Chương 47: Đây quả thật chính là Bạch Cửu trong lòng anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao cô biết những chuyện này?"

Phương Ân Đông cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng trong giọng nói vẫn không khỏi run rẫy.

"Hừ, lúc cậu bị bán vào nhà chứa, những chuyện này đã không còn là bí mật nữa, bọn chúng kiêu ngạo đến khiêu khích ông nội và anh họ. Lúc đó ông nội bị chọc tức đến nhập viện, Lâm Tiếu dù sao cũng chỉ có một mình, hoàn toàn không thể vừa khống chế tình hình Phương gia, Lâm gia vừa đi cứu cậu được. Thật không ngờ, đến cuối cùng anh ấy vẫn lựa chọn buông bỏ tất cả mà đi cứu cậu, cậu thật đúng là hồng nhan họa thủy, yêu tinh hại người mà."

Phương Ân Đông nghe Lâm Nhã Không trào phúng mình, cậu cũng không phản bác, bởi vì những gì cô nói đều là sự thật, là cậu hại chết tất cả mọi người, nếu không phải do cậu hư hỏng ngu ngốc, mọi người sẽ không rơi vào tình cảnh bi thống như vậy.

Đúng như Lâm Nhã Không đã nói lúc nãy, quả thật sau khi nghe sự thật từ cô, trong lòng Phương Ân Đông đã không còn ung dung như vừa rồi, mà thay vào đó là sự đau khổ cùng cực và phẫn hận không cách nào che giấu nơi đáy mắt.

Phiền Nguyên Kiệt, Lâm Diệu Xuyên, tôi sẽ không tha cho các người!

Tôi sẽ khiến các người thảm hại hơn tôi ở kiếp trước, để các người sống không bằng chết!

Lâm Nhã Không nhìn bộ dáng này của cậu, khóe môi nhếch lên đầy trêu tức. Khoanh tay dựa vào thành xe, lười biếng nói:

"Sao rồi? Rất đau có đúng không?"

Phương Ân Đông cúi thấp đầu siết chặt quả đấm, cả người có chút run rẩy, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lâm Nhã Không, cắn răng nói: "Cô muốn tôi làm gì? Tôi không tin cô chỉ đơn thuần muốn nói những chuyện này cho tôi biết."

"Không tệ, đầu óc cũng không tới nổi bỏ đi. Chúng ta hợp tác, thế nào?"

***

Lúc Phương Ân Đông về tới nhà thì trời đã tối đen.

Hôm nay là lần đầu tiên kể từ khi sống lại cậu bỏ đi đến tối khuya như vậy mới trở về. Nhưng quả thật cậu cần thời gian để bình tĩnh trở lại.

Sau khi tan rã trong không vui với Lâm Nhã Không, cậu cũng không về nhà ngay mà ngồi xe vô định đi khắp thành phố, trong đầu không ngừng vang lên những câu nói kinh hãi của Lâm Nhã Không.

Từ lúc biết được sự thật tại sao kiếp trước mình lại thảm hại như vậy, cậu đến ý muốn giết người cũng có, nếu có một con dao, đồng thời người đứng trước mặt là Phiền Nguyên Kiệt và Lâm Diệu Xuyên, cậu sẽ không ngần ngại chọc hai tên đó mỗi tên một dao.

Cậu có thể trực tiếp đi giết những kẻ đó, nhưng cậu lại không có cách nào nghe theo lời Lâm Nhã Không đi phản bội anh Tiếu, cho dù đó chỉ là giả vờ.

Nhưng bây giờ cậu muốn trả thù thì phải làm sao đây?

Về đến nhà, căn nhà tối đen như mực, không giống như có người ở bên trong. Chẳng lẽ anh Tiếu từ sáng đến giờ vẫn chưa về sao?

Nghĩ đến anh bận rộn công việc, cậu cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng trong lòng vẫn không khỏi hụt hẫng. Lúc này cậu chỉ muốn nhào vào lòng anh khóc lớn một trận mà thôi.

Đi vào trong đại sảnh, cậu dựa theo trí nhớ đưa tay bật công tắc đèn ở bên cửa. Tuy nhiên chưa kịp bật đèn lên thì cả người đã bị đè lên trên tường, đôi môi bị người ta xâm chiếm.

Lúc đầu Phương Ân Đông có chút hoảng hốt, nhưng sau khi nhận ra hơi thở quen thuộc, cậu cũng nhiệt tình đáp lại.

Nụ hôn này không giống với ngày thường, hai người đều vô cùng gấp gáp quấn lấy nhau, tựa hồ như chỉ khi hòa vào đối phương, cả hai mới cảm thấy thật sự an toàn vậy.

Một lúc lâu sau, Lâm Tiếu mới buông Phương Ân Đông ra, nhưng vẫn ấn cậu lên trên tường. Dùng ánh mắt sâu đen không thấy đây nhìn chằm chằm vào cậu, cứ như sợ chỉ cần chớp mắt một cái là cậu sẽ biến mất vậy.

Hai người ở khoảng cách rất gần, cậu có thể cảm nhận được cơ thể của anh đang căng cứng, cùng với sự bất an trong mắt anh.

"Anh Tiếu, anh sao vậy?" Phương Ân Đông nhịn không được hỏi.

Lâm Tiếu đột nhiên ôm cậu vào ngực, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, hít một hơi thật sâu, : "Hôm nay em đi đâu?"

Vốn dĩ anh không định hỏi, anh muốn cho cậu không gian riêng tư để tự mình trưởng thành, nhưng cả ngày hôm nay cậu đột nhiên biến mất, anh không biết cậu đã đi đâu, đi với ai, thì trong lòng vô cùng hoảng loạn.

Anh sợ cậu lại giống như trước kia, bướng bỉnh không muốn nhìn mặt anh nữa, anh đã sớm quen với việc Tiểu Đông ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nếu cậu lại giống trước kia, anh không biết mình sẽ như thế nào nữa, chắc chắn anh sẽ không nhịn được mà bắt nhốt cậu cả đời mất.

Nhưng mà thật may cậu đã trở về, trong mắt cậu lúc này vẫn có hình bóng của anh, trong miệng vẫn nỉ non gọi tên anh, khiến anh không tự chủ hỏi ra miệng.

"Em... Hôm nay em đi... đi..."

Phương Ân Đông quả thật không cách nào nói ra khỏi miệng, cậu không thể nói cậu đi theo Lâm Nhã Không, càng không thể nói mình biết tại sao kiếp trước mình chết thảm, anh Tiếu sẽ nghĩ cậu bị điên mất.

Thấy cậu ngập ngừng không nói nên lời, Lâm Tiếu cũng không ép cậu, xoa đầu cậu một cái rồi nói: "Thôi, không muốn nói cũng không sao, chỉ cần em về là được rồi, lần sau đừng về khuya như vậy nữa, nếu không tiện thì gọi anh đến đón, em về khuya như vậy làm anh rất lo lắng đó."

Phương Ân Đông mím môi, "Em xin lỗi..."

Lâm Tiếu vỗ vỗ đầu cậu, "Đã ăn gì chưa? Đến đây, anh làm gì đó cho em ăn."

"Dạ."

Phương Ân Đông ngoan ngoãn đi theo Lâm Tiếu vào bếp, ăn xong, hai người lên giường đi ngủ. Chỉ là đêm nay, Phương Ân Đông dường như đã mơ thấy khung cảnh của kiếp trước, từng chuyện từng chuyện như một thước phim quay chậm trong đầu cậu.

***

Hôm nay là cảnh quay đầu tiên của "Huyết mộng", trong nhóm diễn viên thì chỉ có một mình cậu là chưa từng đóng phim, thế nhưng cũng không vì vậy mà khiến cậu lúng túng.

Lúc Phương Ân Đông một thân bạch y phiêu dật xuất hiện, ngũ quan trong trẻo lạnh lùng, mang khí chật thanh cao tựa như tiên nhân không màng thế sự, thì Hoắc Minh Tri đã biết mình tìm đúng người rồi, đây quả thật chính là Bạch Cửu trong lòng anh rồi.

Chỉ có điều Hoắc Minh Tri không biết được rằng, một thân khí chất tựa tiên nhân này của cậu là do Hệ thống Tiểu Nha tác quái. Đúng vậy, Tiểu Nha đã bảo trì xong, khi cậu vừa bước vào trường quay thì đã bắt được tín hiệu của nó.

Quả thật gặp thường xuyên thì cảm thấy nó rất phiền, nhưng xa cách nhau vài ngày, Phương Ân Đông đột nhiên có một loại cảm xúc muốn ôm hôn nó một trận.

Không chỉ riêng cậu mà ngay cả Tiểu Nha cũng vậy, cậu là vị ký chủ đầu tiên khiến nó quyến luyến và không yên tâm như vậy, chỉ mong sao bảo trì nhanh để trở về sớm, bảo vệ cậu không bị con sói Lâm Tiếu kia bắt nạt.

Nhìn dáng vẻ như nam thần của cậu, người trong trường quay không phải ai cũng đều yêu thích, trên đời còn có một loại người không muốn nhìn thấy ai sống tốt, một trong những người này chính là Phùng Hiệu, gã ta nhận vai nam phụ trong bộ phim này, tính đến nay gã ta đã đóng vài vai diễn lớn, cũng có một hai vai chính, mặc dù có chút nhan sắc nhưng lại không biết thời thế, cũng không có kỹ thuật diễn xuất sắc, cho nên không mấy suông sẻ trong sự nghiệp diễn viên.

Khi nhận vai diễn này từ chỗ của Hoắc Minh Tri, gã ta rất vui vẻ, mặc dù chỉ là phim của một đạo diễn không có tên tuổi, nhưng kịch bản lại vô cùng có triển vọng, hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Hoắc Minh Tri thì biết anh chính là cậu ấm nhà giàu, biết đâu bộ phim này sẽ được đổ vốn đầu tư khủng để PR thì sao? Nói không chừng sau bộ phim này gã ta sẽ được càng nhiều người chú ý hơn nữa.

Thế nhưng, từ sau khi biết nam chính là một thằng nhóc mặt trắng chưa từng diễn xuất thì gã ta lại cảm thấy bất mãn. Chính mình đã lăn lộn ở trong giới mấy năm mới đi đến ngày hôm nay, dựa vào cái gì cậu ta mới diễn lần đầu đã được giao vai nam chính?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro