dminmenh3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là bắt đầu ngày thứ 5 tôi sống tại đây. Căn nhà rộng thênh thang nhưng hình như là nó chỉ có

mình tôi đang tồn tại trong đó. Cô chú đã đi làm hết đã 2 ngày rồi không có ai trở về nhà còn hắn thì

cũng đã đi học... không hiểu sao cảm giác cô đơn giữa 1 cuộc sống thành phố là thế nào. Tôi ngồi 1 mình

trong căn phòng nhìn ra cửa sổ bên hông nhà cứ như là 1 cô gái đang nhớ người yêu của mình vậy đó.

Nhìn ra ngoài đường dòng người đang bận rộn với công việc của mình còn tôi thì chỉ ngồi đây và thẩn thờ.

Cạch... bỗng dưng tôi nghe có tiếng mở cửa... tôi cảm thấy run run vì hình như giờ này thì đâu có ai ở

nhà đâu chẳng lẽ lại có ăn trộm vào đây (@@) sao mà số tui lại xui như thế này. Chẳng lẽ nó muốn cướp

của giết người hay sao. Tim tôi như muốn đứng lại vì sợ, lúc này chỉ có 1 mình thì biết làm gì nữa đây

Tôi run run mở hé cửa ra thì thấy cái bóng đen đó đã từ từ bước lên cầu thang từng bước 1... cứ từ từ...

từ từ nó cũng đặt chân lên tới. Tôi sợ quá nên đã đóng luôn cánh cửa phòng của mình lại. Tôi sợ nó sẽ

tiến đến và không biết tiếp đến là như thế nào, lỡ ra nó có dao hay súng thì lúc đó tiêu đời. Với lại trong

căn nhà này rộng như vậy còn ngoài đường thì ồn ào như thế thì la lên có ai mà nghe. Lúc này mà chạy

ra ngoài thì chỉ có con đường chết. Chẳng có đường nào thoát cả hic hic. Tôi dựa lưng vào cánh cửa và

chỉ biết van trời lạy phật mà thôi...

Nhưng mà hình như nó không có tiến đến phòng tôi mà là phòng đối diện. Tôi tò mò và chẳng biết tại sao

nhưng tôi thây kệ. Trong đầu tôi lúc này chẳng biết suy nghĩ làm sao cả, tôi chỉ muốn chạy thật nhanh ra

khỏi nhà và báo cảnh sát. Tôi mở cánh cửa mình thật khẽ rồi từ từ nhón chân bước ra khỏi phòng, tim tôi

cứ thúc liên hồi...

Thế là tôi cũng bước ra khỏi phòng và chạy nhanh đến cầu thang... tôi định chạy xuống thì...

Xoãng... tiếng rơi của mảnh thủy tinh làm tôi đứng khựng lại. Tôi không hiểu tại sao trong lòng cứ nao

nao như có chuyện gì vậy. Tôi nhớ lại là hình như nó tiến đến phòng đối diện mình. Mặc dù lúc này rất sợ

nhưng tôi vẫn tiến từng bước đến cửa phòng của hắn và nhìn vào trong xem thế nào. Bước vào gần bên

trong tôi mới giật mình vì cái bóng đen lúc nãy lại chính là hắn. Mà hình như là trong lúc này thì hắn phải

ở trường chứ sao lại ở nhà. Trong đầu tôi lúc này có rất nhìu câu hỏi... tôi từ từ tiến đến gần bên chiếc

giường của hắn. Tôi hoảng hốt khi nhìn thấy người đang nằm trên giường là hắn, mặt mày hắn xanh xao,

đôi môi thì trắng xác, người hắn run lên vì lạnh. Tôi chạy đến bên cạnh hắn và ngồi xuống. Tôi nhìn hắn

mà cảm thấy trong tim mình rất đau, tôi chẳng biết làm gì lúc này cả đầu óc tôi cứ rối tung cả lên

- Phong... phong có làm sao không vậy?

- ...

- Phong nói cho Tuấn biết đi- tôi lấy tay để lên trán hắn thì thấy nó đang nóng bừng

- ...

- Phong ơi sao lại bệnh nặng như vậy có làm sao không nói cho Tuấn biết đi

- Phong... thấy... lạnh lắm - hắn nói mà người hắn cứ run lên từng hồi, còn đôi mắt thì cứ nhắm nghiền

lại

- Đợi Tuấn 1 chút nhé - tôi chạy thật nhanh xuống dưới và nhún cái khăn ấm đắp lên trán cho hắn

Nhìn hắn mê man mà tim tôi như tan vỡ, mới hồi sáng trước khi đi hắn còn mĩm cười với tôi mà giờ thì đã

nằm đây như 1 cái xác không hồn vậy. Cũng may là hắn còn đủ sức chạy về đến nhà nếu không thì tôi

cũng chẳng biết kết quả sẽ ra sao nữa.

Tôi dọn dẹp cái ly vỡ ấy rồi chạy nhanh ra ngoài mua cho hắn 1 bịch thuốc cảm. Tiệm thuốc chỉ cách nhà

khoảng 300m. Trong lúc đang chạy thật nhanh về nhà thì tôi va phải 1 người con trai, tôi cũng chẳng chú

ý cho lắm. Tôi xin lỗi qua loa rồi chạy thật nhanh về trước sự bỡ ngỡ của hắn... tôi nhận thấy hắn cười

nhếch mép với tôi.

Về đến nhà tôi khổ sở để bắt xong nồi cháo thịt bằm và mang lên cho hắn. Hắn thì vẫn nằm yên đó và

ngủ thiếp đi, nhìn gương mặt ấy ngủ làm cho lòng tôi thấy lòng mình xốn xang, tôi tiến đến và lay mãi hắn

mới chịu thức dậy.

- Phong ăn cháo đi rồi uống thuốc cho khõe nhé

- Phong thấy trong người mệt quá

- Để Tuấn đỡ Phong dậy ăn uống cho khõe lại nhé, đừng làm Tuấn sợ

- ...

Tôi cúi người xuống lấy cái khăn trên trán hắn ra và đỡ hắn dậy, tôi sờ lên trán hắn thì thấy cũng đã bớt

nóng. Thấy vậy tôi cũng nhẹ nhõm đi phần nào.

Tôi đúc cho hắn ăn từng muỗng một cứ như là bảo mẫu đang chăm trẻ vậy đó. Hắn ăn xong rồi uống

thuốc . Tôi đặt hắn nằm xuống giường.

Bỗng... bàn tay hắn đặt lên vai tôi và kéo thật nhanh về phía hắn, chưa kịp làm gì và còn đang bối rối thì

môi tôi đã nằm dính trên môi hắn. Thời gian như ngưng lại và trong người tôi như có 1 luồn điện chạy xẹt

qua làm tôi muốn chết lặng đi. Tôi chợt đẩy hắn ra và đứng dậy, mặt tôi đỏ bừng, tôi quay mặt ra ngoài

rồi đi thẳng ra ngoài mặc cho hắn rên rĩ vì cái đầu đập trúng tấm gỗ thành giường nơi đầu nằm...

Tôi đi về phòng và đóng cánh cửa lại, lưng tôi áp vào cánh cửa tay thì đặt trên tay khóa, 2 mắt nhắm

lại... tôi không biết là mình đang làm gì nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#truyện