Thế giới thứ nhất: Vườn trường (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới thứ nhất: Vườn trường (3)

Trình Vĩ Bác thấy hắn không coi ai ra gì như vậy, liền tức giận, gã bắt nạt Trình Uyên mười mấy năm, Trình Uyên chưa bao giờ cho gã một cái liếc mắt, gã cứ như là thằng hề nhảy nhót.

Rõ ràng gã mới là con ruột của ba mẹ, Trình Uyên cùng lắm cũng chỉ là con chó hoang được nhặt về, từ nhỏ ba mẹ đã không thích Trình Uyên, dựa vào cái gì Trình Uyên lại giỏi hơn hắn về mọi mặt?

Ghen ghét cùng phẫn nộ, hơn nữa xếp hạng thành tích lần này của gã lại giảm xuống, Trình Vĩ Bác đi lên trước, dùng sức đá vào chân Trình Uyên, rống to: “Đồ phế vật chết tiệt mày bị câm hả? Không gọi là mày không nói à! Không nhìn thấy Đoạn tiểu thiếu gia tới sao?”

Trình Uyên bị gã đá một cái, không né cũng không phản kháng, chỉ là cũng không thèm nhìn Trình Vĩ Bác, đứng dậy muốn rời đi.

“Đứng lại! Ai cho mày đi?” Thấy Trình Uyên vẫn không để gã vào mắt, mặt Trình Vĩ Bác trong chớp mắt trở nên vặn vẹo, nghĩ quyết không thể mất mặt trước mặt tiểu thiếu gia, vì thế lại nói, “Thư mẹ mày để lại cũng không cần nữa sao?Muốn ngày mai tao kêu mẹ bán đi sao?”

Trình Uyên quả nhiên dừng bước.

Trình Vĩ Bác vừa lòng cười một tiếng, lại đá vào đầu gối Trình Uyên một cái.

Trước giờ Trình Uyên tuy ít nói lại không để ý tới người khác, nhưng khi Trình Vĩ Bác một mình ở cùng hắn cũng không dám trêu chọc Trình Uyên.

Trình Uyên cao gần 1m9, khí tràng mạnh mẽ áp bách, luôn ép Trình Vĩ Bác không dám động thủ.

Trình Vĩ Bác vì muốn nịnh bợ Đoạn Cẩn, nên gã mới một mình đối mặt với Trình Uyên, trong lòng dù có chút sợ hãi nhưng gã vẫn cố đè xuống.

Nhưng hôm nay Trình Uyên hoàn toàn không phản kháng, thậm chí còn không che đi những chỗ yếu hại như đầu với bụng ——

Thật giống như cố tình muốn để cho gã đánh.

Trình Uyên háo hức chờ mong giây phút tử vong đến gần.

Đoạn Cẩn thấy sắc mặt Trình Uyên tái nhợt, biết vết thương của hắn lần trước còn chưa lành, nếu để Trình Vĩ Bác không biết nặng nhẹ tiếp tục đánh như vậy, sợ là sẽ gây ra án mạng, vì thế nói: “Hôm nay để tôi dạy dỗ hắn.”

Lần này Trình Vĩ Bác lập tức dừng tay, lui sang một bên, cười lấy lòng với Đoạn Cẩn, nói: “Tiểu thiếu gia đừng để quá mệt.”

Đoạn Cẩn đi đến bên cạnh Trình Uyên, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt Trình Uyên.

Tuy phải tiếp tục bắt nạt công chính như thiết lập của pháo hôi, nhưng mà thân thể Trình Uyên nếu bị đánh tiếp sẽ xảy ra chuyện, Đoạn Cẩn chỉ có thể đổi sang cách “Nhục nhã Trình Uyên”.

Không có bất luận một người nam nhân nào có thể chịu đựng bị người khác vỗ mặt khinh miệt như vậy.

Quả nhiên, lúc trước vẫn luôn bị Trình Vĩ Bác khiêu khích, tay đấm chân đá cũng chưa cho Trình Vĩ Bác một cái liếc mắt, giờ phút này ánh mắt Trình Uyên vừa có chút mê mang, lại có chút nóng bỏng dừng ở trên mặt Đoạn Cẩn.

Đoạn Cẩn cảm thấy đó là ánh mắt phẫn hận.

Đoạn Cẩn đứng dậy, một chân đạp lên ngực Trình Uyên, cong lưng, lại vỗ vỗ mặt Trình Uyên, giọng điệu khinh miệt: “Về sau mà thấy tôi, phải gọi là Đoạn thiếu, biết không?”

Mệnh lệnh kia làm Trình Uyên váng đầu hoa mắt, hương thơm thanh mát khiến hắn thần hồn điên đảo lại như lần nữa bao bọc lấy hắn, hắn giống như một tên nghiện vội vàng mà hô hấp, tham lam muốn hút hết mùi hương kia vào trong bụng, một chút cũng không để thoát ra.

Mà bàn tay đang đặt trên mặt hắn, mềm mại tinh tế, lành lạnh như ngọc, những nơi bị tay chạm vào tê dại như bị điện giật.

Hắn thật ra cũng không có yếu ớt như vậy, vẫn có thể nhẹ nhàng chế phục Trình Vĩ Bác.

Nhưng hắn không muốn phản kháng, hắn khát cầu cảm giác mỹ diệu lúc cận kề cái chết ngày hôm đó.

Nhìn tiểu thiếu gia nhu nhược mảnh khảnh đi đến bên cạnh hắn, hắn nghĩ, hắn có thể bẻ gãy chiếc cổ xinh đẹp của em dễ như trở bàn tay.

Nhưng giờ phút này hắn hoàn toàn không nhúc nhích được chút nào.

Hắn chỉ chờ mong tiểu thiếu gia bắt nạt hắn nhiều hơn một chút, lại đem chân nhỏ đạp lên trên người hắn, để hắn cảm nhận được trọng lượng của tiểu thiếu gia.

Hoặc là đá hắn một cái, càng tàn nhẫn càng tốt, chỉ là tiểu thiếu gia phải cẩn thận không để chân bị thương, muốn để em đá vào bụng hắn, mà không phải bắt nạt tâm lý.

Dùng tay, dùng ngôn ngữ tiếp tục nhục nhã hắn, chỉ cần tiểu thiếu gia nói chuyện với hắn, chỉ cần ánh mắt tiểu thiếu gia dừng ở trên người hắn.

Hắn nghĩ, có lẽ hắn sẽ phản kháng một chút, bởi vì một nô lệ hoàn toàn thần phục sẽ không kích thích được dục vọng ngược đãi của người khác.

Nhưng hắn lại hoàn toàn không thể động đậy, đại não hắn vẫn còn một tia lý trí, tự hỏi làm thế nào để tiểu thiếu gia dừng lại lâu một chút, lại lâu một chút, nhưng cõi lòng hắn, thân thể hắn đã hoàn toàn thần phục, sa vào khoái cảm vô thượng tiểu thiếu gia ban cho.

Trình Uyên hô hấp càng ngày càng dồn dập, khuôn mặt lạnh lùng ửng đỏ, đôi mắt ướt át lại mê ly nhìn Đoạn Cẩn.

Đoạn Cẩn thấy hắn như vậy, lo lắng hắn khó thở công tâm, lại bị em dẫm hít thở khó khắn, vội vàng bỏ chân xuống.

Tuy là do cốt truyện yêu cầu, phải nhục nhã người khác như vậy, nhưng em vẫn cảm thấy rất áy náy. “Tôi muốn về lớp, đi thôi, để hắn ở lại đây tự mình tỉnh lại.” Đoạn Cẩn lo lắng Trình Vĩ Bác ở lại sẽ tiếp tục đánh Trình Uyên, liền bảo Trình Vĩ Bác cùng mình trở về.

Trình Vĩ Bác còn không có phát tiết xong cơn tức do xếp hạng thụt lùi, vốn là muốn ở lại đá Trình Uyên thêm mấy cái, hiện tại nghe thấy Đoạn Cẩn lần đầu tiên trong mấy ngày qua nói chuyện với gã, lập tức thụ sủng nhược kinh đi theo.

Nhưng là gã không nhìn thấy, sắc mặt đen thui của Trình Uyên ở phía sau, hai mắt âm u, so với trước còn hung ác nham hiểm hơn gấp trăm lần, oán độc mà nhìn gã chằm chằm.

Lúc này chuông vào lớp còn chưa vang lên, lớp 11-2 lại rất yên tĩnh, hoàn toàn bất đồng với sự ồn ào của các lớp khác.

Đoạn Cẩn đi qua khúc cua, cô chủ nhiệm đang đứng ở cửa sau phòng học quan sát lớp học. Các bạn học sinh giả vờ như không thấy cô chủ nhiệm, cúi đầu hận không thể vùi đầu vào sách giáo khoa.

Cô chủ nhiệm là cô giáo dạy ngữ văn tuổi tầm ba mươi, khai giảng lớp 11 bị điều đến lớp Đoạn Cẩn làm chủ nhiệm.

Năng lực giảng dạy không thua gì các giáo viên có hơn hai mươi năm kinh nghiệm dạy học, lại có tâm trách nhiệm, không giống những giáo viên khác mặc kệ nhóm con nhà giàu, học sinh lớp 11-2 đều kính sợ nàng.

Đoạn tiểu thiếu gia lại là ngoại lệ, cô chủ nhiệm không ít lần gọi cho mẹ Đoạn làm công tác tư tưởng, nhưng Đoạn gia quá mức cưng chiều tiểu thiếu gia, chỉ bảo giáo viên đừng gây áp lực quá lớn cho cậu ta, khỏe mạnh vui vẻ là được, cô chủ nhiệm chỉ có thể bất đắc dĩ nuôi thả tiểu thiếu gia.

May mà tiểu thiếu gia tuy không nghe giảng bài, nhưng cũng chỉ là ngủ hoặc trốn học, không gây nhiễu loạn kỷ luật lớp học, nên cô cũng nhịn.

Đoạn Cẩn có chút ngượng ngùng, dừng lại, tính toán chờ cô chủ nhiệm đi rồi mới vào phòng học.

Nhưng là xung quanh lớp 11-2 quá yên tĩnh, cô chủ nhiệm nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn thấy Đoạn Cẩn, cô chủ nhiệm có chút ngạc nhiên, vị tiểu thiếu gia này trước giờ luôn biến mất sau khi học xong tiết chính khóa buổi sáng, vậy mà hôm nay lại trở về lớp học, chắc là rốt cuộc cũng nhận ra được tầm quan trọng của việc đọc sách.

Vì thế đi qua đi vỗ vỗ bả vai Đoạn Cẩn, vui mừng cười nói, “Mau vào lớp đi, chăm chỉ học tập.” Nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói, “Em ngồi cuối lớp không nhìn thấy bảng đen, bây giờ chỉ có chỗ bên cạnh Tạ Dật là còn trống, em lại vừa lúc cùng nhóm với Tạ Dật, chờ chút nữa em liền đem sách giáo khoa với đồ dùng của mình đến ngồi cạnh Tạ Dật đi.”

Học sinh lớp 11-2 lắng nghe động tĩnh ngoài cửa lớp, nghe thấy chuyện Đoạn Cẩn chuyển đến ngồi bên cạnh Tạ Dật, không ít người hít hà một hơi, hạ giọng bàn tán với bạn cùng bàn.

“Biết tại sao chỗ ngồi bên cạnh Tạ thần vẫn luôn trống không? Là do không có ai dám ngồi á!”

“Đúng đó đúng đó, năm lớp 10 mới vào lớp còn ngu ngơ chưa biết gì, tôi đi qua hỏi bài cậu ấy, trời ơi cái khí lạnh kia như muốn đông chết tôi luôn, ánh mắt giống như đang nói \" loại đề dễ như này mà cũng phải tới hỏi tôi sao? \ "”, sau đó tôi cũng chỉ dám liếm nhan sắc từ xa thôi.”

“Đóa hoa cao lãnh thì có gì hay để liếm, theo tôi ngắm tiểu thiếu gia xinh đẹp nhu nhược không thích hơn sao.”

“Tôi cũng thấy vậy á! Nhan sắc tiểu thiếu gia thật sự làm người mê đắm nha, mi mục như họa, mắt tựa hồ thu, ngũ quan tinh xảo lại không một chút nữ tính.”

“Tiểu thiếu gia đáng thương của tôi, rõ ràng nên là đóa hoa kiều diễm không dính khói lửa phàm tục, giờ lại bị cô chủ nhiệm bắt ngồi bên cạnh Tạ thần.”

Cô chủ nhiệm khụ một tiếng, âm thanh bàn tán chợt không còn.

“Mau vào học đi, em lấy sách giáo khoa qua đó ngồi trước, đợi giờ nghỉ trưa lại thu dọn các đồ vật khác.”

Đoạn Cẩn ngoan ngoãn gật gật đầu, “Vâng, cảm ơn cô.”

Lúc ngồi xuống bên cạnh Tạ Dật, Tạ Dật một ánh mắt cũng không thèm cho Đoạn Cẩn, giống như bên cạnh có người ngồi hay không, là ai ngồi đấy cậu ấy đều hoàn toàn không thèm để ý.

Bạn học bên cạnh nhịn không được liếc trộm cậu.

Tiểu thiếu gia bệnh nặng mới khỏi khuôn mặt nhỏ trắng đến gần như trong suốt, một đôi mắt hoa đào có chút mệt mỏi, màu môi nhàn nhạt, hơi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Một bộ dáng như bị bắt nạt, đáng thương uất ức vì bị Tạ Dật đối xử lạnh nhạt.

Các bạn nữ trong lớp lập tức trào dâng tình mẫu tử, các bạn nam càng là giận mà không dám nói gì, chỉ dám chụp trộm bức ảnh đăng lên Tieba.

【 Hôm nay cậu lạnh nhạt với tiểu thiếu gia, ngày mai cậu sẽ không với tới nổi tiểu thiếu gia (hình ảnh) 】

【 Ở đâu có mỹ nhân ở đó liền có mị! Bên cạnh là Tạ thần hả? 】

【 Tạ thần vậy mà không nhìn tiểu thiếu gia một cái nào? Nhìn tiểu thiếu gia đều đã uất ức gần chết, thật muốn ôm ôm dỗ dành 】

【 Lớp bên cạnh, Tạ Dật sao lại hung dữ với tiểu thiếu gia? 】

【 Cô chủ nhiệm chuyển tiểu thiếu gia đến ngồi cạnh Tạ thần, sau đó Tạ thần liền vẫn luôn lạnh mặt như vậy.】

【?? Nếu tôi mà được ngồi cùng tiểu thiếu gia, nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh á trời, Tạ thần vẫn luôn ngồi một mình hả? 】

【 Tiểu thiếu gia bảo bối ơi! Tạ thần không để ý tới con nhưng có mami yêu con nha, chúng ta không thèm để ý tới cậu ta! 】

【 haha, tôi chờ xem bộ dáng Tạ thần lúc cậu ta khom lưng cúi đầu cầu tiểu thiếu gia nhìn cậu ta. 】

【 Lầu trên+1】

Đoạn Cẩn lại cảm thấy không có gì, rốt cuộc thiết lập của Tạ Dật chính là cao lãnh, Đoạn tiểu thiếu gia lại là kiểu người ăn chơi trác táng mà Tạ Dật coi thường nhất, ngủ gật trốn học bắt nạt bạn học không gì không giỏi, không để ý tới em cũng thực bình thường. Chỉ cần không quấy rầy nhau, thuận lợi đi xong cốt truyện, làm xong nhiệm vụ là được.

【 Cốt truyện tiếp theo liên quan đến ngài là chuyến đi chơi thu vào hai tuần sau, ngài có thể nghỉ ngơi hay là đi chơi một chút, không có cốt truyện thì ký chủ có độ tự do rất cao. 】

Đoạn tiểu thiếu gia đi chơi đơn giản là cùng hồ bằng cẩu hữu hát KTV. Chỉ cần không uống rượu hút thuốc, Đoạn gia cũng không mặc kệ cậu ta. Đoạn Cẩn cảm thấy mấy loại hoạt động này không có ý nghĩa, hơn nữa cũng không muốn dùng điểm 0 kéo thấp điểm trung bình lớp.

Đây là trường cấp ba quý tộc tốt nhất cả tỉnh, mỗi giáo viên đều giảng bài rất kỹ, trật tự rõ ràng, hơn nữa Đoạn Cẩn không phải Đoạn tiểu thiếu gia vô dụng lúc trước, nghe giảng hai tiết cũng dần nắm được một chút kiến thức.

Chỉ là bản thân bệnh nặng mới khỏi, thân thể cũng không tốt, sau hai tiết tập trung tinh thần nghiêm túc nghe giảng đã làm em sức cùng lực kiệt.

Cánh tay trắng nõn tinh tế chống đầu, lắc qua lắc lại, gục xuống lại cố gắng nâng lên, mắt hoa đào xinh đẹp nửa khép, giãy giụa nửa ngày, cuối cùng vẫn là không thể chống cự nổi, ghé vào trên bàn ngủ mất.

Tạ Dật tuy rằng vẫn luôn lười nhìn đến tiểu thiếu ăn chơi trác táng này, nhưng vẫn biết tiểu thiếu gia giả vờ nghe xong hai tiết học.

Trong lòng cười nhạo một tiếng, không giả vờ nổi nữa sao.

Chính là Đoạn Cẩn không biết, giai đoạn trước góc nhìn của thế giới này chủ yếu dựa theo thị giác của Trình Uyên, Tạ Dật bên này đã xảy ra chuyện gì, trong tư liệu cũng không có nhắc tới, em cho rằng chính mình cùng Tạ Dật trong cốt truyện còn không có tiếp xúc, trên thực tế Đoạn tiểu thiếu gia vừa vào cấp ba, liền nhìn trúng Tạ Dật đóa hoa cao lãnh này, xin ba Đoạn chuyển mình đến lớp của Tạ Dật, càng là mặt dày mày dạng theo đuổi Tạ Dật thật lâu.

Chỉ là Tạ gia cùng Đoạn gia không phân cao thấp, Đoạn tiểu thiếu gia cũng không dám chọc giận Tạ Dật, những việc theo đuổi kia đều là lén lút làm, trừ Tạ Dật cùng Đoạn tiểu thiếu gia, ai cũng không biết việc này.

Loại thiếu gia vô dụng này, còn cho là đầu mình dùng tốt, giả vờ yêu học tập, tự cho là thông minh.

Tạ Dật liếc liếc mắt nhìn Đoạn Cẩn, ánh mắt tạm dừng trên lông mi dày rậm cong vút của Đoạn Cẩn một chút.

Cậu theo bản năng sờ sờ ngón trỏ, trong nháy mắt muốn đi sờ một chút.

Nhưng cũng chỉ một cái chớp mắt, cậu liền khôi phục lý trí, nhíu mày, thu hồi ánh mắt.

Đoạn Cẩn ngủ một giấc này, trực tiếp ngủ tới lúc chuông tan học vang lên.

Khuôn mặt non nớt bị quần áo đè ép tạo thành từng vết đỏ, hai mắt cũng bởi vì mới vừa tỉnh ngủ mà ướt át mềm mại.

Em xoa xoa mặt, có chút ngốc.

Cách một cái lối đi có bạn nữ nhẹ nhàng dùng ngón tay chọc vào cánh tay em, hơi ngượng ngùng nói: “Tiểu…… Đoạn thiếu, cậu có cần mượn vở ghi chép không?”

Đoạn Cẩn không nghĩ tới nguyên chủ vậy mà còn có mối quan hệ khá tốt với bạn học. Duỗi tay tiếp nhận quyển vở, nói: “Cảm ơn, mình chép xong liền trả cho cậu.”

Bạn học nữ bên cạnh hai mắt tỏa sáng, kích động còn muốn cùng Đoạn Cẩn nói gì đó, bị Tạ Dật lạnh lùng nhìn lướt qua, tức khắc không dám nói tiếp nữa.

Quay người lại, cảm thấy có chút kỳ quái.

Ui, ngày thường tan học nói chuyện đùa giỡn, lại lớn tiếng chút cũng không quấy nhiễu đến Tạ thần, sao hôm nay đột nhiên có phản ứng.

Chắc không phải là do không còn độc hưởng một cái bàn mà tức giận đâu ha……

Tiểu thiếu gia ngồi bên cạnh cậu ấy, cậu ấy cũng có thể tức giận sao! Nếu, nếu Tạ thần bắt nạt tiểu thiếu gia, cô liền đi tìm giáo viên xin chuyển tiểu thiếu gia đến ngồi bên cạnh mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro