Chương 76 - 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 76 Tất cả mọi người xin bớt giận

Mộ Chi Minh kinh ngạc: "phủ Vũ Lâm tướng quân?"

Thải Vi gật gật đầu: "Đúng vậy."

"Đưa tới vật gì?"

Vấn đề này làm Thải Vi mặt lộ vẻ khó xử, nàng chần chờ mãi, mới nói: "Sính lễ....."

Mộ Chi Minh cho rằng chính mình nghe lầm, nghi hoặc hỏi: "Cái gì?"

Thải Vi chỉ phải lặp lại một lần nữa: "Thiếu gia, là thư cầu hôn với sính lễ, nhưng thư cầu hôn không có chữ mà sính lễ cũng không phải là vàng bạc trân bảo, mà là một vật đã bị hư."

Không bao lâu, tất cả đồ vật sáng sớm từ phủ tướng quân đưa tới đều được đưa vào trong sương phòng Mộ Chi Minh.

Thư cầu hôn là màu đỏ phấn vàng, trang trọng thì trang trọng, nhưng mà trống không không có một chữ, không biết nên nói là cẩu thả hay là qua loa đây.

Mộ Chi Minh đặt cẩn thận thư cầu hôn lên bàn, giương mắt nhìn về phía rương sính lễ kia.

Bức sơn mài màu đỏ tô điểm uyên ương nghịch nước với rương gỗ có hoa văn vàng, bên trên là những bông hoa quấn bằng lụa đỏ thẫm, vui mừng thì vui mừng, chỉ là một rương sính lễ, không biết nên nói là khó coi hay là có lệ.

Thải Vi dở khóc dở cười: "Thiếu gia, người nhìn cái này.... Cố tướng quân có phải đang đùa giỡn với người hay không?"

Mộ Chi Minh không trả lời. Tiến lên mở rương gỗ ra, khi nhìn thấy bên trong là vật gì, trong chớp mắt hai mắt tiểu thế tử Yến Quốc Công trừng lớn.

Nỏ săn nhật nguyệt lẳng lặng nằm ở trong rương.

Hắn còn nhớ năm ấy mùa xuân ấm áp, cây ngô đồng đung đưa, chim tước hót vang đáy lòng, niên thiếu hắn nhìn thấy tuyệt thế thần nỏ, kinh ngạc mà cảm thán: "Thật là tam sinh được mở mang tầm mắt!

"Vì cái gì a...." Mộ Chi Minh duỗi tay xoa nỏ tiễn, run giọng lẩm bẩm, "Hắn đối với ta rõ ràng lạnh nhạt như vậy."

Thải Vi khó hiểu, nhẹ gọi: "Thiếu gia?"

Mộ Chi Minh hít sâu một hơi, bỗng nhiên ngẩng đầu nói chắc chắn: "Ta muốn đi tướng quân phủ một chuyến, hiện tại đi!"


Tiếng vó ngựa ầm ầm, bánh xe nghiền qua phiến đá xanh, đám đông trên phố thanh âm hỗn loạn, Mộ Chi Minh ngồi trên xe ngựa, lần đầu tiên cảm thấy từ Mộ phủ đến Cố phủ xa xôi như vậy. Hắn càng nghĩ càng hoang mang, càng nghĩ càng bất an.

Kiếp trước, Cố Hách Viêm với hắn như là người lạ, đến cả bằng hữu cũng không tính.

Kiếp này, tuy là bằng hữu, cũng cùng nhau trải qua rất nhiều việc, nhưng sự lạnh nhạt hòa với đạm mạc ngẫu nhiên, làm Mộ Chi Minh căn bản không dám xa cầu thân cận với hắn.

Không thể hiểu được sính lễ và thư cầu hôn, rõ ràng nơi chốn qua loa, cực kỳ giống một chuyện đùa vui nhưng vì sao lại làm người để ý như vậy.

Xe ngựa ngừng ở trước cửa Cố phủ, Mộ Chi Minh bước nhanh vào, Ôn Chung Thành nhìn thấy hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, tiến lên vài bước nghênh đón: "Mộ công tử, ngài đã tới."

"Cố tướng quân ở đâu?" Mộ Chi Minh vội vàng hỏi.

"Thiếu gia của nhà chúng ta ngày hôm qua uống say, vừa rồi mới tỉnh, tựa hồ đầu còn đau." Ôn Chung Thành đáp.

Mộ Chi Minh hơi giật mình: "Hắn... Tối qua uống say?"

"Đúng vậy, Mộ công tử, ta dẫn ngươi đi chính sảnh ngồi, sau đó gọi thiếu gia nhà ta tới." Ôn Chung Thành cúi người, làm tư thế thỉnh.

Mộ Chi Minh cùng Ôn Chung Thành đi vào chính sảnh, chờ mà đứng ngồi không yên, chỉ chốc lát sau Quyên Nương bưng tới trà cùng bánh hoa quế, cười với hắn nói: "Mộ công tử, ngài ăn trước một chút điểm tâm, thiếu gia hắn lập tức tới liền."

"Ân." Mộ Chi Minh cảm kích gật gật đầu, chờ Quyên Nương rời chính sảnh, hắn vì khẩn trương hít sâu mấy hơi, cầm lấy bánh hoa quế trên đĩa sứ trắng nhỏ cắn một miếng, mềm mại thanh hương quấn quanh đầu lưỡi với răng môi, triệt tiêu một chút bất an.

Chính lúc này, Mộ Chi Minh nghe được tiếng bước chân.

Mộ Chi Minh quay đầu nhìn, Cố Hách Viêm một bộ bạch y nhẹ nhàng, tiến vào chính sảnh, đáy mắt hắn còn mệt mỏi do say rượu, nhưng sắc mặt vững vàng, thoạt nhìn cực kỳ bình tĩnh, nhưng sự bình tĩnh này lại lạc lõng như vậy.

Mộ Chi Minh nuốt xuống điểm tâm trong miệng, bỗng dưng đứng lên.

Hai người nhìn nhau không nói gì, là Cố Hách Viêm đã mở miệng trước, hắn rũ mắt nhẹ giọng nói: "Hôm qua........Ta uống say, đã làm việc bực này khiến ngươi bối rối, đúng không......."

"Cố Hách Viêm." Mộ Chi Minh mở miệng đánh gãy lời hắn nói.

Đây là lần đầu tiên Mộ Chi Minh gọi thẳng tên Cố Hách Viêm, lời lẽ nghiêm khắc, làm Cố Hách Viêm không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mộ Chi Minh.

"Vì cái gì sau khi ngươi uống say sẽ muốn đưa sính lễ cho ta?" Mộ Chi Minh hỏi có chút hùng hổ doạ người, hắn dường như gấp không chờ nổi mà muốn biết đáp án, ngữ khí thập phần vội vàng, "Vì cái gì"

Cố Hách Viêm:  "......"

Mộ Chi Minh tiến lên một bước, sốt ruột nói: "Cố Hách Viêm, ta không cần nghe cái gì rất xin lỗi ta không cần nghe cái gì uống say, ta chỉ muốn biết vì sao, việc hồ đồ cũng tốt, đầu óc mê man cũng được, chuyện ta muốn biết chính là, thời điểm ngươi kêu người đem nỏ săn nhật nguyệt làm sính lễ, suy nghĩ cái gì?"

Ánh mắt Cố Hách Viêm hoang mang, ngực hơi hơi phập phồng, tựa hồ trong lòng đã nhấc lên sóng to gió lớn nhưng hắn vẫn trầm mặc như cũ, giống như khối đá cứng lặng im bị hàn tuyết chôn vùi quanh năm.

"Cố Hách Viêm." Mộ Chi Minh cơ hồ là đang cầu xin, "Ngươi nói một câu, ngươi trả lời ta vì sao đi?"

Cố Hách Viêm đột nhiên nhắm mắt, thời điểm mở ra, trong đáy mắt sâu thẩm chỉ có băng không tan được "Ta..... Hoàng Thượng muốn làm chủ tứ hôn Thanh Hà công chúa cho ta, nhưng ta không muốn kết thân với thiên gia, vì thế nói với Hoàng Thượng ta thích nam tử, việc này, chỉ là vì làm Hoàng Thượng tin phục, nói cho Hoàng Thượng biết ta không có nói dối, cộng..... Cũng không có ý gì khác."

Mộ Chi Minh sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn Cố Hách Viêm, sau một lúc lâu mở miệng, thanh âm rất nhẹ, như thể hơi lớn tiếng một chút, cũng sẽ phá tan sự chờ đợi vô hình trong lòng hắn: "Chỉ có như vậy?"

Cố Hách Viêm thu lại ánh mắt, biên cương đại mạc cuồng phong cuốn lấy hàn tuyết, cuối cùng là gào thét truyền từ kiếp trước đến kiếp này, không tiêu không tan, lạnh đến khoét xương: "......Chỉ có, như vậy."

Mới vừa nói xong, âm thầm bóp nát giấc mộng hoàng lương*, Mộ Chi Minh cứng họng nghẹn lời, chậm rãi chắp tay thi hành lễ, cả câu cáo từ nói cũng nói không nên lời, hắn xoay người rời Cố phủ, thẳng đến khi lên xe ngựa, môi khẽ run, dùng ngữ khí tự giễu lẩm bẩm tự nói: "Cũng đúng.... Ta suy nghĩ cái gì vậy...........Thật ngu ngốc........"

Sau một câu nói, một chút nghẹn ngào cùng với một tiếng thở dài bị chôn vùi ở trong đám đông ồn ào náo nhiệt.

*Giấc mộng hoàng lương: trong truyện "Chẩm Trung Ký" thời Đường kể chuyện một chàng trai gặp một đạo sĩ trong một quán trọ. Chàng trai buồn ngủ đạo sĩ cho chàng trai một chiếc gối bảo ngủ đi.
Bấy giờ chủ quán đang nấu một nồi cơm kê vàng, chàng trai nằm mơ thấy mình được làm quan, hưởng vinh quan phú quý. Nhưng khi tỉnh dậy, cơm kê vàng vẫn chưa chín, sau ví cho sự vỡ mộng.

Chương 77 Tin tưởng Ly Chu sẽ sống theo mong ước của mình

Xe ngựa trở lại Yến Quốc Công phủ, Mộ Chi Minh thất hồn lạc phách xuống xe ngựa, gã sai vặt trong phủ gọi mấy tiếng, hắn cũng không phản ứng.

"Thiếu gia!" Gã sai vặt nóng nảy, thanh âm hơi lớn chút, Mộ Chi Minh lúc này mới nghe thấy: "Làm sao vậy?"

"Thiếu gia, ngoài phủ có một chiếc xe ngựa, là tới đón ngài." Gã sai vặt cúi người vâng vâng nói.

"Đón ta?" Mộ Chi Minh hoang mang, "Xe ngựa từ nơi nào đến?"

Gã sai vặt đáp: "Phủ vương gia Túc Vương."

Mộ Chi Minh: "........"

Hắn khẽ cau mày, hồi lâu không nói gì.

Gã sai vặt nhắc nhở nói: "Thiếu gia, xe ngựa ở trước phủ đã chờ rất lâu, ngài đi không? Nếu không đi, ta nói một tiếng với mã phu?"

"Ta......" ánh mắt Mộ Chi Minh chắc chắn, tiếp theo tâm cũng xác định rồi: "Ta đi, xe ngựa ở nơi nào?"

Gã sai vặt nói: "Thiếu gia đi theo ta."

Gã sai vặt đưa Mộ Chi Minh lên chiếc xe ngựa Túc Vương phái tới đậu ở trước phủ, nhìn theo xe ngựa rời đi, xoay người đi trở vào trong phủ chuẩn bị đi làm việc hôm nay còn chưa có làm xong, chợt có một người thanh niên bạch y lạ mặt sải bước lướt qua gã sai vặt, đi thẳng vào Mộ phủ.

"Ai, từ từ, ngài là ai nha, đây chính là Yến Quốc phủ, không có thông báo, không thể tùy ý vào." Gã sai vặt kia vội chạy chậm tới ngăn người lại, thị vệ  canh gác hai bên phủ nghe thấy tiếng ồn ào cũng đã đi tới.

Thanh niên bạch y tựa hồ là vội vàng tới, thái dương lấm tấm mồ hôi, hơi thở phì phò, mà trong tay hắn không biết vì sao nắm chặt một miếng ngọc bội mã não màu son phượng hoàng niết bàn, hắn nhìn về phía gã sai vặt, ngữ khí nôn nóng mở miệng: "Ta tìm Mộ Chi Minh."

"Ngươi tìm thiếu gia nhà chúng ta a." Gã sai vặt đáp, "Hắn không ở trong phủ, ngươi hôm khác lại đến đi."

"Không ở?" Ánh mắt thanh niên bạch y kinh ngạc, "Hắn đi đâu?"

Gã sai vặt đáp: "Phủ Túc Vương gia."

Thanh niên bạch y: ".........."

Tình thâm bị hủy hoại bởi sự im lặng, trà đổ, sứ vỡ, gió đông qua hoa đã rụng.

Hắn tự biết mình nói sai, cố lấy toàn bộ dũng khí kiếp này tới giải thích và giữ lại, nhưng vẫn chậm một bước.

Hiện giờ hối hận, thì có ích lợi gì đâu?

"Ta đã biết...." Thanh âm thanh niên bạch y không thể áp chế run rẩy, hắn không nhiều lời, xoay người rời đi, bước chân vội vàng cũng giống như khi tới.

"Ai, công tử, công tử, không phải, ngươi rốt cuộc là ai vậy?" Gã sai vặt gãi đầu vẻ mặt hoang mang, cuối cùng nhún bả vai một cái, đem việc này vứt ra sau đầu.


Phủ Túc Vương, phía trên thềm đá, phủ binh uy nghiêm, bảng hiệu nền đen chữ vàng, so với khí khái khoa trương của phủ Hiền vương, nơi này có vài phần bao hàm ẩn giấu châu ngọc và ẩn ý.

Kiếp trước, Mộ Chi Minh thường tới chỗ này, nhưng kiếp này, đây lại là lần đầu tiên hắn tới.

Mới đến trước phủ, cảm giác quen thuộc cùng xa lạ đồng thời dâng lên trong lòng Mộ Chi Minh, nhưng chỉ lướt qua giây lát, không thể ở trong lòng hắn vén lên gợn sóng.

"Mộ công tử ngài đã tới." Nô bộc trong phủ tới đón, hiếp vai rũ mi, đón Mộ Chi Minh vào trong phủ.

Mộ Chi Minh đi cùng hắn vào trong phủ, xuyên qua hành lang quanh co, đi đến trước gác xép đình đài nhà thủy tạ, nô bộc khom lưng: "Mộ công tử, điện hạ đang ở lầu hai chờ ngài. "

Mộ Chi Minh gật đầu, nói một tiếng đã biết, bước lên gác xép, đi lên lầu hai, liếc mắt một cái thấy Phó Nghệ người mặc áo gấm màu đen hoa văn màu vàng, ngồi ngay ngắn ở bên cạnh lan can của đình đài, trước mặt đặt bàn lùn bằng gỗ hoàng hoa lê, trên bàn lùn đặt bếp lò nhỏ bằng bùn đỏ và lá trà hảo hạng, nghe thấy tiếng bước chân Phó Nghệ quay đầu nhìn lại đây, cười nói: "Ly Chu, ta đã chờ ngươi rất lâu, tới, ngồi đối diện ta."

Hắn nói, nhẹ nhàng đặt bình trà tử sa lên trên lò bùn, chuẩn bị pha một tách mát lạnh ngọt thanh.

Mộ Chi Minh không động, bình tĩnh mà nói: "Nếu Túc Vương muốn khuyên ta đừng cưới con gái thống lĩnh cấm quân làm vợ, thì không cần phí lời. "

Tay Phó Nghệ run lên, nước trong ấm trà đổ ra một chút.

Mộ Chi Minh nhìn hắn, nhớ tới kiếp trước, cũng là nơi này, cũng là trà này, chỉ là Phó Nghệ không bao giờ là cái người Túc Vương mà hắn kính trọng ngưỡng mộ nữa.

Kiếp trước, đồng dạng là đến năm nhược quán, đồng dạng là cha mẹ thúc giục hôn nhân.

Khi đó Mộ Chi Minh chưa từng sinh lòng ái mộ, vì thế kính cẩn tuân lệnh của cha mẹ và lời người mai mối, trao đổi thiếp canh với con gái thống lĩnh cấm quân môn đăng hộ đối.

Ai ngờ hôm sau, Phó Nghệ gọi hắn tới phủ Túc Vương, cực lực khuyên can hắn thành hôn.

Mộ Chi Minh hoang mang không thôi, dò hỏi vì sao, ai ngờ ánh mắt Phó Nghệ lại bi thương thảm thiết mà nhìn hắn nhẹ giọng nói: "Ly Chu, nguyên lai tâm ý của ta, ngươi vẫn luôn không biết sao?"

Mộ Chi Minh trọng tình trọng nghĩa không muốn cắt đứt với Phó Nghệ có lý do không rõ ràng khi còn lộn xộn vướng mắc, liền dễ dàng định ra chung thân đại sự của mình, vì thế sau khi hồi phủ khẩn cầu cha mẹ thay mình cự tuyệt việc hôn nhân với con gái thống lĩnh cấm quân.

Nhưng hắn tâm ý chân thành như vậy, cuối cùng đổi lấy, lại là một quyển tấu chương xuất từ trong tay Phó Nghệ viết Mộ Bác Nhân và Hiền vương Phó Tế An âm thầm mưu nghịch, ý đồ ám sát Thái Tử, cướp ngôi vị hoàng đế.

Đáng tiếc thật đáng buồn cười.


Nghe được Mộ Chi Minh nói, Phó Nghệ đem ấm trà tử sa thả lại trên bếp lò bùn đỏ, quay đầu nhìn về phía Mộ Chi Minh.

Mộ Chi Minh không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nhìn thẳng hắn: "Nếu như Túc Vương không có việc gì, ta đây cáo từ trước."

Dứt lời, Mộ Chi Minh xoay người muốn đi, nhưng vào lúc này, hắn nghe thấy Phó Nghệ gọi hắn.

"Ly Chu, kiếp trước, ta đi Ninh Cổ tháp đợi ngươi, nhưng mà ta... Không gặp được ngươi."

Chương 78 Ta đây còn có thể làm sao bây giờ

"Ly Chu, kiếp trước, ta đi Ninh Cổ tháp đợi ngươi, nhưng mà ta.....Không gặp được ngươi."

Nghe lời này, hô hấp Mộ Chi Minh cứng lại, dừng bước chân.

Hắn tuy mơ hồ đoán được khả năng Phó Nghệ cũng trọng sinh, nhưng cũng không dám khẳng định. Hiện giờ cháy nhà ra mặt chuột, Phó Nghệ hiện tại nói loại lời nói này, là muốn cùng hắn xé rách thể diện còn lại sao?

Mộ Chi Minh chậm rãi nắm chặt hai tay ở hai bên sườn thành quyền, hắn cắn răng, cực lực khắc chế căm giận ngút trời trong ngực, lạnh giọng hỏi: "Nếu gặp được thì sao, có thể như thế nào?"

"Ly Chu." Phó Nghệ từ trong lòng móc ra một cái khăn tay đơn thuần, lau đi nước mới vừa rồi không cẩn thận đổ ra trên bàn lùn, "Ta biết ngươi trách ta, hận ta, hận ta không thể bảo vệ tốt ngươi, làm ngươi chịu đau khổ tội lỗi như vậy, Ly Chu, là ta có lỗi với ngươi."

"Phó! Nghệ!" Mộ Chi Minh không thể nhịn được nữa, xoay người trừng mắt như muốn nứt ra căm tức nhìn hắn.

"Ta không hận ngươi, ta hận là hận chính mình! Hận chính mình không thể sớm nhìn rõ ngươi, nhìn rõ ngươi mặt người dạ thú, nếu ta nhìn rõ, cha ta, nương ta, Tế An, Quý Phi nương nương bọn họ sẽ không."

Nói đến khúc này, Mộ Chi Minh cực kỳ bi ai muốn chết, hai tròng mắt đỏ máu:
"Nếu ta nhìn rõ, danh dự Mộ gia trăm năm, sẽ không bị hủy ở trong tay hậu bối là ta, nếu ta nhìn rõ, Mộ gia hành sử thẳng thắn vô tư, thì sao phải bị gắn một cái tội danh thiên cổ là "mưu nghịch!"

Nghe những lời này, Phó Nghệ so với hắn càng kinh ngạc hơn, hắn đứng lên, hoảng sợ vài bước đi đến Mộ Chi Minh: "Ly Chu, sao ngươi lại nói ra lời như vậy?"

Hắn như là đột nhiên ngộ ra cái gì đó, lại nói, "Ta đã biết, ta biết rồi, Ly Chu ngươi nghe ta nói, kiếp trước ta đoạt được ngôi vị hoàng đế, đem sự việc Phó Khải hãm hại Tế An cùng Mộ gia chiêu cáo khắp thiên hạ, ta vì các ngươi rửa sạch oan khuất, ta còn cho Mộ gia một cái trong sạch, đáng tiếc khi đó ngươi đã qua đời ở trên đường lưu đày, không thể biết được việc này, Ly Chu, ngươi đánh ta mắng ta đi, đúng, ta là phế vật, nếu ta đoạt được thiên hạ sớm một bước, đi tìm ngươi sớm một bước, ngươi cũng sẽ không.... Sẽ không..."

Mặt hắn lộ vẻ đau thương, như là muốn rơi lệ.

"Ngươi đang nói cái gì?" Mộ Chi Minh không dám tin tưởng mà nhìn Phó Nghệ, kinh ngạc vì hắn ti tiện vô sỉ, "Kiếp trước rõ ràng là ngươi giả tạo chứng cứ, là ngươi viết phong tấu chương kia, là ngươi nói với Thái Tử giám quốc, cha ta cùng Hiền vương có ý đồ soán vị, rõ ràng đều là ngươi!!"

Biểu tình Phó Nghệ lập tức kinh ngạc, hắn hơi hơi giương miệng, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Ly Chu, ta ở trong lòng ngươi, lại là người vong ân phụ nghĩa như vậy sao? Nếu ta nói ta chưa bao giờ làm những việc này, ngươi có tin không?"

Nghe những lời này trong chớp mắt, Mộ Chi Minh cũng sửng sốt, hắn sau khi lấy lại tinh thần, vì ánh mắt không biết nên dừng ở chỗ nào, cúi đầu nhíu mày, lẩm bẩm lặp lại: "Không có khả năng."

Phó Nghệ hỏi hắn: "Những việc này là ai nói cho ngươi? Là Hoắc Tân đúng hay không?" Mộ Chi Minh bỗng dưng ngẩng đầu nhìn về phía Phó Nghệ.

Không sai, những việc này, đúng là trước một ngày Mộ Chi Minh bị lưu đày, Hoắc Tân nói cho hắn ở trong ngục....

Khi đó hắn mang gông xiềng hai đầu gối quỳ xuống đất, đau khổ cầu xin Hoắc Tân nói cho hắn biết chân tướng, hắn không hy vọng chính mình chết không được minh bạch.

Sau đó hắn từ trong miệng Hoắc Tân nghe được cái việc làm tâm hắn chết vì tuyệt vọng.

Phản bội hắn, lại là bạn thân hắn, tri kỷ của hắn, Túc Vương người hắn ngưỡng mộ từ nhỏ, cái người Phó Nghệ nói ái mộ hắn.

Mộ Chi Minh vốn dĩ cũng không muốn tin tưởng, nhưng khi đi đến nơi khổ hàn, nghe nói Phó Nghệ đoạt được ngôi vị hoàng đế, hắn kinh ngạc phát giác hết thảy đều là kế hoạch của Phó Nghệ.

Túc Vương từ nhỏ không được sủng ái, cuối cùng là ngư ông đắc lợi, về sau Thái Tử giết Hiền vương, dựa vào binh biến đoạt được ngôi vị hoàng đế.

Nhưng hôm nay Phó Nghệ lại nói, hắn chưa từng làm những việc này.

Thật thật giả giả, phong vân quỷ quyệt, dưới quyền mưu, đến tột cùng là người phương nào đang nói dối?

"Ly Chu!" Đang lúc đầu óc Mộ Chi Minh một mảnh hết sức hỗn loạn, Phó Nghệ tiến lên một bước, hai tay đỡ lấy bả vai Mộ Chi Minh, "Bệ Ngạn Tư là người của Thái Tử Phó Khải, ngươi tin Hoắc Tân nói, lại không tin ta nói sao?" Phó Nghệ trong giọng nói khó lòng che giấu thê lương.

Mộ Chi Minh duỗi tay đẩy Phó Nghệ ra, lui một bước, biểu tình cảnh giác: "Kiếp trước, chỉ có ngươi từng nhiều lần ra vào thư phòng Mộ gia, mà chứng cứ, đúng là từ thư phòng tra ra."

"Đúng, không sai, nhưng mà Bệ Ngạn Tư cũng xếp nhân thủ và nhãn tuyến vào Mộ phủ!" Phó Nghệ cao giọng biện giải nói, "Ngươi hoài nghi ta, ta không trách ngươi, rốt cuộc thì ta ở ngoài sáng, Bệ Ngạn Tư ở trong tối ngươi thấy không rõ toàn cục lại bị lời gièm pha lầm lối, ngươi cảm thấy những cái công văn chứng cứ đó là ta giả tạo ta nhận, nhưng Ly Chu, ngươi cần phải nhớ, kiếp này, Bệ Ngạn Tư đồng dạng cũng xếp nhãn tuyến và nhân thủ vào Mộ phủ, cho nên ngươi ngàn vạn phải thận trọng từ lời nói đến việc làm."

Lý do của Hoắc Tân kiếp trước cùng lời biện giải của Phó Nghệ hỗn tạp trộn lẫn vào nhau, chói tai ầm ĩ, làm đầu Mộ Chi Minh đau như muốn nứt ra, hắn cực lực vẫn duy trì bình tĩnh: "Nhưng việc Hiền vương mưu nghịch mới vừa được định luận, ngươi liền cưới con gái thống lĩnh cấm quân."

"Ta đây còn có thể làm sao bây giờ?!" Phó Nghệ đột nhiên rống lên, "Ta nhìn các ngươi một đám chết thảm ở trong tay Phó Khải, ta nếu không làm như vậy, sao có thể chống lại Thái Tử, sao có thể trả lại trong sạch cho ngươi và Tế An ? Ly Chu ngươi nói cho ta biết, ta còn có thể làm sao bây giờ?

Mộ Chi Minh nói năng lộn xộn: "Ta không biết.........Ta không biết."

"Ly Chu, ngươi rõ ràng biết." Thanh âm Phó Nghệ trầm thấp ám ách, đau khổ nói, "Kiếp trước, ngươi thích ta, khi đó ở đình viện Mộ phủ, ta hôn ngươi nhưng ngươi vẫn không đẩy ta ra, không phải sao? Ly Chu, ta ái mộ ngươi, là ngươi, vẫn luôn là ngươi, vô luận là kiếp trước hay là kiếp này, đều là ngươi."

"Ly Chu, ngươi có tin ta không?"

Chương 79 Việc hôn nhân này ta đồng ý

"Điện hạ." Mộ Chi Minh hít một hơi thật sâu, cưỡng bách chính mình bình tĩnh, khi nói, trong giọng nói không có phẫn hận cùng thù ý, hắn rũ mắt chậm rãi mở miệng, "Kiếp này không phải kiếp trước, ta tin ngươi hay không, đã không còn quan trọng."

"Quan trọng! Rất quan trọng!" Phó Nghệ tiến lên một bước, nắm chặt lấy tay Mộ Chi Minh, "Ta nghe nói, ngươi muốn thành thân đúng không ? Ly Chu, cùng ta ở bên nhau đi, kiếp này, ta chắc chắn sẽ hảo hảo bảo hộ ngươi, tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ thảm kịch của kiếp trước, cầu xin ngươi, chỉ lần này"

Mộ Chi Minh trầm mặc, chậm rãi rút tay từ trong lòng bàn tay Phó Nghệ ra, kiên định và dứt khoát. Sau đó hắn lui một bước, đối với Phó Nghệ khom lưng chắp tay thi lễ, lễ nghĩa chu đáo, nhất cử nhất động đều là xa cách: "Không quấy rầy điện hạ, cáo từ. "

"Ngươi chính là không tin ta." Phó Nghệ nghiếng răng gầm nhẹ, "Ngươi tin lời vô nghĩa của Hoắc Tân, cảm thấy Tế An, cha mẹ ngươi đều là bị ta hại chết. Nhưng ta làm sao có thể vu hãm Mộ gia?"

Mộ Chi Minh vô cùng bình tĩnh: "Điện hạ, đáp án vấn đề này hiện giờ chỉ tồn tại trong lòng điện hạ, bất quá lâu ngày sẽ thấy lòng người, sẽ có một ngày, ta cũng sẽ biết."

Dứt lời, Mộ Chi Minh lại lần nữa chắp tay thi hành lễ, xoay người rời gác xép, dứt khoát kiên quyết. Mới vừa rồi nhà thủy tạ còn ồn ào náo động ầm ĩ trong chớp mắt an tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua bên ngoài, thổi gợn nước hồ xanh bích.

Phó Nghệ xoay người, một lần nữa ngồi quỳ trước bàn, bưng lên ấm trà tử sa trên bếp lò bùn đỏ pha một chung trà ngọt cho mình, khi uống xong ngước mắt lên đã bình tĩnh.

Chính lúc này, chỗ cầu thang gác mái truyền đến tiếng bước chân, hắn quay đầu nhìn lại, một người nữ tử trang dung đẹp đẽ quý giá, người mặc cẩm phục hoa phù dung màu đỏ thắm, mang bảo châu trâm phượng đi lên.

Mà mặt mày nàng, có năm phần tương tự với Mộ Chi Minh.

Nàng ở xa xa hành lễ vạn phúc*, không dám tùy tiện tiến lên, thật cẩn thận mà nhìn Phó Nghệ.

(Lời chào của phụ nữ thời xưa)

Phó Nghệ buông chén trà trong tay: "Lại đây."

Lúc này nữ tử mới dám đi về phía Phó Nghệ, đi đến trước bàn lùn, Phó Nghệ duỗi tay túm nữ tử vào trong lòng ngực, từ sau lưng ôm lấy nàng.

Ấm hương trong ngực, hắn sáp vào sườn mặt nàng, nhẹ giọng nỉ non: "Dạy ta viết tên của ngươi."

Nữ tử gật gật đầu thuận theo, đầu ngón tay dính nước trà trong chén sứ, viết ở trên bàn lùn.

Từng nét bút, chữ nhỏ rõ ràng.

Phó Nghệ ôm chặt nàng, thất hồn lạc phách lẩm bẩm: "Người ta ái mộ vẫn luôn là ngươi a, vô luận là kiếp trước hay là kiếp này, đều là ngươi a, ngươi như thế nào cũng không tin đâu, kiếp này, ta sẽ không làm ngươi bị thương nữa, tuyệt đối không...."

Tới tới lui lui, bôn ba một ngày, khi Mộ Chi Minh trở lại Yến quốc phủ đã là trăng sáng sao thưa, Thải Vi dọn bữa tối lên bàn ở gian ngoài đông sương phòng, Mộ Chi Minh bởi vì trong lòng có việc ăn mà không biết mùi vị gì, ăn hai miếng liền buông chén xuống.

Thải Vi ôn nhu khuyên nhủ: "Thiếu gia, lại ăn một ít nữa đi, đừng khiến mình đói lả."

Mộ Chi Minh lắc lắc đầu.

Thải Vi bất đắc dĩ, chỉ phải kêu người hầu dọn dẹp chén đũa đĩa đồ ăn xuống, sau đó cầm bánh hoa quế Tễ Nguyệt trai Mộ Chi Minh yêu thích nhất tới.

Đĩa sứ tráng men nhỏ, bánh hoa quế thanh hương mềm mại, cùng bánh hôm nay Mộ Chi Minh nếm ở phủ tướng quân giống nhau như đúc.

Mộ Chi Minh nhìn đĩa bánh hoa quế kia, trong ngực càng cảm thấy buồn bực khó chịu, hắn mới nếm thử ý tương tư ở nhân gian lần đầu tiên, chỉ có cay đắng dư lại đáy lòng.

Thải Vi nhìn thấy biểu tình hắn không đúng, nhẹ giọng hỏi: "Thiếu gia, người làm sao vậy?"

Mộ Chi Minh hỏi: "Thải Vi tỷ, biết rõ con đường này là lạc lối, nhưng vẫn muốn đi tiếp mà không chùng bước, loại ý niệm này, là sai sao?"

"Ân" Thải Vi suy tư trầm ngâm một lát, ôn nhu cười đáp, "Tuy là lạc lối nhưng chỉ cần không hối hận thì không sao, nói không chừng còn có thể nhìn thấy những cảnh sắc khác nhau đi!

Nghe thấy câu trả lời này, Mộ Chi Minh đứng hình, hắn ngơ ngác mà nhìn bánh hoa quế trước mắt, lẩm bẩm nói: "Chỉ cần không hối...."

"Đúng rồi, thiếu gia." Thải Vi hỏi, "Tướng quân phủ đưa tới thư cầu hôn không chữ cùng rương sính lễ kia, sáng mai ta dặn người trả về sao?"

Mộ Chi Minh chưa trả lời, mà là nói: "Thải Vi tỷ, có chuyện phiền chấp...."

Thải Vi nghe xong chuyện Mộ Chi Minh dặn dò, lộ ra biểu tình kinh ngạc, nàng đại kinh thất sắc mà nhìn Mộ Chi Minh, lắp bắp mà nói: "Cái này thiếu gia, này quá lỗ mãng... Quá không thỏa đáng.... Người đã cùng lão gia phu nhân thương lượng qua chưa?"

Mộ Chi Minh nhẹ giọng: "Thải Vi tỷ, lòng ta hiểu rõ."

Nói đến tận đây, Thải Vi không hề do dự, gật gật đầu bận rộn đi chuẩn bị.

Sáng sớm hôm sau, ngoài phòng chiêng trống vang trời, đánh thức Cố Hách Viêm say rươu, hôm qua sau khi hắn từ Mộ phủ trở về, liền nhốt mình ở trong phòng một mình uống rượu giải sầu, uống cho đến chết vì say.

Liên tục hai ngày say rượu làm đầu hắn đau như bị bổ ra, trợn mắt không biết mình đang ở nơi nào.

Hắn phun ra trọc khí, nghe thấy cửa phòng mình bị gõ vang, Ôn Chung Thành ở ngoài phòng nôn nóng gọi hắn: "Thiếu gia, ngài mau ra đây xem cái này đi."

"........Ra ngay......." Cố Hách Viêm ấn sườn trán, khởi động lại chính mình, vội vàng dùng nước lạnh rửa mặt, lúc này mới thoáng phục hồi tinh thần lại.

Hắn thay xiêm y hôm qua tràn đầy mùi rượu, sửa lại dung nhan đi ra sương phòng, liếc mắt một cái nhìn thấy trong đình viện đặt mười tám rương quấn hoa lụa đỏ, bên trái chín cái, bên phải chín cái, đằng sau rương còn có người thổi hỉ nhạc, rất náo nhiệt.

Quyên Nương và Lương dì ở một bên, nhìn rương vàng bạc tơ lụa kia, chim nhạn da hươu cùng trân bảo hiếm lạ, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Cố Hách Viêm: "...."

Cố Hách Viêm hoài nghi mình còn say đang ở trong mộng.

Một gã sai vặt lanh lợi khom lưng tiến lên vài bước, vui vẻ ra mặt hỏi Cố Hách Viêm: "Ngài chính là Cố tướng quân sao?"

Thấy Cố Hách Viêm gật gật đầu, hai tay gã sai vặt vội vàng dâng lên bày ra một thiếp đỏ xanh.

Cố Hách Viêm chần chờ một lát, duỗi tay tiếp nhận.

Hắn mới vừa tiếp nhận thiếp đỏ xạn kia, gã sai vặt lập tức hô: "Tướng quân, thiếu gia của nhà chúng ta nói, nếu ngài tiếp nhận thiếp này, chính là lúc này nguyện ý nhận lễ vật, việc hôn nhân này đã có thể định ra!"

Đầu Cố Hách Viêm còn đau, cả người cũng không quá thanh tỉnh, hoang mang khó hiểu hỏi: "Cái gì? Ai?"

Gã sai vặt cười nói: "Tướng quân ngài đang nói đùa sao? Thiếu gia của nhà chúng ta, Yến quốc công thế tử, Lễ Bộ thị lang, Mộ Chi Minh đó."

Cố Hách Viêm như bị sét đánh, nháy mắt thanh tỉnh.

Bên tai hắn vù vù, không nói một lời mà đứng im tại chỗ hơn nửa ngày, chậm rãi mở ra thiếp đỏ xanh kia, chỉ thấy mặt trên viết bốn chữ.

Nguyện không hối hận.

Chương 80 Hắn rốt cuộc cũng phát hiện

Chưa tới một ngày, chuyện Vũ Lâm tướng quân cùng Yến quốc thế tử đính hôn truyền khắp kinh thành phố lớn ngõ nhỏ.

Trong lúc nhất thời, thảo luận sôi nổi, lời đồn đãi nổi lên tứ phía, nghi ngờ dồn dập.

Có người nói Mộ Chi Minh phụ tá cho Hiền Vương là dòm ngó khát khao binh quyền trong tay Vũ Lâm tướng quân.

Cũng có người nói là Vũ Lâm tướng quân đối với Yến quốc công thế tử vô song là nhất kiến chung tình.

Việc này nháo đến xôn xao dư luận, không quá ba ngày, ngay cả sống ở trong thâm cung và Quý Phi nương nương cũng biết được việc này.

Sau khi nàng nghe nói việc này, cảm thấy kinh ngạc vô cùng: "Huynh trưởng sao có thể đồng ý việc này?" Quý Phi nương nương đoán không kém chút nào.

Yến Quốc Công Mộ Bác Nhân căn bản là không đồng ý việc hôn nhân này.

Hắn tức giận đến thổi râu trừng mắt, giận mắng Mộ Chi Minh tiền trảm hậu tấu : "Ngươi cũng thật là khó lường, không có lời bà mai, không có quyết định của cha mẹ, chính mình định việc hôn nhân cho mình!

Mộ Chi Minh tự biết mình làm sai, cúi đầu đứng ở kia nghe Mộ Bác Nhân quở trách.

"Không được, việc này ta không đồng ý." Mộ Bác Nhân vung ống tay áo, nói rất dứt khoát.

Mộ Chi Minh sốt ruột: "Phụ thân........"

Mộ Bác Nhân chỉ vào hắn, tức giận mắng: "Ngươi còn biết kêu ta một tiếng phụ thân? Trước kia khi ngươi hãm vào đảng tranh, ta nên mắng tỉnh ngươi! Mộ gia ta muôn đời, trừ bỏ ngươi, người nào không sạch sẽ rời xa quyền mưu chi tranh? Tới ngươi, thế nào cũng phải tiến vào đảng tranh Hiền vương với Thái Tử nay thế nhưng vì ôm quyền mà làm trái việc bất hiếu như thế, ngươi là Yến quốc thế tử, không kéo dài hương khói Mộ Gia ta cũng liền thôi, thế nhưng thành thân với Vũ Lâm tướng quân. Ta hỏi ngươi, hắn hiện giờ quyền cao chức trọng, ngươi thành thân với hắn, chẳng phải là thấp hơn hắn một đẳng sao? Hắn chuẩn bị cho ngươi cái danh phận gì? Hắn cho ngươi làm thê tử hay là làm thiếp a? Mộ Ly Chu, ngươi không cảm thấy mất mặt sao?"

Mộ Chi Minh liễm mắt, hai đầu gối đập thật mạnh xuống đất, quỳ xuống, hắn nhẹ giọng: "Phụ thân, ta không biết người nghe cái gì, chuyện nhảm gì, nhưng ta không phải vì ôm quyền."

"Ly Chu!" Cung thị nhìn đau lòng, vội vàng kéo Mộ Chi Minh, nhưng như thế nào cũng kéo không dậy nổi, chỉ phải kêu Mộ Bác Nhân: "Lão gia a, chúng ta hảo hảo nói chuyện với hài tử, không cần phải nóng tính như thế."

Mộ Bác Nhân hiện còn đang tức giận: "Đừng có quỳ ta trước mắt, tránh ra."

Mộ Chi Minh dập đầu với Mộ Bác Nhân ba cái, đứng lên rời đi.

Cung thị thở dài, đi vỗ lưng cho Mộ Bác Nhân thuận khí, bưng tới trà xanh đưa cho Mộ Bác Nhân: "Lão gia, Mộ thị gia đại nghiệp đại, khai chi tán diệp, chúng ta cũng không cầu hương khói gì, hài tử tự mình đính hôn sự cũng không phải là chuyện xấu, vì sao tức giận như thế?

Mộ Bác Nhân nâng ly trà xanh kia, sầu nói: "Phu nhân ngươi không hiểu, Ly Chu hắn từ nhỏ tâm tư rất sâu, suốt ngày không biết lo lắng cái gì, từ khi hắn xuất sĩ tới nay, cực lực đoạt quyền, ta lo lắng việc này chính là hắn vì đoạt quyền mà phạm vào hồ đồ a! Nghe đồn Vũ Lâm tướng quân kia máu lạnh vô tình, cũng không phải là phu quân tốt. Nếu thực sự có một ngày hắn thê thiếp thành đàn, Mộ Bác Nhân bị người gièm pha là việc nhỏ, Ly Chu chịu nhục mới là đại sự."

"Ai nha, ai nha...... " tiếp theo Cung thị  cảm thấy khó khăn.

Mộ Bác Nhân uống trà xanh, bỗng nhiên nhớ tới nhiều năm về trước nói đùa với Cố tướng quân. Mà nay, lời nói đùa đã trở thành sự thật, than thở số phận, đã có định số.


Người thứ hai đề cập với Mộ Chi Minh việc này, là Hiền vương Phó Tế An.

Hai người gặp nhau ở phủ Hiền Vương, Phó Tế An cảm thán nói: "Mộ ca ca, ngươi thật là im lặng thì thôi, lên tiếng thì kinh người !"

"Ngươi cũng cảm thấy ta cùng với Cố tướng quân thành thân là vì đoạt quyền?" Mộ Chi Minh hỏi.

Phó Tế An lo lắng mà nói: "Ta có cảm thấy hay không không quan trọng, mấu chốt là Thái Tử Phó Khải cảm thấy như vậy, Mộ ca ca, việc này với ngươi mà nói, thật sự quá mức nguy hiểm, nếu ngươi thật sự cùng Cố tướng quân thành.... Không phải ngay cả khi hai ngươi không thành thân, hiện giờ đã có tin đồn, Thái Tử Phó Khải muốn diệt trừ ngươi, hắn thủ đoạn có bao nhiêu độc ác tàn nhẫn, Mộ ca ca ngươi cũng biết, ta lo lắng.... "

Mộ Chi Minh lắc đầu, nhẹ giọng đánh gãy lời hắn nói: "Đừng lo lắng, con đường này tuy là lạc lối, nhưng ta Mộ Chi Minh cũng không phải người ngồi không chờ chết."

Phó Tế An chung quy vẫn là tâm tư đơn thuần, nói lòng người khó dò, nhớ về phong cảnh tươi đẹp "Vậy ngươi với Cố tướng quân ngày lành tháng tốt, đã định chưa?"

Mộ Chi Minh nói: "Trước không nói thời điểm một hòn đá dậy lên ngàn lớp sóng này không thích hợp thành thân, còn nữa phụ thân ta vẫn chưa đồng ý việc hôn nhân này, bất quá không có việc gì, lúc ta hạ quyết tâm nhất định thành thân với Cố Hách Viêm, thời khắc đó liền biết hết thảy không có khả năng quá thuận lợi, gian nan hiểm trở này, ta chắc chắn sẽ vượt qua được. Chỉ là hắn lập tức phải rời kinh thành, ta nếu vội vã thành thân với hắn cũng vô dụng."

"Rời kinh thành?" Phó Tế An khó hiểu, "Cố tướng quân đây là muốn đi đâu?"

Màn đêm buông xuống, một phong chiến báo từ biên cương ra roi thúc ngựa truyền đến kinh thành.

Câu Cát khởi binh hai mươi vạn, đóng quân ở biên cảnh hai nước, tình thế  tiềm ẩn nguy cơ chiến tranh.

Kiếp trước, Vũ Lâm tướng quân tiếp xong thánh chỉ, một khắc cũng không trì hoãn, phi tinh đái nguyệt* khởi hành suốt đêm.

(Một nắng hai sương,trên đường vất vả)

Mà kiếp này, sớm biết có hôm nay, Cố Hách Viêm đã chuẩn bị hết thảy thỏa đáng lại không đi ngay lập tức, sau khi tiếp nhận thánh chỉ hắn một đêm không ngủ.

Hôm sau, nguyệt lạc tinh trầm*, khi trời còn tối tăm không rõ, trước Cố phủ, mười mấy tướng sĩ Dung Diễm Quân hồi kinh với Cố Hách Viêm một người một ngựa, chỉ chờ Cố Hách Viêm ra lệnh một tiếng liền phi ngựa không ngừng mà chạy tới biên cương.

(Trăng lặn sao mờ báo hiệu khi sắp rạng đông)

Cố Hách Viêm nắm chặt dây cương, nhìn ra xa cuối đường phố phiến đá xanh không một bóng người, lẳng lặng mà chờ cái gì đó.

Khi ánh mặt trời tảng sáng, nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, Cố Hách Viêm liếc mắt nhìn một cái lại không chịu dời ánh mắt.

Mộ Chi Minh và Văn Hạc Âm cưỡi ngựa mà đến, Mộ Chi Minh thấy Cố Hách Viêm còn chưa rời đi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hắn xoay người xuống ngựa, bước nhanh đến chỗ Cố Hách Viêm.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt sau khi định ra việc thành thân.

Phong ba đính hôn rắc rối khó gỡ còn chưa bình, lại phải đối mặt với nỗi buồn ly biệt cắt không đứt gỡ càng rối hơn, cũng không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu.

Hai người nhìn nhau không nói gì, Mộ Chi Minh cầm lấy đồ vật bảo hộ một đường trong lòng ngực, cầm lên giũ ra đó là một chiếc áo choàng bằng lụa màu đen thêu hoa văn mây cuộn ngọn lửa, tinh mỹ tuyệt luân*, vừa thấy liền biết không phải là vật bình thường.

(Tinh xảo, tuyệt đẹp không gì sánh bằng)

Mộ Chi Minh tiến lên một bước, cầm áo choàng khoác lên người Cố Hách Viêm, cúi đầu giúp hắn cột dây áo.

Cố Hách Viêm ngốc lăng một lát phục hồi tinh thần, không hề chớp mắt mà nhìn mặt Mộ Chi Minh, chần chờ nói: "Chuyện đính hôn............"

"Nếu Cố tướng quân nói là muốn đổi ý, vậy thỉnh tướng quân ngẫm lại, sính lễ thư cầu hôn đều là tướng quân gửi trước, việc hối hôn này bất nhân bất nghĩa, mong tướng quân suy nghĩ kỹ lại." Mộ Chi Minh cao giọng đánh gãy lời hắn, đúng lý hợp tình nói.

Cố Hách Viêm: ".... Ta chỉ là, không biết ngươi vì sao phải làm như vậy."

Mộ Chi Minh hỏi lại: "Vậy tướng quân, ngươi cho rằng ta vì sao phải làm như vậy?"

Cố Hách Viêm trầm mặc.

Vô luận là vì sao, dù sao mấy tháng sau, hắn có khả năng sẽ giống như kiếp trước, chết ở trên sa trường huyết chiến với Câu Cát.

Cho nên chuyến này đi chinh chiến, lành ít dữ nhiều.

Mà Mộ Chi Minh cũng trọng sinh, hắn biết bản thân mình từ biệt, e rằng không còn sống trở về nữa.

Việc hôn nhân này chưa thành, đối với hai người mà nói, chung quy như là hoa trong gương, trăng trong nước, một giấc mộng công dã tràng.

Cố Hách Viêm không nói gì thật lâu sau, nói: "Ta phải đi."

Mộ Chi Minh hành lễ bái biệt: "Không thể đưa xa, còn thỉnh tướng quân cần phải tự chiếu cố hảo mình."

Cố Hách Viêm gật gật đầu, xoay người lên ngựa, khắc thật sâu, nghiêm túc mà nhìn Mộ Chi Minh một cái, kéo chặt dây cương, cùng chúng tướng sĩ cưỡi ngựa rời đi.

Mộ Chi Minh không nhúc nhích, đứng ở tại chỗ nhìn theo.

Văn Hạc Âm tiến lên vài bước, đi đến bên cạnh Mộ Chi Minh: "Thiếu gia, đừng buồn."

Mộ Chi Minh: "Buồn?"

Văn Hạc Âm: "Đúng vậy, người lần trước từ biệt với hắn ở ngoại thành, không phải đã buồn rất lâu sao"

Mộ Chi Minh hơi hơi mỉm cười: "Lần này không giống, ta chưa tới hai ngày liền đi biên cương tìm hắn."

Văn Hạc Âm hô lên: "A??? Tìm hắn? Người đi tìm như thế nào?"

Mộ Chi Minh chỉ cười không đáp, một bộ dáng cao thâm khó dò.

Văn Hạc Âm đang muốn truy hỏi, bỗng nhiên nghe được tiếng vó ngựa từ xa đến gần, hắn ngước mắt nhìn, kinh ngạc phát hiện Cố Hách Viêm không biết vì sao, thế nhưng đi vòng về.

Cố Hách Viêm ở xa xa ghìm ngựa, nhảy xuống lưng ngựa, Văn Hạc Âm vừa thấy hắn bước nhanh tới chỗ Mộ Chi Minh, lập tức biết điều mà đi ra xa.

Mộ Chi Minh đồng dạng cảm thấy hoang mang, mặt lộ vẻ kinh ngạc đi đến trước mặt hắn hỏi Cố Hách Viêm: "Tướng quân, vì sao trở lại?"

Cố Hách Viêm nhìn hắn, hô hấp hơi hơi dồn dập, hai tay thả lỏng do khẩn trương mà nắm chặt thành quyền ở bên người, hắn nhẹ giọng: "Ta vừa rồi quay đầu lại, thấy ngươi nhìn ta, còn chưa đi."

Mộ Chi Minh bật cười: "Đây là lẽ tự nhiên, ta muốn nhìn theo tướng quân rời đi."

Đôi mắt  Cố Hách Viêm run rẩy.

Nếu lần này thật sự là từ biệt vĩnh viễn
.....Mà hai người bọn họ đã đính hôn.......

"Vậy....... "Cố Hách Viêm hít sâu một hơi, "Có thể........"

Mộ Chi Minh thoáng cúi người về trước: "Cái gì? Có thể cái gì? Tướng quân, ta không nghe rõ"

Cố Hách Viêm: ".........Có thể....... Ôm một chút không?"

Mộ Chi Minh sững sờ tại chỗ.

Vì thái độ cẩn thận của Cố Hách Viêm.

Cố Hách Viêm thấy hắn trầm mặc hồi lâu, cho rằng hắn không đồng ý, đầu thấp xuống: "... Là ta đường đột...."

"Không không không." Mộ Chi Minh phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói, "Có thể, đương nhiên có thể"

Hai mắt Cố Hách Viêm trong nháy mắt tỏa sáng, hắn tiến lên giống như ôm trân bảo mà cẩn thận ôm lấy Mộ Chi Minh. Cánh tay hữu lực mà lại không dám buộc chặt.

Một lát sau, Cố Hách Viêm buông Mộ Chi Minh ra, hắn nhẹ giọng: "Ta đi đây."

Ấm áp trong chốc lát mất đi, Mộ Chi Minh có chút miễn cưỡng, nhưng cũng chỉ có thể nói: "Tướng quân, thuận buồm xuôi gió."

Cố Hách Viêm gật gật đầu, xoay người rời đi, lần này lại không dừng lại.

Mộ Chi Minh nhìn thân ảnh hắn biến mất ở trong tầm mắt, đứng lặng tại chỗ, hồi lâu bất động, Văn Hạc Âm nắm lập tức trước: "Thiếu gia, nên về phủ rồi."

"Ân." Mộ Chi Minh gật gật đầu, dắt lấy dây cương trong tay Văn Hạc Âm.

Nhưng vào lúc này, Lương dì nôn nóng mà chạy ra Cố phủ: "Thiếu gia, ai nha, thiếu gia đã đi rồi sao? Không xong a."

"Lương dì?" Mộ Chi Minh tiến lên, "Ngươi làm sao vậy?"

"Mộ công tử." Lương dì thở dài, "Thiếu gia hắn rời đi vội vàng, quên mang theo vật này!

"Đồ vật?" Mộ Chi Minh nghi hoặc, "Thứ gì?"

Lương dì mở tay ra, đưa cho Mộ Chi Minh xem.

Mộ Chi Minh cúi đầu nhìn, chỉ thấy vải lụa trong tay Lương dì tản ra, ngọc bội màu son phượng hoàng niết bàn lẳng lặng nằm ở lòng bàn tay nàng.

Lương dì thở ngắn than dài: "Chính là khối ngọc bội này, nhất thời sốt ruột, lại để quên!"

Mộ Chi Minh nói: "Hắn không biết đây là di vật của nương hắn, cho nên sơ ý quên mang theo, về tình có thể tha thứ."

Lương dì nói:  "Mộ công tử, thiếu gia nhà ta vẫn luôn biết khối ngọc bội này là di vật của phu nhân. A, năm thiếu gia 6 tuổi, lão gia đã giao ngọc bội cho hắn, nói cho hắn biết đây là di vật của phu nhân, kêu hắn cần phải đeo nó bên người, hảo hảo bảo hộ."

Mộ Chi Minh ngạc nhiên: "6 tuổi? Nhưng..... Nhưng mà...."

Nhưng mà năm ấy hắn rơi xuống nước được cứu, chẳng qua tùy tay cầm lấy, Cố Hách Viêm liền không chút do dự quyết định đưa khối ngọc bội này cho hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro