Chương 79:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ còn vài ngày nữa là bước vào kỳ nghỉ tết nguyên đán, mà hiện tại công ty vẫn ngập trong không khí vô cùng bận rộn, chuẩn bị nghênh đón một thời cơ tốt. Giản Tùy Anh bấy giờ thấy được tình hình sinh kế của mình hừng hực như thế thì tâm trạng cũng được an ủi phần nào.

Trước đó hắn đã điều người đi đàm phán với bên công ty sản xuất thức ăn gia súc, và gần đây thu về rất nhiều tin tức khả quan, rằng hai người kia quả nhiên theo chính sách cây sậy, gió mạnh chiều nào là theo chiều ấy, vừa thấy tình thế không ổn đã xoay chiều hướng ngay tắp lự.

Giản Tùy Anh liên hệ với vài người bạn làm luật sư, dự định sang năm sẽ kiện Giản Tùy Lâm và Lý Ngọc ra tòa trên danh nghĩa công ty thức ăn gia súc, để chúng lâm vào hạn xui nhất trong đời, một năm đầy sóng gió, không ngày nào yên thân.

Về việc kiện tụng ở Bắc Kinh này, Giản Tùy Anh đã là tay lão luyện, kinh nghiệm đầy mình, bên cạnh đó còn không thiếu quan hệ tay trong đông đảo, nguồn lực dồi dào, tuyệt đối dư sức để chỉnh đám nhóc hư đốn kia một trận nhớ đời. Trừng trị hai tên ranh kia xong, hắn sẽ xử lý hai vợ chồng bên công ty thức ăn gia súc. Một kẻ cũng đừng hòng thoát.

Qua tết âm lịch, vừa là lúc một người bạn làm trong quân đội của hắn được nghỉ phép về nhà, đến lúc đó cùng cậu ta mượn thêm vài người nữa, bắt cóc Giản Tùy Lâm và Lý Ngọc rồi dồn chúng vào ngõ cụt đánh một trận, ít nhất phải gãy vài khúc xương sườn. Những người chuyên nghiệp làm việc nhanh gọn lại an toàn, nhất định đủ cho hắn hả giận.

Vừa nghĩ tới sắc mặt xám tro cùng bộ dạng rệu rã như chó nhà có tang của Giản Tùy Lâm và Lý Ngọc, Giản Tùy Anh đã cảm thấy mình sẽ có một tương lai tươi sáng biết bao, lòng tràn ngập ý chí chiến đấu.

Trước phiên họp một ngày, Giản Tùy Anh muốn chỉnh sửa tài liệu. Đương lúc sắp ra khỏi nhà thì Tiểu Chu gọi tới.

Từ hôm hắn rời nhà Tiểu Chu, hai người cũng thỉnh thoảng liên lạc. Giản Tùy Anh là người có trí nhớ cực tốt, những gì đã hứa hắn sẽ không bao giờ nuốt lời. Mấy hôm trước hắn có kêu Tiểu Chu chuẩn bị sẵn biên lai nộp thuế và chứng minh thư để lo hộ khẩu, hẳn là lúc này đã xong xuôi cả rồi.

Nội dung sau đó quả nhiên là vậy, Giản Tùy Anh giao cho thư ký Lương để cô đi lo liệu.

Lúc sắp sửa cúp máy, Tiểu Chu lấy hết can đảm mở lời: “Ừm… Giản thiếu, trường em mới tổ chức đi dã ngoại, ở đó tụi em bắt được rất nhiều cua, con nào cũng tươi lắm, tối nay nếu anh có rảnh thì ghé qua ăn cùng em nhé?”

Nghĩ thấy tối nay mình không có lịch, trước mắt lại có người đẹp mời, sao hắn lại phải từ chối: “Vầy đi, tôi cũng đang định ra ngoài cắt tóc, đúng lúc đi đến chỗ em, không bằng em cắt cho tôi luôn vậy?”

Tiểu Chu vui vẻ đáp: “Không thành vấn đề.”

“Lần này không được tính tiền tôi đâu đấy.”

“Không, không tính.”

Trình nấu nướng của Tiểu Chu không tệ, kỹ thuật cắt tóc càng lên tay. Trong quá trình, Tiểu Chu còn dùng những ngón tay tinh tế mát xa đầu cho hắn một cách nhẹ nhàng, khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, toàn thân nhẹ nhõm.

Không biết đã bao lâu rồi hắn mới được nếm trải cảm giác bình yên như lúc này. Kể từ khi biết Giản Tùy Lâm và Lý Ngọc bắt tay phản bội mình, dường như mỗi ngày trôi qua của hắn đều ngập trong cảm xúc tiêu cực, đầu óc luôn trong tình trạng quá tải lo nghĩ cách phục thù, còn lại là bị tổ hợp của xấu hổ và giận dữ dằn vặt muốn phát điên.

Suýt nữa hắn đã quên bên cạnh mình còn có một bé trai không khiến mình cảm thấy chán ghét, chỉ đơn thuần là ở bên cạnh. Hắn không quan tâm Tiểu Chu có hay không chỉ muốn nịnh nọt lấy lòng mình, mà quan trọng là cậu ta có thể mang lại cho hắn cảm giác dễ chịu.

Tối hôm đó, hai người họ cứ thế mà thuận theo tự nhiên.

Tiểu Chu dù rất căng thẳng nhưng không kháng cự. Khi cảm xúc dâng trào còn ôm chặt Giản Tùy Anh, gọi Giản thiếu không ngớt, giống như làm thế là điều duy nhất có thể khiến mình xích lại gần Giản Tùy Anh hơn vậy.

Sáng hôm sau, Giản Tùy Anh đi từ nhà Tiểu Chu đến công ty.

Tính ra thì trong ban quản trị cũng có vài người thuộc thân thích trong nhà, mà đa phần là có quan hệ với ba hắn. Lúc này, hắn một thân tây trang lịch lãm, sải bước một cách tiêu sái mạnh mẽ đẩy cửa tiến vào, dễ dàng thu hút mọi sự chú mục.

Nội dung buổi họp kỳ này đã được hắn chuẩn bị chu đáo, trong đó chỉ rõ mặt tốt và xấu thực tế của dự án. Mới đầu, phần lớn thành viên trong hội đồng quản trị vẫn giữ ý kiến thận trọng, nhưng lát sau nhờ bởi ba quản lý am hiểu tình hình của công ty mạnh dạn đề cử, nên mọi người đồng loạt thống nhất phương án phát triển diện rộng.

Nếu chỉ có một mình Giản Tùy Anh nói thôi thì e rằng sẽ chẳng lay chuyển được các thành viên trong hội đồng như thế. Song, thái độ ủng hộ nhiệt tình này đến bản thân hắn còn thấy bất ngờ.

Ba người quản lý kia bình thường ôn hòa ngoài mặt, bên trong lại tranh đấu kịch  liệt đầu rơi máu chảy. Một khi đã cùng chung chiến tuyến thì hẳn là họ đang muốn lấy lòng sếp mình đây.

Giản Tùy Anh mỉm cười nhìn về phía họ, ba người cùng lúc đáp lại bằng ý cười thấu hiểu.

Cuối cùng, dự án được thông qua, sang năm sẽ bắt đầu rót vốn.

Sau khi mọi người rời khỏi phòng họp, chỉ còn một mình Giản Đông Viễn là còn ở đó trầm tư.

Lúc Giản Tùy Anh đi ngang qua, ông chợt lên tiếng: “Lâu rồi ta không thấy con về nhà.”

Giản Tùy Anh chỉ gật đầu đáp lại.

“Thực ra hai đứa con cũng chẳng phải mới mâu thuẫn một hai lần, chuyện gì đã qua thì cho nó qua đi. Con thân làm anh, nên biết bao dung cho em mình, về nhà ăn một bữa, được chứ?”

Giản Tùy Anh nghĩ bụng, mình xưa nay hẹp hòi quen rồi, giờ bao dung không có nổi.

Giản Đông Viễn thấy hắn không ừ hử gì, lại chả biết phải làm sao.

Quan hệ giữa ông và người con trai cả này từ ngày cậu ta ra làm ăn lớn đã dần dần trở nên xa cách, mà hy vọng về chuyện cậu ta kết hôn với phụ nữ thì càng không có khả năng.

Giản Đông Viễn thở dài bất lực, đứng dậy bước ra ngoài.

Giản Tùy Anh nhìn theo bóng lưng ông, không kiềm được lên tiếng: “Ba.”

“Ừ?”

“Mùng một, mùng một này con sẽ về.”

Giản Đông Viễn khẽ cười, đáp: “Được.”

Mới đó đã đến mùng một.

Lúc Giản Tùy Anh về tới nhà, Giản Tùy Lâm đang phụ người giúp việc bày trái cây. Nhác thấy hắn bước vào, cậu ta cực kỳ lễ độ gọi: “Anh, anh về rồi.”

Hiện tại chỉ cần thấy bộ dạng ngoan hiền đó là Giản Tùy Anh đã nổi lửa trong lòng, bởi vì hắn thừa biết tất cả chỉ là giả tạo, đã vậy còn là sự giả tạo được mài dũa rất nhiều năm.

Giản Tùy Anh kiềm nén xúc động muốn phá nát bộ mặt đó, chẳng buồn liếc mắt đi lướt qua.

Giản Đông Viễn thấy vậy cũng bó tay, chỉ có thể đi qua nghênh đón.

Giản Tùy Anh đang nói chuyện với ông ngoài phòng khách thì Giản Tùy Lâm bưng một đĩa trái cây ra ngồi xuống bên cạnh, “Anh, đây là vải hôm qua người ta mới mang về từ Hải Nam, anh nếm thử chút đi.”

Giản Tùy Anh lạnh mặt nói: “Tránh xa tao ra.”

Giản Đông Viễn cau mày: “Tùy Anh.”

Giản Tùy Lâm còn rặt một vẻ thấy chết không sờn, cầm một quả đã lột vỏ sẵn đưa tới tận miệng hắn: “Thử một chút đi anh, ngon lắm.”

Giản Tùy Anh nhìn ba hắn, rồi lại nhìn Giản Tùy Lâm. Hắn không muốn mình có vẻ chắp nhặt như vậy trước mặt ông, chỉ đành hé miệng nuốt xuống.

Tới lúc ăn cơm Giản Tùy Lâm cũng đặc biệt ân cần với hắn, lúc thì gắp miếng rau lúc lại gắp chút thịt, chọc Giản Tùy Anh thiếu điều muốn úp cả bàn đồ ăn lên đầu nó.

Hắn cho rằng tên nhãi ranh này đang muốn gỡ gạc lại chuyện xảy ra ở Bắc Hải, nhưng tiếc là Giản Tùy Anh hắn không phải người dễ buông tha như vậy. Thậm chí hắn còn rất ghét thái độ luồn cúi này. Nếu đã thật sự muốn đối đầu với hắn thì hãy quang minh chính đại mà đến đi, còn cảm thấy đấu không lại thì đừng thách. Ở đó diễn trò con bò, thật rẻ mạt.

Trong lúc ăn nghe Giản Tùy Anh muốn đến đảo Tần Hoàng thăm ông nội, Giản Đông Viễn kêu cô giúp việc gom một số quà tẩm bổ lại đây, đưa cho Giản Tùy Anh mang theo.

Tối đó ăn xong Giản Tùy Anh không ở lại mà quyết định về nhà.

Đến tận thời điểm tiễn hắn ra ngoài Giản Tùy Lâm vẫn luôn nhìn hắn, nhìn một cách chăm chú. Trong lòng dù có điều muốn nói nhưng khi thấy hắn có vẻ khó chịu, nên đến khi hắn ra cửa rồi mà vẫn không thể nói ra lời.

Sáng hôm sau, Giản Tùy Anh mang theo một mớ đồ lái xe đến đảo Tần Hoàng.

Tuy rằng hắn có ba ngày phép nhưng tính ra thì cũng chỉ ngủ lại được một đêm. Dù vậy, hắn vẫn muốn đến thăm ông nội một chuyến.

Đến nơi là trời đã vào trưa. Cơm trưa đều đã được chuẩn bị chu đáo. Trên bàn còn có hai chai rượu Mao đài thượng hạng chờ sẵn.

Hai ông cháu vừa tán gẫu vừa nhâm nhi, một bữa ăn vậy mà kéo dài hơn hai giờ.

Cả hai đều uống hơi nhiều nên sau khi Giản Tùy Anh ngủ chiều dậy thì đã là giờ cơm tối luôn rồi.

Dù thời tiết hiện giờ đang rất lạnh, không thích hợp để câu cá, nhưng mà vẫn có thể tản bộ quanh hồ và bàn chút chuyện ngày thường với ông, rồi thời gian cứ thế chậm dần trôi. Giản Tùy Anh một khi đã đến đây là sẽ bỏ qua hết mọi thứ, cho đầu óc hoàn toàn được thả lỏng, không một chút vướng bận, tựa như hồi còn nhỏ vậy.

Sau khi nghỉ lại một đêm, ngày chiều hôm ấy hắn lái xe về lại Bắc Kinh.

Hắn muốn nghỉ ngơi thêm một ngày để đến sáng mai sẽ bắt đầu giai đoạn ký hợp đồng.

Bởi vì đàm phán từ một tháng trước đó nên song phương trên cơ bản đã đạt được thỏa thuận, sau khi điều chỉnh thêm một vài chi tiết thì chính thức ký kết.

Mà bên phía ngân hàng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi hợp đồng bắt đầu có tác dụng sẽ chuyển khoản ngay số tiền đầu tiên.

Có thể thấy mọi công đoạn đều được tiến hành một cách suôn sẻ, đúng như trên kế hoạch, trước tết hoàn tất việc sang tên, qua tết vay ngân hàng lần hai, vậy là dự án sẽ sớm xin được giấy phép.

Thế nhưng, ngờ đâu ngay trước ngày phía bên kia giao sổ sách, để hôm sau làm giấy tờ chuyển nhượng đã xảy ra chuyện.

======
Everyone read happily  ❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro