Chương 38: Giống Như Thần Minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam tử cầm đầu nhìn cô, lạnh lùng lên tiếng: "Tiểu tử, ta không biết ngươi đang nói cái gì! Nhưng mà, ngươi trêu chọc chúng ta, gia tộc ngươi sẽ bị tàn sát!".

Xuyên Sơn Giáp nhất thời gầm thét, toàn thân màu vàng kim nhạt, to lớn kinh người, chân dài vài chục mét, một đôi mắt màu vàng óng lạnh lùng vô cùng, sát khí cực nặng nề.

"Thật sao? Ta còn chưa từng giết tế linh, ta sẽ giết nó đem đi hầm canh uống a!" Cô nhếch môi nói.

"Tiểu tử, ăn nói cuồng ngôn!" Tên thủ lĩnh tức giận hét lên.

"Tế linh đại nhân, xin ngươi hãy xuất thủ" Thủ lĩnh lập tức quay đầu đối mặt với tế linh.

'Rống' con Xuyên Sơn Giáp giống như đã giết 10 triệu sinh linh, một cỗ huyết tinh thảm liệt xông đến trước mặt, ngay lập tức cảnh tượng núi thây, biển máu hiện lên, quỷ dị lại khủng bố.

Cô trong tay Liễu Diệp Kiếm, đối mặt với tế linh trước mắt.

Tế linh Xuyên Sơn Giáp cũng đang nhìn cô, một đôi mắt lạnh lùng cùng cực, không có một tia tình cảm nào, tựa như một vật chết nhưng trong mắt lại hàm chứa nồng đậm hận ý.

'Rống' tế linh Xuyên Sơn Giáp rít gào một tiếng trầm thấp, toàn thân tản mát ra uy áp kinh khủng, khiến cho đông đảo người ở Thạch thôn không thở nổi.

Đám người Thạch Vân Phong sắc mặt lúc trắng lúc xanh, trong mắt hiện lên tia sợ hãi, bọn họ không nhịn được mà lui về phía sau.

Tế linh này thực sự quá đáng sợ, tản ra khí tức dao động ngập trời, giống như Hồng Hoang mãnh thú đang gào thét.

Tế linh Xuyên Sơn Giáp nâng chân trước lên, đạp về phía cô.

Cô 'hừ' lạnh một tiếng, cầm Liễu Diệp Kiếm chém ra, thẳng vào cái móng vuốt to lớn.

'Keng!' Một tiếng kim và thiết giao kích vang lên, kiếm trong tay cô 'ong ong' chấn động loạn chiến, suýt chút nữa đã tuột khỏi tay cô.

Tuy nhiên móng vuốt của Xuyên Sơn Giáp cũng bị chém một đạo vết thương thật sâu, máu tươi chảy ròng.

"Không hổ là thần hi của Liễu Thần biến thành kiếm a, quả nhiên sắc bén vô cùng" Cô cảm thán một tiếng, lại lần nữa chém xuống về phía tế linh.

'Ầm ầm!' Một tiếng sấm sét nổ tung, cả hai cùng nhau chiến đấu kịch liệt, từng đạo hào quang rực rỡ giữa không trung nở rộ, chiếu sáng toàn bộ chân trời, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Cô và Xuyên Sơn Giáp chiến đấu kịch liệt với nhau, thực lực giữa hai bên là ngang nhau, không ai thua ai.

Bất quá Liễu Diệp Kiếm trong tay cô, chính là thần binh tuyệt thế mà Liễu Thần ban tặng, uy lực phi phàm, móng vuốt Xuyên Sơn Giáp cũng không phải dạng vừa, vô cùng cứng rắn.

Nếu tu vi của cô cao hơn một chút, uy lực của Liễu Diệp Kiếm cũng sẽ tự nhiên rất lớn, nhưng tiếc là bây giờ cô chỉ mới ở cảnh giới Động Thiên a.

Do đó có chút khó khăn để đối mặt với tế linh này, hai cái móng vuốt to lớn giữa không trung, va chạm dữ dội vào nhau bắn ra tia lửa chói mắt.

Xuyên Sơn Giáp di chuyển, tựa như một mảnh đại dương màu vàng nhạt cuồn cuộn chấn lên một cơn sóng lớn, lao về phía trước dâng trào mãnh liệt.

Trong chớp nhoáng, từng cây cổ mộc đều bị bẻ gãy dưới làn sóng lớn màu vàng kia, sau đó bay ra ngoài, núi đá cũng chung số phận bay loạn lên trời.

Loại cảnh tượng thế này thật sự kinh người, giống như sóng lớn vỗ bờ, núi đá, đại thụ bị đứt gãy, phóng lên không trung, nổ tung dưới cương khí màu vàng kim.

Cô thi triển Liễu Diệp Kiếm Pháp, từng đạo kiếm ý xây dựng một chuỗi thần liên màu xanh lá, đánh về phía Xuyên Sơn Giáp.

'Phanh phanh phanh' những thần liên màu xanh lá va chạm với thủy triều màu vàng, phát ra những tiếng nổ kịch liệt.

Cả hai triệt tiêu công kích lẫn nhau của đối phương.

'Oanh!' Một tiếng vang thật lớn, trật tự thần liên màu xanh lá nháy mắt phá vỡ phòng ngự của Xuyên Sơn Giáp.

Cô một kiếm đâm vào cơ thể của Xuyên Sơn Giáp, con Xuyên Sơn Giáp phát ra một tiếng kêu rên vô cùng thê lương.

"Ngao ô~~" thanh âm vô cùng thê lương, như thể nó nhận lấy thống khổ lớn lao tột cùng.

Những tên thổ phỉ nhìn một màn trước mắt, không khỏi trợn mắt hốc mồm.

"Làm sao có thể?"

"Gia hỏa này, một kiếm đâm xuyên thân thể tế linh của chúng ta!"

"Ách... cũng quá cường hãn a!".

Người Thạch thôn cũng mừng rỡ vạn phần.

"Không ngờ rằng Tiểu Thiên cường đại như vậy!"

"Quá lợi hại, với thực lực của Tiểu Thiên tương lai sau này sẽ không kém gì với những Vương Hầu Tôn Giả kia a!"

"Quá cường hãn!" Đám người Thạch thôn lần lượt hô lên.

"Chết tiệt!"

"Tiểu tử kia vậy mà đả thương tế linh, ta nhất định phải làm thịt của 'hắn'!" Tên thủ lĩnh nhìn cô âm lãnh cất tiếng.

Một đạo quang mang lúc này hiện lên, một giọng nãi thanh nãi khí vang lên bên tai hắn.

"Ngươi còn thời gian rảnh rỗi lo lắng cho người khác sao?" .

Hắn nhìn lại, Tiểu Bất Điểm không biết từ khi nào đã xuất hiện trên không bên cạnh hắn.

"Chịu chết đi!" Toan Nghê bảo thuật cùng Thanh Lân Ưng bảo thuật vận chuyển cùng một lúc, một đạo ánh sáng chém về phía tên thủ lĩnh.

Tên thủ lĩnh lập tức huy động vũ khí, chắn ngay trước ngực, chỉ nghe một tiếng 'răng rắc' vũ khí trong tay hắn nháy mắt vỡ nát, biến thành bụi vàng đầy trời, theo gió bay đi.

Vũ khí của tên thủ lĩnh đã bị phá hủy, có thể thấy lực công kích của Thạch Hạo có bao nhiêu cường hãn.

Thạch Hạo thi triển một đạo thanh sắc Nguyệt Nha, trảm ra.

'Xoẹt!' Một tiếng vang lớn, máu tươi văng khắp nơi, đầu của tên thủ lĩnh trực tiếp bị Thachh Hạo chém đứt.

Máu tươi bay loạn nhuộm đỏ bầu trời.

"Ahhhh!!!" Thi thể của tên thủ lĩnh từ không trung rơi xuống đập xuống đất, phát ra tiếng tru thống khổ, thanh âm tràn đầy kinh hãi và không cam lòng.

Ngay tức thì thân thể tên thủ lĩnh hóa thành một khối thịt và chết.

Đám thổ phỉ kia lộ ra thần sắc cô cùng kinh hoảng.

"Đây rốt cuộc là thôn làng kinh khủng gì đây a!"

"Làm sao có thể có nhiều tiểu hài tử cường hãn đến vậy?"

"Những đứa trẻ này, chẳng là Thái Cổ di chung con non sao? Làm sao có thể cường đại đến thế?" Nguyên một đám hai mắt nhìn nhau không thể tin được.

Thạch thôn lúc này ai ai cũng trở nên hưng phấn bừng bừng.

"Haha, Thạch thôn chúng ta có hai thiên tài, Thạch Thiên cùng Thạch Hạo tuổi còn nhỏ, vậy mà bọn họ có thể khủng bố như vậy!" Thạch Lâm Hổ cười to nói.

"Đúng vậy, hai tiểu thiên tài này tương lai nhất định có thể xưng Vương xưng Đế a!" Thạch Phi Giao phụ họa nói.

"Vì hai đứa bé đều ra sức như thế, chúng ta cũng không thể kéo chân sau bọn họ, giết cho ta!" Thạch Lâm Hổ ra lệnh một tiếng.

Người Thạch thôn dũng mãnh đánh về phía thổ phí kia, binh bại như núi đổ, bây giờ toàn bộ thủ lĩnh đều bị giết chỉ còn lại đám thổ phỉ, tựa như rắn mắt đầu căn bản không phải là đối thủ của Thạch thôn.

"Giết!" Người Thạch thôn lớn tiếng hô hào không ngừng sát phạt.

"Chạy mau a!" Đám thổ phỉ nhìn nhóm người Thạch thôn đang đuổi tới, bị dọa sợ đến vải cả linh hồn, bỏ chạy tứ phía không dám dừng lại dù nửa bước.

Bọn hắn đâu còn dũng khí nào để phản kháng a, chưa kể vừa rồi tế linh của bọn hắn bị giết chết, bọn hắn đã sớm mất đi niềm tin chiến đấu chỉ muốn bỏ chạy.

Người Thạch thôn điên cuồng đuổi giết đám thổ phỉ kia như lang như hổ, rất nhanh đã không ít tên thổ phỉ bị tàn sát.

Một bên khác, cô treo lơ lửng trên bầu trời, đôi cánh hư huyễn Thanh Lân Ưng xuất hiện, tay cầm Liễu Diệp Kiếm nhìn con Xuyên Sơn Giáp.

"Bên kia bọn họ đã kết thúc, chúng ta bên này cũng nên chấm dứt thôi!" Cô lúc này tựa như Thần Minh tái thế.

______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro