2. Cơn Ác Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống, ôi trời, tôi thậm chí phải bắt đầu từ đâu đây?

Nghiêm túc mà nói, nếu tổng hợp các lý do vì sao cuộc đời tôi là thứ đen đủi nhất thì tôi chắc chắn rằng, tôi sẽ có hẳn một bộ phim hài kịch của riêng mình với ghi chú của biên tập viên: 'Chà, người này thực sự đang cố gắng giành huy chương vàng trong các cuộc đời xui của xẻo'.

Tôi là một cô gái bình thường, hai ba cái xuân xanh và hiện vẫn còn độc thân vui tính. Bạn bè à? Ồ, họ đều đang loay hoay với chồng con, trong khi tôi đứng đó làm bóng đèn cho gia đình hạnh phúc của họ.

Đi đâu, làm gì tôi đều luôn phàn nàn về tình trạng đơn độc của mình mỗi khi có cơ hội. Tuy mồm toàn nói vậy, nhưng tôi căn bản là không bao giờ xách mông lên mà đi tìm tình yêu cho mình.

Vì tôi bận! Sự nghiệp của tôi với tư cách là một streamer ẩm thực, cùng một tâm hồn ăn uống to bự. Một cuộc sống mà "phải có thực thì mới vực được đạo" đã trở thành câu thần chú của tôi.

Vào một hôm rất chi là bình thường, tôi leo lên giường, đắp mền rồi đi ngủ. Hôm nay có vẻ vì quẩy quá sung sức nên vừa ngả lưng xuống giường thì tôi đã ngủ thẳng cẳng. Đời hư ảo đưa ta vào cơn mê...

"Tội nghiệp, chắc con bé vẫn còn sốc lắm"

Sốc gì cơ? Tôi lúc này đầu óc vẫn còn nửa tỉnh nửa mơ.

Kệ nó đi, ngủ tiếp đây.

"Nhưng tại sao mẹ của con bé lại phải làm vậy chứ?"

Đợi đã, có gì đó sai sai. Những giọng nói này không giống như một giấc mơ, chúng quá thật đi.

Và rồi, không báo trước, sự hoảng loạn ập đến với tôi—tôi không còn nằm trên giường nữa. Tôi đang ngồi trên cái gì đó, có lẽ là một cái ghế.

Tôi bật dậy ngay lập tức. Lúc này mà ai còn ngủ được cho nổi.

Ngay khi vừa mở bảnh mắt ra, đập vào mắt tôi là một con chó. Một con chó mặc quần áo, đi bằng hai chân, đang trò chuyện với ai đó ở gần. Phải nói là nó rất lớn. Còn căn phòng? Chà, có vẻ là phòng bệnh.

Thấy thế, cặp mắt long lanh biển hồ đầy của tôi liền lướt sang người ngồi bên cạnh. Vào giây phút đó, tôi đã suýt đứng tim khi nhận ra kia là một con thỏ cũng lớn không kém, phải nói là to ngang ngửa với tôi vậy, nó đi bằng hai chân và mặc quần áo như con người.

"......"

Tôi hít một hơi thật sâu, lòng tự nhủ rằng đây chỉ là mơ thôi, tất cả chỉ là mơ. Để kiểm tra, tôi liền đưa tay lê, định là sẽ nhéo má một cái.

Thế nhưng ngay giây phút vừa chạm vào gương mặt. Tôi cảm thấy mình toàn lông lá, mái tóc như quảng cáo dầu gội Sunsilk thì chẳng còn. Cấu trúc gương mặt tôi cũng không cảm giác như đây là mặt của con người, nó như là mặt của con chó tôi từng nuôi...

"Gương!" Tôi thốt lên. "Tôi cần một cái gương!"

"Alice, cháu sao vậy?" Mọi 'người' trong căn phòng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái.

Một con thỏ khó hiểu nhìn tôi, tuy nhiên nó vẫn tiến lại rồi đưa cho tôi một chiếc gương. Không suy nghĩ gì thêm, tôi giật phăng cái gương ấy.

Và tôi lăn ra bất tỉnh nhân sự ngay khi thấy bản thân trong gương.

Không thể tin được! Gương mặt xinh đẹp bao lâu nay tôi luôn tự hào mà giờ đây nó đã biến thành một con gì đó mõm dài màu trắng phao phao, đầy lông nhìn không ra con người!

Bàn tay của tôi, từ đôi bàn tay thon dài cùng bộ nail chanh sả đã hóa ra bàn tay của quái vật lông lá, móng cùn xấu xí. Dù không kịp nhìn phần cơ thể khác của bản thân, nhưng chắc chắn một điều rằng nó nhìn chả khác gì yêu quái hiện hình.

Đây chỉ là ác mộng, tôi phải tính lại từ cơn ác mộng này...

.

Đầu óc của tôi hiện tại đang rất mụ mị, cảm giác lâng lâng như vừa mới tỉnh rượu vậy. Hiện tại tôi đang ở phòng bệnh nào đấy mà tôi chả rõ.

Được rồi, có thể là hôm đó tôi uống nhiều quá; nên thành ra ngộ độc rồi nhập viện thôi mà. Còn về vụ thế giới động vật kia thì chắc là do tôi mơ thấy trong lúc đang hôn mê thôi.

Quả là một giấc mơ đáng sợ. Tôi nhìn chằm chằm vào túi nước muối treo lơ lửng, mà khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng rồi có điều gì đó khác đập vào mắt tôi khi tôi nhìn xuống—Cánh tay của tôi, vẫn được bao phủ bởi một lớp lông trắng tinh.

"Cái gì vậy!?" Giọng tôi run lên vì hoài nghi, sự vô lý của tình huống này như một tấn gạch giáng lên đầu tôi.

Điều này không thể là sự thật được! Khi tỉnh lại thì tôi sẽ tiếp tục sinh hoạt bình thường như chẳng có việc gì xảy ra hết, đúng không?

"Mình đang mơ. Chỉ là một giấc mơ trong một giấc mơ," Tôi lẩm bẩm, lời nói như đang cầu xin hơn là khẳng định.

Nhưng ngay cả khi tôi nhắm mắt lại, sức nặng của thực tế vẫn tồn tại, gặm nhấm tâm trí tôi. Liệu đây chỉ là một khung cảnh trong mơ không? Tôi ôm đầu, căn phòng, các sinh vật, chính hình ảnh phản chiếu của tôi—tất cả đều phi logic và tôi đang bị mắc kẹt trong đấy.

"......"

Không biết đã bao lâu, nhưng khi tỉnh lại tôi vẫn đang nằm ở phòng bệnh viện lúc nãy. Lần này có một con tê tê đi bằng hai chân, mặc đồ y tá, có thể nói kích thước là  rất lớn (Như con thỏ và con chó kia) nó lấy bịch nước biển đã hết ra rồi gỡ đống kim khỏi tôi.

Bất giác tôi nhìn lại cánh tay của mình, vẫn y như cũ, đầy lông lá.

"Cháu tỉnh rồi sao?" Con tê tê kia hỏi tôi với một giọng ân cần, phần nào khiến tôi cũng bình tĩnh lại đôi chút.

Tôi không nói gì mà chỉ nhìn chòng chọc vào nó, lần đầu nói chuyện với động vật có chút kì quái...

"Ồ, có lẽ cháu vẫn còn mệt nhỉ? Cứ nghỉ ngơi nhé," Nói rồi nó liền quay lưng đi, bỏ lại tôi bơ vơ trong căn phòng này.

Tôi đặt tay lê trán, ngước lên nhìn trần nhà. Là tổ tông của người nghiện tiểu thuyết xuyên không não tàn, tôi đoán rằng khả năng cao là tôi đã xuyên vào dị giới nào đấy.

Được rồi, chuyện này hơi khó tiếp nhận một chút...

Hơi khó á!? Chuyện này hoàn toàn không thể chấp nhận được!

Nếu mà là xuyên không thật thì tôi thề sẽ trù ẻo ai cho tôi xuyên vào thế giới này sẽ có hệ tiêu hóa không được tốt, hễ vào thời khắc quan trọng là đau bụng! Trả lại nhan sắc ngàn vàng của tôi lại đây!!!!

Thật sự thì tôi không muốn xuyên không gì đâu, nhất là khi chưa kịp tạm biệt ai cả. Thử nghĩ xem, nếu tôi và chủ thân thể này hoán đổi linh hồn thì con bé chủ thể sẽ ra sao đây? Hoặc tệ nhất là kênh của tôi sẽ thành cái gì nếu tôi chết? Tôi còn chưa hoàn thành thử thách của fan nữa mà!

Trầm tư cả nửa ngày, cái lưng của tôi hiện tại của tôi như muốn dán luôn vào cái giường này. Thế nhưng đợi mòn mỏi cũng chả thấy hệ thống hướng dẫn người chơi, hay ký ức gì của chủ thân thể như trong mấy cuốn tiểu thuyết mạng đâu.

Ngồi không có gì để làm, tôi bắt đầu băn khoăn về mọi thứ xung quanh mình như cơ thể mình trông như thế nào. Nghĩ ngợi xong, tôi liền tuột thẳng xuống giường, vì nằm quá lâu mà lưng của tôi cứ như là của bà cụ tám mươi tuổi vậy.

Mở cửa ra, tôi thấy mình đang ở trong phòng tắm. Một tấm gương được đặt ngay ngắn trong góc như đang thôi thúc tôi hãy bước đến, để soi hình ảnh của mình.

Về ngoại hình, tôi trông giống một con chó hoặc cáo con, toàn thân phủ một lớp lông trắng tinh nên rất khó để xác định loài.

Cặp mắt của chủ thân thể có màu đỏ hoặc tím, đúng hơn là mắt của động vật bạch tạng. Do vậy con ngươi tôi lúc nào cũng giật giật liên hồi. 

Điều kỳ lạ nhất là con cáo này biết đi bằng hai chân như người, một điều dường như ai ở đây cũng như thế.

Quái đản thật.

Tôi bước ra khỏi nhà tắm rồi tiến về phía cửa sổ. Ngắm nhìn thế giới ở ngoài kia, bệnh viện này rộng tới mức tôi không nhìn thấy gì ngoài khuôn viên, có lẽ trời đã tối nên không có ai ra ngoài đây.

"Cháu cảm thấy khỏe hơn chưa?" Đột nhiên có một con thỏ, không rõ chui ra từ đâu đứng kế tôi.

"Vâng."

"Hồi nãy cháu suy nghĩ chuyện gì vậy? Say sưa tới mức mà cháu không hay biết là bà mở cửa đi vào luôn."

"Cháu đang nghĩ về một số chuyện thôi ạ," Tôi cảm thấy bản thân mình có vẻ nhỏ tuổi hơn con thỏ kia nên thay đổi cách xưng hô một chút.

"Nghe bà nói đây Alice," Bầu không khí đột nhiên thay đổi khiến tôi không kịp trở tay. Thái độ của con thỏ trở nên nghiêm túc, dù vậy vẫn nhẹ nhàng xoa đầu tôi. "Bà biết là cháu vẫn còn buồn sau cái chết của mẹ, nhưng đừng vì thế mà nghĩ quẩn nhé."

"Hả, mẹ nào cơ- ạ?" Tôi buột miệng, các con chữ trượt ra trước khi tôi kịp ngăn lại.

Sau một hồi nói chuyện với con thỏ kia, tôi liền biết được rằng, nó là bà ngoại của tôi.

Tôi cũng nghĩ mình khùng mình điên thật rồi, khi lần đầu có suy nghĩ đó là bà ngoại của thân chủ chạy xe trong đầu. Tuy nhiên càng nói chuyện thì tôi lại càng khẳng định suy nghĩ của mình hơn.

Tuy nhiên, càng nghe, tôi càng hiểu ít. Ý tôi là, chắc chắn rồi, tôi là cáo hoặc chó. Còn cả gia đình của chủ nhân cơ thể này đều là thỏ. Là thỏ đấy! Làm thế quái nào mà chuyện đó lại xảy ra được!?

Tôi vẫn chưa đề cập đến chủ đề về cha của cơ thể này, và thành thật mà nói, tôi quá bị cuốn vào thực tế kỳ lạ này đến mức không thể quan tâm ngay bây giờ.

...-------o♡o-------...

Nhân tiện tôi nghĩ mình cần khẳng định một số thứ. Cốt truyện này có thể dễ trùng hợp nhưng tôi cam đoan rằng, mình là người đã vắt óc nghĩ ra tất cả các diễn biến, từng chi tiết là do tôi tự suy đoán rồi đem vào.

Nhân vật cũng là do tôi nghĩ ra và tự thiết lập, không hề được bê bất kỳ thứ gì từ ai. Alice của tôi là độc nhất, vậy thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro