Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống đại học hoàn toàn mới lạ. Thiếu niên không nghĩ sẽ được nghe tiếng giày chơi bóng ma sát sàn lần nữa, càng không kể tới bị ánh sáng chói mắt khi ném bóng. Thế giới của cậu, đã không còn cần bóng rổ.

//

Vanilla milkshake đổ nghiêng trên đá cẩm thạch, chậm rãi loang trên sàn tập bóng loáng. Thời gian tựa hồ đều theo chất lỏng tràn ra mà ngưng đọng.

Kuroko cúi đầu nhìn tay phải nhẹ run, một lát sau mới lần nữa ngẩng đầu nhìn thanh niên cách vài bước đối diện. Quạt tại phòng thay quần áo chậm rãi quay.

Tiếng ong ong trong đầu chậm rãi to hơn vài lần.

"Kagami-kun, cậu vừa nói gì?"

"À, tháng sau tôi sẽ trở về Mĩ."

"Vậy Seirin phải làm sao? Ít nhất còn hai trận cuối giải toàn quốc. Huống hồ cậu bây giờ còn là đội trưởng. Bỏ rơi đội vào lúc này, mọi người sẽ không có niềm tin vào chức vô địch."

"Năm hai đã một lần vô địch, thực lực lúc này hẳn là không kém."

"Kagami - kun đừng nói đùa. Cậu vốn dĩ không phải người sẽ nói mấy câu như vậy. Đây là năm cuối chúng ta có thể cùng nhau chơi bóng."

"Muốn tôi nói thẳng sao? Thực lực Seirin hiện tại, không thể đoạt giải quán quân ."

"Nhưng là -- Kagami cậu không phải hưởng thụ vui thú khi chơi bóng rổ sao? Sao lại nói như vậy -- có giành được quán quân hay không không quan trọng."

"Này Kuroko, hiện tại cậu thực sự yêu thích bóng rổ sao?"

Thanh niên tóc đỏ sậm quay người lại nhìn cậu. Lời vừa nói không giống câu hỏi, mà là dùng hoàn cảnh hiện tại buông ra một câu trần thuật. Hắn cũng không cần đáp án từ Kuroko.

Lần đầu tiên, cậu chân chính thấy được một câu nói có thể gây ra nhiều áp bách đến vậy. Kuroko theo bản năng che đi vết sẹo mờ nhạt bên hốc mắt, kinh ngạc nhìn người trước mặt. Môi khẽ run, nhưng không thể phát ra thanh âm nào.

Thiếu niên chỉ cảm thấy yết hầu nghẹn ứ. Cậu tự hiểu, là do bản thân không thể lấy cớ nào biện hộ.

"Kuroko, chính cậu là người rõ hơn ai. Hiện tại cậu muốn cũng không thể sử dụng misdirection. Seirin không phái cậu lên thi đấu. Tuyển thủ trên sân so với cậu yếu hơn rất nhiều. Hơn nữa, cậu đã thật lâu không tập luyện cùng cả đội. Thay vì nói tôi từ bỏ, chẳng bằng cậu mới là người lựa chọn buông tha trước ."

Kagami thanh âm bình ổn, làm cho trái tim vốn băng giá kia đột nhiên hiện lên sợ hãi.

"-- Đúng là tôi yêu thích bóng rổ, nhưng đây không phải là cách tôi muốn hưởng thụ. Đối với Seirin hiện tại, tôi thực sự thất vọng."

Kuroko thất thần.

"Đơn xin rời tôi đã nộp." Kagami nhắm mắt lại, thanh âm bỗng dưng phóng nhẹ :"Tôi cần đi Mĩ tìm lại cảm hứng, thời điểm trở về, nếu cậu có thể khôi phục thành bộ dạng lúc trước, chúng ta lại cùng nhau chơi bóng."

Khi đó, chúng ta lại cùng nhau chơi bóng.

Khi đó ư, ước hẹn xa xôi như vậy. Chi bằng nói, đây là một cái ước định không chút hy vọng đi.

Kuroko yên lặng nhìn hắn khoác ba lô trên vai, rời đi mà không quay đầu lại. Kagami cước bộ bay nhanh, tựa hồ không muốn tốn nhiều thời gian ở trong này. Chung quy, Kuroko cũng không có nói ra lời muốn nói. Bằng vào cậu hiện tại, vô luận như thế nào đều không thể giữ được Kagami.

Người đã khuất bóng sau cửa phòng thay đồ. Ánh sáng nơi hành lang thật tối. Cậu lấy cây lau nhà phía sau tủ quần áo, chậm rãi chùi chỗ vừa đổ ra sàn đá cẩm thạch. Từng chút từng chút, động tác chậm chạp không mục đích. Thiếu niên nắm chặt cây lau nhà bằng gỗ, biểu tình vẫn như cũ không nóng không lạnh. Giống như xác định Kagami sẽ không trở về, qua một lúc, Kuroko hạ mí mắt. Nước mắt theo sống mũi chảy xuống, chạm đến gạch men sứ.

Khóc cũng khóc thường thường thản nhiên, thậm chí cả một âm thanh nức nở cũng không có.

Cậu cắn chặt răng, cắn tới đau đớn. Kuroko không nghĩ cảm xúc lại có thể quá khích như vậy, ít nhất không phải biểu lộ ra ngoài. Cậu còn muốn cố gắng vì bản thân giữ lại một ít tự trọng. Lúc trước là ai nói qua muốn trở thành ánh sáng, muốn cùng nhau chơi bóng.

Chậm rãi ngồi xổm xuống, cậu dùng sức xoa hốc mắt tới phát đau. Trách nhiệm làm cho sinh mệnh kiên cường. Hiện tại cậu lại cảm thấy bờ vai mình không thể gánh được bất cứ trách nhiệm gì. Chỉ việc bị rất nhiều thứ lặt vặt quấn thân, lại luôn phải hao tổn nhiều tinh lực để giải quyết, tỷ như đi giữ lại một người mình quý trọng, vì đội bóng cũng là vì chính mình. Nhưng càng cố gắng cứu vãn, thì càng không thể vãn hồi.

Cậu cảm thấy giờ phút này nội tâm chính mình, so với đứng trên toà tháp cao giữa trời mưa bão còn mông lung hơn.

Kuroko cố gắng suy nghĩ, xem xét bản thân sai ở điểm nào.

Kỳ thật từ đáy lòng cậu hiểu, so với gì đều hiểu, lại so với bất luận kẻ nào cũng ngốc hơn. Cậu biết rõ, chính cậu bức Kagami rời đi, là cậu làm cho hắn thất vọng với đội, với chính mình. Cậu đã gánh không nổi những sai lầm này.

Tuổi trẻ khí thịnh, luôn luôn không đếm được giấc mộng. Giống như lúc trước cậu nói cậu muốn đưa Kagami trở thành người đứng đầu Nhật Bản, muốn cùng Ánh Sáng sóng vai mà đi, muốn cho Seirin đứng tại vị trí cao nhất.

Tưởng rồi tưởng, thật sự giống như là đang nằm mơ, cố gắng một lần, sau đó mộng nát, lại trở về xuất phát điểm.

Bởi vì là hai người, cho nên dù ở những ngày khó khăn, cũng có thể cùng nhau khích lệ.

Nhưng hiện tại, đã không còn Ánh Sáng, Cái Bóng không thể tiếp tục đi tiếp.

Cậu chưa từng nghĩ bản thân sẽ ra sao nếu một ngày không có Kagami ở bên. Bởi vì cậu đã quen với sự tồn tại của hắn, tựa như lúc trước Kagami ỷ lại cậu.

Tiến công cùng trợ công, xúc động cùng trấn định, bóng rổ cùng đồng đội, Ánh Sáng cùng Cái Bóng, tất cả dù là thiếu một thứ cũng không được.

Ngày đó, cậu ngồi xổm tại chỗ, không tiếng động khóc thật lâu.

Ngày đó, vết Vanilla Milkshake lưu lại trên sàn làm cho bóng dáng ảm đạm càng trở nên đục ngầu.

Ngày đó, Ánh Sáng của cậu, cái cậu luôn kiếm tìm lại lựa chọn rời đi, không chút do dự từ bỏ Cái Bóng. Tất cả ấm ức cùng yếu ớt, trong nháy mắt ồ ạt tuôn trào.
___________________

Trên cao quang đãng, báo hiệu sắp tới thời điểm xuân hạ giao nhau. Có chút khác biệt trong bầu không khí vốn tràn ngập khẩn trưng thường ngày. Sáng nay tiết trời có loại giống như tử cấm thành yên tĩnh.

Quán cà phê lặp lại bản hợp tấu Fur Elise. Ngoài rào của nhà gỗ nhỏ, mấy giọt nước theo mái nhà đi xuống rơi xuống, nện xuống mặt đất gập ghềnh.

Một nữ nhân trung niên mặc tạp dề đang lau bàn trước sân, bên cạnh là con mèo béo vẫn còn buồn ngủ, thi thỏang cong móng với chiếc khăn ẩm trong tay bà.

Ngồi tại cà phê góc đường Nansha là ba thanh niên với màu tóc khác biệt, bọn họ là nhóm khách đầu tiên của sáng hôm nay. Tuy bằng tuổi, lại không cùng nhau nói chuyện. Trong đó thanh niên tóc vàng luôn chăm chú điện thoại trong tay, ngẫu nhiên sẽ hướng màn hình ngây ngô cười vài tiếng. Hai người còn lại nhìn chằm chằm vào menu, đều chưa gọi đồ. Cửa gỗ bị đẩy ra, tiếng chuông gió thành công hấp dẫn sự chú ý của ba thanh niên cùng nữ nhân

"Chào mừng quý khách."

Nữ nhân mỉm cười đi qua, thuận tiện đưa cho hắn một quyển menu.

"Có cần cái gì không?"

"Cháu tới tìm người."

Thanh niên tóc đỏ đảo mắt liền thấy được người tóc vàng cao hứng phấn chấn hướng hắn ngoắc tay, đi qua đó.

"A ~ Akashicchi mỗi lần đều như vậy, rõ ràng là cậu hẹn mọi người nhưng kết quả luôn đến muộn ~" Kise oán giận nói giỡn hai câu, thuận tay đóng lại di động ở trên tay vòng vo. "Tớ sáng sớm chưa ăn gì đã tới rồi, Akashicchi có muốn mời tớ --"

Một mũi kéo chói sáng trực tiếp phi tới từ phía sau sô pha, thành công chặn lại lời nói. Kise tỏ vẻ đã thấy lưỡi dao cách khuôn mặt người mẫu siêu cấp anh tuấn chuyên dùng để dụ dỗ bạn nhỏ Kuroko hai cm.

"Ấy nha Akashicchi cậu như thế nào lại làm vậy! Lỡ đâu bị hủy dung rồi Kurokocchi sẽ không thích tớ nữa thì làm sao đây --"

Akashi mặt không đổi sắc tâm không dao động thu hồi kéo. Mắt nhìn ba người đang ngồi sofa vây quanh bàn tròn, gật đầu lấy lệ không cảm xúc mở miệng

"Tetsuya sao lại không tới?"

"Murasakibaracchi cũng không đến đó thôi~" Kise vừa xoa má phải suýt nữa bị đâm trúng, vừa bồi thêm một câu.

"Thật chán ghét, Murasakibaracchi chắc chắn đi tìm Kurokocchi, thật là -- Tớ cũng định đi tìm cậu ấy -- Akashicchi cậu cất kéo đi thật là nguy hiểm! Thực ra chúng ta ngày nghỉ cũng không liên lạc được Kurokocchi, nghe nói cậu ấy đổi số rồi."

Akashi nhíu mày, vươn tay quăng quyển tạp chí hotgirl bên cạnh Midorima sang một bên, chính mình ngồi xuống chỗ đó.

"Giải cao trung toàn quốc, Seirin thua trận chung kết, đồng thời Tetsu cũng không rõ tung tích. Tuy rằng cậu ấy thích biến mất, bất quá lần này thoạt nhìn có vẻ không muốn bản thân lộ diện."

Aomine cất tiếng, tiện đà lấy quyển tạp chí của Midorima lật hai trang, vẻ mặt đầy ghê tởm ném trở về.

"Không thể tin Midorima cậu lại mê mấy thứ này."

"Sáng hôm nay Oha Asa nói vật may mắn của Cự Giải là tạp chí người mẫu."

Midorima một tay ôm sách vào lòng, ngẩng đầu đối diện ánh mắt của Akashi, đẩy kính.

"Kagami đã về Mĩ, trước trận chung kết giải cao trung toàn quốc."

Aomine cười nhạo một tiếng.

"Tên kia tự nhận bản thân mình là Ánh Sáng của Tetsu, sao thời khắc mấu chốt lại chọn rời đi?"

"Việc này tôi biết." Akashi nhìn thoáng biểu tình trào phúng của Aomine, nói tiếp.

"Nghe bên Seirin nói, năm cuối Tetsuya rất ít ra sân thi đấu. Trận chung kết kia cũng hoàn toàn không xuất hiện."

"Khẳng định là do Kagamicchi lâm trận đào tẩu khiến Kurokocchi chịu kích thích rồi."

Kise gọi một tách cafe, sẵn tiện cử động đầu gối có chút tê, tiếp lời. "Dù sao át chủ bài Seirin là hai người bọn họ cùng nhau phối hợp. Nếu đối phương biến mất sẽ gây ảnh hưởng lớn tới người kia."

"Trận cuối của Seirin thật là khó coi." Aomine nhu nhu mi tâm. "Tetsu không ra sân. Tớ sau nửa trận thì đi về, có vẻ là hơn kém tới ba con số?"

"Ừ, 36:141. Thật ra tớ cũng không xem hết." Kise bổ một câu, lại nhìn Akashi.

"Tớ định hỏi Kurokocchi xem đã xảy ra sự tình gì, nhưng điện thoại không liên lạc được, sau lại thành số không tồn tại, cậu ấy chắc chắn đã đổi số. Kurokocchi nhất định không yêu tớ ......"

"Hôm nay tôi tới là để nói chuyện này." Akashi đánh gãy lời Kise, mở túi xách lấy mấy tờ giấy ra phân cho mỗi người.

"Đây là đơn tham gia câu lạc bộ bóng rổ của đại học Tokyo, điền đi ."

"Câu lạc bộ bóng rổ Todai ?"

Aomine không đụng tờ đơn vừa được đưa, nhìn tách cafe mới mang ra của Kise, không để ý tên gà vàng kêu khóc mà cầm lên uống mấy ngụm. "Giải liên đại học gì đó tớ không có hứng."

"Câu lạc bộ bóng rổ Tokyo thành lập được 15 năm. Giải liên đại học bốn lần vào được bán kết, nhưng không có lần nào đạt được quán quân." Akashi chỉ thông tin phía trên. "Người này là đội trưởng cũ, bởi vì tài chính sử dụng không minh bạch, kết quả đã bị bãi nhiệm. Trước mắt đội đang trong giai đoạn chỉnh đốn."

Đầu tiên là một trận trầm mặc, xen kẽ âm thanh lật giấy. Aomine xoay bút trong chốc lát liền hạ bút kí, đưa mắt nhìn Akashi phía đối diện, nhận lại một ánh mắt bình thản mà vô cùng lạnh lẽo.

"Chấn với chả chỉnh -- tớ không cần." Kise phiền toái dựa vào sô pha, trực tiếp đem đơn báo danh đẩy trở lại trước mặt Akashi. "Không có Kurokocchi trong đó thì tớ cũng không thèm, tớ chỉ muốn cùng cậu ấy chơi bóng rổ. Thật là...... Kurokocchi rốt cuộc bị làm sao vậy, nếu chính là bởi vì thua một trận đấu, lại bởi vì Kagamicchi rời đi liền biến mất, thật không đáng a, không biết chúng ta đều lo lắng sao......"

"Nghe bên Seirin nói, Tetsuya cũng vào đại học Tokyo giống chúng ta."

Akashi liếc mắt vào chỗ trống nơi đơn tham gia, thản nhiên tiếp tục.

"Cụ thể sự tình vẫn chưa rõ ràng. Tuy nhiên sau này khẳng định có cơ hội gặp mặt. Lúc đóhỏi lại rõ ràng cũng không muộn."

Kise ngẩn người, lập tức đem giấy báo danh đoạt trở về.

"Tetsu đi Todai?"

Aomine giọng nói lộ rõ kinh hỉ, cùng một chút nghi hoặc, làm người đầu tiên nghi ngờ.

"Hôm báo danh tân sinh viên, sao tớ không thấy tên cậu ấy trong danh sách? Hơn nữa Tetsu từng cũng nói cậu ấy không thích không khí của Tokyo, muốn vào Kanagawa học."

"Cái đó không quan trọng --" Kise một bên lấy bút chuẩn bị điền danh sách, một bên khoát tay.

"Chỉ cần Kurokocchi học chung trường với chúng ta là được, sau này có thể cùng nhau chơi bóng là tốt rồi! Muốn cho Kurokocchi thấy một Kiseki hoàn toàn mới , khác hẳn so với trong quá khứ~"

"Tôi cũng chưa có nói hết." Akashi nhíu mày, hoàn toàn xem nhẹ lời Kise nói. Hắn vuốt cằm, ngữ điệu nâng lên.

" -- Nghe nói, Tetsuya hiện tại đã không còn thích chơi bóng rổ ."

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng thuỷ tinh vỡ chói tai bên Aomine cùng tiếng chửi fuck. Tiếp theo là Kise biểu tình hoàn toàn rối rắm. Midorima giống như chưa xác định được chính mình vừa nghe cái gì, liền hỏi lại. Akashi ánh mắt không mặn không nhạt, giọng điệu lạnh nhạt:

" Người bên Seirin nói, từ đầu năm cuối cao trung đã không còn thấy Tetsuya chạm qua bóng rổ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro