Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi nói...... Cái gì......?"

Câu nói này khiến Clark pháp sư kinh ngạc, "Hi Duy, ngươi không biết mắt trái của đứa nhỏ này không nhìn thấy gì sao?"

Hi Duy không nói gì, ánh mắt hắn lạnh lẽo chuyển sang người Kỳ Nặc làm cậu sau lưng chợt lạnh, ngập ngừng nói "nói cũng... trị không hết..."

Chỉ có thể nhìn bằng một mắt đương nhiên sẽ rất khó chịu, bất quá chỉ là ảnh hưởng tầm nhìn lớn nhỏ, không thói quen đương nhiên là không thói quen, bất quá sinh hoạt bình thường vẫn là không có sao, nói cố tình muốn dấu diếm, ai sẽ nghĩ đến đâu?

Clark liếc mắt nhìn về phía Kì Nặc," Ồ, thật là một cô bé hiểu chuyện, tới đây để cho ta kiểm tra cho ngươi một chút."

Kỳ Nặc tránh né đôi mắt sắc bén hình viên đạn của vai chính làm khắp người cậu phát lạnh, vội gật đầu không ngừng đáp ứng.Clark bắt tay bao trùm lấy sau ót trụi lủi của Kỳ Nặc, tinh thần lực chậm rãi bủa vây lấy Kỳ Nặc.

Cảm giác quả thật kỳ diệu, Clark là thổ hệ pháp sư, tinh thần lực của lão làm cho người ta có một loại cảm giác dày nặng giản dị, thời điểm tra xét cũng không phải không gì là không khỏe.

Clark thu tay lại, quay đầu hỏi Hi Duy," Nàng có phải hay phát sinh cái gì dị thường hay không? "Clark đánh giá Hi Duy là một thiếu niên thiếu thốn bần cùng, phỏng chừng hắn cũng không hiểu rõ được sự tình của việc này, cho nên lão hỏi tương đối bảo thủ.

Hi Duy ngữ khí lãnh đạm," có người bắt cóc hắn, điên rồi. "

Clark gật gật đầu,"Quả nhiên là vậy, điều đó khiến nàng kích thích, làm cho tinh thần lực tự vận động mà mở ra, lại không có người chỉ dẫn, vì thế tinh thần lực phát triển không bình thường."Nói tới đây, Clark lại có chút nghi hoặc," Thế nhưng tuổi còn nhỏ mà đã có thể tự mở được tinh thần lực, bản thân nàng cũng sẽ bị phản phệ mà biến thành si nhi, thế nhưng tâm trí nàng hoàn toàn bình thường, chắc hẳn có ai đó đã bảo hộ nàng."

Clark không biết, đứa nhỏ này có một vị mẫu thân vĩ đại, trong nháy mắt bị phản phệ, Evelyn lưu lại ngọc bội cứu hắn một cái mạng nhỏ.

Hi Duy đối với việc về ma pháp sư không một chút hiểu biết, nhưng hắn cũng hiểu khối ngọc bội kia có gì đó không thể nói được.

Nghĩ tới đây càng không khỏi hiện lên một trận hàn ý, nếu lúc trước, hắn có  chút tâm tư bất lợi đối với Kỳ Nặc, có phải hay không bất tri bất giác sẽ bị mạt sát?

Nữ tử thần bí, tiểu hài tử quỷ dị, cũng không phải từ nhỏ làm tiểu khất cái lớn lên Hi Duy có thể trêu chọc khởi.

Hài tử nhìn có vẻ nhu nhược này cũng không cần hắn bảo hộ, hắn, vẫn luôn chính là dư thừa.

Clark dường như không nhận ra được sự không khí quỷ dị giữa hai người này, còn tận lực phân tích vấn đề," Thức tỉnh quá sớm sẽ bị ảnh hưởng, mắt trái của nàng tập trung một năng lượng rất kỳ quái, nguồn năng lượng này ảnh hưởng tới thị lực, thế nhưng cách chữa trị cũng không hẳn là không có biện pháp, các ngươi có thể cầu xin sự hỗ trợ từ hiệu trưởng, có thể vãn sẽ có khả năng khôi phục. "

Hết chuyện, Clark hòa ái hữu nghị cung cấp cho hai cha con một căn phòng dành cho khách để có nơi dừng chân, Hi Duy cùng Kỳ Nặc đồng lòng trầm mặc, Clark dường như vẫn chưa phát hiện.

Hắc ám có thể sinh ra tội ác, cũng có thể bao dung hết thảy, cứ như vậy trong bóng đêm, thiếu niên cùng nam hài cách nhau một cái bàn, chống đỡ trầm mặc.

Người đều có như vậy trải qua, đương ngươi dự cảm đến người khác sẽ nói ra ngươi không muốn nghe nói thời điểm, đều có loại có thể kéo một khắc là một khắc cảm giác, một hai phải so sánh nói, cảm giác này như kiểu ngươi thi rớt bị giáo viên chủ nhiệm ngươi đọc tên vậy.

Bất quá, Hi Duy cũng không phải thích ướt át bẩn thỉu người," ngươi...... nhớ nhiều hay ít?"

Kỳ Nặc đắn đo một chút nhưng vẫn lựa chọn thẳng thắn"Tất cả đều nhớ rõ. "

Thời ca ngả bài với Hi Duy như vậy cũng không phải là tốt, thế nhưng cậu đã không còn sự lựa chọn nào khác, Kỳ Nặc hiểu rất rỗ tính cách của Hi Duy, cậu sẽ không có cơ hội lần thứ hai.

Căn phòng lần thứ hai lâm vào trầm mặc, Kỳ Nặc dường như đang chờ đợi phán quyết, thật lâu sau mới nghe được Hi Duy lần thứ hai mở miệng," ngủ đi. "

Trong phòng chỉ có một chiếc giường, Kỳ Nặc nhảy xuống ghế, nương theo ánh trăng mỏng manh bên cửa sổ sờ soạng tới mép giường mà ngồi xuống, thế nhưng Hi Duy vẫn ngồi ở trên ghế, dường như không có chút dấu hiệu nào muốn đến đây, Kỳ Nặc trong lòng có chút khổ sở, nhưng cậu hiểu được sự khổ sở trong lòng của hắn, nếu người xuyên qua không phải là cậu, hay cậu và hắn cùng đổi vị trí cho nhau, có khi lại càng khủng hoảng hơn chăng.

Sinh ra liền đã có nhận thức, có thể nói hai từ " yêu nghiệt "chính là để hình dung, dựa vào tính cách Hi Duy còn trách nhiệm mang cậu tới Phổ La Học Viện, không đem cậu ném vào trong rừng rậm tự sinh tự diệt quả thật đã rất là nhân từ rồi.

Kỳ Nặc không muốn ngủ, thế nhưng đêm qua ở rừng rậm Tây Nhạc thức trắng một đêm, hôm nay lại trải qua quá nhiều sự việc, thật sự rất mệt, cậu cuối cùng vẫn không chống đỡ được, ôm chân cuộn lại ngủ tại mép giường.

Chờ Kì Nặc hô hấp đều đều, Hi Duy đứng dậy tiến tới, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ bất lương thiếu dinh dưỡng kia, đem chân tay cậu tách ra để thẳng , vén chăn đắp lên.

Cửa phòng cho khách phát ra tiếng" kẽo kẹt ", mở ra lần thứ hai đóng lại.

Một Ma Đạo Sư như Clark, trong học viện có một sân tập là điều hết sức bình thường, Hi Duy ở trong nương theo ánh trăng lặp đi lặp lại động tác võ kỹ cơ bản, ánh trăng chiếu lên bóng dáng cô độc của hắn, theo từng động tác trên mặt đất lúc ẩn lúc hiện.

Clark thức dậy từ sớm, lão không nghĩ tới sẽ có người dạy sớm hơn cả mình, Hi Duy luyện võ kỹ một đêm, hiện tại vẫn đang ở trong sân, sáng sớm mọi nơi còn bao phủ một mảnh sương mù, trên đỉnh ngọn tóc của Hi Duy còn đọng chút sương mù tạo thành bọt nước.

Clark tán thưởng nói, "Người trẻ tuổi tinh thần quả thật tốt, mùa đông cũng có thể dạy sớm tới vậy, nhiều học sinh đều làm không được vậy đâu nha. "Hi Duy một đêm không ngủ, lại nhìn không ra dị thường, thể lực của ma pháp sư so với thể lực của võ kỹ luôn luôn bất đồng, điểm này cũng chỉ là chút lòng thành.

Clark vẫn thực thưởng thức hắn, thực tế mà nói, mỗi năm chỉ có duy nhất một học viên có danh ngạch được đề cử vừa học vừa làm, Clark đã cầm vững cái danh ngạch này cho Hi Duy rồi.

Hôm nay đã là ngày thứ hai, đúng là tân sinh đưa tin nhật tử, Clark đối Hi Duy vẫy vẫy tay," Thời gian đưa tin còn sớm, ngươi có muốn cùng ta đi gặp ngài hiệu trưởng? "Gặp được hiệu trưởng tương đương với việc có thể chữa được mắt cho Kì Nặc, Hi Duy yên lặng gật gật đầu.

Vẫn là đi Truyền Tống Trận, trong viện vẫn là thiếu nữ xinh đẹp Beryl kia, không thể không thừa nhận, Beryl thiên phú tuy đỉnh cấp, nếu thiếu đi sự khắc khổ, thành tựu của nàng cũng không cao tới vậy.

Mắt thấy Truyền Tống Trận lần thứ hai sáng lên, Beryl nhíu lại mày, ánh mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn, bước ra vẫn là lão Clark cùng nam nhân ngày hôm qua, kiên nhẫn của nàng gần như đã đạt tới đỉnh điểm." Clark, có chuyện gì mà sáng sớm ngươi đã tới vậy? "

Clark cúi cúi người, biểu đạt sự tôn trọng đối với Beryl," Beryl tiểu thư, ta có chuyện yêu cầu cần gặp với ngài hiệu trượng. "

Beryl vẻ mặt lãnh đạm," phụ thân đã ra cửa, lần sau ngươi lại tới đi. "

Clark kinh ngạc nói, "Hiệu trưởng hôm nay so với hôm qua còn đi sớm hơn ư, vậy quấy rầy ngài rồi, tiểu thư. "

Beryl khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Vẫn không thu hoạch được gì, Clark sợ làm Hi Duy thất vọng, trấn an nói," Tuy hai ngày này vận khí chúng ta không gặp được ngài hiệu trưởng, nhưng đứa trẻ kia trước mắt sẽ không sao, tạm thời ức chế tinh thần lực của nàng phát triển, ta vẫn sẽ làm được, ngươi đừng lo lắng quá "

Clark không phải thánh phụ, bất luận ở đây là người, bản thân lão có khả năng cứu được mạng người thì lão vẫn sẽ làm, đây chẳng qua vốn là sự lượng thiện bình thường mà thôi.

Đương nhiên vai chính quỷ dị của chúng ta hiển nhiên không có suy nghĩ thiện lương như vậy, trên đường trở về, Hi Duy hỏi," ngươi muốn ta giúp ngươi làm cái gì? "

Clark cho rằng Hi Duy là đang muốn báo đáp lão, đối với người thanh niên này lại càng thêm thưởng thức, không kiêu không ngạo, khắc khổ nỗ lực, tri ân báo đáp, nga, thật là một người trẻ tuổi đầy ưu tú, tương lai nhất định sẽ trở thành một dũng giả đầy ưu tú, trừ bỏ tính cách có chút lãnh đạm, quả thực quá hoàn mỹ.

Thời điểm bị hiểu lầm luôn luôn là mỹ lệ

Clark trả lời nói, "Trở thành học viên ưu tú nhất chính là sự báo đáp lớn nhất dành cho ta. "

Hi Duy yên lặng ghi nhớ, học viên ưu tú là gì? Hẳn là ở trong học viện đạt một danh hiệu đãi ngộ gì chăng? Cái tên ma đạo sư Clark này hy vọng hắn đạt được danh hiệu này để về sau có giúp lão chuyện gì đấy chăng, Hi Duy âm thầm ghi nhớ.

Ý nghĩ không cùng mạch của hai người cư nhiên không hề có chút chướng ngại mà giao nhau, thoạt nhìn còn rất là hài hòa, quả thật thần kỳ, ngôn ngữ nghệ thuật quả nhiên là bác đại tinh thâm.

Sau khi xuyên qua, đây là lần đâu tiên Kỳ Nặc có thể ngủ hạnh phúc tới vậy, tư thế ngủ có hơi xấu, đầu của cậu đã bắt đầu lộn tới cuối đuôi giường.

Chờ cậu ngủ no nê rồi tỉnh táo lại, trong phòng đã không còn bóng dáng của Hi Duy, ngồi ở mép giường một bên phát ngốc, cậu hiểu được có lẽ khi bản thân ngủ rồi, vai chính cứ như vậy không từ mà biệt ra đi, Kỳ Nặc ảo não gõ gõ hận chính mình không biết cố gắng.

Lòng nóng như lửa đốt, Kỳ Nặc xốc chăn lên, một bên nhảy xuống giường còn một chân xỏ giày hướng cửa chạy ra.

Thời điểm nhón mũi chân mở cửa lại đụng phải một người quen thuộc.Kỳ Nặc gắt gao ôm vai lấy cẳng chân vai chính, trong lòng đầy hoài nghi cùng giật mình.

Thân là cô nhi, Kỳ Nặc trước kia chưa từng có điều vướng bận gì về thân nhân, Hi Duy là duy nhất và cũng là duy nhất, cho dù từ phương diện nào cậu cũng không muốn cùng hắn tách khỏi nhau.

Cho dù có là điều bất đắc dĩ, hay là Kỳ Nặc lừa gạt hắn trước, cậu sẽ nghĩ cách giải thích, nhưng cầu Hi Duy không cần nói một lời nào cứ như vậy liền biến mất trong sinh mệnh của cậu, về sau lại chỉ có thể trong thế gian nghe lời đồn đãi về tên của vai chính.

Hi Duy đem cậu bếch ra, Clark nói tiếp," nếu đã tỉnh rồi vậy thì cùng ta đi hoàn thành báo dánh cho tân sinh đi, thoạt nhìn các ngươi cũng không có cha mẹ hay thân nhân đi, những việc này vậy ta liền chủ trì. "Clark pháp sư ngài quả thật là một lão thiên sư.

Chờ Kỳ Nặc cùng Hi Duy đều phủng từng người, lão mới cầm chìa khóa ký túc xá đi tới nơi báo danh, Kỳ Nặc hậu tri hậu giác mà nghĩ đến vai chính có nhiều ý tứ ha, như bây giờ rốt cuộc là tính tách ra vẫn là tính hòa hảo?

-----------------------------------------------------

Bé con dính người rồi :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro