Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tinh quang lộng lẫy, ánh đèn rạng rỡ.

Nhân viên bảo an ở hai bên thảm đỏ đã vào vị trí, lo sợ fans bên ngoài nhiệt tình quá mức thành mớ hỗn loạn. Phóng viên sớm đã sớm chuẩn bị xong, giành vị trí tốt nhất, phía sau các fan hưng phấn thét chói tai, màng tai các phóng viên thường xuyên ra ngoài chụp cũng có chút chịu không nổi, ù tai một lúc, giây tiếp theo một loạt tiếng hô vang lên.

"A a a!!! Thần bảo nhìn ta! Thần bảo soái nhất!"

"KY tổ hợp đầu bảng!"

"Trường Mệnh! Từ Trường Mệnh, cho cậu đánh khóa trường mệnh!!!"

Nhà người khác phấn khích là đánh call, nhà này phấn khích là đánh khóa trường mệnh. Phóng viên nghe xong quay đầu nhìn lại, cười thành tiếng, phía sau hắn là một vị fans mang khẩu trang đang giơ khóa trường mệnh lớm, hưng phấn lắc lư, lục lạc ở phía dưới khóa trường mệnh rơi leng keng, nháy mắt hoảng hốt không giống như là bầu không khí ở thảm đỏ.

Phóng viên lấy lại tinh thần, hướng phía cuối thảm đỏ nhìn lại, dẫm lên thảm đỏ đi tới chính là bốn vị tiểu thịt tươi không chung phong cách. Thảm đỏ hai bên hưng phấn thét chói tai hoan hô như thể xốc lên nóc nhà, phóng viên thầm nghĩ khó trách, này bốn vị là 《muốn tú》 của Chương trình tuyển chọn tài năng xuất đạo. 《muốn tú》 là một tiết mục tuyển tú tổng hợp, lần này có thể nói là xào tới toàn dân rồi, nghỉ hè toàn bộ phố lớn ngõ nhỏ nơi nơi đều có thể nghe được tin tức 《muốn tú》 , thời gian hai tháng ngắn ngủi, ba cái tên xuất hiện trước như một đêm bạo hồng.

Trong mắt những người khác vận khí ở giới giải trí trầm trầm phù phù, đôi mắt phỏng chừng muốn ra máu đỏ.

"Bước tới thảm đỏ là bốn vị mà mọi người đều không xa lạ, cho tôi nghe một chút nhiệt tình của các bạn đi nào~" không khí sôi nổi, giọng nói của nữ MC còn chưa vang xa, fans ở hai bên thảm đỏ hò hét nhiệt tình, nữ MC mỉm cười giới thiệu: "Chào mừng đến với KY tổ hợp cùng với tài năng và soái khí! Hoan nghênh tiểu vương tử đơn thuần Hứa Thần! Hoan nghênh hắc mã Từ Trường Mệnh!"

Theo người chủ trì giới thiệu, thảm đỏ thượng bốn vị phân biệt hướng hai sườn fans xua tay. KY tổ hợp là hai người, đi ở nhất phía bên phải, hai người am hiểu âm nhạc sáng tác, tuổi trẻ cá tính. Cái đầu của Hứa Thần hơi lùn một chút, tóc ngắn mềm mại xoã tung, đôi mắt sáng lấp lánh, gương mặt hơi mang nét trẻ con, lúc cười có má lúm đồng tiền nhỏ, như là một tiểu vương tử đơn thuần không biết khó nhọc nhân gian.

Từ Trường Mệnh đứng ở đài tiên phía bên trái, hai mươi tuổi xuất đạo, không giống với Hứa Thần tính trẻ con, ngũ quan Từ Trường Mệnh đã chiều hơn, tóc tai gọn gàng sạch sẽ, lộ ra vầng trán mịn màng, đôi mắt nheo lại đang nhìn thứ gì đó, hơi nhướng lên, trong mắt có chút vui vẻ lười biếng, cả người đều trở nên rạng rỡ.

Nhìn lướt qua cô gái nhỏ cầm khóa trường mệnh, khóa trong tay càng hưng phấn, chiếc chuông leng keng không chút do dự ném thẳng vào mặt cô.

Khóe miệng Từ Trường Mệnh lóe lên một nụ cười, cậu bước tới, một tay cầm khóa trường mệnh khổng lồ trong tay cô gái nhỏ, lớn tiếng nói: "Đây là "Trường Mệnh trăm tuổi rồi" đừng làm mình xấu hổ."

Cô gái sững sờ trong giây lát, khi định thần lại muốn tặng khóa trường mệnh, cô chỉ nhìn thấy bóng dáng thần tượng của mình rời đi, trong mắt hiện lên một tia buồn bã, nhưng lại càng hưng phấn và sợ hãi. Nghĩ đến lời khuyên của thần tượng, cô vui quá nên rút lại lời và hét lớn thần tượng cố lên.

Đêm nay là lễ trao giải Bách Hoa, toàn bộ quá trình đều phát sóng trực tiếp.

Từ Trường Mệnh mới vừa dừng lị một lát, ba người đi cùng đã tới địa điểm trước rồi ký tên. Cậu cũng không vội, thảnh thơi nhận bút rồi ký tên, bị người chủ trì trêu ghẹo chỉ cười cười, sau đó đi theo ba người còn lại vào phòng nghỉ.

"Túm cái gì túm, làm như thể có mình anh ta có fans vậy, lại còn thể hiện yêu thương." Giọng điệu của Hứa Thần có chút bất mãn, như là không sợ người khác nghe thấy.

Từ Trường Mệnh ánh mắt quét qua, không nói gì.

Bị làm lơ, Hứa Thần càng bất mãn, châm chọc nói: "Người nào đó thăng cấp cũng không cần động tay động chân gì, thật đúng là hắc mã* --"

(* Một phép ẩn dụ cho một đối thủ cạnh tranh không thể đoán trước hoặc một người chiến thắng bất ngờ. Nó là phép ẩn dụ cho người chiến thắng bom tấn trong một sự kiện lớn và có thể được sử dụng trong nhiều tình huống khác nhau. Nói cách khác : ai đó không được kỳ vọng chiến thắng, đã chiến thắng)

"Được rồi, đừng nói nữa." Người đại diện Lưu Quân nói xong, mang theo Hứa Thần vào phòng nghỉ, đến nỗi Hứa Thần công khai chế giễu Từ Trường Mệnh, trên mặt Lưu Quân cũng không có chút để tâm gì.

Tiết mục《muốn tú》năm nay đại bạo, KY tổ hợp đứng thứ nhất, Hứa Thần đứng thứ hai, người đứng vị trí thứ ba cao nhất bị tuôn ra gièm pha, độ nổi tiếng của Từ Trường Mệnh luôn ở mức tiêu cực nay lại vượt qua lượt bỏ phiếu chung kết, xếp vị trí thứ ba. Bất quá lúc toàn bộ tiết mục diễn ra, Từ Trường Mệnh không có biểu hiện gì khác, đã không có KY tài hoa cũng không có sự duyên dáng hút người như Hứa Thần, tiết mục vừa kết thúc liền ký hợp đồng với công ty nhỏ, cậu với Hứa Thần cùng KY ở Giải trí Tinh Xán không cùng địa vị, vừa rồi Hứa Thần mắng người không chỉ tên nói họ, lại cùng KY là người một nhà, Từ Trường Mệnh cùng trợ lý nhỏ của mình căn bản không được Lưu Quân để trong mắt.

Hành lang lập tức im lặng.

Trợ lý Tiểu Chu trộm nhìn Từ Trường Mệnh, nhỏ giọng bất mãn nói: "Anh Từ, cái tên Hứa Thần kia nói anh như vậy, anh không tức giận à?"

"Phòng của tôi ở đâu?" Từ Trường Mệnh không trả lời Tiểu Chu nói.

Tiểu Chu vừa nghe cũng liền không nói nhiều, chỉ là nghĩ thầm con người anh Từ cũng thật tốt, nhưng ở giới giải trí hỗn độn này, bị người ta dẫm đạp như vậy mà trở về cũng là hèn nhát.

-

Biệt thự tại Kinh đô Nam Sơn.

Ánh đèn phòng khách sáng tỏ, nghe được tiếng xe ô tô, bảo mẫu ra mở cửa, nhận túi từ trong tay hắn.

"Thiếu gia."

Người đàn ông bị kêu thiếu gia cũng chỉ 27-28 tuổi, dáng người cao gầy có phần mảnh khảnh. Người đàn ông gật đầu, thanh âm ôn hòa: "Ông nội đâu? Còn chưa nghỉ ngơi sao?" Vừa nói vừa đi vào phòng khách.

Tiếng TV trong phòng khách vang lên, âm nhạc vang khắp phòng khách, trên sô pha ông nội tập trung nhìn chằm chằm TV, không giống như là giải trí mà giống như là nghiên cứu.

Nghe thấy động tĩnh, ông nâng mí mắt nhìn mắt cháu trai, cười ha hả vẫy tay, "Lâm Uyên, mau tới đây, cùng ông nội xem TV."

Quý Lâm Uyên ngồi xuống, đảo mắt nhìn nội dung TV có chút kinh ngạc, hẳn là tiệc tối, trên đài tuổi trẻ nam hài trang điểm hoa hòe lộng lẫy đang ở khiêu vũ, Quý Lâm Uyên nhìn mắt liền thu hồi ánh mắt, hắn đối cái này không có hứng thú.

"Ha ha, thật là đứa lỗi thời." Quý Hướng Hà xem biểu hiện của cháu trai, cười ha hả hai câu, trêu ghẹo nói: "Trên đài biểu diễn cái này, nghe nói năm nay đặc biệt nổi, người trẻ tuổi các cháu đều thích xem, Tiểu Ngọc các nàng cũng thường xuyên nhắc tới."

Quý gia tuy rằng là gia tộc lớn, nhưng là gia phong khoan dung ôn hòa, ngày thường Quý Hướng Hà cũng thích đi theo người trẻ tuổi tâm sự, so người trẻ tuổi như Quý Lâm Uyên còn muốn học nhiều.

"Cháu đối với minh tinh giới giải trí không phải thực hiểu biết." Quý Lâm Uyên ngữ khí ôn hòa giải thích.

Quý Hướng Hà cũng biết tính nết của cháu trai, không hề trêu ghẹo, ánh mắt hiền từ, chậm rãi nói: "Lâm Uyên, còn nhớ ông nội có nhắc tới việc cưới vợ không? Tìm được người rồi." Ánh mắt không khỏi nhìn về phía TV.

Quý Lâm Uyên nhìn theo ánh mắt của ông nội, vừa lúc là một khúc kết thúc, cậu trai vẽ bọng mắt, trang điểm màu sắc rực rỡ, mắt to ngập nước, cắn miệng, lộ ra nửa bả vai mượt mà, người xem một trận hoan hô, Quý Lâm Uyên vội thu hồi ánh mắt, đau đầu chính trực nói: "Ông nội, mê tín cổ hủ không thể tin."

"Ông Vương của cháu nói vẫn là phải tin. Ông nội hiện tại chỉ còn một người thân là cháu, cháu muốn ông nội người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh à? Nửa năm qua, cháu gầy đi nhiều, sắc mặt trắng bệch -- ông nội cũng không có suy nghĩ cổ hủ, nhúng tay vào việc kết hôn của cháu, nhưng đặt sự an toàn tính mạng của cháu lên hàng đầu, ông nội chỉ có thể nghe theo lão già thối kia." Quý Hướng Hà là hạ quyết tâm khuyên cháu trai cưới vợ, bề ngoài ôn hòa dễ nói chuyện nhưng bên trong lại ngoan cố, dù một khóc hai nháo với hắn cũng không thành.

Quý Hướng Hà đánh chiêu bài tình thân, người chủ trì chính trong TV tuyên bố người đại giải thưởng Tân nhân xuất sắc nhất, chùm tia sáng ở hàng phía trước đảo qua từng người được đề cử.

【 Giải thưởng Người mới xuất sắc nhất -- Từ Trường Mệnh! 】

Người chủ trì trên TV kéo dài quá âm cuối, đủ khiến người xem hiếu kỳ sau đó liền đọc tên.

Quý Lâm Uyên đau đầu cùng ông nội giải thích ' xung hỉ ', ' bát tự vượng hơn hắn ' loại này mê tín dị đoan không thể tin, liền thấy ông nội hưng phấn vỗ hắn mu bàn tay, vui tươi hớn hở nói: "Làm tốt lắm, Lâm Uyên mau nhìn xem, chính là cậu ấy, đứa trẻ này  cũng cát lợi, Trường Mệnh Trường Mệnh, không phải là trường mệnh trăm tuổi sao, cháu xem đứa trẻ đó lớn lên gương mặt sáng ngời, này số phận quả nhiên rất tốt......."

Màn ảnh dừng lại.

Từ Trường Mệnh ăn mặc thoải mái, quần áo thanh lịch đứng dậy, đảo mắt sang ghế bên cạnh còn thấy gương mặt Hứa Thần, ánh mắt híp lại, mỉm cười lộ ra tám cái răng. Hứa Thần thấy thế một bụng tá hỏa, Tân nhân một đêm bạo hồng còn không ở giới giải trí rèn luyện quá nhiều, gương mặt không rõ hỉ nộ, cậu ta căn bản giả vờ thờ ơ, nhưng trong mắt tràn đầy ghen tị và tức giận, tuy rằng khuôn mặt đơn giản đáp lại rất nhanh nhưng biểu cảm trên mặt cậu ta thực sự rất khó coi.

Từ Trường Mệnh đã lên đài.

Trước TV, Quý Lâm Uyên nhìn cậu trai trong trong TV cười tủm tỉm, ánh mắt không tự giác cũng mang theo vài ý cười.

"Lâm Uyên, ông Vương nói, Trường Mệnh bát tự tốt, vận khí vượng, cùng bát tự của cháu thật đúng là trời sinh......." Quý Hướng Hà nhìn cậu trai trong TV lộ ra vừa lòng tươi cười, quả thực là càng nhìn ' đứa cháu dâu ' càng là vừa lòng, tự nhiên hào phóng, tính tình cũng tốt lên.

"Ông nội." Quý Lâm Uyên đem ly nước đưa cho ông nội miệng lưỡi lưu loát, ôn tồn nói: "Chuyện cưới xin này, để cháu tự mình tới thì tốt hơn."

Quý Hướng Hà ngẩn ra, phản ứng lại, cười ha hả hỏi: "Không phải mê tín cổ hủ?"

"Truyền thống văn hóa cần được kế thừa." Quý Lâm Uyên nhìn TV, cậu trai cúi chào người hâm mộ, sau đó dáng vẻ duyên dáng bước xuống sân khấu, chỉnh tề ngồi trên ghế sô pha, mỉm cười ôn hòa, hắn không cảm thấy xấu hổ hay ngượng ngùng khi bị vả mặt, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ.

Tác giả có lời muốn nói: Hố mới cần chứa~

Chủ yếu là những lời ngọt ngào, tập trung vào giới giải trí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro