C37: Ngoài ý muốn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Truyện chỉ đăng tải tại wattpad lalaalaaa1111.

--------------------------------


Tay Nhan Tụ bỗng ngừng lại giữa không trung.

Vốn dĩ vì để diễn càng thêm chân thực, cho nên tay của cậu chỉ cách Chử Thần có vài cen-ti-met, bây giờ tay của cậu không động đậy, lại có thể chạm vào rồi.

Giống như được nhét thêm một củ tỏi.

Mà giờ phút này nhìn người đàn ông của cậu, bên trong đôi mắt đen láy dường như có thứ gì đó đang xé toác ra, im hơi lặng tiếng, khiến người ta sởn tóc gáy.

Nhan Tụ dứt khoát từ bỏ tiếp tục diễn tập, vừa quay người đã bị anh nắm lấy tay bắt lại, Chử Thần đặt một nụ hôn sâu lên đôi môi mềm mại của cậu, bờ môi nóng bỏng và nhiệt độ cơ thể đều mang theo khí tức nguy hiểm, Nhan Tụ bị anh ấn phía sau gáy, đầu lưỡi gần như bị anh nuốt trọn.

Nhan Tụ mở to mắt ra sức vùng vẫy, nhưng lúc này Chử Thần giống hệt như khi bị mộng du, một tay quấn chặt lấy eo cậu, một tay ấn sau gáy, vai Nhan Tụ không làm cách nào cử động được, mặt cũng không tách ra nổi.

Không dễ gì mới được buông tha, Nhan Tụ mở lớn miệng hít thở, nhanh chóng chạy ra xa, thân hình gầy gò dính sát vào tường, bên dưới áo ngủ để lộ ra đôi chân trắng bóc.

Chử Thần đứng ở bên cạnh cửa.

Giống một con chó dữ chắn đường ..... Mặc dù không phát ra tiếng, nhưng chó cắn người đâu cần lên tiếng đâu!

Trong không khí có tiếng hít thở của Nhan Tụ, còn có tiếng tim đập bình bịnh, cậu hung dữ trừng Chử Thần, mắng: "Lưu manh! Không biết xấu hổ!"

Cả đời này Chử Thần chưa từng bị ai mắng như vậy, trước kia anh cảm thấy nếu như mấy từ này gán vào người mình chắc chắn sẽ cực kì khó chịu, bởi vì anh không phải loại người này. Thế nhưng bây giờ Nhan Tụ mắng anh như thế, anh lại cảm thấy cả người thoải mái, hận không thể lưu manh thêm một chút, không biết xấu hổ thêm một chút, thế mới đủ mùi vị.

Anh đi lên phía trước một bước, Nhan Tụ lập tức giật mình nhảy dựng lên: "Đứng lại cho tôi! Không được qua đây! Cậu mà qua đây tôi đâm cậu đấy! !"

Chử Thần chỉ có thể dừng lại: "Sơn Yêu...."

"Cậu có thèm nghe tôi không?"

"?"

"Không phải cậu thích tôi sao?"

Chử Thần không lên tiếng. Cho dù anh có nói lời thích Nhan Tụ thì chắc chắn sẽ bị từ chối, vậy thì anh không nói, không cho Nhan Tụ cơ hội cự tuyệt.

Anh là người có thể kiểm chế, Nhan Tụ phồng má, nói: "Cậu không phải là yêu tôi sao?"

Chử Thần cảnh giác, vẫn không lên tiếng.

Nhan Tụ tức giận nói: "Không phải là cậu yêu tôi sao?"

Chử Thần ...... vẫn không nói chuyện.

Nhan Tụ là một người rất ranh ma, ngày xưa đấu đá với nhau, anh đã phải chịu tổn thất.

Nhan Tụ đã hít thở bình thường rồi: "Cậu còn muốn hôn tôi không?"

"Muốn." Câu trả lời này ngược lại rất nhanh.

Nhan Tụ lập tức nói: "Vậy cậu có nghe lời tôi không?"

"......"

"Không nghe không cho cậu hôn."

Chử Thần suy nghĩ một lát, nói: "Anh nghe lời em cũng không cho anh hôn, đừng phí tâm tư tính kế anh, qua đây, diễn tập."

"Không tập nữa!"

"Lẽ nào em muốn ...."

"Tôi thà bị NG cả trăm lần trước máy quay! Cũng không muốn ở cùng một phòng với cậu để diễn tập nữa!"

Chử Thần vô cùng thất vọng: "Vậy chúng ta đi ngủ đi."

"Cậu sang phòng bên cạnh mà ngủ!"

Chử Thần cau mày, qua chốc lát vẫn quay người đi ra ngoài, Nhan Tụ thở phào nhẹ nhõm, sau khi khóa trái cửa phòng liền leo lên giường quấn mình thành con tằm. Sau khi cậu hài lòng lại sợ hãi nghĩ, Chử Thần này thật sự càng ngày càng quá đáng, anh bây giờ chính là giống cái gì cái gì mà mưa dầm thấm lâu, cảm giác nếu như không chuẩn bị một chút là sẽ bị anh gài bẫy, thật tức giận!

*Gốc 润物细无声 Một câu trong bài thơ "Đêm xuân mua vui" của Đỗ Phủ. Nghĩa là âm thầm ảnh hưởng đến sự vật; Đọc nghĩa xong mình liên tưởng đến "mưa dầm thấm lâu" nên đổi luôn cho dễ hỉu.

Nhan Tụ tức giận đến nửa đêm, sờ lên miệng vẫn còn mùi rượu Chử Thần để lại, nên dậy đánh răng rồi mới nằm lại trên giường một lần nữa.

Có thể là bởi vì bát trà giải rượu kia, Chử Thần không có cảm giác nôn nao như trong tưởng tượng, đương nhiên rồi, bởi vì Nhan Tụ diễn tập phân cảnh đó với anh, tối hôm qua anh cũng không ngủ ngon, mặc dù đã hôn miệng ...... nhưng cũng chỉ là hôn miệng mà thôi.

Chuẩn bị xong đồ ăn sáng, anh đi về phía phòng Nhan Tụ, đưa tay ra vặn một cái, cửa phòng khóa trái rồi.

Lần này Nhan Tụ có cách đối phó, đầu tiên là thu chìa khóa trước, Chử Thần nhìn trái nhìn phải, từ trong túi mình lấy ra một cái cờ lê.

Trên mạng Thiên Độ* cái gì cũng dạy, tất nhiên cũng bao gồm cả mẹo không dùng chìa khóa để mở cửa, có điều Chử Thần chưa từng nghiêm túc thực hành, chọc chọc nửa ngày, Nhan Tụ ngơ ngác thức dậy.

*Một trang mạng xã hội bên bển.

Cậu vẫn mặc bộ đồ ngủ có dây buộc tối hôm qua, khi mở cửa ra cờ lê trong tay Chử Thần không kịp....., Nhan Tụ trừng mắt cẩn thận nhìn thứ đồ đó mấy lần, mạnh mẽ lấy lại tinh thần: "Cậu làm gì đó?"

Chử Thần ung dung rút thứ đó ra, nói: "Học cách chọn ổ khóa như thế nào."

Trong ngày hôm nay Nhan Tụ lăn qua lăn lại với mấy cảnh quay chi tiết, thay đồ đến mấy lần, lúc thu dọn đồ đạc, Lạc Khải nói với cậu: "Còn một ngày thôi, hai cậu cố lên."

Nhan Tụ quay về là vùi mình trên sofa, thầm nghĩ xem ra ngày mai chỉ có thể thảm hại rồi, nhưng nghĩ đến hai con người phải ở trước ống kính làm chuyện thân mật đó, còn bị máy quay ghi lại ..... Nhan Tụ bỗng dưng cảm thấy chán nản, còn không bằng diễn tập.

Cậu nâng mí mắt nhìn Chử Thần đang treo mình ở bên ngoài, lấy hết can đảm để gọi anh: "Này."

Ánh mắt Chử Thần bình tĩnh nhìn về phía cậu, từ trên khuôn mặt hoàn toàn không nhìn ra anh kích động như thế nào.

Nhan Tụ nói: "Chúng ta vẫn nên diễn tập đi, tập đoạn này mấy lần."

"Được."

Đến trước cửa phòng, Chử Thần dựa lưng vào cửa đứng đó, nhìn hình ảnh của Nhan Tụ. Nhan Tụ hít một hơi, chậm rãi đi đến, ngẩng mặt lên tiến gần đến môi Chử Thần, bàn tay di chuyển, nhẹ giọng nói: "Lần đầu à?"

Cung Điền Trạch đương nhiên không phải lần đầu, hắn chỉ là lần đầu gặp người khiến tim mình rộn ràng, Hướng Dương như bông hoa lan, đôi môi mềm mại chạm đến phần cằm căng chặt của anh, không nặng không nhẹ động tay, trong lòng cảm thấy buồn cười: "Xem tuổi anh không nhỏ, sao lại giống như chưa từng trải qua chuyện này vậy?"

"Anh từng một lần với em."

"......" Nhan Tụ đen mặt, tức giận nói: "Bây giờ cậu là Cung Điền Trạch! Có thể ngừng giở trò đồi bại được không?"

Chử Thần nói: "Làm lại."

Nhan Tụ nheo mắt lại, cậu có thể nhìn ra được Chử Thần nóng lòng muốn được cậu chạm vào mấy lần nữa, khi hung dữ quay người lại, hỏi thêm lần nữa: "Lần đầu à?", hung dữ véo Chử Thần một cái.

"......." Khuôn mặt đỏ bừng của Chử Thần chuyển sang trắng xanh.

Nhan Tụ khẽ cười nói: "Xem tuổi tác anh không nhỏ, sao giống như chưa từng trải qua chuyện này thế?"

"......" Chử Thần đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, không nói lên lời.

Cung Điền Trạch lại hạ mắt xuống, môi lưỡi Hướng Dương trêu chọc hắn, Cung Điền Trạch bị cậu dụ đi về phía trước, Hướng Dương liên tục lùi về phía sau, cho đến khi chạm vào chiếc giường mềm mại.

Mặt Cung Điền Trạch bị ấn vào một viên đạn mềm.

Về cơ bản, phần quan trọng nhất của phân đoạn này đã quay xong rồi, Nhan Tụ đẩy gương mặt người đàn ông từ trong ngực mình ra, cảm thấy đã có chút chắc chắn, bèn nói: "Thế này thôi, ngủ đi."

Chử Thần chống người lên nhìn cậu, Nhan Tụ cũng nhìn anh, nói: "Có tin tôi véo cậu lần nữa không?"

Chử Thần không dám làm loạn, anh im lặng dang hai tay ôm lấy người yêu, giọng nói khàn khàn: "Hôm nay ngủ cùng nhau được không?"

"Không được." Nhan Tụ lòng gan dạ sắt: "Ngày mai còn phải quay, tôi muốn nghỉ ngơi dưỡng sức."

"Anh không làm phiền em nữa."

"Quỷ mới biết cậu có mộng du không!"

Chử Thần ước gì mình mộng du, tốt nhất có thể nửa đêm chui vào cùng một cái chăn với Nhan Tụ, sau đó Nhan Tụ không hay biết gì, hai người cùng nhau ngủ đến khi trời sáng.

Nhưng sự thật là anh lại mất ngủ một đêm, đừng nói đến mộng du, nằm mơ thôi cũng thành điều xa xỉ.

Ngày hôm sau hai người tập hợp ở phòng khách, tinh thần Nhan Tụ phơi phới, dưới mắt Chử Thần lại có quầng thâm, cả mặt mệt mỏi.

Nhan Tụ nhìn thấy bộ dạng anh thế này thì muốn cười, không nhịn được cong môi: "Chà, thái tử gia ngủ không ngon à?"

Chử Thần nhìn nụ cười rạng rỡ chói mắt của cậu, cũng không thể không lộ ra ý cười: "Nghĩ chắc chắn người ngoài nhìn vào, chỉ có trâu mệt chết, chứ không có ruộng tàn."

Câu này lướt qua trong đầu Nhan Tụ ba lần, cậu mới hiểu nó có ý gì, Chử Thần đã mở cửa đi trước, Nhan Tụ nhảy lên đuổi theo đến thang máy, gương mặt tức giận chuyển sang màu gan lợn đối mặt với đạo diễn Lạc cười ha ha hi hi.

Cậu đè cơn tức giận xuống bước vào, đạo diễn Lạc nói: "Hai cậu tối qua ngủ thế nào?"

Nhan Tụ không chút do dự trả lời: "Ngon lắm ạ!"

Chử Thần trả lời ba phải: "Chúng tôi nhâp diễn khá sâu."

"......." Câu này ở trong tai đạo diễn Lạc, bỏ bốn lên năm chính là một phát pháo rồi, ông lại nhìn dung nhan trắng như tuyết của Nhan Tụ, lại nhìn quầng thâm mắt xanh tím của Chử Thần, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Người trẻ tuổi vẫn nên khắc chế một chút."

Chử Thần nói: "Tuổi trẻ qua mau."

Đạo diễn Lạc: "......" Cậu thế mà lạc quan ha?

Bây giờ mặc dù Chử Thần rất không biết xấu hổ, nhưng may mà anh vẫn chưa đến mức "bụp" cái không biết xấu hổ này ở trước mặt tổ quay phim, sau khi Nhan Tụ đến nơi liền bắt đầu chuẩn bị, sau khi âm ủ tốt tâm trạng thì một lần là qua. Sau khi quay xong, đạo diễn Lạc lập tức vỗ tay bôm bốp: "Xem ra hai ngày nay hai người tốn không ít công sức."

Chử Thần cau mày, trong lòng Nhan Tụ khó hiểu, sao cứ cảm thấy từ sáng nay mỗi người nói chuyện đều có chút đen đen?

Tiếp theo là một số phân cảnh của các diễn viên phụ, Nhan Tụ cùng Chử Thần về nước trước, khi xuống máy bay, tinh thần của Nhan Tụ uể oải, Chử Thần thuận tay đỡ lấy cậu, hỏi: "Về nhà thăm con?"

Muốn thăm con không mâu thuẫn với mục đích cố gắng làm việc của cậu, Nhan Tụ gật đầu.

Nhưng ngồi trên xe lại có chút bất an, lần này cậu chuyển ra ngoài cũng không nói với Long Thiên Tư một tiếng, thật sự không biết nên đối mặt với hai vị phụ huynh như thế nào.

Ngoài dự đoán là, Long Thiên Tư và Chử Cao Lương đều không ở nhà, bây giờ bé con đang được bảo mẫu trông nom, Nhan Tụ chạy nhanh đến ôm lấy con, dùng nụ hôn thể hiện nỗi nhớ nhung với nhóc.

Bé con cũng kích động lắc lắc cái chân.

Nhóc con bây giờ đã được bảy tháng rồi, Nhan Tụ ôm bé rõ ràng có thể cảm nhận được ra là nặng hơn trước, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn non nớt, nhìn một cái, lông mày có mấy phần giống Chử Thần.

Nhan Tụ bỗng nhiên cảm thấy buồn bực.

Cậu ấn cái miệng nhỏ mềm mại của bảo bối, an ủi bản thân mình: "Ở đây giống ba nè."

Chử Thần rót cho cậu một ly nước trái cây bưng đến, nói: "Gò má rất giống em."

Nhan Tụ không tin lắm quay đầu nhìn, quả nhiên là như vậy, ngay lập tức kích động hôn nhóc hai cái: "Con ngoan, lớn lên thật ngoan."

"Mạ mạ!"

Nhan Tụ bất ngờ, ánh mắt Chử Thần giống như được điểm sáng, hai người lớn cùng ghé sát mặt vào trước mặt con: "Con vừa nói gì?"

Trên tay bé con có một cái lục lạc, tròn mắt nhìn Nhan Tụ: "Mạ mạ!"

Nhan Tụ lơ ngơ hai giây, một phát đá Chử Thần ra, ôm nhóc con quay về phía mình, nói: "Bảo bối ngoan, gọi ba."

Bé cưng ngoan ngoãn: "Mạ mạ."

Đầu của Chử Thần lại lần nữa sát lại: "Ba thì sao?"

"Mạ!"

"....." Xem ra chỉ biết gọi mẹ. Tâm trạng không vui của Nhan Tụ vì tiếng gọi 'mẹ' này mà đột nhiên tốt lên, cậu ôm con vào lòng, dịu dàng nói: "Mạ mạ cũng được, con gọi gì ba cũng thích."

Bé con thân thiết dùng đôi má mềm mịn cọ má cậu, mặc dù đã lâu không gặp, nhưng lại không mảy may thấy lạ. Trái tim Nhan Tụ mềm nhũn, ôm con đến phòng em bé.

Lần trước khi cậu quyết định rời khỏi nhà bé con mới biết lật chưa được bao lâu, bây giờ đặt nhóc xuống thảm trong phòng sơ sinh, nhóc đã biết leo rồi.

Chỉ là hai tay hai chân vẫn chưa có đủ sức, leo lên vẫn còn yếu, Nhan Tụ ngồi trên đất nhìn nhóc, thi thoảng thốt lên cẩn thận, bé con liền ngẩng mặt lên gọi cậu một tiếng, giống như là trả lời.

Nhan Tụ rất nhanh đã phát hiện ra ý đồ của bé

Bé đang dùng sức đẩy mấy con thú nhồi bông để trên thảm đến bên cạnh cậu, hình dáng nhỏ ấy vô cùng vụng về, thi thoảng lại ngã sấp cả mặt, ngốc nghếch đáng yêu.

Đợi nhóc thở hồng hộc đẩy rất nhiều thú nhồi bông đến bên cạnh người Nhan Tụ, bèn ngồi dậy, như đức phật ngồi vỗ mặt đất: "Ma!"

"Tặng cho ba hả?"

Bé con lại leo lên người cậu, Nhan Tụ vội vàng đưa tay ra ôm bé, tay sờ vào trong áo nhóc, cơ thể bé nhỏ phủ một lớp mồ hôi mỏng, trong lòng có hơi lo lắng, mà thấy rất vui: "Bé con tốt với ba quá đi."

Bé con dẩu cái miệng nhỏ lên hôn hôn miệng cậu, vui vẻ nhảy tưng tưng trên người cậu.

Chử Thần ló đầu ra từ chỗ cửa phòng, nói: "Ba anh vừa gọi điện thoại nói tối nay không về, chúng ta ở nhà nhé?"

Nhan Tụ nghe vậy thì vui mừng, cậu vốn cảm thấy mình rời khỏi rồi lại đột ngột quay về sẽ xấu hổ, đang không biết nói năng với hai vị phụ huynh như thế nào.

Đúng là trời giúp!

Chử Thần thấy cậu vui vẻ, trong lòng cũng có tí ti vui mừng, lập tức gọi điện thoại cho ba mẹ, bảo họ tối nay không cần về nhà.

Long Thiên Tư ngược lại có linh tính với anh: "Sơn Yêu về nhà rồi?"

"Vâng ạ."

"Vậy được, mẹ với ba con tối nay tới chỗ khác ở, con dỗ cho cẩn thận, đừng chọc nó tức giận, có biết chưa?"

Cúp máy, Nhan Tụ lúc này đương bám lấy bé con mềm mại, không có nửa ý muốn buông tay, buổi tối Chử Thần tự tay nấu cơm, nhân lúc Nhan Tụ đang tắm, ôm con từ trong lòng bảo mẫu ra.

Bé con được anh bế thì vui sướng kêu a a a, Chử Thần ôm nhóc đến thư phòng, nhẹ nhàng đặt lên ghế sofa, nói: "Xem ba là ai nào?"

Bé con không lên tiếng.

Chử Thần nói: "Gọi ba."

Bé con cúi đầu gặm lục lạc trên tay mình, Chử Thần ngăn lại không cho gặm, nói: "Bé con ngoan, gọi ba."

Bé con bối rối, bất mãn ya một tiếng, Chử Thần hết cách, bình mẻ còn sứt, nói: "Goi chú."

"Chu~" Bé con cuối cùng cũng cho chút phản ứng: "Chu chu!"

Chử Thần ngây ra hai giây, hoài nghi nhóc con này đang chơi mình: "Gọi ba, ba!"

"baba~"

Ánh mắt Chử Thần bỗng chốc sáng lên, chưa kịp dạy lần thứ hai, cửa thư phòng bất ngờ bị mở ra, Nhan Tụ chống tay lên hông tức giận nói: "Tôi mới là ba!"

Nhan Tụ bế con lên, chỉ vào Chử Thần nói: "Gọi chú nào."

"Chu chu!"

Nhan Tụ thật sự không ngờ dễ dạy như vậy: "Chu chu thêm cái nữa nào."

"Chu chu~" Bé con gọi rất vui vẻ, giọng nói non nớt: "Chu chu bu bu~"

Nhan Tụ nhìn xuống Chử Thần, vô cùng vui mừng: "Xem ra ông trời cũng không muốn cậu làm ba."

Bé con 'Bu bu chu chu' được bế ra ngoài, Chử Thần lạnh mặt rất lâu, móc điện thoại ra gọi điện cho đầu sỏ gây tội: "Ra ngoài chịu đòn."

Không bao lâu sau, nhân viên đoàn phim tập hợp ở trong nước, Nhan Tụ với Chử Thần cũng cùng đi qua đó.

Sau khi Hướng Dương được Cung Điền Trạch khuyên bảo, đi theo cảnh sát hình sự về nước, đồng thời chuẩn bị gặp lại người mẹ đã nhung nhớ nhiều năm, đêm hôm trước ngày gặp mặt, cậu lòng đầy bất an đi đi lại lại trong phòng, Cung Điền Trạch gõ cửa đi vào, nói: "Nghĩ có lẽ tối nay em không ngủ được, nên tới nói chuyện."

Hướng Dương sau khi ở trong nước đã cắt tóc ngắn, đồng thời đổi sang áo phông với quần bò bình thường, không trang điểm nữa, khuôn mặt lúc này tươi tắn, dịu dạng, trông tâm trạng dường như đã được bình yên.

Cung Điền Trạch đóng cửa lại, Hướng Dương ngồi trên giường, không được tự nhiên cong eo, muốn che đi phần ngực vốn không thuộc về mình, Cung Điền Trạch nhìn ra được, giọng nói ấm áp: "Em không cần lo lắng, trên đời không có mẹ nào không yêu con, bất kể em có trở thành như thế nào, em cũng là con trai của bà ấy."

Hướng Dương cúi đầu rất lâu, mới nhỏ giọng nói: "Tôi sợ."

Câu này nói ra, Cung Điền Trạch lại đau lòng, hắn muốn đưa tay ra ôm lấy y, nhưng lại sợ khiến y nhớ đến chuyện không hay, chỉ có thể tiếp tục khuyên giải.

Trời đêm muộn, Hướng Dương dưới lời khuyên của hắn từ từ thiếp đi, Cung Điền Trạch nhìn y, đứng dậy rời đi.

Ngày hôm sau, mẹ con gặp nhau. Mẹ của Hướng Dương đã nghe nói chuyện của y, trong lòng hốt hoảng bất an, hai mẹ con lấy hết can đảm để cùng đi về phía nhau.

Hướng Dương không kìm được nước mắt, mẹ của y cũng đỏ cả mắt, bà ấy nhẹ nhàng lấy cánh tay y, cẩn thận đáng giá, ánh mắt từ gương mặt y cho đến cỗ, dừng lại trước phần ngực căng phồng, lặng đi.

"Mẹ .... Con là tiểu Vũ."

Câu nói này như thiêu đốt bà ấy, bà đột nhiên lùi lại một bước, Hướng Dương vội đuổi theo: "Mẹ...."

"Đừng gọi tôi là mẹ!" Bà ấy run rẩy không thể nào tin được che miệng: "Con trai tôi, con trai tôi đã chết rồi, tôi không còn con trai nữa, tôi không còn con trai nữa rồi....."

Hướng Dương đứng ở đó, gập người lại, nhỏ giọng nói: "Con là tiểu Vũ, Tưởng Vũ...."

Sắc mặt bà kinh hoảng, giống như đã bị dọa sợ, mạnh mẽ lắc đầu: "Tiểu Vũ chết rồi, cảnh sát nhận lầm người rồi, cậu không phải .... không phải con trai tôi."

Đầu bà như muốn nổ tung, bà không thể chấp nhận việc đứa con ngoan ngoãn giỏi giang từ nhỏ của mình trở nên dị dạng như thế này, đứng thêm một giây nữa thôi bà cảm tưởng như mình sẽ ngạt thở, quay đầu muốn chạy, lại đụng vào người một người đàn ông.

Cung Điền Trạch nói: "Cậu ấy là Tưởng Vũ, là con trai của bác, là đứa con bác khổ cực nuôi dạy mười bốn năm, bây giờ cậu ấy đang ở trước mặt bác, do chính bác sinh ra đấy!"

Mẹ Hướng Dương run rẩy, đáng thương đến mức như có thể ngất đi bất cứ lúc nào, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, mạnh mẽ lắc đầu.

Hướng Dương cúi thấp đầu, nước mắt cứ từ trong mắt rơi thẳng xuống mặt đất, những giọt nước mắt nho nhỏ lan ra: "Để bà ấy đi đi, không sai, cảnh sát là .... nhận lầm rồi."

"Tiểu Vũ....."

Cung Điền Trạch bước nhanh đến, đưa tay ra ôm vào lòng, giọng nói run rẩy: "Tối qua tôi đã nói chuyện với bà ấy rồi, cái gì cũng nói .... bà ấy, bà ấy có lẽ không cách nào tiếp nhận ngay được."

Hướng Dương để hắn ôm lấy, lúc lâu sau mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Nhận nhầm rồi, không sao."

Y nói, không sao.

Dù sao trên thế giới này chưa từng có chỗ cho y dung thân.

"Tốt, qua!"

Nhan Tụ vẫn đứng yên ở đó, Chử Thần vẫn im lặng ôm lấy cậu, người của đoàn phim đều không đi qua làm phiền họ, đây là một phân cảnh đối với vai chính Hướng Dương mà nói là đả kích chí mạng, sau lần này, y quyết định đi tìm cái chết.....

Nói chính xác, là Cung Điền Trạch tưởng rằng y đi tìm chết.

Bởi vì y đứng trên đỉnh tòa nhà cao tầng với tâm trạng hoảng hốt.

Đây cũng là một phân cảnh quan trọng.

Khi nhân viên công tác buộc dây an toàn lên người Nhan Tụ, mặt Nhan Tụ vẫn luôn trắng bệch, run rẩy không ngừng.

Chử Thần đau lòng đi đến giúp cậu kiểm tra khóa của đai an toàn, vừa kiểm tra kĩ càng từng cen-ti-met, sợ rằng sẽ phát sinh sự cố ngoài ý muốn, vừa ấm áp nói với Nhan Tụ: "Đừng sợ, anh sẽ ở bên em, sẽ không để em rơi xuống đó thật đâu, đạo diễn nói cảnh này có thể sắp xếp thế thân."

Nhan Tụ nhắm mặt lại, hít thở sâu.

Cậu là một người rất tiếc mạnh, từ trước đến giờ khi đứng ở trên nóc nhà cao tầng chưa từng dám đến gần mép, bởi vì cậu sợ chẳng mau bản thân mình có trượt chân ngã xuống, cậu sẽ hối hận cả đời.

Nhưng bây giờ, cậu bắt buộc phải đứng ở rìa nóc nhà cao tầng để đóng phim.

Cậu tự cổ vũ mình một trận, cố gắng nhập vai Hướng Dương lúc này.

Mục đích ban đầu của Hướng Dương khi đến đây đúng là để tìm cái chết.

Nhưng y đứng trên nóc tòa nhà, nhìn thành phố đang chuyển động dưới chân mình, y bắt đầu tự hỏi chính bản thân, mình thật sự muốn nhảy sao?

Bây giờ y đã thoát khỏi hố lửa, mặc dù mẹ tạm thời không có cách nào tiếp nhận được tôi, nhưng cuối cùng cũng không phải trải qua cuộc sống để người khác hãm hại mình như trước nữa.

Tôi thật sự phải vì bồng bột nhất thời, nhảy xuống sao?

Y chậm rãi đi tới phía mép cầu thang, hé nửa ngón chân ra, cảm thấy choáng váng .....

Mặc dù sống rất mệt, nhưng cứ chết như vậy, thật không cam lòng.

Tại sao tôi đến thế giới này, chưa từng trải qua một ngày tốt đẹp? Tại sao tôi phải chết thê thảm như thế này, rồi đến một ngày có người nhắc tới, rơi xuống mấy giọt nước mắt đồng tình.

Tôi muốn sống những ngày tốt đẹp.

Nếu như bây giờ chết rồi, vậy thì trước kia tại sao phải vùng vẫy chiến đấu trong lũ giòi?

Thế nhưng sống ..... mục đích là gì? Trước kia là vì mẹ, bây giờ thì sao? Tôi ... có mục đích không?

Cung Điền Trạch xông lên sân thượng lại căn bản không biết suy nghĩ của cậu, nhìn thấy cậu loạng choạng trên sân thượng, tim đột nhiên đập thình thịch, hắn lao đến phía trước.....

Chử Thần xông đến, mạnh mẽ vươn tay kéo y lại.

Vào đúng khoảnh khắc tia lửa bắn ra, thân thể Nhan Tụ bị kéo mạnh về phía sau, mà Chử Thần lại dùng lực quá mạnh, bổ nhào xuống!

Hai mắt Nhan Tụ muốn nổ tung, mạnh mẽ cong eo bắt lấy tay anh, thuận tiện nắm lấy thanh thép nhô ra bên cạnh mái nhà: "Chử Thần! !"

Chuyện ngoài ý muốn xảy ra quá bất ngờ, tay Nhan Tụ mặc dù dùng sức nắm chặt lấy anh, nhưng đây là hiện thực, là tính huống khẩn cấp, không phải quay phim, ở trên đỉnh một tòa nhà bắt lấy một người hoàn toàn không có nhẹ nhàng như vậy, trong nháy mắt, tay Chử Thần đã tuột ra phân nửa.

Trên người Chử Thần không đeo đai an toàn.

Nhận ra ý nghĩ đáng sợ này, mắt Nhan Tụ lập tức đỏ lên, mọi người xung quanh đã có người chạy nhanh đến bắt lấy anh, Nhan Tụ mang theo tiếng khóc gào lên: "Tôi sắp không giữ nổi cậu ta nữa rồi!"

Nhưng vị trí này, cậu muốn để cho người khác cùng nắm lấy rất khó.

"Nhan Tụ." Chử Thần đột nhiên nói: "Anh thích em."

Nhân viên công tác vừa chạm đến cổ tay anh, trong tay Nhan Tụ bỗng nhiên bị trơn trượt, Chử Thần rơi thẳng xuống dưới!

Nhan Tụ đau khổ gào lên: "Chử Thần aaaaaaaa! ! !"

---------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thái tử: Tôi chết rồi à?

Sơn Yêu: "Oa hu hu hu hu hu hu hu hu hu ....!

--------------------

*Lala: Mọi người ghé chơi nhiều vui tóa aaaaaaaaa

Truyện chỉ đăng tải tại wattpad lalaalaaa1111.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro