Chương 1: Mới đó đã ướt nhẹp, muốn dùng con cặc của ba lấp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Mới đó đã ướt nhẹp, muốn dùng con cặc của ba lấp lại giúp cục cưng quá

Năm giờ chiều là thời gian học sinh trường Thất Trung tan học.

Lục Cẩm đi chung với mấy người bạn ra phía cổng trường, trên đường đi đã bắt đầu suy tư xem hôm nay nên dùng cách gì hành hạ thằng anh trai con hoang kia. Đoạn đường ngắn ngũn mấy trăm mét, Lục Cẩm đã cố gắng đi dọc theo bóng cây*, nhưng không ngờ rằng đi đến cổng trường rồi vẫn chưa thấy xe tới đón mình đâu.

(*Tức là thay vì đi một mạch thẳng ra cổng thì ẽm đi sát bên hông trường dưới tàn cây, đoạn đường sẽ dài hơn đi lâu hơn mà xe nhà lại chưa tới)
Thế là cậu ấm kiêu căng ngạo mạn lập tức đen mặt.

Phải biết rằng bây giờ đã vào tháng sáu, cho dù đã năm giờ chiều đi nữa thì mặt trời nghiêng ngả bên ngoài cũng tỏa hơi nóng như cũ. Cậu vốn đã sợ nóng, còn nhăn nhó đứng dưới mặt trời tận mười phút. Mặt nóng đến đỏ bừng thì không nói, ngay cả bên tóc mai cũng ướt đẫm mồ hôi, nhếch nhác dính vào gò má.

Đám bạn bình thường đi cạnh nhau cũng từng người một rời đi. Lớp trưởng Hạ Vũ cố ý đi phía sau nghiêng đầu nhìn chàng trai bị nắng đến đỏ cả mặt, làm bộ lo lắng để sờ vào cái trán căng bóng mướt mịn. "Muốn lên xe nhà tớ không? Nóng muốn chết luôn ha..."

"Không sao."

Cánh môi hồng hào non mềm chỉ gượng gạo nhả ra hai chữ, nhưng nhìn từ sắc mặt u ám kia, cậu ấm đây không giống bộ dạng không sao cả một chút nào. Cậu lùi lại một bước né cánh tay của người bạn đi cùng, còn định nói gì đó nhưng từ xa xa đã thấy xe của nhà mình xuất hiện ở khúc cua, thế là sửa lời:"Xe tôi tới rồi, cậu đi trước đi."

Cả ngày trời không có được yên tĩnh, Lục Cẩm còn tưởng lên xe rồi thì có thể nghỉ ngơi một lát. Dù sao cậu cũng có tiếng là kiêu ngạo hống hách, có lẽ tài xế cũng không muốn trò chuyện về chuyện học hành hôm nay đâu.

Nhưng khi cánh cửa ghế sau được mở ra, Lục Cẩm ngước lên rồi nhìn thấy một người mà cậu không ngờ tới.

Người cha Lục Sùng Minh của cậu.

Phải nói thật rằng Lục Cẩm đã quá quen với bộ dạng kiêu căng tùy hứng của Lục Sùng Minh rồi. Mẹ cậu lúc sinh cậu ra vì sinh khó mà qua đời, người ngoài luôn bảo vì thương người vợ quá cố nên Lục Sùng Minh mới đối xử vô cùng tốt với cậu. Bất kể cậu có kiêu ngạo hống hách cỡ nào, Lục Sùng Minh đều không trách cậu.

Mới đầu Lục Cẩm cũng tin tưởng giả thuyết này lắm, dù sao cũng giống như những gì người ngoài nhìn thấy, Lục Sùng Minh thực sự hết mực yêu chiều cậu. Lúc nhỏ cậu muốn đồ vật nào, đến lớn cậu muốn đuổi đám hoa thơm cỏ lạ muốn chiếm vị trí bà chủ của nhà họ Lục này nọ, dù sao mỗi lần cậu đưa ra yêu cầu, Lục Sùng Minh chưa từng từ chối bao giờ.

Lần ngoại lệ duy nhất là vào nửa tháng trước, tự dưng Lục Sùng Minh thẳng thắn nói với cậu gã có một đứa con riêng. Vả lại còn đang chuẩn bị đón đứa con ngoài giá thú đó về.
Hôm đó mặc cho Lục Cẩm làm ầm ĩ thế nào, thì Lục Sùng Minh luôn cưng chiều cậu cũng không hề lung lay. Thế là Lục Cẩm bắt đầu đơn phương chiến tranh lạnh, có ý ép Lục Sùng Minh chọn một trong hai giữa cậu và đứa con riêng kia.

Nhưng dù thế đi nữa, Lục Sùng Minh vẫn kiên quyết đón đứa con riêng kia về nhà.

Nhớ tới chuyện không vừa ý, Lục Cẩm lập tức đen mặt. Cậu không thèm ngó ngàng gì tới người đàn ông anh tuấn nho nhã đang mỉm cười nhìn mình, làm bộ muốn đóng cửa bỏ đi, tự ngồi phương tiện giao thông công cộng cho rồi.

"Cục cưng, sắp đến giờ tan ca rồi."

Lục Sùng Minh nhìn cậu thiếu niên bên ngoài xe bỗng dưng dừng cước bộ, nghĩ rằng cậu đã hiểu ý của mình, chầm chậm bổ sung thêm:"Bất kể là tàu điện ngầm hay là phương tiện công cộng, cục cưng cũng không thể chiếm chỗ được đâu. Hơn nữa còn khó tránh khỏi phải chen chúc với người khác."

Lục Cẩm quả thực sắp bùng nổ.

Bởi vì học sinh trường Thất Trung đa phần đều có gia cảnh khủng, đến giờ tan học các xe tư nhân sẽ ồ ạt đến đón học sinh. Nhiều xe taxi hoàn toàn không chạy sang đây, để tránh bị kẹt đường. Thế nên cậu mà không lên xe của nhà mình, thì có nghĩa là cậu chỉ có thể chen chúc trên các phương tiện công cộng hoặc tàu điện ngầm!
Cậu ấm kiêu căng nắm lấy cửa xe đấu đá nội tâm. Một bên là chen chúc trên phương tiện giao thông công cộng đông đúc, một bên là người cha đáng ghét không chiều theo ý cậu. Cậu ấm thật sự không biết nên chọn bên nào mới hợp.

Vào lúc cậu thiếu niên đang băn khoăn, gã đàn ông vịn một tay lên tay chắn giữa ghế ngồi nhướng người về phía cửa, trong mắt chứa đầy sự chân thành nói:"Chuyện kia là do ba không đúng, cục cưng đừng giận nữa nhé. Cũng đừng vì chuyện đó mà để bản thân chịu thiệt... Cho nên con cứ lên xe đi."

Thấy vậy Lục Cẩm cũng không nói gì, chỉ hất cầm rồi hừ một tiếng với gã đàn ông, xụ mặt bước vào chiếc xe tới đón mình.

Cửa xe trượt lên, Lục Sùng Minh nhìn cậu thiếu niên đang cáu kỉnh ngồi bên cạnh, mắt chứa đầy sự cưng chiều. "Nóng muốn chết rồi đúng không? Ba đi đường vòng mua một cái bánh ga tô kem cho con, nên mới tới muộn."

Chiếc hộp nhỏ đặt trên tay lạnh buốt, Lục Cẩm đá mắt nhìn bao bì đã biết đây chắc chắn là tiệm bánh mình thích nhất. Miệng cậu đã bắt đầu chảy nước miếng, nhưng vẫn nhớ rõ tới thiết lập nhân vật của mình. Thế là cố ý ngẩng đầu nhìn chằm chằm kính chiếu hậu trước mặt, khó chịu bảo:"Sao còn không đi?"

"Cậu, cậu chủ..." Tài xế đang cầm vô lăng, không dám đối diện với cậu thiếu niên ở phía sau, mặt mày khó xử mà nhắc nhở, "Cậu Quyết..."

"Hừ."

Lục Cẩm cười khẩy một tiếng, quay đầu nhìn về phía gã đàn ông bên cạnh. "Thế nên ông tới đón thằng tạp chủng kia? Tôi xuống đấy?"

Con cả bị con út gọi là "thằng tạp chủng", Lục Sùng Minh lại làm như chưa nghe thấy gì. Gã vươn tay xoa xoa đỉnh đầu của cậu thiếu niên, ánh mắt lay động rơi vào nơi hai ngón tay chạm vào, cứ như vì mái tóc con út mình mềm mại xinh đẹp mà vui vẻ. "Cục cưng đừng ầm ĩ, nhanh về thôi mà, dì Lâm có nấu canh ngon cho con đấy."

Lời này của Lục Sùng Minh là đang nói với con trai cưng của mình, nhưng tài xế đã ngầm hiểu trong lòng, khởi động xe lái theo hướng về nhà.

Nhìn thấy cha cuối cùng đã làm theo ý mình, sắc mặt Lục Cẩm mới tốt lên một chút. Cậu mở hộp bánh, múc một muỗng kem mát lạnh còn mang theo hương trái cây vào trong miệng, không để ý tới ánh mắt của gã đàn ông bên cạnh càng sâu sắc hơn, chỉ liếm cánh môi miễn cưỡng thừa nhận. "Cũng tàm tạm."

Cậu thiếu niên càng ngang nghạnh hơn, thế nhưng tâm trạng của Lục Sùng Minh lại chuyển biến tốt đẹp. Gã quẳng chàng trai muốn sờ đầu cục cưng của mình mà gã vừa thấy qua sau đầu. Một tay nâng lên chống cằm, ngước đầu nhìn gương mặt ửng hồng của cậu thiếu niên đang liên tục đút bánh ga tô thơm ngon vào miệng.

Không mất bao lâu, cặp mắt tinh ranh kia ám lên sự mệt mỏi từng chút từng chút một, giống như có thể thiếp đi bất kỳ lúc nào.

"Cục cưng, có phải buồn ngủ rồi không? Học hành mệt mỏi quá phải không con?"

Lục Cẩm đúng là đã buồn ngủ hết sức, nghe thấy lời cha nói, quay đầu định ngước mắt lên. Còn chưa thấy rõ nét mặt của cha thì mí mắt đã kéo màn, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Thấy thế, gã đàn ông mặc đồ vest giày da cuối cùng cũng cười thành tiếng. Một tay gã đón lấy chiếc bánh ga tô sắp trượt xuống, một tay ôm lấy cậu thiếu niên bên cạnh đang ngả nghiêng sang đây. Cảm nhận được nhiệt độ từ vòng eo mà lòng bàn tay đang chạm vào vẫn hơi cao, gã không nhịn được mà nhíu mày lại, giọng nói nhỏ nhẹ cảm thán. "Ngủ ở đây không được đâu con."

Chiếc xe đang chạy êm ái trên đường, nhưng sau khi nhìn thấy cậu thiếu niên đang ngủ qua kính chiếu hậu, tài xế tinh mắt kéo vách ngăn giữa hàng ghế trước và sau lên, còn chọn một đoạn đường vòng lái về nhà.

Cửa xe cửa sổ đã được đóng lại hết, chỗ ngồi phía sau tạo thành một không gian an toàn tuyệt đối. Lục Sùng Minh tiện tay quẳng phần bánh còn lại vào trong túi rác, hai tay nắm lấy vòng eo của cậu thiếu niên, thẳng thừng bế người ta lên đùi mình.

Cậu thiếu niên đã mê man vì bị bỏ thuốc, bị gã lăn qua lăn lại thế này cũng không có dấu hiệu tỉnh dậy. Lục Sùng Minh dứt khoát đẩy hai chân cậu thiếu niên ra để cậu chàng dạng chân trên đùi mình. Gã véo cằm cậu thiếu niên rồi nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp đang nhắn nghiền thật lâu, cuối cùng vẫn chọn hôn lên đôi môi khẽ ở của cậu thiếu niên.

Trên hai cánh môi mềm mại vẫn còn dính lại chút ít phần mát lạnh ngọt ngào của bánh ga tô kem, bởi vì ăn lạnh khiến đôi môi hồng nhuận biến thành màu đỏ thẫm mê người. Một tay gã giữ lấy chiếc gáy đầy mồ hôi của cậu thiếu niên và liên tục xoa nắn, ngậm lấy cánh môi của cậu thiếu niên mà liếm hôn mấy lần. Cuối cùng không nhịn được mà dùng đầu lưỡi cạy hàm răng của cậu thiếu niên ra, liều lĩnh luồn vào trong miệng đối phương vơ vét dòng nước miếng ngọt ngào.

"Bánh ga tô làm cục cưng càng ngọt hơn."

Tiếp xúc thân mật từ lâu đã vượt ra khỏi mức độ vốn có của cha con bình thường, Lục Sùng Minh còn chẳng biết xấu hổ nhỏ giọng cảm thán. Cứ như gã không ý thức được việc nhân lúc con trai hôn mê làm ra hành động đê tiện là chuyện trái với luân lý. Gã chỉ ngậm lấy bờ môi cậu thiếu niên, liên tục hôn liếm, cuối cùng còn lần theo cánh môi hôn đến chiếc cổ thoi dài còn vươn lại mồ hôi. Gã dùng đầu lưỡi dâm dật miêu tả hầu kết bé nhỏ, lại trượt một đường đến tận xương quai xanh mảnh mai.

Cũng hết cách, lâu lắm mới được ôm con trai bé bỏng yêu dấu của mình, Lục Sùng Minh lòng đầy vui mừng nhưng đồng thời trong lòng lại không nhịn được tự chữa cháy cho mình. Chỉ trách hôm nay gã có hơi háo hức, lượng thuốc bỏ vào bánh ga tô hơi nhiều. Đến nỗi con trai cưng hôn mê sâu, không thè đầu lưỡi ra cho gã ăn như trước.

Tổn thất khi không ngậm được đầu lưỡi mềm mại của cục cưng, đương nhiên gã chỉ có thể đòi lại từ nơi khác.

Thế là chiếc áo thun đồng phục của cậu thiếu niên bị vén lên, núm vú phấn hồng trên bờ ngực lẻ loi bị gã đàn ông ngậm vào liên tục liếm hôn bú mút đến sưng to. Da dẻ non mịn chảy ra mồ hôi mằn mặn bị liếm láp không ngừng. Lục Sùng Minh hít thở nặng nề, giống như đã nghiện cơ thể non nớt trẻ tuổi của con trai cưng. Bàn tay lớn trực tiếp duỗi dọc theo ống quần đùi rộng rãi của cậu thiếu niên, lần theo thịt đùi mềm mại sờ mãi đến giữa hai chân.

Phần da thịt ngón tay tiếp xúc đến không phải nơi non mịn trơn nhẵn, Lục Sùng Minh ngậm bầu ngực nhỏ của con trai mà hôn liếm. Bàn tay lớn cách lớp quần lót sờ đến con cu nhỏ mềm oặt của con trai, không mê mẩn chút nào trượt xuống tiếp nữa, sau cùng đã chạm đến lỗ nhỏ bí ẩn kia giữa hai chân con trai.

Con trai cưng của gã là một bé song tính ngọt ngào.

Đầu ngón tay lần theo hai bên mép thịt đầy đặn để tìm tòi, dù cho cách một lớp đồ lót, Lục Sùng Minh vẫn kiên trì dùng đầu ngón tay lướt qua khe hở đóng chặt của con trai. Gã không định cắm ngón tay vào bên trong, mà chỉ tập trung lực chú ý để cảm nhận lỗ lồn chặt khít của con trai nhỏ.

"......Mới vậy đã ướt nhẹp, người song tính đúng là nhiều nước, thật muốn dùng con cặc của ba lấp lại giúp cục cưng."

Lục Sùng Minh thấp giọng cảm thán, trong lời nói có sự tiếc nuối không che giấu được. Gã vô cùng hy vọng bây giờ đang ở trong nhà, thế thì gã có thể ôm cục cưng về trong phòng, trên chiếc giường lớn lột phăng cái quần của cục cưng.

Đương nhiên, bây giờ mà dùng con cặc giúp cục cưng lấp lại cái lồn nhỏ thì chắc chắc sẽ khơi dậy tâm lý phản nghịch của cục cưng, dù sao dấu vết tình ái để lại cũng không sao xóa sạch. Nhưng chí ít gã có thể liếm một chút, giống như trước đó, liếm lấy lỗ lồn của cục cưng, cuốn lấy dâm thủy tanh ngọt bên trong vào trong miệng. Như vậy cục cưng không cần phải mặc đồ lót ướt

nhẹp, gã cũng không biến thành một người cha tệ bạc.

Nghĩ đến lúc có thể liếm lồn của cục cưng, Lục Sùng Minh càng thêm tiếc nuối mà không biết thỏa mãn. Bàn tay to của gã ẩn trong quần đùi của con trai, nhào nặn bắp đùi non nớt mềm mại. Môi lưỡi thì quấn lấy núm vú đã sưng tấy dựng đứng sít sao không kẽ hở, liếm láp thành tiếng chùn chụt.

Cơ thể trong ngực trẻ trung xinh đẹp, cho dù là con trai của mình thì cũng chỉ khiến Lục Sùng Minh càng nứng thêm mà thôi. Gã nghĩ tới tương lai được đút con cu của mình vào trong lồn nhỏ của con trai, dương vật bị gò bó trong quần tây đã nứng đến mức không nhịn được mà giần giật.

Điều đáng tiếc duy nhất vào lúc này là đang ở trên xe, cho dù con trai mềm mại gần trong gang tấc. Nhưng cùng lắm gã chỉ có thể sờ, không thể liếm cũng không nhìn được, làm cho lòng gã nảy sinh ra rất nhiều nuối tiếc.

Rõ ràng hơn nửa tháng trôi qua gã mới tìm được cơ hội gần gũi, nhưng sao lại làm gã càng thêm bất mãn thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro