Chương 2: Ngươi có nguyện ý đi cùng ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng ở trước mặt Mộ Chi Minh, dáng người cao dài, dung mạo mỹ lệ tuấn tú, ánh mắt rực rỡ, từng có người ca tụng hắn là thiếu niên có khí thế oai phong hùng dũng, phong thần tuấn lãng(1).

Hắn họ Cố, danh Dục Dập, tự Hách Viêm.

Là Tấn Quốc đại tướng quân nhà nhà đều biết, năm ấy khi được 17 tuổi, liền giương cung, một mình chỉ huy mấy vạn quân thiết kỵ tiêu diệt địch lấy đi thủ cấp, bình định biên cương, chiến công hiển hách.

Đáng tiếc, một năm trước khi tân đế đăng cơ, hắn đã tử trận nơi sa trường chống lại tộc Di, quốc gia ai cũng mặc đồ tang, khóc tang cho vị anh hùng.

Mộ Chi Minh tuy có duyên cùng hắn quen biết, nhưng giao tình cũng không sâu, chỉ gật đầu khi đi ngang qua nhau.

Cho nên tình cảnh này, giờ này khắc này, Mộ Chi Minh như thế nào cũng không thể tưởng tưởng được, đứng ở trên cầu chờ hắn, sẽ là Cố Hách Viêm.

Hai người nhìn nhau không nói gì, Mộ Chi Minh đang nghĩ ngợi nên mở miệng như thế nào, thì Cố Hách Viêm đột nhiên thấy cái gì đó, hai mắt trừng lớn, môi mỏng khẽ run, hắn tiến lên một bước, kéo tay phải Mộ Chi Minh lên như nắm một đồ vật dễ vỡ trong tay.

Cổ tay phải Mộ Chi Minh có những vết cắt, dấu vết thâm thâm thiển thiển, đạo đạo nhìn thấy ghê người.

"Đau không?" Cố Hách Viêm nhẹ giọng mở miệng, dường như sợ quấy nhiễu cái gì.

Quan tâm hỏi chuyện làm Mộ Chi Minh ngẩn ngơ một lát, sau đó trả lời:

"Không đau......"

Hắn đột nhiên im bặt, cả người ngốc lăng tại chỗ.

Bởi vì trên mặt Cố Hách Viêm rơi xuống một nước mắt.

Dân gian đồn rằng, Cố Hách Viêm tâm như bàn thạch huyền thiết, đổ máu chứ không đổ lệ, cánh tay hắn từng bị trúng mũi tên độc cần lột da nạo xương lấy độc chữa thương, có nhiều người có thể sợ tới mức ngất đi, mà hắn thì chỉ ướt đẫm mồ hôi, chưa từng rơi xuống một giọt nước mắt nào.

Vậy hiện giờ, hắn là bởi vì chuyện gì mà rơi lệ ?

Cố Hách Viêm lau nước mắt, một lần nữa nhìn về phía Mộ Chi Minh: "Đi cùng ta không?"

Mộ Chi Minh hỏi: "Đi đâu?"

Cố Hách Viêm nói: "Không biết."

Mộ Chi Minh nhịn không được cười ra tiếng, cong mắt tựa như vầng trăng sáng, hắn hỏi ngược lại: "Ngươi không biết?"

"Ân." Cố Hách Viêm không hề lộ ra ý cười đùa nào, ngược lại thêm vào mấy phần nghiêm túc gật gật đầu.

Mộ Chi Minh nhìn hắn, nhớ tới chính mình cả đời này, tin vào lời gièm pha, thua ở người khẩu phật tâm xà, cuối cùng là tan nhà nát cửa, bây giờ ra đi không mối bận tâm, như vậy, đi đâu về đâu, tựa hồ thật sự không quan trọng.

"Hảo a." Mộ Chi Minh cười đáp ứng, "Đi cùng ngươi."

Cố Hách Viêm hai mắt sáng ngời: "Thật sao?"

"Ân." Mộ Chi Minh gật gật đầu.

Vì thế, Cố Hách Viêm lấy hết can đảm, dắt tay Mộ Chi Minh, bàn tay hắn rộng lớn ấm áp, làm cho Mộ Chi Minh cảm thấy an tâm.

Hai người sóng vai nhau, đi đến dưới cầu đá, thấy phía trước tọa lạc một tòa trạch phủ khí thế bất phàm.

"Di?" Mộ Chi Minh kinh ngạc nói, "Cửa này sơn màu đỏ, tượng sư tử bằng thạch, vòng đầu bằng đồng, thật quen mắt, thế nhưng cùng phủ đệ nhà ta giống nhau như đúc."

Hắn nghiêng đầu nhìn lại, kinh ngạc phát hiện không biết khi nào, Cố Hách Viêm bên cạnh biến mất đâu không thấy!

"Cố tướng quân?" Mộ Chi Minh hoảng sợ kêu lên, tìm kiếm xung quanh, "Cố tướng quân? Ngươi ở đâu?"

<<o0o>>

Sau đó, Mộ Chi Minh từ trong giấc ngủ mơ màng bừng tỉnh, ngồi bật dậy mở miệng thở dốc, giống như tìm được đường sống trong chỗ chết.

Kinh trập*, từng trận sấm mùa xuân, mưa bụi ướt đường, tuy thời tiết có dấu hiệu ấm lại, nhưng sáng sớm vẫn còn lạnh.

(Kinh trập là 1 trong 24 tiết khí, diễn ra vào ngày 5 ngày 6 tháng 3 đến ngày 20, 21 tháng 3)

Thải Vi thân là đại nha hoàn Yến Quốc Công thế tử, ban đầu đứng ở bên cửa sổ trước sương phòng Mộ Chi Minh chờ, mỉm cười hệt như cây hoa nhài màu vàng nhạt, bỗng nhiên nghe thấy trong phòng Mộ Chi Minh kinh hô gọi một tiếng "Tướng quân", nàng tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng lập tức ra lệnh cho tiểu nha hoàn: "Thiếu gia tỉnh rồi, mau đi chuẩn bị thau đồng rửa mặt chải đầu có nước ấm đem tới, hiện giờ trời lạnh, thiếu gia sợ lạnh cần dùng nước nóng.

"Ân" Tiểu nha hoàn đáp, vội vàng rời đi.

Thải Vi đứng ở ngoài phòng, giơ tay gõ cửa: "Thiếu gia, người tỉnh rồi? Nô tỳ vào được không."

Nội phòng hồi lâu không ai trả lời, Thải Vi cẩn thận đẩy cửa đi vào, vài bước tiến vào nội phòng, thấy Mộ Chi Minh ngồi thất thần ở trên giường, tóc đen rơi loạn xạ, tiếng như bị nghẹn lại trong cổ họng nhìn trân trối, phảng phất như đã chịu kinh hãi.

"Thiếu gia, người làm sao vậy? Trời còn lạnh, ngồi dậy nên khoác thêm một kiện y phục, đừng để bị phong hàn." Thải Vi lộ ra vẻ mặt lo lắng, đi đến bên tủ quần áo gỗ khắc hoa lê bên cạnh giường mang tới một cái áo làm bằng gấm dày nặng, phủ lên người của Mộ Chi Minh.

Ai ngờ Mộ Chi Minh đột nhiên dung sức bắt lấy cổ tay của nàng.

Thải Vi không biết làm sao, thấy Mộ Chi Minh hai mắt đỏ bừng, lã chã chực khóc, hoảng loạn nói: "Thiếu gia, không có việc gì? Có phải đêm qua nằm mơ thấy ác mộng hay không? Chớ có sợ, ta ở đây."

Mộ Chi Minh nghẹn ngào: "Thải Vi tỷ...... Thật sự, thật sự là ngươi, ta không nằm mơ chứ, cha mẹ ta đâu?!"

"Vào giờ này, Quốc Công cùng phu nhân hẳn là đã dậy rồi, phỏng chừng đang ở trong sương phòng dùng đồ ăn sáng đi." Thải Vi nghi hoặc nói.

Mộ Chi Minh xốc chăn lên, nhảy xuống giường, giày còn chưa mang quần áo mặc chưa đổi, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra bên ngoài.

(1) Nguyên văn là Phong Lang Cư Tư 封狼居胥: năm 119 trước công nguyên (niên hiệu Nguyên Thú 元狩 thứ 4 đời Hán Vũ Đế 汉武帝) Hoắc Khứ Bệnh viễn chinh Hung Nô, giết hơn 7 vạn quân địch, phong núi Lang Cư Tư rồi quay về.

“Phong Lang Cư Tư” nguyên chỉ việc Hoắc Khứ Bệnh lên núi Lang Cư Tư đắp đàn tế trời để cáo thành công, sau dùng để chỉ việc kiến lập võ công hiển hách. Về sau “Phong Lang Cư Tư” trở thành một trong những vinh dự tối cao của võ tướng dân tộc Hoa Hạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro