Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vị rỉ sắt trong miệng càng ngày càng nồng hơn, là một người bình thường, Kỳ Nặc đương nhiên không thích vị máu, cậu cũng chẳng phải Huyết tộc. Kỳ Nặc đánh giá cao sự nhẫn nại của bản thân, nén lại dục vọng muốn nôn máu, mượn ánh lửa chuẩn xác tìm được bờ môi của Hi Duy, Kỳ Nặc gấp không chịu nổi mà hôn lên.

Hi Duy cũng không ngủ say, bên cạnh có hai người xa lạ, nếu không phải trời xa đất lạ, sợ hãi ở trong rừng rậm mênh mông to lớn này mà bị lạc phương hướng, hắn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm ở lại, bởi vậy ý thức dần dần mơ hồ, nhưng vẫn giữ lại một phần lý trí.

Hắn đương nhiên cảm giác được Kỳ Nặc đang không an phận mà lộn xộn, cứ việc nhóc con đã tận lực thả nhẹ tay chân, thế nhưng Hi Duy của ngày xưa đâu bằng ngày nay vẫn có thể cảm giác được động tĩnh của cậu. Hắn biết Kỳ Nặc lấy đi dao găm tùy thân bên người, không biết là đang làm gì, một hồi an tĩnh, Hi Duy đột nhiên cảm giác được ngực hơi nặng, có thứ gì đó đè lên người hắn, theo đó là bờ môi mang theo mùi máu tươi nồng nặc phủ lên môi mình.

Hi Duy ngay lập tức mở mắt ra, Kỳ Nặc vẫn đang nhắm mắt chưa có phát hiện ra, cố gắng đưa máu vào trong miệng Hi Duy.

"Ngươi ......" Hi Duy vừa mới mở miệng, đã cảm nhận toàn bộ khoang miệng đều bị vị rỉ sắt chiếm giữ, hắn bị sặc nước nuốt xuống toàn bộ.

Kỳ Nặc cảm giác được chất lỏng trong miệng ít đi, cậu nghĩ thành công rồi mở mắt ra, con mắt phải duy nhất có thể nhìn thấy của cậu cứ thế đối diện với con ngươi toát ra hàn ý của Hi Duy.

"Phốc! Khụ khụ khụ!" Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Kỳ Nặc quay đầu, không nên phun vào mặt Hi Duy.

Hi Duy giơ tay lau khóe môi, tập trung nhìn vào, quả nhiên là máu tươi.

Lửa trại vẫn lẳng lặng cháy, công chúa và hoàng tử Đế quốc Mễ Á không có lòng cảnh giác gì nên vẫn ngủ rất say, Hi Duy chậm rãi ngồi dậy, nhìn Kỳ Nặc ánh mắt lần đầu tiên mang theo phòng bị.

Một đứa bé năm sáu tuổi, có ý thức tự chủ mãnh liệt đến nỗi có thể lý giải lời nói của Hạ An sao?

Hi Duy chưa bao giờ nuôi đứa trẻ khác, nhưng cũng biết đây không phải biểu hiện bình thường. Cẩn thận suy nghĩ, là có thể tìm ra rất nhiều dấu vết để lại, ví dụ như năm đó đứa nhỏ này có thể chuẩn xác nói ra tên lão George từ đó trợ giúp bọn họ thoát hiểm, lại ví dụ như cậu trưởng thành và an tĩnh hiểu chuyện quá sớm.

Mấy năm ở Hiệp Hội Lính Đánh Thuê, tuy rằng vẫn luôn làm mấy việc lặt vặt nhỏ nhặt, nhưng cũng có thể từ trong miệng các dong binh nói chuyện với nhau, hiểu được bộ mặt của thế giới nhiều hơn, ví dụ như ma pháp sư có tinh thần lực cao hơn người bình thường rất nhiều, pháp sư có thiên tư cường đại khi còn nhỏ sẽ biểu hiện ra trí tuệ vượt xa người bình thường.

Theo cách nói của pháp sư Hắc Ám trước đó, Kỳ Nặc có được tiềm lực tinh thần lực rất lớn, hẳn là cực kỳ thông minh, nhưng cho tới bây giờ biểu hiện của cậu đều ngây ngốc hơn so với những đứa trẻ bình thường. Nhưng vào thời điểm gặp nguy cơ, Kỳ Nặc lại bình tĩnh khác xa bình thường, sẽ làm ra sách lược ứng đối tốt nhất.

Nghĩ đến đây, mọi việc đã rất rõ ràng, "Đứa bé" này, chỉ là đang giả ngu thôi.

Hi Duy sợ hãi tất cả mọi thứ, kể cả đứa trẻ trưởng thành sớm gần giống như yêu quái.

Vốn dĩ hắn cho rằng trẻ con là sinh vật duy nhất trên thế giới không có tâm cơ, thế nhưng sự tồn tại của Kỳ Nặc đã phá vỡ nhận thức của hắn.

Kỳ Nặc liếm liếm răng dính máu, còn không biết đại nạn sắp rơi xuống.

Mà nhìn ở trong mắt Hi Duy, chưa bao giờ cảm thấy đứa bé chính mình một tay nuôi lớn này lại đáng sợ như vậy, hắn giật giật chân, có một loại xúc động lập tức chạy khỏi nơi này.

Dưới chân giống như dẫm lên thứ gì đó cứng rắn, phát ra một tiếng vang, Hi Duy cúi đầu nhìn, là cây chủy thủ hắn đã dùng rất nhiều năm, trên mũi chủy thủ dính vết máu, nhìn thấy màu máu đỏ tươi, lại nhìn đến vết thương trên cổ tay Kỳ Nặc lần thứ hai nứt ra, Hi Duy bỗng nhiên cảm thấy trái tim luôn luôn kiên cố có một tia mềm mại.

Hắn chậm rãi đi qua, trầm mặc cầm chặt cổ tay Kỳ Nặc, dùng mảnh vải đen còn lại trên người quấn lại, mảnh vải này là vật cắt từ trên áo choàng của mẫu thân Kỳ Nặc, giặt nhiều lần đã trở nên phai màu, bởi vì thường xuyên bị thương, Hi Duy sẽ luôn mang theo một cái trên người.

Thủ pháp của hắn băng bó sơ sài, thế nhưng động tác lại rất thuần thục, mới chốc lát đã quấn miệng vết thương kín mít, máu ngừng chảy.

Nhưng rất nhanh chút mềm lòng này đã bị lý trí hắn đánh nát, mặc kệ điểm xuất phát là gì, đứa nhỏ này đều không đơn thuần như vẻ bề ngoài của cậu.

Tàn nhẫn quyết tâm lấy máu cho mình, hút vào xong lại dùng miệng đút cho hắn, tư duy như vậy không phải là một đứa trẻ con năm sáu tuổi nên có.

Hi Duy nhắm mắt, lúc mở ra trong mắt có một tia lãnh đạm, "Đi theo ta."

Kỳ Nặc còn đang ở trên mây, nghe thấy nhân vật chính ra lệnh, phản xạ có điều kiện mà đi theo.

Rừng rậm Tây Nhạc chỉ là một khu rừng bình thường, bên trong không có ma thú cường đại cũng không có sinh vật nguy hiểm, nhiều nhất chính là động vật nhỏ như ma thỏ mắt đỏ, có thể nói khá là an toàn. Buổi tối đi lại cũng rất dễ vấp ngã, thế nhưng cũng không khó đi lắm.

Từ trong pháp trận ma pháp ấm áp đi ra, Kỳ Nặc không khỏi hắt xì một cái, rụt rụt cổ.

Hi Duy lẳng lặng đi ở phía trước, Kỳ Nặc nhìn bóng lưng hắn có chút buồn bực, nhân vật chính không bình thường nha, nếu không phải hiểu rõ Hi Duy, còn tưởng rằng là tiết tấu muốn giết người bỏ xác đấy.

Rốt cuộc Hi Duy cũng dừng lại, thế nhưng hắn không hề xoay người lại.

Kỳ Nặc do dự một chút, vẫn quyết định đi theo con đường bán manh, cậu duỗi tay kéo ống tay áo đầy lỗ rách của Hi Duy, "Ba ba."

Hi Duy né tránh.

Kỳ Nặc choáng váng, đây là lần đầu tiên Hi Duy chủ động né tránh sự đụng chạm của cậu.

"Ngươi là ai?" Nhân vật chính hỏi cậu.

"Con là Kỳ Nặc mà, ba ba." Cậu mờ mịt trả lời.

"Ta không phải phụ thân ngươi." Giọng Hi Duy lạnh băng không mang theo chút tình cảm nào.

Kỳ Nặc cả kinh, thật sự không nghĩ tới Hi Duy sẽ lựa chọn ngả bài vào lúc này, cậu cũng không ngốc, suy nghĩ liền hiểu được tại sao Hi Duy lại nói như vậy, cũng lâm vào trầm mặc.

Hi Duy xoay người, nhìn thấy trên khuôn mặt đần độn của Kỳ Nặc không còn tươi cười, thay vào đó chính là trầm tư cùng một nỗi sợ hãi mịt mờ.

Cậu đang sợ hãi cái gì? Sợ hãi kết cục gặp phải khi xé rách ngụy trang sao?

Hi Duy lúc này ngược lại bình tĩnh tới cực điểm, hắn giống như thoát khỏi thể xác của chính mình, đứng ở một bên chứng kiến việc không liên quan đến mình nghe thấy mình nói, "Ta sẽ đưa ngươi đến học viện Phổ La."

Kỳ Nặc không biết có nên cảm thấy may mắn vì mình hiểu Hi Duy hay không, vẻn vẹn hai câu cậu đã hoàn toàn hiểu rõ.

Ta không phải phụ thân ngươi, sẽ không có nghĩa vụ nuôi ngươi, ta sẽ đưa ngươi đi học viện Phổ La, từ nay về sau không còn liên quan nữa.

Cứ việc đã sớm đoán được, mới tận lực giả ngu như vậy.

Không nỡ buông tay, thế nhưng cậu không tìm thấy lý do có thể lưu lại.

Nhân sinh của bọn họ vốn dĩ là hai đường thẳng song song, không phải sao?

Kỳ Nặc há to miệng, lại không phát ra được thanh âm.

Nếu cậu chỉ là một đứa trẻ bình thường sẽ có thể được chăm sóc, nhưng mà cậu không phải. Kỳ Nặc cũng có linh hồn và tư tưởng của người trưởng thành. Khi mới xuyên qua bởi vì cơ thể trẻ con vô lực, mà Hi Duy là người duy nhất mà cậu quen thuộc, cậu yên tâm thoải mái mà ỷ lại bên người Hi Duy.

Hiện tại Hi Duy nói muốn đưa cậu đến học viện Phổ La, như vậy còn có lý do gì, để có thể lưu lại đâu?

Hi Duy có lẽ sẽ chăm sóc một đứa bé ngây thơ tay trói gà không chặt, hắn không có khả năng sẽ tiếp tục mang theo một ma pháp sư nguy hiểm.

Kỳ Nặc cảm thấy rất lạnh, gió lạnh mùa đông thổi vù vù, thổi vào người làm cả người cậu lạnh đến thấu xương.

"Trở về đi." Hi Duy nhàn nhạt nói.

Hai người vẫn cứ một trước một sau, lúc trước Hi Duy sẽ hơi cúi người nắm tay Kỳ Nặc cùng đi, Kỳ Nặc chỉ thụt lại nửa bước, thế nhưng hiện tại cậu chỉ có thể cách khoảng cách ba bước nhìn theo bóng dáng của Hi Duy.

Tất cả đều là vận mệnh, không phải do con người tạo ra.

Sáng sớm hôm sau, Evan duỗi eo một cái tỉnh lại, phát hiện hai cha con đối diện nằm cách xa nhau, rõ ràng tối hôm qua lúc đi ngủ còn dựa sát vào nhau cơ mà.

Evan sờ cằm nghĩ nghĩ, chẳng lẽ là tướng ngủ của bọn họ quá xấu sao?

Nghĩ thì nghĩ, thế nhưng cậu ta vẫn đi lên bóp mũi Jonah, nhìn gương mặt của chị mình đỏ lên sau đó hô hấp khó khăn mà tỉnh lại, cười híp mắt nói, "Chào buổi sáng, chị gái yêu dấu."

"Sớm cái đầu em ấy, Evan đáng chết!" Jonah giận dữ, bla bla niệm một chuỗi dài chú ngữ, chỉ thấy ba lưỡi dao gió màu xanh nhạt đồng thời ngưng tụ, vèo vèo tất cả đều lao về phía Evan, nếu như bị cái này quét trúng, không chết cũng tàn phế.

Evan hiển nhiên rất quen thuộc loại chuyện này, một bên vặn eo khom người hoàn thành vài động tác yêu cầu độ khó cao không thể tưởng tượng được, lấy một tư thế cơ hồ vặn mình thành bánh quai chèo khó khăn chui qua khe hở của ba đạo lưỡi dao gió, một bên ngoài miệng còn không quên lắm lời, "Jonah chị hôm nay có tiến bộ đó, có thể phóng nhanh ba lưỡi dao gió."

Jonah tiêu hao tinh thần lực quá độ, xoa xoa huyệt Thái Dương, "Em tốt nhất mỗi ngày cầu nguyện với nữ thần Quang Minh đi, đừng để rơi vào trong tay chị !"

Làm xong khâu "Tập thể dục buổi sáng" Evan cảm thấy sau lưng có chút lạnh, quay đầu nhìn lại, không biết Hi Duy từ khi nào đã tỉnh, đang dùng ánh mắt cảnh giác nhìn cậu ta.

Evan thân thiện cười cười, vị tiểu ba ba quần áo lam lũ này làmcậu ta rất thưởng thức, sử dụng võ kỹ không hoa lệ lại rất thực dụng, ừm, rất phù hợp khẩu vị của cậu ta, có rảnh còn có thể luận bàn lần nữa.

Ngày hôm qua không thoải mái, chỉ là do gặp được người lạ nên quá khích, Evan trước giờ đều không phải người keo kiệt, nếu là hiểu lầm, giải thích rõ ràng là được rồi.

Vành mắt Kỳ Nặc có hơi xanh xao, hiển nhiên cả đêm ngủ không ngon, bị bại lộ làm cho cậu luống cuống tay chân, gặp tình huống như vậy mà còn có thể ngủ được không phải tâm quá rộng thì là không để bụng.

Nhưng mà cậu không phải nên cảm thấy may mắn sao, ít nhất Hi Duy không đưa cậu đi làm nghiên cứu.

Hai chị em mơ hồ cảm giác được bầu không khí có chút quỷ dị, nhóc con thần thái sáng láng sống động ngày hôm qua bây giờ như cà tím phủ sương uể oải ủ rũ, có điều vẫn là câu nói kia, bọn họ không quá thân quen, việc của họ thực sự không tiện xen vào.

Tuy rằng Evan và Jonah không cảm thấy hai người họ là cha con thật, nhưng nếu nhìn kỹ xác thật có thể phát hiện vài chỗ tương tự, trong lòng tò mò muốn chết, cũng chỉ có thể coi như Hi Duy có thiên phú dị bẩm.

Quả nhiên như lời hai chị em nói, Phổ La Thành cách rừng rậm Tây Nhạc cũng không quá xa, lúc gần tới giữa trưa thì đã đến được thành phố xa hoa nhất toàn bộ đại lục.

Dù là thành thị không người quản lí, nhưng Phổ La Thành và Diệp Táp Thành quả thực là cách biệt một trời một vực, Diệp Táp Thành là nơi tội phạm cùng lưu dân tụ tập, Phổ La Thành lại có được hai quái vật khổng lồ là Thánh Điện và học viện Phổ La, cấp bậc trong nháy mắt khác biệt hẳn.

Đại lục này có thần minh chân chính tồn tại, trong những thần minh này, vị thần cổ xưa được thần dân đại lục kính ngưỡng nhất chính là nữ thần Quang Minh và nữ thần Hắc Ám.

Trong nhiều tiểu thuyết huyền huyễn, nữ thần Quang Minh và nữ thần Hắc Ám là sự tồn tại thế bất lưỡng lập, nhưng nơi này lại hoàn toàn khác biệt, nơi được gọi là Thánh Điện chia làm hai bộ phận, một bộ phận tín ngưỡng nữ thần Quang Minh, một bộ phận khác tín ngưỡng nữ thần Hắc Ám, hai bên cùng nhau quản lý Thánh Điện.

Học viện Phổ La bên trái, Thánh Điện bên phải, toàn bộ thành thị đều là cấu trúc quay xung quanh hai tòa kiến trúc này, hằng năm hai bên đều sẽ bỏ ra một số vốn rất lớn để tu sửa bề ngoài, ý đồ hạ thấp đối phương, có điều kiểu phân cao thấp ngây thơ này không được bình dân thấu hiểu.

Phổ La Thành rất phồn hoa, phồn hoa đến mức người hiện đại như Kỳ Nặc nhìn thấy cũng phải than thở, vốn tưởng rằng đại lục ở thế giới khác đều là cảnh tượng phương Tây truyền thống cổ xưa, ai ngờ Phổ La Thành hoàn toàn đổi mới tam quan của cậu.

Đường phố sạch sẽ xinh đẹp, so với xã hội hiện đại lại càng hoàn hảo hơn, cho dù đang là mùa đông cũng vẫn đông đúc, trên mặt mỗi người dào dạt hạnh phúc và thỏa mãn là điều mà vĩnh viễn cũng không thấy được ở Diệp Táp thành.

Kỳ Nặc thậm chí còn nhìn thấy tiểu thư chào khách bên cạnh quán lẩu, kiến trúc siêu thị thật thật ảo ảo.

Đường đi có ba loại người chính, một loại là thiếu nam thiếu nữ mặc cùng một kiểu giáo phục, một loại là gia hỏa vẻ mặt nghiêm túc mặc trường bào màu trắng, một loại nữa là trường bào màu đen, nhìn kiểu dáng quần áo của những người này, Kỳ Nặc nhanh chóng biết được thân phận của bọn họ.

Giáo phục chính là học sinh của học viện Phổ La, áo bào trắng là nhân viên thần chức của Thánh Điện Quang Minh, áo đen tự nhiên chính là nhân viên thần chức của Thánh Điện Hắc Ám.

Có điều Thánh Điện không thu nhận các thành viên của hoàng tộc đế quốc, đây là chuyện mà trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà không nói ra.

Evan và Jonah tự nhiên chỉ có thể đi học viện Phổ La, cái này cũng nhờ bọn họ có thiên phú hơn người, tiêu chuẩn học viện Phổ La chiêu sinh vô cùng nghiêm ngặt, đừng nhìn Jonah bắn ra hai lưỡi dao gió đã lao lực, trên thực tế ở tuổi của nàng có thể làm được đến trình độ đó đã là thiên tài hiếm thấy rồi.

Đại đa số người có thiên phú ma pháp vào thời điểm mười bảy mười tám tuổi đã minh tưởng cảm nhận được nguyên tố ma pháp đều khá khó khăn.

Học viện Phổ La đăng quảng cáo trên nhiều kiến trúc dễ thấy, ví dụ như trên cửa tiệm lẩu treo các hạng mục chiêu sinh, trên sách thì để các chính sách ưu đãi này nọ.

Evan và Jonah xác định mục tiêu, đi thẳng đến chỗ chiêu sinh, Kỳ Nặc yên lặng đi theo Hi Duy, nhìn như bình tĩnh, trong lòng lại gấp đến độ không được, nhìn điệu bộ của nhân vật chính, rõ ràng chính là tiết tấu thật sự định đưa cậu vào học viện.

Sợ cái gì tới cái đó, rõ ràng con đường cách rất xa, sau khi hai chị em thổ hào thanh toán phí dùng Truyền Tống Trận cự ly ngắn, trong nháy mắt đã tới nơi.

Lão ma pháp sư nhìn trông hòa ái ở chỗ ghi danh làm kiểm tra sơ bộ thiên phú, Kỳ Nặc dùng ánh mắt bày tỏ với nhân vật chính xin xỏ: Xin đừng vứt bỏ ta.

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay đăng lần đầu, khoảng một canh ( đơn vị thời gian dùng cho ban đêm, một đêm chia làm năm canh) nữa là đến mười giờ đêm, đột nhiên cảm thấy nễ manh ( ni men 泥萌 < 你们> các bạn ) sẽ đánh ta, thế là học tập Báo Xã Vô Tội đội mũ sắt vào --

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro