dmv 927-930

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại Ma Vương

Tác giả: Nghịch Thương Thiên

Chương 927:

Mối tình của Tiểu Khô Lâu

Dịch: minh010

Biên dịch: ghitoson

Nguồn: www.tangthuvien.com

Bấm vào đây để xem nội dung.

- Chàng đã biết? Vậy vì sao còn cố ý giả vờ là không biết ? - Ngải Mễ Lệ nhoẻn miệng cười.

Đưa tay kéo Ngải Mễ Lệ vào lòng, Hàn Thạc ôn nhu nói:

- Ta đã có quá nhiều thê thiếp rồi, không còn ham muốn gì thêm nữa? Quyền thế, sức mạnh, địa vị... ta đã có tất cả. Cũng đã đến lúc phải tu thân dưỡng tính. Hơn nữa tinh lực của ta có giới hạn, không thể có nhiều thời gian ở bên các nàng.

Nhẹ nhàng dựa vào người Hàn Thạc, Ngải Mễ Lệ nở một nụ cười vô cùng đáng yêu:

- Thật không giống với tác phong trước trước kia của chàng. Trong trí nhớ của thiếp, chàng chưa từng cự tuyệt bất cứ ai. Chàng nhìn xem trong phòng có bao nhiêu thê thiếp? Đó đều là kết quả của việc suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt của chàng. Hiện tại như thế nào lại thay đổi tính tình vậy?

" Chà... " Sự thật vốn là như thế cho nên Hàn Thạc chỉ đành cười khổ, không biết phản bác như thế nào. Hắn đành tìm một cái lý do thích hợp cho mình :

- Lúc trước ta phóng túng như vậy là do vũ kỹ của ta lúc đó đang ở vào cảnh giới vô cùng đặc biệt, đây là nguồn năng lượng cần thiết cho tu luyện.

Ngải Mễ Lệ kiều mị,liếc mắt nhìn Hàn Thạc rồi đưa ngón tay chỏ vào ngực hắn, mắng khẽ :

- Chỉ ngụy biện!

Hàn Thạc vừa ra vẻ oan ức, đồng thời tay dùng sức bóp lấy cái nơi đang căng tròn nhựa sống của Ngải Mễ Lễ, cười gian tà nói:

- Mấy nàng đó, nói thật thì không tin chỉ muốn nghe nói dối thôi. Đã làm đại gia ta nổi giận rồi thì mau nhận trừng phạt đi!

- Chàng mau tới đây, thiếp không sợ đâu... - Ngải Mễ Lệ nói ra những lời dụ hoặc đồng thời nhẹ nàng uốn éo cơ thể mình không khác gì một xà nữ.

Chỉ chớp mắt, nửa năm đã trôi qua.

Trong khoảng thời gian này, Vùng Đất Hỗn Loạn càng thêm hỗn loạn. Đủ mọi lời đồn đại tràn ngập ở Thâm Cốc. Sau khi Thái Nhĩ và La Cách thay mặt cho các đại Quân Chủ truyền ra tin tức liên minh liệp thần giả sắp tấn công vào nơi này thì liền yêu cầu tất cả thế lực lớn nhỏ ở Vùng Đất Hỗn Loạn tạm thời nghe theo sự chỉ huy của bọn họ.

Các thế lực lớn nhỏ ở Vùng Đất Hỗn Loạn cũng ý thức được sự tình nghiêm trọng lần này, lần lượt kiếm cho mình một vị Quân Chủ thích hợp để nương nhờ. Hy vọng có thể cản được đợt tấn công mạnh mẽ của liên minh liệp thần giả.

Bọn họ đều là tội phạm của mười hai thần vực nên trong lòng đều hiểu Vùng Đất Hỗn Loạn mới là nơi ở thật sự của mình. Vì thế khi Vùng Đất Hỗn Loạn bị liên minh liệp thần giả tấn công, bọn họ chẳng những mất đi nhà cửa mà còn trở thành mồi săn của liệp thần giả, để rồi sau đó thần lực trong cơ thể bị thôn phệ đến chết.

Vốn không phải là người lương thiện nên bọ họ tự nhiên sẽ không hoàn toàn nghe lệnh. Nhưng vì nhận rõ tình hình trước mắt nên chỉ tạm thời đình chỉ chém giết. Một mặt chỉnh đốn lực lượng có trong tay mình, một mặt liên lạc với vài đại Quân Chủ của Vùng Đất Hỗn Loạn.

Hai người Thái Nhĩ, La Cách đều đã ra tay từ trước, hơn nữa ảnh hưởng của họ đối với Vùng Đất Hỗn Loạn rất lớn cho nên những thế lực lớn nhỏ đều lựa chọn nương nhờ dưới trướng hai Quân Chủ này. Ngõa Tây Tư và Áo Tác Ai trong long đều biết nếu nắm trong tay lực lượng càng lớn thì đại chiến trong tương lai sẽ càng có nhiều lợi thế. Cho nên cũng lần lượt đưa ra nhiều lời hứa hẹn thậm chí còn lấy ra một phần tài sản để lôi kéo các thế lực kia.

Trong thời gian này, Thái Cách, La Nhĩ, Ngõa Tây Tư, Áo Tác Ai cùng lúc thi triển mọi thủ đoạn để mời các thủ lĩnh tạm thời về dưới trướng của mình.

Khác với bọn họ, tuy cũng có quyền thu nhận các thủ lĩnh của các thế lực lớn nhỏ nhưng Hàn Thạc không những không hành động mà còn nói rõ rằng, tạm thời không tiếp nhận bất cứ sự quy phục của một phương thế lực nào. Quyết định ngoài dự đoán này của Hàn Thạc ngược lại, làm cho một số thủ lĩnh có thiện cảm với mình. Thậm chí bọn họ còn đích thân tới Ma Ẩn cốc hy vọng có thể cùng Hàn Thạc thảo luận nhưng đều không có ngoại lệ, bị hắn cự tuyệt.

Tứ đại Quân Chủ thi nhau dùng thủ đoạn lôi kéo lòng người, Ma Ẩn cốc Hàn gia thì như ao tù nước động, không có một chút động tĩnh. Trong Thâm Cốc, Thiên Cơ Dược Tề của Hàn gia vẫn kinh doanh bình thường nhưng không có một thành viên nào của Hàn gia xuất hiện. Ma Ẩn cốc từ đầu đến cuối đều được bao phủ trong sương mù dày đặc, không một ai có thể biết rõ tình huống bên trong. Những tin tức này là luôn là đề tài được bàn luận sôi nổi ở khắp Vùng Đất Hỗn Loạn.

Ngay cả người có mối quan hệ mật thiết với Hàn Thạc là Hàn Hạo và thế lực của hắn cũng thần bí biến mất, không có gây loạn ở khắp Vùng Đất Hỗn Loạn nữa. Có rất ít người biết được tung tích của bọn họ.

Ở thời khắc nhạy cảm này, Ma Ẩn cốc khác lạ như vậy đã làm cho tứ đại Quân Chủ và các thế lực lớn nhỏ vô cùng nghi hoặc. Bọn họ đều không biết trong thời khắc mấu chốt này, Hàn gia rốt cuộc đang làm gì. Bởi vì Ma Ẩn cốc có lực lượng phòng ngự cực kì đáng sợ cho nên không một ai có thể đến gần để tìm hiểu tin tức. Tuy bọn họ trong lòng đầy nghi hoặc nhưng lại không thể lý giải được.

Ba tháng nữa vội vã qua đi, gần như cùng một lúc, Thái Nhĩ, La Cách, Ngõa Tây Tư, Áo Tác Ai đều nhận được một tin tức:

"Vùng Đất Hỗn Loạn và biên giới của tứ đại thần vực Vận Mệnh, Thời Không, Tử Vong, Lôi Điện không ngừng xuất hiện bóng dáng của liệp thần giả."

Sau khi thu được tin tức quan trọng này, Thái Nhĩ lập tức cho người tới Ma Ẩn cốc mời Hàn Thạc ra ngoài bàn bạc. Tư Tháp Tác Mỗ lấy lý do Hàn Thạc đang bế quan tu luyện từ chối lời mời.

Tứ đại Quân Chủ một lần nữa tập trung lại một chổ để cùng thảo luận về sự xuất hiện của liệp thần giả ở biên giới của tứ đại thần vực. Hai người Thái Nhĩ, La Cách đều cảm thấy khó hiểu, vào thời khắc nhạy cảm như vậy mà đám người liệp thần giả giống như ăn no không có việc gì làm hay sao, lại đi tập kích những thần linh đi đường.

Bọn họ nghĩ liên minh liệp thần giả nếu muốn tấn công vào Vùng Đất Hỗn Loạn thì cần phải che đậy hành tung của mình kín đáo, tuyệt đối không thể để bại lộ trước khi xuất hiện ở Vùng Đất Hỗn Loạn.

Việc này khiến cho liên minh Vùng Đất Hỗn Loạn không rõ mục đích của liệp thần giả là gì. Thời gian trước hành động của liên minh liệp thần giả tương đối kín đáo, nhưng lần này lại lỗ mãng hành động trên quy mô lớn, rất có thể sẽ phải hứng chịu đòng công kích từ thần vệ ở các thành thị của tứ đại thần vực.

Bốn người này trao đổi hết một ngày nhưng cũng không có kết quả gì, chỉ có thể dặn dò thủ hạ theo dõi kĩ càng những khu vực kia, khi nào có tin tức thì lập tức báo cáo.

Nơi tiếp giáp giữa Vùng Đất Hỗn Loạn và Không Linh Thành của Thời Không Thần Vực, vùng đất không có ai quản lý, vẻ mặt của Tiểu Khô Lâu Hàn Hạo ngạc nhiên đang nhìn một người tuyệt đối không nên xuất hiện ở đây.

Ôn Mạn mang tất cả thủ hạ từ hẻm núi Long Sâm cách xa nghìn dặm đến đây, nhìn thấy vẻ mặt đầy ngạc nhiên Hàn Hạo, nàng còn tưởng rằng hắn đang chú ý tới mình, nở một nụ cười đắc ý, khẽ hỏi Hàn Hạo :

- Làm sao vậy ? Ngươi rất bất ngờ phải không?

- Ngươi tới đây làm gì? - Hàn Hạo nhíu mày nói.

Ôn Mạn sửng sốt, vẻ mặt kì quái đánh giá Hàn Hạo, nghi hoặc hỏi :

- Không phải ngươi bảo ta tới sao?

Thoáng chút ngỡ ngàng, Hàn Hạo lắc đầu nói:

- Ta không có bảo ngươi tới đây!

Ôn Mạn trong lòng đau khổ, nàng hiện giờ đã biết được Hàn Thạc nói dối mình, chỉ có thể nhìn Hàn Hạo mà than khẽ :

- Ta còn tưởng rằng là ngươi kêu ta tới đây, nếu ngươi đã không hi vọng ta đến đây, vậy thì ta nên trở về rồi.

- Ai nói ta kêu ngươi đến đây? - Hàn Hạo trầm lặng một chút, đột nhiên mở miệng.

- Là người đứng đầu của Hàn gia. Hắn khi đi qua hẻm núi Long Sâm thì liền giết tất cả những thủ lĩnh liệp thần giả ở đây, sau đó trị vết sẹo trên mặt ta còn kêu ta tới Vùng Đất Hỗn Loạn, nói là ngươi muốn ta tới đây.

Ôn Mạn một mặt cười khổ, lắc đầu :

- Ta biết mà, việc này không giống với tác phong của ngươi, ngươi trước nay đối với ai cũng không quan tâm, như thế nào lại kêu ta tới Vùng Đất Hỗn Loạn, là do ta tự mình đa tình rồi... - Càng về sau tiếng nói của Ôn Mạn càng nhỏ dần, cho đến khi không thể nghe thấy nữa..

Vừa nghe thấy là chủ ý của Hàn Thạc, trong lòng Hàn Hạo bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ cổ quái :

- Phụ thân không phải là đang tìm vợ cho ta chứ? - Ở sâu thẳm trong linh hồn của Hàn Hạo bỗng cảm thấy xúc động, hắn dò xét Ôn Mạn trong chốc lát, những ý nghĩ trong đầu chợt trở nên hỗn loạn.

- Ta trở về rồi, ngươi hãy cố gắng bảo trọng . - Dưới ánh nhìn khác lạ của Hàn Hạo, Ôn Mạn vô cùng xấu hổ, nàng cảm thấy mình đi ngàn dặm xa xôi chỉ để nói mấy câu này, đúng là một câu chuyện vô cùng buồn cười. Nàng hiện giờ chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, thoát đi khỏi ánh nhìn chăm chú của Hàn Hạo.

- Người đừng đi...- Hàn Hạo vốn trầm lặng đã lâu đột nhiên ôn nhu mở miệng.

Vẻ mặt Ôn Mạn kinh ngạc, đôi mắt mở nhìn thẳng Hàn Hạo giống như hai mũi tên. Trong lòng bối rối, lắp bắp hỏi lại :

- Ngươi... ngươi vừa nói cái gì...

- Ta nói ngươi đừng đi nữa... - Hàn Thạc không có thói quen nói chuyện nhẹ nhàng như vậy nên cảm giác không được tự nhiên. Hắn không biết mình bị làm sao, trong lòng bắt đầu cảm thấy không thể hiểu được chính mình.

- Ta... ta chưa bao giờ nghe thấy ngươi nói như vậy! - Ôn Mạn hít sâu một hơi, bô ngực cao vút run rẩy , đôi mắt sáng rực lên, toát ra một vẻ đẹp mỹ lệ chấn động lòng người, nàng thở nhẹ nói :

- Có câu nói kia của ngươi, xem ra việc ta mang mọi người từ nghìn dặm xa xôi đến Vùng Đất Hỗn Loạn đã không uổng công rồi!

Sau câu nói vừa rồi, đột nhiên có một loại tình cảm khó giải thích xuất hiện trong lòng Hàn Hạo sau câu nói vừa rồi, hắn bối rối, không biết phải làm sao để nói lên cảm giác trong lòng của mình, hắn không dám đối mặt với "thứ" cảm giác lạ lẫm này. Sau một hồi bỗng nhiên Hàn Hạo khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, vạn năm không thay đổi:

- Ngươi nếu đãtới rồi thì phải nghe lời của ta! Ta kêu ngươi làm gì, ngươi phải làm vậy!

Ở sâu trong nội tâm Hàn Hạo bỗng nhiên cảm thấy không thể thuần phục cô gái này, không thể đối xử với nàng như với thuộc hạ được. Hắn vô cùng khó chịu, lập tức chứng tỏ bản thân mình giống như trước đây luôn chiếm cứ lợi thế tuyệt đối.

Ôn Mạn gật đầu như gà mổ thóc, trên khuôn mặt dường như đang tỏa ra hào quang chói mắt, nhẹ giọng nói :

- Ngươi muốn ta làm gì, ta sẵn sàng làm! Cho dù kêu ta chết, ta cũng bằng lòng!

-Rất tốt ! - Hàn hạo vừa lòng gật đầu, lạnh lùng nói : - Ra đây, để cho ta một chút!

Khuôn mặt Ôn Mạn trong nháy mắt nhuộm thành màu đỏ, không tin những gì mình nghe thấy, âm thanh run rẩy hỏi lại:

- Cái, cái gì?

- Không rõ vì sao, ta nghĩ hiện giờ ta muốn sờ ngươi một chút ! - Hàn Hạo sờ sờ đầu, dường như hắn không biết vì sao trong lòng mình lại có ý nghĩ này, làm cho trên mặt hắn cũng có chút nghi hoặc.

- Được... - Ôn Mạn cúi đầu, trong lòng mắc cỡ lén lút nhìn ra xa, khi thấy tất cả thủ hạ của mình đều đang trố mắt nhìn thì chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui ngay xuống. Ngẩng đầu nhìn dáng vẻ nghiêm trang của Hàn Hạo, trong lòng thầm mắng. Hít sâu một hơi, cúi đầu bước tới gần Hàn Hạo.

Đại Ma Vương

Tác giả: Nghịch Thương Thiên

Chương 928:

Hắn đã cường đại như vậy rồi

Dịch: minh010

Biên dịch: ghitoson

Nguồn: www.tangthuvien.com

đi học về, làm vội:dead:

Ôn Mạn là nữ thủ lĩnh duy nhất của liệp thần giả ở hẻm núi Long Sâm, nàng vốn đối xử với kẻ địch luôn tàn nhẫn, vô tình. Nhưng từ khi được Hàn Hạo thì đối xử với hắn rất khác, lúc nào cũng suy nghĩ cho hắn.

Không biết vì sao, một người luôn lạnh lùng hà khắc với chính mình này như một vòng xoáy, bất chi bất giác hút nàng vào. Theo thời gian trôi qua, nàng chẳng những không thể thoát ra ngược lại càng lún sâu hơn nữa, dần dần đánh mất bản thân.

Nếu đổi lại là bất cứ người nào khác hay thủ hạ của nàng nói "cho ta sờ" thì cho dù chết cũng phải trả thù, nếu không đánh lại, cùng lắm sẽ chạy trốn, tìm cơ hội khác nhằm giết chết đối phương.

Nhưng là sau khi Hàn Hạo nói ra những lời này, Ôn Mạn mặc dù cảm cực kì thấy nhục nhã lại không hề tỏ ra giận dữ. Thậm chí nàng còn coi những người xung quanh đều biến mất, bước từng bước tới trước mặt Hàn Hạo.

Ôn Mạn cúi đầu, vẻ mặt đỏ bừng không dám nhìn Hàn Hạo, thủ lĩnh một phương của hẻm núi Long Sâm bỗng chốc trở thành một thiếu nữ thẹn thùng, trong lòng thấp thỏm bất an, trước mặt Hàn Hạo không dám nói một câu nào...

Đôi ma nhãn của Hàn Hạo mở to hơn ngày thường một chút, những ý nghĩ kì dị chợt xuất hiện trong hắn khiến Hàn Hạo không biết phải làm sao cho đúng, vì sao lại có nhiều ý nghĩ hỗn loạn kì quái như vậy?

Sửng sốt hồi lâu, Hàn Hạo do dự không biết có nên làm theo cái ý nghĩ chưa từng xuất hiện trong lòng hay không...

- Ngươi, ngươi vì sao không làm gì ?

Ôn Mạn một mặt đỏ mặt chờ đợi, một mặt thẹn thùng không thuận theo nhưng chờ hồi lâu không thấy Hàn Hạo có động tĩnh gì, Ôn Mạn càng thêm xấu hổ, tức giận thấp thởm trong lòng, nhịn không được mở miệng trước.

" Chà..." Dường như đã bị câu nói kiên định kia của Ôn Mạn tác động, Hàn Hạo thở nhẹ một tiếng, cuối cùng vươn tay ra một cách chậm chạp, đem lòng bàn tay khẽ chạm gò má đang ửng hồng của Ôn Mạn, nơi đó trước kia từng có hai vết sẹo đáng sợ...

Một loại cảm giác vô cùng kì quái từ đáy lòng của Hàn Hạo xuất hiện, có chút bất ngờ pha lẫn táo bạo, mạnh mẽ...

Những thủ hạ đi cùng Ôn Mạn từ hẻm núi Long Sâm xa xôi tới đây, hiện giờ mắt tất cả đều mở to, bọn họ không thể tưởng tượng nổi người trước mặt chính là vị thủ lĩnh vô tình tàn nhẫn của họ!

Chẳng lẽ nàng dẫn chúng ta nghìn dặm xa xôi tới Vùng Đất Hỗn Loạn này chính là vì để cho Hàn Hạo sờ như vậy sao? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra ở đây?

Toàn bộ thủ hạ của Ôn Mạn trợn tròn mắt nhìn nàng, nữ ma đầu từng dẫn bọn họ gây chuyện khắp các đại thần vực giờ đây lại chủ động tình nguyện để cho Hàn Hạo khi dễ.

Đây là vị thủ lĩnh mà bọn họ đã biết hay sao?

Ôn Mạn bị bàn tay của Hàn Hạo xoa lên má, cảm thụ được bàn tay lạnh lẽo của hắn, thân thể nàng khẽ run rẩy. Ôn Mạn như đang ngồi trên bếp lửa, muốn tránh ra nhưng thân thể lại giống như không theo sự điều khiển của mình đứng bất động tại chổ, không thể nhúc nhích. Để cho tay của Hàn Hạo tùy ý khinh bạc trên gương mặt tuyệt thế mới được khôi phục của nàng.

Giờ khắc này, Ôn Mạn dường như đã quên hết những thủ hạ từng theo mình lâu năm, quên đi tính cách mạnh mẽ của mình, cách cư xử của nàng hiện giờ rất kì quái. Cứ như vậy đứng yên tại chỗ, trong lòng hoang mang lại có thêm một tia mừng thầm...

Dần dần, bàn tay của Hàn Hạo dường như chưa đủ thỏa mãn, trước sự ngỡ ngàng của Ôn Mạn, Hàn Hạo thuận theo ý nghĩ trong đầu, ma chưởng chậm rãi di chuyển từ cái cổ trắng nõn trượt một mạch xuống bộ ngực cao vút căng tròn và đầy thần bí của Ôn Mạn...

Ôn Mạn kinh hãi, toàn thân run lên, cổ nàng đỏ ứng lên lại càng tôn thêm vẻ đẹp vốn có. Hắn... hắn sẽ không làm như vậy trước mặt tất cả mọi người chứ? Thân thể nàng càng run rẩy, rốt cuộc không nén được ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Hạo!

Hàn Hạo ngỡ ngàng, cau mày dường như đang suy nghĩ gì đó. Ôn Mạn dường như không tìm thấy một chút ý nghĩ khinh bạc, dâm loạn nào trên gương mặt hắn. Đôi mắt Hàn Hạo trong suốt, dường như hắn không phải đang sờ một mỹ nữ mà chính là một kiện binh khí hay một kiện y phục, chỉ có mục đích thăm dò chứ không hề có dục vọng nào!

Ôn Mạn căn bản không biết Hàn Hạo muốn làm gì. Nếu là một người đàn ông bình thường thì tại giờ khắc này sẽ không thể nào giấu diếm được dục vọng của mình. Hàn Hạo dường như là người đầu tiên đã phá bỏ đi quy luật đó!

Khi Ôn Mạn đang miên man suy nghĩ, Hàn Hạo đã nhẹ nhàng di chuyển b tay tới bộ ngực đầy đặn của nàng...

"A..." Đám thủ hạ của Ôn Mạn ở bên ngoài xem ra đã không thể khống chế được sự kinh ngạc của mình, nhịn không được phát ra tiếng thở nhẹ.

Dường như sự xấu hổ của Ôn Mạn đã chiếm được quyền điều khiển thân thể. Đột nhiên nàng nhanh chóng lui về sau, thoát khỏi ma chưởng của Hàn Hạo đang đặt tại ngực nàng .

Miệng thở hổn hển, bộ ngực sữa của Ôn Mạn như là một dãy núi bị động đất, nhấp nhô không ngừng, vẽ ra từng đường cong mỹ lệ chấn động lòng người

- Hàn...Hàn Hạo, ngươi... ngươi sao có thể?

Hàn Hạo hiện giờ đang ngẩn người, kinh ngạc nhìn bàn tay của mình, Ôn Mạn ấp a ấp úng, vẻ mặt ngượng ngùng, không biết nên nói cái gì.

- Kỳ quái... Thật kỳ quái...

Hàn Hạo nhìn bàn tay phải mới vừa mới đặt trên ngực Ôn Mạn, khẽ lẩm bẩm. Hắn bỗng nhiên cảm thấy rất khác lạ, một luồng kích thích như nước lũ và thú dữ đánh nhau khiến cho hắn thật sự bị sốc, không đợi Hàn Hạo hiểu được cảm giác trong cơ thể mình thì Ôn Mạn đã vội vàng rời đi.

Hàn Hạo kinh hãi giật mình, đột nhiên lắc đầu thở dài một hơi, dường như muốn đem cảm giác kì dị vừa xuất hiện quăng ra khỏi thân thể, liếc mắt nhìn khuôn mặt đang ửng đỏ của Ôn Mạn nói :

- Hôm nay cứ như vậy đã, lần sau chúng ta thử nghiệm lại.

Ôn Mạn rất lúng túng, nhìn thoáng qua những thủ hạ của nàng thì thấy bọn họ đều đang hồn bay phách lạc. Nàng thầm cắn chặt răng mà mắng: "Đồ vô lại, ngươi tại sao có thể làm như vậy trước mặt mọi người chứ? Vì sao không thể chọn một nơi yên tĩnh?"

Là muốn làm nhục ta sao Tức chết ta rồi...

- Nhìn đủ chưa? Tất cả cút ngay cho ta! - Hai mắt Ôn Mạn như phóng ra hàn quang hướng về phía đám thủ hạ của mình mà trút giận.

- Tuân.... tuân mệnh" Những kẻ kia vừa rồi còn ngây ra nhìn Ôn Mạn, bỗng nhiên trong nháy mắt đều biến mất không còn ai.

Cho đến khi chỉ còn Ôn Mạn và Hàn Hạo ở đây, nàng mới hít sâu một hơi, giả bộ bình tĩnh hỏi Hàn Hạo :

- Ngươi... ngươi rốt cuộc muốn thế nào?

Hàn Hạo sửng sốt, vẻ mặt lạnh lùng vừa mới khôi phục một lần nữa bị phá bỏ, không biết vì sao hắn khi đối mặt với Ôn Mạn lại không thể duy trì vẻ lạnh lùng của mình. Suy nghĩ chốc lát, Hàn Hạo rốt cuộc cũng không biết mình muốn làm gì, cau mày nói :

- Ta còn chưa nghĩ ra.

- Còn chưa nghĩ ra? - Dáng vẻ Ôn Mạn bây giờ dường như sắp bị tức chết, trước mặt nhiều người như vậy mà Hàn Hạo lại đi sờ vào những bộ vị mẫn cảm trên người nàng. Vật mà hiện tại còn nói chưa nghĩ tới.

Cho dù trước mặt người khác Ôn Mạn có cường đại như thế nào thì nàng dù sao cũng là phụ nữ, những lời nói như vậy tự nhiên không thể nói ra, Ôn Mạn chỉ có thể ngầm oán hận hỏi lại :

- Vậy ngươi nói xem, ta bây giờ có phải người đàn bà của ngươi không?

- Đương nhiên là phải rồi! Câu trả lời của Hàn Hạo rất dứt khoát không một chút do dự khiến cho Ôn Mạn rất vui mừng. Thầm nghĩ có câu nói đó của ngươi cũng đủ rồi. Không đợi Ôn Mạn cao hứngg, Hàn Hạo liền bổ sung thêm một câu :

- Ngươi sau khi tới Vùng Đất Hỗn Loạn sẽ giống với mấy người Ba La, đều là thủ hạ của ta, đều phải nghe lời của ta. Còn nữa, những người mới tới này cần phải huấn luyện lại!

- Cùng... vớiBa La giống nhau? Hiển nhiên Ôn Mạn sau khi nghe thấy tên Ba la được nhắc đến liền cuống quít nói :

- Này... này, tại sao chúng ta có thể giống nhau được , Ba La là nam nhân, ta lại là nữ nhân! Với lại ngươi vừa mới còn, còn...

- Đều như nhau ! - Hàn Hạo lạnh lùng nói :

- Cùng là thủ hạ của ta, sao có thể khác nhau được!

Lời vừa nói ra, Ôn Mạn thẹn quá thành giận nói:

- Hàn Hạo, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi... ngươi sao có thể như vậy ? Ngươi hôm nay phải nói rõ cho ta, Ôn Mạn ta không phải là không có ai thích! Ngươi nếu như coi ta và Ba La là thủ hạ giống nhau, ta và ngươi từ đây lập tức chấm dứt!

Mắt thấy Ôn Mạn đang giận, Hàn Hạo dường như càm thấy chính mình có chỗ không phải nhưng là hắn lại không biết mình đã sai chỗ nào. Hắn cau mày suy nghĩ thật lâu đột nhiên giống như đã thong suốt. Đối với Ba La, hắn có thể lạnh lùng vô tình hạ mệnh lệnh, tuyệt đối không thể sinh ra những ý nghĩ kỳ quái và hỗn loạn như vừa rồi.

- Thì ra là có chút khác biệt... - Hàn Hạo sửng sốt một lát đột nhiên lầm bầm nói : "

- Không sai, ngươi khác với mấy người Ba la, ngươi là đàn bà, là người của ta...Ba La kia cái gì, hắn là nam nhân , nam nhân của ta ? - Đạo lý đơn giản như vậy mà cũng nghĩ ra khiến cho Hàn Hạo có chút không hiểu được chính mình.

Ôn Mạn thấy Hàn Hạo đang lầm bầm nói hươu nói vượn thì chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, tức giận nói :

- Ba La làm sao có thể là nam nhân của ngươi chứ! Ngươi... ngươi đang nói lung tung cái gì vậy...?

Đột nhiên lúc này Ôn Mạn nhớ tới Hàn Thạc từng nói với nàng một câu :

- Hàn Hạo cho tới bây giờ không có kinh nghiệm sống chung với phụ nữ, hắn luôn luôn tu luyện một mình cho nên về phương diện này hắn căn bản là không biết cái gì!

Trong chốc lát Ôn Mạn dường như hiểu ra vấn đề gì đó, do dự chốc lát rồi hỏi :

- Hàn Hạo, ngươi có biết cái gì là tình yêu không ?

Khuôn mặt Hàn Hạo ngỡ ngàng nhìn Ôn Mạn lắc lắc đầu :

- Không biết, ta chưa từng gặp qua thứ đó, cũng chưa từng thử qua!

Cho đến bây giờ thì Ôn Mạn đã hiểu rõ tất cả!

Hóa ra Hàn Hạo không phải cố ý khinh bạc, uy hiếp nàng, mà đơn giản là hắn vốn không biết cái gì cả! Hành động vừa rồi của Hàn hạo xem ra chỉ là bản năng mà ngay cả hắn còn không biết mình đã làm gì !

Ôn Mạn bỗng có cảm giác giống như mình đã nhặt được một món bảo vật, nhìn vào bộ dáng ngỡ ngàng của Hàn Hạo, nàng cảm thấy thuận mắt. Một nam nhân đẹp trai, lạnh lùng,cường đại lại chưa có một chút kinh nghiệm yêu đương nào. Thật không thể tưởng tượng nổi !

- Khó trách, khó trách! - Ôn Mạn lắc đầu cười khổ, trong lòng mừng thầm quyết định nhất định phải bắt lấy cái đầu gỗ này, đem hắn vĩnh viễn trở thành hình bóng của mình.

" Không tốt !" Khi Ôn Mạn đang miên man suy nghĩ thì Hàn Hạo đột nhiên biến sắc, vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị nói:

- Mang người của ngươi lập tức rời khỏi nơi này đến Vùng Đất Hỗn Loạn trước!

- Có chuyện gì vậy? - Ôn Mạn hoảng hốt, nàng ý thức được tình huống khác thường này mà hỏi lại.

- Là Đạt Cách Mã ! Hắn đã đến rồi, ta cảm nhận được khí tức trên người của hắn! - Hàn Hạo nói với Ôn Mạn:

- Ngươi lập tức rời khỏi nơi này, ta ngăn chặn hắn!

- Là thống lĩnh của Tử Vong thần vực chúng ta sao? - Ôn Mạn kinh hãi, sốt ruột nói :

- Nếu là như vậy thì ngươi mau đi trước đi, ta sẽ ở lại ngăn cản hắn!

- Ngươi ngay cả một chiêu của hắn cũng không đỡ được thì cản kiểu gì! - Khuôn mặt Hàn Hạo trở nên lạnh như băng, dáng vẻ không kiên nhẫn nói : - Nghe lời ta, lập tức rời khỏi nơi này! Yên tâm đi, hắn sẽ không giết được ta đâu!

Ôn Mạn nhìn chăm chú Hàn Hạo vài giây rồi gật đầu quả quyết nói :

-Được! Sau khi ta đi, ngươi phải sống sót đấy! - Nói xong, Ôn Mạn cũng không quay đầu lại, lập tức đi đến chỗ các thủ hạ ra lệnh :

- Mọi người đi theo ta, lập tức rời khỏi nơi này!

Những thủ hạ của Ôn Mạn đều hoài nghi, không rõ tình hình hiệ giờ nhưng cũng nhanh chóng theo sau Ôn Mạn rời đi.

Hàn Hạo đứng tại chỗ, tay cầm cốt thứ thương dài ba mét, lặng lẽ chờ Đạt Cách Mã đến nơi.

Chỉ sau mười phút, bạch cốt vương tọa đột nhiên phủ xuống, Đạt Cách Mã mặt đeo một chiếc mặt nạ đang ngồi trễm trệ trên vương tọa. Vì mục tiêu lần này của hắn là Hàn Hạo nên việc rời đi của Ôn Mạn, Đạt Cách Mã cũng không có hành động gì.

- Hàn Hạo, chúng ta lại gặp mặt nữa rồi! - Đạt Cách Mã ngồi trên bạch cốt vương tọa nhìn xuống Hàn Hạo đang đứng phía dưới. Nhìn thấy bộ dáng giống như gặp cường địch của Hàn Hạo liền cười hỏi :

- Như thế nào, còn muốn động thủ với ta sao?

- Thống lĩnh. - Hàn Hạo ngẩng đầu nhìn lên trời, hờ hững nói.

- Hàn Hạo, ta đối xử với ngươi không tệ vì sao ngươi phản bội ta mà về với tên Bố Lai Ân kia? - Đôi tay của Đạt Cách Mã từ từ ở trong tay áo duỗi ra, da thịt tái nhợt không một tia huyết sắc, móng tay sắc nhọn như câu. Trên cao nhìn cuống hai tay của Đạt Cách Mã giống như đang bao phủ Hàn Hạo.

Lực lượng tử vong dần dần hội tụ trên ngón tay của hắn, hình thành từng làn khói đung đưa.

Hàn Hạo trong nháy mắt trở nên lạnh như băng không một chút hỗn loạn, yên lặng nói :

- Xin lỗi, là do ngươi không đủ mạnh để ta cam tâm tình nguyện thần phục!

Đạt Cách Mã cười lạnh, khinh thường nói :

- Là tên Bố Lai Ân kia sao? Hắn có thể cho ngươi cái gì? Đừng quên ngươi là liệp thần giả, ngươi và ta giống nhau, liên minh liệp thần giả mới là nơi ngươi cần đến! Bất kể thế nào thì thân phận của ngươi chính là gông xiềng trói buộc ngươi cả đời, không gì có thể thay đổi được!

Gật gật đầu, Hàn Hạo nói :

- Không sai, ta tuy không thay đổi được thân phận liệp thần giả của mình nhưng ta có thể tự thay đổi địa vị của mình trong đám liệp thần giả! - Ngón tay chỉ thẳng vào Đạt Cách Mã, Hàn Hạo quát lạnh :

- Thống lĩnh, ngươi không giết nổi ta đâu! Cuối cùng sẽ có một ngày, ta trở thành thủ lĩnh của tất cả liệp thần giả!

- Không biết tự lượng sức! - Đạt Cách Mã hừ lạnh, bạch cốt vương tọa đột giống như dời non lấp biển đem Tử Vong lực lượng như một tòa núi lớn đè ép xuống. Trên tay hắn xuất hiện một làn khói màu xám, bỗng nhiên biến thành rất nhiều xạ tuyến đánh tới, ở trong không khí truyền đến tiếng "xuy xuy" ghê rợn.

- Hàn Hạo, ta tốn hơn vạn năm mới có thể trở thành thống lĩnh của liệp thần giả, ngươi nghĩ mình có đủ khả năng hay sao ? Muốn trở thành thủ lĩnh của tất cả liệp thần giả thật sự là người ngốc nằm mơ! Hôm nay ta nhất định phải thu về những thứ mà ta ban cho ngươi! - Đạt Cách Mã không khách khí nữa, từ bên trong bạch cốt vương tọa bắn ra cốt mâu.

- Những thứ của ta đều không có chút gì quan hệ với ngươi! Ngươi ban tặng cho ta chỉ là danh phận thủ lĩnh liệp thần giả nhỏ nhoi, không đáng nhắc tới! - Tử Ma Nhãn của Hàn Hạo chợt léo ra tà quang rồi nhanh chóng biến mất. Sau lưng. bảy thanh cốt thứ bay ra nhưng không phải công kích Đạt Cách Mã mà là cắm ở bảy phương hướng xung quanh mình.

Bảy luồng lực lượng bất đồng từ bên trong những thanh cốt thứ tràn ra, âm thanh của từng hung hồn bên trong gào thét, không biết đã giam cầm bao nhiêu lệ hồn ở trong đó. Giờ khắc này, toàn thân Đạt Cách Mã chấn động, hắn cảm thấy Tử Vong nguyên tố xung quanh hỗn loạn, không còn quen thuộc như trước đây nữa.

Cùng lúc đó, một khối Vong Hồn bia mà Hàn Hạo lấy được từ vong linh giới bay ra khỏi ngực của hắn. Trong nháy mặt, mộ bia cao chọc trời chắn trước mặt Hàn Hạo.

Toàn bộ văn tự kì dị trên Vong Hồn bia đột nhiên như sống lại giống như có sinh mạng của con người xoay tròn quanh Vong Hồn bia, liên kết với bảy cây cốt thứ...

Lấy Hàn Hạo làm trung tâm, tất cả Tử Vong nguyên tố trong phạm vi trăm dặm đều bị Vong Hồn bia hút vào, ngay cả Đạt Cách Mã có cảnh giới chủ thần cũng lờ mờ cảm thấy lực lượng Tử Vong đang cực kì hỗn loạn làm cho hắn có phần khống chế không được...

Tay cầm cốt mâu dài ba mét, Hàn Hạo thờ ơ nhìn bạch cốt vương tọa của Đạt Cách Mã, bỗng nhiên rống lên.

Từ bên trong Vong Hồn bia truyền ra lực lượng chấn động mãnh liệt trực tiếp ảnh hưởng đến Tử Vong lực lượng của Đạt Cách Mã. Hắn đột nhiên cảm thấy Tử Vong lực lượng trong cơ thể đột ngột chảy rất nhanh về hướng Vong Hồn bia.

- Thứ đó là gì? - Đạt Cách Mã run sợ có chút không dám tin nhìn Vong Hồn bia đang hấp thu Tử Vong nguyên tố trong phạm vi trăm dặm. Vong Hồn bia ban đầu chỉ cao mấy chục mét bỗng chốc vọt lên như một ngọn núi hùng vĩ ở trong trời đất.

Vong Hồn bia sau khi biến đổi có thể thấy rõ phía trên mặt bia còn có rất nhiều văn tự, bên dưới là đủ loại xương cốt chất đống. Một tia Tử Vong lực lượng vận chuyển khắp Vong Hồn bia giống như là kinh mạch trong cơ thể con người, cực kì quái dị!

Đạt Cách Mã không thể khống chế được Tử Vong thần lực của mình. Ngọn núi Vong Hồn bia phát ra một luồng năng lượng kì lạ, chẳng những ảnh hưởng đến Tử Vong nguyên tố mà còn ảnh hưởng đến người tu luyện Tử Vong lực lượng.

Đạt Cách Mã vô cùng sợ hãi, lập tức thu công kích về.. Tập trung tất cả lực lượng trong cơ thể, liều mạng ngăn không cho thần lực tiếp tục trôi đi.

Dù sao Đạt Cách Mã cũng có cảnh giới chủ thần, sau khi hắn ổn định thần hồn ngừng công kích Hàn Hạo, toàn lực chống đỡ sự thôn phệ Tử Vong lực lượng của Vong Hồn bia. Thần lực trong cơ thể đã dần ổn định lại, không còn chảy về phía Vong Hồn bia nữa.

- Không có khả năng, điều đó này không có khả năng! - Đạt Cách Mã thở hổn hển, đôi mắt trên mặt nạ đầy vẻ hoang mang nói :

- Ngươi chưa đạt đến cảnh giới chủ thần, không thể có lực lượng đáng sợ như vậy, ngươi rốt cuộc là ai?

Lúc này Hàn Hạo đứng ở trên đỉnh Vong Hồn bia, vô số sương mù trắng xóa tuôn ra bao phủ xung quanh hắn, giờ khắc này Hàn Hạo dường như đã trở thành một bộ phận của Vong Hồn bia!

- Đạt Cách Mã, mặc dù ngươi tu luyện Tử Vong lực lượng cao hơn ta nhưng ngươi cũng không giết chết được ta đâu! - Tiếng nói của Hàn Hạo từ trong sương mù mênh mông truyền đến:

- Những ai tu luyện Tử Vong lực lượng đều bị ảnh hưởng từ Vong Hồn bia. Ngoại trừ Tử Vong chủ thần có thần cách ra thì tất cả những ai tu luyện Tử Vong lực lượng đều không thể giết chết ta!

- Thứ kia rốt cuộc là gì ? - Đạt Mã Cách trong lòng mù mờ, hắn gần như đã tin lời Hàn Hạo nói, bởi vì lực lượng trên Vong Hồn bia đã nói lên tất cả.

Hàn Hạo trầm ngâm một chút rồi trả lời :

- Ta cũng không biết ! - Dừng lại một chút, Hàn Hạo nói tiếp :

- Ta hiện giờ vẫn không thể tự do khống chế lực lượng của nó, chờ đến khi có thể thật sự đem tất cả lực lượng của nó phát huy ra hết thì ngươi chỉ còn con đường chết mà thôi!

Những lời này vừa nói ra, vòng xoáy Tử Vong vĩ đại từ trong phạm vi của bảy thanh cốt thứ, lấy Vong Hồn bia làm trung tâm dần dần bay lên. Sau khi vòng xoáy Tử Vong bao phủ Vong Hồn bia, một trận cuồng phong mãnh liệt thổi qua đem vòng xoáy Tử Vong tan biến không tung tích.

Vừa mới đây, Hàn Hạo còn dựng lên một Vong Hồn bia đáng sợ, trong nháy mắt đã cùng bảy thanh cốt thứ đột ngột tan biến.

Đạt Cách Mã hồn bay phách lạc, miệng lưỡi khô khốc nhìn mặt đất đang dần dần khôi phục nguyên dạng. Một lúc lâu mới lắc đầu lẩm bẩm:

- Khó trách hắn không cam lòng ở dưới trướng của ta, hóa ra đã cường đại như vậy rồi!

Đại Ma Vương

Tác giả: Nghịch Thương Thiên

Chương 929:

Mảnh thần cách

Dịch: Chất Độc

Biên dịch: ghitoson

Nguồn: www.tangthuvien.com

Bấm vào đây để xem nội dung.

Trong lúc đó, bên trong gian thạch thất ở trên một tòa ngọn núi lớn nguy nga thuộc Tử Vong thần vực, có một kẻ đang đắm chìm trong nguyên tố hải dương bỗng nhiên tỉnh lại, nhìn về phương hướng của Hàn Hạo, thấp giọng nói:

- Có thể là ai chứ?

Khi hắn nói chuyện, Tử Vong nguyên tố đậm đặc như một loại chất lỏng từ trong miệng tràn ra, hội tụ ở bên trong thạch thất.

Nếu là người khác tu luyện Tử Vong lực lượng, đều cần phải hấp thu nguyên tố lực lượng liên tục để cường đại hắn, mà hắn dường như đã phá vỡ những ràng buộc này. Không cần phải tu luyện ở nơi có nguyên tố đậm đặc, hơn nữa mỗi một lời hắn nói ra, lại có tử vong nguyên tố từ trong cơ thể tràn ra ngoài.

Giống như, hắn chính là một nguồn suối lực lượng không ngừng phóng ra Tử Vong nguyên tố, giống như tất cả những người tu luyện Tử Vong lực lượng ở khắp các vị diện có được Tử Vong nguyên tố đều là nhận được từ người hắn!

- Xem ra, ta phải đi Thời Không thần vực một chuyến rồi. - Người nọ thì thào lẩm bẩm, cả người dung nhập vào bên trong căn phòng đang tràn ngập Tử Vong nguyên tố, từ từ biến mất.

......

Tại trung tâm thần điện của Vận Mệnh thần vực, An Cát Lệ Na tâm tình buồn chán nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Vận Mệnh nữ thần, làm nũng nói:

- Mẫu thân, con muốn đi ra ngoài dạo chơi, đi tìm Bố Lai Ân. Con biết hắn đang ở Vùng Đất Hỗn Loạn, nơi này rất gần đó mà!

Vận Mệnh nữ thần nhắm mắt, không giống lúc trước mang theo thần uy và khí tức khủng bố phủ xuống Hắc Ám thần vực, chỉ giống như một người me hiền từ, rất đỗi bình thường, ôn nhu nói với An Cát Lệ Na:

- Đoạn thời gian này không được, chờ một thời gian nữa, đến lúc đó ta sẽ an bài cho con và hắn gặp mặt.

- Vì sao? - An Cát Lệ Na gặm miếng năng lượng tinh thạch, giống như là ăn đồ vặt, cong cái miệng nhỏ nhắn, nhẹ giọng hỏi lại.

Vận Mệnh nữ thần đưa tay xoa nhẹ mái tóc dài mềm mại của An Cát Lệ Na, cười khẽ nói:

- Có một số việc con tạm thời không thể biết, nhưng mà tên Bố Lai Ân kia là nhân vật quan trọng. Ha ha, hắn vốn không thuộc về nơi này, nhưng việc hắn tồn tại, sẽ làm thay đổi vận mệnh của rất nhiều người!

- Hắn đâu có gì khác lạ. Vì sao mẫu thân lại nói hắn không thuộc về nơi này chứ? Kỳ Áo đại lục mặc dù chỉ là một vị diện cấp thấp nhưng số người từ vị diện cấp thấp đến đây cũng không ít! - An Cát Lệ Na có chút nghi hoặc.

Nhẹ giọng nở nụ cười. Vận Mệnh nữ thần thản nhiên nói:

- Hắn cũng không phải đến từ Kỳ Áo đại lục. Tên thật cũng không phải là Bố Lai Ân. Những cái này về sau con sẽ biết. Sự tồn tại của hắn đối với tất cả mọi người chúng ta là một cái cơ hội. Hắn chính là một chiếc chìa khóa. Sau này có lẽ mẫu thân cũng phải đi cầu hắn đó.

An Cát Lệ Na ngạc nhiên. Khó hiểu nói:

- Chúng ta? Mười hai đại chủ thần?"

Cười cười gật đầu, Vận Mệnh nữ thần nói:

- Đừng hỏi nhiều như vậy. Ta đáp ứng con, chờ thời cơ chín muồi ta sẽ nói cho con biết rõ sự tình."

Nhưng vào lúc này. Vận Mệnh nữ thần hình như cảm ứng được gì đó. Đôi mắt giống như bầu trời mênh mông đang có rất nhiều ngôi sao chuyển động. Nhìn vể phương hướng của Hàn Hạo cùng Đạt Cách Mã giao chiến. Nàng giật mình. Lẩm bẩm nói: - Làm sao lại xuất hiện một khối thần cách. Hừ! Là Tử Vong hệ. Tên kia nhất định cũng đã cảm ứng được. Không chừng phải đi đến đó một chuyến...

- Làm sao vậy, mẫu thân? - An Cát Lệ Na thấy mẫu thân đột nhiên trở lên khác lạ liền tò mò hỏi.

- Không có chuyện gì. - Vận Mệnh nữ thần cười đứng dậy, nói với An Cát Lệ Na:

- Mẫu thân phải ra ngoài một chuyến, chắc là rất nhanh sẽ trở về. Con phải nghe lời mẫu thân, trong khoảng thời gian này không được bướng bỉnh nữa, ngoan ngoãn ở trong này được không?

- Đương nhiên, con sẽ không rời đi nơi này. - An Cát Lệ Na vẻ mặt tinh ranh, lập tức cam đoan.

Gật đầu, Vận Mệnh nữ thần đến sát An Cát Lệ Na, hôn nhẹ lên mặt nàng, chợt giống như không khí biến mất vô tung.

......

Hàn Hạo trong nháy mắt biến mất vô tung, Đạt Cách Mã nhìn khu vực này đang dần dần khôi phục nguyên trạng. Thất thần một lúc rồi cũng rời đi.

Ba ngày sau, Đạt Cách Mã xuất hiện ở cạnh một miệng núi lửa gần Vùng Đất Hỗn Loạn. Hắc Ám, Hủy Diệt hai thần vực liệp thần giả Hai thống lĩnh Đạt Tạp và A Sắt Nhĩ Tư Đặc của hai thần vực Hắc Ám, Hủy Diệt dựa theo ước định đã chờ ở đây.

Mắt thấy bạch cốt vương tọa của Đạt Cách Mã ở miệng núi lửa hiện ra, tu luyện Hủy Diệt lực lượng Đạt Tạp chân mày hơi nhíu, hỏi:

- Đạt Cách Mã, thế nào rồi? Nhìn bộ dáng của ngươi hình như không thoải mái. Chẳng lẽ ngươi tự thân xuất mã, cũng không thể thu thập được tên tiểu tử quấy rối khắp nơi kia sao?

A Sắt Nhĩ Tư Đặc cũng vô cùng khó hiểu, trầm giọng nói:

- Đạt Cách Mã, tiểu tử kia là từ Tử Vong thần vực của ngươi đi ra, ngươi không đành lòng xuống tay sao? Hắn cho dù tư chất dù tốt cỡ nào, nhưng bây giờ chính là địch nhân của chúng ta. Tại nơi tiếp giáp mấy thần vực hắn làm ra nhiều chuyện như vậy, đến khi lực lượng của chúng ta tập hợp ở đây, nhất định sẽ chịu sự đuổi giết của mấy đại thần vực kia. Đến lúc đó hành động sẽ phải dừng lại giữa chừng!

- Đạt Cách Nã, nếu ngươi không hạ thủ được, ta giúp ngươi giải quyết hắn! Không thể chỉ vì một tên tiểu tử của Tử Vong thần vực, mà chậm trễ đại sự chúng ta sắp đặt lâu nay! - Đạt Tạp hừ lạnh một tiếng, vả mặt không vui.

Đạt Cách Mã lúc này đang mang mặt nạ, nhìn quét qua hai người, nói:

- Ta đã động thủ, nhưng mà không thể giết chết hắn. Chẳng những không thể giết chết hắn, thần lực của ta còn chịu thiệt không ít. Tiểu tử này, vô cùng tà môn, thần khí trong tay không biết là loại gì, hình như có chút khắc chế đối với ta!

Này, Đạt Tạp cùng A Sắt Nhĩ Tư Đặc biến sắc, vẻ mặt không tin tưởng, Đạt Tạp nói:

- Đạt Cách Mã, ngươi nói nhầm đấy chứ? Tiểu tử kia rõ ràng không tới cảnh giới chủ thần. Trong tay cho dù nắm giữ thần khí lợi hại, cũng tuyệt không phải đối thủ của ngươi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

A Sắt Nhĩ Tư Đặc cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn Đạt Cách Mã đầy khó hiểu.

- Đó là một cái mộ bia, mặt trên có văn tự phức tạp thâm ảo. Trong mộ bia có một cỗ Tử Vong lực lượng vô cùng thần kỳ ... - Đạt Cách Mã nhớ lại cảnh tượng ba ngày trước, kể lại tường tận tỉ mỉ tình huống đã phát sinh ở trên người hắn cho hai người nghe. Ngay cả cảm ngộ của hắn đối với Vong Hồn bia cũng kể lại cẩn thận.

Sau khi hắn nói xong, A Sắt Nhĩ Tư Đặc vẻ mặt hoảng sợ, còn Đạt Tạp lại có chút đăm chiêu.

Trầm mặc hồi lâu, Đạt Tạp bỗng nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, đột nhiên ngẩng đầu, kinh hãi kêu to:

- Là một mảnh thần cách!

Đạt Cách Mã cùng A Sắt Nhĩ Tư Đặc thân thể chấn động, trong mắt tràn đầy kinh ngạc không thể tin được, thanh âm Đạt Cách Mã có chút run rẩy, lẩm bẩm nói:

- Đúng rồi... Đúng rồi, ta phải sớm nghĩ đến mới đúng. Cũng chỉ có loại vật này, mới có thể phóng ra lực lượng như thế, ngay cả ta cũng không thể kháng cự!

Đột nhiên, trong đôi mắt Đạt Cách Mã lộ ra vẻ tham lam, hắn thất thố bắt lấy Đạt Tạp, A Sắt Nhĩ Tư Đặc hai người, thét to:

- Giúp ta cướp lấy thần cách mảnh nhỏ kia, tất cả mọi thứ của ta tùy ý các ngươi lấy, mặc kệ các ngươi đưa ra điều kiện gì, ta đều đáp ứng hết!

Đạt Tạp cùng A Sắt Nhĩ Tư Đặc liếc mắt khinh thường, đồng thời đẩy tay Đạt Cách Mã ra, Đạt Tạp vẻ mặt ngưng trọng, nói:

- Thần cách trong truyền thuyết chỉ tồn tại ở Thiên Không thành, mà Thiên Không thành nghe nói ở thời điểm Sáng Thế thần biến mất lần trước liền phong bế, sao lại có có thần cách lưu lạc ở bên ngoài chứ?

Thanh âm A Sắt Nhĩ Tư Đặc dần trở nên nặng nề:

- Mảnh thần cách kia tuy rằng không phải thần cách chân chính, bên trong không có bổn nguyên lực lượng, nhưng cũng đã từng dùng để làm chứa thần cách cho nên có được lực lượng áo nghĩa thuần túy nhất của một hệ. Nếu vị chủ thần có thần cách của một hệ nào đó ngã xuống, người nắm giữ mảnh thần cách này chỉ cần có thể đạt tới cảnh giới chủ thần đương nhiên sẽ trở thành tân chủ nhân của thần cách! Một khi thứ này đã xuất hiện, những chủ thần có được thần cách đều sẽ bất chấp tất cả để thu hồi nói! Cho nên những chủ thần có được mảnh thần cách chưa bao giờ dám xuát hiện, không biết đang ẩn núp ở trong vị diện xa xôi đến mức nào. Tên kia, tên kia sao lại có được mảnh thần cách chứ?

Đạt Cách Mã sau khi nghe sự giải thích của hai người từ từ bình tĩnh lại, vẻ mặt cười khổ, nói:

- Ta làm sao biết chứ? Nếu không phải hắn dùng vật đó trấn áp ta thì ba ngày trước đã bị giết chết rồi! Trong tay hắn nắm giữ thần khí như vậy, khó trách thực lực tiến bộ thần tốc. Nếu sớm biết hắn có vật như thế, năm đó ở Tử Vong thần vực ta đã giết chết rồi. Ài, hiện tại ngoại trừ chủ nhân chân chính của Tử Vong thần vực, không còn người nào tu luyện Tử Vong lực lượng có thể giết được hắn!

Dừng một chút, Đạt Cách Mã tiếp tục nói:

- Cho nên, ta khẩn cầu hai vị giúp ta, vật này đối với ta có tác dụng vô cùng lớn. Một khi ta chiếm được, tương lai sẽ cùng đi tìm hai mảnh thần cách Hắc Ám, Hủy Diệt, được không?

- Chúng ta là minh hữu mà, đương nhiên phải giúp đỡ cho nhau. - Đạt Tạp nghĩ một đằng nói một nẻo mà đáp ứng, cười nói:

- Chỉ cần ngươi có thể xác định được vị trí của tên kia, ta và A Sắt Nhĩ Tư Đặc tự nhiên sẽ toàn lực hỗ trợ.

Bên kia, A Sắt Nhĩ Tư Đặc im lặng gật đầu, nhưng là thật hay giả cũng chỉ có chính hắn biết. Đạt Cách Mã tung hoành ở Tử Vong thần vực nhiều năm, loại người nào cũng đều gặp qua, hiển nhiên cũng từ trong lời nói của hai người biết bọn họ đương nhiên sẽ không thật tâm giúp mình. Nhưng là sự dụ hoặc của mảnh thần cách thật sự quá lớn, trước mắt Đạt Cách Mã cũng chỉ có khẩn cầu hai người này trợ giúp mới có khả năng đạt được. Trong lòng không ngừng cân nhắc, rốt cuộc nên cái gì để đả động hai người.

- Tốt tốt lắm, Đạt Cách Mã, chúng ta vẫn nên thương nghị cho tốt nên về việc tấn công Vùng Đất Hỗn Loạn. Tiểu tử kia khẳng định sẽ ở đó, cho nên chỉ cần Vùng Đất Hỗn Loạn bị tấn côgn, hắn chắc chắn sẽ xuất hiện! - Đạt Tạp thấy bộ dạng mất hồn của Đạt Cách Mã, mảnh thần cách đang ám ảnh hắn, cho nên sẽ dồn hết sức vào lần tấn công này.

- Ta biết, ta sẽ triệu tập tất cả lực lượng trong tay mình lại. Ở trong Vùng Đất Hỗn Loạn, khi tiểu tử kia xuất hiện, ta sẽ không tiếc tất cả để cưới lấy mảnh thần cách! - Đạt Cách Mã hít sâu một hơi, bắt đầu suy nghĩ đến việc tập hợp những thủ hạ không tu luyện Tử Vong lực lượng lại, như vậy sẽ có khả năng tiêu diệt Hàn Hạo.

Thậm chí, Đạt Cách Mã còn nghĩ tới Tát Lạp Tư, không biết nên đưa ra điều kiện gì để Tát Lạp Tư trợ giúp mình.

Một mảnh thần cách đã làm xáo trộn toàn bộ suy nghĩ của Đạt Cách Mã !

--------------------------------------------------------------------------------

Đại Ma Vương

Tác giả: Nghịch Thương Thiên

Chương 930:

Có phản ứng rồi!

Dịch: neopunk1

Biên tập: ghitoson

Nguồn: www.tangthuvien.com

Bấm vào đây để xem nội dung.

Tại nơi mà Hàn Hạo và Đạt Cách Mã đại chiến.

Vài ngày sau, Vận Mệnh nữ thần đã tới vùng đất này. Sau khi ở đây đợi vài ngày thì có một bóng hình mông lung mờ ảo hiện giữa không trung.

Bóng hình mờ ảo kia vừa hiện ra, Tử Vong nguyên tố nơi đây lập tức trở nên dầy đặc hơn trong Ma Ẩn cốc gấp nhiều lần. Mệnh Vần nữ thần hờ hững liếc mắt nhìn bóng hình kia rồi khẽ mở lời:

- Nội Tư Đặc, nhà ngươi tới rồi à.

Hình ảnh mờ ảo của Tử Vong chủ thần Nội Tư Đặc dần dần trở nên rõ ràng, hóa thành một thanh niên khôi ngô tuấn tú tràn đầy khí chất nhu hòa. Tử Vong nguyên tố trên người Nội Tư Đặc như từng luồng khói nhẹ trôi lập lờ khắp đất trờị, hắn mỉm cười gật đầu nói:

- Bách Phỉ Lệ, ngươi cũng khá lắm, lại tu luyện thêm Vận Mệnh pháp tắc. Ngươi có biết người nắm giữ mảnh thần cách kia là ai, đang ở nơi nào không?

Vận Mệnh nữ thần Bách Phỉ Lệ chỉ cười hờ hững trả lời:

- Ngươi không phải không biết đặc điểm của mảnh thần cách kia chứ. Người có thứ này chỉ cần không sử dụng tới là có thể né tránh được sự truy xét của ngươi. Hơn nữa, ngươi chẳng những không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, mà ngược lại người có món đồ này có thể phát giác được khí tức của ngươi. Cho nên ta cũng chẳng thu hoạch được tin tức gì của đối phương.

- Sự tồn tại của cái đồ đó quả thật tạo ra một sự uy hiếp ngầm với đám người có thần cách chủ thần bọn ta! - Nội Tư Đặc xoa xoa mày, xem ra có chút ưu phiền.

- Đây là sự sắp đặt của Sáng thế thần. Chúng ta muốn thay đổi cũng không được. Sự tồn tại của mảnh thần cách này chính là để tạo hy vọng lật đổ chúng ta cho người khác. Cho dù là ai đi nữa, ngồi ở điạ vị trên cao một thời gian dài thì sẽ dần dà thay đổi. Sáng thế thần phát ra mảnh thần cách này hẳn là để cảnh cáo, vị trí của chúng ta không phải là vĩnh viễn không thể thay đổi. - Bách Phỉ Lệ thản nhiên nhẹ giọng nói.

Nội Tư Đặc gật đầu nói: - Ta sẽ tìm được kẻ đó. Bất kỳ ai có được mảnh Tử Vong thần cách thì ta sẽ không cho phép hắn sống sót.

Bách Phi Lệ cười cười, không hề nói gì thêm về vấn đề này, bởi vì nàng biết được nếu để nàng ta phát hiện ai đó có được mảnh vỡ thần cách của Vận Mệnh pháp tắc thì nàng cũng sẽ bất chấp tất cả để tiêp diệt kẻ đó, tiêu diệt người có được thần cách cũng chính là cách bảo đảm chỗ ngồi chắc chắn cho vị trí chủ thần của bản thân.

- Nghe nói thành chủ Hi Nhĩ của Khô Cốt thành tại thần vực của ngươi đã biến mất một cách thần bí, chuyện này là sao vậy? - Bách Phỉ Lệ trầm ngâm một hồi rồi đột nhiên lên tiếng hỏi.

Nội Tư Đặc nhíu mày, nhìn kỹ Vận Mệnh nữ thần Bách Phỉ Lệ rồi mới hừ nhẹ:

- Nếu như không phải ngươi trước đó đã mở lời, ta đã sớm giết cái tên tiểu tử đó rồi. Không chỉ có ta, tên gia hỏa Hắc Ám thần vực cũng sẽ không tha cho hắn. Hắn liên tục giết chết hai thành chủ ở Hắc Ám thần vực, khiến cho Hắc Ám thần vực không thể yên ổn như trước.

Nội Tư Đặc ngừng một chút rồi tiếp tục nói:

- Bách Phỉ Lệ, tên gia hỏa đó thật sự là mấu chốt để khai mở Thiên không chi thành à? Không có hắn, sẽ không mở được sao?

- Không sai, không có hắn, Thiên không chi thành sẽ khó lòng khai mở lại được! Bởi vì bao quanh Thiên không chi thành đều là lực lượng thuộc về vũ trụ này, chỉ cần là lực lượng của vũ trụ này thì sẽ không khai mở được Thiên không chi thành! - Bách Phỉ Lệ gật đầu khẳng định, rồi lại dặn Nội Tư Đặc:

- Vì vậy hắn tuyệt đối không thể chết được. Chỉ cần lực lượng của hắn đủ mạnh, mạnh tới mức đạt được yêu cầu của chúng ta, đến khi sứ mạng khai mở Thiên không chi thành hoàn thành. các ngươi muốn làm gì hắn thì ta cũng không có ý kiến gì.

- Bách Phỉ Lệ, ta chỉ sợ nuôi hổ gây họa thôi. Tên tiểu tử này tiến bộ nhanh quá, lại còn tu luyện lực lượng do kẻ kia để lại! Ta sợ đến một này nào đó, chúng ta sẽ áp chế không nổi hắn! - Nội Tư Đặc thở nhẹ một hơi, không biết có phải vì nghĩ tới cái người trong lời nói của hắn hay không mà vẻ mặt có thêm vài phần hoảng sợ.

- Yên tâm đi, hắn không thể nào đạt tới tầm cỡ của người kia đâu! Sự tồn tại của hắn chỉ là một chiếc chìa khoá để mở Thiên không chi thành. Một khi sứ mạng của hắn hoàn thành thì ta sẽ mặc kệ không lo tới. - Vận Mệnh nữ thần Bách Phỉ Lệ khẳng định thêm lần nữa, ngưng một chút rồi lại mở miệng:

- Vùng Đất Hỗn Loạn đang trong cơn hoảng loạn, ngươi để ý một chút. Một vạn năm đã trôi qua rồi, lại tới thời kỳ phải thanh tẩy Vùng Đất Hỗn Loạn. Thừa cơ hội này, giải quyết xong cái ung nhọt Vùng Đất Hỗn Loạn này đi.

Nội Tư Đặc gật đầu rồi nhỏ nhẹ cười nói:

- Đều xếp đặt xong rồi. Đến khi đó nếu như người của Quang minh, và Sinh Mệnh thần vực tới thì ngươi cứ đứng bên ngoài, để ta đối phó với bọn chúng.

- Chuyện về mấy người các ngươi, ta cũng chẳng muốn lo tới. Chỉ cần các ngươi đừng tiến vào Chúng thần đại lục, còn muốn làm gì thì cứ làm đi.

Bách Phỉ Lệ nổi cáu lạnh nhạt vừa nói vừa nhìn Nội Tư Đặc:

- Ngươi chuyển lời cho tên gia hỏa tại Hắc Ám thần vực một câu, trước khi khai mở Thiên không chi thành, không được phép đụng tới hắn. Ài, chuyện gì phải nói ta đều đã nói rồi, trong lòng ngươi biết phải làm thế nào là được. Ta trở về đây.

Nói xong, thân ảnh của Bách Phỉ Lệ dần dần hòa lẫn vào không khí, gió nhẹ thổi phớt qua thì đã không còn dấu vết gì. Nội Tư Đặc cũng không lập tức bỏ đi, lợi dụng Tử Vong nguyên tố đang trôi nổi dật dờ để thám xét tình huống của vùng đất quanh đây. Sau khi ẩn giấu lực lượng trên người, hắn liền trở thành một thần cấp bình thường, chẳng có một điểm nào là bắt mắt cả.

...

Trải qua vài tháng lưu lạc bên ngoài, Hàn Hạo lại trở về Vùng Đất Hỗn Loạn. Sau khi thoát khỏi Đạt Cách Mã, hắn không ngừng truyền ra mệnh lệnh, khiến tất cả đám thủ hạ liệp thần giả giả bên ngoài lui về Vùng Đất Hỗn Loạn. Nếu Đạt Cách Mã đã xuất hiện thì điều này cho thấy một bộ phận lớn liên minh liệp thần giả sẽ nhanh chóng kéo tới. Điều đáng làm bọn họ đều đã làm cả, tin tức cần loan truyền cũng đđã phát ra hết, tiếp tục ở lại đó cũng không còn quan trọng nữa.

Ngoài ra, thông qua Vong Hồn bia trong cơ thể, hắn cảm giác được khí tức của Tử Vong chủ thần Nội Tư Đặc. So với sự uy hiếp của liệp thần giả thì Nội Tư Đặc càng đáng sợ hơn. Hắn mặc dù không hiểu rõ về tác dụng của Vong hồn bia, nhưng vẫn có thể lợi dụng Vong hồn bia để cảm nhận được sự khủng bố của kẻ kia.

Năm đó khi còn ở Tử Vong thần vực, Hàn Hạo có thể cầm cự lâu dài ở biên giới của dãy núi Long Sâm đều là vì khả năng cảm ứng được các nhân vật khủng bố. Ở Tử Vong thần vực, ngay cả đám người Hi Nhĩ có ấn ký của Nội Tư Đặc, cũng không thể cảm nhận được vị trí cùng khí tức của Nội Tư Đặc. Còn Hàn Hạo thì vẫn có thể thông qua Vong hồn bia để cảm ứng được vị trí tương đối của hắn.

Ở Tử Vong thần vực, Hàn Hạo mặc dù ẩn hiện khắp nơi gây loạn, nhưng lại lợi dụng lực cảm ứng kỳ diệu của Vong Hồn bia đối với Nội Tư Đặc để lánh né hắn ta, ráng sức giữ vững cự ly an toàn. Hàn Hạo không hề biết chỉ cần không dùng đến món đồ hắn có được, thì Nội Tư Đặc sẽ cảm ứng không được vị trí. Hắn chỉ biết dựa theo bản năng, càng cách xa Nội Tư Đặc càng an toàn.

Sau khi tới Vùng Đất Hỗn Loạn không bao lâu thì Hàn Hạo đã đi tìmiÔn Mạn. Khi Ôn Mạn thấy Hàn Hạo đột nhiên xuất hiệt, trong long cực kì kích động khó có thể tự kềm chế. Nếu không phải bên cạnh có quá nhiều thủ hạ, nói không chừng Ôn Mạn đã nhảy vào lòng Hàn Hạo.

Không biết vì sao, nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ hưng phấn của Ôn Mạn, trong lòng Hàn Hạo lại nảy sinh cảm giác giống như gặp lại người thân.

- Đi thôi, chúng ta quay về, chuẩn bị khai chiến với bọn người kia.

Hàn Hạo gật gật đầu, nhẹ nhàng lên tiếng.

- Ngươi không có chuyện gì là tốt rồi. Hàn Hạo, ngươi đã thấy qua Đạt Cách Mã chưa? - Sau cơn kích động, Ôn Mạn liền nghĩ tới việc quan trọng, lên tiếng hỏi.

- Đã thấy qua rồi. - Hàn Hạo thản nhiên thừa nhận. Theo hắn thấy, chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm cả.

- Ngươi, ngươi thật sự thấy Đạt Cách Mã sao? - Ôn Mạn cả kinh hô lớn:

- Vậy sao ngươi có thể bình an trở về được. Đạt Cách Mã chính là thống lĩnh của liệp thần giả trong toàn Tử Vong thần vực. Hắn, hắn... lực lượng của hắn..

- Người tu luyện lực lượng Tử Vong, giết không nổi ta đâu. - Hắn nhíu nhíu mày, ngay cả hắn cũng không hiểu rõ hết được tác dụng của Vong hồn bia, cho nên cũng không giải thích gì nhiều với Ôn Mạn.

Nét mặt Ôn Mạn đầy hoài nghi, tựa hồ không rõ vì sao lực lượng Tử Vong do Đạt Cách Mã tu luyện lại không thể giết được hắn. Nhưng nàng thấy Hàn Hạo dường như không muốn tiếp tục đề cập tới chuyện này nên cũng không hỏi thêm. Sau khi Ôn Mạn biết được Hàn Hạo không hề biết tí gì về chuyện tình ái, thì vẻ mặt lúc nào cũng hưng phấn như nhặt được vàng. Trong lòng thầm nhủ với bản thân nhất định phải nắm cho chắc cơ hội, khai phá cái đầu gỗ kia.

Sau đó, Ôn Mạn lôi ra mọi thủ đoạn, không ngừng dẫn dụ Hàn Hạo. Giống như khi dạy bảo đám thủ hạ, Ôn Mạn không tiếc công sức đàm luận với Hàn Hạo cái gọi là cảm tình... đem hết mọi hiểu biết của nàng về chuyện này đổ lên người Hàn Hạo.

Nhưng Ôn Mạn dần dần phát hiện Hàn Hạo căn bản không phải là loại người chịu nghe lời người khác nói. Nhận thức của hắn về thế giới này tựa hồ đều do hắn tự mày mò mà ra, toàn do hắn tự phỏng định, căn bản là không tin tưởng lời nói từ miệng người khác.

Trên đường đi, Hàn Hạo giữ vững chính sách không thèm để ý tới cách suy nghĩ do Ôn Mạn rót vào đầu hắn, một mực giữ vẻ trầm mặc ít nói. Cho dù Ôn Mạn về phương diện nào đó có nói toạc hẳn ra, Hàn Hạo cũng chỉ nhíu mày, không đưa ra ý kiến của bản thân.

Ôn Mạn dần dần bắt đầu sốt ruột. Trước mặt hai người là một dãy núi đầy hoa thơm cỏ lạ. Cả một vùng đất đều được bao phủ bởi màu lục sắc của cây cỏ xanh tươi. Mây trắng trên trời như tơ, nắng ấm trời trong, mùi hương thoang thoảng khắp nơi, khiến người ta vui vẻ thanh thản, không khỏi có ý tưởng bay bổng bồng bềnh.

- Hàn Hạo, ta nói nhiều với ngươi như vậy, ngươi rốt cuộc có nghe hay không, có hiểu gì hay không? - Ôn Mạn đứng giữa nơi trăm hoa đua nở này, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.

- Hàn Hạo lắc đầu hờ hững nói:

- Ta không hiểungươi nói cái gì, cũng không hứng thú muốn biết. Theo ta thấy, bất kỳ chuyện gì cùng đều cần phải tự mình tìm tòi mới có thể biết được tình huống thật sự thế nào. Ta chỉ đi theo tình tự cùng cảm nhận trong nội tâm của ta thôi. Thứ mà ta chưa hề tiếp xúc, va chạm qua, sẽ không vì lời nói của người khác mà dễ dàng khẳng định.

Ôn Mạn sững sờ, nhìn bộ dạng không hiểu phong tình của Hàn Hạo, thật không biết nên khóc hay nên cười:

- Ngươi nói phải va chạm tiếp xúc để tìm hiểu là ý gì đây? - Ôn Mạn do dự một chút rồi mới dò hỏi.

- Giống như cái ngày đó đó, dùng tay chạm vào, dùng tâm cảm nhận! - Hàn Hạo kỳ quái liếc mắt nhìn Ôn Mạn, tựa hồ cảm thấy câu hỏi của Ôn Mạn vô cùng ngớ ngẩn.

Vừa nghe Hàn Hạo đề cập tới chuyện ngày hôm đó, vẻ mặt Ôn Mạn không tự chủ được đỏ rần lên, tim đập thình thịch, len lén liếc mắt nhìn bản mặt đoan chính của Hàn Hạo. Nàng cắn răng chửi thầm: - Cái thằng hỗn đản ... không ngờ là nghĩ tới chuyện đó? Vậy ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ... chẳng lẽ cứ như lần đó, buông thả để hắn mặc sức... mò ... mò mẫm trên người?

- Tâm ngươi loạn rồi, như vậy không hay lắm, sẽ ảnh hưởng tới tâm cảnh. Chuyện này sẽ khiến ngươi không thể tập trung tinh lực khi chiến đấu! Ta chưa bao giờ để trong tâm bị loạn cả! - Hàn Hạo nhíu mày trách mắng.

Ôn Mạn nghe Hàn Hạo nói như vậy, trong lòng nổi giận, nàng suy nghĩ chốc lát rồi bực tức nói:

- Ta không tin ngươi có thể giữ tâm tình như phẳng mặt nước được! - Nói xong Ôn Mạn liền hung hăng, đỏ mặt đi về phía Hàn Hạo.

Hàn Hạo vừa mới nói bản thân luôn trong trạng thái bình thản như mặt nước, đột nhiên trong long có chút nháy động. Vong Hồn bia trong tâm lại như bị thứ gì đó tác động, không ngờ không chịu sự khống chế của hắn.

Ôn Mạn thầm hận phương pháp này của Hàn Hạo, trong lòng nghĩ ta không tin không thể phá hỏng tâm như thủy của nhà ngươi. Nghĩ như thế càng khiến Ôn Mạn thêm kiên định về biện pháp của mình, mặc kệ liêm sỉ trong lòng, mạnh mẽ đi tới trước mặt Hàn Hạo.

Trong lúc đó thì chân mày Hàn Hạo nhíu lại, quang mang từ Tử ma nhãn dồn dập. Hắn dường như đang suy trầm tư về vấn đề gì đó, căn bản không để ý tới sự chủ động của nàng ta, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn lên người nàng ấy. Ôn Mạn nổi giận, căm ghét hừ nhẹ một tiếng rồi nhỏ giọng la:

- Ta không tin ngươi không có chút cảm tình nào!

Ôn Mạn đột nhiên mở rộng vòng tay, nhào tới ôm chặt áp sát lấy người Hàn Hạo. Cặp ngực cao vút đầy đặn đè lên ngực hắn...

Không chỉ như vậy, Ôn Mạn còn thò tay mò mò lưng Hàn Hạo, đặc biệt là chỗ có bảy căn cốt thứ, nàng ta lại càng rờ mạnh. - Không ngờ... không ngờ quả thật là xương liền người... - Khi bàn tay nhỏ nhắn của nàng rờ tới nơi đó, Ôn Mạn nhịn không được hét nhỏ một tiếng.

Từ trước tới giờ, nàng đều cho là bảy căn cốt thứ cắm trên lưng Hàn Hạo không phải là nối liền với thân thể hắn. Theo nàng thấy, bảy căn cốt thứ đó chỉ là một thứ vũ khí của Hàn Hạo mà thôi, bình thường thì chỉ là một thứ vũ khí để trên lưng của hắn. Nhưng hiện giờ tay nàng rờ tới gốc của cốt thứ, mới phát hiện ra được từng cây cốt thứ đều dính liền với cốt nhục của Hàn Hạo, rõ ràng là một bộ phận của thân thể hắn ta.

Ôn Mạn vô cùng kinh ngạc, bàn tay nhỏ bé không ngừng rờ rờ sau lưng, thân người đầy đặn của nàng áp chặt lấy người Hàn Hạo, run rẩy như có như không, khiêu gợi từng dây thần kinh của hắn.

Ta không tin ngươi không có chút phản ứng nào! Ôn Mạn hung hăng thầm nói, sau đó liếc trộm Hàn Hạo một cái rồi đột nhiên sắc mặt đại biến, la hoảng:

- Hàn Hạo, ngươi làm sao vậy?

Vong hồn bia từ ngực Hàn Hạo hiện ra. Một cỗ lực lượng kỳ dị truyền ra từ trên người Hàn Hạo, chấn bay Ôn Mạn ra ngoài. Từng hàng chữ trên bia văn tựa như có sinh mệnh trôi ra từ trên bề mặt Vong hồn bia quyện quanh người Hàn Hạo không ngừng bay nhảy. Tử Vong nguyên tố từ bốn phương tám hướng dường như chịu lực hấp dẫn trí mạng, điên cuồng xông vào cơ thể hắn.

Hàn Hạo có chút ngẩn ngơ, chân mày vẫn nhíu chặt, đánh giá những hàng chữ bia văn đang quấn quanh người. Qua một lúc, Hàn Hạo mới dần dần đưa tay ra, do dự một hồi rồi chộp lấy Vong hồn bia hiện ra từ trên người hắn, đầu ngón tay nhè nhẹ ma sát lấy bia văn trên mặt Vong hồn bia.

Đột nhiên, những kí tự thần bí từ bề mặt Vong hồn bia đang quyện quanh người xuyên thẳng vào đầu hắn qua hai con mắt. Thân thể Hàn Hạo chấn động, mi mắt lập tức nhắm chặt, cả người tựa như hóa đá đúng ngây ra đó không hề nhúc nhích...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro