Patronus: Snuggler

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa hơn bảy tỷ người sống trên Trái Đất, xác suất để hai linh hồn đồng điệu gặp nhau là bao nhiêu?

Đau khổ vì sai người, sai thời điểm.

Tiếc nuối vì đúng người, sai thời điểm.

Khóc không thành lời vì sai người, đúng thời điểm.

Cười trong vui sướng vì đúng người, đúng thời điểm.

Tình yêu vốn không có đúng sai.

Chỉ là cuộc đời vốn dĩ bất công với tất cả.

Cho đến một ngày...

Patronus xuất hiện.

Thần hộ mệnh của bản thân, hay còn được gọi là bản thể linh thú của định mệnh tương lai.

Đơn giản mà nói thì Patronus tương tự như Thần hộ mệnh trong bộ phim đình đám Harry Potter.

Khác biệt với phù thủy dùng thần chú triệu hồi Thần hộ mệnh ở hình dạng linh hồn thuần khiết, hình thái của Patronus tương tự với hầu hết động vật sống bình thường, nhưng mang đặc trưng sinh mệnh của người bạn đời tương lai, bất ngờ xuất hiện mà đến bên bạn như một món quà kỳ diệu.

Sẽ đồng hành cùng bạn cho đến ngày bạn gặp được định mệnh của chính mình.

Patronus dẫn đường tới định mệnh nhưng bản thân bạn có đủ kiên nhẫn đợi chờ không?

~ • ~

Tích. Tích. Tích. Tích......

Tiếng báo thức vang lên theo nhịp làm hết phận sự đánh thức chủ nhân dậy nhưng bị một chiếc vuốt đen nhỏ xinh tàn nhẫn đập đập cho tắt tiếng.

Rì rầm tiếng eo eo bất mãn, tiếng phành phạch vang dội trong căn phòng ngủ sang trọng, không kém phần ấm áp với các loại đồ chơi và ổ ngủ mềm mại ở khắp nơi.

Một chú dơi quạ lông toàn thân thuần đen với đôi mắt đen to tròn xinh đẹp đầy nước bất mãn vì bị kêu dậy sớm, trực tiếp mở rộng cánh dơi chụp kín gương mặt điển trai đang ngủ của người đàn ông tóc bạch kim, eo eo làm nũng ăn vạ.

"Snuggler*, buổi sáng tốt lành."

*Snuggler: Nhóc ôm ấp.

Bị kêu dậy bằng bạo lực xen lẫn giận dỗi dễ thương thành thói quen, giọng người đàn ông tóc bạch kim khàn khàn gợi cảm, trong lúc quen cửa quen nẻo cọ cọ chiếc mũi cao vào phần bụng lông mềm mại của Patronus nhà mình mà từ từ tỉnh giấc, rồi dùng tay nhấc cổ nhóc dơi quạ nhét vào túi áo ngủ trước ngực để nhóc ngủ tiếp trong khi anh rời giường, cột gọn mái tóc dài xinh đẹp.

Dọn dẹp ổ ngủ của Snuggler, dọn giường cho chính mình.

Dọn hết đống đồ chơi hình chai lọ thí nghiệm vương vãi khắp phòng ngủ vào nơi cất chuyên dụng của Snuggler.

Vệ sinh cho nhóc dơi còn mơ ngủ rồi chuẩn bị cho bản thân.

Xuống bếp với nhóc dơi ngáp dài nửa tỉnh nửa mê nằm úp sấp trên vai, bật bếp làm đồ ăn sáng.

"Không cần đợi ta đâu, nhóc ăn trước đi."

Khớp xương ngón tay thon dài tinh tế xoa xoa hai chiếc tai nhỏ xíu dựng đứng của Snuggler.

Xoa xoa thoải mái đến độ nhóc dơi dựa ôm lấy bình sữa chứa đầy cafe đen thêm một viên đường, sướng đến độ híp mắt eo eo, đôi tai giật giật, nghiêng ngả xém chút úp mặt vào đĩa đồ ăn trước mặt nhóc.

Cùng nhau ăn xong bữa sáng, với bộ dạng đẹp trai chỉnh chu lịch lãm với quần tây đen phối với dây nịt cùng màu, áo sơ mi trắng với mái tóc bạch kim được tỉ mỉ chăm sóc rực rỡ, buộc gọn gàng sau gáy, Draco nhàn nhã cầm tách hồng trà Bá Tước thơm lừng, thưởng thức nhóc Patronus nhà mình vật lộn với bình sữa cafe đen, thi thoảng lại kêu eo eo trong lúc ngậm núm hút cafe.

Từ năm anh mười hai tuổi cho đến nay đã hai mươi năm, từ lúc còn ở với gia đình cho tới khi ra riêng tự lập, nhóc dơi con Snuggler nhà Draco Malfoy rốt cuộc cũng trưởng thành rồi.

Đồng nghĩa với việc bạn đời anh, cậu trai bí ẩn ấy đủ tuổi để kết hôn rồi.

Thời điểm Patronus đến bên bạn, có thể xác định tuổi tác, giới tính....của người bạn đời tương lai thông qua hình dáng bên ngoài của Patronus và kiểm tra đặc biệt từ bác sĩ linh thú để chứng thực.

Theo thống kê, đa phần mọi người gặp được Patronus trong mười năm đầu đời, điều này chứng minh bản thân bạn có cơ hội gặp được định mệnh của đời mình. Từ năm thứ mười một trở đi, cơ hội Patronus xuất hiện giảm tới 50% vì nhiều lý do khác nhau.

Nhìn Snuggler vỗ cánh bay, dùng chân quắp lấy dĩa, rồi bình sữa trống không, dao nĩa lách cách và tách trà đã cạn lần lượt thả vào trong bồn nước, đôi mắt lạnh màu bụi lam suy tư nhớ lại chuyện cũ rất lâu về trước.

Ngay khi sinh nhật thứ chín của Draco qua đi, cha Lucius đã bắt đầu lo lắng về vấn đề Patronus của con trai mình.

Draco còn nhớ khi đó, anh tựa lưng vào lông vũ bạch kim hoa lệ rực rỡ không kém phần mềm mại của chú công mắt bụi lam Chiquito*, ôm trong lòng một quý cô mèo Anh đôi mắt màu lục bảo quý phái với lông dài màu vàng hoe dịu dàng như nắng hạ đầu mùa Ecstasy**, Patronus của cha mẹ không ngừng thân mật cọ cọ mặt anh, thể hiện tình yêu thương vô bờ như cách cha Lucius và mẹ Narcissa yêu anh.

*Chiquito: đẹp lạ kỳ.
**Ecstasy: mê ly, ngọt ngào.

Dạo ấy, hai con người yêu anh nhất luôn phát sầu vì Patronus của con trai chưa xuất hiện, ngồi đối diện với anh, cha Lucius nghiêm túc ôm lấy mẹ Narcissa dịu dàng, chăm chú nhìn anh rồi mở lời.

"Dray con yêu, con hiểu ý nghĩa của việc Patronus của con không xuất hiện khi sinh nhật mười tuổi của con qua đi không?"

Cha bình tĩnh nói với anh.

"Tỉ lệ Patronus xuất hiện giảm đi 50%, khả năng gặp bạn đời chỉ còn xấp xỉ 10%."

Đây là thường thức về Patronus mà bất kỳ ai từ khi hiểu chuyện đều được cẩn thận dạy dỗ.

Vì nhiều lý do bất khả kháng như người bạn đời định mệnh của bạn có thể chưa sinh ra, hoặc có thể họ vẫn đang là bạn đời của một người khác hay đáng buồn hơn là vì họ đã ra đi trước khi gặp được bạn.

"Nếu con cô đơn cả đời thì sao, Dray?"

Giọng nói tao nhã ngày thường thế chỗ bởi nghẹn ngào. Mẹ bế anh cùng Ecstasy ôm chặt vào lòng bà, Chiquito nhẹ nhàng cọ chiếc mỏ lên gò má bà, lặng lẽ an ủi, lấy đi giọt lệ đọng bên khóe mắt chưa kịp rơi.

"Nếu vậy thì.... Cha mẹ, cả Chiquito và Ecstasy phải yêu con cả đời, thay cho cả phần bạn đời của con."

Lúc đó, anh đã quả quyết nói như thế.

"Nếu cả cha và mẹ không còn bên cạnh con thì sao?"

Có lẽ vì bầu không khí buồn bã, người cha nghiêm khắc trầm lặng đi, cả mái tóc bạch kim hoa lệ cũng ảm đạm đi rất nhiều. Ecstasy từ trong lòng nhóc con nhảy lên vai cha, dịu dàng liếm liếm gò má cha, như muốn liếm hết nỗi buồn nơi mắt bày tỏ.

"Không sợ, vì con sẽ mang theo yêu thương của cha mẹ và chắc chắn sống tốt cả đời, dù cho bạn đời có xuất hiện hay không."

Một đứa trẻ chín tuổi từ cuộc trò chuyện dạo ấy như trưởng thành hơn rất nhiều.

Chính Draco non nớt ngày đó với sự bình tĩnh vượt xa tuổi tác mà đón sinh nhật tròn mười tuổi, cột mốc quan trọng đối với tất cả.

Chấp nhận sự thật rằng có thể bản thân không có Patronus và sống một mình cả đời, nhóc Draco không có bất cứ chướng ngại tâm lý (như cha mẹ anh lo sợ), trưởng thành khỏe mạnh, không chút lo âu gì.

Nhịp sống bình yên của nhóc Draco, còn năm tháng là tròn mười hai tuổi, bị phá vỡ.

Mùa đông tháng một ở nước Anh lạnh lẽo, nhà cửa và cây cối trơ trụi xung quanh phủ một tầng lại một tuyết trắng xóa buốt giá.

Kỳ nghỉ đông năm nay, cả nhà Draco ở lại biệt thự riêng của ông nội Abraxas và ông nội Tom.

Hiếm thấy là hình thái Patronus của hai ông nội giống hệt nhau, đều là rắn độc dài hơn ba mét. Thân đen sần sùi mắt đỏ là Nagini. Thân vàng óng mượt mắt bụi lam là Aurora.

Trong sự che chở của Patronus của bốn vị trưởng bối trong nhà, nhóc con Draco đi dọc theo bờ hồ gần biệt thự, bề mặt đóng băng mờ mờ ảo ảo, nửa trong suốt.

Bị bọc như quả cầu lông xanh đen như biết lăn, nhóc Draco khó khăn lục túi màu be đựng máy ảnh Polaroid, định chụp một bức cho Patronus của ông nội. Bất ngờ chạm vào lông tơ mềm mại, nhóc Draco sững sờ, cứng đờ lập tức mở to miệng túi ra.

Một cục màu đen không rõ hình dạng, nhỏ đến mức nằm gọn trong lòng một bàn tay Draco. Bông tuyết theo gió từ bên ngoài bay vào, bám lên lông tơ đen giúp Draco nhìn rõ cục lông than đen run run không ngừng.

Cho đến khi chiếc đầu nhỏ cùng đôi tai nhỏ xíu xiu ló mặt ra, nhóc Draco mới biết đây là một bé dơi con.

Sao....lại đen thế này?

Chỉ khi nghe thấy tiếng rít quen thuộc của Nagini, Draco mới thoát khỏi dòng suy nghĩ đen với không đen và tại sao đen. Aurora dùng đuôi đẩy anh về phía trước, Ecstasy vẫy đuôi chỉ về hướng biệt thự.

Trong cơn mê mang sót lại, ôm chặt chiếc túi để hở một chút tránh dơi con nghẹt thở, lạch bạch chạy cùng bốn Patronus về hướng biệt thự.

Cởi áo khoác, uống một ly nước ấm thân.

Đến phòng trà nơi mọi người đang tụ họp, Draco đưa túi cho ông nội Tom khiến y khó hiểu.

"Trong túi có bất ngờ gì sao, Dray bé nhỏ của ông?"

Cầm lấy túi, Tom nháy mắt trêu chọc cháu trai nhỏ.

"Dơi con..."

Draco theo bản năng trả lời.

"Hửm...dơi con?"

Mở túi ra, thò tay vào trong túi, Tom thật sự lấy ra một cục dơi con đen toàn phần, nhỏ xíu xiu.

Lập tức dơi con run rẩy hướng về phía Draco phát ra tiếng eo eo ỉu xìu như đang khóc.

Chỉ khi thả vào tay Draco, dơi con im lặng mà ôm chặt ngón trỏ của anh như sợ bị người lạ bắt đi lần nữa.

Lòng bàn tay dần nóng rực vì thân nhiệt từ nhóc dơi con, từ đó mà lan tỏa đến mọi ngóc ngách trên cơ thể anh.

Kỳ diệu ấm áp, tận đáy lòng không tự chủ mà hạnh phúc như bay xuyên qua trời xanh.

Đây là Patronus của mình, sẽ dẫn lối trái tim mình tới định mệnh.

Hai mươi năm trước hay hiện tại, Draco chưa từng thay đổi suy nghĩ này.

~ • ~

Bệnh viện Hogwarts.

"Buổi sáng tốt lành, phó viện trưởng Malfoy. Ồ, cả bé Snuggler nữa nhé."

Nữ y tá cười tủm tỉm đáng yêu tên Bella với một con cú đại bàng Á Âu lông nâu mắt nâu trông rất cương nghị trên vai, chăm chỉ với công tác đẩy xe đi phát thuốc cho từng phòng bệnh, thân thiện chào hỏi.

"Buổi sáng tốt lành, y tá Valentino. Cả Elven nữa."

Draco lịch thiệp đáp lời. Snuggler ngồi trong túi tiền bên phải áo choàng trắng của anh, thân thiện eo eo với y tá Bella và cú Elven.

Cú Elven thường thường lạnh lùng không một tiếng động, rất nể mặt gật đầu với bác sĩ Malfoy, quay đầu chớp chớp mắt nâu kêu gù gù chào hỏi với nhóc dơi Snuggler.

"Ngoại lệ duy nhất!!! Như thường lệ."

Giọng nói vui vẻ trong sáng, đầy thân thiện đáng mến đúng lúc gia nhập vào cuộc chào hỏi của Draco và Bella.

"Sáng vui vẻ, Bella. Sáng bình tĩnh nhé, Elven."

"Sáng tốt lành, anh họ. Sáng đáng yêu cho nhóc nhé, Snuggler."

Một cậu trai tóc màu tuyết trắng xinh đẹp mặc áo choàng bác sĩ nhìn thoáng qua không khác gì Draco Malfoy phiên bản đáng yêu, trong tay ôm một chú nai sừng tấm màu nắng quý phái, đôi mắt bình tĩnh mang màu của biển cả, của bầu trời giống hệt với cậu trai đang nhiệt tình chào hỏi.

"Tràn đầy năng lượng như mọi khi, bác sĩ Legolas, và chàng hươu Elk. Nói không chừng nhờ nhóc Snuggler mà tôi gặp được bạn đời đấy nha. Haha."

"Sớm, cậu Greenleaf. Ừm, cả cậu nữa, chàng hươu Elk đáng thương."

Draco thông cảm nhìn chàng hươu Elk mặt ngầu bình tĩnh, được Legolas bế như em bé sơ sinh. Cả nhóc dơi cũng eo eo giương mắt tò mò nhìn anh trai hươu được bồng bế.

"Elk rất thích được bế kiểu này!"

Bác sĩ Legolas hờn dỗi cực mạnh.

Em họ của Draco, Legolas Elvenking, hay bây giờ còn gọi là Legolas Elvenking Greenwood, con trai duy nhất của Luciana Riddle, em gái rượu của Lucius Malfoy, cha của Draco.

Sau khi Luciana gả cho Oropher Elvenking, hai vợ chồng chú trọng tận hưởng cuộc sống riêng tư ngọt ngào, không có dự định có con trong những năm tiếp theo. Mãi cho tới khi Draco bảy tuổi, nhóc Greenleaf mới chào đời.

Sau ngày sinh nhật một tuổi của Legolas, sáng sớm ngày kế trong sân vườn của nhà Elvenking xuất hiện một con nai sừng tấm trưởng thành to lớn như chiến binh rừng xanh thành thục, tắm trong nắng sớm, bộ lông chói lóa như ánh mặt trời, với cặp sừng cứng rắn đẹp đẽ đầy oai hùng, chỉ xuất hiện trong các câu chuyện thần thoại, khiến những hàng xóm dậy sớm ở quanh đó choáng ngợp.

Lucius, Narcissa và Luciana trầm trồ thưởng thức vẻ đẹp như bước ra từ thần thoại này.

Anh họ Draco cẩn thận dắt tay bé Greenleaf một tuổi đang phấn khích kêu to 'Của em! Của em!', cẩn trọng tiếp cận Patronus mang đôi mắt màu biển thăm thẳm, an tĩnh chờ đợi nhìn về phía bé con, thậm chí nó còn thu nhỏ lại, chỉ cao hơn Draco tám tuổi một chút.

Thần linh ơi! Thật may Patronus có khả năng điều chỉnh kích thước tự do không giới hạn.

Chỉ có Oropher, chồng Luciana trầm mặc, gương mặt đẹp trai không tưởng, vẻ ôn hòa, lịch thiệp vui tính thế chỗ bởi vẻ mặt không tin được, sầm mặt đen như đáy nồi, đáng sợ như muốn giết người tới nơi.

Vài tháng sau đó, bạn thân của Oropher tới thăm gia đình Elvenking, mọi người mới hiểu vì sao Oropher mất phong độ, nổi điên rượt theo đánh Elk, Patronus của con trai Greenleaf đáng yêu nhà ông ấy tận mười kilomet đường dài vào ngày đầu Patronus xuất hiện.

Từ Patronus của con trai đoán ra được bạn đời của nhóc, Oropher không khỏi hận mình có đôi mắt tinh tường nhận được vô số lời khen ngợi.

Tưởng tượng xem, bạn thân của bạn là bạn đời của con trai thân yêu nhà bạn, ối giời thiếu gì chuyện tương tự.

Tuổi tác cách biệt quá lớn, chuyện nhỏ.

NHƯNG!!!

Quan trọng nhất, nghĩ đến việc Greenleaf nhỏ xinh nhà ông bám bạn thân không rời không buông, chỉ cần tên đó xuất hiện, Leggy lập tức bỏ lơ ông.

Chưa kịp nuôi lớn đã phải gả đi...

ÔNG ĐÂY MUỐN CHÔN SỐNG CẬU!!!

THRANDUIL GREENWOOD!!!

Ngay khi hoàn thành nhiệm vụ tác chiến bí mật kéo dài một năm rưỡi, nghe tin ông bạn thân đã xuất ngũ có một bé trai vừa tròn một tuổi, Thranduil mang theo Patronus của anh, chú ngựa non dịu ngoan Cherub* tận khi anh tròn hai mươi có lẻ mới xuất hiện, đi thăm ông bạn, nhận ra bạn đời của anh vừa tròn một tuổi vài tháng, lại còn bị cha của bạn đời vừa rống vừa đuổi giết trong khi ôm bé con Legolas thích thú cười to trong lòng, chạy trốn một đường thẳng tới nhà Malfoy.

*Cherub: tiểu thiên sứ, ngọt ngào, lãng mạn và hết sức dễ thương.

Hè năm đó, chấn động tâm can ba nhà Malfoy, Elvenking và Greenwood.

Cứ mỗi lần gặp Legolas hay 'em rể họ' Thranduil, Draco như deja vu nghe thấy tiếng rống văng vẳng của cậu Oropher.

"Uầy, Bella. Chị nói nhờ Snuggler mà chị gặp được bạn đời, tôi thì có cảm giác cả hai người sẽ cùng gặp."

Legolas thả Elk xuống, vuốt phẳng áo choàng nói.

"Nếu thật vậy, tôi mời cậu ăn cơm nhé. Bây giờ tôi cần phải đi rồi. Mấy bé Patronus ở phòng bảy hẳn muốn về nhà lắm rồi."

Cô y tá chăm chỉ rời đi.

Phòng làm việc của Legolas bên cạnh phòng Draco nên hai người cùng đường.

"Anh họ, nếu thật như em nói..."

Vuốt ve bộ lông mịn mượt như lụa của Elk, Legolas kéo dài giọng.

"Giúp cậu trực ca đêm thứ sáu, thứ bảy và Chủ Nhật."

Snuggler rúc vào túi trong của áo choàng ngủ tiếp, để lại hơi ấm trên ngực phải, Draco đưa tay vỗ nhè nhẹ, ru nhóc dơi ngủ.

Hành động dịu dàng, lời nói thì lạnh căm.

"Một tháng!" Legolas la lên.

"Hai tuần."

"Ba tuần!"

"Chỉ tuần này."

"Hai tuần! Hai tuần! Hai tuần!"

"Thành giao."

Lại nói một chút về Hogwarts, bệnh viện chuyên về Patronus, dẫn đầu về việc chữa trị tổn thương về tâm sinh lý cho người sở hữu Patronus và cả Patronus.

Người có lúc bị thương, Patronus hiển nhiên cũng thế.

Không phải ai cũng xem Patronus là một người bạn dẫn đường quan trọng.

Ỷ vào việc Patronus toàn tâm toàn ý yêu thương, xem chúng như đồ chơi tùy ý giày xéo, chà đạp.

Để rồi đến cuối cùng sợ hãi, cầu xin sự thứ tha cho bản án tội nghiệt của bản thân bằng việc mang Patronus đến bệnh viện chữa trị.

Đáng tiếc, với sự đặc cách bí mật từ các chính phủ trên thế giới dành cho tất cả bác sĩ của các bệnh viện Patronus khắp mọi nơi.

Mọi bản án tội nghiệt đều phải trả giá.

Một lời đã nói, không kẻ nào được phép chạy trốn.

~ • ~

"Buổi chiều nay, lúc năm giờ bảy phút, đội điều tra đặc biệt đã thành công giải thoát nhóm con tin khỏi những kẻ khủng bố S&H, đã có 15 người bị thương nặng và 7 Patronus trong tình trạng nguy kịch....."

Giọng của quý cô phát thanh viên xinh đẹp với chú mèo xám trên vai, sục sôi sự giận dữ trên truyền hình trực tiếp.

"Mười lăm người bị thương lập tức đưa vào phòng 1, phòng 3, phòng 7, do nhóm của Parkinson, Zabini và Scamander phụ trách!"

"Y tá Valentino! Dựa theo tình trạng từ nặng tới nhẹ, xếp các Patronus theo thứ tự đó. Nhóm Granger phụ trách các Patronus bị thương nhẹ, nhóm Malfoy phụ trách nhóm trung bình, tôi sẽ phụ trách nhóm nặng nhất."

"TẤT CẢ LẬP TỨC HÀNH ĐỘNG!!!"

Nữ viện trưởng Poppy Pomfrey đanh thép ra lệnh tất cả các bác sĩ và y tá, không lãng phí dù chỉ một giây, lập tức cầm dao giành lấy sự sống của các Patronus từ tay Tử Thần.

"Chỉ số đang tụt giảm! Lập tức tiêm 200cc thuốc...."

"Ống thở! Dao phẫu thuật!"

"Máu trào ngược vào phổi...."

Khi một người quyết định trở thành bác sĩ Patronus, đồng nghĩa với việc Patronus của họ bắt buộc cũng phải học tập, trở thành trợ lực lớn nhất của người bác sĩ đó.

"Ống tiêm!"

Phổi Patronus chó sói tích dịch, nếu không lấy ra sớm, phổi sẽ ngạt nước. Draco lập tức tiếp nhận ống tiêm từ vuốt của Snuggler.

Khác biệt với sự nhỏ xinh ban sáng, một chú dơi quạ trưởng thành nhanh nhẹn vun vút luồn lách bay tới lui để lấy chính xác mọi thứ Draco cần.

Tận đến bốn giờ sáng hôm sau, mọi thứ kết thúc.

Tất cả đều thành công sống sót, không một ai bị Tử Thần mang đi.

"Anh họ, cafe này."

Legolas toàn thân lấm tấm máu, đưa ly giấy cho Draco tình trạng y hệt.

"Nghỉ ngơi chút, rồi lau sạch cho Elk và Snuggler."

Draco dựa lưng vào tường, nhấm nháp ly cafe, lười biếng lên tiếng.

"Lau nổi à?"

Legolas cười khúc khích, xua tan dư âm bầu không khí nặng nề khẩn trương.

Chú hươu Elk thể trạng to lớn, nhanh nhẹn mà vững vàng, thích hợp để vận chuyển bệnh nhân cùng những máy móc đi kèm theo, đính trên chiếc sừng to lớn.

Mặc kệ bộ lông hoàng kim quý giá nhuộm máu đỏ tươi chói mắt, Elk nằm bên người Legolas dưỡng sức.

Một bên sừng tấm có chú dơi Snuggler nằm dang rộng cánh, hai vuốt chân dính máu gác trên sừng tấm giật giật run run, ngủ như bất tỉnh.

"Ban nãy, cả anh và viện trưởng Pomfrey phẫu thuật cho Patronus hình rồng kia. Tình trạng của Patronus ấy...."

Legolas tò mò hỏi.

"Toàn thân từ trên xuống đều là vết thương bị dao mảnh cắt, xương không gãy thì cũng nứt. Sống lưng chồng chéo đủ loại vết thương, lòi cả xương. Đuôi bị dập bê bết, may mà không bị cắt bỏ. Phổi dập còn đầy bụi khói. Nhưng...."

Legolas nhướng mày, nhìn vẻ trầm ngâm của anh họ.

"Sức sống rất mãnh liệt. Ý chí cầu sinh mạnh mẽ. Chắc hẳn người sở hữu Patronus này cũng không kém đi."

"Đi thôi. Còn báo cáo bệnh nhân đang chờ."

Vứt ly giấy vào thùng rác, nhấc Snuggler lên, nhét vào túi quần, Draco thả chân đi về phòng làm việc.

"Này, Draco. Vừa nói xong là chạy. Anh ngại ngùng gì hay sao. Chỉ vì chút tâm sự nhỏ."

Cẩn thận ôm Elk, Legolas trêu chọc.

Đi ngang qua sảnh lớn, y tá Bella lập tức vẫy tay ra hiệu hai người bọn họ, bên cạnh cô là người đàn ông cùng với một chú gấu nâu.

"Bác sĩ Malfoy, đây là Erik Steven, người của đội điều tra đặc biệt. Anh ấy biết người sở hữu Patronus rồng bạch kim."

Bella lập tức giải thích.

"Tên của chú rồng ấy là Knight. Tôi có thể hỏi tình trạng của Knight không?"

Người đàn ông tên Erik cao lớn, trông rất tin cậy, đôi mắt nâu đầy sự lo lắng.

"Tôi e là không. Tình trạng Patronus chỉ được phép báo với 'người bạn' của Patronus. Anh không có giấy ủy thác từ 'người bạn' của Knight."

Draco lãnh đạm nói, ai bị cản trở việc tắm rửa cũng sẽ không vui nổi.

"'Người bạn' nằm trong số 15 người được đưa tới đây. Tên cậu ấy là Severus Snape."

Erik nói.

"Cậu ấy nằm ở phòng 7."

Bella báo số phòng ngay khi liếc màn hình máy tính.

"Vậy đi thôi. Nếu cậu Snape tỉnh thì báo luôn tình trạng của Knight."

Legolas vỗ về Elk đã ngủ trong vòng tay, ôn hòa xoa dịu bầu không khí.

Ngay khi đến trước phòng số 7, cả bốn người đều co rút khóe miệng khi nghe thấy cuộc trò chuyện trong phòng.

"Cậu Snape, tình trạng của cậu hiện tại không thích hợp để vận động. Cần phải nghỉ ngơi trong khi chờ kết quả kiểm tra chính xác."

Bác sĩ Zabini với chú mèo đen lông xù mắt lục bảo làm ổ trên đầu tóc xoăn, bất đắc dĩ nói.

"Tâm bệnh ảnh hưởng rất lớn đến việc hồi phục. Không thấy, không biết Patronus của bản thân ra sao, khiến tinh thần của tôi cực độ hoảng hốt."

Cậu Snape rất bình tĩnh nói ra lời hoảng sợ.

"Vậy tôi sẽ mời bác sĩ đã phụ trách Patronus của cậu tới, giải thích tình hình cụ thể cho cậu Snape."

Zabini cố gắng thuyết phục.

"Bác sĩ Zabini, hẳn bệnh viện của anh không thiếu thốn tới mức không tìm được một chiếc xe lăn phải không?"

Không chút lung lay, cậu Snape cương quyết.

"Ôi Severus, đừng làm khó bác sĩ nữa. Bác sĩ phụ trách Knight sẽ nói cho cậu về tình trạng của chú rồng ấy."

Erik cắt ngang cuộc trò chuyện trước khi Severus bật chế độ độc địa.

"Đội trưởng Steven, chỉ nghe thôi sao đủ? Chỉ có vừa nghe vừa nhìn mới có thể đánh giá trực quan nhất về tình trạng của Knight."

Giọng nói trầm thấp du dương như tiếng đàn cello lạnh lùng cương quyết. Vết máu còn sót lại nơi gò má trắng đến nhợt nhạt. Đôi mắt đen đến sâu hun hút như đường hầm mịt mù. Mái tóc thuần đen rối tung hai bên gò má. Cái nhíu mày sâu đến độ hằn cả đường lằn, dấu hiệu sự kiên nhẫn dần cạn kiệt.

Khiến chàng trai trẻ tuổi Severus Snape mang vẻ đẹp như điêu khắc lãnh liệt tăm tối nguy hiểm đến rùng mình.

"Blaise, theo ý cậu Snape đi. Tôi sẽ phụ trách."

Draco lên tiếng, phá vỡ sự căng thẳng sắp bùng phát.

Nếu còn không cho cậu ta đi xem Knight, khéo cậu ta tự đi rồi lại nặng thêm.

"Vâng, phó viện trưởng Malfoy."

Bác sĩ Zabini thở phào, đáp lời.

Cậu ta thật mẹ nó đáng sợ mà!

Ngay khi Severus được Erik đẩy ra hành lang, Draco ở bên cạnh chuẩn bị mở lời.

Snuggler chui ra từ trong túi quần chật chội của Draco, bay thẳng lên đùi Severus, lăn lộn trên đùi cậu trai, tìm được tư thế thoải mái bắt đầu ngủ tiếp.

Thời gian như chết lặng.

Chỉ còn sự im lặng nghẹt thở giữa sáu người.

Tiếp tục Bách Khoa toàn thư về Patronus, các Patronus chỉ cho phép 'người bạn' và bạn đời của 'người bạn' tiếp xúc, chạm vào người họ, tiếp đến là con cái cháu chắt của cặp đôi.

Còn lại, bất kể là trưởng bối hay bạn bè của 'người bạn' cũng không được phép chạm vào.

Lấy ví dụ như Chiquito của Narcissa và Ecstasy của Lucius, chú chim công và quý cô mèo rất thích thân mật với Draco, nhưng tuyệt đối không lại gần hai người cha của Lucius, Abraxas và Tom hay cha mẹ của Narcissa, Cygnus và Druella.

Hay như Aurora và Nagini, hai vị lão rắn thân thiết với Lucius và Draco, nhưng tuyệt đối không lại gần Narcissa, vợ của Lucius.

Những điều nói trên không biểu thị Patronus chán ghét người nhà của 'người bạn', xin đừng hiểu nhầm.

Chung quy là vì các Patronus thực sự-vô cùng-cực kỳ nhạy cảm về vấn đề chung thủy, ngoại tình, vân vân.

"Thế phòng bệnh của Knight ở đâu? Tình trạng của Knight thế nào, bác sĩ Malfoy?"

Tỉnh bơ như không, dịch dịch Snuggler về phía bụng mình, lấy khăn mỏng trên đùi đắp lên tránh nhóc bị lạnh, Severus mệt mỏi phá vỡ khoảng im lặng giữa sáu người.

"Đi lối này. Cậu cho phép anh Steven nghe về tình trạng của Knight?"

Draco theo quy trình thông thường hỏi.

"Có thể."

"Trước khi phẫu thuật, chúng tôi xác định......"

Erik nhìn bác sĩ Malfoy đi song song cạnh xe lăn nói một mớ thuật ngữ nhức nhối, lại nhìn Severus thi thoảng đặt câu hỏi, giữ nhóc dơi ngủ say không rơi khỏi đùi cậu.

Đội trưởng Steven bí mật liếc nhìn bạn đời đáng yêu vừa nhận ra cách đây mười lăm phút, chỉ thấy Bella tròn mắt bất ngờ.

Lại lia mắt qua thấy bác sĩ Greenwood ôm Patronus thích thú, nhìn hai vị phía trước.

Một phó viện trưởng bệnh viện Patronus tuổi trẻ tài cao hiếm có.

Một pháp y thiên tài quái gở trẻ tuổi nhất của Đội điều tra đặc biệt.

Được rồi.

Thiên tài quái gở đi thành đôi.

Có kẻ ngu mới đâm đầu chọc vào hai người này.

Không hẹn mà gặp, cả Erik, Bella và Legolas đều có suy nghĩ này.

To be continued.

• Lời dở hơi quen thuộc cuối chương •

*Kuro: Đào hố mới, cách nhau nhiều tuổi gì đó......rất có cảm giác hỏ ny.

(〜 ̄▽ ̄)〜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro