Chương 146 - 150

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 146 Hầu gia có phải điên rồi hay không

“Ta là một cái người phú quý rảnh rỗi, có thể có đại sự mà lo lắng a.” Mộ Chi Minh cười nói, hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, vỗ nhẹ đầu, “Không xong, hôm nay còn chưa có thỉnh an phụ thân mẫu thân!”

Nói rồi hắn vội vội vàng vàng chạy tới thiên thính.

“A? Thiếu gia?” Văn Hạc Âm không hiểu ra sao mà nhìn Mộ Chi Minh chạy xa, lẩm bẩm nói, “Người đều bao lâu rồi không thỉnh an, sao hôm nay lại nhớ tới chuyện này?”

Không chỉ Văn Hạc Âm cảm thấy nghi hoặc, Mộ Bác Nhân với Cung thị cũng cảm thấy nghi hoặc.

Từ sau khi Mộ Chi Minh thành thân phân nhà, đã là chủ một nhà, cho dù có khi ở Yến Quốc Công phủ, cũng không cần thỉnh an.

Cho nên đối với việc Mộ Chi Minh thỉnh an, Mộ Bác Nhân cùng Cung thị hai mặt nhìn nhau.

Bất quá so với việc thỉnh an không thể nào hiểu được của Mộ Chi Minh, Cung thị càng để ý hơn việc hắn hôm qua rơi xuống nước, vẫy tay kêu hắn ngồi bên cạnh, hỏi hắn thân thể có việc gì hay không.

Mộ Chi Minh cười đáp: “Mẫu thân xin yên tâm, hài nhi không sao.”

“Vậy là tốt rồi.” Cung thị cười, vỗ nhẹ mu bàn tay Mộ Chi Minh.

Mộ Chi Minh thỉnh an xong, trở về sương phòng dùng đồ ăn sáng, cũng gọi Văn Hạc Âm ngồi bên cạnh mình cùng ăn.

Sau khi ăn xong cháo nóng với dưa muối, Mộ Chi Minh càng thêm hăng hái, hắn nghĩ nghĩ, nói với Văn Hạc Âm: “A Âm, chúng ta hôm nay không đi Đan Thanh phường.”

Văn Hạc Âm dù sao đi đâu đều không sao cả, hắn hỏi: “Ồ, kia thiếu gia người hôm nay có kế hoạch gì sao?”

Mộ Chi Minh: “Mua ít hương khói giấy tiền vàng bạc, đi từ đường Cố thị một chuyến.”

“A này?” Văn Hạc Âm gãi gãi đầu, “Ồ, được rồi, nghe người.”

Việc đã định, hai người xuất phát, Mộ Chi Minh không ngồi cỗ kiệu không cưỡi ngựa, cùng Văn Hạc Âm đi bộ đến phố đông thị.

Thanh minh mới qua, hương khói tiền giấy không tính là khó mua, bất quá hai người vẫn trì hoãn một hồi, bởi vì gặp được một người.

Đó là phu quân Thải Vi, thanh y thư sinh hiện giờ đã là Lại Bộ Thị Lang.

“Ân? Bái kiến đại nhân.” Mộ Chi Minh nhìn thấy người, vội vàng chắp tay hành lễ.

“Không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được hầu gia, thật là trùng hợp a.” Lại Bộ Thị Lang vội vàng đáp lễ.

Mộ Chi Minh buồn bực.

Hầu gia?

Cái gì hầu gia?

Hắn gọi sai rồi sao?

Mộ Chi Minh tự nhiên sẽ không trước mặt mọi người nghi ngờ hắn xưng hô có vấn đề, hiền lành mà cười hỏi: “Thị lang đại nhân vì sao ở nơi này?”

Lại Bộ Thị Lang gương mặt ửng đỏ, hắn cười cười: “Nương tử nói muốn uống cơm rượu nếp*, đầu bếp nữ trong phủ như thế nào cũng làm không tốt, nghe nói phố đông thị có một tửu lầu, viên ủ rượu làm rất tốt, cho nên ta tới mua cho nàng.”

*Cơm rượu nếp


“Ngài tự mình tới mua?” Mộ Chi Minh cong mắt, “Thị lang đại nhân thật sự là ôn nhu săn sóc, việc này nên được truyền đi như một giai thoại.”

Lại Bộ Thị Lang liên tục xua tay: “Cái gì giai thoại, hầu gia nói đùa, nương tử người mang thai mệt nhọc vất vả, ta thân là phu quân nàng, ra mua bát cơm rượu nếp, có cái gì hảo xưng là giai thoại, không hàn huyên với hầu gia nữa, nương tử ta còn ở trong nhà chờ!”

Hai người cáo biệt nhau, Mộ Chi Minh hỏi Văn Hạc Âm: “Vì sao vừa rồi thị lang đại nhân vẫn luôn xưng hô với ta là hầu gia ?”

“A?” Văn Hạc Âm nghi hoặc, “Bằng không xưng hô cái gì? Thiếu gia, các ngươi mỗi ngày cái này đại nhân cái kia đại nhân, xưng hô đa dạng chồng chất, ngươi không rõ ta liền càng không hiểu.” Nói, hắn sao lại cảm thấy Mộ Chi Minh hôm nay kỳ kỳ quái quái, hẳn là còn chưa hết sốt đi?

Văn Hạc Âm hỏi: “Thiếu gia, người đã hết sốt rồi sao?”

Mộ Chi Minh đáp: “Hết rồi.”

Văn Hạc Âm dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn.

Mộ Chi Minh xoa xoa tay, đem chuyện này vứt ra sau đầu, cùng Văn Hạc Âm mua hương khói tiền giấy, hắn thuận tiện còn mua một cái bồn nhóm lửa, vì thế ánh mắt Văn Hạc Âm nhìn hắn càng trở nên kỳ quái.

Hai người mang theo một đống đồ vật đi đến trước tổ miếu từ đường Cố gia.

Tổ miếu Cố gia ở ngoại ô, hẻo lánh yên tĩnh, ngày thường rất ít có người tới, từ đường túc mục không tiếng động, cửa đỏ đóng chặt.

Mộ Chi Minh không dám lỗ mãng, ở ngoài trăm mét dọn bồn nhóm lửa, cung cung kính kính thắp hương nến, thành kính chuyên tâm mà đốt tiền giấy.

Hắn vừa đốt vừa ở trong lòng thì thầm.

Cố tướng quân, ngươi nếu có cái gì chưa hết tiếc nuối có thể lại tới báo mộng, ta nguyện ý nghe, cũng nguyện ý hỗ trợ.

Văn Hạc Âm bồi Mộ Chi Minh đốt tiền giấy một hồi, duỗi tay quạt quạt khói sặc người, nhịn không được hỏi: “Thiếu gia, người đây là đang làm cái gì?” Muốn tế tổ vì cái gì không vào tông miếu, mà là ở tại đây bên ngoài trăm mét, bỏ đồ vật vào trong bồn đốt a?

Mộ Chi Minh thở dài: “Ta ngày hôm qua mơ thấy Cố tướng quân, ta cảm thấy hắn có chuyện muốn nói với ta.”

Văn Hạc Âm hỏng mất: “Cố tướng quân có chuyện nói với người, vậy người chờ hắn trở về, trực tiếp hỏi hắn không phải được rồi sao!!!”

Mộ Chi Minh dở khóc dở cười: “A Âm a, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy, sao có thể ở trước tổ miếu Cố thị, nói đùa loại đại bất kính như vậy?”

Văn Hạc Âm: “?”

Hắn duỗi tay sờ sờ trán Mộ Chi Minh.

Không có phát sốt a.

Văn Hạc Âm: “Sao lại đại bất kính?”

Mộ Chi Minh: “Ngươi nói ta chờ Cố tướng quân trở về hỏi hắn.”

“Đúng vậy.” Văn Hạc Âm nói, “Người cảm thấy Cố tướng quân có lời muốn nói với người, chờ hắn từ Lạc Đô đại doanh trở về, người trực tiếp hỏi hắn a!”

Mộ Chi Minh: “Cái gì Lạc Đô đại doanh, ta nói Cố tướng quân, là Vũ Lâm đại tướng quân Cố Hách Viêm, vị đại tướng quân ba tháng trước chết trận ở trên sa trường, ngươi cho rằng là ta đang nói ai a.”

Văn Hạc Âm: “?”

Hai cái canh giờ sau, Văn Hạc Âm vọt vào phủ Khuông đại phu, tìm được Khuông đại phu, bắt lấy cánh tay hắn, hoảng sợ muôn dạng mà xin giúp đỡ: “Khuông đại phu, không tốt, thiếu gia chúng ta điên rồi!!!”

Dọa Khuông đại phu một cú sốc: “A? Cái gì? Tiểu Ly Chu điên rồi? Hôm qua không phải còn hảo hảo sao?!”

Văn Hạc Âm: “Ta cảm thấy hắn là bởi vì quá nhớ thương Cố tướng quân, cho nên đột nhiên điên rồi!!!”

Khuông đại phu: “Gì? Cố tướng quân xảy ra chuyện gì??”

Văn Hạc Âm: “Cố tướng quân đi Lạc Đô đại doanh!!”

Khuông đại phu: “Chính là Lạc Đô đại doanh đến kinh thành, không phải nói cưỡi ngựa một canh giờ liền đến sao?”

Văn Hạc Âm: “Đúng vậy!”

Khuông đại phu: “?”

Chương 147 Tình yêu bền chặt hơn vàng

Sự tình náo loạn nửa ngày, đã đến lúc mặt trời lặn, Mộ phủ, trong sương phòng lặng ngắt như tờ, Mộ Chi Minh ngồi ở bên cạnh bàn, Khuông đại phu bắt mạch cho hắn, Văn Hạc Âm đứng ở phía sau hắn, Mộ Bác Nhân cùng Cung thị ngồi bên cạnh hắn, thần sắc tất cả đều khẩn trương.

Khuông đại phu trầm ngâm, hết sức bi thương mà mở miệng: “Không……”

Mộ Chi Minh thập phần thuận miệng mà tiếp một câu: “Không cứu được?”

Mọi người lần lượt khiếp sợ, Cung thị ngạc nhiên che miệng, Mộ Bác Nhân hoảng sợ nói: “Không phải vẫn luôn hảo hảo sao? Sao đột nhiên lại không cứu được?!”

Khuông đại phu: “Cái gì mà không cứu được, là không sao!”

Mộ Chi Minh cong mắt cười: “Vậy ngài vì sao biểu tình bi thảm như thế?”

Khuông đại phu: “Ngươi có bệnh, ta lại xem không ra, có thể không bi thống sao!”

Mộ Chi Minh ngượng ngùng: “Nhưng ta cảm thấy thân thể mình không ngại a.”

Khuông đại phu: “Ngươi nói Cố tướng quân chết trận, có việc này không?”

“Đúng vậy, Cố tướng quân ba tháng trước chết trận ở trên sa trường.” Mộ Chi Minh quay đầu nhìn về phía Mộ Bác Nhân, “Việc này, vẫn là phụ thân nói cho ta.”

Mộ Bác Nhân lạnh giọng: “Nói hươu nói vượn!”

Mộ Chi Minh hoang mang khó hiểu: “Nhưng, quân vương mặc đồ tang, cả nước thương tiếc, áo mũ được chôn cất trong hoàng lăng, xác thực có việc này a! Ngày đó tuyết rơi lớn, trời đất lạnh lẽo một mảnh trắng xoá, chúng ta trước phủ còn đốt lúa mạch……”

“Ly Chu a, đừng nói nữa, đừng nói nữa.” Cung thị hiển nhiên bị hắn mê sảng dọa rồi, hoảng loạn mà run giọng ngăn cản.

Mộ Chi Minh không dám nói nhiều.

Khuông đại phu vuốt vuốt râu hoa râm, nói: “Cởi chuông cần người cột chuông, tướng quân về rồi sao?”

Hắn mới nói xong, có gã sai vặt tới báo: “Tướng quân đã trở lại!”

Mộ Bác Nhân: “Mau mời hắn lại đây.”

Một lát sau, cửa sương phòng được đẩy ra, một người bước nhanh đến.

Mộ Chi Minh ngước mắt nhìn, sững sờ tại chỗ.

Đang là lúc hoàng hôn, ánh hoàng hôn như lửa thiêu đốt đầy trời, bóng người tới bị kéo thật dài, trong chốc lát ánh mắt đổ dồn về phía hắn.

Có như vậy một hồi, Mộ Chi Minh cảm thấy hết thảy mọi thứ lúc này đều không chân thật vì khó có thể tin được, hắn dường như bị ném vào biển cả mênh mông, khi bị sóng lớn nhấc lên đánh đến đầu váng mắt hoa không tự chủ được chìm nổi.

Nhưng sau khi cảm giác hư ảo mất dần, Mộ Chi Minh cũng không có cảm thấy sợ hãi khủng hoảng.

Chiếm cứ trái tim hắn, thế nhưng chỉ có hai chữ "may mắn".

May mắn thay Thanh Sơn không cần chôn trung cốt, may mắn thay tướng sĩ bảo vệ quốc gia bảo vệ bá tánh, có thể dùng chính hai mắt của mình, đi xem nhân thế trở nên an bình.

Cố Hách Viêm hiển nhiên là vội vàng trở về, áo giáp bạc trên người uy phong lẫm liệt cũng chưa cởi ra, do nhíu mày, sự sắc bén nghiêm khắc trong mắt hắn so với thường ngày lui tới nhiều hơn một tia làm người ta nhút nhát.

Cố Hách Viêm đã nghe nói bệnh tình Mộ Chi Minh, trong lòng ẩn ẩn có suy đoán.

Hắn đi đến trước mặt Mộ Chi Minh, hỏi thẳng không cố kỵ: “Ngươi nói ta ba tháng trước, chết trận ở trên sa trường?”

Hắn từ trên cao nhìn xuống, bởi vì sốt ruột, ngữ khí lạnh như gió phương bắc, người khác nghe, giống như tức giận phát hỏa.

Mộ Chi Minh hoảng sợ, chần chờ sau một lúc lâu, đứng lên, nhìn thẳng Cố Hách Viêm, chắp tay thi lễ: “Tướng quân, hôm qua ta bị đập đầu, có chút hồ đồ, nếu có mạo phạm……”

Cố Hách Viêm đánh gãy lời hắn: “Có phải hay không? Trả lời ta.”

Mộ Chi Minh: “…… Đúng.”

Cố Hách Viêm lại hỏi: “Năm ấy, ngươi phụng thánh chỉ đi biên cương học Câu Cát ngữ, còn nhớ rõ chính mình là khi nào hồi kinh không?”

Mộ Chi Minh nghĩ nghĩ: “Cuối tháng mười, là ngài nói nếu ta đã học xong Câu Cát ngữ, thân là người ngoài không nên lưu lại ở quân doanh quá lâu, vì thế ta liền hồi kinh.”

Văn Hạc Âm mở miệng: “Thiếu gia người nói cái gì vậy? Chúng ta rõ ràng là trung tuần tháng 11 rời biên cương.”

Mộ Chi Minh chắc chắn mà nói: “Cuối tháng mười, ta nhớ rõ ràng rành mạch.”

Cố Hách Viêm sắc mặt cực kém, tay hắn buông xuống bên người chặt chẽ nắm thành quyền, ngực hơi hơi phập phồng, giống như người trên mặt đất bị hạn hán lâu ngày khô nứt nẻ, ngửa đầu nhìn trời khát cầu mưa dầm, trong cảnh tuyệt vọng không cam lòng, hắn hỏi: “Ngươi còn nhớ rõ việc chúng ta thành thân không?”

Mộ Chi Minh nghi hoặc: “Cái gì thành thân?”

Nháy mắt, trong sương phòng yên tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Cố Hách Viêm không thể nói một lời, hắn hoảng sợ vô thố mà cúi đầu, duỗi tay chống đỡ cái bàn, dường như làm vậy mới có thể đứng ổn định.

Lúc này, Mộ Bác Nhân đứng lên.

Hắn gọi Cố Hách Viêm ra sương phòng, Cung thị cũng đứng dậy, đi theo ra ngoài.

Mặt trời nhá nhem, bầu trời tối đen u ám, Cố Hách Viêm rũ mắt đứng ở trước hành lang, cảm thấy giá lạnh mùa xuân ấp vào người, lạnh đến lợi hại.

Lúc này, Mộ Bác Nhân mở miệng nói: “Hiền tế a, không có việc gì, đừng có gấp.”

Cố Hách Viêm sửng sốt, nhìn về phía Mộ Bác Nhân.

Mộ Bác Nhân nói: “Khuông đại phu y thuật cao minh, nhất định có thể tìm được biện pháp chữa bệnh.”

“Đúng vậy.” Cung thị cười nhẹ, hòa ái dễ gần, “Liền tính thật sự tìm không được biện pháp cũng không quan hệ, hai ngươi còn trẻ, có rất nhiều ngày nâng đỡ lẫn nhau, lo gì không có hồi ức cầm sắt hòa minh đâu!”

Xa lạ cảm xúc nảy lên trái tim Cố Hách Viêm, thế nhưng hòa tan khổ sở của hắn.

Chính lúc này, có gã sai vặt chạy tới nói: “Có vị tự xưng tướng sĩ Hách Thiên Cần tới tìm tướng quân, bộ dáng tựa hồ rất sốt ruột.”

Mộ Bác Nhân xua xua tay, khiến gã sai vặt lui ra, đối Cố Hách Viêm nói: “Quân doanh có việc vội ngươi đi trước đi, nơi này không cần lo lắng.”

Cung thị: “Đúng vậy, vội xong sớm trở về bồi Ly Chu sớm, có lẽ ngươi cùng hắn trò chuyện, hắn liền nhớ.”

Cố Hách Viêm thoáng thảnh thơi, hắn gật gật đầu, hành lễ rời đi.

Hắn mới xoay người đi hai bước, Cung thị đột nhiên nhớ tới cái gì, lại gọi Cố Hách Viêm lại: “Từ từ!”

Cố Hách Viêm vội vàng xoay người, nhìn về phía Cung thị.

Cung thị hỏi hắn: “Mấy ngày nay rét tháng ba, lạnh đến dọa người, ngươi ở trong quân doanh, có xiêm y giữ ấm không?”

Cố Hách Viêm không nghĩ tới Cung thị sẽ hỏi hắn việc vặt như vậy, ngẩn ra sau một lúc lâu, mới nói: “Có.”

“Vậy là tốt rồi, đi đi.” Cung thị cười cười.

Mộ Bác Nhân cùng Cung thị nhìn theo Cố Hách Viêm rời đi, Mộ Bác Nhân đôi tay đặt ở sau người, nói với Cung thị: “Tuy nói là có, nhưng vẫn chuẩn bị vài món nhờ người đưa đến quân doanh đi thôi, đứa nhỏ này a, vừa thấy chính là cái sẽ không chiếu cố chính mình.”

“Hảo, biết được.” Cung thị gật gật đầu cười nói.

“Ai.” Mộ Bác Nhân thở dài, giả vờ sinh khí, “Ta phải về phòng, đi mắng Ly Chu, nhìn xem hắn vừa rồi nói cái lời hồ đồ gì! Sao lại kêu chết trận, lời này sao có thể nói bậy!? Cũng may đứa nhỏ này tâm hướng về Ly Chu, nóng nảy cũng liền thôi, nếu thay thành người khác, không chừng sẽ rất tức giận!”

“Ngươi cũng biết là lời nói hồ đồ, rốt cuộc Ly Chu đang sinh bệnh, cũng đừng mắng.” Cung thị nói lời vui đùa, “Mắng trên người Ly Chu, còn không phải làm hài tử kia đau lòng sao.”

Mộ Bác Nhân gật gật đầu: “Ân, cũng đúng, cũng đúng.”

Cung thị vỗ vỗ lưng Mộ Bác Nhân: “Tình yêu của hai đứa nhỏ bền chặt hơn vàng, sẽ tốt, đều sẽ tốt.”

Chương 148 Sinh cái hài tử hắn cũng tin

Trời vào đêm lạnh như nước, Mộ Chi Minh lần thứ mười tám suy sụp đặt câu hỏi: “Ta sao có thể cùng Cố tướng quân thành thân?!”

Nhìn ngày nay.

Đầu tiên là Cố Hách Viêm khởi tử hồi sinh.

Hiện tại lại nói Cố Hách Viêm với hắn đã thành thân.

Chờ ngày mai, nếu là có người nói với Mộ Chi Minh: “Ai, ngươi cùng Cố tướng quân đã sinh hài tử.”

Mộ Chi Minh cảm thấy chỉ sợ chính mình cũng sẽ nguyện ý tin a!!!

Văn Hạc Âm bồi Mộ Chi Minh nhớ lại chuyện cũ đến nửa đêm, đem danh tiếng hắn nổi khắp kinh thành dựa vào thơ ca, chuyện giang hồ thúc ngựa tương phùng tri kỷ sinh tử chi giao một chén rượu tất cả đều phủ định một lần, hiện giờ đã nói đến nỗi mệt nhọc, đang ngồi ở bên bàn chống đầu ngủ gà ngủ gật, bị một tiếng hét thất thanh của Mộ Chi Minh doạ tỉnh, Văn Hạc Âm dùng mu bàn tay lau lau khóe miệng: “Thiếu gia, người rốt cuộc vì sao không tin a?”

Mộ Chi Minh: “Loại lời nói vô căn cứ này, ngươi khiến ta làm sao có thể tin?”

Văn Hạc Âm: “Sao lại là lời nói vô căn cứ? Tuy nhiên, ngay từ đầu tướng quân xác thật là muốn từ chối hôn lễ.”

Mộ Chi Minh: “Lúc này mới đúng.”

Văn Hạc Âm: “Nhưng sau đó Cố tướng quân đáp ứng rồi.”

Mộ Chi Minh đỡ trán.

Hắn nghĩ thầm: Cố tướng quân sao lại đáp ứng rồi, từ từ, không lẽ là chính mình yêu mà không được, bá vương ngạnh thượng cung, không từ dùng bất cử thủ đoạn gì đi!

Kêu.

Mộ Chi Minh: “Nếu là cưỡng bách thành thân, Cố tướng quân không đề qua hòa li sao?”

Văn Hạc Âm: “Không có a, Cố tướng quân rất thích người, làm sao có thể đề cập việc hòa li.”

Mộ Chi Minh sửng sốt, hắn nghi hoặc: “Cố tướng quân…… rất thích ta?” Hắn nhớ tới ngày hôm nay gặp Cố Hách Viêm, ánh mắt giận dữ và lạnh lùng của Cố Hách Viêm, hắn nói câu này ấp a ấp úng, chính mình một chữ cũng không dám tin.

“Đúng vậy.” Văn Hạc Âm nói, “Hai ngươi cảm tình rất tốt, sinh tử cộng hoạn nạn, cả ngày không phải hắn cứu người, chính là người cứu hắn, bi bi thảm thảm.”

“Hắn cứu ta?” Mộ Chi Minh ngồi xuống bên cạnh Văn Hạc Âm, “Mau, kỹ càng tỉ mỉ nói nghe một chút.”

Văn Hạc Âm ngáp một cái, chống đỡ ý muốn nhắm mí mắt xuống, suy nghĩ một chút, nói: “Thiếu gia, người còn nhớ rõ thời điểm người mười lăm tuổi, chuyện đi Cửu Khúc Sơn tham dự đại điển xuân săn hiến tế không?”

Mộ Chi Minh gật gật đầu: “Nhớ rõ a.”

Văn Hạc Âm: “Sau đó người rơi xuống hồ nước, là Cố tướng quân cứu người lên.”

“Cái gì? Từ từ, Cố tướng quân?” Mộ Chi Minh kinh nghi, “Như thế nào? Sao lại là Cố tướng quân cứu ta, không phải Túc Vương điện hạ sao?”

Văn Hạc Âm: “Chính là Cố tướng quân a.”

Mộ Chi Minh: “Chính là…… Chính là khối ngọc bội màu son phượng hoàng niết bàn kia……”

“A, ta biết, đó là di vật của mẹ ruột Cố tướng quân, người nói cho ta rồi, người nói thời điểm người được cứu, trong lúc vô tình túm khối ngọc bội kia từ trên người Cố tướng quân xuống.” Văn Hạc Âm dần dần lên tinh thần, bắt đầu nói không ngừng, “Người còn nói cái gì "lần này" còn hảo không lầm, ta nghe cũng không hiểu.”

Mộ Chi Minh lâm vào trầm tư, thật lâu không nói gì.

Văn Hạc Âm lại nói: “Sau khi hai người thành thân, Cố tướng quân đem khối ngọc bội kia tặng cho người.”

Mộ Chi Minh: “Cái gì, hắn đưa ta?”

Văn Hạc Âm gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Mộ Chi Minh: “Ta để ngọc bội ở chỗ nào?”

Văn Hạc Âm: “Này ta nào biết a!”

Mộ Chi Minh: “A này……”

“Bất quá.” Văn Hạc Âm chuyện vừa chuyển, “Đồ vật tình trân ý trọng như thế, thiếu gia, người nhất định đặt ở một chỗ không tầm thường.”

Nghe vậy, Mộ Chi Minh liễm mắt trầm tư một lát, bỗng nhiên đứng lên, đi đến trước tủ gỗ lớn làm bằng tử đàn khắc  nhóm hoa rực rỡ trong sương phòng, hắn mở cửa gỗ, đông gõ gõ tây sờ sờ, đột nhiên phát lực, thế nhưng tay không hủy đi một tấm ván gỗ!

Văn Hạc Âm hoảng sợ, chạy qua thò lại gần xem, thấy Mộ Chi Minh từ tường kép cực kỳ bí ẩn ôm ra một cái rương gỗ.

Mộ Chi Minh đem rương gỗ đặt ở trên mặt đất, lau đi bụi bặm, tay hắn vuốt ve hoa văn tinh xảo trên rương gỗ, tâm tình khác thường, hai tay mở rương gỗ, hắn cảm thấy vô cùng nặng nề, chỉ là nặng không phải là nắp rương gỗ, mà là tâm ý hắn đã từng tiểu tâm che chở.

Quả nhiên không ngoài dự liệu.

Khối ngọc bội màu son phượng hoàng niết bàn kia được bao bọc trong vải lụa, giấu trong một chiếc hộp nhỏ lớn bằng bàn tay, lẳng lặng mà nằm trong góc rương gỗ.

Ngoại trừ ngọc bội, trong rương còn có những thứ khác.

Một tấm thiệp mời trống màu đỏ phấn vàng  cùng với……

“Đây là?” Mộ Chi Minh do vô pháp tin tưởng mà hai tròng mắt trợn tròn, kinh ngạc mà lẩm bẩm ra tiếng.

Đó là nỏ săn thú nhật nguyệt.

Mộ Chi Minh biết lai lịch, càng biết nỏ này có ý nghĩa đối với Cố Hách Viêm, đối với Cố thị.

Mộ Chi Minh nhìn đồ vật trong rương, bỗng nhiên có chút khổ sở.

Vì trong rương đầy những lá thư tình ái, hắn đọc không hiểu.

Mộ Chi Minh thở dài, đóng lại rương gỗ, đem rương gỗ một lần nữa cất vào tủ gỗ tường kép, đặt cẩn thận.

Mộ Chi Minh lập tức hạ quyết tâm, khi gặp lại Cố tướng quân, nhất định phải hảo hảo cùng hắn nói chuyện.

Nhưng trước khi đó, hắn có chuyện phải làm rõ.

“A Âm.” Mộ Chi Minh ngẩng đầu.

Văn Hạc Âm: “A?”

Mộ Chi Minh cười cười: “Mau đi ngủ đi, ngày mai bồi ta đi một chỗ.”

Văn Hạc Âm: “Hảo, đi đâu a?”

“Túc Vương phủ.”

Hôm sau, Túc Vương phủ.

Ở Túc Vương phủ gã sai vặt dẫn dắt, Mộ Chi Minh cùng Văn Hạc Âm đi đến gác mái nhà thuỷ tạ của phủ, chỉ thấy mặt nước lấp lánh, dương liễu lả lướt.

Mộ Chi Minh trước kia thường tới nơi này bày mưu tính kế cho Túc Vương Phó Nghệ, cho nên cũng không cảm thấy xa lạ, nhưng không biết vì sao, hắn hôm nay mới bước vào gác mái, bên tai đột nhiên vù vù một tiếng, hoảng hốt một lát, bất an cùng bực bội không ngọn nguồn nảy lên trái tim.

“Thiếu gia, người làm sao vậy?” Văn Hạc Âm phát hiện hắn không thích hợp, dò hỏi.

“A……” Mộ Chi Minh phục hồi lại tinh thần, “Ta cũng không biết, không có việc gì.”

Hai người đi đến lầu hai, Phó Nghệ đã đợi sẵn, hắn đem bàn trà cùng chiếc ghế từ lan can dọn tới trong gác mái, lò xanh huân hương khói nhẹ mờ ảo, Phó Nghệ thấy người tới, cười nói: “Ly Chu, nghe nói ngươi bị bệnh điên?”

Mộ Chi Minh ngồi xuống đối diện Phó Nghệ, bất đắc dĩ nói: “Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm a.”

Phó Nghệ cười nhạt châm trà cho hắn: “Lời nói đùa, đừng để ở trong lòng.”

Mộ Chi Minh nói cảm tạ với việc châm trà, sau đó nói: “Từ ngày ấy sau khi rơi xuống nước, xác thật có rất nhiều chuyện ta đều nhớ không rõ, thậm chí xem giấc mơ là hiện thực, cho nên việc ngươi nghe nói, cũng không tính là tung tin vịt.”

Phó Nghệ thu liễm ý cười, chân mày hơi chau: “Trách ta, ngày đó không chiếu cố hảo ngươi.”

“Khi ta bắt đầu say rượu, bao nhiêu ngựa cũng kéo không được, sao có thể trách ngươi.” Mộ Chi Minh bưng chén trà, nhẹ nhấp một ngụm, cười nói, “Ân, trà thơm quá.”

“Cho nên hôm nay đến tìm ta, là bởi vì chuyện gì?” Phó Nghệ hỏi.

Mộ Chi Minh buông chung trà: “Có một chuyện hoang mang khó hiểu, đặc biệt tới tìm đáp án.”

Phó Nghệ: “Ồ? Nguyện nghe kỹ.”

Mộ Chi Minh nói: “Nghệ ca ca, ngươi còn nhớ rõ năm ấy đại điển hiến tế xuân săn ở Cửu Khúc Sơn, chuyện ta rơi vào hồ nước khe núi không?”

Phó Nghệ thản nhiên gật gật đầu: “Nhớ rõ, may mắn Cố tướng quân đi ngang qua, cứu ngươi lên, bằng không hậu quả không dám tưởng tượng, làm sao vậy? Vì sao đột nhiên đề cập đến chuyện cũ năm xưa?”

“A…… Cái gì……” Mộ Chi Minh kinh ngạc không thôi, hắn xoa xoa trán, rũ mắt ấp a ấp úng mà nói, “Không…… Không như thế nào, là ta hồ đồ, nhớ lầm việc……”

Hai người pha trà tán gẫu nửa ngày, Mộ Chi Minh đứng dậy cáo từ, cùng Văn Hạc Âm rời đi.

Phó Nghệ đưa hắn đến trước gác mái nhà thuỷ tạ, gọi gã sai vặt dẫn bọn họ ra phủ, nhìn theo người đi xa, gọi ám hầu ra: “Mộ phủ hiện giờ chỉ cần phái một người theo dõi là được, ám vệ còn lại, đều rút về đây đi.”

-

Mộ Chi Minh cùng Văn Hạc Âm rời gác mái, xuyên qua một hành lang quanh co với những hàng cây chuối trồng bên cạnh, xa xa nhìn thấy một cẩm y nữ tử từ đối diện đi tới, phía sau nàng theo sát hai gã thị vệ hắc y.

Thân hình nàng nhỏ nhắn, nhìn có vẻ hướng nội e lệ, gặp Mộ Chi Minh, hoảng sợ vô thố mà hành lễ, tiếng như muỗi kêu mà nói: “Bái, bái kiến hầu gia.”

Mộ Chi Minh trong lòng kinh ngạc.

Này không phải là con gái của thống lĩnh cấm quân Tương Như Sơn sao? Nàng vì sao xuất hiện ở Túc Vương phủ?

Hắn không biểu lộ bất kỳ biểu tình nào trên mặt, chắp tay đáp lễ.

Tương thị mắt nhìn thị vệ phía sau, có vẻ nôn nóng bất an, qua lễ nghĩa, không nói một câu, vòng qua Mộ Chi Minh, cúi đầu rồi đi.

Mộ Chi Minh mặt lộ vẻ nghi hoặc, nhìn nàng rời đi

Văn Hạc Âm nói: “Thiếu gia, người có phải hay không lại không nhớ rõ? Vừa rồi vị kia là Túc Vương phi.”

“Cái gì? Túc Vương phi?” Mộ Chi Minh đứng ở tại chỗ, ngốc.

“Đúng vậy.” Văn Hạc Âm nói, “Túc Vương điện hạ một năm trước liền thành thân.”

Mộ Chi Minh: “Một năm trước? Nhưng…… Nhưng là…… Kia, kia, chuyện hắn cùng ta thổ lộ……”

Văn Hạc Âm: “A? Cái gì thổ lộ a?”

Mộ Chi Minh bình tĩnh lại, hắn đưa mắt nhìn bốn phía, thấy lá chuối xanh tươi ướt át, chim Thương Canh líu lo, Túc Vương phủ một hoa một cây với hắn mà nói, quen thuộc như vậy, rồi lại xa lạ như vậy, tựa như hai ngày này, mỗi câu nói chính mình nghe được, mỗi sự kiện đều giống nhau.

Khi nghe Phó Nghệ đã thành thân sau cảm xúc kinh ngạc, Mộ Chi Minh cảm thấy, chỉ có nhẹ nhàng.

Hắn từng vì tình nghĩa mua dây buộc mình, mà nay vô lo vô nghĩ.

“Thiếu gia.” Thấy hắn đột nhiên không nói lời nào, Văn Hạc Âm hoang mang, “Người nhìn cái gì vậy?”

Mộ Chi Minh hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, rồi sau đó cười đối Văn Hạc Âm nói: “A Âm, vạn dặm không mây, gió mát ấm áp dễ chịu.”

Văn Hạc Âm gật gật đầu: “Ân, xác thật.”

“Đi thôi, chúng ta đi phố đông thị, mua phô mai anh đào ăn.” Mộ Chi Minh ý cười dạt dào, bước ra hai chân, đi nhanh về phía trước.

Văn Hạc Âm đuổi kịp hắn: “Hảo a.”

Mộ Chi Minh lẩm bẩm tự nói: “Không biết Cố tướng quân hôm nay có hồi phủ hay không? Nếu có trở về, mang một hộp phô mai anh đào trở về cho hắn nếm thử đi.”

-

Mộ Chi Minh cùng Văn Hạc Âm ở phố xá náo nhiệt đi dạo nửa ngày, ăn phô mai anh đào vây xem xiếc ảo thuật đầu đường, chạng vạng mới hồi phủ.

Hai người vừa đến Mộ phủ, có gã sai vặt đi tới, đối Mộ Chi Minh nói: “Thiếu gia, Kinh Triệu Phủ thiếu Doãn Bùi đại nhân bái phỏng, ở chính sảnh chờ.”

“Ân? Kinh Triệu Phủ thiếu Doãn?” Mộ Chi Minh nghi hoặc.

Hắn không nhớ rõ chính mình cùng Kinh Triệu Phủ thiếu Doãn có giao tình a.

Mộ Chi Minh vừa định dò hỏi, Văn Hạc Âm gào ra tiếng: “Hắn tới làm cái gì?”

Mộ Chi Minh kinh ngạc với sự kích động chậm chạp của Văn Hạc Âm, vừa quay đầu, phát giác hắn thần sắc quỷ dị, không khỏi tò mò: “Người này là ai? Cùng ta là làm sao quen biết?”

“Hắn……” Văn Hạc Âm ấp úng, “Hắn là bạn thân Cố tướng quân……”

“Bạn thân tướng quân?” Mộ Chi Minh đi nhanh, vừa đi vừa nói chuyện, “Vậy cũng không thể để người ta đợi lâu, đi thôi, chúng ta mau đi đại sảnh.”

Văn Hạc Âm không tình nguyện mà đi theo phía sau Mộ Chi Minh.

-

Hai người đến đại sảnh, Mộ Chi Minh nhìn thấy một người nam tử người mặc võ bào màu đỏ của Kinh Triệu Phủ ngồi ở vị trí cho khách.

Nghe tiếng bước chân, Bùi Hàn Đường đứng lên quay đầu nhìn lại, trước tiên hành lễ với Mộ Chi Minh: “Bái kiến hầu gia.”

Sau khi hành lễ, Bùi Hàn Đường lập tức đi đến bên cạnh Văn Hạc Âm, cử chỉ thân mật mà ôm lấy bả vai Văn Hạc Âm, nhe răng cười nói: “Vật nhỏ, đã lâu không gặp a.”

Văn Hạc Âm ném tay hắn ra, thẹn quá hóa giận: “Ngươi ngươi ngươi quy củ một chút.”

Bùi Hàn Đường vô tội buông tay: “Ta chỗ nào không quy củ?”

Mộ Chi Minh nhìn Văn Hạc Âm một cái, lại nhìn Bùi Hàn Đường một cái, bừng tỉnh đại ngộ.

“Ò ~~~”

Chương 149 Ban đêm tập kích tuy muộn nhưng đến a

Mắt thấy Bùi Hàn Đường lại muốn ôm bả vai mình, Văn Hạc Âm nói: “Ngươi không phải có việc tìm thiếu gia nhà chúng ta sao?”

Bùi Hàn Đường cười cười: “Nói có việc, lại không có việc gì, tuy không có việc gì, nhưng có tâm.”

Văn Hạc Âm: “Ngươi đang nói về cái gì vậy, lung tung rối loạn.”

Mộ Chi Minh: “Hắn nói người hắn muốn gặp không phải là ta, là ngươi.”

Bùi Hàn Đường giơ ngón tay cái lên: “Hầu gia giác quan tinh tế.”

Hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ, làm mặt Văn Hạc Âm đỏ thẫm, lẩm bẩm lầm bầm: “Thiếu gia, người sao, người sao khuỷu tay lại quẹo ra ngoài a.”

Bùi Hàn Đường biết hắn thẹn quá hóa giận, không dám tiếp tục ghẹo, vội dời đề tài: “Không nói giỡn, nghe nói hầu gia sinh bệnh, đã quên Dục Dập, thật sự có việc này?”

Mộ Chi Minh nghi hoặc: “Dục Dập?”

Bùi Hàn Đường: “Thật sự đã quên a? Đây là danh của Cố Hách Viêm.”

Mộ Chi Minh nhìn Bùi Hàn Đường: “Bùi đại nhân cùng Cố tướng quân quan hệ không bình thường như thế sao?”

Bùi Hàn Đường nói: “Ta khi còn nhỏ ở tướng quân phủ tập võ, mười tuổi liền quen biết Dục Dập, xem như đại ca hắn đi, từ từ, việc này hầu gia ngài hẳn là biết a.”

Mộ Chi Minh cười mỉa, chắp tay: “Xin lỗi, kỳ thật việc của ngài, ta cũng không nhớ rõ……”

“Ân? Nhớ không được?” Bùi Hàn Đường giật mình, “Án kinh thành nữ thi thế hủy mặt, hầu gia không có ấn tượng sao? Án tử này, là dưới sự trợ giúp của hầu gia phá án.”

Mộ Chi Minh nỗ lực mà hồi tưởng một chút, cảm thấy đầu ẩn ẩn đau, hắn lắc đầu: “Không hề ấn tượng.”

Bùi Hàn Đường: “Chẳng lẽ việc có liên quan đến ta, ngài một cái cũng không nhớ sao?”

Mộ Chi Minh đầu đau càng thêm lợi hại, hình như có vật cùn đập vào trán, hắn chịu đựng khó  chịu, lắc đầu, ngượng ngùng mà cười nói: “Một cái cũng không nhớ rõ, xin lỗi.”

“Ai nha, vậy như thế nào cho phải.” Bùi Hàn Đường lộ ra biểu tình phi thường khó xử, “Việc khác không nhớ rõ cũng liền thôi, chuyện ngài từng nói muốn cho Hạc Âm cùng ta thành thân, trăm triệu không thể quên a.”

Văn Hạc Âm sợ tới mức nhảy dựng lên, hét lên: “Ha?! Cái gì?! Ngươi nói hươu nói vượn cái gì!!”

Bùi Hàn Đường nghiêm trang, dường như thực sự có việc này: “Này cũng không phải là ta nói bừa, ngày đó hầu gia một mình tìm ta nói chuyện, hắn nói, Bùi đại nhân a, A Âm nhà ta, từ nay về sau liền giao cho ngươi, sau khi hai ngươi thành thân, ngươi cần phải hảo hảo đối đãi hắn.” Nói Bùi Hàn Đường nhìn về phía Mộ Chi Minh, vẻ mặt đau khổ: “Hầu gia, chuyện này, chẳng lẽ ngươi đã quên sao?”

Văn Hạc Âm: “Không có khả năng! Không, không, không có khả năng……” Hô một câu sau, thanh âm do rụt rè  mà nhỏ dần xuống.

Mộ Chi Minh nhìn Bùi Hàn Đường, cười cười: “Bùi đại nhân, ta điên rồi, lại không phải ngu ngốc, có nói qua lời này hay không, ta chính mình sẽ không biết sao?”

Bùi Hàn Đường cười gượng: “Ha ha ha.”

Mộ Chi Minh mắt không chuyển hướng mà nhìn hắn, thong dong trấn định mà khẽ cười.

Một lát sau, Bùi Hàn Đường dời đi ánh mắt, nhìn trời nhìn đất, che miệng ho nhẹ.

Văn Hạc Âm hét lên: “Ngươi chột dạ! Ngươi gạt người! Thiếu gia mới chưa từng nói loại lời này!”

Bùi Hàn Đường ảo não.

Mộ Chi Minh cũng quá khó lừa gạt!

Ba người đang tán phiếm cười nói, ngoài sảnh bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Mộ Chi Minh ngẩng đầu nhìn lên.

Người tới không mặc áo giáp bạc bảo vệ ngực, người mặc y phục trắng thuần hoa văn mây bay ngày ấy Mộ Chi Minh tưởng là giấc mơ.

Tuy rằng tư thế Cố Hách Viêm người mặc giáp oai hùng bừng bừng, nhưng Mộ Chi Minh không thích hắn mặc áo giáp, bởi vì áo giáp trên người, trách nhiệm gánh nặng, quốc gia núi sông cũng ở trên người, thấy hắn mặc áo giáp, Mộ Chi Minh sẽ luôn cảm thấy ngay sau đó, Cố Hách Viêm liền sẽ từ biệt hắn, lao ra sa trường sinh tử vô thường.

Mộ Chi Minh quên quá khứ, như cũ càng thích bộ dáng hắn mặc quần áo tầm thường.

Mộ Chi Minh cong mắt: “Tướng quân, ngươi……”

Lời còn chưa dứt, hắn phát giác Cố Hách Viêm cảm xúc không đúng, quả nhiên, Cố Hách Viêm tiến lên vài bước, đột nhiên nắm lấy cánh tay Mộ Chi Minh, lực đạo mạnh, dường như hơi thả chút Mộ Chi Minh liền sẽ biến mất.

Cố Hách Viêm nhướng mày, tuy rằng cũng không phải phát hỏa, nhưng do lo lắng sốt ruột, ánh mắt lạnh lẽo, ngữ khí nghiêm khắc: “Ngươi đi Túc Vương phủ?”

Mộ Chi Minh đau đến cau mày, hắn nắm lấy cánh tay Cố Hách Viêm, ý đồ kéo cánh tay mình từ trong tay Cố Hách Viêm ra: “Đúng vậy, tướng quân, thỉnh ngài đừng như vậy, ngài làm đau ta.”

Nghe vậy, Cố Hách Viêm bỗng nhiên cảm xúc kích động, hai tay hắn hung hăng bóp chặt sườn cánh tay Mộ Chi Minh, gầm nhẹ: “Ngươi không thể đi Túc Vương phủ!”

Mộ Chi Minh chịu đựng đau, hỏi lại: “Vì sao không thể?”

Cố Hách Viêm: “Ngươi hiện tại cái gì cũng không biết!!! Ngươi không rõ Túc Vương hắn…… Hắn……”

Cố Hách Viêm không biết nên giải thích như thế nào, những cái việc đó há là dăm ba câu là có thể nói được rõ ràng, lại há là hiện tại Mộ Chi Minh nguyện ý tin tưởng.

“Đáng chết!” Cố Hách Viêm cúi đầu mắng một câu, lòng tràn đầy nghẹn khuất không biết phát tiết như thế nào, hắn buông Mộ Chi Minh ra, cắn răng xoay người hướng ra ngoài sảnh, khi đi đến cửa bàn tay nắm chặt thành nắm đấm tức giận mà đập khung cửa một chút, vang lớn làm Mộ Chi Minh sợ tới mức phát run.

“Cố Dục Dập! Ngươi làm gì vậy?!” Ở một bên Bùi Hàn Đường không nhịn được nữa, hét với bóng dáng Cố Hách Viêm rời đi, “Có chuyện gì thì hảo hảo nói a.”

Hắn quay đầu nói với Mộ Chi Minh: “Hầu gia đừng nóng giận, Dục Dập ngày thường không phải như thế, ta đi hỏi hắn một chút làm sao vậy.” Dứt lời, Bùi Hàn Đường bước nhanh đuổi theo Cố Hách Viêm.

Mộ Chi Minh duỗi tay, xoa xoa cánh tay nơi bị bóp đau, hốc mắt hồng hồng.

“Thiếu gia, người không sao chứ?” Văn Hạc Âm tiến lên trấn an hắn.

Mộ Chi Minh thở dài: “A Âm, Cố tướng quân hắn thật sự thích ta sao?”

Văn Hạc Âm nghĩ nghĩ nói: “Thiếu gia, người phải biết một việc.”

Mộ Chi Minh: “Cái gì?”

Văn Hạc Âm: “Nếu những người khác dám như vậy đối với người, ta đã sớm đánh hắn.”

“Ân, xác thật a……” Mộ Chi Minh chớp chớp mắt.

Văn Hạc Âm tiếp tục nói: “Nhưng nếu là tướng quân hắn…… Nói như thế nào thì…… Ta ngay từ đầu cũng cho rằng tướng quân không thích người, nhưng có một năm, thiếu gia người bị Bệ Ngạn Tư hãm hại bắt đi, ta đi tìm tướng quân ở cách xa ngàn dặm, muốn hắn cứu người, sau khi gặp mặt hắn, ta vừa mới nói việc người bị bắt vào đại lao xong, tướng quân lập tức không quan tâm mà một mình cưỡi ngựa chạy đến kinh thành. Thiếu gia, người không nhìn thấy, sau khi tướng quân nghe tin người bị bắt, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, ngày thường một người tính tình vững vàng lạnh băng như vậy, thế nhưng một chút liền luống cuống, chính là khi đó, ta cảm thấy, tướng quân là thật sự thích người.”

Mộ Chi Minh nghe vậy, kinh ngạc không thôi, hắn như suy tư gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa, nhẹ nhàng "ân" một tiếng.

-

-

Bên kia, Bùi Hàn Đường ở hành lang đình viện tìm được Cố Hách Viêm.

Cố Hách Viêm ngồi bên cây cột màu đỏ ở hành lang, hai lòng bàn tay chống lên trán, ý đồ bình phục nỗi lòng.

“Cố Dục Dập.” Bùi Hàn Đường đi đến bên cạnh hắn, hỏi hắn, “Ngươi sao lại thế này? Ngày thường đem hầu gia phủng trên tay sợ ngã ngậm trong miệng sợ tan, sao hiện giờ lại vì sinh bệnh, còn đối với người ta hung dữ?”

“Ta……” Cố Hách Viêm biểu tình nản lòng, ngữ khí ảo não, “Là ta xúc động……”

Mới vừa rồi, gấp gáp trở về từ Lạc Đô đại doanh Cố Hách Viêm vừa bước vào Mộ phủ, liền nghe thấy gã sai vặt nói Mộ Chi Minh buổi sáng đi Túc Vương phủ.

Tưởng tượng đến Mộ Chi Minh hiện giờ đối với Phó Nghệ không hề đề phòng, nghĩ đến hắn đi Túc Vương phủ có khả năng bị hại.

Trong phút chốc, huyết khí dồn lên đầu Cố Hách Viêm.

Khi định thần lại, chính mình đã hét lên với Mộ Chi Minh.

“Ta…… Không nghĩ như thế……” Cố Hách Viêm suy sụp tinh thần.

Nhưng việc đã đến nước này, mỗi câu nói mỗi hành động, đều nước đổ khó hốt.

“Ngươi a ngươi a.” Bùi Hàn Đường bất đắc dĩ mà lắc đầu, ở bên cạnh hắn ngồi xuống.

Cố Hách Viêm nhìn dưới mặt đất, nói nhỏ, giống như một con thú bị vây nhốt rên rỉ: “Ôn Quỳnh, hắn hiện tại, không thích ta.”

“Vậy thì thế nào?” Bùi Hàn Đường ngữ khí dâng trào, “Ta cũng không hiểu ngươi đang sợ cái gì, hắn tuy đã quên ngươi, nhưng ngươi vẫn là ngươi, hắn vẫn là hắn, hắn nếu có thể thích ngươi một lần, khẳng định sẽ thích ngươi lần thứ hai, lần ba, vô số lần a, như thế nào? Ngươi không tin hắn?”

Cố Hách Viêm ngẩn ngơ.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới một câu Mộ Chi Minh thích nói với hắn nhất.

Hách Viêm, ngươi tin ta.

Ngay cả trong ngày đại hôn, hắn cũng nói: “Ngươi không tin cũng không sao, ta thiệt tình, nhật nguyệt chứng giám, thiên trường địa cửu, sẽ làm ngươi minh bạch.”

Từ đó về sau, rất nhiều lời nói, rất nhiều hành động.

Mộ Chi Minh đều nỗ lực làm mình an tâm.

Mà nay, hắn sao có thể tự giam cầm chính mình, chán ngán thất vọng?

“Dạy ta.” Cố Hách Viêm đột nhiên ngẩng đầu lên, nói với Bùi Hàn Đường.

Bùi Hàn Đường: “A? Gì?”

Cố Hách Viêm: “Làm sao lấy lòng người.”

Bùi Hàn Đường đầu tiên là ngây người, sau kích động vỗ tay: “Huynh đệ, ngươi thông suốt! Lúc này mới đúng! Được rồi, cái khác ta tạm thời không nói nhiều, ngươi trước đi nhận sai với hầu gia đi, mới vừa rồi không rống thì là bóp nắm, ta nhìn cũng sợ.”

-

Hai người trở về sảnh, chỉ thấy có một mình Văn Hạc Âm.

Bùi Hàn Đường hỏi: “Vật nhỏ, hầu gia nhà ngươi đâu?”

Văn Hạc Âm nói: “Thiếu gia nói hắn đau đầu, về sương phòng nghỉ ngơi.”

Cố Hách Viêm hối hận không thôi: “Có phải hay không bởi vì ta……”

“Không phải.” Văn Hạc Âm nói, “Từ sau ngày rơi xuống nước đó, thiếu gia đầu luôn đau, tướng quân không cần tự trách. Khuông đại phu có cho thiếu gia thuốc an thần, tướng quân cũng không cần lo lắng. Đúng rồi, đây là thiếu gia nhà ta kêu đưa cho người.”

Nói, Văn Hạc Âm cầm lấy hộp đồ ăn bên trên bàn trà, đưa cho Cố Hách Viêm.

Cố Hách Viêm: “Đây là?”

Văn Hạc Âm: “Phô mai anh đào.”

Cố Hách Viêm cầm hộp đồ ăn gỗ đỏ kia, sau một lúc lâu không nói chuyện.

-

-

Đêm khuya, mọi thanh âm đều im lặng.

Mộ Chi Minh ở trên giường lăn qua lộn lại.

Hôm nay không biết làm sao, cho dù đã uống chén thuốc an thần, hắn vẫn ngủ không được.

Mộ Chi Minh cánh tay đau, sáng mai thức dậy, chỗ bị bóp lấy kia trở nên bầm tím.

Đầu của hắn cũng đau, dường như có cây côn sắt gõ vào đầu hắn, không tính vô cùng đau đớn, nhưng cũng khó có thể bỏ qua.

Mộ Chi Minh nghĩ đến phản ứng hôm nay của Cố Hách Viêm khi đề cập đến Phó Nghệ, không khỏi cảm thấy nghi hoặc.

Hắn dò hỏi Văn Hạc Âm, Cố Hách Viêm với Phó Nghệ không có bất cứ liên quan gì đến nhau.

Vì cái gì Cố Hách Viêm sẽ kích động như thế?

Hắn đang nghĩ ngợi tới việc này, chợt nghe cửa phòng truyền đến tiếng "kẽo kẹt" rất nhẹ.

Người tới hiển nhiên cho rằng Mộ Chi Minh ngủ rồi, không muốn đánh thức hắn, tiếng đóng cửa cơ hồ hơi không thể nghe thấy.

Trong khi người tới chuyên tâm mà chậm rãi đóng cửa, Mộ Chi Minh lặng lẽ quay đầu liếc mắt nhìn một cái, dựa vào ánh trăng sáng, hắn nhận ra người đến là Cố Hách Viêm, trong lòng cả kinh, do không biết đối mặt như thế nào, lập tức nhắm mắt lại bắt đầu giả bộ ngủ.

Cố Hách Viêm chậm rãi đi đến mép giường, không phát ra một chút tiếng động, tay chậm rãi duỗi tới trên giường Mộ Chi Minh……

Chương 150 Bên đường cường đoạt tiểu công tử

Mộ Chi Minh không biết Cố Hách Viêm muốn làm cái gì, trong lúc nhất thời khẩn trương đến không dám nói lời nào, cả người cứng đờ tim đập như nổi trống, lo lắng bị Cố Hách Viêm phát giác chính mình giả bộ ngủ.

Nhưng mà sau khi Cố Hách Viêm duỗi tay, không có làm bất luận chuyện gì khác người, chỉ là thật cẩn thận mà giúp Mộ Chi Minh dịch chăn.

Sau đó Cố Hách Viêm ngồi xuống bên chỗ gác chân cạnh giường.

Hắn chỉ ngồi, không nói một lời, đầu dựa nhẹ vào cái giá đỡ giường, dường như ở bên cạnh Mộ Chi Minh, mới có thể nghỉ ngơi một lát.

Mộ Chi Minh không biết hắn có ý gì, không dám lên tiếng.

Vì thế một đêm này, ánh trăng lặng lẽ di chuyển, khẽ không tiếng động, một cái giả bộ ngủ ngủ không được, một cái ngủ không an ổn, thẳng đến sáng sớm bình minh.

Mộ Chi Minh sáng sớm có cảm thấy buồn ngủ, nhắm mắt mơ hồ một lát, chờ khi tỉnh lại, đã không thấy Cố Hách Viêm.

Hắn ngồi dậy, ngơ ngác mà nhìn quanh bốn phía, không biết đêm qua có phải chính mình nằm mơ hay không.

-

Buổi sáng khi dùng đồ ăn sáng, Mộ Chi Minh còn nhớ thương việc này, một bữa cơm ăn đến thất thần.

Văn Hạc Âm vào sương phòng tìm hắn, đem một ít đồ vật giao cho Mộ Chi Minh: “Đây là Cố tướng quân nhờ ta đưa cho người.”

Mộ Chi Minh tiếp nhận, phát hiện là một phong thư cùng một lọ dược, dược là trị máu bầm, mà trên thư viết ba chữ: "Thực xin lỗi".

Mộ Chi Minh cất thư, hỏi Văn Hạc Âm: “Tướng quân đâu?”

Văn Hạc Âm: “Đi Lạc Đô đại doanh.”

Mộ Chi Minh lẩm bẩm: “Tướng quân thật là quân vụ bận rộn……”

Ăn sáng xong, Văn Hạc Âm giúp Mộ Chi Minh thoa dược, Mộ Chi Minh hỏi: “A Âm, tướng quân ngày thường nghỉ ngơi ở đâu a?”

Văn Hạc Âm: “Còn có thể ở đâu? Ở trong sương phòng của người a.”

Mộ Chi Minh: “Khụ khụ khụ…… Ta là đang hỏi hôm qua hắn ở đâu?”

Văn Hạc Âm: “Cách vách người, căn phòng cuối hành lang kia.”

Mộ Chi Minh suy tư gật gật đầu.

Văn Hạc Âm: “Làm sao vậy?”

Mộ Chi Minh kéo xuống ống tay áo sửa lại xiêm y, đối Văn Hạc Âm nói: “Chúng ta đi xem phòng tướng quân ở.”

Khi hai người đi vào sương phòng, một người nô bộc đang dọn dẹp sửa sang lại, Mộ Chi Minh cho bình xuống, nhìn khắp nơi.

Phòng cho khách hết thảy giản lược, bài trí tùy ý, nhìn không thấy một chút dấu vết có người từng ở, Mộ Chi Minh nhìn quanh một vòng, ngay cả một kiện vật phẩm của Cố Hách Viêm cũng không tìm được.

Hắn không muốn ở lâu, nhìn về phía Văn Hạc Âm, định kêu cùng nhau rời khỏi, chính lúc này, Mộ Chi Minh nhìn thấy trên bàn để vài tờ giấy vụn.

Mộ Chi Minh đi đến bên cạnh bàn, cầm lên mở ra những tờ giấy vụn được gấp tùy ý và dùng một chén trà để đè lên, thấy mặt trên mỗi tờ đều viết lời xin lỗi.

Có tờ viết xúc động lỗ mãng, khiếp sợ, hổ thẹn có lỗi……

Có tờ viết không dám xa cầu cảm thông……

Có tờ viết có một loại dược tốt, dược này có thể trị vết bầm tím……

Những thứ như vậy, bảy tám tờ.

Mỗi tờ đều bị xóa và sửa qua loa sau hai ba câu viết.

Mộ Chi Minh cầm lấy phong thư chỉ viết ba chữ "thực xin lỗi" mà Cố Hách Viêm nhờ Văn Hạc Âm giao cho mình, so sánh chữ viết.

Quả nhiên, tất cả đều là Cố Hách Viêm viết.

Cũng không biết hắn rối rắm buồn rầu bao lâu, cuối cùng mới quyết định chỉ viết ba chữ "thực xin lỗi".

“Thiếu gia, người nhìn cái gì ? Cười thành dáng vẻ này.” Văn Hạc Âm khó hiểu hỏi.

“Ân? Ta có cười sao?” Mộ Chi Minh duỗi tay ấn ấn khóe miệng vô ý thức cong lên.

Văn Hạc Âm: “Có a.”

Mộ Chi Minh đáp không được, hắn ho nhẹ một tiếng, đem những cái giấy bản thảo đó thu lại từng cái.

Văn Hạc Âm thò lại gần xem: “Thiếu gia, người lấy giấy bỏ này làm cái gì?”

“Không có gì.” Mộ Chi Minh bất động thanh sắc mà nghiêng thân mình, không cho Văn Hạc Âm nhìn thấy chữ trên giấy, tìm câu chuyện hấp dẫn chú ý hắn, “Đúng rồi, hôm nay ngày mấy tháng mấy?”

Văn Hạc Âm: “Ngày ba tháng sáu.”

Mộ Chi Minh: “Ồ? Nghe nói hôm nay thành đông có hội chùa, cùng đi xem không?”

Văn Hạc Âm: “Hảo a hảo a.”

-

Mời miếu Phật mở hội, bát phương tới bái, hương khói tràn đầy, tiếng chiêng trống từ đầu đường truyền đến cuối phố, dòng người chen chúc xô đẩy, phi thường náo nhiệt.

Mộ Chi Minh với Văn Hạc Âm cùng thắp hương, cầu phúc bình an, lại đi xem xiếc ảo thuật ở đầu đường, bởi vì chen lấn xô đẩy, Văn Hạc Âm không thể không gắt gao đi theo phía sau Mộ Chi Minh, mới không đến nỗi bị đẩy ra ngoài.

Người nhiều, tự nhiên cũng là thời điểm thích hợp kẻ xấu đục nước béo cò.

Hai người mới vừa xem náo nhiệt một hồi, gặp một người có bộ dáng như đạo sĩ giang hồ.

Người nọ trên môi có để ria mép, trong tay cầm cờ đoán mệnh, duỗi tay ngăn lại Mộ Chi Minh: “Ai, vị công tử này, ta thấy ngươi ấn đường biến đen, chỉ sợ mấy ngày gần đây có huyết quang tai ương! Bất quá ngươi gặp được ta, vậy là may mắn, ta có thể tính hoàng cực số bẩm sinh, biết nhân sinh chết ra sao, mười lượng bạc trắng, tức có biện pháp phá huyết tai ương.”

Mộ Chi Minh kiếp trước thích du ngao giang hồ, cũng coi như kiến thức rộng rãi, sao sẽ bị loại lời nói này dọa, hắn cười cười: "Ồ? Này thật là kỳ quái, tiên sinh a, ta vừa mới vào miếu thắp hương, bắt một quẻ, quẻ tượng nói ta mấy ngày gần đây có phúc tinh cao chiếu, cát vận vào đầu, sao so với lời ngươi nói, hoàn toàn khác nhau vậy?”

Người nọ ấp úng, lẩm bẩm hai tiếng tin tắc tin, lắc mình rời đi.

Mộ Chi Minh không để ở trong lòng, cùng Văn Hạc Âm tiếp tục du ngoạn.

Ai ngờ trùng hợp, hơn nửa canh giờ sau, hai người lại gặp vị đạo sĩ giả kia.

Đạo sĩ kia ngăn một công tử cẩm y màu xanh nước, vẫn là lý do phiên huyết quang tai ương kia, một chữ cũng không sửa.

Tên công tử cẩm y màu xanh nước nhìn cũng không nhạy bén, vừa nghe chính mình có tai, sợ hãi tái mặt, duỗi tay liền lấy bạc.

Mộ Chi Minh vội vàng tiến lên, ngăn lại tay lấy bạc của công tử cẩm y xanh nước, bất đắc dĩ mà cười nói: “Ngươi sao có thể dễ bị lừa gạt như thế? Hắn nói cái gì ngươi liền tin cái đó? Cất bạc, theo ta đi. Nói ngươi khi nào tới kinh thành? Thế nhưng cũng không đề cập trước với ta một tiếng, xem ra hai năm không gặp, thật là mới lạ a.”

Công tử cẩm y xanh biển ngẩng đầu nhìn hắn, nghi hoặc nói: “Ngươi là ai a? Vì cái gì kêu ta đi theo ngươi a?”

Mộ Chi Minh sững sỡ: “Ngươi không quen biết ta?”

Công tử cẩm y xanh nước: “Không quen biết a.”

Mộ Chi Minh trong lòng lộp bộp một tiếng.

Đạo sĩ kia thấy Mộ Chi Minh làm hư con đường tài lộ của mình, sao có thể nhẫn, liền mở miệng nói với công tử cẩm y  xanh biển: “Ai u công tử, tai hoạ của ngươi chính là bởi vì người này a! Còn không mau cách xa hắn một chút!”

“Cái gì?” Công tử cẩm y xanh nước bị dọa nhảy dựng, ra sức mà ném tay Mộ Chi Minh ra, “Ngươi ngươi ngươi, tai hoạ tránh ra, mau tránh ra.”

Mộ Chi Minh nắm chặt hắn, thong dong nói: “Công tử, không nói gạt ngươi, ta cũng biết xem tướng, cho nên ta biết đạo sĩ này đang lừa ngươi.”

Đạo sĩ hai ngón tay chỉ về phía trước: “Trẻ con, nói hươu nói vượn.”

Văn Hạc Âm vén tay áo muốn tiến lên, bị Mộ Chi Minh kéo trở về, Mộ Chi Minh cười cười: “Tiên sinh, có dám hay không cùng ta tỷ thí?”

Đạo sĩ thanh âm nhỏ đi một chút, vẫn ngạnh cổ nói: “So thì so, chỉ sợ ngươi không làm được?”

Mộ Chi Minh nói: “Hảo, chuyện tương lai vẫn có biến số, có thể biết được chuyện quá khứ mới gọi là bản lĩnh, chúng ta liền tới tính tên, tuổi, ngày tháng sinh ra của vị công tử này, như thế nào?”

Đạo sĩ: “Xem bói rõ ràng là biết cái đó mới có thể tính, nào có chuyện tính cái đó?!”

“Sao lại không có?” Mộ Chi Minh nhìn về phía công tử cẩm y xanh lam, định liệu trước mà nói, “Vị công tử này họ Mặc, danh Niệm, tự Hoài, người Kim Lăng, đã làm Quan lễ được hai năm, sinh ngày tám tháng tám.”

Cái này, Mặc Hoài không những không ném tay Mộ Chi Minh ra, còn bắt lấy tay hắn nắm chặt, hai tròng mắt trợn tròn, liên tục nói: “Oa, đúng hết, ngài chính là thần tiên chuyển thế đi?!”

Hắn muốn nhìn một chút đạo sĩ sẽ nói cái gì, nhưng vừa quay đầu, nào còn có thân ảnh đạo sĩ.

“Ai, đạo trưởng, ngươi đi đâu?” Mặc Hoài nghi hoặc, “Không phải tỷ thí sao?”

Văn Hạc Âm nhìn không được, nói: “Đó chính là cái kẻ lừa đảo, chột dạ liền chuồn đi, trên đời này nào có người có thể biết được sinh tử”

Mặc Hoài xoay người, sùng bái mà nhìn Mộ Chi Minh: “Sao lại không có, ta thấy vị công tử này là như vậy a! Vừa mới nói, đều đúng.”

Mộ Chi Minh cười cười, không hề lừa hắn: “Mặc công tử, kỳ thật ta nhận ra ngươi mới biết được những việc đó.”

“Cái gì? Ngươi quen biết ta?” Mặc Hoài kinh ngạc.

Mộ Chi Minh gật đầu, chắp tay thi lễ cười nói: “Tại hạ Yến Quốc Công thế tử Mộ Chi Minh, ngưỡng mộ đại danh Thiên Cơ Các thiếu các chủ đã lâu.”

Mặc Hoài: “Ngươi sao biết được ta?”

Mộ Chi Minh nghĩ thầm: Rõ ràng ở trong trí nhớ của hắn, khi chính mình lang bạt giang hồ, vì yêu thích cơ quan thuật quen nhau với Mặc Hoài ở Tô Châu mưa bụi mịt mù tại phía nam sông Trường Giang, rồi sau đó kết làm bạn thân, sao hiện giờ Mặc Hoài lại không quen biết chính mình?

Chính mình bị điên, còn có thể đem tên ngày sinh của Mặc Hoài một người không quen biết nhét vào đầu chính mình sao?

Thật là kỳ quái.

Tất nhiên là không thể đáp như vậy, Mộ Chi Minh cười nói: “Ta từ nhỏ cảm thấy hứng thú với cơ quan thuật, mà cơ quan Thiên Cơ Các tinh xảo nổi tiếng khắp giang hồ, ta tự nhiên biết ngươi là thiếu các chủ.”

Mặc Hoài nhiệt tình dào dạt: “Mộ công tử, ta cảm thấy ngươi đặc biệt thân thiết, có loại cảm giác mới gặp mà như đã quen.”

Văn Hạc Âm ở bên cảm thấy không nói nên lời: “Ngươi mới vừa rồi còn nói thiếu gia chúng ta là tai hoạ, như thế nào có thể vừa gặp đã quen.”

Mặc Hoài náo loạn mặt đỏ thẫm: “Ta vừa rồi, vừa rồi là bị đạo sĩ kia lừa, không có việc gì, ta bồi tội!” Hắn đĩnh đạc mà giơ tay lên, “Mộ công tử, ngươi đối với cơ quan thuật cảm thấy hứng thú đúng hay không? Tới tới tới, ta mang ngươi đi nhìn một cái các bảo bối ta lần này mang tới kinh thành, tuyệt đối khiến ngươi trước mắt sáng ngời!”

Hắn bất giác túm chặt tay Mộ Chi Minh đi liền.

Văn Hạc Âm cảm thấy người này đang cường đoạt thiếu gia mình, lại lần nữa vén tay áo.

Mộ Chi Minh nghe vậy lại cười cười, tựa hồ dự đoán được Mặc Hoài sẽ hào hùng mời như thế, quay đầu nói Văn Hạc Âm đuổi kịp đừng đi lạc, Văn Hạc Âm không thể không đánh mất ý niệm đánh người.

-

Mặc Hoài lần này tới kinh thành, là bởi vì lão các chủ Thiên Cơ Các được Thiên Công xưởng của Binh Bộ ủy thác, giúp triều đình nghiên cứu chế tạo pháo ống hỏa dược.

Thiên Cơ Các giàu có, mua một tòa ban công, hao phí mấy chục ngày, cải biến thành gác mái tràn ngập cơ quan Thiên Cơ Các.

Mặc Hoài dẫn Mộ Chi Minh đi tham quan khắp nơi, hai người sở thích hợp nhau, rất nhanh liền kết làm bằng hữu.

Khi nói chuyện, Mộ Chi Minh đề cập chính mình có sách cổ cơ quan thuật, Mặc Hoài cảm thấy rất hứng thú, cùng hắn ước định hai ngày sau Mộ Chi Minh cầm quyển thư tịch kia tới Thiên Cơ Các gặp nhau.

Vì thế Mộ Chi Minh hồi phủ liền bắt đầu tìm quyển sách kia.

Hắn xưa nay nâng niu sách, sửa sang sách đến chỉnh tề, nhưng kỳ quái chính là, trên kệ sách hắn ngày thường để sách cổ, thế nhưng không có quyển sách đó.

Mộ Chi Minh vừa ở trong sương phòng tìm kiếm khắp nơi, vừa hỏi Văn Hạc Âm: “A Âm, ngươi nhìn thấy sách của ta không?”

Văn Hạc Âm: “Có phải quyển sách người thường xem không a?”

Mộ Chi Minh: “Đúng vậy.”

Văn Hạc Âm: “Vậy khẳng định ở tướng quân phủ.”

Mộ Chi Minh dừng lại động tác tìm kiếm, nhìn về phía Văn Hạc Âm: “Tướng quân phủ?”

“Đúng vậy.” Văn Hạc Âm gật gật đầu, “Người trước kia mười ngày có bảy ngày đều ở tướng quân phủ, cho nên dọn tất cả những quyển sách yêu thích qua.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro