Chương 126 - 130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 126 Nhưng hắn không biết ta trọng sinh

Mộ Chi Minh áp xuống hàn ý trong lòng: “Xin hỏi Thiếu cốc chủ, độc này có cách giải không?”

Khúc Thiên Ngưng bưng khay mới vừa rồi đặt lên bàn gỗ, đưa từng bình thuốc ở mặt trên cho Mộ Chi Minh: “Bình này, để nghiệm độc, lấy một chén nước trong, rải vào một ít bột thuốc, bỏ vật hoài nghi có độc vào trong chén, nếu nước trong biến đen, chứng minh vật kia dính Quỷ Đằng độc.”

“Bình này, là giải dược, ngày ngày dùng, hai mươi bảy ngày sau sẽ giải hết, nhưng ngươi cần phải nhớ kỹ, trong lúc uống giải dược, không thể dính độc lại, nếu không sẽ kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ.”

“Đều nhớ rõ rồi đúng không?” Khúc Thiên Ngưng đem những cái chai lọ vại bình đó vào trong lòng ngực Mộ Chi Minh, hỏi.

“Nhớ rõ, đa tạ Thiếu cốc chủ.” Mộ Chi Minh vô cùng cảm kích.

“Hừ, nếu không phải Thu Bạch cầu ta, ai sẽ giúp các ngươi.” Thiếu cốc chủ bĩu môi, hất cằm đi ra ngoài.

Nếu hàn độc bò cạp trong cơ thể Mộ Chi Minh đã giải, cũng đạt được biện pháp phân rõ Quỷ Đằng độc, việc trở lại kinh thành điều tra độc vật, cấp bách.

Mộ Chi Minh không rảnh lo cánh tay bị thương, sau khi cùng Cố Hách Viêm bái biệt Thiếu cốc chủ Khúc Thiên Ngưng với quận chúa Phó Thu Bạch, mã bất đình đề mà chạy về kinh thành.

Ngày đêm kiên trì, hai người cưỡi ngựa năm ngày, chạy tới địa giới Kinh Châu.

Đường núi nơi đây nhiều sườn dốc, ban đêm khó đi, hôm nay là lúc trăng sáng sao thưa, hai người chạy tới chân núi của một ngọn núi cao ngất trong mây, thấy chỗ này có một tòa khách điếm, vì thế quyết định nghỉ ngơi ở đây.

Khách điếm rất náo nhiệt, đại đường có ba bàn thực khách, cao đàm luận rộng cái gì là việc đạo quán, đi đến cửa khách điếm, Cố Hách Viêm nói với Mộ Chi Minh: “Ngươi đi vào nghỉ chân trước đi, ta dắt ngựa vào chuồng ngựa, uy chút cỏ khô.”

“Hảo.” Mộ Chi Minh gật gật đầu, đi vào khách điếm, tìm cái bàn trống ngồi xuống.

Tiểu nhị lanh lợi tiến lên tiếp đón, Mộ Chi Minh chỉ vài món đồ ăn, nhìn cửa chờ Cố Hách Viêm.

Chính lúc này, ngoài cửa khách điếm có một người đi vào.

Hắn người mặc xiêm y màu xám đậm, trong tay cầm đao dùng vải quấn chặt, ngũ quan bình thường cũng không khiến người khác chú ý, nhưng ánh mắt Mộ Chi Minh vẫn định một chút ở trên mặt hắn.

Bởi vì người này Mộ Chi Minh biết.

Hắn là ám vệ của Phó Nghệ, Tiếu Nhân.

Tiếu Nhân vào khách điếm, lập tức đi đến quầy, chưởng quầy đang cầm bàn tính bút lông viết sổ sách, cảm thấy có người đi đến trước mặt, vội ngẩng đầu gương mặt tươi cười đón chào.

Mộ Chi Minh nhìn thấy Tiếu Nhân hỏi chưởng quầy cái gì, sau đó chưởng quầy lại đáp hắn một đống lời, tay lại chỉ hướng ra ngoài cửa khách điếm.

Ngoài cửa khách điếm, chính là ngọn núi nguy nga cao ngất kia.

Tiếu Nhân gật gật đầu, xoay người rời khách điếm.

Mộ Chi Minh ngồi ở trên vị trí yên tĩnh chờ một hồi, xác nhận Tiếu Nhân không có quay đầu lại, đứng lên đi đến trước quầy.

Chưởng quầy đang lẩm bẩm: “Một quan tiền, hai quan tiền…… Ân?” Hắn ngẩng đầu lên, ôm quyền hòa khí mà cười: “Vị khách quan này, ngài yêu cầu cái gì?”

Mộ Chi Minh: “Có thể hỏi thăm ngài một chút, vị nam tử kia vừa rồi nói cái gì với ngài được không?”

“Vị đao khách mới vừa rồi sao?” Chưởng quầy thấy Mộ Chi Minh gật gật đầu, cười nói, “Ồ, hắn hỏi ta chuyện Huyền Thanh đạo quán”

Mộ Chi Minh hoang mang: “Chuyện Huyền Thanh đạo quán?”

“Ân?” Chưởng quầy thấy hắn không biết, kinh ngạc: “Khách quan ngao du đến đây, lại không biết chuyện Huyền Thanh đạo quán sao?”

“Ta chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua nơi đây, còn thỉnh chưởng quầy giải đáp nghi vấn.” Mộ Chi Minh chắp tay thi lễ.

“Cái chuyện Huyền Thanh đạo quán này a, liền ở tại đỉnh ngọn núi Huyền Thanh này.” Chưởng quầy chỉ chỉ ngọn núi bên ngoài.

Vạn dặm quảng hàn yên tĩnh hư không, khách điếm ở dưới chân núi, nhìn một cái lại không thấy rõ toàn cảnh núi cao, chỉ thấy đen nhánh vô biên trước mắt, chỉ nghe thấy tiếng kêu của quạ đậu trên cây.

“Cái Đạo quán này nói về chuyện gì vậy?” Mộ Chi Minh hỏi.

Chưởng quầy mở công tắc tám chuyện: Tòa đạo quán Huyền Thanh này từng có một vị đạo sĩ ở, hắn được xưng là người biết được việc kiếp trước.”

“Cái gì?!” Mộ Chi Minh bỗng dưng hô lên ngữ khí kinh ngạc, dọa chưởng quầy nhảy dựng, dẫn tới sự chú ý của thực khách khác.

Chưởng quầy vỗ vỗ ngực, cười nói: “Khách quan, đều là việc người khác truyền miệng, nào biết thiệt hay là giả, không cần kinh ngạc như vậy.”

Mộ Chi Minh hít sâu hai hơi, ngăn chặn thanh âm run rẩy khác thường: “Vị đạo sĩ kia, hiện tại như thế nào?”

Chưởng quầy nói: “Hắn a, đã không còn ở nhân thế, hưởng thọ 86 tuổi, trong mộng giá hạc về tây rồi.”

“Không còn ở nhân thế……” Mộ Chi Minh lẩm bẩm, hành lễ, “Đa tạ chưởng quầy báo cho.”

Chưởng quầy cười ha hả: “Không khách khí, khách quan, trong tay vị tiểu nhị kia là đồ ăn ngài yêu cầu, mau ngồi xuống ăn đồ ăn nóng hổi đi.”

Chờ Mộ Chi Minh rời đi, chưởng quầy cúi đầu tiếp tục khảy bàn tính ghi sổ, chính lúc này, hắn nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non.

Chưởng quầy vội vàng đi đến phòng sau, trong phòng, một người phụ nhân ôm một tiểu oa nhi, nhẹ giọng lay động dỗ.

Thấy chưởng quầy vào, phụ nhân hỏi: “Mới vừa rồi ở đại đường làm sao vậy? Dường như có tiếng động lúc kinh lúc rống.”

“Không có gì, có vị khách quan dò hỏi việc Huyền Thanh đạo trưởng.” Chưởng quầy đi đến bên cạnh phụ nhân, dùng ngón tay nhẹ đậu hài tử, hống hắn không khóc.

“Huyền Thanh đạo trưởng? Ta rất thích chuyện xưa của hắn a.” Phụ nhân nói, nàng nhẹ nhàng đung đưa hài tử trong lòng ngực, ôn nhu cười nói, “Oa oa không khóc, mẫu thân kể một câu chuyện cho ngươi, được không? Truyền thuyết a, trên núi Huyền Thanh có một vị đạo trưởng biết được tiền kiếp, có thể biết trước, sau đó, hắn yêu một vị nữ tử, lưỡng tình tương duyệt, nhưng nữ tử mắc bệnh nặng qua đời, Huyền Thanh đạo trưởng thống khổ vô cùng, không biết nên vượt qua quãng đời còn lại như thế nào, liền có người nói giỡn với hắn, ngươi kiếp trước không gặp được nàng, ngươi chỉ cần quên chuyện kiếp này, không phải có thể không đau khổ sao? Huyền Thanh đạo trưởng nghe vậy, lại khóc lại cười mà đi, không ai biết hắn đi đâu, nửa năm sau, Huyền Thanh đạo trưởng một lần nữa xuất hiện ở trong đạo quán, hắn thế nhưng thật sự không nhớ được chuyện kiếp này, một lòng tu đạo, người khác hỏi, hắn trái lại cảm thấy nghi hoặc, cái gì kiếp trước kiếp này, ta không rõ, nữ tử bệnh gì nặng, đó là người nào.”

Thanh âm phụ nhân ôn nhu tựa gió xuân, nàng kể kể, hài tử trong lòng ngực không hề khóc thút thít, bình yên đi vào giấc ngủ.

Chưởng quầy thở phào, đi ra nội phòng đến quầy cầm lấy bàn tính tiếp tục ghi sổ.

-

Mộ Chi Minh dò hỏi xong chưởng quầy trở lại bên bàn gỗ, tâm sự nặng nề, lo lắng sốt ruột.

Cố Hách Viêm uy no hai con ngựa rời chuồng ngựa đi vào khách điếm, nhìn quanh bốn phía tìm Mộ Chi Minh, ngồi xuống ghế gỗ ở đối diện Mộ Chi Minh, bất quá liếc mắt một cái, liền phát giác biểu tình Mộ Chi Minh không đúng.

“Xảy ra chuyện gì?” Cố Hách Viêm khẽ nhíu mày.

Mộ Chi Minh đem chuyện mới vừa rồi thấy ám vệ Phó Nghệ, cùng với chuyện Huyền Thanh đạo trưởng ở nơi đây từng có cái danh xưng biết được việc kiếp trước, kể hết cho Cố Hách Viêm.

“Nếu không vội vàng trở lại kinh thành, nhất định phải leo lên trên đỉnh núi, đi coi một chút Huyền Thanh đạo quán kia.” Mộ Chi Minh nói.

Cố Hách Viêm: “Chờ phong ba kinh thành định, ta đi với ngươi.”

Mộ Chi Minh: “Hảo.”

Dứt lời, hai người cầm đũa dùng thức ăn, Mộ Chi Minh trong lòng có việc đè nặng, ăn mà không biết mùi vị gì.

Cố Hách Viêm nhìn dáng vẻ này của hắn, buông chiếc đũa, nuốt xuống thức ăn trong miệng, nói: “Nghĩ nhiều vô ích.”

Mộ Chi Minh cũng buông xuống chiếc đũa: “Nhưng Phó Nghệ phái người tới đây, tuyệt đối không phải cơ duyên trùng hợp, ta không biết hắn muốn làm chuyện gì, cho nên cảm thấy mạc danh bất an, Hách Viêm, ta vẫn luôn không thể tìm được cơ hội nói cho ngươi, kỳ thật, Phó Nghệ hắn cũng có ký ức kiếp trước.”

Cố Hách Viêm kinh ngạc: “Cái gì?”

Mộ Chi Minh: “Không những như thế, hai ta còn cho đối phương biết được có ký ức kiếp trước, ta từng tranh chấp với hắn việc này. Ta thấy Phó Nghệ giống như kiếp trước cưới con gái thống lĩnh cấm quân Tương thị, mượn sức nhân mạch cùng ý đồ đoạt quyền thế vào trong túi, so với kiếp trước có hơn chứ không kém, chứng minh hắn kiếp này vẫn mơ ước hoàng quyền.”

“Nhưng bất đồng với kiếp trước chính là……” Mộ Chi Minh đem thế cục hiện giờ phân tích cho Cố Hách Viêm nghe, “Ta từng phụ tá hắn, biến thành trở ngại lớn nhất của hắn. Hắn muốn bước lên ngôi vị hoàng đế, thứ nhất trừ Thái Tử, thứ hai giết Tế An, thiếu một thứ cũng không được, kiếp này, ta toàn lực nâng đỡ Tế An, lại rõ ràng biết được Phó Nghệ lòng muông dạ thú, cho nên đối với hắn thêm phần cảnh giác. Hắn nhất định coi ta là họa lớn trong lòng, tuyệt đối không thể mặc kệ ta hành sự.”

Đến nỗi chuyện Phó Nghệ nói thích chính mình, Mộ Chi Minh chưa bao giờ tin tưởng.

Nói đến chỗ này, Mộ Chi Minh có chút bất đắc dĩ mà nói: “Ta vốn định, kiếp này có ký ức kiếp trước, xuyên qua quỷ kế của Phó Nghệ không cần lao tâm tốn sức, sao biết một hồi thận trọng từng bước diễn xướng cho tới bây giờ, vẫn là đánh cờ không phân cao thấp với hắn.”

“Chính là……” Cố Hách Viêm chậm rãi mở miệng, “Túc Vương hẳn là không biết ta cũng trọng sinh.”

Mộ Chi Minh chớp mắt sửng sốt.

Dường như một giọt nước rơi vào hồ nước không tiếng động, trong khoảnh khắc đánh vỡ mặt nước yên tĩnh, gợi lên quyển quyển gợn sóng.

Đúng vậy, sao mình vẫn luôn không nghĩ tới chuyện này.

Phó Nghệ ngàn tính vạn tính, có thể tính đến chuyện Cố Hách Viêm cũng trọng sinh sao?

Hắn giấu trời giấu, làm một bộ thờ ơ đối quyền thế, chỉ nghĩ bảo toàn bộ dáng mình, nghĩ trên đời này, trừ bỏ Mộ Chi Minh, còn có một người biết được hành động kiếp trước của hắn sao?

Cố Hách Viêm nói: “Đừng nghĩ nữa, ăn cơm đi, thời gian lên đường này vất vả, ăn no chút.”

Mộ Chi Minh gật gật đầu, cầm lấy chiếc đũa: “Hảo.”

Rời địa giới Kinh Châu, hai người phong trần mệt mỏi mà tiếp tục lên đường, mười một ngày sau tới kinh thành.

Mộ Chi Minh cùng Cố Hách Viêm thương nghị, quyết định tạm biệt, Mộ Chi Minh về hầu phủ tìm hiểu lá trà có độc không, Cố Hách Viêm về tướng quân phủ xử lý quân vụ Dung Diễm Quân.

Mộ Chi Minh cùng Cố Hách Viêm cáo biệt, ngự mã phi nhanh đến hầu phủ, thủ vệ thấy hắn xuống ngựa, vội tiến lên hầu hạ trước, cũng bẩm báo vào trong: “Hầu gia đã trở lại!”

“A Âm có ở đây không?” Mộ Chi Minh vừa đi vào phủ vừa hỏi.

“Thiếu gia, ta đây! Ta đây!” Văn Hạc Âm từ khi nghe tin tức nói Mộ Chi Minh hồi kinh, liền kìm nén không được nhảy nhót, đã nhiều ngày mỗi ngày chờ ở trước cửa phủ, giờ phút này nghe thấy Mộ Chi Minh gọi hắn, nhanh như chớp chạy chậm lại đây, “Thiếu gia người cuối cùng đã trở lại.”

Hai người mấy tháng không gặp, khi đoàn tụ kích động mà nho nhỏ ôm một chút, Mộ Chi Minh trong lòng nhớ thương chuyện lá trà, nói với Văn Hạc Âm: “A Âm, ngươi thay ta đi phủ Khuông đại phu một chuyến, kêu hắn lấy Minh Tiền Long Tỉnh lúc trước Hiền vương cho hắn đưa một chút cho ta.”

“Hảo!” Văn Hạc Âm lĩnh mệnh đi làm, dùng khinh công nhảy lên.

Mộ Chi Minh chuẩn bị trên dưới phủ, phái người đi báo cho Mộ Bác Nhân và Hiền vương Phó Tế An, chuyện vui mình đã bình an hồi kinh cùng với hàn độc bò cạp trong thân thể đã giải, cho bọn họ không cần quá mức lo lắng.

Một canh giờ sau, Văn Hạc Âm trở lại hầu phủ, nhưng hai tay hắn trống trơn: “Thiếu gia, Khuông đại phu không ở trong phủ, đương kim hoàng thượng bệnh nặng liệt giường, tất cả thái y đều ở lại trong cung, căn bản ra không được, người trong phủ đều không biết hắn để lá trà ở chỗ nào, cho nên ta không thể lấy được lá trà.”

“Cái gì, Hoàng Thượng đã bệnh nặng liệt giường sao?” Trống chiều chuông sớm lọt vào tai, Mộ Chi Minh run sợ.

Vậy hiện giờ là ai đang ngồi ở trên long ỷ độc tài quyền to?!

Chính lúc này, bên ngoài có gã sai vặt tới báo: “Hầu gia, Hiền vương điện hạ đến thăm.”

Mộ Chi Minh: “Mau mời!”

Phó Tế An vào thư phòng nhìn thấy Mộ Chi Minh, sắc mặt hắn xanh mét, một câu khiến Mộ Chi Minh như rơi vào động băng.

“Phụ hoàng vì bệnh ngất xỉu, Thái Tử giám quốc.”

Chương 127 Ngươi cái này gọi là yêu ai yêu cả đường đi

Nghe nói Thái Tử Phó Khải giám quốc, thân mình Mộ Chi Minh hơi loạng choạng, tay chống án sách ổn định chính mình, hắn nhìn về phía Phó Tế An, cưỡng bách mình bình tĩnh: “Đây là chuyện khi nào?”

Phó Tế An đáp: “Một tháng trước.” Nói đến chỗ này, hắn hình như có việc không dám nói, biểu tình khẽ thay đổi, dùng ánh mắt hướng về Mộ Chi Minh trưng cầu ý kiến.

Mộ Chi Minh biết ý hắn là gì, nói: “Ngươi yên tâm, phủ này không tai mắt, ta khi trở về đã tra qua, nô bộc đều là người cũ của Mộ phủ, không cần lo lắng tai vách mạch rừng.”

Phó Tế An lúc này mới nói: “Có tin đồn nói phụ hoàng đã nghĩ đến việc viết chiếu thư phế Thái Tử, nhiều lần triệu Trung Thư Lệnh với Tuyên Đức điện vào gặp, ai ngờ đột nhiên bệnh tình tăng thêm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh! Chuyện Thái Tử Phó Khải giám quốc mới đầu người dị nghị rất nhiều, nhưng thủ đoạn Phó Khải mạnh mẽ, cứng rắn chèn ép, phàm là có người dị nghị, không phải giáng chức chính là cách chức, còn sẽ bởi vậy liên lụy đến người nhà, dần dần, mọi người đều không dám nói gì.”

Mộ Chi Minh: “Hắn hiện giờ vẫn là Thái Tử danh chính ngôn thuận, hiển nhiên có nắm chắc, hơn nữa ngoại thích Hoàng Hậu ý đồ tham gia vào chính sự nhiều năm, Thượng Thư tỉnh, Môn Hạ tỉnh, Hình, Hộ, Binh Bộ đều có người ủng hộ Thái Tử, Thái Tử bất hạnh cùng ngươi tranh đấu nhiều năm, một khi hắn nắm được thực quyền, lại không có Hoàng Thượng quản thúc, liền sẽ lấy các loại danh nghĩa gạt bỏ cánh chim của ngươi.”

Phó Tế An ảo não: “Triều thần thân cận với ta, dù không nghi ngờ hắn giám quốc, đều bị hắn giáng chức, này trong đó, nhiều ít là đối với Đại Tấn trung thành và tận tâm, người không nhị tâm, ta không rõ, hắn không màng hậu quả mà chỉnh đốn triều đình như thế, sẽ không sợ ngày ấy phụ hoàng khỏi bệnh, trách cứ hắn không tuân theo tổ huấn, chỉ bất chấp mọi thứ tàn ác mọi người sao?”

Mộ Chi Minh bỗng dưng nghĩ đến cái gì, vội nói: “Tế An, ngày đó ngươi với ta cùng uống trà Minh Tiền Long Tỉnh, trong phủ ngươi còn không?”

Phó Tế An nói: “Đã không còn, ta đã đem toàn bộ Minh Tiền Long Tỉnh phụ hoàng ban cho ta giao cho Khuông đại phu.”

Mộ Chi Minh: “Tế An, hiện giờ Thái Tử giám quốc, ta lại không có quan chức trong người, không thể tùy ý vào cung, ngươi tìm một cơ hội tiến cung, đi Thái Y viện dò hỏi Khuông đại phu, hắn giấu lá trà ở nơi nào, cần phải thỉnh hắn lấy tới cho ta, nhớ rõ nhất định phải giấu tai mắt người, nanh vuốt Thái Tử hiện tại nhất định nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của ngươi.”

Phó Tế An gật gật đầu: “Hảo.”

Mộ Chi Minh: “Tế An, ta với ngươi, từ nay về sau như đi trên băng mỏng, một bước sai đều có khả năng chết không có chỗ chôn.”

Phó Tế An cực kỳ bình tĩnh: “Ta sớm có giác ngộ, từ xưa quyền mưu, không phải đều là lấy huyết tế thiên địa sao?”

Mộ Chi Minh thở dài, hỏi: “Túc Vương điện hạ, đối với chuyện Thái Tử giám quốc, có hành động gì không?”

“Ngũ hoàng huynh?” Phó Tế An nói, “Ngũ hoàng huynh vì từ nhỏ cùng ta thân cận, Phó Khải đối hắn cũng không thân thiện, nhưng cũng may Ngũ hoàng huynh ngày thường yên lặng không tranh, Thái Tử cũng không coi hắn trở thành uy hiếp, nhạc phụ Ngũ hoàng huynh lại là thống lĩnh cấm quân Tương Như Sơn, cho nên hắn tự bảo vệ mình hẳn là không lo lắng, trong lúc Thái Tử giám quốc, ta cũng sẽ không qua lại với hắn, tránh cho liên luỵ đến hắn.”

Mộ Chi Minh: “…… Tế An……”

Phó Tế An thấy muốn nói lại thôi, nghi hoặc: “Làm sao vậy?”

Mộ Chi Minh: “Thôi, hiện tại quan trọng nhất chính là vượt qua một cửa Thái Tử.”

Phó Tế An: “Mộ ca ca, so với Ngũ hoàng huynh, ngươi hẳn là càng lo lắng cho Cố tướng quân hơn.”

Dường như bị đòn cảnh tỉnh, Mộ Chi Minh hô hấp cứng lại, hai tròng mắt run rẩy mà nhìn về phía Phó Tế An, hắn nói: “Phó Khải muốn động Dung Diễm Quân?! Nhưng mà Cố Hách Viêm chưa bao giờ tham dự đảng tranh, suất lĩnh Dung Diễm Quân càng trung thành và tận tâm, tranh danh đoạt lợi âm quỷ phong vân trên triều đình cùng với các tướng sĩ sạch sẽ này có quan hệ gì?”

Phó Tế An nói: “Mộ ca ca, ngươi luôn luôn thông tuệ, sao gặp việc Cố tướng quân có thể hồ đồ như thế, Thái Tử Phó Khải coi ngươi ta là cái đinh trong mắt, Cố tướng quân lại thành thân với ngươi, Thái Tử Phó Khải sao có thể không coi Cố tướng quân là vây cánh của ngươi ta, hắn quyền cao chức trọng, nắm binh quyền, Phó Khải tuyệt tuyệt sẽ không dung hắn.”

Mộ Chi Minh hoang mang lo sợ lui hai bước, loảng xoảng một tiếng do eo đập vào bên cạnh bàn, làm nghiên mực trên bàn ngã xuống mặt đất.

Nghiên mực rơi xuống đất, mực bắn tung téo vẩy ở trên thảm, bất quá trong chớp mắt, không còn nhìn thấy hoa văn gấm dệt lộng lẫy, hiện ra trước mắt chỉ có màu đen lau đi không được.

Sau khi Mộ Chi Minh trở về hầu phủ, Cố Hách Viêm cũng ngự mã đến tướng quân phủ.

Ôn Chung Thành ở cửa nghênh hắn vào phủ, tiếp nhận dây cương trong tay hắn, nói: “Thiếu gia, nghe nói hôm nay ngươi hồi kinh, có vị tiểu tướng sĩ sáng sớm tinh mơ liền tới chờ trong phủ.”

Cố Hách Viêm: “Hắn ở đâu?”

Ôn Chung Thành: “Chờ ở đại sảnh.”

Cố Hách Viêm: “Ta đây liền đi.”

Cố Hách Viêm phong trần mệt mỏi, nước cũng không rảnh lo uống, đi thẳng đến đại sảnh phủ.

Trong đại sảnh, một vị người mặc quần áo màu than chì, tiểu tướng sĩ ước chừng hai mươi đang đi qua đi lại, biểu tình nôn nóng chờ.

Hắn là phó úy chiêu võ Dung Diễm Quân, Hách Thiên Cần.

Hách phó úy nghe thấy tiếng bước chân, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn, thấy người đến là Cố Hách Viêm, trên mặt vui vẻ, lập tức quỳ đầu gối hành quân lễ: “Bái kiến tướng quân!!!”

“Thiên Cần?” Cố Hách Viêm tiến lên dìu hắn, “Mau đứng dây, sốt ruột tìm ta là bởi vì chuyện gì?”

“Tướng quân.” Hách Thiên Cần vội vàng nói, “Người rốt cuộc đã trở lại, lại chậm một ngày nữa, Vệ tướng quân liền đi rồi.”

“Cái gì?” Cố Hách Viêm nhíu mày, “Vệ tướng quân muốn đi đâu?”

Hắn lúc trước cáo bệnh, Hoàng Thượng có ý chỉ, quân vụ Dung Diễm Quân đều do đại tướng Dung Diễm Quân Vệ Lăng Văn phụ trách, hắn sao lại đi?

Hách Thiên Cần: “Thái Tử hạ lệnh, mệnh Vệ tướng quân dẫn hai vạn Dung Diễm Quân, nhanh chóng đi biên cương Đông Bắc.”

Cố Hách Viêm nghi hoặc: “Biên cương Đông Bắc?”

Biên cương Đông Bắc tức là phía Bắc Bạch thành, gần Câu Cát quốc, nhưng Câu Cát hiện giờ giao hảo với Đại Tấn, vì sao đột nhiên muốn phái binh đóng giữ.

Cố Hách Viêm: “Có chiến sự?”

Hách Thiên Cần lắc đầu: “Không có.”

Cố Hách Viêm: “Vậy vì sao phải làm Vệ tướng quân ly kinh.”

Hách Thiên Cần: “Không biết, Thái Tử vẫn chưa nói kỹ càng tỉ mỉ, chỉ là hạ mệnh lệnh này, tướng quân theo ta đi đại doanh Lạc Đô đi, Vệ tướng quân muốn gặp ngươi.”

“Hảo.” Cố Hách Viêm gật gật đầu, nghỉ cũng chưa nghỉ, cùng Hách Thiên Cần rời tướng quân phủ.


Đại doanh Lạc Đô, quân doanh ở phía Bắc kinh thành, đóng ba vạn tướng sĩ Dung Diễm Quân.

Cố Hách Viêm đuổi tới đại doanh Lạc Đô, ở doanh trướng chủ soái gặp được Vệ Lăng Vân.

Vệ Lăng Vân đã qua tuổi 40, sinh ra tóc đã sớm bạc, từ sau khi Cố Mâu ly thế, Vệ Lăng Vân thân là nghĩa đệ Cố Mâu, vẫn luôn coi Cố Hách Viêm như con mình, dốc lòng dạy bảo.

“Bái kiến thúc phụ.” Cố Hách Viêm hành lễ.

“Mau đứng dậy.” Vệ Lăng Vân nâng Cố Hách Viêm dậy, “Tiểu Viêm, ngươi hẳn là đã biết được chuyện ta ngày mai liền phải lãnh binh đi Đông Bắc.”

“Ân.” Cố Hách Viêm gật gật đầu, nghi vấn, “Nhưng ta cũng nghe nói, Đông Bắc cũng không có chiến sự.”

“Đúng vậy.” Vệ Lăng Vân gật gật đầu, “Cho nên ta mới sốt ruột gặp ngươi, kể hết việc mấy ngày trong quân cho ngươi, để tránh gần ba tháng ngươi không ở trong kinh thành, trở về đột nhiên tiếp nhận quân vụ sẽ bị rối loạn.”

Cố Hách Viêm: “Thúc phụ mời nói.”

Vệ Lăng Vân bình lui tả hữu, những điều còn lại, chỉ nói cho Cố Hách Viêm, hắn thở dài một hơi, lo lắng sốt ruột: “Tiểu Viêm, từ xưa võ tướng sợ nhất quân vương ngờ vực và không tín nhiệm, khi phụ thân ngươi ở trên đời, cũng không can thiệp triều chính, mọi chuyện cẩn thận, từng câu cẩn thận, chính là sợ một cái tội danh "kể công kiêu ngạo", nhưng hôm nay, Dung Diễm Quân vẫn tới tình trạng này rồi.”

Cố Hách Viêm nhăn mi.

Vệ Lăng Vân tiếp tục nói: “Mà nay, là Thái Tử giám quốc, hắn độc tài hoàng quyền chưa quá một tháng, liền mệnh ta lãnh hai vạn binh rời kinh thành, hơn nữa, còn sai khiến tâm phúc làm giám quân.”

Cố Hách Viêm: “Giám quân? Dung Diễm Quân từ lúc thành lập tới nay, chưa bao giờ có giám quân.”

Vệ Lăng Vân: “Trừ bỏ chuyện giám quân, ngươi nhìn Dung Diễm Quân hiện tại, thế nhưng bị tách nhỏ thành ba bộ phận, hai vạn đến Đông Bắc với ta, bảy vạn đóng quân ở biên cương Tây Bắc chống đỡ Tây Nhung tộc, còn có một vạn tiếp tục đóng giữ đại doanh Lạc Đô, đây không phải cái dấu hiệu tốt, hẳn là nên dặn dò mọi người thận trọng từ lời nói đến việc làm, không thể lại khiến Thái Tử đối với chúng ta có nhiều hơn nghi kỵ cùng hoài nghi.”

Cố Hách Viêm: “Đa tạ thúc phụ báo cho, ta hiểu được.”

Vệ Lăng Vân không cần phải nhiều lời nữa, vỗ vỗ bả vai Cố Hách Viêm, dặn bảo hắn cần phải tự chiếu cố mình, ngay sau đó cưỡi ngựa khởi hành đuổi theo đại bộ phận rời đi.

Cố Hách Viêm ở ngoài đại doanh Lạc Đô nhìn theo Vệ Lăng Vân rời đi, giáp trụ nặng nề, bụi nổi lên dồn dập , chiều hôm tối tăm, ở giữa thiên địa Cố Hách Viêm tĩnh như đá cứng, im lặng không nói rất lâu sau đó.

-

Lúc đêm khuya tĩnh lặng, Cố Hách Viêm về đến tướng quân phủ.

Hắn không lập tức vào phủ, đứng ở trước cửa tướng quân phủ đơn giản, ngẩng đầu nhìn tấm biển "Cố phủ" trên nền đỏ kia.

Ôn Chung Thành ra khóa cửa, thấy Cố Hách Viêm đứng ở kia, sửng sốt một chút, vội tiến lên: “Thiếu gia, ngươi sao lại đứng ở đây, gió bao lớn, lạnh như thế, mau vào đi thôi, Mộ công tử ở trong phòng ngươi chờ ngươi a!”

“Hắn ở đây?” Cố Hách Viêm nhìn về phía Ôn Chung Thành, đôi mắt tỏa sáng.

“Đúng vậy, ở đây, chạng vạng tới, nghe nói ngươi đi đại doanh Lạc Đô, vẫn luôn chờ ở trong phòng.” Chưa nghe Ôn Chung Thành nói xomg, Cố Hách Viêm đi nhanh vào trong.

Đông sương phòng, ánh nến chiếu trên cửa sổ xuyên thấu ra ngoài, rơi ở trên lá ngô đồng đung đưa trong gió nhẹ.

Cố Hách Viêm đẩy cửa vào, Mộ Chi Minh ngồi ở bên cạnh bàn khảy ánh nến yên tĩnh chờ đứng dậy: “Hách Viêm, ngươi đã trở về?”

Cố Hách Viêm: “Ân.”

Mộ Chi Minh cầm lấy bình sứ và cái ly trên bàn gỗ, rót chén nước đưa cho Cố Hách Viêm: “Mau ngồi xuống nghỉ ngơi, ta nghe nói ngươi hồi phủ liền lập tức bị tiểu tướng sĩ kêu đi đại doanh Lạc Đô, lường trước ngươi nhất định là quay lại vội vàng, một ngụm nước cũng không rảnh lo uống.”

“Đa tạ.” Cố Hách Viêm xác thật miệng khô lưỡi khô, bỏ qua cảm giác mỏi mệt, hắn tiếp nhận ly nước, uống một hơi cạn sạch.

“Dùng qua cơm tối chưa?” Mộ Chi Minh hỏi.

Cố Hách Viêm lắc đầu.

Mộ Chi Minh: “Ngươi ngồi, chờ ta một chút.”

Nói xong, Mộ Chi Minh rời sương phòng, không bao lâu, hắn trở về, trong tay còn bưng theo một khay gỗ.

Khay gỗ, để hai đĩa thức ăn tinh xảo, một đĩa bánh thơm giòn xốp, còn có một chén cháo nóng hôi hổi thoạt nhìn cháo gạo trắng thơm mềm ngon miệng.

Mộ Chi Minh bày từng món ăn lên bàn: “Ta cũng không ăn, chờ ngươi trở về, cùng ăn với ngươi.”

Cố Hách Viêm nói: “Lần sau đừng đợi.”

Mộ Chi Minh cười cười, ngồi xuống bên cạnh Cố Hách Viêm: “Lời này ta không thể đáp ứng ngươi, đáp ứng đó là nói dối, cháo gạo trắng này là ta học nấu từ Lương dì, ngươi nếm thử.”

Cố Hách Viêm nhìn chằm chằm cháo trước mắt: “Ngươi nấu?”

Mộ Chi Minh: “Đúng vậy, bởi vì chờ thật sự là chán đến chết, ta liền đi ra sau bếp tìm Lương dì học, nấu cháo trắng ngược lại cũng không khó, vo gạo bỏ nước, canh chừng liền hảo.”

Cố Hách Viêm bưng chén cháo lên, cúi đầu uống liền mấy muỗng, nguyên lành nuốt chén cháo nóng kia: “Hảo uống.”

Mộ Chi Minh nói: “Tướng quân, một chén cháo trắng, có cái gì hảo uống khó uống, ngươi cái này gọi là yêu ai yêu cả đường đi.”

Cố Hách Viêm gằn từng chữ một: “Không có, chính là hảo uống.”

Chương 128 Ta đây liền phòng không gối chiếc

Mộ Chi Minh cong mắt nở nụ cười: “Nếu tướng quân thích ta nấu cháo, ta về sau sẽ thường nấu.”

Cố Hách Viêm gật gật đầu, bưng chén cháo kia một ngụm tiếp một ngụm, luyến tiếc buông tay.

Mộ Chi Minh gắp khối bánh trong đĩa sứ trắng nhỏ trước mặt hắn, cười nói: “Đừng chỉ uống cháo a.”

Hai người dùng qua cơm tối, thu thập tàn canh chén đũa, lấy trà xanh súc miệng, tuy canh giờ không còn sớm, lại không hề buồn ngủ.

Ánh trăng trên cửa, Mộ Chi Minh nói với  Cố Hách Viêm: “Hách Viêm, chúng ta tản bộ, tán gẫu một vài câu, được không?”

“Hảo.” Cố Hách Viêm đáp.

Hai người đứng dậy, Cố Hách Viêm không lập tức ra cửa với Mộ Chi Minh, mà lấy từ tủ quần áo bằng gỗ đỏ trong sương phòng ra một chiếc áo choàng trăng non trắng trong thuần tịnh, khoác cho Mộ Chi Minh cẩn thận buộc dây.

Mộ Chi Minh cong mắt, cả người ấm áp như gió xuân tháng ba.

Hai người đi đến đình viện, ánh trăng mênh mông, dưới sân như giọt nước đọng không sáng, Mộ Chi Minh nhẹ giọng hỏi: “Hách Viêm, ngươi đã biết chuyện Thái Tử giám quốc rồi sao?”

Cố Hách Viêm gật gật đầu: “Ân.”

Mộ Chi Minh: “Ngươi hôm nay vội vã chạy đến Lạc Đô đại doanh, là bởi vì chuyện gì?”

Cố Hách Viêm đem chuyện Vệ Lăng Vân lãnh binh đi Đông Bắc, Dung Diễm Quân bị chia nhỏ, lời ít ý nhiều mà nói cho Mộ Chi Minh.

Gió đêm se lạnh thổi qua, mang đi lồng ngực vốn có ấm áp của Mộ Chi Minh.

Mộ Chi Minh nghe xong lời Cố Hách Viêm nói, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Không ngoài sở liệu, Thái Tử Phó Khải quả nhiên bắt đầu nhằm vào Cố Hách Viêm cùng Dung Diễm Quân.

“Hách Viêm.” Mộ Chi Minh nhẹ giọng kêu tên Cố Hách Viêm, “Ta có một chuyện, muốn thương nghị với ngươi.”

Cố Hách Viêm: “Chuyện gì?”

Hai người nguyên bản là sóng vai chậm rãi đi tới đình viện trên đá phiến rêu xanh, Mộ Chi Minh dừng bước chân, xoay người mặt đối mặt với Cố Hách Viêm, hơi hơi ngước mắt nhìn về phía hắn, chuyện lạ trịnh trọng nói: “Hách Viêm, ta hy vọng ngươi có thể chờ lệnh hồi biên cương Tây Bắc, rời xa kinh thành.”

Nghe vậy, Cố Hách Viêm nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trong con mắt sáng của Mộ Chi Minh, hắn tuy cũng không can thiệp triều chính, vừa ý như gương sáng, hắn mở miệng: “Thái Tử Phó Khải kiêng kị Dung Diễm Quân cũng không phải là nhất thời hứng khởi, càng không phải là vì ngươi dựng lên, nếu ta rời xa kinh thành, cũng hoàn toàn không thể rời xa phân tranh.”

Ngữ khí Mộ Chi Minh đã mất bình tĩnh của ngày thường, hắn hô: “Tuy không thể rời xa, nhưng ít ra không cần trực diện với mưu ma chước quỷ!”

Cố Hách Viêm không nói gì.

Mộ Chi Minh năn nỉ: “Hách Viêm, chờ lệnh hồi biên cương đi, coi như là vì ta, khiến ta có thể an tâm ở kinh thành, không chút chùn bước mà đi trên con đường tràn ngập u ám quỷ quyệt này, ngươi tin ta, tin rằng chung quy sẽ có một ngày, sông núi hiền hòa, đến chết không thôi.”

Hắn duỗi tay, nắm tay Cố Hách Viêm, năm ngón tay đan vào, vì dùng sức quá mức, run nhè nhẹ.

Trăng sáng ẩn sau mây, thật lâu sau, Cố Hách Viêm chậm rãi gật gật đầu: “Hảo.”

-

Hôm sau, Cố Hách Viêm thượng thư, nói bệnh mình đã khỏi hẳn, hiện giờ Tây Bắc biên cương có Tây Nhung tộc như hổ rình mồi, không dung thứ cho sự khinh thường, chờ lệnh hồi biên cương đóng giữ.

Mộ Chi Minh vốn tưởng rằng Thái Tử Phó Khải tuy kiêng kị Dung Diễm Quân, nhưng việc này chắc chắn thuận theo sườn núi cho lừa xuống, đáp ứng thỉnh cầu của Cố Hách Viêm. Chỉ vì Cố thị trung nghĩa thiên địa chứng giám, thân thể Cố Hách Viêm đã vì Đại Tấn vì bá tánh vết thương chồng chất, làm sao có thể vì âm mưu cùng ám đoạt triều đình, đâm đao vào ngực các tướng sĩ thiết cốt tranh tranh.

Nhưng chung quy Mộ Chi Minh vẫn là nghĩ sai rồi.

Thái Tử không đồng ý Cố Hách Viêm lãnh binh ly kinh.

Không những như thế, hắn còn điều ba vạn quân địa phương Nam Cảnh, với một vạn Dung Diễm Quân cùng đóng quân ở đại doanh Lạc Đô.

Chủ soái lãnh binh quân địa phương Nam Cảnh, Chung Triệu Phàm, nhạc phụ người này là cữu cữu của Thái Tử.

Một doanh hai gã chủ soái.

Trong đó lợi hại, liếc mắt một cái liền biết.

-

Sai khi biết được Thái Tử không cho Cố Hách Viêm ly kinh, Mộ Chi Minh cảm thấy càng thêm hoảng sợ vô thố, như lâm vào vực sâu.

Ngày này, sáng sớm tinh mơ, Mộ Chi Minh chạy tới Hiền vương phủ đệ, dò hỏi Phó Tế An chuyện lá trà.

Phó Tế An biết hắn vì sao mà đến, nói: “Mộ ca ca, hiện giờ nhất cử nhất động của ta bị Thái Tử nhìn chằm chằm thật sự khẩn, không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho nên lá trà này, tạm thời không thể lấy được, bất quá ngươi yên tâm, ta đã phái người truyền lời đến Thái Y viện trong cung, chỉ cần tĩnh chờ tin tức là được.”

Mộ Chi Minh biết hiện tại không thể sốt ruột, gật gật đầu: “Hảo.”

Hắn rời Hiền vương phủ lên xe ngựa, Văn Hạc Âm hỏi hắn: “Thiếu gia, kế tiếp đi đâu?”

Mộ Chi Minh không chút suy nghĩ: “Tướng quân phủ.”

Văn Hạc Âm: “Nhưng mà Cố tướng quân không phải đi đại doanh Lạc Đô đại doanh rồi sao?”

Mộ Chi Minh: “Ta phòng không gối chiếc, không được sao?”

Văn Hạc Âm: “Hảo gia hỏa, được được được.”

Mộ Chi Minh trở lại tướng quân phủ, biết rõ Cố Hách Viêm không ở đây, nhưng vẫn hỏi Ôn Chung Thành.

Ôn Chung Thành: “Mộ công tử, thiếu gia khi rời đi nói, này vừa đi, ít nhất phải nửa tháng.”

Mộ Chi Minh thở dài.

Hiện giờ quân địa phương Nam Cảnh đóng quân với đại doanh Lạc Đô, Cố Hách Viêm nhất định là vội đến sứt đầu mẻ trán.

Mộ Chi Minh đoán không sai chút nào.

Từ khi quân địa phương Nam Cảnh đóng quân ở đại doanh Lạc Đô tới nay, mâu thuẫn với tướng sĩ Dung Diễm Quân không ngừng, chủ soái quân Nam Cảnh Chung Triệu Phàm, ngang ngược chuyên quyền, mọi chuyện đều phải tranh địa vị cao thấp với Cố Hách Viêm, hiện giờ đại doanh Lạc Đô, không phải là cái đại doanh Lạc Đô đã từng kỷ luật nghiêm minh kia.

-

Ngày này, luyện binh xong, phó úy chiêu võ Dung Diễm Quân Hách Thiên Cần chuẩn bị đi doanh trướng chủ soái, tìm Cố Hách Viêm báo cáo việc luyện binh hôm nay.

Hắn mới rời thao trường luyện binh, chợt nghe thấy ở trong một doanh trướng, có người khe khẽ nói nhỏ.

Hách Thiên Cần nín thở nghiêng đầu nhìn, thấy là hai gã tướng sĩ Nam Cảnh quân.

Một người tướng sĩ cao gầy mặt lộ vẻ khinh thường mà đối với một tên tướng sĩ khác nói: “Cái gì mà Vũ Lâm đại tướng quân, còn không phải đối với chủ soái chúng ta chỉ tuân không từ sao.”

Hách Thiên Cần khí huyết phương cương, lửa giận "cọ" một chút liền nổi lên, đi qua vài bước: “Nói cái gì đó? Chủ soái chúng ta bất quá là không muốn gặp phải mâu thuẫn, nói cho các ngươi biết, đừng cho mặt mũi mà lại không cần.”

Hai gã tướng sĩ Nam Cảnh kia đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó khinh miệt nói: “Ồ? Như thế nào? Dung Diễm Quân các ngươi chẳng lẽ có thói quen lén lút nghe góc tường sao?”

Hách Thiên Cần tức giận trợn mắt nhìn: “Ngươi!!!”

Hai người tranh chấp dẫn tới người khác vây xem, cao gầy tướng sĩ đứng ở bên cạnh tướng sĩ Nam Cảnh nói: “Rống cái gì, mồm mép lợi hại có ích lợi gì? Thao trường huấn binh ở phía sau, có bản lĩnh đánh một trận, ai bại sẽ quỳ xuống dập đầu.”

Hách Thiên Cần: “Đánh thì đánh, sợ các ngươi không thành! Đi a!!”

-

Sau nửa nén hương, có tướng sĩ bước nhanh đến lều lớn chủ soái, ôm quyền quỳ một gối xuống đất: “Báo!”

Cố Hách Viêm đang vì việc quân vụ ưu phiền, ngẩng đầu: “Chuyện gì?”

Tướng sĩ: “Cố tướng quân, Thiên Cần ở nơi huấn binh, đánh Trịnh phó úy Nam Cảnh quân.”

Cố Hách Viêm mày đột nhiên nhíu chặt: “Cái gì?!”

-

Khi Cố Hách Viêm đuổi tới nơi huấn binh, chủ soái Nam Cảnh quân Chung Triệu Phàm đã ở đó, toàn bộ sân huấn binh lộn xộn, một đám người vây quanh một chỗ.

Mà ở giữa đám người, đúng là Hách Thiên Cần đang giận sôi máu, cùng Trịnh phó úy che lại cánh tay ai nha rên rỉ.

Cố Hách Viêm dò hỏi: “Sao lại thế này?”

Hai tay Chung Triệu Phàm để ở sau người, cười lạnh nói: “Cố tướng quân, tướng sĩ Dung Diễm Quân ngươi lòng dạ cũng thật ngạo mạn a, một lời không hợp, liền đả thương phó úy ta.”

“Cái gì đả thương!!” Có tướng sĩ Dung Diễm Quân nhìn không được, mở miệng biện giải, “Rõ ràng là luận võ, là hắn kỹ năng không bằng người! Còn không chịu nhận thua, đem sự tình nháo lớn!”

Chung Triệu Phàm liếc xéo tên tướng sĩ kia, ánh mắt hung ác nham hiểm, sắc bén như đao.

Tướng sĩ Nam Cảnh mở miệng: “Chủ soái nói chuyện, đến lượt ngươi được xen mồm sao? Dung Diễm Quân các ngươi đều không coi ai ra gì, vô quy vô củ như vậy sao?”

Dung Diễm Quân tướng sĩ: “Các ngươi!”

Cố Hách Viêm lạnh giọng: “Đều câm miệng.”

Một lời xong, nơi luyện binh an tĩnh một lát.

Ánh mắt Cố Hách Viêm dừng ở trên mặt Hách Thiên Cần, thấy khóe miệng có vết bầm, hỏi: “Đánh nhau?”

Hách Thiên Cần dám làm dám chịu, ngạnh cổ gật đầu.

“Hảo, nếu hắn thừa nhận, Cố tướng quân, ngươi nói nên xử trí như thế nào đi.” Chung Triệu Phàm nhìn về phía Cố Hách Viêm, ngữ khí hơi mang vẻ trào phúng hỏi.

Cố Hách Viêm nói: “Vi phạm lần đầu, ba mươi quân côn.”

“Ba mươi quân côn?” Chung Triệu Phàm hừ lạnh, “Nam Cảnh quân chúng ta, đều là phạt dựa theo bốn mươi quân côn, ta nghĩ nay hai quân cùng doanh, không thể chỉ ấn theo quy củ của Dung Diễm Quân các ngươi đi.”

Cố Hách Viêm ngước mắt nhìn về phía Chung Triệu Phàm, trầm mặc một lát, gật gật đầu: “Hảo, bốn mươi quân côn.”

Ánh mắt Chung Triệu Phàm có chút đắc ý, nhìn Hách Thiên Cần nói: “Được, lấy quân côn tới, người phạm tội, còn không quỳ xuống?”

Hách Thiên Cần cắn chặt răng, hắn đi đến trước mặt Cố Hách Viêm, nói: “Tướng quân, ta cam nguyện lãnh phạt.” Dứt lời, hai đầu gối rơi xuống đất, nhưng lưng rất thẳng tắp.

Chung Triệu Phàm: “Quân côn lấy tới chưa?”

Nam Cảnh quân tướng sĩ: “Hồi chủ soái, đã lấy tới.”

Khi Chung Triệu Phàm đang muốn kêu "đánh" , Cố Hách Viêm đột nhiên mở miệng: “Từ từ.” Hắn chậm rãi ngước mắt, ánh mắt uy nghiêm nhìn quét toàn sân cuối cùng dừng ở trên người Trịnh phó úy ôm cánh tay bị thương kia: “Khi Nam Cảnh quân lĩnh quân côn, là đứng lãnh sao?”

Chung Triệu Phàm ngẩn ra, nói: “Cố tướng quân, ngươi đây là có ý tứ gì?”

Cố Hách Viêm gằn từng chữ một, cho hắn nghe được rõ ràng: “Ẩu đả, hai bên, đều phạt.”

Trịnh phó úy trong nháy mắt liền luống cuống: “Hắn đã đả thương cánh tay ta! Là việc các ngươi chọn!”

Cố Hách Viêm từng bước đi đến trước mặt Trịnh phó úy, mang theo sát khí lệnh người sợ hãi, vẻ mặt nghiêm khắc mà ra lệnh: “Quỳ xuống.”

Trịnh phó úy lại không dám nhiều lời một câu, hắn xin giúp đỡ mà nhìn về phía Chung Triệu Phàm, Chung Triệu Phàm lại nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt hắn.

Trịnh phó úy thấp đầu, hoảng sợ mà quỳ xuống.

Cố Hách Viêm: “Bốn mươi quân côn, đánh.”

Một côn ngay sau đó một côn, nặng nề mà dừng ở trên lưng hai người quỳ xuống đất, toàn bộ quá trình Hách Thiên Cần đều cắn chặt hàm răng không rên một tiếng, Trịnh phó úy ngược lại cũng có chút tâm huyết, đồng dạng cũng không hé răng.

Khi đánh xong ba mươi côn, Cố Hách Viêm đột nhiên nói: “Dừng.”

Tướng sĩ hành hình ngừng tay, khó hiểu mà nhìn về phía Cố Hách Viêm.

Cố Hách Viêm nói: “Trên làm dưới theo, ta là chủ soái Dung Diễm Quân, quản giáo không lo, theo lý nên cùng tội, mười côn dư lại của Hách Thiên Cần, ta thay hắn lãnh phạt.”

Một lời nói xong, khắp nơi ồ lên.

“Tướng quân?!” Hách Thiên Cần hô, “Việc này không quan hệ với ngài! Ngài……”

Hắn còn chưa dứt lời, bị Cố Hách Viêm không khỏi phân trần mà duỗi tay túm lên, Cố Hách Viêm nhìn hắn: “Đứng vững, thời điểm đầu gối không cần ngươi cong, đừng cong.”

Hốc mắt Hách Thiên Cần đỏ lên, gật gật đầu.

Chung Triệu Phàm khiếp sợ nhìn Cố Hách Viêm, khiến hắn trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, Cố Hách Viêm vén bào lên cởi xuống, thế nhưng thật sự quỳ xuống! Đường đường là chủ soái, thay thủ hạ lãnh phạt.

Cố Hách Viêm nhàn nhạt nói: “Đánh.”

Tướng sĩ hành hình chần chờ không dám.

Cố Hách Viêm lạnh giọng: “Động thủ.”

Tướng sĩ hành hình chỉ phải tiếp tục đánh, quân côn dừng ở trên lưng thẳng như tùng bách của Cố Hách Viêm, cũng dừng ở trong lòng của tướng sĩ Dung Diễm Quân.

Bên kia, Trịnh phó úy ăn ba mươi côn lại tiếp tục ăn mười côn đã chịu không nổi, vì đau đớn kêu to tiếng.

Nhưng không có người để ý hắn, ánh mắt mọi người, đều dừng ở trên người Cố Hách Viêm.

Cố Hách Viêm không rên một tiếng mà ăn xong mười côn, tay chống đầu gối, thẳng tắp đứng lên, lưng không cong nửa tấc, chủ soái Dung Diễm Quân đồ sộ sừng sững, ngôn ngữ leng keng hữu lực: “Việc hôm nay, mọi người lấy làm cảnh cáo, nếu còn có người gây chuyện ẩu đả, bốn mươi quân côn, trục xuất quân doanh, nói đến đây, các vị ghi nhớ.”

Ngạo cốt bất khuất, sợ gì phê bình.

Chương 130 Cho tác giả ăn cơm đi

Ngoài đại doanh Lạc Đô, Mộ Chi Minh đứng ở bên cạnh con ngựa có cái chân cong và cái đầu nhấp nhô, lẳng lặng chờ.

Hoàng hôn chiều tà nhạn bay về phía nam, hôm qua ban đêm tuyết rơi, hôm nay lạnh lẽo ướt át trong không khí tấc tấc xâm nhập vào trong cơ thể đến tận xương, Mộ Chi Minh ra cửa vội vàng, quên khoác áo khoác, hiện giờ thân mình đơn bạc, gió lạnh thổi qua, liền nhịn không được run lập cập, che miệng ho nhẹ hai tiếng.

Hạ Thiên Vô vừa đi, thực sự có chút lâu, Mộ Chi Minh tuy thập phần có kiên nhẫn, nhưng vì trong lòng nhớ thương chuyện Cố Hách Viêm ăn quân côn, cho nên hận không thể lập tức vọt vào đại doanh, gặp Cố Hách Viêm.

Chờ rồi lại chờ, rốt cuộc, thân ảnh Hạ đại phu xuất hiện ở trong tầm mắt Mộ Chi Minh.

Hạ đại phu thở hồng hộc chạy đến trước quân doanh, đối với Mộ Chi Minh chắp tay thi lễ: “Hầu gia, tướng quân không ở trong quân doanh.”

Một cái chớp mắt, thất vọng như sóng lớn mãnh liệt tới, trong khoảnh khắc bao phủ Mộ Chi Minh, Mộ Chi Minh thở dài: “Hắn đi nơi nào?”

Hạ đại phu đáp: “Nghe nói tướng quân đi vận chuyển đao kiếm thiết khí, ta vô dụng, không thể dẫn hầu gia vào quân doanh.”

“Hạ đại phu đừng nói như vậy.” Mộ Chi Minh vội nói, “Không lấy quy củ, không thể thành vuông tròn, Dung Diễm Quân xưa nay kỷ luật nghiêm minh, chuyện này sao có thể nào trách ngươi, không có việc gì, ta liền ở trước quân doanh từ từ chờ.”

“A? Ngài chờ ở đây?” Hạ Thiên Vô hoảng sợ, “Cũng không biết tướng quân khi nào mới về a!”

Mộ Chi Minh cười nói: “Không sao, ta tới cũng tới rồi, không gặp hắn, thật sự không cam lòng, bất quá ta có một chuyện muốn nhờ, làm phiền Hạ đại phu lấy giúp ta một chiếc áo choàng tới, khụ khụ, gió này thổi lâu, làm người cảm thấy lạnh đến lợi hại, khụ khụ.”

“Ai u!” Hạ Thiên Vô sốt ruột, giúp hắn bắt mạch, “Hầu gia ngươi từng bị bệnh phổi, không khỏi sẽ bị đông lạnh a! Ta lập tức đi lấy chiếc áo choàng tới, ngài chờ!”

Nói Hạ đại phu lại chạy chậm vào quân doanh, Mộ Chi Minh nói với bóng dáng hắn: “Hạ đại phu, chạy chậm một chút, không cần sốt ruột, khụ khụ……”

Ngực đau khó chịu một trận, Mộ Chi Minh cúi đầu ho, yên lặng mà đứng hướng về phía bên phải con ngựa, mượn thân con ngựa chắn một chút gió lạnh, cũng coi như là có chút ít còn hơn không.

Nhưng vào lúc này, bên tai Mộ Chi Minh đột nhiên vang lên thanh âm hồn hậu.

“Ngài chẳng lẽ là Tuyên Ninh hầu sao?”

Mộ Chi Minh ngẩng đầu nhìn, thấy một vị nam tử người mặc khôi giáp đen, ước chừng ba mươi tuổi mặt có râu ria lạ mặt xoay người xuống ngựa, đi tới chỗ mình.

“Tại hạ Mộ Chi Minh, bái kiến đại nhân, xin hỏi đại nhân là vị nào?” Mộ Chi Minh nhịn xuống ngực không khoẻ, ôm quyền nho nhã hành lễ.

Chung Triệu Phàm không lập tức báo gia môn, chỉ nói: “Ta là một viên trong quân doanh này, Tuyên Ninh hầu tới đây, là vì gặp Cố tướng quân mà đến sao? Lập tức vào đi, bên ngoài trời giá rét, sak thể nào khiến ngài hạ mình ở đây trúng gió, ta dẫn ngài vào quân doanh.”

Mộ Chi Minh nhìn hắn, tựa nghĩ đến cái gì, ánh mắt hơi hơi khẽ động, bỗng nhiên cười nói: “Đa tạ ngài, chỉ là ta vừa mới làm phiền Hạ đại phu trong quân lấy áo choàng tới giúp ta, nếu lúc này rời đi, lo là Hạ đại phu tìm không được ta.”

Chung Triệu Phàm: “Cái này thì dễ, kêu thủ vệ nói với Hạ đại phu một tiếng là được.”

Mộ Chi Minh chần chờ, bỗng nhiên lại một trận gió lạnh thổi qua, lạnh đến nỗi thân mình hắn co rúm lại, Mộ Chi Minh cũng không muốn đợi khi nhìn thấy Cố Hách Viêm lại là lúc cơ thể bị bệnh, ôm quyền nói: “Vậy làm phiền Chung đại nhân.”

Chung Triệu Phàm ngẩn ngơ, sắc mặt khẽ biến, hắn trầm mặc sau một lúc lâu, cười nói: “Nguyên lai là hầu gia nhận ra ta.”

Mộ Chi Minh bình tĩnh nói: “Lạc Đô đại doanh tiếp tục sử dụng quân quy Dung Diễm Quân, người không có lệnh bài thông hành muốn vào quân doanh, phải có khẩu dụ chủ soái, ngài nếu không phải là chủ soái Nam Cảnh quân Chung Triệu Phàm, thủ vệ sao chịu cho đi?”

Chung Triệu Phàm: “Hầu gia nhưng đối với quân quy Dung Diễm Quân rõ như lòng bàn tay.”

Mộ Chi Minh: “Khi niên thiếu từng hai lần đi đến biên cương, ở trong đại doanh, quy củ này, tự nhiên sẽ hiểu.”

Chung Triệu Phàm: “Việc Hầu gia đi sứ dị quốc hổ lang trước khi chiến, khiến người kính nể, không cần nhiều lời, hầu gia mời đi.”

-

Chung Triệu Phàm dẫn Mộ Chi Minh vào doanh trướng chủ soái Nam Cảnh quân, mời hắn ngồi xuống ở trước bàn, sai người bưng trà nóng tới, đặt trước mặt Mộ Chi Minh.

“Đa tạ.” Mộ Chi Minh gật đầu, nâng lên trà nóng, uống một ngụm ấm áp thân mình.

Chung Triệu Phàm ngồi xuống đối diện Mộ Chi Minh: “Trong quân chỉ có trà thô, còn thỉnh hầu gia không ghét bỏ.”

Mộ Chi Minh nói: “Không dám.”

Chính lúc này, có tướng sĩ Nam Cảnh quân vén rèm vào, ở bên tai Chung Triệu Phàm, dùng thanh âm Mộ Chi Minh nghe không thấy nói: “Cố Hách Viêm đã đến cửa quân doanh.”

“Hảo.” Chung Triệu Phàm gật gật đầu.

Tướng sĩ ôm quyền lui ra.

Mộ Chi Minh: “Chung đại nhân có việc gì phải vội sao?”

Chung Triệu Phàm cười lắc đầu: “Không có việc gì, đã nghe qua hầu gia tài hoa hơn người, ta có một chuyện không rõ, còn thỉnh hầu gia chỉ giáo.”

Mộ Chi Minh: “Ngài nói.”

Chung Triệu Phàm: “Cái gì gọi là công cao cán chủ?”

Mộ Chi Minh trăm triệu lần không nghĩ tới hắn sẽ hỏi cái vấn đề ngấm ngầm hại người này, ánh mắt trầm xuống, hắn hỏi lại: “Vậy xin hỏi Chung đại nhân, cái gì gọi là chủ?”

Chung Triệu Phàm không hề nghĩ ngợi: “Quân là chủ.”

“Nếu như quân là chủ……” Mộ Chi Minh nói năng có khí phách, “Thiên hạ thì sao? Gia quốc thì sao? Bá tánh thì sao?”

Chung Triệu Phàm ngơ ngẩn.

Mộ Chi Minh nói: “Che giấu mũi nhọn, một lòng vì dân, người không đi quá giới hạn, gọi là trung thần; trung thần có công lao, đó là công lao của quân vương; vì đầu nguồn trong ắt nước chảy cũng trong, nếu là trung thần, công lại cao, vậy thì sao?”

Chung Triệu Phàm nghe vậy, sau một lúc lâu không nói, khi mở miệng, tán thưởng nói: “Xem ra hầu gia lấy ngôn ngữ bình định biên cương an bình, đều không phải là việc từ không thành có, chỉ tiếc……”

Hắn bỗng nhiên kéo trường âm, cằm nâng lên, ánh mắt khinh miệt: “Đáng tiếc hầu gia vì đoạt binh quyền, thành thân cùng Cố tướng quân, quãng đời còn lại, đều chỉ có thể là đồ điếm nằm ở dưới háng nam nhân bán rẻ tiếng cười hầu hạ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro