Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 2.

"La hét cái gì? Ồn ào muốn chết."
- Một cổ âm thanh trầm ấm mà lạnh lùng vang lên từ phía sau khiến bước nhảy tưng tưng của Thiên Tỉ dựng lại. Hắn xoay người, cầm lấy gối đầu ném về phía giọng nói kia phát ra. "Tên mặt than chết tiệt, ngươi muốn nhốt ta hay sao?"

Người được gọi mặt than kia đích thị chính là anh trai hắn, Vương Tuấn Khải. Y lớn hơn hắn hai tuổi, ngay cả ngoài đời thật hay trong tiểu thuyết đều như vậy. Ban đầu Thiên Tỉ chính là tạo dựng hình tượng theo kiểu tổng tài cao ngạo, đẹp trai lạnh lùng. Kết quả, lạnh lùng của y khi xuyên vào đều hắn bị xem là mặt than.

"Để cậu ra ngoài tiếp tục quậy phá hay sao? Yên phận mà ở đây đi, nếu không..." - Y nhăn mặt kéo dài âm cuối rồi dừng lại, không có ý định tiếp tục nhưng ánh mắt của y lại khiến Thiên Tỉ hiểu được ý tứ phía sau là cái gì. Hắn không ngoan ngoãn nghe lời, lại bị anh trai mặt than đáng ghét đè ra mà thao một trận, thao đến hắn lếch cũng lếch không nổi.

Ngày đầu tiên xuyên vào cũng là lúc hắn đang chọc giận anh trai mặt than và cũng là lúc hắn lần đầu tiên hắn bị anh trai mặt than đè.

"Đáng ghét, người ta muốn ra ngoài chơi một chút nha~" - Thiên Tỉ kéo dài âm cuối cho thật nũng nịu, giống như tiểu hài tử mà ôm chân thon dài của anh trai. Bất quá, y lại không cho hắn tội nguyện, vươn tay một cái, nắm lấy cổ áo của hắn ném hắn lên giường.

"Ra ngoài chơi? Vậy...cái ba lô kia để làm gì?" - Y nhíu mi tâm, cố định hai tay hắn lên đỉnh đầu, không lưu tình mà đánh lên mông nhỏ cong của hắn một cái thật đau. "Ô..đau, ba lô chỉ để một chút đồ thôi." - Thiên Tỉ oán hận trừng to mắt, cố gắng xoay dịch vòng ba tránh móng vuốt của anh trai.

"Sao, để một ít đồ? Cả tủ quần áo đều bị cuốn rồi. Cậu muốn đi du lịch thế giới hay sao?" - Dứt lời, liền hạ xuống mông nhỏ một cái đánh nữa.

"Ơ đau quá, đừng có đánh nữa, tên biến thái...đừng có đánh mông..ô.."
- Thiên Tỉ biết bản thân biện minh vô dụng, liền mắng y, mắng đến mức mặt than của y đều hóa đen lại.

"Không có phép tắc." - Y tức giận, liên tục đánh vào mông nhỏ. Thiên Tỉ cảm thấy mông của hắn bị đánh đển sưng rồi, đều đau đến rơi nước mắt.

"Đau quá...đau quá...đừng có đánh nữa, đau quá hà.." - Thiên Tỉ rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nước mắt theo khuôn mặt nhỏ nhắn rơi xuống, hắn không phải giả vờ mà hắn là đang khóc thực sự. Thấy hắn như vậy, y cuối cùng cũng mềm lòng, thu tay không đánh nữa, còn xoa nhẹ mông nhỏ xem như hối lỗi.

"Không được trốn đi, ở đây tôi đối tốt với cậu, ra ngoài chẳng ai xem trọng cậu đều xem cậu là thiếu gia quậy phá bị nuông chiều đến hư hỏng."

Hắn ủy khuất gật đầu, anh trai mặt than nói không sai. Hắn viết theo kiểu tùy hứng nên đã mang bản thân Vương Thiên Tỉ rơi vào vai gần như là phản diện, không những quậy phá bình thường, mà cố tính khiến tình cảm của nam chính và nữ chính rạng nức, đôi lúc còn khiến anh trai khốn đốn một trận. 

Tuy như vậy hắn cũng không phải là độc ác, vẫn để Vương Thiên Tỉ được anh trai yêu thương, đều ở phía sau dọn dẹp cho hắn hậu thuẫn hắn, cho người bảo vệ hắn, còn không tức giận khi hắn khiến nữ chính giận y một thời gian dài.

Cũng vì điều này, mà độc giả của hắn đều nói hắn là đang viết đam, rõ ràng tình cảm của nam chính đối với em trai còn tốt hơn so với nữ chính.

"Này, có nghe tôi nói hay không?"
- Vương Tuấn Khải vươn tay, chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn.
"Nghe a~ nhưng mà ngươi không được ăn hiếp hay khi dễ ta nữa, còn có không được làm chuyện kia với ta."
- Hắn dẫu môi cực kỳ ủy khuất mà nói ra từng chữ.

"Không thể." - Vương Tuấn Khải nhéo nhẹ lên mông nhỏ của hắn rồi mới đi xuống, đứng nhìn khuôn mặt đau đớn đến vặn vẹo của Thiên Tỉ. 

"Tôi nhắc lại một lần cuối, cậu không được ra ngoài, nếu muốn phải có tôi theo cậu. Cha và mẹ ở nước ngoài cũng sắp trở lại cậu biết điều an phận một chút."

Hết chap 2.

Vì lí do là anh em nên ta đã đổi họ của Thiên Tỉ, bên ngoài cũng đã nói qua một lần. Tuy vậy ta vẫn cảm thấy rất có lỗi nên ta hạn chế dùng nó, mọi người cũng đừng để ý quá nha~ đọc thành Dịch Dương Thiên Tỉ cũng được.

Nhân vật mà Thiên Tỉ xuyên vào cũng tên là Thiên Tỉ, chỉ khác mỗi họ thôi nhé!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro