Chương 16 - 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 16: Hài tử lớn khó lừa gạt

Cố Mâu cùng Cố Hách Viêm lễ nghĩa đều đủ, tiễn hai phụ tử Yến Quốc Công ra ngoài phủ đệ, nhìn theo xe ngựa rời đi rồi mới xoay người trở về.

Bánh xe nghiền quá phiến đá xanh trên đường phố, tiếng vó ngựa lộc cộc, Mộ Bác Nhân vừa mới chú ý tới nhi tử trong lòng ngực ôm một cái hộp đồ ăn, hỏi hắn là vật gì, Mộ Chi Minh chột dạ mà đáp: "Điểm tâm trong phủ Cố tướng quân."

Mộ Bác Nhân nhíu mày, mắng: "Sao lại không biết lễ nghĩa như vậy, điểm tâm này há có thể nói lấy liền lấy?"

Mộ Chi Minh biết chính mình khẳng định sắp bị mắng, vâng vâng nhận sai, trong lòng lại có chút dở khóc dở cười.

Hắn cũng không nghĩ tới trước khi lên xe ngựa, Cố Hách Viêm sẽ đột nhiên nhét cái này vào trong lòng ngực hắn! Hắn cũng chưa kịp phản ứng lại, càng đừng nói lời khách sáo từ chối!

Aizz, oan muốn chết

Mộ Chi Minh trong lòng lẩm bẩm ủy khuất, cúi đầu nhìn hộp đồ ăn trong lòng ngực, khóe miệng lại chậm rãi câu lên.

Có lẽ, Cố Hách Viêm không giống kiếp trước chán ghét hắn.

Vào lúc này, Cố Mâu đưa xong khách trở lại thư phòng, hoảng hốt: "A? Nỏ săn nhật nguyệt trong phòng ta đâu? Sao lại không thấy đâu?"

Ôn Chung Thành ở trong viện nghe thấy, vội chạy tới: "Lão gia đừng hoảng hốt, thời điểm buổi sáng bị thiếu gia lấy đi để trong phòng hắn!"

Cố Mâu không biết nên khóc hay nên cười: "Hắn khi nào đối với vật này cảm thấy hứng thú, mau tới chỗ hắn lấy về."

Mới vừa nói xong, Cố Hách Viêm gõ cửa đi vào, hành lễ sau đó thả nỏ săn nhật nguyệt trong tay về chỗ cũ.

Cố Mâu có chút khẩn trương: "Để ý, cẩn thận, đừng để bị hỏng."

Cố Hách Viêm hờ hững: "Phụ thân, cung nỏ này vốn dĩ là đã bị hư."

Cố Mâu: "......"

Hài tử lớn, không thể lừa gạt, tâm cũng ở nơi khác, aizzz.



Thảo trường oanh phi*, mùa xuân, một đạo thánh chỉ rơi xuống Yến Quốc Công phủ.

(tả cảnh sắc của mùa xuân cỏ sinh trưởng chim bay lượn)

Triệu Yến Quốc Công Mộ Bác Nhân làm thái phó, phụ giúp hoàng tử 6 tuổi trở lên học tập, hiểu rõ lý lẽ, biện giải thị phi.

Triệu Mộ Chi Minh làm thư đồng hầu Thất hoàng tử Phó Tế An đọc sách, khuyến khích chăm học, đốc thúc khổ đọc.

Phụ tử họ Mộ quỳ lạy tiếp chỉ.

Đời trước Mộ Chi Minh dập đầu trên mặt đất lãnh lẽo, trong lòng lại vui sướng không thôi, nghĩ có thể suốt ngày cùng Tế An chơi đùa vui thú, nghĩ có thể thường thường gặp mặt Phó Nghệ nói chuyện phiếm.

Mà bây giờ, hắn lại mạc danh mà cảm thấy bất an, trong bức tường cung, chung quy nơi nơi là mưu kế nham hiểm tính toán lẫn nhau, hắn đã nhìn thấu nhân tâm, có thể an ổn vượt qua mấy ngày này sao?

Vô luận như thế nào, Mộ Chi Minh biết rõ chuyện quan trọng nhất lập tức phải làm, là làm Phó Tế An chăm chỉ phấn đấu, tạo dựng chỗ đứng, ngày sau mới có thể đủ tự tin cùng Thái Tử Phó Khải, Ngũ hoàng tử Phó Nghệ đấu một trận.

Kết quả là, cơn ác mộng của Phó Tế An bắt đầu rồi.

Ngày nọ, giờ Dần (từ 3h - 5h sáng), gà gáy ba tiếng, Phó Tế An đang mộng du trong đệm chăn mềm mại ấm áp, hoảng hốt nhìn thấy cách đó không xa dưới táng cây đào hoa rụng rực rỡ, người mặc bạch y nhẹ nhàng, khí chất thanh tuyệt xuất trần tiên tử đưa lưng về phía hắn.

Phó Tế An đại hỉ, tiến lên vài bước kêu: "Tiên nhân, tiên nhân!"

Tiên tử kia nghe tiếng chậm rãi xoay người lại, chạm mặt Mộ Chi Minh, cười nói: "Phó Tế An ~ nên ~ dậy ~ thôi ~ ~"

Phó Tế An đột ngột bị doạ tỉnh dậy, vừa mở mắt, thấy ngoài cửa sổ ánh mặt trời chưa sáng, trong tay Mộ Chi Minh cầm đuốc đèn, đứng bên mép giường, ánh nến ở trên khuôn mặt hoảng hốt của hắn, làm cho nét hòa ái tươi cười trở nên u ám: "Phó Tế An ~ nên ~ dậy~ thôi ~ ~"

"A!!!" Phó Tế An cả kinh gào thảm, lấy chăn che đầu lại, than thở khóc lóc mà kể lể, "Ba tháng qua Mộ ca ca ta đều dậy sớm! Có thể nghỉ ngơi một ngày hay không! Một ngày, chỉ một ngày!"

"Không thể." Mộ Chi Minh nắm lấy chăn của hắn, "Hợp bão chi mộc, sinh ư hòa mạt; cửu tằng chi đài, khởi ư lũy thổ; thiên lí chi hành, thủy ư túc hạ!" (1)

"Lúc này mới giờ Dần a!" Phó Tế An túm chăn kéo xuống nói.

"Giờ Dần thì làm sao?" Mộ Chi Minh hừ lạnh, "Ta mỗi ngày giờ Sửu rời giường vào cung kêu ngươi dậy, ta nói cái gì?"

"Vậy ngươi đi thỉnh an mẫu phi của ta trước a, ta ngủ tiếp một hồi, liền một hồi, lập tức dậy." Phó Tế An đáng thương hề hề mà năn nỉ.

"Quý Phi nương nương nói ta về sau đều không cần thỉnh an." Mộ Chi Minh cười.

Nguyên văn Quý phi nương nương nói như sau.

Mộ Ly Chu! Ngươi còn dám sáng sớm quấy rầy ta ngủ ta bóp chết ngươi!

"Đứng lên đi! Đi đọc sách!" Mộ Chi Minh vô tình tàn nhẫn mà một phen xốc chăn của Phó Tế An.

"A a a, cứu mạng a!" Phó Tế An kêu thảm thiết vang vọng khắp Từ Nhân cung.

(1) Trích từ Đạo Đức Kinh của Lão Tử

"合抱之木,生于毫末。九层之台,起于累土;坚持不懈,方得始终。"

Hợp bão chi mộc, sinh ư hòa mạt. Cửu tằng chi đài, khởi ư lũy thổ; thiên lí chi hành, thủy ư túc hạ.

Dịch thơ:
"Cây to nhiều người ôm
Mọc từ mầm nhỏ bé.
Đài cao vút chín tầng
Xây từ hòn đất nhỏ.
Đường ngàn dặm cũng thế
Đi từ bước đầu tiên".

Dịch nghĩa:
Cây lớn một ôm, khởi sinh từ cái mầm nhỏ; Đài cao chín tầng khởi từ một sọt đất; đi xa ngàn dặm khởi từ một bước chân

CHƯƠNG 17 Bộ dáng có vài phần tương tự

Phương đông nổi lên bụng cá trắng*, Mộ Chi Minh cùng đi theo Phó Tế An tới nam thư viện trong cung đọc sách.

(Cách nói ẩn dụ tả những đám mây trên trời lúc rạng đông ý chỉ trời hơi hửng sáng vào buổi sáng)

Nam thư viện, Mộ Bác Nhân sớm đã chờ, bọn tiểu bối hành lễ, Phó Tế An kêu một tiếng "Tiên sinh", hai người vừa xoay đầu, không chút nào ngoài ý muốn thấy -- Ngũ hoàng tử, Phó Nghệ.

Trong ba tháng này, Phó Nghệ mỗi ngày đều là người đến nam thư viện sớm nhất, hoặc hỏi Tứ thư Ngũ kinh hoặc thỉnh giáo học thức, hắn vốn thiên tư thông minh, hiện giờ còn so với người khác chăm học khắc khổ hơn, ngay cả người không dễ dàng khen người khác như Mộ Bác Nhân, đều đối với hắn kính trọng ba phần.

Mộ Chi Minh tuy biết hắn lòng lang dạ sói, độc ác tàn nhẫn, vô ân vô nghĩa, nhưng tác phong này, thật sự là tâm phục khẩu phục.

Phó Tế An tuổi còn nhỏ, không biết đạo lý lòng người khó dò, tự nhận là cùng Phó Nghệ có quan hệ thân cận, thân thiện tiến lên chào hỏi: "Hoàng huynh, quả thực lại là người đến thư viện sớm nhất, quá bội phục!"

Mộ Chi Minh đi theo Phó Tế An tiến lên, hành lễ nhàn nhạt nói: "Bái kiến Ngũ hoàng tử."

Hắn nhịn không được ở trong lòng suy nghĩ, nếu Phó Nghệ thật sự trọng sinh, nghe thấy Phó Tế An kêu hoàng huynh thân mật như vậy, trong lòng có dâng lên một tia chột dạ áy náy hay không?

Phó Nghệ buông sách trong tay, cười nói: "Thói quen dậy sớm, không có gì phải bội phục, Ly Chu chớ có hành lễ, mau đứng dậy đi."

"Đúng vậy" Phó Tế An dùng khuỷu tay đẩy đẩy Mộ Chi Minh, "Hoàng huynh lại không phải cái loại người bản khắc cao ngạo, làm cái gì xa cách như vậy? Ba chúng ta chính là từ nhỏ chơi đến lớn a!"

Những lời bình tĩnh này, trải qua biển máu kiếp trước, như móng vuốt sắt móng câu bạc, hung hăng lưu lại trong lòng Mộ Chi Minh một cách tàn nhẫn thảm thương, hắn đứng dậy, ôn hòa cười nói: "Thất hoàng tử nói rất đúng, ta thập phần hoài niệm những ngày tháng ngây thơ hồn nhiên tóc để chỏm, chỉ là không biết, Ngũ hoàng tử có từng nhớ rõ?"

Phó Nghệ thản nhiên, cười nhẹ: "Đương nhiên nhớ rõ, sao có thể quên được? Ngày tháng ở Phượng Nghi Cung, là thứ vô ưu cuộc đời ta nghĩ đến nhất."

Hắn cúi đầu, hoảng hốt lâm vào trong hồi ức.

Mẫu phi Phó Nghệ Ngô thị xuất thân thấp kém hèn mọn, bởi vậy sinh được hoàng tử, cũng chỉ có thể đến danh hiệu Tiệp dư, Hoàng Thượng không thích nàng, một lần sủng hạnh sau đó chưa từng nhìn qua nàng.

Từ những gì trong ký ức của Phó Nghệ, trừ bỏ ngày lễ hội vui mừng đoàn tụ, hắn chưa thấy qua phụ thân, mà mẫu tử bọn họ ở trong cung, chưa bao giờ có một ngày an ổn bình yên.

Các phi tần khác không sinh được hoàng tử ghen ghét Ngô tiệp dư, nơi chốn làm khó dễ nàng, bọn nô tài nịnh nọt thấy Ngô tiệp dư không được sủng, cũng mặt lạnh đối đãi với nàng.

Sau đó, Quý Phi nương nương vào cung, lúc tuổi nhỏ quen biết với Ngô tiệp dư, cho nên về sau khi nàng tiến cung, một trang khí phách giận mắng điêu nô ác độc hãm hại mẫu tử bọn họ, chẳng những nơi chốn che chở Ngô tiệp dư, còn đưa nàng cùng Phó Nghệ vào Phượng Nghi Cung ở cùng.

Tuy là trong cung, nhiều nhất là mưu kế nham hiểu tính toán lẫn nhau, nhân tâm hiểm ác, nhưng cũng may Quý Phi nương nương được Hoàng Thượng ân sủng, chính mình lại là một người tài giỏi đảm đang, cho nên nhiều năm tuy trải qua sóng to gió lớn, nhưng vẫn bình an như cũ không có việc gì.

Phần nhân duyên này, cũng làm Phó Nghệ, Phó Tế An, Mộ Chi Minh từ nhỏ quen biết, quan hệ so người khác thân cận hơn rất nhiều.

"Hoàng huynh người nói cái gì đi!" Phó Tế An thanh âm trong trẻo kéo suy nghĩ của Phó Nghệ phiêu xa về, "Huynh mới  được vài tuổi a, cuộc đời huynh vô ưu nhất, tương lai sau này, sẽ sống rất lâu!"

Phó Nghệ cười cười, không trả lời câu hỏi, chỉ nói: "Mau đi học thuộc sách đi, coi chừng tiên sinh khảo sát ngươi."

"Ai, huynh sao lại giống với Mộ ca ca, liền biết thúc giục ta đọc sách, hai người khi còn nhỏ rõ ràng so với ta ham chơi hơn nhiều!" Phó Tế An ngoài miệng oán giận, ngoan ngoãn ngồi vào trước bàn của chính mình, cầm lấy sách rung đùi đắc ý bắt đầu học thuộc.

Mộ Chi Minh lại lần nữa chắp tay hành lễ, xoay người về thư viện, đi đến vị trí thư đồng, Phó Nghệ không chút nào thu liễm mà nhìn hắn, ý cười nghiền ngẫm.

Không bao lâu, các hoàng tử lục tục đi đến đông đủ, từ xa truyền tới tiếng trống bị gõ vang, Mộ Bác Nhân bắt đầu giảng bài.

Đã là tháng bảy, ve kêu ồn ào, thời tiết nóng nực oi bức, các hoàng tử chống đầu đọc sách choáng váng buồn ngủ, tới gần buổi trưa, Mộ Bác Nhân bỗng nhiên tiếng như chuông lớn, cao giọng một câu "Học mà không nghĩ thì không thông" dọa toàn bộ các hoàng tử đang ngủ gật tỉnh dậy.

Đúng lúc này, Hoàng Thượng mang theo ý cười chậm rãi mà đi vào thư viện, trên lưng các hoàng tử bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, vội vàng đứng lên, quỳ lạy hành đại lễ.

"Đều ngồi đi, trẫm thuận đường đến xem." Hoàng Thượng đôi tay để ở sau người, vui tươi hớn hở mà cười nói, "Yến Quốc Công vất vả."

Mộ Bác Nhân chắp tay thi lễ: "Ở chỗ này dạy các vị hoàng tử, tẫn trách nhiệm, có vất vả gì đáng nói, tạ Hoàng Thượng coi trọng."

"Mau bình thân." Hoàng Thượng nói xong nhìn quanh thư viện, trong chớp mắt ngừng ở trên người Phó Tế An cùng Mộ Chi Minh trong góc, bỗng nhiên, Hoàng Thượng phát giác cái gì, nhíu mày hỏi: "Khải nhi đâu?"

Mộ Bác Nhân đáp: "Thái Tử nói mấy ngày gần đây thân thể không khoẻ, đau đầu nhức óc, đã ba ngày không đến thư viện."

Hoàng Thượng cười lạnh một tiếng: "Phải không? Hắn sinh bệnh, trẫm cũng không biết? Đi thôi, từ từ đi đến Từ Nhân cung xem hắn. Yến Quốc Công, mấy ngày gần đây đang dạy cái gì? Có hài tử ngỗ nghịch tiên sinh hay không?"

"Đương nhiên không có." Mộ Bác Nhân liên tục xua tay, sau đó đem sách gần đây nhất các hoàng tử cùng niệm nói với Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng liên tục gật đầu, hiền từ hòa ái cười, cho tới khi, các hoàng tử không hẹn mà cùng đoán được hắn muốn nói cái gì.

Hoàng Thượng: "Trẫm khảo khảo bọn họ!"

Mộ Chi Minh phảng phất có thể nghe được tiếng rên rỉ kêu gào trong lòng của mỗi một vị hoàng tử.

Hoàng Thượng suy tư một lát: "Vậy liền viết " Vi Chính* " đi, viết xong giao cho trẫm sau đó liền có thể rời đi dùng cơm trưa, cùng đọc cùng viết, giao cho tiên sinh."

(《为政》 của Khổng Tử gồm 24 chương nói về Chính trị và đạo đức)

Các hoàng tử trong lòng buồn khổ thê lương bi ai, sôi nổi lấy ra giấy và bút mực, trong lúc nhất thời thư viện an tĩnh không một tiếng động.

Từ nhỏ Mộ Chi Minh đã học thuộc Tứ thư, viết cái này với hắn mà nói dễ như trở bàn tay, hắn sớm đã viết xong, nhưng không nghĩ mình đi đoạt nổi bật, cho nên không vội vã nộp, làm bộ còn viết.

Nhưng vào lúc này, Phó Nghệ cầm giấy Tuyên Thành đứng lên, dẫn tới chung quanh một mảnh cảm khái tán thưởng.

Hắn đem bài mình viết xong hai tay dâng lên Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tiếp nhận tùy tiện nhìn lướt qua liền đặt một bên, nhàn nhạt nói: "Ân, đi đi."

Phó Nghệ hành lễ, rời thư viện.

Lại sau một lúc lâu, Phó Tế An cũng đứng lên, Hoàng Thượng thấy hắn viết xong, mặt rồng vui vẻ, cười nói: "Tế An viết xong?"

"Thỉnh Phụ hoàng xem qua." Phó Tế An đem bài viết xong tiến lên.

"Hảo hảo hảo." Hoàng Thượng tiếp nhận, tỉ mỉ mà nhìn, cười nói, "Không tồi không tồi, ân? Bên này viết sai một chữ."

"A?" Phó Tế An hổ thẹn.

Hoàng Thượng cười đem chữ sai sửa lại cho Phó Tế An xem, sau đó từ ái mà sờ sờ đầu của hắn: "Ngươi tuổi còn nhỏ, đã nhanh chóng viết xong đến như thế, thực ưu tú, có muốn ban thưởng gì không?"

"Phụ hoàng nâng đỡ, nhi thần không thiếu cái gì." Phó Tế An nói.

"Không màng hơn thua, điểm này cùng mẫu phi ngươi thật giống, ngoan." Hoàng Thượng cười nói, "Được rồi, đi nghỉ tạm đi."

"Tạ phụ hoàng!" Phó Tế An hành lễ, quay đầu nhìn Mộ Chi Minh, kêu hắn mau chút viết xong, sau đó đi ra thư viện.

Mộ Chi Minh nhìn quanh một vòng, thấy mặt các hoàng tử khác toàn một bộ dáng sứt đầu mẻ trán, lường trước bọn họ không nhanh như vậy đã viết xong, vì thế không hề chờ lâu, đứng dậy đem viết bài viết giao cho Mộ Bác Nhân.

Ai ngờ Hoàng Thượng nói: "Đưa cho trẫm nhìn xem."

Mộ Chi Minh hơi giật mình, vội vàng hành lễ cúi người đem giấy Tuyên Thành trong đưa cho Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng tiếp nhận nhìn thoáng qua, cười nói: "Bộ dáng cùng quý phi có vài phần tương tự, không ngờ tới nét chữ viết thanh thoát nho nhỏ, cũng cùng quý phi giống nhau như đúc, được rồi, ngươi lui ra đi."

Mộ Chi Minh cúi người cáo lui, đi ra thư viện, quẹo vào hành lang chỗ gấp khúc, bỏ qua cảm giác ngoài ý muốn thấy Phó Nghệ đang cùng Phó Tế An ở hành lang nói chuyện phiếm.

"Mộ ca ca!" Phó Tế An thấy Mộ Chi Minh đi ra, hướng hắn vẫy tay, "Mau tới! Hoàng huynh nói muốn cùng ngươi nói chuyện!"

Mộ Chi Minh: "......"

CHƯƠNG 18 Lời này ẩn chứa nỗi đau đến tận xương

Mộ Chi Minh khắc chế cảm xúc, giả vờ bình tĩnh mà đi qua: "Ngũ hoàng tử có việc tìm ta?"

"Ân." Phó Nghệ cười gật gật đầu, lại không lập tức đề sự, quay đầu nói với Phó Tế An: "Ta muốn một mình nói chuyện, có được hay không ta dẫn hắn rời đi một hồi?"

Mộ Chi Minh vừa nghe lời này, máu khắp cơ thể chảy ngược, khắp đầu đều cảm thấy phiền muộn, hắn vội vàng mở miệng: "Thất lễ, ta cùng với Thất hoàng tử có hẹn trước, hắn muốn đi cưỡi ngựa bắn cung ở phố luyện võ, ta phải bồi hắn đi!"

"A?" Phó Tế An cười nói, "Không có việc gì a, ngươi lần sau lại bồi ta đi là được rồi, đương nhiên là chuyện của hoàng huynh càng quan trọng!"

Mộ Chi Minh: "......"

Phó! Tế! An! Ngươi một năm kế tiếp này đừng con mẹ nó muốn ngủ nướng!!!

Phó Nghệ cười cười: "Tại đây cảm tạ."

"Này có cái gì mà cảm tạ!" Phó Tế An cười vang nói, "Hoàng huynh ta đi cưỡi ngựa bắn cung ở phố luyện võ đây! Hẹn gặp lại!"

"Từ từ! Chờ......" Mộ Chi Minh muốn ngăn Phó Tế An lại, nhưng hắn phất tay chạy đi nhanh như chớp, chỉ chốc lát đã không thấy tăm hơi bóng người.

Trong lúc nhất thời, hành lang yên tĩnh nghe được cả tiếng ve chỉ còn hai người Mộ Chi Minh cùng Phó Nghệ.

Chuyện tới như thế, chỉ có thể ứng đối, Mộ Chi Minh không hề kinh hoảng, bình tĩnh tâm tình, hắn muốn nhìn xem, Phó Nghệ muốn chơi trò gì.

Sau giờ ngọ oi bức không gió, mặt trời chói chang như thiêu đốt, Phó Nghệ nhìn về phía Mộ Chi Minh, đôi mắt đạm nhiên, ý cười nhợt nhạt: " Mẫu thân ta hôm nay ở Phượng Nghi Cung bồi Quý Phi nương nương tán gẫu giải buồn, ngươi cùng ta đi tới Phượng Nghi Cung đi, đôi ta thuận tiện trò chuyện."

"Đi, không biết Ngũ hoàng tử có chuyện gì nói với ta?" Mộ Chi Minh hờ hững đáp lại.

"Vừa đi vừa nói đi." Phó Nghệ cười nhích người, hai người cùng nhau đi tới Phượng Nghi Cung.

Mộ Chi Minh ban đầu tưởng rằng Phó Nghệ sẽ lại tung ra một đống âm dương quái khí lý do thoái thác, nào biết hắn chỉ là nói chuyện phiếm, nói chuyện vui lúc còn nhỏ, nói về thơ ca văn phú, Mộ Chi Minh buồn bực Phó Nghệ đây là có ý gì, tới gần Phượng Nghi Cung, Phó Nghệ đột nhiên nói: "Cổ nhân có câu, là cố thánh nhân đối xử bình đẳng, Ly Chu ngươi cảm thấy trên đời này, thật sự có thánh nhân sao?"

Mộ Chi Minh hoang mang mà suy tư nên trả lời như thế nào, Phó Nghệ lẩm bẩm tự đáp: "Nhất định là không có, thế gian này chúng sinh muôn nghìn, tâm đều là trời, Ly Chu ngươi biết không? Mới vừa rồi viết bài kia, ta bảy tuổi là có thể một chữ không kém mà ngâm nga toàn bài, chính là......"

Phó Nghệ mỉm cười, biểu tình có chút cổ quái: "Hoàng Thượng chưa bao giờ khích lệ ta, mà Phó Tế An viết sai một chữ, Hoàng Thượng vẫn hỏi hắn muốn ban thưởng cái gì, buồn cười?" Dứt lời, hắn tùy ý cười hai tiếng.

Mộ Chi Minh lạnh nhạt nói: "Thế gian này, có không ngừng là sự quan tâm của Hoàng Thượng."

Phó Nghệ thu liễm biểu tình, có chút đáng sợ mà nhìn chằm chằm Mộ Chi Minh.

Mộ Chi Minh không chút nào sợ hãi: "Tế An cho ngươi tình nghĩa huynh đệ, chắc chắn hơn so với kim thạch, Quý Phi nương nương cho ngươi ân tình bảo hộ......"

"Quý Phi nương nương?" Phó Nghệ bỗng nhiên đánh gãy hắn nói, lại câu môi cười, tươi cười lạnh lẽo, "Ngươi biết ta cùng với Phó Tế An khác nhau lớn nhất ở đâu không? Mẫu thân ta địa vị ti tiện, mà ta bất quá chỉ là nghiệt chủng của Hoàng Thượng do một hồi say rượu mà thôi, nhưng Mộ Thanh Uyển không giống nhau......"

"Ngươi làm sao dám!" Mộ Chi Minh lạnh giọng quát lớn, "Hô thẳng tên Quý Phi nương nương !!"

"Có gì không dám?!" Phó Nghệ thanh âm lớn hơn nữa, ánh mắt tàn nhẫn giống như địa ngục quỷ quái, hắn một bước tới gần Mộ Chi Minh, một giây sau nhìn thấy cái gì đó đang đến ở phía sau nháy mắt biểu tình trở nên ôn nhu, đem hết thảy mọi thứ che giấu, ngay sau đó, âm thanh Quý Phi nương nương vui sướng từ nơi xa truyền đến: "Ai nha! Là Ly Chu cùng Nghệ nhi!"

Phó Nghệ cười hành lễ, Mộ Chi Minh biết lúc này không phải thời điểm dây dưa, nín thở hành lễ.

Quý Phi nương nương đến gần hai người, tươi cười tươi đẹp, phong hoa tuyệt đại: "Sao hai ngươi lại ở đây,Tế An đâu?"

"Hồi nương nương." Mộ Chi Minh nói, "Thất hoàng tử đi cưỡi ngựa bắn cung ở phố luyện võ."

"Như vậy a, vậy hắn không có lộc ăn, Ngự Thiện Phòng mới vừa tặng bánh in hạt mè ta thích nhất, ăn rất ngon! Đi đi đi!" Nói rồi Quý Phi nương nương nắm tay hai người, ý cười ngâm ngâm mà kéo hai người vào Phượng Nghi Cung.


~~o 0 o~~


Lúc này, Phó Tế An đi đến phố trải dài thảm có nơi mấy ngày cưỡi ngựa bắn cung, xa xa liền thấy một thiếu niên bạch y bên hông đeo ngọc bội màu son mã não đang đứng hóng gió ở trúc đình.

"Sư phụ!" Phó Tế An hô một tiếng, chạy nhanh tới, cung nhân đi theo lo lắng mà dặn dò: "Điện hạ, chậm một chút, cẩn thận té ngã."

Cố Hách Viêm đang thử độ căng của dây cung tiễn trong tay, nghe thấy tiếng gọi ngẩng đầu, đón nhận đi đến hành lễ: "Thất hoàng tử."

"Sư phụ người tới thật sớm." Phó Tế An cười vang nói.

Cái xưng hô này Cố Hách Viêm kỳ thật cảm thấy không thỏa đáng, nhưng Phó Tế An kiên trì kêu như thế, nói có hơi thở giang hồ, tâm sinh hướng tới, Cố Hách Viêm xưa nay không biết cãi cọ, liền cam chịu.

"Hôm nay dạy ngài như thế nào là bắn cung." Cố Hách Viêm đem cung trong tay đưa cho Phó Tế An.

Phó Tế An mặt khổ: "Sư phụ người cũng quá nghiêm trang, đôi ta liền bắt đầu luyện võ luôn sao? Người cùng ta hàn huyên hai ba câu không được sao?"

Cố Hách Viêm: "......Ngài muốn hàn huyên như thế nào?"

"Liền...... Liền......" Phó Tế An vỗ đầu nhỏ ậm ừ nửa ngày, cũng chưa nói ra cái nguyên cớ tới, thở dài một hơi, "Ai, nếu Mộ ca ca hôm nay cùng ta tới thì tốt rồi, hắn sẽ nói nhiều nhất!"

Cố Hách Viêm đôi mắt run lên, thần sắc nháy mắt từ đạm nhiên trở nên hoảng loạn, thanh âm đều hư hai phân: "Yến Quốc Công thế tử hôm nay muốn tới nơi này?"

Phó Tế An không nhận thấy được cảm xúc Cố Hách Viêm biến hóa, nói: "Vốn là muốn cùng ta tới, nhưng là Ngũ hoàng huynh có việc tìm hắn, hắn liền cùng hoàng huynh đi rồi."

Cố Hách Viêm cúi đầu rũ mắt, ánh mắt có chút ảm đạm, sau một lúc lâu, hắn không đầu không đuôi hỏi một câu phi thường lỗi thời: "Ngũ hoàng tử đối với Yến Quốc Công thế tử...... Được chứ?"

"Được chứ?" Phó Tế An hoang mang lặp lại, hắn lúc này mới mười tuổi, nào nghe hiểu được câu "Được chứ" này thực chất rất đau đớn, hắn cười nói: "Hảo a, kia đương nhiên tốt rồi, Ngũ hoàng huynh ta thích chơi cùng Mộ ca ca nhất, hai người bọn họ quan hệ tốt đến mức ta cũng có chút hâm mộ đi, khi còn nhỏ Ngũ hoàng huynh thường xuyên chọc Mộ ca ca, khiến hắn kêu chính mình "Nghệ ca ca", Mộ ca ca khi đó ngây ngốc, thế nhưng lại kêu thật! Sau đó Ngũ hoàng huynh mang theo thật nhiều bánh in hạt mè cho hắn, cũng không phân cho ta một ít, tức chết ta."

"Ân." Cố Hách Viêm lẳng lặng nghe, chờ Phó Tế An dong dài nói xong, run giọng nỉ non: "Vậy là tốt rồi."

"A?" Phó Tế An không nghe rõ.

"Thất hoàng tử, nên luyện cung, kéo cung trước." Hô hấp Cố Hách Viêm dịu lại, bắt đầu chỉ đạo Phó Tế An luyện cung bắn tên.



Đảo mắt tới tháng chín, tháng ngô đồng làm bạn với mưa mùa thu, thời tiết trở nên lạnh hơn.

Mộ Chi Minh mang thù thật sự không cho Phó Tế An ngủ nướng, mỗi ngày sáng sớm kiên trì không ngừng mà vào cung kêu hắn rời giường đọc sách, Phó Tế An mỗi ngày dậy sớm người đều choáng váng.

Ngày này, Mộ Chi Minh theo thường lệ đến Phượng Nghi Cung, đi vào điện gọi Phó Tế An.

Phó Tế An mắt trợn mắt, ôm đệm chăn bắt đầu gào: "Mộ ca ca! Hôm nay không phải ngày nghỉ ngơi sao? Thái phó cũng không vào cung, ngươi tới làm gì! Học đường không mở a!"

"Học đường không mở liền có thể lười biếng? Liền có thể không dậy sớm đọc sách?" Mộ Chi Minh cười xấu xa, "Tưởng bở."

Phó Tế An đáng thường hề hề trên giường lăn qua lộn lại mà kháng nghị, cuối cùng vẫn là bị Mộ Chi Minh kéo dậy, mạnh mẽ kéo tới thư phòng của Phượng Nghi Cung.

Phó Tế An khóc nháo một hồi, lấy sách đọc thuộc một hồi, cuối cùng vẫn là tâm tư ham chơi chiếm thượng phong, bỏ thư tiến đến bên người Mộ Chi Minh, đi tới bên chồng thư trong tầm tay kế bên hắn, nhìn hắn đang xem cái gì.

"Giang hồ cơ quan thuật? Kinh Thi Lễ Ký? Vật Cát Ngôn Ngữ?" Phó Tế An nói ra tên từng cuốn sách, cảm khái nói, "Mộ ca ca ngươi xem sách cũng quá tạp nham đi! Lung tung rối loạn."

Mộ Chi Minh nói: "Phân loại là là hứng thú, dựng thân, lập nghiệp, biệt phiên, nghiêm túc đọc sách chính ngươi đi."

"Ai nha, Mộ ca ca ngươi cho ta nghỉ ngơi một chút đi." Phó Tế An kêu rên, "Ta buổi chiều còn phải đi luyện vỗ!"

Mộ Chi Minh lật thư tịch trong tay, thuận miệng hỏi: "Dạy ngươi võ công là ai?"

Phó Tế An đáp: "Con trai của Cố tướng quân a!"

Mộ Chi Minh bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn về phía Phó Tế An: "Cố Hách Viêm?"

"Đúng đúng đúng!" Phó Tế An gật đầu như giã tỏi, mãn nhãn sùng bái, "Mộ ca ca ta nói cho ngươi biết, sư phụ ta quá lợi hại, hắn bắn cung, cưỡi ngựa, kiếm pháp, đao pháp, khinh công cái nào cũng giỏi !"

Mộ Chi Minh đột nhiên khép lại sách trong tay: "Ngươi sao lại không nói sớm cho ta biết là hắn!"

Phó Tế An gãi gãi đầu, không biết oán trách này từ đâu ra: "Ngươi cũng không hỏi ta mà!"

Mộ Chi Minh hai tròng mắt sáng ngời: "Ta buổi chiều cùng ngươi đi phố cưỡi ngựa bắn cung!"


CHƯƠNG 19 Ngươi thế nhưng kêu ta chạm vào ngươi

Sau giờ ngọ, hoàng cung phố cưỡi ngựa bắn cung, gần đây vào thu thường xuyên có mưa thu lãnh lẽo, hôm nay khó được có ánh mặt trời phá u ám, dừng ở trên người ấm áp hòa hợp.

Cố Hách Viêm một mình chờ trong đình trúc của phố cưỡi ngựa bắn cung, tay không nhàn rỗi, một cách cẩn thận mà bôi sáp cho dây cung, chợt nghe một tiếng gọi "Sư phụ", biết là Phó Tế An tới, ngẩng đầu đang muốn nghênh đón, lại nhìn thấy người kia ở bên Phó Tế An, tay đột nhiên run lên, bị dây cung bắn một chút, nổi lên vệt đỏ.

"Sư phụ!" Phó Tế An kêu lên chạy chậm lại đây, Mộ Chi Minh đi theo phía sau hắn, đi đến đình hóng gió, cười chắp tay thi lễ với Cố  Hách Viêm: "Cố huynh, lâu rồi không gặp."

"Thất hoàng tử." Cố Hách Viêm cúi đầu hành lễ, thanh âm nhàn nhạt, "...... Mộ huynh."

"Nghe nói phố cưỡi ngựa bắn cung ở hoàng cung phạm vi rộng lớn, giống như núi rừng, lại nghe nói sư phụ Thất hoàng tử, long câu thiếu niên, võ học bất phàm, nhịn không được đến đây mở mang tầm mắt, không biết có hay không quấy rầy, ảnh hưởng ngươi dạy võ ?" Mộ Chi Minh cười hàn huyên, thuận miệng khen ngợi Cố Hách Viêm.

Nào biết Cố Hách Viêm không cảm kích hờ hững mà trả lời: "Ân."

Mộ Chi Minh: "......"

Phó Tế An cũng không nghĩ tới Cố Hách Viêm sẽ đáp lại như thế, nghĩ sao nói vậy nói: "Sư phụ, người có nghe rõ Mộ ca ca nói không? Nơi nào làm phiền, rõ ràng không quấy rầy không ảnh hưởng đi."

Cố Hách Viêm bừng tỉnh phục hồi tinh thần lại, có chút ngốc lăng.

Mộ Chi Minh ngượng ngùng nói: "Là ta không thỉnh tự đến, đột ngột vô lễ, Cố huynh chớ trách, ta đây liền cáo từ."

"Không." Cố Hách Viêm nói, "Không phải." Hắn biểu tình có chút ảo não, trầm mặc một lát nói, "Là ta nói sai rồi...... Ta...... Không biết ngươi muốn tới......"

Những lời này, Mộ Chi Minh nghe được, vẫn cứ có chút ý tứ trách cứ, chọc đến hắn vâng vâng dạ dạ lại lần nữa xin lỗi.

"Hảo hảo, hiểu lầm, đều là hiểu lầm a." Phó Tế An hoà giải, "Sư phụ, Mộ ca ca nói hắn cũng muốn cùng người học bắn tên, hôm nay liền vất vả cho người, cùng nhau giáo giáo đi!"

"Ân, ta lại đi khố phòng binh lấy một cung tiễn khác tới." Cố Hách Viêm nói, xoay người đi.

"Sư phụ." Phó Tế An ngăn cản một chút, "Việc vụn vặt vặt vãnh này giao cho hoạn quan đi làm là được rồi!"

"Không có việc gì, ta đi một chút sẽ về." Cố Hách Viêm dứt lời, vội vàng đi khỏi đình trúc, đi đến nơi xa, hít sâu lại bật hơi, lặng lẽ kín đáo bỏ xuống đạo lý xấu, mới vừa rồi định hạ xuống tâm tư từ trước tới giờ.

Lúc này ở đình hóng gió, Mộ Chi Minh nghiêng đầu hỏi Phó Tế An: "Hắn ngày thường cùng ngươi nói chuyện, cũng lạnh nhạt như vậy ?"

Phó Tế An nghĩ nghĩ nói: "Sư phụ ngày thường tuy không có nhiều lời, nhưng sẽ không khiến người cảm thấy lạnh nhạt, có phải hay không hôm nay tâm tình không tốt."

Mộ Chi Minh thở dài, tâm tình trong lòng bỗng dưng cảm thấy buồn bực.

Không bao lâu, Cố Hách Viêm mang tới cung tiễn, hắn không có nhiều lời, đưa cung tiễn cho hai người, bắt đầu tận tâm tẫn trách mà dạy hai người kéo cung bắn tên.

"Nội chính trực, ngoại thể thẳng, đẩy cung là chủ, nắm cung là phụ." Cố Hách Viêm giáo võ cực kỳ nghiêm túc, Phó Tế An có sai lầm nào hắn lập tức không chút lưu tình chỉ điểm ra, thấy Phó Tế An dáng người bất chính, trực tiếp tiến lên mạnh mẽ ấn bã vai Phó Tế An, bẻ cho hắn chính xác.

Nghiêm sư xuất cao đồ, ngày thường Phó Tế An ham chơi được Cố Hách Viêm chỉ đạo, mắt nhìn thẳng, lưng đứng đến thẳng tắp, nửa điểm không dám lơi lỏng.

Mà một bên tư thế kéo cung của Mộ Chi Minh thực sự tựa như đùa giỡn......

Hắn kỳ thật khi còn nhỏ đã tập qua cưỡi ngựa bắn cung, nhưng biết chính mình đối với việc này cực kỳ ngu dốt, liền đem tinh lực đặt ở nơi khác, dần dà, võ học hoang phế, hiện giờ kéo cung cũng lao lực.

Phó Tế An thấy hắn cười: "Mộ ca ca, ngươi hảo ngốc a...... A! Đau đau đau, sư phụ a a a, thời điểm người bẻ bả vai ta nhẹ chút a, ta ưỡn ngực thu bụng!"

Đối mặt với câu nói đùa thiện ý, Mộ Chi Minh không thèm quan tâm, cười vang nói: "Nhân vô thập toàn con người không hoàn mỹ, ta vốn là không am hiểu cái này, Thất hoàng tử, nếu không đôi ta nhiều lần đối văn?"

Phó Tế An gào: "Không thể so!!!"

Ngày thường tập võ chính là tập võ, buồn tẻ nhạt nhẽo, hôm nay Mộ Chi Minh ở đây, phố cưỡi ngựa bắn cung thêm hai phần ý cười, thật là trời lạnh hảo thu.

Ước chừng sau nửa canh giờ tập võ, Phó Tế An phát giác Cố Hách Viêm vẫn luôn vây quanh đảo quanh mình, ném Mộ Chi Minh sang một bên, vì thế nói với hắn: "Sư phụ, ngươi đi giáo giáo Mộ ca ca đi, ta tự mình luyện tập." Cuối cùng, còn nhỏ tiếng nói thầm một câu, "Hôm nay là ta một hai phải mang Mộ ca ca tới, ngươi đừng sinh khí hắn, đừng không để ý tới hắn."

Nghe được "Sinh khí" cùng "Không để ý tới hắn" , Cố Hách Viêm ngập ngừng, tựa hồ muốn biện giải, nhưng mà lời nói đến bên miệng, chỉ có ba chữ: "...... Đã biết......"

Cố Hách Viêm quay đầu nhìn về phía Mộ Chi Minh, thấy hắn một mình một người, ở một bên yên lặng luyện bắn tên, kéo cung, buông tay, mũi tên nghiêng lệch rơi xuống đất.

Mộ Chi Minh cũng không nhụt chí, ý cười doanh doanh mà chạy chậm qua đi nhặt mũi tên về, lại kéo cung.

Cố Hách Viêm biết chính mình phải cùng hắn nói chuyện, rồi lại không biết phải nói cái gì chỉ quay đầu nhìn ngẩn ra, liền không dám tùy tiện tiến lên, lúc này, Phó Tế An lại bắn ra một mũi tên, vừa quay đầu, liền thấy Cố Hách Viêm nhíu mày đứng ở kia không nhúc nhích, Thất hoàng tử chuyển chuyển nhãn châu, nổi lên ý xấu, bất động thần sắc mà dịch một bước sang bên cạnh Cố Hách Viêm, đột nhiên đánh Cố Hách Viêm về phía Mộ Chi Minh!

Sau đó Phó Tế An té ngã cái mông bị quăng cho ngồi xổm xuống đất.

Cố Hách Viêm là người tập võ, hạ bàn (phần dưới thắt lưng) rất vững, Phó Tế An tuổi nhỏ xương nhẹ, nơi nào đâm cho hắn động, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, ngã trên mặt đất che lại mông kêu "Ai u ai u".

Sự việc phát sinh đột nhiên làm Mộ Chi Minh cùng Cố Hách Viêm hoảng sợ, vội tiến lên đỡ Phó Tế An, cách đó không xa vài tên cung nhân phụng dưỡng thấy, sắc mặt trắng bệch mà xông tới, vây quanh Phó Tế An, mồm năm miệng mười: "Điện hạ, không có việc gì chứ? Ai u, người ngã ở đâu nào?"

Mộ Chi Minh so với người khác bình tĩnh hơn một chút, ôm Phó Tế An đứng dậy, giúp hắn phủi đi cỏ cùng bùn đất dính trên xiêm y, cẩn thận kiểm tra một phen: "Bàn tay bị thương, đi Thái Y Viện đi."

Phó Tế An lúc này bỏ qua đau đớn, không quên mục đích chính mình tác quái, che lại mông nói: "Sư phụ, ta đi băng bó đây, một hồi lại trở về, ngươi trước dạy Mộ ca ca cung tiễn đi."

Cố Hách Viêm gật gật đầu: "Hảo."

Vì thế Phó Tế An bị cung nhân vây quanh đi đến Thái Y Viện, chỉ chốc lát, phố cưỡi ngựa bắn cung to như vậy, chỉ còn lại hai người Cố Hách Viêm và Mộ Chi Minh.

Ban ngày trời thu, chim nhạn bay về phía nam, yên tĩnh nghe chim tước kêu, Mộ Chi Minh nhìn cung tiễn trong tay, nghĩ thầm: Cố Hách Viêm mới vừa rồi vẫn luôn làm lơ chính mình, mà nay chỉ còn hai người, hắn nếu còn không để ý tới mình, thật sự có chút xấu hổ.

Ý niệm mới vừa hiện lên trong đầu Mộ Chi Minh, chợt nghe tiếng ở bên người: "Bắn cung, ta dạy cho ngươi."

Mộ Chi Minh mặt lộ vẻ vui mừng, vội ngẩng đầu lên, nhìn thẳng phía trước bia ngắm, nghiêm túc kéo cung.

Cố Hách Viêm: "Đừng buông tay, ổn định."

Mộ Chi Minh vội định trụ thân mình, không dám nhúc nhích nửa phần, Cố Hách Viêm nhìn hắn một cái: "Khuỷu tay nâng lên."

Mộ Chi Minh nghe vậy làm theo, Cố Hách Viêm: "Cao quá, quá cao, xuống, thấp một chút, lại quá thấp, nâng lên một chút, quá cao."

Chỉ huy như thế nửa ngày, Mộ Chi Minh cuối cùng cũng nâng khuỷu tay đến vị trí chính xác, đang nghĩ ngợi có phải có thể bắn tên hay không, lại nghe Cố Hách Viêm nói: "Hai chân tách ra một chút, đừng hướng về phía trước, nâng vai."

Mộ Chi Minh nghĩ thầm học như vậy cũng quá lao lực, vì thế thương lượng nói: "Cố huynh, ta tập võ ngu dốt, như thế quá phí miệng lưỡi ngươi, có thể làm phiền ngươi động động tay hay không?"

Cố Hách Viêm: "...... Động động tay?"

"Ân ân." Mộ Chi Minh gật gật đầu, "Giống như mới vừa rồi dạy Tế An vậy, ta chỗ nào không đúng, ngươi liền bẻ nơi đó, ta nhất định sẽ đem tư thế chính xác chặt chẽ ghi tạc trong lòng."

Cố Hách Viêm trầm mặc sau một lúc lâu, chậm rãi phun ra hai chữ.

"...... Chạm vào ngươi?"

CHƯƠNG 20 Nếu cho chạm vào vậy thì chạm

Cố Hách Viêm: "...... Chạm vào ngươi?"

Mộ Chi Minh cười nói: "Đúng vậy, làm sao vậy? Chẳng lẽ ở trong lòng ngươi, ta thể nhược khí hư bùn nhão không trét được lên tường, chạm vào không được sao?"

Cố Hách Viêm liếc mắt nhìn Mộ Chi Minh một cái: "Ta không có nghĩ như vậy."

"Không có vậy thì tốt, nếu có, ta nhất định sẽ tức giận." Mộ Chi Minh nửa nói giỡn nửa nghiêm túc nói, "Vậy liền làm phiền Cố huynh gõ gõ khối đầu gỗ ngu này, chỉ điểm một vài chỗ."

Nói xong, Mộ Chi Minh một lần nữa kéo cung, Cố Hách Viêm chần chờ một lát, tới gần Mộ Chi Minh, do dự mà duỗi tay đè lại bờ vai của hắn: "Lùi về chút."

Mộ Chi Minh vội vàng mượn lực hắn làm theo, Cố Hách Viêm lại nâng lên cánh tay hắn, dặn dò nói: "Vai khuỷu tay cánh tay hợp thành một đường." Đem tư thế kéo cung của Mộ Chi Minh điều chỉnh chính xác, Cố Hách Viêm lập tức lui một bước: "Nhìn thẳng phía trước, Buông tay."

Thấy Cố Hách Viêm kháng cự thân cận cùng mình như vậy, Mộ Chi Minh trong lòng có chút hụt hẫng, suy nghĩ lại, chính mình là tới luyện cung, hà tất phải miên man suy nghĩ, thật là không nên, vì thế nín thở tĩnh tâm buông tay, mũi tên không hề nghiêng lệch, thẳng tắp vút qua không khí, nhưng bởi vì không có nhắm đích, nên không trúng hồng tâm giữa bia ngắm.

Mộ Chi Minh thở ra, có chút mất mát, bên tai truyền đến một tiếng an ủi, Cố Hách Viêm nói: "Tư thế chính xác, luyện luyện thêm. "

"Hảo." Mộ Chi Minh cảm kích mà cười nói, một lần nữa kéo cung bắn tên.

Nhưng hắn thật sự không am hiểu cung tiễn, vô luận nỗ lực như thế nào, bắn ra mũi tên cũng không thể bắng trúng bia ngắm bằng rơm rạ, luyện bắn cung vốn yêu cầu chính là sự tĩnh tâm, Mộ Chi Minh càng thêm nhụt chí, cũng càng thêm nóng nảy, căn bản luyện không tốt.

Đảo mắt đã tới hoàng hôn, Mộ Chi Minh một mũi tên cũng không trúng, hắn tức giận mà lần nữa cài tên, nghe thấy Cố Hách Viêm nói: "Canh giờ không còn sớm, đến lúc phải đi."

Mộ Chi Minh động tác dừng lại, buông tay bắn tên, cung tiễn bay ra, như cũ không trúng.

Cố Hách Viêm nhìn hắn một cái nói: "Về sau luyện, sẽ trúng."

Mộ Chi Minh buông cung tiễn, xoa bả vai, hắn không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên bất đắc dĩ mà cười cười, nhẹ giọng nói: "Có một số việc, không phải nỗ lực liền hữu dụng."

Đạo lý này, là Mộ Chi Minh đổ máu với nước mắt mới hiểu được.

Tuy rằng kiếp này bình yên an ổn, nhưng Mộ Chi Minh thường xuyên thấy ác mộng, mơ thấy máu tươi đầm đìa, bi thương đau khổ không thấu của kiếp trước.

Mộ gia bị người hãm hại, phủ đệ thì sụp đổ, hắn không nỗ lực sao? Không dùng hết toàn lực đi cứu lại sao?

Hắn có, nhưng mà hữu dụng sao?

Vô dụng.

Hắn trơ mắt nhìn cha mẹ, Thải Vi, Hạc Âm, Quý Phi nương nương, Tế An một người lại tiếp một người thống khổ chết thảm, trải qua một lần lại một lần sinh ly tử biệt, để lại cho hắn chỉ có bất lực cùng tuyệt vọng.

Mỗi khi nhớ lại kiếp trước, tâm Mộ Chi Minh đều như đao cắt, cả người rét run, hắn hít sâu một hơi, tĩnh tâm hoãn thần, chính lúc này, Cố Hách Viêm thanh âm đột nhiên vang lên: "Kéo cung."

"Cái gì?" Mộ Chi Minh không nghe rõ, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Hách Viêm.

"Kéo cung." Cố Hách Viêm kiên nhẫn mà lặp lại một lần.

Mộ Chi Minh vội vàng làm theo, đang lúc thời điểm hắn hoang mang khó hiểu, Cố Hách Viêm tiến lên một bước đứng ở bên cạnh người hắn, duỗi tay ôm vòng lấy Mộ Chi Minh.

Bàn tay ấm áp dày rộng phủ lên đôi tay Mộ Chi Minh, mang theo hắn kéo dây khai cung, dẫn hắn nhắm ngay hồng tâm bia ngắm, không gian khoảng cách giữa 2 người cực gần, hơi thể Cố Hách Viêm ấm áp tựa như nhào vào bên tai Mộ Chi Minh, Mộ Chi Minh cảm thấy chính mình chỉ cần hơi hơi lui một chút, là có thể dựa vào ngực của hắn.

"Thả lỏng, nhìn phía trước." Cố Hách Viêm thanh âm vang lên, có chút nghẹn, cũng có chút run.

Mộ Chi Minh vội hít sâu hai hơi, nín thở tập trung tinh thần nhìn chằm chằm phía trước xem.

"Ta nói buông, ngươi liền buông tay." Cố Hách Viêm nói.

"Hảo." Mộ Chi Minh gật gật đầu.

Cùng với một tiếng "Buông" dứt khoát, mũi tên nhọn rời cung gào thét phá không gian, trúng ngay hồng tâm.

Mộ Chi Minh sửng sốt một chút, lúc này, Cố Hách Viêm đã buông Mộ Chi Minh ra, lui ra phía sau hai bước, Mộ Chi Minh phục hồi tinh thần lại, lập tức vui sướng mà kêu: "Trúng rồi!"

"Ân, cho nên ngươi có thể." Cố Hách Viêm nghiêm túc nói.

Cố Hách Viêm ngữ khí lạnh nhạt rõ ràng cùng ngày xưa giống nhau, nhưng có một chút xua tan hàn ý bất lực Mộ Chi Minh mới vừa nhớ tới, khiến cho ngực hắn ấm áp hòa hợp như ánh sáng mặt trời.

Mộ Chi Minh cảm kích ôm quyền, cong mắt cười nói: "Cổ nhân có câu, minh sư chi ân, thành quá thiên địa, như thế, ta cũng nên kêu ngươi một tiếng sư phụ a, đa tạ sư phụ chỉ điểm!"

Cố Hách Viêm sửng sốt một chút, giống như bị dọa, cúi đầu không tiếp lời nói này, chỉ nói: "......Đến lúc phải đi."

"Hảo!" Hiện giờ Mộ Chi Minh đã không quá để ý Cố Hách Viêm lạnh nhạt, hắn nguyện ý phản ứng lại với mình, đó là may mắn, dù cho không muốn, ân tình của Cố Hách Viêm, Mộ Chi Minh cũng không chấp nhận được việc xa cách từ mặt với hắn.

Hai người đang chuẩn bị rời phố cưỡi ngựa bắn cung, đột nhiên nhớ tới Phó Tế An đi Thái Y Viện băng bó bàn tay sau đó vẫn chưa về.

Cố Hách Viêm còn muốn đi tìm Thất hoàng tử, hành lễ sau đó lại rời cung, Mộ Chi Minh xua xua tay: "Không cần lao tâm như thế, hắn định là trốn nơi nào lười biếng đi chơi, ta đi tìm hắn, Cố huynh ngươi cứ yên tâm rời đi đi."

Sau khi hai người từ biệt, Mộ Chi Minh ở Phượng Nghi Cung tìm được Phó Tề An đang ở cùng cung nhân vui cười đùa giỡn ăn điểm tâm, Mộ Chi Minh trực tiếp tiến lên nhéo lỗ tai véo mặt, đâu thèm coi hắn có phải hoàng tử.

"A!!!" Phó Tế An kêu thảm thiết, "Mộ ca ca, ta sai rồi!"

Mộ Chi Minh đôi mắt híp lại, cười giống như hồ ly giảo hoạt: "Sai rồi? Không có đi, điểm tâm ăn thật ngon a, khắc gỗ chơi thật vui a, tán phiếm nhiều thú vị a, có phải hay không?"

Phó Tế An sợ nhất hắn âm trắc trắc như vậy mà nói nói mát, đầu lắc thành trống bỏi: "Ăn không ngon, chơi không vui, không thú vị, Mộ ca ca, ngươi tạm tha ta lần này đi!"

"Được a." Mộ Chi Minh chậm rì rì mà nói.

"Ân?!" Phó Tế An không thể tin được vào lỗ tai của chính mình, đôi mắt trừng như chuông đồng, Mộ Chi Minh nào có dễ nói chuyện như vậy!

"Tha ngươi có thể." Mộ Chi Minh cười nói, "Bất quá lần sau luyện võ, ngươi còn phải mang ta cùng đi."

"Không thành vấn đề!" Phó Tế An liên tục gật đầu.

Mộ Chi Minh gợi lên khóe miệng cười cười, đôi mắt có chút thực hiện được thích ý.

Đảo mắt 5 ngày sau, lá vàng khô héo, cỏ cây hiu quạnh, thời tiết càng thêm lạnh, Mộ Chi Minh chịu hàn khí sáng sớm, sớm vào cung túm Phó Tế An rời giường đọc sách.

Phó Tế An kêu rên một trận, nhận mệnh đứng dậy, Mộ Chi Minh có chút chờ mong hỏi hắn: "Hành trình hôm nay chính là buổi sáng đi nam thư viện, buổi chiều đi phố cưỡi ngựa bắn cung?"

Phó Tế An duỗi người, dụi dụi mắt: "Mộ ca ca, hôm nay buổi chiều tạm nghỉ."

"Ngươi lại lười biếng?" Mộ Chi Minh gập ngón tay, nhẹ gõ lên đầu hắn.

Phó Tế An ôm đầu biện giải: "Mới không phải! Là sư phụ không nhàn rỗi tiến cung dạy ta, mới không phải ta lười biếng!"

Mộ Chi Minh sửng sốt: "Hắn vì sao không nhàn rỗi?"

"Mộ ca ca ngươi không biết sao?" Phó Tế An nói, "Tây Bắc biên cương có chiến sự khẩn cấp, Tây Nhung tộc cử binh tới xâm phạm, phóng hỏa liên miên, chiến báo ngày đi nghìn dặm đưa đến kinh, phụ hoàng ta suốt đêm triệu Cố tướng quân vào cung, thương lượng một phen sau, mệnh hắn tức khắc dẫn dắt Dung Diễm Quân đi trước Tây Bắc, hôm nay liền xuất phát, sư phụ đi tiễn đưa Cố tướng quân!"

Mộ Chi Minh đầu tiên là sửng sốt, đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt bỗng dưng trở nên trắng bệch, máu cả người lạnh lẽo, bật thốt lên một câu: "Cố tướng quân không thể đi!"

"Mộ ca ca, ngươi nói cái gì vậy?" Phó Tế An nghi hoặc, "Cố tướng quân không đi, còn có ai có thể đi ?"

Mộ Chi Minh lập tức thất thần, ngập ngừng sau một lúc lâu, thế nhưng nói không nên lời một câu nói.


Tổ miếu từ đường Cố gia, hương khói khói nhẹ lượn lờ, bài vị viền vàng màu son túc mục im lặng không nói, đồng thời Cố Mâu ngước nhìn từ đường quỳ lạy, tướng quân người mặc hộ tâm bạc kính khôi giáp, đối với mấy chục khối linh bài dập đầu ba cái, sau đó ánh mắt kiên định mà đứng lên, vừa quay đầu, thấy Cố Hách Viêm đứng ở cửa.

Bạch y thiếu niên đứng ở kia, ánh sáng ban ngày dừng ở phía sau hắn, hắn tựa như một tượng đá lặng im, một cái chớp mắt, Cố Mâu hoảng hốt xuất thần, trong lòng hoang mang: Nhi tử hắn, khi nào đã lớn như vậy?

Trầm mặc một lúc, Cố Hách Viêm chậm rãi mở miệng, hắn gằn từng chữ một, dường như vì nói những lời này, hao hết cả người sức lực.

"Phụ thân, nếu chuyến này, vừa đi không trở về, có hối hận không?"

Lời này vừa nói ra, thiên địa lặng im.

Cố Mâu nhìn Cố Hách Viêm, phía sau hắn là liệt tổ liệt tông Cố gia khắc hai chữ "Trung Nghĩa" vào máu hơn trăm năm nay, một lòng trung thành, coi chết trận là vinh quang, dùng hết cả đời chiếu cố bảo vệ đất nước

Cố Mâu cười cười, trả lời.

"Không hối hận."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro