp lùm trước cửa thang máy."

Trác Khiêm khổ không sao kể xiết, muốn giải thích: "Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không đi theo các cậu, tôi chỉ đến ăn cơm thôi."

Ninh Phong cười lạnh, dĩ nhiên không tin lời cậu: "Trong trường có ba cái căng tin, tại sao mày lại đến căng tin này ăn?"

Trác Khiêm hỏi lại: "Không phải vì căng tin này gần ký túc xá và tòa giảng dạy nhất sao?"

"..." Ninh Phong sao mà biết còn có câu trả lời thế này, nghẹn họng một lúc, xung quanh bao nhiêu người đang hóng hớt, cậu ta không nhịn được cơn giận, hung hãn nhằm cứu vãn mặt mũi, "Vậy vì sao trong căng tin có bao nhiêu chỗ mà mày lại chọn ngay chỗ gần thang máy?"

Trác Khiêm cạn lời rồi: "Tôi chọn đại thôi."

"Mày xạo chó!" Ninh Phong tức giận, "Rõ ràng mày biết bọn tao sẽ lên lầu ăn cơm nên mới thủ trước cửa thang máy."

Trác Khiêm: "..."

Hay quá.

Quá hay.

Muốn gán tội thì cần gì lý do, cái người tên Ninh Phong này hoàn toàn không thèm nghe cậu giải thích, một phát ụp nồi lên đầu cậu, vậy cậu cũng không thèm khách khí với người này làm gì nữa.

"Không bàn đến chuyện tôi không có khả năng đoán trước tương lai, ở trong ký túc xá cả ngày mà còn có thể đoán được các cậu sẽ đến căng tin. Giả dụ tôi có đoán trước được, rồi như lời cậu nói là thủ trước cửa thang máy đi chăng nữa, nhưng cậu xem, người tôi muốn canh rốt cuộc là ai cơ?" Trác Khiêm nghe thấy tiếng thang máy kêu một tiếng đinh, cửa thang máy mở ra, cậu đoán Thẩm Gia Lan đã bước vào, cả gan nói, "Người thường xuyên đến căng tin ăn là Thẩm Gia Lan. Người đầu tiên đi về hướng thang máy cũng là Thẩm Gia Lan. Tôi có muốn canh cũng phải là canh Thẩm Gia Lan, liên quan gì đến các cậu?"

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều im lặng.

Ninh Phong sững sờ không nhúc nhích.

Án Thư Dương bước đến sau cũng kinh ngạc nhìn Trác Khiêm.

Gương mặt Trác Khiêm vốn đang ửng hồng do bệnh, một hơi vừa rồi nói lắm như vậy đã khiến cậu thở không ra hơi. Vệt hồng trên má lan tràn tới cổ, cậu ì ạch nghe thấy phía sau không hề có tiếng cửa thang máy khép lại. Dù không quay đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng đang dừng trên người mình.

Cùng lúc đó, trong đầu vang lên tiếng hét ầm trời của Vương Tử.

"Á á á! Trác Khiêm cậu đang nói gì vậyyy!"

"Cậu điên rồi saooo!"

"Ai mượn cậu cue cái tên bạch liên hoa kia chứ! Người cậu phải công lược là Tiểu Án chứ không phải bạch liên hoa!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro