Chương 34: Vai diễn thứ tư - Thần y (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau.


Lúc Phương Ân Đông mở mắt ra, thì Lâm Tiếu đã không còn ở bên cạnh, nhưng hơi ấm trên gối vẫn còn lưu lại, rất rõ ràng là anh mới dậy không bao lâu.


Ngồi dậy, xoa xoa hai mắt, khẽ vươn người một cái, sau đó đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của anh.


Không thấy đâu!


Chắc là ở nhà dưới rồi! Phương Ân Đông đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng, làm xong xuôi mọi thứ mới lười biếng đi xuống lầu, hôm qua dầm mưa một hồi lâu khiến đầu của cậu có chút choáng, tuy nhiên có hệ thống toàn năng Tiểu Nha, cho nên cậu cũng không quá khó chịu.


[Ký chủ đừng tự phụ, điểm sinh mệnh của cậu chỉ còn 300, nếu nhiệm vụ thứ ba không hoàn thành, cậu sẽ bị trừ rất thảm đó, nói không chừng còn trừ hết]


[Cái gì? Trừ hết?]


Phương Ân Đông bị dọa hoảng, suýt nữa thì bị vấp chân ngã xuống cầu thang, may mắn Lâm Tiếu đang định đi lên lầu gọi cậu đỡ được.


Sau đó lại phát hiện sắc mặt của cậu trắng bệch, thần sắc cũng vô cùng hoảng hốt, liền không nhịn được mà luống cuống, hình ảnh tựa như người chết tối hôm qua của cậu, anh vẫn chưa quên được, lúc này trái tim gấp như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vội vàng ôm lấy cậu đặt lên trên ghế sô pha.


Quỳ một gối ở trước mặt cậu, lo lắng hỏi: "Tiểu Đông em sao vậy? Cảm thấy không khỏe ở chỗ nào sao?"


Phương Ân Đông bị anh gọi hoàn hồn, sắc mặt vẫn trắng bệch, lắc đầu nói: "Em không sao! Chỉ hơi choáng thôi."


Lâm Tiếu gật đầu, nhưng cũng không yên tâm lắm, nói cậu ngoan ngoãn ngồi ở một chỗ, anh sẽ đưa bữa sáng tới, thuận tiện còn gọi bác sĩ đến khám cho cậu.


Sau khi khám xong, bác sĩ chỉ nói Phương Ân Đông dầm mưa nên hơi choáng đầu thôi, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe. Tiễn bác sĩ về, Lâm Tiếu liền ngồi ở bên cạnh ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, Phương Ân Đông rất thích cảm giác được anh yêu thương này, cho nên cứ như vậy để anh ôm ấp vuốt ve.


Đến trưa, Lâm Tiếu sợ cậu buồn chán nên đề nghị muốn lái xe đưa cậu đi dạo quanh thành phố, Phương Ân Đông đương nhiên vui vẻ đồng ý.


Lúc nãy, Tiểu Nha đã nói nếu bài kiểm tra tháng của cậu có thành tích cao, nhiệm vụ sẽ hoàn thành, cho nên cậu liền không lo lắng nữa, cậu biết mình làm bài không tệ, có thể sẽ không đứng đầu, nhưng tốt xấu gì cũng không đến mức quá tệ, chính vì vậy sắc mặt cũng tốt hơn hẳn.


Lâm Tiếu thấy sắc mặt cậu đã hồng hào trở lại cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.Dạo một vòng, hai người đi vào trung tâm thương mại, cũng không mua sắm gì nhiều, cậu liền lôi kéo Lâm Tiếu đi vào một quầy KFC.


Nói thật, với bộ dạng đĩnh đạc cao lớn của anh, bước vào cửa hàng gà rán KFC có vẻ không hợp lắm, nhưng mà cậu lại muốn ăn nha. Từ lúc sống lại tới giờ cậu vẫn chưa có ăn lại đâu.


Bưng một phần nóng hổi ra chỗ bàn Lâm Tiếu đang ngồi chờ, cậu hí hửng dùng thìa tách một miếng thịt gà rán đút cho anh, híp mắt làm ra khẩu hình 'A' một tiếng. Lâm Tiếu bị hành động của cậu chọc cười, tuy không thích món này lắm nhưng cũng nể mặt há miệng ăn một miếng.


Thấy anh ăn rồi, cậu cũng tự mình ăn một miếng, vui đến hai má phồng lên, trông vô cùng buồn cười.


Đột nhiên, bả vai bị đập một phát, làm miếng gà đã đưa tới miệng văng xuống bàn, sau đó một giọng nói mang theo ý cười nhạo truyền tới: "Đang vụng trộm hẹn hò đó à?"


Phương Ân Đông còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Lâm Tiếu nhíu mày nhìn bàn tay vừa đập lên vai Phương Ân Đông, không vui lên tiếng: "Em làm gì mạnh tay quá vậy?"


Lâm Nhã Không cũng không để ý, tùy tiện kéo ghế ra ngồi xuống, tựa lưng vào ghế, khoanh tay lại, bộ dạng vô cùng tùy ý, hừ một tiếng rồi nói: "Đánh nhẹ một chút thôi mà, con trai trưởng thành chẳng lẽ chịu không nổi một quyền của con gái sao?"


"Dù sao cũng không được, lần trước em đánh Tiểu Đông anh đã bỏ qua, anh không hy vọng sẽ tự mình xử lý chuyện này."


Lâm Nhã Không nghe vậy liền nhướng mày nhìn sang Phương Ân Đông, Phương Ân Đông liền ngồi thẳng người, mở to hai mắt nhìn cô rồi lắc đầu, Lâm Nhã Không hừ một tiếng rồi quay sang nhìn Lâm Tiếu, "Chỉ hiểu lầm thôi, bây giờ em và cậu ta đang là bạn của nhau nha, đúng không, Tiểu Đông Tử?"


"Tôi không phải thái giám, cậu gọi tôi như vậy làm gì?" Phương Ân Đông rốt cuộc chịu không được liền rống to.


"Tôi thích... Hả, hai người đứng đó làm gì, chúng tôi không cần người hầu đâu." Lâm Nhã Không liếc mắt qua thấy Hoắc Minh Tri và Hoắc Minh Tâm đang đứng ngốc ở bên cạnh. Phương Ân Đông cũng đưa mắt qua nhìn hai người bọn họ, mỉm cười gật đầu một cái, hai người cứng ngắt mỉm cười chào cậu và Lâm Tiếu, sau đó cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhã Không.


Nói thật, hai người bọn họ có chút e sợ Lâm Tiếu, người này trời sinh đã có dáng vẻ uy nghiêm giống như lãnh đạo cấp cao, mà bọn họ chỉ là nhân viên quèn thấp thỏm nhìn sắc mặt của lãnh đạo vậy.


Mặc dù Hoắc Minh Tâm có dây thần kinh thô, nhưng dù sao cũng chỉ là một cô bé mười bảy tuổi chưa tiếp xúc nhiều với xã hội, cho nên lúc này chỉ len lén ngồi nhích sang một bên, khiều khiều Lâm Nhã Không, hỏi: "Không Không, cậu nói hai người bọn họ đang hẹn hò là có ý gì vậy?"


Lâm Nhã Không giật tay áo của mình ra, lạnh nhạt nói: "Không nhìn thấy người ta tình tứ đút cho nhau ăn sao?"


Hoắc Minh Tâm trợn to hai mắt, tỏ vẻ không thể tin được, "Không phải chứ! Nhưng bọn họ là anh em mà, hơn nữa đều là nam..."


Lời này vừa nói ra, mọi người đều đưa mắt nhìn chằm chằm vào cô, tuy sắc mặt mỗi người mỗi khác, nhưng ai cũng thiếu điều giống như muốn ăn thịt cô vậy.


Hoắc Minh Tri vội vàng giơ chân đạp lên trên chân của cô một cái, hại cô đau đến nhe răng, quay sang trừng mắt nhìn anh ra hiệu hỏi anh đang làm gì?


Hoắc Minh Tri không rãnh tiếp chuyện với đứa em gái ngu xuẩn của mình, vội vàng quay sang nhìn Lâm Tiếu và Phương Ân Đông, cười trừ nói: "Thật ngại quá, em gái tôi còn nhỏ không quản được miệng mình, hai người đừng để ý."


Phương Ân Đông cũng không để trong lòng, chỉ lắc đầu rồi nhích vào bên cạnh Lâm Tiếu hơn một chút. Lâm Tiếu cưng chiều xoa xoa đầu của cậu một cái.


Hoắc Minh Tâm hưng trí bừng bừng nhìn hai người lôi lôi kéo kéo, vỗ tay một cái tò mò nhìn về phía Phương Ân Đông, hỏi: "Này, không phải lúc trước cậu rất ghét anh Lâm sao, còn không ngừng gây chuyện với anh ấy nữa, sao bây giờ lại dính người ta quá vậy?"


Hoắc Minh Tri thở dài lắc đầu không biết nên nói gì, sẽ có một ngày mình bị em gái mình hại chết, nhưng kỳ thật vẫn đề này chính bản thân anh cũng muốn biết, lập tức nhịn không được lén lút liếc mắt nhìn sang.


Lúc này, Lâm Nhã Không khoanh tay lười biếng dựa vào ghế, đưa mắt nhìn Phương Ân Đông, hời hợt nói: "Tôi cũng muốn nghe thử nguyên nhân?"


Phương Ân Đông lúng túng nhìn ba người đang chiếu tia laser vào mình, đáng thương hề hề đưa mắt cầu cứu Lâm Tiếu, bàn tay đưa xuống bàn níu lấy góc áo của anh.


Lâm Tiếu cũng đưa tay xuống nắm lấy bàn tay của cậu, nghiêm mặt nhìn ba người ở trước mặt, lạnh giọng nói: "Không có tại sao hết, đây không phải là chuyện các cô cậu nên hỏi."


Hoắc Minh Tâm bị khí thế của anh dọa sợ, nhưng tính hiếu kỳ trong lòng cô còn mạnh hơn, không sợ chết long lanh ánh mắt nhìn cậu, tiếp tục: "Có phải do cậu yêu thầm anh Lâm, lại không có cách nào tiếp cận, cho nên mới làm vậy để thu hút sự chú ý của người ta không?"


A?


Cô gái này lại bổ não cái gì vậy? Lý do cẩu huyết như vậy cũng nghĩ ra, Phương Ân Đông tỏ vẻ bản thân rất cạn lời với mạch não của các cô gái! Lý do này người bình thường nhất định sẽ không có người tin.


Thế nhưng, khi cậu nghiêng đầu nhìn sang Lâm Tiếu thì thấy anh đang nhìn mình chằm chằm, hai mắt tỏa ra một thứ ánh sáng vô cùng mãnh liệt. Cậu cảm thấy tam quan của mình đã được đổi mới một lượt nữa rồi!


Dứt khoát không thừa nhận, "Mới không phải, cậu đừng đoán mò, thích thì chính là thích thôi, lý do gì chứ!"


Câu này vừa dứt, cậu liền phát hiện ánh mắt của Lâm Tiếu nhìn mình càng thêm nồng nhiệt, đột nhiên cậu cảm thấy mông của mình có chút nóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro