Chương 111 - 115

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 111 Kéo đám mây cùng mưa dọc theo hẻm núi

Động phòng hoa chúc minh, mây trôi có bóng trăng e lệ.

Hỉ phục đỏ thẫm cởi xuống một nửa, da ngực Mộ Chi Minh trơn bóng trắng như gốm sứ bằng ngọc, xúc tua ấm áp chân thật, ánh nến lay động, tóc đen tán loạn, nằm dưới thân người khóe miệng mỉm cười, mặt mày dịu ngoan, một bộ dáng mặc hắn hành sự, Cố Hách Viêm nhìn hắn, có chút giật mình.

Mộ Chi Minh thấy hắn không có động tác, đôi tay leo lên bờ vai của hắn cười nói: "Cố tướng quân, chắc còn chưa tin người ta thích là ngươi đi? Vậy ngươi nghe ta thề độc, ta Mộ Chi Minh, vô luận kiếp trước hay kiếp này, người ta khuynh tâm ái mộ, chỉ có Cố Hách Viêm, nếu có nửa câu nói dối, trời đánh......Ngô."

Cố Hách Viêm hôn Mộ Chi Minh, hôn hắn đến trong khoang miệng tràn ra tiếng ô ô thút thít, đầu váng mắt hoa, hô hấp không thuận.

Cố Hách Viêm nhẹ giọng: "Ta tin."

Mộ Chi Minh thở hổn hển nuốt hai cái lúc này mới phục hồi tinh thần, hắn cười nói: "Đây vẫn là lần đầu tiên ngươi chủ động hôn ta, Cố tướng quân, về sau cần phải hôn nhiều a, kỳ thật ngươi không tin cũng không sao, ta thật lòng, nhật nguyệt chứng giám, thiên trường địa cửu, chung quy lại sẽ khiến ngươi hiểu rõ."

Hai tay Cố Hách Viêm vây quanh ở eo thon của hắn, vùi đầu vào cổ và vai hắn, tóc đen vỗ chóp mũi, ngửi được một mùi trầm hương nhàn nhạt thanh tĩnh, Cố Hách Viêm bất quá chỉ ứng một chữ, thế nhưng vô pháp ngăn chặn âm điệu run rẩy: "Ân."

Mộ Chi Minh ôn nhu vỗ nhẹ lưng hắn, ở bên tai hắn, không chê phiền lặp lại: "Tướng quân, ta thích ngươi, ái mộ ngươi, tâm duyệt ngươi, hy vọng sớm sớm chiều chiều trái phải đều có thể làm bạn với ngươi."

"Ân."

"Không phải người khác, là ngươi, chỉ mình ngươi, là Cố tướng quân, là Cố Hách Viêm, là Cố Dục dập...... Ngô ân......"

Cố Hách Viêm hôn từ cổ xuống, từ bả vai bóng loáng đến ngực......

...... Chỗ cũ......

Chẳng những bả vai, ngực bị cắn, Cố Hách Viêm còn lưu lại dấu hôn đạm hồng ở các nơi khác trên thân thể Mộ Chi Minh, cánh tay, bụng nhỏ, sườn eo, phần bên trong đùi đều không buông tha...... Có vẻ như muốn hủy xương cốt Mộ Chi Minh bỏ vào bụng.

"Cố tướng quân, ngươi đây là muốn ăn ta sao?" Mộ Chi Minh thở hổn hển, lòng bàn tay xoa cằm Cố Hách Viêm, nâng mặt hắn lên.

Cố Hách Viêm không đáp, cắn ngón tay Mộ Chi Minh vào miệng, ngậm như vậy, một đôi mắt sáng gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

"Thôi, ngươi cắn đi." Mộ Chi Minh cong mắt cười nói, "Dấu vết ngươi muốn lưu lại bao nhiêu, liền lưu lại bấy nhiêu, tốt nhất là mấy ngày không biến mất, nếu như dấu vết phai nhạt, ngươi liền tiếp tục đè ta ở trên giường cắn, ở trên dấu vết ban đầu lưu lại dấu vết mới, như vậy, mỗi lần khi ngươi không tin ta thích ngươi, ngươi liền cởi xiêm y ta xuống, nhìn những vệt đỏ ngươi lưu lại đó, không phải có thể an tâm sao?"

Nghe vậy, sâu trong hai mắt Cố Hách Viêm dường như nhiễm huyết sắc, hắn nhả ngón tay Mộ Chi Minh ra, lấy thân áp lên người, hôn hắn vừa hung hăng vừa tàn nhẫn.

...... Chỗ cũ......

"Đau không?" Cố Hách Viêm nhíu mày.

"Không, không phải đau." Mộ Chi Minh cả người nổi ửng đỏ, hắn nuốt không khí, nói không lưu loát , "Là khẩn, khẩn trương, ta lúc trước không biết nam tử, là như thế này, ta cho rằng, chính là, việc ngày ấy chúng ta làm sau khi say rượu."

Cố Hách Viêm: "Như thế cũng đúng."

"Không." Mộ Chi Minh vội nói, "Ngươi cứ làm đi, ta muốn cùng ngươi, việc có thể làm trên thế gian này, đều thử hết, không lưu lại một chút tiếc nuối nào."

......

......

Cố Hách Viêm cảm giác không sai biệt lắm, lật người Mộ Chi Minh qua, khiến hắn đưa lưng về phía mình.

Mộ Chi Minh: "?"

Mộ Chi Minh tự chống cánh tay mình xuống giường, lại xoay lại.

Cố Hách Viêm nói: "Ngươi đưa lưng về phía ta, có thể thoải mái hơn chút."

"Ta không." Mộ tiểu Hầu gia bất mãn, gằn từng chữ một cho hắn nghe được rõ ràng, "Ngươi không phải không tin ta thích ngươi sao? Ta đây càng muốn ngươi nhìn ta, nhìn ta ở dưới thân ngươi sung sướng thừa hoan."

Cố Hách Viêm lông mi khẽ run, lại không thể nhẫn......

......

-

Mộ Chi Minh như đám mây rũ xuống một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, phát giác mình được một tay Cố Hách Viêm ôm vào trong ngực, hắn nắm lấy tay chính mình kéo lên môi tinh tế hôn.

Thành kính như vậy, dịu dàng như vậy.

Nơi cổ tay, đáng lẽ nên có từng đạo vết thương xấu xí dữ tợn, chỉ là trở lại một kiếp, không thấy quá khứ bi thương.

Cố Hách Viêm chậm rãi nhìn về phía Mộ Chi Minh: "Có đau không?"

Khi lấy lưỡi dao rỉ sắt cắt cổ tay, có đau không?

Những người thân nhất chết thảm ở trước mắt, có đau không?

Gông xiềng nặng nề vô tình siết trong người, đau không?

Mộ Chi Minh hỏi lại: "Ngươi có phải suy nghĩ, nếu kiếp trước ngươi có thể sống sót ở trên chiến trường, vô luận như thế nào, cũng muốn bảo vệ ta đúng không?"

Khi Mộ Chi Minh nói chuyện, tay không an phận, nghịch tay Cố Hách Viêm, trước tiên nắm lấy từng ngón tay thon dài của Cố Hách Viêm vào lòng bàn tay, sau lại buông ra, lòng bàn tay dán vào lòng bàn tay hắn lúc thì xoa trái lúc thì xoa phải, cuối cùng mười ngón tay đan vào nhau, đè cổ tay hắn xuống.

Cố Hách Viêm: "Ân."

Mộ Chi Minh cười cười, lời nói chân thành: "Kỳ thật sau khi ta biết kiếp trước ngươi thích ta, rất may mắn ngươi kiếp trước đi sớm hơn so với ta."

Cố Hách Viêm hoang mang khó hiểu.

Mộ Chi Minh nói: "Hiện giờ, đã biết có chuyện phía sau, có kiếp này, liền cảm thấy ngươi kiếp trước đi ngược lại cũng tiêu sái lưu loát, không mất đi khí phách của võ tướng lừng danh thiên cổ, nếu sống đến khi Thái Tử giám quốc, nhất định là phải vì chuyện của ta chịu khổ, ta khổ đã liên luỵ rất nhiều người, tuyệt đối không thể lại nhiều hơn ngươi."

Cố Hách Viêm nói: "Ta cam tâm tình nguyện."

Mộ chi cười nói: "Ta biết, nhưng ta thích ngươi, ta không muốn ngươi chịu khổ."

Cố Hách Viêm không nói gì, mười ngón tay đan vào nhau với Mộ Chi Minh tay hơi hơi dùng sức siết chặt.

Mộ Chi Minh nghỉ ngơi một trận, bắt đầu nhớ nhung cực lạc cùng sảng khoái vừa rồi, cánh tay trần trụi kề sát, nhẹ nhàng cọ lên thân mình rắn chắc cơ bắp cân xứng của Cố Hách Viêm bồng bột tinh thần phấn chấn, hắn cười xấu xa nói: "Tướng quân, loại thời điểm này, ngươi sao có thể hỏi ta đau không, ngươi hẳn là nên hỏi ta, thoải mái không."

Cố Hách Viêm: "......"

Mộ Chi Minh cong mắt: "Thế nào, hỏi không nên lời? Hay là ngươi muốn hỏi khi ta bị ngươi chọc ghẹo đến thần chí không rõ? Cũng đúng, khi đó ta sợ là không thu liễm chút nào, cái gì cũng đều dám nói ra khỏi miệng...... Ngô ân......"

Lúc sau, Mộ Chi Minh cái gì cũng đều nói không được.

-

Khi hai người xong lần cuối cùng, nến đỏ long phượng trình tường đã cháy hết một đêm, cháy hết khi sắc trời hơi sáng, Mộ Chi Minh nằm liệt trong lòng ngực Cố Hách Viêm, nửa căn ngón tay cũng không thể động đậy.

Cố Hách Viêm muốn thương tiếc hắn, nhưng Mộ Chi Minh không muốn thương tiếc chính mình, nhiều lần trêu chọc, chọc đến Cố Hách Viêm không thể nhịn được nữa.

Nắng sớm mờ mờ, Mộ Chi Minh mơ mơ màng màng ngủ một trận, một lát lại bừng tỉnh, vừa ngẩng đầu, phát hiện Cố Hách Viêm không hề chớp mắt nhìn mình.

"Ngủ tiếp đi." Cố Hách Viêm giúp hắn kéo cao chăn, vỗ nhẹ hai cái.

Mộ Chi Minh nghi hoặc: "Ta cũng thành như vậy rồi, ngươi sao có thể một chút thần thái buồn ngủ cũng không có?"

Cố Hách Viêm không nói.

Mộ Chi Minh bất đắc dĩ, hắn sở dĩ vẫn luôn trêu chọc Cố Hách Viêm, liền nghĩ ngày đại hỉ đêm động phòng hoa chúc, chính mình xả thân nuôi hổ, khiến Cố Hách Viêm ăn thoả mãn, không nghĩ đến hắn vẫn đánh giá cao chính mình: "Mệt ta nửa đêm trước còn tưởng rằng ngươi đứng đắn cấm dục, cảm khái ngươi ngay cả đêm động phòng hoa chúc cũng có thể chịu đựng không chạm vào ta."

Cố Hách Viêm câu môi, hơi hơi mỉm cười.

Mộ Chi Minh hô lên: "Ngươi cười!"

Cố Hách Viêm: "Ân."

Mộ Chi Minh kích động đến không kiềm chế được: "Ta xem như hiểu rõ, cái gì gọi là ép tuyết cầu dầu* vạn tuế ra hoa, cái gì gọi là chờ đến ngày mây tan thấy trăng sáng, đây vẫn là lần đầu tiên ngươi cười với ta."

(Thành ngữ ẩn dụ việc gì đó khó thực hiện hoặc nỗ lực không hợp lý)

Cố Hách Viêm: "Không phải lần đầu tiên."

"Không phải?" Mộ Chi Minh nghĩ nghĩ, "Không có khả năng, ta chưa bao giờ thấy ngươi cười với ta."

Cố Hách Viêm: "Lúc trước ngươi uống say......"

"Cái gì? Lại là thời điểm ta uống say?" Mộ Chi Minh cực kỳ tức giận, ảo não, hận không thể lập tức viết bốn chữ to "Uống rượu hỏng việc" ở trên người.

Cố Hách Viêm: "Trời muốn sáng rồi, ngủ một hồi nữa đi."

Mộ Chi Minh thở dài: "Ngủ không được, tưởng tượng đến lúc trước ngươi cười với ta mà ta lại nhớ không được, ruột gan cồn cào, hậm hực bi phẫn."

Cố Hách Viêm: "Ta đây...... Ta đây về sau sẽ cười nhiều......"

Mộ Chi Minh: "! Thật sao?"

Cố Hách Viêm gật gật đầu: "Ân."

"Hảo." Mộ Chi Minh tươi cười rạng rỡ, rúc vào trong lòng ngực Cố Hách Viêm, nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ chốc lát liền chìm vào giấc ngủ.

Tia nắng ban mai xuyên thấu qua cánh cửa sổ gỗ dừng ở trên mành trướng uyên ương đỏ thẫm, lén lút nhìn vào trong, Cố Hách Viêm giơ tay, nhẹ nhàng che đôi mắt Mộ Chi Minh, cho hắn có thể một giấc ngủ an ổn.

Làn gió chậm rãi ấm áp dễ chịu, nhập vào trong lòng ngực, mùa xuân buông xuống.

-

Ngày chim tranh giành cây ấm, là lúc trời đổ cơn mưa nhỏ phố trơn như bơ.

Hoàng hậu nương nương rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, đi Đông Cung gặp Thái Tử đang bị cấm túc.

Thái Tử Phó Khải nghe nói Mộ Chi Minh phong Hầu, lại thành thân với Vũ Lâm đại tướng quân Cố Hách Viêm, mà ở tiền triều, Hoàng Thượng có việc thường xuyên trưng cầu ý kiến Hiền vương Phó Tế An, hắn tức giận đến mức ngay trước mặt Hoàng Hậu nương nương, đập bể một cái lại một cái sứ ly.

Hắn khóc lóc kể lể: "Mẹ, ta từ nay về sau, còn có nơi dừng chân sao?"

Hoàng Hậu nương nương rơi lệ đầy mặt, nghẹn ngào trấn an: "Nhưng Hoàng Thượng không có đoạt Thái Tử vị của ngươi, ngươi nhất định sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế, không cần lo lắng."

Phó Khải lắc đầu: "Phụ hoàng còn, ta cũng chỉ là Thái Tử, bị cấm túc, ta cũng chỉ là phế Thái Tử, là hài nhi không biết cố gắng, liên luỵ mẫu hậu."

Hoàng hậu nương nương lau nước mắt: "Nhi tử a, sẽ tốt, đều sẽ tốt, ngươi tin tưởng nương."

-

Cũng là một ngày này, Phó Nghệ tĩnh tọa ở trong gác mái nhà thuỷ tạ, bỗng nhiên lẩm bẩm một câu: "Việc do, người làm."

Hôm sau, khi con gái thống lĩnh cấm quân Tương thị đang cùng thị nữ dạo phố chơi đùa, vô tình đâm vào trong lòng ngực Túc Vương, hai người vừa gặp đã quen, trò chuyện với nhau rất vui.

Sau ngày hôm đó, Tương thị đối với Túc Vương nhớ mãi không quên, chỉ nói si tình tương tư cắt đứt ruột người

-

Vẫn là một ngày này, trước trạch cũ của Lại Bộ thượng thư.

Nơi này tuy cỏ dại mọc thành cụm, nhưng hành lang gác mái bố cục bài trí, khắp nơi có thể thấy được lịch sự tao nhã.

Mộ Chi Minh cùng Văn Hạc Âm sóng vai đi dạo, Mộ Chi Minh cười nói: "Ta thấy tòa nhà này cũng được, nhưng mà không biết ngươi có thích hay không? Ngươi nếu cũng thích ta liền mua."

Văn Hạc Âm nhìn xung quanh khắp nơi, nói: "Hảo thì hảo, bất quá thiếu gia, ngươi thế nào cũng phải dọn ra ở riêng sao?"

Mộ Chi Minh: "Ta đã thành thân, lại chờ phong tước, không tốt lại ở cùng phụ thân mẫu thân."

"Không phải." Văn Hạc Âm leo qua lan can hành lang, nhảy đến đình viện, "Ngươi không ở chung với Cố tướng quân sao?"

Tay chân Mộ Chi Minh cùng sử dụng, chầm chậm mà vượt qua lan can, đi đến chỗ Văn Hạc Âm: "Ở khẳng định là sẽ thường ở chung một chỗ, chỉ là ngày sau ta sẽ về miếu đường làm quan, đều có đạo lý đối nhân xử thế, không tránh được những người khác tới cửa hỏi thăm, phủ tướng quân thanh tịnh, chịu không nổi quan trường ầm ĩ điếc tai, ta phải có một tòa nhà của chính mình mới được."

"Ồ, như vậy a." Văn Hạc Âm gật gật đầu, bỗng nhiên nhìn thấy cái gì, "Di, nơi này có hồ hoa sen! Còn rất lớn."

Mộ Chi Minh ngẩng đầu nhìn: "Tuy hiện tại chỉ có sen khô lá úa, nhưng chỉ cần chuẩn bị thêm, chờ đến ngày mùa hè, nhất định vô cùng xanh, ngoài ra còn hồng nữa."

"Phải không?" Văn Hạc Âm không biết nghĩ đến cái gì, "Vậy khá tốt."

Mộ Chi Minh cười nói: "Hảo, ta đây liền mua, ngươi thích hồ hoa sen, vừa vặn nơi này cách Tây viện gần, ngươi về sau liền ở kia...... Khụ khụ khụ......"

Hắn không biết làm sao, đột nhiên che môi ho dữ dội.

Chương 112 Ta cảm thấy còn rất ngọt

Văn Hạc Âm nghe thấy tiếng ho khan, phóng một bước chạy đến trước mắt Mộ Chi Minh, vỗ nhẹ lưng hắn, hoảng loạn hỏi: "Thiếu gia, người làm sao vậy? Không phải nói bệnh đã khỏi rồi sao? Sao còn ho khan?"

Mộ Chi Minh xua xua tay: "Khụ khụ, ta bị gió lạnh thổi cho nên ho hai tiếng, không có việc gì."

Văn Hạc Âm nói: "Chúng ta trở về đi, nghe nói Hạ đại phu hôm nay ở phủ tướng quân, làm phiền hắn xem mạch cho ngươi."

Mộ Chi Minh cười gật gật đầu: "Hảo."

Hai người trở lại tướng quân phủ, xa xa liền thấy Bùi Hàn Đường một thân võ bào màu son đứng ở cửa nhìn xung quanh, thấy hai người đi tới, hắn cười hì hì tiến lên, ôm quyền hành lễ: "Bái kiến Hầu gia."

Mộ Chi Minh đáp lễ: "Bùi đại nhân đa lễ."

Văn Hạc Âm: "Ngươi sao lại ở đây?"

Bùi Hàn Đường ôm lấy bả vai Văn Hạc Âm, làm mặt quỷ cười nói: "Đi thôi, cùng ca ca đi tuần phố ở chợ phía tây, ngươi không phải thích ăn bánh nướng bếp lò ở hẻm phố nhất sao? Ca ca mua cho ngươi, còn có a, nghe nói chỗ tửu lầu mới mở kia, hương vị thức ăn không tồi, hai ta đi nếm thử đi."

"Không đi." Văn Hạc Âm nhún vai ném tay Bùi Hàn Đường ra, "Thiếu gia bị bệnh, ta phải bồi bồi hắn."

"Hầu gia bị bệnh?" Bùi Hàn Đường nhìn về phía Mộ Chi Minh.

"Không có, chỉ ho khan hai tiếng thôi, đã không có việc gì." Mộ Chi Minh cười nói, "A Âm ngươi đi cùng Bùi đại nhân đi, không cần phải bồi ta vào."

Văn Hạc Âm: "Nhưng mà....."

Mộ Chi Minh tiến một bước: "A Âm, lại đây."

Văn Hạc Âm thò lại gần, Mộ Chi Minh áp tai hỏi: "Bùi đại nhân có phải luôn kéo ngươi đi tuần phố hay không?"

Văn Hạc Âm: "Đúng vậy."

Mộ Chi Minh: "Ngươi bồi hắn đi tuần phố mấy ngày?"

Văn Hạc Âm: "Tính hết hôm nay, được 31 ngày đi."

Mộ Chi Minh cong mắt: "Vậy ước chừng là suốt một tháng, có câu nói, cày cấy bao nhiêu thu hoạch bấy nhiêu, A Âm, ngươi......"

"Đến tìm hắn đòi bổng lộc đi !"

Văn Hạc Âm nghiêng đầu tự hỏi: "Đúng a! Ta đây liền đi......"

"Từ từ." Mộ Chi Minh ngăn cản Văn Hạc Âm một chút, "Mới vừa rồi Bùi đại nhân không phải nói muốn mời ngươi ăn cơm sao? Vậy chờ đến ăn xong lại đòi, không ăn vô ích, đúng hay không?"

Văn Hạc Âm: "Thiếu gia, ngươi nói rất đúng!"

Nói xong hắn liền hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, mang theo khí thế đòi nợ đi tuần phố cùng Bùi Hàn Đường.

Văn Hạc Âm đi đến chợ hẻm phố phía tây, lúc này mới nhận ra có cái gì đó không đúng.

Từ từ, hắn không phải đến bồi thiếu gia đi tìm Hạ đại phu sao?!

-

Mộ Chi Minh tự mình trở về phủ tướng quân, đi tây sương viện tìm Hạ Thiên Vô.

Hạ đại phu đang lăn lộn với một đống thảo dược của hắn, đông đảo đảo tây nghiền nghiền, thấy Mộ Chi Minh tới, vội hành lễ: "Bái kiến Hầu gia."

"Hạ đại phu." Mộ Chi Minh hỏi, "Một chút nữa muốn đi Lạc Đô đại doanh sao?"

Hạ Thiên Vô gật gật đầu: "Đúng vậy."

Mộ Chi Minh cười nói: "Thay ta vấn an Cố tướng quân."

Hiện giờ thái bình không chiến sự, Dung Diễm Quân có ba vạn danh tướng sĩ đóng quân ở đại doanh Lạc Đô phía Bắc kinh thành, hiệp trợ cấm quân phụ trách an bình hoàng thành, Cố Hách Viêm thân là chủ soái, mỗi nửa tháng phải đi đại doanh Lạc Đô một chuyến.

Hạ Thiên Vô chắp tay thi lễ: "Nhất định nhất định."

Mộ Chi Minh lại nói: "Hạ đại phu, ta gần đây luôn cảm thấy ngực khó chịu, yết hầu không khoẻ, ngẫu nhiên ho khan, không biết Hạ đại phu có thể bắt mạch giúp ta một cái không?"

Hạ Thiên Vô hoảng sợ: "Hầu gia mau mời ngồi."

"Làm phiền đại phu." Mộ Chi Minh ngồi xuống ở bên cạnh bàn, duỗi tay cho Hạ Thiên Vô xem mạch.

Hạ Thiên Vô đầu ngón tay đè lại mạch đập Mộ Chi Minh, vuốt ria mép, trầm ngâm sau một lúc lâu, chần chờ nói: "Kỳ quái......"

Mộ Chi Minh khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy?"

Hạ Thiên Vô: "Lúc đầu cảm thấy mạch tượng Hầu gia có chút phù, nhưng sau khi cẩn thận xem lại, không thấy mạch phù, mạch tượng có xu hướng vững vàng, Hầu gia trước kia có phải từng bị bệnh nặng gì hay không?"

Mộ Chi Minh: "Năm ấy tám tuổi từng bị bệnh phổi."

Hạ Thiên Vô: "Thì ra là thế, mạch phù kia khả năng chính là nguyên do này, hiện giờ xuân đến, bách thảo nảy sinh, bách bệnh tái phát, đợi xíu ta viết cho Hầu gia một phương thuốc, Hầu gia mỗi ngày lấy dược sắc thành thuốc uống, hẳn là có thể cảm thấy thoải mái hơn."

Mộ Chi Minh nhẹ nhàng thở ra.

Hắn lo lắng là hàn độc bò cạp đang quấy phá, còn khuyên Văn Hạc Âm đi, một mình tới tìm Hạ đại phu, chỉ sợ vạn nhất thực sự có chuyện gì chọc Văn Hạc Âm lo lắng, may mà không quá đáng lo ngại.

Mộ Chi Minh nói: "Đa tạ Hạ đại phu, còn thỉnh Hạ đại phu không nói chuyện này cho Cố tướng quân, Hách Viêm hắn có quân vụ trong người, lúc nào cũng nhọc lòng, ta không hy vọng hắn bởi vì bệnh nhỏ của ta, tăng thêm phiền não."

Hạ đại phu do dự sau đó gật gật đầu: "Hảo đi."

-

Năm ngày sau, Mộ Chi Minh trước tiên đi phủ mới xử lý công việc tu sửa, lại đi Yến Quốc Công phủ vấn an Mộ Bác Nhân với Cung thị, cuối cùng trở về tướng quân phủ.

Gần đây kinh thành có đạo tặc hiện thân, Văn Hạc Âm giúp Bùi Hàn Đường đi bắt tặc, không đi theo bên cạnh Mộ Chi Minh.

Mộ Chi Minh không muốn tìm người tùy tùng khác, tự mình một mình chạy khắp nơi, hắn trở về tướng quân phủ, dùng bữa tối thanh đạm, thắp sáng ánh nến, ngồi ở phía trước cửa sổ đọc sách viết chữ.

Khi trăng lên đầu cành liễu, Lương dì gõ cửa vào, trong tay nâng bàn gỗ, trên bàn đặt một chén thuốc: "Mộ công tử, nên uống dược."

"Làm phiền Lương dì." Mộ Chi Minh tiếp nhận chén thuốc đắng chát, uống nhân lúc thuốc còn nóng.

Lương dì dọn chén không, liếc mắt nhìn trên bàn một cái, nhịn không được cười nói: "Mộ công tử, thiếu gia hẳn là ngày mai sẽ hồi phủ, ngươi đừng nghĩ nữa, nghỉ ngơi sớm chút đi."

"Ân?" Mộ Chi Minh phủ nhận, "Ta không hề nghĩ nhiều, Lương dì nói đùa."

Lương dì không nói gì nhiều, cười cầm chén không rời sương phòng.

Mộ Chi Minh cúi đầu vừa thấy, đỡ trán che mặt một lát, mặt đỏ tai hồng mà cuống quít đem tờ giấy tràn ngập 《Tương tư tương kiến hề tri hà nhật*》 cùng với tên Cố Hách Viêm kia gấp lại kẹp vào giữa sách, lại cất sách đi.

(Trích từ bài Thu Phong Từ của Lý Bạch câu trên dịch nghĩa là "Nhớ nhau mà biết tới ngày nào mới gặp nhau")

Làm xong hết thảy, Mộ Chi Minh tĩnh tâm xuống, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhìn thấy một vầng trăng bay trên trời , thế nhưng không ngọn nguồn mà cảm thấy Tố Nga vạn năm ở một mình trên Quảng Hàn cung* nhất định rất cô đơn.

(Là cung trăng mà chị Hằng ở)

Mộ Chi Minh ngắm trăng một lúc lâu, cười nói: "Thôi, nên đi ngủ sớm."

Hắn ngáp dài, không sợ hãi mà ở lại trong căn phòng Cố Hách Viêm từ nhỏ lớn lên, ngủ ở trên cái giường này, dùng đệm chăn cũ này.

Tuy là như vậy, Mộ Chi Minh cũng không thể ngủ ngon, cảm thấy ngực từng trận khó chịu thậm chí còn có chút đau, lăn qua lộn lại, mạc danh kinh hãi bất an.

Giờ Tý (23h-1h), một tiếng kẽo kẹt, hơi không thể nghe thấy tiếng mở cửa vang lên, có người tay chân nhẹ nhàng đi vào, đi đến mép giường, cởi quần áo ngoài nhiễm bụi đất gió lạnh, thật cẩn thận xốc lên đệm chăn, nằm ở bên cạnh người Mộ Chi Minh.

Mộ Chi Minh cười cười, duỗi tay ôm chặt hắn.

Cố Hách Viêm: "...... Ta đánh thức ngươi?"

"Không có." Mộ Chi Minh nói, "Ngươi không ở bên cạnh ta, ta ngủ không an ổn."

Cố Hách Viêm: "...... Thật sự?"

Mộ Chi Minh: "Giả."

Cố Hách Viêm: "......"

Mộ Chi Minh cười to một tiếng: "Ta há chỉ là không an ổn, ta căn bản là ngủ không được." Nói hắn mượn ánh trăng mông lung sáp lại gần hôn Cố Hách Viêm, môi răng giao triền, hôn hôn hai người đều có chút cầm lòng không được, bàn tay Cố Hách Viêm rất nóng ở trên người Mộ Chi Minh vuốt ve du tẩu, xoa bóp đến trong cổ họng Mộ Chi Minh tràn ra tiếng than nhẹ nhỏ vụn, sau đó Cố Hách Viêm đem chỗ kia của hai người hợp lại thành một khối.

Mộ Chi Minh thở dốc: "Chỉ là như vậy?"

Cố Hách Viêm: "Ngươi bị bệnh."

"A......" Mộ Chi Minh: "Hạ đại phu nói cho ngươi?"

Cố Hách Viêm: "Khi ta phải về phủ mới nói cho ta."

"Cho nên ngươi chạy về cả đêm sao?" Mộ Chi Minh cười nói: "Ta không có việc gì, chỉ là ho khan hai tiếng, liền uống dược mấy ngày, thì khỏi."

Cố Hách Viêm: "Ân."

Nói xong, tay hắn bắt đầu xoa nắn trên dưới.

Mộ Chi Minh chịu đựng dục vọng: "Thật sự không có việc gì, không cần chỉ như thế, nếu ngươi muốn...... Ách......"

Hắn còn chưa có nói xong, Cố Hách Viêm bỗng nhiên xoa mạnh phần đằng trước cực kỳ mẫn cảm của hắn, bức cho Mộ Chi Minh thở suyễn ra.

Rồi sau đó Cố Hách Viêm lên xuống vài cái, xoa nắn Mộ Chi Minh thân mình cuộn tròn hơi hơi run rẩy, cái gì cũng đều không nói được.

Sau khi xong việc, Cố Hách Viêm lấy khăn sạch sẽ lau thân mình hai người, ôm Mộ Chi Minh nằm xuống.

Mộ Chi Minh thoải mái dễ chịu dựa vào hắn, nghĩ đến cái gì, nói: "Đúng rồi, nghe nói phụ thân cùng mẫu thân ngươi, chôn cất ở Chử Thế sơn?"

Cố Hách Viêm: "Đúng, mẫu thân thờ Phật, sau khi nàng qua đời, phụ thân liền chôn cất nàng ở bên cổ tháp trên Chử Thế sơn, sau khi phụ thân qua đời, thi cốt chôn cùng mẫu thân."

Mộ Chi Minh: "Tòa cổ tháp kia, khi ta còn nhỏ cũng thường đi cùng cha nương, hiện giờ mới biết mồ của cha ở kia."

Cố Hách Viêm không biết nghĩ đến chuyện gì, đôi mắt khẽ run, sau một lúc lâu mới nói: "Vì sao đột nhiên hỏi cái này?"

Mộ Chi Minh: "Ngày mai thanh minh, phụ thân cùng mẫu thân trước đó không lâu vừa mới từ Mân Châu trở về, cho nên không cần tế tổ, ta có hai ngày nhàn rỗi, liền nghĩ, nếu không hai ta đi tế bái cha đi?"

"Hảo." Cố Hách Viêm gật đầu.

Mộ Chi Minh: "Hách Viêm, ngươi......"

Hắn muốn nói lại thôi.

Sau khi biết Cố Hách Viêm có ký ức kiếp trước, Mộ Chi Minh thường xuyên nhớ tới rất nhiều năm trước, đại tuyết tiết sương giáng, linh đường hiu quạnh, Cố Hách Viêm mười sáu tuổi quỳ gối trước quan tài mắt hàm thanh lệ, nói lời từ biệt của hắn với phụ thân.

Thì ra, khi Cố Hách Viêm nhìn theo Cố Mâu lên chiến trường, đã sớm biết là tử biệt, sớm biết đó là lần gặp cuối cùng của mình với phụ thân.

Sa trường vô tình, tránh thoát một đao còn có một đao tiếp theo, một hồi bại trận, vạn người khóc vạn xương khô, không phải vài câu nhắc nhở của Cố Hách Viêm, là có thể thay đổi.

Tất cả bất đắc dĩ, tất cả không tha, Cố Hách Viêm có thể làm, thế nhưng chỉ có thể đưa phụ thân đi xa.

Nhưng Cố Mâu chính là vị thân nhân cuối cùng của Cố Hách Viêm tại đây trên đời này!

Khi hắn hỏi Cố Mâu có gì tiếc nuối, là kiểu thống khổ bi ai gì.

Mỗi khi nghĩ vậy, Mộ Chi Minh liền cảm thấy đau lòng không thôi.

"Làm sao vậy?" Thấy Mộ Chi Minh nói một nửa, Cố Hách Viêm nghi hoặc.

"Không có gì." Mộ Chi Minh không muốn gợi lên chuyện hắn thương tâm, nói chuyện khác, "Mùa xuân tháng ba, trên núi hoa đào nhất định nở cực kỳ kiều diễm, tế bái xong, hai ta còn có thể đi thắp hương, đạp đạp thanh gì đó."

"Hảo." Cố Hách Viêm đáp, "Ngủ đi."

-

Hôm sau, hai người cưỡi ngựa song hành, phi nhanh gần nửa ngày đến chân núi Chử Thế, dắt con ngựa đến một lều trà, đưa chút bạc vụn ủy thác tiểu ca đưa trà trông giữ, rồi sau đó đi theo con đường núi nhỏ lên trên, đến buổi trưa đi tới mồ.

Hai người tảo mộ tế bái, sau khi cung cung kính kính trên mặt đất thắp hương dập đầu, đi đến cổ tháp.

Giữa núi u tĩnh, chuông cổ tháp vang, thiền ý tĩnh tâm.

Mộ Chi Minh bái kiến chủ trì đại điện khi còn bé thường gặp, rồi sau đó đi tìm Cố Hách Viêm, chùa miếu to như vậy, Mộ Chi Minh tìm tới tìm lui, cuối cùng tìm được hắn ở dưới một cây bồ đề trăm năm.

Cố Hách Viêm đứng ở kia, bóng cây loang lổ, gió nổi lên lá nhảy múa, ánh sáng cùng bóng tối nhẹ nhàng dừng ở trên vai hắn, Cố Hách Viêm không biết suy nghĩ cái gì, chuyên chú đến Mộ Chi Minh đi đến gần mới phát giác hắn tới.

"Suy nghĩ chuyện gì?" Mộ Chi Minh cười hỏi, "Thế nhưng nghiêm túc như vậy."

Cố Hách Viêm phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Mộ Chi Minh, chậm rãi đáp.

"Ngươi."

Chương 113 Chuyện cũ giống như một nụ hôn trong mộng

Nghe thấy Cố Hách Viêm nói, Mộ Chi Minh ngẩn ngơ một lát, ngay sau đó cười nói: "Ngươi khó được lúc thẳng thắn, ta mừng rỡ như điên, chỉ là cây bồ đề này cùng ta vô duyên, không biết tướng quân, vì sao sẽ bởi vậy mà nghĩ đến ta?"

Cố Hách Viêm: "...... Vô duyên?"

Khi hắn nói hai chữ này, trong giọng nói tất cả đều là mất mát khó nén cùng uể oải, như thể bị người phụ lòng đối đãi.

Mộ Chi Minh trong lòng "lộp bộp" một tiếng, vội lấy lòng cười nói: "Là ta ngu dốt, tướng quân nếu không chê, gợi ý một vài chỗ cho ta đi."

Cố Hách Viêm nhìn hắn một cái, quay đầu nhìn dưới cây bồ đề, Mộ Chi Minh nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy chỗ kia trống không, không khỏi càng thêm hoang mang.

"Ngươi khi còn nhỏ, luôn tới tòa cổ tháp này cầu phúc." Cố Hách Viêm nhẹ giọng nói.

Mộ Chi Minh gật gật đầu: "Đúng vậy."

Cố Hách Viêm: "Năm ấy ngươi tám tuổi từng bệnh nặng một hồi, sốt cao không hết, còn bởi vậy nhiễm bệnh phổi, suốt ngày khạc ra máu, ba năm mới dưỡng tốt thân mình."

"Xác thực." Mộ Chi Minh không phủ nhận.

Nhưng hai câu nói này, có liên hệ gì đâu?

Cố Hách Viêm nhìn về phía Mộ Chi Minh: "Ngươi còn nhớ rõ ngươi sinh bệnh, là bởi vì chuyện gì không?"

Mộ Chi Minh suy nghĩ kỹ càng.

Hắn tám tuổi còn nhỏ, lại vì bệnh sốt cao, cả người nóng đến mơ mơ màng màng thậm chí còn đi một chuyến xuống quỷ môn quan, cho nên đoạn thời gian trước sau việc kia, đều nhớ không rõ lắm.

Mộ Chi Minh tuy không nhớ rõ, nhưng Cố Hách Viêm luôn nhớ tới nay.

Mười bốn năm trước, tháng chạp trời đông giá rét, nước đóng thành băng, năm ấy hắn mười tuổi, lẻ loi một mình ngồi ở dưới gốc cây bồ đề này, cảm thụ được tư vị gió tuyết.

Bỗng nhiên, một giọng nói trẻ con thanh thúy như chuông vang lên bên tai hắn: "Ngươi ngồi ở chỗ này làm cái gì vậy?"

Cố Dục Dập ngẩng đầu nhìn, thấy một người mặc áo choàng dày nặng xanh trắng đan xen bằng gấm vóc, đứa trẻ để tóc trái đào làn da trắng ngần nghi hoặc nhìn hắn.

Nụ hoa ngọc nhỏ vỡ vụn rơi xuống, gió lạnh lên cao, không biết vì sao, đột nhiên hòa hoãn không ít.

Cố Dục Dập trả lời: "Ta lạc đường."

Mộ Ly Chu ngồi xuống bên cạnh hắn, tay nhỏ như ngó sen trắng giúp hắn phủi tuyết trên bả vai với trên tóc, lại thấy đôi tay hắn bị đông lạnh đến đỏ bừng, cởi áo choàng trên người xuống che lại tay hắn.

Mộ Ly Chu hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"

Cố Dục Dập: "Tìm nương ta."

Mộ Ly Chu: "Ngươi với mẫu thân ngươi đi lạc sao? Như vậy đi, ta dẫn ngươi đi thiện phòng phía trước chờ, nơi đó ấm áp, nương ngươi nhất định sẽ đến tìm ngươi."

Cố Dục Dập trầm mặc một lúc lâu, nói: "Nàng sẽ không tới."

Mộ Ly Chu khó hiểu: "Vì sao?"

Cố Dục Dập: "Nàng đã qua đời, ta tới tìm mộ nàng."

Tiểu Ly Chu bĩu môi, trẻ con vô tri, hoang mang đặt câu hỏi: "Mất là cái gì?"

Cố Dục Dập: "Chính là đi rồi, không còn nữa."

Mộ Ly Chu: "Nàng không thể bồi ngươi sao?"

Cố Dục Dập gật gật đầu: "Ân."

Mộ Ly Chu đặt mình vào hoàn cảnh người khác tưởng tượng: "Nếu nương ta không bồi ta, ta khẳng định sẽ khóc rất lớn."

Hắn nói, đứng lên, dẫm lên tuyết "lạch bạch lạch bạch" chạy đến thiện phòng, chỉ chốc lát liền không thấy bóng dáng, khi Cố Dục Dập cầm áo choàng hắn đang không biết làm sao, hắn lại "lạch bà lạch bạch" chạy trở lại.

"Cái này cho ngươi." Mộ Ly Chu thở hổn hển cầm đồ vật trong tay nhét vào trong lòng ngực Cố Dục Dập.

Cố Dục Dập vừa cúi đầu thấy, một bao điểm tâm dùng giấy bao dầu gói kỹ lưỡng.

Mộ Ly Chu nói: "Đây là bánh bò hoa quế trắng, là điểm tâm Tễ Nguyệt Trai, đây chính là điểm tâm ta thích ăn nhất, ngươi mau nếm thử, ăn rất ngon."

"Ân." Cố Dục Dập gật đầu, "Cảm ơn."

Mộ Ly Chu chống nạnh thở dài: "Ngươi hảo buồn a, cha ngươi đâu?"

Cố Dục dập: "Cha ta ở biên cương."

Mộ ly chu: "Vậy một mình ngươi chạy đến đây sao?"

Cố Dục dập: "Ân."

Mộ Ly Chu nghĩ nghĩ, hỏi: "Hôm nay ngươi chính là chịu cái ủy khuất gì sao?"

Cố Dục dập: "......"

Ủy khuất?

Kinh thành trừ mỗi nhà đều vang tiếng pháo, đoàn viên náo nhiệt, chỉ có Cố phủ kia lạnh lẽo, một mình Cố Dục Dập đón giao thừa.

Cái này có tính là ủy khuất không?

Mộ Ly Chu: "Ngươi không nói lời nào, ta cũng biết, ngươi muốn tìm nương ngươi, nhất định là bị ủy khuất rất lớn, ngươi đừng khổ sở, ngươi đi thiện phòng phía trước đi, chờ tuyết ngừng rồi lại đi tìm nương ngươi, ta cũng nên đi về, bằng không ma ma sẽ sốt ruột."

Cố Dục Dập: "...... Ngươi......"

Mộ Ly Chu: "Ta?"

Cố Dục Dập chần chờ, hơn nửa ngày mới miễn cưỡng nói lời khẩn cầu ra: "Ngươi...... Ngươi có thể bồi bồi ta......không?"

Mộ Ly Chu: "Ngươi muốn ta bồi ngươi tìm nương ngươi sao?"

Cố Dục Dập chậm rãi gật đầu: "...... Ân."

Mộ Ly Chu nhìn bả vai Cố Dục Dập bị tuyết dính ướt, bỗng nhiên cong mắt cười nói: "Vậy được rồi, ta bồi ngươi! Ngươi chờ ta một chút, ta đi thiện phòng mượn giấy mực, viết mấy câu để lại, nếu ma ma chăm sóc ta tới tìm ta, nhìn thấy những lời đó, liền sẽ không lo lắng."

Nói xong Mộ Ly Chu "hắc hưu hắc hưu" chạy đi, lại "hồng hộc hồng hộc" chạy tới, dắt tay Cố Dục Dập, cười nói: "Đi thôi!"

Hai đứa nhỏ một chân cao một chân thấp đi nửa ngày ở trong tuyết, thẳng đến hoàng hôn mới tìm đến trước mộ.

Cố Dục Cập quỳ gối dập đầu trước mộ, Mộ Ly Chu ở một bên liền đánh mấy cái rùng mình: "Hắt xì, hắt xì!"

Cố Dục Dập đứng lên, nhìn về phía hắn: "Chúng ta trở về đi."

Mộ ly chu: "Không phải mới đến sao?"

Cố Dục dập: "Vậy là đủ rồi."

Khi tới không dễ, trở về bởi vì biết đường thật ra nhanh hơn rất nhiều, hơn nửa canh giờ sau, hai người về tới chùa miếu.

Nửa ngày không thấy bóng dáng, người Mộ phủ đã sớm gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, tìm người khắp nơi, thấy Mộ Ly Chu bình an trở về, ma ma khóc lóc thảm thiết: "Ai u, may mắn đã trở về, may mắn may mắn, trời ta a, tiểu thiếu gia trên người của người sao lại ướt lại lạnh như vậy, giống như mới vớt lên từ động băng! Khuôn mặt nhỏ này a, cũng bị đông lạnh đến đỏ bừng như vậy! Tiểu thiếu gia người vốn sinh ra đã yếu ớt bệnh tật, không thể bị đông lạnh như vậy a!!!"

Khi Mộ Ly Chu được người bế lên, không thuận theo lôi kéo ống tay áo Cố Dục Dập nói với hắn: "Ta gọi là Mộ Ly Chu, ngươi có rảnh tới Yến Quốc Công phủ tìm ta chơi."

Cố Dục dập: "...... Nhất định."

Sau khi từ biệt với Mộ Ly Chu, Cố Dục Dập cũng bị Lương dì tìm được, cùng nàng trở về tướng quân phủ.

Sau đó, Cố Dục Dập đi tìm Mộ Ly Chu, nhưng nhận được, lại là tin tức Mộ Ly Chu bệnh không dậy nổi sốt cao không lùi......

Chương 114 Một cọc hôn sự nối tiếp một cọc

Cảnh xuân nhiễm lá xuân, yến xuân ngậm bùn xuân, dưới cây bồ đề, Mộ Chi Minh tự hỏi nửa ngày, mới mơ hồ nhớ lại gì đó: "Trước khi bệnh nặng, ta tựa hồ ở tòa cổ tháp này, gặp được một hài tử so với ta lớn hơn một chút."

Cố Hách Viêm: "Đúng vậy."

"Chẳng lẽ hài tử kia là ngươi?" Mộ Chi Minh hỏi.

Cố Hách Viêm gật đầu.

"A?! Ta thuận miệng đoán, thế nhưng thật sự là như thế?" Mộ Chi Minh vừa mừng vừa sợ: "Cho nên nơi này là chỗ lần đầu chúng ta gặp nhau?"

Cố Hách Viêm: "Đúng vậy."

Mộ Chi Minh nhìn quanh bốn phía, ý cười tựa nước xuân mênh mông tẩm mây xuân: "Đẳng nhàn thức đắc đông phong diện*, ta thích nơi này, về sau chúng ta thường đến đây đi."

(Dịch nghĩa "Có thảnh thơi mới nhận thức được mặt gió đông" được trích trong bài [Xuân nhật] của Chu Hi)

Cố Hách Viêm: "Hảo."

Mộ Chi Minh bóp cổ tay thở dài: "Ai, sao ta có thể quên chuyện quan trọng như vậy chứ...... Khụ khụ......" Bỗng nhiên không biết từ chỗ nào thổi tới một trận gió lạnh, thổi đến Mộ Chi Minh nhịn không được rùng mình, ho khan.

Biểu tình Cố Hách Viêm hoảng loạn, tiến lên một bước.

Mộ Chi Minh ho hai tiếng sau đó nỗ lực nhịn ngược lại cũng không còn ho: "Ta không có việc gì."

"Chúng ta trở về đi." Cố Hách Viêm nhíu mày.

Mộ Chi Minh cười nói: "Hảo, nghe ngươi."

-

Tháng tư, lá sen mới nhú như sừng nhọn*, Thải Vi xuất gia.

Mộ Chi Minh năn nỉ Cung thị nhận Thải Vi làm nghĩa nữ, lấy thân phận trưởng tỷ của mình xuất giá, Cung thị đã trọng tình trọng nghĩa lại sủng hắn, gật đầu đáp ứng.

Thư sinh thanh y cũng tranh đua, thi đậu tiến sĩ, làm quan kinh thành, vẻ vang, kiệu tám người khiêng nghênh thú Thải Vi, danh phận cùng sính lễ nên cho, một chút cũng không thiếu.

Ngày ấy, Thải Vi mặc một bộ áo cưới đỏ thẫm ngồi trên kiệu hoa, Văn Hạc Âm và Mộ Chi Minh tiễn nàng, Văn Hạc Âm trực tiếp túm ống tay áo Thải Vi, khóc lóc: "Nếu người nọ khi dễ ngươi, ngươi nói cho ta, ta đánh hắn."

Mộ Chi Minh ngày thường biết lễ nghĩa, thế nhưng lúc này Văn Hạc Âm kêu đến toàn phủ đều có thể nghe thấy.

Không biết, còn tưởng rằng hai người này là tới cướp tân nhân.

-

Tháng 5, Mong muốn áo ướt trong làn mưa hoa hạnh*, Phó Nghệ đính hôn.

(Trích trong bài [绝句] của 僧志南
P/s: đây là bản tự dịch ko chính thống vì mình ko tìm đc bản chính thống)

Con gái thống lĩnh Cấm quân Tương thị, từ lần trước sau khi gặp Phó Nghệ ở hẻm phố, tình thâm tận xương, không phải hắn không gả.

Thống lĩnh Cấm quân Tương Như Sơn ngày thường coi con gái mình như hòn ngọc quý trên tay, bất đắc dĩ, vì nữ nhi, khẩn cầu Hoàng Thượng tứ hôn.

Tương Như Sơn chưởng quản 5000 cấm quân thiết kỵ ở kinh thành, ở triều đình rất có quyền thế, lại là sủng thần của Hoàng Thượng, tuy Phó Nghệ là thân vương, nhưng hắn dù sao cũng chỉ là thân vương không được sủng, sợ là có đôi khi ở ngự tiền, cũng không có thể diện bằng Tương Như Sơn, cho nên Tương Như Sơn kỳ thật không nghĩ sẽ gả nữ nhi cho Túc Vương không được ân sủng, nề hà Tương thị khóc nháo, Tương Như Sơn lo lắng cho ái nữ, mọi chuyện nghe nàng.

Ngày mười lăm Tháng năm, Hoàng Thượng triệu Phó Nghệ vào cung diện thánh.

Trước một ngày vào cung, phủ Túc Vương gác mái nhà thuỷ tạ, Phó Nghệ với hoa khôi Lâm Bích Các cùng uống rượu với ánh trăng sáng.

Hoa khôi cô nương quỳ xuống đất hành đại lễ, rơi lệ nói: "Túc Vương điện hạ, ngài lập tức liền phải thành thân, chỉ sợ thiếp thân về sau không thể tả hữu làm bạn với ngài, cầu Túc Vương điện hạ niệm tình cảm mấy năm nay, cho thiếp thân một cái đường ra."

Phó Nghệ thở dài: "Lại đây, uống với ta một chén."

Hoa khôi gật đầu, ngồi bên cạnh Phó Nghệ, cùng hắn chạm cốc uống rượu.

Nhưng nàng mới uống xong chum rượu kia không lâu, đột nhiên cảm giác trong bụng quặn đau khó nhịn, sau đó phun ra một miệng to máu đen.

Hoa khôi không dám tin tưởng bắt lấy ống tay áo Phó Nghệ, khóc lóc đứt quãng kêu: "Túc Vương điện hạ, điện hạ...... Không không không, Nghệ nhi, Nghệ nhi, vì cái gì......"

Một lúc sau, nàng liền đứt hơi, chết không nhắm mắt.

Phó Nghệ bình tĩnh duỗi tay vuốt nàng nhắm mắt lại, lẩm bẩm một câu: "Bởi vì chuyện của ta với ngươi trăm triệu không thể để người khác biết, mà chỉ có người chết mới sẽ không nói, mới có thể làm người yên tâm."

Hắn thu hồi tay, nhìn bộ dáng chết thê thảm của nàng, lắc đầu: "Chung quy chỉ dung mạo có vài phần tương tự mà thôi......"

Rồi sau đó Phó Nghệ gọi tới người hầu đáng tin cậy nhất, sai xử lý thi thể hoa khôi cùng tất cả các đồ vật nàng lưu lại, một chút dấu vết cũng không để lộ.

Hôm sau, Phó Nghệ vào cung, Hoàng Thượng báo cho hắn chuyện tứ hôn, Phó Nghệ hành lễ tạ ơn.

Từ Tuyên Đức điện ra, Phó Nghệ đi đến trước Phượng Nghi Cung.

Phượng Nghi Cung, mới đến đầu mùa hạ, có cảm giác oi bức, Quý Phi nương nương ngồi ở trên giường nệm ngoài điện vừa ăn mơ chua mứt hoa quả vừa lật xem thư tịch cổ nhân du ký, bỗng nhiên nghe thấy có người nói chuyện: "Mơ chua không nên ăn nhiều, sẽ làm dạ dày không thoải mái."

"Ân?" Quý Phi nương nương ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy người tới, cười nói: "Ai nha, Nghệ nhi ngươi tới rồi, mơ chua này ta không ăn nhiều, liền ăn một ít, Tiểu Nhạn, mau dọn ghế dài tới ~"

Phó Nghệ: "Không ngồi, nói với ngươi mấy câu, liền đi."

Quý Phi nương nương hoang mang: "Cớ gì vội vàng như vậy?"

Phó Nghệ nhìn chằm chằm nàng xem, chậm rãi mở miệng: "Ta sắp thành thân."

Chương 115 Không đồng ý ôn nhu một chút

"Nghệ nhi ngươi sắp thành thân sao? Việc khi nào a?" Nghe Phó Nghệ nói, Quý Phi nương nương vừa mừng vừa sợ.

Phó Nghệ đáp: "Hoàng Thượng vừa mới tứ hôn, rất nhanh sẽ hạ chiếu thư."

"Thật vậy sao? Quá tốt rồi." Quý Phi nương nương mặt mày hớn hở, vui mừng đến không được, "Là cô nương nhà ai? Tính tình ôn nhu hiền thục hay là hoạt bát rộng rãi? Ai nha ~ hiện giờ tiểu Ly Chu tìm được người thật lòng, ngươi cũng muốn cưới vợ, thật sự là hỉ sự liên tục."

Phó Nghệ cười cười, hắn câu lấy khóe miệng: "Đúng vậy, hỉ sự liên tục."

Ngữ khí hắn bình tĩnh, nhưng cố tình hai chữ hỉ sự, cắn răng nói rất nặng.

"Nghệ nhi, ngươi làm sao vậy?" Quý Phi nương nương nghi hoặc, "Bộ dáng tựa hồ cũng không cao hứng, chính là không hài lòng Hoàng Thượng tứ hôn cho ngươi, ngươi nếu không hài lòng, ta đi nói cho Hoàng Thượng......"

Xung quanh không có người khác, Phó Nghệ mở miệng đánh gãy lời Quý Phi nương nương: "Mộ Thanh Uyển, nếu sống lại một đời, ngày ấy ngươi sẽ lựa chọn tránh Hoàng Thượng sao?"

Quý Phi nương nương cười nói: "Ngươi hôm nay làm sao vậy? Lời nói đều rất kỳ quái a, chuyện quá khứ đã thành định số, nào có cái đạo lý sống lại một đời?"

Phó Nghệ tự nhủ: "Nếu chưa từng gặp được hắn, hôm nay ngươi, hoặc ở trên thảo nguyên đuổi gió bắt ưng, hoặc ở trên núi cao đánh đàn ngâm thơ, vô câu vô thúc, mà không phải vĩnh viễn không thể bước khỏi cung đình lạnh như băng này."

"Đứa nhỏ ngốc." Quý Phi nương nương ôn nhu cười, "Ta nếu không tới, ngươi đáng thương nhiều như vậy, ta phải tới hảo hảo che chở ngươi chứ."

Tay Phó Nghệ buông xuống bên cạnh người đột nhiên nắm chặt thành quyền, chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng.

Quý Phi nương nương nắm một phen mơ chua mứt hoa quả đưa cho Phó Nghệ: "Thờ điểm lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ngươi mới năm tuổi, rõ ràng là hoàng tử, lại ở địa phương lạnh lẽo nhất hoàng cung, trên tay đều là vết nứt da, ta liền hỏi ngươi, ngày thường sao lại không đốt than sưởi ấm, ngươi nói than đều bị cung nữ thái giám trộm đi, ta nghe thấy, đau lòng muốn chết, chạy đi cầu Hoàng Thượng, khiến ngươi cùng Ngô tỷ tỷ chuyển đến cùng ở trong Phượng Nghi Cung với ta, sau đó Ngô tỷ tỷ bệnh chết, ngươi cô đơn, càng thêm đáng thương."

-

Trước đây, tất cả mọi người đều cảm thấy Ngũ hoàng tử đen đủi điềm xấu, tránh còn không kịp.

Chỉ có Mộ Thanh Uyển, ngày thứ hai sau khi Ngô tiệp dư chết, cười nói với hắn: "Đừng sợ, ta sẽ thay Ngô tỷ tỷ chiếu cố ngươi, ngươi đó, chỉ cần ở trong Phượng Nghi Cung, cái gì cũng không cần lo lắng."

-

Mà hôm nay, nàng cười dịu dàng, ý cười muôn đời trường xuân: "Nghệ nhi, nếu thật sự có thể trở lại một đời, ta sẽ không thay đổi bất luận việc gì, chỉ vì năm ấy gió xuân ấm áp, sân được trang hoàn hoa mỹ, ngươi nắm tay Tế An ba tuổi dạy Ly Chu bắt con bướm, sau cú bổ nhào cả ba người cùng nhau mừng rỡ như điên mà chạy về phía ta, muốn đem con bướm cánh trắng tặng cho ta. Vô luận có sống lại bao nhiêu lần, ta cũng muốn trải qua những chuyện này lần nữa."

Phó Nghệ nghe thấy lời này, quay đầu nhìn tấm lụa xanh bay theo gió nhẹ bên ngoài cửa sổ, hắn nhẹ giọng nói: "Ta đã biết."

"Ân? Ngươi biết cái gì?" Quý Phi nương nương nghi hoặc, nàng cười hỏi, "Rốt cuộc là cô nương nhà ai có phúc khí như vậy, Nghệ nhi ngươi mau nói cho ta đi~"

Phó Nghệ chỉ nói: "Ta phải đi rồi."

Dứt lời hắn xoay người rời đi, lưu lại Quý Phi nương nương phát ngốc tại chỗ.

Tháng sáu, phong cảnh không giống bốn mùa, Phó Nghệ thành hôn.

Dưới sự trợ giúp của Tương Như Sơn, Phó Nghệ ở trong triều dần dần có nơi dừng chân.

Túc Vương giấu tài nhiều năm, không lên tiếng thì thôi nói ra thì đều làm người kinh ngạc*, Hoàng Thượng rốt cuộc cũng chú ý tới nhi tử hắn ngày thường ngay cả liếc con mắt nhìn cũng không nhìn.

(Câu này là thành ngữ tương tự câu " lù khù vác cái lu mà chạy")

Thái Tử Phó Khải tuy không hề bị cấm túc, nhưng Hoàng Thượng vẫn như cũ không cho phép hắn nhúng tay vào việc triều chính.

Phó Khải buồn khổ bất kham, đấm ngực dậm chân khóc lóc kể lể với Hoàng Hậu: "Ta tuy là Thái Tử, nhưng hôm nay cùng với phế Thái Tử có cái gì khác nhau, lúc trước có Hiền vương, hiện tại lại hiện ra cái Túc Vương, ta thật sự là đích trưởng tử của phụ hoàng sao?"

Hoàng Hậu rơi lệ, cực lực trấn an: "Khải nhi, chuyện tới hiện giờ, ngươi phải học được nhẫn nại, chỉ cần ngươi vẫn là Thái Tử, ngôi vị hoàng đế này nhất định là của ngươi."

-

Đêm hè, trăng sáng sao thưa, chim hót ríu rít.

Cố Hách Viêm từ đại doanh Lạc Đô trở về tướng quân phủ, Ôn Chung Thành đón hắn vào phủ, tiếp nhận dây cương xích mã.

Cố Hách Viêm hỏi: "Hắn đang ở trong phủ?"

Ôn Chung Thành nói: "Mộ công tử sáng sớm nói đi trông coi Hầu phủ, sau khi rời phủ vẫn chưa trở về."

"Ân......" Cố Hách Viêm lên tiếng, ngữ khí khó nén mất mát.

Hầu phủ sắp xây xong, Mộ Chi Minh ngày ngày đi qua chuẩn bị việc vụn vặt, vì Yến Quốc Công phủ với Hầu phủ gần nhau, cho nên nếu thời điểm không còn sớm, Mộ Chi Minh sẽ ở lại Yến Quốc Công phủ.

Biết Mộ Chi Minh chưa hồi phủ, Cố Hách Viêm liền không vội về phòng, duỗi tay lấy đi dây cương trong tay Ôn Chung Thành: "Đưa ta đi, ta tự mình cho ngựa ăn."

"Thiếu gia, loại việc nặng này giao cho ta là được, người đi nghỉ ngơi đi." Ôn Chung Thành vội vàng túm xích mã đi về phía chuồng ngựa.

Cố Hách Viêm cũng không kiên trì, đi đến đông sương phòng.

Nếu không người ở, trong phòng tự nhiên một mảnh đen nhánh, mọi nơi an tĩnh, quanh quẩn chỉ có tiếng gió "ào ào" khi thổi phất qua lá cây ngô đồng.

Ánh trăng như nước, trong phòng tối tăm, Cố Hách Viêm đẩy cửa phòng ra, dựa vào cảm giác đi đến bên cạnh bàn cầm lấy que diêm muốn châm nến.

Nhưng vào lúc này, hắn nghe thấy bên ngoài phía sau ba bước truyền tới tiếng hít thở rất nhẹ.

Người nọ tuy nỗ lực nín thở rón ra rón rén đi về phía hắn, nhưng Cố Hách Viêm là người tập võ, ngũ cảm nhạy bén, sao có thể không phát hiện ra.

Cố Hách Viêm hơi chau mày, nhưng không bứt dây động rừng, chờ người kia chỉ cách mình có một bước chân, đột nhiên xoay người, lấy tốc độ rất nhanh duỗi tay kiềm trụ người phía sau đang có ý muốn đánh lén.

Điều khiến Cố Hách Viêm không nghĩ tới chính là, người này rõ ràng không biết võ công, mà ngay cả ngăn cản đơn giản nhất cũng đều không có, trực tiếp bị hắn vặn trụ cánh tay ấn chặt ở trên bàn.

"Ngô ân......" Mộ Chi Minh do bụng đập vào bàn, rên rỉ một tiếng, cố nén đau đớn, trêu đùa: "Tướng quân, ta cũng không phải không đồng ý, ngươi có thể ôn nhu một chút không? Hay là nói, tướng quân kỳ thật thích bá vương ngạnh thượng cung ? Vậy cũng đúng, ai bảo ta khuynh mộ tướng quân chứ, tướng quân muốn làm cái gì với ta, liền làm cái đó với ta đi."

Mới vừa rồi còn hùng hổ Cố Hách Viêm giờ khiếp sợ, hoang mang rối loạn buông Mộ Chi Minh ra, chân tay luống cuống mà lui hai bước, lại tiến nhanh về phía trước, nói năng lộn xộn: "Bị thương sao? Ta, ta, ta không biết là ngươi."

Nghe hắn nói lắp, Mộ Chi Minh cố nén ý cười xoay người, eo dựa vào bàn, xoa cánh tay nhức mỏi: "Ngươi đương nhiên không biết là ta."

Cố Hách Viêm ảo não: "Chung Thành nói ngươi không có ở trong phủ."

Mộ Chi Minh cười nói: "Là ta sai hắn không cần nói cho ngươi, chờ sau khi ngươi trở về liền muốn trêu chọc ngươi, sao biết ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo."

Cố Hách Viêm lấy que diêm thấp lửa ngọn nến, ánh nến chiếu sáng trong phòng, khẩn trương nhìn chằm chằm cánh tay Mộ Chi Minh.

"Không có việc gì." Mộ Chi Minh vẫy vẫy tay cười nói, "Ta một đại nam nhân, va va đập đập vài cái thì làm sao, lại không phải làm bằng sứ, nhưng thật ra ngươi, một đường phong trần mệt mỏi từ đại doanh Lạc Đô chạy về kinh thành, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi."

Nói xong, Mộ Chi Minh đi lấy bình sứ trên bàn, muốn rót cho Cố Hách Viêm chén nước uống.

Hắn nhấc bình sứ lên, nước còn chưa kịp đổ ngược lại thì, lặng lẽ buông bình sứ xuống.

Ôi đau, cánh tay đau đến không còn sức lực!!!

Kỳ thật mới vừa rồi, nếu không phải Cố Hách Viêm phát hiện người phía sau không biết võ công thu vài phần lực, bằng không chỉ bằng lực tay của hắn, có thể như khoái đao chém đậu hủ lưu loát trực tiếp vặn cánh tay Mộ Chi Minh trật khớp.

Cố Hách Viêm phát giác Mộ Chi Minh không thích hợp, hoảng hốt hỏi: "Làm sao vậy?"

Mộ Chi Minh có chút dở khóc dở cười mà nhìn về phía Cố Hách Viêm, ngượng ngùng mà nhếch miệng cười cười: "Trách ta, không nên không biết tự lượng sức mình muốn giỡn với ngươi, cánh tay ta giống như...... Ân...... Giống như bị bong gân, từ từ, Hách Viêm ngươi đi đâu?"

Cố Hách Viêm lao ra sương phòng, khi trở về trong tay nhiều hơn một bình dầu thuốc hoạt huyết hóa ứ, tiêu sưng giảm đau.

"Vậy làm phiền tướng quân giúp ta thoa dược." Mộ Chi Minh cười cởi bỏ đai lưng, mở một nửa quần áo ra, thân trên trần trụi, lộ ra bả vai.

Lưng hắn trơn trắng tựa ngọc điêu khắc, vì hình thể thiên gầy nên sinh ra một đôi xương bướm rất mê người, tinh tế nhìn có thể thấy ở sườn cổ, ở phía sau lưng điểm những vệt đỏ khiến người mơ màng, tỏ rõ mấy ngày trước đây hai người không biết xấu hổ điên loan đảo phượng.

Chỉ là hiện tại Cố Hách Viêm nào có cái tâm tư nghĩ việc khác, hắn giận chính mình, mặt ủ rũ đổ dầu thuốc vào trong lòng bàn tay, sau khi xoa ấm để ở trên xương bả vai của Mộ Chi Minh nhẹ nhàng xoa: "Nếu đau, thì kêu lên."

Mộ Chi Minh đỏ mặt: "Khụ khụ khụ......"

Cố Hách Viêm càng thêm bất an: "Yết hầu cũng không khoẻ sao?"

"Không phải." Mộ Chi Minh vội nói, "Chỉ là...... Chỉ là vị dầu thuốc có chút sặc người, cho nên ho hai tiếng, không phải nguyên do bệnh cũ, không đáng ngại."

Cố Hách Viêm vì thế tiếp tục giúp Mộ Chi Minh xoa bả vai, dầu thuốc ấm áp thấm tận da xương, hơi hơi bỏng da nhưng cũng giảm bớt đau đớn do bong gân.

Mộ Chi Minh nói: "Hôm nay, Tế An tới phủ tìm ta, khẩn cầu ta sớm ngày về triều đình phụ tá hắn, cho nên ta tính toán ngày mai viết thư cho Hoàng Thượng chuyện thân thể ta đã hết bệnh."

Tay Cố Hách Viêm xoa bả vai hắn dừng lại, một lát mới tiếp tục động tác, nhẹ giọng: "Ân."

Mộ Chi Minh phát giác khác thường: "Ngươi không hy vọng ta phục chức?"

Cố Hách Viêm: "Thân mình ngươi mới khỏi hẳn."

Mộ Chi Minh cười nói: "Mới khỏi hẳn không phải cũng là khỏi hẳn rồi sao?"

Cố Hách Viêm không nói thêm nữa, lại "Ân" một tiếng

"Yên tâm đi, ta sẽ không làm mình bị liên luỵ." Mộ Chi Minh cong lên khóe miệng tuy không áp xuống, nhưng trong mắt có vài phần buồn bã ưu sầu: "Hách Viêm, kỳ thật ta ngẫu nhiên cũng sẽ nhớ tới những ngày không làm quan ở kiếp trước, khi đó ta, chỉ là Yến Quốc Công thế tử, một người phú quý rảnh rỗi, ta cũng từng đi du lịch tứ phương, còn vì thích cơ quan thuật, kết bằng hữu với thế lực giang hồ Mặc thiếu chủ của Thiên Cơ Các."

Cố Hách Viêm: "......"

Mộ Chi Minh không nhận thấy được Cố Hách Viêm khác thường, tiếp tục nói: "Hắn ở vùng sông nước Giang Nam, vì hợp ý với ta, còn ước định với ta một năm gặp gỡ một lần, uống trà đối nguyệt nói cơ quan thuật, bất quá sau đó hắn tiếp nhận gánh nặng Thiên Cơ Các từ lão Các chủ, công việc bận rộn, giữa chúng ta liên hệ dần dần ít, kiếp này ta một lòng làm quan, cũng không có trải qua những ngày giục ngựa giang hồ."

Cố Hách Viêm: "......"

Mộ Chi Minh cười nói: "Hách Viêm, chờ hết thảy yên ổn, thời gian hai ta nhàn hạ, đi Giang Nam du ngoạn một chuyến đi, cầu gãy mưa bụi mịt mù, nói không chừng còn có thể gặp lại cố nhân."

Cố Hách Viêm: "...... Giang Nam hơi ẩm nhiều."

Mộ Chi Minh: "A?"

Cố Hách Viêm: "...... Ít đi."

Mộ Chi Minh: "Hả?"

Cố Hách Viêm: "...... Tốt nhất đừng đi."

Mộ Chi Minh lúc này mới phát giác ra không thích hợp, hắn xoay người, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Hách Viêm, thấy thần sắc Cố Hách Viêm có chút không được tự nhiên, làm như mất mát lại như tức giận. Cố Hách Viêm ngày thường lạnh nhạt, nếu trên mặt có thần sắc, chứng minh cảm xúc đó sớm đã chiếm cứ khắp người hắn.

Mộ Chi Minh chớp chớp mắt.

Cố Hách Viêm hắn đây là...... Ghen tị sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro