Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Ngươi biết hắn không phải phụ thân ngươi sao?"

Lời nói tác động trong lòng Kỳ nặc khiến hắn rùng mình. Hắn vẫn giả bộ dáng ngây thơ vô tri của một tiểu hài tử, cũng không giống như minh bạch người này đang nói chút cái gì.

Nam nhân cường đại quỷ dị cho băng vải thành cái nơ con bướm xinh đẹp, sau đó xoay người đối diện Kỳ Nặc bất đắc dĩ nói, "Ngươi không cần cải trang với ta, ta biết ngươi nghe hiểu, hài tử của Dị Ảnh Tộc từ trước tới nay sớm đã có trí tuệ, chưa từng nghe nói hai hay ba tuổi tâm trí vẫn ngây thơ."

"Dị Ảnh Tộc?" Quá mức kinh ngạc Kỳ Nặc buột miệng thốt ra ngay sau đó ảo não mà gõ gõ đầu chính mình.

Kỳ Nặc sẽ không biết thế nào là Dị Ảnh Tộc đâu. Dị Ảnh Tộc thuộc một chi nhánh của Ma tộc, thế giới trong 《 nguyền rủa 》lại  có một muội tử Dị Ảnh Tộc, lớn lên quyến rũ mị hoặc, thâm chịu quảng đại người đọc là trạch nam rất hoan nghênh. Một lần bình luận, tất cả đều kêu gọi vai chính đem nàng thu vào hậu cung, sẽ để báo xã vô tội nhất quán phong cách ư? Tất nhiên không có khả năng.

Mỗi một muội tử vô pháp tiến vào hậu cung đều có ba nguyên nhân, ví dụ như Tiểu Vũ đây vì có lão ba làm bức lương vì xướng sự tình, hay ví dụ như muội tử ở Dị Ảnh Tộc kỳ thật ra lại là nam nhân.

Dị Ảnh Tộc trong đó có kỹ năng thiên phú hạng nhất chính là bắt chước. Bắt chước người khác về bề ngoài, thậm chí biến thành một người hoàn toàn khác cũng không phải không có khả năng. Vị kia muội tử Dị Ảnh Tộc giả trang kia bởi vì huyết thống thập phần thuần khiết, nên mới có thể lấy giả đánh tráo, lấy thân phận nhân loại lẫn vào Phổ La Học Viện mà vẫn luôn không bị phát hiện.

Hill xem bản thân hắn tự mình bại lộ, liền nói tiếp, "Ngươi xem ra đã sáng tỏ, tuy trên người ngươi huyết thống Dị Ảnh Tộc thập phần mỏng manh, bởi vậy cùng thiếu niên này nhân sinh sống lâu như vậy cũng sẽ có vài phần tương tự mà không hoàn toàn biến thành bộ dạng y hệt hắn."

Kỳ Nặc từ bỏ mọi kháng cự, hắn dần dần sáng tỏ mọi chuyện. Hill đúng không phải giả thần giả quỷ thần côn gì, chỉ sợ là thần chi mỗ vị đầy cao quý.

Lớn lên ở Thiên triều, Kỳ Nặc đối với thần chi không có giống như người thế giới này người kính sợ chi tâm, chỉ cảm thấy có điểm rất hoang đường, chẳng lẽ đưa tới kẻ thần bí này thế nhưng không phải vai chính quang hoàn mà là chính hắn quang hoàn?

Bỗng nghĩ đến lời Hill nói, Kỳ Nặc lần đầu chủ động tự mở miệng, "Vậy ta sẽ hoàn toàn biến thành bộ dáng giống hắn sao?"

Hill là người mang thù dai, thế nên dứt khoát quyết đoán nói, "Nhanh thôi, hơn thế nữa sẽ trở nên giống nhau như đúc."

Kỳ Nặc khuôn mặt nhỏ còn non nớt đen thành đáy nồi, đảo không phải nói Hi Duy lớn lên khó coi, mà là suy bụng ta ra bụng người Nếu đổi thành bản thân Kỳ Nặc nhìn người nào đó cùng hắn không hề có một chút huyết thống mà lại hoàn toàn biến thành bộ dáng y hệt, có bao nhiêu đại tâm mới có thể chịu đựng a!

Kỳ Nặc dày đặc u buồn.

Hill thở dài, "Kỳ thật ta cố ý tới tìm ngươi, không biết ngươi đối với mẫu thân của mình còn nhớ rõ nhiều hay ít. Nàng thật sự là một mỹ nữ nhân, tính cách ôn nhu, là bằng hữu của ta. Hai năm trước gia tộc tranh đấu, phụ thân của ngươi chết, mẫu thân ngươi hướng phía ta cầu cứu, nhưng thời điểm chờ ta dẹp bỏ quá khứ, cũng không rõ tung tích nàng ở đâu, hỏi thăm nhiều mới tìm được Diệp Táp Thành, hiện giờ chỉ còn lại có một mình ngươi." 

Kỳ Nặc nói, "Ngươi muốn dẫn ta đi sao?"

"Ngươi chỉ cần nguyện ý, hơn thế nữa ngươi cũng không hy vọng bản thân cứ như vậy mà biến thành một người khác, trước khi ngươi mười tuổi, vẫn có thể cứu giúp, chỉ cần theo ta, ta sẽ dạy dỗ ngươi cách để khống chế tinh thần lực của bản thân hay khống chế lực lượng huyết mạch, khiến ngươi trở thành một ma pháp sư xuất sắc."

"Ta cự tuyệt." Kỳ Nặc hoàn toàn không suy nghĩ mà thẳng thắn nói.

Hill phảng phất không ngoài ý muốn, chỉ tiếp tục nói, "Ngươi theo hắn có gì tốt chứ,  tuy nhìn qua hắn cũng không có cố tình bạc đãi ngươi, nhưng thiếu niên này năng lực chính hắn chỉ có tới vậy, không thể nào cho ngươi nhiều thứ."

Kỳ Nặc ngẩng mặt, nghiêm túc nhìn Hill nói, "Cảm ơn ngươi đã tới tìm ta, có lẽ ngươi chưa từng nghe qua chuyện xưa, nếu như ngươi có một trăm đồng vàng và cho ta một đồng bạc ta sẽ rất cảm kích ngươi, thế nhưng hắn chỉ có một tiền đồng, lại cho ta luôn một tiền đồng, chính là cho ta toàn bộ số tiền mà hắn có."

Hill chưa từng nghe qua cách nói như vậy, nhất thời còn muốn phản bác nhưng không biết nên làm thế nào.

Kỳ Nặc chỉ quan tâm tới một việc, "Có thể đừng cho ta lại lớn lên giống ba ba không." Tuy qua lời Hill nói hắn và vai chính sẽ trở nên giống nhau như đúc. Kỳ Nặc không tin, muốn cái dạng này, toàn thế giới huyết thống không thuần Dị Ảnh Tộc còn không đều đến lớn lên cùng người khác mặt chắp vá lung tung giống nhau a.

Hill cảm thấy có điểm đau đầu, về tình về lý mà nói hắn đều có trách nhiệm tiếp nhận được việc chiếu cố đứa nhỏ. Đứa nhỏ này cố tình không muốn, Kỳ Nặc mặt mày tuy rất giống Hi Duy, nhưng vẫn mơ hồ có thể nhìn tới bóng dáng mẫu thân hắn. Hill nghĩ đến số khổ của người bằng hữu, nhất thời mềm lòng, "Dị Ảnh Tộc chuyển hóa tuy không phải đảo ngược hoàn toàn, thế nhưng muốn trở nên chỉ có một phần tương tự thì không có vấn đề gì."

Kỳ Nặc nhìn hắn chờ đợi. Hill một lần nữa ngồi vào trong phía góc, duỗi cái eo lười, "Ta kỳ thật đã gạt ngươi, tuy ngươi khi còn nhỏ sẽ không tự giác chịu ảnh hưởng của hắn, thế nhưng qua hai năm liền hoàn toàn không cần làm cái gì."

Kỳ Nặc rất mong được cắn hắn, khiến cho người ta nghiêm túc như vậy,kết quả lại lừa người!

Hill cười có chút ác liệt càng thêm đắc ý, tâm tình cũng chuyển biến dần tốt đẹp hơn. Hắn lúc này mới chú ý tới cái đầu trọc nhỏ của Kỳ Nặc, vẫn không nhẫn nhịn mà dùng tay sờ sờ, ngay sau đó cười ha ha lên.

Kỳ Nặc ma ma tiểu nha, cân nhắc một chút về giá trị thân cao cùng vũ lực chênh lệch, lúc sau vẫn  thức thời quyết định không cùng hắn so đo.

Hill cười đủ rồi, ngữ khí cũng trở nên có điểm nghiêm túc, "Ngươi suy xét cho tốt vào, cơ hội chỉ có lúc này, trên mặt ta sẽ thay mẫu thân ngươi chiếu cố ngươi, nhưng nếu ngươi cự tuyệt, ta sẽ không đến nữa, ta cùng mẫu thân ngươi tuy là bằng hữu nhưng còn ngươi cũng chẳng có giao tình gì, tương lai hối hận cũng đã muộn rồi."

Kỳ Nặc hừ một tiếng, xoay đầu ý như muốn nói hắn căn bản khinh thường sự chiếu cố của Hill.

Hill đem bộ bài Tarot sắp xếp rồi thả lại trong hộp gỗ, đẩy đến trước mặt Kỳ Nặc, "Bộ Tarot này liền tặng cho ngươi đi, người cho nó danh tính vốn là mẫu thân ngươi, nàng muốn tặng lễ vật cho ngươi khi ngươi một tuổi, đáng tiếc thời điểm để hoàn thành liền xảy ra sự việc năm đó."

Kỳ Nặc kinh ngạc nói, "Không phải đoán trước nhân sinh hay sao?"

"Nga, kia cũng gạt ngươi, kỳ thật chỉ là mộc bài bình thường thôi ấy mà."

Hill quả nhiên nên bị kéo ra ngoài đánh một trăm roi!

Kỳ Nặc nhìn chằm chằm vào Hill, làm cho người thanh niên này không thể hiểu được, rốt cuộc nhịn không được hỏi, "Ngươi vì gì vẫn luôn nhìn ta, không ngủ được ư?"

Hắn muốn nói lại thôi. Thời điểm Hill nhắc tới mẫu thân của thân thể này, trước mắt hắn vẫn luôn lắc lư mở ra khuôn mặt mỹ lệ rưng rưng kia, tuy đây không phải là mẫu thân của Kỳ Nặc, nhưng đều ấn tượng khắc sâu rõ ràng.

Cuối cùng Kỳ Nặc vẫn mở miệng, có một số việc nếu không biết liền tính, đã biết liền không khả năng coi như không có phát sinh quá đi.

Thế nên Hill liền nhìn đến nhóc con nho nhỏ đang cúi đầu dùng thanh âm giống ruồi muỗi hỏi, "Nàng, tên gọi là gì?"

Hill đem đứa nhỏ này tiến trong lòng ngực ôm trọn, vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Mẫu thân ngươi tên Evelyn, phụ thân kêu Tác Ân. Mặt khác liền không cần đã biết, nếu ngươi lựa chọn một sinh hoạt mới, liền không cần vì chuyện quá khứ mà rối rắm, ta nghĩ rằng nhất định đây cũng là tâm nguyện của Evelyn."

Kỳ Nặc đem hai cái tên này ghi tạc trong lòng, gật gật đầu.

Hill tuy nhìn không đáng tin, nhưng lại là người rất ấm áp. Sau khi Kỳ Nặc ngủ, hắn đem hai đứa nhỏ đặt cùng nhau, nhìn đến bọn hắn bởi vì rét lạnh mà tự giác dựa sát vào nhau sưởi ấm, trong lòng thoáng một tia vui mừng. Evelyn hẳn sẽ không vì lựa chọn của chính mình như vậy mà cảm thấy hối hận.

Nắng sớm chiếu tới khoang thuyền, Kỳ Nặc xoa xoa đôi mắt. Từ trong lồng ngực Hi Duy tránh thoát, nhìn về phía Hill ngồi ở một bên trạng thái nhắm mắt dưỡng thần không khỏi buột miệng thốt ra, "Ngươi thế nào còn ở đây?"

Hill chậm rãi mở mắt, bất mãn nói, "Lí do gì mà ta không thể ở lại, bên ngoài tuyết lớn như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn ta suốt đêm lên đường sao?"

Kỳ Nặc ha ha hai tiếng qua đi, nghĩ thầm lí do sẽ không nói cho hắn. Theo tiểu thuyết, cao nhân thường thường đều sẽ thừa dịp thời điểm vai chính ngủ liền lặng lẽ rời đi.

Khi Hi Duy tỉnh lại, bên ngoài đã bắt đầu trở nên ầm ĩ một chút, ở hà trên thuyền sống mơ mơ màng màng cả đêm người đều được sắc vội vàng ngầm thuyền.

Sau lại nghe được một âm thanh thô thô của khí hán tử ở bên ngoài khoang thuyền kêu gọi thanh âm, "Hi Duy, Hi Duy."

Hi Duy tận lực xem nhẹ cảm giác kỳ quái trong lòng, đi ra ngoài nhìn xem ai.

Kỳ Nặc cũng đem đầu thấu ra ngoài, cư nhiên là thủ hạ của nam nhân đao sẹo kia. Hắn trên vai khiêng một cái rương gỗ, thấy Hi Duy liền nhanh chóng đặt ở trước mặt hắn, "Tiểu thư cùng Tây Luân tiên sinh hôm nay sẽ xuất phát rời khỏi Diệp Táp Thành, tiểu thư dặn dò ta đem cái rương này đưa lại đây."

Nói xong cơ bắp võ sĩ liền rời đi.

Hi Duy nhìn cái rương tới phát ngốc, do dự một lát vẫn mở ra. Kỳ Nặc tò mò thò lại gần, nguyên lai là một rương quần áo, những kiểu dáng đó, toàn! Bộ! Đều! Là! Nữ! Trang!

Kỳ Nặc lệ rơi đầy mặt, Tiểu Vũ muội tử, ngươi đối với ta thật tốt quá, trước khi đi còn nhớ đưa cho ta quần áo.

Một lần nữa, Kỳ Nặc bắt đầu hối hận với bản thân đã sớm không cùng với Tiểu Vũ giải thích rõ ràng, xem tư thế này, tương lai ba bốn năm tới đây sẽ thoát không khai khỏi vận mệnh nữ trang.

Hi Duy yên lặng đem cái rương dọn đến vòm cầu, tìm chỗ tương đối khô mát trên tảng đá phóng hảo. Với khoang thuyền thể tích nhỏ hẹp kia, dĩ nhiên không bỏ xuống cái rương lớn như vậy.

Hill vẫn luôn rất hứng thú ngắm nhìn, trong lúc đó lại thu được vô số ánh mắt hung tợn của Kỳ Nặc.

Sinh hoạt luôn muốn tiếp tục, để có thể sống sót, bọn họ vẫn muốn đi Hiệp Hội Lính Đánh Thuê tiếp nhiệm vụ cùng công tác.

Lần nữa bước vào cửa lớn Hiệp Hội Lính Đánh Thuê, Hi Duy cảm thấy không khí không giống với bình thường.

Na Mỹ ở phía sau bọn họ tiến vào, thấy Hi Duy theo chân bọn họ chào hỏi, "Tiểu soái ca hôm nay cũng tới sớm như vậy a."

Hi Duy gật gật đầu đáp lại. Na Mỹ phảng phất đối với sự lãnh đạm của hắn mà tập mãi thành thói quen, thần bí hề hề mà thò qua tới, "Tiểu soái ca, ngươi biết thành thị phía bắc ngày hôm quaNice sơn đã xảy ra tuyết lở sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro