Chương 161 - 165

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 161 Hắn tức giận đến ăn không ngon

Thời điểm Cố Hách Viêm nói những lời này, Mộ Chi Minh còn đang vui mừng nhảy nhót vì hắn có thể không thầy dạy cũng hiểu mà sử dụng nỏ săn nhật nguyệt, cho nên khi Cố Hách Viêm mới nói xong, ý cười của hắn đều không kịp thu liễm, trực tiếp cương ở trên mặt.

Chiều hôm buông xuống, sắc trời dần dần tối đen, đình viện to như vậy trừ bỏ bọn họ không có người khác, hai người đều không nói, an tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng gió vỗ lá cây long não xào xạc.

Mộ Chi Minh hơn nửa ngày mới phục hồi tinh thần, nhìn về phía Cố Hách Viêm, thì thầm mà nói: “Tình hình chiến sự?”

“Ân.” Cố Hách Viêm gật gật đầu, “Triều đình chặn được mật lệnh Tây Nhung tộc, đang chiêu binh mãi mã, ý đồ cử binh xâm lược Đại Tấn, cướp đoạt thành trấn, hiện giờ đang mùa xuân hạ chí, thảo nguyên Tây Bắc lương đủ mã phì, xác thật là thời cơ tốt bọn họ phát binh.”

Hắn khó được nói nhiều lời như vậy, nhưng Mộ Chi Minh lại nghe đến hoảng hốt, chân mày hắn hơi chau lại, hơn nửa ngày mới mở miệng: “Ngày mai liền đi?”

Cố Hách Viêm: “Đi Lạc Đô đại doanh trước, sau khi chỉnh đốn quân ngũ tức khắc xuất phát.”

Mộ Chi Minh: “Tây Bắc biên cương?”

Cố Hách Viêm: “Đúng vậy.”

Mộ Chi Minh: “Vậy…… Vậy ngươi…… Ngươi…… Ta……”

Hắn ấp úng nói một hồi không rõ nguyên do, lại an tĩnh lại, ngậm miệng không nói.

Ly biệt tới quá đột nhiên, Mộ Chi Minh không có chuẩn bị bất luận tâm lý gì.

Lúc trước, một từ "Cố tướng quân" đối với Mộ Chi Minh mà nói, chỉ là cái xưng hô, cái xưng hô này có lẽ còn mang theo không rõ ràng vinh quang cùng quyền thế.

Nhưng tại một khắc này, cái từ này, đột nhiên biến thành đao cùn một phen đâm vào ngực Mộ Chi Minh, không cần nói ra chỉ là suy nghĩ một chút, cũng làm nội tâm Mộ Chi Minh cảm thấy đau.

“Cần thiết ngày mai đi sao?” Có lẽ là không cam lòng, có lẽ là vì xác nhận, Mộ Chi Minh đem vấn đề này lặp lại một lần nữa.

“Đúng vậy.” Cố Hách Viêm không hỏi hắn vì sao hỏi lại lần nữa, nghiêm túc trả lời.

Mộ Chi Minh nhíu mày, cúi đầu lẩm bẩm: “Này không khỏi cũng quá hấp tấp vội vàng.”

Cố Hách Viêm: “Chiến sự vô thường, cần nhanh chóng chuẩn bị.”

Mộ Chi Minh cúi đầu trầm mặc một lát, dạo bước đến trước mặt Cố Hách Viêm, bỗng nhiên duỗi tay ôm lấy hắn. Hai tay Mộ Chi Minh ôm rất chặt, cả người cơ hồ chôn ở trong lòng ngực Cố Hách Viêm, đôi tay nắm chặt lấy xiêm y phía sau hắn, làm Cố Hách Viêm không thể động đậy, Mộ Chi Minh thanh âm rầu rĩ: “Ta còn chưa có nhớ lại chuyện trước kia, ngươi muốn đi, ngươi đi rồi về sau, ta liền càng không thể nhớ lại.”

Cố Hách Viêm không nói gì, tay trái hắn vòng lấy Mộ Chi Minh, trấn an mà vỗ nhẹ phía sau lưng Mộ Chi Minh.

“Ngươi có thể nói với ta chuyện chúng ta trước kia khi ở chung hay không?” Mộ Chi Minh nói, “Ta muốn nghe.”

Cố Hách Viêm gật gật đầu: “Hảo.”

Vì thế đêm đó ngân hà trong mộng, mặt trăng trong trẻo treo lơ lửng giữa bầu trời, Mộ Chi Minh nằm ở trên khuỷu tay Cố Hách Viêm, an an tĩnh tĩnh mà nghe hắn từ khi rơi xuống nước cứu giúp cho đến đêm trước đại hôn.

Mộ Chi Minh nghĩ ngày mai nên như thế nào cùng Cố Hách Viêm từ biệt, dần dần tiến vào mộng đẹp.

Mộ Chi Minh trăm triệu không nghĩ tới chính là, Cố Hách Viêm thế nhưng lừa hắn.

Cố Hách Viêm nói mình ngày mai mới đi, nhưng Mộ Chi Minh ngủ một giấc dậy, Cố Hách Viêm đã rời đi kinh thành, một câu cũng không lưu lại.

Trừ bỏ đem theo nỏ săn nhật nguyệt Mộ Chi Minh nhờ Thiên Cơ Các tu sửa, Cố Hách Viêm cái gì cũng không mang.

Đó là một lần duy nhất Cố Hách Viêm lừa gạt Mộ Chi Minh.

Cũng là một lần duy nhất Mộ Chi Minh giận Cố Hách Viêm.

Mộ Chi Minh tức giận không quan tâm mà cưỡi ngựa thẳng đến Lạc Đô đại doanh, lại bị tướng sĩ Lạc Đô đại doanh báo cho Cố Hách Viêm đã suốt đêm khởi hành đi Tây Bắc trước, Lạc Đô đại doanh Dung Diễm Quân được Vệ Lăng Vân lãnh binh, lúc sau chạy tới biên cương, cũng đã đóng quân hội họp với Dung Diễm Quân ở kia.

Sau khi Mộ Chi Minh quay về Mộ phủ, tức giận đến mức hai ngày không ăn cơm, ngay cả sau khi ăn bánh hoa quế ở Tễ Nguyệt trai, hắn đều cảm thấy vị như nhai sáp.

Văn Hạc Âm tới khuyên: “Thiếu gia, người đừng trách Cố tướng quân đi không từ biệt, ta nghĩ hắn chỉ là không biết nên từ biệt với người như thế nào, rốt cuộc đây vẫn là lần đầu tiên hắn lên chiến trường sau khi hai người đại hôn, thiếu gia, người không nhớ rõ chuyện trước kia, chỉ cùng tướng quân thân cận không đến một tháng đã không nỡ như vậy. Tướng quân đối với người tình thâm mấy năm, cùng người ly biệt, hắn khổ sở rất nhiều a.”

Mộ Chi Minh không lên tiếng, hồi lâu mới nhẹ giọng mở miệng: “A Âm ta đói bụng, ngươi đi sau bếp nhìn xem có cái gì ăn, lấy một ít cho ta.”

“Hảo.” Văn Hạc Âm vội vàng đi.

-

Cố Hách Viêm rời kinh không đến năm ngày, Tây Nhung tộc quả thực cử binh tới chiếm, biên cương gió lửa hừng hực bốc cháy, máu bắn lên áo giáp, chiến đấu thập phần kịch liệt.

Cố Hách Viêm không phụ sự mong đợi của mọi người, lãnh đạo Dung Diễm Quân chặn hai mươi vạn thiết kỵ Tây Nhung tộc ở ngoài biên cương, khiến bọn hắn căn bản vô pháp bước một tấc vào ranh giới Đại Tấn.

Nhưng Tây Nhung tộc lần này tựa hồ là có chuẩn bị mà đến, không vội cường công, mà thường thường lại đột nhiên tấn công một lần, đánh không lại liền rút về đi nghỉ ngơi dưỡng sức, dần dần hao mòn kiên nhẫn cùng khí thế của Dung Diễm Quân.

Hai quân nhất thời thành thế giằng co.

Ngày năm tháng năm, ngày tiết Đoan Dương, Mộ Chi Minh nhận được thư nhà Cố Hách Viêm ở xa ngàn dặm tự tay viết.

Hắn nhận được thư nhà khi đang cầm dao khắc gỗ, muốn đem một khối gỗ đàn hương đỏ tốt nhất điêu khắc thành một tấm bùa hộ mệnh, Văn Hạc Âm vào nhà nói một tiếng "Cố tướng quân gửi thư", tay Mộ Chi Minh run lên, dao cắt trúng đầu ngón tay, hạt máu đỏ thắm lăn xuống trên đầu gỗ.

Văn Hạc Âm: “Ai nha!!!”

Mộ Chi Minh tập mãi thành thói quen, dùng miệng ngậm lấy ngón tay, hàm hàm hồ hồ mà nói: “Thư ở đâu? Mau cho ta xem.”

Văn Hạc Âm: “Thiếu gia người vẫn nên băng bó ngón tay trước đi.”

Mộ Chi Minh gật gật đầu, thành thạo mà lấy ra một cái lọ sứ trắng, đổ thuốc bột bên trong lên ngón tay, lại dùng băng gạc băng bó quấn chặt, có thể thấy được trên ngón tay hắn bọc đầy băng gạc, cơ hồ không thấy được một chỗ nào tốt.

Văn Hạc Âm: “Thiếu gia, bùa hộ mệnh này người cũng đã khắc lại năm sáu khối, như thế nào còn khắc a?”

Mộ Chi Minh: “Không khắc tốt, đều không hài lòng.”

Văn Hạc Âm: “Hảo đi.”

Mộ Chi Minh duỗi tay: “Thư đâu?”

Văn Hạc Âm vội đem thư đưa cho Mộ Chi Minh.

Mộ Chi Minh mở ra, nhìn từng câu từng chữ, lặp đi lặp lại, tỉ mỉ, lặp đi lặp lại xem.

Chữ viết đầy giấy, nhìn tới nhìn lui chỉ có bốn chữ, tưởng niệm đoạn trường.

-

Mà vào ngày này doanh trướng chủ soái của quân doanh biên cương Tây Bắc, sáu vị đại tướng Dung Diễm Quân đang cùng Cố Hách Viêm thắp đèn thảo luận về tình hình chiến sự gần đây.

“Tiếp tục kéo dài như vậy đối với chúng ta rất bất lợi.” Đại tướng tiên phong Dung Diễm Quân đứng ở trước tấm bản đồ quân sự da dê được treo lên, đối với tình hình chiến đấu trước mắt phân tích từng cái, “Quân doanh chúng ta cách quá xa thành trấn gần nhất có lương thực dự trữ, vận chuyển chẳng những không kịp tiêu hao, hơn nữa đường xá xa xôi sẽ bị kỵ binh quân địch phục kích, kéo dài như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ vì quân lương không đủ mà lấy trứng chọi đá.”

Một đại tướng Dung Diễm Quân nói: "Vậy rút lui vài dặm về hướng thành trấn, như thế nào?”

Một đại tướng Dung Diễm Quân khác nói: “Không được, nếu rút lui, quân địch nhất định truy kích, đến lúc đó một mảnh ranh giới cũng giữ không nổi.”

Trong lúc nhất thời mọi người đều gặp khó khăn.

Đúng là lúc này, tóc trắng xoá Vệ Lăng Vân tướng quân nói: “Nếu không thể lui, chúng ta liền đánh ra đi, một tháng qua, Tây Nhung tộc không ngừng quấy nhiễu, nhưng vừa thấy chúng ta toàn lực ứng chiến, liền lập tức triệt binh, làm chúng ta giống như nắm tay đánh bông, ngược lại là trúng chiêu bọn họ, không bằng chúng ta chủ động xuất kích, vượt qua biên cương, đánh thẳng tới quân doanh bọn họ.”

Cố Hách Viêm ngẩng đầu nhìn hắn: “Doanh trại địch hai mươi vạn thiết kỵ, như thế, thực sự mạo hiểm.”

Vệ Lăng Vân: “Nhưng đáng giá thử một lần.”

Cuối cùng thương nghị, hầu hết đại tướng Dung Diễm Quân đồng ý kế sách chủ động xuất kích, mưu kế bí mật định ra.

Trung tuần tháng 5, Vệ Lăng Vân lãnh mười vạn binh thâm nhập vào trong quân địch, Cố Hách Viêm lãnh một vạn Phiêu Kị đánh lén từ mặt bên, ý đồ đánh Tây Nhung tộc trở tay không kịp.

Nhưng mà khiến cho bọn họ như thế nào cũng không nghĩ tới chính là, Tây Nhung tộc thế nhưng đối với hành động của bọn họ rõ như lòng bàn tay!

Hai mươi vạn đại quân Tây Nhung tộc chia làm ba đội.

Một đội chỉ có một vạn người hấp dẫn Vệ Lăng Vân lãnh đại quân Dung Diễm, khiến cho bọn họ nghĩ lầm hai mươi vạn quân Tây Nhung đều ở quân doanh ứng chiến.

Một đội bảy vạn thiết kỵ đi bọc đánh vây đổ Cố Hách Viêm lãnh ba vạn Phiêu Kị.

Còn lại mười hai vạn trực tiếp vòng ra sau, tấn công quân doanh cơ hồ không có Dung Diễm Quân.

Chờ đến khi Vệ Lăng Vân phản ứng lại hắn bị lừa đã không kịp, quân doanh thất thủ. Cố Hách Viêm lãnh ba vạn Phiêu Kị không tin tức, Cố Hách Viêm sinh tử không rõ, mà giữa mười vạn tướng sĩ Dung Diễm Quân cùng Đại Tấn có mười chín vạn tướng sĩ Tây Nhung tộc.

Biên cương Đại Tấn tràn ngập nguy cơ.

Chương 162 Đồ vật vẫn luôn muốn

Sau khi chiến báo bại đưa đến kinh thành cách tám trăm dặm, khiến triều dã khiếp sợ.

Tây Nhung tộc lần này thế tới rào rạt, nếu bọn họ thật sự công phá phòng tuyến Dung Diễm Quân, thiết kỵ thẳng đến kinh thành là có khả năng.

Hoàng Thượng khẩn cấp triệu đại thần thương nghị, nhằm hình dung kết quả xấu nhất cùng biện pháp đối phó, cuối cùng truyền tin cho Ngụy Bác tiết độ sứ, yêu cầu bọn họ hỗ trợ giúp Dung Diễm Quân một tay.

Bất quá, trong cái rủi có cái may, sau khi Vệ Lăng Vân phát giác mưu kế quân địch, không hoảng loạn, ngược lại chiếm lĩnh quân doanh Tây Nhung tộc, cũng sử dụng lương thảo của bọn họ nuôi quân mã, lại truy kích Tây Nhung tộc, dây dưa, khiến cho bọn họ tuy có thể đánh thẳng đến trước thành trì Đại Tấn, nhưng do ốc còn không mang nổi mình ốc, căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trong lúc nhất thời thắng bại khó định.

Nhưng người sáng suốt đều biết, Dung Diễm Quân có xu hướng suy sụp tinh thần.

Bởi vì Cố Hách Viêm mất tích không rõ.

Nghe đồn hắn lãnh ba vạn Phiêu Kị đột phá vòng vây rất chặt của Tây Nhung tộc, chạy ra khỏi hiểm cảnh.

Cũng nghe đồn hắn cùng ba vạn tướng sĩ toàn chết ở dưới mũi tên của Tây Nhung tộc, không có chạy thoát khỏi bẫy rập.

Vô luận như thế nào, hắn cũng không hội hợp với đại quân Dung Diễm, mấy chục ngày không có tin tức.

Một tháng sau, có người tìm được một khối thi thể bộ mặt hoàn toàn bị thay đổi ở trên chiến trường ngày đó, thi thể mặc áo giáp bạc của Cố Hách Viêm, bên người còn đeo ngân bài mạ vàng khắc Vũ Lâm tướng quân……

Mười ngày sau, một phong chiến báo từ biên cương truyền tới kinh thành, trước nửa ngày khi phong chiến báo trình ở trước mắt Hoàng Thượng, Phó Nghệ biết trước những việc được viết trong chiến báo.

Phó Nghệ kinh ngạc: “Việc này thật sự?”

Ám hầu nói: “Quân doanh Dung Diễm Quân toàn mặc đồ tang bảy ngày.”

Phó Nghệ trầm mặc một lát, nhàn nhạt nói: “Là thời điểm rối loạn.”

Hôm sau, Túc Vương Phó Nghệ chủ động xin ra trận, nguyện ý tiếp nhận Nam Cảnh quân hiện giờ không chủ soái, đóng quân ở Tây Bắc kinh thành, nếu kế tiếp Dung Diễm Quân thật sự bại lui, tổn thất thành trì, hắn sẽ lập tức lãnh binh nghênh chiến, bảo vệ hoàng đô.

Đao kiếm không có mắt, Phó Nghệ thân là hoàng tử, lại nguyện ý vì bá tánh cùng lãnh thổ Đại Tấn chinh chiến sa trường, do tin tức chiến bại đau đầu không thôi Hoàng Thượng rất là cảm động, vẫn chưa nghĩ nhiều, lập tức giao binh phù Nam Cảnh quân cho Phó Nghệ, kêu hắn đi chỉnh đốn đội quân Nam Cảnh.

Mà hôm nay, Hiền vương Phó Tế An mới từ hoàng cung trở về Hiền vương phủ, có nô bộc vội vàng tới báo: “Hiền vương điện hạ, Tuyên Ninh hầu lại tới nữa.”

Hiền vương nhớ tới hôm nay ở Tuyên Chính Điện, Hoàng Thượng lo lắng dân tâm dao động sẽ tạo thành khủng hoảng khắp thành, vì thế giấu kín tin tức về cái chết của Cố Hách Viêm, chỉ thông báo cho vài võ tướng biết chuyện, không khỏi thở dài thật dài.

Hắn bước nhanh đến thiên thính, thấy Mộ Chi Minh ở kia đi qua đi lại, biểu tình nôn nóng.

Thấy Phó Tế An tới, Mộ Chi Minh thậm chí không thèm để ý đến việc hành lễ, sốt sắng liên thanh đặt câu hỏi: “Tế An, nghe nói hôm nay có chiến báo truyền đến hoàng cung, ngươi biết trên chiến báo viết cái gì sao? Tình huống biên cương hiện giờ ra sao?”

Hắn tuy hỏi chiến sự biên cương, đối với Cố Hách Viêm nhắc cũng chưa nhắc, nhưng Phó Tế An sao không biết hắn chân chính muốn hỏi là cái gì.

Nhưng hiện tại Phó Tế An chỉ có thể giả vờ không biết.

Phó Tế An: “Nói là chiến sự căng thẳng, hai quân giằng co không xong.”

Mộ Chi Minh nín thở chờ đợi lời tiếp theo của Phó Tế An, nhưng Phó Tế An nói xong hai câu này, im lặng không nói gì.

Mộ Chi Minh chỉ phải nói rõ ràng việc chính mình muốn hỏi: “Có nhắc tới Cố tướng quân không? Hắn có khỏe không?”

Hai tay buông xuống bên cạnh người Phó Tế An không dễ phát hiện mà nắm chặt quyền, bốn ngón bất an mà ấn  khớp xương ngón cái, hắn do dự hồi lâu, vẫn nói không nên lời: “Không có đề cập tới Cố tướng quân.”

Nghe lời này, Mộ Chi Minh thở phào nhẹ nhõm.

Không có nói đến chứng minh không cần đề cập, cũng đã nói lên hết thảy như thường, ngược lại là cái tin tức tốt.

“Cảm ơn, quấy rầy nhiều, đi trước cáo từ.” Mộ Chi Minh hành lễ với Phó Tế An nói lời cảm tạ, rời Hiền vương phủ.

Phó Tế An tiễn Mộ Chi Minh rời khỏi Hiền vương phủ sau trở lại thiên thính, lập tức ngã ngồi ở trên ghế, tay chống lên trán không ngừng thở ngắn than dài.

Đang lúc khi hắn đầy bụng ưu sầu, có thị vệ đến gần, đưa cho Phó Tế An một phong thư rất nhỏ, ghé vào tai Phó Tế An nói: “Điện hạ, đây là thống lĩnh cấm vệ quân Tương Như Sơn hồi âm cho người.”

Phó Tế An không lộ ra một tia thần sắc kinh ngạc, tiếp nhận thư, mở ra vừa thấy.

Mặt trên chỉ có ngắn ngủn một câu.

Không tới một tháng, tất có chính biến.

Phó Tế An trong đầu bỗng nhiên thoảng qua bốn chữ.

Hoạ ngoại xâm, nội ưu.

-

-

Tây Nhung tộc thắng nhỏ mấy trận cũng đoạt lấy một tòa thành trì, do Dung Diễm Quân ngoan cường phản kháng bắt đầu giằng co, hai quân liên tục giằng co, đảo mắt lại qua một tháng.

Ngày bảy tháng bảy, sinh nhật Hoàng Hậu Mộ Thanh Uyển.

Theo lý thuyết, Mộ Thanh Uyển phong hậu mới nửa năm, đây là sinh nhật năm đầu tiên hẳn là phải làm vô cùng náo nhiệt, khắp chốn vui mừng, nhưng hiện giờ Tây Bắc có chiến sự, trong cung trên dưới phí tiêu xài đều giảm bớt, Mộ Thanh Uyển liền chủ động đi khuyên Hoàng Thượng, giản lược hết thảy, chỉ đãi cung yến, không làm nghi thức chúc mừng khác.

Hoàng Thượng nắm tay nàng, nói nàng tuy đang ở thành cung nhưng tâm đặt ở quốc gia, khen nàng huệ chất lan tâm.

Bất quá cho dù chỉ đãi cung yến, khi sắp đến ngày, Mộ Thanh Uyển vẫn bận rộn không thôi.

Sáng sớm vừa tỉnh tới, đầu tiên là hạ lễ các nơi ùn ùn kéo đến, Mộ Thanh Uyển nhìn một lượt, dặn bảo Tiểu Nhạn đáp lễ nói lời cảm tạ sau, lại tắm gội thay triều phục Hoàng Hậu đi dâng hương.

Triều phục dày nặng, khi mặc rườm rà, ngay cả đồ trang sức đều rất chú ý, do thị nữ bên người Tiểu Nhạn đang bận, hầu hạ Mộ Thanh Uyển trang điểm chính là hai tiểu cung nữ tay chân mới lạ, có bộ diêu* bằng vàng điêu khắc phượng hoàng khiêu vũ trên trời các nàng không biết mang như thế nào, kiếm cách một trận cũng không mang được, không thể không quỳ xuống đất thỉnh Mộ Thanh Uyển phạt.

*Bộ (bước chân); diêu (rung động): Là loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại, mỗi khi bước đi chuỗi ngọc trên kim bộ diêu sẽ lay động theo bước chân thiếu nữ


Mộ Thanh Uyển tự nhiên sẽ không phạt các nàng, khiến các nàng đi kêu Tiểu Nhạn vào.

Các cung nữ vội vàng rời đi, một lát sau, có người chậm rãi tiến Phượng Nghi Cung, đi đến phía sau Mộ Thanh Uyển, cầm lấy bộ diêu bằng vàng phượng hoàng khiêu vũ trên trời kia trên bàn trang điểm, mặt hắn lộ vẻ khinh thường, khinh miệt mà nói: “Bộ diêu này vô luận là hình thức hay là ngụ ý đều rất là tục khí, không xứng với ngươi.”

“Nghệ nhi.” Mộ Thanh Uyển nghe thấy thanh âm đoán được người đến là ai, cũng không trách tội hắn vào Nội Các Phượng Nghi Cung, cười nói, “Chưa từng nghĩ ngươi lại tới trước, xíu nữa Tế An cùng tiểu Ly Chu đều sẽ tới, hiện giờ tiền triều rất nhiều việc còn có chiến loạn, ta muốn gặp các ngươi, cũng chỉ có thể mượn cơ hội cung yến sinh nhật này, ai.”

Phó Nghệ đem bộ diêu kia thả lại chỗ cũ, hỏi: “Hạ lễ hôm nay, có nhận được cái gì vừa lòng không?”

Mộ Thanh Uyển: “Vàng bạc châu báu, chỉ thường thôi.”

Phó Nghệ: “Cũng đúng.”

Mộ Thanh Uyển quay đầu lại, nhìn về phía Phó Nghệ, duỗi tay ra với hắn: “Ta thật ra rất muốn biết Nghệ nhi chuẩn bị cho ta cái hạ lễ gì? Lấy ra nhìn một cái đi.”

Phó Nghệ cười cười, hắn cười rộ lên luôn làm người nhìn không thấy sự vui sướng, như là một tầng da mang nét cười dán ở trên mặt, hắn nói: “Đợi lát nữa cung yến, lại đem nó giao ngươi.”

Mộ Thanh Uyển nói: “Trên cung yến mới có thể thấy?”

Phó Nghệ gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Mộ Thanh Uyển thu hồi tay, hơi hơi kinh ngạc: “Phải không? Thần thần bí bí hề như thế, thật ra làm ta có chút chờ mong đó, là vật gì? Nói trước cho ta một tiếng?”

Phó Nghệ bình tĩnh mà nói: “Là đồ vật ngươi vẫn luôn muốn.”

Chương 163 Hắn cuối cùng cũng nhớ lại

“Đồ vật ta vẫn luôn muốn?” Mộ Thanh Uyển suy tư lẩm bẩm, trên mặt bỗng nhiên biểu tình lộ ra vẻ vui sướng, con ngươi khoảnh khắc linh động giống như nai rừng, nàng tựa hồ đoán ra, cười nói, “Ta đã biết!”

Phó Nghệ đầu tiên là kinh ngạc sau đó nhíu mày, hai ngày này hắn gần như không chợp mắt, dây thần kinh trong đầu cực kỳ căng thẳng, tùy thời sẽ đứt gãy bất cứ lúc nào, nhưng cũng may lý trí nói cho hắn, Mộ Thanh Uyển không có khả năng biết hắn hôm nay phải làm chuyện gì, hắn bảo trì bình tĩnh, ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Ngươi biết cái gì?”

Mộ Thanh Uyển cười nói: “Ta biết ngươi cho ta hạ lễ gì.”

Phó Nghệ: “Cái gì?”

Mộ Thanh Uyển: “Nghệ nhi, ngươi có phải hay không……”

Phó Nghệ mí mắt run rẩy, mày càng lúc càng nhíu chặt, do bất an mà trái tim co thật từng trận: “……”

Mộ Thanh Uyển cười nói: “Ngươi có phải làm mai cho Tế An hay không nha?”

“……” Phó Nghệ ngây người.

Hắn giống như con đập cất giấu ngập trời hồng thủy, chỉ cần một chấn động rất nhỏ liền sẽ vỡ đê trong tích tắc, đột nhiên, nước trong đập không biết bị ai rút đi, lưu lại một mảnh bình tĩnh khó có thể miêu tả.

Mộ Thanh Uyển không biết thời gian nói mấy câu ngắn ngủn này, tâm tư Phó Nghệ đã xoay chuyển ngàn vòng, nàng cầm lấy bộ diêu kim phượng trên bàn trang điểm, chậm rãi cắm vào trong búi tóc, cười nói: “Không phải ngươi nói hạ lễ là đồ ta vẫn luôn muốn sao? Ta hiện tại muốn nhất, chính là Tế An có thể tìm được ý trung nhân của hắn, hai người hảo hảo ở bên nhau ~ ta đây liền vui vẻ.”

“Này……” Thả lỏng lại Phó Nghệ khó được nói lời vui đùa, “Việc hôn nhân Tế An, ta không có gì nhiều lời, bất quá xíu nữa Tế An tới, ngươi có thể tự mình đòi hắn.”

“Đòi, phải đòi.” Mộ Thanh Uyển cong mắt.

Khi nói chuyện, Tiểu Nhạn khom người cúi đầu đi vào Nội Các: “Hoàng hậu nương nương, Tuyên Ninh hầu đã đến ngoài điện.”

“Tiểu Ly Chu tới rồi.” Mộ Thanh Uyển ý cười càng sâu, “Thỉnh hắn vào nội các đi.”

Tiểu Nhạn: “Mới vừa rồi nô tì đã thỉnh rồi, nhưng Tuyên Ninh hầu nói nam nữ thụ thụ bất tương thân, nội các của nương nương hắn không thể vào.”

Mộ Thanh Uyển nhìn về phía Phó Nghệ, hỏi: “Đều là lớn lên cùng nhau, như thế nào tiểu Ly Chu nhớ kỹ cung quy trong lòng, ngươi lại đối cung quy nhìn như không thấy?”

Phó Nghệ cười cười không đáp.

Mộ Thanh Uyển đối Tiểu Nhạn nói: “Nói với hắn, ngoài tẩm điện không tính nội các, hắn nếu còn không muốn vào, ta liền đi ra ngoài nắm lỗ tai hắn, kéo hắn vào.”

Tiểu Nhạn gật gật đầu rời đi, một lát sau, Mộ Chi Minh vào điện, hắn cười vang nói: “Hoàng hậu nương nương hiện giờ muốn nắm lỗ tai ta, sợ là phải đứng lên nhón mũi chân mới có thể nắm tới rồi a.”

Mộ Thanh Uyển: “Nhìn một cái, mới vừa rồi còn giữ quy củ, giờ liền lộ nguyên hình, tới giễu cợt ta.”

“Không dám không dám.” Mộ Chi Minh cười hành đại lễ, “Hoàng hậu nương nương bớt giận.”

Hắn vừa quay đầu, nhìn thấy Phó Nghệ ở một bên, cười nói: “Nghệ ca ca, lâu rồi không gặp, gần đây khỏe không?”

“Hết thảy mạnh khỏe.” Phó Nghệ mỉm cười gật đầu

Mộ Thanh Uyển biết được Cố Hách Viêm đi Tây Bắc chinh chiến nhưng không biết hắn chết, hiện giờ thấy Mộ Chi Minh bình thường không có gì kỳ lạ, yên lòng, cùng hắn đàm tiếu nói chuyện phiếm.

Ngoài điện, có cung nữ nhắc nhở Tiểu Nhạn: “Đã đến lúc hầu hạ nương nương trang điểm, bằng không xíu nữa không kịp cung yến.”

Tiểu Nhạn nghe tiếng nói cười trong Nội Các, thở dài: “Lại chờ một lát đi, nương nương lâu rồi không có vui vẻ như vậy.”

-

Sau một nén nhang, Tiểu Nhạn vào Nội Các cúi đầu hành lễ: “Hoàng hậu nương nương, nên tiếp tục trang điểm làm tóc.”

“A hảo.” Mộ Thanh Uyển đang cùng Mộ Chi Minh trò chuyện với nhau thật vui, bị đánh gãy có chút không nỡ, nhưng tâm lấy đại cục làm trọng, nói với hai người: “Hai ngươi cũng đã lâu không gặp đi? Ra ngoài điện hàn huyên một hồi, ta phải trang điểm.”

Hai người gật gật đầu: “Hảo.”

Phó Nghệ cùng Mộ Chi Minh hành lễ sau đó từ Nội Các Phượng Nghi Cung ra ngoài điện, tỳ nữ sớm đã ở bên ghế chuẩn bị hảo trà xanh cùng trà bánh, Phó Nghệ đang muốn ngồi xuống, Mộ Chi Minh lại đi đến trước mặt hắn, mặt mày hơi hơi cong, ôn hòa cười nhạt nói: “Nghệ ca ca, ta có việc nói với ngươi.”

“Ân?” Phó Nghệ ánh mắt dò xét đánh giá hắn, “Chuyện gì?”

Mộ Chi Minh khẩn cầu: “Chúng ta hãy đi dạo đình viện ngoài điện, được không?”

Phó Nghệ: “Hảo, đi thôi.”

Hai người đi đến đình viện mai viên của Phượng Nghi Cung, hiện giờ đã đến giữa hè, cây mai như cây cối bình thường cành lá tươi tốt biếc biếc xanh xanh, ở trong đó đi ngang qua, không có tâm tình thưởng cảnh.

Mộ Chi Minh thấy chỗ hẻo lánh, bốn bề vắng lặng, mở miệng nói: “Nghệ ca ca, nghe nói ngươi mấy tháng sau lĩnh binh chi viện Tây Bắc biên cương, thật sự có việc này?”

Phó Nghệ trong lòng cân nhắc thâm ý trong lời Mộ Chi Minh, an tĩnh một lát sau nói: “Hoàng Thượng xác thực có ý này.”

Mộ Chi Minh: “Nghệ ca ca, ta có một chuyện muốn nhờ.”

Phó Nghệ: “Cứ nói đừng ngại.”

Mộ Chi Minh thật cẩn thận mà từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp gỗ lớn bằng bàn tay, giao nó cho Phó Nghệ: “Có thể hay không nhờ ngươi mang vật này cho Cố tướng quân?”

Phó Nghệ nghi hoặc tiếp nhận, dùng ngón cái mở hộp gỗ ra, thấy bên trong lẳng lặng nằm một tấm bùa hộ mệnh chạm khắc bằng gỗ, bùa gỗ tuy dùng chính là gỗ đàn hương tốt nhất, nhưng chạm trổ cũng không tinh xảo, vô cùng đơn giản có khắc hai chữ "bình an" cùng tên Cố Hách Viêm, không có hình thức hoa văn khác.

Hắn lại vừa thấy những ngón tay quấn đầy băng gạc của Mộ Chi Minh, trong lòng đã có phỏng đoán tấm bùa hộ mệnh này từ đâu mà có.

Mộ Chi Minh ngượng ngùng mà cười cười: “Hiện giờ hai quân giằng co, Tây Bắc đại loạn, chỉ có một vài lá thư có thể truyền đến biên cương, ta không biết như thế nào mới có thể đưa vật ấy đến tay Cố tướng quân, chỉ có thể nhờ Nghệ ca ca ngươi.”

Phó Nghệ hỏi: “Ngươi không phải đã đã quên hắn rồi sao? Tội gì vì hắn làm loại sự tình này.”

Hắn thẳng thắn hỏi trắng ra làm Mộ Chi Minh sửng sốt.

Mộ Chi Minh sau một lúc lâu mới nhớ phải trả lời: “Ta tuy rằng không nhớ rõ việc đính ước với hắn, nhưng hai ta rốt cuộc cũng đã thành thân, có nhân duyên thật, tự nhiên phải nhớ ở trong tim.”

Phó Nghệ không nói, duỗi tay xoa má trái Mộ Chi Minh, nâng mặt hắn lên.

Mộ Chi Minh hoang mang mà nhìn hắn, không biết hắn có ý gì.

Phó Nghệ biết cảm tình chính mình đối với Mộ Chi Minh thập phần phức tạp, chỉ vì bộ dáng Mộ Chi Minh với nàng quá mức tương tự.

Hắn dạy dỗ Mộ Chi Minh viết chữ nhỏ, khiến hắn ăn bánh in hạt mè, thậm chí Mộ Chi Minh mỗi lần tới Túc Vương phủ, đều chỉ dùng Quân Sơn ngân châm chiêu đãi.

Kiếp trước hắn đem tưởng niệm ký thác ở trên người Mộ Chi Minh, mà nay hắn từng thử làm Mộ Chi Minh đối với chính mình buông lỏng cảnh giác, sau khi vài lần nói chuyện với nhau thất bại, hắn vì tránh cho phiền toái, xa cách với Mộ Chi Minh, cũng vì hắn gặp hoa khôi, không cần lại gửi gắm tình cảm vào Mộ Chi Minh.

Nhưng vì lúc sau mưu lược đoạt quyền, hắn không thể không giết hoa khôi để tránh tai mắt người, sau đó cưới con gái thống lĩnh cấm quân Tương thị làm vợ.

Mà nay tình cảm của hắn không còn chỗ ủy thác, lại thấy Mộ Chi Minh tự tay vì Cố Hách Viêm điêu khắc bùa bình an, Phó Nghệ không ngọn nguồn mà cảm thấy có chút bực bội.

Hắn trên mặt không thấy tức giận, rút lại tay ôm sườn mặt Mộ Chi Minh, khép lại nắp hộp gỗ, lộ ra biểu tình kinh ngạc: “Ly Chu, ngươi…… Không biết sao?”

“Cái gì?” Mộ Chi Minh hoang mang.

Phó Nghệ: “Chuyện của Cố tướng quân, không ai nói cho ngươi sao?”

Hoảng hốt tựa dây quấn quanh cả người, Mộ Chi Minh lo sợ bất an mà truy hỏi: “Cố tướng quân hắn làm sao vậy? Chẳng lẽ hắn bị thương sao?”

Phó Nghệ chậm rãi thở dài, gằn từng chữ một, ngữ khí tuy không nặng, từng chữ lại như gươm băng, đâm vào ngực cùng với tứ chi của Mộ Chi Minh, đau đến cả người hắn phát run máu đông lại, Phó Nghệ nói: “Nửa tháng trước triều đình nhận được chiến báo tiền tuyến ra roi thúc ngựa đưa tới, đại ý nói Dung Diễm Quân trúng mai phục của Tây Nhung tộc, ba vạn tướng sĩ Dung Diễm cơ hồ toàn bộ chết trận sa trường, trong đó bao gồm cả người lãnh binh Cố tướng quân.”

Nghe thấy câu này trong nháy mắt, đầu Mộ Chi Minh giống như bị ai đó dùng vũ khí cùn nặng nề mà đập vào, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hết thảy đều không chân thật, hắn lui về phía sau hai bước, bước chân lảo đảo, thân mình thẳng tắp ngã xuống mặt đất.

Phó Nghệ duỗi tay, đỡ hắn một phen: “Ly Chu, nén bi thương.”

“Không, sẽ không……” Mộ Chi Minh hô hấp không thuận, giống như điên mà lắc đầu, “Nhất định là, là sai rồi.”

Hắn thanh âm có chút biến điệu, run đến lợi hại.

Mộ Chi Minh bỗng dưng bắt lấy cánh tay Phó Nghệ, tay vì dùng sức phát run, hắn giống như người gặp cảnh sắp chết đuối lại sợ chết, khẩn cầu Phó Nghệ cho một khúc gỗ trôi: “Không có thi thể, liền, liền không thể nói chiến vong a, tuy nói trúng bẫy mai phục, nhưng chỉ là, chỉ là mất tích, đúng hay không?”

Phó Nghệ tàn nhẫn mà chậm rãi phun ra mấy chữ: “Tìm được thi thể.”

Mộ Chi Minh ánh mắt giống ngọn nến gặp nước, vụt tắt ngay lập tức, hắn cúi đầu cả người run rẩy, đầu đau như nứt ra, lấy tay che lại cái ót.

“Sẽ không, ta không tin.” Mộ Chi Minh cuối cùng là mất đi lý trí, nháy mắt gục xuống, nước mắt rơi như mưa mà khóc hét lên, không ngừng lặp lại một câu, “Ta không tin, Cố Hách Viêm không có chết trận, không có.” Bỗng nhiên, hắn giống như là có ma chướng (chướng ngại do ma quỷ gây ra), thế nhưng đột nhiên vừa khóc tay vừa nắm thành quyền đánh vào trán chính mình, xuống tay rất nặng, làm Phó Nghệ ngày thường xưa nay trầm ổn giật nảy mình.

“Ly Chu, ngươi bình tĩnh một chút.” Phó Nghệ nắm lấy cổ tay của hắn, ngăn cản động tác tự mình hại mình của hắn, muốn kéo hắn vào trong lòng ngực trấn an một trận.

Mộ Chi Minh không biết lấy đâu ra sức lực, một phen đẩy Phó Nghệ, hắn lệ rơi đầy mặt, con ngươi đỏ lên, do mới vừa rồi cắn chặt môi, hiện giờ đập vào mắt gây hoảng sợ là trên môi tất cả đều là vết máu của dấu răng, hắn nhìn chằm chằm Phó Nghệ đầy hoài nghi, lẩm bẩm: “Ta nhớ lại một ít việc, ta nhớ ra rồi.”

Phó Nghệ nghe vậy nhíu mày, ngay sau đó, Mộ Chi Minh vọt tới trước mặt hắn, nắm Phó Nghệ vạt áo, giận không thể át mà trừng hắn, như muốn lột da hủy xương hắn, Mộ Chi Minh khóc đau buồn tột độ, phẫn nộ hét: “Phó Nghệ! Tây Nhung tộc đột nhiên cử binh xâm phạm biên giới, có phải hay không bởi vì ngươi cùng dị tộc cấu kết?! Ngươi lo lắng Dung Diễm Quân ở kinh thành Lạc Đô đại doanh sẽ đến cung thành hộ giá, sẽ trở ngại ngươi võ đấu chính biến (đảo chính), cho nên dùng tai họa từ bên ngoài, khiến cho Dung Diễm Quân rời kinh thành đóng quân ở biên cương, Phó Nghệ, ta biết, ta tất cả đều biết, kiếp trước vì ngươi ở giữa làm khó dễ, Câu Cát cùng Tây Nhung liên thủ xâm lược biên giới, Dung Diễm Quân bị đầu đuôi giáp công, lực bất tòng tâm ngăn địch, chiến bại là lúc Hách Viêm lấy máu thịt mình chặn thiết kỵ quân địch, bởi vậy hi sinh cho tổ quốc. Nhưng kiếp này, ta cố gắng hết sức làm cho Câu Cát với Đại Tấn giao hảo, hiện giờ Đại Tấn muốn phòng chỉ có Tây Nhung, Hách Viêm dụng binh như thần, như thế nào sẽ bỏ mình đâu? Nhất định là lầm, Hách Viêm sẽ không chết…… Ô ô ô…… Sẽ không.”

Đầu hắn đau như bị bổ ra, trong óc hiện lên đoạn ký ức ngắn không biết là kiếp trước hay là kiếp này, một hồi thì chất vấn Phó Nghệ, một hồi thì gào khóc, không còn nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh trầm ổn ngày thường.

Phó Nghệ bình tĩnh mà nhìn hắn: “Ly Chu, ngươi một bộ dáng điên điên khùng khùng như vậy, dữ dội xấu xí, một chút cũng không giống nàng.” Hắn đột nhiên giơ tay, đập thật mạnh xuống sườn cổ Mộ Chi Minh.

Mộ Chi Minh vốn là đang ở một loại trạng thái mơ màng hồ đồ, ăn một đánh không lưu tình chút nào này, cả người mất đi ý thức, nháy mắt hôn mê.

Chương 164 Thế gian cốt nhục tương phùng

Phó Nghệ duỗi tay ôm lấy Mộ Chi Minh, không làm hắn ngã xuống mặt đất, sau khi xác nhận ngất đi hơn nữa tạm thời sẽ không tỉnh lại, Phó Nghệ sửa sang lại vạt áo bị nắm đến nhăn bèo nhèo, hít sâu bình phục tâm tình, sau đó giả bộ một bộ dáng hoảng loạn vô thố, bế ngang Mộ Chi Minh lên, đi nhanh tới Phượng Nghi Cung.

Rời mai viên, Phó Nghệ ở cửa đại điện Phượng Nghi Cung gặp được Phó Tế An.

Phó Tế An còn đang muốn hành lễ hàn huyên, nhìn thấy trong lòng ngực Phó Nghệ Mộ Chi Minh hôn mê bất tỉnh, kinh ngạc không thôi, bước lại dò hỏi: “Mộ ca ca đây là làm sao vậy?”

Phó Nghệ ảo não: “Đều do ta, nhắc tới Cố tướng quân.”

Phó Tế An lập tức minh bạch cái gì: “Hoàng huynh ngươi nói chuyện Cố tướng quân chết cho Mộ ca ca sao?”

Phó Nghệ gật gật đầu: “Ta cho rằng Ly Chu hắn biết Cố tướng quân đã chiến vong, lúc này mới nói việc này, nào biết Ly Chu nghe nói sau đó cực kỳ bi thương, hôn mê bất tỉnh.”

Phó Tế An khó được tức giận với Phó Nghệ, không vui mà lạnh lùng nói: “Hoàng huynh ngươi thật sự hồ đồ! Trước không nói phụ hoàng đã đè ép việc này nửa tháng, còn nữa nếu Mộ ca ca thật biết việc này, Mộ phủ sao có thể sẽ một mảnh yên ổn thanh bình, hắn hôm nay làm sao chịu tới tham gia cung yến.”

Phó Nghệ hỏi lại: “Biết rõ tướng quân đã chết trận sa trường, vì sao không nói cho hắn? Việc này Ly Chu sớm hay muộn cũng phải biết, ngươi có thể giấu hắn cả đời sao?”

Âm thanh bên ngoài ầm ĩ thu hút tỳ nữ Phượng Nghi Cung tới dò hỏi, sau khi Mộ Thanh Uyển biết Mộ Chi Minh ngất, khiếp sợ, lập tức kêu người đem Mộ Chi Minh dàn xếp trên giường La Hán bên ngoài điện, lại sai người đi Thái Y Viện thỉnh thái y tới.

Một thái y tuổi trẻ vội vàng tới, dò hỏi qua nguyên do, lấy ra mạch gối bắt mạch cho Mộ Chi Minh, Phó Nghệ bất động thanh sắc mà nhìn chằm chằm, để ngừa thái y kiểm tra sườn cổ Mộ Chi Minh.

Thái y khám qua mạch, nói với Mộ Thanh Uyển: “Hồi Hoàng Hậu nương nương, hầu gia hẳn là ngày thường đi ngủ rất khó an tâm tinh thần không yên, lại đột nhiên nghe tin dữ kinh thiên động địa, một chút khí huyết đi ngược, thương tâm quá độ tạo thành ngất.”

Mộ Thanh Uyển vội nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Thái y: “Vi thần kê một đơn thuốc an thần, trước cho hầu gia uống, như thế hầu gia hẳn là rất mau liền sẽ thanh tỉnh, nhưng hầu gia đây là tâm bệnh, tâm bệnh còn cần tâm dược a.”

Mộ Thanh Uyển thở dài thật dài, thỉnh thái y kê phương thuốc đi.

Nơi này một đợt chưa bình, Lễ Bộ lại phái người tới Phượng Nghi Cung mời vài vị dự tiệc trước giờ lành.

Mộ Thanh Uyển lo lắng mà nhìn Mộ Chi Minh nằm ở trên giường : “Nhưng Ly Chu hắn……”

Phó Tế An đề nghị: “Trước để Tiểu Nhạn cùng thái y chăm sóc đi.”

Mộ Thanh Uyển thở dài: “Đành phải như thế, Tiểu Nhạn, ngươi phải chiếu cố hảo Tuyên Ninh Hầu.”

Tiểu Nhạn vội vàng lên tiếng: “Hoàng Hậu nương nương, ngài yên tâm đi.”

Mộ Thanh Uyển lại trông coi Mộ Chi Minh một hồi, thẳng đến khi Lễ Bộ lại lần nữa phái người tới thúc giục mới đứng dậy, nàng muốn gọi Phó Tế An với Phó Nghệ cùng đi Thái Bình điện dự tiệc, nào biết vừa quay đầu, kinh ngạc phát hiện không biết khi nào hai người đều đi rồi.

Tiểu Nhạn nói: “Hoàng hậu nương nương, mới vừa rồi Túc Vương nói hắn đi chuẩn bị hạ lễ, hắn mới đi một lát, Hiền vương điện hạ cũng vội vàng đi rồi.”

Mộ Thanh Uyển lẩm bẩm: “Như vậy a……”

Không biết vì sao, trong lúc hoảng hốt, nàng giống như thấy được mấy năm trước, ba người tuổi còn nhỏ, vây quanh ở bên cạnh nàng vui cười đùa giỡn, mỗi người ngây thơ hồn nhiên vô lo vô nghĩ, khi đó đang trong rét đậm, tuyết ngoài Phượng Nghi Cung phủ hàn mai, gió lạnh đến xương, nhưng trong Phượng Nghi Cung ấm áp hòa hợp, yên bình náo nhiệt.

Mà nay hồi thần, Phượng Nghi Cung này to như vậy, thật sự là quạnh quẽ.

-

Thái Bình điện, giờ lành đã đến, bắt đầu cung yến.

Lần này nghi điển sinh thần Hoàng Hậu hết thảy giản lược, tham dự cung yến, chỉ có tông thất hoàng tộc, các vị phi tần cùng với thân thích Hoàng Hậu Yến Quốc Công mà thôi.

Hoàng Thượng ngồi ngay ngắn trên chính vị giữa điện sau chín bậc thang bằng vàng tượng trưng cho hoàng quyền, phía bên phải là vị trí của Hoàng Hậu Mộ Thanh Uyển.

Lần này cung yến, được cấm quân bảo vệ, cửa điện trong điện đều có cấm quân đứng nghiêm bảo hộ, thống lĩnh cấm quân Tương Như Sơn đứng ở ngoài điện Thái Bình, một bộ lo lắng sốt ruột, bộ dáng tâm thần không yên.

Mà trong điện, vẫn còn là bộ dáng hoà thuận vui vẻ.

Dĩ vãng sinh thần Hoàng Hậu, Hoàng Hậu chưa từng ngồi cùng với Hoàng Thượng, nhưng hôm nay chỉ có hoàng thất tông thân tham dự yến tiệc, Hoàng Thượng cố ý dặn Lễ Bộ làm Mộ Thanh Uyển ngồi cùng bàn với mình, đối nàng ân sủng có thể thấy được một chút.

Bầu không khí yến hội còn tính nhẹ nhàng vui vẻ, từ phi tần tới các hoàng tử công chúa mời rượu dâng lời chúc, chúc Hoàng Hậu vạn phúc kim an, còn vài tên hoàng tử cùng công chúa tuổi nhỏ nói ngọt, vừa ngâm thơ vừa chọc cười, chọc đến Mộ Thanh Uyển cười không ngừng, Hoàng Thượng thấy nàng mi hoan mắt cười, trong lòng cao hứng, vòng lấy bả vai nàng vỗ nhẹ, sau đó thay nàng ban thưởng vài vị hoàng tử công chúa.

Chờ khi mọi người nói xong lời chúc đưa xong hạ lễ, chuẩn bị nhấm nháp món ngon xem ca vũ cùng tấu nhạc, một người chậm rãi đứng lên, đối diện với đại điện đứng trên tấm thảm thổ cẩm thêu chữ thọ màu son, trong lúc đó nhất thời ánh mắt mọi người đều đổ dồn ở trên người hắn.

Phó Nghệ ánh mắt trầm tĩnh, tựa như đất rung núi chuyển ở trước mắt cũng có thể mặt không đổi sắc, hắn quỳ xuống đất hành đại lễ, đứng dậy chậm rãi mở miệng nói: “Ta có một hạ lễ, muốn tặng cho Hoàng Hậu nương nương.”

“Ồ?” Hoàng Thượng mở miệng trước, “Hạ lễ ra sao?”

Phó Nghệ từ trên ghế cầm lấy một cái rương tinh xảo được khảm lá vàng châu báu ước chừng dài bằng nửa cánh tay, hai tay nâng lên, nhìn về phía Mộ Thanh Uyển.

Hoạn quan bước lên trước, muốn tiếp nhận rương đưa đến trước mặt Hoàng Hậu.

Phó Nghệ lại lui nửa bước, đôi tay vừa thu lại, tránh đi tay hoạn quan duỗi tới chuẩn bị lấy rương.

Phó Nghệ bình tĩnh mà nói: “Rương này chỉ có tự tay ta ở trước mắt Hoàng Hậu nương nương mở ra, mới coi là hạ lễ.”

Nghe vậy, vương công quý tộc ngồi trong bữa tiệc đều sôi nổi tò mò trong rương này có vật gì, khe khẽ nói nhỏ.

Hoàng Thượng tức giận không vui, trầm giọng: “Tặng hạ lễ liền tặng hạ lễ, vì sao ra vẻ mê hoặc?”

Thấy Hoàng Thượng ẩn ẩn tức giận, ý đồ trách cứ Phó Nghệ, Mộ Thanh Uyển vội vàng cười nói: “Hoàng Thượng, Túc Vương điện hạ từ nhỏ lớn lên ở Phượng Nghi Cung, coi ta như mẫu hậu, nhất định chuẩn bị hạ lễ không tầm thường, có điểm quy củ chẳng có gì lạ.”

Hoàng Thượng đập bàn, thình lình cả giận nói: “Hắn là người có thể định quy củ sao? Hắn tới trước bàn, chẳng lẽ muốn đi lên chín bậc thang vàng sao? Đây là nơi một cái hoàng tử như hắn có thể đặt chân sao?”

Thiên tử mặt rồng không vui, yến hội tức khắc an tĩnh đến kim rơi có thể nghe, tất cả mọi người nín thở nhấp miệng, không dám phát ra một chút thanh âm.

Kỳ thật hôm nay là gia yến, quy củ cùng thân phận tôn ti không cần cố tình cường điệu.

Nhưng Hoàng Thượng từ khi bị phế Thái Tử Phó Khải cùng Hoàng Hậu đời trước hạ độc, liền trở nên mẫn cảm ngờ vực dễ giận.

Đây cũng là nguyên nhân hắn vẫn luôn không lập Thái Tử.

Mộ Thanh Uyển thấy Hoàng Thượng nổi giận, không có giống những người khác sợ hãi cúi đầu, nàng lập tức đứng dậy, hành lễ quỳ gối trước mặt Hoàng Thượng: “Hoàng Thượng thỉnh bớt giận, là thần thiếp thiếu suy xét, Túc Vương điện hạ đi lên chín bậc thang vàng xác thật không ổn, thần thiếp cam nguyện bị phạt, bất quá tâm ý Túc Vương chuẩn bị lễ khó có được, còn thỉnh Hoàng Thượng cho phép thần thiếp đi đến giữa điện nhận lấy phân hạ lễ này.”

Nghĩ đến hôm nay là sinh nhật nàng, Hoàng Thượng cưỡng chế lửa giận trong lòng, phiết phiết tay, đồng ý đề nghị của nàng.

Ai ngờ Phó Nghệ mở miệng nói: “Hoàng hậu nương nương thân thể đáng giá ngàn vàng, vì nhận hạ lễ từ vị trí cao đi xuống thật sự không thoả đáng, Hoàng Thượng cảm thấy ta bước lên chín bậc thang vàng không ổn, ta có thể quỳ đi lên.”

Tức khắc, cả điện ồ lên, ngay cả mặt Mộ Thanh Uyển cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Phó Tế An nhíu mày, nhìn chằm chằm rương trong tay Phó Nghệ, tựa muốn nhìn thấu Phó Nghệ có ý gì, muốn đứng lên người lại không dậy nổi, có vẻ thập phần rối rắm.

Mộ Thanh Uyển nói: “Túc Vương điện hạ không cần như thế." Nàng nói xong nhìn về phía Hoàng Thượng: "Thần thiếp đi xuống giữa đại điện liền hảo."

“Không.” Hoàng Thượng đột nhiên mở miệng, “Ngươi là Hoàng hậu của trẫm, là chính thê trẫm, dưới một người trên vạn người, thân phận vô cùng tôn quý, không nên đi xuống chín bậc thàng này, để hắn quỳ đi lên.”

Mộ Thanh Uyển bất an: “Nhưng…… Này đối với Túc Vương mà nói, thật sự là  hạ mình.”

Chẳng lẽ muốn cho nhiều đôi mắt như vậy nhìn Túc Vương quỳ xuống đất dâng tặng lễ vật như vậy sao?

Hoàng Thượng: “Ngươi là mẫu hậu hắn, ân dưỡng dục lớn hơn trời, để hắn quỳ một lần, đâu ra hạ mình, hảo, không cần nhiều lời.”

Phó Nghệ sau khi được Hoàng Thượng cho phép, bình tĩnh mà đi đến trước chín bậc thang, sau đó lưng thẳng tắp, hai đầu gối khuỵu thật mạnh xuống.

Hai tay hắn nâng rương đến trước mắt, mắt nhìn thẳng, đầu gối nâng lên lại rơi xuống, cứ như vậy một cái bậc thang một cái bậc thang, quỳ đi lên.

Phó Nghệ mới vừa tới đài cao, Mộ Thanh Uyển lập tức tiến lên nâng hắn dậy.

Mộ Thanh Uyển cười nói với Phó Nghệ: “Nghệ nhi, rốt cuộc là hạ lễ gì, làm cho thần thần bí bí như vậy, mau lấy ra, khiến mọi người mở rộng tầm mắt đi.”

Phó Nghệ: “Ngươi mở ra nhìn xem.”

Hắn nhỏ giọng nói lời này, chỉ có một mình Mộ Thanh Uyển có thể nghe thấy.

Mộ Thanh Uyển gật gật đầu, tay nhỏ dài như ngọc đặt trên chiếc rương, chậm rãi mở ra.

Rương kia chỉ bày ra ở trước mắt Mộ Thanh Uyển, tất cả vương công quý tộc trong điện đều nhìn không thấy trong rương rốt cuộc để cái gì, chỉ nhìn thấy khóe miệng mỉm cười của Mộ Thanh Uyển hơi trùng xuống, ánh mắt dần dần bị kinh ngạc cùng khó hiểu chiếm cứ.

Ánh mắt Hoàng Thượng bị bóng dáng Mộ Thanh Uyển ngăn trở, cũng nhìn không thấy đồ vật trong rương, hắn thậm chí còn không nhìn thấy ánh mắt Mộ Thanh Uyển, chỉ cảm thấy hai người mặt đối mặt giằng co có chút lâu.

Mộ Thanh Uyển thanh âm run rẩy: “Nghệ nhi, đây là…… Đây là?”

Phó Nghệ như cũ thập phần bình tĩnh: “Thực xin lỗi, phần hạ lễ này, đưa đến quá muộn.”

Trong điện Phó Tế An bỗng nhiên ý thức được cái gì, bỗng dưng đứng lên.

Chính là lúc này, Phó Nghệ nắm lấy chủy thủ trong rương, lấy thế sét đánh không kịp che tai nghiêng người bước hai bước đến trước mặt Hoàng Thượng, không chút do dự đem chủy thủ trong tay đâm vào ngực Hoàng Thượng!

Máu tươi ấm áp bắn trên cánh tay, gương mặt, ngực của Phó Nghệ, hắn bình tĩnh đến khiến người ta cảm thấy sởn tóc gáy, không màng trong điện giống như bị điên thét chói tai hô to, rút chủy thủ ra lại đâm vào, liên tiếp chín đao, từng đao từng đao vào ngực Hoàng Thượng hai mắt trợn tròn, nửa chử cũng không kịp nói.

Phó Nghệ từng vô số lần tưởng tượng qua thời khắc hôm nay.

Hắn cho rằng mình sẽ run tay.

Rốt cuộc đây là giết cha, là tội ác tày trời, nghe đồn sau khi chết sẽ xuống mười tám tầng địa ngục, chịu khổ hình huyết trì băng sơn.

Nhưng hắn không có.

Đại khái là bởi vì khi hắn năm tuổi bị thái giám tâm lý biến thái trộm lấy kim đâm đến cả người toàn là vết thương, chưa bao giờ xem người trước mắt trở thành phụ thân.

Dù sao Hoàng Thượng, nhất định cũng chưa bao giờ coi hắn là hài tử của mình.

“Nghệ nhi!!!”

Trước hết lao tới đây, thế nhưng không phải là thị vệ cấm quân, mà là Mộ Thanh Uyển.

Nàng bắt lấy cánh tay của Phó Nghệ, cả người run rẩy, lại còn đang liều mạng ngăn cản hắn: “Nghệ nhi, dừng lại, mau dừng lại, ngươi đây là, vì cái gì, tại sao lại như vậy.”

Phó Nghệ buông ra chủy thủ, không còn đâm thi thể trước mắt đã tắt thở, hắn thu tay lại tránh Mộ Thanh Uyển, nhàn nhạt nói: “Có máu, đừng dính đến ngươi.”

Sau đó, Phó Nghệ trên mặt còn nhiễm máu xoay người, đôi mắt hắn giống như một vũng nước đọng, không dậy nổi một chút gợn sóng, hắn nhìn đại điện sớm đã hỗn loạn, bình tĩnh nói ra bốn chữ.

“Hoàng Thượng, băng hà.”

Chương 165 Người thân là kẻ thù là hoàng gia

“Hành thích vua a! Hành thích vua!”

Cũng không biết là giọng nói của ai hô long trời lở đất, bàn ngã rượu đổ đồ ăn vương vãi, một mảnh hỗn loạn, mùi máu tanh tràn ngập ở trong không trung, có người ngốc tại chỗ, có người tán loạn khắp nơi, có người đứng lên vội vội vàng vàng chạy về phía cửa đại điện Thái Bình nghĩ ra đi, lại phát hiện cửa điện Thái Bình đóng chặt, mà thị vệ bên ngoài đối với điên cuồng gõ cửa ngoảnh mặt làm ngơ.

Nơi này, đã thành một nơi phong bế, tên là lồng giam.

Phó Tế An hai bước cũng thành một bước bước lên chín bậc thang vàng, ngã gục ở bên cạnh Hoàng Thượng, máu tươi đã thấm ướt long bào có chữ "vạn thọ", không còn nhìn thấy sắc vàng tượng trưng cho chí cao vô thượng, chỉ có đỏ sậm đáng sợ, đỏ sậm đập vào trong mắt Phó Tế An, hắn tê tâm liệt phế kêu: “Phụ hoàng! Phụ hoàng!!”

Phó Nghệ đứng ở một bên tâm lặng như nước, bình tĩnh nhìn lau đi vết máu trên sườn mặt, nhìn về phía Mộ Thanh Uyển.

Mộ Thanh Uyển ngã ngồi trên mặt đất, búi tóc tán loạn trâm phượng nghiêng lệch, nàng hồn vía lên mây hơi hơi mở miệng đầy kinh ngạc, tựa hồ căn bản vô pháp lý giải việc phát sinh trước mắt.

Phó Nghệ cúi người muốn đỡ nàng dậy, đột nhiên người bị đụng một chút, lảo đảo vài bước mới đứng vững thân mình.

Phó Tế An bảo hộ Mộ Thanh Uyển ở sau người, trừng mắt Phó Nghệ: “Đừng chạm vào mẫu hậu ta!”

“Các ngươi đang làm cái gì vậy?” Trong điện đột nhiên có người mở miệng, là hoạn quan bên cạnh Đức phi nương nương, hắn cả người phát run mà đối diện với thủ vệ cấm quân trong đại điện kêu, thanh âm sắc nhọn chói tai, “Các ngươi vì cái gì không mau bắt lấy cái ác nhân dám làm tội đại nghịch bất đạo này?”

Phó Nghệ hơi hơi híp mắt, tức khắc có thị vệ cấm quân bước qua, không nói một lời, không chút do dự cầm đao đâm xuyên tên hoạn quan kia, thị vệ kia ngẩng đầu lên, đó là ám hầu của Phó Nghệ, Tiếu Nhân.

Đức phi cách hoạn quan không xa, trong lúc sợ tới mức lớn tiếng thét chói tai vì máu bắn ra tung tóe, không quên bảo vệ Thập Tam hoàng tử tuổi còn nhỏ trong lòng ngực, che lại đôi mắt.

Nhưng tình huống giết người kinh hãi, Thập Tam hoàng tử đã thấy toàn bộ, hắn không có sợ hãi gào khóc, mím môi cúi đầu tránh ánh mắt Phó Nghệ, có vẻ vô tội đáng thương.

Phó Nghệ bình tĩnh mà nhìn mẫu tử đang xụi lơ đối diện mình, nhớ tới kiếp trước hắn vì khai quật hoàng lăng, bị tập thể ngôn quan buộc tội, bị cả triều văn võ phê bình, sau đó bị thập tam hoàng tử lãnh binh ám sát ở trên long ỷ, Thiên Đạo luân hồi, hắn võ đấu Thái Tử Phó Khải được ngôi vị hoàng đế, cuối cùng là bị người khác dùng vũ lực cướp đi.

Bất quá hiện tại, hắn tạm thời không rảnh lo nghĩ việc này.

Phó Nghệ nói: “Đức phi nương nương, đây là ngày sinh yến Hoàng Hậu nương nương, kêu to như thế, thực sự thất lễ, thỉnh ngài an tĩnh chút.”

Hắn mới nói xong, nhìn về phía thị vệ cấm quân bên cạnh, thị vệ cấm quân lập tức tiến lên, dùng mảnh vải dây thừng sớm đã chuẩn bị tốt trói Đức phi bịt miệng nàng.

Cẩn thận nhìn lại, những cái thị vệ đó căn bản không phải cấm quân, là ám hầu Túc Vương phủ ăn mặc khôi giáp cấm quân.

Phó Nghệ có thể đem thị vệ trên Thái Bình điện thay đổi toàn bộ thành người của mình, chắc chắn có trợ lực của nhạc phụ thống lĩnh cấm quân Tương Như Sơn.

Phó Nghệ cũng không phải là chỉ nhằm vào Đức phi, không bao lâu, vương công quý tộc cùng phi tần trong điện đều bị trói, thân phận hèn mọn hoạn quan tỳ nữ sẽ bị kéo tới sau điện, kết cục không thể hiểu hết.

Trong Thái Bình điện phong vân đột biến, ngoài Thái Bình điện bình tĩnh như thường.

Đại bộ phận người trong cung đều không biết lúc này phát sinh việc kinh hãi thế tục.

Tà dương ráng chiều như máu bắn tung tóe nhiễm phía chân trời, người ở Ngự Thiện Phòng còn muốn đưa đào vạn thọ vào Thái Bình điện, đã bị cấm quân cản lại ở thềm ngọc bạch thạch trước đại điện, người ở Ngự Thiện Phòng còn chất vấn cấm quân thị vệ, nói nếu đào vạn thọ này đưa muộn, Hoàng Thượng trách tội xuống dưới, đại gia hỏa mấy cái đầu đều không đủ chém.

Mà lúc này, Tương Như Sơn ở tiền điện đi qua đi lại, có vẻ nôn nóng bất an cực độ.

Hắn đang đợi một tin tức.

Ngay khi tà dương hoàn toàn chìm xuống dưới đường chân trời, người hầu bên người của Tương Như Sơn một đường chạy đến, hắn thậm chí không kịp hành lễ, nói khẽ với Tương Như Sơn: “Tương thống lĩnh, cứu ra, được thị vệ Hiền Vương điện hạ cứu ra, chúng ta không cần bị Túc Vương quản chế.”

Tương Như Sơn ánh mắt chợt lóe, lập tức nói: “Đi điều 300 cấm quân đóng quân ở sườn tây lại đây!”

-

Trong Thái Bình điện, sau khi lấy mảnh vải lấp kín miệng mọi người, trong điện chỉ nghe tiếng khụt khịt phát ra từ yếu hầu của một ít người nhát gan, so với mới vừa rồi an tĩnh không ít.

Có thị vệ tiến lên muốn trói Phó Tế An với Mộ Thanh Uyển, bị Phó Nghệ trừng mắt ngăn lại.

Phó Nghệ nhìn về phía hai người bọn họ, một canh giờ trước, trong Phượng Nghi Cung ba người còn thân giả tương kính, hiện giờ ánh mắt hai người nhìn nhau, giống như đang nhìn mãnh thú hồng thủy đáng sợ xa lạ.

Phó Nghệ nói: “Tế An, đỡ Mộ Thanh Uyển ngồi bên trái điện đi, trên chín  bậc thang vàng này huyết khí nặng, đừng dính  vào nàng.”

Nghe thấy Phó Nghệ gọi thẳng tên mẫu hậu, Phó Tế An khẽ cắn môi, hận không thể cầm trường kiếm, chất vấn hắn vì sao phải làm việc bất nhân bất nghĩa bực này, Phó Tế An lấy lý trí ngăn chặn xúc động, quyết định chiếu cố Mộ Thanh Uyển trước.

Mộ Thanh Uyển lại tự mình chậm rãi đứng lên, hai mắt nàng rưng rưng, nhìn Phó Nghệ, nhẹ giọng mở miệng hỏi: “Nghệ nhi, đây là hạ lễ ngươi đưa ta sao? Ở trong ngày sinh thần vủa ta, giết cha hành thích vua, mưu quyền soán vị, khiến ta nhìn hai tay ngươi dính đầy máu tươi, nhìn ngươi bị người thân xa lánh.”

Ngữ khí nàng cũng không có bất luận cái gì trách cứ, nàng chỉ là vì khó tin, đơn thuần đặt câu hỏi, nàng yêu cầu một đáp án.

“Ngươi không phải vẫn luôn muốn đi biên cương đại mạc, núi cao biển rộng nhìn sao?” Phó Nghệ thanh âm đồng dạng rất nhẹ, “Chờ hết thảy yên ổn trở lại, ngươi có thể đi.”

“Chờ hết thảy yên bình?” Mộ Thanh Uyển chỉ vào Thái Bình điện hỗn độn, nước mắt rơi như mưa, “Ngươi nói cho ta, này hết thảy, như thế nào yên ổn?”

“Sẽ yên ổn.” Phó Nghệ chắc chắn mà nói, “Chỉ cần ta bước lên ngôi vị hoàng đế, chỉ cần ta có đến quyền thế, có ngôi vị hoàng đế, ta có thể khống chế hết thảy, ngươi tin tưởng ta, ta dốc sức mấy năm, chính là vì ngày này.”

“Không.” Một bên Phó Tế An nghiến răng nghiến lợi, đọc từng chữ rất chậm, tựa như vậy hắn mới có thể ngăn chặn phẫn nộ, không rít gào ra, “Ngươi không thể lên ngôi, lên vị bất chính, phạm phải tội ác tày trời, ai sẽ tin phục? Chỉ biết lên án giết ngươi.”

Phảng phất vì xác minh lời hắn nói, đại môn Thái Bình điện đột nhiên bị người mở ra, Tương Như Sơn lãnh binh vào.

Trong điện ám hầu Phó Nghệ sôi nổi cầm đao, hai bên giằng co.

Tương Như Sơn thanh như chuông lớn: “Loạn thần tặc tử lớn mật, còn không mau mau bó tay chịu trói!”

Phó Nghệ đôi mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc, không nhanh không chậm nói: “Nhạc phụ đại nhân, ngài……”

“Câm mồm!” Tương Như Sơn lạnh giọng đánh gãy hắn, “Ngươi đâu ra thể diện kêu ta nhạc phụ!”

Phó Nghệ nhăn mày.

Phó Tế An nói: “Hoàng huynh, khi ngươi điều tất cả thị vệ đến hoàng cung, có nghĩ tới hay không Túc Vương phủ sẽ không chịu nổi một kích?”

Phó Nghệ bỗng dưng nhìn về phía Phó Tế An, ánh mắt hung ác nham hiểm, ngữ khí trầm thấp: “Chẳng lẽ…… Ngươi cứu Túc Vương phi ra?”

Phó Tế An cả giận nói: “Ngươi có thật sự xem nàng như Vương phi ngươi sao? Ngươi cầm tù nàng ở phủ đệ, lấy tánh mạng nàng hiếp bức Tương thống lĩnh vì ngươi làm việc, hoàng huynh, tâm ngươi thật sự hảo ngoan độc a, bất quá hiện giờ Túc Vương phi được cứu, Tương thống lĩnh sẽ không nghe lệnh ngươi!”

Mộ Thanh Uyển cả người rùng mình, bả vai run rẩy, giống như đang ở trên bờ  vực sụp đổ, nàng một phen giữ chặt cánh tay Phó Tế An: "Cái gì…… Tế An, ngươi đang nói cái gì a, Nghệ nhi sao có thể làm loại sự tình này, sẽ không……"

Mộ Thanh Uyển vừa hỏi như vậy, Phó Tế An hốc mắt lập tức đỏ, ngày đó hắn biết việc của Phó Nghệ làm, làm sao mà không đau đớn muốn chết.

Phó Nghệ cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Ngươi là làm sao biết được…… Chẳng lẽ là…… Ly Chu?”

Hắn lúc trước che giấu mọi việc rất hảo, Phó Tế An tuyệt đối sẽ không đột nhiên bắt đầu hoài nghi nhân phẩm làm việc của hắn, còn rõ ràng mưu kế của hắn như vậy.

Trừ phi……

Trừ phi là trước khi Mộ Chi Minh mất trí nhớ nói cho hắn?

Phó Nghệ tức khắc ảo não không thôi.

Hắn hẳn là phải xuống tay sớm với Mộ Chi Minh.

Phó Nghệ chỉ có hơn năm mươi người, mà Tương Như Sơn suất lĩnh cấm quân ước chừng có 300 người, ngoài điện cùng trong cung càng có nhiều cấm quân thị vệ, bất quá trong giây lát, thế cục tựa hồ đảo ngược một chút.

Trong lúc nhất thời, ám hầu của Phó Nghệ sôi nổi vây quanh bên đài cao chín bậc thang vàng, trên đài cao có Túc Vương Hiền vương với Hoàng Hậu nương nương đứng, cấm quân thị vệ đứng ở cửa đại điện Thái Bình, ai cũng không dám manh động.

Phó Tế An dẫn đầu đánh vỡ yên tĩnh, hô: “Tương thống lĩnh, trước mang người trong điện đi ra ngoài, đưa tới địa phương an toàn, rời xa thị phi.”

Tương Như Sơn gật gật đầu, mệnh thị vệ mau mang các vị phi tần cùng vương công quý tộc rời đi.

Nhóm ám hầu nhìn về phía Phó Nghệ, thấy Phó Nghệ bất động như núi, tựa hồ cũng không để ý đến những cái phi tần, vương công quý tộc rời đi.

Phó Nghệ nhìn về phía Phó Tế An, khẽ cười nói: “Tế An, Ly Chu còn nói với ngươi cái gì?”

Phó Tế An nói: “Chuyện tới hiện giờ, hắn nói cái gì với ta còn quan trọng sao?! Ta hẳn là phải sớm một chút tin hắn, nếu ta tin hắn sớm hơn, sớm chuẩn bị, phụ hoàng hắn liền sẽ không……” Phó Tế An lộ ra thần sắc thê lương, hắn lạnh giọng chất vấn, “Phó Nghệ! Đối với ngươi mà nói, quyền thế thật sự quan trọng như thế sao? Quan trọng đến mức ngươi muốn làm thương tổn thê tử của ngươi, ngươi muốn giết chết phụ thân ngươi……”

“Phụ thân?” Phó Nghệ đánh gãy hắn, lạnh lùng nói, “Hắn là phụ thân ngươi, không phải phụ thân ta.”

Phó Tế An: “Vớ vẩn!!!”

“Vớ vẩn?” Phó Nghệ đột nhiên cười ra tiếng, hắn cúi đầu bả vai vì cười không ngừng run, yết hầu phát ra tiếng động ha hả, “Ngươi cảm thấy ta vớ vẩn, lại không cảm thấy hắn vớ vẩn? Sau khi hắn say rượu cường đoạt mẫu thân ta, lúc này mới có ta, có ta lại không coi ta như nhi tử, đem ta ném ở địa phương cơ hồ như lãnh cung không hỏi tới, hắn không vớ vẩn? Phó Tế An, ngươi biết càng vớ vẩn hơn chính là cái gì không? Là hắn còn cảm thấy hài tử mình hòa thuận thân cận, hắn sủng ái ngươi như vậy, cũng chưa bao giờ nghĩ tới đường lui cho ngươi, nếu không phải trước đó Hoàng Hậu nóng lòng cầu thành độc chết hắn, Phó Khải Thái Tử vị chắc chắn sừng sững bất động. Mà ngươi cùng phế Thái Tử Phó Khải tranh đấu gay gắt nhiều năm như vậy, chờ sau khi Phó Khải đăng cơ, ngươi sẽ là kết cục gì, ngươi nghĩ tới sao?! Hắn thay ngươi nghĩ tới sao? Không có! Nếu Phó Khải thật sự trở thành Hoàng Thượng, ngươi hoặc là chờ bị Phó Khải tra tấn, liên lụy người thân cận ngươi chết thảm, hoặc là cử binh tạo phản, Phó Tế An, ngươi sẽ chọn như thế nào? Ngươi còn cảm thấy ta hiện tại làm việc vớ vẩn sao?”

Phó Tế An hai mắt trợn tròn, miệng mở to, toàn thân cơ bắp đều vì căng chặt run rẩy, hắn như muốn phản bác, há miệng lại không có tiếng động.

Chính lúc này, cấm quân đã đưa vị phi tần cuối cùng trong đại điện ra Thái Bình điện.

Hoàng thất trong Thái Bình điện, chỉ còn lại có ba người trên đài cao.

Phó Nghệ quét nhìn đại điện: “Ta không nghĩ đi đến bước này, hiện giờ xem ra, rốt cuộc vẫn phải huyết nhiễm hoàng cung a.”

Phó Tế An: “Cái gì?”

Phó Nghệ hỏi: “Như thế nào? Chuyện này, Ly Chu không nói cho ngươi? Cũng đúng, rốt cuộc chuyện này, là lợi thế kiếp này của ta, Ly Chu là không biết.”

Hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên bên ngoài có cấm quân thị vệ vội vàng chạy vào.

Tên cấm quân kia cả người là máu, cánh tay bị chém, hắn sợ hãi mà hô to: “Thống lĩnh không hảo, phía đông có một đội quân vọt vào hoàng cung, phong tỏa mỗi một cửa thành, nhắm thẳng tới Thái Bình điện! Không lưu tình chút nào mà chém giết người chặn đường!”

“Cái gì!!!” Tương Như Sơn hoảng sợ, “Quân đội từ đâu ra?”

“Là Nam Cảnh quân tiền chủ soái Chung Triệu Phàm lãnh binh!”

Tiếng bọn họ kêu gọi tự nhiên truyền tới lỗ tai Phó Tế An, Phó Tế An còn đang khiếp sợ ngạc nhiên chưa kịp hoàn hồn, nghe thấy Phó Nghệ mở miệng.

Phó Nghệ: “Ngươi cho rằng những cái phi tần hoàng tử đó rời Thái Bình điện bọn họ liền an toàn? Nhưng mà chỉ có người trong Thái Bình điện, Nam Cảnh quân mới sẽ không giết.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro