CHƯƠNG 4 -> 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 4

Edit: Luna Tan

"Chào buổi sáng Bác sĩ Lâm"

"Bác sĩ Lâm như thế nào lại nghỉ lâu như vậy? Mọi chuyện trong nhà đã giải quyết ổn thỏa rồi chứ?"

"Tiểu Lâm, phòng mười bốn tầng mười một có một bệnh nhân bị tụt huyết áp, cậu lập tức đến đó hỗ trợ nhé"

Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, những vách tường màu trắng chói lòa, tiếng rên rỉ của người bệnh, âm thanh nói chuyện rì rào...... Tất cả những thứ hỗn đỗn đó nghe thật quen thuộc, cảm giác đã lâu không thấy bỗng chốc ùa về.

Buổi chiều thứ ba có ca khám bệnh trực tiếp, mọi người thi nhau đứng trước cửa xếp thành một hàng dài chờ đợi. Trong phòng, những bệnh nhân khuôn mặt mơ hồ thoáng hiện lên nét u sầu kể lể về bệnh tình của mình. Tuy đã vào cuối thu nhưng cả người y vẫn nhuốm đầy một tầng mồ hôi mỏng.

"Giờ bác hãy đi làm kiểm tra trước, sau khi có kết quả thì trực tiếp đem đến đây cho cháu"

"Cám ơn Bác sĩ Lâm"

Một người đi ra, người khác lại tiến đến.

"Hóa ra Bác sĩ Lâm khi làm việc còn đeo kính nữa a". Người vừa mới tới lên tiếng cợt nhả.

Lâm Mộ Tịch nghi hoặc ngẩng đầu lên... Dáng người không cao lắm, khuôn mặt tròn đầy, đôi mắt giảo hoạt liên tục đảo qua đảo lại trên người y. Giọng nói tuy có chút quen tai nhưng cũng không phải người mà y quen biết.

"Mời ngồi". Lâm Mộ Tịch khách khí nói: "Xin hỏi số đăng ký của anh là bao nhiêu?".

"Tới gặp người đâu cần phải lấy số!". Kẻ kia tùy tiện ngồi xuống.

"Vậy không rõ anh tới tìm tôi có chuyện gì? Hiện tại đang trong giờ làm việc, nếu như có chuyện cần nói mời anh hết giờ hãy quay lại". Đang định mở miệng gọi người kế tiếp thì tên kia đột nhiên đi đến bóp lấy cổ y.

"Anh muốn gì?!". Lâm Mộ Tịch lớn tiếng hỏi nhưng phát hiện thanh âm của mình bị giữ chặt tại cổ họng, giọng nói phát ra chỉ hai người họ mới có thể nghe thấy. Hơn nữa, vì để bảo vệ chuyện đời tư của bệnh nhân mà phòng khám này được xây cách âm vô cùng tốt.

"Bác sĩ Lâm thật dễ quên, ngay cả khách hàng cũ của mình mà cũng không nhớ". Bàn tay vẫn giữ chặt cổ kéo y đứng dậy lôi đến góc tường.

"Cậu có biết hôm đó khi cậu và Đại Nhâm "vui vẻ" ở phía sau, tôi ngồi đằng trước lái xe mà toàn thân nóng rực khổ sở đến thế nào không?"

Đồng tử Lâm Mộ Tịch đột nhiên co rút. Hai tay giơ lên nắm lấy bàn tay đang bóp chặt cổ mình.

"Thật ra cũng không có chuyện gì khác, chỉ là đại ca sai tôi đến đây xem cậu dạo này sống thế nào rồi". Dứt lời, hắn nhếch miệng cười, tay còn lại mau chóng luồn vào phía trong quần áo y.

Hành hạ như thế vẫn chưa đủ sao? Còn tiếp tục sai người tới đây quấy rối làm nhục mình. Cái người tên Mạnh Vãn Đình đó...

Lâm Mộ Tịch cười khổ, dùng sức gỡ bàn tay trên cổ mình ra.

"A aa...!!!". Tiếng kêu thảm thiết vang lên, hắn vội vàng buông tay xuống. Cũng may ở đây là bệnh viện, cho dù hắn có kêu thảm thiết hơn nữa, nếu không phải là tiếng của bác sĩ thì cũng sẽ không có ai tiến vào.

"Anh tên Tiểu Nhị phải không?". Lâm Mộ Tịch bình tĩnh ngồi xổm xuống.

Khuôn mặt kia đã dịn đầy mồ hôi lạnh, đôi mắt oán hận trừng trừng nhìn y.

Lâm Mộ Tịch thở dài một tiếng, kéo cổ tay hắn qua, Tiểu Nhị phút chốc kinh hoảng.

"Bác sĩ thật ra cũng không có bản lĩnh gì, chỉ là hiểu biết hơn về cấu tạo cơ thể con người, nếu không biết cách gây thương tích thì làm sao có thể chữa trị được!". Vừa nói, y vừa nhanh chóng bẻ lại cổ tay hắn kêu rắc một tiếng: "Anh đi đi, chuyện ngày hôm đó tôi cũng không muốn nhắc lại, anh cũng đừng đến đây tìm tôi nữa". Lâm Mộ Tịch đưa tay xoa xoa vết bầm trên cổ rồi ngồi xuống bàn làm việc.

Hắn nâng tay lên sững sờ nhìn y, một lúc sau mới tức giận hầm hầm bỏ ra ngoài.

"Không thể nào!". Mạnh Vãn Đình ngồi trên ghế sô pha lớn trước mặt Tiểu Nhị trêu chọc.

"Thật là, nhìn vẻ ngoài cậu ta mảnh khảnh lại đeo thêm một chiếc kính trông chẳng khác gì mấy tên thư sinh yếu đuối, không ngờ động tác lại nhanh nhẹn đến vậy". Tiểu Nhị cúi đầu thấp giọng.

Anh thu hồi ý cười trên mặt, yên lặng nghĩ: 'Cái này gọi là gì đây? Phản kháng? Hay khiêu khích?'.

"Cậu ta đeo kính sao?"

Tiểu Nhị gật đầu: "Có lẽ cậu ấy chỉ đeo kính trong lúc làm việc, ngày đó khi chúng ta bắt Lâm Mộ Tịch về không thấy cậu ta đeo".

Mạnh Vãn Đình quay sang hỏi tên còn lại: "Việc thông báo tuyển dụng đã chuẩn bị đến đâu rồi?".

Người nọ đưa tay vuốt cằm: "Đã chuẩn bị xong hết, thưa thiếu gia". Thái độ cung kính khác hoàn toàn so với Tiểu Nhị.

"Ba ba, hôm nay ma mi không đi cùng với chúng ta thật sao?". Tiểu Tĩnh thất vọng, bĩu môi hỏi.

Tiểu Tuyết ngồi xuống ôm lấy cục cưng nhỏ: "Hôm nay ma mi có việc phải ra ngoài, không thể đi chơi với Tiểu Tĩnh được, vậy nên tối nay ma mi sẽ về nhà thật sớm nấu thật nhiều đồ ăn ngon cho Tiểu Tĩnh có được không?".

Tiểu bảo bối không hề bị thức ăn lay chuyển, vẫn giữ nguyên cái mặt xị lắc lắc thân mình.

Lâm Mộ Tịch đón lấy cục cưng từ tay vợ, chờ cô đi rồi mới nhỏ giọng thì thầm: "Ma mi không có ở đây, ba ba sẽ đưa Tiểu Tĩnh đi chơi tàu lượn siêu tốc có được không nào?".

Tiểu Tĩnh sung sướng reo lên, còn y thì giả bộ cười khổ: "Nhưng mà con nhớ không được nói cho ma mi biết đấy, được không?".

Công viên trò chơi cuối tuần vô cùng đông đúc, muốn chơi trò nào đều phải xếp hàng dài chờ đợi, cũng may tiểu bảo bối nhà y rất ngoan, không có khóc lóc kêu gào gì cả.

"Thật là trùng hợp~". Sau lưng bỗng truyền đến tiếng nói của ai đó. Vừa mới cùng Tiểu Tĩnh đi hết một vòng tàu lượn, con bé vô cùng khoái chí còn hai chân y như muốn nhũn ra luôn rồi.

Lâm Mộ Tịch quay đầu lại. Là hắn!

Quần âu đen được là thẳng thớm, comple sang trọng tùy ý khoác bên ngoài chiếc áo sơ mi cũng màu đen huyền ảo, hai tay đút túi, mái tóc nhẹ nhàng lay động mang theo vẻ anh tuấn kiêu ngạo bất phàm. Phía sau có khoảng sáu, bảy người theo tới, lúc này hắn đang nghiêng đầu nhìn y, đôi mắt sâu thẳm như muốn nuốt chửng mọi thứ.

Mạnh. Vãn. Đình.

Trong lòng như có ai đó xiết chặt lại, theo phản xạ liền ôm Tiểu Tĩnh lùi về phía sau một bước.

Một trong số những kẻ kia đầu đầy mồ hôi cố nặn ra vẻ mặt tươi cười lên tiếng hỏi: "Vị này là bạn của Mạnh tiên sinh sao?".

Mạnh Vãn Đình không buồn quay đầu lại nói: "Mọi người đi những nơi khác xem xét trước đi, tôi muốn cùng "bạn" mình tâm sự đôi chút".

Bạn?! Lâm Mộ Tịch trong lòng cười lạnh.

Những người kia thật biết nghe lời, hắn ta chỉ vừa mới lên tiếng, bọn họ cũng không nói thêm câu nào mà lập tức rời đi ngay.

Mạnh Vãn Đình tiến lên phía trước một bước, y cũng theo đó mà lùi về sau.

Tiểu Tĩnh dường như phát hiện được điều gì đó, sợ hãi gọi: "Ba ba...".

Hắn bỗng nhiên nhếch mép mỉm cười, trước mặt Tiểu Tĩnh bắt lấy một tay y, tay còn lại nắm lấy khuôn mặt.

Cánh tay bị Mạnh Vãn Đình bóp chặt vô cùng đau đớn, Tiểu Tĩnh trong lòng bắt đầu run lên: "Ba ba!". Đôi mắt xinh đẹp phút chốc ngân ngấn lệ.

Y dùng sức giãy dụa, nghiêng người về phía sau để con bé dựa vào vai mình, cắn chặt môi nhìn chằm chằm kẻ kia: "Mạnh tiên sinh xin đừng làm vậy, Tiểu Tĩnh vẫn còn nhỏ". Y đè thấp giọng nói, cố gắng kìm nén lửa giận và... nỗi sợ hãi không thể kiềm chế đang xâm chiếm trong lòng.

"Ha ha...". Mạnh Vãn Đình đột nhiên ôm bụng cười lớn. Anh ghé sát đến mặt y nói: "Bốn tuổi là nhỏ, vậy sáu tuổi là rất lớn sao?".

Y sững sờ không thốt lên lời, cúi đầu nhìn mặt đất.

Người trước mặt nhẹ nhàng cười lạnh, sau đó âm thanh trở nên xa dần.

"Ba ba...". Tiểu Tĩnh nhỏ giọng lên tiếng: "Con muốn về nhà...".

"Không sao đâu. Ba ba đưa con đi chơi thêm mấy trò nữa nha". Y cố gắng mỉm cười trấn an con bé.

Tiểu Tĩnh ngẩng lên nhìn y rồi lại mau chóng cúi đầu: "Con muốn về nhà, con nhớ mẹ...".

-------------

"Tiểu Tĩnh, con muốn ăn gì nào". Lâm Mộ Tịch đứng trong phòng bếp nói vọng ra ngoài.

"Gì cũng được...". Tiểu bảo bối ỉu xìu, vẫn chưa quên được chuyện xảy ra khi nãy.

Ổn định lại tâm tình của bản thân, Lâm Mộ Tịch tháo tạp dề ngồi xuống bên cạnh cục cưng nhỏ: "Tiểu Tĩnh ngoan, chuyện vừa rồi lát nữa đừng để cho ma mi biết được không, ma mi nhất định sẽ lo lắng đó".

Tiểu bảo bối ngoan ngoãn gật đầu, sau đó hỏi: "Ba ba, người lúc nãy là ai vậy?".

Lâm Mộ Tịch trầm mặc một lát mới lên tiếng: "Đó là người xấu, Tiểu Tĩnh từ nay nếu nhìn thấy người đó thì phải tránh xa ra a".

Ngồi xuống cùng cục cưng chơi một hồi, trẻ con đúng là thật tốt, chỉ mới năm phút đồng hồ đã quên hết những chuyện vừa xảy ra. Y mỉm cười quay lại phòng bếp bắt đầu nấu bữa tối.

Có tiếng mở cửa.

"Ma mi! Ma mi!"

Lâm Mộ Tịch thở dài một một hơi, xoa xoa phần trán đang đau nhức.

"Mộ Tịch, em về rồi đây". Thanh âm Tiểu Tuyết lộ rõ sự vui mừng. Nhất định là đi phỏng vấn thành công. Y mang theo nét mặt tươi cười ra nghênh đón: "Anh biết là em sẽ làm được mà".

Cô nhào đến ôm y thật chặt: "Cuối tuần này em sẽ bắt đầu đi làm, tiền lương cơ bản là hai nghìn tệ, cộng thêm các loại thưởng khác nữa, một tháng cũng có thể kiếm đến bốn nghìn lận đó".

Lâm Mộ Tịch có chút sửng sốt: "Công việc gì mà lương cao vậy, nơi này đâu phải là thành phố lớn đâu?".

"Đây quả thực chỉ là một thị trấn nhỏ, nhưng công ty tuyển dụng của người ta là một công ty vô cùng lớn đó"

Y gật gật đầu: "Em cùng Tiểu Tĩnh nghỉ ngơi chờ anh một chút, cơm sẽ có ngay thôi!". Y ôm Tiểu Tuyết cười đến ngọt ngào rồi quay sang nói với bảo bối: "Ba ba đem ma mi giao cho con đó".

Trong phòng bếp phút chốc truyền đến hương thơm ngào ngạt, phía ngoài phòng khách là tiếng nô đùa của bà xã với cục cưng, Lâm Mộ Tịch cố gắng đem những chuyện xảy ra ở công viên giải trí chìm vào quên lãng...

CHƯƠNG 5

Edit: Luna Tan

"Ba ba, Hinh Hinh đi đâu rồi?". Tiểu Tĩnh nước mắt dàn giụa, mếu máo khóc hỏi y, Lâm Mộ Tịch vội vàng chạy đến lau đi nước mắt cho con bé, chỉ một ngón tay về phía sau nói:

"Hinh Hinh không phải đang ở đây sao?"

Cục cưng nhỏ ngừng khóc nhìn phía sau y, đột nhiên kêu lên sợ hãi: "Người xấu!".

Lâm Mộ Tịch lập tức quay đầu lại, người đàn ông kia đang vươn tay đến...

Mạnh Vãn Đình!

"Ông xã, mau tỉnh, tỉnh lại, anh bị sao vậy? Mộ Tịch?"

Người bị ai đó lay mạnh, y giật mình choàng tỉnh, mở to hai mắt nhìn Tiểu Tuyết đang vô cùng lo lắng.

"Mộ Tịch, anh không sao chứ? Gần đây em thấy hình như anh luôn gặp phải ác mộng". Cô đưa tay lên định chạm vào mặt y.

Lâm Mộ Tịch hất mạnh bàn tay kia không một chút nghĩ ngợi.

"Mộ Tịch, anh......". Tiểu Tuyết có chút sững sờ không kịp phản ứng.

Vừa mới lấy lại tinh thần, y đột nhiên vội vã ôm chầm cô vào lòng hết lời xin lỗi: "Xin lỗi em, Tiểu Tuyết, vừa rồi anh vẫn chưa tỉnh ngủ nên mới......".

Tiểu Tuyết mỉm cười dịu dàng, chớp chớp đôi mắt anh đào xinh đẹp: "Không sao đâu, hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm nên tâm trạng đang rất vui vẻ!".

Lâm Mộ Tịch âu yếm nhìn người trong ngực, ánh nắng sớm mai chiếu rọi lên khuôn mặt nõn nà của cô tạo nên một cảnh đẹp vô cùng hiếm thấy. Đôi mắt to tròn mọng nước, cánh môi thắm đỏ yêu kiều, mái tóc lòa xòa chưa kịp chải chuốt buông xã xuống hai vai, xương quai xanh tinh xảo mập mờ ẩn hiện sau lớp áo......

Một người phụ nữ đẹp luôn mang đến cho người khác cảm giác... ý loạn tình mê.

Tiểu Tuyết thấy rõ ý đồ trong mắt ai kia liền đỏ mặt, thẹn thùng...

"Ỗng xã, hôm nay em phải đi trước rồi". Cô vừa đi giày vừa nói, vẫn không quên liếc nhìn Tiểu Tĩnh đang đứng trốn sau lưng chớp mắt nhìn mình: "Buổi tối anh đừng quên đến đón Tiểu Tĩnh nhé!".

"Em đâu cần lần nào cũng phải nhắc anh như vậy". Lâm Mộ Tịch bất đắc dĩ cười: "Anh đã từng đến đón con muộn chưa? Không tin em cứ thử hỏi Tiểu Tĩnh mà xem!".

Tiểu Tuyết bĩu môi: "Ai mà biết được anh có lấy cái gì gì đó như... tàu lượn siêu tốc ra để hối lộ con bé không cơ chứ?".

Y tức cười, quay đầu lại nhìn tiểu bảo bối, không ngờ con bé đã nhanh chân chuồn trước từ lúc nào rồi.

Đúng là không nên tin lời trẻ con hứa mà. Lâm Mộ Tịch cảm khái bước chân vào cửa bệnh viện.

"Thầy Lâm, viện trưởng nói chiều nay có một cuộc hội chẩn rất quan trọng, sau khi khám xong thầy mau chóng qua đó nhé". Cô bác sĩ thực tập tên Lý Nhan lên tiếng nhắc nhở.

"Thầy biết rồi...... Tiểu Lý, hôm nay có một người bạn của thầy đến khám nhưng giờ thầy hơi bận một chút, em lấy trước giùm thầy một số nhé, tên là Dung Kiếm Bình"

"Được ạ"

Giờ khám bệnh trực tiếp rất nhanh đã đến, thẳng đến tận trưa vẫn toàn là người bệnh, y mải miết bận rộn mãi đến một giờ chiều mới được nghỉ ngơi đôi chút. "Cái tên Kiếm Bình ngu ngốc này, giờ còn chưa tới, chỉ e tôi có muốn cũng không đủ thời gian để khám cho cậu mất". Lâm Mộ Tịch tranh thủ chút thời gian hiếm hoi lấy hộp cơm ra ăn qua loa cho xong bữa thì Lý Nhan đột nhiên chạy tới: "Thầy Lâm, viện trưởng kêu thầy đến phòng hội chẩn ngay đấy".

"Thầy lập tức qua ngay đây". Y vội vàng lau miệng, đem hộp cơm mới ăn một nửa quẳng sang bên, nhanh chóng khoác áo blouse trắng chạy tới phòng hội chẩn.

"Tiểu Lâm, cậu đến rồi. Vị này chính là bệnh nhân cần hội chẩn ngày hôm nay". Trong bệnh viện, Bác sĩ Hoàng luôn coi y như con trai của mình mà quan tâm, chiếu cố. Ông chỉ tay vào người đang nằm tựa lưng trên giường, xung quanh có vài vệ sĩ đứng canh chừng.

Nhìn xuyên qua bức tường người, một thân màu đen đập thẳng vào mắt.

Mạnh Vãn Đình!

Anh ta thản nhiên như không có chuyện gì, tiến về phía y cười nói: "Bác sĩ Lâm, chúng ta lại gặp nhau rồi".

"Mạnh tiên sinh, ngài vẫn khỏe chứ?". Y bình tĩnh chào đáp lại.

"Gì vậy? Hai người biết nhau sao?". Bác sĩ Hoàng hiếu kỳ chen lời.

"Đâu chỉ là quen biết suông, cậu ấy và một người trong công ty tôi còn có quan hệ vô cùng gần gũi nữa...". Hắn ta mỉm cười bí hiểm.

"Vậy thì tốt quá rồi! Tiểu Lâm mới chuyển từ thành phố lớn đến đây, bất kể là bằng cấp hay y thuật của cậu ấy đều là tốt nhất nên cậu cứ việc yên tâm...". Bác sĩ Hoàng bắt đầu lải nhải, khoe khoang với vị đại gia đang đứng trước mắt mình.

"Vậy cứ để cậu ấy khám cho tôi là được". Mạnh Vãn Đình không để ông nói hết, lạnh lùng lên tiếng cắt ngang.

"Sao?"

"Tôi nói, cứ để cậu ấy ở lại, còn các người ra ngoài trước đi"

"Được được...". Bác sĩ Hoàng lau lau mồ hôi trên trán, xoay người rời đi, trước khi ra còn không quên ghé sát tai y thì thầm nói: "Đây là khách hàng rất lớn của bệnh viện, cậu làm việc cho thật tốt nhé...".

Cánh cửa sau lưng phút chốc bị khóa lại, trong phòng chỉ còn anh, y và hai người vệ sĩ.

"Mau đến đây". Mạnh Vãn Đình nheo nheo đôi mắt.

Lâm Mộ Tịch hơi nhíu mày đi đến kéo ghế ngồi xuống.

"Mạnh tiên sinh, ngài cảm thấy có chỗ nào không được thoải mái?". Y cầm giấy bút lên bắt đầu ghi chép.

"Làm việc trong thời gian dài khiến cổ cảm thấy có chút nhức mỏi". Anh lười biếng trả lời.

Y chăm chú ghi chép rồi cầm lấy một chiếc gối lót kê dưới cổ anh bắt đầu kiểm tra tỉ mỉ.

"Chỗ này có đau không? Còn chỗ này......"

Đưa tay lần lượt ấn xuống các huyệt phía sau gáy, lúc di chuyển đến trước ngực, Mạnh Vãn Đình đột nhiên kêu "A!" một tiếng.

Không để ý đến sự khoa trương của anh, y bắt đầu giải thích: "Cơ thể Mạnh tiên sinh là do làm việc quá căng thẳng mới trở nên như vậy, chỉ cần mát xa một chút rồi thoa thuốc lên là được". Y dừng lại một lúc mới tiếp tục: "Một chút bệnh nhỏ này không cần thiết phải đến hội chẩn hay nằm viện, anh về nhà mua một ít thuốc uống sẽ tốt hơn".

Đột nhiên vai trái nhói lên đau đớn, một tên vệ sĩ đi đến tóm lấy cánh tay y đè xuống thật mạnh.

Mạnh Vãn Đình vươn người ngồi dậy: "Cậu rất giỏi, ngay cả tôi cũng dám ra tay a".

Lâm Mộ Tịch cười nhạt một tiếng: "Cổ anh giờ đã đỡ đau hơn rồi chứ?".

Người kia chăm chú nhìn y, hồi lâu mới nhếch miệng cười: "Chẳng phải cậu nói muốn mát xa cho tôi sao? Mau bắt đầu đi".

Tên vệ sĩ lập tức buông tay y ra, Lâm Mộ Tịch yên lặng ngồi xuống bắt đầu xoa bóp cho Mạnh Vãn Đình.

Một bàn tay từ phía sau đột nhiên ngả ngớn, lần mò luồn vào trong áo...

Không thể nhịn được nữa, y tức giận vụt dậy vung một quyền đấm thẳng vào mặt tên vệ sĩ. Tên kia vội vàng né tránh, kẻ còn lại mau chóng chạy tới giữ chặt hai cánh tay mặc cho y cố sức giãy giụa cũng không sao thoát ra được, Mạnh Vãn Đình yên lặng ngồi dậy từ trên giường bước xuống...

"Ba!"

Một cái tát hung hăng đánh thẳng lên mặt mạnh đến nỗi khiến Lâm Mộ Tịch ngã nhào vào ngực người sau lưng, tóc tai lòa xòa rơi xuống trước trán, trước mắt một mảnh đen kịt, lỗ tai ong ong, gò má nóng ran như lửa đốt, máu từ khóe miệng từ từ chảy xuống.

Hai tay bị đám vệ sĩ phía sau giữ chặt, dùng sức đẩy ngã xuống trước mặt Mạnh Vãn Đình.

Y mỉm cười thê thảm, chật vật đứng dậy, quay đầu sang một bên không hề phản kháng.

"Đừng nghĩ thấy tôi có chút ôn hòa thì cậu có thể phản kháng!"

Hắn túm chặt lấy gáy y, kéo lên ép phải đối diện với mình.

"Số phận của tôi và cậu đều giống nhau cả thôi, cậu vĩnh viễn cũng không thể phản kháng được đâu!". Gương mặt anh tuấn trước mắt cười đến điên cuồng khiến y một mảnh mơ hồ, khó hiểu.

"Buông cậu ta ra, cổ tôi vẫn còn thấy hơi mỏi". Mạnh Vãn Đình nhanh chóng khôi phục lại vẻ lười nhác nằm lại lên giường.

Bị người khác hung hăng đẩy đến phía trước, Lâm Mộ Tịch đưa tay chạm lên gương mặt sưng đỏ của mình.

"Nhanh lên, không nghe thấy đại ca nói gì sao?"

Yên lặng trở lại vị trí cũ, để mặc khóe miệng vẫn đang rỉ máu, Lâm Mộ Tịch tiếp tục mát xa cho kẻ kia.

Hắn quay đầu lại, ánh mắt vô cùng khinh miệt: "Bày ra bộ dạng như vậy là đang muốn được bọn họ thương tiếc sao?".

"Mạnh tiên sinh dù sao cũng là một ông chủ lớn, chẳng lẽ chỉ biết dùng đến phương pháp hạ lưu như vậy?!"

Tên vệ sĩ phía sau ngay lập tức thụi một đấm thật mạnh vào bụng y, cả người và ghế ngã nhào xuống nền đất. Lâm Mộ Tịch cắn chặt khớp hàm cố gắng chịu đựng đau đớn đang kịch liệt dồn đến từ phía dạ dày tới...

Mạnh Vãn Đình chậm rãi nói: "Đối phó với loại bác sĩ hạ lưu như cậu chỉ cần dùng đến phương pháp hạ lưu đó thôi".

Bác sĩ hạ lưu? "Ha ha...". Cả người ngã sóng xoài cười đến run rẩy.

"Đứng dậy, tiếp tục". Hắn thấp giọng lên tiếng, không để cho bất cứ ai chen lời mình.

Y cố gắng gượng, lết mình đến bên giường tiếp tục đứng mát xa.

Một giờ qua đi.

"Được rồi". Y nói.

Mạnh Vãn Đình dường như đang ngủ mới bắt đầu chậm rãi mở hai mắt ra.

Lâm Mộ Tịch vẫn đứng nguyên như trước, đầu hơi nghiêng về một phía.

"Nhớ kỹ, lần sau nếu không đánh nổi người khác thì nên biết điều mà ngậm miệng lại!" Hắn cười lạnh lùng tiêu sái bước ra khỏi phòng.

Âm thanh âm ĩ ngoài cửa nhanh chóng truyền vào:

"Mạnh tiên sinh cảm thấy thế nào rồi? Khỏe hơn rồi chứ?"

"Mạnh tiên sinh có thấy đỡ hơn chút nào không? Tay nghề của Bác sĩ Lâm rất tốt phải không?"

Xung quanh bỗng chốc im bặt lại, chỉ nghe thấy tiếng nói của Mạnh Vãn Đình: "Tay nghề cũng được đấy, chỉ tiếc thái độ không được tốt cho lắm".

Lâm Mộ Tịch phút chốc một mảnh thê lương.

"Tiểu Lâm, cậu bị sao vậy?!". Bác sĩ Hoàng vừa bước vào lại được một phen sửng sốt.

Gò má sưng đỏ, khóe miệng còn vương vết máu, quần áo xộc xệch như vừa bị ai đó ẩu đả. Bộ dạng vô cùng thê thảm, y đưa hai tay ôm chặt lấy dạ dày đang đau âm ỉ được Bác sĩ Hoàng đỡ về phòng làm việc. Mọi người trong viện trông thấy đều không tránh khỏi kinh ngạc......

"Mộ Tịch, mình chờ cậu đã hơn nửa giờ rồi đấy...". Cửa phòng vừa mở ra liền nghe thấy giọng nói của Dung Kiếm Bình.

Cậu phút chốc sững sờ rồi lập tức quay sang hỏi: "Chú Hoàng, cậu ấy bị sao vậy......?".

Bác sĩ Hoàng đưa tay đóng cửa lại, cùng Dung Kiếm Bình dìu y ngồi xuống rồi mới tiếp tục: "Vừa rồi có một nhà đầu tư lớn đến khám, hình như có địa vị rất cao thì phải, ngay cả thị trưởng cũng cho người gọi đến nói chúng ta nhất định phải làm hài lòng người này...... Bọn họ đích thân yêu cầu Tiểu Lâm tới khám, cũng chỉ để một mình cậu ấy ở lại, hơn một tiếng sau trở ra thì đã thành ra như vậy rồi, aizz......".

Lâm Mộ Tịch im lặng lắng nghe, cố gắng chịu đựng đau đớn nơi dạ dày.

"Chú Hoàng, chú cứ quay lại làm việc trước đi, cháu sẽ ở đây chăm sóc cho Mộ Tịch"

Bác sĩ Hoàng đi đến trước tủ lấy ra mấy lọ thuốc để lên mặt bàn, sau đó vỗ nhẹ lên vai y rồi mới xoay người ra khỏi cửa.

"Là người lần trước phải không?".

Y gật gật đầu.

"Lần này bọn họ có......"

Lâm Mộ Tịch lắc đầu cười khổ: "Không đâu, chỉ là động tay động chân chút thôi".

"Cậu định làm thế nào đây?"

"Không có việc gì, mấy nhà đầu tư thường chỉ nán lại một thời gian rồi sẽ đi, cứ nhẫn nhịn một chút là được"

Hai người nhất thời lâm vào trầm mặc, cả hai đều hiểu người này tuyệt đối là kẻ không thể trêu vào nên đành nhìn nhau cười khổ.

"Để mình thoa thuốc cho cậu"

"Nếu mình nhớ không nhầm, hình như cậu mới là người cần khám thì phải. Bệnh đau dạ dày lại tái phát sao?"

Dung Kiếm Bình gật gật: "Mình đến là để nhờ cậu kê lại đơn thuốc lần trước".

"Cậu nên uống thuốc đúng giờ một chút đi...... Lát nữa cậu có thời gian không, cùng mình đi đón Tiểu Tĩnh?"

"Được rồi, để mình bôi thuốc cho cậu trước đã rồi hẵng nói"

Cậu lại khôi phục vẻ tươi cười như trước, cầm lọ thuốc đi tới phía y.

CHƯƠNG 6

Edit: Luna Tan

"Mộ Tịch, anh làm sao vậy?". Tiểu Tuyết nhìn thấy gương mặt sưng đỏ của y liền vội vàng chạy tới.

"Gặp phải một tên bệnh nhân côn đồ!". Kiếm Bình tức giận nói.

Ánh mắt cô tràn ngập lo lắng, y mau chóng mỉm cười trấn an: "Không sao đâu, có bác sĩ nào chưa từng một lần cãi nhau với bệnh nhân chứ?".

"Vậy nên mình mới không muốn làm bác sĩ đó!". Kiếm Bình cười nói: "Mộ Tịch không sao đâu em dâu, buổi trưa cậu ấy mới ăn được một chút, giờ để cậu ấy ăn thêm trước đã". Tiểu bảo bối từ đâu chạy đến chen lời vào: "Ma ma, con cũng thấy đói bụng a~".

"Tiểu Tĩnh ngoan, mẹ sẽ dọn cơm lên ngay đây, con chờ một chút nhé". Cô đi đến bên cạnh vuốt khẽ lên khuôn mặt y rồi thở dài, xoay người vào phòng bếp.

"Mộ Tịch, gần đây thật ra đã xảy ra chuyện gì vậy?". Buổi tối khi đã chăn ấm nệm êm, Tiểu Tuyết mới lên tiếng hỏi.

"Chuyện gì là sao?"

Cô vươn người ngồi dậy: "Không đúng, nhất định anh đang giấu em chuyện gì đó, từ trước đến nay anh chưa từng đánh nhau với người khác, cũng chưa từng gây gổ với bệnh nhân bao giờ, hai việc này chắc chắn có liên quan đến nhau!".

Lâm Mộ Tịch âm thầm cười khổ thầm nghĩ vợ mình quả thật là người phụ nữ sắc sảo nhưng trên mặt vẫn không đổi sắc: "Em nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là mới chuyển đến nơi này chưa lâu, vẫn chưa thích ứng được thôi".

"Chúng ta chuyển đến đây cũng đã một năm rồi...... như thế nào còn chưa thích ứng được?"

Phụ nữ thật là... thật biết cách khiến người khác đau đầu mà!

"Còn nữa, gần đây anh thường xuyên gặp phải ác mộng, còn nhiều hơn cả lúc trước... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"... Không có gì, chỉ là công việc không được như ý cho lắm, tậm trạng không tốt nên mới đánh nhau với người ta. Đang từ trên mây rớt thẳng xuống nơi này... thật sự vẫn chưa thể chấp nhận được. Gần đây anh thường nhớ tới công việc trước kia...". Y ôm Tiểu Tuyết vào lòng nói: "Ở thành phố lớn tuy rằng thu nhập cao nhưng chi tiêu cũng rất tốn kém, không giống ở đây......nhưng như vậy cũng tốt".

Cô vòng tay ôm lại: "Chỉ cần cả nhà chúng ta hạnh phúc bên nhau là được rồi... Hôm nay em đến làm ở công ty mới, công việc đúng là vô cùng bận rộn nhưng môi trường làm việc lại rất được. Em đã cùng người ta ký hợp đồng một năm, nếu làm tốt có thể sẽ được ký tiếp. Kể từ giờ chúng ta không cần phải lo lắng quá nhiều, anh đừng để ý những chuyện đã qua nữa".

Đừng để ý nữa...

Trên đường đi đến bệnh viện, Lâm Mộ Tịch vẫn nghĩ tới lời nói tối qua của vợ mình. Tiểu Tuyết nói không sai, chỉ cần cả nhà có thể hạnh phúc bên nhau đã là tốt lắm rồi.

Vừa mới bước vào nơi làm việc, mọi người trong viện đều đổ dồn nhìn về phía y. Đến cửa phòng, cậu bác sĩ thực tập Lý Nhan ấp a ấp úng nói: "Thầy Lâm, viện trưởng gọi thầy lên gặp đấy...".

"Được rồi". Lâm Mộ Tịch khoác áo blouse trắng vào, vội vàng đi tới phòng viện trưởng.

"Không biết viện trưởng tìm cháu có việc gì không?"

"Tiểu Lâm à...". Viện trưởng liếc mắt nhìn y, do dự một lúc rồi mới nói: "Cậu và cái vị Mạnh tiên sinh kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sáng sớm hôm nay, ngài thị trưởng có gọi điện tới nói Mạnh tiên sinh đang rất tức giận......".

Y yên lặng quay đầu sang hướng khác, có những chuyện không thể giải thích rõ ràng, ví dụ như cái chết của Mạnh Vãn Hinh.

"Tiểu Lâm, cậu cũng biết đấy...... Những người có thân phận như Mạnh tiên sinh, người như chúng ta không thể dễ dàng đắc tội được đâu. Anh ta đến đầu tư vào cái thị trấn nhỏ bé này đã là một việc thiện rất lớn rồi, vị trí chủ tịch tập đoàn Hoàng Đại cho dù ở trong hay ngoài nước lớn như thế nào cậu cũng......".

"Hoàng Đại? Anh ấy là chủ tịch tập đoàn Hoàng Đại sao?". Y mơ hồ hỏi lại người trước mặt.

"Nếu không cậu nghĩ tại sao cậu ta lại có cái giá đắt như vậy?". Viện trưởng lắc lắc mái đầu đã ngả màu hoa râm.

Lâm Mộ Tịch ảm đạm gật gật: "Thật xin lỗi, lời chú nói cháu đã hiểu, từ giờ cháu sẽ chú ý hơn".

"Còn nữa...... Mạnh tiên sinh muốn cậu tối nay đến biệt thư riêng để khám, thấy bảo cổ cậu ta lại bị đau nữa, tuy nhiên...... Nhưng dù sao ở đây y thuật của cậu vẫn là tốt nhất. Đây là địa chỉ cậu ta đưa tới"

Trong đầu một mảnh trống rỗng, đưa tay nhận lấy tờ giấy kia.

Buổi tối? Biệt thư riêng?

Y cầm chặt tờ giấy trong tay, bước ra khỏi phòng, trang giấy trắng đã bị vò nát đến thảm thương.

"Tiểu Tuyết, hôm nay anh phải đến khám tại nhà cho một chủ đầu tư mới của bệnh viện...... Cũng không biết ông ấy mắc phải bệnh gì, tối nay chưa chắc sẽ về được. Hôm nay Tiểu Tĩnh không có tiết học ngoại khóa, em đến đón con sớm một chút nhé"

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ôn nhu săn sóc. Sau khi ngắt máy, y nhét điện thoại vào túi, hai tay đẫm mồ hôi lạnh nắm chặt lấy vô lăng.

Con đường này có chút quen quen...... Y cười khổ lái thẳng về phía trước, đưa xe đỗ vào ga ra.

Hai chiếc ô tô hai bên đều thuộc vào hàng nhãn hiệu nổi tiếng, vừa mới dừng lại liền có người đi tới mở cửa thay y.

"Bác sĩ Lâm, đã lâu không gặp, cậu vẫn xinh đẹp như ngày nào~". Y ngẩng đầu lên, người đứng bên cạnh chính là Tiểu Nhị, ánh mắt bỡn cợt đang đảo loạn trên người y.

Lâm Mộ Tịch xấu hổ nghiêng đầu tránh sang hướng khác.

"Hôm nay cậu đến đây với tư cách bác sĩ, vậy mời đi hướng này"

Dọc theo hoa viên, ngang qua vòi phun nước, y kinh ngạc nhìn khung cảnh xa hoa tách rời khỏi cái thị trấn nhỏ bé, giản dị này. Tiểu Nhị bĩu môi khinh thường: "Thế này đã là gì, so với mấy biệt thự khác của đại ca thì thứ này chẳng đáng là bao. Ở cái nơi tồi tàn này không tìm nổi cái gì tốt cả, chỉ đành tùy tiện lắp đặt vài thứ khang trang lại đôi chút, dù sao cũng không nán lại nơi này quá lâu".

Không nán lại quá lâu? Chỉ mới chìm vào suy nghĩ một lúc đã tới nơi rồi.

Đi đến căn phòng ở tầng hai, Tiểu Nhị gõ gõ cửa: "Đại ca, Bác sĩ Lâm đã đến rồi".

Trong phòng truyền ra âm thanh lười biếng: "Vào đi".

"Làm việc cho tốt nha". Tiểu Nhị thâm ý mỉm cười.

Lâm Mộ Tịch đưa tay đẩy cửa, Mạnh Vãn Đình đang mặc một chiếc áo ngủ màu vàng nhạt ngồi trên ghế dựa bên cửa sổ, trong tay cầm một tờ báo...

"Mau tới xem qua cho tôi một chút, cổ lại thấy đau rồi"

Y bước đến bên cạnh, đặt hòm thuốc xuống mặt đất. Mạnh Vãn Đình khi ở nhà rất khác so với bình thường, không còn một thân màu đen thẳng tắp, không có vệ sĩ đi theo bên cạnh, khuôn mặt cũng nhu hòa hơn đôi chút làm bớt đi phần nào cảm giác áp bách thường ngày. Mái tóc anh hơi rối, cả người lười biếng nằm tựa lên ghế giống như không hề có một chút công kích nào cả.

Lâm Mộ Tịch không lên tiếng, đi thẳng đến phía sau bắt đầu kiểm tra.

"Vẫn là chỗ đau lần trước, cứ mát xa cho tôi một lúc là được". Mạnh Vãn Đình nhắm mắt lại hưởng thụ.

Trong lòng y thoáng chốc thả lỏng, có lẽ anh ta thật sự chỉ gọi y tới để khám bệnh.

Vứt bỏ tạp niệm chất chứa trong đầu, Lâm Mộ Tịch đặt hết tâm tư vào việc trị liệu. Một giờ mau chóng qua đi, đang chuẩn bị dừng tay lại thì Mạnh Vãn Đình đột nhiên lên tiếng: "Cứ tiếp tục đi, khi nào tôi nói thì mới được dừng!".

"Mạnh tiên sinh, phương pháp trị liệu này không nên thực hiện quá lâu......"

"Cậu không nghe thấy gì sao?". Âm thanh trầm thấp đầy uy hiếp.

Chỉ cần anh không sợ đau thì tôi sẽ tiếp tục. Lâm Mộ Tịch giữ nguyên lực đạo tiếp tục mát xa tiếp, vốn cứ nghĩ rằng cùng lắm chỉ nửa giờ nữa Mạnh Vãn Đình sẽ kêu y dừng lại, thế nhưng anh ta dường như đang ngủ...... Hai giờ nữa lại qua đi, nháy mắt đã tới chín giờ, cả cánh tay y như muốn rã rời, vừa mỏi vừa nhức, ngón tay không còn chút sức lực nào nữa, khắp người đổ đầy mồ hôi, ngay cả trên kính cũng lấm tấm hơi nước.

Cắn chặt môi dưới không muốn để cho Mạnh Vãn Đình nghe thấy hơi thở bất ổn của mình.

"Chịu không nổi nữa?". Anh ta chậm rãi mở ra hai mắt.

"Nếu Mạnh tiên sinh chịu không nổi nữa, tôi sẽ dừng lại". Lâm Mộ Tịch cố tình chỉnh lại lời nói của anh.

Mạnh Vãn Đình từ từ ngồi dậy, không thèm nhìn mà giáng thẳng một cái tát tới.

Y vội nghiêng đầu né tránh.

Ánh mắt đen kịt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào mình khiến Lâm Mộ Tịch không khỏi lùi về phía sau mấy bước.

"Mạnh tiên sinh, nếu như ngài cảm thấy phiền, tôi xin phép được về trước"

Anh ta khẽ cười: "Bác sĩ Lâm thật là ngây thơ, cậu nghĩ tôi vì cái gì mới phải lặn lội ngàn dặm xa xôi đến cái thị trấn heo hút này hả?".

Cố gắng đè nén sợ hãi không ngừng dâng lên, chậm rãi di chuyển về phía lò sưởi bên cạnh......

"Tội lỗi cậu đã gây ra, phải tự tìm cách mà trả!". Mạnh Vãn Đình từng bước, từng bước tiến đến. Y cắn chặt môi, xoay người nắm lấy giá nến quăng mạnh về phía người kia, sau đó lập tức nhanh chân chạy về phía cửa...

CHƯƠNG 7

Edit: Luna Tan

Sau lưng truyền đến thanh âm giá nến rơi xuống mặt đất cùng một tiếng cười lạnh.

Lâm Mộ Tịch liều mạng chạy đến cửa thì bị một cánh tay đột nhiên bắt lấy, tiếng bước chân lộn xộn khắp nơi bắt đầu dồn đến.

Quả nhiên lại bị đẩy đến trước mặt Mạnh Vãn Đình, anh ta phất tay cho người đang đè y xuống lui ra ngoài.

"Cậu đánh gục tôi, tôi sẽ thả cậu". Anh ngạo nghễ đứng trước mặt y tuyên bố.

Lâm Mộ Tịch khẽ cười, y tự biết mình không phải đối thủ của anh ta, nhưng cũng không thể để mặc Mạnh Vãn Đình muốn làm gì thì làm được.

Nghĩ như vậy, y duỗi tay vung mạnh một đấm về người phía trước.

Anh ta khinh miệt mỉm cười, phút chốc bắt lấy tay y, bẻ ngoặt về phía sau lưng.

"Tôi còn tưởng cậu lợi hại thế nào chứ?". Ghé sát vào tai y nói, dùng lực thô bạo kéo Lâm Mộ Tịch đứng dậy.

"Các người ra ngoài hết đi". Mạnh Vãn Đình quay đầu ra lệnh cho đám vệ sĩ vừa mới chạy tới.

Trong phòng rất nhanh không còn một bóng người. Anh túm chặt lấy cằm y nâng lên rồi hung hăng tát mạnh một phát. Chiếc kính không gọng trên mắt bị hất văng ra xa, đập vào tường, vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Lâm Mộ Tịch ngã rầm xuống mặt đất, khóe miệng rách ra, máu chảy xuống văng cả lên đệm lẫn sàn nhà.

Hai tay chống đỡ lấy thân thể, cố gắng ngước lên: "Mạnh tiên sinh, anh đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng...... Tất cả những chuyện anh đã làm...... Rốt cuộc anh còn muốn thế nào nữa?".

Nụ cười trên mặt nhanh chóng tiêu tan, Mạnh Vãn Đình đưa mũi chân nâng lên khuôn mặt Lâm Mộ Tịch, y hất tay đẩy ra, không thể ức chế nổi lửa giận trong lòng mà thét lớn: "Mạnh Vãn Đình, anh đừng có khinh người quá đáng quá!".

"A? Muốn phản kháng sao?". Anh cúi người ngồi xuống nhìn y, Lâm Mộ Tịch trấn định tinh thần, dùng hai ngón tay kẹp chặt lưỡi dao giải phẫu đã chuẩn bị từ trước thẳng hướng mặt anh đâm tới.

Mạnh Vãn Đình rất nhanh giơ tay ra đỡ, một hàng máu nhỏ trào ra.

Đợi đến khi cánh tay kia buông xuống thì trong mắt người nọ đã ngập đầy một mảnh hắc ám. Bàn tay thô ráp tức giận siết chặt lấy cổ y, hô hấp thoáng chốc trở nên khó khăn vô cùng, lưỡi dao trên tay rơi xuống, vô lực nắm lấy cánh tay đang bóp lấy cổ mình.

"Thủ đoạn của bác sĩ Lâm cũng rất khá a, muốn khiến cho hai anh em Mạnh gia chúng tôi đều chết dưới tay cậu sao?"

Những lời này như nhát dao chí mạng đâm thẳng vào tim y, vô cùng bén nhọn, đau đớn cùng lạnh lẽo đến run rẩy. Khó khăn hớp lấy không khí bên ngoài, tự mình buông lỏng cánh tay xuống: "Thật xin lỗi...... Tôi đã......đã quên... mất...... anh chính là... anh trai của Mạnh Vãn Hinh".

"Quên?!". Mạnh Vãn Đình lần đầu tiên không khống chế nổi cảm xúc của bản thân, trong mắt vằn lên tơ máu gầm rống lên.

Lâm Mộ Tịch nhắm hai mắt lại, yên lặng chờ đợi sự trừng phạt đang ập đến.

Mạnh Vãn Đình thô bạo kéo lết y trên mặt đất rồi quăng mạnh lên giường lớn trong phòng.

Y nỗ lực khắc chế kinh hoảng không ngừng trỗi dậy, quay đầu lại nhìn...... Trên tay anh ta nắm chặt một sợi dây thừng...

"Trước đây không nghĩ tới cậu lại xinh đẹp đến vậy, dù sao ở cái thị trấn tồi tàn này cũng chẳng kiếm được cô gái nào dễ nhìn cả, đành phải dùng tạm Bác sĩ Lâm thay thế rồi". Lâm Mộ Tịch bật dậy muốn đẩy anh ra liền nhận được một cú đấm thật mạnh vào bụng, y lập tức co rúm người lại, tê liệt ngã xuống giường, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.

Trong lúc mê man, y thấy Mạnh Vãn Đình đem dây thừng cột chặt hai tay mình lại trói lên đầu giường, cả người bị đặt úp sấp xuống lớp ga mềm mại. Quần áo bị xé rách, lưng trần lồ lộ hiện lên, cả giày và tất cũng bị giật xuống.

Khắp người một mảnh lạnh lẽo khiến y không khỏi rùng mình.

"Sợ sao?". Lời còn chưa dứt, dục vọng cương cứng nóng rực đã đặt lên huyệt khẩu, chỉ trong nháy mắt liền xuyên thẳng vào cơ thể bên dưới.

"A!". Đau đớn đột ngột ập đến khiến y hét lên thảm thiết, sau đó cắn chặt môi dưới không để cho mình phát ra thêm bất cứ thanh âm nào.

"Sao không kêu tiếp?". Ghé xuống thì thầm bên tai hỏi. Lâm Mộ Tịch không dám trả lời, chỉ sợ vừa hé miệng ra sẽ khiến thanh âm rên rỉ thoát khỏi cổ họng.

Mạnh Vãn Đình cũng không hỏi lại, hai tay giữ chặt lấy hông y mạnh mẽ tiến vào, mật đạo chật hẹp vừa mới khép lại lần nữa bị xé toạc ra, hậu huyệt khô khốc cố gắng nuốt lấy côn thịt to lớn kinh người, cho dù lúc trước đã từng trải qua tra tấn như vậy một lần nhưng cái loại đau đớn nhục nhã này không sao quen được.

"Mau kêu lên......". Nhẹ nhàng nói khẽ một câu, sau đó thô bạo dùng sức mạnh mẽ đỉnh đến nơi sâu nhất mà va chạm.

Lâm Mộ Tịch đem mặt vùi vào trong nệm, thân thể đau đớn run rẩy nhưng vẫn cắn chặt môi không kêu một lời. Anh duỗi tay nắm lấy tóc y giật ngược lên, không cho phép kẻ này trốn tránh.

Thật hình cường tráng đè nặng bên trên khiến y ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn vô cùng, tóc bị nắm chặt lôi kéo, tiếng nước dâm mỹ liên tục truyền đến, mỗi lần tiến vào cơ thể đều mang đến cảm giác buồn nôn cùng thống khổ. Tốc độ ma sát kịch liệt khiến cho tràng bích nóng như thiêu đốt. Cả người lắc lư lên xuống không khác nào chiếc thuyền nhỏ vô lực lạc trong giông bão.

"Bác sĩ Lâm, cảm giác trên giường tuyệt lắm phải không?"

Mạnh Vãn Đình vừa gấp gáp chuyển động còn không quên buông lời nhục nhã. Người nằm bên dưới từ lâu đã vô lực trả lời, chỉ có thể để mặc cho người khác giễu cợt.

Bàn tay giữ chặt tóc y đột nhiên buông ra, mò xuống phía dưới nắm lấy côn thịt mềm nhũn đùa bỡn.

"Bác sĩ Lâm, không phải là cậu bị bất lực đấy chứ?". Tiếng cười nhạo khinh miệt vang lên.

Y không rảnh nghĩ đến lời chế nhạo đó, cả người như muốn xé làm hai, phải dùng toàn bộ sức lực mới khống chế nổi tiếng kêu thảm thiết không thoát ra ngoài.

Anh ta đột nhiên dùng sức xoa nắn hạ thân y, đau đớn bất chợt khiến khung cảnh trước mắt tối sầm lại, cả cơ thể bắt đầu căng cứng. Mạnh Vãn Đình sung sướng rên rỉ đẩy nhanh tốc độ trìu sáp rồi thỏa mãn phóng thích trong cơ thể Lâm Mộ Tịch.

Nhận thấy cự vật còn hơi cương cứng đang rút ra ngoài, một lượng chất lỏng nhớp nháp nhanh chóng tràn ra, cơ thể lại bị lật mạnh về phía trước đối diện với anh.

Suy yếu mở ra hai mắt, Mạnh Vãn Đình đang ở ngay phía trên y, nước da màu mật ong xinh đẹp thấm đẫm mồ hôi, ánh đèn thủy tinh nhẹ nhàng chiếu xuống cơ thể tinh xảo. Đường nét tráng kiện nhưng không hề hung dữ... Y nhắm mắt lại, tựa đầu dời sang hướng khác. Anh ta trầm thấp cười: "Công phu của Bác sĩ Lâm quả thật rất mê người, khó trách đàn em dưới tay tôi lại nhớ mãi không quên như vậy...... Chỉ là chính cậu lại không có chút hứng thú nào, nửa điểm phản ứng cũng không có a". Anh vừa đưa tay trêu chọc hạ thân y vừa nói.

'Đâu phải tất cả mọi người đều biến thái giống như anh'. Lâm Mộ Tịch yên lặng rủa thầm.

Hai điểm hồng anh trước ngực lại bị đùa giỡn, đau đớn mau chóng ùa về. Chân bị kéo lên kẹp vào bên hông anh, mặc cho người kia toàn thân mơn trớn.

"Nghỉ ngơi đủ rồi chứ?"

Lâm Mộ Tịch mở to hai mắt nhìn Mạnh Vãn Đình đang nâng chân trái mình lên, lần nữa mạnh mẽ đâm vào cơ thể.

Y run rẩy hít hít không khí, mồ hôi hai người hòa vào làm một, đau đớn một lần lại một lần đánh tới, Lâm Mộ Tịch buông xuôi không khắc chế nổi thanh âm của chính mình, nhưng y cũng không còn phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.

Bão tố ập đến tàn phá bên trong cơ thể, ý thức dần dần trôi mất......

"Bác sĩ Lâm!". Có người nào đó đang gọi y, Mộ Tịch quay đầu lại liền trông thấy Hinh Hinh đang nằm trên giường bệnh tươi cười.

Y cũng mỉm cười đi đến: "Hinh Hinh đừng sợ, chỉ cần ngủ một giấc là được rồi".

Hinh Hinh vui vẻ nhìn y, áo ngủ phía trước loang dần vết máu đỏ đến chói mắt.

"Hinh Hinh, cháu làm sao vậy?". Lâm Mộ Tịch vội vàng vươn tay muốn cầm máu giúp cho cô bé, lại phát hiện trên tay và cả quần áo chính mình đều nhuốm đầy máu tươi.

"A aa...!". Y sợ hãi hét lớn, không biết phải làm sao. Lúc này có một bàn tay đưa đến kéo xuống bộ quần áo dính máu trên người y, lạnh quá! Hơi thở gấp gáp, xoay người lại phía sau...... Mạnh Vãn Đình đang cầm lấy bộ quần áo, mỉm cười thâm độc tiến đến......

Lâm Mộ Tịch giật mình choàng tỉnh, phát hiện bản thân đang cuộn người nằm nghiêng trên mặt đất, hai tay bị trói phía sau lưng, y thử động đậy cơ thể, đau đớn phía sau nháy mắt ập về.

Hạ thân nhầy nhụa, trên người phủ đầy vết tích mồ hôi cùng tinh dịch đã khô cặn.

Trời đã hừng sáng.

P/S: Mẹ kiếp, có cần phải hành hạ đến mức đấy không cơ chứ, đúng là cái đồ độc ác mà. Biểu sao lúc sau bị ngược lại thê thảm không kém. Mau đến đoạn ngược công, ngược công đi mà. A aa aaa......!!!

CHƯƠNG 8

Edit: Luna Tan

Lâm Mộ Tịch giãy giụa cơ thể quay đầu nhìn lên phía giường.

Mạnh Vãn Đình vẫn đang ngủ say. Bình thường rất khó nhìn thấy được khuôn mặt trầm tĩnh của anh như lúc này, đôi mày hơi nhíu lại như một đứa trẻ, một đứa trẻ đang phải chịu oan ức......

Có phải anh cũng giống như y, đều mơ thấy Hinh Hinh...... Một hòn đá vô hình rơi xuống đập vào đáy lòng, cảm xúc bắt đầu rung động, thống khổ nhanh chóng lan tràn.

Y chính là một tên tội đồ! Lâm Mộ Tịch suy yếu tựa đầu vào mặt đất, thân thể trần truồng cuộn lấy thân mình ngày càng chặt......

"Lâm Mộ Tịch...". Mạnh Vãn Đình không biết tỉnh dậy từ khi nào. Lần đầu tiên anh gọi đích danh y mà không phải là Bác sĩ Lâm.

Rơi vào trầm mặc không đáy, y lẳng lặng chờ đợi sự trừng phạt kế tiếp đang ập đến... Mọi chuyện chắc chắn sẽ diễn ra như vậy, còn cần phải lo lắng, e ngại gì nữa sao?

Ném xuống một bức ảnh chụp trước mặt y... Trong ảnh, Mạnh Vãn Đình đang ôm Hinh Hinh vào lòng cười đến xán lạn. Đôi mắt xinh đẹp của Hinh Hinh chăm chú nhìn vào máy ảnh, còn Mạnh Vãn Đình thì âu yếm nhìn cô bé. Lâm Mộ Tịch nhắm mắt lại...

Ảnh còn người mất, sao còn đẹp nữa? Người mới rồi còn ngủ say trên giường giờ đã đứng dậy đi tới, một cước đá thẳng vào mặt y. Cả người lăn trên mặt đất, máu từ miệng và mũi đua nhau chảy xuống lan đến khuôn mặt tươi cười trong ảnh của Hinh Hinh.

Không thể nhìn nổi rõ ràng, dốc hết toàn lực mở to đôi mắt nhưng cũng chỉ thấy được mơ hồ hai bóng người trong ảnh mà thôi.

Mặt bị siết lấy nâng lên đối diện với đôi mắt màu đen tràn ngập giận dữ.

"Lâm Mộ Tịch, tại sao......? Tại sao?". Mạnh Vãn Đình bi ai thống khổ, thanh âm đó rất thấp, thấp đến nỗi ngay cả y cũng không rõ mình có thật sự nghe thấy hay không.

"Tại sao ư? Tôi cũng rất muốn biết tại sao.........".

Mạnh Vãn Đình nhìn thấy nụ cười thê lương trên mặt y, hai tay chậm rãi buông ra để mặc Lâm Mộ Tịch chán nản ngã xuống, không thể động đậy.

Thân hình cao lớn đứng chắn trước mặt che đi ánh sáng chiếu vào bên khung cửa sổ...

"Nghĩ không ra? Vậy cứ ở chỗ này mà nghĩ cho kỹ đi!"

Anh ta xoay người thu dọn qua loa rồi rời khỏi phòng, khóa cửa lại, Lâm Mộ Tịch mệt mỏi nằm xuống mặt thảm đau đớn bật cười, Mạnh Vãn Đình thật ngốc... Hai tay y bị trói như vậy, khắp người trải đầy dấu vết bị chà đạp chưa được tẩy rửa, quần áo cũng không có...... Khóa cửa cái gì chứ? Chẳng lẽ không muốn cho bọn đàn em của anh tiến vào?

Y lại cười, cười đến điên dại, cười đến khi nước mắt thấm đẫm trên mặt.

Một ngày qua đi, Lâm Mộ Tịch bất an chìm vào giấc ngủ, không có đồ ăn, không có nước uống, chỉ có duy nhất mình y với tấm ảnh chụp nhuốm máu.

Âm thanh ầm ĩ dưới tầng truyền lên, là tiếng tranh cãi cười đùa, tiếng rì rào chuyện phiếm, tiếng máy cắt cỏ vang rền, cả âm thanh vui cười lẫn tức giận của những người ngoài đó. Đôi mắt nặng trĩu không thể mở nỗi, thính thác bỗng chốc trở nên vô cùng nhạy bén, y giống như con sâu nhỏ bị bùn đất vùi lấp, chỉ có thể chờ đợi trong bóng tối.

Một người luôn khỏe mạnh sẽ không hiểu được nỗi khổ của kẻ đau ốm liên miên. Là một bác sĩ, y đã chứng kiến đủ cảnh sinh ly tử biệt, dáng vẻ bệnh nhân lúc an vui, khi buồn khổ, cũng có cả sợ hãi, mỗi người lại mỗi khác. Mà những người này đều đặt hết hy vọng vào kết quả chuẩn đoán của bác sĩ giống như chờ đợi sự phán quyết cuối cùng cho cuộc đời mình.

Khuất nhục nằm trên mặt đất, Lâm Mộ Tịch cuối cùng cũng hiểu được nỗi khổ của bọn họ, hoang mang với tương lai phía trước, không thể nắm bắt được vận mệnh của chính bản thân.

Hinh Hinh có phải cũng như vậy? Còn có cả Mạnh Vãn Đình.

Tiếng mở cửa truyền đến......

Có người ôm lấy, Lâm Mộ Tịch vô lực tựa vào lồng ngực người đó, cảm giác ấm áp xuyên qua lớp vải mỏng truyền đến cơ thể đang dần mất đi nhiệt độ, là một mùi hương quen thuộc. Dòng nước rót vào trôi xuống cổ họng, nhất thời chưa kịp thích ứng khiến y ho lên sặc sụa.

Sau một hồi kịch liệt ho khan, y mệt mỏi tựa đầu về phía sau nhắm mắt lại, thở phì phò cười khẽ: "Cảm ơn...... Mạnh tiên sinh".

Tóc phía sau ót đột nhiên bị giật lấy, đầu bị ép phải ngẩng lên.

"Đau! Tôi vẫn đang nghe......". Lâm Mộ Tịch mơ hồ rên rỉ.

Nhất thời không khí trở nên trầm mặc, một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng của Mạnh Vãn Đình: "Muốn đi tắm chứ?".

"Tắm?". Đầu óc phút chốc thanh tỉnh lại đôi chút. "Để làm gì?". Y không biết sống chết mà hỏi vặn lại.

"Cậu nói thử xem". Dây thừng được cởi ra, cánh tay bị trói trong thời gian dài không thể động đậy nổi, mềm rũ buông xuôi.

Mạnh Vãn Đình ôm ngang người y bế đến phòng tắm không một chút thương tiếc ném xuống, mở vòi hoa sen vứt lại rồi rời đi. Lúc mới đầu dòng nước lạnh buốt xối vào người rét đến thấu xương... Một lát sau chuyển dần sang ấm áp khiến cho cảm giác bắt đầu khôi phục lại. Lâm Mộ Tịch nghiêng mình nằm trên sàn nhà cố sức bám vào tường lết dậy, bàn tay lần mò di chuyển đến nơi tư mật phía sau...

Nhìn không tới, chỉ có thể dúng ngón tay dò dẫm tẩy rửa, thứ bên trong còn chưa trôi hết mà y đã đau đến run rẩy. Cắn chặt môi cật lực chống đỡ, đôi mắt càng ngày càng mất đi ánh sáng.

"Hinh Hinh, cháu làm gì ở đây thế?". Cô bé đưa lưng về phía y.

Lâm Mộ Tịch bước tới, Hinh Hinh liền quay đầu lại hé ra Tiểu Tĩnh phía trước.

"Hai đứa làm gì vậy?". Y mỉm cười đến gần, phát hiện trên mặt Tiểu Tĩnh đang tràn đầy sợ hãi.

Kinh ngạc nhìn thân hình nhỏ bé mếu máo run rẩy, bên cạnh Hinh Hinh đang cầm một khẩu súng chĩa thẳng về phía tiểu bảo bối của y......

"Phanh!"

"A!". Bừng tỉnh lại, phát hiện cơ thể vẫn đang ngâm trong nước, Mạnh Vãn Đình đứng tựa cửa khinh miệt nhìn y.

"Dung Kiếm Bình đúng là rất tài giỏi!". Thanh âm bình thản mang đến nỗi sợ hãi vô hình không sao diễn tả.

"Kiếm Bình...... Cậu ấy đã làm gì? Đừng động đến cậu ấy!". Dùng hai khuỷu tay nâng người lên nhìn Mạnh Vãn Đình. Đáy mắt anh ta tràn ngập lửa giận, rõ ràng đến mức như muốn thiêu đốt người khác.

"Anh em tốt của cậu chạy đi báo cảnh sát, tố cáo tôi giam giữ người trái phép......"

"......... Tôi chưa hề nói gì với Kiếm Bình cả. Thật sự cái gì cũng chưa nói, anh đừng làm hại đến cậu ấy"

Mạnh Vãn Đình bước tới dùng mũi giày nâng đầu y lên, giờ phút này y không hề phản kháng.

"Ngoan~". Giọng nói mỉa mai truyền đến: "Lau khô người rồi nằm lại lên giường cho tôi".

Lâm Mộ Tịch lết đến góc tường lấy khăn lau sạch thân thể, sau khi ngâm mình trong nước ấm, da thịt trắng nõn hiện lên một màu phấn hồng nhàn nhạt. Khó khăn đứng dậy từng bước di chuyển đến phía giường, vô lực ngã phịch xuống bên cạnh Mạnh Vãn Đình.

"Cởi quần áo cho tôi"

Người kia trang phục vẫn còn chỉnh tề, hai tay đan vào nhau đặt ra sau gáy, ngửa mặt nằm trên giường. Quần âu đen cùng áo sơ mi trắng chỉ cài hai nút, thân hình cường tráng màu đồng lúc ẩn lúc hiện lấp ló sau lớp vải. Cà vạt đã được tháo ra từ trước tùy ý ném dưới chân giường.

Lâm Mộ Tịch vẫn nằm lỳ tại chỗ, không hề có phản ứng.

"Sao vậy?". Mạnh Vãn Đình lười nhác hỏi, tiện tay nắm lấy tóc y kéo qua.

"Anh dùng sức mạnh cưỡng chế, tôi không phản kháng. Nhưng muốn tôi chủ động hầu hạ anh? Đừng có mơ!"

Y mặt không đổi sắc, im lặng chờ đợi sự tức giận của người này.

Nhưng ngược lại với suy đoán, Mạnh Vãn Đình bỗng nhiên cười giảo hoạt xoay ngoài đè lên y. Đem đôi chân trắng nõn dang ra, tinh tế quan sát từng thớ thịt trên người Lâm Mộ Tịch, ngay cả những nơi kín đáo nhất cũng không buông tha.

"Đều là đàn ông cả, có cái gì đẹp?". Y lạnh lùng nói.

"Phụ nữ tôi đã thấy nhiều rồi, nhưng còn đàn ông thì chưa từng xem xét tỉ mỉ bao giờ...". Mạnh Vãn Đình cười đến vui vẻ. Từ trước tới nay y chưa từng là người giỏi ăn nói, muốn đấu với anh, đúng là lấy trứng chọi đá, đành phải ngậm mồm im lặng.

Anh ta lần lượt cởi hết quần áo trên người, hai tay tách ra hai cánh mông y, hung hăng đâm vào không thương tiếc. Lâm Mộ Tịch cắn chặt đôi môi đã sớm tơi tả, mơ hồ cảm thấy cơ thể đang dần quen thuộc với điều này. Tuy vẫn vô cùng đau đớn, nhưng so với cảm giác bị xé rách trước đây đã khá hơn rất nhiều rồi.

Giống như nhìn thấu tâm can người bên dưới, Mạnh Vãn Đình liên tục dùng sức cắn mạnh lên vai, lên cổ y mà gặm nhấm, cố tình dằn vặt khiến y thống khổ.

Hơi thở nặng nề phả vào bên tai hòa lẫn với tiếng thở dốc, phảng phất như dòng nước chảy......

.

.

"Hôm nay cho cậu ta ăn chút gì đó rồi trói lại". Mạnh Vãn Đình trước khi ra ngoài quay lại nhắc nhở người giữ cửa.

Lâm Mộ Tịch mở mắt nhìn lên ánh mặt trời chói lóa bên ngoài cửa sổ. Một buổi sáng nữa lại đến, đêm qua Mạnh Vãn Đình nhiều lần cưỡng ép, phóng thích trong cơ thể y, đến giờ bụng vẫn còn thấy chướng lên khó chịu. Sau khi anh ta một lần rồi lại một lần điên cuồng trìu sáp thật sâu cũng là lúc y lần nữa hôn mê bất tỉnh.

Một vệ sĩ bước vào, trên tay bưng đến một bát cháo nóng. Người đàn ông này nhìn dáng vẻ khoảng ngoài ba mươi, khuôn mặt trông rất bình thường, không hề anh tuấn nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác thật thoải mái.

"Cậu cố gắng ngồi dậy ăn một chút đi". Lâm Mộ Tịch nhấc mình di chuyển, hạ thân bỗng chốc nhói lên một trận kịch liệt đau đớn khiến y hoàn toàn bất lực. Đã hơn một ngày không được ăn uống gì cả, dạ dày thắt lại như thiêu như đốt.

"Đại ca, tôi không ngồi dậy nổi......". Y cúi đầu nhỏ giọng nói, không dám nhìn đến người kia.

Một tiếng thở dài truyền đến.

"Để tôi đỡ cậu". Cả người tựa vào lồng ngực vệ sĩ, y cầm lấy chiếc thìa người nọ đưa cho, đôi tay run rẩy mất đi khống chế, cũng bởi bị dằn vặt cùng tra tấn suốt một thời gian dài mà bản thân sinh ra sợ hãi với tư thế mập mờ này.

Lại là một tiếng thở dài nữa.

"Để tôi đút cho, cổ tay cậu bị thương nặng lắm rồi". Anh ta giành lại chiếc thìa múc một muỗng cháo đưa tới miệng y.

Nỗi sợ hãi trong lòng càng dâng lên, Lâm Mộ Tịch nằm trong lồng ngực không dám ngẩng đầu.

Y không muốn lại bị người khác tiếp tục làm nhục. Kỳ thật thân thể y bây giờ đang rất yếu, chỉ là không muốn để cho Mạnh Vãn Đình trông thấy.

Tên vệ sĩ sững người, nhìn thấy thái độ đó liền hiểu ra: "Đừng lo, tôi sẽ không làm gì cậu đâu. Mỗi ngày tôi đều đứng gác ngoài cửa, cảm thấy cậu thực sự rất đáng thương".

Hơi ngẩng mặt lên, người kia chỉ vỗ nhẽ lên vai y trấn an, không hề tóm lấy khớp hàm, cũng không siết chặt lấy cổ y, hoàn toàn là động tác của một người đàn ông đối với một người đàn ông.

Lâm Mộ Tịch cúi xuống húp lấy thìa cháo.

"Đại ca, có thể cho tôi biết tên của anh không?"

"Tôi là Chu Cẩm Hoa". Anh cười sảng khoái, chờ y ăn hết báo cháo mới nói: "Bác sĩ Lâm, đại ca đã dặn tôi phải trói cậu lại, tôi không thể nào làm khác được".

Cười nhạt một tiếng: "Tôi hiểu. Không sao đâu".

Chu Cẩm Hoa nháy mắt thất thần, sau đó cầm lấy một mảnh vải lụa quấn lên cổ tay y rồi mới dùng dây buộc lại.

"Chu đại ca......"

"Cổ tay của cậu bị thương rất nặng, nếu cứ như vậy trói lại sẽ cọ xát vào vết thương cũ, lót thêm một lớp vải lụa cậu cũng đâu thể chạy trốn được". Chu Cẩm Hoa lần nữa mỉm cười: "Nhưng mà đại ca không nói cho phép cậu đi tắm nên hãy chịu khó một chút nhé".

"Cám ơn". Y không biết nói gì khác ngoài hai từ này.

"Không có gì, cậu ngủ một chút đi, đại ca gần đây thân thể rất tốt, buổi tối chắc chắn sẽ phải chịu khổ nữa rồi". Không nỡ nhìn y như vậy, dứt lời anh nhanh chóng xoay người bước ra khỏi phòng.

Mặc kệ những thứ dơ bẩn chưa được tẩy rửa, Lâm Mộ Tịch chìm vào giấc ngủ thật say.

"Lâm Mộ Tịch, có người tới thăm cậu này". Giọng nói của Mạnh Vãn Đình từ xa truyền tới khiến y bừng tỉnh.

Dung Kiếm Bình thất hồn lạc phách đứng đờ ra trước cửa phòng, y có chút sững sờ nghiêng đầu sang hướng khác, nhắm chặt hai mắt lại.

"Mộ Tịch". Giọng nói của Kiếm Bình rơi xuống bên tai.

Lâm Mộ Tịch mở mắt nhìn sang, cắn chặt môi dưới.

Kiếm Bình giận dữ xoay người lại, gầm rống lao đến phía Mạnh Vãn Đình: "Tên khốn khiếp này!" rồi cung một quyền đấm tới.

Mạnh Vãn Đình dễ dàng bắt được, sau đó mượn lực hất mạnh Kiếm Bình xuống đất, động tác tiêu sái đơn giản như đang khiêu vũ.

Cậu va vào góc tường, hồi lâu mới đứng dậy được: "Anh đang làm việc phạm pháp đấy. Mau thả Mộ Tịch ra!".

"A?". Anh nghiêng đầu khiêu khích nhìn lại: "Vậy có bản lĩnh thì cứ đi tố cáo tôi đi".

Dung Kiếm Bình chỉ biết oán hận nhìn anh, hiểu rõ bản thân không thể làm gì được.

Mạnh Vãn Đình đi đến giật xuống chiếc chăn mỏng đắp ngang người y.

Thống khổ, nhục nhã không dám đối diện với ánh mắt bi thương, lo lắng của ai đó.

Khắp người trải đầy hôn ngân cùng những dấu vết xanh tím do Mạnh Vãn Đình để lại... Đùi và bụng dưới dính đầy dịch thể đã khô cạn, có nơi bạch dịch nhớp nháp hòa cùng với máu. Hai điểm hồng anh trước ngực sưng tấy lên đáng sợ.

"Họ Mạnh kia, anh......". Kiếm Bình còn chưa nói hết đã bị thanh âm kia cắt đứt.

"Cổ tay cậu quấn cái gì vậy?". Giọng nói bình thản như vậy chính là sự báo trước cho cơn cuồng phong thịnh nộ. Phải chịu đựng quá nhiều tức giận từ anh khiến Lâm Mộ Tịch có thể dễ dàng nhận ra điều đó.

Không để y kịp trả lời, Mạnh Vãn Đình đã nói vọng ra phía ngoài: "Gọi Chu Cẩm Hoa đến đây".

Trong lòng thoáng chốc rùng mình, anh ta sẽ không làm khó Chu ca chứ?

Người mới vào nhanh chóng chạy tới: "Đại ca, có chuyện gì vậy?".

Mạnh Vãn Đình túm lấy tay y giơ lên: "Đây là do cậu làm?".

Mặt Chu Cẩm Hoa lập tức nhuộm đỏ: "Tôi thấy cổ tay cậu ấy bị thương rất nặng nên mới lót thêm một lớp vải lụa, dù sao cậu ấy cũng đâu thể trốn thoát được".

Y vạn phần hối hận nhìn sang, thế nhưng Chu Cẩm Hoa chỉ nhìn chăm chăm vào Mạnh Vãn Đình.

"Được, tôi biết rồi". Mạnh Vãn Đình ôn hòa gật đầu với người kia khiến cả y lẫn Dung Kiếm Bình cực kỳ sửng sốt.

Ra lệnh cho Chu Cẩm Hoa giữ chặt lấy Kiếm Bình, anh chậm rãi đi đến cởi trói cho y, tháo ra lớp vải lụa mềm mại rồi nhẹ nhàng vuốt lên vết thương trên cổ tay.

"Cậu đang tìm cách dụ dỗ đàn em của tôi sao?". Vừa dứt lời, anh ta nắm chặt cổ tay y, rút con dao ngắn thật mạnh đâm xuyên qua lòng bàn tay ghim xuống nệm giường.

"A aa......!!!"

Đau đớn kịch liệt kéo đến khiến Lâm Mộ Tịch không thể kiềm chế được bản thân, lần đầu tiên kêu lên thảm thiết trước mặt Mạnh Vãn Đình.

CHƯƠNG 9

Edit: Luna Tan

"A aa... aa......". Tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp căn phòng. Đau đớn như dòng điệt xoẹt đến đâm thẳng vào đại não khiến ngay cả bản thân y cũng không thể tin nổi tiếng hét thảm thương đó là của mình.

"Thằng khốn!". Dung Kiếm Bình khàn giọng kêu to, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi vòng kềm kẹp của Chu Cẩm Hoa.

Ánh mắt Mạnh Vãn Đình vẫn cứ thản nhiên như không có chuyện gì, bình tĩnh chờ cho tiếng kêu của y tắt hẳn: "Đây là sự trừng phạt cho tội dám dụ dỗ đàn em của tôi. Nếu chuyện này còn còn xảy ra lần nữa, sẽ không chỉ đơn giản như vậy thôi đâu, cậu hiểu chứ?".

Không thể nghe rõ âm thanh quanh quẩn bên tai, toàn bộ các giác quan đều dồn hết lên lòng bàn tay đang đầm đìa chảy máu.

Mạnh Vãn Đình nhìn y cười lạnh, không một chút thương tiếc rút mạnh dao găm cắm trên da thịt.

Toàn bộ sức lực đều bỏ y mà chạy như nước rút, không thể động đậy, không thể suy nghĩ, chỉ có thể đau đớn rên rỉ...

Không có lưỡi dao giữ lại, bàn tay mềm oặt vô lực đặt trên giường, máu chảy ra nhuốm đỏ cả một khoảng vải trắng.

"Thả tôi ra, tôi phải giúp cậu ấy cầm máu". Dung Kiếm Bình nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo.

"Không cần". Rút ra một đoạn dây thừng, Mạnh Vãn Đình đem hai tay y trói lại như cũ lên đầu giường. Sợi dây thô giáp siết chặt lấy cổ tay bầm tím, đè lên vết thương đã sớm rách nát tự bao giờ.

"Tay treo lên cao, cổ tay buộc chặt, như vậy có thể cầm máu được rồi chứ?". Ánh mắt lạnh lùng quay lại găm thẳng lên người cậu.

"Anh...!". Người kia không thua kém hung hăng trừng mắt nhìn lại.

Nhờ cách "cầm máu" vô cùng hoàn mỹ của Mạnh Vãn Đình mà vết thương trên cổ tay vừa có chút khởi sắc giờ lại trở nên vô cùng nghiêm trọng.

"Dung Kiếm Bình, nếu cậu thấy không hài lòng thì cứ việc đi báo cảnh sát, nhưng dù cậu có làm gì đi nữa thì số phận người này cũng chỉ có thể do tôi quyết định. Bởi vì cậu ấy nợ tôi!". Anh khinh bỉ phun ra lời nói lạnh lùng đó.

"Mộ Tịch không có lỗi gì với anh hết, thể chất của Mạnh Vãn Hinh bẩm sinh đã rất yếu, chết trên bàn mổ là chuyện khó tránh khỏi......"

"Kiếm Bình......". Lâm Mộ Tịch cố gằng khàn giọng ngăn cản.

Mạnh Vãn Đình nhíu mày nhìn kẻ trước trước mặt. Y cũng không chịu yếu thế mà giương mắt nhìn lại.

Anh đột nhiên cười thật lớn: "Cho dù là vì bất cứ nguyên nhân gì thì em gái tôi cũng đã chết. Cái tôi cần, chính là để Lâm Mộ Tịch chôn mình theo nó...... Nghe nói con gái cậu ta hình như rất thân thiết với Hinh Hinh, vậy để con bé đi thay cũng được a".

Sợ hãi đến cực điểm, không biết nên nói sao cho phải: "Mạnh Vãn Đình......". Dung Kiếm Bình hé miệng gọi tên hắn cầu xin.

"Dung tiên sinh còn có chuyện gì muốn nói?"

Cắn chặt khớp hàm nhìn anh, hồi lâu mới cất thành tiếng: "Đã không còn nữa".

Anh tiêu sái phất tay, ra lệnh cho Chu Cẩm Hoa: "Mau tiễn Dung tiên sinh ra về".

Kiếm Bình đi đến cửa đột nhiên quay đầu lại: "Mộ Tịch, mọi chuyện cậu cứ yên tâm, còn có tôi ở đây". Dứt lời mới theo Chu Cẩm Hoa bước ra khỏi sảnh.

Đáy lòng y vô vọng lẩm nhẩm cầu xin: 'Xin anh...... hãy tha cho vợ con tôi'.

Cánh cửa nặng nề khẽ đóng lại, Mạnh Vãn Đình sau khi tắm rửa xong xuôi chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn nhỏ quanh hông bước ra ngoài.

Ngay cả sức lực cười khổ cũng không có, Lâm Mộ Tịch suy yếu mở to hai mắt...

Anh ta cởi xuống khăn tắm quấn quanh hông đưa tới lau lau lên mặt y.

"Thật nhiều mồ hôi a". Chăm chú nhìn vào đôi mắt Lâm Mộ Tịch rồi đưa tay lên tháo xuống dây thừng trói trên đầu giường.

"Hôm nay là lần đầu tiên nghe thấy tiếng kêu của cậu nha, chẳng phải trước đây có làm thế nào cậu cũng cắn răng chịu đựng sao?"

"Rất đau". Lâm Mộ Tịch nhỏ giọng nói, cố gắng ra vẻ dịu dàng ngoan ngoãn.

Mạnh Vãn Đình bế bổng y lên mang vào phòng tắm, lần này không có vứt xuống đất mà dùng nước ấm thay y rửa sạch thân thể.

Đoán không ra suy nghĩ trong đầu anh, lại càng không dám động đậy, Lâm Mộ Tịch chỉ có thể để mặc cho anh tùy ỳ trên cơ thể mình.

Đây hiển nhiên là lần đầu tiên anh làm loại chuyện như vậy, ngón tay vụng về thô ráp ra vào trong cơ thể, chà xát lên làn da mỏng manh kỳ cọ khiến y khẽ run lên đau đớn.

"Đau lắm sao?"

"......... Không sao cả"

"Cái gì mà không sao cả?". Mạnh Vãn Đình nắm chặt lấy bả vai y, lần này Lâm Mộ Tịch không hề kiềm chế thanh âm của mình, thấp giọng rên rỉ lên tiếng.

"Ưm...... Xin anh, hãy tha cho con gái tôi"

Cảm giác được thân thể sau lưng đột nhiên cứng đờ, rồi rất nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường: "Chỉ cần cậu biết ngoan ngoãn nghe lời!".

"......... Tôi biết..."

Mạnh Vãn Đình đặt y lên giường rồi dùng cơ thể nặng nề của mình đè lên.

Lâm Mộ Tịch nhìn anh, khẽ cười dang rộng hai chân nghênh đón.

"Càng ngày càng ngoan". Anh đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt đó, dục vọng cương cứng thật mạnh xâm nhập vào trong cơ thể.

"A...!"

"Anh định...... ưm... đem... đem tôi...... a... giam giữ...... đến khi nào?". Thân thể đưa đẩy lên xuống nhịp nhàng, đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến dữ dội.

Mạnh Vãn Đình vừa hung bạo va chạm vào hậu huyệt y vừa nói: "Đến khi nào tôi cảm thấy hài lòng!".

Y bi thương nhắm lại hai mắt, bàn tay phải lành lặn nâng lên choàng lấy tấm lưng anh, khẽ giọng: "Có thể cho tôi về nhà một lần được không?".

"A! Nhớ nhà sao?". Anh nghiền ngẫm suy nghĩ hỏi: "Cậu muốn khi nào?".

"......... Càng sớm càng tốt"

"Tại sao? Với cái bộ dạng này của cậu, còn muốn gặp người nhà?"

"Không sao cả.........". Lâm Mộ Tịch dang rộng thêm hai chân quấn lấy cơ thể anh, cố gắng chiều lòng người đang nói.

Mạnh Vãn Đình đẩy nhanh tốc độ, trụ thịt nóng bỏng ma sát với vách tường mềm mại bên trong, mỗi lần tiến vào đều mang theo một cỗ tức giận vô hình không thể thấy. Tay trái buông thõng xuống bên giường, tùy theo luật động giữa hai người mà lung lay di chuyển, cả cánh tay đều đau nhức rã rời.

Tiếng thở dốc nặng nề như có như không phả vào không khí.

"Ưm...... a......"

Người bên trên điên cuồng trừu sáp, mồ hôi chảy xuống từng giọt nhỏ lên người y, xoẹt qua da thịt. Lâm Mộ Tịch nhịn không được với lấy tóc anh, cơ hồ cũng là lúc một dòng chất lỏng nóng rực bắn vào nơi sâu nhất bên trong hậu huyệt.

"Tiếng kêu của cậu quả thật rất êm tai". Anh ghé vào tai y thì thầm nói.

"...... Tối mai tôi sẽ cho người đưa cậu về nhà".

Y suy yếu mỉm cười đáp lại: "Cám ơn... Mạnh tiên sinh".

Mạnh Vãn Đình xoay người nằm xuống giường: "Muốn cảm ơn tôi thì hãy dùng hành động thực tế chút đi".

.

Sau khi anh đi khỏi, Lâm Mộ Tịch ở lỳ trong phòng tắm không ngừng kỳ cọ, tẩy rửa cơ thể...

Vết thương bên tay trái còn chưa được sát trùng băng bó, chỉ có thể dùng bàn tay phải gian nan cầm lấy khăn mặt ra sức chà xát, hơn phân nửa chai sữa tắm rất nhanh chỉ còn thấy đáy.

"Bác sĩ Lâm, đừng như vậy". Chu Cẩm Hoa đứng ngoài quan tâm khuyên nhủ.

Trong lòng bi thương, nhục nhã, chỉ muốn gào khóc thật lớn nhưng vẫn cắn chặt môi nhẫn nhịn: "Chu ca, tôi không sao...... Thật sự không sao cả". Kể cả khi nói ra những lời đó, bàn tay y vẫn gắt gao cọ xát lên làn da đã tấy đỏ.

Người ngoài cửa vẫn không nỡ rời đi, trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng: "Xin lỗi Bác sĩ Lâm, tại tôi mà cậu phải chịu khổ sở như vậy".

"Không phải lỗi của anh". Lâm Mộ Tịch xót xa mỉm cười: "Anh ta hận tôi như vậy, cho dù anh có giúp tôi hay không, chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra... Hôm nay chẳng qua chỉ là một cái cớ mà thôi". Nghe thấy tiếng người bên ngoài rời đi, y mới quấn lấy một miếng vải mỏng lên đầu ngón tay, chậm rãi tiến vào phía sau......

Khó khăn mặc lên người bộ quần áo tìm được trong góc phòng, Mạnh Vãn Đình quay lại từ sớm ngồi trên sô pha chăm chú nhìn y.

"Nghe nói hôm nay cậu trốn trong phòng tắm rửa nguyên một ngày?"

Âm thanh bình thản vang lên khiến cả người Lâm Mộ Tịch chấn động. Cảm giác nguy hiểm phía sau đang tiến tới gần: "Tôi bẩn như vậy sao?".

"............ Mạnh tiên sinh, lát nữa về nhà tôi còn muốn ôm con gái nên mới tắm rửa sạch sẽ một chút". Y bình tĩnh giải thích.

Mạnh Vãn Đình im lặng không lên tiếng, tóm lấy phía sau cổ áo y một đường kéo xuống rồi tống vào trong xe. Nhìn quần áo xộc xệch trên người, Lâm Mộ Tịch đành bất đắc dĩ thở dài.

Nhàn nhạt nhìn ra bóng đêm phía ngoài cửa sổ, thành phố nhỏ không có nhiều ánh đèn nê ông rực rỡ, cũng không có cái không khí nào nhiệt về đêm, chỉ có một mảnh hắc ám bao trùm lên tất cả.

Anh ta không có theo y về nhà, bên cạnh lúc này là Chu Cẩm Hoa. Tài xế vẫn là tên Tiểu Nhị lần trước đang im lặng lầm lũi lái xe trong đêm.

Nhìn ngôi nhà quen thuộc phía trước càng lúc càng gần, đáy lòng bất chợt dâng lên một nỗi sợ hãi... Xe đã dừng lại, Lâm Mộ Tịch chậm chạp không muốn bước xuống.

"Bác sĩ Lâm, cậu sao vậy?"

Cắn lấy đôi môi: "Không có gì". Người bên cạnh dìu y bước từng bước đến trước cửa, tiếng chuông vang lên...

"Ai vậy". Trong nhà truyền đến thanh âm mà y ngày đêm mong nhớ.

"Tiểu Tuyết, anh về rồi đây"

"Ba ba, ba ba đã về!"

"Mộ Tịch". Tiếng bước chân vội vang, lộn xộn xô tới.

Trái tim không tự giác mà đập liên hồi nhưng không phải là vì phấn chấn......

Y bắt đầu hoài nghi, thật ra mình có nên trở về hay không?

Cửa chính nhanh chóng được mở.

CHƯƠNG 10

Edit: Luna Tan

"Ông xã!". Tiểu Tuyết thân mật gọi y.

Cửa vừa mở, Lâm Mộ Tịch vội vàng quay đầu sang nơi khác không dám đối diện nhìn cô, Chu Cẩm Hoa đứng bên cạnh vẫn đỡ lấy y.

"Mộ Tịch". Nhìn thấy chồng mình đang đứng ngoài cửa, Tiểu Tuyết không kìm nổi lòng liền nhào tới ôm chặt lấy y, không biết mình đã vô tình đè lên những vết thương trên người chồng khiến y kêu lên một tiếng.

"Mộ Tịch, anh không sao chứ......? Anh... anh ta......". Âm thanh Tiểu Tuyết run rẩy nói không lên lời, tiểu bảo bối cũng sợ hãi nép sau lưng cô.

"Chị Lâm, trên người Bác sĩ Lâm hiện đang bị thương, chúng ta trước hãy vào nhà đã"

"Anh là ai? Mau thả chồng tôi ra". Tiểu Tuyết có chút sững sờ nhưng rất nhanh sau đó hét lên giận dữ như hổ mẹ giữ con với Chu Cẩm Hoa.

"Bà xã, anh thực sự đứng không nổi nữa......". Đầu gối Lâm Mộ Tịch không tự chủ mà khuỵu xuống, Tiểu Tuyết đau xót nhìn y, vội vàng tiến đến đỡ, một tay ôm lấy cục cưng nhỏ cùng vào nhà rồi đóng cửa lại.

Khung cảnh này, mùi hương này vô cùng quen thuộc... đây chính là nhà của y, tất cả xúc cảm ùa về tựa như một giấc mộng, cảm giác rất không chân thực.

"Tiểu Tĩnh, đến đây"

Tiểu bảo bối vừa rồi còn sợ hãi trốn sau lưng mẹ, giờ nghe thấy tiếng gọi của y liền bổ nhào vào lòng khóc lớn: "Ba ba đi đâu mà lâu như vậy mới về huhu... ?".

Bắt lấy cái đầu nhỏ hơi rối, Lâm Mộ Tịch âu yếm ôm lấy cục cưng nhà mình vào lòng mà hít ngửi không thôi, nghe thấy bảo bối trong lòng đang nức nở...

"Ba ba vừa rồi phải đi công tác rất là xa, cho nên mới không về nhà với Tiểu Tĩnh được...... Lúc ba không có nhà, Tiểu Tĩnh có nghe lời mẹ không đó? Hằng ngày mẹ có đi đón con đúng giờ không?". Y hỏi một câu, cục cưng nhỏ cũng ngoan ngoãn đáp lại một câu, Chu Cẩm Hoa cùng Tiểu Tuyết chỉ im lặng đứng nhìn cha con hai người bọn họ đang vui vẻ đoàn tụ.

"Tiểu Tĩnh ngoan, đã đến giờ đi ngủ rồi". Không biết qua bao lâu, Tiểu Tuyết đang đứng bên cạnh dịu dàng lên tiếng, nhìn cô lúc này rất khác với cái người vừa rồi nổi giận ngoài cửa.

"Nhưng mà........."

"Tiểu Tĩnh ngoan, mau nghe lời mẹ, hôm khác ba ba sẽ lại về thăm con mà"

Bảo bối hai mắt ngấn lệ, rưng rưng muốn khóc nhưng vẫn ngoan ngoan theo mẹ về phòng đi ngủ.

Không nỡ rời xa bước chân chập chững của con bé, Lâm Mộ Tịch đứng dậy muốn đuổi theo nhưng rất nhanh đã bị Chu Cẩm Hoa nắm lấy bờ vai khẽ đè xuống.

Hai người cùng nhau ngồi đối diện trên ghế sô pha lắng nghe tiếng ru nhẹ nhàng của Tiểu Tuyết. Chỉ một lát sau cô đã trở lại ngồi xuống bên cạnh nhìn y, miệng hé ra rồi đóng lại như muốn nói rồi lại thôi: "Mộ Tịch......".

Y tự biết bản thân mình hiện tại thê thảm đến mức nào, rất muốn giải thích cho cô hiểu nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu cho đúng.

Tiểu Tuyết thất thần nhìn y, cất tiếng hỏi nhưng giọng nói lại đầy chắc chắn: "Anh sẽ còn đi tiếp phải không?".

Đầu y một mảnh hỗn loạn tràn về: "Anh không biết......".

Cô liền quay đầu nhìn Chu Cẩm Hoa, anh cúi gằm mặt xấu hổ nói: "Tôi chỉ là người hộ tống Bác sĩ Lâm thôi......".

"Vậy nên lát nữa sẽ lại hộ tống anh ấy trở về nơi đó?". Cô bình tĩnh một cách đáng sợ: "Các người là ai?".

Đôi mắt Lâm Mộ Tịch dần ảm đạm, tựa đầu ra sau ghế: "Tiểu Tuyết...... nhà đầu tư mà anh đã nói, chính là anh trai của Hinh Hinh".

"..."

Thoáng chốc, bi thương, thống khổ tràn về trên khuôn mặt xinh đẹp kia, đáy lòng y co rút đau đớn.

Bất cứ ai cũng có thể phạm sai lầm, kể cả bác sỹ cũng không ngoại lệ... chỉ là trong số biết bao bệnh nhân mới có thể có một trường hợp dẫn đến tử vong như vậy, xác suất xảy ra cũng vô cùng thấp.

Nhưng đối với người bệnh mà nói, một khi sai lầm này rơi xuống người họ thì tỷ lệ một trăm phần trăm...... đều không thể cứu vãn?

Y chẳng qua chỉ là người không may mắn, gặp phải trường hợp như Hinh Hinh.

"Mộ Tịch......". Tiểu Tuyết nắm lấy tay trái y nâng lên, vết dao đâm xuyên qua chưa được xử lý giờ sưng tấy lên trông vô cùng đáng sợ.

"Chị Lâm, mạng người quý giá, hai người cũng có con nhỏ... Chắc chị ít nhiều cũng hiểu được sự tức giận của Mạnh tiên sinh..."

"Nhưng Mộ Tịch không có sai...". Tiểu Tuyết đau xót nhìn chồng mình, tựa trán mình vào trán y nói.

Có nước mắt rơi xuống gương mặt y...

Đáy lòng quặn thắt, Lâm Mộ Tịch choàng tay ôm vợ vào lòng.

Chu Cẩm Hoa đứng cạnh hồi lâu mới không đành lòng lên tiếng: "Bác sĩ Lâm, chúng ta phải đi rồi".

Anh bước tới kéo y lên, Tiểu Tuyết mất đi chỗ dựa ngã người lên ghế ngẩng đầu vô lực nhìn y, trong mắt phát ra một tia sáng kỳ lạ.

"Mộ Tịch, khi nào anh sẽ trở về?"

Còn chưa kịp mở miệng nói, Chu Cẩm Hoa đã nhanh chóng cắt lời: "Chuyện này cậu ấy không thể quyết định được, tất cả còn tùy vào ý của Mạnh tiên sinh".

Nói xong cũng không để Lâm Mộ Tịch nhìn vợ mình thêm lần cuối mà kéo thẳng ra ngoài...

Ngồi vào trong xe, y bất lực nhìn anh chất vấn: "Vì sao không để tôi nhìn cô ấy thêm chút nữa? Tôi vẫn chưa giải thích rõ ràng với cô ấy mà, một chút thời gian như vậy anh cũng không thể cho tôi sao?".

Chu Cẩm Hoa nhìn ra bóng tối dày đặc bên ngoài cửa sổ: "Bác sĩ Lâm, không phải là tôi không muốn cho hai người thêm chút thời gian đoàn tụ, mà cho dù anh có giải thích rõ ràng với cô ấy thì như vậy có thật sự tốt hay không......? Nhưng có điều này khiến tôi rất thắc mắc, vợ anh quả thật quá mức bình tĩnh, nếu đổi lại là những người phụ nữ khác thì đã khóc lóc làm loạn từ sớm rồi".

Không biết phải nói gì, tất cả bao trùm lên một khoảng im lặng, hình ảnh ngôi biệt thự ác mộng càng lúc càng gần...

Để mặc Cẩm Hoa đỡ mình lên tầng, trong phòng Mạnh Vãn Đình đã ngồi sẵn chờ y từ sớm.

"Người nhà cậu đều khỏe cả chứ?". Anh tự tiếu phi tiếu buông lời. (cười mà không cười đó)

Lâm Mộ Tịch đờ đẫn gật đầu.

"Đến đây giúp tôi cởi quần áo"

Loạng choạng bước đến, nâng tay lên tháo cà vạt, tay phải lành lặn cởi ra từng cúc áo... Lúc này y mới để ý thấy, trên người Mạnh Vãn Đình có rất nhiều vết sẹo lớn, có lẽ do đã trải qua rất lâu rồi nên giờ đã mờ đi ít nhiều, không còn nhìn rõ nữa.

"Sao vậy? Không đeo kính nên không thấy rõ phải không?". Mạnh Vãn Đình nâng mặt y lên.

"......... Ừm, trước đây chưa từng nhìn kỹ...... Không biết trên người anh lại có nhiều vết thương đến vậy"

"Quần". Anh nghiêng người nằm lên giường nói.

Lâm Mộ Tịch yên lặng nghe theo, tay kia bị thương nên chỉ có thể cắn răng chật vật dùng tay phải cởi quần cho anh.

Mới có một lát mà đầu đầy mồ hôi , Mạnh Vãn Đình nhìn y, đột nhiên lên tiếng: "Ngày mai tôi sẽ gọi người đến xử lý vết thương trên tay cậu".

"... Cám ơn Mạnh tiên sinh...... tôi có thể tự mình làm được"

Quần mới kéo đến ngang hông, trụ thịt sung sức dưới đám lông mao vội vàng bật dậy khiến tay y không khỏi run rẩy. Nhìn bộ dáng Lâm Mộ Tịch như vậy khiến anh không khỏi phì cười.

"Không phải từng nói đều có sao? Thế nào lại trưng ra vẻ mặt như vậy?"

Đây là lần đầu tiên y thấy anh cười chân thực đến vậy, tự nhiên mà sảng khoái.

Mạnh Vãn Đình đem y kéo vào lòng rồi xoay người đè lên, mặt đối mặt nhìn nhau. Ngón tay ấm áp mân mê làn da phía bên trong đùi, nhẹ nhàng vuốt ve thiêu đốt lên từng nơi mà nó đi qua.

Lâm Mộ Tịch xấu hổ vùi đầu vào trong chăn, anh tóm lấy một chân y đặt lên bên eo mình, quy đầu cực đại đặt tại lối vào đỉnh đỉnh vài cái, sau đó mới chậm rãi xâm nhập.

Y khó chịu ngẩng đầu lên, khó khăn hớp lấy không khí.

"Cậu thực sự không được sao?"

"Tôi không phải người đồng tính!". Lâm Mộ Tịch nhíu mày bình tĩnh trả lời.

"Lạnh lùng thật đấy". Trên mặt vương lên nụ cười tà, cơ thể bắt đầu chuyển động gấp gáp cướp đoạt người dưới thân.

"Kính mắt của cậu bị vỡ rồi, ngày mai tôi sẽ gọi Cẩm Hoa đặt làm một cái mới".

"Ưm...... Cám ơn... Mạnh tiên sinh nhưng... a... không cần thiết, dù sao hiện tại cũng... ưm... không cần đến, khi nào anh thả tôi ra... tôi sẽ tự mình đi đặt..."

Người phía trên bỗng dưng ngừng lại, anh cúi xuống gặm cắn bả vai y: "Vẫn là nên đặt trước một cái a...".

Lâm Mộ Tịch ảm đạm cười không thành tiếng. Vốn định hỏi người kia khi nào mới chịu thả mình ra, nhưng hiện tại... có lẽ không cần hỏi nữa rồi.

Sáng sớm hôm sau, Mạnh Vãn Đình cùng Chu Cẩm Hoa đi đến nhà y lấy sổ khám mắt nhưng rất nhanh sau đó đã thấy Chu Cẩm Hoa trở về, ánh mắt nhìn y vô cùng khác lạ.

Trong lòng bỗng chốc nổi lên dự cảm chẳng lành: "Chu ca, anh sao vậy? Có phải......". Anh lần thứ hai nhìn y khẽ thở dài.

P/S: Sao ta có cảm giác anh Chu nhìn thấy cảnh vợ bé Tịch ngoại tình thế nhể?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro