Chương 61 - 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61 Ai có thể tranh phong nguyệt

"Vương hầu quý tộc?" Bùi Hàn Đường tò mò hỏi, "Là vị vương hầu quý tộc nào vậy?" Cô nương lắc đầu: "Cái này ta cũng không rõ lắm."

Bùi Hàn Đường: "Đa tạ, quấy rầy."

Chờ cô nương hành lễ rời đi.

Bùi Hàn Đường cảm thán nói: "Tuy có duyên, nhưng vô phận."

"Đúng vậy" Mộ Chi Minh gật gật đầu, hắn một lần nữa nhìn về phía bức họa kia, tinh tế đánh giá, thấy cô nương trong tranh cầm quạt tròn hoa điểu trong tay, biểu tình lười biếng tựa ở trên chiếc giường La Hán hoa mẫu đơn ấm áp, dáng người lả lướt uyển chuyển, khiến người si mê.

Kỳ thật so với mình, Mộ Chi Minh cảm thấy người trong họa này, càng giống một người khác mà hắn nhận thức.

Mà ở bên kia, Bùi Hàn Đường nhỏ giọng thì thầm với Cố Hách Viêm: "Có phải rất giống hay không? Có nghĩ đến ôm tranh hồi phủ đem giấu đi không?"

Cố Hách Viêm đạm mạc nói: "Không giống, không nghĩ."

Bùi Hàn Đường: "A? Mặt mày này giống lắm mà, sao lại không giống?"

Cố Hách Viêm nói: "Mộ Chi Minh xưa nay cử chỉ cao nhã, dáng ngồi như chuông." Nói xong Cố Hách Viêm lại liếc mắt nhìn bức họa mỹ nhân kia một cái, trong mắt không dậy nổi một tia gợn sóng, thậm chí càng thêm chắc chắn nói: "Không giống."

Mộ Chi Minh xuất thân trâm anh thế tộc, từ nhỏ đối xử nho nhã lễ độ, khi nào lại giống như nữ tử trong họa lười nhác bất nhã như vậy.

Huống chi.....

Thế gian này, ai có thể tranh nửa phần phong nguyệt này với hắn? Ở đâu ra năm phần tương tự.

Bùi Hàn Đường cứng lưỡi: "... Được. Được rồi. "

Bốn người yên tĩnh chờ một lát, Các chủ đến, Bùi Hàn Đường theo lệ thường dò hỏi có người mất tích hay không, có cầm nữ hoặc tỳ bà nữ nào có vấn đề ba ngày chưa về Các không.

Câu trả lời đều là không có.

Nơi này cũng không có manh mối, bốn người rời đi, đi ra đường cái, đặt mình vào đường phố nhộn nhịp rộn ràng, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt, mờ mịt hụt hẫng.

Văn Hạc Âm nhịn không được nói: "Chúng ta tìm như vậy, tựa như mò kim đáy bể, cũng quá mệt mỏi. Hơn nữa nếu nàng kia không phải là ca kỹ, chỉ là nô tỳ trong phủ người nào đó, chúng ta chẳng phải là uổng phí công phu sao?"

Bùi Hàn Đường cười nói: "Vật nhỏ, tra án đều là như thế, lao tâm phí công, nếu gặp vụ án khó, tra đến mấy tháng cũng có."

Mộ Chi Minh quay đầu nhìn về phía Cố Hách Viêm, nhẹ giọng: "Hách Viêm, có mệt mỏi không? Thương thế của cánh tay ngươi hôm qua mới khép lại...."

Cố Hách Viêm tựa hồ không nghĩ tới Mộ Chi Minh sẽ nói chuyện với mình, sững sờ một lát sau đó mới nhớ đáp lời, và do nỗ lực kìm nén cảm xúc trong thanh âm, bởi vậy có vẻ thập phần lãnh đạm: "Không mệt không có việc gì."

Chính lúc này, bỗng nhiên có người cưỡi ngựa phi nhanh đến, tốc độ rất nhanh, cả kinh người qua đường tiếng hô lên liên tục..

Cố Hách Viêm nhíu mày, không hề nghĩ ngợi, một tay ôm Yến Quốc tiểu thế tử ra phía sau, để miễn hắn bị ngựa đụng, cũng thay hắn chặn lại bụi đất bay lên.

Người nọ là thị vệ Kinh Triệu Phủ, hắn kéo dây cương dừng lại, xoay người xuống ngựa, bước nhanh đến trước mặt Bùi Hàn Đường, vội la lên: "Bùi đại nhân, cuối cùng cũng tìm được ngài, không tốt, đã xảy ra chuyện! "

Bùi Hàn Đường: "Xảy ra chuyện gì, ngươi chậm rãi nói, nói rõ ràng chút."

Người nọ nói: "Nữ thi thể toàn bộ khuôn mặt bị cháy với phần lưng có vết bầm cùng vết roi kia phát hiện hôm qua bị người trộm đi! "

Bốn người phi ngựa không ngừng mà trở lại nha môn Kinh Triệu Phủ, bước nhanh đến phòng để xác, một vài thị vệ Kinh Triệu Phủ đã đứng sẵn ở đó, người trông coi phòng để xác cũng ở đây, nhìn quan tài trước mặt trống không run bần bật, không biết làm sao.

Bùi Hàn Đường bước vài bước, lớn tiếng dò hỏi, "Tại sao lại không thấy thi thể?"

Người trông coi phòng để xác vội hành lễ, thấp thỏm lo âu nói: "Bị, bị người trộm."

"Bị trộm?! Bị ai? Thấy không?" Bùi Hàn Đường hỏi.

"Hai hắc y nhân che mặt." Người trông coi phòng để xác nói, "Giờ Dậu(17h-19h)
hôm nay, ta khóa kỹ phòng để xác sau đó rời đi, đi đến nửa đường, nhớ tới để quên đồ vật, vì thế đi vòng trở về, nào biết xa xa liền thấy cửa phòng mở rộng ra, ta đang thắc mắc, liền thấy hai cái hắc y nhân người mặc hành phục ban đêm khiêng một khối thi thể ra, ta sợ tới mức a, ai ô ô, hai chân run run!"

"Ngươi không kêu người sao?" Bùi Hàn Đường hỏi.

"Ta hô!" Người trông coi phòng xác vội nói.

Thị vệ Kinh Triệu Phủ một bên chán nản mở miệng: "Cái canh giờ kia, trong phủ ít người, hai cái hắc y nhân kia võ công lại cao cường, bên ngoài tựa hồ còn có người khác tiếp ứng, chúng ta vô năng, không đuổi theo kịp."

Ban đêm Kinh Triệu Phủ có người đột nhập, còn trộm thi thể, đây chính là việc mất hết mặt mũi, Bùi Hàn Đường tức giận không thôi, mặt như sương lạnh, thanh âm cũng lạnh xuống: "Tra phòng để xác."

Nhưng hắc y nhân kia rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, lại am hiểu sâu tra xét môn đạo, thế nên không lưu lại một chút manh mối.

Việc này rất nhanh kinh động Kinh Triệu Phủ Doãn, phụ thân Bùi Hàn Đường, Bùi đại nhân. Mộ Chi Minh là người ngoài tiếp tục ở lại nha môn cũng không thỏa đáng, vì thế từng người một từ biệt rời đi. Trên đường về Mộ phủ, Văn Hạc Âm thấy Mộ Chi Minh không nói một lời, cau mày, vì thế khuyên nhủ: "Thiếu gia đừng nghĩ, người nhanh đem hết thảy vứt ra sau đầu cho ta, đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút, thân thể của người không phải còn có chút không thoải mái sao? "

Mộ Chi Minh phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Văn Hạc Âm: "Ta có một số việc nghĩ không rõ."

Văn Hạc Âm nói: "Chuyện gì a?"

Mộ Chi Minh nói: "Bộ mặt nàng kia đã bị thiêu hủy, không ai nhận ra được dung mạo này, khiến chúng ta tìm người rất khó khăn, mà Kinh Triệu Phủ lại không phải nơi tốt gì, há muốn tới thì tới muốn đi thì đi vì sao hung thủ muốn mạo hiểm bị bắt, lưu lại manh mối nguy hiểm xông vào Kinh Triệu Phủ đánh cắp thi thể."

Văn Hạc Âm gãi gãi đầu: "Đúng vậy, vì sao?"

"Ta đoán, là bởi vì....." Hai mắt Mộ Chi Minh không chớp mà nhìn Văn Hạc Âm, đè nặng giọng nói, dùng âm thanh dày đặc quỷ khí trầm kín nói, "Xác chết nữ..... Có thể nói chuyện."

Chương 62 Loại thời điểm này còn nói dối

"Thi thể nữ kia.... Có thể nói"

Văn Hạc Âm sợ tới mức ngửa người ra sau, đầu đập vào cửa sổ nhỏ ở bên xe ngựa: "A!! Cái gì a!? Nữ thi thể có thể nói?!"

"Ai nha, sao lại đụng đầu vậy, cẩn thận." Mộ Chi Minh giở trò không nhịn được cười, hai tay tiến lên đỡ đầu Văn Hạc Âm nhìn, "Đập vậy có nặng hay không?"

"Không nặng, thiếu gia, vì cái gì nữ thi thể kia có thể nói chuyện?" Văn Hạc Âm hỏi.

Mộ Chi Minh duỗi tay thay Văn Hạc Âm xoa địa phương bị đau: "Trên xác thi thể nữ kia hẳn là có manh mối mấu chốt, hơn nữa cái manh mối này rất rõ ràng, rõ ràng đến nỗi hung thủ không tiếc ban đêm xông vào Kinh Triệu Phủ cũng muốn trộm thi thể ra. "

"Thì ra là thế." Văn Hạc Âm như suy tư gật gật đầu.

Mộ Chi Minh nhẹ giọng: "Sẽ là manh mối kiểu gì đây...."

"Ai nha." Văn Hạc Âm vội la lên, "Thiếu gia ngươi cũng đừng phí công phu suy nghĩ, xác nữ này cũng đã bị người ta trộm đi, nếu manh mối kia rõ ràng, thì chúng ta cũng không biết được, ngươi chính là nghĩ nứt đầu cũng vô dụng."

Mộ Chi Minh lẩm bẩm, "Ta nghĩ không rõ cũng không phải việc này. "

"Vậy còn có chuyện gì? "Văn Hạc Âm hỏi.

Mộ Chi Minh ánh mắt bỗng nhiên nheo lại, hắn nhìn về phía Văn Hạc Âm, hỏi:
"A Âm, ngươi biết Ngỗ Tác Kinh Triệu Phủ sống ở nơi nào không? "

Văn Hạc Âm vì lúc trước trợ giúp Bùi Hàn Đường phá án, trong lúc vô tình thật đúng là sẽ biết chỗ ở: "Biết a."

"Mau, chúng ta hiện tại đi tìm Ngỗ Tác, ngươi mau chỉ đường mã phu! "Mộ Chi Minh vội nói.

Văn Hạc Âm ngốc: "HẢ?"

Mộ Chi Minh vội la lên: "Không kịp giải thích, mau đi."

"Nga, được được." Văn Hạc Âm vén rèm bước ra xe ngựa, dẫn đường cho mã phu. Mộ Chi Minh hít sâu một hơi, ánh mắt dần dần trở nên vững vàng bình tĩnh.

Nếu như cái manh mối kia thật sự rất rõ ràng, vậy Ngỗ Tác vì sao không tra ra?

Hắn thật sự không thấy?

Hay là..... Hắn thấy mà không muốn.....


Kinh Triệu Phủ Ngỗ Tác ở tại ngoại ô hẻo lánh, vì làm việc đen đủi, hắn không có thê tử không có con cái, cô đơn một mình, ngay cả nơi ở cũng là nhà gỗ đơn sơ cũ nát trái phải trống không.

Mộ Chi Minh cùng Văn Hạc Âm mới đến trước nhà gỗ, đột nhiên nghe được bên trong truyền đến tiếng đánh nhau cùng tiếng kêu cứu mạng.

Mộ Chi Minh: "A Âm!"

Văn Hạc Âm tiến lên vài bước, đá văng cửa gỗ, liền thấy bàn ghế cũ nát bị đảo lộn, một hắc y nhân đang đè người kêu khóc hô to ở trên mặt đất, tay phải giơ cao con dao găm chuẩn bị rơi xuống.

Hết sức nghìn cân treo sợi tóc, Văn Hạc Âm vội vàng bay lêm, nắm lấy tay hắc y nhân, ngăn cản động tác ám sát của hắn, vặn mạnh cánh tay hắn, kéo hắn ra khỏi Ngỗ Tác.

Hắc y nhân và Văn Hạc Âm so mấy chiêu, thấy không thể nhanh chóng chế ngự, liền không muốn dây dưa, một chân đá về phía Văn Hạc Âm kéo dài khoảng cách, phá cửa sổ chạy trốn, Văn Hạc Âm phía trước đuổi theo vài bước nghe thấy Mộ Chi Minh kêu hắn: "A Âm! Đừng đuổi theo, nguy hiểm!!"

Văn Hạc Âm bước chân dừng lại, chạy về bên cạnh Mộ Chi Minh.

Mộ Chi Minh nâng cánh tay hắn, vặn bả vai hắn, xem trước xem sau: "Có bị thương hay không."

"Không có!" Văn Hạc Âm ngẩng đầu ưỡn ngực, còn rất tự hào.

"Vậy là tốt rồi." Mộ Chi Minh nhẹ thở một hơi.

Hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía Ngỗ Tác đang sợ tới mức lá gan muốn nứt ra run bần bật cuộn tròn ở trong góc.

Mộ Chi Minh nguyên bản là tới hưng sư vấn tội, không nghĩ đến trong lúc vô tình sẽ cứu Ngỗ Tác một mạng. Mà hung thủ dám ở kinh thành dưới chân thiên tử liên tục gây án giết người, càn rỡ lớn mật như vậy, coi mạng người như cỏ rác, khiến Mộ Chi Minh phẫn nộ, phẫn uất bất bình.

Hai người tiến lên nâng Ngỗ Tác dậy, ở trong phòng cũ nát tìm chén nước cho hắn, Ngỗ Tác run run rẩy rẩy uống nước xong, lúc này mới từ trong kinh hách phục hồi lại tinh thần, ô ô mà khóc: "Ta ngày thường cũng không đắc tội với ai, sao lại có người muốn giết ta, về sau làm sao bây giờ đây."

Mộ Chi Minh hỏi: "Ngỗ Tác, ngươi còn nhớ rõ hôm qua ngươi khám nghiệm thi thể nữ kia không?"

Ngỗ Tác thanh âm còn run, đứt quãng mà nói: "Hồi đại nhân, tiểu nhân còn nhớ rõ."

Mộ Chi Minh hỏi: "Ngươi có phải giấu thứ gì đi hay không?"

Động tác Ngỗ Tác cứng lại, cúi đầu đôi mắt hơi hướng nghiêng về phía dưới: "Tiểu nhân, tiểu nhân không biết ngài đang nói cái gì, cái gì, thứ gì a, đồ vật của người chết nhiều âm khí, tiểu nhân sao lại giấu đi?"

Văn Hạc Âm hung hăng nói: "Ngươi chột dạ cái gì?! Thời điểm này, còn nói dối?!"

Ngỗ Tác ấp úng, lắc đầu.

Mộ Chi Minh suy tư một lát hỏi: "Là vàng bạc, hay là trang sức?"

Ngỗ Tác bỗng dưng ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Mộ Chi Minh.

Mộ Chi Minh ôn tồn mà khuyên nhủ: "Lấy ra đi, đều đưa tới họa sát thân hà tất còn cất giấu, tuy ngươi tư tàng tài vật thi thể không thể thoái thác tội của mình, nhưng ta sẽ thay ngươi cầu tình Kinh Triệu Phủ Bùi đại nhân."

Ngỗ Tác do dự một lát, đi đến trước một cái rương gỗ khuyết một góc, duỗi tay mở ra rương gỗ, từ bên trong lấy ra một cái túi tiền cẩm văn, giao cho Mộ Chi Minh.

Mộ Chi Minh tiếp nhận túi tiền cẩm văn kia, mở ra thấy bên trong có một ít bạc vụn và vàng cùng với một chiếc nhẫn ngọc bích có khắc chữ "Nguyên", hắn đang chuẩn bị lấy cái nhẫn ngọc bích kia ra nhìn, Văn Hạc Âm bỗng nhiên thò qua, kinh ngạc nói: "Di? Cái túi tiền này thật quen mắt, ta giống như là thấy qua ở đâu rồi"

Chương 63 Khắp người là vết thương không niệm đau

Đêm đen gió lớn*, mây đen che trăng, phủ của chủ sự Hình Bộ.

*(ẩn dụ cho một môi trường nham hiểm; chỉ thời cơ để gây tội ác)

Nội đường trong sương phòng, Nguyên Báo Đức giận không thể át, một chân đá vào vai thủ hạ quỳ trước mặt hắn bẩm báo, nổi trận lôi đình: "Phế vật! Đều là phế vật! Giết người cũng giết không chết đáng chết, đều do cái cẩu hòa thượng kia! Đi cái gì phá miếu, nhìn cái gì giếng! Cái ca nữ kia cũng vậy, ta bất quá cùng nàng chơi chơi thôi, thế nhưng lại chết, tiện tì! Phế nô! Không có chuyện gì hài lòng!"

"Thiếu gia." Thủ hạ kia tận tình khuyên bảo, "Hay là nói việc này cho lão gia phu nhân đi, kêu phu nhân đi cầu xin Hoắc đại nhân, hắn chính là người đứng đầu Bệ Ngạn Tư, chắc chắn là có biện pháp giải quyết thích đáng việc này."

"Không được!! Việc này nếu như bị cữu cữu biết, hắn thế nào cũng phải đánh gãy ta chân!" Nguyên Báo Đức tức muốn hộc máu, tay đặt ở bên miệng, không ngừng cắn móng tay, "Ngươi thấy rõ không? Kia là người làm của Yến Quốc Công thế tử Mộ Chi Minh, không phải người của Kinh Triệu Phủ"

"Vâng." Thủ hạ gật gật đầu.

Nguyên Báo Đức trầm tư một lát, nói: "Chúng ta trước cứ từ từ, chờ xem động tĩnh, Yến Quốc Công thế tử không oán không thù với ta, vì cái gì, muốn tố giác ta? Hơn nữa hắn hiện tại trợ giúp đảng  tranh Hiền vương, nhất định muốn mượn sức mượn thế lực khắp nơi, hắn chắc chắn muốn dùng hết toàn lực đi kết giao với cành cao là cữu cữu của ta."


Mây đen ngập thành, không bao lâu, dưới bầu trời bắt đầu nổi mưa, gió lớn mưa nghiêng, làm đêm khuya yên tĩnh tăng thêm một tia hàn ý.

Phủ Yến Quốc Công, Thải Vi và Văn Hạc Âm đứng ở cửa thư phòng, Thải Vi lo lắng nói: "Thiếu gia sao lại không nghỉ ngơi, hai ngươi đây là đi đâu? Thiếu gia vì sao vừa trở về liền nhốt chính mình ở trong thư phòng, ai cũng không để ý tới?"

Một ngày phát sinh quá nhiều chuyện, Văn Hạc Âm có giải thích cũng giải thích không rõ, hắn nóng lòng bám vào cửa, muốn xem thấu khe cửa nhìn Mộ Chi Minh đang làm cái gì.

Kỳ thật Mộ Chi Minh cái gì cũng không có làm.

Hắn ngồi ngay ngắn ở trước bàn làm việc, lẳng lặng nhìn túi tiền cẩm văn chỉ nhiễm chút vết máu đỏ sậm trên bàn.

Mới vừa rồi ở trên đường, Văn Hạc Âm bỗng dưng nhớ tới cái túi tiền này là vật gì.

"Là cái kia, Nguyên cái gì, Nguyên gia chi tử, túi tiền của Nguyên Báo Đức!" Văn Hạc Âm khẳng định nói, "Hắn còn nói cữu cữu hắn là cái gì cái gì đứng đầu Bệ Ngạn Tư!"

Mộ Chi Minh nghe thấy những lời này, hô hấp bỗng dưng cứng lại.

Năm chữ đứng đầu Bệ Ngạn Tư, giống như năm ngón tay xương khô móng vuốt sắc lợi hại, một cây một cây chậm rãi đâm vào lồng ngực Mộ Chi Minh, siết chặt máu thịt, khoét từng khúc xương trắng.

Bởi vì kiếp trước, tra án mưu nghịch của Mộ gia, chính là Bệ Ngạn Tư.

Phụng ý chỉ Hoàng Thái Tử Phó Khải, dẫn người vào Mộ gia, trói Mộ Bác Nhân nhốt vào đại lao, cũng đem tam tộc Mộ gia lưu đày nơi khổ hàn, chính là người đứng đầu Bệ Ngạn Tư, Hoắc Tân!

Bệ Ngạn Tư do Tấn Thái Tổ sáng lập, lúc ban đầu là vì trấn áp tham quan ô lại, nơi thú tội của loạn thần tặc tử, định ra phân biệt đúng sai, theo công bằng mà quyết định luật lệ.

Trải qua mấy triều đại, quyền lực này cao, thế lực to lớn, làm cả quan văn lẫn võ tướng vô cùng sợ hãi.

Thậm chí còn có cách nói, kêu thà tình nguyện đắc tội Phật Như Lai, cũng không muốn đắc tội Bệ Ngạn Tư.

Mộ Chi Minh hỏi Văn Hạc Âm vì sao biết được Nguyên Báo Đức, vì thế Văn Hạc Âm đem việc ngày ấy trải qua trong bữa tiệc ăn mừng Hiền vương phong vương từng cái từng cái nói cho Mộ Chi Minh nghe.

Vì thế trong chớp mắt, Mộ Chi Minh cái gì cũng minh bạch.

Kiếp trước, cũng ở bữa tiệc Hiền vương phong vương, Văn Hạc Âm ngẫu nhiên gặp được Nguyên Báo Đức.

Về sau Mộ gia bị Bệ Ngạn Tư xét nhà, Văn Hạc Âm nhớ tới chuyện ngày ấy nhặt được túi tiền cẩm văn, nhớ lại Nguyên Báo Đức đề cập tới cữu cữu hắn là người đứng đầu Bệ Ngạn Tư, bởi vậy mới hao hết tâm tư tìm Nguyên gia, hy vọng Nguyên Báo Đức có thể cứu Mộ Chi Minh một mạng.

Hắn nói: "Chỉ cần ngươi cứu thiếu gia nhà ta, cái gì ta cũng nguyện ý làm."

Vì thế, mùa đông khắc nghiệt, hẻm lạnh áo rách, tiếng nức nở ẩn ở trong tuyết rơi tiết sương giáng, khóe miệng ai nứt rạn mà lại hàm chứa ý cười, khắp người là vết thương mà lại không niệm đau, chỉ suy nghĩ là: Như vậy nhất định có thể miễn cho thiếu gia khỏi đau khổ đi lưu đày.

Sau đó sau đó....

Đào hạnh dính mưa, mùi thơm ý xuân ngày ấy.

Thiếu niên người mặc y phục thị vệ màu chàm trong tay nắm chặt trứng chim, dáng người như cơn gió thổi vào trong nhà, cười vang với Mộ Chi Minh nói: "Thiếu gia kêu ta sao? Ta mới vừa ở đình viện trên cây dương liễu đào trứng chim a! "


Yến Quốc Công phủ, cửa thư phòng, Thải Vi hỏi Văn Hạc Âm, đang dùng sức nhìn vào trong khe cửa: "Thấy cái gì không?"

Văn Hạc Âm lui về phía sau một bước, nhụt chí: "Không, cái gì cũng không nhìn thấy."

Thải Vi nghĩ nghĩ, đi ra sau bếp bưng tới một đĩa phô mai hoa quế với một bình trà nóng, giao cho Văn Hạc Âm: "Đi, đưa cho thiếu gia đi, khuyên hắn ngủ sớm một chút, khuyên không được thì ít nhất cũng không thể để thiếu gia đói bụng."

"Hảo." Văn Hạc Âm gật gật đầu, tiếp nhận sau đó gõ vang cửa thư phòng.

"Vào đi." thanh âm Mộ Chi Minh truyền đến, Văn Hạc Âm theo tiếng đẩy cửa vào, thấy thư phòng ánh sáng đen tối không rõ, chỉ có trước bàn châm hai ngọn nến, mà Mộ Chi Minh ngồi ở bàn làm việc, trên bàn chính là túi tiền cẩm văn hôm nay bọn họ tìm thấy.

Mộ Chi Minh biết Hạc Âm bưng điểm tâm trà xanh, cười nói: "Thải Vi tỷ kêu ngươi bưng tới"

Văn Hạc Âm gật gật đầu, buông điểm tâm trà xanh xuống, hỏi: "Thiếu gia, ngươi vì sao không nghỉ ngơi đi?"

Mộ Chi Minh đáp: "Ta đang suy xét sự tình."

"Còn nghĩ cái gì a?" Văn Hạc Âm nói, "Án tử không phải phá được rồi sao? Chúng ta sáng mai đem túi tiền này giao cho Bùi Hàn Đường, kêu hắn đi bắt lại hung thủ, hết thảy mọi việc liền kết thúc!"

Mộ Chi Minh do dự: "Nhưng......"

Văn Hạc Âm: "Nhưng cái gì?"

Mộ Chi Minh ngẩng đầu, nhìn về phía Văn Hạc Âm: "Nhưng mà Kinh Triệu Phủ, thật sự sẽ đi bắt người sao?"

Văn Hạc Âm khó hiểu: "A? Chứng cứ vô cùng xác thực, vì sao, không bắt?"

Mộ Chi Minh thở dài thật dài: "A..... Cữu cữu của hung phạm một tay cầm quyền cao đứng đầu Bệ Ngạn Tư, Hoắc Tân, người này tàn nhẫn chuyên chính, từng là thân vệ bên người Hoàng Thượng, được Hoàng Thượng coi trọng thưởng thức. Việc này nếu nháo lên, mặc kệ là bởi vì huyết thống hay là vì mặt mũi chính mình, Hoắc Tân cũng tuyệt đối sẽ không tùy ý để hung thủ bị bắt giữ. Kinh Triệu Phủ, thật sự dám cùng Bệ Ngạn Tư đối nghịch sao? Vụ án giết người này, thật sự sẽ không việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không sao? Chứng cứ này giao ra, thật sự còn có thể tồn tại trên đời sao?"

"A cái này"

Văn Hạc Âm gãi gãi đầu, suy tư lời Mộ Chi Minh nói, hắn chần chờ một lát, nói, "Ta không biết Kinh Triệu Phủ có dám cùng Bệ Ngạn Tư đối nghịch hay không, nhưng ta tin tưởng Bùi Hàn Đường."

Mộ Chi Minh hơi giật mình, nhìn Văn Hạc Âm, không thể tưởng tượng mà chớp chớp mắt.

Văn Hạc Âm lắp bắp nói: "Ta chỉ.... chỉ cảm thấy.... Bùi Hàn Đường là cái người bênh vực lẽ phải, hắn sẽ không để hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật."

Mộ Chi Minh nhịn không được nhẹ giọng cười ra tiếng, hắn bỗng nhiên thảnh thơi, nói: "Hảo, nếu A Âm ngươi tin hắn, ta đây cũng tin hắn, ngày mai thỉnh Bùi đại nhân tới phủ nói chuyện đi."

"Ân." Văn Hạc Âm gật gật đầu.

"Đúng rồi." Mộ Chi Minh lại nói, "Cố tướng quân cũng mời đến đi, hắn hao tâm tốn sức suốt một ngày, nhất định cũng muốn biết chân tướng án này."

Chương 64 Ngươi đây là thấy sắc quên bạn

Mưa suốt một đêm, sáng sớm trong xanh, gió mát thời tiết thu nóng, chán ghét đường đi ẩm ướt.

Cố Hách Viêm và Bùi Hàn Đường tương ngộ ở trước Yến Quốc Công phủ.

Bùi Hàn Đường: "Ô ơ này!"

Cố Hách Viêm: "……"

Bùi Hàn Đường: "Ai, đừng lấy kiểu ánh mắt này nhìn ta, là tiểu tử của nhà ngươi nói án nữ thi thể vết roi có tiến triển, ta mới đến tìm hắn."

Cố Hách Viêm: "Ta biết, ta cũng vậy."

Bùi Hàn Đường: "Vậy mà ngươi còn trừng ta!"

Cố Hách Viêm: "Không xung đột."

Bùi Hàn Đường tức giận đến mức dùng tay chỉ lên trời: "Hảo a, hảo a, Cố Dục Dập, ngươi đây chính là thấy sắc quên bạn."

Cố Hách Viêm: "Ân"

"Hảo gia hỏa, ngươi còn dám hợp tình hợp lý mà lên tiếng!" Bùi Hàn Đường giả vờ sinh khí.

Cố Hách Viêm quay đầu đi vào Mộ phủ.

"Hở, từ từ đợi ta!" Bùi Hàn Đường chạy chậm đuổi theo Cố Hách Viêm, duỗi tay ôm lấy vai của hắn: "Nói với ngươi lời thật lòng, ta đối với tiểu công tử nhà ngươi một chút hứng thú cũng không có, nhưng thật ra cái tiểu thị vệ bên cạnh hắn.... Ân, Rất thú vị."

Hai người mới vào Mộ phủ, lập tức có nô bộc chạy chậm tới đón, biết được thân phận hai người lễ nghĩa chu đáo mà dẫn hai người tới thư phòng Đông viện.

Mộ Chi Minh cùng Văn Hạc Âm sớm đã chờ ở thư phòng.

"Hách Viêm, Bùi đại nhân, mời ngồi." Mộ Chi Minh chắp tay hành lễ, thỉnh hai người ngồi xuống lấy ra túi tiền cẩm văn hôm qua đoạt được, giao cho Bùi Hàn Đường.

"Đây là cái gì?" Bùi Hàn Đường khó hiểu.

Mộ Chi Minh: "Bùi đại nhân đừng vội, xin nghe ta nói lại."

Vì thế, Mộ Chi Minh đem việc hôm qua từ từ kể ra.

Nói đến khúc hai người một mình đi đến trước chỗ người khám nghiệm ở, Cố Hách Viêm nhíu mày, thầm nghĩ nó dữ dội nguy hiểm đến mức nào.

Nói đến khúc Văn Hạc Âm cùng hắc y nhân đánh nhau, Bùi Hàn Đường nhìn về phía Văn Hạc Âm: "Vật nhỏ, có bị thương không? Hai người sao có thể liền chạy tới đó? Quá lỗ mãng."

Văn Hạc Âm khinh thường: "Bị thương? Hắn mấy cân mấy lượng, liền muốn làm ta bị thương? A!"

"Không bị thương thì tốt." Bùi Hàn Đường câu môi, "Mộ đại nhân ngài tiếp tục nói."

"Hảo." Mộ Chi Minh gật gật đầu.

Nghe được chuyện Ngỗ Tác mưu tài, Bùi Hàn Đường cũng còn đang nói đùa, nói trăm triệu không nghĩ tới phải tra người của mình, nhưng từ khi tên Nguyên gia cùng tên Nguyên Báo Đức từ trong miệng Mộ Chi Minh nói ra, ý cười trên mặt Bùi Hàn Đường biến mất.

"Cho nên, hung thủ là chi tử của thượng thư Hình Bộ, Nguyên Báo Đức, có túi tiền cẩm văn cùng nhẫn ban chỉ làm chứng."

Mộ Chi Minh nói xong câu đó, nhìn về phía Bùi Hàn Đường.

Bùi Hàn Đường cúi đầu an tĩnh nhìn túi tiền cẩm văn kia bị hắn nắm chặt ở trong tay, thật lâu không nói gì.

Văn Hạc Âm thiếu kiên nhẫn: "Ngươi."

"A Âm." Mộ Chi Minh nhẹ giọng đánh gãy lời nói Văn Hạc Âm, lắc lắc đầu. Văn Hạc Âm im miệng, không nói thêm lời nào.

"Nguyên Báo Đức." Bùi Hàn Đường mở ra túi tiền cẩm văn, nhìn chiếc nhẫn ngọc, "Cữu cữu hắn là người đứng đầu Bệ Ngạn Tư, Hoắc Tân."

"Đúng." Mộ Chi Minh nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng thở dài.

Kỳ thật hắn có thể lý giải vì sao Bùi Hàn Đường trầm mặc.

Quan trường như diễn, phong vân quỷ quyệt, sóng ngầm kích động.

Bùi Hàn Đường có thể lập tức dẫn người vọt tới Nguyên gia, bắt giữ Nguyên Báo Đức về quy án. Nhưng chuyện Kinh Triệu Phủ đắc tội Bệ Ngạn Tư, hắn có thể gánh vác sao?

Có lẽ ngay cả phụ thân Bùi Hàn Đường, Kinh Triệu Phủ Doãn cũng không dám đối nghịch với Hoắc Tân. Hắn một kẻ hèn Kinh Triệu Phủ thiếu Doãn liền dám sao?

Thư phòng, không người nói chuyện, châm rơi có thể nghe, ước chừng nửa nén hương sau, Bùi Hàn Đường bỗng nhiên ngẩng đầu: "Ta nghĩ kỹ rồi."

"Ngươi nghĩ cái gì?!" Văn Hạc Âm dường như là không nín được nữa, đột nhiên hô lên.

Bùi Hàn Đường tựa hồ không nghĩ tới hắn sẽ kích động như vậy, sửng sốt một lát, cười nói: "Nghĩ mang bao nhiêu huynh đệ đi bắt người a."

Nghe câu này, Văn Hạc Âm thở phào một hơi: "Ta không nhìn lầm ngươi!"

"Cái gì? Cái gì nhìn lầm hay không nhìn lầm, vật nhỏ ngươi nói rõ ràng đi." Bùi Hàn Đường truy vấn

Mộ Chi Minh chậm rãi mở miệng: "Bùi đại nhân, này là Bệ Ngạn Tư"

"Ta biết." Bùi Hàn Đường giơ tay đánh gãy lời Mộ Chi Minh nói, "Mộ đại nhân, trên quan trường này, nhân tâm, những cái ngấm ngầm đó, ám sự, ta cũng minh bạch không kém ngài, nhưng Mộ đại nhân, ta sẽ không mặc kệ oan khuất."

Mộ Chi Minh bỗng nhiên đứng dậy, hướng Bùi Hàn Đường khom lưng hành đại lễ.

"Mộ đại nhân, ngươi đây là đang làm cái gì?!" Bùi Hàn Đường hoảng sợ, hoang mang rối loạn mà từ ghế trên đứng lên đi đỡ Mộ Chi Minh.

Mộ Chi Minh hốc mắt hơi hơi đỏ lên: "Nếu trên đời có thể nhiều người như Bùi đại nhân công bằng chính trực như vậy, nhất định ít đi nhiều án oan uổng giả dối trộn lẫn."

"Mộ đại nhân, mau mau đứng dậy." Bùi Hàn Đường bất đắc dĩ nói.

Ngươi nếu không đứng dậy, Cố Dục Dập sẽ lại đây lấy đầu của ta a!

Bùi Hàn Đường: "Ta cảm thấy hổ thẹn, ta tuy hạ quyết tâm muốn trầm oan giải tội, nhưng vẫn không dám cùng Bệ Ngạn Tư cứng đối cứng, mới vừa rồi suy tư, cũng là nghĩ đối sách."

"Vậy ngươi nghĩ ra đối sách chưa?" Văn Hạc Âm hỏi.

"Ân." Bùi Hàn Đường gật gật đầu, vững vàng bình tĩnh nói, "Đêm nay mượn bóng đêm trộm hành động, thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị, không kịp dự phòng đột nhiên bắt hắn, chờ bắt được Nguyên Báo Đức vào Kinh Triệu Phủ, ta sẽ suốt đêm viết tấu chương đem án này trình lên Hoàng Thượng, đến lúc đó quan lại định luận, Bệ Ngạn Tư chính là muốn từ giữa làm khó dễ, cũng chỉ có thể uổng phí công sức."

"Bùi đại nhân, ta có một chuyện muốn nhờ." Mộ Chi Minh mở miệng.

Bùi Hàn Đường: "Mời nói."

Mộ Chi Minh khẩn cầu nói: "Tối nay bắt giữ Nguyên Trả Ơn, ta có thể đi cùng Kinh Triệu Phủ hay không."

"Việc này..."

Bùi Hàn Đường mặt lộ vẻ khó xử, "Nhưng Mộ đại nhân ngài không biết võ công, nếu xảy ra chuyện gì"

"Ai nha, ngươi liền đáp ứng thiếu gia nhà ta đi!" Văn Hạc Âm mở miệng sốt ruột nói,

"Vì việc này, cả ngày không muốn ngủ, ngủ cũng không ngủ ngon, ta sẽ trông coi thiếu gia nhà ta, ngươi yên tâm, xảy ra chuyện ta liền túm hắn chạy, hai ta chạy trốn rất nhanh! Tuyệt đối không kéo chân sau các ngươi!!"

Bùi Hàn Đường bị một câu "Chạy trốn rất nhanh" chọc cười, gật đầu: "Được, ta đây đáp ứng"

Bốn người ở thư phòng Mộ phủ thương nghị nửa ngày, xác nhận không bại lộ, Cố Hách Viêm và Bùi Hàn Đường cáo từ rời đi.

Ra khỏi Mộ phủ, Cố Hách Viêm nhìn Bùi Hàn Đường muốn nói lại thôi.

Bùi Hàn Đường tay chụp ở trên vai hắn, cười nói: "Ta biết ngươi suy nghĩ cái gì, tiểu công tử nhà ngươi muốn đi, ngươi không yên lòng đúng hay không? Tối nay giờ Hợi (21h-23h), gặp trước nha môn Kinh Triệu Phủ."

Cố Hách Viêm gật gật đầu: "Hảo."



Khi mặt trời lặn dần, ráng chiều như máu, nội đường Bệ Ngạn Tư, trên tường điêu khắc Bệ Ngạn(1) uy phong lẫm liệt như hổ rình mồi mà nhìn người trong sảnh.

Đứng đầu Bệ Ngạn Tư Hoắc Tân ngồi ngay ngắn trước bàn bằng gỗ mun thẩm tra hồ sơ, chợt có thị vệ mặc võ bào tím đen chạy nhanh đến, ôm quyền một đầu gối rơi xuống đất hành lễ: "Hoắc đại nhân."

"Ân?" Hoắc Tân tuy năm nay qua 40, nhưng hai bên hoa râm, hắn vừa nhấc mắt, trong mắt là tia âm u lạnh lẽo làm người không rét mà run.

Thị vệ kia đứng dậy, đi đến bên cạnh Hoắc Tân, ở bên tai hắn nói gì đó. Hoắc Tân nghe xong, đồng tử hơi hơi trừng lớn, bỗng nhiên nổi giận, một quyển hồ sơ rơi trên bàn, ngữ khí đáng sợ như lưỡi dao khát máu: "Thật sự?"

Thị vệ đè thấp tiếng: "Hoắc đại nhân, là người xếp vào Mộ phủ truyền tin đến, có truyền tin cho Nguyên phủ không?"

"Không còn kịp rồi.... " Tròng mắt Hoắc Tân chuyển động cấp tốc, một lát sau, lạnh giọng: "Đi, kêu Ngôn Tư cùng Minh Tư huynh đệ tới, tề tựu trước cửa nội đường."

Thị vệ ôm quyền: "Vâng!"

(1) Bệ Ngạn là đứa con thứ 7 của Long Vương. Thời phong kiến, người ta thường chạm khắc hoặc vẽ hình Bệ Ngạn ở những nơi như công đường, nha môn,… với hi vọng hình dạng dữ dằn giống hổ, răng nanh dài sắc và cặp mắt đầy uy nhiêm của linh vật này răn đe được tội nhân. Bên cạnh đó, Bệ Ngạn vốn yêu thích sự công bằng, lý lẽ, lại rất trượng nghĩa nên nó càng thích hợp để xuất hiện chốn xét xử, phán án.

Chương 65 Thích thì nhanh đi bày tỏ tâm ý

Ban đêm, một nửa vầng trăng như cánh cung, tình thế căng thẳng.

Nguyên phủ, khi tắt đuốc, đêm khuya tĩnh lặng.

Thị nữ giúp Nguyên Báo Đức cởi áo, bị Nguyên Báo Đức ngông cuồng dâm dật kéo lấy cánh tay đùa giỡn trêu chọc
hắn vừa mới nói hai câu, bỗng nhiên ánh lửa bên ngoài sáng lên, ồn ào tiếng người.

Lúc Nguyên Báo Đức còn đang ngốc ngốc, thì cửa sương phòng đột nhiên bị mạnh mẽ đá văng, sau đó hắn bị người hung hăng vặn trụ cánh tay ấn ở trên mặt đất, vì sườn mặt đập xuống đất mà lớn tiếng ai u.

Một đôi ủng màu đen hoa văn hình mây đạp ở trước mặt hắn, Bùi Hàn Đường ngồi xổm xuống, trong tay cầm cái túi tiền cẩm văn kia, cười lạnh nói: "Nguyên Báo Đức, ngươi biết tội chưa?"

Cho tới khi, quý phủ đại loạn.

Hình Bộ thượng thư Nguyên Tử Hoài cùng thê tử Hoắc thị nguyên bản đã đi nghỉ ngơi, vì kinh động phát sinh đột ngột, cả áo ngoài cũng chưa mặc chỉnh tề, vội vàng đi tới, đầu tiên liền thấy nhi tử bọn họ bị thị vệ Kinh Triệu Phủ ấn chặt ở trên mặt đất.

Sắc mặt Hoắc thị trắng bệch, hoảng sợ hô to: "Con của ta."

Nguyên Tử Hoài tiến lên vài bước, nổi giận đùng đùng chất vấn Bùi Hàn Đường: "Các ngươi đang làm cái gì vậy?! Xông vào nhà dân!! Thiên lý ở đâu?! Còn không buông người ra cho ta."

Bùi Hàn Đường cười chắp tay thi lễ: "Nguyên đại nhân, việc công xử theo phép công."

Nguyên Tử Hoài chỉ vào mặt Bùi Hàn Đường: "Cái gì việc công! Ngươi nói rõ ràng một chút cho ta!"

Bùi Hàn Đường cũng không buồn bực, hai tay chắp ở sau người gằn từng chữ một nói cho Nguyên Tử Hoài nghe: "Vậy đại nhân ngài nghe cho kỹ, quý công tử coi mạng người như cỏ rác, không bằng heo chó." Bốn chữ cuối, hắn còn cố ý kéo dài âm, tựa như là sợ Nguyên Tử Hoài giận dữ mà không chết, "Nhân chứng, vật chứng tất cả đều đầy đủ, căn cứ theo luật pháp triều ta, giết người thì đền mạng, tội không thể thứ, chờ ta phụng triều cương hành sự, thỉnh Nguyên đại nhân chớ nhiễu loạn việc bắt giữ."

Ánh mắt Nguyên Tử Hoài chợt lóe, ông biết nhi tử mình xác thật có hành động ngược đãi người hầu, nhưng ngoài miệng không buông tha người: "Cái gì mà giết người!! Ngươi đang nói nhảm nhí cái gì vậy!"

"Xùy." Bùi Hàn Đường hừ lạnh một tiếng, cao giọng "Không nghĩ tới Nguyên đại nhân quan phục mặc ở trên người, lại nghe không hiểu tiếng người, vẫn là thỉnh nhị vị mau mau đi xuống nghỉ ngơi đi, đừng ở chỗ này dây dưa. "

Lời hắn vừa nói ra, vài thị vệ Kinh Triệu Phủ tiến lên, kéo Nguyên Tử Hoài cùng Hoắc thị đi xuống.

"Cha mẹ!!" Nguyên Báo Đức giãy giụa, "Mau đi kêu cữu cữu tới a, mau đi a!"

"Ngươi câm miệng đi, đồ nghịch tử súc sinh." Bùi Hàn Đường nghe phiền, một chân dẫm thật mạnh Nguyên Báo Đức mắng, "Đem hắn ra xe tù nhân bên ngoài quan phủ chở đi cho ta! "

Nguyên Báo Đức bị thị vệ Kinh Triệu Phủ kéo từ dưới mặt đất lên, hắn không chết tâm ra sức giãy giụa, đôi tay vẫy loạn, hai chân đá loạn, bỗng nhiên nhìn thấy một người, đôi mắt tức khắc trừng như chuông đồng. Mộ Chi Minh đứng ở cửa, lạnh lùng mà nhìn thẳng hắn.

Nguyên Báo Đức cùng đường bí lối, tức giận không có chỗ phát, bị áp ra cửa dùng hết sức, đột nhiên bạo khởi, giãy giụa nhắm về phía Mộ Chi Minh, hận không thể cắn ra máu thịt của hắn, thị vệ Kinh Triệu Phủ thiếu chút nữa không giữ được người: "Mộ Chi Minh! Là ngươi!! Là ngươi cứu Ngỗ Tác kia, lấy được túi tiền cẩm văn sau đó giao cho Kinh Triệu Phủ, đều là ngươi hại ta!"

Cố Hách Viêm đứng ở bên cạnh Mộ Chi Minh, nhíu mày tiến lên nửa bước, che Mộ Chi Minh ở phía sau, Văn Hạc Âm cũng bị dọa nhảy dựng, thấy thị vệ Kinh Triệu Phủ một lần nữa đè lại Nguyên Báo Đức, mới thở phào.

"Mộ Chi Minh! Ta và ngươi có cái gì thù cái gì oán! Ngươi lại muốn hại ta ra nông nỗi như này!"

Nguyên Báo Đức còn đang giãy giụa, "Ta nói cho ngươi biết, ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi, tạp chủng, cẩu vật, tiện nhân, cha mẹ ta, cữu cữu ta, đều sẽ không bỏ qua ngươi! "

Hắn nói nghiến răng nghiến lợi, bộ mặt dữ tợn, vào ban đêm gió lạnh, xác thật có chút đáng sợ.

Văn Hạc Âm lo lắng thiếu gia nhà hắn bị dọa, vội vàng đi qua, muốn chửi vài câu. Nhưng vào lúc này, Mộ Chi Minh thế nhưng từ phía sau Cố Hách Viêm lao tới, tiến lên vài bước, đứng ở trước mặt Nguyên Báo Đức, hung hăng mà bóp lấy cổ hắn!

Trăng lạnh mây đen, hai tròng mắt Mộ Chi Minh đỏ như máu, thanh âm lại phi thường bình tĩnh vô cùng hắn tiến lại gần Nguyên Báo Đức, không chút nào sợ hãi mà nhìn thẳng mắt: "Ngươi làm sao dám hỏi ta cái gì thù cái gì oán, làm sao ngươi dám!!!"

Hắn A Âm, từ nhỏ tập võ, thân cường khỏe mạnh.

Nhưng chỉ hai ngày, hai..... Chỉ có thể ngã trên mặt đất không thể động đậy, sống sờ sờ mà bị đông chết.

Đường đá xanh trong kinh thành kia lạnh đến mức nào, tuyết rơi sẽ lạnh nhiều đến đâu.

A Âm trên người đầy thương, phải đau nhiều như thế nào.

Nghĩ đến đây, hắn liền hận không thể băm vằm Nguyên Báo Đức thành một vạn đoạn, lột da bẻ xương, ném đi cho chó hoang ăn!

Nguyên Báo Đức bị Mộ Chi Minh rống giận sợ tới mức đứng yên, ngu si tại chỗ, vì phẫn nỗ Mộ Chi Minh là xuất phát từ đáy lòng, cũng không phải là phô trương thanh thế, là thật sự thật sự hận ý cùng tức giận.

Lúc Mộ Chi Minh đang giận hết sức không thể át, bỗng nhiên có người tiến lên, hai tay trấn an mà nắm lấy cổ tay Mộ Chi Minh đang bóp cổ Nguyên Báo Đức.

Văn Hạc Âm nói: "Thiếu gia, ta thay ngươi bóp, để ý tay đau."

Thanh âm Văn Hạc Âm kéo Mộ Chi Minh từ trong tức giận ra, hắn quay đầu nhìn, Văn Hạc Âm lông tóc không tổn hao gì ánh mắt lo lắng mà nhìn hắn.

Giọng nói thiếu gia kia, cũng đang nhắc nhở Mộ Chi Minh.

Trước kia đau khổ, nhưng cũng may mất mà tìm lại được, cũng may là chỉ một hồi sợ bóng sợ gió.

Mộ Chi Minh hốc mắt bỗng dưng đỏ, hắn buông Nguyên Báo Đức ra, lẩm bẩm một tiếng thất lễ, đi vài bước ra sương phòng, đi đến góc an tĩnh không người chỉ có duy nhất ánh trăng, nghẹn ngào mấy tiếng, bả vai run rẩy khó ngăn tiếng khóc.

Văn Hạc Âm chạy chậm vội vàng tới: "Thiếu gia, người đây là làm sao vậy? Người không sao chứ"

Hắn mới đến trước mặt Mộ Chi Minh, đã bị Mộ Chi Minh ôm chặt.

Văn Hạc Âm sửng sốt, chần chờ nói: "Thiếu gia,.... "

"Đã biết đã biết." Mộ Chi Minh hơi chút phục hồi lại tinh thần, "Ngươi không thích ta, ta không thể bá vương ngạnh quyền, làm bẩn người trong sạch, ngươi thà chết chứ không nhận."

Văn Hạc Âm: "Đúng đúng đúng."

Mộ Chi Minh trong mắt còn hàm chứa nước mắt, giờ phút này lại nhịn không được cười ra tiếng, hắn bất đắc dĩ mà lắc đầu, nghe thấy Văn Hạc Âm kêu hắn: "Thiếu gia,.... Ta còn lời muốn nói."

Mộ Chi Minh: "Được rồi, đừng nói nữa, ôm một hồi liền buông tay."

Văn Hạc Âm kiên trì nói xong: "Không phải, thiếu gia, ta muốn nói, mặc dù ta không thích người, nhưng ta có thể vì người vượt lửa qua sông, chỉ cần người bình an hỉ nhạc, ta cái gì cũng nguyện ý làm, hơn nữa không oán không hận."

Mộ Chi Minh sửng sốt, khi mở miệng, nước mắt rơi như mưa.

"Ta biết, ta biết rồi."


Cách đó không xa, Cố Hách Viêm ẩn ở sau rừng trúc trong đêm tối ánh trăng lẳng lặng nhìn Mộ Chi Minh ôm Văn Hạc Âm khóc, Hạc Âm chân tay luống cuống mà ôm bả vai Mộ Chi Minh, cho hắn lau nước mắt, hoảng loạn nói: "Thiếu gia, ta đang dỗ ngươi mà, ngươi sao, còn khóc thành như vậy."

Cho đến khi Mộ Chi Minh nói câu: Không có việc gì, ta không có việc gì.

Cố Hách Viêm lúc này mới xoay người trở lại sương phòng.

Nguyên Báo Đức đang bị thị vệ Kinh Triệu Phủ áp giải ra ngoài phủ, Bùi Hàn Đường thấy Cố Hách Viêm trở về ôm lấy bờ vai của hắn hỏi: "Tiểu công tử nhà ngươi không có việc gì chứ? Hắn đây là làm sao vậy, sao đột nhiên tức giận thành bộ dáng kia? Có phải bởi vì Nguyên Báo Đức mắng hắn vài câu kia hay không?"

Cố Hách Viêm nhìn về phía Bùi Hàn Đường, hỏi: "Ngươi có phải thích tiểu thị vệ kia không?"

"Này! Xem lời ngươi nói này!" Bùi Hàn Đường thế nhưng ngượng ngùng, đỏ mặt che miệng ho nhẹ, "Đừng nói trắng ra như vậy, ta còn chưa.... Còn chưa có nghiêm túc nghĩ tới đâu."

Cố Hách Viêm truy vấn: "Có phải hay không?"

Bùi Hàn Đường lấy hết can đảm: "Được được được, phải, được rồi chứ, ngươi hỏi cái vấn đề này làm gì? "

Cố Hách Viêm: "Thích thì nhanh đi bày tỏ tâm ý."

Bùi Hàn Đường: "?"

Cố Hách Viêm: "Sợ cái gì."

Bùi Hàn Đường: "……"

Cố Hách Viêm: "Đừng khiến ta xem thường ngươi."

Bùi Hàn Đường: "……"

Hảo gia hỏa, Cố Dục Dập ngươi đang dỗi ai vậy! Sao ngươi lại không biết xấu hổ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro