Chương 44: Khảo hạch Bổ Thiên các

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rống..." Một tiếng rống như sấm rền làm chân động sơn hà, dãy núi Vạn Hác cũng lay động, cách đó không xa có một con Cửu Đầu Sư Tử xuất hiện, toàn thân hoàng kim, phún vân thổ vụ kim quang bốn phía, như bất mãn tiếng của Ngũ Sắc Khổng Tước.

"Đây... đừng nói là một Thái Cổ di chủng a?" Mọi người kinh hãi.

"Đích xác là một Thái Cổ di chủng, thuộc sở hữu của Hoàng tộc cổ quốc, đây... hẳn là con cái Hoàng tộc muốn đến Bổ Thiên các? Khiến người ta giật mình a".

Trên lưng Cửu Đầu Sư Tử có một tòa cung điện, có thể nhìn thấy mơ hồ trong đó có một thân ảnh, khí thế bất phàm, thật sự có thể là con cái của Hoàng tộc, được cao thủ hộ tống đến đây.

Thạch Hạo và Thạch Thanh Phong hai mặt nhìn nhau, thật sự kinh người, còn đang trên đường vậy mà đã gặp một số thế lực địa vị lớn siêu nhiên.

Cô đương nhiên biết lần này Bổ Thiên các, sẽ có rất nhiều người đến, tỉ như công chúa Hỏa Quốc - Hỏa Linh Nhi, và bọn người Thạch Nghị.

"Ngươi nghe nói không, đại hội lần này công chúa Hỏa Quốc cũng đến".

"Ta còn nghe nói Lăng Thiên và hài tử sữa thú cũng đến".

"Ta cũng nghe nói đây là tin tức vừa vặn truyền đến, Thạch Nghị khí phách thật lớn muốn nhập thánh viện nhất quan".

Thạch Hạo nghe được tin này không khỏ siết chặt nắm tay, Thạch Nghị đối với hắn bất kể đều gì hắn cũng muốn vượt qua.

Cô cười cười nói: "Không sao Tiểu Bất Điểm, chỉ là Thạch Nghị không phải ngươi đã từng vượt qua sơn phong mà hắn từng bước lên sao?".

"Tỷ.... è hem đại ca ngươi nói không sai, có có thể một lần vượt qua hắn, trong tương lai cũng sẽ vượt qua hắn" Thạch Hạo kiên định nói.

Bọn cô đã đi đến bên ngoài Bổ Thiên các, núi non chập trùng, cổ mộc khắp nơi trên đất, sương mù lượn lờ, càng đến gần Bổ Thiên các từng tòa núi cũng không hiểm trở, trời quang mây tạnh, có các loại Thụy thú ẩn hiện.

Trên đường đi nhìn thấy được rất nhiều hồ nước, trong vắt và thanh tịnh, có những con linh ngư đang bơi lội, khiến mặt hồ sóng nước lấp loáng, tràn ngập sinh cơ.

"Thật sự là một chỗ tốt, đây vẫn là bên ngoài của Bổ Thiên các, đã có linh khí nồng đậm như vậy rất thích hợp để tu hành" Có người tán thưởng.

"Ngô, khó trách có thể truyền thừa Thượng Cổ cho đến bây giờ, chỉ từ mảnh linh thổ này nó đã phồn thịnh và an lành a".

Ba người các cô cũng tới nơi đây.

"Chúng ta bộ dạng này nhất định là không được, lần trước tiến vào Hư Thần Giới rất nhiều người nhận biết chúng ra, cho nên chúng ta phải thay đổi diện mạo" Cô đề nghị, mặc dù lần trước cô nữ phẫn nhưng khuôn mặt tuấn mỹ hại nước hại dân này không có che giấu, cho nên lần phải thay đổi một chút.

"Hảo" Thạch Hạo biến thành một tiểu mập mạp.

"Ta cũng sẽ thay đổi sao?" Thạch Thanh Phong chỉ vào mình hỏi.

Cô lắc đầu: "Thanh Phong không có ai nhận biết ngươi, không cần phải thay đổi a".

Cô lập tức thay đổi dung mạo của mình, bất quá vẫn còn nét tuấn tú không thể che giấu, trong tay còn xuất hiện một cái quạt xếp thành một thiếu niên bạch y nhẹ nhàng, thanh tao.

Bạch y thiếu niên cùng với tiểu mập mạp còn có Mao Cầu, Thạch Thanh Phong đi tới Bổ Thiên các.

"Thanh Phong, ngươi có thể trực tiếp tiến vào sơn môn, cầm lấy phù bài ngươi không cần phải khảo nghiệm, sẽ trở thành đệ tử được Bổ Thiên các coi trọng".

"Ta..." Thanh Phong cúi đầu, đây là phù bài mà tỷ tỷ lấy được, bây giờ lại đưa cho hắn khiến hắn hổ thẹn.

Dọc đường đi đã nói rất nhiều là hắn muốn chính mình vượt qua, tiếp nhận khảo nghiệm, nhưng cô và Thạch Hạo đều không đồng ý.

"Ta với ngươi không cần phải khách khí, chúng ta là hảo tỷ đệ" Cô nhẹ giọng khuyên nhủ.

"Ngươi cứ nghe lời đại ca đi".

Thạch Thanh Phong cuối cùng cũng gật đầu cầm lấy phù bài tiến vào.

Cô và Thạch Hạo nhìn nhau cười một tiếng cũng tiến về phía trước.

Mấy ngày trôi qua, cũng đến ngày Bổ Thiên các sẽ bắt đầu tiến hành khảo nghiệm, tuyển chọn đệ tử nhập môn năm nay. Quả nhiên số lượng người đã tăng lên rất nhiều, hiện tại có vạn người lít nha lít nhít tất cả đều chờ ở khu vực bên ngoài Bổ Thiên các.

Các nhân vật quan trọng của Bổ Thiên các xuất hiện, không nhiều lời dẫn dắt mọi người đi về hướng chân chính sơn môn.

"Ầm ầm" một tiếng một con cự điểu xuất hiện nơi xa, giương cánh hoành không che khuất bầu trời, như một đám mây đen bay đến phát ra khí tức khủng bố dị thường, khiến cho người ta run rẩy không ít người cơ hồ muốn ngã trên mặt đất.

"Đây là một Thái Cổ di chủng, dạng gia tộc nào lại dùng sinh linh này đưa con nói dõi đến a?" Mọi người giật mình.

"Đây là tọa kỵ Võ Vương, ta nghĩ là thiếu niên thần đồng đi".

"Người nào?".

"Thạch Nghị" Có người kinh hô.

Thấy Thạch Nghị, Thạch Hạo lại siết chặt nắm đấm. Thạch Nghị được xưng là thiếu niên thần đồng, kể từ khi sinh ra như một vòng kiêu dương chiếu sáng sơn hà vô tận, để lại rất nhiều truyền thuyết.

"Thạch Nghị tiến nhập Bổ Thiên các a".

"Thạch Nghị thần đồng thiếu niên, không biết Lăng Thiên và sữa thú hài tử sẽ đi chỗ nào? tiến nhập vào Bổ Thiên các như vậy thì sẽ có một trò hay để xem".

"Không biết phản ứng như thế nào khi nghe ghi chép của mình bị phá, núi chính mình bước qua bị chém".

'Xoát' ánh sáng lóe lên, một con ngũ sắc loan điểu xuất hiện, lượn lờ vân vụ thần hi lưu chuyển, ngồi trên nó là một nữ tử mặc chiến giáp hoàng kim, khuôn mặt xinh như vẽ, đường cong ưu mỹ, mái tóc bồng bềnh, như tên lên một chiến thần mỹ lệ.

"Nữ Chiến Thần của thư viện Trục Lộc" Mọi người kinh hô.

Ánh mắt nàng như điện vô cùng sắc bén, quét qua đám người đông đảo, điều tra tìm kiếm từng người một mục đích hết sức rõ ràng.

"Thư viện Trục Lộc thật thẳng thắn, đến Bổ Thiên các đoạt người" Rất nhiều người kinh ngạc, không cần nghĩ cũng biết nàng muốn làm gì.

"Tiểu hữu, ngươi quá phận" Lão nhân trước sơn môn lên tiếng.

"Tiền bối quá lo lắng" Nàng mở miệng, giáp trụ khoác trên người, eo như liễu, hai chân thon dài thẳng tắp, khuôn mặt trắng noãn rất bình tĩnh.

Cô ngẩn đầu lên nhìn cười nói: "Đây không phải là lão bà của ta sao?".

Nàng đi tới đây quan sát khảo hạch, muốn tìm Lăng Thiên và sữa thú hài tử.

"Khảo hạch bắt đầu!" Lão nhân trước sơn môn không nói thêm gì nữa, việc tốt nhất là nhường các thiếu niên vượt quan, để người ngoài không cách nào đặt chân vào đó.

------

Ở phía Tây của Bổ Thiên các trước kia là một chiến trường Thượng Cổ, mênh mông vô biên chiếm diện tích rất lớn, bây giờ đã hóa thành một mảnh đại hoang.

"Phiến chiến trường này được chia làm tám khu vực, chúng ta đã bày ra phù văn cam đoan ác thú sẽ không xông vào".

"Nếu có người đủ mạnh để xuyên trận vực phù văn có thể tiến vào tầng chiến trường thứ hai, sẽ có kinh hỉ nhưng có không ít hung thú mười phần nguy hiểm, lựa chọn thế nào xin hãy cẩn thận quyết định".

Người Bổ Thiên các nói nhưng không có giải thích gì cả, nhưng đủ để hiểu rằng phù văn trận vực là để thử nghiệm các đệ tử bình thường, cấp độ thứ hai mới chiến trường thử nghiện thiên tài.

"Hảo, tiến vào trận vực đi".

Một mệnh lệnh truyền xuống, tám nhóm trùng trùng điệp điệp đi về phía khu vực của mình, căn bản không lo lắng nhiều người không đủ địa phương, nơi này thật sự quá rộng lớn.

Cô cầm quạt xếp phong thái nhẹ nhàng, bạch y phiêu phiêu theo gió, nhìn rất ra dáng công tử văn nhã, rất nhiều thiếu nữ hài tử đều nhìn về phía cô.

"Công tử kia thật soái a".

"Bất quá tiểu mập mạp kia cũng rất đáng yêu" Có nữ hài tử nói.

"Tiểu mập mạp kia ngươi đang nhìn cái gì, đừng có đứng trên đường như thế" Một thiếu nữ cười hì hì, tiến lên véo hắn một cái.

Thạch Hạo có chút phiền muộn, không phải chỉ là liếc nhìn nữ đệ tử xinh đẹp của Bổ Thiên các thêm hai lần nữa sao, hắn cũng trì hoãn quá lâu tại sao lại bị véo một cái a?.

"Tiểu mập mạp, ta nghĩ ngươi nên giảm cân, nhìn ngươi nhiều thịt không tốt cho tu hành" Đến gần nguyên thủy chiến trường, ngay khi hắn chuẩn bị bước vào lại bị một nữ đệ tử khác véo vào mặt, cười hì hì không ngừng.

"Ta mới không mập, các ngươi mới là nữ nhân mập mạp" Thạch Hạo lầu bầu.

Cô và Thạch Hạo như là chẻ tre trận vực kia đã bị hai bọn cô phá trừ.

"Phiến khu vực này thật lớn, khó trách khảo nghiệm ba ngày" Cô tự lẩm bẩm, tiến nhập chỗ sâu khu thứ tám.

Đến nơi đây cô phát hiện độ khó của phù văn trở nên mạnh mẽ hơn, một số trận bực biến đổi trở nên thú vị hơn, cô dừng chân ở lại lâu hơn một chút.

"Phá trận vực dạng này quá buồn tẻ, thật sự nhàm chán" Thạch Hạo hơi càu nhàu.

Đám người đằng sau là vất vả cỡ nào, từ bảy tám tuổi đến hai mươi mấy tuổi đều sức cùng lực kiệt, mồ hôi rơi như mưa.

"Có lầm không, năm nay Bổ Thiên các là không muốn nhận người sao, tại lại thiết trí phù văn gian nan như vậy, có bao nhiêu người thông qua a?".

"Ai, tất cả là lỗi của thiên tài, đầu tiên là Thạch Nghị, sau là nữ tử nhân hoàng, thêm hài tử kỳ hoa đến, khiến một đám thiên tài nghe tin mà đến, Bổ Thiên các tự nhiên sẽ đặt ngưỡng cửa cao hơn".

Cả đám phàn nàn phẫn uất.

"Tiểu Bất Điểm nơi này không đơn giản, vì phù văn dày đặc vậy nhất định sẽ có bảo cốt" Cô mở miệng.

"Bảo cốt?" Hai mắt hắn sáng ngời, thân thể hóa thành cái bóng cực tốc đi qua phiến chiến trường này tìm kiếm khắp nơi, hi vọng có được nguyên thủy bảo cốt.

"Tìm được rồi, bên trong khẳng định có một khối" Hắn dừng lại đối mặt với núi đá thấp chỉ cao vài chục mét, cẩn thận nghiên cứu sau đó hét to một tiếng, xông về phía trước với tốc độ rất nhanh, sử dụng tất cả khí lực và bí lực phù văn cuồng bá xuất thủ.

'Oanh, oanh!' Bụi bặm ngập trời tòa núi đá kia bị Thạch Hạo đánh vỡ, bên trong rơi ra một khối bảo cốt.

"Ân, Mao Cầu là Chu Yếm có năng lực nhận biết bảo cốt rất mạnh" Cô nhớ ra gì đó nói.

Thạch Hạo gật đầu, cả hai hướng về phía Mao Cầu: "Mao Cầu lên!".

Mao Cầu quay đầu tựa hồ đang muốn nói 'Ta không phải là chó'.

"Ba cây bảo dược" Cô lập tức đưa ra điều kiện.

Mao Cầu nghe xong lập tức chạy đi về phía trước, như là một con chó nhỏ dùng mũi tìm kiếm bảo cốt.

"Nơi này có một khối".

"Đại ca nơi này cũng có".

"Hahaha, bảo cốt, bảo cốt, của ta, của ta, tất cả đều là của ta".

Cả hai lập tức hóa thành hình thức cường đạo, lấy sạch phiến khu vực này. Bên trong khu vực thứ tám, Thạch Hạo cõng một bao da thú to lớn, đào ra tổng cộng mười tám khối phù cốt, tất cả đều sáng lonh lanh ánh sáng chớp động, dày đặc phù văn.

Tâm tình của Thạch Hạo rất tốt nghênh ngang đi ra ngoài.

Khu tám lúc này, bởi vì các cô trộm đi bảo cốt, khảo hạch lập tức trở nên đơn giản, tất cả uy áp toàn bộ biến mất, đối với những người khác đó là một sự tình tuyệt vời.

Tất cả mọi người ở đây đều phấn chấn càng xông vào bên trong, họ càng tự tin hơn, cảm thấy toàn thân không có dùng hết khí lục đã phá giải trận vực dễ như trở bàn tay.

"Trời ơi, ta đã thất bại liên tiếp bốn lần, năm nay ta chắc chắn sẽ thành công không uổng công ta khổ tu luyện" Một người hai mươi mấy tuổi rơi lệ đầy mặt.

"Haha, khảo hạch Bổ Thiên ccs cũng chỉ có vậy".

-----

Bọn cô đã đi đến chiến trường thứ hai, đây là một mảnh khu vực nguyên thủy hơn, cổ mộc che trời, vượn hí hổ gầm, vừa bước vào đã cảm thấy một khí tức xa xưa thê lương up vào mặt.

Một tiếng "vù vù" một ngọn núi nơi xa sụp đổ, một con Hắc Hổ ngửa mặt lên trời gào thét, dùng móng áp xuống trực tiếp đè sập tòa đỉnh núi, đáng sợ đến người ta run rẩy.

"Thật là một con hổ lớn" Thạch Hạo nói.

"Tiểu Bất Điểm đây chính là bữa tối, đừng để bữa tối chạy" Cô quát lên.

Hắc Hổ lập tức sững sờ, không phải cần chính mình đến ăn bọn họ sao? Hai tiểu hài tử này là muốn ăn mình sao?.

Thạch Hạo không sợ chút nào phi thân vọt lên, đi tới trước mặt Hắc Hổ.

"Đại Hắc Hổ, chúng ta đói bụng, mời ngươi làm bữa tối của chúng ta a" Thạch Hạo nói xong vung quyền nện xuống Hắc Hổ.

"Ngao ô" Hắc Hổ hống nộ, há mồm phun ra một cỗ hỏa diễm, thiêu đốt về phía Thạch Hạo, nhiệt độ hỏa diễm rất cao đáng sợ cực điểm.

Ngọn lửa màu đen như một đoàn vân vụ hắc ám, che lấp bầu trời.

"Nóng quá!" Thạch Hạo kêu lên vội vàng thi triển phù văn hộ thể.

Trên tay Thạch Hạo, phù văn lưu chuyển, một quyền vung ra đánh nổ hắc ngọn lửa, oanh tạc vào bụng Hắc Hổ, khiến Hắc Hổ cường đại này kêu rên liên hồi, máu me khắp người  bụng bị đánh thủng một lỗ lớn, vết thương chồng chất.

"Giết nó, chúng ta liền có thịt ăn" Thạch Hạo cười hắc hắc, một bàn tay đánh ra.

Sau khi Hắc Hổ bị một tát của Thạch Hạo thân thể mềm nhũn, ngã xuống đất co quắp mấy cái, triệt để mất đi năng lực phản kháng.

"Nhanh chút ăn hết, bữa tối a không thể lãng phí" Cô nói.

__________

☆ Cảnh Giới Tu Luyện Trong Thế Giới Hoàn Mỹ.

(dành cho một số bạn không biết hoặc là đã quên).



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro