dml yunjae

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một người từ lúc đó đến giờ mặt hết xị ra rồi lại hằm hằm sát khí…

Cuối cùng thì không thể chịu nổi nữa…

Một hòn đá “nhẹ nhàng” đáp vào đầu người chả nói câu gì…

Tiếp đó là một tràng mắng mỏ của người mặt xị kia…

-          CẬU LẠI ĐẾN KÌ PHÁT BỆNH HẢ ??? SAO TỰ NHIÊN LẠI IM NHƯ THÓC THẾ ??? CÓ GÌ KHÔNG THÍCH THÌ CỨ NÓI THẲNG RA !!! CẬU KHÔNG THÍCH ĐI CHƠI VỚI TỚ CHỨ GÌ ?!! CẬU TỎ TÌNH VỚI NGƯỜI TA XONG LÀ LƠ ĐẸP NGƯỜI TA LUÔN HẢ ??!! ĐÓ LÀ CÁI KIỂU TỎ TÌNH GÌ THẾ HẢ GIỜI !!!!!!!!!!!!!

-          A cậu chịu nhận đó là một lời tỏ tình rồi nhá !!! – Kibum bất ngờ mở miệng và nhìn Changmin cười.

-          Cái gì ?! **ngớ người**

-          Thế mà ban nãy giả bộ không nhận… - Kibum bĩu môi - …cậu cũng thích tớ đúng không ?? Cậu nhận lời tỏ tình của tớ rồi đúng không ???

-          Ai… ai nhận lời cậu… ai thích cậu chứ ?! – Nói rồi Changmin chạy thẳng về phía trước cốt để che khuôn mặt đỏ như mặt trời của mình.

-          Aish… sao cậu lại thế chứ ?! ĐỢI TỚ VỚI NÀO !!! Lần này phải làm dứt điểm mới được !!! – Thế là Kibum cắm đầu chạy theo Changmin mà không để ý đến một cái biển có ghi “Con đường hạnh phúc” được treo trên một cái cây trước lối đi.

Hạnh phúc là khi anh bên em...

Hạnh phúc là khi em bên anh...

Hạnh phúc là khi chúng ta bên nhau...

Cảm giác thật tuyệt vời ! Changmin nhắm mắt và giơ hai tay sang hai bên rồi chạy thật nhanh. Con đường lộng gió và thoang thoảng mùi thơm của những loài hoa sắc màu rực rỡ bên đường, ánh nắng vàng dịu nhẹ trải dài cùng tiếng chim hót líu lo trên những tán cây xanh...

Bất chợt cảm thấy hạnh phúc...

-   Changmin!!! - Kibum vừa đuổi theo Changmin vừa hét to - Chạy chậm thôi kẻo...

Bịch.

-   Trời ạ! Mình thậm chí còn chưa dứt lời !!!- Kibum thở dài rồi chạy lại đỡ tên nào đó đang nằm dài trên mặt đường (=__=)

-   Sao rồi ?!

Méo mặt.

-   Trời đất !!! Chảy máu rồi, cậu thật là... - Toan mắng thêm mấy câu nữa nhưng thấy đôi mắt rơm rớm nước của Min, Bum lại thấy chạnh lòng. Người đâu mà hấp tấp thấy sợ...cơ mà, lại là cái chân này nè. Lần trước bị trặc cả tuần liền mới khỏi, lần này tuy chỉ chảy máu chút xíu nhưng không biết bao giờ mới khỏi đây...

Nhưng nếu không có cái chân đó...

-   Nào, lên đây tớ cõng !! - Kibum vừa ngồi xuống đã thấy Changmin leo lên lưng mình ngay rồi (><)

"Có cần phải sốt sắng thế không chứ?!" Bum cười thầm.

Mấy ngày rồi nhỉ ?!

Hình như là ba...

Ba ngày rồi không được người ta cõng...

Nhớ chết đi được...

Ấm áp quá...

Hạnh phúc quá...

Bất chợt muốn...

Chụt ~

-   Hả ?! Làm gì vậy ?! - Kibum giật mình quay ra hỏi kẻ vừa hôn "chụt" phát lên má mình.

-   Có làm gì đâu!!! - Changmin tỉnh bơ đáp và quay mặt về hướng khác.

-   Huh... - Đây không phải câu trả lời mà Bum muốn.

5s sau...

Chụt ~

-   Ya sao lại hôn lén tớ vậy ???

-   Tớ không có mà !!!**chối đây đẩy**

-   Cậu...

-   ...**quay đi quay đi**

Chụt ~

-   YA SHIM CHANGMIN !! - Bum gắt lên rồi thả Min xuống, quay người lại đứng đối diện với Min - Lần này tớ sẽ trả lại cả vốn lẫn lãi cho cậu xem !!!

Và thế là...

-   Oái Bum !! Tớ chỉ hôn má cậu thôi mà...umh...umh... (o_O)

~~~~~~~~~~~~~~~~-----------------~~~~~~~~~~~~~~~~~

-   Hahahahaha... cậu thấy thế nào ?! Con đường đó là nơi thể hiện cảm xúc cho các cặp đó. Thần chú của tớ sẽ buộc mấy tên đó phải thể hiện hết những gì mình muốn với đối phương, muốn kiềm cũng không được... haish... không ngờ cậu Min lại là người chủ động đó nha... hihihi ~~~

Trong khi Jaejoong ngồi phởn nói thao thao bất tuyệt thì Yunho cứ hậm hực mãi. Thực ra ban đầu cũng không thấy gì đâu, nhưng sau đó chứng kiến cảnh đôi KiMin kia thể hiện tình cảm không giấu diếm như vậy...tự nhiên thấy... JAEJOONG QUÁ ĐÁNG !!! Ho cũng muốn cùng người mình thích bay nhảy trong ngôi nhà định mệnh, con đường hạnh phúc rồi vòng quay vĩnh cửu chứ không phải ngồi đây nhìn mấy đôi kia hạnh phúc bên nhau. Hic hic hic... Jaejoong ah, chỉ một chút thôi, tại sao không nghĩ cho chúng ta vậy ?! Chúng ta không phải một đôi sao ?! TỚ MUỐN ĐƯỢC TỎ TÌNH VỚI CẬU JAEJOONG AHHHHHHHHHHH !!!

Haish...đôi này xem ra còn nhiều vấn đề lắm, qua đôi khác nhiều triển vọng hơn vậy...

Đôi EunHae !

Thật ra ngoài đôi chính KiMin ra, các đôi còn lại chẳng có đôi nào sáng sủa cả. (T__T)

Ví như đôi này đây.

Sau khi từ "ngôi nhà định mệnh" ra, Donghae và Eunhyuk tự dưng có chút khoảng cách. Umh... biết nói sao nhỉ ?!...không hiểu sao lúc nói "saranghae" xong lại thấy hơi ngại. Kiểu như vừa muốn đối phương hiểu câu nói đó là thật lòng, lại vừa muốn hãy hiểu đó chỉ là câu nói đùa. Chơi với nhau được một thời gian lâu như vậy... đây là lần đầu tiên Hae và Eun thấy ngại ngùng với nhau đó...

Tuy nhiên vì cái tính nhí nhảnh + hồn nhiên + hiếu động đã ăn sâu vào máu cả hai...

Nên tình trạng đó chỉ kéo dài được đúng một đoạn đường...

Và ngay lập tức chấm dứt khi...

-   Ủa, con đường hạnh phúc này ! - Donghae khều tay Eunhyuk bên cạnh chỉ vào tấm biển được treo trên một cái cây trước một con đường dài và khá rộng rãi.

-   Nghe như tên phim tình cảm ấy nhỉ ?!

-   Vào coi thử không ?!

-   Đương nhiên.

Hạnh phúc là khi anh bên em...

Hạnh phúc là khi em bên anh...

Hạnh phúc là khi chúng ta bên nhau...

Chỉ là đi trên một con đường...

Có nắng có gió...

Có cây có hoa...

Nhưng sao lại hạnh phúc đến thế...

Phải chăng...

Bởi đó là "cùng" đi trên một con đường...?!

Bất chợt muốn...

...

Thực ra ngoài cái tên "con đường hạnh phúc", nơi đây còn có một cái tên khác...

Đây là tên mà Yunho đặt sau khi nghe về công dụng của nó...(cái tên kia là do Jaejoong đặt)

Con.đường.của.những.cái.bất.chợt ! (đã được kiểm nghiệm qua đôi KiMin)

...

Bất chợt muốn nắm tay...

-   Donghae ?! - Eunhyuk ngạc nhiên quay ra nhìn người đứng cạnh mình, cái người mà mặt thì đang đỏ tưng bừng còn tay thì đang nắm thật chặt tay cậu.

-   Mượn... mượn một... chút...

-   Tay tớ hả ?!

-   Umh...

-   Làm gì ?!

-   ... muốn...thôi...

Bất chợt mỉm cười...

          ( HẾT CHAP 33)

CHAP 34

-   Con đường này chẳng có gì đặc biệt cả ! - Eunhyuk tạm thời lờ đi khuôn mặt gấc của cả Donghae lẫn cậu mà phán một câu xanh rờn. (sau khi đã tận hưởng hết cái tinh tuý của nó?!)

-   Ừ ! Chán phèo ! - Donghae cũng tạm thời lờ đi sự siết chặt giữa hai bàn tay mà gật gù nhận xét một câu phũ phàng.

Bất chợt muốn...hôn...

-   Oop... có cái gì dính trên má cậu kìa Eun !

-   Hả ?! Cái gì ?! - Eunhyuk tự sờ sờ lên má mình và tự cảm thấy là chả có cái quái gì trên đó cả - Có gì đâu ?

-   Có mà... - Sau khi đôi tai Eun tiếp nhận xong hai từ "có mà" đó thì đôi mắt bị bao phủ gần như ngay lập tức bởi khuôn mặt của một ai đó với khoảng cách thật gần.

Với phản xạ của bất cứ người bình thường nào trong trường hợp này, Eun nhắm tịt mắt lại chờ đợi...

Và...

"Hắttttt xìiiiiiii..."

=========~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~========

-   Ya cái cậu Eunhyuk này thật không biết kiềm chế mà !! Nhẽ ra lúc quan trọng như thế thì có muốn cũng phải nhịn chứ !!! Đang cao trào như vậy mà hắt xì một cái rõ to vào mặt người ta, bảo sao người ta cụt hứng !!! Chán cái đôi này quá thể !!! - Jaejoong ngồi quát loạn xị cả lên, khung cảnh đang lãng mạn như thế mà bị phá đám một cách dở hơi thổ tả như vậy thì ai mà chịu được.

-   Đúng đó, một nụ hôn quý tựa ngàn vàng mà chẳng biết giữ gìn gì cả !!! - Yunho ngồi cạnh quan sát nãy giờ cũng thấy bức xúc thay - Phải học tập người ta đây này, mấy lần hôn buồn nặng nhẹ lung tung cả lên mà vẫn cố làm xong mới đi giải quyết, ai như...

-          Công nhận đó...- Jaejoong gật gù -...có phải lúc nào muốn là được hôn ngay đâu,  người ta đã tạo điều kiện như thế...

-   Phí của giời !! – Yunho chép miệng tiếc rẻ, có người muốn còn không được, vậy mà…

Đời là bể khổ - Câu duy nhất kẻ tội đồ Eunhyuk dùng để sám hối sau khi gây tội.(=.=)

        XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX

-          Oa dễ chịu thật đấy ! Chỗ này là con đường hạnh phúc hả ?! Tự dưng thấy mát lòng ghê ha !!! Nhất định phải kêu Jaejoong cho mình biết địa chỉ công viên này rồi thi thoảng đến đây chơi thôi !!! Ai da gió mát quá ~~~~ – Yoochun cứ thế thao thao bất tuyệt trong khi tay vẫn nắm chặt tay ai đó mà dung dăng dung dẻ.

-          Humh… sao cậu có thể nói nhiều thế nhỉ ?! – Su nhìn Chun mà bất mãn thay cho đôi môi quyến rũ của cậu ta, nó cứ bặp lên bặp xuống như thế có khổ không cơ chứ ?!

-          Cậu không thích sao ?!

-          Nếu tớ nói tớ không thích thì cậu sẽ làm gì ???

-          … - Yoochun không trả lời mà làm động tác đưa tay lên kéo khoá mồm.

-          Xìiiiiiiiii ~~~ - Junsu “xì” một tiếng rõ dài rồi quay đi. Tuy nhiên chính xác thì cái nụ cười kín đáo kia đã bị con heo với con gấu nào đó tóm gọn.

Bất chợt muốn…

-          Park Yoochun!

-          Cậu không cần thiết phải gọi tớ trịnh trọng thế đâu ?! – Yoochun méo mặt nói.

-          Sao lại thích tớ ?!

-          Ờ… thì… cậu có tin vào cái gọi là tình yêu sét đánh không ?! – Câu hỏi thật thà đầy hi vọng.

-          Không tin ! – Câu trả lời thành thật đến mức phũ phàng.

-          Thế thì thôi vậy !!! - Mặt xị xuống, buồn như bánh đa nhúng nước.

Tự dưng…

Không muốn thế đâu…

Sao cái mặt lại thế chứ…

Thà nhìn cứ dê dê một chút còn dễ chịu hơn như thế này…

-          Vậy… cậu thích tớ ngay lần gặp đầu tiên hả ?! – Junsu đành lên tiếng trước.

Gật gù đầy vẻ tủi thân.

-          Thế thích ở điểm nào ?!

-          Thì… - Mắt Yoochun bỗng sáng lấp lánh - … ban đầu là khí thế ngút trời khi ném quả bóng vào đầu tớ nhé, sau đó là chất giọng khàn khàn liên tục xỉ vả tớ nhé, rồi thì đôi mắt sáng ngàn sao… bla… bla… bla…

Junsu choáng váng trước sự tái xuất tốc độ của Yoochun, tự trách mình lúc đó sao lại động lòng cho con đỉa nói dài nói dai này nữa.

-          Rồi khi tớ biết tên cậu… Kim Junsu… ôi cái tên đó mới đẹp làm sao, thử tưởng tượng mà xem nếu trở thành Park Junsu sẽ còn đẹp hơn nữa…

Bốp ~ Xem ra cái má của Yoochun lâu rồi chưa ăn tát nên giờ thèm, dám to gan mà xui cái miệng lép tép đó nói linh tinh.

-          Park Park cái đầu cậu, tớ chỉ muốn là Jung Junsu thôi… – Nói xong mới biết mình đã lỡ lời, nhưng mà lại không thể thu lời nói đó lại được.

-          … **cụp tai tiu nghỉu, bánh đa ngâm nước lần hai**

Khó chịu…

Cảm thấy thật có lỗi…

-          Cậu ghét tớ lắm phải không ?? - Giọng Yoochun vang lên đều đều.

-          Ừ ! – Ghét lắm lắm, đặc biệt là những lúc làm người ta cảm thấy khó chịu thế này.

Buông tay mất rồi…

Bàn tay đang quen hơi ấm bỗng nhiên thật trống trải…

Sao lại buông ?!

Chẳng phải đã luôn nắm rất chặt sao ?!

Dễ dàng thích nên dễ dàng buông vậy hả ?!

Trong một phút thiếu suy nghĩ, Junsu đã với tay nắm lại tay Yoochun…

-          Làm gì vậy ?! - Lần thứ hai Su làm Chun ngạc nhiên như vậy, lần đầu là lúc ôm Chun trong nhà gương.

-          Cho trọn buổi hôm nay đi… đằng nào cũng không gặp lại nữa… - Không phải thế, Su không muốn nói thế mà, vì tự dưng muốn nắm tay Chun thôi…

Có cái gì đó len lên rồi…

-----------------------~~~~~~~~~~~~~~~~----------------------------

-          Oa ~~~ Vậy là đôi này cũng nắm tay rồi… - Yunho hào hứng nhận xét - …hoá ra Junsu cũng thích Yoochun cơ đấy…

-          Cậu đúng là cái đồ ngốc, người ta thích mình mà không biết ! – Jaejoong ngồi bên cạnh nguýt cho một cái rõ dài.

-          Ai ?!

-          Còn ai nữa ?? Thế cậu nghĩ là Yoochun thích cậu à ?!

-          Không !! – Yunho vội xua tay rối rít - Tớ với Yoochun chẳng có gì cả, tớ không thích cậu ấy, với cả cậu ấy thích Junsu rồi…

-          Cậu… - Jaejoong bất lực đưa tay lên vuốt vuốt sừng mình, tự nhủ bây giờ giận quá hoá… điện thì tội cho con gấu kia lắm. “Sừng à, bình tĩnh đi, tao vẫn chịu được mà…”

-          Rõ ràng tớ không có gì với Yoochun mà…

-          Ya ! Thế cậu có hiểu vì sao lúc đó Junsu lại nói cậu ấy muốn là Jung Junsu không ?! – Jaejoong uất ức gào lên.

-          Hả… ơ… ủa… Jung là họ tớ mà, ya cái cậu Junsu này thật quá đáng, sao lại lôi họ của mình ra nói chứ… ế mà còn ghép với tên cậu ấy nữa, kỳ cục…

-          Đúng đó… - “Phải là Jung Jaejoong mới hợp chứ…!!! Á… mình đang nghĩ linh tinh gì thế này… aish…”

-          Nhưng mà này… umma tớ khi lấy appa thì được người ta gọi là bà Jung, thế hóa ra Junsu muốn trở thành vợ tớ à ?!

-          Ơn trời là cũng có lúc cậu có thể suy nghĩ… - Jaejoong cười hiền - … vậy cậu nghĩ sao về chuyện này ?! **cười hiền một cách bình tĩnh**

-          Không lẽ Junsu thích tớ ?! – Yunho nghệt mặt nhìn Jaejoong.

-          Cậu thấy sao ?? **cười hiền một cách nghiêm trọng**

-          Thích tớ hả ?! Woa… thú vị thật…

-          Cậu nghĩ vậy ư ?? **cười hiền trong khi đâu đó có tiếng nổ lép bép** (nếu ai đó đã nghe thấy tiếng chập cầu chì thì nó chính là cái tiếng đó đấy ^^)

-          Ha… - Yunho đột nhiên cười hắt ra một cái -… cậu ấy không thể thích tớ đâu…

-          Sao lại chắc chắn thế chứ ?! - tạm thời gác vụ cười hiền qua một bên, chưng bộ mặt nai vàng ra ngơ ngác.

-          Vì… - Yunho ghé sát tai Jaejoong thì thầm, Jae dỏng tai lên nghe -… tớ đã nói cho Junsu biết người tớ thực sự thích là ai rồi… **thì thào một cách cẩn thận**

-          Người đó là ai ?! **thì thào một cách điên khùng**

-          Không nói cho cậu biết được ! **thì thào trong khi cười gian**

-          Tại sao ?! **thì thào một cách tò mò**

-          Cậu không giúp được gì đâu ! **thì thào trong khi nén cười**

-          Tớ là người có trách nhiệm kiếm tình yêu cho cậu mà, cứ nói cho tớ biết, tớ nhất định sẽ giúp cậu cưa người ta !!! **thì thào một cách chắc nịch**

-          Thật chứ ?! **thì thào trong hi vọng**

-          Chắc chắn !! **thì thào một cách chắc nịch lần hai** (điên mất =______=)

-          Cậu ấy… người mà tớ thích ấy… **thì thào trong ánh mắt hấp háy**

-          Ừ… sao sao… ?! **thì thào trong sốt sắng**

-          Tên là Kim Jaejoong, hiện đang sống tại nhà hotboy Jung Yunho, có umma là Leeteuk phù thuỷ, appa chưa chính thức là gấu chồn Kangin, cậu hờ là Shim Changmin… cậu có thể giúp tớ cưa cậu ấy không ?! - chấm dứt giai đoạn thì thào, chuyển qua giai đoạn mặt đối mặt.

Thịch ~ thịch ~ thịch ~ (><)

Tạch ~ tạch ~ tạch ~ (o_O)

Nhận thấy mùi nguy hiểm, Yunho rút kinh nghiệm xương máu lần trước vội chồm tới vòng hai tay lên nắm hờ vào hai bé sừng tí ti trên đầu Jaejoong, đồng thời tạo một khe hẹp vô cùng thuận lợi giữa hai khuôn mặt để tiếp tục tấn công. Nhịn hết nổi rồi !!! Lần này là làm tới luôn đó !!!!

-   Cậu sẽ giúp tớ mang người đó về làm bà Jung chứ ?! - Bất ngờ kết hợp giai đoạn thì thào và mặt đối mặt làm một.

-          Tớ…

“AAAAAA ~~~ anh em ơi tỏ tình rồi !!!!”

“Cái tên gấu đó nhìn đù đờ mà cũng đốn đổ người ta rồi đấy~~~”

“Ôi xem chủ nhân kìa, đỏ hết mặt rồi, xấu hổ quá mà ~~~”

Cũng phải nói thêm chút về sự xuất hiện này, mấy bạn Boo nhận được tin khẩn từ bé Boo5 đã ngay lập tức rời mấy đôi kia đi xem đôi mà tụi nó thấy đáng xem hơn cả. Có biết tại sao Boo5 có thể cung cấp tin chuẩn như vậy không ?! Là vì ban nãy Yunho đã nhỏ to thì thào hỏi làm sao để ngăn không cho sừng Jaejoong phóng điện nữa. Boo5 tốt bụng nhìn cái vẻ mặt nài nỉ của Yunho đã sử dụng hết trí thông minh cũng như sự kiên nhẫn của mình để làm cho con gấu đó hiểu: chỉ cần nắm hờ lên sừng Jaejoong là ok !!! Và mọi chuyện chỉ bắt đầu khi Yunho hí hửng phun ra câu: “Vậy là yên tâm tỏ tình rồi !”

“Báo động báo động !! Gấu ngốc sắp giở trò với heo béo, đề nghị đồng bào về xem ngay kẻo hết !!!” (T____T)

Tạm gác đi sự nhốn nháo của các hình nhân to gan, quay trở lại đôi chính.

-          Cậu có thể giúp tớ chinh phục Jaejoong mà, đúng không ?!

-          Nhưng mà… umma của Jaejoong… không cho đâu…

-          Umh… khoan nói đến chuyện đó, thế Jaejoong thì sao ?!

-          Sao… là sao ?!

-          Cậu ấy có đồng ý làm bà Jung không ?!

-          … không…

-          … **đất trời sụp đổ**

-          Làm chị Jung thôi, bà nghe già quá… **tủm tỉm tủm tỉm**

-          OH YEARRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRR ~~~~~~ **vạn vật hồi sinh**

    Yunho - Jaejoong -> COMPLETE LẦN 1

(HẾT CHAP 34)

                                                                     CHAP 35

Tình hình rất là… tình hình (=.=’)

Một cuộc họp khẩn cấp đã được diễn ra ngay sau khi cặp đôi tim hồng tim đỏ tứ tung kia dắt nhau đi chỗ khác củng cố tình cảm. Đại biểu tham dự cuộc họp trên gồm: Boo, Boo, Boo… tóm lại là 5 bé Boo của Jaejoong ( )

“Chúng ta phải ngăn chặn họ lại!!” – Boo1 phát biểu.

“Tại sao phải cản, gấu béo với heo ú thích nhau mà…” – Boo2 ngơ ngác.

“Ai chẳng biết là thích nhau, cơ mà lão bà bà mà biết thì…” (hi vọng mọi người hiểu “lão bà bà” là ai ~)

“Haish ~~~~” – 5 Boo nhìn nhau bất giác thở dài.

“Ủa… chủ nhân với gấu béo đi rồi thì các đôi còn lại phải làm sao đây?!”

“À…ừ… mà… không sao đâu, đôi chính coi như gần xong rồi, mấy đôi còn lại muốn ra sao thì ra…”

“Ừ…”

“…”

“…”

“…”

“…”

“…”

“Chủ nhân thật là… thậm chí vội đến mức không kịp cất chúng ta đi nữa…”

--------------------------///////////--------------------------

Đây là đâu…

Thiên đường hay địa ngục…

Chắc là thiên đường rồi, sinh thời mình có làm việc xấu bao giờ đâu… đúng rồi… đúng rồi… **gật gù**

- HẢAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA ???????!!!!!!!!!!!!!!!!!! TÔI ĐÃ CHẾT RỒI SAO ????????????????

Trên đây là một vấn đề mới phát sinh, rất nghiêm trọng nhưng tạm thời đã bị bỏ quên. Tiết lộ trước cho bạn đọc, vấn đề này nguyên hình là một hotboy đến từ Trung Quốc, đẹp trai, học giỏi, tốt bụng, nấu ăn very good, hát hay… tóm lại là một boy (gần) hoàn hảo. Nguyên nhân bạn trai này không ở quê mẹ mà lưu lạc nơi đất khách quê người này là do bị ma vương trường SM tia được rồi bằng cách nào đó kéo sang đây… nói tóm lại bạn đây chính là học viên mới của SM High School. Hôm nay vừa đặt chân sang Hàn Quốc liền đến thăm ngay khu đất trống của nhà, chưa kịp thắc mắc khu công viên hoàng tráng kia mọc đâu ra đã nghe thấy “bịch” một cái, sau đó chỉ cảm thấy chân tay lơ lửng trên không, đầu óc trống rỗng, mơ hồ…

Tiện thể nói luôn, bạn trai trên tên gọi Hankyung.

Hiện giờ đang nằm lăn quay dưới đất sau màn gián tiếp tự sướng mình là người tốt (T_T)

Lồm cồm bò dậy.

Phủi phủi.

Nhìn quanh.

Bặm môi suy nghĩ.

Thế là thế nào nhỉ ?! Sao khu đất trống nhà mình lại hóa ra một công viên thế này?! Mình đến nhầm chỗ ư?! Không thể nào, chắc chắn là địa điểm này. Mới mua được có hai năm, kể cả như vậy cũng không thể xây được một khu vui chơi to lớn quy mô thế này chứ. Kia mà… tại sao ban nãy mình lại ở trên cây???? Rõ ràng đã có ai đó đánh ngất mình rồi treo mình trên cây. Mình có làm hại ai bao giờ đâu, mình là người tốt mà… mình nhân hậu mà… đúng rồi… đúng rồi…**gật gù**

Sau vô vàn trạng thái biểu cảm trên mặt, cuối cùng Hankyung đã chốt hạ bằng trạng thái gật gù lẩm bẩm: “Mình là người tốt…”. Tuy nhiên hành động đó không có chút tác dụng gì cho mớ bòng bong trước mặt. Cuối cùng hít một hơi lấy dũng khí, Hankyung quyết định làm việc mà cậu cho là có ích nhất lúc này: gọi điện thoại nhận sự trợ giúp từ người thân (=_=)

“Ba ah, có người chiếm đất nhà mình rồi”

“SAO???”

“Có cái công viên nằm chình ình ở đây nè”

“Công viên hả? Công viên nào? Mà sao người ta lại chiếm đất nhà mình hả con? Nhà mình lương thiện có gây thù chuốc oán với ai bao giờ đâu?”

“Vâng! Con cũng nghĩ thế, nhà mình toàn là người tốt thôi, chưa bao giờ làm hại ai cả… bla bla bla…”

“Đúng rồi… bla bla bla…”

“Vâng… bla bla bla…”

“…”

“…”

Tít tít tít ~~~

Thật may mắn con dế của Hankyung không chịu nổi màn tự sướng đẳng cấp cao của hai cha con nhà này nên đã ra tín hiệu hết pin. Hankyung sau khi cố nói thêm vài câu với cha mình đành ngậm ngùi cất đi, sau đó mới ngớ người nhận ra, quyền trợ giúp từ người thân không có chút xíu tác dụng gì (!!!)

Thở dài.

Chợt nhận ra…

Cái cổng công viên…

Chả là gì so với chiều cao của cậu…

Tuy trèo cổng nhảy vào công viên là không tốt nhưng đó là hành động duy nhất có ích mà Hankyung nghĩ ra, nếu không cậu thề sẽ không làm thế đâu, cậu là người tốt mà… (_ _!)

Và…

Hạnh phúc là khi anh bên em…

Hạnh phúc là khi em bên anh…

Hạnh phúc là khi ta bên nhau…

Cùng nhau rảo bước…

Cùng nhau mỉm cười…

Cùng nhau…

BỐP ~

- Đừng có được voi đòi tiên nhá!!!!! – Kim Heechul oai phong lẫm liệt sau khi bị ai đó tí toáy cầm tay đã không ngần ngại tương một cái tát trời giáng vào mặt kẻ đó, và kẻ đó không ai khác chính là cái đuôi dai dẳng Choi Siwon (!)

- Chỉ nắm tay thôi mà tình yêu ~~~~~ - Siwon vừa ôm má vừa năn nỉ - Một cái thôi mà, tình yêu cũng phải cho em một chút tín hiệu tốt chứ, theo tình yêu bao lâu rồi, đến một cái nắm tay cũng không xong…

- Này này, đừng có mà tưởng bở nhá, hôm nay tao… à hyung chịu đến đây với cậu đã là tốt lắm rồi, cứ thế mà đi, ok?! Không sờ mó gì hết!!!! – Nói rồi Heechul ngúng nguẩy bỏ đi, không hề để ý đến đôi mắt rực lửa không rõ ý tứ của Siwon.

Đằng nào cũng bị đánh…

Cùng lắm là vào bệnh viện ăn cháo như năm trước…

Tóm lại không chết là được…

Không thể nhịn được…

Cái thân thể mềm mại kia…

Giá mà được ôm một cái…

- YAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA ~~~~

Từ bé đến giờ Hankyung chưa từng thấy cái công viên nào hoàng tráng thế này, to rộng, đẹp và có gì đó rất thần bí, cái này… thật không thể tin được con người có thể tạo ra một tuyệt tác như vầy (thì cái này do quỷ làm mà)

- AAAAAAAAAA MÀY BỊ CUỒNG HẢ SIWON!!!!! BUÔNG RA!!!!!!!!!!!

Ủa ?! Cái gì thế kia ???

- EM KHÔNG BUÔNG KHÔNG BUÔNG, HÔM NAY NHẤT ĐỊNH PHẢI ĐƯỢC ÔM TÌNH YÊU CHO ĐÃ…

Một cô gái áo hồng (thực ra là Heechul)…

- CHÁN SỐNG RỒI À??? AA LÀM GÌ MÀ SIẾT CHẶT THẾ ????

Một con ngựa thành tinh (thực ra là… =.=’ sr Won oppa)

- EM THÍCH TÌNH YÊU, THÍCH THÍCH THÍCH THÍCH ~~~

A !!! Có kẻ sàm sỡ con gái nhà lành !!!!

- BUÔNG RAAAAAAAA…

Không được, người tốt như mình tuyệt đối không để chuyện này xảy ra!

- KHÔNG AI CÓ THỂ CẢN ĐƯỢC E…

BỐP ~~~

Bay bay… (đây là bạn Won)

Chớp chớp… (đây là bạn Chul)

Phẩy phẩy… (đây là bạn Han)

Cụ thể là thế này, Hankyung sau khi nhận thức được chuyện gì đang xảy ra lập tức lao đến tung một cú đấm với tốc độ ánh sáng vào mặt “kẻ sàm sỡ”, làm Siwon, nếu quay cảnh chậm thì là đang bay bay dần dần rồi mới đáp xuống đất. Điều đó làm “con gái nhà lành” Heechul đang bị ôm cứng cũng giật mình và nhất thời không biết phản ứng ra sao, chỉ còn cách chớp chớp mắt nhìn “anh hùng” trước mặt. Còn Hankyung sau khi đấm xong thì bị… đau tay, vậy nên mới phẩy phẩy tay là để đỡ đau…

- Tiểu thư, cô không sao chứ ?!

Xin thề là Hankyung hoàn toàn trong sáng khi túm eo Heechul kéo về phía mình. Chỉ là Han thấy Chul hiện giờ đang bất động nên nghĩ do “cô ấy” còn sợ quá, thế là đưa tay quấn ngang eo người ta hỏi nhỏ nhẹ, không hề để ý phía dưới đất, Siwon đã vội bịt tai nhắm mắt lẩm bẩm “Không ngờ trên đời còn có thằng gan hơn mình…”

Khoan nói về sự thật thảm khốc sắp diễn ra, giây phút ít ỏi được chạm mặt khoảng cách gần với Heechul, Han chưa bao giờ thấy tim mình đập nhanh như thế. Người trong tay cậu… thực sự rất đẹp, đôi mắt to tròn ngây thơ ấy dường như đã hút mất hồn cậu… trên đời này… có người đẹp vậy sao…

Lại nói về Heechul, ban đầu bất động vì giật mình không biết thằng nào tự dưng chạy đến đấm Siwon, bây giờ bất động vì thằng đó dám ôm eo nhìn cậu đắm đuối, ngay trước khi cho kẻ đó biết sự lợi hại của Kim Heechul, Chul còn kịp thời tặc lưỡi “Không ngờ trên đời còn có thằng gan hơn Siwon…”

Bốp ~ bốp ~ binh ~ binh ~ rầm rập ~

**Ngoài lề chút xíu…

Theo những gì đã diễn ra và những gì sắp diễn ra, ta có thể có một kết luận rất đau lòng như sau :

Người chịu khổ nhất trong fic

~ Đứng đầu là Jung Yunho, người không biết đã ăn bao nhiêu điện và xui xẻo hơn là cuối cùng lại đi yêu luôn cái máy phát điện ấy.

~ Thứ hai là Hankyung, tuy xuất hiện muộn màng nhưng qua mấy chap có nhân vật này chúng ta đều có thể thấy mức độ thảm của bạn ấy, đầu tiên là bị đánh ngất treo lên cây, sau đó là chạm mặt Kim Heechul… rồi thì cuộc đời gắn liền với Heechul luôn. Haish…

~ Thứ ba là Choi Siwon, lý do cũng bởi lỡ kết đậm hung thần Heechul, sau đó chịu không biết bao nhiêu bầm dập mà cuối cùng cũng chẳng ra cơm cháo gì.

~ Thứ tư là người đồng cảnh ngộ với Siwon, Park Yoochun , nhưng mà ông này sắp qua khỏi kiếp nạn “cưa mà không đổ” rồi. (^^)

~ Thứ năm là tất cả các nhân vật còn lại, tóm lại ai trong fic này cũng khổ cả thôi, ta rất công bằng… ( ) **

=============!!!!!!!!!!!!!!!!=============

- Có lẽ là từ hôm tớ hắt nước vào người cậu, lúc mà tớ định cắt sừng cậu ấy…

- Không phải chứ ?! Sớm vậy sao?! – Jaejoong nheo mắt nhìn người bên cạnh với vẻ mặt “không thể tin nổi”.

- Lúc ấy mới chỉ có chút ấn tượng thôi, đã thích đâu mà sớm với chả muộn!! **mặt đỏ tưng bừng**

- A nhắc mới nhớ, bữa đó định hôn người ta phải không ?? Thế mà còn không phải là thích hả ??? – Jaejoong chợt reo lên, bữa đó lúc Jae nằm cứng đơ dưới sàn, Ho đã định kiss Jae, chẹp chẹp… hóa ra là đã có ý ngay lúc đó rồi.

- Thì…

Yunho đỏ mặt ấp úng chẳng thể nói thêm gì nữa. Lúc này hai người đang nắm tay cùng đi trên con đường hạnh phúc, đúng như mong muốn của Ho. Không hiểu sao sau khi tỏ tình, Yunho lại thấy ngượng ngùng mới chết. Lúc đó cố sống cố chết nói thích người ta, giờ nói xong rồi, vừa cầm tay người ta vừa nói chuyện yêu đương lại thấy tê rần rần khắp người… thực sự… xấu hổ quá đi… cha mẹ à… Ho có người yêu rồi !!!!

- Yunho ~ - Jaejoong đứng đến trước mặt và vòng tay qua cổ Ho – Cậu đang không thoải mái phải không ?!

- Khô…ng… khô…n…g… khôn…g có… - Khoảng cách gần quá!!!

- Còn nói không, vậy sao mặt đỏ như tôm luộc thế hả ?! – Thật là… sao lúc nói thích người ta thì gian thế !

- A… thì… ha… Jae ah, thế cậu thích tớ từ lúc nào vậy ??? – Yunho cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế này sợ rằng cậu sẽ xịt máu mũi chết mất. Mà chết bằng cách ấy thì không gì nhục bằng, vậy nên mới vội vàng chuyển chủ đề và giành thế chủ động bằng cách để đầu Jaejoong tựa vào ngực mình rồi ôm cứng người ta. (-__-)

- …umh… cũng không rõ nữa… lúc cậu tặng tớ YunYun…

- Con gấu bông đó hả ?!

Gật gật.

- Ya, đó là lúc tớ vừa bị Sungmin đá xong mà, sao cậu có thể thích tớ ngay lúc đó chứ… Có thật là… thích không vậy… hay chỉ là… chỉ vì thấy tớ tội nghiệp…

- Ừ, lúc đó đúng là thấy cậu tội nghiệp thật, vậy nên tự nhiên trong lòng dấy lên cái gì đó…

- Ya, cậu đang làm tớ đau lòng đó.

- Chỉ là lúc đó thôi, đấy là lúc có gì đó với cậu, còn thực sự thích thì có lẽ là lúc… lúc… hôn ấy… buổi tối hôm ấy ấy…

- A ~ Cậu có biết vì tối hôm đó mà tớ đơ mất mấy hôm không hả ?! – Yunho nhăn mặt nhớ lại khoảng thời gian khó khăn ấy, thật là thảm mà…

- Gì chứ, được tớ hôn cậu không sướng hả, tưởng lúc đó cậu thích tớ rồi mà.

- Thì chính vì sướng quá mới đơ lên đơ xuống như thế chứ… gì mà hôn để biết chứ… hóa ra cũng như mình cả… **lầm bầm và tủm tỉm**

Chụt ~

- Vậy giờ thế nào?! Còn bị đơ lên đơ xuống không?! – Jaejoong tinh nghịch nháy mắt với Yunho sau khi mi một cái rõ kêu vào môi người ta.

- …umh… không biết nữa… nhẹ quá, phải thử lại mới được… - Ngay lập tức vẻ ngượng ngùng xấu hổ vừa rồi bị đá bay, chỉ để lại một con dê đội lốt gấu béo đang ôm cứng con heo xấu số nào đó.

- A… tranh thủ nhá… umh… Yun...

- …

Thật không may mà trong lúc tim hồng tim đỏ đang bay tứ phía như vậy, Jaejoong chợt phát hiện ra một vật thể không định hình đang nằm vật vã cách đấy không xa. Thế là phải miễn cưỡng dứt ra, hai bạn YunJae nhìn nhau khó hiểu một lúc rồi quyết định đến gần. Và sau đó thì chỉ nghe thấy giọng Jae vang lên kinh hoàng…

- AAAAAAAAAAAAAA SAO CẬU TA LẠI Ở ĐÂY !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

(HẾT CHAP 35)

CHAP 36

Đây là đâu?!

Thiên đàng hay địa ngục…

Chắc là thiên đàng rồi, sinh thời mình có làm điều xấu bao giờ đâu… (=________=)

“KHOAN!!! MÌNH ĐÃ CHẾT RỒI SAO??????” **bật dậy**

Cốp!!!

-          Á!! Yunho… - Jaejoong vội xoa xoa trán cho người hiện đang nằm sóng xoài trên mặt đất, ai biểu cúi xuống nhìn đúng lúc người ta tỉnh dậy làm chi (đúng là số xui cùng cực)

-          …ư… - Trán bị cộc một phát đau điếng, nước mắt lưng tròng mà không dám khóc, có nước mắt rơi trong ngày hẹn hò đầu tiên là xui xẻo lắm!!!

-          Không sao đâu… **thổi thổi**

Nhìn cái mặt méo xệch của Yunho, Jaejoong muốn cười lắm mà vẫn phải nhịn, trong lòng tự hỏi tại sao mình lại đi thích kẻ ngốc này đến thế. Nhẹ nhàng hết xoa xoa rồi lại thổi thổi, được một lúc thấy cái mặt gấu dần dãn ra, Jae mới quay ra để ý kẻ tội nghiệp kia.

-          Cậu ổn chứ?!

-          Ờ… tôi không… hả, sừng?! Cậu… cậu là quỷ hả??? – Hankyung trán còn chưa hết đau mặt mũi đã tái mét cả lại.

-          Ừ! – Ngây thơ gật đầu - Cậu nhìn một cái là nhận ra hả??? Giỏi quá ha!!!

-          … **xỉu**

-          Ơ… này cậu gì ơi…

Không phải Hankyung nhát gan đến nỗi nhìn thấy quỷ một cái là xỉu ngay, chỉ vì trong tư tưởng của đa số người quỷ chỉ có ở địa ngục. Và với một phần tử luôn cho rằng khi chết mình chắc chắn sẽ lên thiên đàng như Hankyung thì việc thấy một con quỷ vào thời điểm nhạy cảm như vậy là một sự đả kích rất lớn. Vì cớ gì mà cậu phải xuống địa ngục?! Chỉ vì lỡ ôm eo con gái nhà lành sao?! (đến giờ phút này vẫn tưởng Chul là gái) Chỉ vì một lần chót dại đã phải xuống địa ngục như vậy… đời thật bất công!!! aaaa ~~~

-          Vậy giờ mình làm sao đây?! – Yunho thoáng rùng mình khi nhìn thấy gương mặt cả đến lúc ngất đi cũng vẫn còn nhiều cảm xúc của Hankyung.

-          Tớ sẽ bảo mấy bé Boo đưa cậu ấy về nhà mình… nếu cần thiết thì sẽ xoá ký ức ngày hôm nay của cậu ấy đi…

-          Ừ, cứ quyết định vậy đi!!!

   Vậy là chỉ sau mấy câu nói, YunJae đồng thời gật đầu cái rụp quyết định giao bạn đây cho mấy Boo xách về nhà. Dù sao người ta cũng vừa thừa nhận quen nhau xong, cũng cần một chút thời gian riêng tư hâm nóng tình cảm chứ, vụ việc này đến đây là chấm dứt.

 Số phận Hankyung đáng thương bây giờ phụ thuộc cả vào mấy Boo rồi. (TT^TT)

 ---------------------______________________---------------------

Tình yêu anh dành cho em là vĩnh cửu…

Tình yêu em dành cho anh là vĩnh cửu…

Vòng quay tình yêu đôi ta sẽ là vĩnh cửu…

…quay mãi không ngừng…

-          Woa ~ từ đây nhìn xuống dưới đó đẹp lắm lắm – Changmin cười tít mắt quay sang chỉ cho người bên cạnh xem. Lúc này cả hai đang cùng ngồi ở trong một cái đu quay, cũng chính là địa điểm thứ ba Jaejoong yêu cầu mọi người phải đến : vòng quay vĩnh cửu. Qua hai nơi trước tình cảm đã được củng cố và xác định rồi, nơi cuối cùng này chính là nơi để nói những lời quyết định đây.

Vòng quay đầu tiên.

-          Đó là lần đầu có người dám ăn đồ ăn của tớ ngoài Heechul…

-          Với tớ thì đó là lần đầu có người phồng mồm trợn má lên gắt tớ như vậy, lúc đó thật sự rất lúng túng – Kibum vừa cười vừa hồi tưởng lại buổi gặp mặt lịch sử hôm đó.

Vòng quay thứ hai.

-          Lúc ấy đi học về đói bụng định sẽ làm thịt nải chuối đó ngay, ai ngờ vừa vào đến cửa đã nhìn thấy cậu cầm chuối ăn rồi  - Changmin oán giận nhìn Kibum, nhắc đến lại thấy bực mình.

-          Tớ cũng sợ nếu cậu về nhìn thấy sẽ không hay, nhưng mà lúc đó đói ghê gớm, lại không nghĩ cậu chỉ vì một quả chuối là có thể xông ra bóp cổ người khác được…

Vòng quay thứ ba.

-          Vừa đau vừa ngượng… - Mặt Changmin đỏ bừng lên nhớ lại giây phút đau thương first kiss bị lấy mất.

-          Tớ cũng thế !!! – Kibum cười ngặt nghẽo – Cơ mà lại thấy hay hay, từ đó bắt đầu cảm thấy cậu rất thú vị…

Vòng quay thứ tư.

-          Nếu lúc đó tớ không đuổi theo con chuột đó…

-          Chưa chắc chúng ta đã có cơ hội xáp lại gần nhau…

Vòng quay thứ năm.

-          Cũng không rõ có phải là ghen không, nhưng khi cậu nói vì một cô gái hỏi bài mà để tớ đứng đợi tớ thấy khó chịu lắm… - Dù sao cũng biết hết lòng nhau rồi, giờ phút này nên thành thật mà bày tỏ hết, là Changmin đã nghĩ vậy đó.

-          Ờ… lúc đó không nghĩ sẽ làm cậu giận, tớ đã nghĩ rằng cậu không hề thích đi với tớ, tại lúc nào mặt cậu cũng cau có ấy – Kibum cũng tranh thủ mà nói hết mọi tâm tư từ trước đến nay, lúc này đu quay đã quay đến vòng thứ năm rồi.

Vòng quay thứ sáu.

-          “Tớ đâu phải của riêng cậu”, tớ nghĩ là mình bắt đầu nhận ra sự thay đổi (^^) từ sau khi nghe câu nói đó…

-          A ha!!! – Kibum chợt reo lên – Nhớ rồi, lúc ấy cậu rất rất kì cục, ra là vì câu nói đó của tớ sao?!

Gật gật.

Cười thoả mãn ~~~

Vòng quay thứ bảy.

-          Khi ấy thực sự chỉ muốn đập vào mặt cậu mấy cái, dám tin người khác nói xằng nói bậy rồi có thái độ với người ta – Changmin nhăn mặt nghĩ về ngày Kibum nghe ai đó nói cậu ôm hôn người khác rồi đứng trước cậu trưng cái mặt thiểu não ra mà lảm nhảm. Nói thật bây giờ nghĩ lại thấy buồn cười chết đi được, đảm bảo Bum là vì thích mình mới vậy ha!!!

-          Ấy là vì tớ ghen đấy – Bum cuối cùng cũng chịu thừa nhận – Lúc đó rất thất vọng khi nghĩ cậu đã có người yêu, đồng thời cũng nhận ra tình cảm của mình lúc đó đã sâu đậm lắm rồi… mà tiện thể nói luôn, “người khác” ở đây là Jaejoong đấy!!!**mách lẻo mách lẻo**

-          A !!!!

Vòng quay thứ tám.

-          Vậy nên Changmin ah… cậu đã hiểu tớ thích cậu thế nào chưa?! – Bum nắm tay Min thật chặt, dùng ánh mắt trìu mến mà nhìn Min, đây là giây phút quyết định rồi.

-          Umh…*gật đầu cười cười*, vậy cậu cũng đã hiểu tớ thích cậu thế nào rồi chứ?!...

Vòng quay thứ chín.

Tay trong tay để củng cố tình yêu.

Và một nụ hôn…

Là cần thiết…

Để đánh dấu kết thúc (hay mở đầu) ngọt ngào cho một chuyện tình…

    Kibum – Changmin -> COMPLETE (hú hú hú, cuối cùng cũng end một đôi nữa rồi)

:::::::::::::::::::::::::==============:::::::::::::::::::::::::::::

“Khổ quá đi!!! Người ta đã thấy hối hận lắm rồi mà!!!”

Eunhyuk tủi thân nhìn người phía trước, từ lúc xảy ra “thảm hoạ” đó đến giờ Donghae không thèm nói một câu gì luôn. Ờ thì ai trong tình trạng đấy cũng không thể không giận, nhưng nhìn nhận một cách khách quan thì có phải hoàn toàn là lỗi của Eun đâu. Chính bản thân Eun đến tận hôm nay mới nhận ra mình cứ hồi hộp mong chờ cái gì đó là sẽ bị hắt xì cơ mà. Trời sinh ra đã là như thế, Eun có muốn thế đâu, Hae à ~~ quay lại nói với tớ một câu đi mà ~~~~ Hae à ~~~

-          Ê tránh ra coi, làm gì cứ xáp vô người ta vậy!!! – Đúng lúc đó Donghae quay ra gắt lên một câu rồi đẩy Eun ra xa.

Đau thương đến nghẹn lời. (TT^TT)

Hai bạn trẻ cứ thế duy trì tình trạng này cho đến khi nhìn thấy một cái đu quay to tướng sừng sững trước mặt. Đánh mắt sang bên là thấy ngay cái biển to uỳnh để “Vòng quay vĩnh cửu”, ah, đây chính là nơi thứ ba Jaejoong yêu cầu mọi người phải đến đây mà.

Trong khi còn đang phân vân có nên vào ngồi không thì Eunhyuk chợt phát hiện có hai người dáng quen quen đang ngồi “…” nhau trên đu quay. Vác cái mặt đỏ bừng mà liếc sang bên cạnh thì thấy Donghae cũng đỏ bừng mặt không kém. Vô tình hai ý nghĩ vụt lên trong đầu hai người, giống nhau đến từng chữ: “Bao giờ mới được như người ta đây…”

Đu quay từ từ dừng lại, đôi bạn trẻ nắm tay nhau khí thế bước ra, vẻ mặt tươi như chưa bao giờ được tươi, thoả mãn như chưa bao giờ được thoả mãn. Nhìn thấy Eunhyuk và Donghae đang đứng nhìn đôi mình với ánh mắt rất chi là… thèm, Kibum cười khẩy một cái rồi vênh mặt nói (kiêu)

-          Nếu đã xác định tình cảm qua hai vòng trước rồi thì lên đi, còn nếu không thì tớ khuyên là không nên lên làm gì, đến giờ vẫn còn nhìn nhau đỏ mặt như thế là hỏng… - Cười cười quay ra thấy Changmin vì bị người khác bắt quả tang kiss nhau trên đu quay mà mặt đang đỏ phừng phừng, vội vàng lấp liếm ngay - …nhìn người khác làm mà đỏ mặt là hỏng, phải tự mình trải nghiệm rồi đỏ mặt mới là đúng!!! (một mình ổng tự tung tự hứng T__T)

-          …

-          …

-          Ai!! Mặc kệ hai cậu!!! Người ta đưa lời khuyên mà mặt cứ đực cả ra, Changmin, mình đi!!! – Nói xong nắm tay Min đi mất.

-          Hai người vui vẻ nhá ~~~ - Min trước khi bị người ta lôi đi mất hút còn kịp thời vẫy vẫy tay cổ vũ cho đôi trẻ chưa nên cơm cháo gì đứng kia…

-          …**nhìn**

-          …**nhìn**

-          Vậy… mình lên đó chứ… - Eun mở lời trước.

-          Thì… lên cũng được… - Hae khẽ mím môi gật đầu.

Tình yêu anh dành cho em là vĩnh cửu…

Tình yêu em dành cho anh là vĩnh cửu…

Vòng quay tình yêu đôi ta sẽ là vĩnh cửu…

…quay mãi không ngừng…

Vòng quay thứ nhất.

-          Cậu vẫn còn giận sao?! - Ngẫm đi ngẫm lại thấy mình thiệt có lỗi, Eunhyuk đành lên tiếng phá đi bầu không khí gượng gạo không nên có này.

-          Giận ai?! Ai giận?! – Donghae quay ra cười cười, mặt hiền khô trông như phật sống, nhưng chính cách hỏi lại tràn đầy sát khí không thể che dấu.

-          Hơ… - Eun cũng cười cười lại, vẻ mặt tràn đầy sự thống khổ, giận dai quá ông ơi ~~

-          Cái bản mặt đáng ghét, ngay từ lần gặp đầu tiên đã không ưa nổi rồi…

-          … (TT^TT)

Vòng quay thứ hai.

-          Tớ đã rất ấn tượng với những bước nhảy của cậu, rất tự tin và nghệ thuật, nhớ lại mới thấy nếu lúc đó không có ma vương Lee xuất hiện chắc chúng ta đã là bạn tốt rồi…

-          Thế bây giờ không phải là bạn tốt à?! – Donghae sau khi ngồi gật gù nghe Eunhyuk nói một lèo chợt khựng lại hỏi.

-          …!!! – Eun đã định nói gì đó… nhưng lại thôi…

Vòng quay thứ ba.

-          Oài ~~~ xét một cách tổng thể thì… Donghae… hình như cậu rất thích trêu tớ đúng không?! – Không thể chịu được cái mặt cá đang ngày càng dài ra, Eunhyuk quyết định từ từ nói đến chuyện quan trọng. (ổng định tỏ tình luôn ah)

-          Ờ… - Donghae chống cằm nhìn vu vơ xuống dưới, không coi mặt Eun mà trả lời - …tại muốn xem cái mặt khỉ của cậu… rốt cuộc khi tức giận có thể nhăn đến độ nào… hahaha ~~~

-          Hử… - Nhìn Donghae ôm bụng cười ngặt nghẽo mà Eunhyuk thấy máu nóng sôi sùng sục, đúng là bản tính không chừa, lúc nào cũng trêu người khác được.

-          Đấy đấy, đang nhăn lên kìa… hahaha… - Cuối cùng thì Donghae cũng không thể giận mãi được. Cái tính nhắng nhắng đơn giản đôi khi thật có ích(^^). Và dường như cứ khi nào ở cạnh Eunhyuk mà không trêu thì Hae sẽ thấy khó chịu lắm ấy. Còn Eunhyuk vì mải xì khói lên đầu nên cũng chẳng nhận ra, hai người hình như lại bình thường rồi.

Vòng quay thứ tư.

-          Vậy cậu tưởng cái mặt cá ngố của cậu dễ coi lắm hả!!! Nhìn như quả bí ấy!!!**chí choé chí choé**

-          Còn đỡ hơn cái mặt hồng hồng nhăn nhúm của cậu!!!**chí choé chí choé**

-          MẶT TỚ KHÔNG CÓ NHĂN!!!! **bùng nổ**

Vòng quay thứ năm.

-          Mặt khỉ nhăn nhúm mặt khỉ nhăn nhúm mặt khỉ nhăn nhúm… - Hầu hết trong những cuộc cãi lộn Donghae đều dành phần thắng, Eunhyuk chẳng bao giờ có thể cãi lại, tuy nhiên thay vào đó…

-          YAAAAAA!!! – Eun lại luôn là người động chân động tay trước, đơn cử như lúc này Eun đang lao vào bóp cổ bịt miệng Hae đây.

-          A!!! Giết người diệt khẩu à!!! Khụ khụ… nhẹ tay thôi… ặc… – Tình hình là dù rất muốn nhưng vì hai người đang ngồi trên đu quay nên Hae không thể chạy được, chỉ còn cách bất lực ngửa cổ lên trời và… sặc (!)

Vòng quay thứ sáu.

-          Chết đi! Chết đi! **nghiến răng**

-          Ặc ặc… thôi đi!!! Chết thật bây giờ!!! **kêu gào thảm thiết**

-          Mặc kệ, có giỏi thì chết thật đi!!! **vẫn ngoan cố**

-          YA!!!

-          A…

Sức chịu đựng của con người có hạn, Donghae sau một hồi kêu gào thấy Eun không có dấu hiệu sẽ nới lỏng tay thì chột dạ. Đừng có đùa chứ!!! Đây là đu quay tình yêu đấy, nó là dùng để đưa các đôi đến với nhau chứ không phải là nơi diễn ra màn giết người diệt khẩu hết sức củ chuối thế này. Vậy là Hae khẩn trương vùng lên nắm lấy hai cổ tay của Eun giơ lên cao… và vô tình hay cố tình thế nào không biết, chỉ biết sau đấy có hai bạn trẻ ngồi trên đu quay mặt đối mặt, mắt nhìn mắt, tay nắm (cổ)tay.

Vòng quay thứ bảy.

Chớp mắt.

Đỏ mặt.

Nuốt nước bọt.

    -    Dong… hae… **thỏ thẻ**

    -    Eun… hyuk… **líu ríu**

Đưa mặt lại gần… (Hae)

Nuốt nước bọt lần nữa.

Đưa môi đến sát sàn sạt…

Miệng đang khô tép vẫn cố nuốt nước bọt.

Từ từ nhắm mắt… (cả hai)

Chu môi… (Eun)

3…2…

“Hắttt…”

Vòng quay thứ tám.

-          YA!! RỐT CUỘC THÌ CẬU BỊ CÁI BỆNH GÌ THẾ ??? ĐÃ ĐẾN MỨC ẤY RỒI MÀ CÒN LÀM KHÔNG XONG !!! SAO KHÔNG NHỊN ĐƯỢC MỘT LẦN HẢAAAAA???!!!! - Lần này thì không thể chịu được nữa, Donghae gắt um lên. Ba lần liền, lần nào cũng rất gian nan mới đến được giây phút đỉnh điểm, vậy mà trong một tích tắc, chỉ vì cái hắt xì thổ tả kia mà phá hỏng tất cả. Điên rồi, Hae đang điên lên đây.

-          Làm lại làm lại !!! – Eunhyuk chỉ nhớ là lúc đó mình đang mơ màng thả hồn trôi dạt theo cảm xúc không tên, sau đó chấn động mạnh một cái, mở mắt ra đã thấy Donghae bùng nổ như thế rồi. Chắc chắn vừa rồi mình hồi hộp quá mà hắt xì… trời đất… nếu cứ thế này thì chết quách đi cho rồi, muốn kiss với người mình yêu cũng không được!!! Điên rồi, Eun đang điên lên đây.

-          Không làm lại gì hết!!! – Donghae gào lên, giậm chân thình thịch – Cho tôi xuống, ai đó cho tôi xuống!!!

-          Không!!! Donghae!!! _ Eunhyuk vội vàng dùng hai tay cố định đầu Hae và lao vào…

-          …

-          …

Vòng quay thứ chín.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cuối cùng cái đầu của một cá một khỉ cũng đã được khai sáng.

Khỉ Eun mắc bệnh hễ cứ hồi hộp chờ đợi một cái gì đó, cụ thể là một nụ hôn, sẽ bị ngứa mũi rồi hắt xì. Căn bệnh tưởng chừng vô phương cứu chữa hoá ra lại có một cách chữa vô cùng đơn giản.

Đó là…

Không phải Donghae, mà Eunhyuk nên là người chủ động… (^^)

Giây phút hai đôi môi chạm vào nhau, xen lẫn với cảm xúc lâng lâng hạnh phúc căng tràn khắp người của đôi bạn trẻ là chút gì đó tiếc nuối cùng với suy nghĩ “Giá mà mình biết cách này sớm hơn…”

-          Tớ thích cậu.

-          Me too… (^^)

Eunhyuk - Donghae -> COMPLETE (mừng rớt nước mắt, được 3,5 cái complete rồi)

(HẾT CHAP 36)

CHAP 37

Rốt cuộc thì Junsu vẫn không thể hiểu nổi cảm giác của mình. Vẫn luôn nghĩ rằng mình thích Yunho, đúng! Luôn muốn nhìn thấy Ho, luôn muốn nghe giọng cậu ấy, muốn coi cái vẻ mặt gấu ngốc nghếch ấy… Thế còn đối với Yoochun?! Tại sao lại đau khi cậu ta buồn, tại sao luôn muốn chạm vào cậu ta, muốn được cậu ta ôm lấy mình. Su thích Chun rồi ư?! Không thể nào, người cậu thích chỉ có một thôi, đó là Jung Yunho!!! Cho dù kết quả của việc thích Yunho không có một chút khả quan gì thì… đó vẫn là người mà Su đã chọn để thích.

Là Yunho… chứ không phải Yoochun…

Là người đang ở bên Jaejoong… chứ không phải người đang ở cạnh mình…

-          Oop!!! – Yoochun đột nhiên reo lên, đoạn quay sang khều nhẹ vào vai Junsu rồi thỏ thẻ - Cậu xem kia có phải là Donghae và Eunhyuk không kìa.

-          Sao sao?? Đâu đâu?? – Junsu liếc thấy nụ cười gian tà của Yoochun khi nói nên không khỏi tò mò, rốt cuộc hai tên kia đã làm gì để Yoochun cười như thế?!

-          Nhìn ở kia kìa!! **chỉ chỉ**

-          Omo!!!!! – Junsu nhìn theo hướng Yoochun và sau đó cả mắt lẫn mồm đều mở to ra. Giữa thanh thiên bạch nhật, một cá một khỉ dám giờ trò xằng bậy trong cái nơi thiêng liêng gọi là “Vòng quay vĩnh cửu”. Điều này thật sự rất…rất… đáng khen!!! Không hiểu hai đứa này đã tiến triển như vậy từ bao giờ, kiss nhau đắm đuối thế kia… thật đáng ngưỡng mộ mà.

Vòng quay dần dần dừng lại, Donghae nắm tay Eunhyuk hiên ngang bước ra ngoài với thái độ như thể hai đứa vừa được tặng thưởng huân chương chiến đấu vậy. Tất nhiên, huân chương chiến đấu thì chẳng có, nhưng “chiến lợi phẩm” thu được từ trận chiến củ chuối nhất lịch sử vừa diễn ra trên kia thì có thể nói là vô giá. Đúng, việc hai bạn trẻ đã thừa nhận tình cảm với nhau đương nhiên có thể nói là một việc vô giá.(!)

-          Xin chào! – Eunhyuk vỗ đánh bộp cái vào vai Yoochun, vẻ mặt tự hào nói – Hai người cũng sắp lên đu quay hả?! Vậy cố mà tận hưởng nhá!

Nói xong quay ra nhìn Donghae rồi cả hai ôm nhau khúc khích cười, thậm chí cao hứng còn huých nhau mấy phát, sau đó lại cười... Cảnh tượng trước mắt nhất thời làm Junsu nổi hết cả da gà da vịt, còn Yoochun chỉ khẽ rùng mình. Hoá ra khi yêu cá với khỉ nó lại chí choé theo kiểu này đây.

-          Hey! Thử tìm xem còn chỗ nào hay hay rồi mình đến phá đi Eun – Donghae nắm tay Eunhyuk rồi nháy mắt.

-          Ok!!! – Eunhyuk giơ tay tạo ký hiệu “ok” rồi nháy mắt lại với Donghae, cả hai cùng phá lên cười, sau đó nhanh chóng dắt nhau đi mất.

-          …

-          …

-          Vậy giờ tính sao đây? – Yoochun vuốt mồ hôi nhìn theo hai kẻ vừa nắm tay nhau vừa nhảy chân sáo bước đi đằng xa.

-          … chúng ta sẽ không như họ!! – Junsu trả lời chắc nịch rồi đi về phía đu quay, rốt cuộc cái đu quay này chứa cái gì mà có thể biến cho hai kẻ vô tư kia trở nên hết sức “…” như thế chứ!

Quả thật là có muốn cũng không thể giống được. Vì hai bạn nhỏ này thậm chí còn chưa xác định rõ tình cảm của nhau qua hai vòng trên, nên ở vòng cuối này khó có thể làm nên cơm cháo gì. Tất cả những gì diễn ra trong tám vòng quay đầu chỉ là Yoochun nói, Junsu nghe, thi thoảng lại mắng mỏ một câu, sau đó lại im im nghe, chấm hết. Tuy nhiên vì trước đấy đã lỡ chứng kiến cảnh kiss ngọt ngào của cặp đôi cá khỉ kia nên khi đu quay dần quay đến vòng thứ chín, Yoochun không khỏi sốt ruột “Sao vẫn chưa thấy gì vậy nhỉ?!”.

Đương nhiên, vì cái này đâu có đến được khi một trong hai người có người không tự nguyện chứ.

Vòng quay thứ chín.

-          Ủa, sao tự nhiên im lặng vậy?! – Junsu quay ra khi thấy sự im lặng đáng ngờ từ phía Yoochun.

-          Umh… chúng ta không thể như họ thật sao??? **rưng rưng**

-          Như ai?

-          Donghae và Eunhyuk… **tiếp tục rưng rưng**

-          … Ý cậu là… bobo trên đây í hả??

Gật gật và rưng rưng (=____=)

-          Không được đâu ! – Junsu gạt phắt đi.

-          Tại sao ? – Yoochun rõ ràng biết câu trả lời nhưng vẫn cố tình hỏi.

-          Tớ chỉ bobo người tớ thích, và người đó là…ư…ư…

Cưỡng hôn là không tốt.

Cưỡng hôn một người khi người ta vừa mới nói chỉ hôn người mình thích thôi còn không tốt hơn.

Tóm lại, ai đi cưỡng hôn người khác là người xấu.

Và Park Yoochun đã nguyện ý làm người xấu vì Kim Junsu…

Nói về cảm giác từng người, trước tiên là Yoochun. Tạm thời gạt bỏ nỗi sợ hãi trước nguy cơ bị ăn dép khi dám làm thế này với Susu, hiện tại Chun cảm thấy vô cùng hạnh phúc và thoả mãn. Cho dù đây nhìn đi nhìn lại cũng chỉ giống như một cái chạm môi, hoàn toàn không sánh được với những nụ hôn trước đây của Chun (quá khứ tội lỗi =”= ) nhưng cảm giác nó đem lại hoàn toàn mới lạ. Phải chăng đây chính là sự khác biệt giữa việc hôn để chơi đùa và hôn với người mình thực sự thích. Nếu vậy thì Chun đã quyết định rồi, có chết cũng phải theo Junsu đến cùng!!!

Lại nói về Junsu, tạm thời kiềm chế ham muốn được phang cái dép vào mặt kẻ to gan kia xuống thì cảm giác còn lại trong người thật khó nói. Nếu nói là khó chịu cũng đúng, không khó chịu cũng đúng, nói sướng cũng phải, nói không sướng cũng… không sai. Cảm giác thật sự rắc rối, nhưng nó lại đúng là những gì Su đang cảm nhận được. Nhẽ ra khi bị người khác cưỡng hôn, với tính cách của Su, không hiền không ác, thì nên đạp ngay kẻ đó ra. Nhưng tại sao khi bị Yoochun cưỡng hôn, Su chỉ trợn mắt nhìn, sau đó 5s thì cũng nhắm mắt buông xuôi luôn.

Thế này… thế này có tính là đã chấp nhận nụ hôn đó không?! (có >”<)

Có tính… là đã chấp nhận Yoochun không… ?! (=o=)

Tình yêu anh dành cho em là vĩnh cửu…

Tình yêu em dành cho anh là vĩnh cửu…

Vòng quay tình yêu đôi ta sẽ là vĩnh cửu…

…quay mãi không ngừng…

-          Ủa, YOOCHUN, JUNSU, HAI ĐỨA ĐANG LÀM GÌ THẾ??????????

Thật vô cùng không may là trong lúc hai bạn trẻ đang lâng lâng trong những rung động khó hiểu thì một tiếng kêu đột ngột vang lên. Cảm xúc chính thức bị tụt xuống hết sạch, hai người đẩy nhau ra rồi ngượng ngùng (+tức giận) nhìn xuống dưới.

-          Aish… tình yêu vô duyên quá đi, người ta đang tình cảm như thế… - Siwon trách Heechul, người vẫn đang nhăn mày chống nạnh nhìn lên.

-          Tình cảm gì?! Nhìn là biết Junsu bị Yoochun giở trò!!! DÁM LÀM CHUYỆN ĐÓ GIỮA THANH THIÊN BẠCH NHẬT THẾ NÀY HẢ???? PARK YOOCHUN, CẬU XUỐNG ĐÂY!!!! – Heechul bỏ ngoài tai những lời góp ý của Siwon mà tiếp tục gào thét quấy rối đôi trẻ.

-          Tình yêu ah ~ Sao tình yêu cứ như là đi đánh ghen thế?! Chuyện của người ta liên quan gì đến mình đâu, kệ hai đứa nó đi – Siwon cảm thấy vẻ lúng túng cùng tiếc nuối hiện rõ trên mặt hai người đang ngồi trên đu quay vội kéo Chul đi rồi lựa lời khuyên bảo.

-          Kệ là kệ thế nào!! – Heechul gạt tay Won ra khỏi người mình, sau đó xắn tay áo lầm bầm - Phải dạy dỗ lại tên họ Park kia mới được, làm giữa chốn đông người thế này thật thiếu tế nhị, nhỡ Junsu nó kêu lên thì sao?! Có muốn sàm sỡ cũng phải tìm chỗ vắng vẻ mà làm chứ… hừ… mình với Leeteuk đã quân sư cho bao nhiêu như thế mà chả khá khẩm lên chút nào…**lầm bầm lầm bầm**

Đu quay dần dần dừng lại, Yoochun mặt méo xệch đi ra nhìn Heechul, Junsu theo sau với vẻ mặt… rất khó định nghĩa. Ngay khi Heechul định lôi Yoochun ra một góc để sạc cho một trận thì…

Chun đột nhiên bị giật về phía sau, quay đầu…

Và…

Bốp ~ Một cái bạt vả vào má phải.

-    Hảaaaa ???? – Heechul và Siwon há hốc mồm nhìn.

Bốp ~ Một cái bạt vả vào má trái.

-          … **cùng nuốt nước bọt**

BỐP!!!! ~ Lần này là một quả đấm. (TT^TT)

-          CHÚNG TA TỪ NAY… - Junsu hét lên - …ÂN ĐOẠN NGHĨA TUYỆT!!!!!!!!!!!!!!

Nói xong đưa tay che miệng và chạy mất hút…

Bỏ lại ba người…

Hai người im thin thít nhìn nhau…

Một người ôm mặt và gục xuống…

Ân đoạn nghĩa tuyệt... Ân đoạn nghĩa tuyệt ?... Ân đoạn nghĩa tuyệt !!... ÂN ĐOẠN NGHĨA TUYỆT!!!!!

KHÔNGGGGGGG !! SUSU AH ~~~~~~~~~~~~~~

Cuối cùng thì…

Sau buổi đi chơi này…

Park Yoochun chính thức bị đá. (;__;)

-          Giờ chúng ta phải làm sao đây?! – Siwon huých tay Heechul khẽ thều thào, không hiểu sao nhìn Yoochun đang đau đớn gục xuống kia Won lại cảm thấy… hơi chột dạ. Như kiểu nếu cậu tiếp tục buổi đi chơi hôm nay và cùng Heechul lên cái đu quay đó thì cậu cũng sẽ cùng cảnh ngộ với Chun luôn ấy. Vậy nên thật chẳng còn hứng chơi bời gì nữa, giờ lo mà an ủi kẻ thất tình kia thôi.

-          Hyung nghĩ cậu phải hiểu rõ cảm giác của Yoochun nhất chứ Siwon… - Heechul trầm ngâm lên tiếng - Cảm giác khi bị người mình thích từ chối ấy…

-          Vâng – Siwon nhún vai, ít nhất tình yêu cũng biết mình đã từ chối cậu bao nhiêu lần - Rất đau khổ, nhưng nếu thích thực sự sẽ không bao giờ bỏ cuộc… như em ấy, không bỏ cuộc…

Cái tay lại tí toáy lần xuống dưới nắm tay Heechul, nhưng lần này Chul không hề đẩy ra, cứ để tay mình bị con ngựa thành tinh đó nắm chặt lấy.

“Thôi thì lần này hyung tha cho mày vậy, nắm tay một chút cũng không sao…”

Người ta đã có câu “Nước chảy đá mòn” mà.

Có lẽ Heechul…

Cũng bắt đầu “mòn” rồi… (>”<)

Kết thúc buổi đi chơi đầy vất vả tại công viên nhân tạo…

Hai đôi tay trong tay ra về trong hạnh phúc tột đỉnh.

Một đôi tim hồng tim đỏ dắt nhau đi đâu đến giờ vẫn không ai biết…

Hai đôi còn lại… haish ~~~

Có lẽ sau đợt này Jaejae đáng thương vẫn còn nhiều việc phải làm lắm!!!

Ah quên! Còn một anh chàng ngoại quốc chưa biết sống chết ra sao nữa…

Tóm lại chuyện vui… chỉ vừa mới bắt đầu thôi…

~~~~~~~~~_________~~~~~~~~~_________~~~~~~~~~

Theo dự tính thì khi thả mọi người vào công viên đó, Jaejoong và Yunho sẽ ngầm theo và quan sát các cặp đôi từ đầu tới cuối. Tuy nhiên mọi việc bất ngờ thay đổi khi Yunho đột nhiên tỏ tình với Jaejoong, vậy là nhẽ ra cả hai phải ở lại công viên coi các cặp tình củm thế nào nay lại tay trong tay đánh lẻ đi chơi. Mà đương nhiên là đi chơi ở một nơi khác không phải cái công viên kia rồi, nơi đó đều là do Jae và Ho sắp xếp cả, nếu cả hai lại vào đó chơi như những đôi bình thường thì đâu có được. Vậy nên cả buổi lượn lờ ra những công viên thật khác chơi bời, đến giờ trời xẩm tối mới dò dẫm về nhà. Đương nhiên cả hai đã quên luôn một việc khá là nghiêm trọng mới xuất hiện trước đó rồi. (bạn Han í =.=)

Trên con đường vắng…

Yunho cõng Jaejoong trên lưng, nặng thì nặng thật đấy…

Nhưng sao chỉ mong lúc nào cũng được như vầy nhỉ?!

Cho dù có nặng thêm cũng cam tâm…

Ấm áp lắm…

Hạnh phúc lắm…

Cảm giác khi được ở bên người mình thích… thật tuyệt…

Jaejoong ngồi vắt vẻo trên lưng Yunho, tay cầm cái kẹo bông thỉnh thoảng đưa lên miệng nhấm nháp một phát, nếu cao hứng hơn sẽ cầm kẹo đưa lên miệng Yunho cho con gấu ngốc đó cùng tận hưởng vị ngọt cùng mình. Không ngờ con người có loại kẹo ngọt kinh khủng vậy nha, ngọt từ đầu lưỡi đến tận đáy lòng. Ngọt lịm!!! (>.<)

-          Yunho ah, giá mà lúc nào cũng được như thế này thì hay quá nhỉ ?! – Jaejoong mơ mộng nói.

-          Nói gì vậy, đương nhiên nếu cậu muốn thì ngày nào chúng ta cũng có thể đi chơi như này rồi… - Yunho ngửa cổ quay sang nhìn Jaejoong, thấy ai đó đang chu môi nháp kẹo liền kiềm chế không nổi mà rướn người lên hôn đánh “chụt” một cái.

-          Này… - Jaejoong thuận tay bẹo má Yunho rõ đau - …hôm nay còn chưa đủ sao? Dê vừa thôi, đừng để tớ ngứa sừng đó!!!!

-          …!!! – Yunho vừa xoa má vừa cười, yêu quỷ là vậy đó, hơi một tí là lôi sừng ra doạ. Vừa thấy buồn cười vừa thấy sợ, nhưng cho dù có cảm thấy thế nào thì Ho cũng chỉ càng lúc càng thêm yêu con quỷ đáng sợ này thôi.

-          Ý tớ là… umma sẽ không để yên cho chúng ta đâu?! – Nghĩ đến umma, Jaejoong thở một hơi rõ dài, mặt xị ra, buồn thiu.

-          Teuk hyung làm sao cơ?! – Lúc trước khi ngỏ lời xin rước Jae về làm bà Jung cũng thấy Jae nói qua về vấn đề này, có vẻ nó khá nghiêm trọng thì phải.

-          Là thế này… - Jaejoong nghĩ nên nói hết cho Yunho biết, vì dù sao bây gìơ hai đứa đã cùng lên một chiếc thuyền rồi, tất phải cùng nhau đấu tranh thôi - …lúc trước umma có yêu cầu tớ ghi nhớ ba câu nói…

-          Ba câu nói ?!

-          Demon Love không biết yêu…Demon Love không thể yêu…Demon Love không được yêu chủ nhân của mình…- Đau thương nhớ lại ba câu nói đó, Jaejoong chậm rãi nói lại với Yunho.

-          Không được yêu chủ nhân của mình sao????? – Đương nhiên Yunho không quá ngốc đến nỗi không hiểu ẩn ý của câu nói này – Sao hyung ấy không nói thẳng ra là cậu không được có tình cảm với tớ luôn đi!!!

-          Thì thế… - Jaejoong đưa tay lên khịt mũi - …đã ngầm nói trước là không được có tình cảm rồi… nhưng mà cuối cùng… lại nhịn không nổi…**đỏ mặt**

-          Teuk hyung kỳ quá… - Yunho vừa phàn nàn vừa há miệng táp một miếng vào cái kẹo bông Jaejoong đưa xuống - …mặc kệ hyung ấy!!! Jaejoong ah, dù hyung ấy có làm gì cũng kệ nha, mình thích nhau có gì là sai chứ, đúng không ?! **ngước mắt nhìn**

-          Umh… thực ra… tớ đâu phải tình yêu đích thực của Ho đâu…

-          Này!!!! – Yunho thả Jaejoong xuống, xoay người Jae để cậu ấy đối diện với mình, mặt nghiêm túc nói - Đừng bao giờ nói những câu kiểu như thế nữa!! Tớ thích cậu, chỉ có thể là cậu thôi. Nghe nhé, lần cuối đấy, không nhắc lại nữa đâu. Tình- yêu- đích- thực- của- Jung- Yunho- là- Kim- Jaejoong--- rõ chưa?!

-          Ho ah… **long lanh long lanh**

-          Nhớ nha, cho dù hyung ấy có làm gì, chúng ta cũng sẽ vẫn như thế này… - Nắm vai Jaejoong thật chặt, Yunho nhìn thẳng vào mắt người đối diện. Một nụ cười ngô nghê hạnh phúc nở rộ trên môi khi Ho thấy hình ảnh của mình hiện rõ trong đôi mắt to tròn của Jaejoong - …sẽ mãi mãi như vậy…

-          Umh… đồng ý… - Jaejoong từ từ nhắm mắt khi thấy Yunho đưa khuôn mặt sát lại gần. Nụ hôn đến nhẹ nhàng mà mãnh liệt như một dấu ấn xác nhận lời hứa “sẽ mãi mãi như vậy” của cả hai. Uh… Jae đã quyết định rồi, cho dù umma có ngăn cản thế nào cậu cũng nhất định sẽ chiến đấu tới cùng.

Umma bảo không biết yêu… vậy sao Jae lại rung động vì Ho ?!

Umma bảo không thể yêu… vậy sao lại tạo ra một Demon Love có thể rung động ?!

Umma bảo không được yêu chủ nhân của mình… nhưng Jaejoong đã lỡ yêu Yunho mất rồi… không thay đổi được đâu…?!

Cái này… đã là số mệnh rồi phải không…?!

(HẾT CHAP 37)

CHAP 38

“Mọi chuyện là như vậy…”

“…”

“Chủ nhân…?!”

“…”

Năm bé Boo dùng ánh mắt thỏ con nhìn Jaejoong. Tiếc rằng chỉ có Yunho đứng cạnh là cảm thấy các Boo đáng thương, còn chủ nhân của chúng lại hoàn toàn lạnh lùng coi như không thấy gì, đôi môi khẽ mấp máy buông lời sét đánh: “Phạt cả năm đứa nhúng nước trong hai giờ!”

“Oá oá oá ~ khônggggg…”

“Đấy là tại cơn gió đó, không phải lỗi tại Boo mà…”

“Chủ nhân Jaejae~~~”

Mặc cho các Boo kêu khóc thảm thiết, Jaejoong vẫn ung dung đi đến chỗ chậu nước, chậm rãi thả từng hình nhân tội nghiệp vào… (o_0)

-          Jae ah… - Yunho khẽ nhăn mặt thỏ thẻ - … làm thế chúng có chết không?!

-          Ngốc! – Jaejoong chọc chọc cho các hình nhân nhúng sâu thêm vào trong nước rồi gắt lên – Hình nhân bằng giấy thì chết thế nào được…

-          Umh… - Yunho gật gù, chỉ cần không có án mạng xảy ra là được rồi, chứ tội của các Boo này đáng trừng phạt lắm. Ai bảo chủ nhân giao việc làm không xong cơ.

          Ầy, chuyện là thế này. Chẳng là lúc trước khi Ho và Jae tách ra đi chơi có giao cho năm Boo này một người (bạn Han ấy =.=), ra lệnh phải đem cậu ta về nhà để có gì giải quyết. Ai ngờ đến lúc Yunjae dắt nhau về nhà chỉ thấy có năm Boo đang ngồi trước cửa giương mắt nhìn, hỏi cậu con trai kia đâu thì thấy chúng nó nhìn nhau một lúc rồi bẽn lẽn nói “Để lạc mất rồi…”. Tại lúc cả đám đang vác cậu ta đi thì tự yên có một cơn gió thổi đến mạnh quá làm các Boo bị cuốn bay mất, đến lúc tìm lại chỗ đó đã không thấy cậu con trai kia đâu. Ngẫm đi ngẫm lại thì thấy nguyên nhân này khá là chính đáng, nhưng Jaejoong lại nổi điên lên vì cái này liên quan đến một mạng người chứ có đùa đâu. Cậu kia đang trong tình trạng ngất không biết trời đất gì như thế nếu bị bỏ ngoài đường sẽ xảy ra chuyện gì? Hơn nữa cậu ta đã thấy công viên nhân tạo và đôi sừng của Jae rồi, nếu không làm rõ thì cậu ta sẽ nghĩ như thế nào đây?!

Nghĩ đến đấy lại thấy sôi máu, tiện tay nhấn mấy Boo ngập sâu thêm tí nữa…

Jaejoong và Yunho đã đi tìm, nhưng đương nhiên không thấy.

Bởi cậu con trai có tên Hankyung kia, sau một hồi nằm cứng đơ dưới đất lạnh đã tỉnh lại và tự mò mẫm tìm đường về nhà trọ, trong lòng cứ mãi thắc mắc về những chuyện kì quặc mình đã gặp hôm nay…

Đương nhiên… ấn tượng về một người nào đó…

Cũng không thể quên…

~~~~~~~~~~~~~============~~~~~~~~~~~~~~

SM high school, 9h sáng… (=_________=)

RENG RENG RENG RENG RENG !!!!!!!!!!!!!!!!

.

.

.

Roạt roạt roạt…

Bịch bịch bịch ~~~

-          TRÁNH ĐƯỜNG TRÁNH ĐƯỜNG!!!! NƯỚC SÔI NƯỚC SÔI!!!!!! – Có thể nói đây là lần đầu tiên Kibum ồn ào như vậy trong giờ ra chơi. Bởi trước đây cứ nghe thấy tiếng chuông là Bum sẽ chui vào khuôn viên trường đánh một giấc ngay. Chỉ tiếc là bây giờ đã xảy ra một sự việc nghiêm trọng làm thay đổi hoàn toàn thói quen đó…

-          KIBUM! MÀY LÀM GÌ MÀ CỨ NHƯ ĐƯA VỢ ĐI ĐẺ KHÔNG BẰNG!!! - Bị con người đang chạy thục mạng kia va một cú đau điếng vào người, Heechul điên tiết gân cổ lên mắng, đáng tiếc chả có câu chữ nào lọt vào tai Bum được.

-          MINMIN!!! MINMIN!!! – Kibum lao thẳng vào lớp D, miệng không ngừng gọi tên người nào đó - CẬU SAO RỒI??!!

-          Bummie… **long lanh long lanh** - Changmin đang nằm ngoi ngóp trên bàn ngay lập tức ngước mắt lên nhìn Bum, trong lòng cảm động không để đâu cho xiết.

-          Tớ đem đồ ăn đến rồi này… - Nước sôi thì không có, vợ đẻ lại càng không (=”=) nhưng riêng việc Changmin trong giờ nhắn tin kêu đói nhũn người đã đủ làm Bum cuống lên như vậy rồi. Vội giở bọc đồ ăn mình vừa phi xuống căng tin mua, Kibum mỉm cười hiền dịu bóc một gói snack ra cho Min ăn, thấy người yêu vừa rôm rốp nhai snack vừa nhìn mình cười cười là Bum thấy hạnh phúc lắm. Haish… đôi khi hạnh phúc đến từ những điều giản đơn thế này đây.

Yunho chép miệng nhìn đôi trước mặt rồi lắc đầu ngao ngán. Có cần phải đến mức ấy không nhỉ? Dù sao cũng đang ở trong lớp học mà lại cứ vô tư thể hiện tình cảm như vậy hả? Ít nhất cũng phải giống Ho với Jae chứ, mỗi lần muốn tim hồng tim đỏ là kiếm chỗ vắng người mới hành sự. Ai như đôi Kimin kia, đấy, Changmin lại còn đang đút cho Kibum ăn kìa, cái kiểu “tớ một miếng cậu một miếng” ấy sao mà nhìn nổi da gà thế không biết.

Yunho khẽ thở dài, thôi ~ thế là từ nay mất hai đồng chí vô lo vô nghĩ rồi…

Đang định quay sang Donghae than thở thì…

-          HAENIM!!! – Eunhyuk từ ngoài chạy vào, căn chuẩn ngồi sà ngay vào cạnh Donghae – Sáng nay đi ngang qua công viên trường tớ phát hiện ra một tổ ong đấy, muốn đi chọc không?!

-          Tổ ong á?! - Mắt Donghae khi nhìn thấy Eunhyuk đã sáng rực lên rồi, nay nghe thêm cụm từ “chọc tổ ong” lại càng được thể sáng hơn nữa – Đi liền!!!

Sau đó cả hai mặt mũi tươi roi rói nắm tay nhau phóng ngang qua mặt Yunho, nhoáng cái đã chạy mất dạng. Nén một tiếng thở dài, Yunho tặc lưỡi lắc đầu, lại thêm hai đồng chí nữa tự nguyện rơi vào lưới tình…

Quay sang phía Junsu tính chia sẻ nỗi lòng, Ho rùng mình một cái rồi quay người lại, rốt cuộc vẫn không dám bắt chuyện. Chẳng hiểu làm sao mà từ sáng đến giờ nhìn Junsu cứ như người mắc bệnh tự kỉ cấp cao, mặt mũi buồn xo, thi thoảng lại nhăn trán lắc đầu như thể đang đấu tranh nội tâm ghê lắm. Ho cũng đã thử gạ hỏi chuyện rồi nhưng Junsu không trải lòng, chỉ nói lại một câu mà làm Ho tịt luôn chẳng muốn ho he gì nữa : “Nếu cậu có thể giúp tớ lựa chọn giữa một con gấu ngốc đã có chủ với một con đỉa thành tinh mặt dày thì chúng ta nói chuyện tiếp!”. Ack!!! Cái gì mà “gấu ngốc đã có chủ” với cả “đỉa thành tinh mặt dày” chứ!!! Yunho nghĩ có lẽ Su bệnh rồi nên mới nói linh tinh vậy, thế nên mới nản chả muốn dây vào nữa.

Ngoảnh ngang ngó dọc một hồi, cuối cùng Yunho quyết định đi tìm Jaejoong, sao chưa gì đã thấy nhớ thế nhỉ?! Hơi sững người lại một chút suy nghĩ, sau đó bật cười nhận ra, chính mình từ bao giờ cũng không còn vô lo vô nghĩ nữa rồi, thậm chí Ho còn là một trong những người bị mắc vào lưới tình đầu tiên cơ…

Nhưng cũng phải thừa nhận, cảm giác có người để nhớ tới, có người để yêu thương… thực sự tuyệt vời…

Tuyệt vời đến độ, một khi đã dây vào… thì khó ai dứt ra được…

-          Yunho a ~~~ – Đang mông lung suy nghĩ đột nhiên nghe thấy tiếng Jaejoong, Yunho vội chớp mắt bừng tỉnh rồi phóng ra ngoài, đi về phía cậu nhóc dễ thương với cái mũ hồng hồng trên đầu đang đứng ở cửa lớp vẫy vẫy mình. (đội mũ để che sừng í ~)

-          Cậu đây rồi, tớ cũng đang định đi tìm cậu…

-          Nè, bên kia đang có chuyện gì hay lắm, mình ra đó xem đi!!! – Jaejoong hồ hởi kéo tay Yunho đi.

-          Chuyện gì?! – Yunho nheo mắt nhìn Jae cảnh giác, dạo này Jaejoong cũng nghịch lắm, ở lâu với một đống quỷ sứ thành ra từ quỷ hiền không biết bắt nạt người (trừ Ho) giờ Jae đã thành quỷ ác bắt nạt được kha khá người dân vô tội rồi (!)

-          Ya! Đừng có nhìn Jae bằng ánh mắt vậy chứ! Chuyện này không có liên quan đến Jae, tại Jae thấy bên phòng kia có nhiều người xúm lại lắm, tò mò mới ra đây rủ Ho đi cùng thôi… 

Jaejoong vừa nói vừa lôi xềnh xệch Yunho đi, thoáng cái đã đến nơi mọi người tập trung. Ngóc cổ kiễng chân lên nhìn thì thấy hoá ra là phòng thầy hiệu trưởng Lee. Hễ cứ thấy mọi người tập trung trước phòng hiệu trưởng là y như rằng có một trong hai sự việc sau xảy ra.

Một là, có học viên vi phạm kỷ luật nặng đến độ bị đuổi học, trước khi khăn gói ra khỏi trường sẽ phải đứng nghe thầy Lee ca một bài ca về đạo đức làm người. Thường thì một bài thầy ca sẽ dài khoảng hai đến ba tiếng, hoặc hôm nào thầy họng khoẻ còn có thể ca cho đến khi học viên kia nhũn người ngất xỉu mới thôi. Trong trường hợp này học viên tụ tập trước cửa phòng thầy là để ngóng xem nạn nhân bên trong có thể chịu được mấy tiếng, rồi bài ca của thầy lần này khác với lần trước chỗ nào… Còn trường hợp thứ hai là do có học viên mới vào trường, học viên mới này cũng có vinh dự được thầy Lee mời vào phòng để làm một bài ca ngợi về thành tích cũng như cái hay cái tuyệt của SM, và những bài ca kiểu tự sướng là chính này thường kéo dài đến bốn năm tiếng liền. Với trường hợp này thì các học viên lại bu đến với mục đích ngắm học viên mới là chủ yếu. Bởi những học viên được thầy Lee nhặt về lẻ tẻ khắp nơi thế này thường rất ổn, ổn mới lọt vào mắt xanh của thầy mà bước vào trường này chứ.

Nghển cổ nửa ngày trời Yunho mới nghe được lõm bõm vài câu như  “trường này xanh sạch đẹp khỏi chê… khụ khụ… các học viên tương thân tương ái, đoàn kết lắm em ạ… em sẽ không hối hận khi vào trường…bla… bla…” nhưng chỉ chừng ấy đã đủ để Ho biết lần này là có chuyện gì rồi.

-          Có học viên mới đến trường ấy mà… – Yunho quay ra báo cáo với Jaejoong.

-          Người mới sao?! – Jaejoong tròn mắt nhìn, nếu chỉ đơn giản thế thì có gì mà người ta phải tụ tập đông vậy. Chắc phải có cái gì rất hay ho chứ nhỉ?! Thế là Jae cố chen vào nhìn cho bằng được mặt học viên mới – Đâu đâu, cho tớ xem với…

Thế là bằng cách nào đó, luồn lách chen lấn, nhẹ nhàng hay khủng bố không biết, chỉ biết rằng sau đó một hồi Jaejoong đã ngoi lên được ngay hàng đầu, chỉ cách bạn học viên mới và thầy hiệu trưởng nổi tiếng kia có một cánh cửa (kính).

Cái màu tóc vàng hung trông quen quen…

Dáng người cao cao gầy gầy trông cũng quen quen…

Đến cả giọng nói lơ lớ phát ra cùng câu nói “Thầy ơi sao thầy nói nhiều thế?!” cũng nghe nó quen quen…

Tóm lại con người này sao mà trông quen đến thế nhỉ…

Vậy là trong khi các học viên khác đang không ngừng cảm thán hành động dũng cảm khi dám nói câu “Thầy ơi sao thầy nói nhiều thế?!” của học viên mới thì Jaejoong lại nhíu mày cố nhìn cho được gương mặt kia. Bởi vì lúc này cậu ta đang đứng quay lưng với cửa, thỉnh thoảng có ngúc ngắc đầu chút nên thấy qua vài nét trên mặt cậu ta, và Jaejoong cảm thấy có vẻ như mình đã nhìn thấy gương mặt này ở đâu rồi.

RENG RENG RENG RENG ~~~

Nửa tiếng ra chơi nhanh chóng trôi vèo đi hết, các học viên đứng bu quanh phòng thầy Lee đành tiếc nuối mà lê bước về lớp. Jaejoong không phải về lớp nên vẫn có thể đứng lại coi được, trong lòng thầm than thở không biết đến bao giờ ông già họ Lee mới buông tha cho bạn trai kia đây…

- Thôi… thôi ạ!! - Từ ngoài cửa Jaejoong có thể thấy cậu học viên kia vừa xua tay rối rít vừa lau lau mồ hôi - Thầy cho em nhận lớp luôn hôm nay đi…

Ôi, phải thế chứ!! Nhìn cảnh thầy Lee mặt đăm đăm tỏ vẻ ta đây còn nhiều lời muốn nói lắm nhưng vẫn phải ngậm ngùi đưa cho cậu học viên kia tờ giấy nhập học mà Jaejoong mừng đến rớt nước mắt. Sau đó nín thở chờ đợi giây phút cậu học viên đó quay mặt lại…

Quay mặt lại…

Bước về phía cửa…

Mở cửa…

Nhìn ra ngoài…

-          Á!!!!**giật mình thảng thốt kêu lên**

-          Oa!!! Là cậu nè!! – Jaejoong ngay lập tức xáp lại gần - Cậu có sao không?! Cậu vẫn sống phải không? Cậu có nhớ tớ không? Cậu có giận năm bé Boo của tớ không?... bla… bla… Sao?? Cậu vẫn chưa nhận ra tớ à??? Vậy thì nhìn nè…

-          … **xỉu**

-          Oái!!! Cậu sao vậy????

Hoá ra học viên mới đây chính là Hankyung - cậu con trai xui xẻo hôm qua lỡ lạc bước vào công viên nhân tạo để rồi bị dính phải bao nhiêu rắc rối… Và cái lý do khiến Han đang nằm đo sàn thật sự rất lãng xẹt… Chỉ vì sau một hồi hỏi han không thấy Hankyung trả lời (thực chất là chưa kịp hiểu để trả lời), Jaejoong nghĩ rằng bạn ấy vẫn chưa nhớ ra nên đã nhanh tay giật phăng cái mũ trên đầu mình xuống, và thế là… tèn ten ~ hai cái thứ nhọn nhọn xinh xinh nhô ra ấy đã làm cho ai đó sợ chết khiếp…

Và lăn ra sàn bất tỉnh…

Trong đầu lùng bùng suy nghĩ…

Vì cớ gì người tốt như mình…

Lại luôn đụng phải quỷ… (??!!!)

++++++++++++++~~~~~~~~~~~++++++++++++++++

Phe phẩy phe phẩy…

-          Bạn gì đó ơi…

-          Teukie, trong giấy báo nhập học có ghi tên cậu ấy là Hankyung nè… **chọc chọc**

-          Đâu?! Ừ ừ… bạn Hankyung nè ~~~ **tiếp tục phe phẩy (quạt)**

-          Hừ, được lắm, không ngờ mình được gặp lại thằng to gan ấy tại đây… **bẻ tay rôm rốp**

-          Tình yêu ah ~ có phải hôm đó tình yêu ra tay nhẹ quá không? Sao trên người cậu ấy chỉ có mấy vết bầm thế này?! **thều thào**

-          Nè, lát nữa cậu ấy tỉnh mấy người đừng có doạ cậu ấy đấy, dù sao đây cũng là học viên mới lớp mình mà… - Yoochun lên tiếng cảnh báo.

-          Jaejoong, làm sao mà doạ cho người ta ngất xỉu thế này hả?! **vừa phe phẩy quạt vừa nhíu mày nhìn**

-          Jae đâu có biết đâu, Jae chỉ muốn để bạn ấy nhận ra Jae thôi mà… **bặm môi suy nghĩ, mình có làm gì sai sao??**

-          Hơ hơ…

-          Chào cậu!! – Leeteuk nhanh chóng chìa mặt và nở một nụ cười thật tươi ngay khi thấy Hankyung tỉnh dậy.

-          Ơ hơ… đây là thiên đàng sao?! – Hankyung mơ màng nhìn thấy một người có nụ cười rất đẹp đang nhìn mình nên cứ ngỡ đây là thiên đàng. (=___=)

-          Không đâu, thiên đàng chỉ dành cho những ai đã chết thôi mà!! – Jaejoong nhanh nhảu thò mặt vào.

-          Cậu cứ bình tĩnh!!! – Leeteuk tinh ý nhận ra sự biến sắc trên khuôn mặt Hankyung nên đã khẩn trương lôi cái mũ chụp lại lên đầu Jae, sau đó quay sang cười cười với Han giải thích - Đừng nghĩ rằng bất cứ con quỷ nào cũng xấu, quỷ khác thì tớ không biết nhưng quỷ Jaejae này thì tớ có thể đảm bảo nó không biết hại người đâu… cậu không phải sợ…

-          Đúng đúng, Hankyung, Jaejoong hiền khô mà, nó không làm gì hại cậu đâu… - Kangin cũng gật gù nhận xét, hiển nhiên Yunho nếu nghe được câu này chắc sẽ uất nghẹn mà chết mất.

-          Thật… thật vậy sao?! - Đến lúc này Hankyung mới lên tiếng, vừa nói vừa nhìn nhìn vào con quỷ đang cười toe như để chứng minh mình không xấu chút nào.

-          Thật!!! – Heechul bỗng nhiên xen vào trả lời, sau đó khoé môi khẽ nhếch lên một cái – Và cậu có nhớ tôi không?! Huh??

-          Ơ… cô… cô… - Mắt Hankyung bỗng mở to hơn một chút, trong lòng rộn rạo không yên. Người con gái xinh đẹp hôm qua mình gặp, người con gái mềm mềm thơm thơm hôm qua mình đã ôm (eo), người con gái mạnh mẽ hôm qua nghĩ mình sàm sỡ cô ấy nên đã cố dùng sức để tự vệ, người con gái đặc biệt khiến mình nhớ suốt đêm qua… cô ấy…

-          CÔ CÔ CÁI CỦ CHUỐI ẤY!!! – Đương nhiên việc bị nhầm là con gái không còn là xa lạ với Heechul, nhưng không hiểu sao thấy cái vẻ mặt đần đần ngu ngơ đang nhìn mình, mồm lơ lớ “cô… cô” là Chul lại thấy điên tiết. Có thể nói ngoài Siwon ra, đây là người đầu tiên khiến Chul thèm muốn được cho cậu ta ăn đấm bất cứ lúc nào.

-          Cậu có nhầm không vậy Hankyung?! – Yoochun nhìn Han với ánh mắt thương hại – Heechul là con trai mà?!

-          Hả?!

-          Đây nè… - Dứt lời Yoochun cầm tay Hankyung, rồi không để bất kỳ ai có cơ hội ngăn cản, Chun dùng tay Han vuốt nhanh một đường thẳng tắp trên ngực Heechul, sau đó quay ra tỉnh bơ - … thấy chưa, con gái đâu có xẹp lép như vậy!!

-          …

Khoan!!! Mọi người có đang thắc mắc tại sao một Yoochun khôn ngoan sáng suốt lại dám làm một hành động nguy hiểm như vậy không?!

Nếu có, hãy để wj phân tích cho mọi người thấy…

Là thế này… vốn dĩ bình thường Yoochun chả bao giờ dám dây vào Heechul, học cùng lớp mà, ngày ngày chứng kiến Siwon bị tần lên tần xuống đã đủ khiếp rồi, Yoochun đâu có ngu mà chọc vào ổ kiến lửa mang tên Heechul đó chứ. Tuy nhiên, thật đáng tiếc là sau sự việc hôm qua, Yoochun vì phải chịu một đả kích quá mạnh nên giờ không còn đủ minh mẫn để phân biệt đâu là ngu đâu là không ngu (!). Lúc đó tay chân mồm mép thì đang nói chuỵên với mọi người nhưng tâm trí lại bay về nơi xa lắm từ bao giờ rồi.

Có thể dễ dàng nhận ra tâm trí nó đang bay đến lớp D…

Có thế dễ dàng đoán được tâm trí nó đang hướng đến một người…

Cũng có thể dễ dàng biết rằng, người đó có tên là Kim Junsu.

Phải, việc bị Junsu đá phũ phàng cộng với việc từ nay về sau không được gặp mặt Susu nữa là một đả kích cực lớn với Yoochun.

Không còn minh mẫn, không còn tỉnh táo… ai thất tình mà chả vậy nhỉ?!

Tội nghiệp Yoochun… (;_;)

Quay trở lại sự việc ban nãy…

Yoochun thật tội nghiệp, nhưng có lẽ Hankyung còn đáng thương hơn. Bởi vì người hiểu nhầm Heechul là con gái là Hankyung, người cảm thấy tổn thương khi biết cô gái mình luôn nhớ đến thực chất lại là con trai là Hankyung, người trực tiếp vuốt ngực Heechul cũng là Hankyung, người phải hứng chịu ánh mắt toé lửa hơn cũng là Hankyung nốt…

Khổ thân Hankyung…

< đã cắt cảnh bạo lực để phù hợp với rating >

(HẾT CHAP 38)

CHAP 39

“Kuyhyun ah… cậu không thể đến thật sao?”

“Thật sự là không thể, Sungmin đang giận tớ, tớ phải đến tận nhà để làm hoà đây nè.”

“Umh…vậy à…?!”

“Này, đều là bạn cùng lớp mà, Yesung có phải thú dữ đâu mà cậu sợ thế, chỉ là đến tập hát cùng thôi mà !!!”

“Nhưng mà… hình như Yesung không thích tớ…”

“Trời ơi Ryeowook!!! Mặt Yesung lúc nào cũng khó đăm đăm như vậy chứ chẳng phải cậu ấy ghét ai đâu, cậu cứ tiếp xúc với cậu ấy nhiều sẽ thấy thực ra cậu ấy rất tốt bụng…”

“Nhưng mà…”

“Ya, thôi nhá, Minnie mà lâu không thấy tớ đến sẽ lại giận thêm đấy, bye cậu”

“Kyu…”

Cụp ~

Tiếng cúp máy vang lên một cách phũ phàng, Ryeowook xịu mặt nhìn vào con dế trong tay mình mà thở dài đánh thượt một cái. Chả là để chuẩn bị cho “Đại hội tài năng SM” (hi vọng mọi người vẫn nhớ =.=), lớp B đã đăng kí hai tiết mục là biểu diễn vũ đạo của Eunhyuk và một bài tam ca của Kyuhyun, Ryeowook và Yesung. Vậy nên giờ cứ khi nào rảnh cả ba lại hẹn nhau đến nhà Yesung luyện tập. Mọi khi có cả Kyu cùng đi nên mọi việc vẫn diễn ra bình thường thôi, nhưng hôm nay Minnie của Kyu lại giận dỗi gì gì đó nên cậu ấy không thể đến luyện tập được, thành ra lúc này chỉ còn có Ryeowook và Yesung ngồi trong nhà. Tại vì Wook đến trước, ngồi chờ một lúc không thấy Kyu đến nên gọi điện giục, lúc ấy mới biết là Kyu gặp chuyện chằng lành nên không đến được, chứ nếu không Wook đã bỏ luôn buổi tập ngày hôm nay rồi.

-          Kyu không đến hả? – Yesung nhìn Wook khó hiểu một lúc, thấy người ta mãi không có động tĩnh gì thì đành mở lời trước.

-          A… ừ, cậu ấy có việc rồi… - Wook giật mình ngẩng đầu nhìn Yesung, sau khi trả lời xong lại cúi đầu xuống vân vê con dế trong tay mình. Thật… ngại…quá…

Kim Ryeowook, học viên lớp B trường SM, là một trong 16 (bạn Han mới đến nên chưa tính) hotboy của trường, nhưng lại là một người rất “lành”. Khác hẳn với cái ngốc nghếch nổi trội của Yunho, sự nghịch ngợm của Donghae hay tính cách bà chằn kinh dị của Heechul, Ryeowook dường như khá mờ nhạt với cái tính nhút nhát và hiền lành của mình. Không phải cậu không có gì nổi bật đâu nhá, gương mặt cute này, giọng hát trong và cao đáng ngưỡng mộ này, rất rất là tốt bụng này… Wook cũng có nhiều fan hâm mộ lắm chứ bộ. Chẳng qua là nếu sôi nổi hơn chút nữa thì sẽ ổn hơn thôi. Nhưng cái đấy chắc chẳng thể xảy ra được, bởi sự hiền lành nhút nhát đã ăn sâu vào máu cậu bé này rồi.

Có thể thấy ngay qua việc này đây, ngồi trước mặt Yesung mà chẳng dám nhìn thẳng, cũng chẳng nói được một câu nào. Điều đó làm Yesung tủi thân gần chết, trong đầu không ngừng thắc mắc mình đã làm gì đáng sợ để người ta phải dè dặt như thế.

Chính xác là Yesung chẳng làm gì nhiều đến nỗi đáng sợ cả, và cay đắng thay chính vì cái “chẳng làm gì nhiều” đấy cậu lại vô tình trở nên đáng sợ trước mặt mọi người, ít nhất là đối với Ryeowook (=”=) Tại vì lúc nào khuôn mặt của Yesung cũng lạnh như tiền và luôn kiệm lời nói nên thành ra người ta cứ tưởng cậu khó gần lắm. Hơn nữa khuôn mặt nhỏ của Sung nếu không cười thì nhìn hầm hố ghê lắm, trông rất là ngầu. Bởi vậy nên hầu hết học viên hâm mộ Yesung đều là những người đã chứng kiến được nụ cười đẹp hiếm hoi đó rồi. Ừ, khi cười thì bạn nhỏ này trông rất tuyệt, rất thân thiện, rất đáng yêu, rất khiến người ta muốn sà đến làm quen. Và hiển nhiên là Ryeowook chưa được nhìn thấy nụ cười ấy bao giờ nên mới cảm thấy e dè với Yesung như vậy.

Quay trở lại với hiện tại, hai bạn nhỏ sau một khoảng thời gian không nhỏ “ngồi thiền” cuối cùng cũng lục đục lôi bài nhạc ra ngồi tập hát. Giọng hát của Ryeowook rất cao và thanh, giọng của Yesung thì trầm và rất có kỹ thuật, khi cùng xướng lên quả thật nghe rất hài hoà, nếu có thêm chất giọng ấm áp của Kyuhyun quyện vào thì sẽ còn tuyệt vời hơn nữa!! (>.<)

Hát…

Hát…

Và hát…

Có lẽ chỉ cần ngừng hát một cái là không khí gượng gạo sẽ bao trùm lên cả hai ngay nên Yesung với Ryeowook đều tập trung vào việc tập hát mà chẳng chuyện trò gì sất. Và cả hai vẫn cứ say sưa hát như vậy cho đến khi Ryeowook cảm thấy mông mình… nhột nhột !!! Thực sự thì… khi đang ngồi trước mặt một người nào đó, nhất là người mà mình đang sợ sệt e dè, thì cho dù phía bên dưới có ngứa ngáy nhộn nhạo thế nào cũng không nên quay lại nhìn hay tệ hơn là thò tay xuống… (!) Hơn nữa lại đang ngồi mặt đối mặt thế này, cho nên Ryeowook lại càng không thể làm gì khác thường được. Vậy là cố lơ đi cái cảm giác nhồn nhột cứ thế tràn tới tràn lui ở mông mình, Ryeowook vẫn cứ bấm bụng hát tiếp. Thậm chí để cho đỡ nhột… umh, thì theo cách thông thường người ta hay làm đó, Ryeowook đã cố nhấn mông mình xuống ghế và… cọ cọ… Cơ mà được một lúc Wook chợt nhận ra một điều khá quan trọng là không phải tự yên nơi đó bị nhột, mà là ở đấy đang có một cái gì đó ngọ nguậy giãy giụa. Cuối cùng thì vì quá nhột + tò mò, Ryeowook quyết định luồn tay xuống phía sau lưng mình, đến nơi bị nhột và dừng lại…

Mềm mềm…

Nhũn nhũn…

Trơn trơn…

Lại có chỗ cưng cứng…

Quay ra.

Nhìn.

1s…

2s…

3s…

-          AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!! – Sau ba giây nhận dạng rõ vật thể mình đang sờ, Ryeowook ngay lập tức hét toáng và nhảy dựng lên.

-          Sao thế ? - Yesung nhíu mày nhìn gương mặt sợ sệt của Ryeowook hỏi, sau đó chậm rãi đi về phía ban nãy Wook ngồi xem xét.

-          Yesung… ở đó… có con… con… - Ryeowook ngay lập tức nhảy ra núp phía sau lưng Yesung, lúc này run quá nên quên cả ngại với chả ngùng rồi. (^^)

-          Con gì?! – Yesung cũng chẳng để ý đến cái người đang níu áo mình từ phía sau mà chăm chăm nhìn vào chỗ ghế trước mặt.

-          Con…

-          Á!!! Khoai lang nhỏ!!! Mày không sao chứ???!!! – Ryeowook còn chưa kịp nói hết câu đã thấy Yesung hốt hoảng dùng cả hai tay đỡ con vật đó để lên trên bàn, sau đó lấy tờ giấy ghi lời nhạc ra phe phẩy quạt cho nó.

-          Yesung… đó là… con rùa của cậu ah???!! - Vừa tròn mắt nhìn hành động rất chi là  “…” của Yesung, Ryeowook vừa dè dặt hỏi.

-          Cậu thật là… - Yesung nhăn mặt quay ra trách - … làm xỉu Khoai Lang Nhỏ của tớ rồi!! Ngồi lên nó nãy giờ!!!

-          Hả…!!! – Ryeowook suýt ngã ngửa khi nghe Yesung gọi con rùa đó là Khoai Lang Nhỏ, thực ra việc đặt tên cho thú cưng những cái tên ngộ nghĩnh cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Tuy nhiên nếu người đặt ra cái tên đó là Yesung thì thật sự rất khiến người khác choáng váng đấy!!

-          Này… - Yesung chọc chọc vào bụng con rùa cưng của mình - … Khoai Lang Nhỏ, mày sẽ không chết một cách lãng xẹt như thế chứ?!

-          …

Ryeowook mặt méo xệch nhìn lén Yesung, nếu cậu ấy biết ban nãy Wook không chỉ ngồi lên con rùa đó mà còn… nhấn nhấn cọ cọ… vào nó thì có lẽ Yesung sẽ hiểu rằng nếu Khoai Lang Nhỏ chết thật thì cái lý do nó chết… không hề lãng xẹt chút nào… (thậm chí còn vô cùng thảm hại =___=). Từ từ xáp lại ngồi gần Yesung, Ryeowook ngồi yên nhìn con rùa tội nghiệp trên bàn, hai mắt đã bắt đầu ươn ướt nước, có phải cậu vừa ra tay sát hại một sinh linh bé bỏng rồi không?! (oppa này mau nước mắt dã man ấy ^^)

Tất nhiên rùa không dễ chết như vậy… (=__=)

Hoặc cũng có thể vì số mạng “củ khoai” này khá lớn, nên sau một hồi nằm bất động thì… bốn cái chân bé xíu của Khoai Lang Nhỏ bắt đầu ngọ nguậy… (><)

-          A!!! Yesung !!! Nó cử động rồi !!!! – Ryeowook đang ngồi chắp tay hối hận đột nhiên reo lên, sau đó vội vã quay sang lay lay Yesung.

-          Ô, Khoai Lang Nhỏ, mày tỉnh rồi ah!!! – Yesung cũng vừa lúc phát hiện ra, hai mắt nhỏ tí hi mở to ra lộ rõ sự vui mừng.

-          May quá, chưa chết, rùa con chưa chết… - Ryeowook cười tít mắt, hết nhìn “củ khoai” đang nằm ngọ nguậy trên bàn lại quay ra nhìn chủ của nó. Và sau đó thì trái tim bỗng đập mạnh kêu đến “bụp” một cái!!!

Rõ khổ, tim đập lỡ nhịp ấy mà. Và lý do á?! Chính là bởi ai kia cũng đang cười tít mắt chứ đâu. Đã bảo rồi mà, Yesung một khi không cười thì mặt nhìn rất sợ, rất không có thiện cảm. Nhưng nếu đã thấy bạn ấy cười rồi thì… chẹp chẹp… Chỉ khổ cho bạn nhỏ Ryeowook ngây thơ lỡ nhìn thấy nụ cười cực đẹp của người mà mình luôn cho là rất lạnh lùng đáng sợ ấy, thế nên sau khi trái tim đánh trật một nhịp cũng là lúc toàn bộ tâm tư tình cảm của bạn bị đánh trật theo rồi.

Vậy là ngày hôm đó, lại có thêm một bạn nhỏ nữa nói lời tạm biệt với quãng thời gian ngây ngô không biết rung động là thế nào của mình…

Chuyện tình được bắt đầu bởi một con rùa và một nụ cười…

Thật đáng mong đợi… nhỉ ?! (^^)

O-O-O-O-O-O-O-O-O-O-O-O-O-O-O-O-O-O-O-O-O-O-O-O-O-O-O-O-O-O-O-O-O-O-O

-          Yunho!!!

-          Ủa, Jaejoong?! Tớ tưởng cậu đã về nhà trước rồi mà?! - Vừa bước chân ra ngoài cổng đã thấy Jaejoong ôm chầm lấy mình, Yunho ngốc nghếch không để ý đến cái siết tay khác thường của Jae mà cứ vô tư gỡ tay cậu ấy ra.

-          Yunho ah… để tớ ôm thêm chút nữa đi ~~~ - Jaejoong lập tức ôm Yunho một lần nữa, chẳng để ý đến những người xung quanh mà vùi mặt vào trong ngực Yunho nghẹn ngào. Lúc này mới cảm thấy có gì đó bất thường, Ho vội nâng mặt Jaejoong lên nhìn, ấy, làm sao trông lại não nề thế này ?!

-          Có chuyện gì hả?! – Yunho lo lắng hỏi.

-          Umh… - Jaejoong mím môi - … umma vừa cho hình nhân kêu tớ đến nhà…

-          À… Teuk hyung gọi chứ gì ?! – Yunho gật gù, sau đó nắm chặt vai Jaejoong hùng hổ tuyên bố  – Cũng tốt, vậy để tớ đi cùng cậu, chúng ta sẽ công khai với huyng ấy luôn…

-          Không được đâu… - Jaejoong lắc đầu quầy quậy - … cậu đến không biết chừng sẽ làm mọi việc rối hơn đó, tớ chỉ định ôm cậu một chút để lấy thêm sức mạnh thôi, umh, tớ đi đây…

-          Jaejoong!! – Yunho vội nắm tay Jae lại – Hãy nhớ… cho dù có thế nào, chúng ta vẫn sẽ mãi như thế này… sẽ mãi bên nhau, được không?!

-          Tớ hứa!!! – Jaejoong đặt nhanh lên môi Yunho một nụ hôn như để làm con dấu cho lời hứa của mình, rồi sau đó “phụt” một cái, thân hình nhỏ bé thanh mảnh ấy đã biến mất trong làn khói trắng…

Cho dù có xảy ra chuyện gì…

Cũng sẽ mãi mãi bên nhau…

Nhất định là thế…

=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=

-          Đây… - Leeteuk nhẹ nhàng đặt một viên thuốc màu đỏ lên mặt bàn, khuôn mặt nhìn cũng chẳng sung sướng gì, thậm chí quyết định điều này Teuk còn là người đau lòng nhất - … là cách để giải quyết chuyện này…

Jaejoong ứa nước mắt nhìn viên thuốc trên bàn. Viên thuốc độc có thể phá huỷ tình yêu, chưa bao gìơ Jae cảm thấy hận việc umma mình quá tài giỏi như thế. Tại sao cái gì umma cũng có thể pha chế được, ngay cả thuốc để làm mất đi tình yêu của người khác cũng có thể.

-          Jae muốn biết… tại sao Demon Love không được yêu… - Thật sự bất công, tại sao umma luôn chỉ cho Jae thấy tình yêu tươi đẹp hạnh phúc như thế nào rồi lại ngăn cản không cho Jae yêu.

Nếu chỉ vì Jae không phải là người thì…

Tại sao lại tạo cho Demon Love một trái tim?!

Và…

Tại sao lại để trái tim đó có thể rung động vì người khác…?!

-          Bởi vì Jaejoong vốn chẳng phải tình yêu đích thực của ai cả! – Leeteuk hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục – Như ta đã nói, mỗi người ngay từ khi sinh ra đã được ông trời sắp xếp cho một nửa đích thực của mình, cho dù là sớm hay muộn, hai nửa cuộc đời đó cuối cùng sẽ gặp được nhau như những gì đã được định từ trước… Jae… là do ta tạo ra, bởi vậy… trong sự sắp xếp của ông trời… không có Jae…

-          Không phải đâu!!! Con là một nửa của Yunho!! Yunho thực sự yêu con, cậu ấy cũng nói cậu ấy chính là tình yêu đích thực của Jae rồi!!! – Jaejoong kích động gào lên, cho dù chính cậu cũng đang hoài nghi lời nói của mình… Jae không thể nhìn thấy ánh mắt Yunho dành cho mình nên không thể xác định rõ cậu và Yunho có phải một nửa của nhau không. Tuy nhiên giờ phút này đây Jaejoong muốn phủ định tất cả sự hoài nghi đó, cậu yêu Yunho, và cậu chính là tình yêu đích thực của Yunho!!!

-          Điều đó là không thể!!! Ngay từ khi sinh ra Yunho đã được định trước cho một người khác rồi, và người đó không phải là Jaejoong!!!

-          KHÔNG!! NGƯỜI ĐÓ NHẤT ĐỊNH LÀ CON!!! – Jaejoong ngã quỵ xuống sàn nhà, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt. Người đó nhất định là Jae mà, người duy nhất mà Yunho yêu, người duy nhất mà yêu Yunho…

-          Jaejoong ah ~~ - Leeteuk đau lòng ngồi xuống, tay cầm viên thuốc đỏ đưa đến trước mặt Jaejoong - Nếu vậy hãy chứng minh cho ta thấy ta đã nhầm đi…

-          …?!

-          Viên thuốc này sẽ làm cho cả hai quên hết tình yêu của mình dành cho đối phương, tất cả sẽ trở về vạch xuất phát ban đầu, ta luôn tin rằng tình cảm của Jae và Yunho lúc này chỉ là một sự nhầm lẫn. Nhưng… nếu như cả hai có thể yêu nhau một lần nữa…

-          … thì chắc chắn đấy là do sự sắp xếp của ông trời đúng không umma?!

-          … thì chắc chắn khi đó ta đã nhầm… và ta sẵn sàng giúp Jaejoong ở bên Yunho suốt đời…

-          ...

-          Jaejoong…

-          …

-          Đã đến lúc rồi, Jae có chấp nhận thử thách này không?!

-          Nếu Jae nói không chấp nhận… umma sẽ không làm nữa sao?

-          Đây là cách giải quyết duy nhất…

-          Con là tình yêu đích thực của Yunho… vậy nên, con và Yunho… sẽ uống nó…

(HẾT CHAP 39)

CHAP 40

Ngôi nhà của gấu ngốc và heo ngố…

Sao hôm nay im lặng lạ thường…

Tiếng cười đã đi đâu mất rồi?!...

.

.

.

Là vì gấu đang buồn chuyện gì…

Hay vì heo cứ trầm ngâm như vậy…?

Khoé mắt long lanh giọt lệ buồn…

Đôi môi mím chặt kìm nén…

.

.

.

Ban công lộng gió ngoài kia…

Hai người ngồi đó bất động…

Sao đêm in rõ đáy mắt…

Bàn tay đan chặt vào nhau…

.

.

.

Một viên thuốc đỏ…

Cho một tình yêu…

.

.

.

Quên…

-          Cậu có thể giúp tớ chinh phục Jaejoong mà, đúng không ?!

-          Nhưng mà… umma của Jaejoong… không cho đâu…

-          Umh… khoan nói đến chuyện đó, thế Jaejoong thì sao ?!

-          Sao… là sao ?!

-          Cậu ấy có đồng ý làm bà Jung không ?!

-          … không…

-          …

-          Làm chị Jung thôi, bà nghe già quá…

-          OH YEARRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRR ~~~~~~

<<<<<<<<<<<< 

Không quên…

-          Hai người thích nhau còn gì, không phải à ?!

-          Ừ. Nhưng…

-          …

-          Thích đó và thích này…

-          …

-          Không có giống nhau…

<<<<<<<<<<<< 

Quên…

-          Jae nghĩ Ho ghét Jae nên đã bỏ đi rồi, đi luôn không về nữa… hic hic…

-          Nghĩ kiểu gì vậy, tớ đâu có điên mà bỏ cậu lại chứ !!! Tớ sẽ không bao giờ bỏ cậu mà đi đâu, nghe rõ chưa ?!

-          Thật không ???

-          Thật ! Jung Yunho sẽ không bao giờ rời bỏ Kim Jaejoong !!!

-          Umh…

-          Và Kim Jaejoong cũng không bao giờ rời xa Jung Yunho chứ ?!

<<<<<<<<<<<< 

Không quên…

-          Không… khụ khụ… là câu… trước đó…

-          À…

-          Vừa nói gì ?!

-          Không… umh…có nói…gì đâu

-          Rõ ràng cậu đã nói gì đó mà… cậu bảo tụi mình… làm gì… đó…

<<<<<<<<<<<< 

Quên…

-          Đồ đáng ghét, nặng lắm đó có biết không ? Đồ con heo !!!

-          Ứ ư… Không chịu đâu… dám nói… Jae là heo à…

-          Jae không phải… là heo… ức ức… heo xấu lắm… Jae có xấu đâu…ức ức

-          Jae đẹp mà… ức ức… dễ thương mà…ức… sao Ho bảo… ức… Jae là heo…

-          Ôi tôi chết mất…

-          Không chịu đâu… ức ức…

-          Thôi được rồi, cậu là con heo dễ thương mà, heo dễ thương, được chưa ??!!

<<<<<<<<<<<< 

Không quên…

-          Vậy nên… Ho à, hãy quên Sungmin đi, tớ tin rằng sẽ có một người khác dành cho cậu mà, chỉ là người đó vẫn chưa xuất hiện thôi.

-          …

-          Có thể ban đầu sẽ hơi khó khăn…

-          YAAAA!!!!!!! LEE SUNG MIN TÔI KHÔNG THÍCH CẬU NỮA ĐÂU, TÔI SẼ QUÊN CẬU NHANH THÔI AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !!!!!!!!!!!!!

-          A ha phải rồi… AAAAA JUNG YUN HO KHÔNG THÍCH LEE SUNG MIN NỮA, SẼ QUÊN SUNG MIN MÀ THÍCH MỘT NGƯỜI KHÁC, KIM JAE JOONG SẼ TÌM CHO JUNG YUN HO MỘT NGƯỜI KHÁCCCCCCCCCC !!!!!!!!!

-          KHÔNG THÍCH CẬU NỮA, TÔI SẼ THÍCH NGƯỜI KHÁC CHO XEMMMMMMMM…

-          YAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA………………….

<<<<<<<<<<<< 

Quên…

-          Cậu nghĩ Sung Min là con gái hay sao mà thích gấu bông, thậm chí con gái thời nay cũng chả còn mấy người thích gấu bông đâu !!

-          Không một ai từ chối món quà được làm bằng cả tấm lòng thế này đâu !! A ha, xem này, con gấu này mặt ngố giống Ho y hệt.

-          Thôi đi, sao lại so sánh tớ với thú bông chứ, mà hình như cậu đặt lệch mắt nó rồi đấy !!

<<<<<<<<<<<< 

Không quên…

-          Yên tâm đi, tớ chỉ định cắt đôi sừng của cậu đi thôi, tớ thấy rồi, điện là từ nó ra cả !!

-          OÁI !!! KHÔNG !!! CẬU CẮT SỪNG CỦA DEMON LOVE THÌ THÀ CẬU ĐÂM NÓ MỘT NHÁT CHẾT LUÔN CÒN HƠN !!!

-          Không đau đâu, tớ sẽ làm rất nhanh thôi.

-          KHÔNG!!! Đừng làm thế…

<<<<<<<<<<<< 

Quên…

-          JUNG YUN HO, ĐỒ ĂN TÔI LÀM RA MÀ CẬU DÁM CHÊ SAO !!!

-          Á Á Á Á !!!!!!!!

-          VẪN KHÔNG CHỊU ĂN HẢ ??? CÁI ĐỒ CỨNG ĐẦU ???!!!!

<<<<<<<<<<<< 

Không quên…

-          Cậu là Jung Yun Ho phải không, chúng ta làm quen nhé, tớ sống trong cái lọ kia kìa. Chắc là cậu chưa biết tớ đâu nhưng tớ biết cậu từ lúc cậu đeo cái lọ đó rồi. Cậu thích Lee Sung Min chứ gì?... Blah blah…

-          Ya thôi đủ rồi đó, rốt cuộc cậu là cái gì thì cũng phải để tôi nói vài câu đã chứ !!

-          A ừ cậu muốn nói gì thì cứ nói đi.

-          Cậu là ai, tại sao… lại có… hai cái… đó đó ??

-          Kim Jae Joong, một Demon Love. Và đó là hai cái sừng, cậu không biết hả?...

<<<<<<<<<<<< 

Viên thuốc ngấm dần vào cơ thể…

Từng chút từng chút một ăn mòn ký ức của hai người…

Những kỷ niệm, rung động và cả tình cảm họ dành cho nhau…

Cứ thế cứ thế bị gói lại…

Trôi dạt vào một góc nào đó trong tim…

Và chỉ được mở ra…

Khi tình yêu xuất hiện lần nữa…

Jaejoong sẽ phải yêu Yunho thêm một lần, và Yunho cũng phải như vậy…

Ánh nắng vàng nhạt của buổi bình minh khéo léo lách mình qua khe cửa nhỏ để có thể chiếu thẳng vào mặt con sâu lười nào đó. Tiếng chim non đói bụng kêu chiêm chiếp ngoài kia vô tình thay cho chuông báo thức khiến cho ai đó mặt mày nhăn nhúm, chân tay giẫy đạp khó chịu. Và sau một khoảng thời gian không nhỏ ưỡn ẹo lăn lộn đủ kiểu trên giường, cuối cùng thì sâu lười cũng chịu he hé đôi mắt tí hi của mình ra mà chào ngày mới.

Vừa ngáp vừa quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Dụi mắt.

Nhìn.

.

.

.

-          AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!! – Ngay sau khi não bộ phân tích xong những hình ảnh mà mắt đưa tới, Yunho vội nhảy dựng lên và gào cả tràng dài như vậy.

-          HẢ??? CHÁY NHÀ AH?? SAO SAO SAO…???!!!!! – Đương nhiên không ai có thể tiếp tục ngủ sau khi bị nã cho một hồi còi inh ỏi như thế, Jaejoong đang nằm chóp chép mơ màng trên giường ngay lập tức bật dậy nhìn quanh.

-          Jaejoong!!! Sao cậu lại ngủ trên giường tớ??? – Yunho bất mãn phùng má chất vấn Jaejoong – Không phải mọi khi cậu hay ngủ trong cái lọ của cậu sao??? Mới sáng sớm đã thấy hai cái sừng của cậu chĩa thẳng vào mặt như thế… sợ chết đi được!!!

-          Ya! Lâu không ăn điện nên nhờn rồi phải không?? – Jaejoong gân cổ quát lại, tự dưng phá đám giấc ngủ của người ta chỉ vì cái lý do lãng xẹt ấy, bảo sao Jae không bực cho được - Chắc vì đêm qua mộng du nên ra khỏi lọ nằm lên giường cậu thôi, làm cái gì mà nghiêm trọng thế???

-          Cậu cứ thử vừa mở mắt ra là nhìn thấy ngay hai cái thứ nhọn hoắt suốt ngày bắn ra điện như tớ xem có phản ứng như thế không???! – Yunho cũng không chịu thua mà tiếp tục xả bức xúc – Cái kiểu mộng du của cậu đúng là làm người khác đau tim mà…

-          Xìiiii… - Jaejoong bĩu môi nguýt một cái rõ dài, sau đó nhanh nhẹn nhảy xuống giường phóng ra cửa, tất nhiên không quên chọc thêm cho Yunho một câu nữa - …ở với quỷ lâu vậy mà còn chết nhát thế ah?! Đồ con gấu kém cỏi!!! Hứ…

-          Này, cậu bảo ai kém cỏi thế hả???? – Yunho ngồi giãy đành đạch trên giường, đúng là đồ quỷ dữ đáng ghét mà, không hiểu sao mấy tháng nay Ho có thể sống yên ổn với con quỷ này nữa.

…À… mà sao theo những gì Ho nhớ thì hai tháng ở cùng Jaejoong... đâu phải lúc nào cũng bực mình đâu, hình như cũng có lúc vui lắm chứ bộ…?! Hầy, nhưng dù thế nào thì Jae cũng sẽ chỉ ở bên Ho cho đến khi cậu ấy giúp Ho tìm được tình yêu đích thực của mình thôi. Nhờ Jae mà vụ say nắng với Sungmin đã giải quyết được một cách êm xuôi, nói gì thì nói người bạn quỷ này cũng có nhiều điểm tốt lắm. Hi vọng sau khi lo xong chuyện của Ho rồi Jae có thể tìm được cô quỷ nào tốt tốt cho nó có đôi có cặp… ủa, mà biết kiếm đâu ra qủy cho Jae yêu nhỉ? Mấy con dưới địa ngục đều rất xấu, làm sao Jae yêu được, thế thì chắc Teuk hyung lại phải dùng phép tạo ra một cô quỷ khác rồi… hohoho…

Cứ thế Yunho ngồi ngốc trên giường để tâm trí trôi dạt đâu đâu, và chuyện đó chỉ dừng lại khi giọng Jaejoong lanh lảnh vang lên từ phía bên ngoài “ĐỒ GẤU NGỐC KIA, HÔM NAY ĐỊNH NGHỈ HỌC ĐẤY HẢ???”.

-          Á, MUỘN HỌC RỒI!!! JAEJOONG… TẤT CẢ LÀ TẠI CẬUUUUUUUUUU…

.

.

.

Cuối cùng thì… tất cả đã quay trở lại vạch xuất phát…

.

.

.

}}}}}}}}}}}}}}}}}}}}}}0000000{{{{{{{{{{{{{{{{{{{{{{

Lớp J.

-          Chào appa… **ôm ôm**

-          Chào umma… **ôm ôm**

-          Chào Chulie… **ôm ôm**

-          Chào Chunnie… **ôm ôm**

-          Chào Hannie…

-          Á!!! – Ngay sau khi Jaejoong định kết thúc cái điệp khúc yêu đời vào buổi sáng của mình bằng cách tặng cho Hankyung một cái ôm thật thắm thiết thì Han đã vội giật lùi người lại và kêu lên – Đừng chạm vào tớ…

-          …

-          Là thế này… - Nhận thấy hình ảnh Jaejoong đang chớp chớp mắt tủi thân vì bị hắt hủi vô cùng tội nghiệp, Kangin nhịn không được mà lên tiếng giải thích - …bây giờ người bạn Han toàn thương tích do bị ai đó hành hung thôi, Jae động vào sẽ làm bạn ấy bị đau đó…

-          …

-          Sao nào?! – Nhận thấy ánh mắt Jaejoong từ tủi thân chuyển sang oán trách đang bắn về phía mình, Heechul nhăn mặt phàn nàn - Ai bảo cậu ta sờ tui!!!

-          Phụt… hahaha… - Leeteuk ôm bụng cười ngặt nghẽo - …Heechul, cậu nói cứ như kiểu ngực cậu có cái để mà sờ ấy… phẳng lì, thích thú gì…

-          Này này… - Kangin vội bịt tai Jaejoong lại - … ở đây có trẻ nhỏ đấy, nhà nó đừng có ăn nói linh tinh… (=.=)

-          Gớm… - Heechul bĩu môi một cái dài cả cây số - … trẻ con cái gì, biết yêu rồi đấy ông ạ!!!

-          Sao? Jae biết yêu rồi à? – Kangin tròn mắt nhìn Jaejae bé bỏng trước mặt, đừng đùa chứ, In với Teuk còn chưa dạy hết chương trình mà học trò đã biết cách thực hành rồi à??

-          Không… - Jaejoong vừa lắc đầu vừa chối đây đẩy – Jae có yêu ai đâu…

-          Thôi nào… - Yoochun ngồi yên lặng nãy giờ nhìn cái vẻ mặt vô tội của Jaejoong cũng phải chép miệng lên tiếng - …bọn này là thấy hết rồi nhá, Jaejoong yêu gấu ngốc Yunho ấy, có chối cũng vô ích!!

-          Cái gì?? – Jaejoong ngay lập tức giãy nảy lên - Mọi người đừng có nói bậy nha, Jae với Ho là trong sáng ah, không có yêu đương gì ở đây hết…

-          Hả…?! - Nhẽ ra nếu là người khác phủ nhận chuyện như thế này sẽ bị nghĩ là vì xấu hổ quá mà không chịu thừa nhận ngay. Thế nhưng vẻ mặt Jaejoong lúc nói câu “không có yêu đương gì ở đây hết” lại hoàn toàn nghiêm túc và không hề ngượng ngùng gì cả, điều đó làm tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Đương nhiên là trừ Leeteuk.

-          Rõ ràng tui thấy Yunho rất thích Jaejoong mà… - Yoochun nghi hoặc hỏi lại.

-          Không phải đâu, Chunnie nhầm rồi!! – Jaejoong vẫn một mực chối.

-          Nè, Teukie nói chuyện này là sao?! – Kangin bị xoay như chong chóng trước thông tin Jaejae bé bỏng biết yêu, sau đó lại là không biết yêu, cuối cùng đành quay ra tìm sự thật từ Teukie yêu dấu.

-          Jaejae không yêu ai cả… - Leeteuk bên ngoài thì cười cười nhẹ nhàng nói, thế nhưng trong lòng lại tự thấy kinh hãi với viên thuốc mà chính mình đã tạo ra, công dụng quả thật rất đáng sợ. Bây giờ nhìn biểu hiện của Jaejoong khi nhắc đến cái tên Yunho hoàn toàn không có chút tình cảm mờ ám nào cả, điều đó chứng tỏ viên thuốc ấy đã khống chế được tình yêu của cả hai rồi. Nếu Jae dám vượt qua trách nhiệm của bản thân (là đi tìm tình yêu đích thực cho Yunho) mà thừa nhận yêu Ho một lần nữa như lúc trước, thì chắc chắn khi đó Teuk sẽ dốc lòng giúp Jae có thể có được tuổi thọ và thân thể của một con người, để Jae có thể sống cạnh người mình yêu mãi mãi. Còn nếu không…

-          Thấy chưa!?! – Jaejoong sà vào ngồi cạnh Teuk rồi quay sang lè lưỡi với Heechul và Yoochun – Jae đã nói là không yêu mà, Jae còn bé lắm, umma nhể… hihihi…

Leeteuk chỉ cười mà không nói gì, thật may là Jaejoong vẫn có thể vô tư như trước. Chắc chắn khi quyết định uống viên thuốc đó, Jae và Ho đã rất đau lòng…

Lần đầu có thể là vô tình…

Nhưng lần hai chắc chắn là số mệnh…

Mà đã là số mệnh thì không ai thay đổi được…

Cứ coi như… đây là thử thách tình yêu đầu tiên dành cho Yunho và Jaejoong đi…

(HẾT CHAP 40)

CHAP 41

Như vậy là Jaejoong đã chẳng còn nhớ chút gì về việc mình đã từng yêu một con gấu ngốc nào đó, vậy còn con gấu ngốc Jung Yunho đó thì sao?

Đương nhiên cũng hoàn toàn quên sạch.

Lớp D.

-          Chào Shindong… **vỗ vai**

-          Chào Changmin… **vỗ vai**

-          Chào Kibum… **vỗ vai**

-          Chào Donghae… **vỗ vai**

-          Chào Junsu…

-          Phùuuuu… - Còn chưa kịp kết thúc điệp khúc yêu đời ngày mới của mình bằng cách tặng cho Junsu một cái vỗ vai thân mật thì đã thấy Su chưng bộ mặt thiểu não ra nhìn mình, thế là Yunho đành ngại ngùng rút tay về, mặt tỏ vẻ cảm thông hỏi thăm.

-          Junsu ah, sao từ hôm đi công viên chơi về cậu cứ sầu đời như thế vậy…?! Cậu không thấy mình rất khác thường sao???

Quá khác thường, đấy là những gì Yunho đánh giá sau khi nhìn một lượt mấy bạn quanh mình. Kibum tuy chẳng phải học lớp này nhưng ngay từ sáng sớm đã sang đây cùng với một đống bimbim snack để chiều lòng ai đó, sau đó thì ngồi “miếng anh miếng em” tình cảm nhão nhoẹt đến rợn người. Trong khi đó Donghae, dù không có Eunhuyk ngồi cạnh nhưng mặt cũng tươi phơi phới như thể vừa thấy cá trong nồi sống lại, yêu vào cái có khác (chẹp chẹp). Chả bù cho Junsu, cũng đi công viên chơi, cũng tay trong tay với một người khác, vậy mà cuối cùng khi trở về lại thành ra tự kỷ cấp cao thế này, thật là khiến cho người khác đau lòng thay… haish…

-          Ngốc!! Junsu đang thất tình đấy, đừng có mà đụng vào nỗi đau của nó nữa!!! – Donghae gõ một cái vào đầu Yunho rồi nhỏ giọng giải thích.

-          Thất tình?! Với ai?! – Theo như Yunho nhớ thì Jaejoong đã từng nói là Junsu thích Ho, vậy nếu Junsu thất tình thì chỉ có thể là vì Ho đã từ chối thôi, thế nhưng mà Ho đã kịp nói gì đâu nhở?!

-          Với Park đại gia bên lớp J chứ với ai… - Changmin đang tình thương tình mến với Kibum không chịu nổi câu hỏi quá ngớ ngẩn của Yunho nên đã quay lại thì thầm.

-          Hả??? – Yunho khẽ nhăn mặt, thế ra Junsu thích Yoochun sao? Vậy mà mình cứ nghĩ là cậu ấy thích mình. Thực ra Ho cũng không thích Su đâu, chỉ là bình thường thôi mà, nhưng việc có một người thích mình cũng thú vị lắm chứ bộ… (^^)

-          Thôi đi! – Junsu ngồi nhíu mày nghe mấy đứa thì thào nói về chuyện của mình mà trong lòng cứ sôi sùng sục cả lên. Không thể hiểu nổi tại sao Su lại cảm thấy trống vắng vô cùng khi gỡ được “con đỉa thành tinh” nào đó ra khỏi người mình. Trước kia cứ bị Yoochun bám dính rồi lải nhải “Susu”, “baby”, “thiên thần”… bla bla… gì gì đấy là đã thấy bực mình lắm rồi, thế mà bây giờ không bị bám nữa lại càng thấy khó chịu hơn mới chết!!! - Trời ơi…

-          … - E dè nhìn Junsu rú lên một tiếng rồi nằm gục xuống bàn,Shindong quay sang nhìn Kibum, Kibum thở dài đánh mắt về phía Changmin, Changmin chép miệng quay qua nhìn Donghae, Donghae khẽ lắc đầu rồi nghiêng đầu ngó Yunho chằm chặp. Thế là cuối cùng cả bốn đôi mắt tia thẳng vào Yunho chờ đợi… (=.=)

-          Aish… - Yunho tặc lưỡi một cái rồi ngậm ngùi chấp nhận nhiệm vụ cao cả mà các chiến sĩ kia đã giao lại cho mình : an ủi Susu tội nghiệp!! - Thế tóm lại là cậu đang cảm thấy như thế nào????...

-----------000--------000---------000----------000----------

-          Junsu bảo cậu ấy cảm thấy rất trống vắng!! – Yunho vừa chóp chép nhai thịt vừa chu mỏ kể lể.

-          Nói toẹt ra là nhớ Yoochun chứ gì! – Jaejoong ngồi chống tay lên cằm vừa nhìn Yunho ăn vừa nói.

-          Cậu ấy bảo không hiểu sao lại có cảm giác như thế!!! **nhồm nhoàm**

-          Còn sao nữa – Jaejoong nhăn mặt – Yêu rồi a ~

-          A… không phải chứ, Jae đã từng nói là Junsu thích tớ cơ mà!!! – Yunho buông đũa nhìn Jaejoong đầy nghi hoặc.

-          Thì là thế… - Jaejoong gật gù như kiểu cậu cũng đang nghi hoặc chính năng lực của mình - …nhưng tớ cũng đâu có nói là Junsu không thích Yoochun đâu?!

-          Vậy Junsu thích cả hai bọn tớ sao?!

-          Umh… cậu và Yoochun, một trong hai người sẽ là tình yêu đích thực của Junsu, bởi vì tớ đã không thể phân biệt được chính xác là ai, nên chúng ta cần một phép thử nữa – Jaejoong mặt đầy vẻ hiểu biết bắt đầu vạch kế hoạch giải quyết chuyện này.

-          Phép thử gì?! **tò mò tò mò**

-          Cậu và Junsu sẽ hẹn hò với nhau!!! **vỗ đùi nói chắc nịch**

-          Hẹn hò thì có thể giải quyết được cái gì?! **đần mặt**

-          Đương nhiên có thể! Là thế này, trong buổi hẹn hò đó Ho phải hôn môi Junsu một cái…

-          Cái gì??!!! Không được!! – Jaejoong còn chưa nói hết câu Yunho đã giãy nảy lên phản đối. Ho đâu có tình cảm gì với Su đâu mà hôn mới chả hít chứ, làm thế thì có lỗi với bản thân với Tổ quốc quá!!! (=.=)

-          Tớ bảo được là được!! – Jaejoong vỗ bàn ra lệnh - Cậu phải hôn Junsu thì tớ mới xác định được sự thay đổi cảm xúc của Su sau nụ hôn đó như thế nào, nếu là vui sướng ngại ngùng thì người Junsu thực sự thích chính là cậu, còn nếu là tội lỗi và hoang mang thì đích thực người đó là Yoochun!!!

-          Không – Yunho vẫn ngoan cố mà lắc đầu nguầy nguậy - Nụ hôn đầu tiên tớ chỉ dành cho người tớ yêu thôi, tớ phản đối kế sách hôn môi này…

-          Cậu không được phản đối, cậu phải nghe theo sự sắp xếp của tớ!!! **chí choé**

-          Đả đảo Jaejoong độc ác, đả đảo Jaejoong tàn bạo, tớ không hôn, không hôn!!! **vênh mặt cãi lại**

-          Cậu không phải giống như mấy nữ sinh ẻo lả theo chủ nghĩa tôn thờ nụ hôn đầu tiên chứ???

-          Không cần biết cậu nói gì, chỉ biết là nụ hôn đầu tiên của tớ rất quan trọng!!! Hẹn hò thì có thể, nhưng hôn môi thì không !!!!

-          Tớ hỏi lại một lần nữa, có chịu hôn hay không!!???

-          Không chịu, ngàn lần không chịu!!!!

-          TẠCH TẠCH TẠCH!!!

-          Á!!! Jaejoong chơi bẩn, không dùng bạo lực…

-          ĐỐI VỚI CON GẤU THÈM ĐIỆN NHƯ CẬU THÌ KHÔNG CÓ GÌ GỌI LÀ CHƠI BẨN HẾT!! TIẾP CHIÊUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUU…

-          Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Quả nhiên… địa ngục trần gian đã quay trở lại…

:::::::::::::::::::::::::::::============:::::::::::::::::::::::::::::::::

Cửa hàng bánh Dolphin.

Ring ring ring ~

Tiếng chuông cửa vang lên báo hiệu có khách vừa bước vào, Junsu đang ngồi vắt chân lên đọc truyện vội vàng sửa sang lại trang phục rồi ngoan ngoãn nhìn ra phía cửa.

-          Chào mừng quý khách đã đến với Dolphin, tôi có thể giúp gì cho bạn?!

-          Tôi đến lấy bánh đã được đặt từ trước!

-          À… - Trước mặt Junsu là một người đàn ông trung niên mặc vest đen, đeo kính đen, đi giày đen, tóm lại là trông rất ngầu. Nhớ lại lần đầu tiên khi ông ấy vào cửa hàng đặt bánh, Junsu thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên vì tưởng có xã hội đen đến làm loạn cửa tiệm của mình, thật may là không phải.

-          Cậu có thể ghi một chữ khác vào mà?! - Cầm chiếc bánh gato mình đã đặt trên tay, người đàn ông khẽ thở dài rồi nhìn về phía Junsu chờ đợi một lời giải thích.

-          Tôi chưa quyết định được… - Junsu cúi đầu nói khẽ, phải làm sao để xác định được chính xác tình cảm của mình, điều đó thật khó mà. Tuy là lúc nào cũng thấy nhớ đấy, nhưng đó có phải là yêu là thích không Su cũng không chắc, vậy nên cho đến giờ trên mặt chiếc bánh vẫn là một chữ “đợi”.

-          Vậy… ngày mai tôi sẽ lại đến lấy bánh… - Người đàn ông nâng niu chiếc bánh trong tay rồi bước nhanh ra cửa, sau đó đột nhiên quay đầu lại nói thêm - …đây là lần đầu tiên… tôi thấy cậu chủ thực sự thích một người như vậy…

-          …

Phía bên ngoài, cách đấy không xa…

-          Haizzz…

Yoochun thở dài một cái đánh thượt khi nhìn vào chiếc bánh trong tay mình. Chỉ là một cái bánh gato nhỏ có lớp vỏ mỏng bằng socola, phía trên mặt là một viền kem sữa hình trái tim, bên trong trái tim có một chữ “đợi” viết bằng kem dâu. Bấy nhiêu đó thôi cũng đủ làm tâm hồn nhạy cảm của Park thiếu gia bị tổn thương rồi. Từ hôm đi chơi công viên về đến giờ Yoochun đã thấy nhớ Junsu rất nhiều, muốn gặp người ta nhưng lại vì lời hứa “sẽ không xuất hiện trước mặt Su cho đến khi chính Su muốn gặp Chun” nên lại thôi. Có vẻ như đấy là một nước cờ quá nguy hiểm thì phải, bởi vì chưa kịp đợi Junsu mở lời tìm Yoochun trước Chun đã chết vì nhớ mất rồi. Ngày ngày chỉ dám từ xa ngắm nhìn người ta như vậy, rồi lại còn hôm nào cũng đặt mua một cái bánh gato do tự tay Su làm nữa chứ. Cái chữ “đợi” ấy là Chun yêu cầu viết thêm vào, nhưng Chun cũng đã nhờ người đàn ông kia chuyển lời đến Su rằng cậu ấy cũng có thể viết một chữ khác vào nếu cậu ấy muốn. Nói là viết chữ nào cũng được, nhưng kì thật Yoochun lại luôn hi vọng Junsu sẽ viết chữ “Yoosu” lên đấy, bởi vì khi đó có nghĩa là Su đã chấp nhận Chun. Nhưng thật đáng tiếc là điều đó vẫn chưa xảy ra.

Vẫn mãi là một chữ “đợi”…

Là đợi đến lúc Junsu chủ động đi tìm Yoochun…

Hay là đợi đến lúc Junsu có thể nhận ra tình cảm của mình…

Có lẽ… là cả hai…

XXXXXXXXXXXXXXXXXX-------000-------XXXXXXXXXXXXXXXXXXXX

Phải công nhận rằng Yunho là một người rất manly…

Cũng phải công nhận rằng Yunho là một người rất tốt bụng…

Càng không thể phủ nhận rằng đôi khi Yunho rất là mạnh mẽ…

Thế nhưng…

Thật đáng tiếc là tất cả những điểm mạnh kể trên không đủ để Yunho chống chọi với hai cái thứ nhọn hoắt xinh xinh trên đầu Jaejoong.

Bởi vậy…

Yunho đã đầu hàng (!)

-          Hẹn hò ư?! – Junsu tròn mắt nhìn vào hai tấm vé xem phim mà Yunho chìa ra – Chúng ta á???

-          Đúng thế! – Yunho gật đầu chắc nịch.

-          Nhưng… Jaejoong… cậu ấy có biết không?! – Không phải Yunho rất thích Jaejoong sao?! Nếu là hẹn hò thì nhẽ ra Yunho phải mời Jaejoong đi mới đúng, tại sao lại là Su thế này?!

-          Chính Jae quân sư cho tớ việc này mà… - Yunho vừa nói vừa khẽ liếc mắt sang bên cạnh. Jaejoong đang đứng ở ngay chỗ quầy kính để ngắm bánh kia kìa, chỉ vì lúc này chân Jae không chạm đất nên trừ Ho ra không ai có thể nhìn thấy cậu ấy cả. Bởi vậy nên Junsu mới hỏi cái câu hỏi rất chi là thừa thãi kia.

-          Jaejoong không giận ah!? – Càng nói càng thấy không đúng, Yunho đi hẹn hò với người khác mà Jae còn quân sư cho là sao?! Junsu đã nghe Yunho quảng cáo về điện “made in Jaejoong” rất nhiều rồi nên cũng hơi e ngại, lỡ như Jaejoong nổi giận lên khi thấy Su và Ho dắt tay nhau vào rạp chiếu phim thì nguy to!!!

-          Không giận, không ngăn cản, không phản đối, và cậu không muốn đi chơi với tớ sao?!… - Yunho nheo mắt nhìn Junsu, theo lời Jae nói thì khi được người mình thích rủ đi chơi thế này người ta sẽ đồng ý ngay chứ sao có thể ngồi hỏi những vấn đề đâu đâu thế này?!

-          À không!! – Junsu mím môi nghĩ nghĩ một chút, hẹn hò với Yunho, đây là việc mà trước đây Su luôn mong muốn. Cho dù không rõ Jaejoong có ý gì khi để cho Ho mời Su đi chơi thế này… nhưng thôi kệ đi, Su muốn đi chơi với Ho mà - Vậy bao giờ chúng ta sẽ đi?!

-          Năm giờ chiều mai nhá… tớ sẽ đến đây đón cậu!!

-          Umh… được…

Nhận được cái gật đầu nhẹ nhàng của Junsu, Jaejoong đứng gần đó đã nở một nụ cười vô cùng mãn nguyện. Hi vọng cuộc hẹn hò này có thể thu lại kết quả như mong muốn. Tuy đã ở với Ho được một thời gian rồi nhưng ngoài việc giúp Ho thoát khỏi sự ngộ nhận tình cảm với Sungmin ra thì Jae chẳng làm được gì cả. Điều đó làm Jae áy náy ghê lắm, Ho chưa bao giờ giục nhưng Jae cũng tự cảm thấy mình phải nhanh nhanh kiếm ra tình yêu đích thực cho Ho thôi, sống cùng Ho cũng vui lắm nhưng quỷ và người sao có thể ở cùng một chỗ lâu được…!!!

Ra khỏi tiệm bánh của Junsu, Yunho thiểu não chép miệng một cái, sao Ho lại phải hẹn hò với một người mà mình luôn coi là bạn thân thế này?! Sau đó lại còn phải hôn môi nữa chứ…

-          Yunho ah ~ Yunho ah ~~~~ đang nghĩ gì vậy… - Jaejoong bay vòng vòng phía trên đầu Yunho và nói vọng xuống.

-          Đang nghĩ tại sao trên đời lại có một con heo hai sừng đáng ghét như thế!!

Yunho vừa đi vừa hậm hực nói mà không hề quan tâm đến những ánh mắt kinh hoàng của những người xung quanh đang nhìn mình. Ờ thì nếu thấy một thằng nhóc mặt mũi rõ sáng sủa thỉnh thoảng lại ngẩng mặt lên trên trời nói vài câu như thế thì ai mà chả sợ chứ nhể? Cơ mà dù sao thì từ ngày xuất hiện con quỷ nhỏ này Yunho đã bị người ta nhìn như thế nhiều lắm rồi, thế nên bây giờ thành ra quen. Chả muốn quan tâm làm chi cho mệt…

-          Ô… - Jaejoong ngả người xuống để mặt mình đối diện với Yunho - …nói đến hai sừng thì chắc chắn là đang nói đến tớ đúng không?! Thế nhưng tại sao lại là con heo?!

-          Vì… cậu nặng như heo ấy!!! – Yunho không hiểu sao lại buột miệng nói vậy.

-          Có nhầm không đấy??? – Jaejoong nhăn mặt vặc lại - Cậu làm sao biết tớ nặng, cậu đã lén cân thử tớ rồi chắc !!!

-          Không… - Yunho cũng tự cảm thấy khó hiểu vì lý do mình đã đưa ra, nhưng mà vì nghĩ mãi không ra nên đành tặc lưỡi cho qua - … mà cho dù có vì cái gì đi nữa, cậu cũng là con heo tròn tròn đáng ghét nhất quả đất này!!!

-          Ya Jung Yunho!!! – Jaejoong chống nạnh bay đến chắn trước mặt Yunho, môi bĩu ra tỏ vẻ rất không hài lòng - Cậu không được gọi tớ là heo!!!

-          Tại sao không?! – Yunho nén cười hỏi lại, việc trêu chọc người khác thực sự rất thú vị, đặc biệt là với những người dễ thương như Jaejoong, bởi vì khi đó biểu hiện bực mình của họ rất hay.

-          Cậu nghĩ tớ không biết con heo trông như thế nào hả?! Vừa béo vừa tròn, mặt mũi xấu hoắc, lại còn hay kêu “ịt ịt” nữa, đúng không?!

-          Chính xác thì nó kêu “ụt ịt”… - Yunho làm vẻ mặt nghiêm túc chỉnh lại lời Jaejoong.

-          Ya!!! Yunho ah!!! – Jaejoong mặt méo xệch túm tay Yunho lắc lắc - Không chịu đâu, dám nói tớ là heo ah… heo xấu lắm, tớ có xấu đâu… Yunho ah ~ Jae đẹp mà, dễ thương mà, sao lại bảo Jae là heo chứ…

-          Humh… - Không hiểu sao câu nói phản đối của Jaejoong lại làm cho Yunho cảm thấy nôn nao kỳ lạ, cái này… không phải rất quen sao…

………………………………………………..

………………………

………

-          Đồ đáng ghét, nặng lắm đó có biết không ? Đồ con heo !!!

-          Ứ ư… Không chịu đâu… dám nói… Jae là heo à…

-          Jae không phải… là heo… ức ức… heo xấu lắm… Jae có xấu đâu…ức ức

-          Jae đẹp mà… ức ức… dễ thương mà…ức… sao Ho bảo… ức… Jae là heo…

-          Ôi tôi chết mất…

-          Không chịu đâu… ức ức…

-          Thôi được rồi, cậu là con heo dễ thương mà, heo dễ thương, được chưa ??!!

……….

………………………..

………………………………………………..

-          Yunho… nói gì đi chứ?! – Jaejoong thấy Yunho không nói gì nữa mà cứ trầm ngâm bước đi thì vội bám dính lấyvà tiếp tục lải nhải – Nói tớ không giống heo đi, cậu bảo thế là làm tổn thương tớ nhiều lắm có biết không?! Yunho ah ~~~

(HẾT CHAP 41)

CHAP 42

Rõ ràng người đi chơi là Yunho với Junsu, thế mà người vui nhất lại là Jaejoong. Nếu nói Jaejoong chưa bao giờ nhìn thấy cái rạp chiếu phim thì hơi bị sỉ nhục nhau quá, cũng từng nhìn qua rồi chứ bộ, chỉ là chưa bao giờ vào trong thôi. Bởi vậy lúc bám đuôi Yunho theo vào Jaejoong cứ cười toe cười toét, hết ngó ngang ngó dọc rồi chỉ chỉ trỏ trỏ. Bị Yunho lườm mấy phát cũng mặc kệ, chỉ bĩu môi rồi lại tiếp tục quậy. Ah, thì tất nhiên là Jaejoong không chạm chân xuống đất nên hiện giờ ngoài Ho ra chẳng ai nhìn thấy Jae… thế nên mới có thể mua hai vé mà ba đứa liền dắt nhau vào được chứ.

-          OMO!! Màn hình to quá!!!

-          Woaaaa… sao cũng có nhiều người đến coi thế này…

-          YAAA, ai tự dưng lại tắt hết đèn vậy?! Tối quá đi!!!

-          A! Phim đến kìa, Ho ơi có phim rồi!!!!

-          Oáaaaaa ~~~

Jaejoong ngay từ khi bay vào rạp chiếu phim đã quên béng mất mục đích của buổi hẹn hò hôm nay, cái gì mà Junsu, cái gì mà hôn môi với cả tình yêu đích thực… quên sạch sành sanh!!! Rất may là không ai nhìn được cũng như nghe thấy tiếng con quỷ phiền phức đang rú rít liên hồi này nên mặt Yunho trông không đến nỗi tệ lắm. Ho chỉ thấy hơi phiền chút khi đang nói chuyện với Junsu mà thỉnh thoảng cứ bị Jaejoong đập tay đập chân hỏi cái này cái kia thôi. Mà vì bên trái có Junsu ngồi cạnh, bên phải có người thường, bên trên cũng có người thường, bên dưới cũng toàn người bình thường nốt, nên Yunho tuyệt đối không thể bắt chuyện với con quỷ tàng hình kia được. Vậy là trong khi Jaejoong cứ bay lơ lửng trên đầu Ho mà lải nhải lảm nhảm luôn miệng thì Ho vẫn phải vờ như đang trò chuyện vui vẻ với Junsu, chứ thật ra trong lòng đã muốn đứng dậy túm cổ Jae xuống mắng cho một trận lắm rồi đấy!!!

Bởi vì người khởi xướng ra cuộc đi chơi này đang tạm thời quên mất nhiệm vụ, mà nhân vật chính trong cuộc đi chơi này cũng tạm thời đang rất đau đầu tìm cách thủ tiêu con heo hai sừng quay mòng mòng phía trên, nên hiện giờ chúng ta sẽ tạm thời chuyển sự chú ý đến nhân vật chính thứ hai, bạn Kim Junsu!!

Đi chơi với Yunho? Cũng vui đấy, cũng thích đấy… cũng hồi hộp đấy, nhưng mà sao cảm giác lại hoàn toàn giống như lúc Su cùng Ho đi mua mũ cho Jaejoong ngày trước thế nhỉ?! Tức là mặc dù đang ở ngay cạnh nhau thế này nhưng không cách nào tiếp cận được, không cách nào với tới được. Chỉ đúng nghĩa như những người bạn ở bên nhau vui đùa, bởi vì trong tâm trí mỗi người đều đang hướng về một người khác. Yunho luôn nghĩ về Jaejoong (thậm chí ngay cả lúc này cũng vậy ^^) Junsu thấy buồn về điều đó, nhưng không chỉ có buồn, mà còn có cả sự cam chịu chấp nhận nữa. Giống như kiểu ngay từ đầu Su đã chấp nhận việc Ho thích Jae rồi đó, giờ nghĩ lại mới thấy, bản thân chưa từng nghĩ đến việc sẽ giành Yunho từ tay Jaejoong, lúc nào cũng đinh ninh là mình thích cậu ấy, nhưng ngay cả một cử chỉ biểu hiện cái thích ấy cũng chưa làm. Cái kiểu thích nửa mùa và hời hợt đấy, bởi vậy nên mới dễ lung lay đến vậy.

Đúng, tình cảm của Junsu dành cho cậu bạn ngốc của mình, đang bị lung lay dữ dội. Và rất có nguy cơ sẽ trở lại thành tình bạn thông thường.

Khi mà cả hai đều đã có đối tượng để yêu thương…

-          Wooo… - Đang suy nghĩ lung tung đột nhiên thấy Yunho kêu lên một tiếng, lúc ấy Su mới chú ý lên màn hình. Bộ phim đang chiếu là “Vua kungfu”, phim võ thuật Trung Quốc, đánh nhau vô cùng nghệ thuật. Hiện giờ cũng đang có một cảnh đánh nhau này, chắc là Yunho vừa nhìn thấy một pha võ đẹp mắt nào đó nên mới xuýt xoa lên như thế.

Ngồi tìm hiểu lý do Yunho “wooo…” một hồi, cuối cùng thì chính Junsu lại bị cuốn luôn vào những màn võ thuật nghẹt thở ấy. Thế là cũng nghệt mặt ngồi xem, bên cạnh thì có gấu Yunho đang nhìn chăm chăm về phía trước mà đảo mắt theo từng chuyển động trong màn hình, trong khi đó, bên trên đầu lại có heo Jaejoong đang nắm tay hú hét liên hồi cổ vũ. Nói tóm lại là thật không hiểu nổi cuộc hẹn hò này có liên quan gì đến bốn chữ “tình yêu đích thực” mà Jaejoong hay nhắc tới nữa!!!

Nhẽ ra í, khi muốn đi xem phim để phục vụ cho việc hẹn hò thế này, người có kinh nghiệm phải biết lựa cái loại phim tình cảm sướt mướt một tí, hoặc không thì cũng phải là kinh dị rùng rợn mới được. Lúc ấy mới có cơ hội củng cố tình cảm rồi tí toáy tay chân khi có những cảnh lãng mạn hay rùng rợn, chứ kéo nhau ra xem thể loại phim võ thuật thì làm ăn được gì. Toàn những đứa choai choai đang trong độ tuổi trưởng thành, lại ngồi xem một bộ phim võ thuật hay như thế kia thì bảo đứa nào còn tâm tư mà tình với chả cảm chứ! Nói đi nói lại một hồi, cuối cùng có thể đưa ra kết luận như sau : Jaejoong chả có tí kinh nghiệm gì về việc hẹn hò trong  rạp chiếu phim sất!!!!

“……………………………………”

“………………………………..”

“……………..”

“…………..”

“……..”

“…..”

Rất may cho Jaejoong (cũng không chắc có phải là may hay không?!), cái này cứ như một thông lệ ấy, bất cứ bộ phim nào, cho dù có thuộc thể loại gì đi chăng nữa không sớm thì muộn cũng có một cảnh tình cảm. Và cụ thể trong bộ phim “Vua kungfu” này, đó là một cảnh hôn rất ngọt ngào.

Nhân vật nữ chính xinh đẹp sau khi nói một hồi thì nhìn thắm thiết vào nhân vật nam chính. Hai người cứ thế nhìn nhau, rồi tình cảm dâng trào, bạn nam từ từ sáp gần bạn nữ, khoảng cách giữa hai khuôn mặt dần thu hẹp lại. Và rồi cái gì cần đến cũng phải đến, từ màn hình phát ra nhạc nền du dương réo rắt, tim hồng tim đỏ bay phất phới, khán giả ai cũng ồ lên…

Chỉ có ba người là không ồ theo số đông ấy.

Người thứ nhất là Junsu, hiện giờ đang đưa tay lên chạm vào môi mình. Tự dưng lại nhớ đến cảm giác lúc đó, khi con đỉa thành tinh kia dám to gan cưỡng hôn Su…

Người thứ hai là Yunho, cũng đang tự sờ sờ đôi môi mình. Từ trước đến giờ luôn đinh ninh là mình chưa yêu ai thì mình chưa hôn ai, thế mà khi nhìn vào màn kiss đang diễn ra lại cảm thấy mình đã từng hôn rồi. Mà cảm giác thì cực kỳ tuyệt vời luôn.

Người cuối cùng là Jaejoong, cũng lại đang đưa tay vuốt vuốt môi mình. Kỳ lạ lắm nha, khi nhìn hai người trong màn hình hôn nhau, tự dưng Jae lại cảm thấy như chính mình đang hôn mới chết. Mềm, ấm, ngọt… chắc chắn Jae đã từng hôn rồi. Có khi nào là bị Yunho hôn lén không nhỉ?!

………………………………………………..

………………………

………

Mềm.

“Yunho ơi, môi cậu mềm quá, có phải môi con người ai cũng vậy không nhỉ ??”

Ấm.

“Ấm lắm, cảm giác ấm áp lâng lâng chưa bao giờ tớ có được. Yunho, cậu lấy đâu ra thứ này vậy…”

Ngọt.

“Sao ngọt quá vậy trời, Yunho, tớ nhớ là mình không cho đường vào món ăn nào cơ mà, vậy tại sao…”

……….

………………………..

………………………………………………..

Vậy là chỉ vì nụ hôn chưa đầy một phút diễn ra trên màn hình như vậy, toàn bộ thời gian còn lại của buổi chiếu phim, cả Jaejoong và Yunho đều chỉ ngồi yên lặng mà suy nghĩ về một điều mơ hồ gì đó. Còn riêng Junsu, cũng ngồi yên lặng, nhưng lại là để khẳng định thêm về sự lựa chọn mà Su vừa nghĩ tới.

Đi hẹn hò không thể chỉ làm mỗi việc là vào rạp xem phim được, bởi vậy sau khi từ rạp đi ra, Yunho và Junsu đã dắt nhau đi... chơi game!! Đã bảo mà, Yunho chẳng có tình cảm gì với Junsu ngoài bạn bè, mà Su cũng bắt đầu ngờ ngợ ra người mình thích là ai rồi, vậy nên đâu thể trông chờ một cái gì đó lãng mạn tình cảm từ hai người chứ. Jaejoong vì sự thất bại thảm hại của vụ rạp chiếu phim mà vô cùng không hài lòng, mắt lại thấy hai tên kia dắt nhau vào hàng game, mua xèng rồi bắn nhau bùm bùm như kẻ thù, đương nhiên sống chết gì cũng phản đối. Thế nhưng có một sự thật khá phũ phàng là tính Jaejoong so với Ho và Su còn trẻ con hơn rất nhiều, lượn lờ trong hàng game một chút đã bắt đầu bị thu hút bởi những trò chơi vô cùng hấp dẫn nơi đây. Thành ra đến cuối cùng, chính Yunho lại phải đóng vai người không bình thường một lần nữa khi trước mặt mọi người cứ khua chân múa tay lôi lôi kéo kéo với không khí. Tội nghiệp Yunho, Ho làm thế cũng chỉ vì muốn lôi Jaejoong về thôi mà.

-   Ya, cậu thấy trình độ của tớ thế nào hả? Siêu chứ?!

-   Junsu ah, cậu đúng là cao thủ chơi game đấy!! **vỗ vai khâm phục**

-          Tất nhiên rồi... ue kyang kyang...

Trong khi Yunho và Junsu vừa đi vừa cười nói vô cùng vui vẻ thì phía đằng sau lại có một kẻ mặt mũi tiu nghỉu ỉu xìu bay vật vờ như ma trơi. Chả thu được tí ti kết quả gì từ vụ đi chơi này cả, thế có chán không chứ?! Ban đầu đã định để hai tên kia tự bộc lộ tâm tư tình cảm, sau đó Jae sẽ đứng một bên xem xem Su có phải là tình yêu đích thực của Ho không. Thế mà đến lúc thực hiện thì... vào rạp phim thì cả ba đứa dán mắt xem, vào hàng game thì thậm chí Jae còn đứng một bên vỗ tay cổ vũ cho Ho đánh thắng Su mới sợ chứ. Nghĩ đến lại thấy tức, Jae thật muốn bóp cổ một tên nào đó xả giận quá đi!!! Lần này nhất định phải hỏi rõ umma về mấy cái vụ hẹn hò thế này mới được. Jaejoong cứ nghĩ mình đã khá rành mấy vụ gán ghép các đôi với nhau, nhưng xem ra Jae vẫn còn gà mờ lắm, cần phải học hỏi thêm rất nhiều... Mà nhắc mới nhớ, lâu rồi chưa có qua nhà umma học, bữa trước học đến đâu rồi nhỉ?

Hôn?!

Hôn...

Không hiểu sao lòng lại trùng xuống khi nghĩ về từ đó, sau đấy nghĩ đến cảnh kiss trong rạp, rồi lại liên tưởng linh tinh đến những thứ khác...

-          Yunho, cậu có muốn vào nhà tớ chơi chút không? – Đi một lát đã về đến nhà Junsu, buổi đi chơi này chỉ có mình Jaejoong là không hài lòng, còn đối với Su, nó đã đem lại cho Su một thứ rất quan trọng.

-          Được… ah không… - Yunho cũng muốn vào nhà Junsu chơi một chút, nhưng lại chợt nhớ Jaejoong vẫn còn đang đi bên mình. Đến lúc này mới để ý thấy rằng hình như suốt đường về mình mải nói chuyện với Junsu quá mà quên luôn Jaejoong. Quay lại thấy mặt Jae đang xịu xuống buồn buồn, vậy nên Ho liền ngay lập tức từ chối lời mời của Junsu. - Tớ phải về đây, bye bye!!

-          Ah, vậy bye, cám ơn vì buổi đi chơi! – Thấy Yunho vừa vẫy tay vừa nở một nụ cười rất ngố về phía mình, Junsu cũng nhoẻn miệng theo, đưa tay lên vẫy vẫy, sau đó chợt nhớ ra một chuyện gì đó…

-          Khoan đã, Yunho!!

-          Sao vậy?! – Đã xoay người bước đi, đang định khều Jaejoong trêu mấy câu lại nghe thấy tiếng Junsu gọi, Yunho vội quay đầu.

Chụt ~

Jaejoong trợn ngược mắt nhìn hai đôi môi đang dính chặt lấy nhau, phút chốc cảm thấy cả người choáng váng, máu sôi sùng sục, và hai cái sừng thì ngứa ngáy một cách kinh khủng.

-          Cảm giác hoàn toàn khác biệt! – Hai giây sau cái tiếng “chụt” trời đánh ấy, Junsu buông Yunho ra rồi quẹt mồm nhăn nhở.

-          Cậu… c… hô…n… Su… Jae… tớ… hơ… - Có lẽ vì quá sốc bởi hành động vừa rồi của Junsu nên Yunho cứ thế đứng lắp bắp liên hồi. Ah, cái vụ lắp bắp này lâu lắm rồi mới thấy, mà hình như đã luyện lên thêm một bậc nữa rồi hay sao đấy. Câu chữ đá nhau lộn xộn, mà sao lại lôi cả Jaejoong vào thế nhỉ?! Cái này chính Yunho cũng không biết đâu, chỉ biết là lúc này đầu óc lộn tùng phèo hết cả lên, cảm xúc rối loạn hoàn toàn. Nói tóm lại,sau khi lắp bắp được độ năm giây, Yunho bắt đầu thực hành trạng thái mới toanh : chết đứng!

-          Yunho, cậu mãi mãi là bạn tốt nhất của tớ, cám ơn vì nụ hôn… - Junsu hướng gương mặt vô tội ngây thơ về phía Yunho, chớp chớp mắt, sau đó nhanh chóng chạy mất hút. Su không phải người vô tâm gì đâu, chỉ là lúc này hơi vội chút thôi, bây giờ gần tám giờ tối rồi, không biết còn ai đến lấy bánh không nhỉ…

Vậy là lúc này chỉ còn Yunho và Jaejoong đứng nhìn nhau.

Chính xác thì Jaejoong đang trợn mắt nhìn chằm chằm vào Yunho, còn Ho đang cứng đơ người nhìn Jaejoong không chớp mắt.

-          Cậu ấy đã hôn cậu rồi… – Jaejoong bặm môi nói.

-          … 

-          Hai người đã hôn nhau… - Jaejoong cụp mắt nói.

-          … 

-          Ngay trước mặt tớ… - Jaejoong cúi đầu đưa tay vo viên góc áo.

-          …  - Biểu hiện của cậu là thế nào đấy? Yunho trợn mắt nhìn, người bị mất first kiss là tớ cơ mà!

-          Nhưng… - Jaejoong bất chợt mở to mắt nhìn Yunho, đôi mi dài chớp nhanh mấy phát liền - …tớ đã quên không nhìn biểu hiện tình cảm của Susu rồi!!!

-          MO?! – Yunho nhảy dựng lên - CẬU QUÊN KHÔNG NHÌN?! Vậy thì nụ hôn ban nãy có ý nghĩa gì chứ?!!

-          Lúc đó Junsu hành động nhanh quá, tớ cũng bị bất ngờ chứ bộ… sau đó còn hôn rất chóng vánh nữa… tớ cho dù không quên thì cũng chẳng kịp nhìn thấy gì đâu!!

Jaejoong thấy Yunho to tiếng với mình thì tự dưng cảm thấy vô cùng tủi thân, thế nên mới gân cổ lên cãi lại. Cơ mà có cãi cũng chẳng thể gay gắt được, vì… lần này đúng là Jae sai mà. Trước đó chính Jae đã dùng mọi biện pháp như dụ dỗ, nài nỉ, đe doạ, khủng bố…v…v… để Yunho đồng ý hôn Junsu thử xem Junsu có đúng là có tình cảm với Ho không. Thế mà đến lúc hôn rồi Jae lại không nhìn ra, cho dù Yunho không phải người chủ động, nhưng nói gì thì nói lần này đúng là lỗi tại Jae đã không thực hiện được nhiệm vụ của mình. Tuy nhiên lý do thì không phải vì Jae quên đâu, chỉ là lúc thấy đôi môi Ho bị người khác chạm vào, Jae đã gần như tê liệt cả người rồi, làm gì còn khả năng nhìn sự thay đổi trong cảm xúc của Junsu nữa chứ!

-          Cậu… cậu…

Yunho nghe Jaejoong lúng búng thanh minh thì uất ức đến nghẹn lời. Nói thực ra thì nụ hôn ban nãy nhạt như nước ốc ấy, nó chẳng để lại cho Yunho bất cứ ấn tượng gì. Ah, thì ban nãy chết đứng là vì bất ngờ quá đấy chứ, với lại cũng sững sờ nữa, không ngờ Junsu lại chủ động hôn mình. Nhưng như đã nói rồi đấy, nụ hôn này không khiến Yunho thấy mất mát lắm, đặc biệt là từ lúc xem kiss sence trong rạp ban nãy Ho đã ngờ ngợ rằng first kiss của mình đã có chủ từ lâu rồi, chỉ không biết đó là ai thôi (=.=). Cơ mà nói gì thì nói, mình bị cưỡng hôn ngay trước mặt Jaejoong như vậy mà cậu ấy chẳng xác định được cái gì cả, lại còn cái lý do vì quên nữa chứ! Ho là Ho bị Jae bắt nạt mãi rồi nhớ, đã thế lần này không nhịn nữa, quyết định… giận luôn!!!

-          Hứ! – Ngay khi chữ “giận” đó bay vèo vèo đến não bộ và được đóng dấu đỏ chót : “Duyệt” (!), Yunho lập tức khịt mũi một tiếng rồi quay người hùng hổ bước đi.

-          A… - Giận rồi giận rồi! Jaejoong thấy vậy liền lẽo đẽo chạy theo. Vì giờ đã kết thúc buổi hẹn hò nên Jae còn cần gì bay bay để tàng hình nữa, chạy luôn cho tiện.

-          Ho ah, giận tớ sao?

-          Hừ… **làm mặt lạnh**

-          Ho ah ~ Jae xin lỗi mà… đừng làm mặt lạnh thế, sợ lắm… - Jaejoong vừa cố sải chân bước kịp Yunho vừa túm tay Ho lắc lắc.

-          Bỏ ra đi, cậu phiền quá! – Yunho vung tay gạt Jaejoong ra. Chẳng mấy khi được oai thế này, tội gì mà tha luôn nhỉ?!

-          Thôi mà… - Jaejoong vừa bị gạt ra đã ngay lập tức dính vào, mồm miệng bắt đầu dẻo quẹo hoạt động - …bạn Ho đẹp trai tốt bụng, tại sao lại nỡ giận Jaejae bé bỏng chứ? Jaejae đã nói xin lỗi rồi mà, không phải sao… **túm tay lắc lắc**

-          Humh… không được, buông ra đi!

Yunho đã nói rằng Jaejoong rất dễ thương chưa nhỉ? Tuy là quỷ nhưng cậu ấy còn dễ thương và đẹp hơn tất cả những người Ho đã từng gặp. Bởi vậy khi nhìn Jae với khoảng cách gần như hiện nay, hơn nữa lại đang trong cái bộ dạng cún con mắt tròn long lanh nài nỉ thế này, việc Ho mủi lòng là không thể tránh khỏi. Thế nhưng rất nhanh sau đó, Yunho lại nghĩ rằng, nếu mình cứ tiếp tục vờ giận Jaejoong như vậy, biết đâu lại có thể thấy những biểu hiện dễ thương hơn nữa của Jaejoong thì sao? Vậy là Yunho quyết định, cứ tiếp tục… giận!!!

Lại một mệnh lệnh nữa nhanh chóng qua quá trình xử lý của não bộ mà được cụ thể hoá bằng hành động, Yunho nhẹ nhàng nhấc tay Jaejoong ra khỏi tay mình, liếc mắt, bĩu môi, rồi lại đi tiếp! (=]])

-          HO AH!! - Lần này không bám vào tay nữa mà chơi luôn trò ôm eo cho nó hoành tráng.Ré lên một tiếng vô cùng tha thiết, Jaejoong nhoài người vòng tay ôm cứng Yunho. Làm thế nào để Ho hết giận bây giờ, chẳng phải umma nói nếu làm sai chỉ cần nói xin lỗi sao? Jae đã xin lỗi rồi mà?!

-          Oái! – Yunho bị tập kích bất ngờ thì giật nảy người và kêu lên một tiếng, thế là bị người đi đường quay ra nhìn nhìn rồi chỉ trỏ. Ừ thì cảnh tượng một thằng con trai ôm eo một thằng con trai khác ngay giữa thanh thiên bạch nhật thế này rất kỳ cục, nhưng mà mấy người có cần thiết phải chú ý quá mức thế không chứ. Thẹn quá hoá giận, Yunho cứ thế nhè vào Jaejoong mà quát - Cậu thật phiền phức, cậu là con quỷ vô dụng và phiền phức nhất tớ từng thấy!!!

-          Hả? – Jaejoong ngơ ngác nhìn Yunho, sau đó chỉ thấy cánh tay mình bị xả mạnh một cái, Yunho cứ thế phăm phăm bước đi, để lại Jaejoong ngồi tròn mắt một mình. (tội nghiệp ~)

1s.

2s.

3s…

-          HUHUHUHUHUHUHUHU ~~~~~~~~~~~~~

-          !!!

=====OOOOO=====OOOOO=====OOOOO=====

Cửa hàng bánh Dolphin.

-          Chúc quý khách một ngày vui vẻ, cám ơn vì đã ủng hộ cửa hàng… - Junsu cúi người tạo thành một góc vuông hoàn hảo lễ phép tạm biệt khách hàng. Sau đó bắt đầu lén nhìn theo vị khách quen thuộc mặc đồ đen nọ, bặm môi chờ đợi.

.

.

.

-          OH MY GODDDDDD!!!!!!!! – Chưa đầy năm phút sau, một cậu thanh niên nhìn rất đẹp trai vừa hét ầm lên phấn khích vừa chạy nhanh về phía cửa hàng của Junsu. Oh, trên tay cậu ta còn cầm một cái bánh gato nhỏ nữa, trên mặt bánh còn có chữ gì kìa? “Yoosu” thì phải…

-          Susu ah! Susu ah! Thiên thần ah! Honey ah…

Đã lâu không nghe tiếng của con đỉa thành tinh này rồi, Junsu khẽ mỉm cười, chậm rãi mở cửa bước ra, hít một hơi rồi quát to…

-          Park Yoochun!!! Tớ đã nói cậu không được gọi là “thiên thần” với cả “honey” rồi mà, chỉ gọi “Susu” thôi chưa đủ hả???

.

.

.

Yoochun – Junsu -> COMPLETE  ( cuối cùng cũng xong đôi này **chấm nước mắt**)

(HẾT CHAP 42)

CHAP 43

Tám giờ tối…

Rõ ràng đây là khoảng thời gian mà ai cũng muốn mau mau trở về nhà sau cả ngày làm việc mệt nhọc để quây quần bên gia đình, vậy nên vội vã - gấp gáp -- sốt sắng --- là điều đương nhiên phải không???

Thế…

Tại sao những người kia… mỗi khi đi qua đường xyz này…

Đều ngoái đầu lại nhìn chi vậy?!

Éc… cũng chẳng phải cái gì lạ lùng cả, chỉ là một cậu thanh niên khoảng 17-18 tuổi thôi mà. Có lẽ người ta nhìn vì thắc mắc tại sao trên đời lại có một cậu nhóc dễ thương như vậy, rồi tại sao cậu nhóc dễ thương đó lại đứng một mình vào buổi tối như vầy, rồi liệu mình có thể đến gần nói chuyện và tiện thể -d-e-^--- (!!!) người ta một chút được không? À, tất nhiên là không phải ai cũng nghĩ đến vế thứ ba đó, kia mà với một con quỷ đáng yêu như Jaejoong, lại đang đứng co ro tội nghiệp một mình như cừu non chờ sói đến ăn thịt thế này thì cũng khiến cho không ít người động tâm đâu nha… Nhưng may là mấy người đi đường đó chỉ dám “động tâm”chứ chưa dám “động thủ”, nếu không thì chắc chắn sẽ có người ngất xỉu vì bị giật điện rồi!

-          Hey! Nhìn cái gì thế?! - Một cậu nhóc cũng tầm tuổi giống cừu non kia không biết chạy từ đâu ra lườm mấy người đi đường đang dòm Jaejoong một cách rất dữ tợn rồi quát lên như vậy.

-          Yunho…

-          Jaejoong, là cái này phải không… - Yunho chìa một cái kẹo bông rất to ra trước mặt Jaejoong. Sau đó thì hồi hộp nhìn Jaejoong đưa lên miệng táp nhẹ một miếng.

-          … **chép chép miệng**

-          Sao rồi?! Có đúng không?!

Yunho sốt sắng lau mồ hôi, đùa chứ cậu đã phải chạy đi chạy lại nhiều lần lắm rồi đấy. Cái này đúng là “gậy ông đập lưng ông” mà, rõ ràng lúc đó Yunho đang rất oanh liệt giận Jaejoong. Thế mà chỉ vài phút sau, vì Ho có lỡ nặng lời + nặng tay một chút với con quỷ nhỏ đó thôi mà trời đất đảo lộn, tình huống xoay chuyển, Jaejoong trở thành người giận, ngồi khóc vô cùng hoàng tráng ở giữa đường. Vậy là Ho phải chạy ra dỗ, không hiểu sao nhìn Jaejoong chảy nước mắt thấy vừa đáng yêu lại vừa đáng thương, tự dưng lúc đó muốn ôm cậu ấy vào lòng cực!!!

Kia mà nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cuối cùng Yunho cũng không dám làm, chỉ ngồi lau nước mắt + xin lỗi + dụ dỗ cho người ta nín khóc thôi. Bởi vì hình ảnh một cậu con trai lớn tồ tồ ngồi khóc giữa đường thế này đã rất mất mặt rồi, mà hình ảnh một cậu trai khác cũng lớn tồ tồ ngồi lau nước mắt dỗ dành cậu trai kia còn xấu hổ hơn. Thế nên toàn bộ oai phong của Yunho ban nãy bay sạch sành sanh, bây giờ Ho đang phải xuống nước với Jaejoong đây. Xuống, xuống nữa, xuống mãi, xuống đến khi không thể xuống thêm được nữa thì Jae mới kết thúc giai đoạn chảy nước mắt mà chuyển sang giai đoạn sụt sịt. Sau đó thì cậu ấy dùng chất giọng khàn khàn nói rất nhỏ nhẹ thế này “Tớ muốn ăn kẹo”. OK, Yunho gật đầu cái rụp, đang xuống nước ở mức thấp tè nên Jae nói cái gì cũng nghe, bảo cái gì cũng làm. Thế là hỏi “Kẹo gì?”, lại chỉ thấy Jaejoong mặt nghệt ra một chút, chau mày một chút, bặm môi một chút, rồi ngay khi Yunho sắp nổi tà tâm thì Jaejoong mới thỏ thẻ nói “Loại kẹo mà… ngọt từ đầu lưỡi đến tận đáy lòng ấy…”

Yunho chết lặng.

Tự dưng trong đầu hiện lên hình ảnh một cậu nhóc rất đẹp trai hớt hải chạy đến tiệm thuốc hỏi “Quỷ ốm thì uống thuốc gì?”. Bỏ qua sắc mặt méo mó của người bán thuốc lúc đó, hãy chỉ chú ý đến câu hỏi sáu từ kia, sau đó so sánh với câu nói vừa rồi của Jaejoong. Có liên quan không? Đương nhiên có, đó đều là những câu hỏi khiến cho người nghe phải câm nín.

Ho biết tìm đâu ra loại kẹo đó bây giờ…

Ứng cử viên số một : kẹo mút.

-          Không phải không phải… **giãy giãy**

-          Sao lại không, kẹo mút hương nho ngọt vậy mà…

-          Không đúng không đúng… **tiếp tục giãy giãy**

     Kẹo mút : loại !

Ứng cử viên số hai : kẹo chip chip.

-          Không phải cái này… **vừa lắc đầu vừa nhai kẹo**

-          Đúng mà, ăn rất ngon phải không???

-          Không ngọt bằng không ngọt bằng… **tiếp tục phản đối và dốc kẹo ăn**

Kẹo chip chip : loại !

Ứng cử viên số ba : kẹo cao su.

-          Ặc… khụ khụ khụ…

-          Ấy chết, không được nuốt, Jaejoong !!!

-          Ụa… huhuhu… kẹo gì mà đáng sợ quá…

Kẹo cao su : loại thẳng cẳng !!!

Ứng cử viên số bốn : kem.

-          Humh… **liếm liếm**

-          Sao, có ngọt không?

-          Cậu có chắc đây là kẹo không? **Liếc**

-          Ah… đư…ơng… nh…iên… đây… đâ…y … **lắp bắp**

-          Jung Yunho, cậu nghĩ tôi chưa ăn kem bao giờ hả????

Kem : loại vì tội ăn gian !

Ứng cử viên số năm : kẹo bông.

-          Yunho… 

-   Jaejoong, cái này phải không…- Yunho chìa một cái kẹo bông rất to ra trước mặt Jaejoong. Sau đó thì hồi hộp nhìn Jaejoong đưa lên miệng táp nhẹ một miếng.

-          … **chép chép miệng**

-          Sao rồi?! Có đúng không?!

-          Kẹo bông… kẹo bông… - Ngọt từ đầu lưỡi đến tận đáy lòng.

-          Jaejoong...

-          Không phải… - Jaejoong ngơ ngác nhìn cái kẹo trên tay, đúng là rất ngọt, ngọt kinh khủng. Thế nhưng tại sao chỉ có đầu lưỡi cảm thấy ngọt, vậy còn vị ngọt ở đáy lòng thì sao?

         Kẹo bông : cuối cùng vẫn bị loại !

.

.

.

Xỉu.

-   Á !!! Yunho, làm sao… làm sao thế… **lay lay**

Kết thúc buổi hẹn hò bất đắc dĩ…

Tuy là chẳng có tí thông tin khả quan nào về tình yêu đích thực của Yunho…

Nhưng mà vẫn có thể giúp Junsu ngộ ra tình cảm của mình, thế là cũng được rồi…

Hơn nữa, trong khoảng thời gian vác Yunho về nhà (dưới sự trợ giúp của các Boo) Jaejoong tự dưng lại nghĩ : con gấu này, ngốc thì ngốc thật đấy, nhưng sao lại ngốc một cách đáng yêu vậy. Ở đời này, có mấy ai ngốc mà làm người ta dễ chịu như thế không?

Cảm thấy thật may mắn vì đã được gặp Yunho…

Vậy nên…

Cho đến khi tình yêu đích thực của cậu xuất hiện, hãy cứ ngốc nghếch một cách đáng yêu như vậy với tớ nhé, Yunho…

~~~~~=====~~~~~00000~~~~~=====~~~~~

SM high school, giờ ra chơi…

Lớp J…

Nguyên một đống anh tài ngồi chụm đầu vào một cái bàn. Để làm gì??

Để…

Xầm xì xầm xì…

Thầm thì thầm thì…

-          Ý hyung là… - Kyuhyun vuốt cằm - … hội trưởng béo đã giao cho hyung và Leeteuk hyung mỗi người phụ trách một vở kịch?!

-          Đúng… - Heechul nghiêm trọng gật gù, hội trưởng Shindong đã tin tưởng giao trọng trách chuẩn bị một vở kịch cho Chul như vậy, thậm chí còn giao cho cả Leeteuk để Chul có đối thủ cạnh tranh nữa, tấm lòng này của hội trưởng, nhất định hôm nào đó sẽ được đáp trả bằng một chầu kem Chul bao Siwon trả tiền (!)

-          Và tất cả bọn em đều phải tham gia vào vở kịch mà hyung đã chọn… - Yoochun liếc mắt một lượt những đồng chí đang có mặt trong hội nghị bàn tròn lúc này rồi lên tiếng hỏi.

-          Chính xác! – Heechul đập bàn xác nhận.

-          Vậy… rốt cuộc hyung định để cho mọi người diễn vở kịch nào? – Yesung nheo mắt hỏi vấn đề trọng tâm, ngay lập tức cả bọn nín thở chờ đợi câu trả lời từ Heechul. Gì chứ đây là kịch để diễn vào đại hội sắp tới đấy, rất là quan trọng đi.

-          Chúng ta sẽ diễn vở… - Heechul từ từ nở nụ cười tươi rói, sau đó vươn vai duỗi người vài phát, lại tiếp tục mỉm cười khi nhìn thấy những đôi mắt đang mở to ngóng chờ câu trả lời của mình như trâu ngóng cỏ, gà ngóng giun, heo ngóng cám, thỏ ngóng cà rốt, sói ngóng… ah ah lạc đề… lúc bấy giờ Chul mới chậm rãi đánh vần từng từ - … T.ấ.m C.á.m…

-          Tấm Cám? - Những đôi mắt đang mở to ngay lập tức thi nhau chớp chớp, quay ra nhìn nhau, rồi lại tiếp tục chớp chớp. Nhìn là đã biết chưa tên nào đọc truyện này.

-          Tình yêu ah, bọn em không biết vở này… - Siwon khẽ giơ tay biểu tình.

-          Không biết giờ sẽ biết… - Heechul quắc mắt nhìn Siwon, sau đó sột soạt lôi giấy bút ra nói - … bây giờ hyung sẽ bắt đầu phân vai cho mấy đứa, rồi thì sau đó chúng ta sẽ bàn đến thời gian và địa điểm tập…

-          … - Lần này thì không ai phản đối, cơ bản là cả bọn đang rất hứng thú và tò mò với vở kịch lạ hoắc này.

-          Đầu tiên, vai đức vua nào? Ai chọn? – Heechul hí hoáy viết gì đấy vào tờ giấy, sau đó ngẩng đầu lên hỏi.

-          Em đi tình yêu! – Siwon giơ tay.

-          Em! – Yoochun cũng giơ tay, vai vua chắc phải hoành tráng lắm.

-          Em! – Yesung cũng cùng lúc giơ tay.

-          Vậy Yesung đi… - Heechul nhìn một lượt ba đứa vừa giơ tay rồi nhanh chóng đưa ra quyết định.

-          Tình yêu!!! Sao lại thế??!! – Siwon giãy nảy lên, cậu hào hoa phong nhã như vậy phải xứng đáng làm đức vua nhất chứ!!

-          Tự úp mặt xuống bàn tìm hiểu lý do đi! – Heechul lườm lườm, đáng đời, ai bảo câu nào cũng chen được hai từ “tình yêu” vào.

-          Hyung? Tại sao em không được… - Yoochun cũng bất mãn nhăn nhó.

-          Hừ, đức vua người ta phải nghiêm nghị oai phong lạnh lùng một tí chứ, cái mặt cậu sát gái thế đóng làm sao được… - Heechul bĩu môi.

Phân xong một vai, Yoochun và Siwon mặt dài như cái bơm ngồi nhìn Yesung ôm bụng cười sướng.

-          Vai tiếp theo, Tấm!

-          Tấm là vai diễn thế nào? – Sungmin hỏi.

-          Tấm là vai chính, vợ vua, tính tình hiền lành, nết na, chăm chỉ, luôn chịu sự hành hạ của dì ghẻ và Cám… - Heechul cầm tờ giấy thống kê nhân vật lên đọc - … ai muốn đóng nào?

-          Vợ vua sao… - Ryeowook cắn cắn môi, vợ vua tức là vợ Yesung đấy, nếu bây giờ cậu giơ tay thì có lộ liễu quá không nhỉ?

-          Không đứa nào nhận hả? Vậy hyung chỉ định nhớ! – Heechul thấy không ai giơ tay thì bắt đầu chống cằm chỉ định - .. Sungmin, đóng Tấm đi!

-          Em sao? Cũng được… – Sungmin chỉ vào mình, sau đó thì gật gù gật gù.

-          Không được… - Yesung lè lưỡi - … Sungmin mà hiền lành sao? Chỉ sợ đến lúc phải diễn cảnh bị hành hạ cậu ấy lại nổi xung lên đánh cả Cám lẫn dì ghẻ thì khổ!!!

-          Vậy… vậy… để em… - Ryeowook run run nói, nhưng mà không hiểu vì mọi người đang quá tập trung vào chuyên môn hay vì Wook nói quá nhỏ mà chả ai để ý đến những lời phát biểu của cậu cả.

-          Cũng đúng! – Heechul gật gù – Vậy ai hiền nhất ở đây nào?

-          Em… em… - Tiếng Ryeowook càng ngày càng nhỏ, nhỏ như tiếng muỗi kêu ấy.

Ai hiền nhất ở đây nào?         

Câu hỏi này cũng có thể hiểu là : Ai chịu bị hành hạ giỏi nhất nào?

Ngay lập tức tất cả các ánh mắt đều dừng lại ở một người.

Người mà từ đầu đến giờ vẫn chưa phát biểu câu nào.

Người mà tự biết rằng mình đã gây một mối ác cảm khó xoá bỏ với qủy dạ xoa nơi đây nên luôn vô cùng an phận mà yên lặng ngồi nghe.

Người mà trong khi mọi người sôi nổi bàn bạc về vở kịch cho đại hội sắp tới thì chỉ lặng lẽ ngồi vào một góc mút sữa.

Nói tóm lại là đã ngoan ngoãn hết sức có thể rồi…

Vậy mà vẫn không thoát được.

-          Vậy… Hankyung vào vai Tấm được không? – Heechul hất mặt hỏi bạn nhỏ đang run run cầm hộp sữa mút dở trên tay.

-          Em… chọn… em… - Vo ve vo ve, đâu đó vẫn có tiếng muỗi kêu.

-          Tớ… tớ… - Hankyung bắt đầu lơ lớ.

-          Biểu hiện rất tốt, Hankyung vào vai Tấm! – Heechul cúi đầu ghi ghi vào tờ giấy, cậu ta thể hiện phong cách bị bắt nạt rất đạt đấy!

-          Umh… - Ryeowook ngậm ngùi cắn áo.

-          Tiếp, Cám là em Tấm, độc ác, suốt ngày hành hạ chị, thậm chí còn giành chồng với chị… - Heechul tiếp tục công việc phân vai.

-          Giành chồng sao? Nghe hấp dẫn nhỉ? – Yoochun thích thú cười.

-          Cậu có đóng không? – Heechul ngay lập tức hỏi.

-          Hả? Không không… - Yoochun vội xua tay. Chun mà phải đi đóng vai giành chồng với người khác sao? Never nhá!

-          Thế… - Heechul nhìn một lượt, sau đó bắt gặp hình ảnh Ryeowook đang ngồi uất ức gặm áo. Tên này chắc đang ấm ức vì nãy giờ không ai để ý đến đây mà (muộn rồi =.=) - … thế Ryeowook, em vào vai Cám nhá!

-          A? Cám sao? – Ryeowook giật mình hỏi lại.

-          Tức là cậu phải diễn vai cướp chồng của Hankyung đấy… - Kyuhyun hếch vai Ryeowook nói  đùa.

-          Cướp chồng? – Ryeowook mở to mắt, chồng của Hankyung là chồng Tấm, chồng Tấm là đức vua, đức vua là Yesung, vậy… vậy…

-          Em có đóng không? – Heechul nhíu mày dò hỏi.

-          Đóng, em đóng… - Ryeowook gật đầu lia lịa, may mà cuối cùng vẫn được diễn vai vợ của Yesung. (>”<)

-          Ừ… - Heechul hài lòng nhìn vào tờ giấy phân vai nhân vật của mình, sau đó thì dõng dạc tuyên bố - … còn một vai chính nữa là dì ghẻ, hyung sẽ đóng vai đó!

Có gì đáng ngạc nhiên đâu, dì ghẻ là một vai diễn nặng ký mà. Với lại ngay khi vai Tấm được giao cho Hankyung thì Chul đã quyết định mình sẽ vào vai dì ghẻ rồi. Ha ha ha, Chul phải cho cái tên Trung Quốc kia biết được tác hại của việc dây vào Kim Heechul này chứ! Hậu quả không chỉ ngày một ngày hai đâu nhớ!!!

Tất nhiên mấy đứa kia chẳng có lý do gì mà từ chối, vậy là công việc còn lại của Heechul chỉ là phân vai phụ lặt vặt và bàn bạc việc tập luyện thôi.

...............__________________________................

Trong khi đó, bên lớp D cũng đang bàn tán vô cùng sôi nổi về vở kịch mà Leeteuk chịu trách nhiệm “sản xuất”.

-          Công chúa ngủ trong rừng… - Leeteuk chắc nịch tuyên bố.

-          À, em biết truyện này… - Donghae gật gù.

-          Em cũng đọc rồi… - Yunho cười cười.

-          Truyện này quen thuộc mà… - Junsu chép miệng.

-          Nhưng mà… Jae… Jae chưa đọc.. – Jaejoong mím môi nhìn mọi người.

-          Cậu không biết truyện này sao Jaejoong… - Eunhyuk trợn mắt nhìn Jaejoong.

-          Umh… *tủi thân gật đầu*

-          Không sao không sao… - Kangin thấy vậy liền nhảy ra gỡ rối - … có gì về nhà bảo Yunho kể lại cho, bây giờ mấy đứa lặng im nghe Teukie phân vai đã!

-          Được, vai công chúa sẽ dành cho người xinh nhất, đáng yêu nhất, da trắng nhất, môi đỏ nhất, tóc đen nhất… - Leeteuk bắt đầu thao thao – Ai hợp nhất nào?

-          Jaejoong – Không hẹn mà gặp, tất cả đều đồng loạt chỉ vào Jaejoong.

-          Jae… sao? – Jaejoong tròn mắt nhìn mọi người.

-          Được, vậy xong vai công chúa, vai này đóng dễ, chỉ cần nằm im là xong mà Jae… - Leeteuk sau khi đưa ra quyết định thấy Jaejoong vẫn đang mắm môi mắm lợi muốn từ chối thì vỗ vai động viên. Công chúa đúng là vai dễ nhất còn gì, có cần làm gì đâu, lời thoại cũng hầu như chẳng có.

Cơ mà lý do chủ yếu khiến tất cả đều chỉ định Jaejoong đóng vai công chúa cũng chính vì vai diễn này chỉ có nằm bẹp trên giường. Đã đóng kịch ai mà chả mong mình được xuất hiện nhiều nhiều một tí chứ, dại gì vào vai cô công chúa luôn say ngủ kia.

-          Vai tiếp theo, hoàng tử…

-          Em! – Donghae ngay lập tức giơ tay.

-          Em! – Changmin cũng nhanh chóng giơ lên.

-          Em! – Junsu cũng không chịu kém cạnh.

-          In nè Teukie!!! - Thậm chí cả Kangin cũng muốn vai này.

-          Hừ… - Leeteuk khịt mũi - … vở kịch này có một cảnh vô cùng quan trọng, đó chính là cảnh hôn giữa công chúa và hoàng tử, bởi vì Jaejoong đã vào vai công chúa nên Jae có quyền lựa chọn hoàng tử cho mình…

-          Jae được chọn hả umma? – Jaejoong thích thú với việc được chỉ định vai cho người khác nên ngay lập tức ngồi ngay ngắn rồi nhìn những người trước mặt.

Cơ mà, vì lý do gì đó mà những người ban nãy giơ tay rất hào hứng đã rụt tay lại hết cả rồi.

Jaejoong gãi cằm nhìn một lượt.

-          Chọn ai mà Jae nghĩ có thể diễn cảnh hôn cùng người đó ấy! – Leeteuk gợi ý khi thấy Jaejoong có vẻ khó xử.

-          Vậy con chọn umma! – Ngay lập tức Jaejoong quay sang chọn ngay Leeteuk, và cũng chỉ trong vòng hai giây sau Jae đã thấy appa Kangin của mình ôm cứng umma, thậm chí còn quay sang cười cười với Jae rồi nhỏ nhẹ nói “Đừng khiến cha con ta thành kẻ thù như thế chứ.”

-          Thế thì cậu Mi… - Còn chưa nói xong đã thấy Kibum nhẹ nhàng lặng lẽ ôm Changmin giấu ra đằng sau lưng. Hiểu hiểu, Jaejoong đành chuyển đối tượng.

-          Eunhyuk… - Môi Eun nhìn cũng xinh.

-          Jaejoong, tớ đã làm gì đắc tội với cậu!! – Rõ ràng người được chỉ điểm là Eunhyuk, thế mà Donghae lại là người ré lên thảm thiết như vậy. Jaejoong không nhẫn tâm đành thở dài quay sang nhìn Junsu, cũng muốn hôn thử...

-          Nè nè… Yoochun sắp sang tìm tớ rồi… - Junsu vội giơ hai tay bắt chéo trước ngực thủ thế.

-          Humh… - Jaejoong nhăn mặt, cái này đúng là làm khó nhau mà, sao ở đây toàn đôi với cặp thế??!!

-          Vậy… - Yunho thấy Jaejoong nhăn nhó khổ sở như vậy thì ngơ ngơ lên tiếng - … chọn tớ đi Jaejoong, tớ không có ai ngăn cản đâu nè…

-          …

-          …

-          …

(HẾT CHAP 43)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro