Chương 4: Vai diễn đầu tiên - Đứa nhỏ ngang bướng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phương Ân Đông đưa mắt sang người đàn ông trung niên đang ôm lấy mình, ở khoảng cách này, cậu hoàn toàn có thể nhìn thấy trên mái tóc của ông đã có rất nhiều sợi tóc bạc. Đã bao lâu rồi cậu không nhìn thấy ba mình rồi, là hơn hai năm đi? Không phải, đã rất rất nhiều năm rồi, cậu chưa từng quay đầu nhìn lại người cha vẫn đứng ở sau lưng đợi cậu trở về. Khi mẹ cậu qua đời, cha cậu gần như không gượng dậy nổi, suốt một ngày ông đều ngồi ở trước mộ mẹ nói chuyện phiếm, cậu nhớ rất rõ, có một lần cậu nhìn thấy ông cười nói rất vui vẻ bên mộ của mẹ, gảy đàn ghita cho bà nghe, rồi ngủ thiếp đi bên cạnh bà. Lúc đó cậu rất sợ, luôn nép ở sau lưng bà nội, cậu nghĩ cha mình đã điên rồi, cho nên mỗi lần gặp ông cậu đều bỏ chạy thật xa. Thời gian đó, cả nhà ông bà nội rất lo lắng cho ông, sợ ông nghĩ quẩn, bảo cậu đi khuyên nhủ ông một chút, kết quả cậu lại hét vào mặt ông hai chữ "Đồ điên" rồi chạy vào phòng, lúc đó nếu cậu chịu quay đầu lại nhìn thì sẽ thấy ánh mắt bi thương, đau đớn của ông vẫn nhìn theo bóng lưng cậu, nhưng đáng tiếc là cậu không hề quay đầu lại, luôn là như vậy....


Đưa tay đặt lên bàn tay của ông đang ôm lấy mình, đang định mở miệng thì đã thấy ông đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy cậu có phản ứng ông liền hỏi:"Tiểu Đông, con có sao không? Con, con cảm thấy thế nào? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Để ba đi gọi bác sĩ, nhanh thôi, con, con đợi ba một chút!"


Lăn lộn trên thương trường đã mấy chục năm, vậy mà bây giờ ba Phương lại nói năng lắp bắp, không rõ đầu đuôi như vậy, đủ thấy tinh thần của ông đang hoảng loạn ra sao. Lúc này, ông đang luống cuống tìm điện thoại, cậu đưa tay ngăn lại, chưa kịp mở miệng thì đã nghe bên tai truyền tới tiếng nói lạnh lẽo của SP1159: "Phát nhiệm vụ ngẫu nhiên - Nhận vai diễn - Đứa nhỏ ngang bướng: Nổi giận với cha mẹ, đuổi hết tất cả mọi người ra khỏi phòng!! Xin chấp hành nhiệm vụ ngay!"


Phương Ân Đông nghe thấy giọng nói của hệ thống thì lập tức ngây ngốc một hồi, sau khi tỉnh hồn lại liền cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức nói: "Cái gì? Tại sao tao phải làm vậy? Không, khó khăn lắm tao mới trở về được, tao phải bù đắp cho bọn họ mới phải, vì cái gì lại kêu tao tiếp tục làm tổn thương bọn họ chứ? Không đời nào!"


Phương Ân Đông lập tức từ chối, cậu đã thề, nếu có thể trở về, cậu sẽ bù đắp cho tất cả những người mà cậu đã làm tổn thương, để họ yên tâm về mình, không làm cho mọi người đau lòng thêm một lần nào nữa. Cho nên khi hệ thống phát nhiệm vụ, việc đầu tiên cậu làm là lập tức từ chối, đồng thời, trên mặt cậu cũng hiện lên vẻ chống cự rất rõ ràng.


Nhìn thấy con mình đột nhiên thay đổi sắc mặt, ba Phương lập tức kinh hoảng, vội vàng nắm chặt lấy bả vai của cậu, gấp gáp hỏi:"Con bị làm sao vậy, đừng làm ba sợ, có gì thì cứ nói cho ba biết, ba sẽ giải quyết cho con, ha..."


"Đúng đó, Tiểu Đông, con đừng sợ, mọi người sẽ luôn ở bên cạnh con, con mau nói cho chúng ta biết chuyện gì đã xảy ra đi, được không?" Mẹ Lâm ngồi ở bên cạnh thấy Phương Ân Đông như vậy cũng vô cùng sốt ruột, nhưng bà không dám đụng vào cậu, bà sợ cậu sẽ càng kích động hơn, như vậy tình huống sẽ càng nghiêm trọng hơn nữa. Vì vậy, bà chỉ ngồi ở bên cạnh lặng lẽ lau nước mắt, bà là thật lòng coi cậu như con ruột của mình, thấy con mình trở nên như vậy, ai mà không đau lòng kia chứ?Phương Ân Đông thấy mọi người như vậy thì biết là vẻ mặt của mình đã dọa mọi người rồi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, đang định nói lời an ủi ông bà thì giọng nói của hệ thống lại vang lên: "Ký chủ có hành vi chống đối lại hiệp ước giao dịch của liên mình, vì vậy hệ thống sẽ tiến hành cưỡng chế thực hiện nhiệm vụ, nhiệm vụ bắt đầu tiến hành!"


"Không..."


Phương Ân Đông còn chưa kịp nói ra câu cự tuyệt thì cơ thể đã trở nên cứng đờ, sau đó cơ thể cậu giống như bị thứ gì đó điều khiển, cậu quay sang nhìn ba Phương, đưa tay lên đẩy ông ra một cái thật mạnh. Cú đẩy này khiến ba Phương lập tức bị ngã nhào xuống sàn gỗ, mẹ Lâm và quản gia thấy ông bị đẩy ngã xuống đất thì lập tức chạy qua đỡ. Bây giờ ông cũng đã có tuổi, mặc dù chưa tới mức già nua phải chống gậy, nhưng trong thời gian này luôn lo nghĩ về chuyện của Phương Ân Đông nên sức khỏe kém đi rất nhiều.


Đỡ chồng mình dậy xong, Lâm Gia Hân dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Phương Ân Đông, bà mấp máy môi, nói: "Sao con, con..." Bà không thể nói suông một câu, dường như sự đau lòng và thất vọng với cậu đã khiến bà không thể nói nên lời. Lúc này, Phương Ân Lập đã được đỡ ngồi xuống ghế, cũng dùng ánh mắt không thể tin cùng đau lòng nhìn đứa con này của mình, sau đó đột nhiên lại nghe Phương Ân Đông gần như gằn từng chữ một hét lên: "Ai cần các người lo, mau cút đi hết cho tôi!" Khi nói ra lời này, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng nhìn cậu, mà chính cậu cũng vậy, cậu không muốn mình nói ra những câu tàn nhẫn như vậy, nhưng bây giờ cậu lại không thể khống chế được cơ thể của mình, thậm chí cậu còn không thể quay đầu đi để không cần nhìn thấy ánh mắt thất vọng và đau đớn của ông bà nữa. Nhưng vẫn không được, nỗi bất lực và tuyệt vọng bao vây lấy cậu, dù cậu có vùng vằng cách mấy cũng không dứt ra được, cứ như vậy, hai hàng lệ liền trào ra từ trong khóe mắt của cậu, cố gắng hết sức giấu hai tay ra sau lưng để không làm ra hành động tổn thương bất cứ ai nữa, do cố quá sức nên hai tay cậu có chút run rẩy, lồng ngực phập phồng không ngừng, không khó để nhận ra cậu đang thở gấp.Vốn dĩ bị con mình đẩy ngã, đồng thời lại bị nó rống như vậy, Phương Ân Lập đã vô cùng thất vọng, cũng không muốn tiếp tục dung túng để nó tiếp tục hư hỏng nữa, đang định nói mặc kệ cậu thì đột nhiên ông nhìn thấy cậu đang rơi lệ, tuy hai mắt vẫn trợn to lên nhìn ông, nhưng hai dòng lệ trên mặt lại làm ông hoàn toàn chết lặng, nhìn kỹ vào đôi mắt của cậu, ngoại trừ sự tức giận, ông còn nhận ra sự tuyệt vọng, đau khổ ở trong đó. Ông chưa bao giờ nhìn thấy cậu có ánh mắt như vậy bao giờ cả. Ông lập tức tự hỏi, có phải trước giờ mình đã quá thờ ơ với cảm xúc của đứa con này rồi hay không, hay là nó thật sự đã gặp chuyện kinh khủng gì đó không thể cho mình biết được, ngay sau đó, sự tức giận lúc nãy lập tức được thay bằng sự áy náy không thôi.


Đang định đi lên hỏi rõ ràng thì phát hiện cánh tay cậu đang run rẫy giấu ở phía sau, ông đưa mắt nhìn qua thì lập tức ông liền giống như bị chết đứng, cả nữa ngày cũng không thể nói ra được một câu. Lâm Gia Hân thấy biểu cảm kỳ lạ như vậy của chồng mình thì cũng đi qua xem, ngay sau đó bà cũng giống như bị đóng đinh tại chỗ, trợn to mắt nhìn thứ ở phía sau lưng cậu.


"Con..."


Cả nửa ngày, Phương Ân Đông mới nói ra được một từ, nhưng ngay sau đó giống như bị nghẹn lại, không thể nói ra được tiếng nào nữa. Mà Lâm Gia Hân đang đứng ở bên cạnh lại đột nhiên quỳ rạp xuống sàn, khóc nức nở lên. Mặc dù bề ngoài của bà trông có vẻ vô cùng mảnh mai yếu đuối, nhưng kỳ thật bà là người phụ nữ mạnh mẽ hơn ai hết, mấy năm qua một tay bà chống đỡ toàn bộ hậu trạch, để ba Phương an tâm phát triển sự nghiệp của mình, không hề có nửa câu oán trách, ngay cả với đứa con chồng này cũng vô cùng có trách nhiệm, những gì bà làm cho cậu đã vượt xa những việc mà một bà mẹ kế nên làm, có đôi khi còn hơn cả trách nhiệm đối với con trai ruột của mình, cho dù cậu đã biết bao lần nói những lời hỗn láo lăng nhục bà, bà cũng chưa từng oán trách, cũng chưa từng khóc than ầm ĩ. Nhưng bây giờ bà lại khóc rống lên như một đứa trẻ... Rốt cuộc là tại sao?


Cậu không hiểu tại sao mọi người lại có vẻ mặt như vậy, điều này cũng làm cậu càng thêm bối rối, cậu rất sợ mình lại làm ra chuyện khốn nạn gì đó, cậu hoảng sợ cố gắng vùng vẫy, nhưng cũng không thoát được, sau đó đột nhiên cậu cảm nhận được đầu mình đã có thể cử động theo ý của mình được rồi, cậu lập tức nhắm mắt lại, quay đầu sang chỗ khác, lúc này cậu mới phát hiện, thứ đang đặt ở sau lưng cậu chính là tấm hình người mẹ đã quá cố của cậu, ngay lập tức cậu liền hiểu ra tất cả. Nhưng cổ họng vẫn không thể nói được, cho nên cậu không còn cách nào giải thích với mọi người được, đột nhiên cổ họng cậu lại bị thứ gì đó khống chế, ngay sau đó là giọng nói của cậu vang lên: "Mọi người đi ra ngoài đi, con muốn nghỉ ngơi."


Cũng là một câu cộc lốc, nhưng giọng điệu lại hòa hoãn hơn rất nhiều, trong đó còn mang theo một sự run rẩy, hoảng hốt, tựa như một đứa trẻ đáng thương vừa chống cự quyết liệt với thế giới xa lạ xong lại sợ hãi chui rúc trốn vào trong gốc tối vậy.


Hai vợ chồng nhìn thấy vậy thì càng đau lòng hơn, Phương Ân Lập thấy cậu đã hòa hoãn trở lại thì cũng an tâm thở phào, tuy rằng không muốn nhưng thấy cậu cự tuyệt như vậy cũng đành phải đi ra ngoài với vẻ mặt chán chường. Lâm Gia Hân đưa đôi mắt chứa đầy nước mắt nhìn cậu một hồi lâu, sau đó cũng lặng lẽ đi ra ngoài, trái tim của bà như bị bóp nghẹn đến khó thở, nhớ lại tấm hình ở sau lưng cậu lúc nãy, bà liền cảm thấy bản thân mình nên quyết định làm gì đó rồi.


Sau khi tất cả mọi người đều đã đi ra ngoài hết, cơ thể của Phương Ân Đông mới được phóng thích, cậu lập tức mềm oặc, không còn chút sức lực nào mà ngã xuống giường. Lúc này, âm thanh lạnh lẽo của hệ thống lại vang lên một lần nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro