Chương 31: Tiểu lưu manh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn cô ăn được một nửa ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy các tu sĩ xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

"Nguyên lai là do hai tên tiểu tử này trộm trứng" Một đám người đi tới bên cạnh bọn cô, mở miệng nói.

Cô ngẩng đầu nhìn bọn họ, nguyên một đám y phục rách rưới có chút chật vật, tựa hồ là mới trải qua một trận đại chiến. Người cầm đầu là một nữ tử bạch y, mái tóc khăn choàng, da thịt trắng như tuyết tinh tế tỉ mỉ như Dương Chi Ngọc.

Có một loại sáng bóng trong suốt, mặt trái xoan, lông mi dài, ánh mắt trong suốt như thủy tinh, đôi môi đỏ tươi, hàm răng trắng noãn như trân châu.

Nữ tử kia nhất thời ngạc nhiên nhìn cô và Thạch Hạo.

Bọn họ vốn dĩ chỉ muốn biết cái trứng kia bị ai trộm, nhưng mà không nghĩ đến sẽ bị hai đứa bé trộm mất a, còn để Ngũ Sắc Khổng Tước hiểu lầm bọn họ, bọn họ phải lãng phí rất nhiều công sức mới có thể đánh lui Ngũ Sắc Khổng Tước.

"Trứng của Ngũ Sắc Khổng Tước là do các ngươi trộm?" Nữ tử nhìn bọn cô hỏi.

Cô ăn hết phần còn lại của quả trứng, đứng lên nhìn nử tư kia nói: "Cái này không gọi là trộm, chúng ta đói cầm để lọt dạ, có thể nói là trộm sao?".

Lời vừa dứt, đám người kia trợn tròn mắt, tên tiểu tử này thật là không biết xấu hổ a.

"Tiểu tử, chính ngươi trộm trứng, hại chúng ta bị Ngũ Sắc Khổng Tước truy sát! Các ngươi chịu trách nhiệm như thế nào?" Trong số đó một tu sĩ nhìn bọn cô mở miệng.

Cô nhướng mi nói: "Chuyện đó thì liên quan gì đến bọn ta? Cũng không phải để Ngũ Sắc Khổng Tước truy sát các ngươi".

"Ngươi!" Người kia nổi giận nói.

Nử tử bạch y phất tay ngăn tu si kia lại.

"Hai người các ngươi ở trong đại hoang hành tẩu sao?" Nữ tử bạch y nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt to trong veo như nước dường như là biết nói, môi đỏ mượt mà, hàm răng trắng lóe lên, khiến những người nam nhân một trận run động.

Nàng có chút kinh ngạc, hai đứa bé này làm sao lại đi tới nơi này.

Cô nhìn nữ tử kia thản nhiên nói: "Tỷ tỷ ngươi hỏi chuyện này làm gì?".

"Tiểu đệ đệ, các ngươi sẽ không phải đều là một thiên túng kỳ tài đi, hai ngươi đi qua mười mấy vạn dặm Đại Hoang mà không có người thủ hộ" nữ tử xinh xắn linh động cười nói, vén lên mái tóc đen nhánh, làm lộ ra lỗ tai trắng nón như tinh linh, nháy mắt phong tình, xuất trần làm rung động lòng người.

Cô biết xung quanh nơi đây không có khí tức của đại nhân khác, xem ra cô không thể dối gạt được. Cô bây giờ đang nữ phẫn nên nử tử kia gọi cô là 'tiểu đệ đệ' cũng là bình thường a.

Cô nhếch môi nói: "Cho dù là vậy thì thế nào?".

Nữ tử kia di chuyển bạch y tung bay, cả người đến gần như một gốc cây liễu nhỏ nhắn, mềm mại, cánh tay trắng noãn như ngọc phất tay một cái, đánh tới phía cô.

"Tỷ tỷ đây là không nói đạo lý!" Cô nhíu mày nói, vận chuyển Toan Nghê bảo thuật cấp tốc tránh thoát một kích.

Nữ tử bạch y tung bay lại đánh tới, động tác của nàng cực nhanh tựa như ảo ảnh, thân pháp của nàng vô cùng mạnh mẽ, thân thể như điện, chớp mắt đã đến trước mặt cô, vung lên tay phải mảnh khảnh xinh đẹp chộp tới cô.

"Đậu phộng! Tỷ tỷ ta không có đắc tội gì với ngươi" cô không nhịn được lập tức nói ra hai từ hiện đại, cô vận chuyển thần thông, song chưởng đánh ra chạm vào tay nữ tử kia.

'Ầm ầm' một trận sóng âm kinh khủng dập dờn, quét qua bốn phương tám hướng, nữ tử kia bị bức lui ra ngoài.

Cô lập tức nắm lấy thời cơ, nháy mắt xông đến trước mặt nử tử kia 'Oanh' một tiếng vang lớn, nữ tử kia trực tiếp bị cô đánh bay.

Nữ tử kia trong lòng kinh sợ, ngạc nhiên nhìn cô, nàng không nghĩ tới một đứa trẻ như vậy mà còn quá lợi hại!.

Cô nhìn xuống tay mình, mím môi nắm lại nắm tay nói: "Tỷ tỷ của ngươi cũng thật lớn...".

Lời vừa dứt, nữ tử bạch y sắc mặt nhất thời đỏ bừng, hận không thể tìm một lỗ nào đó chui xuống a.

"Haha" cô nhịn không cười khẽ, thanh âm của cô trầm ấm, trong trẻo dễ nghe, cười lên càng tôn thêm nhan sắc hoàn mỹ không tỳ vết của mình, cô quay đầu hướng về phía trước lập tức bỏ chạy.

"Đáng giận!! Tiểu lưu manh!" Nữ tử bạch y thẹn quá hóa giận, triển khai tốc độ đuổi theo cô.

Cô lập tức chạy nhanh hơn.

'Hừ' nữ từ bạch y hừ lạnh một tiếng, đưa tay chộp một cái, một bàn tay như ngọc trong hư không xuất hiện chộp lấy cô, khi tay ngọc gần đáp xuống bắt lấy cô.

"Điêu trùng tiểu kỹ!" Cô lạnh lùng kinh thường, thân hình cô lóe lên lại lần nữa biến mất không thấy, thân thể cô nhoáng một cái đã xuất hiện phía sau lưng của nữ tử bạch y.

"Ngươi!" Nử tử bạch ý nhất thời kinh hãi quay đầu nhìn, chỉ thấy cô đứng ở phía sau.

"Tiểu lưu mạnh, ta giết ngươi!" Nữ tử bạch y tức giận lần nữa đánh tới cô.

"U Vũ!" Nhất thời lão bà kia gọi lại nử tử, sau đó nói: "Không được quá phận".

Lão bà nhìn cô, bằng chừng ấy tuổi mà thực lực đã như vậy còn không phải là thiên túng kỳ tài thì là cái gì a?.

Hạ U Vũ nhìn cô hừ lạnh một tiếng rồi mới dừng tay.

"Tiểu gia hỏa, ngươi tên là gì?" Lão bà nhìn cô hỏi.

Cô nhàn nhạt nói: "Ta tên là Lăng Thiên".

"Lăng Thiên?" Lúc này Hạ U Vũ trong lòng bàn tay lóe sáng, xuất hiện một khối đồ vật, như kim mà không phải kim, như đá cũng không phải đá a, khắc từng cái hoa văn phức tạp.

"Đây là cái gì?" Cô nhíu mày khó hiểu.

"Tiểu lưu manh, ngươi thiên phú không tệ ngươi có nguyện ý gia nhập Bổ Thiên các của chúng ta?" Hạ U Vũ nhìn cô hỏi.

"Bổ Thiên các?" Cô lập tức minh bạch hóa ra đây là người của Bổ Thiên các, trong nguyên tác Thạch Hạo gia nhập Bổ Thiên các, cô suy ngẫm một chút nói: "Chờ một chút".

"Làm sao? Tiểu lưu manh" Hạ U Vũ nhìn cô hỏi.

Cô khóe mắt khẽ giật, cô nương có thể đừng gọi ta là tiểu lưu mang được không a, ta cũng là nữ nhân mà bất qua cho cô nương chạm lại cũng không mất gì nhaa, cô gạt bỏ đống suy nghĩ trong đầu nói: "Đệ đệ của ta cũng rất mạnh, chỉ có một cái phù bài chưa đủ!".

"A?" Bọn họ bây giờ mới nhìn đến Thạch Hạo.

"Tiểu Bất Điểm, đến đây" cô gọi hắn.

Thạch Hạo gật đầu, sau đó đi đến một tảng đá lớn trước mặt, một quyền vung ra.

'Oanh' một tiếng vang thật lớn, mấy chục ngàn cân cự thạch, trong nháy mắt vỡ vun ra.

Những tu sĩ kia toàn trường chấn kinh, mọi người khiếp sợ nhìn Thạch Hạo.

"Thật cưỡng hãn".

Cô cong mi nhìn Hạ U Vũ nói: "Thực lực như vậy chẳng lẽ không đáng giá một khối phù bài sao?".

"Còn nhỏ như vậy, chỉ riêng nhục thân đã có thần lực như vậy?" Người khác đều không thể tin được a.

"Ngô, ta kiểm tra một cái, nếu tiểu gia hỏa này không giấu dốt, hai cánh tay hắn nhoáng một cái, cộng thêm ít nhất vạn cân thần lực, nhục thân thuần túy  chi lực a" Bà lão nghiêm túc nói bổ sung.

"Cái gì?" Mọi người đều hô lên.

"Không có khả năng a, hai tay nhoáng một cái vạn cân thần lực, đều này có thể cực cảnh cửa ải khảo nghiệm con non Thái Cổ Hung Thú!"

"Đây là một kỳ tài kinh thiên động địa, đáng giá cướp đoạt cùng bồi dưỡng!"

"Làm sao bây giờ, phù bài của chung ta đã phát xong, đó là khối cuối cùng rồi!" Lão bà cau mày nói.

Hạ U Vũ nhìn cô nói: "Tiềm lực của các ngươi đều cường đại, ta hi vọng các ngươi có thể gia nhập Bổ Thiên các, bất quá phù bài của chúng ta đã phát hết, thật sự không có biện pháp".

"Có điều muốn gia nhập Bổ Thiên các còn có một biện pháp, đó chính là tham gia khảo hạch Bổ Thiên các, với thực lực của các ngươi muốn thông qua khảo hạch cũng không khó" Hạ U Vũ tiếp tục nói.

Cô gật đầu nói: "Hảo a!".

Kỳ thật cô không muốn đi đường tắt, dựa vào bản lãnh của mình tiến vào không phải là rất tốt sao?.

"Hảo, tiểu lưu manh, xin từ biệt, ta hi vọng ngươi có thể thi vào Bổ Thiên các" Hạ U Vũ nói.

____________



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro