Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dung Ngọc nghe vậy đưa tay đẩy người đàn ông ra, đứng thẳng người lại, giơ tay lên sửa áo sơ mi bị nhăn, mắt mèo xinh đẹp nhẹ nhàng nâng lên nhìn về phía anh.

Ánh mắt thiếu niên rất đẹp, lông mi rậm rạp trên mí mắt hình thành một đường kẻ mắt tự nhiên, làm nổi bật đôi mắt vừa to vừa tràn ngập linh tính.

Chỉ cần một cái nhìn thoáng qua, có thể làm cho mọi người cảm thấy hấp dẫn.

“Anh có thể tránh ra, anh đừng ôm không phải được rồi sao?”

“Vậy chẳng phải là làm cậu thất vọng sao.” Cố Triều Từ nhẹ nhàng nhếch khóe môi lên độ cong đẹp mắt, đôi mắt đen giống như cũng bởi vậy mà dịu dàng hơn rất nhiều.

Dung Ngọc bị chuyển biến đột ngột của anh làm lung lay, trong lòng nhịn không được cảm thán, người đàn ông này thật sự là quá đẹp mắt.

Lúc phục hồi tinh thần lại, Cố Triều Từ đã bước nhanh đến trước xe, quay đầu nhìn về phía cậu, ý bảo cậu: “Lên xe.”

Dung Ngọc giơ tay sờ mũi, chạy tới mở cửa ghế phụ: “Bây giờ chúng ta có thể về nhà không, tôi đói bụng.”

Cậu từ buổi sáng lăn qua lăn lại đến bây giờ, vừa đói vừa mệt, phía sau còn đau, nói thật hiện tại cho cậu một chỗ, cậu sẽ nằm xuống ngay.

Cố Triều Từ đối mặt với ánh mắt tràn đầy chờ mong của thiếu niên: “Có thể về nhà nhưng cơm cậu phải tự mình nấu.”

Dung Ngọc đang bóc vỏ thỏ trắng ra: “Nhà anh không có dì nấu cơm sao?”

Tốt xấu gì anh cũng là người giàu nhất mà???

“Không có, tôi không thích trong nhà có người ngoài.”

Cố Triều Từ chạy xe ra khỏi bãi đỗ xe, giọng nói lại khôi phục sự xa cách trước đó.

Dung Ngọc nghĩ mình đi qua như vậy, quả thật gây thêm phiền phức cho đối phương, trái tim chết tiệt này đau hoàn toàn làm rối dự định ban đầu của cậu.

“Thật ngại quá, thêm phiền phức cho anh rồi, tôi cam đoan sẽ không đụng lung tung đồ đạc của anh, chờ tôi không có việc gì lập tức cút đi, thật sự!”

Dung Ngọc nói xong theo bản năng đưa tay kéo tay áo anh.

Cố Triều Từ đột nhiên bị kéo tay áo làm cho trong lòng mềm nhũn: “Cậu có nghĩ tới, nếu ban ngày tôi đi làm, cậu phải làm sao bây giờ?”

Động tác Dung Ngọc cứng đờ, trong mắt mèo mở to mang theo kinh ngạc, đôi môi đỏ mọng hơi mở ra, có thể nhìn thấy đường với sữa màu trắng.

Một mùi sữa truyền ra trong khoang xe nhỏ hẹp, tăng thêm vài phần ngọt ngào.

Buông tay ra, Dung Ngọc ổn định cơ thể: “Sau khi trở về chúng ta tiếp tục làm thí nghiệm đi, cũng không thể để sau này tôi phải cùng anh ràng buộc một chỗ, nửa bước không rời chứ?”

Nếu vậy, vấn đề lớn sẽ phát sinh.

Trong mắt Cố Triều Từ nổi lên một chút hiểu rõ.

Mang Dung Ngọc về biệt thự thường ở của mình, cho cậu ghi dấu vân tay rồi mở cửa.

Dung Ngọc đứng ở cửa, nhìn trang trí hai màu đen trắng bên trong, chỉ cảm thấy người này thật đúng là đơn giản, không phải đen thì trắng sao?

Từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép lê ném xuống chân cậu, Cố Triều Từ xoay người cởi áo khoác trên người ra, tiện tay ném lên sô pha nói: “Trong nhà chỉ có một đôi dép lê, cậu mang đi.”

Lời nói của người đàn ông làm cho Dung Ngọc nhớ tới câu nói lúc trước không thích trong nhà có người ngoài.

Cúi đầu nhìn đôi dép cỡ lớn trên chân, ngoắc ngoắc ngón chân, thật lòng nói: “Cảm ơn.”

Cố Triều Từ hừ một tiếng, xoay người dẫn cậu lên lầu, chỉ vào một gian phòng nói: “Cậu ngủ phòng này.”

Dung Ngọc nhìn cửa phòng đóng chặt: “Vậy anh ở đâu?”

Cố Triều Từ quay đầu nhìn cậu, trong ánh mắt lộ ra trêu chọc: “Bên cạnh cậu.”

Dung Ngọc lại nhìn căn phòng bên cạnh, trầm mặc đi theo phía sau Cố Triều Từ. Người đàn ông chuẩn bị vào phòng dừng lại nhìn cậu, lông mày nhẹ nhàng nhướng lên, mang theo ý hỏi.

Hai má Dung Ngọc nóng lên, giơ tay không tự nhiên nắm lấy hai má, xấu hổ nhắc nhở anh: “Anh đã quên, hai chúng ta không thể tách ra quá xa, bằng không tôi… thật sự rất đau đó chú!”

Nói xong còn không quên đáng thương nháy mắt với Cố Triều Từ, tựa như làm vậy có thể làm cho Cố Triều Từ mềm lòng thương hại cậu.

Cố Triều Từ sắp bị tên nhóc vô lại này làm cho giận đến mức bật cười, đẩy cửa ra: “Muốn vào thì nói thẳng.”

Bất đắc dĩ cùng dung túng trong giọng nói ngay cả chính anh cũng không kịp thời phát hiện.

Trang trí phòng của Cố Triều Từ giống như bên ngoài đều là hai màu đen trắng, liếc mắt nhìn qua, có thể thu tất cả mọi thứ vào trong mắt.

Dung Ngọc đứng tại chỗ, nhịn không được nghĩ đến một căn phòng to như vậy, Cố Triều Từ ở một mình sẽ không cảm thấy vắng vẻ sao?

Quay đầu nhìn về phía người đàn ông, nhìn thấy Cố Triều Từ cởi áo, một con thanh long ngũ trảo xoay quanh lưng anh trợn mắt mà nhìn, uy nghiêm hùng võ…

Cố Triều Từ từ trong tủ tìm quần áo rồi xoay người đi về phía phòng tắm.

Ánh mắt Dung Ngọc nhanh chóng nhìn về phía nơi khác, vụng trộm đỏ mặt.

Vết đỏ trên thanh long trên lưng người đàn ông, tất cả đều nhắc nhở cậu, đêm qua hai người đã trải qua hết thảy như thế nào.

Cố Triều Từ dừng lại ở cửa phòng tắm, dường như mới nhớ tới Dung Ngọc vẫn còn đó, xoay người nhìn về phía thiếu niên đứng tại chỗ: “Tôi muốn tắm rửa, nếu không cậu đứng ở cửa phòng tắm, hoặc là…”

“Tôi đứng ở cửa là tốt rồi.” Dung Ngọc xoay người vội vàng nói, sợ người đàn ông bảo cậu cùng anh đi vào, dù sao như vậy cũng quá xấu hổ rồi. Chỉ là không biết một hồi khi cậu tắm rửa, có thể phiền anh ta cũng đứng ở cửa chờ được không nhỉ.

Cố Triều Từ tắm rửa rất nhanh, Dung Ngọc cảm giác chỉ chốc lát sau, người đàn ông đã đẩy cửa ra. Nếu không phải tóc đối phương ướt, cậu cho rằng đối phương căn bản không gội đầu.

Cố Triều Từ nhìn thấy cậu trong mắt mang theo kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới cậu thật sự sẽ đứng ở cửa.

Chỉ là không đợi anh mở miệng, Dung Ngọc thò đầu vào trong phòng tắm nhìn một chút: “Ừm, tôi cũng muốn tắm rửa một chút, thuận tiện cho tôi mượn một bộ quần áo được không?”

Nói xong tay lại bất giác kéo áo người đàn ông.

Mi tâm Cố Triều Từ nhẹ nhàng run lên, bỗng nhiên dựa vào cậu. Dung Ngọc bởi vì động tác của anh không thể không dán lên tường, ngước mắt nhìn, trong mắt cậu lộ ra khó hiểu, yết hầu người đàn ông lên xuống, trầm giọng nói: “Cậu cố ý?”

Dung Ngọc chớp chớp mắt: “Cố ý cái gì?”

Cậu thật sự không hiểu, Cố Triều Từ nói một câu không đầu không đuôi này là có ý gì.

Chỉ thấy đối phương nghiêng đầu cười, cơ thể lui ra, trong mắt mang theo trêu tức, tựa như lại nói xem cậu có thể giả vờ bao lâu: “Mặc cái gì tự mình đi vào tủ quần áo tìm.”

Nói xong liền muốn rời đi, giây tiếp theo áo lại bị kéo lại. Cố Triều Từ cảm thấy kiên nhẫn hiện tại của mình thật là tốt, nghiêng đầu nhìn qua, im lặng hỏi cậu còn có chuyện gì nữa.

“Lúc tôi tắm rửa, có thể mời anh ở đây chờ tôi hay không, tôi rất nhanh, ừm, cố hết sức không khác gì anh, xối lên một chút rồi đi ra.”

Dung Ngọc hiện tại tâm tình cũng tương đối phức tạp, rõ ràng mục đích ban đầu của cậu là muốn thoát khỏi đối phương, hiện tại như vậy là chuyện gì xảy ra đây?

Nhìn ánh mắt lấy lòng của thiếu niên, Cố Triều Từ nhẹ nhàng thở dài: “Đi đi.”

Dung Ngọc đi vào tủ quần áo tìm quần áo trước, kết quả vừa mở ra, ngoại trừ áo sơ mi thì là âu phục, ngay cả áo thun cũng không có, chỉ có thể học Cố Triều Từ, tìm áo sơ mi cùng quần tây đi ra, nhưng ngoại trừ hai thứ này ra, còn có một cái nhất định phải mặc.

“Cái kia?” Dung Ngọc nhìn qua, hướng người đàn ông lấy lòng nở nụ cười: “Có thể cho tôi mượn quần lót được không?”

Cố Triều Từ nhếch khóe môi, nhìn cậu nói: “Chỉ có quần đã mặc rồi cậu muốn mượn không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro