PN 2 - Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngũ Tử Ngang hiểu tính tình Phùng Duy Châu , nếu quả thật là như y đoán, Phùng Duy Châu dám chắc nói không nên lời. Nhưng Phùng Duy Châu lại là bộ dáng rất khổ sở, Ngũ Tử Ngang cũng không đành ép hắn, nói: “Ngươi đi xuống trước, Khoa Thấm Khả Thập nhất định muốn ngươi cùng y đi Đột Quyết, vậy bản vương phải hỏi trước rõ ràng y tại sao muốn làm như vậy, sau đó bản vương sẽ tìm ngươi.”

“Nhiếp chính vương bệ hạ…” Phùng Duy Châu luống cuống, muốn nói cái gì, bị Ngũ Tử Ngang giơ tay lên cắt ngang.

“Trong lòng bản vương có tính toán, ngươi đi xuống trước đi.”

“Nhiếp chính vương bệ hạ, là thuộc hạ giáo dục không tận sức, a Thập vẫn còn con nít, không hiểu gì cả.” Mặc dù không muốn cùng Khoa Thấm Khả Thập về Đột Quyết, nhưng lời nói của Phùng Duy Châu vẫn vô cùng bảo vệ đối phương, chỉ sợ nhiếp chính vương có gì hiểu lầm Khoa Thấm Khả Thập.

Ngũ Tử Ngang gật gật đầu: “Bản vương biết, ngươi đi xuống trước đi.”

Không thể không đi, Phùng Duy Châu hành một đại lễ, khom người lui ra. Ngũ Tử Ngang quay trở lại ngồi yên, rất nhanh, cửa vừa mới đóng chưa được bao lâu bị người đẩy ra, một người đi nhanh đến.

Đi tới chỗ cách Ngũ Tử Ngang mấy bước, hắn quỳ xuống, dập đầu: “Nhiếp chính vương bệ hạ, xin ngài cho phép Phùng đại ca cùng ta đi Đột Quyết.”

Trong phòng không có ai hầu hạ, Ngũ Tử Ngang rót chén trà nóng cho mình. Bưng lên, y dùng nắp chén gạt gạt lá trà, sau đó chậm rãi uống một ngụm. Dường như rất hài lòng mùi vị của trà này, y còn rất thoải mái mà thở hắt ra.

Khoa Thấm Khả Thập quỳ ở nơi đó cúi đầu, toàn thân căng ra. Ngũ Tử Ngang uống mấy ngụm trà, lúc này mới giương mắt nhìn về phía người quỳ ở nơi đó, chậm rãi nói: “Khoa Thấm, bản vương biết ngươi là được Phùng thượng thư mang về, đối với hắn đương nhiên có loại tình cảm báo ơn. Nhưng Phùng thượng thư quản lý Lại bộ, há có thể nói đi là đi. Nếu bản vương cứ như vậy đồng ý với ngươi, vậy sau này người nào cũng có thể đến đòi đại quan triều đình về nhà với bản vương, thế bản vương còn quản lý triều đình làm sao, thay hoàng thượng san sẻ thế nào?”

Khoa Thấm Khả Thập ngẩng đầu, lưng eo thẳng tắp, ánh mắt như ngọn đuốc nói: “Nhiếp chính vương bệ hạ, ta có tình cảm báo ơn với Phùng đại ca, nhưng đây không phải là nguyên nhân ta muốn Phùng đại ca đi Đột Quyết với ta. Nếu ta chỉ là muốn báo ơn, vậy ta trở lại Đột Quyết, làm Đột Quyết vương, giải quyết nỗi lo trong lòng đại Đông, cũng chính là báo ân tình Phùng đại ca cứu ta. Ta sở dĩ muốn Phùng đại ca cùng ta về Đột Quyết, không chỉ là bởi vì hắn quả thật có thể giúp đỡ ta, càng là bởi vì ta thích hắn!” Những lời này, Khoa Thấm Khả Thập nói rất lớn, tựa hồ muốn nói cho ai phía ngoài nghe.

Sắc mặt Ngũ Tử Ngang lập tức sa sầm, buông chén trà xuống.

Khoa Thấm Khả Thập không có bị khí thế của Ngũ Tử Ngang áp đảo, trái lại kiên định hơn nói: “Nhiếp chính vương bệ hạ, ta thích Phùng đại ca, ta và Phùng đại ca đã chung đụng như vợ chồng. Ta phải về Đột Quyết, sao có thể bỏ hắn một mình ở đây. Còn xin nhiếp chính vương bệ hạ có thể tác thành!” Khoa Thấm Khả Thập dập đầu một cái.

Tay Ngũ Tử Ngang đặt trên bàn, làm ra một chút âm thanh. Âm thanh này không lớn, nhưng nghe vào trong tai người khác lại lại khiến tâm can run lên. Sắc mặt Khoa Thấm Khả Thập thay đổi, mím chặt miệng.

“Chung đụng như ‘vợ chồng’?” Ngũ Tử Ngang hừ lạnh một tiếng, “Bản vương sao lại cảm thấy là ngươi đơn phương?”

Trong mắt Khoa Thấm Khả Thập hiện lên vẻ bi thương, lớn tiếng nói: “Không phải! Phùng đại ca cũng thích ta, chẳng qua là hắn luôn cảm thấy tuổi hắn lớn hơn ta, nói cái gì mà không thể làm chậm trễ ta, không thể để ta bị người ta chê cười. Nhiếp chính vương bệ hạ! Ta thừa nhận là ta không chịu buông tay, nhưng ta dám cam đoan trong lòng Phùng đại ca có ta!”

“Có ngươi?” Ngũ Tử Ngang không động đậy nói: “Trước không nói ngươi và hắn đều là nam tử. Phùng Duy Châu là thượng thư triều này, ngươi lại là hắn cứu về. Bây giờ ngươi và hắn có tầng quan hệ này, người ngoài sẽ không quản ai thích trước, chỉ biết hắn làm quan không nghiêm, không biết giữ chừng mực.”

“Nhiếp chính vương bệ hạ!” Khoa Thấm Khả Thập gầm nhẹ, “Ngài sao có thể nói hắn như thế! Hắn làm quan nhiều năm, lại là môn sinh của ngài, ngài chẳng lẽ còn không biết hắn là người như thế nào sao? Là ta thích Phùng đại ca trước, cũng là ta khăng khăng muốn Phùng đại ca.”

“Nói như thế không phải là ngươi ép buộc hắn?” Ngũ Tử Ngang càng không có hòa nhã, “Ngươi ép buộc hắn ủy thân với ngươi, ngươi còn dám đòi người với bản vương. Khoa Thấm Khả Thập, bản vương sẽ không để cho Phùng Duy Châu theo ngươi đi Đột Quyết. Bản vương bằng lòng ủng hộ ngươi trở thành Đột Quyết vương, nhưng cũng có thể ủng hộ người khác, không phải không thể là ngươi.”

Khoa Thấm Khả Thập đứng lên, hai đấm nắm chặt: “Nhiếp chính vương bệ hạ có thể ủng hộ người khác, nhưng ta dám nói ta là người chọn lựa thích hợp nhất. Chỉ cần nhiếp chính vương bệ hạ để Phùng đại ca cùng ta về Đột Quyết, Khoa Thấm Khả Thập lấy hùng ưng trên thảo nguyên để thề, tuyệt đối không phản bội nhiếp chính vương bệ hạ!”

“Ngươi đây là đang uy hiếp bản vương sao?” Ngũ Tử Ngang lạnh lùng cười, đột nhiên thần sắc lạnh lùng hô: “Người tới!”

Thị vệ tiến vào.

“Bắt hắn cho bản vương!”

Đám thị vệ xông tới đè Khoa Thấm Khả Thập. Khoa Thấm Khả Thập không có giãy giụa, chỉ hô lớn: “Vương gia! Trái tim của ta đối với Phùng đại ca trời đất có thể chứng giám, xin vương gia tác thành!”

“Giải xuống!”

Đám thị vệ giải Khoa Thấm Khả Thập rời khỏi thư phòng. Khoa Thấm Khả Thập quay đầu lại hô to: “Vương gia! Từng chữ ta nói đều thật lòng, xin nhiếp chính vương bệ hạ tác thành!”

Khoa Thấm Khả Thập bị giải đi rồi, một tên thị vệ tiến vào hỏi: “Vương gia, xin hỏi giải y đi nơi nào?”

Trên mặt Ngũ Tử Ngang đã khôi phục yên ả, rất tùy ý nói: “Giải vào trong cung đi, tạm thời giam giữ ở ‘Tề Tâm các’.”

“Dạ.”

Tên thị vệ kia đi rồi, còn rất cẩn thận đóng cửa thư phòng lại cho vương gia. Chẳng qua lúc này Ngũ Tử Ngang vẫn có thể nghe thấy tiếng la của Khoa Thấm Khả Thập đi xa.

“… Xin nhiếp chính vương bệ hạ tác thành…”

“Két!”

Cửa bị người hoang mang đẩy ra, Phùng Duy Châu sắc mặt trắng bệch đứng ở cửa, quỳ luôn xuống: “Nhiếp chính vương bệ hạ! Xin ngài tha Khoa Thấm. Y tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nếu lời nói của y xúc phạm ngài, còn xin ngài có thể tha thứ y.” Nói xong, Phùng Duy Châu liền dập đầu.

Ngũ Tử Ngang thản nhiên nói: “Duy Châu, tiến vào. Ngươi một quan lớn quỳ ở nơi đó dập đầu với bản vương xem là gì? Để cho người khác nhìn thấy lại thêm một tội trạng cho bản vương.”

Thân hình Phùng Duy Châu không vững đứng lên, vào thư phòng, đóng cửa lại, sau đó lại bịch một tiếng quỳ xuống.

“Xin nhiếp chính vương bệ hạ tha thứ Khoa Thấm. Thuộc hạ nguyện chịu tội thay y.”

Trong mắt Ngũ Tử Ngang thoáng qua ý cười, nhưng trên mặt lại là nghiêm túc như cũ. Y đứng dậy đi tới trước mặt Phùng Duy Châu, cũng không có cho đối phương đứng dậy, mà là hơi có vẻ không vui nói: “Bản vương mặc kệ giữa ngươi và y có chuyện gì, nhưng y cũng dám đến đây uy hiếp bản vương. Duy Châu, ngươi theo bản vương nhiều năm như vậy, nên hiểu rõ tính nết bản vương, bản vương là cái loại người có thể để người ta uy hiếp đó sao?”

Thân thể Phùng Duy Châu lung lay, vội vội vàng vàng dập đầu: “Xin nhiếp chính vương bệ hạ tha thứ y, là thuộc hạ dạy bảo không chu đáo, xin nhiếp chính vương bệ hạ tha thứ y, thuộc hạ nguyện chịu phạt thay y.”

“Bản vương còn có chuyện quan trọng, về cung trước. Còn việc chọn Đột Quyết vương, bản vương lại suy nghĩ một chút.” Nói xong, Ngũ Tử Ngang liền mở cửa đi ra, Phùng Duy Châu hốt hoảng đứng lên đuổi theo.

“Nhiếp chính vương bệ hạ!”

“Nghĩ kỹ nên giải thích với bản vương thế nào ngươi lại đến gặp bản vương.” Không quay đầu lại nói một câu, Ngũ Tử Ngang mang người rời đi. Phùng Duy Châu mềm nhũn ngồi dưới đất, đau khổ nhắm mắt lại.

Trở lại hoàng cung, Ngũ Tử Ngang không có đi Đông Noãn các mà y nghe báo cáo và quyết định sự việc, mà là chạy thẳng tới Nhân Tâm đường. Trở lại Nhân Tâm đường, Ngũ Tử Ngang bước vội vã đi thư phòng, cũng không đi nhìn nhi tử trước. Tần Ca ở trong thư phòng luyện tập thư pháp, nghe thấy có người tiến vào, hắn ngẩng đầu, sau đó buông bút xuống, nhíu mày: “Chuyện gì phấn chấn như thế?”

Ngũ Tử Ngang vẻ mặt hưng phấn, nhất định là có chuyện vui thôi.

Ngũ Tử Ngang đi tới bên cạnh Tần Ca, một tay ôm hắn, hạ giọng, ánh mắt phát sáng nói: “Nói cho ngươi một chuyện, tuyệt đối khiến ngươi kinh ngạc.”

“Chuyện gì?” Tần Ca bị Ngũ Tử Ngang lây truyền, cũng hứng thú.

Ngũ Tử Ngang tiến đến bên tai Tần Ca: “Phùng Duy Châu với Khoa Thấm Khả Thập làm đến cùng một chỗ.”

Tần Ca nhíu mày: “Cái gì gọi là ‘làm’ đến cùng một chỗ? Nhiếp chính vương, chú ý thân phận của ngươi.”

Khẽ vỗ miệng mình, Ngũ Tử Ngang ôm Tần Ca đi tới trước giường ngồi xuống, giải thích: “Là ta nói sai. Phùng Duy Châu với Khoa Thấm Khả Thập thích nhau, hình như Khoa Thấm Khả Thập còn dùng một vài thủ đoạn cưỡng bức. Ta đưa ra chuyện với Khoa Thấm Khả Thập bảo hắn Đột Quyết làm vương, y bằng lòng ngay, có điều lại yêu cầu Phùng Duy Châu đi cùng y.”

Tần Ca trừng Ngũ Tử Ngang một cái: “Ta nhớ Phùng Duy Châu là môn sinh của ngươi đi. Hắn bị người ta ép buộc ngươi không những không ra mặt cho hắn, còn vẻ mặt xem kịch vui, để Phùng Duy Châu biết còn không đau lòng.”

Ngũ Tử Ngang cười nói: “Ta thấy ấy à, Phùng Duy Châu cũng có ỵ́ đó với Khoa Thấm Khả Thập, có điều vướng một số nguyên nhân cho nên không chịu thừa nhận mà thôi. Khoa Thấm Khả Thập uy hiếp ta, nói chỉ cần ta để Phùng Duy Châu cùng y đi Đột Quyết, y tuyệt đối sẽ không có hai lòng với ta. Ta lập tức sai người giải y đi. Ngươi không thấy, Phùng Duy Châu lúc đó mặt trắng bệch nhé, còn vẫn nói là hắn không dạy bảo Khoa Thấm Khả Thập cho tốt, nói bằng lòng chịu tội thay cho Khoa Thấm Khả Thập. Khoa Thấm Khả Thập ấy lúc bị giải đi ra sức hô ‘ta là thật lòng, xin nhiếp chính vương bệ hạ tác thành’, bộ dạng si tình ấy, thấy mà ta cũng ghen tỵ.”

Tay Tần Ca bóp hai gò má Ngũ Tử Ngang, dùng sức: “Ngươi thực sự là càng lúc càng lưu manh. Phùng Duy Châu không chỉ là môn sinh của ngươi, còn là đại quan triều đình, có ai trêu chọc người ta như ngươi sao.”

Ngũ Tử Ngang kêu đau kéo tay Tần Ca xuống, xoa xoa mặt mình, tủi thân nói: “Ta làm như vậy là có nguyên nhân mà.”

“Nguyên nhân gì?”

Ngũ Tử Ngang cười hì hì, nói: “Lúc Khoa Thấm Khả Thập nói muốn Phùng Duy Châu cùng hắn đi Đột Quyết, Phùng Duy Châu rất là miễn cưỡng mà. Ta ban đầu cho rằng Phùng Duy Châu là bị ép buộc, nghĩ hắn thế nào cũng là môn sinh của ta, ta phải trút giận thay hắn chứ, sao có thể để một tiểu tử Đột Quyết bắt nạt đến trên đầu chúng ta.”

“Sau đó thì sao?” Ngón tay Tần Ca động động, nếu người này thuần túy là muốn đem Phùng Duy Châu ra mua vui, hắn nhất định phải dạy dỗ y, lưu manh này.

Ngũ Tử Ngang nắm chặt hai tay Tần Ca, nháy nháy mắt: “Về sau ta bảo Phùng Duy Châu ra, nói muốn một mình hỏi Khoa Thấm Khả Thập, kết quả Phùng Duy Châu không ngừng nói là hắn không có dạy bảo tốt cho Khoa Thấm Khả Thập, không phải lỗi của Khoa Thấm Khả Thập. Tóm lại ý nói chính là Khoa Thấm Khả Thập bất kể làm cái gì cũng là bởi vì hắn, không liên quan tới Khoa Thấm Khả Thập. Ngươi nói, nếu Phùng Duy Châu thực sự không có ý đó với Khoa Thấm Khả Thập, hắn có thể bảo vệ Khoa Thấm như thế sao?”

Tần Ca lấy tâm tình của người từng trải nghe ra ỵ́ trong lời nói của Ngũ Tử Ngang, rút sức lực trên tay, hắn lắc đầu: “Sẽ không, ít nhất ta sẽ không. Nếu có người ép buộc ta, ta nhất định sẽ giết hắn.”

“Đúng vậy.” Nguy hiểm giải trừ, Ngũ Tử Ngang một lần nữa ôm bà xã đại nhân, nói tiếp: “Phùng Duy Châu lớn hơn Khoa Thấm tám tuổi, hắn lại là từ xưa tới nay quen đọc sách thánh hiền, để hắn chấp nhận ở bên một nam tử cũng đã đủ làm khó hắn, huống chi lại là một người dị tộc, nhỏ hơn hắn nhiều tuổi như vậy. Ta phỏng đoán nếu không phải là Khoa Thấm chủ động, Phùng Duy Châu chỉ biết vẫn đối đãi với hắn như đệ đệ, căn bản sẽ không sinh ra tâm tư ấy.”

Tần Ca nhíu mày, khóe miệng mang theo hiếu kỳ: “Ngươi là muốn giúp bọn hắn?”

Ngũ Tử Ngang cười nói: “Tục ngữ nói ‘người có tình sẽ được bên nhau’. Nếu Phùng Duy Châu không phải hoàn toàn vô tình với Khoa Thấm, bà mối này ta làm lại có ngại gì? Nếu thành công Khoa Thấm Khả Thập cũng xem như là nợ ta một phần nhân tình rất lớn, hắn không chỉ phải lấy kiếp này của hắn để trả, còn phải lấy con cháu đời sau của hắn để trả. Phần buôn bán này vẫn là có lời.”

“Lưu manh.” Tần Ca véo véo mũi Ngũ Tử Ngang, người này, ngay cả môn sinh của mình cũng tính toán.

Ngũ Tử Ngang ôm lấy Tần Ca, vô lại nói: “Ngươi không phải thích lưu manh ta đây?” Sau đó không cho Tần Ca cơ hội lại véo y, y nhào vào đối phương, hôn lên.

Hắn sao lại thích người này? Tần Ca lần thứ vô số hỏi trong lòng, nhưng trước sau không có đáp án. Quần áo bị cởi ra, hắn đẩy đẩy đối phương: “Đây là thư phòng, đừng, vạn nhất Tử Quân hoặc Hà Hoan tiến vào…”

“Ôn Quế, bản vương cùng thái thượng hoàng có chuyện quan trọng thương lượng, bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu! Chuẩn bị nước nóng!”

“Dạ.”

“Lưu manh! Ngươi nói như thế bọn họ không phải đều biết ngươi ta có ‘chuyện quan trọng’ gì!”

Tần Ca tức giận đến đá Ngũ Tử Ngang một cước, lưu manh này!

Ngũ Tử Ngang chững chạc đàng hoàng cởi áo lót của Tần Ca ra, nói: “Ta cũng không muốn có người ở bên ngoài nghe thấy âm thanh của ngươi, bảo bọn họ đều đứng xa một chút.”

“Lưu manh!”

Tuy là vợ chồng già, Tần Ca vĩnh viễn sẽ không da mặt dày được như Ngũ Tử Ngang. Hung hăng véo một cái ngang hông Ngũ Tử Ngang, Tần Ca cắn môi đối phương, sau đó lôi kéo quần áo đối phương. Đã lâu không có làm, hắn cũng khát vọng.

Ngoài phòng, có người liếc mắt lên trời, hai người kia, ban ngày ban mặt ngay trong thư phòng làm chuyện này, không sợ hoàng thượng nhìn thấy à. Quên đi, ai bảo mình là thuộc hạ người ta chứ. Chủ tử bận đến không có thời gian, cũng chỉ có làm thuộc hạ hắn đi giúp chủ tử giải quyết tốt hậu quả. Vươn cái vai, Khổng Tắc Huy ôm kiếm đứng lên chậm rãi ra tẩm cung. Đi tới chỗ thái tử đọc sách, Khổng Tắc Huy nói cho Diêm Nhật canh giữ ở cửa để bọn họ đừng quá sớm trở lại, thái thượng hoàng và nhiếp chính vương bệ hạ đang bận.

Khổng Tắc Huy nói cực kỳ mờ ám, Diêm Nhật lại há có thể không rõ, gã lập tức tỏ vẻ “nhất định” sẽ không để cho hoàng thượng quá sớm trở lại. Đối với hai người ân ái đến ngay cả nhi tử cũng thường không rảnh bận tâm ấy, Diêm Nhật lại một lần cảm thấy đau lòng cho hoàng đế bệ hạ của gã. Đương nhiên, hoàng đế bệ hạ của gã ước gì hai người cha của bé đó mỗi ngày ân ái, quên đi còn có một nhi tử như bé.

Vật cứng dữ tợn bỗng nhiên rút ra lại hung hăng đâm vào. Ngũ Tử Ngang căn bản không quan tâm bên ngoài có thể có người, y hoàn toàn phóng túng bản tính để mình chìm đắm giữa kích thích Tần Ca mang cho y. Trong loại cử động có quy luật này, Tần Ca sớm đã hóa thành một bãi nước, bị động theo mỗi một lần Ngũ Tử Ngang rút ra xuyên vào mà đong đưa.

Tiếng thân thể chạm vào nhau và tiếng dâm mỹ làm người ta mặt đỏ tim đập, mà Tần Ca chìm đắm trong sóng tình căn bản không rảnh đi chú ý thanh âm này có truyền đi hay không, hắn nắm bả vai Ngũ Tử Ngang kêu lớn tiếng, nói cho đối phương biết hắn vui sướng bao nhiêu.

Hai tay kìm lòng không đậu dọc theo thân thể hoàn mỹ của Tần Ca đi tới cái mông bởi vì đã sinh con mà đẫy đà hơn trước đây của hắn. Ngũ Tử Ngang chìm đắm trong tình dục vỗ mấy cái vào chỗ đó, mông Tần Ca lập tức có dấu tay màu đỏ. Thế nhưng Tần Ca không những không xấu hổ, trái lại ở khi y vỗ càng kêu lớn tiếng hơn. Chỗ tiếp nhận cũng bởi vì đau đớn như vậy kích thích mà bỗng nhiên co rút lại, Ngũ Tử Ngang hừ hai tiếng, lại đánh hai cái lên mông Tần Ca, sau đó vừa xoa vừa vân vê.

“Tử Ngang… Tử Ngang… Không được… Không được… Sắp ra… Sắp ra…”

Tiếng rên rỉ kèm theo từng tiếng thân thể va chạm, ai sẽ tin tưởng hai người đương tằng tịu với nhau trên giường lại là hai người tôn quý nhất đại Đông cơ chứ. Chỉ chốc lát sau, một tiếng kêu bén nhọn kèm theo gầm nhẹ, tiếng bộp bộp ngừng, chỉ còn lại có dư vị bắn ra.

Xụi lơ trên giường, Tần Ca eo cũng sắp gãy ngay cả ngón tay cũng nâng không nổi. Đã lâu không có hoan hảo, vừa bắt đầu đã mãnh liệt như thế, thật đúng là khiến hắn không chịu nổi.

Ngũ Tử Ngang nhắm mắt lại thân thể còn đang thong thả co rút, bảo đảm bắn mỗi một giọt tinh dịch của mình vào trong cơ thể Tần Ca. Mãi đến khi bắn xong tất cả, y phun ra một hơi nằm bò trên lưng Tần Ca, không muốn rút ra.

“Nhiếp chính vương bệ hạ, Phùng thượng thư ở ngoài Nhân Tâm đường quỳ xin gặp.”

Lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng Ôn Quế. Ngũ Tử Ngang nhíu mày, lẩm bẩm một câu: “Tới cũng thật trùng hợp quá.”

Tần Ca lười biếng nói: “Sợ là sớm đã tới rồi, chỉ là Ôn Quế không dám tới quấy rầy. Ngươi đi đi.”

“Thế nhưng ta còn muốn lại một lần nữa.” Ngũ Tử Ngang sờ sờ mông Tần Ca quyến luyến không rời.

Tần Ca trở tay vỗ y một cái: “Đừng làm khó hắn. Phùng Duy Châu là một người an phận thủ thường, ngươi đi chậm một chút nói không chừng hắn sẽ đụng tường để tạ tội.”

Cũng phải, nếu là Phùng Duy Châu rất có thể làm như vậy. Ôn Quế vừa rồi không phải cũng nói Phùng Duy Châu là “quỳ” xin gặp sao. Tính toán một chút, y người tốt làm đến cùng đi.

Chậm rãi ra khỏi cơ thể Tần Ca, Ngũ Tử Ngang cất giọng: “Bảo Phùng thượng thư đi ‘Tĩnh Tâm trai’, bản vương lát nữa sẽ qua. Bưng nước nóng tiến vào.”

“Dạ.”

Chùi sạch sẽ cho Tần Ca, Ngũ Tử Ngang chờ Ôn Quế bưng nước nóng tới, lại lau xong xuôi cho Tần Ca, lúc này mới không nhanh không chậm mặc quần áo. Tần Ca sắp ngủ hỏi: “Sao lại sai hắn đi ‘Tĩnh Tâm trai’?”

Ngũ Tử Ngang nhếch miệng, lộ ra hai hàng răng: “Ta nhốt Khoa Thấm Khả Thập tại Tề Tâm các.”

Tần Ca nhịn không được cũng trợn mắt nhìn y một cái: “Ngươi lưu manh này.” Tĩnh Tâm trai không phải ở sát vách Tề Tâm các sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro