Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhóm dịch: pigmezaier

Trần Ngư ngồi trên nắp bồn cầu, nghĩ trăm lần cũng không ra.

" Không phải nói bạch nguyệt quang cuối tháng này online lên mạng sao?Tại sao lại sớm hơn dự định thế?"

【 Theo cốt truyện, Cố Tuyển Ly đã trở về nước rất sớm, chỉ là người ngoài không hề biết. Hẳn là tin tức về nước đã sớm bị tiết lộ ra ngoài, 90% là bởi vì kí chủ gây ra hiệu ứng cánh bướm. 】

Trần Ngư chống cằm suy nghĩ một chút, cảm thấy hệ thống nói rất có lý.

Con bướm chỉ cần vỗ cánh một chút là có thể gây nên trận bão lớn, huống chi cậu từ đầu đến cuối cùng làm rất nhiều việc không đúng với cốt truyện ban đầu.

Cố Tuyến Ly online sớm cũng không phải chuyện gì khó, Trần Ngư đã thực hiện rất nhiều thế giới nhiệm vụ, cậu cũng nắm rõ các quy tắc của nhiệm vụ.

Cốt truyện chỉ có tác dụng hỗ trợ, cụ thể tiến hành như thế nào hay thực hiện ra sao cậu phải đưa ra quyết định của mình. Cậu không phải là một người mới, không cần mỗi cái nhiệm vụ đều phải hoàn thành tương ứng với quy tắc cứng nhắc, chỉ cần cuối cùng có thể làm cho Yến Thừa Cửu ăn năn hối hận, làm cho Sầm Ninh thoát khỏi vận mệnh pháo hôi, là cậu có thể thành công rút lui.

Trên có chính sách, dưới có đối sách, Trần Ngư suy nghĩ một lúc, đứng dậy, ấn nút trên bồn cầu để xả nước.

Từ nhà vệ sinh đi ra, vẻ mặt Trần Ngư không còn vẻ xấu hổ hay lương tâm cắn rứt nữa, cậu cây ngay không sợ chết đứng liền bước đến trước mặt Diệp Ly, đưa ngón tay trỏ ra.

Diệp Ly: "?"

"Còn có một ngày", Trần Ngư lại vô tình kiên định nói: "Ngày mai vừa đến thì mau cút đi!"

Diệp Ly: "..."

Đây là thẹn quá hóa giận.

Liếc nhìn hai văn kiện còn lại trên sofa, trong đó một phần còn bị "hoàng thượng" đè ở dưới thân, Trần Ngư duỗi cánh tay ra, Bột Mì mềm mại nhẹ nhàng nhảy xuống, sờ sờ mang theo văn kiện vẫn còn hơi ấm của "hoàng thượng" , Trần Ngư không thể hiểu nhìn nó, sau đó quay người, đi đến cửa, đem văn kiện nhét vào ba lô của mình.

Trần Ngư quay người lại, không quên nhấn mạnh lại một lần nữa, "Nhớ kỹ đó, ngày mai."

Diệp Ly: "..."

Trở lại phòng ngủ của mình, Trần Ngư mang một kính của nguyên chủ để lại, tiếp tục đọc sách.

Đọc khoảng hai tiếng, Trần Ngư nâng mí mắt, liếc nhìn cái đồng hồ treo trên tường, kim đồng hồ đã chỉ mười giờ, Trần Ngư đi ra ngoài, tắm một chút, lại quay về, cậu nằm trên chiếc giường mềm mại, nửa người trên dựa gối, cậu ngáp một cái, sau đó lấy điện thoại di động.

Bấm một dãy số, điện thoại sẽ tự động gọi cho Yến Thừa Cửu, mí mắt khép hờ, Trần Ngư đợi bên kia bắt máy, chuyển động cổ tay phải của mình. Đánh chữ một hồi lâu, cổ tay liền đau nhứt, cái này cũng là do di chứng nguyên chủ để lại, nguyên chủ học tập quá sức, nên thân thể này đều suy sụp.

Trần Ngư tiếp nhận thân thể này ba tháng, thay đổi phương pháp làm những món ăn bổ dưỡng cho bản thân, còn khi có thời gian sẽ ra ngoài chạy bộ, nhưng trước mắt không thấy có hiệu quả gì, Trần Ngư thấy mình chưa đủ tốt.

Vẫn là muốn có một cơ thể khỏe mạnh.

Nói đến thân thể khỏe mạnh, mặc kệ trong hiện thực hay là thế giới nhiệm vụ, Trần Ngư gặp kẻ có thân thể khỏe mạnh nhất, chính là Diệp Ly, nhìn hắn một thể đầy cơ bắp, có thể trở thành nam vương, giống chính mình như vậy, hắn có thể một tay quật ngã người khác.

Nghe nói đàn ông có cơ bắp, đều sung sức về phương diện kia, hơn nữa tinh lực tràn đầy, trước khi có quần áo, Diệp Ly mặc quần áo của cậu, quần áo quá nhỏ so với cơ thể, dáng người đều bị căng chặt ra, Trần Ngư cũng là thuận thế liếc mắt nhìn thoáng qua những nét đường đó.

Yên lặng hồi tưởng những hình ảnh mình đã nhìn thấy, Trần Ngư lại tưởng tượng một chút, người mà bị Diệp Ly thích về sau sẽ có một số phận bi thảm.

Trời ơi... Không dám nghĩ, không dám nghĩ.

Trần Ngư rùng mình một cái, cùng lúc đó, bên kia Yến Thừa Cửu cũng đã nhận điện thoại

Yến Thừa Cửu mới vừa biết được, bạch nguyệt quang của hắn đã trở về nước, hơn nữa rõ ràng đã trở về được một thời gian, hắn muốn đi tìm người, lại phát hiện mình căn bản không tìm được, thật vất vả tìm được người bạn thân tín, kết quả đợi cả đêm, chờ đến thành một câu Tam Thiếu rất bận, không cách nào hiểu được câu trả lời công thức của hắn.

Yến Thừa Cửu rất dễ cáu kỉnh, nói chung cũng không dễ cáu kỉnh.

Thân là tổng tài bá đạo, hắn ta cảm thấy được chính mình muốn cái gì thì được cái đó, Cố Tuyển Ly là người mà hắn từ nhỏ đến lớn vẫn luôn không chiếm được. Mới vừa quen Cố Tuyển Ly, còn chưa được một tháng, hắn đi tìm liền phát hiện đối phương ra nước ngoài, hơn nữa đi mười ba năm, trong thời gian này hắn ta dùng rất nhiều cách để đi tìm người, không có chỗ nào mà không tìm nhưng đều là đá chìm đáy biển.

E rằng lúc mới bắt đầu, hắn không thích Cố Tuyển Ly, nhưng thời gian càng lâu, hình ảnh khi còn nhỏ lại càng rõ nét, ngây thơ và xinh đẹp, cái cảm giác cầu mong mà không được đã tồn tại mãi mãi trong đầu, và nó đã ăn sâu vào tâm trí của hắn. Hắn ta đời này gặp gỡ qua rất nhiều người, nhưng không ai đem lại cho hắn cảm giác ấy, mà chỉ có thể là Cố Tuyển Ly mới mang đến cho hắn một cảm giác đó.

Hiện tại Yến Thừa Cửu giống như dã thú bị mắc kẹt, rõ ràng người đã trở về, hắn vẫn không thấy được, trong lòng hắn rất khó chịu, đúng vào lúc này, người thế thân mà hắn tìm, bạn trai nhỏ chỉ định chơi vài tháng gọi điện thoại đến.

Nếu như đối phương có chuyện, có lẽ hắn sẽ không ác liệt như vậy.

"Thừa Cửu, em nói với anh nha! Em viết một phần luận văn, đã khám phá ra một chủ đề mà chưa ai biết đến, em cảm thấy đây là một cơ hội, Thừa Cửu, em đem cái chủ đề này tặng cho anh có được hay không, chỉ cần đem tiền đều gọp đủ, rất nhanh liền có thể nghiên cứu ra tính thực chất thành quả rồi! Không cần quá nhiều tiền, chỉ cần..."

Sầm Ninh âm thanh ríu rít như là chim sẻ kêu loạn, Yến Thừa Cửu không chờ cậu nói xong, liền ngắt lời cậu, "Nói như thế làm gì, không phải là muốn tìm tôi đòi tiền sao?"

Thanh âm trong điện thoại im lặng , đối phương không hề trả lời, Yến Thừa Cửu liền cảm thấy đây là bị hắn nói trúng, hắn cười lạnh một tiếng, "Sầm Ninh, lần tới đòi tiền cứ việc nói thẳng, không cần phô trương nhiều như vậy.Tôi cái khác không có nhưng cấp cho tiểu tình nhân của mình một chút tiền, vẫn là không có vấn đề."

Đối phương hô hấp dồn dập, sau đó trầm mặt một giây, âm thanh của cậu lại lần hai vang lên, "Thừa Cửu, em không phải là tình nhân của anh, em..."

Chần chờ một lúc, cậu cố chấp nói: "Em là bạn trai của anh, không phải thình nhân."

Thanh âm của đối phương có chút run rẩy, cho thấy tâm tình của cậu không ổn định, khi nghe cậu nói chính mình không phải là tình nhân, tim của Yến Thừa Cửu hơi rung động, có chút đau, lại có chút ngộp, hắn kỳ thực đã phát hiện lời nói chính mình làm người rất đau đớn, nhưng là, không biết tại sao, hắn không nhịn được.

Có lẽ vì Cố Tuyển Ly đã trở lại.

Hay có lẽ, là bởi vì Sầm Ninh chủ động gọi điện cho hắn, nhưng vì lý do lại là đòi tiền.

Tóm lại, cảm giác của con tim rung động rất nhanh liền đi qua, tùy theo mà đến, kịch liệt hơn lửa giận, không lựa lời, Yến Thừa Cửu hỏi: "Sầm Ninh, cậu biết cái gì gọi là lại đương biểu tử (*) liền lập đền thờ sao ?"

*cầu cao nhân giải thích dùm:(

...

Những lời này vừa ra, bên kia liền cúp điện thoại, nhanh chóng như là đang trốn tránh cái gì, Yến Thừa Cửu cầm điện thoại di động động tác tạm dừng, lần thứ hai cười lạnh một tiếng, hắn mạnh ̃bạo đem điện thoại di động ném về phía vách tường đối diện, thô bạo khui một chai rượu whisky, hắn không lấy ly, cứ như vậy mà rót vào miệng.

Yến Thừa Cửu đêm nay cũng đừng mong ngủ ngon giấc, một bên khác, Trần Ngư theo thường lệ lướt vòng bạn bè, sau đó đem điện thoại di động để trên tủ đầu giường, tắt đèn ở đầu giường, Trần Ngư lăn lộn trên giường một vòng, đem chăn cuốn hết trên người, không quá hai phút, cậu liền tiến vào mộng đẹp.

Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Ly sau khi rửa mặt, ngồi vào bàn ăn.

Hai ngày nay hắn đều ăn cháo nhai mì, nói chung là thanh đạm, đột nhiên nhìn trên bàn có bảy tám món thức ăn, Diệp Ly vẫn chưa thích ứng được.

Tuy rằng mặt trên bàn đại đa số vẫn là đồ chay, đa dạng hơn hiều, Diệp Ly ngẩn người, sau đó nhìn sang người cắt sushi, vừa lắc lư theo bài hát yêu thích của mình.

Bài hát tới khúc **, Trần Ngư liền đưa dao cắt sushi lên, hát theo một cách say sưa, "Cởi áo khoác anh ! Ư ư ư!"

Diệp Ly: "..."

Trầm mặc một lúc, Diệp Ly cúi đầu bật cười, Bột Mì đã ngồi ngay ngắn ở trên vị trí của mình, Diệp Ly đảo mắt nhìn Bột Mì, lúc này hắn không đánh lén, mà trực tiếp đưa tay ra.

Đầu dưa của Bột Mì rất nhỏ, bàn tay to của Diệp Ly hơi hụt hẫng khi nhận ra bàn tay không thể chụp hết, hắn dùng hai ngón tay vuốt lông nó, Bột Mì nhìn chằm chằm hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ ở hắn chạm vào mình, nheo mắt một chút.

Diệp Ly cong môi, hạ giọng nói: "Qua mấy ngày, tôi sẽ trở về gặp cậu."

Trần Ngư không biết kế hoạch của người nào đó thật nhanh quay về, thật sự cậu cho rằng hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau, nhớ lại bộ dạng thất tha thất thiểu của Diệp Ly lần đầu, ngày hôm nay cậu cố ý dậy sớm một chút, để làm một bàn đồ ăn.

Điều này có nghĩa là, tôi đã chuẩn bị bữa sáng để chia tay rồi, ăn xong mau chóng rời khỏi.

...

Trần Ngư tiếp xúc với Bột Mì trong thời gian rất ngắn, không biết Bột Mì có thái độ như thế nào với người lạ, nhìn thấy nó không chống cự Diệp Ly xoa xoa, Trần Ngư còn tưởng rằng, Bột Mì không còn sợ người lạ, người nào cũng có thể chạm nó.

Món ăn cuối cùng đã được mang lên, Trần Ngư ngồi xuống, cậu cởi tạp dề, lộ ra bộ quần áo đã thay, Diệp Ly hỏi cậu: "Hôm nay cũng phải đi phòng thí nghiệp sao?"

"Ừm, nói tốt rồi liền đem luận văn mang qua."

Trần Ngư thuận miệng nói, đột nhiên, cậu nhớ tới chính mình muốn đem luận văn cho ai.

Động tác của cậu bỗng cứng đờ, vừa định đổi đề tài, nhưng không còn kịp nữa.

Diệp Ly: "Ồ, là người tên Đông Lâm đúng không?"

Trần Ngư: "..."

Trần Ngư lựa chọn không nghe những lời nói này, cậu cúi đầu ăn cơm, Diệp Ly cười không ra tiếng, sau đó quay đầu lại nhìn, nhìn vào cái bảng đen lịch hàng tháng treo ở phía sau.

Bảng đen rất lớn, linh tinh ghi nhớ mấy việc làm nhỏ, mà hôm nay cái khoanh tròn kia, bên trong rõ ràng viết, ba giờ chiều, Trường kỹ thuật Sinh Học mở cuộc họp.

Thu hồ ánh mắt, Diệp Ly hạ mắt xuống, bắt đầu ăn cơm.

Trần Ngư cùng Diệp Ly ra ngoài.

Trần Ngư đi đến phòng thí nghiệm, cậu hỏi Diệp Ly rời đi như thế nào, Diệp Ly khẽ mỉm cười, "Có người tới đón tôi."

Ôi, còn có người đón, cái giá còn rất lớn.

Nhìn thấy hắn sắp rời đi, Trần Ngư không thèm để ý tới chuyện của mấy ngày trước hắn không có nơi nào để về, Trần Ngư thản nhiên vẫy vẫy ta, xoay người liền rời đi.

Làm qua nhiều nhiệm vụ, Trần Ngư có thể duy trì tâm trạng bình tĩnh khi hài tử do chính mình nuôi lớn sắp phải rời xa mình, huống chi là cảnh này.

Nhìn hắn đi không có chút nào lưu luyến, tuy rằng Diệp Ly đã dự đoán được tình cảnh này, mà vẫn cảm thấy có chút hụt hẫng khó chịu trong lòng.

Cậu bé không có lương tâm.

Chính vì phiền muộn này, trợ lý lái xe đến, hắn không nhìn thấy Trần Ngư. Diệp Ly ngồi vào ghế sau, sau khi bước vào, hắn nhắm mắt lại, trầm mặt một lúc, hắn mở mắt.

"Đến bệnh viện trước."

Kỹ thuật Trần Ngư tuy rằng chuyên nghiệp, nhưng thiết bị của cậu không đủ chuyên sâu, Diệp Ly muốn bản thân nhanh tốt lên, nếu không sẽ bất tiện.

Chuyện ngày hôm nay đều tiến hành rất thuận lợi, đem luận văn cho Lữ Đông Lâm, Trần Ngư bắt gặp trong ánh mắt của hắn chợt lóe lên tia sáng, nguyên chủ không thể viết ra luận văn lợi hại như vậy được, cho nên Lữ Đông Lâm chướng mắt với đồ vật của cậu. Nhưng lần trở lại này có thể không giống nhau, Lữ Đông Lâm nhất định phải nhanh chân đến trước , về phần Phó viện trưởng, cũng chỉ có thể đứng sang một bên.

Lữ Đông Lâm đối với Trần Ngư có thái độ rất tốt, cơm trưa đều là hắn ta mời, Trần Ngư cùng hắn lá mặt lá trái, thật vất vả mới thoát khỏi, sau cuộc họp buổi chiều, hắn một thân một mình đi ra, vừa đi, suy nghĩ đêm nay ăn cái gì.

Viện nghiên cứu trong trường học, Trần Ngư bị đám nữ sinh viên trẻ chưa tốt nghiệp bao vây, nghe đến từng tiếng thở dốc cực kỳ ức chế hút hết không khí, Trần Ngư khó ngẩng đầu.

Buổi sáng vừa mới nói lời tạm biệt Diệp Ly, lúc này hắn đang đứng ở cổng trường, sửa quần áo lại, sửa lại giày da, toàn thân đều tỏa ra khí thế của một thiếu gia, nhìn thấy Trần Ngư đi ra, hắn cho thấy tâm trạng rất tốt vẫy vẫy tay, "Đi, tối nay tôi mời cậu ăn cơm."

Trong nháy mắt, tầm mắt xung quanh liền đều chuyển hướng về phía Trần Ngư, Trần Ngư yên lặng nhìn chằm chằm nam nhân ngọc thụ lâm phong đối diện, dừng lại một giây, cậu quyết đoán quay người.

Cổng phía bắc đã bị chặn, thì cậu từ cửa phía tây về nhà.

Diệp Ly: "..."

_____________________

Lời editor:

Diệp Ly: Vợ thật phũ với mình (╥ω╥')

Truyện chỉ đăng tại WATTAP: PIGMEZAIER

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro