PN 1 - Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đệ bát chương
Trời vẫn còn tờ mờ sáng, ngự liễn đế vương cũng đã dừng dưới chân núi. Gió lạnh thổi đến, Tần Ca một tay kéo chặt áo khoác ngoài vải bông trên người, một tay đặt trên tay Ngũ Tử Ngang. Ngửa đầu nhìn nhìn về phía đỉnh núi, Tần Ca nhấc chân.

“Cẩn thận sương sớm, trơn.” Tay Ngũ Tử Ngang lật một cái, trực tiếp cầm tay Tần Ca.

Tần Ca không cự tuyệt, tuy sau khi sinh con tay chân của hắn đã không sợ lạnh giống như trước, nhưng vẫn còn lạnh. Ngũ Tử Ngang nắm chặt như thế, vừa lúc sưởi ấm tay cho hắn. Trong sự kinh ngạc của cả đám đại thần, Tần Ca cứ như vậy mặc Ngũ Tử Ngang nắm tay hắn leo về phía đỉnh núi.

Cứ đi, Ngũ Tử Ngang cùng với Tần Ca sóng vai lên núi “đại nghịch bất đạo” đi phía trước Tần Ca, nắm tay Tần Ca ngược lại dắt hắn. Cả đám đại thần phía sau Tần Ca tâm tư khác nhau nhìn nhiếp chính vương bệ hạ kéo thái thượng hoàng lên núi, nhìn thế nào lộ ra luồng quỷ dị thế ấy. Thái thượng hoàng một tay nhấc vạt áo rất nặng, một tay cũng nắm tay tay nhiếp chính vương, đây cũng, quá thân mật rồi. Theo lý thuyết, thái thượng hoàng bị nhiếp chính vương bức cung không nên thân thiết với nhiếp chính vương như vậy mới phải.

Tần Ca và Ngũ Tử Ngang đương nhiên hiểu rõ sự nghi hoặc của quần thần, nhưng hai người mặc kệ những thứ đó. Không dễ mới có cơ hội leo núi cùng nhau, hoàn thành tâm nguyện nhiều năm qua, hai người đều chìm đắm trong thời khắc tốt đẹp này. Không biết bao nhiêu lần, Tần Ca khi tế trời tưởng tượng có thể có Ngũ Tử Ngang làm bạn leo lên đỉnh núi, cầu phúc với trời xanh giống như vậy; không biết có bao nhiêu lần, Ngũ Tử Ngang ở nơi đất khách quê người khát vọng có thể dắt tay Tần Ca trèo lên đỉnh núi đại Đông, nói cho thế nhân tình của y cùng với Tần Ca. Bây giờ, hai người rốt cuộc có thể cùng nhau leo núi, Tần Ca cuối cùng có thể thoải mái nắm tay Ngũ Tử Ngang để người này mang theo hắn lên núi, trong mắt hắn chỉ có người phía trước, không rảnh đi quản người khác xem thế nào. Chẳng qua là, trong niềm hạnh phúc này, vẫn khó tránh khỏi có chút tiếc nuối nho nhỏ, nhưng mà không sao, hắn tin không lâu sau, người nọ sẽ ở đỉnh Thiên Ngự sơn này tuyên bố với thế nhân thân phận “phu thê” của y và hắn.

“Bệ hạ, mệt không?” Ngũ Tử Ngang quay đầu lại hỏi, lòng bàn tay Tần Ca ấm áp lên, cũng toát mồ hôi.

Tần Ca dừng lại thở hổn hển hai cái, thản nhiên nói: “Lâu rồi không di chuyển, thể lực này giảm xuống không ít.”

“Vậy nghỉ ngơi một chút đi.” Ngũ Tử Ngang lấy ra khăn tay từ trong ngực.

Tần Ca cầm lấy lau lau mồ hôi, rất tự nhiên lại trả cho đối phương, lắc lắc đầu nói: “Không được, lên núi lại nghỉ ngơi, đừng bỏ lỡ canh giờ.”

Nhìn nhìn sắc trời, Ngũ Tử Ngang cũng không khuyên, nắm chặt tay Tần Ca: “Vậy lại kiên trì chút nữa.”

Gật gật đầu, Tần Ca cũng nắm chặt lại tay đối phương, bước đi.

Giữa cả đám quan viên, Phùng Duy Châu đã thăng nhiệm lại bộ thị lang vừa chú ý đường núi dưới chân vừa nhìn chằm chằm tay nắm nhau của thái thượng hoàng cùng nhiếp chính vương. Hắn làm môn sinh của nhiếp chính vương, bây giờ lại được nhiếp chính vương tín nhiệm sâu sắc thủy chung không tin nhiếp chính vương lại phản bội thái thượng hoàng. Lúc này nhìn, hắn càng thêm không tin, bởi vì nhìn thế nào hắn cũng cảm thấy giữa thái thượng hoàng và nhiếp chính vương không chỉ không có bất kỳ xa cách, trái lại càng thêm thân mật. Nhất là trong ánh mắt thái thượng hoàng nhìn nhiếp chính vương không có đè nén và bất mãn, mà là vui sướng rõ ràng. Nếu như thái thượng hoàng thực sự là bị nhiếp chính vương “bức cung” không thể không thoái vị, thái thượng hoàng sao có thể có loại ánh mắt này? Chớ nói chi là sự săn sóc của nhiếp chính vương đối thái thượng hoàng. Đúng, là săn sóc. Cho dù là người sơ ý hơn nữa cũng có thể dễ dàng phát hiện sự săn sóc của nhiếp chính vương đối với với thái thượng hoàng. Phùng Duy Châu tự nhận mình là một người ngu dốt, ngay cả hắn cũng đã nhìn ra, vậy người khác lại sao có thể nhìn không ra?

Nhìn nhìn người bên cạnh, Phùng Duy Châu từ vẻ mặt của bọn họ cũng nhìn thấu loại hoài nghi này, lại liên tưởng đến thời gian trước ở Đông Noãn các nhìn thấy một màn nhiếp chính vương dỗ tiểu hoàng đế đi ngủ, trong lòng Duy Châu sinh ra một loại ảo giác — Thái thượng hoàng căn bản cũng không phải là bị bức cung mà thoái vị chứ. Bị ý niệm trong đầu mình dọa sợ, không thể hiểu thái thượng hoàng đang tuổi tráng niên vì sao phải thoái vị, Phùng Duy Châu vội vàng đè suy nghĩ lung tung trong lòng xuống. Mặc dù hắn không hiểu nhiếp chính vương vì sao phải làm như vậy, nhưng hắn biết nhiếp chính vương là một lòng vì triều đình, vì đại Đông, đã giữa thái thượng hoàng và nhiếp chính vương cũng không có kiếm tuốt cung giương như bọn họ tưởng, vậy hắn cũng không cần suy nghĩ nhiều việc này, cứ giống như những người khác, làm tốt bổn phận của mình, không hỏi nhiều, không đoán nhiều, có lẽ có một ngày, hắn sẽ biết tất cả việc này rốt cuộc là vì sao.

Tâm tư của Phùng Duy Châu cũng là tâm tư của phần đông quan viên đại Đông, đây cũng là vì sao sau khi Ngũ Tử Ngang bức cung không có quá nhiều tiếng nói phản đối. Tần Ca dùng sáu năm khiến cho Ngũ Tử Ngang trở thành nhiếp chính vương quyền khuynh triều dã, trong số bách quan có chín phần quan viên đều hoặc nhiều hoặc ít có quan hệ đủ loại với Ngũ Tử Ngang. Có thể nói, Tần Ca khiến cho các thần tử đại Đông biến thành thần tử của Ngũ Tử Ngang, mà Ngũ Tử Ngang dùng năng lực của mình khiến những người này đi theo y, nghe theo y. Nếu như nói đại Đông bây giờ là thiên hạ của ai, cho dù là dân chúng bình thường nhất cũng biết đại Đông bây giờ là thiên hạ của nhiếp chính vương Ngũ Tử Ngang. Hơn nữa Ngũ Tử Ngang sau khi “đoạt quyền” cẩn trọng một lòng vì nước vì dân, cho dù có người muốn phản đối y, trừ một chuyện đoạt quyền ra thật đúng là tìm không được lý do thích hợp. Từ xưa đến nay, Ngũ Tử Ngang sợ là “nịnh thần” tài đức sáng suốt nhất.

Mà lúc này, nịnh thần có quyền thế nhất triều đại Đông đang vững vàng dắt tay thái thượng hoàng leo về phía đỉnh núi. Y sẽ thỉnh thoảng lại căn dặn thái thượng hoàng chú ý dưới chân; sẽ thỉnh thoảng lại hỏi thăm thái thượng hoàng có mệt hay không; sẽ thỉnh thoảng lại lấy khăn tay ra cho thái thượng hoàng lau mồ hôi. Lại có ai sẽ tin tưởng y là nịnh thần dã tâm bừng bừng chứ? Dù cho y là làm cho người khác nhìn, vậy biểu tình trên khuôn mặt Tần Ca cũng không giả được. Tần Ca là hạnh phúc, chân chính từ trong tới ngoài đều chìm đắm trong hạnh phúc, cho nên khóe miệng hắn thủy chung mang theo nụ cười hạnh phúc nhàn nhạt, mặt mày hắn cũng lộ ra hạnh phúc người ngoài có thể nhìn ra được. Vậy đoạt quyền hay không, bức vua thoái vị hay không, thì tạm thời không cần quan tâm đi, bởi vì thái thượng hoàng của bọn họ thấy thế nào cũng đang thân trong hạnh phúc an nhàn.

Thái dương mọc lên, hào quang màu vàng kim bao phủ trên người mọi người. Tần Ca lại một lần nữa dừng lại, thở dốc. Trước mặt hắn, một người quay đầu lại nhìn hắn, hào quang màu vàng kim khiến sự thân thiết trên khuôn mặt người nọ rõ ràng như thế. Nhận lấy khăn tay đối phương đưa ra, Tần Ca lau lau mồ hôi. Nếu không phải là có quá nhiều người ngoài ở đây, hắn căn bản không cần tự mình lau mồ hôi.

“Nghỉ ngơi một chút đi.” Tế trời không thể uống nước, Ngũ Tử Ngang từ trong tay Ôn Quế lấy ấm nước và lụa tơ sạch sẽ, dính một ít nước lau trên môi Tần Ca. Người biết rõ quan hệ hai người đều vẻ mặt yên lặng, mà những người khác thì lại lần nữa vì cử động mà nhiếp chính vương mà khiếp sợ.

“Sau khi về cung thực sự phải rèn luyện rèn luyện.” Thể lực rõ ràng không như lúc trước, Tần Ca chủ động vươn tay: “Đang hăng hái thì làm một mạch cho xong, lại nghỉ ngơi tiếp nữa ta càng đi không đặng.”

Ngôn ngữ vô cùng thân thiết theo thói quen cứ xông ra như thế, Tần Ca thậm chí không nhận thấy được chính mình dùng “ta” mà không phải là “quả nhân”. Giao ấm nước và lụa tơ cho Ôn Quế, Ngũ Tử Ngang lại nắm tay Tần Ca kéo hắn tiếp tục leo lên trên. Động tác giữa hai người tự nhiên như thế, hiển nhiên đến mức các đại thần đi theo đều chỉ ngây ngẩn đứng đó, còn đang tiêu hóa câu nói vừa rồi của thái thượng hoàng.

Liếc mắt nhìn mọi người đang ngây ngẩn, Ngũ Tử Ngang cười trong lòng, như vậy đã ngẩn ra, vậy sau này bọn họ biết chân tướng sẽ thành ra thế nào? Y rất chờ mong.

Mặc kệ những người đang ngẩn ra đó, Ngũ Tử Ngang mang theo Tần Ca từng bước một đi lên đỉnh núi. Cuối cùng, sau khi thái dương hoàn toàn mọc lên, Ngũ Tử Ngang mang theo Tần Ca đứng trước dàn tế. Tần Ca mệt đến vẫn thở dốc, tay Ngũ Tử Ngang từ đầu đến cuối dắt hắn, mãi đến khi lễ quan nói tế tự bắt đầu, y mới buông tay Tần Ca ra. Cũng không lui lại, Ngũ Tử Ngang cứ thẳng lưng đứng bên người Tần Ca, cùng nhau dâng hương, hiến tế với Tần Ca. Đây là ý Tần Ca, hắn đã sớm nói, muốn cùng Ngũ Tử Ngang quan sát non sông vạn dặm đại Đông.
Không biết vì sao, nhìn thái thượng hoàng và nhiếp chính vương sóng vai đứng trước dàn tế thành kính khẩn cầu bình an một năm nay của đại Đông với trời xanh, rất nhiều quan viên đều không khỏi viền mắt cay nóng. Mãi đến rất nhiều năm sau bọn họ mới hiểu được, tín nhiệm và thâm tình giữa hai người với nhau căn bản sẽ không bị bất luận biểu hiện giả bên ngoài che giấu. Đó là ràng buộc phát ra từ sâu trong nội tâm bọn họ, loại ràng buộc này ràng thậm chí sẽ ảnh hưởng đến cảm giác của người khác. Giờ khắc này, bọn họ chính là bị loại ràng buộc này cảm hoá, không chỉ sẽ không cảm thấy chỗ đó đứng một vị nịnh thần kiềm chế vua để điều khiển chư hầu, ngược lại sẽ cảm thấy hai người kia là một thể, là vương chung, bá chủ chung của thiên hạ này.

Cắm hương, Tần Ca và Ngũ Tử Ngang cùng nhau quỳ xuống trước dàn tế, hướng về phía trước trời xanh cầu phúc. Thần sắc hai người bình tĩnh, nhưng trong lòng lại là bốn bề sóng dậy. Hai người dùng gần tám năm, mất biết bao tâm tư và tâm lực như thế mới đi tới ngày này, đi tới cái ngày có thể sóng vai leo núi, sóng vai tế trời này. Nghĩ tới vất vả và chua xót tám năm nay, Ngũ Tử Ngang rất muốn ôm người bên cạnh thật chặt vào trong lòng, hôn hắn, nói từng câu hắn thích nghe bên tai hắn. Tình yêu của người này với hắn thâm trầm như thế mà cũng nồng đậm như thế. Nếu là đế vương khác, ngay từ đầu sẽ khóa y tại thâm cung, để y làm một tên nam sủng, tối đa không quá nam quân. Nhưng người này thì không, người này chẳng sợ chính mình uất ức cũng sẽ không làm cho y uất ức, làm cho y khó xử, chứ đừng nói chi là, người này thậm chí mạo hiểm mạng sống sinh con cho y.

“Trời xanh, ta không cầu kiếp sau phú quý, chỉ cầu đời đời kiếp kiếp có thể cùng Tần Ca gặp nhau làm bạn, đầu bạc đến già.” Dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy nói ra khẩn cầu của mình, Ngũ Tử Ngang thành kính dập đầu lạy trời xanh ba cái.

Trái tim Tần Ca tràn đầy hạnh phúc, nâng hương quá đỉnh đầu, hắn cũng dùng thanh âm hai người có thể nghe thấy khẩn cầu: “Ta Tần Ca, đời đời kiếp kiếp chỉ mong cùng Ngũ Tử Ngang làm bạn, bất luận thân nam nhi hay là nữ nhi, ta đều hy vọng có thể vì y sinh con dưỡng cái.”

Giơ hương quá đỉnh đầu ba lần, cắm vào lư hương, lại dập đầu ba cái, Tần Ca kìm dục vọng hôn một người, được đối phương dùng sức đỡ đứng lên.

Nghiêng người, mỉm cười với người vành mắt đỏ hồng, Tần Ca đè tình yêu chứa chan xuống nhàn nhạt nói: “Nhiếp chính vương, cùng quả nhân đi xem non sông đại Đông đi. Chờ hoàng thượng trưởng thành, ngươi phải dẫn nó tới nơi này, giao giang sơn đại Đông này cho nó.” Tự tay giao cho, nhi tử của ngươi.

Ngũ Tử Ngang đỡ cánh tay Tần Ca, nắm tay Tần Ca, thanh âm khàn khàn nói: “Thần, sẽ. Chờ hoàng thượng trưởng thành, thần sẽ giao từng cọng cây ngọn cỏ giang sơn này cho hắn. Hoàng thượng, cũng là nhi tử của thần.” Y sẽ đích thân truyền mảnh giang sơn hai người cùng sở hữu này tới tay nhi tử.

Không quan tâm lời của mình sẽ dẫn tới chấn động và hoài nghi như thế nào, Ngũ Tử Ngang nắm tay Tần Ca cùng hắn đi đến bên vách núi. Hai người đứng chung một chỗ, chỉ vào non sông tươi đẹp dưới chân, Ngũ Tử Ngang khẽ thề: “Tần Ca, ta nhất định phải ở chỗ này nói cho thế nhân, ta, là hoàng hậu của ngươi.”

Tần Ca quay đầu, nụ cười ngoái đầu nhìn lại của hắn, khắc vào trong lòng mọi người.

Ta không muốn tình yêu “Sinh tử xa cách, cùng người thề nguyện. Nắm tay đã hẹn, sánh bước đến già” (1) gần như tuyệt vọng, ta muốn là cả đời làm bạn “Vang vang tấm hốt (2), phía trên triều đình. Ngô hoàng muôn tuổi, thần tử đẹp đôi”. Ai nói quân thần yêu nhau là tối kỵ, ai nói nam nhi sinh con là trái đạo trời, hắn và y vẫn cứ muốn đánh vỡ cấm kỵ này, muốn xoay chuyển số trời này.

(1) bài thơ Đánh trống 4 trong Kinh thi của Khổng tử, bản dịch của Lucas Jones
(2) hốt: thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc thời xưa

“Tử Ngang.” Đắm chìm trong ánh nắng, Tần Ca yêu cầu, “Đừng để ta, chờ quá lâu.”

Không hỏi chờ cái gì, Ngũ Tử Ngang cười: “Thần, tuân chỉ.”

“Thái thượng hoàng, nhiếp chính vương bệ hạ, nên xuống núi.” Ôn Quế đúng lúc lên tiếng.

Ngũ Tử Ngang dắt tay Tần Ca xoay người, cung kính nói: “Thái hoàng, thần đỡ ngài xuống núi.”

Không có nhìn những đại thần há hốc mồm ấy, Tần Ca say sưa trong tình ý đậm đà vào giờ khắc này. Hắn lại làm sao không mong đợi, mong đợi ngày đó, người bên cạnh này tuyên bố với thế nhân quan hệ của hắn và y. Hắn đợi mười lăm năm, đợi được người này hoàn toàn thuộc về hắn, hắn có đầy đủ kiên nhẫn chờ người này trở thành hoàng hậu của hắn.

Bao nhiêu năm sau, Lương hậu Ngũ Tử Ngang vừa giải nhiệm nhiếp chính vương cùng thái thượng hoàng lâu chưa lộ diện lại một lần nữa lên Thiên Ngự sơn. Đám đại thần đi theo phía sau hai người ai ai cũng vẻ mặt oán giận. Nghĩ bọn họ bị gạt nhiều năm như thế, có thể không oán ư. Lần này, Lương hậu Ngũ Tử Ngang không hề che giấu thân phận y, dọc theo đường đi y hoặc ôm eo thái thượng hoàng, hoặc là nói bên tai thái thượng hoàng đôi lời trêu chọc đối phương cười. Các đại thần là tức giận nhưng không dám nói. Đây là tế trời ấy à hay là dạo chơi ngoại thành đấy?

“Tần Ca, có mệt hay không?”

“Vẫn ổn, mỗi ngày múa múa kiếm trong sân vẫn còn có tác dụng.”

Giống như Lương hậu, thái thượng hoàng đã nói ra bí mật cũng không che giấu tâm tư của mình đối với người nào đó. Nụ cười trên khuôn mặt ấy khiến các thần tử thấy là đấm ngực giậm chân. Thái hoàng à thái hoàng, ngài cũng quá si tình đi, chỉ vì một nam nhân bộ dáng không thế nào như vậy ngài liền buông tha ngai vàng. Ngài muốn phong y làm hoàng hậu cũng không phải không được mà, chúng ta cũng không phải những lão cổ hủ ấy, ngài nói với chúng ta một tiếng chúng ta cho dù sẽ xoắn xuýt cũng sẽ đồng ý mà, ngài vì sao phải thoái vị chứ? Ngài sao lại nhẫn tâm xem chúng ta bị hoàng thượng ức hiếp chứ?

Ôi, tính tình của hoàng thượng đây rốt cuộc là giống ai vậy? Tâm tư suy nghĩ bất định đừng nói, quả thực chính là đùa bỡn bọn họ trong bàn tay, không đùa chết bọn họ thề không bỏ qua đấy. Ôi ôi ôi, Lương hậu à, van cầu ngài rời núi đi, nể mặt chúng ta chân thành đi theo ngài, ngài vẫn là đừng làm hoàng hậu làm nhiếp chính vương đi, có ngài quản, hoàng thượng có lẽ có thể khiêm tốn một chút.

Nghĩ đến vị tân hoàng lấy làm nũng coi như cơm ăn, am hiểu giả ngu, lại lòng dạ hẹp hòi thích mang thù, thích hành hạ bọn họ, các vị đại thần liền khóc không ra nước mắt. Hoàng thượng đây tính tình rốt cuộc là giống ai? Vì sao chẳng giống thái hoàng chút nào chứ? Nghe nói quý phi nương nương đã sớm qua đời cũng là tính tình tốt mà, hoàng thượng đây sao cứ tính cách riêng như thế chứ?

Nhìn hai người tình chàng ý thiếp phía trước, các đại thần bị tân hoàng hành hạ đến chết đi sống lại không khỏi vốc một vốc nước mắt đồng tình cho mình. Mấy vị đại thần nội các truyền tâm tư với nhau bằng mắt, lại nhìn nhìn hai người ân ái còn ở bên kia không coi ai ra gì, mấy vị đại thần nhẹ nhàng gật gật đầu. Không được, nhất định phải nghĩ biện pháp mời nhiếp chính vương rời núi, nếu không tiếp tục như thế, bọn họ nếu không bị mệt chết, cũng bị tân hoàng hành hạ chết.

Cũng không biết các thần tử đang có chủ ý gì, Tần Ca và Ngũ Tử Ngang rốt cuộc leo lên đỉnh núi không có đi tế tự trước, mà là đi tới chỗ vách núi, ngay trước mặt bách quan, Ngũ Tử Ngang lớn tiếng hô lên: “Ta là vợ Tần Ca —! Ta là vợ Tần Ca —!”

Bách quan khiếp sợ, thậm chí có quan viên ngồi trên mặt đất luôn.

“Ta là vợ Tần Ca —! Ta yêu Tần Ca —! Ta yêu Tần Ca —!”

Dưới ánh mặt trời, Tần Ca cười là hạnh phúc như thế. Sơn cốc vang vọng, hai tay Ngũ Tử Ngang ôm lấy “mẫu thân” của nhi tử y, đang quan sát đất giang sơn, ấn xuống một cái hôn thật sâu trên môi người đó.

“Tần Ca, ta yêu ngươi.”

Tần Ca say.

“Tử Ngang…”

“Tần Ca, ta yêu ngươi.”

“… Ta cũng yêu ngươi…”

Ôm chặt lấy nhau, giờ khắc này, giữa bọn họ lại không gì trở ngại. Ánh nắng chiếu lên hai người, đâm vào mọi người không mở mắt ra được. Hai người kia một quân, một thần, lại ở đây nói cho thế nhân bọn họ không phải quân thần, mà là vợ chồng.

“Thái thượng hoàng… Nhiếp chính vương bệ hạ…”

Không biết là ai hô một tiếng, ngay sau đó, bất kể là người choáng váng đầu hay là ngẩn ra đều hô lên theo, cũng đồng thời quỳ xuống.

“Thái thượng hoàng… Nhiếp chính vương bệ hạ…”

Một người quay đầu nhìn lại, nhếch miệng cười nói: “Ta không phải nhiếp chính vương bệ hạ, ta là Lương hậu, đây là tâm nguyện của ta từ trước đến giờ. Ngũ Tử Ngang, đời đời kiếp kiếp chỉ biết yêu một người, người đó chính là hoàng thượng của ta.” Nói xong, y cúi đầu, hôn một đôi môi đang cười khác.

Đời đời kiếp kiếp… Chỉ yêu một người…

Tần Ca cũng không nói lời gì cảm động lòng người, hắn chỉ dùng hành động để nói cho mọi người trái tim của hắn đối với Ngũ Tử Ngang. Không lại cấm kỵ, hắn ôm chặt lấy người phía trước, không né tránh nụ hôn sâu đối phương hạ xuống. Đời đời kiếp kiếp, hắn cũng chỉ yêu một người, người đó, chính là Lương vương của hắn, cha ruột của nhi tử hắn.

Ôn Quế khóc, trong mắt Khổng Tắc Huy có nước mắt vui mừng, Phùng Duy Châu khóc, Lương châu thất hiền khóc… Rất nhiều người khóc… Người tận mắt thấy một màn như vậy đến chết cũng sẽ không quên chuyện phát sinh ở trên đỉnh Thiên Ngự sơn giờ khắc này. Ngày đó, không ai có thể yên ổn; ngày đó, cơ hồ mọi người đều mất ngủ, mãi cho đến khi bọn họ trở lại kinh thành cũng không có hoàn hồn.

Có điều một tháng sau, các đại thần vốn buông tha lại một lần nữa dâng thư, khẩn cầu nhiếp chính vương xuống núi. Không có biện pháp, bọn họ mặc dù cảm động với tình sâu giữa thái thượng hoàng và Lương hậu, thế nhưng so sánh với cái mạng nhỏ của mình, ấy căn bản không tính cái gì. Đối mặt hành hạ nhiều vô kể của tân hoàng, bọn họ đã không để ý được nhiều như thế.

“Ôi, tính tình hoàng thượng rốt cuộc là giống ai? Sao lại thích hành hạ chúng ta như thế chứ? Lão thái sư, ngài nói đi?”

Bút vẽ trong tay lão thái sư rung lên, ngữ khí chẳng lành hừ câu: “Giống cha hắn!”

Cha của hoàng thượng? Đây không phải là thái hoàng sao? Người hỏi càng hồ đồ hơn, tính tình hoàng thượng đâu giống thái hoàng chứ! Nếu nói giống nhiếp chính vương còn hơn. Ôi, xem ra lão thái sư cũng già rồi. Quên đi, tự lực cánh sinh cơm no áo ấm, mau chóng mời nhiếp chính vương không làm việc đàng hoàng kia trở về mới là thật.

Còn khi nào có thể mời về, thì phải xem Lương hậu đang chìm đắm trong “tân hôn” khi nào mới lương tâm phát hiện.

Tử Ngang, Tần Ca gọi người đưa tới nước nóng, tự mình hầu hạ Ngũ Tử Ngang ngâm chân, rửa mặt, súc miệng. Sau đó hai người gắn bó trên giường, ôm chặt ngủ trong tiếng nước mưa. Các đại thần tựa hồ cũng biết nhiếp chính vương muốn ngủ một giấc yên ổn, đêm nay, không có cấp tấu gì đưa tới. Mà tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu sớm đã đi vào giấc ngủ còn không biết những ngày an nhàn của mình sắp đến cuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro