Thế giới thứ nhất: Vườn trường (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới thứ nhất:  Vườn trường (1)

Bối cảnh: Thế giới hiện đại, vườn trường

Thân phận: Kiêu căng tùy hứng, Đoạn Cẩn thiếu gia nhỏ của Đoạn gia.

“Đoạn Cẩn ăn chơi trác táng, hoành hành ngang ngược, không coi ai ra gì, ở trường hay bắt nạt công chính Trình Uyên. Kết quả Trình Uyên được thụ chính Tạ Dật giúp đỡ, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, tuổi trẻ đã trở thành nhân vật một tay che trời ở thành phố S.

Đoạn gia phát hiện không thể ngăn được Trình Uyên, liền đoạn tuyệt quan hệ với Đoạn Cẩn.

Sau khi Đoạn Cẩn bị đuổi ra khỏi nhà không tìm được việc làm, lại bệnh tật ốm yếu, không bao lâu sau liền chết bệnh ở đầu đường.”

Nhiệm vụ: Duy trì thiết lập pháo hôi độc ác, bắt nạt công chính, tạo cơ hội cho công thụ chính yêu nhau.

Điều kiện thất bại: OOC quá 50% thuộc tính: Trời sinh ốm yếu, dễ sinh bệnh, không thể hoạt động mạnh. 】

Đưa đến thế giới thứ nhất…… Đưa đến thành công……

“Phế vật chết tiệt, dám trộm đồ của tao.”

“Đè nó lại!”

“Kéo tay nó ra!”

Sao lại trùng hợp thế……

Một đám nam sinh cấp 3 mặc đồng phục màu xanh biển, đang tiến hành bạo lực học đường.

Một nam sinh cũng mặc đồng phục giống họ, bị bắt chéo tay ra sau lưng quỳ gối bên cạnh cái ao.

Một tên trong đám bắt nạt hung hăng đá nam sinh, nam sinh bị đá ngã về phía trước một chút, đầu nghiêng đến sát mép ao, trong cổ tràn ra tiếng rên đau đớn.

Đoạn Cẩn vừa đến thế giới này, bị một màn bắt nạt trước mắt dọa cho sắc mặt trắng bệch.

Lại thấy một cái nam sinh khác trong đám, nắm tóc nam sinh nọ, muốn nhấn hắn vào ao nước bẩn, Đoạn Cẩn không nhịn được liền kêu lên: “Dừng lại……”

Mấy nam sinh hung ác kia ngoài ý muốn nghe thấy tiếng kêu của Đoạn Cẩn, liền thả nam sinh ra.

Nam sinh đã bị đánh đến ngất xĩu, xụi lơ ngã trên nền đất.

【5654 rất vinh hạnh được phục vụ cho ngài, nam sinh trên mặt đất chính là công chính của thế giới này. 】

Theo như cốt truyện gốc, thì đây là lần đầu công thụ chính gặp nhau.

Thụ chính Tạ Dật giúp giáo viên lấy bài thi đi ngang qua thì thấy công chính Trình Uyên bị đánh đến hơi thở thoi thóp nằm trên đường, Tạ Dật vội vàng đưa Trình Uyên đến bệnh viện, cứu Trình Uyên một mạng.

Sau đó Tạ Dật lại nhiều lần giúp Trình Uyên, trở thành ánh sáng duy nhất trong đêm đen của Trình Uyên.

Tuy biết Tạ Dật sẽ đi qua đây, nhưng nhìn Trình Uyên nằm trên đất không nhúc nhích vẫn có chút lo lắng, em hỏi hệ thống: “Công chính sẽ không nguy hiểm đến tính mạng chứ?”

【5654 luôn theo dõi giá trị sinh mệnh của nhân vật quan trọng trong thế giới này, nếu giá trị dao động đến giới hạn sẽ lập tức thông báo cho ký chủ. 】

Nghe vậy Đoạn Cẩn mới yên lòng, xoay người chuẩn bị về phòng học.

Một nam sinh vừa đánh Trình Uyên tàn nhẫn nhất thấy Đoạn Cẩn sắp đi, vội vàng đi qua lấy lòng, nói: “Đoạn thiếu, tôi đưa cậu về lớp nha?”

Đoạn Cẩn nhìn gã, người này là em kế của công chính, tên là Trình Vĩ Bác. Bởi vì ghen ghét Trình Uyên giỏi hơn hắn về mọi mặt, liền xúi giục Đoạn Cẩn bắt nạt Trình Uyên.

Tuy Đoạn Cẩn sắm vai pháo hôi độc ác, nhưng vẫn thực chán ghét loại người hay ghen tị lại âm ngoan như Trình Vĩ Bác, hỏi hệ thống: “Tôi không muốn để ý đến gã, có tính là OOC không?”

【 Không tính. Phạm vi thiết lập nhân vật trong thế giới này rất rộng, ký chủ chỉ cần vẫn luôn bắt nạt nhục nhã công chính liền không tính là OOC. 】

Vì thế Đoạn Cẩn không thèm để ý tới gã, trực tiếp rời đi.

Nếu là trước đây Trình Vĩ Bác bị Đoạn Cẩn làm lơ như vậy, tuy rằng trên mặt vẫn duy trì tươi cười lấy lòng, nhưng ở trong lòng đã tức giận mắng Đoạn Cẩn mấy trăm câu.

Không phải chỉ là đầu thai tốt thôi sao? Kiêu ngạo cái gì chứ! Cũng chỉ là một tên phế vật vô dụng. Chờ gã sau này đắc thế, sớm muộn gì cũng bắt tên vô dụng này quỳ xuống mang giày cho gã.

Nhưng là giờ phút này, hắn không có một chút tức giận nào, trong đầu chỉ toàn là hình bóng đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Đoạn Cẩn lúc đảo mắt nhìn qua gã.

Tên tiểu thiếu gia này, từ khi nào trở nên xinh đẹp như vậy ——

Trên đường về phòng học, Đoạn Cẩn mím môi, có chút không vui hỏi hệ thống: “Là nhân vật pháo hôi thì thôi đi, vì cái gì sức khỏe của tôi vẫn không tốt chứ……”

Đoạn Cẩn trước khi xuyên đến thế giới này, sức khỏe vẫn luôn không tốt. Cho dù cha mẹ từ nhỏ liền tìm bệnh viện tốt nhất chữa trị cho em, nhưng hàng năm vẫn luôn bệnh tật ốm yếu, cuối cùng tuổi còn trẻ đã chết bệnh .

Em rất muốn được sống khỏe mạnh.

Lúc sắp chết, mẹ chịu không nổi áp lực mà gào khóc, ba thì hai mắt đỏ bừng, cắn răng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, việc đau đớn nhất trên đời cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Thanh âm hệ thống thanh âm có chút dịu xuống: “Xin lỗi ký chủ, chỉ có nhân vật này có sóng điện não tương thích với ngài.”

Đoạn Cẩn nghe ra được hệ thống áy náy, biết cũng không thể trách hệ thống: “Có thể tiếp tục sống đã rất tốt rồi, hơn nữa thân thể này so với thân thể tôi lúc trước còn tốt hơn nhiều, ít nhất có thể đi học bình thường.”

Lúc Đoạn Cẩn về lớp học, giáo viên đang giảng bài trên bục.

Đoạn Cẩn không muốn làm phiền giáo viên giảng bài nên không nói gì, do dự một lúc liền lặng lẽ từ cửa sau đi đến chỗ ngồi của mình.

Đoạn Cẩn vừa mới ngồi vào chỗ, liền thấy một nam sinh cao gầy tuấn mỹ cầm một chồng bài thi đi vào phòng học.

Là thụ chính của thế giới này Tạ Dật.

Đoạn Cẩn cảm thấy kỳ lạ, lúc này Tạ Dật hẳn là đang trên đường đưa Trình Uyên đi bệnh viện chứ.

【 Thụ chính không đưa công chính tới bệnh viện sao? 】

【 Không có. Đã rà quét, công chính còn ở WC, dự tính hai giờ sau tử vong. 】

Đoạn Cẩn nhìn Tạ Dật ngồi vào chỗ, bắt đầu nghiêm túc đọc sách, không hề có ý định lại đi ra ngoài.

Đoạn Cẩn lo lắng hỏi: “Những người khác không đi WC sao? WC thường có người ra vào mà, sao không có ai đưa Trình Uyên đi bệnh viện?”

Hệ thống: “Bởi vì đây là phần cốt truyện quan trọng, cho nên trước khi công chính được thụ chính đưa đi bệnh viện sẽ không có ai đi vào khu WC kia.”

Đoạn Cẩn rũ mắt, mím môi, lại hỏi: “Tôi có thể đưa Trình Uyên đi không…… Có khi nào vừa đưa hắn đi bệnh viện xong tôi liền đăng xuất khỏi thế giới này?”

Hệ thống thở dài, trả lời: 【 Không để hắn phát hiện là cậu cứu hắn thì không tính OOC. 】

Đoạn Cẩn lập tức đứng lên, ra khỏi phòng học.

Giáo viên đang giảng bài trên bục thấy hành động của tiểu thiếu gia Đoạn gia, sau nửa giây, giận mà không dám nói gì tiếp tục giảng bài.

Đoạn Cẩn bước nhanh đến khu WC kia, liền có chút choáng váng.

Trình Uyên nhắm hai mắt, nằm trên đất, sắc mặt tái nhợt, trên trán một mảng xanh tím, sắc môi không còn chút máu, trên quần áo cũng toàn là dấu giày lấm lem.

Trình Uyên không hổ là đứa con vận mệnh của thế giới này, cho dù bị đánh thành như vậy, vẫn có thể nhìn ra được vẻ ngoài của hắn cực kỳ anh tuấn. Hai tròng mắt hẹp dài, sóng mũi cao thẳng, như là bức tượng thần Hy Lạp cổ đại do chính tay thượng đế điêu khắc.

Chỉ là vẻ buồn bực âm trầm không giấu được trên mặt hắn, làm cả người hắn thoạt nhìn có chút nham hiểm hung ác.

Đoạn Cẩn nhìn vết máu trên khóe miệng hắn, hỏi hệ thống 【 Bây giờ có thể đưa hắn đi bệnh viện không? 】

Em không biết cột sống của Trình Uyên có bị thương hay không, hoặc là bị đánh xuất huyết nội tạng, sợ cõng hắn lên ngược lại càng làm vết thương trở nên nghiêm trọng.

Cũng không thể để Trình Uyên biết là em cứu hắn, cho nên không thể gọi 120.

【 Có thể. Trong thế giới gốc chính là Tạ Dật trực tiếp đưa hắn đi bệnh viện. 】

Đoạn Cẩn gọi điện thoại cho tài xế gọi, bảo tài xế chờ chính mình ở cổng.

Trường cao trung này vì muốn rèn luyện tính độc lập cho nhóm phú nhị đại, không cho phép phụ huynh, tài xế hay quản gia chờ học sinh đi vào trong sân trường.

Em ngồi xổm xuống, kéo hai tay Trình Uyên đặt lên vai, một tay cố định cánh tay Trình Uyên, một tay khác chống tường, muốn cõng Trình Uyên lên.

Chỉ là Trình Uyên tuy rằng vẫn luôn bị bắt nạt ở trường, nhưng vóc dáng lại rất cao lớn, vừa mới lên lớp 11, liền cao gần 1m9, trên người cơ bắp cân xứng, là thân hình nam tính tiêu chuẩn.

Dù vóc dáng của Đoạn Cẩn cũng rất đẹp nhưng lại tinh tế yếu ớt hơn nhiều, tiểu thiếu gia Đoạn gia muốn cõng hắn thực sự là không đứng lên nổi.

Cũng may hệ thống kịp thời san sẻ bớt chút trọng lượng, Đoạn Cẩn mới miễn cưỡng cõng Trình Uyên lên.

Nói là cõng còn không bằng nói là Đoạn Cẩn kéo lê hắn đi.

5654 nhắc nhở: “Ra bên ngoài tôi không có cách nào giúp ngài.”

Đoạn Cẩn gật gật đầu, chống tường, từng chút từng chút đi ra bên ngoài.

WC ở lầu hai, cách cổng trường cũng không xa, ngày thường đi khoảng năm phút là đến.

Nhưng Trình Uyên thật sự quá nặng, hơn nữa Đoạn Cẩn lại yếu ớt, thiết lập nhân vật cũng không cho phép em vận động mạnh.

Lúc đi được khoảng nửa đường, Đoạn Cẩn liền cảm giác một trận hoa mắt chóng mặt trước mắt đều biến đen, phổi bởi vì hô hấp gấp gáp mà trướng đau.

Hệ thống rà quét một chút tình trạng thân thể của Đoạn Cẩn, nói: “Thân thể của ngài sắp không chống đỡ nổi rồi.”

Đoạn Cẩn cũng biết trạng thái hiện tại của mình rất kém, bởi vì thiếu oxy, đôi mắt cơ hồ không nhìn thấy rõ bậc thang, chỉ có thể đỡ lan can từng chút từng chút sờ xoạng đi, đường hô hấp cùng phổi đau đớn như bị kim châm, chân và eo đau đến chết lặng, bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của chính mình.

Nhưng giờ phút này không rảnh lo nhiều như vậy, mệnh người do trời, chỉ có thể cắn răng cõng người đi xuống.

Trình Uyên từ trong bóng đêm vô thức tìm về một chút ý thức.

Thân thể hắn rất đau, đầu óc như bị một cây gậy sắt quấy phá, lục phủ ngũ tạng cũng tựa như lửa đốt.

Trong ngực hắn lại có một vật vừa thơm vừa mềm, an ủi đau đớn không chịu nổi trên ngươi hắn một cách thần kỳ.

Trình Uyên trầm mê mà hít lấy hương thơm thanh mát kia, nhận ra được vật này hoàn toàn dựa vào trong ngực hắn, trong lòng mãnh liệt dâng lên một loại thỏa mãn chưa từng có.

Cái loại khoái cảm tê dại này hòa cùng đau đớn như lửa đốt của lục phủ ngũ tạng, kích thích thẳng từ xương cùng lên đến da đầu hắn.

Trình Uyên than nhẹ một tiếng, cố gắng mở mắt ra, muốn nhìn một chút là thứ gì ôm vào thoải mái như vậy.

Nhưng hắn bị thương quá nặng, một chút sức lực trợn mắt cũng không có.

Chỉ có thể nương theo quán tính xuống lầu, ôm chặt đồ vật trong lòng hơn một chút.

Trong đầu như có một thanh âm nói với hắn: Không được ngủ, không được ngủ! Ngủ rồi sẽ không tìm thấy nữa!

Hắn cố gắng vực dậy tinh thần, nhưng vẫn không có thể chống cự được thương tích trên người, rơi vào hôn mê.

Đoạn Cẩn cảm giác được người phía sau đột nhiên nhào về phía trước, trọng tâm di chuyển xém chút làm Đoạn Cẩn ngã quăng xuống đất.

Đoạn Cẩn chống tường, có chút sợ hãi: “Hắn tỉnh hả?”

5654 dường như cười lạnh một tiếng, “Không có, chỉ là vừa khôi phục một chút ý thức.”

Đoạn Cẩn nhẹ nhàng thở ra, nhắm mắt dựa vào tường nghỉ ngơi một lúc, tiếp tục gian nan cõng Trình Uyên xuống lầu.

__________________

Tui đang dò lại lỗi, sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể, mọi người thấy chưa ổn chỗ nào cứ góp ý nha ☺️.
Tui sẽ để xưng hô của hệ thống với tiểu Cẩn là tôi - ngài nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro