phần: gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện gay: Yêu em từ cái nhìn đầu tiên (yeu em tu cai nhin dau tien). Tác giả: trần lương. Đánh giá chung truyện là rất dễ thương và hấp dẫn nhưng không kém phần kịch tính và đầy cao trào, gay cấn; vài đoạn có thể lấy đi nước mắt của người đọc lúc nào không hay. Hay rất hay là những gì mình dành cho truyện này.

Truyện gay: Yêu em từ cái nhìn đầu tiên – Đoạn 1Tác giả: trần lương

Phần: Gặp Gỡ

Lớp 10A1 Trường THPT A.

-Giới thiệu với các em, hôm nay lớp chúng ta có thêm một học sinh mới. Giọng cô GVCN vạng vọng khắp lớp làm cho tiếng ồn ào im bặt…

-Xin chào! Tôi là Dương Hoàng Phong. Rất vui được gặp các bạn!

1s,2s,3s.

-Á Phong ui, bạn đẹp trai quá. Lại đây, lại đây!

Đám con gái không biết xấu hổ, đúa nào đúa nấy hò hét thi nhau gọi Phong lại chỗ ngồi của mình. Nhưng công nhận, hắn đẹp trai thật. Khuôn mặt chữ điền hết sức thanh tú với những đường nét không thể hoàn hảo hơn. Đặc biệt nhất trên khuôn mặt hắn chính là đôi mắt. Một đôi mắt bất kì ai nhìn vào cũng không khỏi thốt lên” Đẹp thật! “.Đúng vây! Đôi mắt với một vẻ đẹp… lạnh lùng, rất nam tính. Tôi đắm chìm vào trong đôi mắt ấy mà không để ý rằng, hắn đang dần tiến về chỗ tôi.

-Xin lỗi, tôi ngồi đây được chứ?-hắn nói

Tôi bất giác giật mình, khẽ đỏ mặt và gật đầu. Không biết do trùng hợp hay có sắp đặt gì mà có một chỗ trống ngay bên cạnh tôi. Thế là dĩ nhiên hắn ngồi ngay bên cạnh tôi trước những ánh mắt tiếc nuối của bọn con gái.^^. Xin nói rõ về lớp tôi lúc này để các bạn dễ hiểu. Năm học đã bắt đầu được nửa tháng, tất cả trong vòng hai tuần lễ đã nhanh chóng làm quen với nhau, kết bạn và… lập nhóm. Lúc đầu bên cạnh tôi là một bạn nam mắt cần, nhưng nghe cô giáo nói hôm qua bạn ấy đã chuyển sang trường X để học và hiển nhiên cạnh tôi có một chỗ tróng chưa được sắp xếp=> trùng hợp quá!!!

À quên. Nhân đây tôi cũng xin được giới thiêu đôi nét về bản thân. Tôi tên là Nguyễn Hoàng Duy Kha. He, cái tên có vẻ như không có gì dặc biệt. Nhưng thật ra, tôi lại cực kì đặc biệt đấy! Tôi học giỏi kinh khủng, trong tất cả các môn tôi luôn dành được điểm tuyêt đối và đặc biệt hơn cả ,năm học lớp 6 tôi phát hiện ra mình có một năng lực… siêu nhiên. Tôi có thể điều khiển mọi thứ theo ý muốn của mình và tạo ra bất cứ thứ gì tôi muốn. Dĩ nhiên, năng lực của tôi lúc đó còn rất…bét. Tôi chỉ có thể điều khiển và tạo một vài thứ đơn giản.

Qua nhiều năm rèn luyện,”level” của tôi cuối cùng cũng được nâng lên rõ rệt. Khi biết mình có trong tay một năng lực “khủng” như thế. Rõ ràng tôi thật sự rất hoang mang. Và rồi tôi phát hiện ra, không chỉ có tôi mà ngay cả ông, người thân duy nhất của tôi cũng có năng lực như vậy. Có thể gọi là PHÉP THUẬT cho tiện không nhỉ??^^.

Tôi đã hỏi ông, ông đã rất ngạc nhiên nhưng rồi cũng mỉm cười và nói với tôi:” Cháu rất đặc biệt( cháu biết ông ơi ) và gia đình ta cũng thế. Nhưng vần còn quá sớm để ta nói cho cháu tất cả sự việc. Hãy đợi đến khi nào cháu trưởng thành hơn, đến khi đó, ông sẽ cho cháu biết tất cả”. Tuy sau đó ông không còn nhắc lại chuyện đó và tôi cũng chẳng hỏi thêm. Nhưng tôi biết sau lần đó, ông tỏ ra quan tâm đến năng lực của tôi. Bằng chứng là tôi đã được ông chỉ cho một chỗ luyện tập rất đặc biệt. Đó là một căn phòng rộng trong…lòng đất. Thôi có lẽ hơi xa chủ đề rồi các bạn nhỉ???

Trở lại với lớp học 10A1. Tiết học đầu tiên tôi học với hắn lại là…một bài kiểm tra 1 tiết toán( mèn ơi, lớp ta có bạn mới mà cô). Toán lớp 10 đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ nhưng bạn biết đấy, tôi cũng là một con người và dĩ nhiên tôi cần thời gian để suy nghĩ. 20 phút trôi qua. Tôi hầu như đã làm xong. Chỉ còn một câu c khó nhất tôi cũng đã tìm ra hướng giải. Nhưng bỗng” soạt” chiếc ghế ngồi bên tôi chuyển động. Hoàng Phong đứng dậy trước con mắt kinh ngạc của tôi và mọi người. Hắn đi thẳng lên chỗ cô, vẫn với vẻ mặt lạnh lùng

Truyện gay: Yêu em từ cái nhìn đầu tiên (yeu em tu cai nhin dau tien). Tác giả: vietboy91.

-Thưa cô, em xong rồi ạ!-hắn nói

Thật không thể tin được. 20 câu trắc nghiệm và 3 bài tự luận trong 20p. Không thể nào!!!

Hắn đúng là một thiên tài. Từ trước đến giờ, về tốc độ, không ai có thể vượt qua tôi. Khoan, chắc gì hắn đã làm đúng hết. Đúng vậy! Tôi nghĩ. Và thế là tôi cắm cúi làm bài. Cuối cùng cũng xong. Tôi lên nộp bài cho cô.

-Thế là Kha có đối thủ rồi nhen em. Cố giáo cười nhìn tôi.

Tồi liếc nhìn xuống chỗ hắn rồi quay lên hỏi cô thất khẽ đủ để chỉ mình cô nghe

-Bạn ấy mấy điểm vậy cô?

-Điểm tuyệt đối-100 điểm

-Không thể nào. Tôi ngạc nhiên. Bạn ấy chắc không phải người rồi cô ơi

Cô giáo vẫn nhìn tôi và cười trìu mến

-Chà, có người ganh tị rồi. Thôi, không nói nữa. Đây cũng là một cơ hội tốt để chứng minh trường ta có nhiều thiên tài theo học và rồi trường ta sẽ nổi tiếng,sẽ lên báo và…Cô mơ mộng

Tôi cũng chẳng phiền đứng xem cố nữa, tôi xin phép trở về chỗ ngồi. Vừa quay người lại nhin về chỗ hắn, tôi bất giác thấy hắn nở một nụ cười. Một nụ cười tuyệt đẹp!. Trái tim tôi bỗng loạn nhip. Rõ ràng,rõ ràng mà, hăn đang cười với tôi.
Phần: Nổi sóng

Buổi chiều, tôi phi trên con ngựa sắt cũ kĩ với tâm trạng rối bời. Mấy hôm nay, tôi không thể nào tập trung học bài. Trên lớp thi thoảng tôi lại lén nhìn hắn viết bài. Ngồi bên cạnh hắn, tôi mới có cơ hội nhìn rõ hơn về những đường nét trên cơ thể hăn. Hắn sở hữu một body cực chuẩn với những đường nét rất quyến rũ trên cơ thể.

Chiếc sơ mi trắng-thứ trang phục vốn quen thuộc của học sinh, lúc này như đang tôn thêm vẻ đẹp trên cơ thể hắn. Làn da bánh mật cùng với mũi hương quyến rủ càng làm cho hắn trở nên manly hơn ai hết.Thoáng chốc hắn cũng quay lại nhìn tôi. Nhưng ánh nhìn có cái gì đó rất không tự nhiên. Không phải như ánh mắt mà lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn bởi lúc đó, sâu trong đôi mắt lạnh lùng kia, tôi vẫn cảm nhận được sự ấm áp, một sự ấm áp mà tôi không thể nào diến tả bằng lời…

Đang mãi suy nghĩ về hình ảnh của hắn, tôi không nhận thấy trước mặt mình, một sợi dây xích đã được giăng ra trực sẵn. Và thế là…”rầm” tôi lao thẳng từ trên xe xuống đường. May là tôi phản ứng rất nhanh nên nên đa dang tay chống kịp, nhưng phần chân của tôi ngay lập tức quẹt xuống mặt đường. Máu từ đầu gối chảy đầm đìa. Tôi giương mắt nhìn quanh tìm thủ phạm. và ngay lập tức, từ trong chỗ tối của một con hem nhỏ. Một đám người với đủ thứ vũ khí trên tay xuất hiện. Tên cầm đầu tiến tới chỗ tôi nhưng với dáng đi hơi e ngại.

– Thế nào? Đã sợ chưa chú em??

Hắn nói bằng cái thứ giọng kinh khủng nhất mà tôi từng nghe.Nhưng cũng nhờ đó, tôi nhanh chóng nhận ra hắn. Hắn chính là tên hôm trước trong một lần đi chơi với mấy bạn trong nhóm bị tôi đánh”thừa sống thiếu chết” vì cái tội đánh đạp một bé gái ăn xin tội nghiệp. Dĩ nhiên là có sự trợ giúp của phép thuật, nhưng tôi đã khôn khéo không để mấy đứa bạn đi cùng nhận ra^^. Trước khi bỏ chạy hắn hét lên về phía tôi” Mày chờ đấy, tao sẽ báo thù”- Một chất giọng nghe rất khó chịu. Nên hôm nay vừa nghe một lần, tôi đã nhận ra ngay.

-Mấy người muốn gì?- Tôi nói

Ha ha. Hắn quay lại nhìn bọn đồng bọn cười lớn rồi quay lại nhin tôi

-Hôm trước không nhớ mày đã làm gì tao hả? Rồi hắn chỉ lên vết bỏng trên mặt do phép thuật của tôi hôm trước gây ra( tất nhiên là chỉ nhỏ thôi^^)

– Tao không phải mày lài cái đếu gì để tạo ra cái thứ này trên mặt tao. Nhưng hôm nay là ngày tàn của mày đấy.

– Nói rồi hắn đá chân vào bụng tôi là tôi văn ra xa

– Hoá đá. Tôi giơ bàn tay về phía hắn và nói to

Nhưng, không có gì cả. Hắn vẫn đứng đó gương mặt hơi ngạc nhiên rồi hắn bỗng cười to

-Ha ha ha. Tụi bây nhìn kìa,nghe không, nó vừa đọc cái quái gì vậy. Ha, thần chú hả. Cả bọn cùng cười to

-Mày bị nhiễm phim” harry potter” rồi cưng ơi!!!

Nói rồi hắn túm lấy của tôi rồi tung xuống một cú đấm trời giáng. Máu trong miệng tôi chảy ra. Đau đớn.

Không! Không thể như thế được. Phép thuật này tôi đã tập đi tập lại không biết bao nhiêu lần(để tự bảo vệ) nhưng tại sao lần này nó lại không có tác dụng. Hắn lại tiếp tục đánh tôi. Lúc này tôi đã quá ê ẩm đến nỗi không còn sức để đọc thần chú. Cuối cùng hắn cũng dừng lại. Tôi thở hồng hộc dưới chân hắn. Hắn rúi trong túi ra một con dao bén ngọt( Chắc vây). Tuy nhiên màu sắc của lưỡi dao hơi lạ

– haizz, chắc đã đến lúc cho mày đi qua thế giới kia rồi!

Hắn kê con dao vào cổ tôi, máu ứa ra. Tôi nhắm mắt lại. Chẳng còn hy vọng gì nữa rồi. Tôi đã quá kiệt sức. Ý thức của tôi đang mất dần đi

-Chết đi-Hắn hét và giơ con dao lên

– Phản chú*

Một giọng nói quen thuộc hét lên. Con dao ngay lập tức tuột khỏi tay hắn bay về phía tiếng hét. Là hắn của tôi( của tôi lúc nào vậy bạn). Nhưng hắn đang nói gì vậy. Đây là phép thuật phản chú mà tôi đang học. Nhưng làm sao hắn biết được

(*phản chú: thần chú lấy vật trong tay của đối tượng dính chú( like harry potter))

Tên kia ngay lập tức đứng dậy.

-Đứa nào dám-hắn hét lên

-tiêu diệt

Hàng loạt người bay lên trời, máu bắn xuống

-Avada Kedavra( cũng là một loại thần tiêu diệt cấp cao)- Tên đó hét lên

Ngay lập tức một ánh sáng đỏ bay đến chỗ hắn.

-Hoá giải. Từ ngón tay Phong, một ánh sáng xanh bay ra chắn đường sáng đỏ lại. Khoảng giao nhau giữa hai câu thần chú, khói bay mù mịt. Tên thủ lĩnh vừa nhếch miệng định cười thì ngay lập tức hắn nhảy ra khỏi đám khói. Gương mặt tên thủ lĩnh biến sắc nhanh chóng

-Khoá chân

Ngay lập tức tên đó gục xuống. Hắn kêu lên đau đớn. Phong chạy đến đỡ tôi, bằng gương mặt lo lắng nhất có thể, hắn hỏi tôi

-Kha, Kha không sao chứ???

Tôi mỉm cười nhìn hắn rồi lịm đi trong vòng tay hắn…

Phần Tiến triển

Tôi từ từ mở mắt, một cảm giác ấm áp dễ chịu đang lan nhanh trên cơ thể tôi. Bên cạnh tôi là hắn đang dịu dàng lấy khăn nóng và thuốc thoa lên các vết bầm trên mặt tôi. Tôi nhìn hắn mỉm cười rồi bất giác nhìn xuống cơ thể . Không một mảnh vải che thân!!!!!.

1s,

2s,

3s.

-Áaaaaaaaaaaaaa

Một tay tôi vớ ngay bất cứ thứ gì có thể để che đi cơ thể mình đòng thời tay kia xô hắn ngã xuống đất. Sau vài giây nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên, hắn đứng dậy xoa lưng và nhìn tôi với vẻ đầy tức giận

-bạn làm cái quái gì thế hả? sao tự nhiên lại xô ngã tôi

– Sao bạn dám” cởi” hết quần áo của tôi vậy hả?-Tôi tức giận( hắn thoa thuốc cho bạn mà >0<)

-Đồ ngốc! không thấy sao, tôi đang thoa vết thương cho bạn nè

Như hiểu ra được điều gì, tôi hạ giọng đôi chút.

-Nhưng tôi và bạn có quen biết gì nhau đâu, bạn…. Tôi đỏ mặt

– Sao lại không quen biết gì, bạn học cùng lớp với tôi mà. Chúng ta là bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện bình thường thôi.- Hắn nói không giấu nổi vẻ tức giận. Bỏ ra, tôi thoa thuốc tiếp cho. Hăn nắm láy cái chăn, định giật ra

-Không tôi tự thoa được rồi. Bạn ra ngoài đi-tôi hoảng hôt hét lên

– Uhm, z bạn cứ làm những gì bạn muốn, tôi không quan tâm nữa. Hừ

Nhìn hắn tức tối đi ra khỏi phòng mà tôi thấy buồn cười không chịu nổi. Hắn cũng dễ thương quá chứ.

Tôi định đứng dậy tìm bộ quần áo của mình hôm qua nhưng vừa bước xuống giường” Rầm!” tôi ngã nhào xuống đất. Chân tôi không sao nhúc nhích được. Hắn nghe thấy tiếng động liền chạy vào.

-Ngốc, bạn làm gì thế hả-Hắn hoảng hốt

-Bạn nói ai là…

Cơn đau xâm chiếm lấy cơ thể tôi

– Đau quá, chân tôi bị sao vậy nè

– Lúc chiều bạn bị thương đó, không nhớ sao!

Hắn vừa nói vừa Kiểm tra vết thương cho tôi

-Chắc bị nhiễm trùng rồi

Gương mặt hắn lúc lo lắng cũng đẹp ttrai không chịu nỗi. Bỗng hắn bế tôi lên nhẹ nhàng như một con gấu bông rồi đặt lên giường. Tôi lại một phen đỏ mặt

-bạn làm gì vậy

-Không thấy sao? Chân bạn bị nhiễm trùng nặng rồi nè

-Không, tôi không phải ý đó

-Mệt quá, để tôi đi lấy băng băng chân lại cho

Nhìn hắn căng thẳng quấn băng cho tôi. Bỗng tôi thấy có lỗi với hắn wá.

-Xin lỗi nha, tôi không sao đâu, bạn đừng giận nữa nha! Nha?- Tôi làm bộ mặt đáng yêu nhất có thể để xin lỗi hắn

Cuối cùng hắn cũng mỉm cười

– Được rồi, bạn rắc rối quá. Có bản thân mà cũng không tự bảo vệ được

– He.- Tôi cười trừ. Được rồi, bạn giống ông cụ non quá đấy. Lát nữa về nhà tôi sẽ rửa vết thương, được chưa?

– Về gì? Về đâu? Ai cho mà về?

-Là sao? Tôi ngạc nhiên

– Tối nay bạn phải ở nhà tôi. Chân cẳng vậy mà đi về rồi lấy ai chăm sóc

– Sao thế được! Tôi không ở lại được đâu. Vả lại tôi không về ông tôi lo lắm

-Yên tâm, tôi gọi cho ông bạn xin phép rồi. Với lại bạn mà về lúc này, ông nhìn thấy không lo mới lạ. Đã không bảo vệ được mình mà muốn để người khác phải lo nữa hả. Bạn thật là…-hắn tuôn một tràng làm tôi bật cười

-Sax, bạn còn lo lắng hơn tôi nữa. Tôi và bạn chỉ mới quen thôi, không cần phải lo cho tôi như thế đâu. Tôi cười nhưng nhanh chóng lấy lại sự nghiêm túc.

-Nhưng nói tóm lại, tôi không thể ở đây được. tôi chưa qua đêm ở ngoài bao giờ. Tôi tự có cách để vào nhà mà không cho ông biết. bạn yên tâm đi

– Ha ha ha. Hắn cười trước sự khó hiểu của tôi. Bằng đống phép thuật tạp nham ấy ư. Sợ chưa nhảy được tới cái cửa sổ bạn đã rơi xuống què chân luôn rồi( Oá sao biêt người ta định nhảy cửa sổ hay zị??)

-Bạn nói gì-Tôi tức giận

-Phép thuật kiểu gì mà hồi chiều chỉ một đám người yếu đuối cũng không làm gì được. Rồi còn bị bọn nó đánh đến thế này nữa. Nếu tôi mà không theo dõi bạn để đến cứu kịp thì bạn cũng tiêu rồi.

-hả?- Lại một lần nữa tôi nhìn hắn ngạc nhiên. Bạn theo dõi tôi ?

Biết mình lỡ lời, hắn vội chống chế

-không, ý tôi là lúc chiều tôi có việc đi ngang qua chỗ đó. Thấy bất bình nên tôi giúp bạn thôi-Hắn nói

Tôi muốn làm tới, nhưng bỗng thấy hắn cũng tội, đã ra tay cứu mình mà mình còn chất vấn như tội phạm thì cũng không hay. Tôi đổi chủ đề

– Được rồi. Nhưng mà bạn biết phép thuật hả

-Uhm có biết.Đủ để bảo vệ bản thân-Hắn lạnh lùng

Không hiểu sao hắn đổi thái độ. Tôi cảm nhận được nên cũng không hỏi hắn nữa.

-Nhưng mà tôi có một điều thắc mắc. Tôi nói

-Điều gì?

– Theo như tình hình lúc chiều thì tên thủ lĩnh đó có. À, ý tôi là phép thuật. Nhưng tại sao hôm trước khi tôi dùng phép thuật đánh hắn, hắn lại không đánh trả nhỉ?

– Phép chuyển chú!- Hắn nói. Đó là một loại phép thuật chuyển thần chú của phù thuỷ bậc cao. lÚc chiều tôi có để ý trên bàn tay hắn có một dấu sấm sét- biểu tượng phép chuyển chú. Có thể có một tên phù thuỷ nào đó đã cho hắn thứ phép thuật rồi sai đi chặn đường đánh bạn nhưng lại sợ bạn sẽ lại dùng phép thuật nên chuyên chủ cho tên đó để phòng thân chẳng hạn. Hăn suy đoán

-Uhm.uhmm

hộc hộc… Tôi bỗng nhiên thở dốc. Cơ thể nóng bừng

-bạn sao vậy -hắn hoảng hốt

-tôi mệt quá, khó thở nữa

Hắn sờ lên trán tôi

-Bạn bị sốt rồi, ngồi dậy đi, tôi mua thuốc về cho

……

Một lúc sau hắn quay lại cùng với gói thuốc và một chiếc áo sơ mi trên tay

– Áo bạn dơ tôi đem đưa người làm giặc rồi, bạn mặc tạm chiếc áo này của tôi đi. Còn quần thì do chân bạn đau nên chắc không mặc được rồi

Tôi cầm vội chiếc áo và mặc vào vì tôi đang cảm thấy lạnh khắp cả người. Nhưng chiếc áo hình như quá rộng so với cơ thể của tôi nên tôi mặc trông rất buồn cười. Tuy nhiên ít nhất nó cũng đủ dài để che phần phia dưới lại^^. Tôi bất giác nhìn lên hắn. Hắn đang nhìn tôi trừng trừng, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên xen niềm thích thú.

-Có chuyện gì sao. Làm gì mà bạn nhìn tôi ghê thế?

-À, không có gì đâu. Hắn ấp úng nhìn tôi và quay mặt đi hướng khác

Sau đó hắn đưa thuốc cho tôi uống và đắp chân lại cho tôi. Tôi cố nhắm mắt ngủ để ngày mai có thể về sớm để thăm ông, nhưng cái lạnh lang khắp cơ thể khiến tôi không tài nào chợp mắt được. Tôi nói với hắn, bây giờ đang ngồi đọc sách chỗ bàn

-Xin lỗi, phiền bạn quá nhưng bạn có thể lấy thêm cho tôi vài cái chăn nữa không, tôi hơi lạnh.

Hắn nhìn qua đống chăn trên giường rồi lại nhìn tôi. Hắn mỉm cười rồi đi lại chỗ tôi.

-không cần chăn nữa đâu

-?

Nói rồi hắn cởi chiếc áo thun đang mặc trên người và đấy tấm chăn trên người tôi chăn ra trước sự bối rối của tôi

-bạn làm gì vậy

-Đi ngủ

-Nhưng tôi chỉ nhờ bạn lấy…

Hắn ôm chầm lấy tôi, cảm giác ấm áp truyền khắp cơ thể

-mấy cái chăn đó không ẩm bằng tôi đâu-hắn cười

Rồi hắn kéo tôi nằm xuống, đắp chắn cho cả hai đứa rồi lại ôm tôi vào lòng

Tôi ngại ngùng nắm bàn tay hắn rồi dang ra

-Cảm ơn bạn, nhưng mình chỉ lạnh đôi bàn tay thôi-tôi dối( Đổi cách xưng hô rồi hả bạn^^). Mình chỉ cầm tay bạn một tí cho ấm thôi. Tôi đỏ mặt

Phong lại nhìn tôi rồi vẫn cái nụ cười”chết người” ấy.

-Nhưng mình muốn ôm bạn thế này cơ!

Hắn lại ôm tôi, chặc hơn, tôi không còn sức dãy giụa nữa. thế là tôi cứ để vậy rồi chìm vào giấc ngủ.

Phần – Chủ Nhật

Sáng hôm sau, có lẽ vì hôm wa wá mệt mỏi nên tôi ngủ một giấc thật sảng khoái( có khi là do ngủ chung với hắn^^). Tôi mỉm cười khi thấy cánh tay rắn chắc của hắn vẫn ôm chặt lấy người tôi. Hắn ngủ trông thật dễ thương. Hơi thở của hắn thật nhịp nhàng, chậm rãi, bình yên. Tôi bỗng cảm thấy hạnh phúc dâng trào.(thích người ta rùi bạn ơi). Tôi quay quanh để tìm chiếc đồng hồ. À nó kia rồi, một chiếc đồng hồ hinhg trái tim mày bạc rất đẹp đang đặt ngay trên cái tủ cạnh giường. Nhưng vừa nhìn vào mặt chiếc đồng hồ: 8h30p

-Áaaaaaaaaaaa-Tôi hét to làm hắn giật mình ngồi bật dậy. Nhanh như chớp, hắn lấy bàn tay to tướng bịt cái loa của tôi lại

-bạn la cái quái gì vậy?

Tôi cố hết sức gỡ tay hắn ra khỏi miệng tôi

-Trễ học, chúng ta trễ học rồi. Tôi hốt hoảng lay người hắn
—————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro